Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-390
Chương 233: Biết tay
Chương 233: Biết tay
Sáng sớm tinh mơ, Lâm Phi còn đang mơ màng liền bị vợ mình, cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp trong chiếc áo thể thao, đạp cho một cái không báo trước làm cho tỉnh giấc.
Không biết từ khi nào, cách sếp Mộ gọi Lâm Phi thức Lâm Phi từ hô hoán biến thành dẫm đạp rồi.
“Vợ ơi, không lẽ em không biết ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới vẻ đẹp của em sao?”
Lâm Phi Bị Mộ San San kéo xuống tầng dưới chạy bộ nên vừa đi vừa ngáp, vừa thử phá bỏ thói quen chạy bộ mỗi sáng sớm này của Mộ San San.
“Vận động chỉ làm phụ nữ càng đẹp hơn.”
Rõ ràng, sếp Mộ rất hiểu biết về vận động, suy nghĩ ngủ nướng này của Lâm Phi thực sự không phù hợp với quan điểm sống của cô.
“Thật ngại quá, anh là đàn ông.”
Ý của Lâm Phi cũng rất rõ ràng, hắn là đàn ông không cần đẹp vì vậy nên không cần chạy bộ buổi sáng với Mộ San San.
“Anh không muốn chạy bộ với tôi cũng được.”
Cũng không biết có phải bị màn tỏ tình tối qua của Lâm Phi cảm động hay không mà tổng giám đốc trước nay vốn “sát phạt quyết đoán” như Mộ San San lại đột nhiên biết chiều lòng người.
“Nếu như vợ đã nói như vậy, vậy anh quay về ngủ tiếp đây, khi nào em đi nhớ gọi anh đó.”
Mặc dù không hiều Mộ San San nghĩ kiểu gì nhưng không có nghĩa Lâm Phi không nắm bắt cơ hội thoát khỏi chạy bộ tiếp tục ngủ nướng.
“Nếu như sau này anh muốn đi bộ đi làm thì bây giờ có thể về ngủ tiếp.”
“Vợ ơi, đột nhiên anh cảm thấy thật ra chạy bộ cũng giúp ích cho việc bồi đắp tình cảm vợ chồng chúng ta. Chỉ là trước đó em nói chạy bộ mỗi tuần với em có thể hôn em một lần, chúng ta có thể thay đổi một chút không?”
“Thay đổi thế nào?” Thấy Lâm Phi định từ bỏ ngủ nướng, đôi môi hồng mơn mởn của Mộ San San nở một nụ cười khó bề phát hiện, ánh mắt thoáng nét vui mừng khó nói.
Rõ ràng, kiểu tỏ tình đại loại như “Em quý giá nhất” tối qua của Lâm Phi không chỉ giúp hắn được sếp Mộ tha thứ, ở một góc độ nào đó đã khiến sếp Mộ thay đổi không ít tình cảm với hắn.
Nếu như trước đây, Lâm Phi năm lần bảy lượt không muốn chạy bộ cùng sếp Mộ kiểu như vậy, với tính cách cao ngạo, lạnh lùng của mình, Mộ San San quyết sẽ không khoan dung tới mức chịu cho Lâm Phi ra điều kiện, e là sớm đã khiến người nào đó biết tay rồi.
“Rất đơn giản, anh chạy cùng em một lần, ngủ cùng em một lần.”
“Anh có thể cút về ngủ rồi!” Nếu như không phải màn tỏ tình “Em quý giá nhất” tối qua của Lâm Phi khiến Mộ San San rung rinh chút ít thì đôi giày màu trắng của Mộ San San sớm đã đạp lên người Lâm Phi rồi.
“Vợ ơi, đừng chạy mà, nếu như em cảm thấy không công bằng thì anh chạy cùng em một lần, em ngủ cùng anh một lần.”
……………
Tầng năm tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở của tập đoàn Mộ Thị. Nhìn thấy tấm séc, năm mươi triệu đội bảo vệ số hai của Lưu Huy đặt lên bàn mình, Lâm Phi vốn đang rất vui vì chọc ghẹo được Mộ San San đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Năm mươi triệu đối với Lâm Phi, kẻ không xu dính túi, mua đồ trang sức cũng phải mượn thẻ tín dụng của Thẩm Bội Ni mà nói thực sự là con số khiến hắn phải động lòng.
Cái khác thì không nói, sau này tiền đặt phòng khách sạn, Lâm Phi sẽ không phải phiền não nữa.
