Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
Chương 296: Xảy ra chuyện
Chương 296: Xảy ra chuyện
“Sớm đã biết như vậy thì tôi đã bạt thêm cho con tiện nhân đấy mấy phát cho rồi.” Trong một tiệm đồ uống ở trường đại học Trung Hải, Ninh Kỳ nhân cơ hội có Mạnh Tuyết Nhi mà thoát khỏi bàn tay của Lâm Phi. Cô ta hằn học dằm dằm ly kem trong tay mình.
“Đều tại em cả đấy, nếu không phải do em thì sao có thể để bọn họ chạy mất được.” Sau khi hiểu dõ lý do Mạnh Tuyết Nhi bị nhóm Châu Hải My bắt, nghĩ tới việc không thể đánh thêm cho Châu Hải My mấy cái để giúp Mạnh Tuyết Nhi hả cơn tức giận này, Ninh Kỳ vẫn còn thấy bất bình. Lại nghĩ tới bàn tay Lâm Phi vân vê nhào nặn bộ mông nảy nở của mình, đôi chân Ninh Kỳ phía dưới gầm bàn khẽ nhấc lên rồi đạp cho Lâm Phi một cái.
Mẹ kiếp, đúng là không sợ chết.
Lâm Phi đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức lại mùi vị của kem, đột nhiên bị Ninh Kỳ đạp cho một cái dưới gầm bàn, tâm trạng tốt đẹp của hắn sau khi tìm được Mạnh Tuyết Nhi đã chuyển hẳn sang u ám.
Một hai lần đã đành, dù sao Ninh Kỳ cũng thật lòng lo lắng cho Mạnh Tuyết Nhi, cô ta giáng cho Châu Hải My hai cái tát cũng là đã trả thù xong cho Mạnh Tuyết Nhi rồi.
Thế nhưng lần này không biết là lần thứ mấy rồi.
Cô ta coi Lâm Phi hắn là gì đây, là nơi để xả giận sao?
Mặc dù đã thả mấy người phía Châu Hải My đi, ở một mức độ nào đó mà nói thì quả thực có thể trách Lâm Phi hắn, nhưng lúc đó Lâm Phi cũng không biết Mạnh Tuyết Nhi lại bị đối xử như vậy.
Nếu như sớm biết Mạnh Tuyết Nhi còn chưa tốt nghiệp đã dọn ra ngoài thuê phòng rồi vì bị Nguyễn Thanh Dương quấy rầy khiến cho đám con gái phía Châu Hải My làm loạn vô cớ thì e rằng Lâm Phi cũng không dễ gì mà thả bọn họ đi.
Có điều lúc đó là do hắn không biết.
Việc này sao có thể đổ hết lên đầu hắn được.
Cho dù Lâm Phi thật sự sai nhưng cũng không đến lượt Ninh Kỳ dạy dỗ hắn chứ.
Tự dưng vô duyên vô cớ lại lấy hắn ra để trút giận, cho dù là tổng giám đốc Mộ San San lạnh lùng băng giá thì cũng không dám hỗn xược với hắn như vậy.
Hắn mà không thể hiện thái độ thì cô ta thật sự coi hắn là trai bao mất.
“Tuyết Nhi, cái kem này em không ăn nữa à?”
“Dạ? anh, anh Lâm thích ăn thì em cho anh, anh ăn đi.” Đột nhiên bị Lâm Phi hỏi vậy, Mạnh Tuyết Nhi còn đang chìm trong thế giới riêng của mình đột nhiên mặt mày đỏ lựng lên, hai tay cô cầm lấy cái kem đưa cho Lâm Phi.
“Tên họ Lâm kia, anh có còn cần thể diện nữa không hả. Anh ăn cái của anh đi.” Thấy Lâm Phi tự dưng lấy kem của Mạnh Tuyết Nhi, Ninh Kỳ vốn đã sống cùng Mạnh Tuyết Nhi một thời gian, biết rõ Mạnh Tuyết Nhi trước nay đều không biết từ chối là gì, cô ta lại không vui vẻ sẵn nên lên tiếng nạt nộ Lâm Phi.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Phi không hề cho cô ta cơ hội nói hết câu.
