Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-275
Chương 167: Hy vọng
Chương 167: Hy vọng
Thứ bảy là ngày nghỉ.
Trước đây Lâm Phi không cảm nhận được sự khác nhau giữa thứ bảy, chủ nhật và các ngày từ thứ hai đến thứ sáu, nhưng từ khi vào làm việc tại tập đoàn Mộ Thị, hắn rốt cuộc đã biết điểm khác biệt giữa chúng là gì.
Tất nhiên với một kẻ còn chẳng biết công việc của mình là gì như Lâm Phi, sẽ không giống với những người khác, coi thứ bảy, chủ nhật là cơ hội tuyệt với để thư giãn đầu óc. So với thứ bảy và chủ nhật, hắn thích từ thứ hai đến thứ sáu hơn, vì ở công ty có biết bao nhiêu người đẹp giúp hắn thư giãn đầu óc.
Thứ bảy, chủ nhật làm gì có mỹ nữ nào chịu ở cùng để tận hưởng hai ngày đó chứ. Nhưng, thứ bảy này, Lâm Phi lại không có ý định ra ngoài, vì hắn có việc quan trọng hơn phải làm – tấn công Mộ San San.
Lâm Phi tất nhiên không phải nghĩ đến việc lên giường với Mộ San San, cô chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội đó. Việc hắn muốn làm đó là thuyết phục Mộ San San cho hắn đồng ý thuê lại đám người Lưu Huy từng bị Cát Huy sa thải.
Chuyện này nói dễ thì cũng rất dễ, vì chỉ cần một cái gật đầu của Mộ San San là xong, nhưng thực ra lại rất khó, vì Mộ San San là một người vô cùng nguyên tắc.
Lúc đầu là Mộ San San tự mình ra lệnh đuổi đám người Lưu Huy, bây giờ lại để cô đồng ý thuê lại họ, vậy thì chắc khác nào bảo cô tự vả vào mặt mình cả.
Chỉ có Lâm Phi mới dám làm vậy, chứ đổi thành người khác trong tập đoàn Mộ Thị, kể cả trợ thủ đắc lực của Mộ San San là Lăng Vi Vi, nhất định sẽ không có cách nghĩ này. Vì Lăng Vi Vi biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lâm Phi cũng biết, muốn Mộ San San gật đầu, khả năng gần như bằng không. Nhưng ai bảo hắn nhanh mồm nhanh miệng đồng ý với Lưu Huy. Lời đã nói ra khỏi miệng rồi, cho dù có khó hơn nữa thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà làm đến cùng.
“San San à, hôm nay em có chuyện gì quan trọng cần làm không?” Trên bàn ăn, ngắm nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà xã tổng tài, Lâm Phi bắt đầu tấn công.
Ở với nhau được một thời gian, Mộ San San cũng phần nào hiểu được tính cách của Lâm Phi. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Lâm Phi khách sao với cô như thế. Mộ San San cau mày: “Có chuyện gì sao?”
“Em nói cho anh biết trước đi, hôm nay em có việc gì cần phải làm không, mà còn phải tốn thời gian nữa?”
Nhìn Lâm Phi có vẻ nghiêm túc, Mộ San San suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có một số việc cần phải giải quyết.”
“Còn việc gì nữa không?” Công việc thì lúc nào làm chẳng được, trong ấn tượng của Lâm Phi, Mộ San San dường như ngoài ăn ngủ ra thì việc làm nhiều nhất chính là làm việc.
“Ăn cơm.” Mộ San San nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên thốt ra hai chữ khiến Lâm Phi ngã ngửa.
“Vậy là, hôm nay em không có việc gì quan trọng cần làm?”
“Ừ.” Có thể làm cho Lâm Phi im lặng, đôi mắt của Mộ San San lộ ra chút tự mãn, khóe môi khẽ nhếch lên, cô khẳng định với hắn. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Mộ San San không thích nói dối, chính xác mà nói cô không giỏi nói dối.
Lâm Phi thầm thở phào, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ thu của Mộ San San: “Thật tốt quá, nếu em đã không có việc gì, vậy hôm nay chúng mình đi hẹn hò đi.
Cạch!
Hai tay của Mộ San San cắt miếng trứng rán, nghe thấy câu nói của Lâm Phi, tay phải cầm dao của cô đột nhiên trượt ra khỏi đĩa.
“Anh bị điên à?” Sau khi bình tĩnh lại, Mộ San San nhìn chằm chằm hắn năm phút đồng hồ, đến mức Lâm Phi lông tơ dựng đứng, cô mới thốt ra một câu khiến hắn suýt phun máu.