Thậm chí, Lâm Phi còn có thể dùng khoản tiền này tạo chút bất ngờ cho hai mỹ nhân, Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni, chưa biết chừng họ cảm động sẽ đi nhà nghỉ với Lâm Phi.
Nhưng đáng tiếc khoản tiền này đã định sẵn Lâm Phi không thể bỏ túi riêng rồi.
Đương nhiên không thể nói là Lâm Phi sợ tên Phương Văn Hi trả thù. Mặc dù nhà họ Phương lắm tiền nhiều của, thế lực lớn mạnh nhưng rõ ràng Lâm Phi cũng chẳng coi ra gì.
Người thực sự khiến Lâm Phi không thể sử dụng năm mươi triệu này lại chính là vợ hắn, Mộ San San.
Mặc dù khi Lưu Huy và đám bảo vệ tống tiền Phương Văn Hi, Mộ San San không hề có mặt nhưng mồm miệng của đám bảo vệ đội hai đó đã nhanh tới mức không không nhịn được để lộ chuyện này rồi.
Tập đoàn Mộ Thị là địa bàn của Mộ San San, chuyện này sớm muộn gì cũng lọt vào tai cô. Tới lúc đó, Mộ San San chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Phi, kẻ thường xuyên lăng nhăng sau lưng cô lại giấu quỹ riêng nhiều tiền đến như vậy.
Cho dù chuyện này không do đám bảo vệ đội hai để lộ thì Phương Văn Hi mất trắng năm mươi triệu chắc chắn cũng không bỏ qua dễ dàng. Như vậy Lâm Phi sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Đương nhiên, Tiêu Y Na, nội gián được Mộ San San đặc biệt phái tới cũng là một quả bom nổ chậm. Chưa biết chừng Lâm Phi vừa lấy tiền đưa Thẩm Bội Ni tới nhà nghỉ thì cô ta đã bán đứng phó phòng hắn rồi.
Đến lúc đó, Mộ San San bắt tận tay day tận trán hắn- bắt gian tại giường, Lâm Phi sẽ chết rất thảm.
Tiêu! Mộ San San chắc chắn sẽ tính sổ với hắn. Vứt! Thực sự có chút không nỡ.
Lâm Phi đang suy nghĩ hai điều này, tấm séc năm mươi triệu đặt trên bàn thực sự khiến Lâm Phi cảm thấy tiến theo lưỡng nan.
Suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Phi cuối cùng cũng không nỡ phá hỏng tình cảm vợ chồng không dễ gì mới yên đẹp giữa hắn và sếp Mộ nên đi thẳng về văn phòng của Mộ San San dưới ánh nhìn xinh đẹp tiếc nuối của Tiêu Y Na.
……………..
Tầng hai mươi sáu tòa Vọng Nguyệt, trong văn phòng của Mộ San San. Mộ San San nhìn chăm chăm Lâm Phi, người cô vừa mới gặp mấy chục phút trước đó dưới hầm để xe mở cửa bước vào: “Anh không ở dưới nghỉ ngơi đi, lên chỗ tôi làm gì?!”
Từng nếm trải mùi vị bị Lâm Phi phá hoại phòng nghỉ nên lần này khi gã chồng hờ này lại tới văn phòng mình, Mộ San San khó tránh khỏi có chút phòng bị.
Dù gì, chuyện còn chưa quá một ngày, buổi sáng khi chạy bộ, người nào đó còn luôn miệng nói muốn ngủ cùng cô.
Nếu như lần này Lâm Phi chạy lên đây không phải có ý đồ gì, Mộ San San mới không tin đó.
“Vợ à, chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi? Nói ra xem?” Mặc dù không biết Lâm Phi lấy đâu ra dũng khí dám trao đổi với cô, nữ doanh nhân thành phố Trung Hải nhưng Mộ San San cũng không khỏi tò mò tìm hiểu đề nghị của hắn.
“Rất đơn giản, anh ra năm mươi triệu mua một nụ hôn của em.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ San San thẫn thờ dò xét Lâm Phi từ trên xuống dưới, rồi hỏi một câu gây tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của Lâm Phi: “Anh có năm mươi triệu sao?”
Sếp Mộ vẫn không quên có người nào đó lấy đi của cô mười nghìn tệ tới nay còn chưa trả.
“U…”
Lâm Phi đau đớn vô cùng trước câu hỏi khiến đầu óc hắn tối đen của Mộ San San. Hắn không cho Mộ San San thêm cơ hội để chà đạp lòng tự tôn của mình nữa mà vòng qua bàn làm việc, hôn lên đôi môi mơn mởn động lòng người của Mộ San San, không cho cô bất cứ cơ hội kháng cự nào.
