Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 146: Không tiện
Chương 146: Không tiện
Thẩm Bội Ni tiện tay đóng của phòng rồi đi về phía Lâm Phi.
Đi được vài bước, cô liền dừng lại, đôi chân thon dài thẳng tắp nâng lên, bàn tay cởi bỏ đôi giày cao gót ra, ném nó sang một bên, dùng đôi chân trần bước tới cạnh Lâm Phi.
“Em trai à, thái độ của em như vậy thật khiến chị đau lòng. Chẳng lẽ đàn ông các cậu đều như vậy, thành công rồi liền trở nên vô tình.”
Thẩm Bội Ni khẽ mở miệng, cúi người xuống, thổi vào tai Lâm Phi một làn khí thơm tho.
Đúng là hồ ly tinh!
Lâm Phi thầm nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt: “Chị có biết c đến rất không đúng lúc không?”
Thực ra Lâm Phi đang nói dối, không phải Thẩm Bội Ni đến không đúng lúc, trái lại cô tới rất đúng lúc. Có thể nói, thật sự là khéo đến mức không thể khéo hơn được.
Lâm Phi đang ước gì có người chơi đấu vật với hắn trong phòng nghỉ trên chiếc giường đôi kia, thì Thẩm Bội Ni đã gõ cửa đi vào. Nghiêm túc mà nói, đây không thể gọi là trùng hợp nữa rồi, mà phải nói là tâm linh hữu tê.
Thẩm Bội Ni đôi môi khẽ mím, nhẹ nhàng cười: “Thiêu thân lao đầu vào lửa, phúc họa khó lường.”
Mặc dù cô không biết trong phòng nghỉ có một chiếc giường đôi vừa rộng rãi vừa thoải mái khiến Lâm Phi thú tính bộc phát, nhưng cô có thể thấy rõ ánh mắt nóng bỏng không chút che dấu của hắn.
Là một cô gái trưởng thành, thông minh, xinh đẹp và đầy quyến rũ, Thẩm Bội Ni đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm Phi.
Hiểu thì hiểu, nhưng cô không hề lui lại. Trái lại, cô còn “bật đèn xanh” với hắn.
Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng tôi không sợ, vì với tôi mà nói, đó không phải là đau khổ, đó là hạnh phúc.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Bội Ni, có thể hiểu theo nghĩa này.
Không thể phủ nhận Thẩm Bội Ni rất chủ động, bạo dạn đến mức khiến Lâm Phi ngẩn người, đồng thời cũng rất cảm động.
Cảm động ở đây không phải là phản ứng sinh lý của đàn ông do sự quyến rũ và mê hoặc của Thẩm Bội Ni, mà là sự đồng cảm từ tận sâu trong trái tim.
Nếu như trước đây, Thẩm Bội Ni trong lòng của Lâm Phi chỉ như một người bạn khác giới. Nhưng khi nghe xong câu nói này của cô, vị trí của Thẩm Bội Ni trong lòng hắn lúc này đã chuyển thành hồng nhan tri kỷ.
Người con gái đã thổ lộ tấm lòng mình mà Lâm Phi còn không biết chủ động đáp trả, vậy thì hắn không xứng là lãnh tụ tinh thần của Phán Quyết Địa Ngục với kinh nghiệm tình trường phong phú nữa rồi.
Ngay khi tỉnh táo lại, cánh tay to lớn của Lâm Phi quàng lấy cái cổ trắng ngần của cô, khẽ dùng lực, đôi môi đỏ mọng ướt át đầy kiều diễm ấy đã bị đôi môi của hắn khóa chặt lại.
Đối với hành vi tự dâng lên tận cửa này của cô, hắn không việc gì phải ngại ngùng.
Mà Thẩm Bội Ni giờ khắc này cũng không muốn hắn phải dè dặt, ngại ngùng.
Mặc dù bị Lâm Phi chủ động hôn, nhưng Thẩm Bội Ni cũng không muốn bị động chịu trận. Sau giây phút trúc trắc ban đầu, cô chủ động phối hợp với hắn, hàm răng hé ra, chiếc lưỡi thơm tho vươn ra.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, phúc họa khó lường. Cô đã từng nói vậy, và cũng đang làm như vậy. Đây là Thẩm Bội Ni, một người con gái có tính cách chín chắn và “một tâm hồn rất to và đẹp”.
“Ưm…”
Thẩm Bội Ni phát ra một tiếng rên khẽ khiến lòng người rạo rực.
Thẩm Bội Ni không thể không nhắm đôi mắt phượng quyến rũ lại. Vì cô phát hiện, dường như không cần sự phối hợp của cô, Lâm Phi vẫn có thể tự mình thưởng thức đôi môi anh đào đỏ mọng của cô một cách hoàn hảo.
