Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-511
Chương 305: Thiếu chuẩn mực
Chương 305: Thiếu chuẩn mực
Biệt thự Lệ Thủy, trước cửa phòng ngủ của Mộ San San.
“Vợ yêu San San của anh, tục ngữ nói rất hay, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, cũng một đêm rồi, cho dù em có tức giận, bây giờ cũng nên nguôi ngoai rồi chứ.”
Một phút, năm phút trôi qua cũng không có phản ứng gì…
“Vợ à, em mở cửa ra, có gì chúng ta từ từ nói, em cho anh vào đi.”
Một phút, năm phút trôi qua, không có phản ứng gì…
“Mộ San San, anh là chồng của em, nói em một hai câu thì đã làm sao, mau mở cửa ra cho anh!”
Một phút, rồi năm phút lại trôi qua, không có tiếng đáp lại…
“Mộ San San, anh cảnh cáo em, còn không mở cửa có tin anh bỏ em!”
Lâm Phi vừa nói dứt lời, kẹt một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
“Anh muốn bỏ tôi?!”
Mộ San San đứng trước mặt Lâm Phi với gương mặt xinh đẹp, tư thế trang nhã, đôi mắt sưng lên, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ai nói chứ, bảo nó ra đây xem anh có xé rách mồm nó ra không. Rõ ràng là muốn chia rẽ quan hệ vợ chồng mình mà!”
Lâm Phi nói rất chân thành, chân thành tới mức Mộ San San nghe xong liền ngẩn người.
Nhân lúc Mộ San San còn chưa kịp phản ứng, Lâm Phi vòng qua người cô đi vào phòng ngủ.
“Ra ngoài!”
Sau khi tỉnh táo lại, Mộ San San liền lên tiếng đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng.
Lâm Phi quay người lại nhìn Mộ San San chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Đây là phòng của vợ anh, em dựa vào đâu mà bắt anh ra ngoài?”
Bầu không khí trong phòng Mộ San San đột nhiên như ngưng lại cùng với câu nói này của Lâm Phi.
Đôi mắt xinh đẹp hơi sưng đỏ chất chứa cả oán giận lạnh lẽo của Mộ San San nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, Lâm Phi cũng không chút sợ hãi đối diện với cô, hắn cũng không quên nhìn ngắm cảnh xuân phơi phới trước ngực Mộ San San.
Không thể trách phó phòng Lâm trở mặt, bởi vì không dễ dàng gì hắn mới vào được đây, đương nhiên phải nghĩ cách để ở lại. Thực ra nếu như bị Mộ San San đuổi ra ngoài, thì mâu thuẫn này chắc không cần giải quyết trong thời gian ngắn nữa.
“Tôi nhớ rất rõ, tối qua có người nói với tôi, tôi không phải là người vợ chuẩn mực! Nếu như đã không chuẩn mực thì tôi cũng không hiểu tại sao bây giờ lại có nguời nào đó đứng trước cửa phòng tôi!”
Mãi không đuổi được gã chồng hời này ra khỏi phòng nên sếp Mộ giận rồi!
Đúng như dự đoán của Lâm Phi, Mộ San San tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống không phải vì kế hoạch đầu tư vào Mỹ Thực Lâm gặp trở ngại mà bởi vì, gã chồng hời là hắn trách cô làm vợ không mẫu mực.
Thực ra, chuyện này cũng không khó tưởng tượng, từ nhỏ tới lớn, sếp Mộ luôn rất kiêu ngạo. Sau khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, cô lại được tôn vinh là nữ thần kinh doanh của Trung Hải.
Có thể nói, sếp Mộ đã quen được ca tụng từ nhỏ, tới khi trưởng thành quản lý Mộ Thị, danh tiếng của cô cũng chỉ hơn chứ không kém.
Nói đơn giản là cô đã quen được những người bên cạnh khen ngợi.
Mặc dù trong điện thoại, Lâm Phi chỉ trách cô một câu “thiếu chuẩn mực” nhưng với người đã quen được tôn vinh như sếp Mộ mà nói, đó không khác gì một đòn cảnh tỉnh!
Theo lý mà nói, Mộ San San có thể quản lý cả tập đoàn Mộ Thị, sức chịu đựng tâm lý của cô không yếu đuối tới mức chỉ vì một câu “thiếu chuẩn mực” của Lâm Phi mà tự nhốt mình trong phòng bỏ ăn bỏ uống.
