Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Hồi 38: Đẫm máu Văn Hoa điện (3)
Viên Chấn Đông giao Tứ Lang cho Thư Vũ, nói với Tạ Tứ: “Tạ Tứ, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, hiện giờ ngươi đã không còn đường nào để trốn nữa rồi”.
“Hừ! Nói nhảm ít thôi! Viên Chấn Đông, nếu ngươi còn dám nói một câu, ta lập tức đưa Lãnh Cửu Dung đi gặp Diêm Vương!” Nói xong, hắn siết nhẹ lưỡi kiếm mỏng trên cổ tôi, tôi cảm thấy trên cổ chợt lạnh, lập tức hiểu ra là bị kiếm cứa chảy máu.
Viên Chấn Đông chắc hẳn cũng đã phát hiện ra, thần sắc hắn dịu đi đôi chút, nói lời khuyên giải Tạ Tứ: “Được, ngươi đừng hành động liều lĩnh, ta giúp ngươi đạt được tâm nguyện là được. Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng làm tổn thương Thục phi nương nương, nếu không, ngươi không những không có được những điều ngươi muốn, mà còn phải đền cả mạng nữa”. Nói xong, hắn đi đến trước mặt Trương Đạo Cơ, nói; “Trương Đạo Cơ, ngươi mau đưa nửa cuốn ‘Tịch Tà kiếm phổ’ ra, ta có thể cân nhắc khuyên nương nương xử lý ngươi nhẹ hơn!”.
Sắc mặt Trương Đạo Cơ hiện giờ khỏi cần phải nói khó coi đến thế nào. Gã buồn như đưa đám nói với Viên Chấn Đông: “Làm gì có ‘Tịch tà kiếm phổ’ ở đâu ra. Đây chẳng qua chỉ là thứ trong truyền thuyết mà thôi. Đại ca của ta nghe nói Tạ Tứ là một tên si cuồng võ nghệ, liền cố ý tùy tiện lấy trên giang hồ mấy cuốn bí tịch võ lâm, sai người hỗn loạn tập hợp lại rồi nói là ‘Tịch Tà kiếm phổ’ đã thất truyền từ lâu. Tạ Tứ lại có thể tin tưởng, thật sự biến mình thành thái giám, biến thành kẻ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ như bây giờ”.
Lời Trương Đạo Cơ nói, ai nghe cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, song tôi biết, tất cả mọi điều gã nói đều là sự thật. Một người tới bước đường cùng, nhất là một kẻ tham sống sợ chết như gã thì sẽ không có dũng khí nói láo. Huống chi, “Tịch Tà kiếm phổ” vốn chỉ là thứ trong truyền thuyết mà thôi, sao có thể vừa khéo như thế, xuất hiện trong tay Vệ Cần Thiên đây?
Thân mình Viên Chấn Đông cứng lại, không nói một lời, tựa như đang suy nghĩ xem phải làm thế nào cho tốt.
Tạ Tứ đương nhiên không chịu tin sự thật này. Muốn hắn chấp nhận chỉ vì một cuốn bí kíp võ công được gom bậy ghép bạ mà tự hoạn mình, làm sao hắn có thể chấp nhận nổi?
Thanh kiếm mỏng lưỡi của hắn sát tới thêm một chút, trên cổ tôi có máu chảy xuống. Tạ Tứ tàn độc nói: “Trương Đạo Cơ, ngươi khỏi cần lừa gạt ta! Nếu không phải là ‘Tịch Tà kiếm phổ’ thật thì sự uyên thâm vi diệu của võ công ở đầu cuốn bí kíp sao có thể là thật như vậy? Viên Chấn Đông, ta cho ngươi thời gian nửa tuần hương, nếu ngươi vẫn không thể đưa ‘Tịch Tà kiếm phổ’ đến trước mặt ta, vậy thì trên thế gian này từ giờ trở đi sẽ không còn ả Lãnh Cửu Dung này nữa”.
