Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Long bào bốc mùi
Mẹ nó chứ! Bố vợ này mở miệng cũng ít có độc ác lắm, chưa gì đã mượn một triệu rồi!
Tiền thì anh cũng có, cứ như tiền thưởng hôm qua của Tưởng Minh Đức và Bành Hoa cũng được một hai ngàn vạn, nhưng Lâm Diệu Đông sao đột nhiên lại muốn nhiều như vậy chứ? Phải biết rằng, Trương Thiên ở trước mặt Lâm Diệu Đông trước giờ làm gì có phân lượng lớn như vậy, quá lắm là dựa vào Lâm Tử Tinh nuôi thôi.
Sao tự dưng lại hỏi mượn mình nhiều tiền như vậy?
Tiền thì nhất định sẽ cho, nhưng anh là đang muốn xem xem bố vợ mình đang làm cái gì.
Trương Thiên liền giả bộ đáng thương, khóc lóc kể lể nói: “Bố, bố cũng biết con toàn được nuôi mới sống được qua ngày. Đương không bố đòi một triệu, đó là tiền sinh hoạt bao nhiêu tháng của con chứ? Hay là bố nói thử đã xảy ra chuyện gì đi, rồi con đi mượn bạn bè giúp bố một chút!”
Lâm Diệu Đông nhíu mày, bản thân ông thật sự là không mượn được một triệu tiền mặt rồi, nên chỉ có thể dựa vào Trương Thiên. Hơn nữa ông biết Trương Thiên còn quen với Bành Hoa, nên có thể là sẽ mượn được, nên bèn tỏ vẻ mặt u sầu, trầm giọng nói: “Bố với bạn đang ở chỗ phố Cổ. Tụi bố nhìn trúng một cái bình hoa, bố rất thích, nhưng mà hồi nãy bố không cẩn thận đánh vỡ nó rồi. May mà người bạn kia có quen biết với chủ tiệm, cũng xem như nể mặt, nên cái bình hoa hai triệu ban đầu giờ chỉ cần đưa một triệu là được rồi, nhưng phải giao tiền ngay hôm nay, nếu không bọn họ nói là sẽ báo cảnh sát! Cho nên bố đành tìm con mượn một triệu vậy!”
Khỉ khô! Này không phải rõ là muốn lừa tiền à? Đập vỡ một món đồ hai triệu, giờ liền đưa ông một triệu... thể diện này đúng là lớn ghê!
Cái chiêu bẫy người cực kì phổ biến như này mà còn cần trả tiền nữa hả?
Trương Thiên cười khổ nói: “Hay chúng ta báo cảnh sát xử lý đi bố!”
Lâm Diệu Đông liền tức giận nói: “Hừ, bố còn tưởng con có thể giải vây, giờ mà báo cảnh sát tới chừng đó sẽ phải trả đứt hai triệu. Đồ thì cũng đã đánh vỡ, giờ nể mặt bạn bè mới giảm được một triệu, đây chính là giảm rất nhiều tiền rồi. Nếu mà bây giờ đi báo cảnh sát thì vừa mất tình cảm vừa phải thường giá cũ là hai triệu! Số tiền này bộ không tính à?”
Số đếm được không phải tính như vậy đâu bố ơi! Đây là bẫy, mà nói khó nghe chút thì chính là gạt người.
Những kẻ này không thể dung túng, không phải sao?
Trương Thiên lại muốn khuyên một lần nữa, nhưng Lâm Diệu Đông sớm đã bị người ta dụ vào bẫy đến mức đầu óc không tỉnh táo rồi, nên giận lẫy nói: “Không có tiền thì thôi, giờ người bạn đấy của bố nói không thì lấy một củ nhân sâm mập nhất trong nhà đưa cho ông ấy, rồi ông ấy xoay giúp bố một triệu này!”
Đm thật chứ! Nhân sâm lần trước Trương Thiên tặng, vớ đại một củ cũng không phải chỉ một triệu thôi đâu, đây còn muốn lấy củ mập nhất nữa?!
Này mà còn là bạn bè gì nữa? Thật cmn!
Trương Thiên vội nói: “Giờ con lấy tiền tới liền đây bố, đừng đả động tới nhân sâm đấy của con!”
“Hì hì, được! Quả nhiên là con rể tốt của bố!” Lâm Diệu Đông cười đáp lại.
Mặt Trương Thiên liền đen thui!!! Hồi nãy lúc nói không trả tiền sao bố không khen con đi?
Anh liền nhanh chóng bắt xe chạy tới phố Cổ trước.
