Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Mới dọa một chút mà bà ta đã sợ đến như vậy rồi!
Yên lặng, mọi thứ đều lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng biến mất.
Những lời nói này của Trương Thiên nghe thì giống như những lời nói bậy, nhưng tại sao lại có khí thế khiến mọi người sợ hãi đến vậy?
Làm cho nhà họ Lưu vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố Nam Châu? Đây chính là một trong ba công ty đứng đầu trong bảng xếp hạng kinh tế của thành phố Nam Châu đó, làm sao có thể nói mấy lời xằng bậy, không biết trời cao đất dày là gì như vậy?
Trương Thiên đang nghĩ bản thân là cái gì vậy chứ? Chỉ có kẻ ngu mới đi tin lời anh ta nói mà thôi.
Những người khác không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng giống như những người nhà họ Lâm, cười mỉa mai, chế nhạo anh mãi không thôi.
Trương Thiên chẳng qua chỉ là một tên phế vật nằm liệt trên giường bệnh hai năm, tình huống hiện tại cũng chỉ là sự giãy giũa cuối cùng của Trương Thiên trước khi chết mà thôi, anh ta thì lấy đâu ra năng lực để mà phản kháng?
“Quá nực cười!” Bác cả Lâm Nhật Thăng không khỏi cười nhạo anh.
Hai anh em họ đứng đó nãy giờ cũng kịp thời phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Phế vật như anh, đúng là không biết xấu hổ.”
Nhưng mà, hai mươi tên vệ sĩ thô bạo dừng lại, khí thế lúc này của Trương Thiên thật sự quá kinh người, chuyện này còn có liên quan đến vấn đề hệ trọng của cả gia tộc, bọn họ cũng không dám lộn xộn.
Việc bọn họ dừng lại thế này dường như đang gián tiếp hỏi ý kiến bà Lưu: Bà có muốn gọi điện thoại cầu cứu viện hay không?
"Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc, mấy người các cậu lo lắng để làm cái gì? Cậu ta có thể ăn thịt hết các cậu sao?"
Bà Lưu lớn tiếng kêu lên, phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.
Boss của bọn họ đã nói như vậy rồi, bọn họ làm gì còn lí do để mà dừng lại?
...
Chỉ là bọn họ không biết được, khi bà Lưu đang giải quyết chuyện ở nhà họ Lâm, trong tập đoàn Lưu Thị đã xuất hiện một người bí ẩn.
Anh ta nhìn bình thường tới mức không thể bình thường hơn, anh ta dễ dàng hòa vào dòng người mà không bị ai phát hiện, cũng không có bất kì đặc điểm gì nổi bật để cho người ta nhớ kĩ cả.
Nhưng anh ta bình thường chứ không tầm thường, anh ta là một người cực kì đặc biệt, đặc biệt đến mức những người đã từng gặp anh ta đều không thể nhớ rõ hình dạng của anh ta, họ chỉ có thể nhớ mang máng ra bóng dáng mờ ảo của anh ta mà thôi.
Quay lại nhìn thì đã không thấy tung tích của anh ta đâu nữa rồi.
Lúc này, anh ta đi tới trước cửa phòng làm việc của chủ nhà họ Lưu, Lưu Diệu.
Hôm nay đúng là một ngày phiền não đối với Lưu Diệu.
Công ty từ trên xuống dưới cứ xảy ra chuyện không ngừng, ông ta còn nhận được tin con trai của mình bị tấn công ngay tại phòng ICU, tính mạng tạm thời không bị nguy hiểm nhưng nghe nói là tình trạng bệnh nặng thêm.
Vợ của ông ta thì chạy đến nhà họ Lâm để xử lí chuyện, còn ông ta thì bận bịu tới mức không thể thu xếp được thời gian để đến bệnh viện thăm con trai.
Lưu Diệu vừa kết thúc cuộc họp, ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa phòng họp lớn, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện hỏi thăm con trai, ông ta còn tiện tay châm một điếu xì gà hút thuốc.
Điện thoại còn chưa kết nối, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một người đàn ông bình thường, không có gì lạ bước tới, trên đầu có đội một cái mũ.
Vì có mũ che nên ông ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nhọn của người đó, còn lại toàn bộ phần phía trên đều không lộ ra, tạo nên một cảm giác rất thần bí.
