Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-447
Chương 269: Xin lỗi
Chương 269: Xin lỗi
Cốc! Cộc!
Lâm Phi không cho Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều nhiều cơ hội làm loạn mà thưởng cho mỗi người một cái vào đầu cho họ khỏi công kích đối phương, khỏi tranh giành chủ quyền đối với hắn.
Tuy đối với Lâm Phi mà nói, bị hai thiếu nữ trời sinh đẹp từ trong trứng nước tranh giành cũng không hẳn là chuyện xấu nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh chứ đúng không!
Mỹ Thực Lâm gần như là nơi công cộng, xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy mà.
Hai đứa nhóc nửa còn con nít này không kiêng dè nhưng dù gì phó phòng Lâm hắn cũng là người trưởng thành, ít nhiều cũng phải chú ý tới hình tượng chứ.
“Các bạn này, nếu như có thể, tôi muốn nói chuyện với ba bạn về vấn đề hiện tại của Mỹ Thực Lâm?” Khi Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều tạm thời yên lặng lại, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây đeo kính gọng vàng không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Lâm Phi, tay giữ khung kính, nói với ba người họ với khuôn mặt không mấy cảm xúc.
“Tổng giám đốc Đinh, tôi…”
Gã đàn ông mập tự xưng là giám sát tầng hai Mỹ Thực Lâm vốn còn đang khiếp đảm vì cú đá của Lâm Phi không biết tại sao thấy người đàn ông trung niên được hắn gọi là tổng giám đốc Đinh liền chủ động ghé sát lại, khuôn mặt béo mụp hoảng sợ ban đầu đột nhiên tràn đầy vui vẻ hân hoan.
“Câm miệng, ở đây không có chỗ của anh, tránh sang một bên!”
Gã đàn ông mập mạp chủ động sát lại cũng không có được bao nhiên thiện cảm của người đàn ông trung niên đeo kính viền vàng, ngược lại còn bị trách mắng.
Rõ ràng gã mập tự xưng là giám sát tầng hai rất sợ người đàn ông trung niên này, bị mắng cũng không dám cãi lại mà chỉ cúi đầu tránh sang một bên.
Cảnh tượng ấy trong mắt người khác có lẽ không có gì khác thường nhưng Lâm Phi, kẻ đã trải qua nhiều chuyện nên tinh tế nhạy cảm trong mọi chuyện lại phát hiện ra một vài gợi ý từ ngôn ngữ và cử chỉ của người đàn ông họ Đinh này.
Người họ Đinh này ngoài mặt đang trách mắng gã mập tự xưng là giám sát tầng hai nhưng thực ra là đang âm thầm giúp gã ta thoát tội.
Rất rõ ràng, sự việc tới nước này hoàn toàn là do gã mập đó gây ra, trong khi đó người này lại không xử lý chuyện đó mà đuổi gã mập kia đi, rõ ràng là đang bao che mà!
Chiêu này mấy năm trước, hồi còn trong quân ngũ, mỗi lần Đồ Tể và Radar vi phạm kỷ luật như uống rượu, Lâm Phi cũng dùng nhiều để qua mắt cấp trên.
Nói về bao che, Lâm Phi chắc chắn là người trong nghề!
“Anh bạn à, nếu như không thấy phiền, chúng ta có thể đổi một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện không?” Sau khi la mắng gã mập, người đàn ông họ Đinh tới gần Lâm Phi đưa tay mời mọc.
“Tôi thấy rất phiền.” Nếu như đã nhận ra ý nghĩ bảo vệ của ông ta, đương nhiên Lâm Phi sẽ không nể nang gì.
Từ lời của gã đó, Lâm Phi hoàn toàn có thể đoán ra, người họ Đinh này chắc chắn là lãnh đạo cao cấp của nhà hàng Mỹ Thực Lâm. Nếu như để mặc ông ta đưa ba người rời khỏi hiện trường không khác gì chủ động giao ra quyền phán quyết.
Đây vốn là địa bàn của người ta, nếu chủ động trao cho người ta quyền phán quyết, không phải là kẻ ngốc sao?!
“Ý của anh là chúng ta nói chuyện ở đây sao?” Thấy Lâm Phi không định nể mặt mình, người họ Đinh vốn đang không tỏ thái độ đột nhiên cũng trở nên lạnh lùng, ngay cả xưng hô cũng đổi từ anh bạn sang anh.
