Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Suýt thì chết nghẹn
Chỉ là, kế dự phòng này của hắn lại khiến tổng giám đốc Mộ đây cực kỳ không thoải mái.
Quả phụ?
Giây phút nghe được hai chữ này từ miệng Lâm Phi, Mộ San San kích động tột cùng.
Điều này nghĩa là sao, nghĩa là hắn đã gắn tổng giám đốc Mộ đây với hai chữ quả phụ rồi. Điều này khiến tổng giảm đốc Mộ tuyệt sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành, đến nay vẫn giữ trinh tiết của chúng ta đây sao có thể chấp nhận được.
Nếu không phải vì thấy Lâm Phi vừa giúp mình hóa giải một mối nguy cơ, cống hiến không ít cho công ty, cảnh sát lại đã chĩa súng vào hắn, xem hắn như tội phạm tình nghi thì Mộ San San đã sớm quay người đạp cho Lâm Phi một phát rồi.
Vừa hay cửa sổ lại đang mở, đạp một phát cho hắn xuống dưới luôn.
Đây là những gì Mộ San San thực sự nghĩ trong lòng. Nếu như không phải vì Trần Kỳ đã đến gần cô ta thì sợ là tổng giám đốc Mộ đây đã quay người đạp thật rồi.
Thật là quá bực mình, thay đổi ấn tượng, hình tượng anh hùng cái con khỉ. Mộ San San thông suốt rồi, cô ta cuối cùng cũng nhận ra, nếu có một ngày Lâm Phi làm Tổng thống thì hắn vẫn sẽ giữ cái tính háo sắc vô liêm sỉ, cợt nhả dâm dê như vậy thôi.
“Xin tổng giám đốc Mộ hãy yên tâm. Nếu như sự thật đúng là như vậy, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt lấy Hàn Chấn Hải. Hôm đó có thể phải mời nhân viên của Quý công ty đến tòa làm chứng, đến lúc đó mong tổng gián đốc Mộ phối hợp”.
Sau khi hiểu được tình hình từ thư ký của Mộ San San, Trần Kỳ hạ lệnh tra khảo toàn bộ đám người Cát Huy, lập tức bắt đưa về đồn. Cô ta thì đích thân gọi điện thoại, thông báo với Cục về chuyện này.
Nếu chỉ là một chuyện công nhân gây sự bình thường thì Trần Kỳ tất nhiên không cần cẩn trọng như thế. Thế nhưng, chuyện này lại liên quan đến việc ăn cắp bí mật kinh doanh. Tập đoàn Mộ Thị cũng là tập đoàn có danh tiếng ở thành phố Trung Hải, đặc biệt là sau khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị thì thành tích của tập đoàn tăng lên nhanh chóng, được Chính phủ liệt vào danh sách những công ty được nâng đỡ trọng điểm.
Một công ty như vậy mà phòng làm việc của tổng giám đốc lại suýt nữa bị phá, cửa sổ bị đập vỡ, tài liệu quan trọng suýt nữa thì bị trộm mất.
Nếu như bị truyền ra ngoài có thể sẽ tạo ra một làn sóng dư luận có quy mô.
Vẫn may mà sự việc vẫn chưa trở nên nghiêm trọng hơn, vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Trần Kỳ tất nhiên sẽ dùng hết năng lực để tránh cho sự việc trở nên xấu hơn nữa.
“Vậy phải cảm ơn cảnh sát Trần rồi. Ngoài ra, chuyện ngày hôm nay mong cảnh sát Trần đừng tiết lộ với bên ngoài. Còn về việc cảm ơn Phó Cục trưởng, tôi định gọi điện bàn bạc với ông ấy đây”.
Mộ San San chủ động đưa tay ra bắt tay với Trần Kỳ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không giống vẻ mặt không không tiếp người lạ như khi đối diện với đám Cát Huy.
“Tổng giám đốc Mộ yên tâm, tôi hiểu mà”.
Tất nhiên là Trần Kỳ hiểu Mộ San San không muốn cô ta tiết lộ quá nhiều với truyền thông. Đối với công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Mộ Thị mà nói, hình tượng công ty tất nhiên là vô cùng quan trọng.
Trần Kỳ không phải lần đầu xử lý vụ án hình sự liên quan đến tính chất thương mại như thế này, tất nhiên là cô ta biết phải nói gì với truyền thông.
Nghe được lời nói của Trần Kỳ, Mộ San San cũng thở phào được một hơi.