Viên Chấn Đông chưa kịp trả lời, Trương Đạo Cơ đã nói: “Ta thật sự không có. Đông Phương Bất Bại đã chết bao nhiêu năm, ai biết cuốn sách kia ở chốn nào. Đại ca của ta đưa cho ngươi cuốn sách đó, sở dĩ ngươi xem không hiểu, đó là vì huynh ấy sợ ngươi biết đây không phải bảo điển gì nên mới cố tình viết ngược lại bí kíp võ công này.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Tạ Tứ trầm tư một lát, không thể không tin tưởng đôi chút. Giọng nói của hắn có phần run rẩy.
Trương Đạo Cơ không biết làm thế nào, nói: “Những lời nên nói ta đều đã nói cả, hiện giờ ta đã là Bồ Tát bùn qua sông, thân mình khó giữ nổi, ta còn nói láo lừa ngươi sao? Ta cũng không phải người trong võ lâm, không dùng đến cuốn sách kia, nếu ta thật sự có, sao không đưa cho ngươi? Chẳng lẽ cuốn sách kia lại có thể quan trọng hơn tính mạng của ta sao?”.
Tạ Tứ nghe vậy, thét dài một tiếng, quát Trương Đạo Cơ: “Trương Đạo Cơ, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!”, nói xong, liền muốn tiến về phía Trương Đạo Cơ. Thanh kiếm mỏng lưỡi của hắn vừa mới tách khỏi cổ tôi, lập tức lại trở lại. Giọng nói của hắn dần dần bình tĩnh hơn: “Viên Chấn Đông, ngươi đang tìm cách để ta buông tha Lãnh Cửu Dung chứ gì. Trừ phi ngươi giao ‘Tịch Tà kiếm phổ’ ra, bằng không, Lãnh Cửu Dung chết là điều chắc chắn”.
Tạ Tứ nói xong, ép tôi đứng lên, chậm rãi di chuyển xuống dưới bậc thang.
Băng Ngưng vốn đứng ở một bên, chưa hề lên tiếng, không có ai chú ý đến cô bé, lúc này cô bé bắt đầu lặng lẽ vòng ra phía sau Tạ Tứ. Nhưng Tạ Tứ đã nhìn thấy từ sớm. Hắn liếc mắt nhìn Băng Ngưng một cái, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu ta không sống được, Thục phi nương nương của Tây Tống cũng phải chôn cùng với ta”.
Băng Ngưng nghe vậy, không dám hành động khinh suất nữa.
Tôi bụng bảo dạ, đó gọi là tất cả nhân quả duyên pháp đều có số mệnh, nếu hôm nay tôi chết, cũng đều là số trời đã định. Âm mưu của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ hòng lật đổ triều đình Tây Tống đã bị phá vỡ, dù tôi có chết cũng không hối tiếc. Nếu có thể sớm thác xuống gặp Tiết vương gia, cũng coi như là đã thỏa một nguyện vọng.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng lại càng thản nhiên. Tôi đi theo bước của Tạ Tứ, đối với mọi người trên điện, Tạ Tứ như gặp phải đại địch. Tạ Tứ nhìn Viên Chấn Đông, Hải Đông Thanh, Băng Ngưng một đám nhân tài võ học, bất giác cũng có phần hấp tấp.
Bỗng nhiên, sắc mặt của đám Viên Chấn Đông hơi quái lạ. Ai nấy đều trở nên có chút hoang mang, lại có chút dè dặt. Lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thanh kiếm mỏng lưỡi của Tạ Tứ đặt ngang trên cổ tôi đã rơi xuống đất “xoảng” một cái. Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tạ Tứ rên lên một tiếng, cả người nặng nề đổ xuống đất.
Tôi lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra Tạ Tứ đã nằm trên mặt đất tắt thở rồi. Trước ngực của hắn lộ ra mũi dao găm nhỏ. Có thể thấy được con dao găm kia đâm vào người hắn từ phía sau. Tạ Tứ tắt thở, ngã vật xuống đất, cả con dao kia vẫn chưa ghim tất vào trong thân thể. Mà sau lưng Tạ Tứ, một bé con đang đứng đó chết lặng cả người – nghĩa nữ của tôi – Diệp Phiên Phiên.
