Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
Chương 230: Rắc rối
Chương 230: Rắc rối
Phố thương mại Hoài Lộ, thành phố Trung Hải.
Là một trong những con phố thương mại nổi tiếng nhất ở thành phố Trung Hải, trên phố Hoài Lộ, không hề ngoa khi nói rằng chỉ cần bạn có tiền thì bạn có thể mua được bất cứ thứ gì bạn muốn.
So với những con phố thương mại khác, phố thương mại Hoài Lộ đại diện cho thị hiếu, nói chính xác hơn là một loại thân phận.
Bốn giờ chiều, chiếc xe BMW X7 của Mộ San San lao đến đây.
Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của Mộ San San được đeo thêm chiếc kính râm màu nâu khổ lớn xuất hiện sau cửa xe.
Tuy Mộ San San đã đến con phố thương mại Hoài Lộ này không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng không thể phủ nhận rằng lần này chắc chắn là lần tổng giám đốc Mộ đây không hề mong muốn nhất.
Dạo phố là bản tính của phụ nữ, rất ít có phụ nữ không thích dạo phố, nhất là phố thương mại.
Vốn mang bản chất lạnh lùng, Mộ San San không hề say mê dạo phố như những người phụ nữ khác, thế nhưng cô ta cũng không hề ghét bỏ việc này.
Thế nhưng, lần này đến phố Hoài Lộ lại là lần khiến tổng giám đốc Mộ đây không hề thoải mái chút nào.
Nguyên nhân ấy à, rất đơn giản, lần này cô ta đến đây không phải để mua quần áo cho mình, mà là để mua quần áo cho người chồng hời làm cô ta suýt nữa thì tức chết kia.
Nếu như chỉ là một hai bộ vest thôi thì tổng giám đốc Mộ đây sẽ không đến nỗi bực bội đến thế.
Dù gì hai người đã kết hôn được một thời gian rồi, tuy rằng quan hệ vợ chồng giữa hai người không được hòa hợp lắm, nhưng ít nhất Mộ San San đã không còn ghét Lâm Phi như hồi mới kết hôn nữa. Mộ San San vẫn có thể chấp nhận được việc mua cho người chồng hời này một hai bộ vest.
Vấn đề nằm ở chỗ, lần này tổng giám đốc Mộ đây không những phải giúp Lâm Phi mua vest khoác ngoài hay quần áo thường ngày mà còn phải giúp người chồng xấu xa này mua đồ lót.
Việc một mình chạy đến cửa hàng quần áo nam mua cho Lâm Phi đồ lót, với một người trước giờ luôn thanh cao, về phương diện tình cảm chẳng khác gì một trang giấy trắng là mấy như Mộ San San thì đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng chút nào.
Thế nhưng, việc mua quần áo cho Lâm Phi lại là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của Mộ San San.
Đó không chỉ là bởi bây giờ Lâm Phi vẫn còn cởi chuồng nằm trong phòng làm việc của cô ta chơi máy tính, hơn nữa còn là bởi, trong phòng làm việc Lâm Phi đã nhiều lần nói rằng cô ta không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Người nói nói một đằng, người nghe nghĩ một nẻo. Lâm Phi nói rằng tổng giám đốc Mộ đây không biết giặt quần áo nấu cơm, thậm chí nói cô ta là không làm tròn chức trách người vợ, ở một mức độ nào đó đã động chạm đến tâm lý nhạy cảm của Mộ San San.
Tuy Mộ San San vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để trở thành người vợ thực sự của Lâm Phi, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Mộ San San chứng minh cho Lâm Phi thấy, trong một số việc, tổng giám đốc Mộ đây không phải là không thể trở thành một người vợ tốt.
Có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người xưa nay vốn lạnh lùng như Mộ San San đến mức này, cái tính lắm lời của Lâm Phi đóng góp một phần rất lớn.
Bình thường khi ở riêng, Lâm Phi thường gọi Mộ San San là vợ, tuy Mộ San San không quan tâm cho lắm, nhưng không thể phủ nhận, mấy tiếng vợ đó của Lâm Phi đã ngầm ảnh hưởng đến Mộ San San.
Từng câu gọi vợ của Lâm Phi đã khiến Mộ San San ít nhiều bị cuốn vào vài trò của một người vợ.
……
“Mày có thể mà!”
Mộ San San do dự hồi lâu trước một cửa hàng thời trang nam cao cấp, thầm cổ vũ chính mình, đẩy cao chiếc kính râm màu nâu trên mặt, tiến vào trong cửa hàng.
