Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-541
Chương 321: Không cần xin lỗi
“Vợ ơi, đến nhà rồi.”
Trước cửa biệt thự Lệ Thủy, sau khi dừng xe, thấy Mộ San San vẫn chưa định xuống, Lâm Phi không nhịn được nhắc cô một tiếng.
“Anh không có gì phải nói với tôi sao?”
Từ khách sạn Hoàng Gia tới biệt thự Lệ Thủy, Mộ San San vẫn im lặng không nói một câu. Sau lời nhắc nhở của Lâm Phi, cô mới nhìn hắn chăm chăm, lạnh lùng hỏi lại.
Lâm Phi cứ nghĩ Mộ San San đang trầm tư suy nghĩ chuyện Mỹ Thực Lâm, thấy cô đột nhiên hỏi vậy, hắn không khỏi giật mình.
Không thể trách phó phòng Lâm yếu bóng vía mà thực sự ánh mắt giá lạnh của Mộ San San khiến hắn cảm thấy áp lực không nhỏ. Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là hắn và Cố Lan Chi kia có chút tư tình nam nữ, có lỗi với Mộ San San.
Suốt đường đi, Cố Lan Chi gọi cho hắn ba cuộc liên tiếp, khiến hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Bây giờ Mộ San San đột nhiên nhìn hắn đầy hoài nghi, ra vẻ hỏi tội hắn nên khó tránh Lâm Phi chột dạ.
Bị vợ hỏi tội với Lâm Phi mà nói đã không phải mới một hai lần, hắn cũng đã hồi tưởng lại cảnh nói chuyện giữa Mộ San San và Cố Lan Chi, không hề phát hiện ra Cố Lan Chi đó bị lộ tẩy nên Lâm Phi đã nhanh chóng ổn định lại tâm lý.
“Anh có quá nhiều lời muốn nói với em, chỉ là không biết em nói tới chuyện nào?”
Đục nước béo cò, làm giả thành thật chính là cách Lâm Phi đang dùng lúc này.
“Tối hôm dùng bữa ở Mỹ Thực Lâm, đám người chặn đường chúng ta là người của Phương Văn Hi đúng không?!”
Mộ San San vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, rõ ràng không muốn bỏ qua từng biến đổi cảm xúc trên gương mặt hắn.
Mặc dù Mộ San San rất tức giận vì chuyện Mỹ Thực Lâm bị Phương Văn Hi thu mua nhưng trước nay thương trường như chiến trường, Mộ San San cũng không trông chờ Lâm Phi đặt cược một tỷ với Phương Văn Hi giành lại Mỹ Thực Lâm.
Nhưng khi ở trong sảnh casino, Lâm Phi đưa ra lời thách đấu với Phương Văn Hi, Mộ San San cũng chưa từng có ý ngăn cản hắn.
Thậm chí khi Phương Văn Hi nghi ngờ Lâm Phi không đủ khả năng trả một tỷ tiền cược, Mộ San San cùng chưa từng do dự, đứng ra bảo đảm cho Lâm Phi vô điều kiện.
Tất cả những điều này không phải vì Mộ San San đặt lòng tin quá nhiều vào việc Lâm Phi thắng cược mà bởi vì Lâm Phi nói Phương Văn Hi từng phái người truy sát hắn.
Có lẽ vì những lời giải thích sau đó của Lâm Phi, tất cả những doanh nhân tham dự dạ hội đều nghĩ hắn đang nói đùa.
Nhưng Mộ San San và Lâm Phi từng bị đám người nhà họ Phương và tiểu đội Chim Cắt chặn đường, đương nhiên cô sẽ không thực sự tin rằng Lâm Phi chỉ đang nói đùa với Phương Văn Hi.
Suốt đường về, Mộ San San không nói lời nào không phải vì suy nghĩ tới Mỹ Thực Lâm. Mặc dù Mỹ Thực Lâm đó có tác dụng không nhỏ trong việc giúp sếp Mộ tiến quân vào lĩnh vực kinh doanh nhà hàng nhưng trước khi là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, cô là một người phụ nữ, một người phụ nữ đã kết hôn có chồng.
Tối hôm Lâm Phi bị đánh cướp ngang đường, là vợ của Lâm Phi, sếp Mộ đã ở trước cổng đợi hắn cả một đêm. Mặc dù sau đó cô không hỏi câu nào nhưng vì cô hiểu rõ điểm hơn người của gã chồng hời này.