Lâm Phi đã tưởng tượng ra rất nhiều điều khi hắn nói ra hai chứ hẹn hò, Mộ San San sẽ phản ứng ra sao. Trong tưởng tượng của hắn, có thể cô sẽ lạnh lùng nhìn hắn, rồi cự tuyệt một cách vô tình. Thậm chí, hắn cũng đã nghĩ, Mộ San San rất có thể sẽ cầm cốc sữa lên và hất thẳng vào mặt hắn.
Lâm Phi đã nghĩ đến các biện pháp khác nhau để đối phó với những phản ứng của Mộ San San trong từng trường hợp, chỉ là hắn không nghĩ đến, cô lại coi hắn như một tên mắc bệnh thần kinh.
“Cô chủ của tôi ơi, cậu chủ đang muốn hai người đi hẹn hò đó, như thế còn không tốt à. Tôi thật không biết phải nói gì với cô cậu nữa.” Dì Quế hiển nhiên đã nghe thấy những gì Lâm Phi vừa nói, trông thấy không khí giữa hai người có phần lạnh nhạt, bà vội vàng tiến lên: “Mấy ngày trước tôi có hẹn bệnh viện đi khám sức khỏe. Tối qua, bệnh viện có gọi điện bảo tôi hôm nay đến.”
“Tôi còn đang nghĩ không biết có kịp về để nấu cơm cho cô chủ không nữa. Vừa khéo cậu chủ muốn đưa cô chủ đi chơi, tôi cũng an tâm đi kiểm tra rồi.” Nói xong, dì Quế còn không quên đánh mắt ra hiệu với Lâm Phi.
Lâm Phi làm sao có thể không nhìn ra lòng tốt của dì Quế, hắn liền đứng dậy, đến trước mặt của Mộ San San, một đóa hoa hồng xuất hiện trong tay hắn giống như làm ảo thuật: “Vợ à, chúng mình kết hôn cũng lâu rồi. Là một người chồng, lại chưa bao giờ hẹn hò cùng em lần nào, là anh đáng trách. Hôm nay, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp.”
Đóa hoa hồng trong tay Lâm Phi, là sáng nay hắn cùng Mộ San San chạy bộ, tiện tay ngắt từ vườn hoa trong khu biệt thự. Tất nhiên là có đánh chết hắn cũng không nói cho Mộ San San biết chuyện này.
Thực ra, không nói đến chuyện hẹn hò, thì việc Lâm Phi có thể yên ổn vượt qua ngày thứ bảy này hay không, cũng là cả một vấn đề nan giải.
“Cô chủ, hiếm có khi nào cậu chủ lãng mạn như vậy, cô nên cho cậu ấy một cơ hội đi.” Dì Quế rất hài lòng với thái độ của Lâm Phi, bà không ngừng nói tốt về hắn.
Dưới thế tiến công liên tục của hai người, Mộ San San giữ bộ dáng thờ ơ như trước. Sau khi thưởng thức xong bữa sáng, cô đứng dậy cầm lấy đóa hồng trên tay Lâm Phi rồi chậm rãi bước lên lầu. Đi được hai bước, cô cho Lâm Phi một đáp án mơ hồ: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Dì Quế, cô ấy sẽ không cho con leo cây chứ?” Đợi bóng dáng của Mộ San San khuất hẳn, Lâm Phi có phần không chắc chắn hỏi dì Quế.
Dì Quế cũng không chắc chắn: “Chắc là không đâu.”
Mộ San San quá lạnh lùng, điểm này người sống chung một mái nhà với cô là Lâm Phi và dì Quế có cảm nhận vô cùng sâu sắc. Vì thế, hai người đều không chắc chắn, Mộ San San rốt cuộc có đồng ý hẹn hò với Lâm Phi hay không.
Dì Quế còn tốt, mặc dù bà biết quan hệ vợ chồng của Mộ San San và Lâm Phi có phần không bình thường và Mộ San San cũng không có tình cảm gì với Lâm Phi. Nhưng dì Quế lại không biết Mộ San San không biết bao nhiêu lần bị Lâm Phi chọc giận, thậm chí cô còn có ý định kéo Lâm Phi xuống suối vàng cùng mình.
Với tư cách là người trong cuộc, Lâm Phi biết những việc mình đã gây ra cho Mộ San San, nếu không hắn cũng không trở nên lãng mạn và mời Mộ San San đi hẹn hò với hắn.
Dù đây không phải lần đầu Mộ San San đồng ý đi hẹn hò cùng hắn, nhưng ít nhất cô không từ chối, nên việc đưa bà xã đi hẹn hò, xem chừng vẫn có hy vọng.
