Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 10 Hoắc Quang Minh nổi giận
Đối với người được gọi là thầy Quách, Hoắc Quang Minh cười nhạt, xưng anh ta là thầy, chính là muốn cho anh ta mặt mũi, nếu không muốn cho anh ta chút mặt mũi thì anh ta là cái thá gì cơ chứ? Những thương nhân này cũng không phải là mấy tên hề.
Hoắc Quang Minh cười nhạt trong lòng, ông ta có một trăm cách để bắt Quách Ngọc Tiến sửa lời, cũng có hàng trăm cách khiến anh ta trở nên vô dụng.
“Ông chủ của nhà họ Hoắc quá lời rồi, chúng tôi tới đây mua quần áo, đương nhiên tin tưởng nhà họ Hoắc các ông rồi, vừa rồi chúng tôi cũng bị kẻ gian lừa gạt, tôi biết cửa hàng này do nhà họ Hoắc mở, dù nói gì đi nữa, chúng tôi cũng sẽ đến mua thêm vào món.”
Khi người đàn ông nói xong, một số người xung quanh nhao nhao gật đầu.
“Cái này, cái này, còn có cái này, gói hết cho tôi, quẹt thẻ!”
Người khác nhìn thấy thì làm theo, gần như chỉ trong mười phút, quần áo trong cửa hàng của nhà họ Hoắc đã bán hết sạch.
Các nhân viên bán hàng cười toe toét, hoa hồng của riêng ngày hôm nay gần như tương ứng với thu nhập của họ trong ba tháng.
Những người đã trả hàng rồi, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Ngọc Tiến.
Chính người này đã khiến bọn họ trêu chọc nhà họ Hoắc.
Hoắc Quang Minh cảm thấy chế nhạo trong lòng khi nhìn thấy cảnh này, nhưng khi nhìn thấy con gái mình đã ngã xuống đất, lửa giận lập tức nổi lên, hai mắt ông ta gần như bùng cháy.
Quay người lại trừng mắt nhìn Trương Vĩnh Hiên, lạnh lùng nói: “Cậu bạn này, con gái tôi cũng chỉ đùa với cô gái bên cạnh cậu một chút mà cậu lại ra tay nặng như vậy, hôm nay nếu không cho họ Hoắc tôi đây một lời giải thích, họ Hoắc tôi đây cam đoan sẽ không để cậu ra khỏi cửa của trung tâm thương mại đâu.”
Mới nói vài câu, Hoắc Quang Minh đã đổ hết những chuyện vừa rồi cho Trương Vĩnh Hiên, rõ ràng là Hoắc Ngọc Châu muốn phá hỏng thể diện của Trương Nguyệt Hi, nhưng trong lời của ông ta thì lại thành Trương Vĩnh Hiên cố ý gây chuyện với bọn họ.
“Đúng vậy, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện này, chúng tôi cũng có thể làm chứng cho ông chủ Hoắc.”
VietWriter
Có người lập tức lạnh lùng nói với Trương Vĩnh Hiên, sau khi nói xong, lập tứng chào đón ánh mắt của Hoắc Quang Minh.
Vừa rồi người này đi đầu thu dọn quần áo trong cửa hàng, Hoắc Quang Minh khẽ liếc người này, trên mặt mang theo nụ cười cảm ơn.
Những người khác cũng nhìn ba người Trương Vĩnh Hiên, trong lòng khẽ thở dài, ba người này coi như xong rồi, huống chi nhà họ Hoắc trước đây không trong sạch, người bình thường không cách nào biết được phía sau thật sự có một dòng họ cao cấp làm hậu thuẫn cho nhà họ Hoắc.
Đây là thành phố Đông Sơn rộng lớn, nếu đắc tội với nhà họ Hoắc cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu trong lúc vô ý đắc tội với nhà ho Hoắc nhỏ bé này mà đụng đến dòng họ đứng phía sau, thì bạn sẽ không có chỗ dung thân ở thành phố Đông Sơn này nữa rồi.
