Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-529
Chương 316: Cá cược không hẳn là may mắn
Vốn dĩ những doanh nghiệp tới buổi từ thiện tại khách sạn Hoàng Gia đều tụ họp tại sảnh khách cùng đàm tiếu trò chuyện.
Thế mà không biết ai loan ra cái tin sảnh casino có ván cược lên đến một tỉ nhân dân tệ khiến ai nấy đều di chuyển hết về đây.
Những người có mặt trong buổi tiệc hôm nay đổ dồn về sảnh casino, càng lúc càng đông, mọi người xôn xao bàn tán.
Thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới bầu không khí hết sức nguy hiểm và lạnh lùng ở vòng trong cùng.
“Phó thị trưởng Cố, xin đợi một lát.” Sau khi Phương Văn Hi và Lâm Phi gật đầu đồng ý, Cố Lan Chi khí chất ngời ngời, tạm thời đóng vai trò là người chia bài, đang định bắt đầu chia bài, thế nhưng vừa mới cầm được cỗ bài lên, Phương Văn Hi đột nhiên kêu cô ta dừng lại.
“Đã bắt đầu ván cược vậy thì chúng ta bỏ tiền cược ra đi.” Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Phương Văn Hi lại nhếch miệng lên như cười như không. Hắn nhìn thẳng vào Lâm Phi: “Như mọi người đều biết, tập đoàn Phương Hưng đã đầu tư mua lại nhà hàng Mỹ Thực Lâm. Mỹ Thực Lâm hiện tại là quân cờ trong tay tập đoàn Phương Hưng chúng tôi. Nếu như tôi thua, tôi sẽ về ký hợp đồng chuyển nhượng lại Mỹ Thực Lâm, về quyền lợi này thì tôi đương nhiên nắm giữ. Thế nhưng, phó phòng Lâm có phải là nên cho tôi xem anh định cược gì không?”
“Ý cậu là sợ tôi không lấy ra được một tỉ nhân dân tệ?”
“Tập đoàn Mộ Thị có thể bỏ ra một tỉ nhân dân thệ, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị không phải là anh, mà là tổng giám đốc Mộ chứ nhỉ?”
Phương Văn Hi đã trải qua không ít sóng gió, thay bố mình điều hành tập đoàn Phương Hưng. Mặc dù sau những lần tiến công của Lâm Phi đã làm rối loạn không ít bước tiến của hắn, ép hắn phải dấn thân vào ván cược này nhưng sau khi định thần trở lại, hắn nhanh chóng tóm lấy điểm yếu của Lâm Phi.
Hắn có thể đại diện cho tập đoàn Phương Hưng, điều này là điều mà ai cũng biết. Còn Lâm Phi thì đây là lần đầu tiên tham gia buổi tiệc với giới thượng lưu thế này, vả lại hắn cũng không phải là người điều hành của tập đoàn Mộ Thị.
Cũng vì nắm được điểm này nên Phương Văn Hi mới nói thẳng rằng Lâm Phi có hay không số tiền để dấn thân vào cuộc cá cược ngày hôm nay.
“Chúng tôi đã kết hôn rồi. Anh ấy có thể đại diện cho tôi.” Đương lúc mọi người bàn tán xôn xao, Phương Văn Hi còn cho rằng hắn có cơ hội bẻ lái thì Mộ San San đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù chỉ là một câu hết sức đơn giản nhưng nó đủ để nói rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Lâm Phi, cũng đủ để minh chứng Lâm Phi có khả năng thực hiện việc cá cược này.
Sau khi Mộ San San lên tiếng, cả sảnh casino đột nhiên im bặt.
Mặc dù trước đó có không ít các doanh nghiệp nghe nói Lâm Phi xưng với Mộ San San là vợ nhưng cách xưng hô là một chuyện, còn cách trả lời và đáp lại của Mộ San San lại là một chuyện khác.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, lại được mệnh danh là nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải, danh tiếng của Mộ San San đương nhiên vượt qua ông chồng hời Lâm Phi.