“Nói chuyện cũng được nhưng tôi phải thấy được thành ý của anh trước đã.” Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cuối cùng cũng phải giải quyết, trước giờ Lâm Phi không phải là người chọn cách né tránh, nhưng phó phòng Lâm cũng không phải người để mặc cho người ta dắt mũi.
“Ý của anh là?!” Thấy Lâm Phi không dễ làm quen, vẻ mặt của người đàn ông đeo kính càng ngày càng lạnh lùng.
“Rất đơn giản, chuyện tới nước này, là bởi vì anh ở khu khách VIP đó vu oan cho hai người bạn của tôi nhằm đạt được ý đồ đen tối nào đó. Nếu như anh có lòng muốn bàn bạc với tôi, vậy thì có phải nên lấy gì đó đền bù cho hai người bạn này của tôi không?”
“Không biết đền bù anh nói tới là?”
“Đền bù tổn hại nhân phẩm, tổn hại tinh thần của hai cô này, còn có phí đánh lộn của tôi, ba trăm nghìn rẻ quá đúng không?”
Lâm Phi nói xong, cả khu ăn uống của nhà hàng Mỹ Thực Lâm cũng yên ắng hẳn.
Một hồi lâu sau cũng chỉ nghe tiếng Hứa Doanh Doanh nói nhỏ với Từ Kiều sau lưng Lâm Phi: “Chú không định lừa tiền ở đây đấy chứ?”
“Hình như…đúng vậy.” Từ Kiều liếc nhìn người đàn ông họ Đinh đứng cách Lâm Phi không xa nói bằng giọng không chắc chắn: “Chú à, bắt chẹt họ như vậy cảnh sát sẽ không bắt chú chứ?”
Bắt, bắt cái con khỉ!
Nếu như không vì giữ gìn tôn nghiêm của bản thân, Lâm Phi đã quay lại đánh thật mạnh vào hai cái mông vẫn chưa phát triển hết của Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều rồi!
Hai đứa nhóc kém cỏi này, phó phòng Lâm ở phía trước cực khổ trút giận cho hai cô nhóc, vậy mà hai người hay rồi, nổi lòng chính nghĩa ở sau lưng hạ bệ Lâm Phi!
Không phải Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều kém cỏi thì là gì?!
Nếu như hai cô nhóc này là con của Lâm Phi chắc chắn lát về hắn phải nhốt vào phòng dùng thắt lưng dạy dỗ vài ngày.
Lừa gạt?! Cái gì là lừa gạt! Trong từ điển của Lâm Phi trước giờ đều không có hai từ này.
Gộp cả phí bồi thường tổn hại tinh thần và danh dự cho hai người đẹp tương lai, Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều, hai trăm nghìn tệ nhiều lắm sao?
Với thân phận là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, thái tử tập đoàn Mộ thị lấy một trăm tệ tiền đánh đấm là nhiều lắm sao?
Nghĩ lại hồi phó phòng Lâm còn ở nước ngoài, nếu những tài phiệt và quan chức cấp cao ở đó muốn mời Lâm Phi ra trận, một trăm nghìn tệ cũng chỉ mới là tiền mời cơm trước thôi.
Nhớ lại ban đầu cậu chủ nhà họ Phương tới tập đoàn Mộ Thị ra oai, bị phó phòng Lâm cho một trận, sau đó còn ngoan ngoãn giao nộp năm mươi triệu đó.
Ba trăm nghìn này, thực sự quá rẻ.
“Hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nhà hàng chúng tôi sẽ tự điều tra sau. Nếu như tất cả đúng như lời anh nói, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho các anh chị.” Người đàn ông đeo kính viền vàng không hổ danh là lãnh đạo cao cấp của Mỹ Thực Lâm đứng trước yêu cầu đòi bồi thường ba trăm nghìn của Lâm Phi hoàn toàn không hề nao núng.
“Rất tốt, lấy tiền đi.”
Người họ Đinh vốn còn đang định nói mấy lời khách sáo thấy Lâm Phi chìa tay đòi tiền, ông ta cũng không tiện giả vờ nữa mà nói thẳng vào trọng điểm: “Có lẽ anh hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nói sau khi nhà hàng điều tra rõ ràng sẽ bồi thường. Trước khi nhà hàng chúng tôi bồi thường, có phải anh cũng nên giải thích về chuyện ra tay đánh người phá hỏng tài sản vật chất của nhà hàng không?”