Hai chữ cao cấp đại biểu cho chất lượng và thị hiếu, cũng thường đại biểu cho thiểu số.
Cửa hàng thời trang nam cao cấp mà Mộ San San bước vào này ngoài nhân viên phục vụ ra, những khách hàng như Mộ San San đây tổng cộng cũng chỉ có năm, sáu người.
Ít người thì không có không khí, thế nhưng ở một mức độ nào đó cũng đã giảm đi sự căng thẳng sau bao năm chưa từng có của Mộ San San.
Khách hàng trong cửa hàng không nhiều, huống hồ người quốc sắc thiên hương như tổng giám đốc Mộ đây, dù đã đeo một cặp kính râm khổ lớn thì cũng rất khó mà không được người khác chú ý đến.
Vì vậy, chẳng mấy chốc Mộ San San bước vào cửa tiệm đã có nhân viên đến đón tiếp cô ta.
“Chào chị, cho hỏi chị muốn mua loại quần áo nào ạ?”
“Tất cả”.
Giọng nói lãnh đạm đó của Mộ San San khiến cho người nhân viên đó thất thần trong chốc lát.
“Dạ được, mời chị đi theo em”.
May mà nhân viên đó kịp thời tỉnh táo lại, làm động tác chào mời với Mộ San San.
“Chắc hẳn chị mua quần áo cho bạn trai đúng không? Thật ngưỡng mộ quá…”
“Không phải”.
Mộ San San lạnh lùng ngắt ngang câu hỏi của nhân viên bán hàng, thấy biểu cảm ngạc nhiên của người nhân viên đó, cô ta bổ sung thêm một câu: “Là… chồng của tôi”.
Ba chữ cuối của Mộ San San có thể nói là nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế nhưng may mà người trong tiệm không hề nhiều, vốn rất yên tĩnh nên nhân viên bán hàng có thể nghe rõ được.
Tuy người nhân viên rất ngạc nhiên không hiểu vì sao khi nhắc đến chồng mình, giọng nói của Mộ San San lại đột nhiên nhỏ đi như vậy, thế nhưng người nhân viên đó cũng vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, em thấy chị không đeo nhẫn ở tay nên cứ ngỡ chị chưa kết hôn, mong chị bỏ qua lời bất cẩn của em”.
Mộ San San không truy cứu chuyện này không chỉ bởi lời xin lỗi chân thành của nhân viên bán hàng, thực ra còn bởi mối quan hệ hôn nhân phức tạp của cô ta và Lâm Phi, không tiện nói ra với người ngoài.
Đến bản thân cô ta cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình khi nói ra chữ chồng là như thế nào.
Tuy có ngạc nhiên với ngữ điệu của Mộ San San, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nhân viên bán hàng kia thực hiện chức trách của mình, cô ta giới thiệu cho Mộ San San những chủng loại quần áo trong tiệm.
Rất nhanh thôi, nhân viên phục vụ kia không còn quan tâm đến sự thay đổi trong ngữ điệu của Mộ San San khi nhắc đến chồng của mình nữa, bởi vì, cô ta đã bị sự hào phóng của Mộ San San làm cho kinh ngạc.
“Chị à, theo như kích cỡ mà chị nói, đây là tất cả những kiểu dáng mà em có thể tìm được cho chị, chị xem…”
“Gói tất cả vào cho tôi”.
“Hả…”
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Không… Không có gì ạ. Bây…Bây giờ em sẽ gói lại cho chị ngay”.
Mộ San San chưa từng mua quần áo cho đàn ông, vì thế cô ta không biết kiểu dáng nào, màu sắc nào thì phù hợp với Lâm Phi. Thế nhưng, chuyện này không hề làm khó dễ được cô ta.
Với một người có tiền như tổng giám đốc Mộ đây, lựa chọn của cô ta là mua hết!
“Xin lỗi chị, nếu chị không thể cho em kích cỡ thì em không thể gợi ý giúp chị được. Hay là chị gọi điện cho anh nhà để hỏi xem sao”.
Vest hay trang phục thường ngày, Lâm Phi đã cho cô ta kích cỡ, Mộ San San chỉ cần quẹt thẻ là xong chuyện. Thế nhưng đến khi mua đồ lót, tổng giám đốc Mộ đây lại không thể nói ra được kích cỡ, quả thực là có chút rắc rối.
