Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Cuối cùng cũng đã tới phòng ngủ của Thẩm Hồng. Đẩy cửa phòng ra “két” một tiếng, Băng Nhi không kìm được hô lên đầy kinh sợ.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, trên giường trải một tấm chăn gấm thật dày. Phía dưới tấm chăn, một cái đầu khô gầy lộ ra, một cánh tay gầy đét như que của đặt ngang bên ngoài. Thân thể dưới lượt chăn gấm loắt choắt như một cậu thiếu niên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là Thẩm Hồng. Ánh đèn mờ mờ, tôi thấy sắc mặt của chàng bủng beo vàng vọt, giống như tàu hũ ky để qua đêm. Hai con mắt thì trũng xuống thật sâu. Mái tóc rối tung, môi trắng bệch. Nhìn thoáng qua, dáng dấp như ma quỷ.
Liễu Vũ Tương không nói một lời, bước về phía trước, nhẹ nhàng chuyển cánh tay Thẩm Hồng vào bên trong gấm.
Sau khi Băng Nhi hô lên mới tự biết mình thất lễ. Cô nức nở nói: “Vũ Tương tẩu tẩu, mới mười mấy ngày không gặp, đại ca ca… sao đại ca ca lại bênh đến mức này?”
Liễu Vũ tương rưng rưng lệ một hồi lâu mới cúi đầu nói: “Có lẽ là số mệnh con người. Chỉ khổ cho Cửu Dung muội muội phải cùng ta góa bụa cả đời.”
Tôi mỉm cười lắc đầu. Đúng thấ, tất thảy đều là số mệnh. Chữ “Hỷ” đỏ thẫm dưới ánh đèn tối tăm lộ vẻ hoang liêu buồn bã khác thường. Đây, là số mệnh của Lãnh Chu Dung tôi.
Thần trí của Thẩm Hồng rất hỗn loạn, ngoại trừ Liễu Vũ Tương, chàng không nhận ra bất kỳ ai khác. Băng Nhi thương cảm một hồi thì kéo tay tôi, từ biệt rồi ra ngoài.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, tôi thấy Băng Nhi rũ bỏ bộ dáng vẻ lanh lợi, đôi mắt đỏ sọng lên, cứ liên tục tự nhủ: “Mới bấy nhiêu ngày, sao đại ca ca lại thành ra như vậy? Đại ca ca tốt như thế, sao ông trời còn làm khổ huynh ấy chứ…”
Tôi vốn không muốn hỏi đến việc nhà Thẩm gia, chỉ muốn bình lặng nhạt nhòa sống hết đời này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Băng Nhi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hết sức khổ sở, rốt cuộc không kìm được thốt lên: “E không phải mệnh trời, mà là việc người.”
Nghe thấy lời tôi nói, bả vai Băng Nhi đột nhiên run lên. Cô dùng ánh mắt kinh ngạc khác thường liếc nhìn tôi, sau đó nghiêm túc gật đầu. Chẳng biết vì đâu, giữa lúc hoảng hốt, đồ như tôi thấy thân mình Liễu Vũ Tương cũng run rẩy theo.
Băng Nhi nắm tay tôi, nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, muội vừa gặp tẩu đã thấy rất mến, quả nhiên không nhìn lầm. Theo ý của tẩu, nếu bệnh của đại ca ca thật sự do người sắp đặt, tẩu thấy nghi ngờ ai nhiều nhất!”
Vừa nói ra chữ “việc người” tôi đã thấy hối hận vì lỡ lời. Băng Nhi hỏi thế, tôi không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười qua quýt: “Tôi nói lung tung thôi, Băng Nhi muội muội chớ coi là thật. Giờ cũng muộn rồi, Băng Nhi muội muội lặn lội đường xa trở về, hành trình mỏi mệt cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi về phòng đây.”