Thấy gã đàn ông đã lòi đuôi hồ ly, Lâm Phi cũng không tiếp tục vòng vo nữa mà lạnh lùng đáp lại: “Nếu muốn lấp liếm cho xong chuyện thì cứ nói thẳng, vòng vo tam quốc không mệt hả?”
“Anh nói vậy có ý gì?!”
“Tôi đang nói anh đang làm bộ, nghe không hiểu sao?!”
“Anh bạn à, làm người đừng có ngông cuồng quá được không, nếu như quá ngông cuồng sẽ không nuốt nổi đâu.”
“Sao, anh chuẩn bị giúp tôi thuốc tiêu hóa à?”
Xét về tài làm bộ, càn quấy, rõ ràng Lâm Phi bỏ xa kẻ họ Đinh này mấy con phố.
Ngay cả sếp Mộ lạnh lùng khác người cũng phải chịu thua tài uốn ba tấc lưỡi của Lâm Phi, một quản lý cao cấp nhỏ nhoi làm sao có thể phản bác được phó phòng Lâm hắn.
“Anh bạn không nhìn rõ tình hình trước mắt sao!”
“Sao, anh muốn dụi mắt giúp tôi?”
“Quản lý An, thông báo với phòng bảo vệ cho tôi, tầng hai có người gây chuyện!”
Sau mấy lần nhắc nhở Lâm Phi nhượng bộ không thành lại bị Lâm Phi phản pháo, gã họ Đinh đã mất hết kiên nhẫn chuẩn bị dùng vũ lực.
Gã đàn ông mập, cũng chính thằng cha được kẻ họ Đinh gọi là quản lý An nhận được chỉ thị đắc ý lườm Lâm Phi một cái rồi lấy điện thoại gọi người tới.
“Chú à, hình như bọn họ gọi người tới rồi, chúng ta có nên chạy không?” Thấy tình hình bất lợi với bên mình, cô nhóc Hứa Doanh Doanh kéo vạt áo Lâm Phi nói nhỏ.
Lâm Phi còn chưa kịp trách mắng hành vi hèn nhát chưa đánh đã bại của Hứa Doanh Doanh thì một giọng nói nghi ngờ khác lại vang lên từ phía sau Lâm Phi.
“Lâm Phi, tôi tìm anh lâu lắm rồi, sao anh lại ở đây?!”
Lăng Vi Vi với mái tóc mây cột cao, gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao và đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu sải bước đi về phía Lâm Phi.
“Cô là trưởng phòng Lăng của hành chính tổng hợp tập đoàn Mộ Thị?” Lâm Phi còn chưa kịp gọi Lăng Vi Vi, gã họ Đinh kia đã chủ động chào đón Lăng Vi Vi.
“Đúng vậy, anh là?” Đôi mắt sáng long lanh mặt hồ của Lăng Vi Vi đang nhìn về phía Lâm Phi, thấy gã họ Đinh chủ động chào hỏi mình, Lăng Vi Vi không thể thu lại ánh nhìn, dò xét gã ta.
“Trưởng phòng Lăng thật hay quên, tôi là phó giám đốc nhà hàng Mỹ Thực Lâm, Đinh Giới Sơn mà, năm ngoái tôi từng vinh hạnh cùng giám đốc Trịnh của chúng tôi tới quý công ty, may mắn được sếp Mộ đích thân đón tiếp, tôi còn nhớ rõ, hôm đó, trưởng phòng Lăng cũng có mặt.”
“Hóa ra là phó giám đốc Đinh, thứ lỗi cho, không biết chuyện này là?” Lăng Vi Vi gật đầu đưa mắt nhìn ba người Lâm Phi và Đinh Giới Sơn.
“Xin hỏi trưởng phòng Lăng, anh đây là…”
“Anh ta là Lâm Phi, phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị, cũng là thân tín của sếp Mộ chúng tôi.”
Lăng Vi Vi vừa giải thích xong, gã quản lý họ An vừa gọi điện thoại xong phấn khích bước vào vừa đi vừa nói: “Anh rể à, bên phòng bảo vệ…”
Bốp!
Gã họ An chưa nói hết câu đã bị Đinh Giới Sơn tát cái bốp vào mặt: “Không mở mắt chó của cậu lên mà nhìn! Ngay cả thân tín của sếp Mộ ngay trước mặt cũng dám đụng vào, còn không mau xin lỗi phó phòng Lâm và hai người bạn này đi!”