Nếu như câu này là người khác nói, cho dù là cổ đông Mộ Thị, chắc chắn sếp Mộ cũng không cư xử như vậy.
Nhưng Lâm Phi thì khác.
Nếu là lúc hai người vừa kết hôn, bị Lâm Phi chê trách thiếu chuẩn mực, chắc chắn Mộ San San sẽ không bận tâm.
Vấn đề là ở chỗ, sau khi dọn vào biệt thự Lệ Thủy, sau một thời gian tiếp xúc, gã chồng hời này đã dần được sếp Mộ tiếp nhận. Mặc dù chưa thể coi là hoàn toàn tiếp nhận, nhưng Lâm Phi đã chiếm được một vị trí trong lòng sếp Mộ.
Một câu thôi, bây giờ trong lòng Mộ San San, vị trí của Lâm Phi chỉ đứng sau Mộ Hồng.
Trong khi đó, Lâm Phi lại vì hai người không liên quan gì tới sếp Mộ mà trách móc cô. Thử hỏi, sếp Mộ có thể không giận sao.
Bởi vì quan tâm nên ấm ức!
Bởi vì quan tâm nên đau lòng!
Nếu như sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Phi có thể đến bên cạnh sếp Mộ nhỏ tiếng xin lỗi cô, có lẽ chuyện sẽ không tới nước này.
Khổ nỗi sếp Mộ đợi lời xin lỗi của hắn, đợi cả một buổi chiều, thêm cả buổi tối cũng không đợi được gì.
Trong tình cảnh như vậy, nếu như sếp Mộ còn lý trí, vậy thì cô không còn là phụ nữ nữa.
Sếp Mộ cô không đơn giản chỉ là cấp trên của Lâm Phi, cũng giống như Lâm Phi nói, cô là vợ của Lâm Phi. Mặc dù chỉ là vợ hời nhưng đứng trên lập trường của một người vợ, cô có lý do để tức giận, có lý do để bất mãn, càng có lý do…để ghen.
“Nếu như em giận vì anh nói em thiếu chuẩn mực, thì anh nghĩ không cần thiết.” Sau khi nghe Mộ San San trách móc một hồi và bình tĩnh lại, Lâm Phi ghé sát tai cô nói chậm: “Bởi vì, anh cũng không phải là người chồng chuẩn mực.”
“Nếu như em không vui vì anh giúp cô gái khác mà đe dọa em, hoặc vì tối qua anh không về nhà ngủ thì anh nghĩ cũng không cần thiết.” Nói tới đây, Lâm Phi dừng lại mấy giây cho Mộ San San thời gian kịp phản ứng rồi nói tiếp: “Bởi vì trong lòng anh, vợ là duy nhất.”
Lâm Phi nói xong hai câu này, Mộ San San vốn đang giận dữ, dặn lòng sẽ không tha thứ cho Lâm Phi nếu hắn không ba quỳ chín lạy van xin đã chết lặng.
Trong chuyện kinh doanh, Mộ San San đều vô cùng lý trí. Nhưng đừng quên cô cũng là một người phụ nữ, trong chuyện tình cảm, phụ nữ đều nghe theo cảm tính.
Những điều Lâm Phi nói thực ra cũng chẳng phải lời yêu thương quá cảm động, cùng lắm cũng chỉ là phân tích lỗi lầm, xin lỗi rồi tiện thể nói thêm mấy lời trong lòng mà thôi.
Nhưng với Mộ San San, kinh nghiệm tình trường gần như bằng không mà nói, tính sát thương của hai câu nói này cũng rất lớn.
Đặc biệt là câu cuối cùng: “Trong lòng anh, vợ là duy nhất” đã thực sự khiến Mộ San San rung động.
Mặc dù mọi ngày Lâm Phi cũng thường gọi cô là vợ, cũng sàm sỡ cô không ít lần. Nhiều lúc Mộ San San cũng cảm nhận được Lâm Phi thích cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phi thổ lộ với cô.
Mộ San San không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên cũng không nói rõ chính xác được cảm xúc của cô với những lời thổ lộ chân tình kiểu này của Lâm Phi.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cô không hề ghét cách tỏ tình này của Lâm Phi.