Tôi vén vạt váy ngắn màu trắng, dần biến mất trong ánh lửa của đèn lồng. Tuy không hề quay đầu lại, song vẫn có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của Băng Nhi. Chuyện này, không phải tôi không chịu nói mà tôi quả tình không biết. Vả lại cho dù tôi có đối tượng hoài nghi đi chăng nữa, cũng không nói ra được. Ngay trong tầm mắt của Lão phu nhân, nếu có người dám hãm hại đến cả Thẩm Hồng, người đó hiển nhiên cũng chẳng sợ gì mà dám hãm hại Băng Nhi, Tôi không nói cũng là vì không muốn Băng Nhi bị cuốn vào việc này, để tránh gặp phải bất trắc.
Phòng ngủ của tôi nằm ngay mé bên trái phòng ngủ của Liễu Vũ Tương, xa hơn một chút phía bên phải của Liễu Vũ Tương là phòng ngủ của Thẩm Hồng. Nha hoàn hầu hạ tôi, một do Cúc ma ma ban cho, tên là Thanh Phân, một do Lão phu nhân đặc biệt ban cho sau hôm bái đường, tên hơi lạ một chút, có bốn chữ, là Minh Nguyệt Hân Nhi. Thanh Phân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt to, thắt lưng lớn, thoạt nhìn hệt như một nam nhân. Minh Nguyệt Hân Nhi lại là một cô bé rất đỗi xinh xắn, xem chừng nhỏ hơn tôi vài tuổi, dáng vẻ thanh tú, đáng yêu vô cùng, nhưng gương mặt khá tinh ranh lập dị. Có điều tôi vừa thấy đã vô cùng thích cô bé rồi.
Lúc đêm hôm khuya khoắt, trời bỗng nổi cơn mưa gió. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống song cửa sổ, phát ra tiếng lộp độp. Tôi nằm trên giường, trằn trọc trở mình mãi mà không thể đi vào giấc ngủ. Tôi suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra mấy ngày gần đây, như bừng tỉnh mộng. Mới bước vào Thẩm gia một ngày, tôi đã gây thù chuốc oán vô số, những ngày sau này, làm sao cho phải? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cẩn thận từng li từng tí, quân tử phòng thân mới là thượng sách, Trong lòng tôi không phải đồng cảm với Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương, nhưng như tôi đã nói, không cần thiết phải cuốn mình vào trong phòng thị phi. Còn Băng Nhi, cô gái trong sáng long lanh như thủy tinh đó, tuy tôi rất quý mến song nhất định phải tránh xa cô. Dẫu sao, tôi cũng chỉ muốn yên ổn sống hết cuộc đời này ở Thẩm gia mà thôi.
Lúc tôi được sinh ra, mẹ đã qua đời vì khó sinh. Cha tôi không chịu được đả kích, từ một thư sinh cầu tiến bỗng thành ra dáng vẻ hiện giờ. Hồi còn nhỏ, thầy bói nói tôi trời sinh tính tình bạc bẽo lạnh nhạt, không gần gũi ai cả, số mạng phạm vào Thiên Sát, cõi trần khó chứa, chỉ trời xanh mới có thể dung nạp. Trời chính là “Cửu Tiêu [1]”, thế nên tên tôi là Cửu Dung. Trong mấy năm qua, tôi thấy bao âm tình rủi ro, mưa gió lênh đênh, con người dường như càng lạnh nhạt hơn. Chỉ riêng với Hình phong ca là tôi có một thứ tình cảm khác. Nhưng giờ đây, tôi làm thiếp của người ta, coi như cắt đứt niềm nhung nhớ này, dù sống tạm bợ cả đời, cũng không sao cả.
[1] Cửu Tiêu: Để chỉ nơi cao nhất trên trời.
Đêm đó, gần sáng tôi mới chợp mắt được. Tang tảng sáng, Minh Nguyệt Hân Nhi đến đánh thức tôi dậy. Cô bé kia, xem ra dồi dào tinh lực lắm, lúc thì lẩm bẩm phấn trên mặt tôi ít quá, lúc càm ràm đai lưng trên y phục của tôi bị thắt lệch. Tôi bị cô bé hành hạ hồi lâu mới trang điểm xong.