——————-
Chương 167: Hy vọng
Thứ bảy là ngày nghỉ.
Trước đây Lâm Phi không cảm nhận được sự khác nhau giữa thứ bảy, chủ nhật và các ngày từ thứ hai đến thứ sáu, nhưng từ khi vào làm việc tại tập đoàn Mộ Thị, hắn rốt cuộc đã biết điểm khác biệt giữa chúng là gì.
Tất nhiên với một kẻ còn chẳng biết công việc của mình là gì như Lâm Phi, sẽ không giống với những người khác, coi thứ bảy, chủ nhật là cơ hội tuyệt với để thư giãn đầu óc. So với thứ bảy và chủ nhật, hắn thích từ thứ hai đến thứ sáu hơn, vì ở công ty có biết bao nhiêu người đẹp giúp hắn thư giãn đầu óc.
Thứ bảy, chủ nhật làm gì có mỹ nữ nào chịu ở cùng để tận hưởng hai ngày đó chứ. Nhưng, thứ bảy này, Lâm Phi lại không có ý định ra ngoài, vì hắn có việc quan trọng hơn phải làm – tấn công Mộ San San.
Lâm Phi tất nhiên không phải nghĩ đến việc lên giường với Mộ San San, cô chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội đó. Việc hắn muốn làm đó là thuyết phục Mộ San San cho hắn đồng ý thuê lại đám người Lưu Huy từng bị Cát Huy sa thải.
Chuyện này nói dễ thì cũng rất dễ, vì chỉ cần một cái gật đầu của Mộ San San là xong, nhưng thực ra lại rất khó, vì Mộ San San là một người vô cùng nguyên tắc.
Lúc đầu là Mộ San San tự mình ra lệnh đuổi đám người Lưu Huy, bây giờ lại để cô đồng ý thuê lại họ, vậy thì chắc khác nào bảo cô tự vả vào mặt mình cả.
Chỉ có Lâm Phi mới dám làm vậy, chứ đổi thành người khác trong tập đoàn Mộ Thị, kể cả trợ thủ đắc lực của Mộ San San là Lăng Vi Vi, nhất định sẽ không có cách nghĩ này. Vì Lăng Vi Vi biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lâm Phi cũng biết, muốn Mộ San San gật đầu, khả năng gần như bằng không. Nhưng ai bảo hắn nhanh mồm nhanh miệng đồng ý với Lưu Huy. Lời đã nói ra khỏi miệng rồi, cho dù có khó hơn nữa thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà làm đến cùng.
“San San à, hôm nay em có chuyện gì quan trọng cần làm không?” Trên bàn ăn, ngắm nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà xã tổng tài, Lâm Phi bắt đầu tấn công.
Ở với nhau được một thời gian, Mộ San San cũng phần nào hiểu được tính cách của Lâm Phi. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Lâm Phi khách sao với cô như thế. Mộ San San cau mày: “Có chuyện gì sao?”
“Em nói cho anh biết trước đi, hôm nay em có việc gì cần phải làm không, mà còn phải tốn thời gian nữa?”
Nhìn Lâm Phi có vẻ nghiêm túc, Mộ San San suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có một số việc cần phải giải quyết.”
“Còn việc gì nữa không?” Công việc thì lúc nào làm chẳng được, trong ấn tượng của Lâm Phi, Mộ San San dường như ngoài ăn ngủ ra thì việc làm nhiều nhất chính là làm việc.
“Ăn cơm.” Mộ San San nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên thốt ra hai chữ khiến Lâm Phi ngã ngửa.
“Vậy là, hôm nay em không có việc gì quan trọng cần làm?”
“Ừ.” Có thể làm cho Lâm Phi im lặng, đôi mắt của Mộ San San lộ ra chút tự mãn, khóe môi khẽ nhếch lên, cô khẳng định với hắn. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Mộ San San không thích nói dối, chính xác mà nói cô không giỏi nói dối.
Lâm Phi thầm thở phào, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ thu của Mộ San San: “Thật tốt quá, nếu em đã không có việc gì, vậy hôm nay chúng mình đi hẹn hò đi.
Cạch!
Hai tay của Mộ San San cắt miếng trứng rán, nghe thấy câu nói của Lâm Phi, tay phải cầm dao của cô đột nhiên trượt ra khỏi đĩa.
“Anh bị điên à?” Sau khi bình tĩnh lại, Mộ San San nhìn chằm chằm hắn năm phút đồng hồ, đến mức Lâm Phi lông tơ dựng đứng, cô mới thốt ra một câu khiến hắn suýt phun máu.
