Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-223
Chương 136: Mong anh hãy cẩn trọng lời nói
Chương 136: Mong anh hãy cẩn trọng lời nói
“Vào đi”.
Trong tầng hai sáu tòa Vọng Nguyệt, Mộ San San vốn đã định đứng dậy ra ngoài xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy tiếp gõ cửa, cô ta lại ngồi ngay ngắn vào phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, lạnh lùng lên tiếng.
Thấy người đi vào là dáng người cao gầy quen thuộc, Mộ San San không kìm được mà biểu lộ chút kinh ngạc.
Nếu như người bước vào là một người lạ hoặc kiểu người gây sự như Cát Huy hay một số quan chức cấp cao của thành phố Trung Hải, Mộ San San sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Mấy năm này Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, cô ta sớm đã rèn luyện cho mình tố chất tâm lý vững vàng, lại thêm tính cách lạnh lùng, rất ít người có thể khơi dậy cảm xúc của cô ta như vậy, nhất là khi ở trong văn phòng tổng giám đốc.
Thế nhưng, người đàn ông bước vào phòng làm việc của Mộ San San lúc này lại là một ngoại lệ.
Người đàn ông này luôn dễ dàng khơi dậy cảm xúc trong cô, thậm chí chỉ là một động tác nhỏ cũng có thể khiến cô ta thấy tò mò.
Ví dụ như lúc này đây, Mộ San San rất tò mò, trước giờ Lâm Phi đều xông thẳng vào phòng làm việc của cô ta, sao nay bỗng nhiên lại biết gõ cửa rồi.
“Anh đến đây làm gì?”
Tò mò thì tò mò, Mộ San San vẫn không tỏ ra thiện cảm với Lâm Phi, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng thờ ơ.
“Báo cáo tổng giám đốc Mộ, anh đến cùng vợ đi chạy”.
Lâm Phi chào hỏi Mộ San San, dáng người thẳng đứng uy nghiêm, biểu cảm vô cùng chân thành.
Tất nhiên, Mộ San San sẽ không nghĩ như vậy.
Lâm Phi nói xong, gương mặt kiều diễm như tranh vẽ của Mộ San San lại trở nên lạnh băng. Nhiệt độ của cả phòng làm việc đều như hạ xuống mấy độ.
Lâm Phi chính là điển hình của kiểu người nói nhăng nói cuội, nếu như không phải là có tố chất tâm lý tốt, lại nghĩ đến việc đây là phòng làm việc, nếu tức giận sẽ bị các thư ký phát hiện gây ảnh hưởng đến hình tượng tổng giám đốc của mình thì Mộ San San, lúc này đây vẫn chưa kịp uống được mấy ngụm cà phê, đã sớm đập vào đầu Lâm Phi mấy phát rồi.
Mộ San San rất muốn hỏi, rốt cuộc Lâm Phi có biết chữ chết viết thế nào không. Tổng giám đốc Mộ cô ta đích thân gửi tin nhắn yêu cầu Lâm Phi cùng cô ta chạy bộ buổi sáng, đây là điều mà bao nhiêu người đàn ông xuất sắc trong thành phố Trung Hải này không dám mơ tới. Lâm Phi thất hứa với cô ta thì thôi đi, lại còn hăm hở chạy đến phòng làm việc của cô ta làm cô ta thêm bực mình.
Không thể bắt nạt người khác như vậy được. Nếu không phải vì Lâm Phi đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với cô ta thì Mộ San san đã định giết chết Lâm Phi rồi.
“Trợ lý Lâm, tôi nhắc nhở anh một câu, đây là công ty, không phải ở nhà, càng không phải là cái chợ, mong anh hãy chú ý lời nói”.
Ngữ điệu lạnh lùng của Mộ San San khiến người ta phát run, đôi mắt mùa thu ấy như biến thành một đầm nước lạnh, có vô số dòng khí lạnh đang sinh trưởng trong đó.
“Báo cáo tổng giám đốc Mộ, anh vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù là ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần là nơi có vợ thì chính là nhà của anh”.
Lời nói khảng khái này của Lâm Phi kết hợp với kỹ năng diễn xuất cấp Ảnh đế của hắn thật sự là có thể hiện được một chút chân tình.
Với vẻ đẹp và bối cảnh của Mộ San San, có vô số người theo đuổi cô ta. Mấy câu yêu đương sến súa đó, dù là trong phim ảnh hay ngoài đời thực, Mộ San San đều đã nghe thấy không ít.
So với những người con gái khác, về mặt tình cảm, vì tính cách lạnh lùng và môi trường kinh doanh này, Mộ San San bắt buộc phải lý trí hơn rất nhiều.