Bốp!
Chiếc kem mà Mạnh Tuyết Nhi vừa đưa cho Lâm Phi đã bị Lâm Phi ném luôn vào mặt Ninh Kỳ.
Cả mặt mũi đầy kem đột ngột như thế khiến Ninh Kỳ ngẩn người. Thế nhưng sau hai phút định thần trở lại, Ninh Kỳ nổi điên lên ngay tắp lự.
“Tên họ Lâm kia, tôi với anh…”
Bịch!
Đúng giây phút Ninh Kỳ mở miệng, Lâm Phi đập bàn thật mạnh, cái kem mà Ninh Kỳ còn chưa ăn xong nảy bật lên rơi vào tay Lâm Phi, sau đó thì được hắn nhét một cách chính xác vào cái miệng vừa hé mở kia của Ninh Kỳ.
Ọc ọc!
Ực ực!
Hai cô bạn của Mạnh Tuyết Nhi trông thế không nhịn nổi liền bật cười.
Tiếng cười này của hai cô bạn Mạnh Tuyết Nhi vô tình đã tăng thêm sự phẫn nộ trong lòng Ninh Kỳ. Cô ta dùng đôi mắt, bộ phận duy nhất không bị kem làm cho nhem nhuốc nhìn chằm chằm Lâm Phi, đôi mắt cô ta lúc này như muốn bắt ra lửa vậy. Bộ ngực tròn đầy cứ thế phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập. Lúc này trong lòng Ninh Kỳ nhất định đang có một ngọn đuốc bùng cháy.
Có thể tưởng tượng được rằng, nếu như điều kiện cho phép thì Ninh Kỳ e rằng tuyệt đối sẽ không ngại ngần kéo Lâm Phi cùng xuống hoàng tuyền.
“Chị, chị Ninh, anh, anh Lâm không phải, không phải…” Thấy Ninh Kỳ bị Lâm Phi chọc tức không hề nhẹ, Mạnh Tuyết Nhi vội vàng đứng bật dậy cầm khăn vừa lau khuôn mặt đầy kem của Ninh Kỳ vừa vội vàng giải thích cho Lâm Phi.
Có điều Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ mặc dù có ý định giải quyết mâu thuẫn giữa hai người bọn họ nhưng dù gì cô cũng đã lớn rồi, sao có thể không nhận ra Lâm Phi đang cố ý cho được. Lắp bắp một hồi lâu, khuôn mặt Mạnh Tuyết Nhi đỏ lựng lên, cô định nói gì đó nhưng lại vì tính cách nhút nhát ăn sâu bén rễ nên cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
“Tuyết Nhi, em đứng sang một bên, ở đây không có việc của em. Hôm nay có anh ta thì không có chị, có chị thì không có anh ta.” Sau khi nhận lấy khăn giấy mà Mạnh Tuyết Nhi đưa cho, Ninh Kỳ lau sơ sơ khuôn mặt bị Lâm Phi ném kem vào rồi nhìn hắn với con mắt tôi độc hận thù.
“Tuyết Nhi, em không nghe hiểu ý của chị Ninh sao? Chị ấy không muốn sống nữa, em còn không mau đi chuẩn bị cho chị ấy cỗ quan tài đi.”
“Em..” Lâm Phi vừa dứt lời, Ninh Kỳ còn chưa xả được giận đã suýt chút nữa tức muốn ngất đi.
“Ở đây, ở đây, bọn họ ở đây.” Đúng lúc Ninh Kỳ muốn lao lên liều mình, định cắn cho Lâm Phi hai cái cho hả giận thì một trong số đồng bọn của nhóm Châu Hải My khi nãy chỉ vào nhóm người Lâm Phi rồi hét lên đầy hào hứng.
Cùng với tiếng hét này của phía Châu Hải My, đám người của cô ta đi theo sau vài người đàn ông mặc đồ bảo vệ đi về phía Lâm Phi.
Sau khi tới gần Lâm Phi, người đàn ông đi đầu đảo con mắt nhìn mấy người nhóm Lâm Phi một lượt, cuối cùng là dừng lại trên người Lâm Phi nói: “Tôi là bảo vệ của phòng bảo vệ trường đại học Trung Hải, mấy người…”
“Ông là ai liên quan đến tôi sao?”
