Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 2 Không phải chỉ có ông mới làm được
Giọng nói này, phút chốc làm cho cơ thể người trong lòng cứng đơ, làm cho cảm xúc kích động trước đó, phút chốc trở nên hoảng loạn, cũng khiến cho nụ cười của Trương Vĩnh Hiên dần cứng lại.
“Anh, anh mau trốn đi!”
Nguyệt Hi liều mạng đẩy Trương Vĩnh Hiên ra ngoài.
“Đi? Đã đến rồi, vậy thì đừng đi! Tội phạm tử hình, còn dám quay lại, gan lớn lắm!”
Sắc mặt Trương Hồng Hải thay đổi nhẹ, sau đó cười lạnh không thôi.
Năm đó Trương Vĩnh Hiên thân là cậu chủ của nhà họ Trương, người cầm lái của nhà họ Trương trong tương lai, ông ta đương nhiên phải tâng bốc Trương Vĩnh Hiên bằng mọi cách.
Nhưng mà bây giờ, anh trai song sinh của ông ta là người cầm lái của nhà họ Trương, địa vị của ông ta trong nhà họ Trương cũng không thấp, nhất là sau ngày hôm nay, ông ta bấu víu được vào mối quan hệ với nhà họ Lâm, thành phố Đông Hoàng, thậm chí là tỉnh Lâm Bắc, còn có ai có thể khiến ông ta phải kiêng dè?
Tuy là không biết Trương Vĩnh Hiên người vốn là tội phạm tử hình tại sao lại dám xuất hiện ngông nghênh ở trước mặt mọi người, nhưng năm năm trước ông ta có thể biến Trương Vĩnh Hiên thành tội phạm giết người, bây giờ cũng có thể, mà còn dễ hơn năm năm trước nhiều.
Trương Vĩnh Hiên ôm Nguyệt Hi vào trong lòng, vốn dĩ còn tưởng rằng năm năm không gặp, mối quan hệ giữa hai anh em họ trở nên xa lạ hơn rất nhiều, nhưng giây khắc này, mọi ngăn cách đều không thấy đâu nữa.
Còn về sự uy hiếp của Trương Hồng Hải, nếu như để mấy cao thủ kia biết được, đoán chừng bọn họ sẽ cười đau bụng tới chết mất, một người phàm tục lại có thể dám uy hiếp một Trấn Thiên Vương.
Nghe thấy Trương Hồng Hải bất cần uy hiếp anh, Trương Vĩnh Hiên đột nhiên muốn bật cười.
Lúc này, xảy ra chuyện này ở đây, có chút giống với năm năm trước!
Năm năm trước, cũng là em gái khổ tâm cầu xin mấy người nhà họ Trương bỏ qua cho anh, nhưng tất cả người nhà họ Trương không hề động lòng chút nào.
Chỉ là, đã năm năm trôi qua, địa vị cũng đã thay đổi rồi!
Cho tới bây giờ, người có thể uy hiếp Trấn Thiên Vương anh, vẫn không tồn tại!
“Nhưng mà Nguyệt Hi à, muốn để tôi buông tha cho anh trai cô, cũng không phải không được, cô chắc là biết nên làm thế nào nhỉ!”
Trương Hồng Hải nhàn nhạt quét ánh mắt về phía Trương Vĩnh Hiên, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trương Nguyệt Hi, khóe miệng mập mờ nở nụ cười nham hiểm.
“Ông đang uy hiếp Nguyệt Hi đó sao?” Không đợi Trương Nguyệt Hi nói gì, Trương Vĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hồng Hải, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhưng Trương Hồng Hải nghe vậy lại thấy hơi rùng mình.
VietWriter
Vào giây khắc này, cả người Trương Hồng Hải run lên, nhìn thấy ánh mắt của Trương Vĩnh Hiên, không biết tại sao, Trương Hồng Hải giống như nhìn thấy chín tầng địa ngục nghênh đón mình.
Năm năm chinh chiến trên sa trường, loại sát khí kinh thiên động địa đó, làm sao mà một Trương Hồng Hải được nuôi dưỡng thành phế vật có thể chịu đựng được!
Nếu không phải người này còn có chút ích lợi, Trương Vĩnh Hiên dựa vào ánh mặt thôi cũng có thể kéo người này vào chín tầng địa ngục.