Chỉ cần phía cảnh sát và tập đoàn Mộ Thị có cách giải quyết giống nhau, và nhờ nỗ lực của bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Mộ Thị thì những ảnh hưởng tiêu cực của dư luận với tập đoàn Mộ Thị có thể giảm xuống ở mức thấp nhất.
“Tổng giám đốc Mộ, người đứng sau cô chắc là người đã đánh đám Cát Huy phải không? Tôi muốn mời anh ta cùng tôi về Cục lấy khẩu cung. Sau này khi ra tòa cũng có thể làm bằng chứng để tố cáo”.
Tuy rằng Lâm Phi còn đeo khẩu trang, quá nửa người còn trốn sau lưng Mộ San San, nhưng vì bị Lâm Phi nhiều lần xỉ nhục, gương mặt và dáng hình Lâm Phi sớm đã khắc sâu vào trong tâm trí Trần Kỳ rồi.
Tuy là chưa đến mức hóa thành tro cũng nhận ra, nhưng Trần Kỳ dựa vào ấn tượng của mình cũng lần ra chút manh mối, trong lòng thấy nghi ngờ nên muốn đưa Lâm Phi về đồn cảnh sát, làm rõ thật giả.
Nếu như thật sự là Lâm Phi, Trần Kỳ chắc chắn sẽ tính toán hết một lần với hắn.
Sao Lâm Phi có thể không đoán ra được suy nghĩ của Trần Kỳ, nếu không thì hắn đã không trốn phía sau Mộ San San rồi. Nếu Trần Kỳ muốn đưa hắn đi, trước hết phải qua ải của tổng giám đốc Mộ đây đã.
Trong lòng Lâm Phi nghĩ, có tảng núi băng như tổng giám đốc Mộ đây che chắn cho hắn thì Trần Kỳ sẽ không dám làm gì mà rút đi.
Nhưng Mộ San San lại chủ động lánh sang một bên: “Tất nhiên rồi. Lâm Phi, anh đi cùng cảnh sát Trần một chuyến”.
Gì cơ? Sao lại là tất nhiên, chuyện này không tất nhiên chút nào hết!
Lâm Phi hơi ngớ người, mọi việc phát triển vượt quá mọi dự tính của hắn. Hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào Mộ San San đã bán đứng hắn, hoàn toàn không chú ý đến giây phút gương mặt xinh đẹp của Trần Kỳ hóa lạnh băng.
“Lâm Phi, quả nhiên là anh!”
Trần Kỳ hét tên của Lâm Phi, đồng thời bước ra, cô ta xác nhận được thân phận của Lâm Phi ngay lập tức. Trần Kỳ lập tức nghiến răng lại, gương mặt trở nên lạnh băng.
Thế nhưng, Trần Kỳ vẫn còn rất lý trí, cô ta không hề bất chấp tất cả mà xông lên liều mạng với Lâm Phi.
Tất nhiên là Lâm Phi không nghĩ rằng như vậy là không sao rồi.
Trước khi bão gió ập đến sẽ luôn có một khoảng lặng.
“Ha ha, thì ra là cảnh sát Trần đây mà, tôi còn định lúc nào đó đến thăm cô, sao cô ra viện nhanh thế? Hay là cô về nằm thêm hai ngày để tôi có cơ hội đến thăm nhé?”
Lâm Phi vừa cười ha ha với Trần Kỳ vừa không quên trừng mắt với Mộ San San.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là chồng của Mộ San San, vừa rồi mới vừa giúp cô ta xử lý một nguy cơ về tài liệu cơ mật, Mộ San San lại nhanh chóng tuyệt tình bán đứng hắn. Trong lòng Lâm Phi không kìm được mà cảm thán sự vô tình của đám người tư bản, cô ta đã hoàn toàn quên đi những lời mà hắn đã nói với cô ta.
“Ít nói nhảm đi, Tiểu Trương, mau còng tay hắn vào cho tôi”.
Trần Kỳ hiểu rõ cái miệng của Lâm Phi rồi, cô ta tự nhận mình nói không nổi hắn nên chẳng buồn nhiều lời với hắn làm gì, gọi viên cảnh sát cấp dưới đến định còng Lâm Phi lại.
Gì cơ? Trước mặt Mộ San San đã bắt đầu báo thù rồi, thế thì về đến đồn thì còn ra sao nữa? Thấy được tâm lý muốn báo thù của Trần Kỳ, Lâm Phi không kìm được mà mắng nhiếc một câu.