Người đến không có ý tốt. Người của phòng bảo vệ đến lúc nào không đến, lại đợi đến lúc Lâm Phi đánh người xong mới xuất hiện, vả lại phía sau còn có cả đám người Châu Hải My với bộ dạng hùng hổ cười trên nỗi đau của người khác nữa. Lâm Phi sao có thể không nhận ra cơ chứ.
“Cậu có liên quan đến vụ việc đánh sinh viên của trường chúng tôi, gây rối trật tự trường học, tôi khuyên cậu tốt nhất đi cùng chúng tôi.” Ông ta vốn dĩ còn định nói đôi lời với Lâm Phi nhưng khi thấy Lâm Phi không giữ thể diện cho mình, ông ta nghiêm nghị lạnh lùng hẳn lại.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Sau khi được tin từ hai người bạn của Mạnh Tuyết Nhi rằng bảo vệ của trường đại học Trung Hải chính là chú của Châu Hải My thì Lâm Phi cần gì phải giữ thể diện cho ông ta nữa.
“Không tới lượt cậu quyết định. Đây là trường đại học Trung Hải. Lên, bắt hết mấy người này lại cho tôi.” Thấy Lâm Phi không hợp tác, tên bảo vệ cầm đầu phất tay hô hào mấy tên bảo vệ đằng sau tiến lên bắt lấy mấy người phía Lâm Phi lại.
“Mọi người đi trước đi, tôi đi sau.” Vì không muốn để Mạnh Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh Lâm Phi đánh nhau bạo lực nên Lâm Phi ra hiệu cho Ninh Kỳ đưa Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô rời đi trước, sau đó hắn quay người lại xông về phía mấy tên bảo vệ.
Lâm Phi vốn dĩ còn đang tự trách mình vì đã để Mạnh Tuyết Nhi bị đám người Châu Hải My bắt nạt, bây giờ người ta tự tìm đến tận cửa, hắn đương nhiên sẽ không khách khí…
——————-
Chương 296: Xảy ra chuyện
“Sớm đã biết như vậy thì tôi đã bạt thêm cho con tiện nhân đấy mấy phát cho rồi.” Trong một tiệm đồ uống ở trường đại học Trung Hải, Ninh Kỳ nhân cơ hội có Mạnh Tuyết Nhi mà thoát khỏi bàn tay của Lâm Phi. Cô ta hằn học dằm dằm ly kem trong tay mình.
“Đều tại em cả đấy, nếu không phải do em thì sao có thể để bọn họ chạy mất được.” Sau khi hiểu dõ lý do Mạnh Tuyết Nhi bị nhóm Châu Hải My bắt, nghĩ tới việc không thể đánh thêm cho Châu Hải My mấy cái để giúp Mạnh Tuyết Nhi hả cơn tức giận này, Ninh Kỳ vẫn còn thấy bất bình. Lại nghĩ tới bàn tay Lâm Phi vân vê nhào nặn bộ mông nảy nở của mình, đôi chân Ninh Kỳ phía dưới gầm bàn khẽ nhấc lên rồi đạp cho Lâm Phi một cái.
Mẹ kiếp, đúng là không sợ chết.
Lâm Phi đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức lại mùi vị của kem, đột nhiên bị Ninh Kỳ đạp cho một cái dưới gầm bàn, tâm trạng tốt đẹp của hắn sau khi tìm được Mạnh Tuyết Nhi đã chuyển hẳn sang u ám.
Một hai lần đã đành, dù sao Ninh Kỳ cũng thật lòng lo lắng cho Mạnh Tuyết Nhi, cô ta giáng cho Châu Hải My hai cái tát cũng là đã trả thù xong cho Mạnh Tuyết Nhi rồi.
Thế nhưng lần này không biết là lần thứ mấy rồi.
Cô ta coi Lâm Phi hắn là gì đây, là nơi để xả giận sao?