——————-
Chương 305: Thiếu chuẩn mực
Biệt thự Lệ Thủy, trước cửa phòng ngủ của Mộ San San.
“Vợ yêu San San của anh, tục ngữ nói rất hay, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, cũng một đêm rồi, cho dù em có tức giận, bây giờ cũng nên nguôi ngoai rồi chứ.”
Một phút, năm phút trôi qua cũng không có phản ứng gì…
“Vợ à, em mở cửa ra, có gì chúng ta từ từ nói, em cho anh vào đi.”
Một phút, năm phút trôi qua, không có phản ứng gì…
“Mộ San San, anh là chồng của em, nói em một hai câu thì đã làm sao, mau mở cửa ra cho anh!”
Một phút, rồi năm phút lại trôi qua, không có tiếng đáp lại…
“Mộ San San, anh cảnh cáo em, còn không mở cửa có tin anh bỏ em!”
Lâm Phi vừa nói dứt lời, kẹt một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
“Anh muốn bỏ tôi?!”
Mộ San San đứng trước mặt Lâm Phi với gương mặt xinh đẹp, tư thế trang nhã, đôi mắt sưng lên, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ai nói chứ, bảo nó ra đây xem anh có xé rách mồm nó ra không. Rõ ràng là muốn chia rẽ quan hệ vợ chồng mình mà!”
Lâm Phi nói rất chân thành, chân thành tới mức Mộ San San nghe xong liền ngẩn người.
Nhân lúc Mộ San San còn chưa kịp phản ứng, Lâm Phi vòng qua người cô đi vào phòng ngủ.
“Ra ngoài!”
Sau khi tỉnh táo lại, Mộ San San liền lên tiếng đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng.
Lâm Phi quay người lại nhìn Mộ San San chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Đây là phòng của vợ anh, em dựa vào đâu mà bắt anh ra ngoài?”
Bầu không khí trong phòng Mộ San San đột nhiên như ngưng lại cùng với câu nói này của Lâm Phi.
Đôi mắt xinh đẹp hơi sưng đỏ chất chứa cả oán giận lạnh lẽo của Mộ San San nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, Lâm Phi cũng không chút sợ hãi đối diện với cô, hắn cũng không quên nhìn ngắm cảnh xuân phơi phới trước ngực Mộ San San.
Không thể trách phó phòng Lâm trở mặt, bởi vì không dễ dàng gì hắn mới vào được đây, đương nhiên phải nghĩ cách để ở lại. Thực ra nếu như bị Mộ San San đuổi ra ngoài, thì mâu thuẫn này chắc không cần giải quyết trong thời gian ngắn nữa.
“Tôi nhớ rất rõ, tối qua có người nói với tôi, tôi không phải là người vợ chuẩn mực! Nếu như đã không chuẩn mực thì tôi cũng không hiểu tại sao bây giờ lại có nguời nào đó đứng trước cửa phòng tôi!”
Mãi không đuổi được gã chồng hời này ra khỏi phòng nên sếp Mộ giận rồi!
Đúng như dự đoán của Lâm Phi, Mộ San San tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống không phải vì kế hoạch đầu tư vào Mỹ Thực Lâm gặp trở ngại mà bởi vì, gã chồng hời là hắn trách cô làm vợ không mẫu mực.
Thực ra, chuyện này cũng không khó tưởng tượng, từ nhỏ tới lớn, sếp Mộ luôn rất kiêu ngạo. Sau khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, cô lại được tôn vinh là nữ thần kinh doanh của Trung Hải.
Có thể nói, sếp Mộ đã quen được ca tụng từ nhỏ, tới khi trưởng thành quản lý Mộ Thị, danh tiếng của cô cũng chỉ hơn chứ không kém.
Nói đơn giản là cô đã quen được những người bên cạnh khen ngợi.
Mặc dù trong điện thoại, Lâm Phi chỉ trách cô một câu “thiếu chuẩn mực” nhưng với người đã quen được tôn vinh như sếp Mộ mà nói, đó không khác gì một đòn cảnh tỉnh!
Theo lý mà nói, Mộ San San có thể quản lý cả tập đoàn Mộ Thị, sức chịu đựng tâm lý của cô không yếu đuối tới mức chỉ vì một câu “thiếu chuẩn mực” của Lâm Phi mà tự nhốt mình trong phòng bỏ ăn bỏ uống.