Thử hỏi, một nhà họ Hoắc như vậy, ai dám đắc tội chứ?
Trương Vĩnh Hiên dường như không nghe thấy Hoắc Quang Minh nói cái gì, lựa chọn không quan tâm, trong mắt anh lúc này chỉ có em gái.
Chuyện vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên cô gái nhỏ này gặp phải, cô ấy hoảng sợ vô cùng, đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.
Trương Vĩnh Hiên nhìn Hoắc Quang Minh, bình thản nói: “Trước đây, khi còn ở biên giới, có rất nhiều người nói chuyện với tôi một cách ngông cuồng như ông, nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp. Hôm nay tôi muốn xem ông sẽ khiến tôi không thể ra khỏi trung tâm thương mại này như thế nào!”
Trương Vĩnh Hiên nói, ra hiệu cho em gái và Ngọc Tiến cùng rời đi.
Quách Ngọc Tiến không có một chút nghi ngờ, đường đường là Trấn Thiên Vương tôn nghiêm lại bị chủ của một dòng họ nho nhỏ hù dọa, e rằng thiên hạ sẽ chê cười.
Khi tiếng bước chân dần dần vang lên, bầu không khí hiện trường trở nên kỳ quái.
Mọi người nhìn cảnh này đều muốn xem Hoắc Quang Minh dám làm cái gì.
Bỏ qua vẻ mặt ngày càng khó coi của Hoắc Quang Minh, Trương Vĩnh Hiên bước đi chậm rãi, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hoắc Quang Minh, giữa đám người đang đứng ngây ra, anh nói: “Hôm nay ông nên cảm thấy may mắn vì có em gái tôi ở đây, nếu không, dựa vào lời ông vừa nói, tôi có thể khiến ông ăn cơm tù được đấy.”
Quách Ngọc Tiến nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Quang Minh, ngu xuẩn, thật sự là làm phiền tới Thiên Vương, sợ ông ta chết như thế nào còn không biết.
Vẻ mặt của Hoắc Quang Minh trầm mặc một hồi, hai mắt híp lại, sát ý từ từ phóng ra.
Đột nhiên, ông ta nở nụ cười vô cùng khoa trương, sắc mặt ngày càng dữ tợn, nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên: “Mười mấy năm qua, Hoắc Quang Minh tôi đây đánh Đông dẹp Bắc, tưởng đã già, muốn an hưởng tuổi già, nhưng sao luôn có người không có mắt vậy? Thật sự cho rằng khi tôi đi theo hướng kinh doanh thì sẽ trở thành một con thỏ ngoan ngoãn sao?”
Những người xung quanh nghe xong lời này, trong lòng thở dài một tiếng, gào thét không thôi, Hoắc Quang Minh thật sự là có sát ý.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều cứng lại trong chốc lát.
Thời gian dường như đã ngừng trôi!
Cả khu mua sắm rơi vào im lặng như chết.
“A!”
Một lúc sau, một tiếng hét phá tan sự im lặng của khu mua sắm.
Những người bình thường xem náo nhiệt đã la hét hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí có người khuỵu chân xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì, một người mặc vest đen bên cạnh Hoắc Quang Minh, đang ở trước mặt mọi người.
Một khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay người đàn ông đó.
Nòng súng lạnh như băng nhắm vào giữa hai lông mày của Trương Vĩnh Hiên.
Trương Vĩnh Hiên, người đang đi ra ngoài, nhìn thấy họng súng đen ngòm, bước chân dừng lại một lúc!
Nhíu mày, anh không ngờ Hoắc Quang Minh lại ra lệnh cho người ta rút súng giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu người chứng kiến nhưvậy.
Có vẻ như an ninh công cộng ở thành phố Đông Hoàng không được như mong đợi, nghĩ rằng em gái mình lớn lên trong môi trường như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vài phần áy náy.
