Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-463
Chương 278: Cho cậu cơ hội
Chương 278: Cho cậu cơ hội
“Chẳng trách cậu chủ phải chịu thiệt, cũng xem như có chút gan dạ.” Một ông lão gầy guộc mặc bộ vest đuôi tôm bước ra từ trong đêm tối, chậm rãi đi về phía Lâm Phi – kẻ đang bị bao vây bởi đám người to con mặc lễ phục.
“Cậu chủ?!” Lâm Phi nhìn ông lão mặc bộ vest đuôi tôm gầy guộc kia nhả khói thuốc, lắc đầu than thở: “Tôi còn tưởng người đẹp nào thấy tôi đẹp trai phong độ nên mới rầm rộ mới tôi tới đây. Mấy người…làm tôi quá thất vọng!”
Sau cái lắc đầu than vãn của Lâm Phi, sát khí giữa hai bên đột nhiên tan biến trong vô hình.
Ông già mặc bộ vest đuôi tôm vốn đang rất nghiêm nghị nhưng cũng ngẩn người ra, mấy tên to con bao vây Lâm Phi cũng vì câu nói của hắn mà mặt mày ai nấy đều giật giật.
“Mồm mép lươn lẹo!” Sau khi tập trung trở lại, ông già cười lạnh lùng: “Thực sự không biết tại sao cô nhóc nhà họ Mộ đó lại cất nhắc một tên dẻo mép như vậy làm phó phòng an ninh chứ.”
“Muốn biết tại sao tôi được cất nhắc không?”
“Người trước khi chết có lời, nghe một chút cũng không sao.”
Thấy lão già đối diện đang nghe lời, Lâm Phi tiện thể vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng châm giậm mạnh một cái, ngẩng đầu lên trời tình cảm nói: “Bởi vì, tôi đẹp trai đó!”
Yên ắng, sự yên ắng như chết chóc.
Ngay cả trong hoàn cảnh đêm khuya gió lạnh, không khí đầy chết chóc như vậy, mấy gã to con bao vây Lâm Phi cũng không nhịn được cười.
Im lặng một lúc lâu sau, ông già mặc áo vest đuôi tôm mới hít thở sâu, lạnh lùng nói: “Chẳng trách mỗi lần cậu chủ nhắc tới cậu cũng đều đay nghiến như vậy, cậu cũng dữ thật đấy!”
“Cậu chủ của ông thân với tôi lắm sao?”
Phó phòng Lâm hơi buồn bực, đêm hôm bắt hắn tới đây, không nói không rằng cũng thôi đi. Khó khăn lắm mới đợi được kẻ cầm đầu, vậy mà ông ta cứ mở miệng là cậu chủ này cậu chủ nọ, cũng không phải thời xưa, thời đại bây giờ chó mèo gì mà chả tự xưng là cậu chủ được, cậu chủ của lão già ông là gì cũng phải nói cho phó phòng Lâm một tiếng chứ.
“Cậu thực sự không biết hay cố ý giả ngốc?!” Lâm Phi không hiểu đầu đuôi còn ông già gầy guộc kia lại phẫn nộ trách móc như thể Lâm Phi không biết cậu chủ của ông ta là ai là phạm tội tày đình không bằng.
“Nói hay không đây, không nói tôi đi nhé.” Phó phòng Lâm thực sự không rõ cậu chủ mà ông già đó nói là ai mà! Trong nước ngoài nước, phó phòng Lâm đắc tội biết bao nhiêu người, ông ta cũng không thể hy vọng Lâm Phi có thể nhớ được tất cả kẻ thù của hắn chứ. Cho dù Lâm Phi thực sự có thể nhớ được, cũng không nhẫn nại được.
Lâm Phi xuống xe BMW của vợ để theo tới đây thì cũng phải cho hắn biết ai muốn đối phó với hắn chứ.
Nếu như biết rõ là ai, ông tưởng hắn là kẻ ngốc mà bỏ mặc sếp Mộ sắc nước hương trời ở nhà, đêm hôm chạy tới tận đây?
Còn không phải là vì muốn làm rõ ai muốn đối phó với hắn, giải quyết xong một lần, tránh sau này lại nửa đường bị cướp.
Sao không hiểu cho nỗi khổ tâm của phó phòng Lâm chứ, thật lãng phí thời gian mà!