Nếu như câu này là người khác nói, cho dù là cổ đông Mộ Thị, chắc chắn sếp Mộ cũng không cư xử như vậy.
Nhưng Lâm Phi thì khác.
Nếu là lúc hai người vừa kết hôn, bị Lâm Phi chê trách thiếu chuẩn mực, chắc chắn Mộ San San sẽ không bận tâm.
Vấn đề là ở chỗ, sau khi dọn vào biệt thự Lệ Thủy, sau một thời gian tiếp xúc, gã chồng hời này đã dần được sếp Mộ tiếp nhận. Mặc dù chưa thể coi là hoàn toàn tiếp nhận, nhưng Lâm Phi đã chiếm được một vị trí trong lòng sếp Mộ.
Một câu thôi, bây giờ trong lòng Mộ San San, vị trí của Lâm Phi chỉ đứng sau Mộ Hồng.
Trong khi đó, Lâm Phi lại vì hai người không liên quan gì tới sếp Mộ mà trách móc cô. Thử hỏi, sếp Mộ có thể không giận sao.
Bởi vì quan tâm nên ấm ức!
Bởi vì quan tâm nên đau lòng!
Nếu như sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Phi có thể đến bên cạnh sếp Mộ nhỏ tiếng xin lỗi cô, có lẽ chuyện sẽ không tới nước này.
Khổ nỗi sếp Mộ đợi lời xin lỗi của hắn, đợi cả một buổi chiều, thêm cả buổi tối cũng không đợi được gì.
Trong tình cảnh như vậy, nếu như sếp Mộ còn lý trí, vậy thì cô không còn là phụ nữ nữa.
Sếp Mộ cô không đơn giản chỉ là cấp trên của Lâm Phi, cũng giống như Lâm Phi nói, cô là vợ của Lâm Phi. Mặc dù chỉ là vợ hời nhưng đứng trên lập trường của một người vợ, cô có lý do để tức giận, có lý do để bất mãn, càng có lý do…để ghen.
“Nếu như em giận vì anh nói em thiếu chuẩn mực, thì anh nghĩ không cần thiết.” Sau khi nghe Mộ San San trách móc một hồi và bình tĩnh lại, Lâm Phi ghé sát tai cô nói chậm: “Bởi vì, anh cũng không phải là người chồng chuẩn mực.”
“Nếu như em không vui vì anh giúp cô gái khác mà đe dọa em, hoặc vì tối qua anh không về nhà ngủ thì anh nghĩ cũng không cần thiết.” Nói tới đây, Lâm Phi dừng lại mấy giây cho Mộ San San thời gian kịp phản ứng rồi nói tiếp: “Bởi vì trong lòng anh, vợ là duy nhất.”
Lâm Phi nói xong hai câu này, Mộ San San vốn đang giận dữ, dặn lòng sẽ không tha thứ cho Lâm Phi nếu hắn không ba quỳ chín lạy van xin đã chết lặng.
Trong chuyện kinh doanh, Mộ San San đều vô cùng lý trí. Nhưng đừng quên cô cũng là một người phụ nữ, trong chuyện tình cảm, phụ nữ đều nghe theo cảm tính.
Những điều Lâm Phi nói thực ra cũng chẳng phải lời yêu thương quá cảm động, cùng lắm cũng chỉ là phân tích lỗi lầm, xin lỗi rồi tiện thể nói thêm mấy lời trong lòng mà thôi.
Nhưng với Mộ San San, kinh nghiệm tình trường gần như bằng không mà nói, tính sát thương của hai câu nói này cũng rất lớn.
Đặc biệt là câu cuối cùng: “Trong lòng anh, vợ là duy nhất” đã thực sự khiến Mộ San San rung động.
Mặc dù mọi ngày Lâm Phi cũng thường gọi cô là vợ, cũng sàm sỡ cô không ít lần. Nhiều lúc Mộ San San cũng cảm nhận được Lâm Phi thích cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phi thổ lộ với cô.
Mộ San San không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên cũng không nói rõ chính xác được cảm xúc của cô với những lời thổ lộ chân tình kiểu này của Lâm Phi.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cô không hề ghét cách tỏ tình này của Lâm Phi.
——————-