Lưu Diệu cũng không cố gắng nhìn mặt của người đó nữa, ông ta cũng chỉ nghĩ đơn giản đó là một nhân viên bình thường trong công ty nên giơ ngón tay chỉ thẳng vào người đàn ông, mắng anh ta.
“Cậu đang làm cái gì thế? Mau cút ra ngoài đi!”
Chàng trai dùng tay chỉnh lại vành mũ một chút, bình tĩnh đáp lại ông ta, giọng nói của anh có phần ma mị, kì quái.
“Ông chính là bố của của Lưu Kim, chủ tịch tập đoàn Lưu Thị, Lưu Diệu đúng không?”
Lúc này Lưu Diệu mới cảm nhận được sự không thiện chí trong giọng nói của anh ta, thêm cả giọng điệu quỷ dị kia nữa lại càng khiến cho đáy lòng ông ta sợ hãi.
“Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”
“Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết tôi muốn ông làm cái gì là được.”
Giọng nói của anh ta nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì trong đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lưu Diệu có thể cảm nhận được người này tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Đồng thời, lúc chàng trai vừa mới dứt lời, điếu xì gà trên tay ông ta chẳng biết đã tắt từ lúc nào, sau đó đột nhiên gãy làm đôi rồi rơi xuống đất, mà chàng trai thì đã tiến đến phía trước bàn làm việc của ông ta.
Lưu Diệu không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra khắp người ông ta, sau đó ông ta dè dặt hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn tôi làm cái gì?”
“Lưu Kim đã đắc tội với người không nên đắc tội, còn bà Lưu thì đang ở đó chịu hậu quả!”
Giọng nói quỷ dị của chàng trai lại vang lên, mỗi một chữ phát ra từ miệng anh ta đều rất dọa người.
“Nếu như ông không muốn tập đoàn Lưu Thị vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố Nam Châu thì tốt nhất là chuyện lần này, ông hãy yên lặng nuốt nó vào trong bụng, mãi mãi đừng lôi ra nữa.”
“Nếu như ông dám làm gì phản kháng lại thì Lưu Kim sẽ không nằm viện đơn giản như vậy thôi đâu!”
Lưu Diệu hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nhiều lời.
Ông ta biết nếu như mình không làm theo lời của người trước mặt thì kết cục của bản thân có lẽ sẽ giống như điếu xì gà vừa rồi, biến mất một cách lặng lẽ.
Nhưng dù có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc Lưu Diệu cũng là một thương gia, ông ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, thường xuyên phải đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết, chỉ dùng lời nói để đe dọa và bắt ông ta chịu khuất phục là chưa đủ.
Bất luận thế nào, ông ta cũng cần một lí do rõ ràng.
Lưu Diệu yếu ớt mở miệng hỏi một câu: “Có thể cho tôi một lí do không?”
Đột nhiên, chàng trai hơi ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trên gương mặt lạnh lẽo, tối tăm kia chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rồi mau chóng vụt tắt, giọng nói ma mị của chàng trai lại vang lên.
“Ông là người làm ăn, chắc hẳn sẽ biết tới tổ chức Hừng Đông đúng không? Người mà con trai yêu quý của ông đắc tội còn có thân phận cao quý hơn gấp ngàn lần so với tổ chức đó...”
Lưu Diệu nhìn thấy ánh sáng chớp nhoáng vừa rồi thì mồ hôi không ngừng túa ra, chỉ bằng một ánh mắt thôi mà đã khiến ông ta cảm giác như mình đã chết rồi.
Rồi ông ta nghe đến cái tên Hừng Đông, một tổ chức thần bí trong lời đồn đại của mọi người, lại càng khiến ông ta toát mồ hôi lạnh nhiều hơn.
Lưu Diệu cuống quýt lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi điện cho vợ của mình, bà Lưu.
Ông ta không phải lo lắng vì bà ta là người chịu trận, cái mà ông ta lo lắng là sợ bà ta sẽ đắc tội với người thần bí kia, đem tai ương đến cho Lưu Thị.
...
Tinh tinh!
Ngay khi bà Lưu đang ra lệnh cho vệ sĩ của mình xông lên phía trước thì điện thoại của bà ta chợt đổ chuông.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng chuông thì đều ngừng hành động của mình lại, dồn ánh mắt về phía bà ta.