“Cảnh sát Trần, như vậy không hợp lý lắm”.
Mộ San San chung quy vẫn không định vất bỏ Lâm Phi hoàn toàn. Thấy Trần Kỳ định còng tay Lâm Phi lại, tổng giám đốc Mộ đây cũng mở miệng nói đỡ cho Lâm Phi được một câu.
“Tổng giám đốc Mộ, có thể cô không biết, tên Lâm Phi này vô cùng nguy hiểm! Nếu như không còng tay hắn lại, tôi lo hắn sẽ làm ra chuyện gì đó gây nguy hiểm đến sự an toàn của tổng giám đốc Mộ”.
Trần Kỳ cầm chiếc còng trong tay viên cảnh sát phía sau, vừa nói vừa bước về phía Lâm Phi, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào cả, còng tay Lâm Phi lại.
Tất nhiên là Lâm Phi có thể trốn đi, nhưng ánh nhìn uy hiếp của Trần Kỳ quả thật quá nguy hiểm. Để tránh cho cô ta làm ra chuyện gì mất lý trí, Lâm Phi chỉ đành để mặc cho cô ta còng lại.
“Giữa ban ngày ban mặt mà lại đeo khẩu trang, chắc không phải lại định hãm hại con gái nhà lành đấy chứ?”
Trong lúc Lâm Phi còn đang đưa mắt ra hiệu với Mộ San San, hi vọng vợ mình sẽ có tâm mà phát hiện, nói đỡ hộ hắn mấy lời, Trần Kỳ lại vừa nói vừa đưa tay gỡ khẩu trang của Lâm Phi xuống.
Đầu óc Lâm Phi còn đang xoay đi xoay lại giữa Mộ San San và Trần Kỳ, hắn sớm đã quên mất rằng mình còn đang đeo khẩu trang. Bị Trần Kỳ xé khẩu trang xuống hắn mới nhớ lại mọi việc, trong lòng thầm than một tiếng không hay.
Quả đúng như vậy, sau khi Mộ San San nhìn thấy hai hàng dấu răng đều tăm tắp trên miệng Lâm Phi, vốn dĩ cô ta còn định hé miệng nói gì đó nhưng rồi lại dừng lại, im bặt ngay lập tức. Gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ như được đắp thêm một tầng băng dày, lạnh đến không thể lạnh hơn.
Vốn dĩ Mộ San San đã có chút nghi ngờ, sáng sớm ra ngoài không thấy Lâm Phi đeo khẩu trang, sao đến công ty lại thấy hắn đeo rồi.
Mộ San San thậm chí còn cho rằng Lâm Phi vì lo đám Cát Huy báo thù nên mới đeo khẩu trang để che giấu thân phận.
Bây giờ nhìn thấy hai hàng dấu răng chỉnh tề trên miệng Lâm Phi, Mộ San San đã hoàn toàn hiểu được vì sao Lâm Phi phải đeo khẩu trang rồi.
Dấu răng đó chắc chắn là của cô nào đó trong công ty rồi. Sở dĩ Lâm Phi đeo khẩu trang là vì để đề phòng Mộ San San đây mà.
Nghĩ đến vậy, đôi mắt xinh đẹp của Mộ San San đã nổi lên ý muốn giết người.
“…”
Thấy biểu cảm của Mộ San San, Lâm Phi biết là đã có chuyện rồi. Hắn định mở miệng giải thích nhưng Mộ San San hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
“Cảnh sát Trần, cô có thể đưa anh ta đi rồi”.
“Vậy tôi đi trước nhé”.
Cùng là con gái, Trần Kỳ tinh ý cảm thấy tâm trạng của Mộ San San không đúng lắm, tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng cô ta biết nên hỏi gì và không nên hỏi gì.
Sau đó, Trần Kỳ dẫn Lâm Phi ra khỏi ngoài phòng làm việc.
Lâm Phi cố ý đi sau Trần Kỳ một bước. Đợi khi Trần Kỳ ra khỏi phòng làm việc của Mộ San San, tuy đã biết tâm trạng lúc này của Mộ San San không tốt nhưng Lâm Phi vẫn không chịu được mà quay đầu nói với cô ta một câu: “Vất anh cho cô ta, em là đang giết chồng mình đấy”.
“Anh không chết thì sao tôi làm quả phụ được?”