Lâm Phi đã tưởng tượng ra rất nhiều điều khi hắn nói ra hai chứ hẹn hò, Mộ San San sẽ phản ứng ra sao. Trong tưởng tượng của hắn, có thể cô sẽ lạnh lùng nhìn hắn, rồi cự tuyệt một cách vô tình. Thậm chí, hắn cũng đã nghĩ, Mộ San San rất có thể sẽ cầm cốc sữa lên và hất thẳng vào mặt hắn.
Lâm Phi đã nghĩ đến các biện pháp khác nhau để đối phó với những phản ứng của Mộ San San trong từng trường hợp, chỉ là hắn không nghĩ đến, cô lại coi hắn như một tên mắc bệnh thần kinh.
“Cô chủ của tôi ơi, cậu chủ đang muốn hai người đi hẹn hò đó, như thế còn không tốt à. Tôi thật không biết phải nói gì với cô cậu nữa.” Dì Quế hiển nhiên đã nghe thấy những gì Lâm Phi vừa nói, trông thấy không khí giữa hai người có phần lạnh nhạt, bà vội vàng tiến lên: “Mấy ngày trước tôi có hẹn bệnh viện đi khám sức khỏe. Tối qua, bệnh viện có gọi điện bảo tôi hôm nay đến.”
“Tôi còn đang nghĩ không biết có kịp về để nấu cơm cho cô chủ không nữa. Vừa khéo cậu chủ muốn đưa cô chủ đi chơi, tôi cũng an tâm đi kiểm tra rồi.” Nói xong, dì Quế còn không quên đánh mắt ra hiệu với Lâm Phi.
Lâm Phi làm sao có thể không nhìn ra lòng tốt của dì Quế, hắn liền đứng dậy, đến trước mặt của Mộ San San, một đóa hoa hồng xuất hiện trong tay hắn giống như làm ảo thuật: “Vợ à, chúng mình kết hôn cũng lâu rồi. Là một người chồng, lại chưa bao giờ hẹn hò cùng em lần nào, là anh đáng trách. Hôm nay, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp.”
Đóa hoa hồng trong tay Lâm Phi, là sáng nay hắn cùng Mộ San San chạy bộ, tiện tay ngắt từ vườn hoa trong khu biệt thự. Tất nhiên là có đánh chết hắn cũng không nói cho Mộ San San biết chuyện này.
Thực ra, không nói đến chuyện hẹn hò, thì việc Lâm Phi có thể yên ổn vượt qua ngày thứ bảy này hay không, cũng là cả một vấn đề nan giải.
“Cô chủ, hiếm có khi nào cậu chủ lãng mạn như vậy, cô nên cho cậu ấy một cơ hội đi.” Dì Quế rất hài lòng với thái độ của Lâm Phi, bà không ngừng nói tốt về hắn.
Dưới thế tiến công liên tục của hai người, Mộ San San giữ bộ dáng thờ ơ như trước. Sau khi thưởng thức xong bữa sáng, cô đứng dậy cầm lấy đóa hồng trên tay Lâm Phi rồi chậm rãi bước lên lầu. Đi được hai bước, cô cho Lâm Phi một đáp án mơ hồ: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Dì Quế, cô ấy sẽ không cho con leo cây chứ?” Đợi bóng dáng của Mộ San San khuất hẳn, Lâm Phi có phần không chắc chắn hỏi dì Quế.
Dì Quế cũng không chắc chắn: “Chắc là không đâu.”
Mộ San San quá lạnh lùng, điểm này người sống chung một mái nhà với cô là Lâm Phi và dì Quế có cảm nhận vô cùng sâu sắc. Vì thế, hai người đều không chắc chắn, Mộ San San rốt cuộc có đồng ý hẹn hò với Lâm Phi hay không.
Dì Quế còn tốt, mặc dù bà biết quan hệ vợ chồng của Mộ San San và Lâm Phi có phần không bình thường và Mộ San San cũng không có tình cảm gì với Lâm Phi. Nhưng dì Quế lại không biết Mộ San San không biết bao nhiêu lần bị Lâm Phi chọc giận, thậm chí cô còn có ý định kéo Lâm Phi xuống suối vàng cùng mình.
Với tư cách là người trong cuộc, Lâm Phi biết những việc mình đã gây ra cho Mộ San San, nếu không hắn cũng không trở nên lãng mạn và mời Mộ San San đi hẹn hò với hắn.
Dù đây không phải lần đầu Mộ San San đồng ý đi hẹn hò cùng hắn, nhưng ít nhất cô không từ chối, nên việc đưa bà xã đi hẹn hò, xem chừng vẫn có hy vọng.
——————-