Môi của Thẩm Bội Ni rất mềm mại, khiến người ta có cảm giác như đang mút mật ong vậy, vừa thơm lại vừa ngọt, cũng giống như thân thể đầy đặn thành thục của cô vậy, khiến Lâm Phi như mê như say.
Hiếm khi hắn nghĩ đến chuyện lên giường với phụ nữ, Thẩm Bội Ni lại chủ động như thế. Trong căn phòng chỉ có hai người này, Lâm Phi tất nhiên muốn thưởng thức trái đào chín mọng Thẩm Bội Ni này.
Thẩm Bội Ni có chút mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự xâm lược của Lâm Phi, cảm nhận được nụ hôn đầy nóng bỏng khiến cô gần như nghẹt thở của hắn.
Thẩm Bội Ni không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, cô biết rất rõ cảm giác của mình đối với Lâm Phi, đó là một cảm giác khiến cô như bị mê hoặc, bỏ mặc tất cả chỉ muốn sa vào vòng tay của hắn.
Cô không có ý định kìm nén tình cảm của mình, vì cô đã kìm nén nó quá lâu rồi. Cô sợ, nếu như còn tiếp tục kìm nến, rất có thể cô sẽ mất đi Lâm Phi.
Cô không muốn như vậy, vì điều đó sẽ khiến cô đau lòng.
Vì thế, cô chọn cách chủ động.
Khi nhận được tin Lâm Phi được thăng chức làm phó phòng bảo vệ, cô lập tức dừng tất cả mọi công việc lại, rồi tìm ngay đến văn phòng của hắn càng nhanh càng tốt.
Giống như cảm nhận được sự chiếm hữu của Lâm Phi đối với mình, cô không hề rút lui mà còn chủ động biểu lộ suy nghĩ của mình.
Giống như lúc đó, khi bị Lâm Phi hôn, cô còn chủ động phối hợp, để giúp hắn có thể thưởng thức được đôi môi ngọt ngào của cô một cách hoàn hảo.
Kỹ xảo hôn điêu luyện của Lâm Phi khiến Thẩm Bội Ni ý loạn tình mê. Nhưng sau khi bị hắn hôn gần hai phút đồng hồ, thân thể của cô hơi giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Không phải Thẩm Bội Ni không muốn đôi tay to lớn của Lâm Phi xâm phạm bộ ngực đầy đặn trắng ngần của mình, mà vì tư thế bị hắn ôm cổ hôn như thế này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Bội Ni uốn éo cơ thể như để nhắc nhở hắn buông cô ra, để cô có thể tìm tư thế thoải mái hơn.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Phi đang chìm đắm trong đôi môi ngọt ngào của cô, hiển nhiên không muốn gián đoạn sự hưởng thụ này. Vì lẽ đó, dù cảm thấy được sự vùng vẫy của Thẩm Bội Ni, hắn vẫn không chịu rời khỏi đôi môi ấy, trái lại còn quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, khiến cô không thể rời khỏi vòng tay của hắn.
Thẩm Bội Ni cố gắng mấy lần, nhưng đều không thoát khỏi hắn, cô đành ôm lấy cổ hắn, từ từ đứng dậy kéo Lâm Phi từ ghế đứng lên.
Lâm Phi đứng lên, hắn còn tưởng Thẩm Bội Ni muốn tiến xa hơn nữa. Vì thế, sau khi đứng lên, Lâm Phi liền thuận thế đè cả thân thể đầy đặn quyến rũ của Thẩm Bội Ni lên trên tấm thảm lông cừu.
Đến lúc này, hắn mới rõ ràng tại sao đang ngày hè nóng nực như thế này lại rải một tấm thảm lông cừu ở trong phòng.
Tất nhiên là để thuận tiện cho việc hành sự rồi!
“Khơi dậy ham muốn trong lòng tôi, mà lại không chịu giúp tôi hạ hỏa, chị đúng là điển hình trong việc không chịu trách nhiệm!”
Trong văn phòng, trên tấm thảm lông cừu, Lâm Phi đang phàn nàn khó chịu với Thẩm Bội Ni đang nằm trong lòng mình.
Thẩm Bội Ni thuộc tuýp phụ nữ trưởng thành có thể thể hiện ra hết sự quyến rũ của bản thân. Một nụ cười, một cái nhăn mày của cô đều hết sức quyến rũ. Sự trưởng thành của cô, sự quyến rũ của cô đều khiến cánh đàn ông có vô vàn tưởng tượng. Về điểm này, ngay lần đầu gặp mặt Lâm Phi đã sớm lĩnh giáo.
Mà lần này, Thẩm Bội Ni lại còn chủ động xà vào lòng hắn, thử hỏi làm sao Lâm Phi có thể bình tĩnh trước sự quyến rũ vô hạn ấy chứ.