——————-
Chương 233: Biết tay
Sáng sớm tinh mơ, Lâm Phi còn đang mơ màng liền bị vợ mình, cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp trong chiếc áo thể thao, đạp cho một cái không báo trước làm cho tỉnh giấc.
Không biết từ khi nào, cách sếp Mộ gọi Lâm Phi thức Lâm Phi từ hô hoán biến thành dẫm đạp rồi.
“Vợ ơi, không lẽ em không biết ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới vẻ đẹp của em sao?”
Lâm Phi Bị Mộ San San kéo xuống tầng dưới chạy bộ nên vừa đi vừa ngáp, vừa thử phá bỏ thói quen chạy bộ mỗi sáng sớm này của Mộ San San.
“Vận động chỉ làm phụ nữ càng đẹp hơn.”
Rõ ràng, sếp Mộ rất hiểu biết về vận động, suy nghĩ ngủ nướng này của Lâm Phi thực sự không phù hợp với quan điểm sống của cô.
“Thật ngại quá, anh là đàn ông.”
Ý của Lâm Phi cũng rất rõ ràng, hắn là đàn ông không cần đẹp vì vậy nên không cần chạy bộ buổi sáng với Mộ San San.
“Anh không muốn chạy bộ với tôi cũng được.”
Cũng không biết có phải bị màn tỏ tình tối qua của Lâm Phi cảm động hay không mà tổng giám đốc trước nay vốn “sát phạt quyết đoán” như Mộ San San lại đột nhiên biết chiều lòng người.
“Nếu như vợ đã nói như vậy, vậy anh quay về ngủ tiếp đây, khi nào em đi nhớ gọi anh đó.”
Mặc dù không hiều Mộ San San nghĩ kiểu gì nhưng không có nghĩa Lâm Phi không nắm bắt cơ hội thoát khỏi chạy bộ tiếp tục ngủ nướng.
“Nếu như sau này anh muốn đi bộ đi làm thì bây giờ có thể về ngủ tiếp.”
“Vợ ơi, đột nhiên anh cảm thấy thật ra chạy bộ cũng giúp ích cho việc bồi đắp tình cảm vợ chồng chúng ta. Chỉ là trước đó em nói chạy bộ mỗi tuần với em có thể hôn em một lần, chúng ta có thể thay đổi một chút không?”
“Thay đổi thế nào?” Thấy Lâm Phi định từ bỏ ngủ nướng, đôi môi hồng mơn mởn của Mộ San San nở một nụ cười khó bề phát hiện, ánh mắt thoáng nét vui mừng khó nói.
Rõ ràng, kiểu tỏ tình đại loại như “Em quý giá nhất” tối qua của Lâm Phi không chỉ giúp hắn được sếp Mộ tha thứ, ở một góc độ nào đó đã khiến sếp Mộ thay đổi không ít tình cảm với hắn.
Nếu như trước đây, Lâm Phi năm lần bảy lượt không muốn chạy bộ cùng sếp Mộ kiểu như vậy, với tính cách cao ngạo, lạnh lùng của mình, Mộ San San quyết sẽ không khoan dung tới mức chịu cho Lâm Phi ra điều kiện, e là sớm đã khiến người nào đó biết tay rồi.
“Rất đơn giản, anh chạy cùng em một lần, ngủ cùng em một lần.”
“Anh có thể cút về ngủ rồi!” Nếu như không phải màn tỏ tình “Em quý giá nhất” tối qua của Lâm Phi khiến Mộ San San rung rinh chút ít thì đôi giày màu trắng của Mộ San San sớm đã đạp lên người Lâm Phi rồi.
“Vợ ơi, đừng chạy mà, nếu như em cảm thấy không công bằng thì anh chạy cùng em một lần, em ngủ cùng anh một lần.”
……………
Tầng năm tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở của tập đoàn Mộ Thị. Nhìn thấy tấm séc, năm mươi triệu đội bảo vệ số hai của Lưu Huy đặt lên bàn mình, Lâm Phi vốn đang rất vui vì chọc ghẹo được Mộ San San đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Năm mươi triệu đối với Lâm Phi, kẻ không xu dính túi, mua đồ trang sức cũng phải mượn thẻ tín dụng của Thẩm Bội Ni mà nói thực sự là con số khiến hắn phải động lòng.
Cái khác thì không nói, sau này tiền đặt phòng khách sạn, Lâm Phi sẽ không phải phiền não nữa.
Thậm chí, Lâm Phi còn có thể dùng khoản tiền này tạo chút bất ngờ cho hai mỹ nhân, Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni, chưa biết chừng họ cảm động sẽ đi nhà nghỉ với Lâm Phi.
