Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-258
Chương 157: Làm lá chắn
Chương 157: Làm lá chắn
Sáng hôm sau, Lăng Vi Vi gọi điện cho trung tâm thương mại cô thường tới, yêu cầu giao hai bộ đồ. Sau khi quần áo được đưa tới, Lăng Vi Vi lập tức mặc lên người rời khỏi khách sạn.
Tác phong này của trưởng phòng Lăng phải nói là nhanh nhẹn như câu thơ: “Tà áo nhẹ tung bay không mang đi một dải cầu vồng”. Mặc kệ Thẩm Bội Ni ở lại tới bao giờ, cô cũng không thèm đợi cô ta cùng ra khỏi khách sạn.
Nhưng không phải Lăng Vi Vi nóng lòng làm việc. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị bị Hàn Chấn Hải gây ảnh hưởng nghiêm trọng, có không ít công việc đợi Lăng Vi Vi xử lý nhưng dưới sự sắp xếp toàn diện về mọi mặt của Mộ San San, tình hình công ty về cơ bản đã dần ổn định.
Cho dù công việc có gấp gáp tới đâu cũng không vội một hai tiếng đồng hồ.
Đương nhiên cũng không cần trưởng phòng Lăng sáng sớm tinh mơ tăng ca.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi vội vàng bỏ đi như vậy thực ra vì bị Thẩm Bội Ni giày vò phát sợ rồi.
Tối qua, sau khi Lâm Phi rời đi, ban đầu hai cô gái đang thẳng thắn đối đãi với nhau còn cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù gì họ cũng là người trưởng thành, mười mấy phút sau cũng tự buông tha cho đối phương.
Hai cô gái này không phải người xa lạ, mới gặp nhau lần đầu tiên. Họ cùng làm việc trong cùng một phòng đã hơn hai năm nên sớm đã quen nhau tới mức không thể thân quen hơn.
Mà hai cô gái ở cùng nhau cũng không nói chuyện gì khác ngoài đàn ông, quần áo trang sức, mỹ phẩm.
“Tên khốn kiếp này, sau này nhất định cho anh ta biết tay nếu không anh ta lại tưởng hai chúng ta thực sự không ai thèm, chỉ có thể bám lấy mình.”
Đây là nguyên văn lời nói của Thẩm Bội Ni. Dù gì cô Thẩm cũng là người từng trải, trong chuyện tình cảm. À ừm, nói chính xác là chuyện đối đãi với đàn ông, Thẩm Bội Ni chắc chắn sành sỏi hơn Lăng Vi Vi.
Lăng Vi Vi cũng không phải kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Sau mấy màn bàn luận, hai người đều cho rằng chỉ cần lạnh nhạt với Lâm Phi một đoạn thời gian để hắn từ từ tỉnh táo lại.
Sau màn trách móc Lâm Phi, hai cô liền bắt đầu chuyển hướng sau chuyện quần áo, trang sức, mỹ phẩm…
Nếu như chỉ nói có vậy, Lăng Vi Vi cũng không sợ tới mức sáng sớm ra đã bỏ chạy lấy thân.
Cùng là những nữ trí thức thành phố, Lăng Vi Vi cũng tự nhận mình tuyệt đối không thua kém Thẩm Bội Ni trong chuyện ăn vận và chăm sóc da. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, mặc dù Lăng Vi Vi không giống Thẩm Bội Ni có dì trong hội đồng cổ đông nhưng là một trong những quản lý cao cấp của Mộ Thị, đương nhiên chất lượng cuộc sống của cô cũng sẽ không quá kém.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi thua Thẩm Bội Ni, phải vội vàng bỏ chạy ngay sáng sớm thực ra là Thẩm Bội Ni chuyển sang đề tài lưỡng tính.
Không nói thì thôi vì dù gì Lăng Vi Vi cô cũng là người hơn hai mươi tuổi, chưa ăn thịt lợn nhưng chưa từng thấy lợn chạy sao.
Thực tế là Thẩm Bội Ni không chỉ nói suông mà còn hành động.
Đơn giản, chính xác mà nói chính là Lăng Vi Vi bị Thẩm Bội Ni đáng yêu kia sàm sỡ rồi.
“Tôi khinh, nữ lưu manh.”
Vừa chạy khỏi khách sạn, Lăng Vi Vi cũng không quên quay lại nhổ một bãi. Lăng Vi Vi thầm thề trong lòng, trong thời gian này, trưởng phòng Lăng cô tuyệt đối không ngủ cùng giường với Thẩm Bội Ni.
Bị Thẩm Bội Ni sàm sợ còn không bằng cho Lâm Phi được hời còn hơn.
