Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-355
Chương 212: Ngọt ngào
Chương 212: Ngọt ngào
Từ hơn nửa năm về thành phố Trung Hải đến nay, ý định giết người của Lâm Phi đã bớt đi rất nhiều, điều này có thể thấy được từ thái độ của Lâm Phi với Thanh Long Bang.
Thanh Long Bang nhiều lần gây gổ với Lâm Phi mà vẫn có thể bình yên tồn tại, nếu như là vào thời điểm Lâm Phi còn ở nước ngoài, đây là chuyện chắc chắn không thể xảy ra.
Nếu như là trước đây, Lâm Phi chắc chắn sẽ không lựa chọn liên minh với Huyết Mai chỉ để nhắm vào đám thủ lĩnh cấp cao của Thanh Long Bang. Với tác phong hành động khi còn ở nước ngoài của Lâm Phi, đám Thanh Long Bang dám trêu chọc đến hắn như thế này, có bao nhiêu hắn sẽ giết bấy nhiêu, không chừa bất kỳ ai cả.
Ở nước ngoài, Lâm Phi không được tính là khát máu, nhưng hắn được các tổ chức lính đánh thuê gọi với cái tên quỷ giết người hay đao phủ.
Khi còn ở nước ngoài, tay Lâm Phi đúng là đã nhuốm quá nhiều máu tươi. Thậm chí trước khi trở về nước, hắn đã có chút không khống chế được ý muốn giết người của mình.
Khi Mộ Hồng tìm hắn, hắn không có thái độ phản đối quá nhiều, thuận theo ý theo Mộ Hồng về nước kết hôn với Mộ San San cũng là bởi hắn muốn nhân cơ hội này để về nước tu dưỡng, tránh cho ham muốn giết người hoàn toàn mất khống chế, khiến hắn trở thành một con quỷ giết người điên cuồng.
Sau hơn nửa năm trở về thành phố Trung Hải, rời xa chiến trường và sự giết chóc, bảo vệ người vợ tuyệt thế nhân gian của mình, bên cạnh lại có nhiều người đẹp bầu bạn, ham muốn giết người của Lâm Phi thực sự đã giảm đi rất nhiều.
Thế nhưng, lần này, Lâm Phi không định tiếp tục áp chế ý định giết người trong lòng hắn nữa.
Hắn ra ngoài mua sợi dây chuyền, đã không mua được thì thôi, vì để cứu người đẹp Cố Phương Hoa này lại còn bị thương nữa.
Chỉ với việc khiến Lâm Phi hắn chảy máu thôi, bọn cướp trong trung tâm thương mại Đông Phương này chắc chắn không thể sống sót mà rời đi được.
Nói một cách đơn giản, hôm nay Lâm Phi muốn giết người điên cuồng.
Mùi máu tanh nồng nặc khắp tầng trang sức đã ngầm khuấy động ý muốn giết người bị Lâm Phi kiềm chế bấy lâu nay.
Nếu như lúc này đây, những người thân thuộc với hắn như Mộ San San hay Thẩm Bội Ni nhìn kỹ vào ánh mắt hắn thì có thể thấy được, ánh mắt lười biếng và thô tục thường ngày của hắn lúc này đây đã nảy sinh ham muốn giết chóc.
Điểm nổi bật đó là, trong con mắt thường ngày chỉ có hai màu trắng đen ấy, bây giờ đã có những tia máu đỏ xuất hiện.
“Xong rồi, ra đây đi”.
Sau khi giải quyết xong mấy tên cướp đi tuần trong tầng trang sức, Lâm Phi quay người trở về chiếc tủ mà hắn ẩn nấp khi trước, lịch sự đưa tay mời Cố Phương Hoa đi ra.
“Ọe…”
Cố Phương Hoa mở mắt, nhận ra Lâm Phi, đặt bàn tay nõn nà vào tay hắn, để Lâm Phi tùy ý kéo mình ra khỏi chiếc tủ trang sức. Thế nhưng, khi Cố Phương Hoa nhìn thấy cảnh giết chóc máu me trong tầng trang sức, cô ta không nhịn được mà muốn nôn.
“Hay là, chị lại trốn vào đó đi”. Thấy Cố Phương Hoa nôn mửa không ngừng, Lâm Phi lo lắng, định để cô ta trở về chỗ cũ.
Không phải người con gái nào cũng giống như Huyết Mai – người điều hành cả một tổ chức Hoa Hồng Gai lớn như thế, sớm đã thấy quen với cảnh máu me giết chóc này rồi.
Tuy Cố Phương Hoa xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô ta chưa bao giờ trải qua những trận chiến đẫm máu như thế này, Lâm Phi lại chuẩn bị giết người hàng loạt, sau đây chắn chắn sẽ còn nhiều cảnh máu me hơn thế nữa.
