Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Tránh né
“Mày có năm giây suy nghĩ, ai phái mày tới, phái mày tới với mục đích gì?”
Lâm Phi đứng bên cửa sổ vỡ vụn, một tay đút túi. Nếu như không phải đang đeo khẩu trang, thì có lẽ hắn đã châm thêm một điếu thuốc.
Đối với người bình thường, đứng bên rìa vực cao mấy trăm mét chắc hẳn đã là một thách thức không nhỏ, nhưng với Lâm Phi mà nói lại chẳng là gì.
Khi còn ở nước ngoài, để hoàn thành nhiệm vụ, đã không chỉ một lần Lâm Phi nhảy dù ở độ cao hàng nghìn mét.
Nhấc một tên mập gần một trăm cân đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét với Lâm Phi mà nói chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng với Mộ San San và những cô gái khác, cảnh tượng này hoàn toàn đã đem tới cho họ một hiệu ứng gây sốc khủng khiếp!
“Đang, đang quay phim sao?”
“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”
“Người đứng bên cửa sổ đó thực sự là Lâm Phi?”
………….
Sau khi tỉnh táo lại, những cô gái phòng thư ký và phòng hành chính tổng hợp ngơ ngác nhìn nhau. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong mắt ai nấy cũng tràn đầy nỗi kinh ngạc không thể tượng tượng nổi.
Có người không dám tin còn nhờ đồng nghiệp véo mình một cái, tới khi cảm thấy đau mới dám tin công ty họ đang làm đã xảy ra một cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim viễn tưởng.
So với những cấp dưới kinh ngạc không dám tin kia, biểu hiện của Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni tốt hơn một chút bởi dù gì hai cô gái cũng đều đã từng chứng kiến cảnh Lâm Phi trổ tài.
Thẩm Bội Ni từng chứng kiến tài lái xe xuất chúng của Lâm Phi, còn Lăng Vi Vi từng tận mắt nhìn thấy Lâm Phi giết người.
So với cảnh tượng hai cô gái này từng trải qua, cảnh Lâm Phi đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét lúc này cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Nhưng cho dù là vậy, bóng hình của Lâm Phi lúc này vẫn khắc sâu trong lòng hai cô gái sâu hơn một chút.
Không chút nghi ngờ, so với những cấp dưới trong văn phòng tổng giám đốc lúc này, cảm xúc của Mộ San San, người đã lấy giấy hôn thú với Lâm Phi, sống chung với hắn dưới một mái nhà cũng càng thêm sâu sắc.
Trong lòng Mộ San San, lười nhác, vô lại, háo sắc, vô học, bất tài…ngần ấy mặt trái đều sớm đã gắn chặt lên người Lâm Phi, cũng khắc sâu trong ấn tượng và nhận thức của Mộ San San về Lâm Phi.
Trước ngày hôm nay, nói một cách chính xác là trước khi vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Lâm Phi đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét, đây chính là cách nhìn của Mộ San San về Lâm Phi.
Mặc dù đã kết hôn nửa năm nhưng Mộ San San cũng chưa từng có suy nghĩ coi Lâm Phi là chồng.
Mộ San San nghĩ ra kế hoạch cải tạo Lâm Phi cũng vì muốn sửa đổi hắn, loại bỏ hết những tính xấu kia.
Từ nhỏ tới lớn, Mộ San San đều khá tự tin. Sự tự tin của cô được xây dựng trên năng lực và hiểu biết về mọi chuyện xung quanh, từ trước tới giờ, Mộ San San cũng bằng lòng tin tưởng cách nhìn và phán đoán của cô.
Tuy nhiên, lúc này đột nhiên Mộ San San chợt phát hiện ra hiểu biết trước giờ của mình về Lâm Phi không chính xác như vậy, thậm chí có thể nói là sai.
Bình thường, người đã quen với tự tin sẽ không chấp nhận nổi phán đoán của mình là sai, theo lý mà nói, tổng giám đốc Mộ đã quen nắm giữ quyền hành chắc cũng không phải là một ngoại lệ.