“Phiên Phiên?” Tôi thoáng ngẩn người: Vậy mà lại là Phiên Phiên cầm dao găm giết chết Tạ Tứ sao?
Diệp Phiên Phiên nghe tiếng tôi gọi mới tỉnh lại từ trong cơn kinh khiếp. Mắt con bé tràn đầy sợ hãi, hoảng hốt kêu lên: “Mẫu phi, con… con giết người rồi. Con mà lại giết người rồi!”.
Tôi ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bả vai nó, nói: “Phiên Phiên, vì cứu mẫu phi nên con mới làm vậy. Sẽ không có ai trách cứ con đâu. Mẫu phi phải cảm tạ con”.
Tôi an ủi Phiên Phiên một hồi lâu, bé con mới bình tĩnh lại. Viên Chấn Đông đã căn dặn người mang thi thể của Vệ Cần Thiên và Tạ Tứ ra xử lý.
Viên Chấn Đông hỏi: “Nương nương, nên xử trí Tứ Lang ra sao? Xin nương nương hãy ra ý chỉ”.
Tôi đưa mắt nhìn Tứ Lang, nói: “Thôi, Đại tướng quân cứ đưa đứa bé này về Vệ gia đi”.
Viên Chấn Đông có chút khó xử, nói: “Nương nương, có câu rằngg nhổ cỏ không trừ gốc, họa về sau vô cùng, xin nương nương suy tính cẩn thận rồi hẵng làm”.
Tôi thở dài nói: “Thôi, Tướng quân. Vệ Cần Thiên, Trương Đạo Cơ mưu phản đương nhiên là tội ác tày trời, nhưng lại không liên quan gì đến đứa bé này, triều đình hà tất phải vướng mắc chuyện này chứ? Tướng quân cứ làm theo lời bản cung nói đi”.
“Vâng.” Viên Chấn Đông đáp.
“Còn Trương Đạo Cơ”, tôi liếc mắt nhìn Trương Đạo Cơ: “Bản cung muốn đích thân thẩm vấn gã!”.
Viên Chấn Đông không thể ngờ rằng tôi sẽ nói như thế, buộc lòng phải trả lời: “Vâng, nương nương”.
Tôi lại nhìn các đại thần đứng bên phía Trương Đạo Cơ, lúc này, những đại thần đó đã khủng hoảng đến nơm nơm run run, không biết thế nào mới phải. Tôi thở dài một tiếng, thầm nghĩ sợ chết cũng là lẽ thường tình của con người. Những đại thần đó đều là người có thê tử có nhi tử, vì muốn bảo toàn tính mạng nên họ mới đứng sang bên Trương Đạo Cơ, cũng coi như là chuyện có thể thông cảm. Nếu tôi muốn trị tội bọn họ, chỉ sợ sẽ làm cho lòng người bàng hoàng, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả vương triều Tây Tống, như vậy thì sẽ không đền bù được tổn thất.
Bởi vậy, tôi lãnh đạm nói: “Hôm nay các đại thần thà chết để bảo vệ vương triều Tây Tống ta, mỗi người thăng liền hai cấp, những người đứng sang phía Trương Đạo Cơ, bản cung cũng không muốn đuổi cùng giết tận. Chư vị thân là trọng thần Tây Tống, vốn nên tận trung tận lễ vì Tây Tống. Bây giờ lại mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường với kẻ gian, bản cung vốn nên trách phạt thật nặng. Song nể tình chư vị đều từng lập nhiều công lao hiển hách cho triều đình Tây Tống, thôi bỏ qua cho chư vị một lần này. Bản cung chỉ mong chư vị có thể tự thu xếp ổn thỏa, trở về quay mặt vào tường mà suy nghĩ, xét lại mình trong việc lần này. Phàm là đại thần đứng về phía Trương Đạo Cơ, mỗi người giáng ba cấp. Không biết chư vị có bằng lòng hay không?”.