“Quả nhiên, nhà họ Hoắc vẫn chưa hoàn toàn tẩy trắng nhỉ, lại còn giấu súng riêng.”
“Tẩy trắng sao? Chẳng qua là nhận được mệnh lệnh, phải thu liễm mấy năm thôi. Nếu thật sự nghĩ rằng tính cách Hoắc Quang Minh trở nên dễ chịu rồi, thì đúng là sai lầm!”
“Ba người vừa rồi khiến Hoắc Quang Minh khó chịu. Hôm nay sợ sẽ phải đổ máu mà ra ngoài.”
“Ban đầu bọn họ quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng ai biết lại có tên nhóc ngang ngược như vậy, quả thật là một con nghé mới sinh không sợ cọp! Bây giờ tất cả đã đến nước này, nó thực sự khiến con hổ phát cáu.”
“Lẽ nào ông Hoắc thực sự dám nổ súng giữa ban ngày sao?” Có người khiếp đảm hỏi.
Nghe được lời nói của người này, tất cả những người xung quanh đều liếc nhìn anh ta khinh bỉ, anh ta không hiểu lịch sử dòng họ của Hoắc Quang Minh sao? Số người người chết trong tay ông ta còn ít sao?
“Cậu nhóc, tại sao cậu không đi tiếp đi? Cậu cứ đi đi! Tôi còn tưởng rằng cậu không biết sợ là gì, thì ra cũng có lúc thừa nhận mình phải sợ rồi à!”
Người mặc bộ tây trang há miệng, lộ ra một hàm răng ám khói, sắc mặt gớm ghiếc làm cho huyết mạch của người đàn ông bạo phát, hơi thở cuồng bạo khiến những người xung quanh yên lặng.
Những người giàu có xung quanh cũng khôn ngoan bịt miệng lại, người này trông giống như loại côn đồ muốn mạng người khác.
“Cậu nhóc, nói tiếp đi, tôi hi vọng cậu vẫn cứng miệng như trước!”
Hoắc Quang Minh lạnh giọng nhìn Trương Vĩnh Hiên, trong giọng nói có chút châm chọc cùng thô bạo.
Hoắc Quang Minh cười nhạt trong lòng, ông ta có một trăm cách để bắt Quách Ngọc Tiến sửa lời, cũng có hàng trăm cách khiến anh ta trở nên vô dụng.
“Ông chủ của nhà họ Hoắc quá lời rồi, chúng tôi tới đây mua quần áo, đương nhiên tin tưởng nhà họ Hoắc các ông rồi, vừa rồi chúng tôi cũng bị kẻ gian lừa gạt, tôi biết cửa hàng này do nhà họ Hoắc mở, dù nói gì đi nữa, chúng tôi cũng sẽ đến mua thêm vào món.”
Khi người đàn ông nói xong, một số người xung quanh nhao nhao gật đầu.
“Cái này, cái này, còn có cái này, gói hết cho tôi, quẹt thẻ!”
Người khác nhìn thấy thì làm theo, gần như chỉ trong mười phút, quần áo trong cửa hàng của nhà họ Hoắc đã bán hết sạch.
Các nhân viên bán hàng cười toe toét, hoa hồng của riêng ngày hôm nay gần như tương ứng với thu nhập của họ trong ba tháng.
Những người đã trả hàng rồi, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Ngọc Tiến.
Chính người này đã khiến bọn họ trêu chọc nhà họ Hoắc.
Hoắc Quang Minh cảm thấy chế nhạo trong lòng khi nhìn thấy cảnh này, nhưng khi nhìn thấy con gái mình đã ngã xuống đất, lửa giận lập tức nổi lên, hai mắt ông ta gần như bùng cháy.