“Đi? Nuốt năm mươi triệu của nhà họ Phương này mà còn định đi?!” Lâm Phi bực bội, ông già mặc bộ vest đuôi tôm kia nhìn còn bực bội hơn cả hắn, biểu cảm đó giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy!
“Hóa ra là tên nhóc Phương Văn Hi đó sai mấy người tới à, lâu thế rồi, tôi còn tưởng anh ta quên chuyện này rồi.” Nghe ông già kia nhắc tới “năm mươi triệu”, Lâm Phi cũng hiểu ra lai lịch của đám người đêm hôm đánh cướp họ.
Hắn cũng hiểu ra tại sao những tên này chỉ nhằm vào một mình hắn mà thả sếp Mộ đi.
Ban đầu, Lâm Phi còn tưởng bọn họ là kẻ thù ở nước ngoài phái tới tìm hắn báo thù nữa.
Không thể trách phó phòng Lâm suy nghĩ xa xôi, thực ra là vì hắn không coi năm mươi triệu đó là chuyện gì to tát, nói chính xác là Lâm Phi không để tâm tới Phương Văn Hi đó.
So với những đối thủ và kẻ thù tàn độc bất lương ở nước ngoài, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn thì Phương Văn Hi, thanh niên lớn lên trong nhà kính này thực sự rất khó khiến Lâm Phi phải bận tâm.
Huống chi đã qua lâu như vậy rồi, phó phòng Lâm cũng không nhớ ra là điều có thể hiểu được.
Mặc dù Lâm Phi không làm việc bận rộn như sếp Mộ lạnh lùng đó nhưng phụ nữ của hắn nhiều mà! Đáng thương cho phó phòng Lâm ngày nào cũng tốn không ít thời gian xoay quanh phụ nữ, làm gì có thời giờ quan tâm tới Phương Văn Hi, bông hoa nhà kính đó.
Thái độ không ngờ của Lâm Phi chỉ khiến bác Phúc, quản gia của nhà họ Phương tức giận hằm hằm. Nếu như không nhớ tới lời căn dặn của Phương Văn Hi trước khi đi, e rằng ông sớm đã lệnh cho đám to con xung quanh tiễn Lâm Phi lên đường rồi.
Quên rồi?! Một câu quên rồi thản nhiên của Lâm Phi suýt nữa khiến bác Phúc tức hộc máu!
Đó là năm mươi triệu, không phải năm nghìn! Cũng may nhà họ Phương lắm tiền nhiều của, những gia tộc khác liệu có mấy người có thể chịu được tổn thất như vậy.
Nếu là Trịnh Dân Hoà và những cổ đông khác, một lúc mất hẳn năm mươi triệu chắc chắn sẽ xót ruột mấy tháng trời.
Ở một góc độ nào đó, Phương Văn Hi bị Lâm Phi bắt bí, ừm, nói chính xác là bị bảo vệ đội hai lừa mất năm mươi triệu mà không nổi cơn ngay đã là biểu hiện của con nhà giàu có hiển hách rồi.
Năm mươi triệu là con số nhỏ so với của cải của nhà họ Phương, không phải tổn thất gì to tát. Thứ khiến Phương Văn Hi không thể chịu đựng được là cảm giác bị đánh bại và ảnh hưởng của chuyện này đối với danh tiếng nhà họ.
“Nếu không phải cậu chủ đã nhận định cô Mộ San San đó là mợ chủ tương lai nhà họ Phương, cậu được một tay cô ta cất nhắc, cậu nghĩ cậu có thể sống tới hôm nay sao?!” Khó khăn lắm mới ép bản thân bình tĩnh lại, bác Phúc lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi nói: “Khoảng thời gian này, cậu chủ vẫn luôn cho cậu cơ hội. Nếu như cậu có thể chủ động trả lại năm mươi triệu, có lẽ cậu ấy sẽ cho cậu một con đường sống. Đáng tiếc, cậu không hề làm vậy.”
Nói tới cuối cùng, ánh mắt bác Phúc nhìn Lâm Phi như nhìn một người chết.
“Ban đầu, cậu chủ còn định giữ mạng cho cậu tới khi cậu ấy lấy được cô nhóc họ Mộ đó. Vì cậu không biết điều nên đánh mất cơ hội này.” Nói xong, bác Phúc xua tay ra hiệu cho mấy gã đô con xung quanh Lâm Phi: “Còn ngây ra đấy làm gì, ra tay, xử cậu ta!”