Nhưng Mộ San San lại hoàn toàn đi ngược lại với lẽ thường, cô không phủ định nhận thức sai lầm của bản thân. Trong đầu cô lúc này hình như vang lên một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô, tất cả những điều cô nhìn thấy đều là thật.
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét xách ngược Cát Huy kia chính là anh chồng hời của cô, Lâm Phi. Mà nguyên nhân Lâm Phi làm như vậy cũng rất rõ ràng, chính là vì cô!
“Lâm Phi, anh mau lùi lại!”
Giọng nói của Mộ San San vẫn lạnh lùng như vậy nhưng đã thấp thoáng sự run rẩy.
Ngoài miệng, cô gọi Lâm Phi lùi lại nhưng bản thân lại di chuyển về phía hắn.
“Hàn Chấn Hải, là Hàn Chấn Hải sai tôi tới!”
Đứng trước cái chết, Cát Huy đâu dám nghĩ tới kẻ khác nên sau khi tỉnh táo lại, hai tay vung vẩy loạn xạ, hắn liền trả lời ngay.
Đúng lúc này, Mộ San San cũng đi tới, Lâm Phi liền xách Cát Huy lên lùi lại đứng bên cạnh Mộ San San rồi tiện tay vứt hắn xuống sàn lạnh lùng nói: “Hàn Chấn Hải lại nhàn rỗi tới mức sai đám sâu mọt chúng mày tới náo loạn công ty sao, không phải mày đang lừa tao chứ?”
“Tôi, điều tôi nói đều là thật mà.” Cát Huy nói mà nước mắt nước mũi, máu trong miệng chảy ròng ròng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tra hỏi của Lâm Phi, hắn đâu dám làm gì khác, run lẩy bẩy nói: “Hàn, Hàn Chấn Hải sai tôi dẫn người tới đập phá văn phòng của tổng giám đốc Mộ, nhân lúc hỗn loạn lấy đi tất cả những văn kiện thương mại có thể đem đi. Trong số những bảo vệ tôi dẫn tới, có mấy người là người của Hàn Chấn Hải, bọn họ phụ trách cạy tủ bảo hiểm.”
“Hắn nói sự thật.”
Lâm Phi ghé lại gần Mộ San San nói nhỏ.
Mặc dù Lâm Phi không giỏi dùng nắm đấm để thẩm vấn vì những chuyện bức cung tương tự như vậy ở Phán Quyết Địa Ngục đều có người phụ trách chuyên môn, trước giờ Lâm Phi chỉ hỏi kết quả nhưng cũng đã trải nghiệm nhiều lần nên những thủ đoạn thẩm vấn đơn giản, Lâm Phi cũng biết.
Bị Lâm Phi xách ngược lơ lửng trên không, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, sau khi bị vứt về văn phòng tổng giám đốc lại bị Lâm Phi dọa dẫm gạ hỏi, trong tình cảnh như vậy, khả năng Cát Huy nói dối gần như bằng không.
Thực ra cho dù Cát Huy không khai, những người có mặt ở đây cũng có thể đoán chắc chắn hắn do Hàn Chấn Hải sai khiến.
Chỉ là điều khiến Mộ San San không ngờ tới là Hàn Chấn Hải không chỉ muốn Mộ San San khó xử đơn thuần mà còn muốn thừa dịp hỗn loạn đánh cắp văn kiện cơ mật trong tủ bảo hiểm.
Mộ San San là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, trong tủ bảo hiểm của cô có quá nhiều kế hoạch phát triển thương mại và vô số văn kiện chỉ đạo công việc của tập đoàn, thậm chí còn có hợp đồng chi tiết của một vài dự án, đề án đấu thầu…
Đương nhiên cũng có tiền bạc nhưng so với những văn kiện thương mại cơ mật kia mà nói, chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ.
Một khi những văn kiện này rơi vào tay Hàn Chấn Hải chắc chắn sẽ là một thảm họa kinh hoàng đối với tập đoàn Mộ Thị.
Có được những văn kiện đó, Hàn Chấn Hải tấn công tập đoàn Mộ Thị quá dễ dàng, thậm chí chỉ cần ông ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập một công ty riêng cạnh tranh với Mộ Thị.
Nếu thật sự tới mức đó, Hàn Chấn Hải nắm giữ hơn một nửa phương án phát triển của Mộ Thị đã bất khả chiến bại rồi.