Nhưng đáng tiếc khoản tiền này đã định sẵn Lâm Phi không thể bỏ túi riêng rồi.
Đương nhiên không thể nói là Lâm Phi sợ tên Phương Văn Hi trả thù. Mặc dù nhà họ Phương lắm tiền nhiều của, thế lực lớn mạnh nhưng rõ ràng Lâm Phi cũng chẳng coi ra gì.
Người thực sự khiến Lâm Phi không thể sử dụng năm mươi triệu này lại chính là vợ hắn, Mộ San San.
Mặc dù khi Lưu Huy và đám bảo vệ tống tiền Phương Văn Hi, Mộ San San không hề có mặt nhưng mồm miệng của đám bảo vệ đội hai đó đã nhanh tới mức không không nhịn được để lộ chuyện này rồi.
Tập đoàn Mộ Thị là địa bàn của Mộ San San, chuyện này sớm muộn gì cũng lọt vào tai cô. Tới lúc đó, Mộ San San chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Phi, kẻ thường xuyên lăng nhăng sau lưng cô lại giấu quỹ riêng nhiều tiền đến như vậy.
Cho dù chuyện này không do đám bảo vệ đội hai để lộ thì Phương Văn Hi mất trắng năm mươi triệu chắc chắn cũng không bỏ qua dễ dàng. Như vậy Lâm Phi sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Đương nhiên, Tiêu Y Na, nội gián được Mộ San San đặc biệt phái tới cũng là một quả bom nổ chậm. Chưa biết chừng Lâm Phi vừa lấy tiền đưa Thẩm Bội Ni tới nhà nghỉ thì cô ta đã bán đứng phó phòng hắn rồi.
Đến lúc đó, Mộ San San bắt tận tay day tận trán hắn- bắt gian tại giường, Lâm Phi sẽ chết rất thảm.
Tiêu! Mộ San San chắc chắn sẽ tính sổ với hắn. Vứt! Thực sự có chút không nỡ.
Lâm Phi đang suy nghĩ hai điều này, tấm séc năm mươi triệu đặt trên bàn thực sự khiến Lâm Phi cảm thấy tiến theo lưỡng nan.
Suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Phi cuối cùng cũng không nỡ phá hỏng tình cảm vợ chồng không dễ gì mới yên đẹp giữa hắn và sếp Mộ nên đi thẳng về văn phòng của Mộ San San dưới ánh nhìn xinh đẹp tiếc nuối của Tiêu Y Na.
……………..
Tầng hai mươi sáu tòa Vọng Nguyệt, trong văn phòng của Mộ San San. Mộ San San nhìn chăm chăm Lâm Phi, người cô vừa mới gặp mấy chục phút trước đó dưới hầm để xe mở cửa bước vào: “Anh không ở dưới nghỉ ngơi đi, lên chỗ tôi làm gì?!”
Từng nếm trải mùi vị bị Lâm Phi phá hoại phòng nghỉ nên lần này khi gã chồng hờ này lại tới văn phòng mình, Mộ San San khó tránh khỏi có chút phòng bị.
Dù gì, chuyện còn chưa quá một ngày, buổi sáng khi chạy bộ, người nào đó còn luôn miệng nói muốn ngủ cùng cô.
Nếu như lần này Lâm Phi chạy lên đây không phải có ý đồ gì, Mộ San San mới không tin đó.
“Vợ à, chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi? Nói ra xem?” Mặc dù không biết Lâm Phi lấy đâu ra dũng khí dám trao đổi với cô, nữ doanh nhân thành phố Trung Hải nhưng Mộ San San cũng không khỏi tò mò tìm hiểu đề nghị của hắn.
“Rất đơn giản, anh ra năm mươi triệu mua một nụ hôn của em.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ San San thẫn thờ dò xét Lâm Phi từ trên xuống dưới, rồi hỏi một câu gây tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của Lâm Phi: “Anh có năm mươi triệu sao?”
Sếp Mộ vẫn không quên có người nào đó lấy đi của cô mười nghìn tệ tới nay còn chưa trả.
“U…”
Lâm Phi đau đớn vô cùng trước câu hỏi khiến đầu óc hắn tối đen của Mộ San San. Hắn không cho Mộ San San thêm cơ hội để chà đạp lòng tự tôn của mình nữa mà vòng qua bàn làm việc, hôn lên đôi môi mơn mởn động lòng người của Mộ San San, không cho cô bất cứ cơ hội kháng cự nào.
——————-