May mà Lâm Phi không biết chuyện xảy ra với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, nếu như hắn nghe được tiếng lòng của Lăng Vi Vi lúc này, chắc chắn tối qua cho dù thế nào cũng không rời khỏi khách sạn.
“Bỏ đi, tới thẳng công ty vậy.”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lăng Vi Vi vốn định về nhà một chuyến để thay đồ và trang điểm lại. Nhưng nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, cô liền bỏ ý định quay về mà bắt xe tới thẳng tòa Vọng Nguyệt.
……………..
“Lâm…Lâm Phi, anh, sao anh lại ở đây?!”
Phòng nghỉ trong văn phòng Lăng Vi Vi, tầng mười hai tòa Vọng Nguyệt. Lăng Vi Vi định quay về ngủ bù một giấc thì bất ngờ phát hiện ra Lâm Phi, kẻ vừa lột sạch đồ cô tối qua đang nằm trên giường.
Cảnh tượng này khiến Lăng Vi Vi trợn tròn mắt kinh ngạc tới mức dụi mắt hết lần này tới lần khác.
“Là cô à.” Lâm Phi vốn ngủ không sâu nên Lăng Vi Vi hổn hển đi vào, hắn đã tỉnh ngay.
Nhưng tỉnh ngủ là tỉnh ngủ, phó phòng Lâm vẫn không có ý trả lại giường cho chủ, ngược lại còn tiện tay kéo Lăng Vi Vi lên giường trong sự kinh ngạc của trưởng phòng Lăng.
“A! Lâm, Lâm Phi anh làm gì vậy?!”
Đột nhiên bị Lâm Phi tập kích, Lăng Vi Vi kêu lên thất thanh.
“Tôi làm gì sao? Câu này cô nên tự hỏi mình mới đúng chứ?” Ôm người đẹp trong lòng nhưng Lâm Phi lại cười lạnh nhạt: “Nếu như không phải tối qua bị cô và Thẩm Bội Ni đuổi ra khỏi khách sạn, cô nghĩ tôi chịu ngủ ở đây sao. Hại tôi có nhà mà không thể về, cô còn ngang ngược. Thiên đường có lối cô không vào, địa ngủ không cửa cứ đòi xông, cái này không thể trách tôi rồi.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Phi liền lật người đè lên thân thể hoàn mỹ của Lăng Vi Vi, cái miệng to của hắn lập tức lập tức đậy kín đối môi hồng hào của cô.
Trưởng phòng Lăng đáng thương còn chưa hiểu rõ chuyện gì, cả người đã rơi vào tay Lâm Phi.
Lăng Vi Vi thực sự cảm thấy muốn khóc mà nước mắt cạn khô. Cô đã trêu chọc ai chứ. Tối qua rõ ràng là Thẩm Bội Ni gọi cho Mộ San San, cùng lắm cô cũng chỉ là đồng phạm. Không dễ dàng gì mới thoát khỏi bàn tay ma thuật của Thẩm Bội Ni, vừa về tới phòng nghỉ của mình lại bị Lâm Phi đè xuống.
Đúng là vừa ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói.
“U, um…”
Lăng Vi Vi muốn nói lên nỗi bất mãn và ấm ức của mình, nhưng Lâm Phi không cho cô cơ hội mà còn tăng cường tấn công.
“Không, không được…” Thấy Lâm Phi làm thật, lại nghĩ tới cam kết với Thẩm Bội Ni, cô cố gắng nén nỗi xấu hổ trong lòng, môi mềm khẽ động, cơ thể quyến rũ bất lực mà kiên quyết của cô cự tuyệt Lâm Phi tiến thêm bước nữa.
Lâm Phi suýt nữa tức tới ói máu, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, hắn cũng sắp cởi quần ra rồi mà lúc này Lăng Vi Vi lại nói với hắn là không được. Mẹ kiếp, thế còn không đau bằng lấy dao kề cổ hắn cho xong.
Chúng ta đều là người lớn hết rồi, đừng giày vò người khác thế chứ.
“Không tới lượt cô quyết định.”
Đã tới nước này rồi, Lâm Phi sao có thể dừng tay. Cho dù Lâm Phi đồng ý, cậu em phía dưới hắn cũng không chịu.
“Tôi, mấy ngày này không tiện.” Thấy Lâm Phi không chịu dừng tay, Lăng Vi Vi lấy chuyện hàng tháng của phụ nữ làm lá chắn.
Lăng Vi Vi không giỏi nói dối, bình thường cô nói dối sẽ đỏ mặt. Nếu như bình thường, Lâm Phi có thể nhìn ra sơ hở nhưng hôm nay gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi vốn đã đỏ như ráng chiều, thẹn thùng xấu hổ, nhất là trong hoàn cảnh này.
Ngay cả Lâm Phi mình đầy kinh nghiệm cũng không ngờ được, Lăng Vi Vi đang nói dối.
