Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-544
Chương 324: Thay chồng trút giận
“Vợ ơi, em không phải bị sốt đấy chứ?”
Trong văn phòng Mộ San San ở tầng hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt, sau khi Lăng Vi Vi rời đi, Lâm Phi thật không dám tin liền bước lên trước sờ trán Mộ San San xem cô có phải đang bị sốt hay không.
“Tôi rất ổn.”
Thấy Lâm Phi đi tiến gần về phía mình, Mộ San San nạt nộ, đồng thời để đề phòng Lâm Phi làm gì hại mình, cô đi lùi về phía sau mấy bước đứng sau bàn làm việc rộng rãi.
Thấy Mộ San San sau khi ngồi lại về vị trí phía sau bàn làm việc, nơi thể hiện rõ sự uy nghiêm và quyền lực của mình, cô đã khôi phục lại dáng vẻ tổng giám đốc lạnh lùng băng giá. Nếu như là bình thường thì Lâm Phi e rằng sẽ ý thức được hoàn cảnh mà rời đi rồi vì dù sao Mộ San San với bộ dạng lạnh băng kia không phải dễ nói chuyện.
Thế nhưng hôm nay lại không giống với mọi ngày. Lâm Phi chột dạ, lại không hiểu cô vợ của mình rốt cục có ý gì. Để đề phòng Mộ San San lại đào sẵn cho hắn cái hố nhảy xuống, Lâm Phi chỉ có thể vò đầu bứt tay, bấm bụng tiến lên phía trước.
“Vợ à, em xem chúng ta kết hôn cũng không phải là ngắn nữa. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, lại chẳng có người ngoài, có gì thì em cứ nói rõ ra đi.”
Mặc dù mối quan hệ của hai người vẫn có khúc mắc nhưng Lâm Phi đương nhiên không cho rằng Mộ San San lại hào phóng đến mức để cho hắn và người con gái khác chen chân vào thế giới của hai người.
“Nếu anh không muốn đi với trưởng phòng Lăng tới Ninh Châu thì anh có thể nói thẳng, tôi cũng không ép anh.”
“Đi thì anh đương nhiên rất muốn đi, nhưng một nam một nữ thế này anh lại thấy hơi lo…”
“Thế nào, trừ phi trong lòng anh mờ ám.”
“Em biết mà, chồng em khi gặp những cô gái đẹp từ trước đến nay đều không có sức chống cự lại.”
Cái thái độ thức thời thừa nhận một cách thản nhiên đó của Lâm Phi thực sự đã chọc tức Mộ San San, cô lập tức ném luôn cho hắn cái lườm thị uy. Nếu không phải vì còn có dự tính khác, rồi nhìn thấy đôi môi đã bị mình cắn kia khiến cô còn cảm thấy áy náy đôi chút thì e rằng Mộ San San đã cầm luôn tập tài liệu đập vào đầu hắn rồi.
Rõ ràng Mộ San San bị Lâm Phi chọc tức không phải một hai lần do vậy mà cô cũng đã tích luỹ được không ít tính nhẫn nại.
Mộ San San hít sâu lấy vài hơi, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, rồi liếc đôi mắt như hàn băng vạn năm sang phía Lâm Phi: “Có cần tôi nhắc nhở anh không?”
Lâm Phi ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Anh đã kết hôn rồi. Làm ơn có thể không cần phải vô liêm sỉ một cách ngang nhiên thế được không?”
Thấy bộ dạng tức giận đó của Mộ San San, Lâm Phi rút điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lên, sau đó nói với giọng tiu ngỉu: “Anh cũng không muốn như vậy, nhưng mà anh chẳng còn cách nào cả. Ai bảo em không đồng ý lên giường với anh. Vợ San San yêu quý của anh à, em nên biết anh là một thằng đàn ông bình thường, anh…”
Bộp!
“Cửa ở đằng kia, anh tự cút đi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Rõ ràng Mộ San San đã bị ông chồng hời này làm cho tức điên lên. Không đợi Lâm Phi nói xong, cô cầm luôn tập tài liệu đập vào đầu hắn.
Hút thuốc ở văn phòng của cô đã đành, lại còn lôi chuyện vợ chồng trong nhà ra nói rất hiên ngang ở phòng làm việc của cô.
Đây là vì Mộ San San hiểu rõ rằng nếu như đụng chân đụng tay, cô tất nhiên không phải là đối thủ của Lâm Phi và nếu có gọi bảo vệ, chắc hẳn bảo vệ cũng sẽ chẳng dám ra tay với phó phòng của mình chứ nếu không thì Mộ San San cũng muốn cho Lâm Phi một đạp luôn cho rồi.
“Tức giận hại thân, em giận quá lại phát bệnh thì sao. Sau này em còn phải sinh con nối dõi cho anh nữa đấy.”