Cũng vì ván cược số tiền cược một tỉ nhân dân tệ của Lâm Phi và Phương Văn Hi đang diễn ra chứ nếu không thì thông tin tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San đã kết hôn e rằng sẽ trở thành chủ đề bàn tán của buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay rồi.
“Chúng tôi không thể biết chắc được hai người đã kết hôn thật hay chưa. Nếu như phó phòng Lâm không thể chứng minh anh ta có khả năng thực hiện vụ cá cược này thì tôi nghĩ rằng vụ cá cược hôm nay cũng không cần phải diễn ra nữa.”
Mộ San San lại đứng về phe Lâm Phi hành động điên cuồng như vậy, rõ ràng đã vượt qua mọi dự liệu của Phương Văn Hi nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì rõ ràng chuyện này càng tăng thêm sự thù hằn của Phương Văn Hi với Lâm Phi. Đương lúc tức giận, Phương Văn Hi đương nhiên càng không thể dễ dàng tha cho Lâm Phi.
“Vợ ơi, đưa cho anh. Em đợi lấy lại Mỹ Thực Lâm là được rồi.” Lâm Phi đương nhiên không thể ngờ rằng cô vợ tổng giám đốc vốn dĩ lạnh lùng của mình, coi tập đoàn Mộ Thị quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời đột nhiên lại chủ động lên tiếng giúp đỡ mình. Việc này đối với Lâm Phi mà nói đương nhiên là chuyện tốt, và cũng vô hình chung chứng minh một điều rằng ông chồng Lâm Phi này chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Mộ San San.
Sau khi an ủi dỗ dành Mộ San San, Lâm Phi mới đứng dậy nhìn về phía Cố Lan Chi: “Tiểu Phương Tử đã không tin tôi thì chi bằng tôi chuyển một tỉ vào tài khoản phó thị trưởng Cố trước?”
“Chỉ cần phó thị trưởng Cố không có ý kiến gì thì tôi đương nhiên cũng không có ý kiến gì thêm.”
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có một người có tư cách đứng ra đảm bảo cho cả hai người cá cược chính là Cố Lan Chi. Thêm nữa, trước đó Lâm Phiđã biến tướng phản bác lại ý khiến của Cố Lan Chi nên Phương Văn Hi đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
“Phó thị trưởng Cố…”
“Phó phòng Lâm, thời gian của tôi rất đáng giá. Nếu cậu không thể chuyển tiền vào thẻ của tôi trong vòng năm phút thì tôi sẽ không thể giúp cậu lần này đâu.”
Không đợi Lâm Phi nói thêm câu thứ hai, Cố Lan Chi lên tiếng, trong giọng nói tỏ rõ không hề vui vẻ.
Mặc dù giữa hai người bọn họ trước đó có tư tình nhưng trước mặt khi tổng giám đốc Mộ San San lạnh lùng, Lâm Phi lại không hề có chút thấu hiểu gì về tâm lý của phó thị trưởng Cố. Hiện giờ cô ta mà nể mặt Lâm Phi thì mới là lạ.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì nếu không phải số tiền một tỉ đồng vô cùng quan trọng thì cô ta cũng không cần thiết phải giúp một tên điên rồ như Lâm Phi làm gì.
“Đợi tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Nhận ra sự khó chịu của Cố Lan Chi, Lâm Phi không buồn thương lượng thêm với cô ta, hắn rút điện thoại ra gọi cho Huyết Trí.
Một tỉ mà thôi. Lâm Phi vẫn có thể lấy ra được số tiền đó.
…….
“Tôi tuyên bố người thắng cuộc là Lâm Phi.”
Cố Lan Chi tay cầm hai quân bài tuyên bố không chút ngập ngừng do dự. Lâm Phi là người thắng trong ván cược một tỉ.
“Không thể nào, không thể nào, chuyện này không thể nào…”
Sau khi trầm ngâm vì mất đi sốt tiền cược, Phương Văn Hi điên cuồng giơ chân định xông về phía Cố Lan Chi xem bài.