Bà Lưu cũng không để ý đến việc mọi người đang nhìn mình, ấn nút nghe cuộc gọi đến. Trương Thiên có thể đoán ra được người gọi đến là ai, không ai khác ngoài chủ nhà họ Lưu, Lưu Diệu.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bà Lưu nói chuyện điện thoại.
“Alo!”
“Đang ở nhà họ Lâm.”
“Cái gì?” Lúc đầu bà Lưu còn nhỏ tiếng, sau đó lại đột nhiên kêu lên: “Anh bảo em phải trở về ngay lập tức sao?”
Hiển nhiên người ở đầu bên kia điện thoại đã ra lệnh cho bà ta.
“Em không thể buông tha cho họ được, cô ta mới vừa rồi còn tát em...”
Không đợi bà ta kể lể nỗi oan khuất của mình, bà Lưu đã bị người ở đầu bên kia điện thoại cắt lời, lập tức hai mắt của bà ta trở nên thất thần, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Dường như Lưu Diệu đã mắng bà Lưu, sau đó cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra đến nước này, khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch lên, bình tĩnh giải thích tình hình cho Lâm Tử Thanh.
Anh nói: “Em xem, bây giờ đám người nhà họ Lưu trở nên lúng túng rồi kìa, hơn nữa sắc mặt của bà Lưu cũng thật là khó coi.”
“Ha ha, bọn họ cuối cùng cũng bị khí thế của anh áp đảo, anh đã thành công làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi rồi!”
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt của bà Lưu lúc này sao lại giống như bị ai đó dọa vậy, cũng có thể là bà ấy đang thấy chướng mắt Trương Thiên, hận Trương Thiên tới mức muốn ra tay giết chết anh luôn rồi.
Người nhà họ Lâm, tất cả bọn họ chắc chắn đều mong muốn đó là vế sau, tốt nhất là dạy cho Trương Thiên một bài học nhớ đời.
Nhưng mơ ước và thực tế bao giờ cũng khác xa nhau, hành động tiếp theo của bà Lưu khiến họ không khỏi chết lặng.
Bà Lưu nghe ra được ý tứ từ trong lời nói của Lưu Diệu, ông muốn bà ta xin lỗi tất cả mọi người ở nhà họ Lâm rồi nhanh chóng trở lại nhà họ Lưu.
Sở dĩ bà ta chấp nhận làm như vậy là bởi vì Lưu Diệu đã dặn đi dặn lại bà ta rằng nếu không làm thì kết cục của cả nhà họ Lưu sẽ rất thảm.
Nếu như là người khác nói với bà những điều này, bà chắc chắn sẽ không nghe theo.
Nhưng người gọi điện lại là Lưu Diệu, người nắm giữ toàn bộ quyền hành của nhà họ Lưu.
Bà ta nghe chồng mình nói xong thì cũng không tức giận, chỉ là nghĩ mãi mà không thông, một nhà họ Lâm nhỏ bé như vậy thì làm sao có thể khiến cho Lưu Diệu sợ hãi được đến thế.
Vừa rồi Trương Thiên và Lâm Tử Thanh không chi tấn công con trai của bà ta ngay tại phòng ICU mà còn tát bà một cái trước mặt mọi người, sự nhục nhã này làm sao mà bà ta có thể nuốt trôi được!
Nhưng có cho bà ta... mười lá gan nữa bà ta cũng không dám làm trái lại lời của Lưu Diệu.
Bà Lưu bảo tất cả thuộc hạ của mình ngừng lại rồi đi từ trung tâm của phòng khách nhà họ Lưu tới trước mặt Lâm Tử Thanh và Trương Thiên.
Trong ánh mắt bà ta tràn ngập sự oán hận, tuy bà Lưu không biết tại sao Trương Thiên có thể làm được nhưng bà ta dựa theo chỉ thị của Lưu Diệu, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi!”
Người nhà họ Lâm đứng ở xung quanh không thể tin được, còn cho rằng mắt mình bị hoa rồi.
Bà Lưu, một người phụ nữ quyền lực, cao cao tại thượng như vậy mà lại phải cúi đầu xin lỗi tên phế vật Trương Thiên và Lâm Tử Thanh vừa ra tay tát bà ta một cái?