——————-
Chương 146: Không tiện
Thẩm Bội Ni tiện tay đóng của phòng rồi đi về phía Lâm Phi.
Đi được vài bước, cô liền dừng lại, đôi chân thon dài thẳng tắp nâng lên, bàn tay cởi bỏ đôi giày cao gót ra, ném nó sang một bên, dùng đôi chân trần bước tới cạnh Lâm Phi.
“Em trai à, thái độ của em như vậy thật khiến chị đau lòng. Chẳng lẽ đàn ông các cậu đều như vậy, thành công rồi liền trở nên vô tình.”
Thẩm Bội Ni khẽ mở miệng, cúi người xuống, thổi vào tai Lâm Phi một làn khí thơm tho.
Đúng là hồ ly tinh!
Lâm Phi thầm nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt: “Chị có biết c đến rất không đúng lúc không?”
Thực ra Lâm Phi đang nói dối, không phải Thẩm Bội Ni đến không đúng lúc, trái lại cô tới rất đúng lúc. Có thể nói, thật sự là khéo đến mức không thể khéo hơn được.
Lâm Phi đang ước gì có người chơi đấu vật với hắn trong phòng nghỉ trên chiếc giường đôi kia, thì Thẩm Bội Ni đã gõ cửa đi vào. Nghiêm túc mà nói, đây không thể gọi là trùng hợp nữa rồi, mà phải nói là tâm linh hữu tê.
Thẩm Bội Ni đôi môi khẽ mím, nhẹ nhàng cười: “Thiêu thân lao đầu vào lửa, phúc họa khó lường.”
Mặc dù cô không biết trong phòng nghỉ có một chiếc giường đôi vừa rộng rãi vừa thoải mái khiến Lâm Phi thú tính bộc phát, nhưng cô có thể thấy rõ ánh mắt nóng bỏng không chút che dấu của hắn.
Là một cô gái trưởng thành, thông minh, xinh đẹp và đầy quyến rũ, Thẩm Bội Ni đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm Phi.
Hiểu thì hiểu, nhưng cô không hề lui lại. Trái lại, cô còn “bật đèn xanh” với hắn.
Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng tôi không sợ, vì với tôi mà nói, đó không phải là đau khổ, đó là hạnh phúc.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Bội Ni, có thể hiểu theo nghĩa này.
Không thể phủ nhận Thẩm Bội Ni rất chủ động, bạo dạn đến mức khiến Lâm Phi ngẩn người, đồng thời cũng rất cảm động.
Cảm động ở đây không phải là phản ứng sinh lý của đàn ông do sự quyến rũ và mê hoặc của Thẩm Bội Ni, mà là sự đồng cảm từ tận sâu trong trái tim.
Nếu như trước đây, Thẩm Bội Ni trong lòng của Lâm Phi chỉ như một người bạn khác giới. Nhưng khi nghe xong câu nói này của cô, vị trí của Thẩm Bội Ni trong lòng hắn lúc này đã chuyển thành hồng nhan tri kỷ.
Người con gái đã thổ lộ tấm lòng mình mà Lâm Phi còn không biết chủ động đáp trả, vậy thì hắn không xứng là lãnh tụ tinh thần của Phán Quyết Địa Ngục với kinh nghiệm tình trường phong phú nữa rồi.
Ngay khi tỉnh táo lại, cánh tay to lớn của Lâm Phi quàng lấy cái cổ trắng ngần của cô, khẽ dùng lực, đôi môi đỏ mọng ướt át đầy kiều diễm ấy đã bị đôi môi của hắn khóa chặt lại.
Đối với hành vi tự dâng lên tận cửa này của cô, hắn không việc gì phải ngại ngùng.
Mà Thẩm Bội Ni giờ khắc này cũng không muốn hắn phải dè dặt, ngại ngùng.
Mặc dù bị Lâm Phi chủ động hôn, nhưng Thẩm Bội Ni cũng không muốn bị động chịu trận. Sau giây phút trúc trắc ban đầu, cô chủ động phối hợp với hắn, hàm răng hé ra, chiếc lưỡi thơm tho vươn ra.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, phúc họa khó lường. Cô đã từng nói vậy, và cũng đang làm như vậy. Đây là Thẩm Bội Ni, một người con gái có tính cách chín chắn và “một tâm hồn rất to và đẹp”.
“Ưm…”
Thẩm Bội Ni phát ra một tiếng rên khẽ khiến lòng người rạo rực.
Thẩm Bội Ni không thể không nhắm đôi mắt phượng quyến rũ lại. Vì cô phát hiện, dường như không cần sự phối hợp của cô, Lâm Phi vẫn có thể tự mình thưởng thức đôi môi anh đào đỏ mọng của cô một cách hoàn hảo.