Với biểu hiện của Cố Phương Hoa hiện giờ, năng lực chịu đựng của cô ta với máu tươi và bạo lực rõ ràng không được tốt lắm.
Lâm Phi không muốn vì những cảnh tượng khủng bố tiếp theo khiến cho người đẹp Cố Phương Hoa mà hắn mới vừa có thiện cảm này phải tránh xa hắn.
“Vậy cậu thì sao?” Cố Phương Hoa nhìn Lâm Phi không chớp mắt, bàn tay ngọc ngà tự giác nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Phi.
Lâm Phi thẳng thắn trả lời thật lòng với Cố Phương Hoa: “Gỡ bom, cứu người, sau đó đưa chị rời khỏi đây”.
Vốn dĩ Cố Phương Hoa nhìn thấy quá nhiều cảnh máu me trong tầng trang sức, gương mặt còn đang trắng bệch như trang giấy, vì câu nói đưa cô ta ra ngoài này của Lâm Phi, lại nhớ đến cảnh ân ái của hai người dưới tủ khi trước, gương mặt Cố Phương Hoa bỗng trở nên đỏ ửng đến mê người.
Thế nhưng, Cố Phương Hoa lại như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt xinh đẹp vốn dĩ còn đang thẹn thùng bỗng chốc đã trở nên lạnh lùng, trách mắng Lâm Phi: “Ý của cậu là, muốn để một mình tôi ở đây?!”
Cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Cố Phương Hoa, nghĩ đến cảnh tượng hai người lúc trước, Lâm Phi thông mình vứt bỏ ý định để Cố Phương Hoa trở về tủ trang sức.
“Người đẹp đây, nếu như chị không để ý thì có thể cùng tôi đi thăm quan trung tâm thương mại này một vòng được không?”
“Cậu có thể bảo vệ tôi không?”
“Trừ mấy tên đeo mặt nạ cầm súng ra, tôi có thể bảo vệ sự an toàn của tất cả mọi người trong tòa nhà này”.
“Nếu vậy thì tôi đồng ý chứng kiến sự vùng dậy của vị anh hùng đây”.
“Tôi nghĩ, có lẽ anh hùng còn hi vọng được cùng chị đi thuê phòng hơn đó”.
……
Cố Phương Hoa nhìn chằm chằm vào Lâm Phi đang chuyên chú gỡ bom, trong đầu cô ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Là góa phụ hơn mười năm nay, Cố Phương Hoa từng nhiều lần nghĩ rằng cả đời này cô ta sẽ tiếp tục là kẻ góa phụ đơn thân lẻ bóng, sống như cái xác không hồn.
Trước đó dưới tủ trang sức, cô ta đã quên hết tất cả để cùng ân ái với Lâm Phi, đó cũng chính là một lần phóng túng, một lần điên cuồng sau hơn mười năm kìm nén của cô ta.
Tuy cô ta đã tìm được sự thoải mái và giải tỏa sau hơn mười năm kìm nén từ Lâm Phi, tuy Lâm Phi nhiều lần nói rằng muốn đưa cô ta đến khách sạn thuê phòng, cô ta chợt nhận ra rằng Lâm Phi chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cô ta mà thôi.
Vì thân phận của mình mà cô ta không được phép giao lưu quá nhiều với người bình thường. Cô ta nghĩ, mình và Lâm Phi đã định là người qua đường của nhau, nếu như hai người có thành công thoát khỏi nguy hiểm, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Đông Phương, hai người cũng chắc chắn không còn liên lạc gì nữa.
Chính vì có suy nghĩ như vậy, Cố Phương Hoa mới kìm nén sự buồn nôn của mình, muốn được ở bên cạnh Lâm Phi, trân trọng khoảng thời gian còn lại của hai người.
Thậm chí, Cố Phương Hoa đã từng muốn quên hết tất cả, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng đội cứu viện đến muộn một chút để cô ta và Lâm Phi có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Thế nhưng, khi cô ta tận mắt chứng kiến Lâm Phi đập vỡ tủ trang sức, lấy ra một chiếc nhẫn, bàn tay như dao nặn chiếc nhẫn ấy thành hình sợi, giải trừ từng chiếc bom mà bọn cướp đã bố trí.
Cố Phương Hoa, vốn nghĩ rằng cô ta đã được an bài sẽ lẻ loi suốt phần đời còn lại, lại như có một sự ngọt ngào âm thầm trỗi dậy trong lòng, từ từ hồi sinh.
Cố Phương Hoa vốn coi Lâm Phi là một người qua đường, trong vô thức Lâm Phi đã dùng hành động của mình để thay đổi nhận thức của cô ta với mình, âm thầm khôi phục lại thứ tình cảm dường như đã khô cạn hơn mười năm nay của cô ta.