Bởi vậy, Lâm Phi cũng hiểu rõ lý do tại sao Hàn Chấn Hải chỉ uy hiếp Mộ San San mà gần như quên mất hắn. Rõ ràng, Hàn Chấn Hải không vì cái chết của Hàn Khải Minh mà mất đi lý trí. Đúng là gừng càng già càng cay, Hàn Chấn Hải này thật biết toan tính.
Văn kiện thương mại trong tủ bị đánh cắp cũng đồng nghĩa với việc Hàn Chấn Hải đã nắm trong tay huyết mạch của tập đoàn Mộ Thị. Đây cũng chính là điều khiến Lâm Phi nghĩ tới Mộ San San. Trước khi lấy được những văn kiện này, Hàn Chấn Hải cũng không làm gì được Lâm Phi.
Nhưng nếu như Hàn Chấn Hải nắm trong tay những văn kiện này sẽ có thể không phải kiêng kị gì mà đối phó với Lâm Phi.
Cũng may hôm nay Lâm Phi đi làm.
“Giơ tay lên!”
Trong lúc mọi người đều đang kinh hãi trước toan tính của Hàn Chấn Hải, mấy viên cảnh sát lần lượt giơ súng xông vào trong văn phòng. Không nghi ngờ gì nữa, người đeo khẩu trang chính là đối tượng hàng đầu họ phải truy bắt.
“Xem đấy, sao mấy cô gái này lại đi chuồn nhanh thế chứ.”
Đừng nói là cảnh sát trong nước cầm súng ngắn, cho dù là lính đánh thuê tinh nhuệ dùng SMG trên chiến trường, Lâm Phi cũng không mảy may khiếp sợ nhưng sau khi nhìn thấy kẻ cầm đầu đám cảnh sát xông phòng văn phòng, đột nhiên Lâm Phi không giữ nổi bình tĩnh.
Nữ cảnh sát có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt kiều diễm lãnh đạm kia rõ ràng là người trước đó không lâu được Lâm Phi cứu sống, vốn nên nằm trong bệnh viện, Trần Kỳ, cảnh sát Trần.
Khoảnh khắc nhận ra Trần Kỳ, Lâm Phi không nén nổi có chút khâm phục sức sống mãnh liệt của cô ta.
Người thường trúng đạn ít cũng phải nằm bệnh viện mấy tháng, vậy mà Trần Kỳ này giỏi rồi, còn chưa tới nửa tháng đã nhảy nhót tưng bừng chạy tới đây chấp hành nhiệm vụ.
Nếu không phải hôm đó nhìn tận mắt, sờ tận tay thì lúc này khi nhìn thấy Trần Kỳ, Lâm Phi chắc chắn sẽ nghi ngờ cảnh sát Trần không trúng đạn.
Mặc dù hiểu rõ tại sao Trần Kỳ lại chạy xuất viện nhanh như vậy nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lâm Phi muốn né tránh cô ta.
Lâm Phi còn nhớ rất rõ tối hôm đó, thừa dịp cảnh sát Trần cử động bất tiện, hắn đã giày vò cô không ít. Lâm Phi tin chắc Trần Kỳ sẽ không dễ dàng quên chuyện xảy ra trong xe đêm hôm đó như vậy.
Nếu như bị Trần Kỳ nhận ra, không biết cô ta sẽ gây nên sóng gió gì nữa. Ngay khi vừa phát hiện ra Trần Kỳ, Lâm Phi ngay lập tức nấp sau lưng Mộ San San.
“Vợ à, anh và nữ cảnh sát đó có chút thù oán cá nhân. Nếu như anh rơi vào tay cô ta, không chết cũng sẽ bị lột da, anh mà chết là em thành quả phụ đó. Em thanh xuân phơi phới như vậy, chắc chắn không muốn ở góa đúng không, nên em nhất định phải thay anh ngăn cô ta lại đó.”
Lâm Phi nấp sau Mộ San San làm công tác tư tưởng cho cô, kẻo lát nữa nếu Trần Kỳ thực sự khóc lóc om sòm ở đây, hắn cũng không tới mức không có lời nào để nói.