Tiếp đó, Minh Nguyệt Hân Nhi đưa tôi đi vấn an Lão phu nhân. Lão phu nhân dặn dò tôi vài câu, chỉ đơn giản là chăm sóc Đại công tử cho cẩn thận, rồi cho tôi về. Trên đường tôi gặp Liễu Vũ Tương, nàng thấy xung quanh không một bóng người mới đầy cảm kích nói với tôi: “Băng Nhi đã mang thuốc của tướng công đi kiểm tra rồi, đa tạ muội có lòng.” Tôi mỉm cười, cũng không đáp lời, sau đó cáo từ trở về phòng.
Mấy hôm kế tiếp, ngày nối ngày trôi qua hết sức êm ả, hoàn toàn là điều tôi hướng tới. Băng Nhi và Liễu Vũ Tương đều tới tìm tôi, xem chừng muốn bàn bạc với tôi việc gì đó, tôi cũng không cho hai người cơ hội để nói, dồn hết tâm sức để xa lánh họ.
Nếu ngày cứ qua ngày như vậy thì thật tốt biết bao, nhưng việc không thể lúc nào cũng theo ý người. Sáng sớm hôm nay, sau khi vấn an Lão phu nhân ở chính đường trở về, tôi dẫn Minh Nguyệt Hân Nhi theo trêu con vẹt trước dãy hành lang gấp khúc. Con vẹt nó cứ líu ríu học vẹt, cực kỳ đáng yêu,
Đúng lúc này, nha hoàn Mộc Nhan của Mai Nhiêu Phi cũng ẵm Mẫn Nhi đến đó. Cô ta liếc xéo tôi một cái rồi cứ thế dạy Mẫn nhi dụ vẹt nói chuyện. Nét mặt Minh Nguyệt Hân Nhi trở nên khó coi, lẩm bẩm: “Tính nết chủ nhân ra sao thì nô tỳ cũng hao hao như vậy, tưởng mình là ai chứ?” Tôi kéo kéo con bé, ý bảo đừng gây chuyện, con bé vẫn còn ấm ức.
Nói cũng khéo, Liễu Vũ Tương đang muốn đi vấn an Lão phu nhân nên cũng ngang qua đây. Nhìn thấy mẫn Nhi trắng trẻo dễ thương động lòng người, nàng vô cùng ưa thích, nhất thời không nhịn được tiến đến, đưa tay ra muốn bế Mẫn Nhi. Mộc Nhan do dự một chút, cuối cùng vì kiêng nể thân phận của Liễu vũ Tương bèn trao Mẫn Nhi vào tay nàng. Liễu Vũ Tương như đoạt được vật báu, ôm Mẫn Nhi không dứt ra được, trêu Mẫn Nhi bé nhỏ cười khanh khách không thôi. Tôi nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, hài hòa hạnh phúc như trong tranh, phút chốc cũng thấy cảm động.
Không bao lâu sau, Sâm Khê Huyền và Mai Nhiêu Phi cũng vấn an Lão phu nhân về, Mai Nhiêu Phi thấy Liễu Vũ Tương ôm Mẫn Nhi của nàng ta từ phía xa thì mặt mày biến sắc, bước nhanh tới. Không biết vì cớ gì, Sâm Khê Huyền còn đi nhanh hơn nàng ta. Sâm Khê Huyền đi đến bên cạnh Liễu Vũ Tương, to tiếng nói: “Tẩu đang làm gì vậy? Đại tẩu?” Liễu Vũ Tương mải mê trêu đùa Mẫn Nhi nên căn bản không chú ý đến xung quanh, không đề phòng, bị Hàn Sâm Khê dọa giật bắn cả mình. Sâm Khê Huyền thừa dịp nàng ngạc nhiên, chìa ngón tay có đeo móng tay giả nạm vàng ra vạch một cái lên khuôn mặt bé nhỏ trắng trẻo của Mẫn nhi. Ngay tức khắc, khuôn mặt bé nhỏ non nớt hiện ra một vệt máu dài, bé con lớn tiếng khóc òa lên. Liễu vũ tương mặt mày biến sắc, còn sâm Khê Huyền thì đánh đòn phủ đầu, ra vẻ kinh ngạc kêu ầm lên: “Đại tẩu, tẩu xem tẩu đã làm gì kìa?” giọng nói của cô nàng cực kỳ khoa trương.