Nói tóm lại, cô ta không phải người con gái chỉ vì một hai câu đường mật mà có thể cảm động.
Thế nhưng bây giờ, với một câu yêu đương bình thường đến không thể bình thường hơn của Lâm Phi, thậm chí còn có dấu hiệu dối trá rõ ràng, Mộ San San trong lòng vẫn không kìm chế được có chút rung động, thậm chí còn thấy chút ngọt ngào.
Lúc trước vì một câu nói tìm đến cái chết của Lâm Phi mà đôi mắt Mộ San San trở nên lạnh băng, bây giờ lại thấp thoáng chút e thẹn.
Mộ San San rất hiếm khi đỏ mặt như cô bé như vậy, kẻ trước giờ vốn mặt dày như Lâm Phi tất nhiên là trợn tròn hai mắt ngạc nhiên, chỉ hận không thể tiến đến cắn lên gương mặt tuyệt mỹ đó của Mộ San San một miếng.
“Vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu như trước đây Lâm Phi nhìn chằm chằm vào cô ta trong khoảng cách gần như vậy, Mộ San San chắc chắn sẽ lạnh lùng mắng Lâm Phi vài câu. Nhưng lần này, khi vừa nghe lời mật ngọt của Lâm Phi, tuy rằng cảm nhận được sức nóng không che nổi trong ánh mắt Lâm Phi, Mộ San San lại không quá tức giận, trong lòng lại có chút vui mừng lạ thường.
Trước đây khi bị Lâm Phi nhìn chằm chằm, Mộ San San chỉ cảm thấy ghê tởm và tức giận. Khi Lâm Phi chuyển đến biệt thự Lệ Thủy và gia nhập tập đoàn Mộ Thị, hai người đã tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tuy mỗi lần Lâm Phi đều nhìn cô ta chằm chằm hệt như hồi mới kết hôn vậy.
Thế nhưng không biết từ lúc nào Mộ San San đã không còn cảm thấy không quen và tức giận mỗi khi Lâm Phi nhìn mình nữa. Nói một cách đơn giản, cô ta đã quen với ánh mắt dâm dê đó của Lâm Phi rồi.
Thậm chí, từ đôi mắt hau háu đó của Lâm Phi, Mộ San San thấy có chút tự mãn.
Con gái đều yêu chính mình, không có người con gái nào là không thích chồng mình coi trọng nhan sắc của mình. Được chồng mình nhìn chằm chằm, từ góc độ nào đó mà nói chính là minh chứng rõ nhất cho sự quyến rũ của một người con gái.
“Lâm Phi! Vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!”
Thấy Lâm Phi cứ ngây ra nhìn mình chằm chằm, Mộ San San cũng có chút xấu hổ. Dù gì cũng đang ở trong phòng làm việc của cô ta, không phải ở nhà, Lâm Phi phớt lờ câu hỏi của cô ta như thế, tổng giám đốc Mộ đây sẽ không tiếp tục nể mặt hắn nữa.
Mộ San San ngồi thẳng phía sau bàn làm việc, Lâm Phi thì đứng ở phía trước. Từ cao nhìn xuống, từ góc độ của Lâm Phim hắn có thể nhìn thấy được bờ ngực trắng muốt lộ ra dưới lớp áo sơ mi trắng của Mộ San San.
Lâm Phi đang chiêm ngưỡng cảnh xuân hiếm thấy của nữ thần, thấy Mộ San San bắt đầu lạnh lùng trở lại, trong ánh mắt có hiện tượng băng giá vây quanh, Lâm Phi chỉ đành tiếc nuối thu lại ánh mắt, trở về bộ dạng khổ não.
“Ây dà, vợ à, vốn dĩ chuyện này anh định không nói với em đâu, nhưng nếu em cứ kiên quyết muốn anh trả lời thì anh đành nói thật vậy”.
Lâm Phi dở dài một hơi, vẻ mặt buồn bực: “Vừa rồi, ở ngoài cửa phòng làm việc của vợ, mấy người thư ký trợ lý đó của em, bọn họ thấy chồng em anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời, khí phách vô cùng, đang cô đơn một mình. Họ, họ bèn nảy ra ý xấu với anh. Họ, họ vây xung quanh anh, làm bậy với anh. May mà ý chí anh kiên định, sau mấy lần đấu trang anh mới thoát khỏi tay họ. Nếu không, sợ là anh sẽ bị hãm hiếp mất”.
“Vợ à, sao em có thể tuyển mấy người phụ nữ biến thái như vậy vào công ty được chứ? Nếu không vì chồng em nhanh trí, lúc đó…”
“Dừng lại!”