Lâm Phi đứng bên cửa sổ vỡ vụn, một tay đút túi. Nếu như không phải đang đeo khẩu trang, thì có lẽ hắn đã châm thêm một điếu thuốc.
Đối với người bình thường, đứng bên rìa vực cao mấy trăm mét chắc hẳn đã là một thách thức không nhỏ, nhưng với Lâm Phi mà nói lại chẳng là gì.
Khi còn ở nước ngoài, để hoàn thành nhiệm vụ, đã không chỉ một lần Lâm Phi nhảy dù ở độ cao hàng nghìn mét.
Nhấc một tên mập gần một trăm cân đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét với Lâm Phi mà nói chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng với Mộ San San và những cô gái khác, cảnh tượng này hoàn toàn đã đem tới cho họ một hiệu ứng gây sốc khủng khiếp!
“Đang, đang quay phim sao?”
“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”
“Người đứng bên cửa sổ đó thực sự là Lâm Phi?”
………….
Sau khi tỉnh táo lại, những cô gái phòng thư ký và phòng hành chính tổng hợp ngơ ngác nhìn nhau. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong mắt ai nấy cũng tràn đầy nỗi kinh ngạc không thể tượng tượng nổi.
Có người không dám tin còn nhờ đồng nghiệp véo mình một cái, tới khi cảm thấy đau mới dám tin công ty họ đang làm đã xảy ra một cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim viễn tưởng.
So với những cấp dưới kinh ngạc không dám tin kia, biểu hiện của Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni tốt hơn một chút bởi dù gì hai cô gái cũng đều đã từng chứng kiến cảnh Lâm Phi trổ tài.
Thẩm Bội Ni từng chứng kiến tài lái xe xuất chúng của Lâm Phi, còn Lăng Vi Vi từng tận mắt nhìn thấy Lâm Phi giết người.
So với cảnh tượng hai cô gái này từng trải qua, cảnh Lâm Phi đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét lúc này cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Nhưng cho dù là vậy, bóng hình của Lâm Phi lúc này vẫn khắc sâu trong lòng hai cô gái sâu hơn một chút.
Không chút nghi ngờ, so với những cấp dưới trong văn phòng tổng giám đốc lúc này, cảm xúc của Mộ San San, người đã lấy giấy hôn thú với Lâm Phi, sống chung với hắn dưới một mái nhà cũng càng thêm sâu sắc.
Trong lòng Mộ San San, lười nhác, vô lại, háo sắc, vô học, bất tài…ngần ấy mặt trái đều sớm đã gắn chặt lên người Lâm Phi, cũng khắc sâu trong ấn tượng và nhận thức của Mộ San San về Lâm Phi.
Trước ngày hôm nay, nói một cách chính xác là trước khi vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Lâm Phi đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét, đây chính là cách nhìn của Mộ San San về Lâm Phi.
Mặc dù đã kết hôn nửa năm nhưng Mộ San San cũng chưa từng có suy nghĩ coi Lâm Phi là chồng.
Mộ San San nghĩ ra kế hoạch cải tạo Lâm Phi cũng vì muốn sửa đổi hắn, loại bỏ hết những tính xấu kia.
Từ nhỏ tới lớn, Mộ San San đều khá tự tin. Sự tự tin của cô được xây dựng trên năng lực và hiểu biết về mọi chuyện xung quanh, từ trước tới giờ, Mộ San San cũng bằng lòng tin tưởng cách nhìn và phán đoán của cô.
Tuy nhiên, lúc này đột nhiên Mộ San San chợt phát hiện ra hiểu biết trước giờ của mình về Lâm Phi không chính xác như vậy, thậm chí có thể nói là sai.
Bình thường, người đã quen với tự tin sẽ không chấp nhận nổi phán đoán của mình là sai, theo lý mà nói, tổng giám đốc Mộ đã quen nắm giữ quyền hành chắc cũng không phải là một ngoại lệ.
Nhưng Mộ San San lại hoàn toàn đi ngược lại với lẽ thường, cô không phủ định nhận thức sai lầm của bản thân. Trong đầu cô lúc này hình như vang lên một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô, tất cả những điều cô nhìn thấy đều là thật.