——————-
Chương 230: Rắc rối
Phố thương mại Hoài Lộ, thành phố Trung Hải.
Là một trong những con phố thương mại nổi tiếng nhất ở thành phố Trung Hải, trên phố Hoài Lộ, không hề ngoa khi nói rằng chỉ cần bạn có tiền thì bạn có thể mua được bất cứ thứ gì bạn muốn.
So với những con phố thương mại khác, phố thương mại Hoài Lộ đại diện cho thị hiếu, nói chính xác hơn là một loại thân phận.
Bốn giờ chiều, chiếc xe BMW X7 của Mộ San San lao đến đây.
Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của Mộ San San được đeo thêm chiếc kính râm màu nâu khổ lớn xuất hiện sau cửa xe.
Tuy Mộ San San đã đến con phố thương mại Hoài Lộ này không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng không thể phủ nhận rằng lần này chắc chắn là lần tổng giám đốc Mộ đây không hề mong muốn nhất.
Dạo phố là bản tính của phụ nữ, rất ít có phụ nữ không thích dạo phố, nhất là phố thương mại.
Vốn mang bản chất lạnh lùng, Mộ San San không hề say mê dạo phố như những người phụ nữ khác, thế nhưng cô ta cũng không hề ghét bỏ việc này.
Thế nhưng, lần này đến phố Hoài Lộ lại là lần khiến tổng giám đốc Mộ đây không hề thoải mái chút nào.
Nguyên nhân ấy à, rất đơn giản, lần này cô ta đến đây không phải để mua quần áo cho mình, mà là để mua quần áo cho người chồng hời làm cô ta suýt nữa thì tức chết kia.
Nếu như chỉ là một hai bộ vest thôi thì tổng giám đốc Mộ đây sẽ không đến nỗi bực bội đến thế.
Dù gì hai người đã kết hôn được một thời gian rồi, tuy rằng quan hệ vợ chồng giữa hai người không được hòa hợp lắm, nhưng ít nhất Mộ San San đã không còn ghét Lâm Phi như hồi mới kết hôn nữa. Mộ San San vẫn có thể chấp nhận được việc mua cho người chồng hời này một hai bộ vest.
Vấn đề nằm ở chỗ, lần này tổng giám đốc Mộ đây không những phải giúp Lâm Phi mua vest khoác ngoài hay quần áo thường ngày mà còn phải giúp người chồng xấu xa này mua đồ lót.
Việc một mình chạy đến cửa hàng quần áo nam mua cho Lâm Phi đồ lót, với một người trước giờ luôn thanh cao, về phương diện tình cảm chẳng khác gì một trang giấy trắng là mấy như Mộ San San thì đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng chút nào.
Thế nhưng, việc mua quần áo cho Lâm Phi lại là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành của Mộ San San.
Đó không chỉ là bởi bây giờ Lâm Phi vẫn còn cởi chuồng nằm trong phòng làm việc của cô ta chơi máy tính, hơn nữa còn là bởi, trong phòng làm việc Lâm Phi đã nhiều lần nói rằng cô ta không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Người nói nói một đằng, người nghe nghĩ một nẻo. Lâm Phi nói rằng tổng giám đốc Mộ đây không biết giặt quần áo nấu cơm, thậm chí nói cô ta là không làm tròn chức trách người vợ, ở một mức độ nào đó đã động chạm đến tâm lý nhạy cảm của Mộ San San.
Tuy Mộ San San vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để trở thành người vợ thực sự của Lâm Phi, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Mộ San San chứng minh cho Lâm Phi thấy, trong một số việc, tổng giám đốc Mộ đây không phải là không thể trở thành một người vợ tốt.
Có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người xưa nay vốn lạnh lùng như Mộ San San đến mức này, cái tính lắm lời của Lâm Phi đóng góp một phần rất lớn.
Bình thường khi ở riêng, Lâm Phi thường gọi Mộ San San là vợ, tuy Mộ San San không quan tâm cho lắm, nhưng không thể phủ nhận, mấy tiếng vợ đó của Lâm Phi đã ngầm ảnh hưởng đến Mộ San San.
Từng câu gọi vợ của Lâm Phi đã khiến Mộ San San ít nhiều bị cuốn vào vài trò của một người vợ.
……
“Mày có thể mà!”
Mộ San San do dự hồi lâu trước một cửa hàng thời trang nam cao cấp, thầm cổ vũ chính mình, đẩy cao chiếc kính râm màu nâu trên mặt, tiến vào trong cửa hàng.