Những gì cần nói Lâm Phi cũng đã nói cả rồi. Sau khi xác nhận Mộ San San thật sự có ý bảo hắn đi Ninh Châu với Lăng Vi Vi, Lâm Phi đương nhiên cũng không cần thiết ở lại văn phòng của Mộ San San nữa.
Đương nhiên sau khi hắn dứt lời, đống tài liệu cứ thế nối tiếp nhau được nện vào hắn khiến hắn không thể không chọn cách rời khỏi văn phòng Mộ San San.
“Khốn khiếp, anh nằm mơ đi.”
Sau khi Lâm Phi rời đi, Mộ San San mới dừng nện những tập tài liệu lại, đôi môi đỏ mọng của cô không kiềm chế được cứ thế gằn lên nạt nộ.
Thế nhưng nếu như Lâm Phi có thể quay lại nhìn thì có thể nhận ra rằng khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San đã ửng đỏ, tổng giám đốc Mộ không hẳn là tức giận.
Lâm Phi rời đi không lâu sau đó, Mộ San San cũng đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng chỉ trong mười mấy giây, cô lại trở lại trạng thái của một tổng giám đốc lạnh lùng băng giá.
“Hai người vào giúp tôi dọn dẹp văn phòng.”
Cô nhấc điện thoại gọi điện cho thư kí rồi đi tới trước khung cửa sổ rộng rãi.
Thông qua khung cửa sỏ này, Mộ San San có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh toà nhà Vọng Nguyệt từ trên cao. Cảm giác nhìn mọi thứ từ trên cao xuống khiến người ta mê mẩn.
Mỗi lần có tâm trạng, Mộ San San đều thích yên tĩnh một mình. Cô đứng trước khung cửa sổ rộng rãi, không phải để quan sát gì mà là để nhìn thấu nội tâm của mình.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc, Mộ San San mới chấp nhận để Lâm Phi cùng Lăng Vi Vi tới Ninh Châu.
Nghe thì có vẻ khó tin nhưng thực tế là Mộ San San đã phải lựa chọn sau khi suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù tổng giám đốc Mộ không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, Mộ San San đương nhiên sẽ không thể không nhận ra giữa Lâm Phi và Lăng Vi Vi có điều gì đó bất thường khiến cô không thoải mái yên tâm.
Đã nhận ra rồi thì theo lý mà nói, Mộ San San càng không nên để Lăng Vi Vi và Lâm Phi có cơ hội đi riêng với nhau, nhưng cô lại làm như vậy.
Đó cũng là điểm khác biệt giữa tổng giám đốc Mộ với những người con gái khác. Rõ ràng nhận ra Lâm Phi và Lăng Vi Vi có tư tình nhưng cô lại đồng ý cho cả hai đi chung tới Ninh Châu.
Trông thì có vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực chất là tổng giám đốc Mộ đã kiểm soát chặt chẽ thời gian của Lâm Phi và Lăng Vi Vi.
Mộ San San chỉ cho Lâm Phi và Lăng Vi Vi thời gian là ba ngày, ngoài thời gian đi đường thì thời gian giành cho Lăng Vi Vi và Lâm Phi xử lý công việc ở Ninh Châu chỉ có không tới bốn mươi tám tiếng.
Sự việc ở công ty con tại Ninh Châu rất nan giải, nếu không thì cũng không đến mức một trưởng phòng như Lăng Vi Vi phải ra tay.
Thời gian không tới bốn mươi tám tiếng đồng hồ để xử lý gọn gàng mọi chuyện nên vô cùng gấp gáp.
Nếu như trong tình cảnh như vậy mà Lâm Phi có thể giành thời gian qua lại được với Lăng Vi Vi thì tổng giám đốc Mộ cũng phải chấp nhận.
“Tổng giám đốc Mộ, đã chuẩn bị xong cả rồi, chị xem…”
Sau khi thu dọn xong đống tài liệu mà Mộ San San đập Lâm Phi, Thẩm Huyên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thông báo với phía tài vụ rút tiền mua hết cổ phiếu lên sàn của tập đoàn Phương Hưng.
Đây mới chính là lý do chủ yếu mà Mộ San San đồng ý để cho Lâm Phi và Lăng Vi Vi cùng tới Ninh Châu.
Tổng giám đốc Mộ San San phải trút giận thay cho ông chồng hời của mình.
Cô để Lâm Phi đi cũng là vì cô không muốn Lâm Phi lại một lần nữa vì mình mà bị Phương Văn Hi đánh úp.
Đối với việc Phương Văn Hi hãm hại Lâm Phi, Mộ San San thực sự cảm thấy áy náy trong lòng.
Lâm Phi có thể vì mình mà hết lần này tới lần khác đắc tội với Phương Văn Hi. Là vợ của Lâm Phi, cô đương nhiên phải vì Lâm Phi mà làm gì đó…
“Vợ ơi, em không phải bị sốt đấy chứ?”