——————-
Chương 212: Ngọt ngào
Từ hơn nửa năm về thành phố Trung Hải đến nay, ý định giết người của Lâm Phi đã bớt đi rất nhiều, điều này có thể thấy được từ thái độ của Lâm Phi với Thanh Long Bang.
Thanh Long Bang nhiều lần gây gổ với Lâm Phi mà vẫn có thể bình yên tồn tại, nếu như là vào thời điểm Lâm Phi còn ở nước ngoài, đây là chuyện chắc chắn không thể xảy ra.
Nếu như là trước đây, Lâm Phi chắc chắn sẽ không lựa chọn liên minh với Huyết Mai chỉ để nhắm vào đám thủ lĩnh cấp cao của Thanh Long Bang. Với tác phong hành động khi còn ở nước ngoài của Lâm Phi, đám Thanh Long Bang dám trêu chọc đến hắn như thế này, có bao nhiêu hắn sẽ giết bấy nhiêu, không chừa bất kỳ ai cả.
Ở nước ngoài, Lâm Phi không được tính là khát máu, nhưng hắn được các tổ chức lính đánh thuê gọi với cái tên quỷ giết người hay đao phủ.
Khi còn ở nước ngoài, tay Lâm Phi đúng là đã nhuốm quá nhiều máu tươi. Thậm chí trước khi trở về nước, hắn đã có chút không khống chế được ý muốn giết người của mình.
Khi Mộ Hồng tìm hắn, hắn không có thái độ phản đối quá nhiều, thuận theo ý theo Mộ Hồng về nước kết hôn với Mộ San San cũng là bởi hắn muốn nhân cơ hội này để về nước tu dưỡng, tránh cho ham muốn giết người hoàn toàn mất khống chế, khiến hắn trở thành một con quỷ giết người điên cuồng.
Sau hơn nửa năm trở về thành phố Trung Hải, rời xa chiến trường và sự giết chóc, bảo vệ người vợ tuyệt thế nhân gian của mình, bên cạnh lại có nhiều người đẹp bầu bạn, ham muốn giết người của Lâm Phi thực sự đã giảm đi rất nhiều.
Thế nhưng, lần này, Lâm Phi không định tiếp tục áp chế ý định giết người trong lòng hắn nữa.
Hắn ra ngoài mua sợi dây chuyền, đã không mua được thì thôi, vì để cứu người đẹp Cố Phương Hoa này lại còn bị thương nữa.
Chỉ với việc khiến Lâm Phi hắn chảy máu thôi, bọn cướp trong trung tâm thương mại Đông Phương này chắc chắn không thể sống sót mà rời đi được.
Nói một cách đơn giản, hôm nay Lâm Phi muốn giết người điên cuồng.
Mùi máu tanh nồng nặc khắp tầng trang sức đã ngầm khuấy động ý muốn giết người bị Lâm Phi kiềm chế bấy lâu nay.
Nếu như lúc này đây, những người thân thuộc với hắn như Mộ San San hay Thẩm Bội Ni nhìn kỹ vào ánh mắt hắn thì có thể thấy được, ánh mắt lười biếng và thô tục thường ngày của hắn lúc này đây đã nảy sinh ham muốn giết chóc.
Điểm nổi bật đó là, trong con mắt thường ngày chỉ có hai màu trắng đen ấy, bây giờ đã có những tia máu đỏ xuất hiện.
“Xong rồi, ra đây đi”.
Sau khi giải quyết xong mấy tên cướp đi tuần trong tầng trang sức, Lâm Phi quay người trở về chiếc tủ mà hắn ẩn nấp khi trước, lịch sự đưa tay mời Cố Phương Hoa đi ra.
“Ọe…”
Cố Phương Hoa mở mắt, nhận ra Lâm Phi, đặt bàn tay nõn nà vào tay hắn, để Lâm Phi tùy ý kéo mình ra khỏi chiếc tủ trang sức. Thế nhưng, khi Cố Phương Hoa nhìn thấy cảnh giết chóc máu me trong tầng trang sức, cô ta không nhịn được mà muốn nôn.
“Hay là, chị lại trốn vào đó đi”. Thấy Cố Phương Hoa nôn mửa không ngừng, Lâm Phi lo lắng, định để cô ta trở về chỗ cũ.
Không phải người con gái nào cũng giống như Huyết Mai – người điều hành cả một tổ chức Hoa Hồng Gai lớn như thế, sớm đã thấy quen với cảnh máu me giết chóc này rồi.
Tuy Cố Phương Hoa xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô ta chưa bao giờ trải qua những trận chiến đẫm máu như thế này, Lâm Phi lại chuẩn bị giết người hàng loạt, sau đây chắn chắn sẽ còn nhiều cảnh máu me hơn thế nữa.