Nhưng mà, người này nếu dám uy hiếp Nguyệt Hi, cho dù có ích đến mức nào, Trương Vĩnh Hiên cũng sẽ tống ông ta đi gặp phật tổ.
“Ể, người này là ai? Lại có thể dám trừng mắt với Trương Hồng Hải, chẳng lẽ là con cháu của dòng họ lớn nào đó trong tỉnh sao?”
“Con cháu sinh ra từ trong tỉnh thì có làm sao? Còn có thể lớn hơn nhà họ Lâm sao? Nhà họ Lâm là dòng họ lớn nhất trong tỉnh Lâm Bắc, hôm nay là ngày đính hôn của cậu chủ nhà họ Lâm và cô chủ Trương Nguyệt Hi của nhà họ Trương, ai dám đến phá hoại cơ chứ?”
Cậu chủ nhà họ Lâm nhìn trúng Trương Nguyệt Hi, chuyện này dường như cả thành phố Đông Hoàng đều biết, hôm nay là ngày đính hôn của họ, cả tòa nhà này đều biết.
Mấy người nhà họ Trương này là đến đón Trương Nguyệt Hi về nhà họ Trương.
“Nguyệt Hi, nhà họ Lâm là như thế nào? Em muốn đính hôn sao?”
Nghe thấy lời thảo luận của những người xung quanh, sau đó liên tưởng đến những lời vừa nãy mà em gái nói lúc đi ra, sắc mặt của Trương Vĩnh Hiên đã trở nên xanh ngắt.
Nhà họ Lâm? Dòng họ của Lâm Thành Nam sao?
Em gái của Trương Vĩnh Hiên anh, cho dù là những thanh niên trẻ tuổi nhất của dòng họ cấp bậc cao trong thủ đô cũng chưa chắc đã xứng, huống hồ chi là một nhà họ Lâm nhỏ bé.
Ở trước mặt Trấn Thiên Vương, có lẽ đến cả dũng khí nói chuyện mà Lâm Thành Nam cũng không có.
Nếu như nhà họ Lâm dám bức ép em gái anh, vậy thì, nhà họ Lâm, không cần thiết phải tồn tại!
“Chú Hải, con đồng ý với chú, con đồng ý với chú! Con đồng ý gả cho Lâm Thành Trí!”
Trương Nguyệt Hi không trả lời Trương Vĩnh Hiên, mà là ôm chặt lấy anh, trong ánh mắt tràn ngập nước, năm năm trước, cô ấy đã đánh mất anh trai một lần, năm năm sau, không dễ gì gặp lại anh trai, cô ấy không muốn đánh mất anh trai một lần nữa.
Nếu như có thể giúp cho anh trai sống dưới ánh nắng mặt trời một lần nữa, cô chịu chút thiệt thòi thì đã sao?
Nghe thấy lời nói của Trương Nguyệt Hi, trên mặt Trương Hồng Hải nở ra một nụ cười, khinh bỉ nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên: “Nhìn thấy chưa, tôi không hề ép Nguyệt Hi, đây là Nguyệt Hi tự nguyện đấy nhé.”
Trương Vĩnh Hiên vuốt nhẹ đầu của em gái, cố hết sức làm cho giọng nói của mình ấm áp một chút: “Cô nhóc, không cần làm cho bản thân phải chịu thiệt thòi, có anh ở đây, thế giới này sẽ không còn ai dám bức ép em phải làm cái gì nữa cả!”
Em gái của Trương Vĩnh Hiên, đứng về phía đó, địa vị cũng không thấp hơn những cậu chủ, cô chủ của những dòng họ cấp cao, chỉ cần Trương Vĩnh Hiên còn sống, trên thế giới này, còn ai dám ép bức cô?
“Năm năm rồi, Trương Vĩnh Hiên, khẩu khí của cậu vẫn lớn như vậy!” Trương Hồng Hải lạnh lùng nói.
Một tội phạm giết người mà thôi, mảnh đất của thành phố Đông Hoàng này không phải là nơi mà anh có thể nắm lấy.
“Tôi đến đón em gái, không ngờ lại gặp được ông, cũng được, ông nhận trước chút lời lãi đi.”