Ting... ting...!
Điện thoại nhảy ra một cái tin nhắn ngắn, là của Tô Vân Nguyệt.
Tô Vân Nguyệt: “Chúng tôi về tới nhà rồi!”
Trương Thiên nhìn một hồi rồi đợi, dựa theo tính tình cô ta hẳn còn phải còn một tin nhắn nữa!
Ủa?
Bộ cải tà quy chính rồi hả? Vẻn vẹn chỉ có báo bình an thôi à?
Trương Thiên đợi một thôi một hồi không thấy có nhắn gì nữa, thấy cô ta đã “hoàn lương”, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là hồi âm lại một cái: “Ừ, về tới là được rồi”
Ting... ting... Tin nhắn lại báo tới.
Tô Vân Nguyệt: “Sau khi suy nghĩ hết tối hôm qua và ngày hôm nay, tôi đã quyết định đời này không phải anh thì sẽ không lấy chồng, nếu như trên tôi mà không phải anh, vậy thì tất cả sẽ không còn chút ý nghĩa nào hết!”
(Đính kèm hình: Một tấm hình selfile mới vừa về đến nhà và thay quần áo mát mẻ).
Cmn.
Còn nói muốn hoàn lương, hóa ra là đang type tin nhắn dài. Giờ còn càng thêm biến thái, lại còn không phải tôi không gả?!
Cút!
Trương Thiên không đáp lại cô ta, mà là lấy điện thoại gọi cho Tô Phong, nói chuyện của bố vợ.
Dù sao phố Cổ xem như là địa bàn của ông ta.
Tô Phong coi Trương Thiên là người quan trọng nhất, nên chuyện của anh nhất định cũng phải coi trọng.
Xe đi tới phố Cổ, Trương Thiên liền đi tìm cửa hàng “Dương Hòa trân bảo” mà Lâm Diệu Đông nói.
Ngoài cửa có hai bảo vệ rất cường tráng, thấy Trương Thiên bước vào cửa hàng, bọn họ liền hung dữ nhìn chằm chằm một cái... Trương Thiên đoán mấy này chính là dùng để dọa người ta rồi bẫy đây mà.
Lâm Diệu Đông nhìn thấy Trương Thiên thì rất vui vẻ, liền nhanh chóng đi lên, ở bên cạnh ông còn có một người đàn ông đeo kính khoảng chừng ba mươi tuổi, giữa hai lông mày lộ ra vẻ gian trá, hẳn chính là “người bạn” mà Lâm Diệu Đông nói rồi.
Trên quầy để một đống đồ gốm bể nát, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang tít mắt cười, nhất định là chủ tiệm chứ không sai.
Nhìn thấy kim chủ tới, ông ta nhất định là cao hứng rồi!
Lâm Diệu Đông nhìn thấy Trương Thiên móc ra một túi da, ông tưởng đâu là một túi tiền bèn cầm lấy, kín đáo đưa cho người đàn ông đeo kính và ông chủ Dương: “Này!”
Trương Thiên không ngăn cản.
Hai người kia liền mở ra ngay tại chỗ, nhưng ai ngờ trong đó là quần áo dơ hai ngày chưa giặt của Trương Thiên.
Ông chủ Dương lập tức ném quần áo và túi xuống đất, vừa nôn ọe vừa tức giận nói: “Các người chơi tôi đấy à?”
Nụ cười trên mặt gã đeo kính cũng tan biến.
Ông ta với ông chủ bàn nhau chia năm năm, tưởng đâu có thể cầm được năm trăm ngàn, ai ngờ lại biến thành một đống đồ vừa dơ vừa thối.
Lâm Diệu Đông thấy thế thì nhíu mày, ông quay đầu, hung dữ rủa: “Trương Thiên mày được lắm! Đã nói là đem tiền tới rồi!”
Trương Thiên thì thản nhiên cười cười, bước qua đỡ bố vợ vuốt giận, rồi xoay người chỉ vào đống quần áo dơ kia, nghiền ngẫm cười nói với người đeo kính và ông chủ: “Hai vị sao lại không cẩn thận như vậy, đống quần áo này của tôi quý lắm đấy, là long bào phiên bản cất kĩ của hoàng đế. Vậy mà hai người lại ném chúng xuống đất, làm hư rồi!”
Anh nói tiếp: “Một bộ thường một triệu! Tôi nể mặt bố vợ nên không tính tiền quần lót, hai người tự tính xem một bộ phải thường tôi bao nhiêu đi!”