Câu nói này của Mộ San San làm Lâm Phi suýt nữa thì chết nghẹn.
Quả phụ?
Giây phút nghe được hai chữ này từ miệng Lâm Phi, Mộ San San kích động tột cùng.
Điều này nghĩa là sao, nghĩa là hắn đã gắn tổng giám đốc Mộ đây với hai chữ quả phụ rồi. Điều này khiến tổng giảm đốc Mộ tuyệt sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành, đến nay vẫn giữ trinh tiết của chúng ta đây sao có thể chấp nhận được.
Nếu không phải vì thấy Lâm Phi vừa giúp mình hóa giải một mối nguy cơ, cống hiến không ít cho công ty, cảnh sát lại đã chĩa súng vào hắn, xem hắn như tội phạm tình nghi thì Mộ San San đã sớm quay người đạp cho Lâm Phi một phát rồi.
Vừa hay cửa sổ lại đang mở, đạp một phát cho hắn xuống dưới luôn.
Đây là những gì Mộ San San thực sự nghĩ trong lòng. Nếu như không phải vì Trần Kỳ đã đến gần cô ta thì sợ là tổng giám đốc Mộ đây đã quay người đạp thật rồi.
Thật là quá bực mình, thay đổi ấn tượng, hình tượng anh hùng cái con khỉ. Mộ San San thông suốt rồi, cô ta cuối cùng cũng nhận ra, nếu có một ngày Lâm Phi làm Tổng thống thì hắn vẫn sẽ giữ cái tính háo sắc vô liêm sỉ, cợt nhả dâm dê như vậy thôi.
“Xin tổng giám đốc Mộ hãy yên tâm. Nếu như sự thật đúng là như vậy, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt lấy Hàn Chấn Hải. Hôm đó có thể phải mời nhân viên của Quý công ty đến tòa làm chứng, đến lúc đó mong tổng gián đốc Mộ phối hợp”.
Sau khi hiểu được tình hình từ thư ký của Mộ San San, Trần Kỳ hạ lệnh tra khảo toàn bộ đám người Cát Huy, lập tức bắt đưa về đồn. Cô ta thì đích thân gọi điện thoại, thông báo với Cục về chuyện này.
Nếu chỉ là một chuyện công nhân gây sự bình thường thì Trần Kỳ tất nhiên không cần cẩn trọng như thế. Thế nhưng, chuyện này lại liên quan đến việc ăn cắp bí mật kinh doanh. Tập đoàn Mộ Thị cũng là tập đoàn có danh tiếng ở thành phố Trung Hải, đặc biệt là sau khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn Mộ Thị thì thành tích của tập đoàn tăng lên nhanh chóng, được Chính phủ liệt vào danh sách những công ty được nâng đỡ trọng điểm.
Một công ty như vậy mà phòng làm việc của tổng giám đốc lại suýt nữa bị phá, cửa sổ bị đập vỡ, tài liệu quan trọng suýt nữa thì bị trộm mất.
Nếu như bị truyền ra ngoài có thể sẽ tạo ra một làn sóng dư luận có quy mô.
Vẫn may mà sự việc vẫn chưa trở nên nghiêm trọng hơn, vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Trần Kỳ tất nhiên sẽ dùng hết năng lực để tránh cho sự việc trở nên xấu hơn nữa.
“Vậy phải cảm ơn cảnh sát Trần rồi. Ngoài ra, chuyện ngày hôm nay mong cảnh sát Trần đừng tiết lộ với bên ngoài. Còn về việc cảm ơn Phó Cục trưởng, tôi định gọi điện bàn bạc với ông ấy đây”.
Mộ San San chủ động đưa tay ra bắt tay với Trần Kỳ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không giống vẻ mặt không không tiếp người lạ như khi đối diện với đám Cát Huy.
“Tổng giám đốc Mộ yên tâm, tôi hiểu mà”.
Tất nhiên là Trần Kỳ hiểu Mộ San San không muốn cô ta tiết lộ quá nhiều với truyền thông. Đối với công ty tập đoàn lớn như tập đoàn Mộ Thị mà nói, hình tượng công ty tất nhiên là vô cùng quan trọng.
Trần Kỳ không phải lần đầu xử lý vụ án hình sự liên quan đến tính chất thương mại như thế này, tất nhiên là cô ta biết phải nói gì với truyền thông.
Nghe được lời nói của Trần Kỳ, Mộ San San cũng thở phào được một hơi.