Lúc này, Mai Nhiêu Phi chạy tới. nàng ta đã nghe những lời nói to đầy cường điệu của Sâm Khê Huyền trước, lại nhìn thấy vết thương trên mặt Mẫn Nhi, không khỏi giận tím mặt. Một tay nàng ta giành lấy Mẫn Nhi đang khóc oa oa ôm vào lòng, xông về phía Liễu Vũ Tương toan tát nàng. Mai Nhiêu phi nổi trận lưu đình, nói: “Liễu Vũ Tương, ngươi không sinh được con, có gì phải trút giận lên con người khác?”
Liễu Vũ Tương bưng khuôn mặt bị tát, sắc mặt tái nhợt, khẽ khàng nói: “Không phải ta.” Lúc đó Sâm Khê huyền đã vòng ra phía sau Liễu Vũ Tương, hét lớn: “Đại tẩu, xưa nay muội vẫn quý mến tẩu, nhưng chuyện hôm nay, tẩu đã làm muội thất vọng rồi.” Cô nàng vừa nói vừa lẳng lặng tháo móng giả nạm vàng trên tay xuống, ném về phía sau lưng Liễu Vũ Tương.
“Không phải ngươi thì ai?” Mai Nhiêu Phi nổi giận đùng đùng: “Chẳng có lẽ lại là ta tự làm hại Mẫn Nhi của ta? Liễu Vũ tương, ngươi vờ vịt yếu đuối đáng thương để lừa phỉnh người khác ít thôi, trên thực tế lại làm ra những chuyện ác độc hơn bất cứ ai. Ta nguyền rủa ngươi và thẩm hồng chết hết đấy, thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi xông đến ta đây này, đừng m6ọt đứa bé ra để trút giận! Tiểu nhân đê tiện!”
Sâm Khê Huyền lại quay lại bên cạnh Mai Nhiêu Phi, nêm mắm dặm muối nói: “Đại tẩu, hôm nay muội cũng không giúp tẩu nữa. Muội thương Tiểu Mẫn Nhi quá, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị kẻ xấu phá hỏng dung mạo, mai này lớn lên ngộ nhỡ không xuất giá được thì phải làm sao?”. Sâm Khê Huyền vừa nói vừa đón lấy Tiểu Mẫn Nhi ôm vào lòng, rất mực dịu dàng dỗ dành con bé.
Mai Nhiêu Phi nghe vậy, quả nhiên càng giận điên người, nàng ta giơ chân lên đá vào người Mộc Nhan một cái, lời khó nghe nhất cũng buông ra cả: “Con tiểu kỹ nữ nhà ngươi, hại con gái ta ra nông nỗi này, còn không mau chết đi?” Mộc Nhan cũng nhìn thấy mọi việc Sâm Khê Huyền làm với Mẫn Nhi, lại không dám ho he tiếng nào, chỉ khóc lóc thảm thương đứng đó.
Liễu Vũ Tương thấy Mai Nhiêu Phi chỉ cây dâu mắng cây hòe, lấy người khác ra trút giận bèn giải vây cho Mộc Nhan: “Nhị đệ muội, là ta khăng khăng muốn ôm Mẫn Nhi, không phải lỗi của Mộc Nhan.”