Trong văn phòng Mộ San San ở tầng hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt, sau khi Lăng Vi Vi rời đi, Lâm Phi thật không dám tin liền bước lên trước sờ trán Mộ San San xem cô có phải đang bị sốt hay không.
“Tôi rất ổn.”
Thấy Lâm Phi đi tiến gần về phía mình, Mộ San San nạt nộ, đồng thời để đề phòng Lâm Phi làm gì hại mình, cô đi lùi về phía sau mấy bước đứng sau bàn làm việc rộng rãi.
Thấy Mộ San San sau khi ngồi lại về vị trí phía sau bàn làm việc, nơi thể hiện rõ sự uy nghiêm và quyền lực của mình, cô đã khôi phục lại dáng vẻ tổng giám đốc lạnh lùng băng giá. Nếu như là bình thường thì Lâm Phi e rằng sẽ ý thức được hoàn cảnh mà rời đi rồi vì dù sao Mộ San San với bộ dạng lạnh băng kia không phải dễ nói chuyện.
Thế nhưng hôm nay lại không giống với mọi ngày. Lâm Phi chột dạ, lại không hiểu cô vợ của mình rốt cục có ý gì. Để đề phòng Mộ San San lại đào sẵn cho hắn cái hố nhảy xuống, Lâm Phi chỉ có thể vò đầu bứt tay, bấm bụng tiến lên phía trước.
“Vợ à, em xem chúng ta kết hôn cũng không phải là ngắn nữa. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, lại chẳng có người ngoài, có gì thì em cứ nói rõ ra đi.”
Mặc dù mối quan hệ của hai người vẫn có khúc mắc nhưng Lâm Phi đương nhiên không cho rằng Mộ San San lại hào phóng đến mức để cho hắn và người con gái khác chen chân vào thế giới của hai người.
“Nếu anh không muốn đi với trưởng phòng Lăng tới Ninh Châu thì anh có thể nói thẳng, tôi cũng không ép anh.”
“Đi thì anh đương nhiên rất muốn đi, nhưng một nam một nữ thế này anh lại thấy hơi lo…”
“Thế nào, trừ phi trong lòng anh mờ ám.”
“Em biết mà, chồng em khi gặp những cô gái đẹp từ trước đến nay đều không có sức chống cự lại.”
Cái thái độ thức thời thừa nhận một cách thản nhiên đó của Lâm Phi thực sự đã chọc tức Mộ San San, cô lập tức ném luôn cho hắn cái lườm thị uy. Nếu không phải vì còn có dự tính khác, rồi nhìn thấy đôi môi đã bị mình cắn kia khiến cô còn cảm thấy áy náy đôi chút thì e rằng Mộ San San đã cầm luôn tập tài liệu đập vào đầu hắn rồi.
Rõ ràng Mộ San San bị Lâm Phi chọc tức không phải một hai lần do vậy mà cô cũng đã tích luỹ được không ít tính nhẫn nại.
Mộ San San hít sâu lấy vài hơi, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, rồi liếc đôi mắt như hàn băng vạn năm sang phía Lâm Phi: “Có cần tôi nhắc nhở anh không?”
Lâm Phi ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Anh đã kết hôn rồi. Làm ơn có thể không cần phải vô liêm sỉ một cách ngang nhiên thế được không?”
Thấy bộ dạng tức giận đó của Mộ San San, Lâm Phi rút điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lên, sau đó nói với giọng tiu ngỉu: “Anh cũng không muốn như vậy, nhưng mà anh chẳng còn cách nào cả. Ai bảo em không đồng ý lên giường với anh. Vợ San San yêu quý của anh à, em nên biết anh là một thằng đàn ông bình thường, anh…”
Bộp!
“Cửa ở đằng kia, anh tự cút đi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Rõ ràng Mộ San San đã bị ông chồng hời này làm cho tức điên lên. Không đợi Lâm Phi nói xong, cô cầm luôn tập tài liệu đập vào đầu hắn.
Hút thuốc ở văn phòng của cô đã đành, lại còn lôi chuyện vợ chồng trong nhà ra nói rất hiên ngang ở phòng làm việc của cô.
Đây là vì Mộ San San hiểu rõ rằng nếu như đụng chân đụng tay, cô tất nhiên không phải là đối thủ của Lâm Phi và nếu có gọi bảo vệ, chắc hẳn bảo vệ cũng sẽ chẳng dám ra tay với phó phòng của mình chứ nếu không thì Mộ San San cũng muốn cho Lâm Phi một đạp luôn cho rồi.
“Tức giận hại thân, em giận quá lại phát bệnh thì sao. Sau này em còn phải sinh con nối dõi cho anh nữa đấy.”