——————-
Chương 278: Cho cậu cơ hội
“Chẳng trách cậu chủ phải chịu thiệt, cũng xem như có chút gan dạ.” Một ông lão gầy guộc mặc bộ vest đuôi tôm bước ra từ trong đêm tối, chậm rãi đi về phía Lâm Phi – kẻ đang bị bao vây bởi đám người to con mặc lễ phục.
“Cậu chủ?!” Lâm Phi nhìn ông lão mặc bộ vest đuôi tôm gầy guộc kia nhả khói thuốc, lắc đầu than thở: “Tôi còn tưởng người đẹp nào thấy tôi đẹp trai phong độ nên mới rầm rộ mới tôi tới đây. Mấy người…làm tôi quá thất vọng!”
Sau cái lắc đầu than vãn của Lâm Phi, sát khí giữa hai bên đột nhiên tan biến trong vô hình.
Ông già mặc bộ vest đuôi tôm vốn đang rất nghiêm nghị nhưng cũng ngẩn người ra, mấy tên to con bao vây Lâm Phi cũng vì câu nói của hắn mà mặt mày ai nấy đều giật giật.
“Mồm mép lươn lẹo!” Sau khi tập trung trở lại, ông già cười lạnh lùng: “Thực sự không biết tại sao cô nhóc nhà họ Mộ đó lại cất nhắc một tên dẻo mép như vậy làm phó phòng an ninh chứ.”
“Muốn biết tại sao tôi được cất nhắc không?”
“Người trước khi chết có lời, nghe một chút cũng không sao.”
Thấy lão già đối diện đang nghe lời, Lâm Phi tiện thể vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng châm giậm mạnh một cái, ngẩng đầu lên trời tình cảm nói: “Bởi vì, tôi đẹp trai đó!”
Yên ắng, sự yên ắng như chết chóc.
Ngay cả trong hoàn cảnh đêm khuya gió lạnh, không khí đầy chết chóc như vậy, mấy gã to con bao vây Lâm Phi cũng không nhịn được cười.
Im lặng một lúc lâu sau, ông già mặc áo vest đuôi tôm mới hít thở sâu, lạnh lùng nói: “Chẳng trách mỗi lần cậu chủ nhắc tới cậu cũng đều đay nghiến như vậy, cậu cũng dữ thật đấy!”
“Cậu chủ của ông thân với tôi lắm sao?”
Phó phòng Lâm hơi buồn bực, đêm hôm bắt hắn tới đây, không nói không rằng cũng thôi đi. Khó khăn lắm mới đợi được kẻ cầm đầu, vậy mà ông ta cứ mở miệng là cậu chủ này cậu chủ nọ, cũng không phải thời xưa, thời đại bây giờ chó mèo gì mà chả tự xưng là cậu chủ được, cậu chủ của lão già ông là gì cũng phải nói cho phó phòng Lâm một tiếng chứ.
“Cậu thực sự không biết hay cố ý giả ngốc?!” Lâm Phi không hiểu đầu đuôi còn ông già gầy guộc kia lại phẫn nộ trách móc như thể Lâm Phi không biết cậu chủ của ông ta là ai là phạm tội tày đình không bằng.
“Nói hay không đây, không nói tôi đi nhé.” Phó phòng Lâm thực sự không rõ cậu chủ mà ông già đó nói là ai mà! Trong nước ngoài nước, phó phòng Lâm đắc tội biết bao nhiêu người, ông ta cũng không thể hy vọng Lâm Phi có thể nhớ được tất cả kẻ thù của hắn chứ. Cho dù Lâm Phi thực sự có thể nhớ được, cũng không nhẫn nại được.
Lâm Phi xuống xe BMW của vợ để theo tới đây thì cũng phải cho hắn biết ai muốn đối phó với hắn chứ.
Nếu như biết rõ là ai, ông tưởng hắn là kẻ ngốc mà bỏ mặc sếp Mộ sắc nước hương trời ở nhà, đêm hôm chạy tới tận đây?
Còn không phải là vì muốn làm rõ ai muốn đối phó với hắn, giải quyết xong một lần, tránh sau này lại nửa đường bị cướp.
Sao không hiểu cho nỗi khổ tâm của phó phòng Lâm chứ, thật lãng phí thời gian mà!