Gì?
Long bào của hoàng đế là cmn đống đồ thối hoắc này à???
Tiền thì anh cũng có, cứ như tiền thưởng hôm qua của Tưởng Minh Đức và Bành Hoa cũng được một hai ngàn vạn, nhưng Lâm Diệu Đông sao đột nhiên lại muốn nhiều như vậy chứ? Phải biết rằng, Trương Thiên ở trước mặt Lâm Diệu Đông trước giờ làm gì có phân lượng lớn như vậy, quá lắm là dựa vào Lâm Tử Tinh nuôi thôi.
Sao tự dưng lại hỏi mượn mình nhiều tiền như vậy?
Tiền thì nhất định sẽ cho, nhưng anh là đang muốn xem xem bố vợ mình đang làm cái gì.
Trương Thiên liền giả bộ đáng thương, khóc lóc kể lể nói: “Bố, bố cũng biết con toàn được nuôi mới sống được qua ngày. Đương không bố đòi một triệu, đó là tiền sinh hoạt bao nhiêu tháng của con chứ? Hay là bố nói thử đã xảy ra chuyện gì đi, rồi con đi mượn bạn bè giúp bố một chút!”
Lâm Diệu Đông nhíu mày, bản thân ông thật sự là không mượn được một triệu tiền mặt rồi, nên chỉ có thể dựa vào Trương Thiên. Hơn nữa ông biết Trương Thiên còn quen với Bành Hoa, nên có thể là sẽ mượn được, nên bèn tỏ vẻ mặt u sầu, trầm giọng nói: “Bố với bạn đang ở chỗ phố Cổ. Tụi bố nhìn trúng một cái bình hoa, bố rất thích, nhưng mà hồi nãy bố không cẩn thận đánh vỡ nó rồi. May mà người bạn kia có quen biết với chủ tiệm, cũng xem như nể mặt, nên cái bình hoa hai triệu ban đầu giờ chỉ cần đưa một triệu là được rồi, nhưng phải giao tiền ngay hôm nay, nếu không bọn họ nói là sẽ báo cảnh sát! Cho nên bố đành tìm con mượn một triệu vậy!”
Khỉ khô! Này không phải rõ là muốn lừa tiền à? Đập vỡ một món đồ hai triệu, giờ liền đưa ông một triệu... thể diện này đúng là lớn ghê!
Cái chiêu bẫy người cực kì phổ biến như này mà còn cần trả tiền nữa hả?
Trương Thiên cười khổ nói: “Hay chúng ta báo cảnh sát xử lý đi bố!”
Lâm Diệu Đông liền tức giận nói: “Hừ, bố còn tưởng con có thể giải vây, giờ mà báo cảnh sát tới chừng đó sẽ phải trả đứt hai triệu. Đồ thì cũng đã đánh vỡ, giờ nể mặt bạn bè mới giảm được một triệu, đây chính là giảm rất nhiều tiền rồi. Nếu mà bây giờ đi báo cảnh sát thì vừa mất tình cảm vừa phải thường giá cũ là hai triệu! Số tiền này bộ không tính à?”
Số đếm được không phải tính như vậy đâu bố ơi! Đây là bẫy, mà nói khó nghe chút thì chính là gạt người.
Những kẻ này không thể dung túng, không phải sao?
Trương Thiên lại muốn khuyên một lần nữa, nhưng Lâm Diệu Đông sớm đã bị người ta dụ vào bẫy đến mức đầu óc không tỉnh táo rồi, nên giận lẫy nói: “Không có tiền thì thôi, giờ người bạn đấy của bố nói không thì lấy một củ nhân sâm mập nhất trong nhà đưa cho ông ấy, rồi ông ấy xoay giúp bố một triệu này!”
Đm thật chứ! Nhân sâm lần trước Trương Thiên tặng, vớ đại một củ cũng không phải chỉ một triệu thôi đâu, đây còn muốn lấy củ mập nhất nữa?!
Này mà còn là bạn bè gì nữa? Thật cmn!
Trương Thiên vội nói: “Giờ con lấy tiền tới liền đây bố, đừng đả động tới nhân sâm đấy của con!”
“Hì hì, được! Quả nhiên là con rể tốt của bố!” Lâm Diệu Đông cười đáp lại.
Mặt Trương Thiên liền đen thui!!! Hồi nãy lúc nói không trả tiền sao bố không khen con đi?
Anh liền nhanh chóng bắt xe chạy tới phố Cổ trước.
Ting... ting...!