Mặc dù đã thả mấy người phía Châu Hải My đi, ở một mức độ nào đó mà nói thì quả thực có thể trách Lâm Phi hắn, nhưng lúc đó Lâm Phi cũng không biết Mạnh Tuyết Nhi lại bị đối xử như vậy.
Nếu như sớm biết Mạnh Tuyết Nhi còn chưa tốt nghiệp đã dọn ra ngoài thuê phòng rồi vì bị Nguyễn Thanh Dương quấy rầy khiến cho đám con gái phía Châu Hải My làm loạn vô cớ thì e rằng Lâm Phi cũng không dễ gì mà thả bọn họ đi.
Có điều lúc đó là do hắn không biết.
Việc này sao có thể đổ hết lên đầu hắn được.
Cho dù Lâm Phi thật sự sai nhưng cũng không đến lượt Ninh Kỳ dạy dỗ hắn chứ.
Tự dưng vô duyên vô cớ lại lấy hắn ra để trút giận, cho dù là tổng giám đốc Mộ San San lạnh lùng băng giá thì cũng không dám hỗn xược với hắn như vậy.
Hắn mà không thể hiện thái độ thì cô ta thật sự coi hắn là trai bao mất.
“Tuyết Nhi, cái kem này em không ăn nữa à?”
“Dạ? anh, anh Lâm thích ăn thì em cho anh, anh ăn đi.” Đột nhiên bị Lâm Phi hỏi vậy, Mạnh Tuyết Nhi còn đang chìm trong thế giới riêng của mình đột nhiên mặt mày đỏ lựng lên, hai tay cô cầm lấy cái kem đưa cho Lâm Phi.
“Tên họ Lâm kia, anh có còn cần thể diện nữa không hả. Anh ăn cái của anh đi.” Thấy Lâm Phi tự dưng lấy kem của Mạnh Tuyết Nhi, Ninh Kỳ vốn đã sống cùng Mạnh Tuyết Nhi một thời gian, biết rõ Mạnh Tuyết Nhi trước nay đều không biết từ chối là gì, cô ta lại không vui vẻ sẵn nên lên tiếng nạt nộ Lâm Phi.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Phi không hề cho cô ta cơ hội nói hết câu.
Bốp!
Chiếc kem mà Mạnh Tuyết Nhi vừa đưa cho Lâm Phi đã bị Lâm Phi ném luôn vào mặt Ninh Kỳ.
Cả mặt mũi đầy kem đột ngột như thế khiến Ninh Kỳ ngẩn người. Thế nhưng sau hai phút định thần trở lại, Ninh Kỳ nổi điên lên ngay tắp lự.
“Tên họ Lâm kia, tôi với anh…”
Bịch!
Đúng giây phút Ninh Kỳ mở miệng, Lâm Phi đập bàn thật mạnh, cái kem mà Ninh Kỳ còn chưa ăn xong nảy bật lên rơi vào tay Lâm Phi, sau đó thì được hắn nhét một cách chính xác vào cái miệng vừa hé mở kia của Ninh Kỳ.
Ọc ọc!
Ực ực!
Hai cô bạn của Mạnh Tuyết Nhi trông thế không nhịn nổi liền bật cười.
Tiếng cười này của hai cô bạn Mạnh Tuyết Nhi vô tình đã tăng thêm sự phẫn nộ trong lòng Ninh Kỳ. Cô ta dùng đôi mắt, bộ phận duy nhất không bị kem làm cho nhem nhuốc nhìn chằm chằm Lâm Phi, đôi mắt cô ta lúc này như muốn bắt ra lửa vậy. Bộ ngực tròn đầy cứ thế phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập. Lúc này trong lòng Ninh Kỳ nhất định đang có một ngọn đuốc bùng cháy.
Có thể tưởng tượng được rằng, nếu như điều kiện cho phép thì Ninh Kỳ e rằng tuyệt đối sẽ không ngại ngần kéo Lâm Phi cùng xuống hoàng tuyền.
“Chị, chị Ninh, anh, anh Lâm không phải, không phải…” Thấy Ninh Kỳ bị Lâm Phi chọc tức không hề nhẹ, Mạnh Tuyết Nhi vội vàng đứng bật dậy cầm khăn vừa lau khuôn mặt đầy kem của Ninh Kỳ vừa vội vàng giải thích cho Lâm Phi.