Mai Nhiêu Phi hừ lạnh nói: “Đương nhiên là lỗi của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi như vậy sao? Liễu Vũ Tương ngươi ức hiếp ta thế nào ta cũng có nhẫn nhịn được, nhưng giờ ngươi hại cả con gái ta, ta không cho ngươi được chết tử tế”. Nàng ta vừa nói vừa tiến lên phía trước từng bước, còn giơ tay lên thật cao.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, trên giường trải một tấm chăn gấm thật dày. Phía dưới tấm chăn, một cái đầu khô gầy lộ ra, một cánh tay gầy đét như que của đặt ngang bên ngoài. Thân thể dưới lượt chăn gấm loắt choắt như một cậu thiếu niên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là Thẩm Hồng. Ánh đèn mờ mờ, tôi thấy sắc mặt của chàng bủng beo vàng vọt, giống như tàu hũ ky để qua đêm. Hai con mắt thì trũng xuống thật sâu. Mái tóc rối tung, môi trắng bệch. Nhìn thoáng qua, dáng dấp như ma quỷ.
Liễu Vũ Tương không nói một lời, bước về phía trước, nhẹ nhàng chuyển cánh tay Thẩm Hồng vào bên trong gấm.
Sau khi Băng Nhi hô lên mới tự biết mình thất lễ. Cô nức nở nói: “Vũ Tương tẩu tẩu, mới mười mấy ngày không gặp, đại ca ca… sao đại ca ca lại bênh đến mức này?”
Liễu Vũ tương rưng rưng lệ một hồi lâu mới cúi đầu nói: “Có lẽ là số mệnh con người. Chỉ khổ cho Cửu Dung muội muội phải cùng ta góa bụa cả đời.”
Tôi mỉm cười lắc đầu. Đúng thấ, tất thảy đều là số mệnh. Chữ “Hỷ” đỏ thẫm dưới ánh đèn tối tăm lộ vẻ hoang liêu buồn bã khác thường. Đây, là số mệnh của Lãnh Chu Dung tôi.
Thần trí của Thẩm Hồng rất hỗn loạn, ngoại trừ Liễu Vũ Tương, chàng không nhận ra bất kỳ ai khác. Băng Nhi thương cảm một hồi thì kéo tay tôi, từ biệt rồi ra ngoài.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, tôi thấy Băng Nhi rũ bỏ bộ dáng vẻ lanh lợi, đôi mắt đỏ sọng lên, cứ liên tục tự nhủ: “Mới bấy nhiêu ngày, sao đại ca ca lại thành ra như vậy? Đại ca ca tốt như thế, sao ông trời còn làm khổ huynh ấy chứ…”
Tôi vốn không muốn hỏi đến việc nhà Thẩm gia, chỉ muốn bình lặng nhạt nhòa sống hết đời này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Băng Nhi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hết sức khổ sở, rốt cuộc không kìm được thốt lên: “E không phải mệnh trời, mà là việc người.”
Nghe thấy lời tôi nói, bả vai Băng Nhi đột nhiên run lên. Cô dùng ánh mắt kinh ngạc khác thường liếc nhìn tôi, sau đó nghiêm túc gật đầu. Chẳng biết vì đâu, giữa lúc hoảng hốt, đồ như tôi thấy thân mình Liễu Vũ Tương cũng run rẩy theo.
Băng Nhi nắm tay tôi, nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, muội vừa gặp tẩu đã thấy rất mến, quả nhiên không nhìn lầm. Theo ý của tẩu, nếu bệnh của đại ca ca thật sự do người sắp đặt, tẩu thấy nghi ngờ ai nhiều nhất!”
Vừa nói ra chữ “việc người” tôi đã thấy hối hận vì lỡ lời. Băng Nhi hỏi thế, tôi không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười qua quýt: “Tôi nói lung tung thôi, Băng Nhi muội muội chớ coi là thật. Giờ cũng muộn rồi, Băng Nhi muội muội lặn lội đường xa trở về, hành trình mỏi mệt cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi về phòng đây.”