“Đi? Nuốt năm mươi triệu của nhà họ Phương này mà còn định đi?!” Lâm Phi bực bội, ông già mặc bộ vest đuôi tôm kia nhìn còn bực bội hơn cả hắn, biểu cảm đó giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy!
“Hóa ra là tên nhóc Phương Văn Hi đó sai mấy người tới à, lâu thế rồi, tôi còn tưởng anh ta quên chuyện này rồi.” Nghe ông già kia nhắc tới “năm mươi triệu”, Lâm Phi cũng hiểu ra lai lịch của đám người đêm hôm đánh cướp họ.
Hắn cũng hiểu ra tại sao những tên này chỉ nhằm vào một mình hắn mà thả sếp Mộ đi.
Ban đầu, Lâm Phi còn tưởng bọn họ là kẻ thù ở nước ngoài phái tới tìm hắn báo thù nữa.
Không thể trách phó phòng Lâm suy nghĩ xa xôi, thực ra là vì hắn không coi năm mươi triệu đó là chuyện gì to tát, nói chính xác là Lâm Phi không để tâm tới Phương Văn Hi đó.
So với những đối thủ và kẻ thù tàn độc bất lương ở nước ngoài, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn thì Phương Văn Hi, thanh niên lớn lên trong nhà kính này thực sự rất khó khiến Lâm Phi phải bận tâm.
Huống chi đã qua lâu như vậy rồi, phó phòng Lâm cũng không nhớ ra là điều có thể hiểu được.
Mặc dù Lâm Phi không làm việc bận rộn như sếp Mộ lạnh lùng đó nhưng phụ nữ của hắn nhiều mà! Đáng thương cho phó phòng Lâm ngày nào cũng tốn không ít thời gian xoay quanh phụ nữ, làm gì có thời giờ quan tâm tới Phương Văn Hi, bông hoa nhà kính đó.
Thái độ không ngờ của Lâm Phi chỉ khiến bác Phúc, quản gia của nhà họ Phương tức giận hằm hằm. Nếu như không nhớ tới lời căn dặn của Phương Văn Hi trước khi đi, e rằng ông sớm đã lệnh cho đám to con xung quanh tiễn Lâm Phi lên đường rồi.
Quên rồi?! Một câu quên rồi thản nhiên của Lâm Phi suýt nữa khiến bác Phúc tức hộc máu!
Đó là năm mươi triệu, không phải năm nghìn! Cũng may nhà họ Phương lắm tiền nhiều của, những gia tộc khác liệu có mấy người có thể chịu được tổn thất như vậy.
Nếu là Trịnh Dân Hoà và những cổ đông khác, một lúc mất hẳn năm mươi triệu chắc chắn sẽ xót ruột mấy tháng trời.
Ở một góc độ nào đó, Phương Văn Hi bị Lâm Phi bắt bí, ừm, nói chính xác là bị bảo vệ đội hai lừa mất năm mươi triệu mà không nổi cơn ngay đã là biểu hiện của con nhà giàu có hiển hách rồi.
Năm mươi triệu là con số nhỏ so với của cải của nhà họ Phương, không phải tổn thất gì to tát. Thứ khiến Phương Văn Hi không thể chịu đựng được là cảm giác bị đánh bại và ảnh hưởng của chuyện này đối với danh tiếng nhà họ.
“Nếu không phải cậu chủ đã nhận định cô Mộ San San đó là mợ chủ tương lai nhà họ Phương, cậu được một tay cô ta cất nhắc, cậu nghĩ cậu có thể sống tới hôm nay sao?!” Khó khăn lắm mới ép bản thân bình tĩnh lại, bác Phúc lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi nói: “Khoảng thời gian này, cậu chủ vẫn luôn cho cậu cơ hội. Nếu như cậu có thể chủ động trả lại năm mươi triệu, có lẽ cậu ấy sẽ cho cậu một con đường sống. Đáng tiếc, cậu không hề làm vậy.”
Nói tới cuối cùng, ánh mắt bác Phúc nhìn Lâm Phi như nhìn một người chết.
“Ban đầu, cậu chủ còn định giữ mạng cho cậu tới khi cậu ấy lấy được cô nhóc họ Mộ đó. Vì cậu không biết điều nên đánh mất cơ hội này.” Nói xong, bác Phúc xua tay ra hiệu cho mấy gã đô con xung quanh Lâm Phi: “Còn ngây ra đấy làm gì, ra tay, xử cậu ta!”
——————-