Khi Lâm Phi nói câu đầu tiên, Mộ San San đã bắt đầu cảm thấy được, có thể Lâm Phi sẽ lại nói ra mấy lời vô liêm sỉ nữa. Lâm Phi nói xong đoạn đầu tiên, Mộ San San vẫn còn đang ngây người.
Tuy rằng cô ta đã đoán trước được Lâm Phi sẽ không nói được lời nào nghiêm túc, nhưng Mộ San San đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Lâm Phi rồi.
Mấy người trợ lý và thư ký bên cạnh Mộ San san đều là đích thân cô ta tuyển vào. Tuy không phải là ngàn lần lựa chọn nhưng cũng phải qua bao lần chọn lọc, trăm người chọn một.
Phẩm chất, học lực, năng lực, gương mặt và ngoại hình của mấy người thư ký và trợ lý của Mộ San San đều rất xuất sắc, tuy là so với nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải như Mộ San San mà nói vẫn có chút khoảng cách nhỏ, nhưng họ chắc chắn rất được chào đón.
Mộ San San không cần nói cũng biết, họ chắc chăn sẽ không làm loại chuyện bậy bạ với Lâm Phi.
Tuy rằng Lâm Phi cũng hơi đẹp trai, nhưng chưa đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, khiến người đẹp phải đổ gục. Với tính cách vô liêm sỉ của Lâm Phi mà nói, Mộ San San tin rằng Lâm Phi mới là người làm bậy với mấy người thư ký và trợ lý đó trước.
Thấy Lâm Phi càng nói càng quá đáng, Mộ San San không thể nghe tiếp được nữa, không kìm được mà lên tiếng cắt ngang lời nói bậy bạ của Lâm Phi.
Trong lòng khó khăn lắm mới vì một câu mật ngọt của Lâm Phi mà có chút thiện cảm với hắn, bây giờ lại tiêu tan hết rồi. Gương mặt xinh đẹp lại trở về lạnh băng.
“Công ty có quy định của công ty, tôi sẽ gọi họ vào. Nếu như bọn họ thật sự làm bậy với anh thì dù họ là thư ký và trợ lý của tôi, tôi cũng nhất định không dễ dàng tha cho họ”.
Nói xong, Mộ San San nhấc điện thoại lên, dáng vẻ muốn gọi người vào trong.
——————-
Chương 136: Mong anh hãy cẩn trọng lời nói
“Vào đi”.
Trong tầng hai sáu tòa Vọng Nguyệt, Mộ San San vốn đã định đứng dậy ra ngoài xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy tiếp gõ cửa, cô ta lại ngồi ngay ngắn vào phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, lạnh lùng lên tiếng.
Thấy người đi vào là dáng người cao gầy quen thuộc, Mộ San San không kìm được mà biểu lộ chút kinh ngạc.
Nếu như người bước vào là một người lạ hoặc kiểu người gây sự như Cát Huy hay một số quan chức cấp cao của thành phố Trung Hải, Mộ San San sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Mấy năm này Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, cô ta sớm đã rèn luyện cho mình tố chất tâm lý vững vàng, lại thêm tính cách lạnh lùng, rất ít người có thể khơi dậy cảm xúc của cô ta như vậy, nhất là khi ở trong văn phòng tổng giám đốc.
Thế nhưng, người đàn ông bước vào phòng làm việc của Mộ San San lúc này lại là một ngoại lệ.
Người đàn ông này luôn dễ dàng khơi dậy cảm xúc trong cô, thậm chí chỉ là một động tác nhỏ cũng có thể khiến cô ta thấy tò mò.
Ví dụ như lúc này đây, Mộ San San rất tò mò, trước giờ Lâm Phi đều xông thẳng vào phòng làm việc của cô ta, sao nay bỗng nhiên lại biết gõ cửa rồi.
“Anh đến đây làm gì?”
Tò mò thì tò mò, Mộ San San vẫn không tỏ ra thiện cảm với Lâm Phi, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng thờ ơ.
“Báo cáo tổng giám đốc Mộ, anh đến cùng vợ đi chạy”.
Lâm Phi chào hỏi Mộ San San, dáng người thẳng đứng uy nghiêm, biểu cảm vô cùng chân thành.
Tất nhiên, Mộ San San sẽ không nghĩ như vậy.
Lâm Phi nói xong, gương mặt kiều diễm như tranh vẽ của Mộ San San lại trở nên lạnh băng. Nhiệt độ của cả phòng làm việc đều như hạ xuống mấy độ.