Tôi vén vạt váy ngắn màu trắng, dần biến mất trong ánh lửa của đèn lồng. Tuy không hề quay đầu lại, song vẫn có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của Băng Nhi. Chuyện này, không phải tôi không chịu nói mà tôi quả tình không biết. Vả lại cho dù tôi có đối tượng hoài nghi đi chăng nữa, cũng không nói ra được. Ngay trong tầm mắt của Lão phu nhân, nếu có người dám hãm hại đến cả Thẩm Hồng, người đó hiển nhiên cũng chẳng sợ gì mà dám hãm hại Băng Nhi, Tôi không nói cũng là vì không muốn Băng Nhi bị cuốn vào việc này, để tránh gặp phải bất trắc.
Phòng ngủ của tôi nằm ngay mé bên trái phòng ngủ của Liễu Vũ Tương, xa hơn một chút phía bên phải của Liễu Vũ Tương là phòng ngủ của Thẩm Hồng. Nha hoàn hầu hạ tôi, một do Cúc ma ma ban cho, tên là Thanh Phân, một do Lão phu nhân đặc biệt ban cho sau hôm bái đường, tên hơi lạ một chút, có bốn chữ, là Minh Nguyệt Hân Nhi. Thanh Phân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt to, thắt lưng lớn, thoạt nhìn hệt như một nam nhân. Minh Nguyệt Hân Nhi lại là một cô bé rất đỗi xinh xắn, xem chừng nhỏ hơn tôi vài tuổi, dáng vẻ thanh tú, đáng yêu vô cùng, nhưng gương mặt khá tinh ranh lập dị. Có điều tôi vừa thấy đã vô cùng thích cô bé rồi.
Lúc đêm hôm khuya khoắt, trời bỗng nổi cơn mưa gió. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống song cửa sổ, phát ra tiếng lộp độp. Tôi nằm trên giường, trằn trọc trở mình mãi mà không thể đi vào giấc ngủ. Tôi suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra mấy ngày gần đây, như bừng tỉnh mộng. Mới bước vào Thẩm gia một ngày, tôi đã gây thù chuốc oán vô số, những ngày sau này, làm sao cho phải? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cẩn thận từng li từng tí, quân tử phòng thân mới là thượng sách, Trong lòng tôi không phải đồng cảm với Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương, nhưng như tôi đã nói, không cần thiết phải cuốn mình vào trong phòng thị phi. Còn Băng Nhi, cô gái trong sáng long lanh như thủy tinh đó, tuy tôi rất quý mến song nhất định phải tránh xa cô. Dẫu sao, tôi cũng chỉ muốn yên ổn sống hết cuộc đời này ở Thẩm gia mà thôi.
Lúc tôi được sinh ra, mẹ đã qua đời vì khó sinh. Cha tôi không chịu được đả kích, từ một thư sinh cầu tiến bỗng thành ra dáng vẻ hiện giờ. Hồi còn nhỏ, thầy bói nói tôi trời sinh tính tình bạc bẽo lạnh nhạt, không gần gũi ai cả, số mạng phạm vào Thiên Sát, cõi trần khó chứa, chỉ trời xanh mới có thể dung nạp. Trời chính là “Cửu Tiêu [1]”, thế nên tên tôi là Cửu Dung. Trong mấy năm qua, tôi thấy bao âm tình rủi ro, mưa gió lênh đênh, con người dường như càng lạnh nhạt hơn. Chỉ riêng với Hình phong ca là tôi có một thứ tình cảm khác. Nhưng giờ đây, tôi làm thiếp của người ta, coi như cắt đứt niềm nhung nhớ này, dù sống tạm bợ cả đời, cũng không sao cả.
[1] Cửu Tiêu: Để chỉ nơi cao nhất trên trời.
Đêm đó, gần sáng tôi mới chợp mắt được. Tang tảng sáng, Minh Nguyệt Hân Nhi đến đánh thức tôi dậy. Cô bé kia, xem ra dồi dào tinh lực lắm, lúc thì lẩm bẩm phấn trên mặt tôi ít quá, lúc càm ràm đai lưng trên y phục của tôi bị thắt lệch. Tôi bị cô bé hành hạ hồi lâu mới trang điểm xong.