——————-
Chương 269: Xin lỗi
Cốc! Cộc!
Lâm Phi không cho Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều nhiều cơ hội làm loạn mà thưởng cho mỗi người một cái vào đầu cho họ khỏi công kích đối phương, khỏi tranh giành chủ quyền đối với hắn.
Tuy đối với Lâm Phi mà nói, bị hai thiếu nữ trời sinh đẹp từ trong trứng nước tranh giành cũng không hẳn là chuyện xấu nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh chứ đúng không!
Mỹ Thực Lâm gần như là nơi công cộng, xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy mà.
Hai đứa nhóc nửa còn con nít này không kiêng dè nhưng dù gì phó phòng Lâm hắn cũng là người trưởng thành, ít nhiều cũng phải chú ý tới hình tượng chứ.
“Các bạn này, nếu như có thể, tôi muốn nói chuyện với ba bạn về vấn đề hiện tại của Mỹ Thực Lâm?” Khi Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều tạm thời yên lặng lại, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây đeo kính gọng vàng không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Lâm Phi, tay giữ khung kính, nói với ba người họ với khuôn mặt không mấy cảm xúc.
“Tổng giám đốc Đinh, tôi…”
Gã đàn ông mập tự xưng là giám sát tầng hai Mỹ Thực Lâm vốn còn đang khiếp đảm vì cú đá của Lâm Phi không biết tại sao thấy người đàn ông trung niên được hắn gọi là tổng giám đốc Đinh liền chủ động ghé sát lại, khuôn mặt béo mụp hoảng sợ ban đầu đột nhiên tràn đầy vui vẻ hân hoan.
“Câm miệng, ở đây không có chỗ của anh, tránh sang một bên!”
Gã đàn ông mập mạp chủ động sát lại cũng không có được bao nhiên thiện cảm của người đàn ông trung niên đeo kính viền vàng, ngược lại còn bị trách mắng.
Rõ ràng gã mập tự xưng là giám sát tầng hai rất sợ người đàn ông trung niên này, bị mắng cũng không dám cãi lại mà chỉ cúi đầu tránh sang một bên.
Cảnh tượng ấy trong mắt người khác có lẽ không có gì khác thường nhưng Lâm Phi, kẻ đã trải qua nhiều chuyện nên tinh tế nhạy cảm trong mọi chuyện lại phát hiện ra một vài gợi ý từ ngôn ngữ và cử chỉ của người đàn ông họ Đinh này.
Người họ Đinh này ngoài mặt đang trách mắng gã mập tự xưng là giám sát tầng hai nhưng thực ra là đang âm thầm giúp gã ta thoát tội.
Rất rõ ràng, sự việc tới nước này hoàn toàn là do gã mập đó gây ra, trong khi đó người này lại không xử lý chuyện đó mà đuổi gã mập kia đi, rõ ràng là đang bao che mà!
Chiêu này mấy năm trước, hồi còn trong quân ngũ, mỗi lần Đồ Tể và Radar vi phạm kỷ luật như uống rượu, Lâm Phi cũng dùng nhiều để qua mắt cấp trên.
Nói về bao che, Lâm Phi chắc chắn là người trong nghề!
“Anh bạn à, nếu như không thấy phiền, chúng ta có thể đổi một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện không?” Sau khi la mắng gã mập, người đàn ông họ Đinh tới gần Lâm Phi đưa tay mời mọc.
“Tôi thấy rất phiền.” Nếu như đã nhận ra ý nghĩ bảo vệ của ông ta, đương nhiên Lâm Phi sẽ không nể nang gì.
Từ lời của gã đó, Lâm Phi hoàn toàn có thể đoán ra, người họ Đinh này chắc chắn là lãnh đạo cao cấp của nhà hàng Mỹ Thực Lâm. Nếu như để mặc ông ta đưa ba người rời khỏi hiện trường không khác gì chủ động giao ra quyền phán quyết.
Đây vốn là địa bàn của người ta, nếu chủ động trao cho người ta quyền phán quyết, không phải là kẻ ngốc sao?!
“Ý của anh là chúng ta nói chuyện ở đây sao?” Thấy Lâm Phi không định nể mặt mình, người họ Đinh vốn đang không tỏ thái độ đột nhiên cũng trở nên lạnh lùng, ngay cả xưng hô cũng đổi từ anh bạn sang anh.