Quay người lại trừng mắt nhìn Trương Vĩnh Hiên, lạnh lùng nói: “Cậu bạn này, con gái tôi cũng chỉ đùa với cô gái bên cạnh cậu một chút mà cậu lại ra tay nặng như vậy, hôm nay nếu không cho họ Hoắc tôi đây một lời giải thích, họ Hoắc tôi đây cam đoan sẽ không để cậu ra khỏi cửa của trung tâm thương mại đâu.”
Mới nói vài câu, Hoắc Quang Minh đã đổ hết những chuyện vừa rồi cho Trương Vĩnh Hiên, rõ ràng là Hoắc Ngọc Châu muốn phá hỏng thể diện của Trương Nguyệt Hi, nhưng trong lời của ông ta thì lại thành Trương Vĩnh Hiên cố ý gây chuyện với bọn họ.
“Đúng vậy, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện này, chúng tôi cũng có thể làm chứng cho ông chủ Hoắc.”
VietWriter
Có người lập tức lạnh lùng nói với Trương Vĩnh Hiên, sau khi nói xong, lập tứng chào đón ánh mắt của Hoắc Quang Minh.
Vừa rồi người này đi đầu thu dọn quần áo trong cửa hàng, Hoắc Quang Minh khẽ liếc người này, trên mặt mang theo nụ cười cảm ơn.
Những người khác cũng nhìn ba người Trương Vĩnh Hiên, trong lòng khẽ thở dài, ba người này coi như xong rồi, huống chi nhà họ Hoắc trước đây không trong sạch, người bình thường không cách nào biết được phía sau thật sự có một dòng họ cao cấp làm hậu thuẫn cho nhà họ Hoắc.
Đây là thành phố Đông Sơn rộng lớn, nếu đắc tội với nhà họ Hoắc cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu trong lúc vô ý đắc tội với nhà ho Hoắc nhỏ bé này mà đụng đến dòng họ đứng phía sau, thì bạn sẽ không có chỗ dung thân ở thành phố Đông Sơn này nữa rồi.
Thử hỏi, một nhà họ Hoắc như vậy, ai dám đắc tội chứ?
Trương Vĩnh Hiên dường như không nghe thấy Hoắc Quang Minh nói cái gì, lựa chọn không quan tâm, trong mắt anh lúc này chỉ có em gái.
Chuyện vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên cô gái nhỏ này gặp phải, cô ấy hoảng sợ vô cùng, đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.
Trương Vĩnh Hiên nhìn Hoắc Quang Minh, bình thản nói: “Trước đây, khi còn ở biên giới, có rất nhiều người nói chuyện với tôi một cách ngông cuồng như ông, nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp. Hôm nay tôi muốn xem ông sẽ khiến tôi không thể ra khỏi trung tâm thương mại này như thế nào!”
Trương Vĩnh Hiên nói, ra hiệu cho em gái và Ngọc Tiến cùng rời đi.
Quách Ngọc Tiến không có một chút nghi ngờ, đường đường là Trấn Thiên Vương tôn nghiêm lại bị chủ của một dòng họ nho nhỏ hù dọa, e rằng thiên hạ sẽ chê cười.
Khi tiếng bước chân dần dần vang lên, bầu không khí hiện trường trở nên kỳ quái.
Mọi người nhìn cảnh này đều muốn xem Hoắc Quang Minh dám làm cái gì.
Bỏ qua vẻ mặt ngày càng khó coi của Hoắc Quang Minh, Trương Vĩnh Hiên bước đi chậm rãi, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hoắc Quang Minh, giữa đám người đang đứng ngây ra, anh nói: “Hôm nay ông nên cảm thấy may mắn vì có em gái tôi ở đây, nếu không, dựa vào lời ông vừa nói, tôi có thể khiến ông ăn cơm tù được đấy.”
Quách Ngọc Tiến nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Quang Minh, ngu xuẩn, thật sự là làm phiền tới Thiên Vương, sợ ông ta chết như thế nào còn không biết.
Vẻ mặt của Hoắc Quang Minh trầm mặc một hồi, hai mắt híp lại, sát ý từ từ phóng ra.