Cô không hỏi, không có nghĩa không quan tâm, chỉ là cô tôn trọng quyền riêng tư của hắn.
“Chuyện đã qua rồi, đã qua rồi thì chắc không cần nhắc nữa đúng không?”
Sau khi biết được điều Mộ San San quan tâm là chuyện hắn bị truy sát có liên quan tới Phương Văn Hi không, Lâm Phi vốn đang tưởng rằng sếp Mộ đã phát hiện ra chuyện mình qua lại với Cố Lan Chi không nén được tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Phương Văn Hi hay không phải Phương Văn Hi, truy sát hay không, phó phòng Lâm đều không quan tâm. Nói cho cùng, chuyện bị Phương Văn Hi truy sát lần trước với Lâm Phi mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Tuy tối đó bị Phương Văn Hi phái người đuổi giết, Lâm Phi thực sự không thoải mái còn khiến sếp Mộ lo lắng mất một đêm.
Nhưng cũng vì vậy mà Lâm Phi có thể gặp lại người anh em vào sinh ra tử, Đỗ Chính Đình không phải sao!
“Tôi mong anh có thể trả lời thành thực, tối đó, người truy sát anh có phải do Phương Văn Hi phái tới không?!”
Lâm Phi nghĩ chuyện bị Phương Văn Hi phái người truy sát là chuyện gì to tát nhưng rõ ràng Mộ San San không nghĩ như vậy.
Mộ San San cứ tưởng là kẻ thù cũ của Lâm Phi tới tính sổ nên không hỏi nhiều, bây giờ hiểu rõ mọi chuyện không phải như vậy, trong lòng Mộ San San không thể nào vui nổi.
“Vợ à, chúng ta không nhắc chuyện này được không?”
Nhận ra Mộ San San không vui, Lâm Phi cũng không hy vọng vì chuyện này mà tâm trạng của sếp Mộ bị ảnh hưởng.
Khổ nỗi Mộ San San cứ một mực không chịu lại lạnh lùng hỏi tiếp.
“Trả lời tôi!”
Thấy được sự kiên quyết trong mắt Mộ San San, Lâm Phi chỉ đành gật đầu: “Cứ cho là vậy đi.”
Nghe Lâm Phi thừa nhận, Mộ San San còn đang kích động đột nhiên cúi đầu im bặt như người mất hồn.
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ không biết rốt cuộc vợ mình có gì không ổn, Mộ San San ngẩng đầu, chân thành nhìn Lâm Phi nói giọng nức nở: “Xin lỗi.”
Cái gì thế?!
Lâm Phi, kẻ vốn đang chột dạ vì đụng mặt Cố Lan Chi trong tiệc từ thiện đột nhiên thấy Mộ San San xin lỗi cảm thấy có hơi bối rối.
Mặc dù Lâm Phi biết rõ nếu thừa nhận người truy sát hắn là Phương Văn Hi, Mộ San San sẽ cảm thấy áy náy.
Vì dù gì mâu thuẫn giữa Lâm Phi và Phương Văn Hi đều do Mộ San San mà ra.
Nếu như không vì Mộ San San, Phương Văn Hi sẽ không tốn công phí sức phái người thủ tiêu hắn.
Nhưng Lâm Phi không ngờ Mộ San San lại áy náy tới mức xin lỗi hắn.
Điều hành cả một tập đoàn Mộ Thị nên Mộ San San tài giỏi lại kiêu ngạo. Cũng chính vì vậy lời xin lỗi của cô rất quý báu, Lâm Phi khó mà nhận nổi.
Lời xin lỗi của Mộ San San giống như một lưỡi dao mềm mại cứa vào sâu trong trái tim hắn khiến hắn đau lòng thương xót cô vợ giám đốc này.
“Vợ yêu San San của anh, anh nghĩ có lẽ anh cần trịnh trọng cảnh cáo em.” Bộ dạng tội nghiệp của Mộ San San khi xin lỗi Lâm Phi thực sự khiến tim hắn quặn thắt, tới mức hắn không kìm lòng được khoác tay lên đôi vai ngọc ngà của cô nói giọng trầm lắng: “Trên đời này, em có thể xin lỗi bất cứ ai nhưng chỉ một mình anh không thể, bởi vì anh là chồng của em. Càng bởi vì...anh yêu em.”