——————-
Chương 157: Làm lá chắn
Sáng hôm sau, Lăng Vi Vi gọi điện cho trung tâm thương mại cô thường tới, yêu cầu giao hai bộ đồ. Sau khi quần áo được đưa tới, Lăng Vi Vi lập tức mặc lên người rời khỏi khách sạn.
Tác phong này của trưởng phòng Lăng phải nói là nhanh nhẹn như câu thơ: “Tà áo nhẹ tung bay không mang đi một dải cầu vồng”. Mặc kệ Thẩm Bội Ni ở lại tới bao giờ, cô cũng không thèm đợi cô ta cùng ra khỏi khách sạn.
Nhưng không phải Lăng Vi Vi nóng lòng làm việc. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị bị Hàn Chấn Hải gây ảnh hưởng nghiêm trọng, có không ít công việc đợi Lăng Vi Vi xử lý nhưng dưới sự sắp xếp toàn diện về mọi mặt của Mộ San San, tình hình công ty về cơ bản đã dần ổn định.
Cho dù công việc có gấp gáp tới đâu cũng không vội một hai tiếng đồng hồ.
Đương nhiên cũng không cần trưởng phòng Lăng sáng sớm tinh mơ tăng ca.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi vội vàng bỏ đi như vậy thực ra vì bị Thẩm Bội Ni giày vò phát sợ rồi.
Tối qua, sau khi Lâm Phi rời đi, ban đầu hai cô gái đang thẳng thắn đối đãi với nhau còn cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù gì họ cũng là người trưởng thành, mười mấy phút sau cũng tự buông tha cho đối phương.
Hai cô gái này không phải người xa lạ, mới gặp nhau lần đầu tiên. Họ cùng làm việc trong cùng một phòng đã hơn hai năm nên sớm đã quen nhau tới mức không thể thân quen hơn.
Mà hai cô gái ở cùng nhau cũng không nói chuyện gì khác ngoài đàn ông, quần áo trang sức, mỹ phẩm.
“Tên khốn kiếp này, sau này nhất định cho anh ta biết tay nếu không anh ta lại tưởng hai chúng ta thực sự không ai thèm, chỉ có thể bám lấy mình.”
Đây là nguyên văn lời nói của Thẩm Bội Ni. Dù gì cô Thẩm cũng là người từng trải, trong chuyện tình cảm. À ừm, nói chính xác là chuyện đối đãi với đàn ông, Thẩm Bội Ni chắc chắn sành sỏi hơn Lăng Vi Vi.
Lăng Vi Vi cũng không phải kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Sau mấy màn bàn luận, hai người đều cho rằng chỉ cần lạnh nhạt với Lâm Phi một đoạn thời gian để hắn từ từ tỉnh táo lại.
Sau màn trách móc Lâm Phi, hai cô liền bắt đầu chuyển hướng sau chuyện quần áo, trang sức, mỹ phẩm…
Nếu như chỉ nói có vậy, Lăng Vi Vi cũng không sợ tới mức sáng sớm ra đã bỏ chạy lấy thân.
Cùng là những nữ trí thức thành phố, Lăng Vi Vi cũng tự nhận mình tuyệt đối không thua kém Thẩm Bội Ni trong chuyện ăn vận và chăm sóc da. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, mặc dù Lăng Vi Vi không giống Thẩm Bội Ni có dì trong hội đồng cổ đông nhưng là một trong những quản lý cao cấp của Mộ Thị, đương nhiên chất lượng cuộc sống của cô cũng sẽ không quá kém.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi thua Thẩm Bội Ni, phải vội vàng bỏ chạy ngay sáng sớm thực ra là Thẩm Bội Ni chuyển sang đề tài lưỡng tính.
Không nói thì thôi vì dù gì Lăng Vi Vi cô cũng là người hơn hai mươi tuổi, chưa ăn thịt lợn nhưng chưa từng thấy lợn chạy sao.
Thực tế là Thẩm Bội Ni không chỉ nói suông mà còn hành động.
Đơn giản, chính xác mà nói chính là Lăng Vi Vi bị Thẩm Bội Ni đáng yêu kia sàm sỡ rồi.
“Tôi khinh, nữ lưu manh.”
Vừa chạy khỏi khách sạn, Lăng Vi Vi cũng không quên quay lại nhổ một bãi. Lăng Vi Vi thầm thề trong lòng, trong thời gian này, trưởng phòng Lăng cô tuyệt đối không ngủ cùng giường với Thẩm Bội Ni.
Bị Thẩm Bội Ni sàm sợ còn không bằng cho Lâm Phi được hời còn hơn.
May mà Lâm Phi không biết chuyện xảy ra với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, nếu như hắn nghe được tiếng lòng của Lăng Vi Vi lúc này, chắc chắn tối qua cho dù thế nào cũng không rời khỏi khách sạn.