Thật sự là cảnh tượng trước mắt quá vi diệu, bọn họ không thốt lên lời.
Lâm Tử Thanh cũng ngây người, bàn tay của cô đã không còn đau nữa rồi nhưng vết đỏ trên mặt bà ta vẫn chưa hết, hẳn là rất đau.
Đánh bà ta, bà ta không đánh lại, mắng chửi bà ta, bà ta cũng chỉ im lặng, đây là bà Lưu đó sao?
Lâm Tử Thanh di chuyển đôi mắt xinh đẹp của mình về phía Trương Thiên, trong đó lộ ra sự nghi ngờ.
Trương Thiên nhún vai nói: “Em xem, bà ta đã nhận thức được cái sai của mình rồi kìa!”
Có cái quỷ ấy!
Nhưng ở đây không có ai dám lên tiếng.
Trương Thiên cười lạnh nhìn bà Lưu: “Bà phục rồi sao?”
“Tôi phục rồi!” Bà Lưu cắn chặt răng, kìm nén cơn tức giận của mình, không để nó bộc phát ra ngoài.”
“Vậy còn không mau cút đi!”
Cút!
Bà Lưu cùng với hơn hai mươi người đàn ông cao to không dám chậm trễ, nhẽ nhàng xoay người rời khỏi đám đông.
Mà ở phía bên này, sau khi Lưu Diệu nói chuyện điện thoại xong thì phát hiện người đàn ông kì lạ kia đã rời đi không biết tự bao giờ, lặng yên không có một tiếng động, giống như chưa từng xuất hiện ở trong phòng làm việc.
Sau khi người nhà họ Lưu rời đi, không khí tại phòng khách của nhà họ Lâm có chút khác thường, vô cùng yên ắng.
Vừa tận mắt chứng kiến Trương Thiên dạy dỗ bà Lưu, tất cả bọn họ đều ngây người.
Trương Thiên không phải chỉ là một người thực vật vừa mới tỉnh lại thôi sao? Vậy mà lại có khả năng làm cho bà Lưu chịu khuất phục trước mặt mọi người!
Trương Thiên mặc kệ, anh không quan tâm đến việc người nhà họ Lưu đang nghĩ gì.
Nhưng anh lại nhìn thấy ánh mắt mê muội của Lâm Tử Thanh vẫn đặt trên người mình từ nãy tới giờ, Trương Thiên có chút xấu hổ.
Trương Thiên đánh ánh mắt của mình về phía mọi người, sau đó anh nói.
“Nực cười thật đấy, tôi ở trong mắt mấy người chỉ là một tên phế vật, không đáng nhắc tới thôi không phải sao? Tại sao bây giờ các người lại cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy?”
“Bà Lưu chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi cũng không ngờ tới chỉ dọa bà ta một chút vậy thôi mà bà ta đã sợ thành như vậy.”
Nhưng lời này không phải là không có lí.
Lâm Nhật Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra khí thế của bà Lưu cũng không lớn như mọi người đồn đại, vậy mà đã bị Trương Thiên dọa cho sợ hãi.”
Lâm Tử Sơ nói: “Trương Thiên chẳng qua là may mắn dựa vào miệng, nói ra vài lời hù dọa, còn nếu đánh nhau với hai mươi mấy người kìa thì có lẽ lúc này đang nằm trong bệnh viện rồi cũng không chừng.”
Cô em họ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là phồng má giả làm người mập, để tôi xem xem anh còn có thể làm được gì.”
Lâm Tử Thanh dường như đang suy nghĩ một điều gì đó, Trương Thiên không muốn nói, cô cũng không tra hỏi.
Chỉ là cảm giác hôm nay hơi khác một chút, cảm giác này rất giống hồi ông nội vẫn còn sống, ông luôn bảo vệ cô, không để cô phải chịu ấm ức.
“Đi thôi, anh không muốn ở lại chỗ này nữa, nơi mà mình không được chào đón.” Trương Thiên thúc giục cô.
Lúc này Lâm Tử Sơ thuận miệng nói: “Mau cút đi, cút càng xa càng tốt, từ nay về sau đừng tới tìm nhà họ Lâm chúng tôi nữa!”
“Ha ha, có cho tiền tôi cũng không quay lại đây nữa đâu!”