Tiếp đó, Minh Nguyệt Hân Nhi đưa tôi đi vấn an Lão phu nhân. Lão phu nhân dặn dò tôi vài câu, chỉ đơn giản là chăm sóc Đại công tử cho cẩn thận, rồi cho tôi về. Trên đường tôi gặp Liễu Vũ Tương, nàng thấy xung quanh không một bóng người mới đầy cảm kích nói với tôi: “Băng Nhi đã mang thuốc của tướng công đi kiểm tra rồi, đa tạ muội có lòng.” Tôi mỉm cười, cũng không đáp lời, sau đó cáo từ trở về phòng.
Mấy hôm kế tiếp, ngày nối ngày trôi qua hết sức êm ả, hoàn toàn là điều tôi hướng tới. Băng Nhi và Liễu Vũ Tương đều tới tìm tôi, xem chừng muốn bàn bạc với tôi việc gì đó, tôi cũng không cho hai người cơ hội để nói, dồn hết tâm sức để xa lánh họ.
Nếu ngày cứ qua ngày như vậy thì thật tốt biết bao, nhưng việc không thể lúc nào cũng theo ý người. Sáng sớm hôm nay, sau khi vấn an Lão phu nhân ở chính đường trở về, tôi dẫn Minh Nguyệt Hân Nhi theo trêu con vẹt trước dãy hành lang gấp khúc. Con vẹt nó cứ líu ríu học vẹt, cực kỳ đáng yêu,
Đúng lúc này, nha hoàn Mộc Nhan của Mai Nhiêu Phi cũng ẵm Mẫn Nhi đến đó. Cô ta liếc xéo tôi một cái rồi cứ thế dạy Mẫn nhi dụ vẹt nói chuyện. Nét mặt Minh Nguyệt Hân Nhi trở nên khó coi, lẩm bẩm: “Tính nết chủ nhân ra sao thì nô tỳ cũng hao hao như vậy, tưởng mình là ai chứ?” Tôi kéo kéo con bé, ý bảo đừng gây chuyện, con bé vẫn còn ấm ức.
Nói cũng khéo, Liễu Vũ Tương đang muốn đi vấn an Lão phu nhân nên cũng ngang qua đây. Nhìn thấy mẫn Nhi trắng trẻo dễ thương động lòng người, nàng vô cùng ưa thích, nhất thời không nhịn được tiến đến, đưa tay ra muốn bế Mẫn Nhi. Mộc Nhan do dự một chút, cuối cùng vì kiêng nể thân phận của Liễu vũ Tương bèn trao Mẫn Nhi vào tay nàng. Liễu Vũ Tương như đoạt được vật báu, ôm Mẫn Nhi không dứt ra được, trêu Mẫn Nhi bé nhỏ cười khanh khách không thôi. Tôi nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, hài hòa hạnh phúc như trong tranh, phút chốc cũng thấy cảm động.
Không bao lâu sau, Sâm Khê Huyền và Mai Nhiêu Phi cũng vấn an Lão phu nhân về, Mai Nhiêu Phi thấy Liễu Vũ Tương ôm Mẫn Nhi của nàng ta từ phía xa thì mặt mày biến sắc, bước nhanh tới. Không biết vì cớ gì, Sâm Khê Huyền còn đi nhanh hơn nàng ta. Sâm Khê Huyền đi đến bên cạnh Liễu Vũ Tương, to tiếng nói: “Tẩu đang làm gì vậy? Đại tẩu?” Liễu Vũ Tương mải mê trêu đùa Mẫn Nhi nên căn bản không chú ý đến xung quanh, không đề phòng, bị Hàn Sâm Khê dọa giật bắn cả mình. Sâm Khê Huyền thừa dịp nàng ngạc nhiên, chìa ngón tay có đeo móng tay giả nạm vàng ra vạch một cái lên khuôn mặt bé nhỏ trắng trẻo của Mẫn nhi. Ngay tức khắc, khuôn mặt bé nhỏ non nớt hiện ra một vệt máu dài, bé con lớn tiếng khóc òa lên. Liễu vũ tương mặt mày biến sắc, còn sâm Khê Huyền thì đánh đòn phủ đầu, ra vẻ kinh ngạc kêu ầm lên: “Đại tẩu, tẩu xem tẩu đã làm gì kìa?” giọng nói của cô nàng cực kỳ khoa trương.