Còn chưa dứt lời, chính vào lúc Trương Hồng Hải đang nghi hoặc, chỉ thấy Trương Vĩnh Hiên chỉ điểm về phía ông ta nhanh như một tia chớp.
Răng rắc hai tiếng, đầu gối vỡ vụn!
“Vốn nên giết ông, nhưng nếu để ông chết đơn giản như vậy, thì tôi quá nhân từ rồi!”
“Nói với Trương Hồng Giang, rằng tôi trở về rồi.”
“Năm năm rồi, cũng nên báo thù cho bố mẹ tôi rồi!”
Giọng nói lạnh như băng của Trương Vĩnh Hiên truyền đến, sau đó anh mang theo Trương Nguyệt Hi có chút ngơ ngốc ra ngoài.
“A!”
Tốc độ của Trương Vĩnh Hiên quá nhanh, cho đến khi Trương Vĩnh Hiên xoay người, Trương Hồng Hải lúc này mở mềm nhũn ngã khụy xuống đất, kêu thảm khắp cả tòa nhà.
Người phụ nữ bên cạnh anh bị dọa cho hôn mê ngay lập tức.
Giây khắc này, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều cùng hít một hơi thật sâu, hai mắt tròn xoe, không thể tin được nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên.
“Sao anh ta dám! Đó là Trương Hồng Hải đó!”
“Đây là thành phố Đông Hoàng, thiên hạ của nhà họ Trương, anh ta cứ thẳng tay như vậy, không sợ nhà họ Trương báo thù sao?”
“Đây là muốn đắc tội với nhà họ Trương hả, năm năm rồi, người từng đắc tội với nhà họ Trương không một ai có kết cục tốt, bây giờ có nhà họ Lâm chống lưng, người này chết chắc rồi!”
Lời nói của những người xung quanh, Trương Vĩnh Hiên giống như không nghe thấy vậy, một nhà họ Trương nhỏ bé không đáng để anh quan tâm.
Anh không phá hoại nhà họ Trương ngay, là bởi vì thương tổn mà nhà họ Trương gây ra cho anh thực sự quá lớn, anh muốn chơi với nhà họ Trương một cách chậm rãi, anh muốn để những người nhà họ Trương – những người đã khinh thường sự sống chết của bố mẹ anh – bọn họ đều phải quỳ trước mặt bố mẹ nuôi của anh mà sám hối.
“Người anh em, làm người khác bị thương, anh muốn bỏ đi đơn giản như vậy sao?”
Chính vào lúc này, mấy người mặc đồ vest màu đen đi qua đó, chặn trước mặt Trương Vĩnh Hiên.
“Em Phương, giết tên đó, giết cậu ta, tất cả có tôi lo!”
Lúc nãy đầu gối Trương Hồng Giang đau đến mất giọng, nhìn thấy mấy người đi qua, lập tức hét lớn lên.
“Ông ta có chắc là muốn làm chó?”
Trương Vĩnh Hiên cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại làm cho sắc mặt của Phương Mạnh Minh ngớ ra, không tự chủ được tránh ra để nhường đường.
Đó là đôi mắt như thế nào!
Cuồng bạo!
Bá đạo!
Không ai bì nổi!
Nhưng mà Trương Vĩnh Hiên không có lập tức rời khỏi, mà nói với người bên cạnh: “Đưa Nguyệt Hi xuống dưới tầng đợi tôi, tôi phải xử lý một chút chuyện.”
Chính vào lúc tất cả mọi người đang nghi hoặc lời này là đang nói với ai, hai người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đưa Trương Nguyệt Hi đang có chút ngây ngốc xuống dưới lầu.
Trương Vĩnh Hiên từ từ quay người lại, nhìn về phía Trương Hồng Hải đang mang theo sắc mặt hung ác, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là ngày gặp lại của tôi và em gái, tôi cũng không tiện giết chóc quá dã man.”
“Vốn muốn để ông gửi lời giúp tôi, nhưng ông thực sự không tiếc mạng, bây giờ tôi để cho ông biết, chuyện gửi lời này, cũng không phải chỉ có ông mới có thể làm!”
“Cậu muốn làm gì?”