Viên Chấn Đông giao Tứ Lang cho Thư Vũ, nói với Tạ Tứ: “Tạ Tứ, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, hiện giờ ngươi đã không còn đường nào để trốn nữa rồi”.
“Hừ! Nói nhảm ít thôi! Viên Chấn Đông, nếu ngươi còn dám nói một câu, ta lập tức đưa Lãnh Cửu Dung đi gặp Diêm Vương!” Nói xong, hắn siết nhẹ lưỡi kiếm mỏng trên cổ tôi, tôi cảm thấy trên cổ chợt lạnh, lập tức hiểu ra là bị kiếm cứa chảy máu.
Viên Chấn Đông chắc hẳn cũng đã phát hiện ra, thần sắc hắn dịu đi đôi chút, nói lời khuyên giải Tạ Tứ: “Được, ngươi đừng hành động liều lĩnh, ta giúp ngươi đạt được tâm nguyện là được. Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng làm tổn thương Thục phi nương nương, nếu không, ngươi không những không có được những điều ngươi muốn, mà còn phải đền cả mạng nữa”. Nói xong, hắn đi đến trước mặt Trương Đạo Cơ, nói; “Trương Đạo Cơ, ngươi mau đưa nửa cuốn ‘Tịch Tà kiếm phổ’ ra, ta có thể cân nhắc khuyên nương nương xử lý ngươi nhẹ hơn!”.
Sắc mặt Trương Đạo Cơ hiện giờ khỏi cần phải nói khó coi đến thế nào. Gã buồn như đưa đám nói với Viên Chấn Đông: “Làm gì có ‘Tịch tà kiếm phổ’ ở đâu ra. Đây chẳng qua chỉ là thứ trong truyền thuyết mà thôi. Đại ca của ta nghe nói Tạ Tứ là một tên si cuồng võ nghệ, liền cố ý tùy tiện lấy trên giang hồ mấy cuốn bí tịch võ lâm, sai người hỗn loạn tập hợp lại rồi nói là ‘Tịch Tà kiếm phổ’ đã thất truyền từ lâu. Tạ Tứ lại có thể tin tưởng, thật sự biến mình thành thái giám, biến thành kẻ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ như bây giờ”.
Lời Trương Đạo Cơ nói, ai nghe cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, song tôi biết, tất cả mọi điều gã nói đều là sự thật. Một người tới bước đường cùng, nhất là một kẻ tham sống sợ chết như gã thì sẽ không có dũng khí nói láo. Huống chi, “Tịch Tà kiếm phổ” vốn chỉ là thứ trong truyền thuyết mà thôi, sao có thể vừa khéo như thế, xuất hiện trong tay Vệ Cần Thiên đây?
Thân mình Viên Chấn Đông cứng lại, không nói một lời, tựa như đang suy nghĩ xem phải làm thế nào cho tốt.
Tạ Tứ đương nhiên không chịu tin sự thật này. Muốn hắn chấp nhận chỉ vì một cuốn bí kíp võ công được gom bậy ghép bạ mà tự hoạn mình, làm sao hắn có thể chấp nhận nổi?
Thanh kiếm mỏng lưỡi của hắn sát tới thêm một chút, trên cổ tôi có máu chảy xuống. Tạ Tứ tàn độc nói: “Trương Đạo Cơ, ngươi khỏi cần lừa gạt ta! Nếu không phải là ‘Tịch Tà kiếm phổ’ thật thì sự uyên thâm vi diệu của võ công ở đầu cuốn bí kíp sao có thể là thật như vậy? Viên Chấn Đông, ta cho ngươi thời gian nửa tuần hương, nếu ngươi vẫn không thể đưa ‘Tịch Tà kiếm phổ’ đến trước mặt ta, vậy thì trên thế gian này từ giờ trở đi sẽ không còn ả Lãnh Cửu Dung này nữa”.