Những gì cần nói Lâm Phi cũng đã nói cả rồi. Sau khi xác nhận Mộ San San thật sự có ý bảo hắn đi Ninh Châu với Lăng Vi Vi, Lâm Phi đương nhiên cũng không cần thiết ở lại văn phòng của Mộ San San nữa.
Đương nhiên sau khi hắn dứt lời, đống tài liệu cứ thế nối tiếp nhau được nện vào hắn khiến hắn không thể không chọn cách rời khỏi văn phòng Mộ San San.
“Khốn khiếp, anh nằm mơ đi.”
Sau khi Lâm Phi rời đi, Mộ San San mới dừng nện những tập tài liệu lại, đôi môi đỏ mọng của cô không kiềm chế được cứ thế gằn lên nạt nộ.
Thế nhưng nếu như Lâm Phi có thể quay lại nhìn thì có thể nhận ra rằng khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San đã ửng đỏ, tổng giám đốc Mộ không hẳn là tức giận.
Lâm Phi rời đi không lâu sau đó, Mộ San San cũng đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng chỉ trong mười mấy giây, cô lại trở lại trạng thái của một tổng giám đốc lạnh lùng băng giá.
“Hai người vào giúp tôi dọn dẹp văn phòng.”
Cô nhấc điện thoại gọi điện cho thư kí rồi đi tới trước khung cửa sổ rộng rãi.
Thông qua khung cửa sỏ này, Mộ San San có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh toà nhà Vọng Nguyệt từ trên cao. Cảm giác nhìn mọi thứ từ trên cao xuống khiến người ta mê mẩn.
Mỗi lần có tâm trạng, Mộ San San đều thích yên tĩnh một mình. Cô đứng trước khung cửa sổ rộng rãi, không phải để quan sát gì mà là để nhìn thấu nội tâm của mình.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc, Mộ San San mới chấp nhận để Lâm Phi cùng Lăng Vi Vi tới Ninh Châu.
Nghe thì có vẻ khó tin nhưng thực tế là Mộ San San đã phải lựa chọn sau khi suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù tổng giám đốc Mộ không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, Mộ San San đương nhiên sẽ không thể không nhận ra giữa Lâm Phi và Lăng Vi Vi có điều gì đó bất thường khiến cô không thoải mái yên tâm.
Đã nhận ra rồi thì theo lý mà nói, Mộ San San càng không nên để Lăng Vi Vi và Lâm Phi có cơ hội đi riêng với nhau, nhưng cô lại làm như vậy.
Đó cũng là điểm khác biệt giữa tổng giám đốc Mộ với những người con gái khác. Rõ ràng nhận ra Lâm Phi và Lăng Vi Vi có tư tình nhưng cô lại đồng ý cho cả hai đi chung tới Ninh Châu.
Trông thì có vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực chất là tổng giám đốc Mộ đã kiểm soát chặt chẽ thời gian của Lâm Phi và Lăng Vi Vi.
Mộ San San chỉ cho Lâm Phi và Lăng Vi Vi thời gian là ba ngày, ngoài thời gian đi đường thì thời gian giành cho Lăng Vi Vi và Lâm Phi xử lý công việc ở Ninh Châu chỉ có không tới bốn mươi tám tiếng.
Sự việc ở công ty con tại Ninh Châu rất nan giải, nếu không thì cũng không đến mức một trưởng phòng như Lăng Vi Vi phải ra tay.
Thời gian không tới bốn mươi tám tiếng đồng hồ để xử lý gọn gàng mọi chuyện nên vô cùng gấp gáp.
Nếu như trong tình cảnh như vậy mà Lâm Phi có thể giành thời gian qua lại được với Lăng Vi Vi thì tổng giám đốc Mộ cũng phải chấp nhận.
“Tổng giám đốc Mộ, đã chuẩn bị xong cả rồi, chị xem…”
Sau khi thu dọn xong đống tài liệu mà Mộ San San đập Lâm Phi, Thẩm Huyên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thông báo với phía tài vụ rút tiền mua hết cổ phiếu lên sàn của tập đoàn Phương Hưng.
Đây mới chính là lý do chủ yếu mà Mộ San San đồng ý để cho Lâm Phi và Lăng Vi Vi cùng tới Ninh Châu.
Tổng giám đốc Mộ San San phải trút giận thay cho ông chồng hời của mình.
Cô để Lâm Phi đi cũng là vì cô không muốn Lâm Phi lại một lần nữa vì mình mà bị Phương Văn Hi đánh úp.
Đối với việc Phương Văn Hi hãm hại Lâm Phi, Mộ San San thực sự cảm thấy áy náy trong lòng.
Lâm Phi có thể vì mình mà hết lần này tới lần khác đắc tội với Phương Văn Hi. Là vợ của Lâm Phi, cô đương nhiên phải vì Lâm Phi mà làm gì đó…