Bị ánh mắt của Trương Vĩnh Hiên quét trúng, Trương Hồng Hải tê dại cả da đầu, nhưng còn chưa đợi ông ta phản ứng lại, một thân ảnh vụt qua, ông ta mềm nhũn ngã khụy xuống đất…
“Anh, anh mau trốn đi!”
Nguyệt Hi liều mạng đẩy Trương Vĩnh Hiên ra ngoài.
“Đi? Đã đến rồi, vậy thì đừng đi! Tội phạm tử hình, còn dám quay lại, gan lớn lắm!”
Sắc mặt Trương Hồng Hải thay đổi nhẹ, sau đó cười lạnh không thôi.
Năm đó Trương Vĩnh Hiên thân là cậu chủ của nhà họ Trương, người cầm lái của nhà họ Trương trong tương lai, ông ta đương nhiên phải tâng bốc Trương Vĩnh Hiên bằng mọi cách.
Nhưng mà bây giờ, anh trai song sinh của ông ta là người cầm lái của nhà họ Trương, địa vị của ông ta trong nhà họ Trương cũng không thấp, nhất là sau ngày hôm nay, ông ta bấu víu được vào mối quan hệ với nhà họ Lâm, thành phố Đông Hoàng, thậm chí là tỉnh Lâm Bắc, còn có ai có thể khiến ông ta phải kiêng dè?
Tuy là không biết Trương Vĩnh Hiên người vốn là tội phạm tử hình tại sao lại dám xuất hiện ngông nghênh ở trước mặt mọi người, nhưng năm năm trước ông ta có thể biến Trương Vĩnh Hiên thành tội phạm giết người, bây giờ cũng có thể, mà còn dễ hơn năm năm trước nhiều.
Trương Vĩnh Hiên ôm Nguyệt Hi vào trong lòng, vốn dĩ còn tưởng rằng năm năm không gặp, mối quan hệ giữa hai anh em họ trở nên xa lạ hơn rất nhiều, nhưng giây khắc này, mọi ngăn cách đều không thấy đâu nữa.
Còn về sự uy hiếp của Trương Hồng Hải, nếu như để mấy cao thủ kia biết được, đoán chừng bọn họ sẽ cười đau bụng tới chết mất, một người phàm tục lại có thể dám uy hiếp một Trấn Thiên Vương.
Nghe thấy Trương Hồng Hải bất cần uy hiếp anh, Trương Vĩnh Hiên đột nhiên muốn bật cười.
Lúc này, xảy ra chuyện này ở đây, có chút giống với năm năm trước!
Năm năm trước, cũng là em gái khổ tâm cầu xin mấy người nhà họ Trương bỏ qua cho anh, nhưng tất cả người nhà họ Trương không hề động lòng chút nào.
Chỉ là, đã năm năm trôi qua, địa vị cũng đã thay đổi rồi!
Cho tới bây giờ, người có thể uy hiếp Trấn Thiên Vương anh, vẫn không tồn tại!
“Nhưng mà Nguyệt Hi à, muốn để tôi buông tha cho anh trai cô, cũng không phải không được, cô chắc là biết nên làm thế nào nhỉ!”
Trương Hồng Hải nhàn nhạt quét ánh mắt về phía Trương Vĩnh Hiên, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trương Nguyệt Hi, khóe miệng mập mờ nở nụ cười nham hiểm.
“Ông đang uy hiếp Nguyệt Hi đó sao?” Không đợi Trương Nguyệt Hi nói gì, Trương Vĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hồng Hải, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhưng Trương Hồng Hải nghe vậy lại thấy hơi rùng mình.
VietWriter
Vào giây khắc này, cả người Trương Hồng Hải run lên, nhìn thấy ánh mắt của Trương Vĩnh Hiên, không biết tại sao, Trương Hồng Hải giống như nhìn thấy chín tầng địa ngục nghênh đón mình.
Năm năm chinh chiến trên sa trường, loại sát khí kinh thiên động địa đó, làm sao mà một Trương Hồng Hải được nuôi dưỡng thành phế vật có thể chịu đựng được!
Nếu không phải người này còn có chút ích lợi, Trương Vĩnh Hiên dựa vào ánh mặt thôi cũng có thể kéo người này vào chín tầng địa ngục.
Nhưng mà, người này nếu dám uy hiếp Nguyệt Hi, cho dù có ích đến mức nào, Trương Vĩnh Hiên cũng sẽ tống ông ta đi gặp phật tổ.