Lúc này, Mai Nhiêu Phi chạy tới. nàng ta đã nghe những lời nói to đầy cường điệu của Sâm Khê Huyền trước, lại nhìn thấy vết thương trên mặt Mẫn Nhi, không khỏi giận tím mặt. Một tay nàng ta giành lấy Mẫn Nhi đang khóc oa oa ôm vào lòng, xông về phía Liễu Vũ Tương toan tát nàng. Mai Nhiêu phi nổi trận lưu đình, nói: “Liễu Vũ Tương, ngươi không sinh được con, có gì phải trút giận lên con người khác?”
Liễu Vũ Tương bưng khuôn mặt bị tát, sắc mặt tái nhợt, khẽ khàng nói: “Không phải ta.” Lúc đó Sâm Khê huyền đã vòng ra phía sau Liễu Vũ Tương, hét lớn: “Đại tẩu, xưa nay muội vẫn quý mến tẩu, nhưng chuyện hôm nay, tẩu đã làm muội thất vọng rồi.” Cô nàng vừa nói vừa lẳng lặng tháo móng giả nạm vàng trên tay xuống, ném về phía sau lưng Liễu Vũ Tương.
“Không phải ngươi thì ai?” Mai Nhiêu Phi nổi giận đùng đùng: “Chẳng có lẽ lại là ta tự làm hại Mẫn Nhi của ta? Liễu Vũ tương, ngươi vờ vịt yếu đuối đáng thương để lừa phỉnh người khác ít thôi, trên thực tế lại làm ra những chuyện ác độc hơn bất cứ ai. Ta nguyền rủa ngươi và thẩm hồng chết hết đấy, thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi xông đến ta đây này, đừng m6ọt đứa bé ra để trút giận! Tiểu nhân đê tiện!”
Sâm Khê Huyền lại quay lại bên cạnh Mai Nhiêu Phi, nêm mắm dặm muối nói: “Đại tẩu, hôm nay muội cũng không giúp tẩu nữa. Muội thương Tiểu Mẫn Nhi quá, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị kẻ xấu phá hỏng dung mạo, mai này lớn lên ngộ nhỡ không xuất giá được thì phải làm sao?”. Sâm Khê Huyền vừa nói vừa đón lấy Tiểu Mẫn Nhi ôm vào lòng, rất mực dịu dàng dỗ dành con bé.
Mai Nhiêu Phi nghe vậy, quả nhiên càng giận điên người, nàng ta giơ chân lên đá vào người Mộc Nhan một cái, lời khó nghe nhất cũng buông ra cả: “Con tiểu kỹ nữ nhà ngươi, hại con gái ta ra nông nỗi này, còn không mau chết đi?” Mộc Nhan cũng nhìn thấy mọi việc Sâm Khê Huyền làm với Mẫn Nhi, lại không dám ho he tiếng nào, chỉ khóc lóc thảm thương đứng đó.
Liễu Vũ Tương thấy Mai Nhiêu Phi chỉ cây dâu mắng cây hòe, lấy người khác ra trút giận bèn giải vây cho Mộc Nhan: “Nhị đệ muội, là ta khăng khăng muốn ôm Mẫn Nhi, không phải lỗi của Mộc Nhan.”
Mai Nhiêu Phi hừ lạnh nói: “Đương nhiên là lỗi của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi như vậy sao? Liễu Vũ Tương ngươi ức hiếp ta thế nào ta cũng có nhẫn nhịn được, nhưng giờ ngươi hại cả con gái ta, ta không cho ngươi được chết tử tế”. Nàng ta vừa nói vừa tiến lên phía trước từng bước, còn giơ tay lên thật cao.