Lâm Phi chính là điển hình của kiểu người nói nhăng nói cuội, nếu như không phải là có tố chất tâm lý tốt, lại nghĩ đến việc đây là phòng làm việc, nếu tức giận sẽ bị các thư ký phát hiện gây ảnh hưởng đến hình tượng tổng giám đốc của mình thì Mộ San San, lúc này đây vẫn chưa kịp uống được mấy ngụm cà phê, đã sớm đập vào đầu Lâm Phi mấy phát rồi.
Mộ San San rất muốn hỏi, rốt cuộc Lâm Phi có biết chữ chết viết thế nào không. Tổng giám đốc Mộ cô ta đích thân gửi tin nhắn yêu cầu Lâm Phi cùng cô ta chạy bộ buổi sáng, đây là điều mà bao nhiêu người đàn ông xuất sắc trong thành phố Trung Hải này không dám mơ tới. Lâm Phi thất hứa với cô ta thì thôi đi, lại còn hăm hở chạy đến phòng làm việc của cô ta làm cô ta thêm bực mình.
Không thể bắt nạt người khác như vậy được. Nếu không phải vì Lâm Phi đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với cô ta thì Mộ San san đã định giết chết Lâm Phi rồi.
“Trợ lý Lâm, tôi nhắc nhở anh một câu, đây là công ty, không phải ở nhà, càng không phải là cái chợ, mong anh hãy chú ý lời nói”.
Ngữ điệu lạnh lùng của Mộ San San khiến người ta phát run, đôi mắt mùa thu ấy như biến thành một đầm nước lạnh, có vô số dòng khí lạnh đang sinh trưởng trong đó.
“Báo cáo tổng giám đốc Mộ, anh vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù là ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần là nơi có vợ thì chính là nhà của anh”.
Lời nói khảng khái này của Lâm Phi kết hợp với kỹ năng diễn xuất cấp Ảnh đế của hắn thật sự là có thể hiện được một chút chân tình.
Với vẻ đẹp và bối cảnh của Mộ San San, có vô số người theo đuổi cô ta. Mấy câu yêu đương sến súa đó, dù là trong phim ảnh hay ngoài đời thực, Mộ San San đều đã nghe thấy không ít.
So với những người con gái khác, về mặt tình cảm, vì tính cách lạnh lùng và môi trường kinh doanh này, Mộ San San bắt buộc phải lý trí hơn rất nhiều.
Nói tóm lại, cô ta không phải người con gái chỉ vì một hai câu đường mật mà có thể cảm động.
Thế nhưng bây giờ, với một câu yêu đương bình thường đến không thể bình thường hơn của Lâm Phi, thậm chí còn có dấu hiệu dối trá rõ ràng, Mộ San San trong lòng vẫn không kìm chế được có chút rung động, thậm chí còn thấy chút ngọt ngào.
Lúc trước vì một câu nói tìm đến cái chết của Lâm Phi mà đôi mắt Mộ San San trở nên lạnh băng, bây giờ lại thấp thoáng chút e thẹn.
Mộ San San rất hiếm khi đỏ mặt như cô bé như vậy, kẻ trước giờ vốn mặt dày như Lâm Phi tất nhiên là trợn tròn hai mắt ngạc nhiên, chỉ hận không thể tiến đến cắn lên gương mặt tuyệt mỹ đó của Mộ San San một miếng.
“Vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu như trước đây Lâm Phi nhìn chằm chằm vào cô ta trong khoảng cách gần như vậy, Mộ San San chắc chắn sẽ lạnh lùng mắng Lâm Phi vài câu. Nhưng lần này, khi vừa nghe lời mật ngọt của Lâm Phi, tuy rằng cảm nhận được sức nóng không che nổi trong ánh mắt Lâm Phi, Mộ San San lại không quá tức giận, trong lòng lại có chút vui mừng lạ thường.
Trước đây khi bị Lâm Phi nhìn chằm chằm, Mộ San San chỉ cảm thấy ghê tởm và tức giận. Khi Lâm Phi chuyển đến biệt thự Lệ Thủy và gia nhập tập đoàn Mộ Thị, hai người đã tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tuy mỗi lần Lâm Phi đều nhìn cô ta chằm chằm hệt như hồi mới kết hôn vậy.
Thế nhưng không biết từ lúc nào Mộ San San đã không còn cảm thấy không quen và tức giận mỗi khi Lâm Phi nhìn mình nữa. Nói một cách đơn giản, cô ta đã quen với ánh mắt dâm dê đó của Lâm Phi rồi.
Thậm chí, từ đôi mắt hau háu đó của Lâm Phi, Mộ San San thấy có chút tự mãn.