“Ể, người này là ai? Lại có thể dám trừng mắt với Trương Hồng Hải, chẳng lẽ là con cháu của dòng họ lớn nào đó trong tỉnh sao?”
“Con cháu sinh ra từ trong tỉnh thì có làm sao? Còn có thể lớn hơn nhà họ Lâm sao? Nhà họ Lâm là dòng họ lớn nhất trong tỉnh Lâm Bắc, hôm nay là ngày đính hôn của cậu chủ nhà họ Lâm và cô chủ Trương Nguyệt Hi của nhà họ Trương, ai dám đến phá hoại cơ chứ?”
Cậu chủ nhà họ Lâm nhìn trúng Trương Nguyệt Hi, chuyện này dường như cả thành phố Đông Hoàng đều biết, hôm nay là ngày đính hôn của họ, cả tòa nhà này đều biết.
Mấy người nhà họ Trương này là đến đón Trương Nguyệt Hi về nhà họ Trương.
“Nguyệt Hi, nhà họ Lâm là như thế nào? Em muốn đính hôn sao?”
Nghe thấy lời thảo luận của những người xung quanh, sau đó liên tưởng đến những lời vừa nãy mà em gái nói lúc đi ra, sắc mặt của Trương Vĩnh Hiên đã trở nên xanh ngắt.
Nhà họ Lâm? Dòng họ của Lâm Thành Nam sao?
Em gái của Trương Vĩnh Hiên anh, cho dù là những thanh niên trẻ tuổi nhất của dòng họ cấp bậc cao trong thủ đô cũng chưa chắc đã xứng, huống hồ chi là một nhà họ Lâm nhỏ bé.
Ở trước mặt Trấn Thiên Vương, có lẽ đến cả dũng khí nói chuyện mà Lâm Thành Nam cũng không có.
Nếu như nhà họ Lâm dám bức ép em gái anh, vậy thì, nhà họ Lâm, không cần thiết phải tồn tại!
“Chú Hải, con đồng ý với chú, con đồng ý với chú! Con đồng ý gả cho Lâm Thành Trí!”
Trương Nguyệt Hi không trả lời Trương Vĩnh Hiên, mà là ôm chặt lấy anh, trong ánh mắt tràn ngập nước, năm năm trước, cô ấy đã đánh mất anh trai một lần, năm năm sau, không dễ gì gặp lại anh trai, cô ấy không muốn đánh mất anh trai một lần nữa.
Nếu như có thể giúp cho anh trai sống dưới ánh nắng mặt trời một lần nữa, cô chịu chút thiệt thòi thì đã sao?
Nghe thấy lời nói của Trương Nguyệt Hi, trên mặt Trương Hồng Hải nở ra một nụ cười, khinh bỉ nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên: “Nhìn thấy chưa, tôi không hề ép Nguyệt Hi, đây là Nguyệt Hi tự nguyện đấy nhé.”
Trương Vĩnh Hiên vuốt nhẹ đầu của em gái, cố hết sức làm cho giọng nói của mình ấm áp một chút: “Cô nhóc, không cần làm cho bản thân phải chịu thiệt thòi, có anh ở đây, thế giới này sẽ không còn ai dám bức ép em phải làm cái gì nữa cả!”
Em gái của Trương Vĩnh Hiên, đứng về phía đó, địa vị cũng không thấp hơn những cậu chủ, cô chủ của những dòng họ cấp cao, chỉ cần Trương Vĩnh Hiên còn sống, trên thế giới này, còn ai dám ép bức cô?
“Năm năm rồi, Trương Vĩnh Hiên, khẩu khí của cậu vẫn lớn như vậy!” Trương Hồng Hải lạnh lùng nói.
Một tội phạm giết người mà thôi, mảnh đất của thành phố Đông Hoàng này không phải là nơi mà anh có thể nắm lấy.
“Tôi đến đón em gái, không ngờ lại gặp được ông, cũng được, ông nhận trước chút lời lãi đi.”
Còn chưa dứt lời, chính vào lúc Trương Hồng Hải đang nghi hoặc, chỉ thấy Trương Vĩnh Hiên chỉ điểm về phía ông ta nhanh như một tia chớp.