Điện thoại nhảy ra một cái tin nhắn ngắn, là của Tô Vân Nguyệt.
Tô Vân Nguyệt: “Chúng tôi về tới nhà rồi!”
Trương Thiên nhìn một hồi rồi đợi, dựa theo tính tình cô ta hẳn còn phải còn một tin nhắn nữa!
Ủa?
Bộ cải tà quy chính rồi hả? Vẻn vẹn chỉ có báo bình an thôi à?
Trương Thiên đợi một thôi một hồi không thấy có nhắn gì nữa, thấy cô ta đã “hoàn lương”, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là hồi âm lại một cái: “Ừ, về tới là được rồi”
Ting... ting... Tin nhắn lại báo tới.
Tô Vân Nguyệt: “Sau khi suy nghĩ hết tối hôm qua và ngày hôm nay, tôi đã quyết định đời này không phải anh thì sẽ không lấy chồng, nếu như trên tôi mà không phải anh, vậy thì tất cả sẽ không còn chút ý nghĩa nào hết!”
(Đính kèm hình: Một tấm hình selfile mới vừa về đến nhà và thay quần áo mát mẻ).
Cmn.
Còn nói muốn hoàn lương, hóa ra là đang type tin nhắn dài. Giờ còn càng thêm biến thái, lại còn không phải tôi không gả?!
Cút!
Trương Thiên không đáp lại cô ta, mà là lấy điện thoại gọi cho Tô Phong, nói chuyện của bố vợ.
Dù sao phố Cổ xem như là địa bàn của ông ta.
Tô Phong coi Trương Thiên là người quan trọng nhất, nên chuyện của anh nhất định cũng phải coi trọng.
Xe đi tới phố Cổ, Trương Thiên liền đi tìm cửa hàng “Dương Hòa trân bảo” mà Lâm Diệu Đông nói.
Ngoài cửa có hai bảo vệ rất cường tráng, thấy Trương Thiên bước vào cửa hàng, bọn họ liền hung dữ nhìn chằm chằm một cái... Trương Thiên đoán mấy này chính là dùng để dọa người ta rồi bẫy đây mà.
Lâm Diệu Đông nhìn thấy Trương Thiên thì rất vui vẻ, liền nhanh chóng đi lên, ở bên cạnh ông còn có một người đàn ông đeo kính khoảng chừng ba mươi tuổi, giữa hai lông mày lộ ra vẻ gian trá, hẳn chính là “người bạn” mà Lâm Diệu Đông nói rồi.
Trên quầy để một đống đồ gốm bể nát, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang tít mắt cười, nhất định là chủ tiệm chứ không sai.
Nhìn thấy kim chủ tới, ông ta nhất định là cao hứng rồi!
Lâm Diệu Đông nhìn thấy Trương Thiên móc ra một túi da, ông tưởng đâu là một túi tiền bèn cầm lấy, kín đáo đưa cho người đàn ông đeo kính và ông chủ Dương: “Này!”
Trương Thiên không ngăn cản.
Hai người kia liền mở ra ngay tại chỗ, nhưng ai ngờ trong đó là quần áo dơ hai ngày chưa giặt của Trương Thiên.
Ông chủ Dương lập tức ném quần áo và túi xuống đất, vừa nôn ọe vừa tức giận nói: “Các người chơi tôi đấy à?”
Nụ cười trên mặt gã đeo kính cũng tan biến.
Ông ta với ông chủ bàn nhau chia năm năm, tưởng đâu có thể cầm được năm trăm ngàn, ai ngờ lại biến thành một đống đồ vừa dơ vừa thối.
Lâm Diệu Đông thấy thế thì nhíu mày, ông quay đầu, hung dữ rủa: “Trương Thiên mày được lắm! Đã nói là đem tiền tới rồi!”
Trương Thiên thì thản nhiên cười cười, bước qua đỡ bố vợ vuốt giận, rồi xoay người chỉ vào đống quần áo dơ kia, nghiền ngẫm cười nói với người đeo kính và ông chủ: “Hai vị sao lại không cẩn thận như vậy, đống quần áo này của tôi quý lắm đấy, là long bào phiên bản cất kĩ của hoàng đế. Vậy mà hai người lại ném chúng xuống đất, làm hư rồi!”
Anh nói tiếp: “Một bộ thường một triệu! Tôi nể mặt bố vợ nên không tính tiền quần lót, hai người tự tính xem một bộ phải thường tôi bao nhiêu đi!”
Gì?
Long bào của hoàng đế là cmn đống đồ thối hoắc này à???