Với biểu hiện của Cố Phương Hoa hiện giờ, năng lực chịu đựng của cô ta với máu tươi và bạo lực rõ ràng không được tốt lắm.
Lâm Phi không muốn vì những cảnh tượng khủng bố tiếp theo khiến cho người đẹp Cố Phương Hoa mà hắn mới vừa có thiện cảm này phải tránh xa hắn.
“Vậy cậu thì sao?” Cố Phương Hoa nhìn Lâm Phi không chớp mắt, bàn tay ngọc ngà tự giác nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Phi.
Lâm Phi thẳng thắn trả lời thật lòng với Cố Phương Hoa: “Gỡ bom, cứu người, sau đó đưa chị rời khỏi đây”.
Vốn dĩ Cố Phương Hoa nhìn thấy quá nhiều cảnh máu me trong tầng trang sức, gương mặt còn đang trắng bệch như trang giấy, vì câu nói đưa cô ta ra ngoài này của Lâm Phi, lại nhớ đến cảnh ân ái của hai người dưới tủ khi trước, gương mặt Cố Phương Hoa bỗng trở nên đỏ ửng đến mê người.
Thế nhưng, Cố Phương Hoa lại như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt xinh đẹp vốn dĩ còn đang thẹn thùng bỗng chốc đã trở nên lạnh lùng, trách mắng Lâm Phi: “Ý của cậu là, muốn để một mình tôi ở đây?!”
Cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Cố Phương Hoa, nghĩ đến cảnh tượng hai người lúc trước, Lâm Phi thông mình vứt bỏ ý định để Cố Phương Hoa trở về tủ trang sức.
“Người đẹp đây, nếu như chị không để ý thì có thể cùng tôi đi thăm quan trung tâm thương mại này một vòng được không?”
“Cậu có thể bảo vệ tôi không?”
“Trừ mấy tên đeo mặt nạ cầm súng ra, tôi có thể bảo vệ sự an toàn của tất cả mọi người trong tòa nhà này”.
“Nếu vậy thì tôi đồng ý chứng kiến sự vùng dậy của vị anh hùng đây”.
“Tôi nghĩ, có lẽ anh hùng còn hi vọng được cùng chị đi thuê phòng hơn đó”.
……
Cố Phương Hoa nhìn chằm chằm vào Lâm Phi đang chuyên chú gỡ bom, trong đầu cô ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Là góa phụ hơn mười năm nay, Cố Phương Hoa từng nhiều lần nghĩ rằng cả đời này cô ta sẽ tiếp tục là kẻ góa phụ đơn thân lẻ bóng, sống như cái xác không hồn.
Trước đó dưới tủ trang sức, cô ta đã quên hết tất cả để cùng ân ái với Lâm Phi, đó cũng chính là một lần phóng túng, một lần điên cuồng sau hơn mười năm kìm nén của cô ta.
Tuy cô ta đã tìm được sự thoải mái và giải tỏa sau hơn mười năm kìm nén từ Lâm Phi, tuy Lâm Phi nhiều lần nói rằng muốn đưa cô ta đến khách sạn thuê phòng, cô ta chợt nhận ra rằng Lâm Phi chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cô ta mà thôi.
Vì thân phận của mình mà cô ta không được phép giao lưu quá nhiều với người bình thường. Cô ta nghĩ, mình và Lâm Phi đã định là người qua đường của nhau, nếu như hai người có thành công thoát khỏi nguy hiểm, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại Đông Phương, hai người cũng chắc chắn không còn liên lạc gì nữa.
Chính vì có suy nghĩ như vậy, Cố Phương Hoa mới kìm nén sự buồn nôn của mình, muốn được ở bên cạnh Lâm Phi, trân trọng khoảng thời gian còn lại của hai người.
Thậm chí, Cố Phương Hoa đã từng muốn quên hết tất cả, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng đội cứu viện đến muộn một chút để cô ta và Lâm Phi có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Thế nhưng, khi cô ta tận mắt chứng kiến Lâm Phi đập vỡ tủ trang sức, lấy ra một chiếc nhẫn, bàn tay như dao nặn chiếc nhẫn ấy thành hình sợi, giải trừ từng chiếc bom mà bọn cướp đã bố trí.
Cố Phương Hoa, vốn nghĩ rằng cô ta đã được an bài sẽ lẻ loi suốt phần đời còn lại, lại như có một sự ngọt ngào âm thầm trỗi dậy trong lòng, từ từ hồi sinh.
Cố Phương Hoa vốn coi Lâm Phi là một người qua đường, trong vô thức Lâm Phi đã dùng hành động của mình để thay đổi nhận thức của cô ta với mình, âm thầm khôi phục lại thứ tình cảm dường như đã khô cạn hơn mười năm nay của cô ta.
——————-