“Nói chuyện cũng được nhưng tôi phải thấy được thành ý của anh trước đã.” Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cuối cùng cũng phải giải quyết, trước giờ Lâm Phi không phải là người chọn cách né tránh, nhưng phó phòng Lâm cũng không phải người để mặc cho người ta dắt mũi.
“Ý của anh là?!” Thấy Lâm Phi không dễ làm quen, vẻ mặt của người đàn ông đeo kính càng ngày càng lạnh lùng.
“Rất đơn giản, chuyện tới nước này, là bởi vì anh ở khu khách VIP đó vu oan cho hai người bạn của tôi nhằm đạt được ý đồ đen tối nào đó. Nếu như anh có lòng muốn bàn bạc với tôi, vậy thì có phải nên lấy gì đó đền bù cho hai người bạn này của tôi không?”
“Không biết đền bù anh nói tới là?”
“Đền bù tổn hại nhân phẩm, tổn hại tinh thần của hai cô này, còn có phí đánh lộn của tôi, ba trăm nghìn rẻ quá đúng không?”
Lâm Phi nói xong, cả khu ăn uống của nhà hàng Mỹ Thực Lâm cũng yên ắng hẳn.
Một hồi lâu sau cũng chỉ nghe tiếng Hứa Doanh Doanh nói nhỏ với Từ Kiều sau lưng Lâm Phi: “Chú không định lừa tiền ở đây đấy chứ?”
“Hình như…đúng vậy.” Từ Kiều liếc nhìn người đàn ông họ Đinh đứng cách Lâm Phi không xa nói bằng giọng không chắc chắn: “Chú à, bắt chẹt họ như vậy cảnh sát sẽ không bắt chú chứ?”
Bắt, bắt cái con khỉ!
Nếu như không vì giữ gìn tôn nghiêm của bản thân, Lâm Phi đã quay lại đánh thật mạnh vào hai cái mông vẫn chưa phát triển hết của Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều rồi!
Hai đứa nhóc kém cỏi này, phó phòng Lâm ở phía trước cực khổ trút giận cho hai cô nhóc, vậy mà hai người hay rồi, nổi lòng chính nghĩa ở sau lưng hạ bệ Lâm Phi!
Không phải Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều kém cỏi thì là gì?!
Nếu như hai cô nhóc này là con của Lâm Phi chắc chắn lát về hắn phải nhốt vào phòng dùng thắt lưng dạy dỗ vài ngày.
Lừa gạt?! Cái gì là lừa gạt! Trong từ điển của Lâm Phi trước giờ đều không có hai từ này.
Gộp cả phí bồi thường tổn hại tinh thần và danh dự cho hai người đẹp tương lai, Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều, hai trăm nghìn tệ nhiều lắm sao?
Với thân phận là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, thái tử tập đoàn Mộ thị lấy một trăm tệ tiền đánh đấm là nhiều lắm sao?
Nghĩ lại hồi phó phòng Lâm còn ở nước ngoài, nếu những tài phiệt và quan chức cấp cao ở đó muốn mời Lâm Phi ra trận, một trăm nghìn tệ cũng chỉ mới là tiền mời cơm trước thôi.
Nhớ lại ban đầu cậu chủ nhà họ Phương tới tập đoàn Mộ Thị ra oai, bị phó phòng Lâm cho một trận, sau đó còn ngoan ngoãn giao nộp năm mươi triệu đó.
Ba trăm nghìn này, thực sự quá rẻ.
“Hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nhà hàng chúng tôi sẽ tự điều tra sau. Nếu như tất cả đúng như lời anh nói, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho các anh chị.” Người đàn ông đeo kính viền vàng không hổ danh là lãnh đạo cao cấp của Mỹ Thực Lâm đứng trước yêu cầu đòi bồi thường ba trăm nghìn của Lâm Phi hoàn toàn không hề nao núng.
“Rất tốt, lấy tiền đi.”
Người họ Đinh vốn còn đang định nói mấy lời khách sáo thấy Lâm Phi chìa tay đòi tiền, ông ta cũng không tiện giả vờ nữa mà nói thẳng vào trọng điểm: “Có lẽ anh hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nói sau khi nhà hàng điều tra rõ ràng sẽ bồi thường. Trước khi nhà hàng chúng tôi bồi thường, có phải anh cũng nên giải thích về chuyện ra tay đánh người phá hỏng tài sản vật chất của nhà hàng không?”