“Vợ ơi, đến nhà rồi.”
Trước cửa biệt thự Lệ Thủy, sau khi dừng xe, thấy Mộ San San vẫn chưa định xuống, Lâm Phi không nhịn được nhắc cô một tiếng.
“Anh không có gì phải nói với tôi sao?”
Từ khách sạn Hoàng Gia tới biệt thự Lệ Thủy, Mộ San San vẫn im lặng không nói một câu. Sau lời nhắc nhở của Lâm Phi, cô mới nhìn hắn chăm chăm, lạnh lùng hỏi lại.
Lâm Phi cứ nghĩ Mộ San San đang trầm tư suy nghĩ chuyện Mỹ Thực Lâm, thấy cô đột nhiên hỏi vậy, hắn không khỏi giật mình.
Không thể trách phó phòng Lâm yếu bóng vía mà thực sự ánh mắt giá lạnh của Mộ San San khiến hắn cảm thấy áp lực không nhỏ. Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là hắn và Cố Lan Chi kia có chút tư tình nam nữ, có lỗi với Mộ San San.
Suốt đường đi, Cố Lan Chi gọi cho hắn ba cuộc liên tiếp, khiến hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Bây giờ Mộ San San đột nhiên nhìn hắn đầy hoài nghi, ra vẻ hỏi tội hắn nên khó tránh Lâm Phi chột dạ.
Bị vợ hỏi tội với Lâm Phi mà nói đã không phải mới một hai lần, hắn cũng đã hồi tưởng lại cảnh nói chuyện giữa Mộ San San và Cố Lan Chi, không hề phát hiện ra Cố Lan Chi đó bị lộ tẩy nên Lâm Phi đã nhanh chóng ổn định lại tâm lý.
“Anh có quá nhiều lời muốn nói với em, chỉ là không biết em nói tới chuyện nào?”
Đục nước béo cò, làm giả thành thật chính là cách Lâm Phi đang dùng lúc này.
“Tối hôm dùng bữa ở Mỹ Thực Lâm, đám người chặn đường chúng ta là người của Phương Văn Hi đúng không?!”
Mộ San San vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, rõ ràng không muốn bỏ qua từng biến đổi cảm xúc trên gương mặt hắn.
Mặc dù Mộ San San rất tức giận vì chuyện Mỹ Thực Lâm bị Phương Văn Hi thu mua nhưng trước nay thương trường như chiến trường, Mộ San San cũng không trông chờ Lâm Phi đặt cược một tỷ với Phương Văn Hi giành lại Mỹ Thực Lâm.
Nhưng khi ở trong sảnh casino, Lâm Phi đưa ra lời thách đấu với Phương Văn Hi, Mộ San San cũng chưa từng có ý ngăn cản hắn.
Thậm chí khi Phương Văn Hi nghi ngờ Lâm Phi không đủ khả năng trả một tỷ tiền cược, Mộ San San cùng chưa từng do dự, đứng ra bảo đảm cho Lâm Phi vô điều kiện.
Tất cả những điều này không phải vì Mộ San San đặt lòng tin quá nhiều vào việc Lâm Phi thắng cược mà bởi vì Lâm Phi nói Phương Văn Hi từng phái người truy sát hắn.
Có lẽ vì những lời giải thích sau đó của Lâm Phi, tất cả những doanh nhân tham dự dạ hội đều nghĩ hắn đang nói đùa.
Nhưng Mộ San San và Lâm Phi từng bị đám người nhà họ Phương và tiểu đội Chim Cắt chặn đường, đương nhiên cô sẽ không thực sự tin rằng Lâm Phi chỉ đang nói đùa với Phương Văn Hi.
Suốt đường về, Mộ San San không nói lời nào không phải vì suy nghĩ tới Mỹ Thực Lâm. Mặc dù Mỹ Thực Lâm đó có tác dụng không nhỏ trong việc giúp sếp Mộ tiến quân vào lĩnh vực kinh doanh nhà hàng nhưng trước khi là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, cô là một người phụ nữ, một người phụ nữ đã kết hôn có chồng.
Tối hôm Lâm Phi bị đánh cướp ngang đường, là vợ của Lâm Phi, sếp Mộ đã ở trước cổng đợi hắn cả một đêm. Mặc dù sau đó cô không hỏi câu nào nhưng vì cô hiểu rõ điểm hơn người của gã chồng hời này.