Người đàn ông đeo khẩu trang đứng bên rìa độ cao mấy trăm mét xách ngược Cát Huy kia chính là anh chồng hời của cô, Lâm Phi. Mà nguyên nhân Lâm Phi làm như vậy cũng rất rõ ràng, chính là vì cô!
“Lâm Phi, anh mau lùi lại!”
Giọng nói của Mộ San San vẫn lạnh lùng như vậy nhưng đã thấp thoáng sự run rẩy.
Ngoài miệng, cô gọi Lâm Phi lùi lại nhưng bản thân lại di chuyển về phía hắn.
“Hàn Chấn Hải, là Hàn Chấn Hải sai tôi tới!”
Đứng trước cái chết, Cát Huy đâu dám nghĩ tới kẻ khác nên sau khi tỉnh táo lại, hai tay vung vẩy loạn xạ, hắn liền trả lời ngay.
Đúng lúc này, Mộ San San cũng đi tới, Lâm Phi liền xách Cát Huy lên lùi lại đứng bên cạnh Mộ San San rồi tiện tay vứt hắn xuống sàn lạnh lùng nói: “Hàn Chấn Hải lại nhàn rỗi tới mức sai đám sâu mọt chúng mày tới náo loạn công ty sao, không phải mày đang lừa tao chứ?”
“Tôi, điều tôi nói đều là thật mà.” Cát Huy nói mà nước mắt nước mũi, máu trong miệng chảy ròng ròng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tra hỏi của Lâm Phi, hắn đâu dám làm gì khác, run lẩy bẩy nói: “Hàn, Hàn Chấn Hải sai tôi dẫn người tới đập phá văn phòng của tổng giám đốc Mộ, nhân lúc hỗn loạn lấy đi tất cả những văn kiện thương mại có thể đem đi. Trong số những bảo vệ tôi dẫn tới, có mấy người là người của Hàn Chấn Hải, bọn họ phụ trách cạy tủ bảo hiểm.”
“Hắn nói sự thật.”
Lâm Phi ghé lại gần Mộ San San nói nhỏ.
Mặc dù Lâm Phi không giỏi dùng nắm đấm để thẩm vấn vì những chuyện bức cung tương tự như vậy ở Phán Quyết Địa Ngục đều có người phụ trách chuyên môn, trước giờ Lâm Phi chỉ hỏi kết quả nhưng cũng đã trải nghiệm nhiều lần nên những thủ đoạn thẩm vấn đơn giản, Lâm Phi cũng biết.
Bị Lâm Phi xách ngược lơ lửng trên không, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, sau khi bị vứt về văn phòng tổng giám đốc lại bị Lâm Phi dọa dẫm gạ hỏi, trong tình cảnh như vậy, khả năng Cát Huy nói dối gần như bằng không.
Thực ra cho dù Cát Huy không khai, những người có mặt ở đây cũng có thể đoán chắc chắn hắn do Hàn Chấn Hải sai khiến.
Chỉ là điều khiến Mộ San San không ngờ tới là Hàn Chấn Hải không chỉ muốn Mộ San San khó xử đơn thuần mà còn muốn thừa dịp hỗn loạn đánh cắp văn kiện cơ mật trong tủ bảo hiểm.
Mộ San San là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, trong tủ bảo hiểm của cô có quá nhiều kế hoạch phát triển thương mại và vô số văn kiện chỉ đạo công việc của tập đoàn, thậm chí còn có hợp đồng chi tiết của một vài dự án, đề án đấu thầu…
Đương nhiên cũng có tiền bạc nhưng so với những văn kiện thương mại cơ mật kia mà nói, chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ.
Một khi những văn kiện này rơi vào tay Hàn Chấn Hải chắc chắn sẽ là một thảm họa kinh hoàng đối với tập đoàn Mộ Thị.
Có được những văn kiện đó, Hàn Chấn Hải tấn công tập đoàn Mộ Thị quá dễ dàng, thậm chí chỉ cần ông ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập một công ty riêng cạnh tranh với Mộ Thị.
Nếu thật sự tới mức đó, Hàn Chấn Hải nắm giữ hơn một nửa phương án phát triển của Mộ Thị đã bất khả chiến bại rồi.