Viên Chấn Đông chưa kịp trả lời, Trương Đạo Cơ đã nói: “Ta thật sự không có. Đông Phương Bất Bại đã chết bao nhiêu năm, ai biết cuốn sách kia ở chốn nào. Đại ca của ta đưa cho ngươi cuốn sách đó, sở dĩ ngươi xem không hiểu, đó là vì huynh ấy sợ ngươi biết đây không phải bảo điển gì nên mới cố tình viết ngược lại bí kíp võ công này.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Tạ Tứ trầm tư một lát, không thể không tin tưởng đôi chút. Giọng nói của hắn có phần run rẩy.
Trương Đạo Cơ không biết làm thế nào, nói: “Những lời nên nói ta đều đã nói cả, hiện giờ ta đã là Bồ Tát bùn qua sông, thân mình khó giữ nổi, ta còn nói láo lừa ngươi sao? Ta cũng không phải người trong võ lâm, không dùng đến cuốn sách kia, nếu ta thật sự có, sao không đưa cho ngươi? Chẳng lẽ cuốn sách kia lại có thể quan trọng hơn tính mạng của ta sao?”.
Tạ Tứ nghe vậy, thét dài một tiếng, quát Trương Đạo Cơ: “Trương Đạo Cơ, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!”, nói xong, liền muốn tiến về phía Trương Đạo Cơ. Thanh kiếm mỏng lưỡi của hắn vừa mới tách khỏi cổ tôi, lập tức lại trở lại. Giọng nói của hắn dần dần bình tĩnh hơn: “Viên Chấn Đông, ngươi đang tìm cách để ta buông tha Lãnh Cửu Dung chứ gì. Trừ phi ngươi giao ‘Tịch Tà kiếm phổ’ ra, bằng không, Lãnh Cửu Dung chết là điều chắc chắn”.
Tạ Tứ nói xong, ép tôi đứng lên, chậm rãi di chuyển xuống dưới bậc thang.
Băng Ngưng vốn đứng ở một bên, chưa hề lên tiếng, không có ai chú ý đến cô bé, lúc này cô bé bắt đầu lặng lẽ vòng ra phía sau Tạ Tứ. Nhưng Tạ Tứ đã nhìn thấy từ sớm. Hắn liếc mắt nhìn Băng Ngưng một cái, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu ta không sống được, Thục phi nương nương của Tây Tống cũng phải chôn cùng với ta”.
Băng Ngưng nghe vậy, không dám hành động khinh suất nữa.
Tôi bụng bảo dạ, đó gọi là tất cả nhân quả duyên pháp đều có số mệnh, nếu hôm nay tôi chết, cũng đều là số trời đã định. Âm mưu của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ hòng lật đổ triều đình Tây Tống đã bị phá vỡ, dù tôi có chết cũng không hối tiếc. Nếu có thể sớm thác xuống gặp Tiết vương gia, cũng coi như là đã thỏa một nguyện vọng.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng lại càng thản nhiên. Tôi đi theo bước của Tạ Tứ, đối với mọi người trên điện, Tạ Tứ như gặp phải đại địch. Tạ Tứ nhìn Viên Chấn Đông, Hải Đông Thanh, Băng Ngưng một đám nhân tài võ học, bất giác cũng có phần hấp tấp.
Bỗng nhiên, sắc mặt của đám Viên Chấn Đông hơi quái lạ. Ai nấy đều trở nên có chút hoang mang, lại có chút dè dặt. Lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thanh kiếm mỏng lưỡi của Tạ Tứ đặt ngang trên cổ tôi đã rơi xuống đất “xoảng” một cái. Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tạ Tứ rên lên một tiếng, cả người nặng nề đổ xuống đất.
Tôi lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra Tạ Tứ đã nằm trên mặt đất tắt thở rồi. Trước ngực của hắn lộ ra mũi dao găm nhỏ. Có thể thấy được con dao găm kia đâm vào người hắn từ phía sau. Tạ Tứ tắt thở, ngã vật xuống đất, cả con dao kia vẫn chưa ghim tất vào trong thân thể. Mà sau lưng Tạ Tứ, một bé con đang đứng đó chết lặng cả người – nghĩa nữ của tôi – Diệp Phiên Phiên.