Có điều Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ mặc dù có ý định giải quyết mâu thuẫn giữa hai người bọn họ nhưng dù gì cô cũng đã lớn rồi, sao có thể không nhận ra Lâm Phi đang cố ý cho được. Lắp bắp một hồi lâu, khuôn mặt Mạnh Tuyết Nhi đỏ lựng lên, cô định nói gì đó nhưng lại vì tính cách nhút nhát ăn sâu bén rễ nên cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
“Tuyết Nhi, em đứng sang một bên, ở đây không có việc của em. Hôm nay có anh ta thì không có chị, có chị thì không có anh ta.” Sau khi nhận lấy khăn giấy mà Mạnh Tuyết Nhi đưa cho, Ninh Kỳ lau sơ sơ khuôn mặt bị Lâm Phi ném kem vào rồi nhìn hắn với con mắt tôi độc hận thù.
“Tuyết Nhi, em không nghe hiểu ý của chị Ninh sao? Chị ấy không muốn sống nữa, em còn không mau đi chuẩn bị cho chị ấy cỗ quan tài đi.”
“Em..” Lâm Phi vừa dứt lời, Ninh Kỳ còn chưa xả được giận đã suýt chút nữa tức muốn ngất đi.
“Ở đây, ở đây, bọn họ ở đây.” Đúng lúc Ninh Kỳ muốn lao lên liều mình, định cắn cho Lâm Phi hai cái cho hả giận thì một trong số đồng bọn của nhóm Châu Hải My khi nãy chỉ vào nhóm người Lâm Phi rồi hét lên đầy hào hứng.
Cùng với tiếng hét này của phía Châu Hải My, đám người của cô ta đi theo sau vài người đàn ông mặc đồ bảo vệ đi về phía Lâm Phi.
Sau khi tới gần Lâm Phi, người đàn ông đi đầu đảo con mắt nhìn mấy người nhóm Lâm Phi một lượt, cuối cùng là dừng lại trên người Lâm Phi nói: “Tôi là bảo vệ của phòng bảo vệ trường đại học Trung Hải, mấy người…”
“Ông là ai liên quan đến tôi sao?”
Người đến không có ý tốt. Người của phòng bảo vệ đến lúc nào không đến, lại đợi đến lúc Lâm Phi đánh người xong mới xuất hiện, vả lại phía sau còn có cả đám người Châu Hải My với bộ dạng hùng hổ cười trên nỗi đau của người khác nữa. Lâm Phi sao có thể không nhận ra cơ chứ.
“Cậu có liên quan đến vụ việc đánh sinh viên của trường chúng tôi, gây rối trật tự trường học, tôi khuyên cậu tốt nhất đi cùng chúng tôi.” Ông ta vốn dĩ còn định nói đôi lời với Lâm Phi nhưng khi thấy Lâm Phi không giữ thể diện cho mình, ông ta nghiêm nghị lạnh lùng hẳn lại.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Sau khi được tin từ hai người bạn của Mạnh Tuyết Nhi rằng bảo vệ của trường đại học Trung Hải chính là chú của Châu Hải My thì Lâm Phi cần gì phải giữ thể diện cho ông ta nữa.
“Không tới lượt cậu quyết định. Đây là trường đại học Trung Hải. Lên, bắt hết mấy người này lại cho tôi.” Thấy Lâm Phi không hợp tác, tên bảo vệ cầm đầu phất tay hô hào mấy tên bảo vệ đằng sau tiến lên bắt lấy mấy người phía Lâm Phi lại.
“Mọi người đi trước đi, tôi đi sau.” Vì không muốn để Mạnh Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh Lâm Phi đánh nhau bạo lực nên Lâm Phi ra hiệu cho Ninh Kỳ đưa Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô rời đi trước, sau đó hắn quay người lại xông về phía mấy tên bảo vệ.
Lâm Phi vốn dĩ còn đang tự trách mình vì đã để Mạnh Tuyết Nhi bị đám người Châu Hải My bắt nạt, bây giờ người ta tự tìm đến tận cửa, hắn đương nhiên sẽ không khách khí…
——————-