“Tổng giám đốc Phương, cậu đang nghi ngờ tôi sao?”
Thấy Phương Văn Hi giơ nhấc lên, Cố Lan Chi lập tức lên tiếng.
“Tôi, tôi không dám. Tôi hoàn toàn tin tưởng phó thị trưởng Cố.” Cũng vì thua cược nên Phương Văn Hi mới thất thần. Sau tiếng gằn giọng đó của Cố Lan Chi hắn mới tỉnh táo lại. Phương Văn Hi định thần trở lại, nghĩ tới thân phận của Cố Lan Chi bèn lắc đầu phủ nhận.
Mặc dù hắn lắc đầu nhưng con mắt lại tỏ vẻ không hề tin tưởng và sát khí đằng đằng, đủ để người ta nhận ra rằng lời nói và suy nghĩ của hắn không hề giống nhau.
Thế nhưng cho dù Phương Văn Hi nghĩ thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là hắn đã thua cược.
Vì hai quân bài trong tay Cố Lan Chi sau khi được lật ra khiến hắn không thể không thừa nhận.
Là đối thủ của Phương Văn Hi, Lâm Phi đương nhiên cũng giống hắn, từ đầu tới cuối đều không được chạm vào bài, xem bài. Cho dù hắn có muốn chỉ trích Lâm Phi cũng vô ích.
Trận cá cược ngày hôm nay mặc dù là trận các cược giữa hắn và Lâm Phi nhưng vì lời đề nghị của Lâm Phi nên người điều khiển chính là phó thị trưởng Cố Lan Chi.
Đã mất đi Mỹ Thực Lâm mà trong lòng lại không cam tâm tình nguyện nên Phương Văn Hi đương nhiên không ngốc đến mức chất vất phó thị trưởng Cố ở một nơi toàn giới thượng lưu thế này, điều đó chẳng khác nào tự dấn thân vào chỗ chết cả…
Vốn dĩ những doanh nghiệp tới buổi từ thiện tại khách sạn Hoàng Gia đều tụ họp tại sảnh khách cùng đàm tiếu trò chuyện.
Thế mà không biết ai loan ra cái tin sảnh casino có ván cược lên đến một tỉ nhân dân tệ khiến ai nấy đều di chuyển hết về đây.
Những người có mặt trong buổi tiệc hôm nay đổ dồn về sảnh casino, càng lúc càng đông, mọi người xôn xao bàn tán.
Thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới bầu không khí hết sức nguy hiểm và lạnh lùng ở vòng trong cùng.
“Phó thị trưởng Cố, xin đợi một lát.” Sau khi Phương Văn Hi và Lâm Phi gật đầu đồng ý, Cố Lan Chi khí chất ngời ngời, tạm thời đóng vai trò là người chia bài, đang định bắt đầu chia bài, thế nhưng vừa mới cầm được cỗ bài lên, Phương Văn Hi đột nhiên kêu cô ta dừng lại.
“Đã bắt đầu ván cược vậy thì chúng ta bỏ tiền cược ra đi.” Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Phương Văn Hi lại nhếch miệng lên như cười như không. Hắn nhìn thẳng vào Lâm Phi: “Như mọi người đều biết, tập đoàn Phương Hưng đã đầu tư mua lại nhà hàng Mỹ Thực Lâm. Mỹ Thực Lâm hiện tại là quân cờ trong tay tập đoàn Phương Hưng chúng tôi. Nếu như tôi thua, tôi sẽ về ký hợp đồng chuyển nhượng lại Mỹ Thực Lâm, về quyền lợi này thì tôi đương nhiên nắm giữ. Thế nhưng, phó phòng Lâm có phải là nên cho tôi xem anh định cược gì không?”
“Ý cậu là sợ tôi không lấy ra được một tỉ nhân dân tệ?”