“Phiên Phiên?” Tôi thoáng ngẩn người: Vậy mà lại là Phiên Phiên cầm dao găm giết chết Tạ Tứ sao?
Diệp Phiên Phiên nghe tiếng tôi gọi mới tỉnh lại từ trong cơn kinh khiếp. Mắt con bé tràn đầy sợ hãi, hoảng hốt kêu lên: “Mẫu phi, con… con giết người rồi. Con mà lại giết người rồi!”.
Tôi ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bả vai nó, nói: “Phiên Phiên, vì cứu mẫu phi nên con mới làm vậy. Sẽ không có ai trách cứ con đâu. Mẫu phi phải cảm tạ con”.
Tôi an ủi Phiên Phiên một hồi lâu, bé con mới bình tĩnh lại. Viên Chấn Đông đã căn dặn người mang thi thể của Vệ Cần Thiên và Tạ Tứ ra xử lý.
Viên Chấn Đông hỏi: “Nương nương, nên xử trí Tứ Lang ra sao? Xin nương nương hãy ra ý chỉ”.
Tôi đưa mắt nhìn Tứ Lang, nói: “Thôi, Đại tướng quân cứ đưa đứa bé này về Vệ gia đi”.
Viên Chấn Đông có chút khó xử, nói: “Nương nương, có câu rằngg nhổ cỏ không trừ gốc, họa về sau vô cùng, xin nương nương suy tính cẩn thận rồi hẵng làm”.
Tôi thở dài nói: “Thôi, Tướng quân. Vệ Cần Thiên, Trương Đạo Cơ mưu phản đương nhiên là tội ác tày trời, nhưng lại không liên quan gì đến đứa bé này, triều đình hà tất phải vướng mắc chuyện này chứ? Tướng quân cứ làm theo lời bản cung nói đi”.
“Vâng.” Viên Chấn Đông đáp.
“Còn Trương Đạo Cơ”, tôi liếc mắt nhìn Trương Đạo Cơ: “Bản cung muốn đích thân thẩm vấn gã!”.
Viên Chấn Đông không thể ngờ rằng tôi sẽ nói như thế, buộc lòng phải trả lời: “Vâng, nương nương”.
Tôi lại nhìn các đại thần đứng bên phía Trương Đạo Cơ, lúc này, những đại thần đó đã khủng hoảng đến nơm nơm run run, không biết thế nào mới phải. Tôi thở dài một tiếng, thầm nghĩ sợ chết cũng là lẽ thường tình của con người. Những đại thần đó đều là người có thê tử có nhi tử, vì muốn bảo toàn tính mạng nên họ mới đứng sang bên Trương Đạo Cơ, cũng coi như là chuyện có thể thông cảm. Nếu tôi muốn trị tội bọn họ, chỉ sợ sẽ làm cho lòng người bàng hoàng, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả vương triều Tây Tống, như vậy thì sẽ không đền bù được tổn thất.
Bởi vậy, tôi lãnh đạm nói: “Hôm nay các đại thần thà chết để bảo vệ vương triều Tây Tống ta, mỗi người thăng liền hai cấp, những người đứng sang phía Trương Đạo Cơ, bản cung cũng không muốn đuổi cùng giết tận. Chư vị thân là trọng thần Tây Tống, vốn nên tận trung tận lễ vì Tây Tống. Bây giờ lại mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường với kẻ gian, bản cung vốn nên trách phạt thật nặng. Song nể tình chư vị đều từng lập nhiều công lao hiển hách cho triều đình Tây Tống, thôi bỏ qua cho chư vị một lần này. Bản cung chỉ mong chư vị có thể tự thu xếp ổn thỏa, trở về quay mặt vào tường mà suy nghĩ, xét lại mình trong việc lần này. Phàm là đại thần đứng về phía Trương Đạo Cơ, mỗi người giáng ba cấp. Không biết chư vị có bằng lòng hay không?”.