Con gái đều yêu chính mình, không có người con gái nào là không thích chồng mình coi trọng nhan sắc của mình. Được chồng mình nhìn chằm chằm, từ góc độ nào đó mà nói chính là minh chứng rõ nhất cho sự quyến rũ của một người con gái.
“Lâm Phi! Vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!”
Thấy Lâm Phi cứ ngây ra nhìn mình chằm chằm, Mộ San San cũng có chút xấu hổ. Dù gì cũng đang ở trong phòng làm việc của cô ta, không phải ở nhà, Lâm Phi phớt lờ câu hỏi của cô ta như thế, tổng giám đốc Mộ đây sẽ không tiếp tục nể mặt hắn nữa.
Mộ San San ngồi thẳng phía sau bàn làm việc, Lâm Phi thì đứng ở phía trước. Từ cao nhìn xuống, từ góc độ của Lâm Phim hắn có thể nhìn thấy được bờ ngực trắng muốt lộ ra dưới lớp áo sơ mi trắng của Mộ San San.
Lâm Phi đang chiêm ngưỡng cảnh xuân hiếm thấy của nữ thần, thấy Mộ San San bắt đầu lạnh lùng trở lại, trong ánh mắt có hiện tượng băng giá vây quanh, Lâm Phi chỉ đành tiếc nuối thu lại ánh mắt, trở về bộ dạng khổ não.
“Ây dà, vợ à, vốn dĩ chuyện này anh định không nói với em đâu, nhưng nếu em cứ kiên quyết muốn anh trả lời thì anh đành nói thật vậy”.
Lâm Phi dở dài một hơi, vẻ mặt buồn bực: “Vừa rồi, ở ngoài cửa phòng làm việc của vợ, mấy người thư ký trợ lý đó của em, bọn họ thấy chồng em anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời, khí phách vô cùng, đang cô đơn một mình. Họ, họ bèn nảy ra ý xấu với anh. Họ, họ vây xung quanh anh, làm bậy với anh. May mà ý chí anh kiên định, sau mấy lần đấu trang anh mới thoát khỏi tay họ. Nếu không, sợ là anh sẽ bị hãm hiếp mất”.
“Vợ à, sao em có thể tuyển mấy người phụ nữ biến thái như vậy vào công ty được chứ? Nếu không vì chồng em nhanh trí, lúc đó…”
“Dừng lại!”
Khi Lâm Phi nói câu đầu tiên, Mộ San San đã bắt đầu cảm thấy được, có thể Lâm Phi sẽ lại nói ra mấy lời vô liêm sỉ nữa. Lâm Phi nói xong đoạn đầu tiên, Mộ San San vẫn còn đang ngây người.
Tuy rằng cô ta đã đoán trước được Lâm Phi sẽ không nói được lời nào nghiêm túc, nhưng Mộ San San đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Lâm Phi rồi.
Mấy người trợ lý và thư ký bên cạnh Mộ San san đều là đích thân cô ta tuyển vào. Tuy không phải là ngàn lần lựa chọn nhưng cũng phải qua bao lần chọn lọc, trăm người chọn một.
Phẩm chất, học lực, năng lực, gương mặt và ngoại hình của mấy người thư ký và trợ lý của Mộ San San đều rất xuất sắc, tuy là so với nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải như Mộ San San mà nói vẫn có chút khoảng cách nhỏ, nhưng họ chắc chắn rất được chào đón.
Mộ San San không cần nói cũng biết, họ chắc chăn sẽ không làm loại chuyện bậy bạ với Lâm Phi.
Tuy rằng Lâm Phi cũng hơi đẹp trai, nhưng chưa đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, khiến người đẹp phải đổ gục. Với tính cách vô liêm sỉ của Lâm Phi mà nói, Mộ San San tin rằng Lâm Phi mới là người làm bậy với mấy người thư ký và trợ lý đó trước.
Thấy Lâm Phi càng nói càng quá đáng, Mộ San San không thể nghe tiếp được nữa, không kìm được mà lên tiếng cắt ngang lời nói bậy bạ của Lâm Phi.
Trong lòng khó khăn lắm mới vì một câu mật ngọt của Lâm Phi mà có chút thiện cảm với hắn, bây giờ lại tiêu tan hết rồi. Gương mặt xinh đẹp lại trở về lạnh băng.
“Công ty có quy định của công ty, tôi sẽ gọi họ vào. Nếu như bọn họ thật sự làm bậy với anh thì dù họ là thư ký và trợ lý của tôi, tôi cũng nhất định không dễ dàng tha cho họ”.
Nói xong, Mộ San San nhấc điện thoại lên, dáng vẻ muốn gọi người vào trong.
——————-