Đột nhiên, ông ta nở nụ cười vô cùng khoa trương, sắc mặt ngày càng dữ tợn, nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên: “Mười mấy năm qua, Hoắc Quang Minh tôi đây đánh Đông dẹp Bắc, tưởng đã già, muốn an hưởng tuổi già, nhưng sao luôn có người không có mắt vậy? Thật sự cho rằng khi tôi đi theo hướng kinh doanh thì sẽ trở thành một con thỏ ngoan ngoãn sao?”
Những người xung quanh nghe xong lời này, trong lòng thở dài một tiếng, gào thét không thôi, Hoắc Quang Minh thật sự là có sát ý.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều cứng lại trong chốc lát.
Thời gian dường như đã ngừng trôi!
Cả khu mua sắm rơi vào im lặng như chết.
“A!”
Một lúc sau, một tiếng hét phá tan sự im lặng của khu mua sắm.
Những người bình thường xem náo nhiệt đã la hét hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí có người khuỵu chân xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì, một người mặc vest đen bên cạnh Hoắc Quang Minh, đang ở trước mặt mọi người.
Một khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay người đàn ông đó.
Nòng súng lạnh như băng nhắm vào giữa hai lông mày của Trương Vĩnh Hiên.
Trương Vĩnh Hiên, người đang đi ra ngoài, nhìn thấy họng súng đen ngòm, bước chân dừng lại một lúc!
Nhíu mày, anh không ngờ Hoắc Quang Minh lại ra lệnh cho người ta rút súng giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu người chứng kiến nhưvậy.
Có vẻ như an ninh công cộng ở thành phố Đông Hoàng không được như mong đợi, nghĩ rằng em gái mình lớn lên trong môi trường như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vài phần áy náy.
“Quả nhiên, nhà họ Hoắc vẫn chưa hoàn toàn tẩy trắng nhỉ, lại còn giấu súng riêng.”
“Tẩy trắng sao? Chẳng qua là nhận được mệnh lệnh, phải thu liễm mấy năm thôi. Nếu thật sự nghĩ rằng tính cách Hoắc Quang Minh trở nên dễ chịu rồi, thì đúng là sai lầm!”
“Ba người vừa rồi khiến Hoắc Quang Minh khó chịu. Hôm nay sợ sẽ phải đổ máu mà ra ngoài.”
“Ban đầu bọn họ quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng ai biết lại có tên nhóc ngang ngược như vậy, quả thật là một con nghé mới sinh không sợ cọp! Bây giờ tất cả đã đến nước này, nó thực sự khiến con hổ phát cáu.”
“Lẽ nào ông Hoắc thực sự dám nổ súng giữa ban ngày sao?” Có người khiếp đảm hỏi.
Nghe được lời nói của người này, tất cả những người xung quanh đều liếc nhìn anh ta khinh bỉ, anh ta không hiểu lịch sử dòng họ của Hoắc Quang Minh sao? Số người người chết trong tay ông ta còn ít sao?
“Cậu nhóc, tại sao cậu không đi tiếp đi? Cậu cứ đi đi! Tôi còn tưởng rằng cậu không biết sợ là gì, thì ra cũng có lúc thừa nhận mình phải sợ rồi à!”
Người mặc bộ tây trang há miệng, lộ ra một hàm răng ám khói, sắc mặt gớm ghiếc làm cho huyết mạch của người đàn ông bạo phát, hơi thở cuồng bạo khiến những người xung quanh yên lặng.
Những người giàu có xung quanh cũng khôn ngoan bịt miệng lại, người này trông giống như loại côn đồ muốn mạng người khác.
“Cậu nhóc, nói tiếp đi, tôi hi vọng cậu vẫn cứng miệng như trước!”
Hoắc Quang Minh lạnh giọng nhìn Trương Vĩnh Hiên, trong giọng nói có chút châm chọc cùng thô bạo.