“Tập đoàn Mộ Thị có thể bỏ ra một tỉ nhân dân thệ, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị không phải là anh, mà là tổng giám đốc Mộ chứ nhỉ?”
Phương Văn Hi đã trải qua không ít sóng gió, thay bố mình điều hành tập đoàn Phương Hưng. Mặc dù sau những lần tiến công của Lâm Phi đã làm rối loạn không ít bước tiến của hắn, ép hắn phải dấn thân vào ván cược này nhưng sau khi định thần trở lại, hắn nhanh chóng tóm lấy điểm yếu của Lâm Phi.
Hắn có thể đại diện cho tập đoàn Phương Hưng, điều này là điều mà ai cũng biết. Còn Lâm Phi thì đây là lần đầu tiên tham gia buổi tiệc với giới thượng lưu thế này, vả lại hắn cũng không phải là người điều hành của tập đoàn Mộ Thị.
Cũng vì nắm được điểm này nên Phương Văn Hi mới nói thẳng rằng Lâm Phi có hay không số tiền để dấn thân vào cuộc cá cược ngày hôm nay.
“Chúng tôi đã kết hôn rồi. Anh ấy có thể đại diện cho tôi.” Đương lúc mọi người bàn tán xôn xao, Phương Văn Hi còn cho rằng hắn có cơ hội bẻ lái thì Mộ San San đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù chỉ là một câu hết sức đơn giản nhưng nó đủ để nói rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Lâm Phi, cũng đủ để minh chứng Lâm Phi có khả năng thực hiện việc cá cược này.
Sau khi Mộ San San lên tiếng, cả sảnh casino đột nhiên im bặt.
Mặc dù trước đó có không ít các doanh nghiệp nghe nói Lâm Phi xưng với Mộ San San là vợ nhưng cách xưng hô là một chuyện, còn cách trả lời và đáp lại của Mộ San San lại là một chuyện khác.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, lại được mệnh danh là nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải, danh tiếng của Mộ San San đương nhiên vượt qua ông chồng hời Lâm Phi.
Cũng vì ván cược số tiền cược một tỉ nhân dân tệ của Lâm Phi và Phương Văn Hi đang diễn ra chứ nếu không thì thông tin tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San đã kết hôn e rằng sẽ trở thành chủ đề bàn tán của buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay rồi.
“Chúng tôi không thể biết chắc được hai người đã kết hôn thật hay chưa. Nếu như phó phòng Lâm không thể chứng minh anh ta có khả năng thực hiện vụ cá cược này thì tôi nghĩ rằng vụ cá cược hôm nay cũng không cần phải diễn ra nữa.”
Mộ San San lại đứng về phe Lâm Phi hành động điên cuồng như vậy, rõ ràng đã vượt qua mọi dự liệu của Phương Văn Hi nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì rõ ràng chuyện này càng tăng thêm sự thù hằn của Phương Văn Hi với Lâm Phi. Đương lúc tức giận, Phương Văn Hi đương nhiên càng không thể dễ dàng tha cho Lâm Phi.
“Vợ ơi, đưa cho anh. Em đợi lấy lại Mỹ Thực Lâm là được rồi.” Lâm Phi đương nhiên không thể ngờ rằng cô vợ tổng giám đốc vốn dĩ lạnh lùng của mình, coi tập đoàn Mộ Thị quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời đột nhiên lại chủ động lên tiếng giúp đỡ mình. Việc này đối với Lâm Phi mà nói đương nhiên là chuyện tốt, và cũng vô hình chung chứng minh một điều rằng ông chồng Lâm Phi này chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Mộ San San.
Sau khi an ủi dỗ dành Mộ San San, Lâm Phi mới đứng dậy nhìn về phía Cố Lan Chi: “Tiểu Phương Tử đã không tin tôi thì chi bằng tôi chuyển một tỉ vào tài khoản phó thị trưởng Cố trước?”
“Chỉ cần phó thị trưởng Cố không có ý kiến gì thì tôi đương nhiên cũng không có ý kiến gì thêm.”