Bởi vậy, Lâm Phi cũng hiểu rõ lý do tại sao Hàn Chấn Hải chỉ uy hiếp Mộ San San mà gần như quên mất hắn. Rõ ràng, Hàn Chấn Hải không vì cái chết của Hàn Khải Minh mà mất đi lý trí. Đúng là gừng càng già càng cay, Hàn Chấn Hải này thật biết toan tính.
Văn kiện thương mại trong tủ bị đánh cắp cũng đồng nghĩa với việc Hàn Chấn Hải đã nắm trong tay huyết mạch của tập đoàn Mộ Thị. Đây cũng chính là điều khiến Lâm Phi nghĩ tới Mộ San San. Trước khi lấy được những văn kiện này, Hàn Chấn Hải cũng không làm gì được Lâm Phi.
Nhưng nếu như Hàn Chấn Hải nắm trong tay những văn kiện này sẽ có thể không phải kiêng kị gì mà đối phó với Lâm Phi.
Cũng may hôm nay Lâm Phi đi làm.
“Giơ tay lên!”
Trong lúc mọi người đều đang kinh hãi trước toan tính của Hàn Chấn Hải, mấy viên cảnh sát lần lượt giơ súng xông vào trong văn phòng. Không nghi ngờ gì nữa, người đeo khẩu trang chính là đối tượng hàng đầu họ phải truy bắt.
“Xem đấy, sao mấy cô gái này lại đi chuồn nhanh thế chứ.”
Đừng nói là cảnh sát trong nước cầm súng ngắn, cho dù là lính đánh thuê tinh nhuệ dùng SMG trên chiến trường, Lâm Phi cũng không mảy may khiếp sợ nhưng sau khi nhìn thấy kẻ cầm đầu đám cảnh sát xông phòng văn phòng, đột nhiên Lâm Phi không giữ nổi bình tĩnh.
Nữ cảnh sát có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt kiều diễm lãnh đạm kia rõ ràng là người trước đó không lâu được Lâm Phi cứu sống, vốn nên nằm trong bệnh viện, Trần Kỳ, cảnh sát Trần.
Khoảnh khắc nhận ra Trần Kỳ, Lâm Phi không nén nổi có chút khâm phục sức sống mãnh liệt của cô ta.
Người thường trúng đạn ít cũng phải nằm bệnh viện mấy tháng, vậy mà Trần Kỳ này giỏi rồi, còn chưa tới nửa tháng đã nhảy nhót tưng bừng chạy tới đây chấp hành nhiệm vụ.
Nếu không phải hôm đó nhìn tận mắt, sờ tận tay thì lúc này khi nhìn thấy Trần Kỳ, Lâm Phi chắc chắn sẽ nghi ngờ cảnh sát Trần không trúng đạn.
Mặc dù hiểu rõ tại sao Trần Kỳ lại chạy xuất viện nhanh như vậy nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lâm Phi muốn né tránh cô ta.
Lâm Phi còn nhớ rất rõ tối hôm đó, thừa dịp cảnh sát Trần cử động bất tiện, hắn đã giày vò cô không ít. Lâm Phi tin chắc Trần Kỳ sẽ không dễ dàng quên chuyện xảy ra trong xe đêm hôm đó như vậy.
Nếu như bị Trần Kỳ nhận ra, không biết cô ta sẽ gây nên sóng gió gì nữa. Ngay khi vừa phát hiện ra Trần Kỳ, Lâm Phi ngay lập tức nấp sau lưng Mộ San San.
“Vợ à, anh và nữ cảnh sát đó có chút thù oán cá nhân. Nếu như anh rơi vào tay cô ta, không chết cũng sẽ bị lột da, anh mà chết là em thành quả phụ đó. Em thanh xuân phơi phới như vậy, chắc chắn không muốn ở góa đúng không, nên em nhất định phải thay anh ngăn cô ta lại đó.”
Lâm Phi nấp sau Mộ San San làm công tác tư tưởng cho cô, kẻo lát nữa nếu Trần Kỳ thực sự khóc lóc om sòm ở đây, hắn cũng không tới mức không có lời nào để nói.