Môi của Thẩm Bội Ni rất mềm mại, khiến người ta có cảm giác như đang mút mật ong vậy, vừa thơm lại vừa ngọt, cũng giống như thân thể đầy đặn thành thục của cô vậy, khiến Lâm Phi như mê như say.
Hiếm khi hắn nghĩ đến chuyện lên giường với phụ nữ, Thẩm Bội Ni lại chủ động như thế. Trong căn phòng chỉ có hai người này, Lâm Phi tất nhiên muốn thưởng thức trái đào chín mọng Thẩm Bội Ni này.
Thẩm Bội Ni có chút mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự xâm lược của Lâm Phi, cảm nhận được nụ hôn đầy nóng bỏng khiến cô gần như nghẹt thở của hắn.
Thẩm Bội Ni không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, cô biết rất rõ cảm giác của mình đối với Lâm Phi, đó là một cảm giác khiến cô như bị mê hoặc, bỏ mặc tất cả chỉ muốn sa vào vòng tay của hắn.
Cô không có ý định kìm nén tình cảm của mình, vì cô đã kìm nén nó quá lâu rồi. Cô sợ, nếu như còn tiếp tục kìm nến, rất có thể cô sẽ mất đi Lâm Phi.
Cô không muốn như vậy, vì điều đó sẽ khiến cô đau lòng.
Vì thế, cô chọn cách chủ động.
Khi nhận được tin Lâm Phi được thăng chức làm phó phòng bảo vệ, cô lập tức dừng tất cả mọi công việc lại, rồi tìm ngay đến văn phòng của hắn càng nhanh càng tốt.
Giống như cảm nhận được sự chiếm hữu của Lâm Phi đối với mình, cô không hề rút lui mà còn chủ động biểu lộ suy nghĩ của mình.
Giống như lúc đó, khi bị Lâm Phi hôn, cô còn chủ động phối hợp, để giúp hắn có thể thưởng thức được đôi môi ngọt ngào của cô một cách hoàn hảo.
Kỹ xảo hôn điêu luyện của Lâm Phi khiến Thẩm Bội Ni ý loạn tình mê. Nhưng sau khi bị hắn hôn gần hai phút đồng hồ, thân thể của cô hơi giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Không phải Thẩm Bội Ni không muốn đôi tay to lớn của Lâm Phi xâm phạm bộ ngực đầy đặn trắng ngần của mình, mà vì tư thế bị hắn ôm cổ hôn như thế này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Bội Ni uốn éo cơ thể như để nhắc nhở hắn buông cô ra, để cô có thể tìm tư thế thoải mái hơn.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Phi đang chìm đắm trong đôi môi ngọt ngào của cô, hiển nhiên không muốn gián đoạn sự hưởng thụ này. Vì lẽ đó, dù cảm thấy được sự vùng vẫy của Thẩm Bội Ni, hắn vẫn không chịu rời khỏi đôi môi ấy, trái lại còn quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, khiến cô không thể rời khỏi vòng tay của hắn.
Thẩm Bội Ni cố gắng mấy lần, nhưng đều không thoát khỏi hắn, cô đành ôm lấy cổ hắn, từ từ đứng dậy kéo Lâm Phi từ ghế đứng lên.
Lâm Phi đứng lên, hắn còn tưởng Thẩm Bội Ni muốn tiến xa hơn nữa. Vì thế, sau khi đứng lên, Lâm Phi liền thuận thế đè cả thân thể đầy đặn quyến rũ của Thẩm Bội Ni lên trên tấm thảm lông cừu.
Đến lúc này, hắn mới rõ ràng tại sao đang ngày hè nóng nực như thế này lại rải một tấm thảm lông cừu ở trong phòng.
Tất nhiên là để thuận tiện cho việc hành sự rồi!
“Khơi dậy ham muốn trong lòng tôi, mà lại không chịu giúp tôi hạ hỏa, chị đúng là điển hình trong việc không chịu trách nhiệm!”
Trong văn phòng, trên tấm thảm lông cừu, Lâm Phi đang phàn nàn khó chịu với Thẩm Bội Ni đang nằm trong lòng mình.
Thẩm Bội Ni thuộc tuýp phụ nữ trưởng thành có thể thể hiện ra hết sự quyến rũ của bản thân. Một nụ cười, một cái nhăn mày của cô đều hết sức quyến rũ. Sự trưởng thành của cô, sự quyến rũ của cô đều khiến cánh đàn ông có vô vàn tưởng tượng. Về điểm này, ngay lần đầu gặp mặt Lâm Phi đã sớm lĩnh giáo.
Mà lần này, Thẩm Bội Ni lại còn chủ động xà vào lòng hắn, thử hỏi làm sao Lâm Phi có thể bình tĩnh trước sự quyến rũ vô hạn ấy chứ.
——————-