Chỉ cần phía cảnh sát và tập đoàn Mộ Thị có cách giải quyết giống nhau, và nhờ nỗ lực của bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Mộ Thị thì những ảnh hưởng tiêu cực của dư luận với tập đoàn Mộ Thị có thể giảm xuống ở mức thấp nhất.
“Tổng giám đốc Mộ, người đứng sau cô chắc là người đã đánh đám Cát Huy phải không? Tôi muốn mời anh ta cùng tôi về Cục lấy khẩu cung. Sau này khi ra tòa cũng có thể làm bằng chứng để tố cáo”.
Tuy rằng Lâm Phi còn đeo khẩu trang, quá nửa người còn trốn sau lưng Mộ San San, nhưng vì bị Lâm Phi nhiều lần xỉ nhục, gương mặt và dáng hình Lâm Phi sớm đã khắc sâu vào trong tâm trí Trần Kỳ rồi.
Tuy là chưa đến mức hóa thành tro cũng nhận ra, nhưng Trần Kỳ dựa vào ấn tượng của mình cũng lần ra chút manh mối, trong lòng thấy nghi ngờ nên muốn đưa Lâm Phi về đồn cảnh sát, làm rõ thật giả.
Nếu như thật sự là Lâm Phi, Trần Kỳ chắc chắn sẽ tính toán hết một lần với hắn.
Sao Lâm Phi có thể không đoán ra được suy nghĩ của Trần Kỳ, nếu không thì hắn đã không trốn phía sau Mộ San San rồi. Nếu Trần Kỳ muốn đưa hắn đi, trước hết phải qua ải của tổng giám đốc Mộ đây đã.
Trong lòng Lâm Phi nghĩ, có tảng núi băng như tổng giám đốc Mộ đây che chắn cho hắn thì Trần Kỳ sẽ không dám làm gì mà rút đi.
Nhưng Mộ San San lại chủ động lánh sang một bên: “Tất nhiên rồi. Lâm Phi, anh đi cùng cảnh sát Trần một chuyến”.
Gì cơ? Sao lại là tất nhiên, chuyện này không tất nhiên chút nào hết!
Lâm Phi hơi ngớ người, mọi việc phát triển vượt quá mọi dự tính của hắn. Hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào Mộ San San đã bán đứng hắn, hoàn toàn không chú ý đến giây phút gương mặt xinh đẹp của Trần Kỳ hóa lạnh băng.
“Lâm Phi, quả nhiên là anh!”
Trần Kỳ hét tên của Lâm Phi, đồng thời bước ra, cô ta xác nhận được thân phận của Lâm Phi ngay lập tức. Trần Kỳ lập tức nghiến răng lại, gương mặt trở nên lạnh băng.
Thế nhưng, Trần Kỳ vẫn còn rất lý trí, cô ta không hề bất chấp tất cả mà xông lên liều mạng với Lâm Phi.
Tất nhiên là Lâm Phi không nghĩ rằng như vậy là không sao rồi.
Trước khi bão gió ập đến sẽ luôn có một khoảng lặng.
“Ha ha, thì ra là cảnh sát Trần đây mà, tôi còn định lúc nào đó đến thăm cô, sao cô ra viện nhanh thế? Hay là cô về nằm thêm hai ngày để tôi có cơ hội đến thăm nhé?”
Lâm Phi vừa cười ha ha với Trần Kỳ vừa không quên trừng mắt với Mộ San San.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là chồng của Mộ San San, vừa rồi mới vừa giúp cô ta xử lý một nguy cơ về tài liệu cơ mật, Mộ San San lại nhanh chóng tuyệt tình bán đứng hắn. Trong lòng Lâm Phi không kìm được mà cảm thán sự vô tình của đám người tư bản, cô ta đã hoàn toàn quên đi những lời mà hắn đã nói với cô ta.
“Ít nói nhảm đi, Tiểu Trương, mau còng tay hắn vào cho tôi”.
Trần Kỳ hiểu rõ cái miệng của Lâm Phi rồi, cô ta tự nhận mình nói không nổi hắn nên chẳng buồn nhiều lời với hắn làm gì, gọi viên cảnh sát cấp dưới đến định còng Lâm Phi lại.
Gì cơ? Trước mặt Mộ San San đã bắt đầu báo thù rồi, thế thì về đến đồn thì còn ra sao nữa? Thấy được tâm lý muốn báo thù của Trần Kỳ, Lâm Phi không kìm được mà mắng nhiếc một câu.