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có một người có tư cách đứng ra đảm bảo cho cả hai người cá cược chính là Cố Lan Chi. Thêm nữa, trước đó Lâm Phiđã biến tướng phản bác lại ý khiến của Cố Lan Chi nên Phương Văn Hi đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
“Phó thị trưởng Cố…”
“Phó phòng Lâm, thời gian của tôi rất đáng giá. Nếu cậu không thể chuyển tiền vào thẻ của tôi trong vòng năm phút thì tôi sẽ không thể giúp cậu lần này đâu.”
Không đợi Lâm Phi nói thêm câu thứ hai, Cố Lan Chi lên tiếng, trong giọng nói tỏ rõ không hề vui vẻ.
Mặc dù giữa hai người bọn họ trước đó có tư tình nhưng trước mặt khi tổng giám đốc Mộ San San lạnh lùng, Lâm Phi lại không hề có chút thấu hiểu gì về tâm lý của phó thị trưởng Cố. Hiện giờ cô ta mà nể mặt Lâm Phi thì mới là lạ.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì nếu không phải số tiền một tỉ đồng vô cùng quan trọng thì cô ta cũng không cần thiết phải giúp một tên điên rồ như Lâm Phi làm gì.
“Đợi tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Nhận ra sự khó chịu của Cố Lan Chi, Lâm Phi không buồn thương lượng thêm với cô ta, hắn rút điện thoại ra gọi cho Huyết Trí.
Một tỉ mà thôi. Lâm Phi vẫn có thể lấy ra được số tiền đó.
…….
“Tôi tuyên bố người thắng cuộc là Lâm Phi.”
Cố Lan Chi tay cầm hai quân bài tuyên bố không chút ngập ngừng do dự. Lâm Phi là người thắng trong ván cược một tỉ.
“Không thể nào, không thể nào, chuyện này không thể nào…”
Sau khi trầm ngâm vì mất đi sốt tiền cược, Phương Văn Hi điên cuồng giơ chân định xông về phía Cố Lan Chi xem bài.
“Tổng giám đốc Phương, cậu đang nghi ngờ tôi sao?”
Thấy Phương Văn Hi giơ nhấc lên, Cố Lan Chi lập tức lên tiếng.
“Tôi, tôi không dám. Tôi hoàn toàn tin tưởng phó thị trưởng Cố.” Cũng vì thua cược nên Phương Văn Hi mới thất thần. Sau tiếng gằn giọng đó của Cố Lan Chi hắn mới tỉnh táo lại. Phương Văn Hi định thần trở lại, nghĩ tới thân phận của Cố Lan Chi bèn lắc đầu phủ nhận.
Mặc dù hắn lắc đầu nhưng con mắt lại tỏ vẻ không hề tin tưởng và sát khí đằng đằng, đủ để người ta nhận ra rằng lời nói và suy nghĩ của hắn không hề giống nhau.
Thế nhưng cho dù Phương Văn Hi nghĩ thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là hắn đã thua cược.
Vì hai quân bài trong tay Cố Lan Chi sau khi được lật ra khiến hắn không thể không thừa nhận.
Là đối thủ của Phương Văn Hi, Lâm Phi đương nhiên cũng giống hắn, từ đầu tới cuối đều không được chạm vào bài, xem bài. Cho dù hắn có muốn chỉ trích Lâm Phi cũng vô ích.
Trận cá cược ngày hôm nay mặc dù là trận các cược giữa hắn và Lâm Phi nhưng vì lời đề nghị của Lâm Phi nên người điều khiển chính là phó thị trưởng Cố Lan Chi.
Đã mất đi Mỹ Thực Lâm mà trong lòng lại không cam tâm tình nguyện nên Phương Văn Hi đương nhiên không ngốc đến mức chất vất phó thị trưởng Cố ở một nơi toàn giới thượng lưu thế này, điều đó chẳng khác nào tự dấn thân vào chỗ chết cả…