Răng rắc hai tiếng, đầu gối vỡ vụn!
“Vốn nên giết ông, nhưng nếu để ông chết đơn giản như vậy, thì tôi quá nhân từ rồi!”
“Nói với Trương Hồng Giang, rằng tôi trở về rồi.”
“Năm năm rồi, cũng nên báo thù cho bố mẹ tôi rồi!”
Giọng nói lạnh như băng của Trương Vĩnh Hiên truyền đến, sau đó anh mang theo Trương Nguyệt Hi có chút ngơ ngốc ra ngoài.
“A!”
Tốc độ của Trương Vĩnh Hiên quá nhanh, cho đến khi Trương Vĩnh Hiên xoay người, Trương Hồng Hải lúc này mở mềm nhũn ngã khụy xuống đất, kêu thảm khắp cả tòa nhà.
Người phụ nữ bên cạnh anh bị dọa cho hôn mê ngay lập tức.
Giây khắc này, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều cùng hít một hơi thật sâu, hai mắt tròn xoe, không thể tin được nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên.
“Sao anh ta dám! Đó là Trương Hồng Hải đó!”
“Đây là thành phố Đông Hoàng, thiên hạ của nhà họ Trương, anh ta cứ thẳng tay như vậy, không sợ nhà họ Trương báo thù sao?”
“Đây là muốn đắc tội với nhà họ Trương hả, năm năm rồi, người từng đắc tội với nhà họ Trương không một ai có kết cục tốt, bây giờ có nhà họ Lâm chống lưng, người này chết chắc rồi!”
Lời nói của những người xung quanh, Trương Vĩnh Hiên giống như không nghe thấy vậy, một nhà họ Trương nhỏ bé không đáng để anh quan tâm.
Anh không phá hoại nhà họ Trương ngay, là bởi vì thương tổn mà nhà họ Trương gây ra cho anh thực sự quá lớn, anh muốn chơi với nhà họ Trương một cách chậm rãi, anh muốn để những người nhà họ Trương – những người đã khinh thường sự sống chết của bố mẹ anh – bọn họ đều phải quỳ trước mặt bố mẹ nuôi của anh mà sám hối.
“Người anh em, làm người khác bị thương, anh muốn bỏ đi đơn giản như vậy sao?”
Chính vào lúc này, mấy người mặc đồ vest màu đen đi qua đó, chặn trước mặt Trương Vĩnh Hiên.
“Em Phương, giết tên đó, giết cậu ta, tất cả có tôi lo!”
Lúc nãy đầu gối Trương Hồng Giang đau đến mất giọng, nhìn thấy mấy người đi qua, lập tức hét lớn lên.
“Ông ta có chắc là muốn làm chó?”
Trương Vĩnh Hiên cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại làm cho sắc mặt của Phương Mạnh Minh ngớ ra, không tự chủ được tránh ra để nhường đường.
Đó là đôi mắt như thế nào!
Cuồng bạo!
Bá đạo!
Không ai bì nổi!
Nhưng mà Trương Vĩnh Hiên không có lập tức rời khỏi, mà nói với người bên cạnh: “Đưa Nguyệt Hi xuống dưới tầng đợi tôi, tôi phải xử lý một chút chuyện.”
Chính vào lúc tất cả mọi người đang nghi hoặc lời này là đang nói với ai, hai người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đưa Trương Nguyệt Hi đang có chút ngây ngốc xuống dưới lầu.
Trương Vĩnh Hiên từ từ quay người lại, nhìn về phía Trương Hồng Hải đang mang theo sắc mặt hung ác, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là ngày gặp lại của tôi và em gái, tôi cũng không tiện giết chóc quá dã man.”
“Vốn muốn để ông gửi lời giúp tôi, nhưng ông thực sự không tiếc mạng, bây giờ tôi để cho ông biết, chuyện gửi lời này, cũng không phải chỉ có ông mới có thể làm!”
“Cậu muốn làm gì?”
Bị ánh mắt của Trương Vĩnh Hiên quét trúng, Trương Hồng Hải tê dại cả da đầu, nhưng còn chưa đợi ông ta phản ứng lại, một thân ảnh vụt qua, ông ta mềm nhũn ngã khụy xuống đất…