“Cảnh sát Trần, như vậy không hợp lý lắm”.
Mộ San San chung quy vẫn không định vất bỏ Lâm Phi hoàn toàn. Thấy Trần Kỳ định còng tay Lâm Phi lại, tổng giám đốc Mộ đây cũng mở miệng nói đỡ cho Lâm Phi được một câu.
“Tổng giám đốc Mộ, có thể cô không biết, tên Lâm Phi này vô cùng nguy hiểm! Nếu như không còng tay hắn lại, tôi lo hắn sẽ làm ra chuyện gì đó gây nguy hiểm đến sự an toàn của tổng giám đốc Mộ”.
Trần Kỳ cầm chiếc còng trong tay viên cảnh sát phía sau, vừa nói vừa bước về phía Lâm Phi, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào cả, còng tay Lâm Phi lại.
Tất nhiên là Lâm Phi có thể trốn đi, nhưng ánh nhìn uy hiếp của Trần Kỳ quả thật quá nguy hiểm. Để tránh cho cô ta làm ra chuyện gì mất lý trí, Lâm Phi chỉ đành để mặc cho cô ta còng lại.
“Giữa ban ngày ban mặt mà lại đeo khẩu trang, chắc không phải lại định hãm hại con gái nhà lành đấy chứ?”
Trong lúc Lâm Phi còn đang đưa mắt ra hiệu với Mộ San San, hi vọng vợ mình sẽ có tâm mà phát hiện, nói đỡ hộ hắn mấy lời, Trần Kỳ lại vừa nói vừa đưa tay gỡ khẩu trang của Lâm Phi xuống.
Đầu óc Lâm Phi còn đang xoay đi xoay lại giữa Mộ San San và Trần Kỳ, hắn sớm đã quên mất rằng mình còn đang đeo khẩu trang. Bị Trần Kỳ xé khẩu trang xuống hắn mới nhớ lại mọi việc, trong lòng thầm than một tiếng không hay.
Quả đúng như vậy, sau khi Mộ San San nhìn thấy hai hàng dấu răng đều tăm tắp trên miệng Lâm Phi, vốn dĩ cô ta còn định hé miệng nói gì đó nhưng rồi lại dừng lại, im bặt ngay lập tức. Gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ như được đắp thêm một tầng băng dày, lạnh đến không thể lạnh hơn.
Vốn dĩ Mộ San San đã có chút nghi ngờ, sáng sớm ra ngoài không thấy Lâm Phi đeo khẩu trang, sao đến công ty lại thấy hắn đeo rồi.
Mộ San San thậm chí còn cho rằng Lâm Phi vì lo đám Cát Huy báo thù nên mới đeo khẩu trang để che giấu thân phận.
Bây giờ nhìn thấy hai hàng dấu răng chỉnh tề trên miệng Lâm Phi, Mộ San San đã hoàn toàn hiểu được vì sao Lâm Phi phải đeo khẩu trang rồi.
Dấu răng đó chắc chắn là của cô nào đó trong công ty rồi. Sở dĩ Lâm Phi đeo khẩu trang là vì để đề phòng Mộ San San đây mà.
Nghĩ đến vậy, đôi mắt xinh đẹp của Mộ San San đã nổi lên ý muốn giết người.
“…”
Thấy biểu cảm của Mộ San San, Lâm Phi biết là đã có chuyện rồi. Hắn định mở miệng giải thích nhưng Mộ San San hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
“Cảnh sát Trần, cô có thể đưa anh ta đi rồi”.
“Vậy tôi đi trước nhé”.
Cùng là con gái, Trần Kỳ tinh ý cảm thấy tâm trạng của Mộ San San không đúng lắm, tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng cô ta biết nên hỏi gì và không nên hỏi gì.
Sau đó, Trần Kỳ dẫn Lâm Phi ra khỏi ngoài phòng làm việc.
Lâm Phi cố ý đi sau Trần Kỳ một bước. Đợi khi Trần Kỳ ra khỏi phòng làm việc của Mộ San San, tuy đã biết tâm trạng lúc này của Mộ San San không tốt nhưng Lâm Phi vẫn không chịu được mà quay đầu nói với cô ta một câu: “Vất anh cho cô ta, em là đang giết chồng mình đấy”.
“Anh không chết thì sao tôi làm quả phụ được?”
Câu nói này của Mộ San San làm Lâm Phi suýt nữa thì chết nghẹn.