Hai chữ cao cấp đại biểu cho chất lượng và thị hiếu, cũng thường đại biểu cho thiểu số.
Cửa hàng thời trang nam cao cấp mà Mộ San San bước vào này ngoài nhân viên phục vụ ra, những khách hàng như Mộ San San đây tổng cộng cũng chỉ có năm, sáu người.
Ít người thì không có không khí, thế nhưng ở một mức độ nào đó cũng đã giảm đi sự căng thẳng sau bao năm chưa từng có của Mộ San San.
Khách hàng trong cửa hàng không nhiều, huống hồ người quốc sắc thiên hương như tổng giám đốc Mộ đây, dù đã đeo một cặp kính râm khổ lớn thì cũng rất khó mà không được người khác chú ý đến.
Vì vậy, chẳng mấy chốc Mộ San San bước vào cửa tiệm đã có nhân viên đến đón tiếp cô ta.
“Chào chị, cho hỏi chị muốn mua loại quần áo nào ạ?”
“Tất cả”.
Giọng nói lãnh đạm đó của Mộ San San khiến cho người nhân viên đó thất thần trong chốc lát.
“Dạ được, mời chị đi theo em”.
May mà nhân viên đó kịp thời tỉnh táo lại, làm động tác chào mời với Mộ San San.
“Chắc hẳn chị mua quần áo cho bạn trai đúng không? Thật ngưỡng mộ quá…”
“Không phải”.
Mộ San San lạnh lùng ngắt ngang câu hỏi của nhân viên bán hàng, thấy biểu cảm ngạc nhiên của người nhân viên đó, cô ta bổ sung thêm một câu: “Là… chồng của tôi”.
Ba chữ cuối của Mộ San San có thể nói là nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế nhưng may mà người trong tiệm không hề nhiều, vốn rất yên tĩnh nên nhân viên bán hàng có thể nghe rõ được.
Tuy người nhân viên rất ngạc nhiên không hiểu vì sao khi nhắc đến chồng mình, giọng nói của Mộ San San lại đột nhiên nhỏ đi như vậy, thế nhưng người nhân viên đó cũng vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, em thấy chị không đeo nhẫn ở tay nên cứ ngỡ chị chưa kết hôn, mong chị bỏ qua lời bất cẩn của em”.
Mộ San San không truy cứu chuyện này không chỉ bởi lời xin lỗi chân thành của nhân viên bán hàng, thực ra còn bởi mối quan hệ hôn nhân phức tạp của cô ta và Lâm Phi, không tiện nói ra với người ngoài.
Đến bản thân cô ta cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình khi nói ra chữ chồng là như thế nào.
Tuy có ngạc nhiên với ngữ điệu của Mộ San San, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nhân viên bán hàng kia thực hiện chức trách của mình, cô ta giới thiệu cho Mộ San San những chủng loại quần áo trong tiệm.
Rất nhanh thôi, nhân viên phục vụ kia không còn quan tâm đến sự thay đổi trong ngữ điệu của Mộ San San khi nhắc đến chồng của mình nữa, bởi vì, cô ta đã bị sự hào phóng của Mộ San San làm cho kinh ngạc.
“Chị à, theo như kích cỡ mà chị nói, đây là tất cả những kiểu dáng mà em có thể tìm được cho chị, chị xem…”
“Gói tất cả vào cho tôi”.
“Hả…”
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Không… Không có gì ạ. Bây…Bây giờ em sẽ gói lại cho chị ngay”.
Mộ San San chưa từng mua quần áo cho đàn ông, vì thế cô ta không biết kiểu dáng nào, màu sắc nào thì phù hợp với Lâm Phi. Thế nhưng, chuyện này không hề làm khó dễ được cô ta.
Với một người có tiền như tổng giám đốc Mộ đây, lựa chọn của cô ta là mua hết!
“Xin lỗi chị, nếu chị không thể cho em kích cỡ thì em không thể gợi ý giúp chị được. Hay là chị gọi điện cho anh nhà để hỏi xem sao”.
Vest hay trang phục thường ngày, Lâm Phi đã cho cô ta kích cỡ, Mộ San San chỉ cần quẹt thẻ là xong chuyện. Thế nhưng đến khi mua đồ lót, tổng giám đốc Mộ đây lại không thể nói ra được kích cỡ, quả thực là có chút rắc rối.
——————-