Thấy gã đàn ông đã lòi đuôi hồ ly, Lâm Phi cũng không tiếp tục vòng vo nữa mà lạnh lùng đáp lại: “Nếu muốn lấp liếm cho xong chuyện thì cứ nói thẳng, vòng vo tam quốc không mệt hả?”
“Anh nói vậy có ý gì?!”
“Tôi đang nói anh đang làm bộ, nghe không hiểu sao?!”
“Anh bạn à, làm người đừng có ngông cuồng quá được không, nếu như quá ngông cuồng sẽ không nuốt nổi đâu.”
“Sao, anh chuẩn bị giúp tôi thuốc tiêu hóa à?”
Xét về tài làm bộ, càn quấy, rõ ràng Lâm Phi bỏ xa kẻ họ Đinh này mấy con phố.
Ngay cả sếp Mộ lạnh lùng khác người cũng phải chịu thua tài uốn ba tấc lưỡi của Lâm Phi, một quản lý cao cấp nhỏ nhoi làm sao có thể phản bác được phó phòng Lâm hắn.
“Anh bạn không nhìn rõ tình hình trước mắt sao!”
“Sao, anh muốn dụi mắt giúp tôi?”
“Quản lý An, thông báo với phòng bảo vệ cho tôi, tầng hai có người gây chuyện!”
Sau mấy lần nhắc nhở Lâm Phi nhượng bộ không thành lại bị Lâm Phi phản pháo, gã họ Đinh đã mất hết kiên nhẫn chuẩn bị dùng vũ lực.
Gã đàn ông mập, cũng chính thằng cha được kẻ họ Đinh gọi là quản lý An nhận được chỉ thị đắc ý lườm Lâm Phi một cái rồi lấy điện thoại gọi người tới.
“Chú à, hình như bọn họ gọi người tới rồi, chúng ta có nên chạy không?” Thấy tình hình bất lợi với bên mình, cô nhóc Hứa Doanh Doanh kéo vạt áo Lâm Phi nói nhỏ.
Lâm Phi còn chưa kịp trách mắng hành vi hèn nhát chưa đánh đã bại của Hứa Doanh Doanh thì một giọng nói nghi ngờ khác lại vang lên từ phía sau Lâm Phi.
“Lâm Phi, tôi tìm anh lâu lắm rồi, sao anh lại ở đây?!”
Lăng Vi Vi với mái tóc mây cột cao, gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao và đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu sải bước đi về phía Lâm Phi.
“Cô là trưởng phòng Lăng của hành chính tổng hợp tập đoàn Mộ Thị?” Lâm Phi còn chưa kịp gọi Lăng Vi Vi, gã họ Đinh kia đã chủ động chào đón Lăng Vi Vi.
“Đúng vậy, anh là?” Đôi mắt sáng long lanh mặt hồ của Lăng Vi Vi đang nhìn về phía Lâm Phi, thấy gã họ Đinh chủ động chào hỏi mình, Lăng Vi Vi không thể thu lại ánh nhìn, dò xét gã ta.
“Trưởng phòng Lăng thật hay quên, tôi là phó giám đốc nhà hàng Mỹ Thực Lâm, Đinh Giới Sơn mà, năm ngoái tôi từng vinh hạnh cùng giám đốc Trịnh của chúng tôi tới quý công ty, may mắn được sếp Mộ đích thân đón tiếp, tôi còn nhớ rõ, hôm đó, trưởng phòng Lăng cũng có mặt.”
“Hóa ra là phó giám đốc Đinh, thứ lỗi cho, không biết chuyện này là?” Lăng Vi Vi gật đầu đưa mắt nhìn ba người Lâm Phi và Đinh Giới Sơn.
“Xin hỏi trưởng phòng Lăng, anh đây là…”
“Anh ta là Lâm Phi, phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị, cũng là thân tín của sếp Mộ chúng tôi.”
Lăng Vi Vi vừa giải thích xong, gã quản lý họ An vừa gọi điện thoại xong phấn khích bước vào vừa đi vừa nói: “Anh rể à, bên phòng bảo vệ…”
Bốp!
Gã họ An chưa nói hết câu đã bị Đinh Giới Sơn tát cái bốp vào mặt: “Không mở mắt chó của cậu lên mà nhìn! Ngay cả thân tín của sếp Mộ ngay trước mặt cũng dám đụng vào, còn không mau xin lỗi phó phòng Lâm và hai người bạn này đi!”
——————-