“Bỏ đi, tới thẳng công ty vậy.”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lăng Vi Vi vốn định về nhà một chuyến để thay đồ và trang điểm lại. Nhưng nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, cô liền bỏ ý định quay về mà bắt xe tới thẳng tòa Vọng Nguyệt.
……………..
“Lâm…Lâm Phi, anh, sao anh lại ở đây?!”
Phòng nghỉ trong văn phòng Lăng Vi Vi, tầng mười hai tòa Vọng Nguyệt. Lăng Vi Vi định quay về ngủ bù một giấc thì bất ngờ phát hiện ra Lâm Phi, kẻ vừa lột sạch đồ cô tối qua đang nằm trên giường.
Cảnh tượng này khiến Lăng Vi Vi trợn tròn mắt kinh ngạc tới mức dụi mắt hết lần này tới lần khác.
“Là cô à.” Lâm Phi vốn ngủ không sâu nên Lăng Vi Vi hổn hển đi vào, hắn đã tỉnh ngay.
Nhưng tỉnh ngủ là tỉnh ngủ, phó phòng Lâm vẫn không có ý trả lại giường cho chủ, ngược lại còn tiện tay kéo Lăng Vi Vi lên giường trong sự kinh ngạc của trưởng phòng Lăng.
“A! Lâm, Lâm Phi anh làm gì vậy?!”
Đột nhiên bị Lâm Phi tập kích, Lăng Vi Vi kêu lên thất thanh.
“Tôi làm gì sao? Câu này cô nên tự hỏi mình mới đúng chứ?” Ôm người đẹp trong lòng nhưng Lâm Phi lại cười lạnh nhạt: “Nếu như không phải tối qua bị cô và Thẩm Bội Ni đuổi ra khỏi khách sạn, cô nghĩ tôi chịu ngủ ở đây sao. Hại tôi có nhà mà không thể về, cô còn ngang ngược. Thiên đường có lối cô không vào, địa ngủ không cửa cứ đòi xông, cái này không thể trách tôi rồi.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Phi liền lật người đè lên thân thể hoàn mỹ của Lăng Vi Vi, cái miệng to của hắn lập tức lập tức đậy kín đối môi hồng hào của cô.
Trưởng phòng Lăng đáng thương còn chưa hiểu rõ chuyện gì, cả người đã rơi vào tay Lâm Phi.
Lăng Vi Vi thực sự cảm thấy muốn khóc mà nước mắt cạn khô. Cô đã trêu chọc ai chứ. Tối qua rõ ràng là Thẩm Bội Ni gọi cho Mộ San San, cùng lắm cô cũng chỉ là đồng phạm. Không dễ dàng gì mới thoát khỏi bàn tay ma thuật của Thẩm Bội Ni, vừa về tới phòng nghỉ của mình lại bị Lâm Phi đè xuống.
Đúng là vừa ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói.
“U, um…”
Lăng Vi Vi muốn nói lên nỗi bất mãn và ấm ức của mình, nhưng Lâm Phi không cho cô cơ hội mà còn tăng cường tấn công.
“Không, không được…” Thấy Lâm Phi làm thật, lại nghĩ tới cam kết với Thẩm Bội Ni, cô cố gắng nén nỗi xấu hổ trong lòng, môi mềm khẽ động, cơ thể quyến rũ bất lực mà kiên quyết của cô cự tuyệt Lâm Phi tiến thêm bước nữa.
Lâm Phi suýt nữa tức tới ói máu, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, hắn cũng sắp cởi quần ra rồi mà lúc này Lăng Vi Vi lại nói với hắn là không được. Mẹ kiếp, thế còn không đau bằng lấy dao kề cổ hắn cho xong.
Chúng ta đều là người lớn hết rồi, đừng giày vò người khác thế chứ.
“Không tới lượt cô quyết định.”
Đã tới nước này rồi, Lâm Phi sao có thể dừng tay. Cho dù Lâm Phi đồng ý, cậu em phía dưới hắn cũng không chịu.
“Tôi, mấy ngày này không tiện.” Thấy Lâm Phi không chịu dừng tay, Lăng Vi Vi lấy chuyện hàng tháng của phụ nữ làm lá chắn.
Lăng Vi Vi không giỏi nói dối, bình thường cô nói dối sẽ đỏ mặt. Nếu như bình thường, Lâm Phi có thể nhìn ra sơ hở nhưng hôm nay gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi vốn đã đỏ như ráng chiều, thẹn thùng xấu hổ, nhất là trong hoàn cảnh này.
Ngay cả Lâm Phi mình đầy kinh nghiệm cũng không ngờ được, Lăng Vi Vi đang nói dối.
——————-