Cô không hỏi, không có nghĩa không quan tâm, chỉ là cô tôn trọng quyền riêng tư của hắn.
“Chuyện đã qua rồi, đã qua rồi thì chắc không cần nhắc nữa đúng không?”
Sau khi biết được điều Mộ San San quan tâm là chuyện hắn bị truy sát có liên quan tới Phương Văn Hi không, Lâm Phi vốn đang tưởng rằng sếp Mộ đã phát hiện ra chuyện mình qua lại với Cố Lan Chi không nén được tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Phương Văn Hi hay không phải Phương Văn Hi, truy sát hay không, phó phòng Lâm đều không quan tâm. Nói cho cùng, chuyện bị Phương Văn Hi truy sát lần trước với Lâm Phi mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Tuy tối đó bị Phương Văn Hi phái người đuổi giết, Lâm Phi thực sự không thoải mái còn khiến sếp Mộ lo lắng mất một đêm.
Nhưng cũng vì vậy mà Lâm Phi có thể gặp lại người anh em vào sinh ra tử, Đỗ Chính Đình không phải sao!
“Tôi mong anh có thể trả lời thành thực, tối đó, người truy sát anh có phải do Phương Văn Hi phái tới không?!”
Lâm Phi nghĩ chuyện bị Phương Văn Hi phái người truy sát là chuyện gì to tát nhưng rõ ràng Mộ San San không nghĩ như vậy.
Mộ San San cứ tưởng là kẻ thù cũ của Lâm Phi tới tính sổ nên không hỏi nhiều, bây giờ hiểu rõ mọi chuyện không phải như vậy, trong lòng Mộ San San không thể nào vui nổi.
“Vợ à, chúng ta không nhắc chuyện này được không?”
Nhận ra Mộ San San không vui, Lâm Phi cũng không hy vọng vì chuyện này mà tâm trạng của sếp Mộ bị ảnh hưởng.
Khổ nỗi Mộ San San cứ một mực không chịu lại lạnh lùng hỏi tiếp.
“Trả lời tôi!”
Thấy được sự kiên quyết trong mắt Mộ San San, Lâm Phi chỉ đành gật đầu: “Cứ cho là vậy đi.”
Nghe Lâm Phi thừa nhận, Mộ San San còn đang kích động đột nhiên cúi đầu im bặt như người mất hồn.
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ không biết rốt cuộc vợ mình có gì không ổn, Mộ San San ngẩng đầu, chân thành nhìn Lâm Phi nói giọng nức nở: “Xin lỗi.”
Cái gì thế?!
Lâm Phi, kẻ vốn đang chột dạ vì đụng mặt Cố Lan Chi trong tiệc từ thiện đột nhiên thấy Mộ San San xin lỗi cảm thấy có hơi bối rối.
Mặc dù Lâm Phi biết rõ nếu thừa nhận người truy sát hắn là Phương Văn Hi, Mộ San San sẽ cảm thấy áy náy.
Vì dù gì mâu thuẫn giữa Lâm Phi và Phương Văn Hi đều do Mộ San San mà ra.
Nếu như không vì Mộ San San, Phương Văn Hi sẽ không tốn công phí sức phái người thủ tiêu hắn.
Nhưng Lâm Phi không ngờ Mộ San San lại áy náy tới mức xin lỗi hắn.
Điều hành cả một tập đoàn Mộ Thị nên Mộ San San tài giỏi lại kiêu ngạo. Cũng chính vì vậy lời xin lỗi của cô rất quý báu, Lâm Phi khó mà nhận nổi.
Lời xin lỗi của Mộ San San giống như một lưỡi dao mềm mại cứa vào sâu trong trái tim hắn khiến hắn đau lòng thương xót cô vợ giám đốc này.
“Vợ yêu San San của anh, anh nghĩ có lẽ anh cần trịnh trọng cảnh cáo em.” Bộ dạng tội nghiệp của Mộ San San khi xin lỗi Lâm Phi thực sự khiến tim hắn quặn thắt, tới mức hắn không kìm lòng được khoác tay lên đôi vai ngọc ngà của cô nói giọng trầm lắng: “Trên đời này, em có thể xin lỗi bất cứ ai nhưng chỉ một mình anh không thể, bởi vì anh là chồng của em. Càng bởi vì...anh yêu em.”