Những lời nói này của Trương Thiên nghe thì giống như những lời nói bậy, nhưng tại sao lại có khí thế khiến mọi người sợ hãi đến vậy?
Làm cho nhà họ Lưu vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố Nam Châu? Đây chính là một trong ba công ty đứng đầu trong bảng xếp hạng kinh tế của thành phố Nam Châu đó, làm sao có thể nói mấy lời xằng bậy, không biết trời cao đất dày là gì như vậy?
Trương Thiên đang nghĩ bản thân là cái gì vậy chứ? Chỉ có kẻ ngu mới đi tin lời anh ta nói mà thôi.
Những người khác không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng giống như những người nhà họ Lâm, cười mỉa mai, chế nhạo anh mãi không thôi.
Trương Thiên chẳng qua chỉ là một tên phế vật nằm liệt trên giường bệnh hai năm, tình huống hiện tại cũng chỉ là sự giãy giũa cuối cùng của Trương Thiên trước khi chết mà thôi, anh ta thì lấy đâu ra năng lực để mà phản kháng?
“Quá nực cười!” Bác cả Lâm Nhật Thăng không khỏi cười nhạo anh.
Hai anh em họ đứng đó nãy giờ cũng kịp thời phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Phế vật như anh, đúng là không biết xấu hổ.”
Nhưng mà, hai mươi tên vệ sĩ thô bạo dừng lại, khí thế lúc này của Trương Thiên thật sự quá kinh người, chuyện này còn có liên quan đến vấn đề hệ trọng của cả gia tộc, bọn họ cũng không dám lộn xộn.
Việc bọn họ dừng lại thế này dường như đang gián tiếp hỏi ý kiến bà Lưu: Bà có muốn gọi điện thoại cầu cứu viện hay không?
"Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc, mấy người các cậu lo lắng để làm cái gì? Cậu ta có thể ăn thịt hết các cậu sao?"
Bà Lưu lớn tiếng kêu lên, phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.
Boss của bọn họ đã nói như vậy rồi, bọn họ làm gì còn lí do để mà dừng lại?
...
Chỉ là bọn họ không biết được, khi bà Lưu đang giải quyết chuyện ở nhà họ Lâm, trong tập đoàn Lưu Thị đã xuất hiện một người bí ẩn.
Anh ta nhìn bình thường tới mức không thể bình thường hơn, anh ta dễ dàng hòa vào dòng người mà không bị ai phát hiện, cũng không có bất kì đặc điểm gì nổi bật để cho người ta nhớ kĩ cả.
Nhưng anh ta bình thường chứ không tầm thường, anh ta là một người cực kì đặc biệt, đặc biệt đến mức những người đã từng gặp anh ta đều không thể nhớ rõ hình dạng của anh ta, họ chỉ có thể nhớ mang máng ra bóng dáng mờ ảo của anh ta mà thôi.
Quay lại nhìn thì đã không thấy tung tích của anh ta đâu nữa rồi.
Lúc này, anh ta đi tới trước cửa phòng làm việc của chủ nhà họ Lưu, Lưu Diệu.
Hôm nay đúng là một ngày phiền não đối với Lưu Diệu.
Công ty từ trên xuống dưới cứ xảy ra chuyện không ngừng, ông ta còn nhận được tin con trai của mình bị tấn công ngay tại phòng ICU, tính mạng tạm thời không bị nguy hiểm nhưng nghe nói là tình trạng bệnh nặng thêm.
Vợ của ông ta thì chạy đến nhà họ Lâm để xử lí chuyện, còn ông ta thì bận bịu tới mức không thể thu xếp được thời gian để đến bệnh viện thăm con trai.
Lưu Diệu vừa kết thúc cuộc họp, ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa phòng họp lớn, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện hỏi thăm con trai, ông ta còn tiện tay châm một điếu xì gà hút thuốc.
Điện thoại còn chưa kết nối, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một người đàn ông bình thường, không có gì lạ bước tới, trên đầu có đội một cái mũ.
Vì có mũ che nên ông ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nhọn của người đó, còn lại toàn bộ phần phía trên đều không lộ ra, tạo nên một cảm giác rất thần bí.
Lưu Diệu cũng không cố gắng nhìn mặt của người đó nữa, ông ta cũng chỉ nghĩ đơn giản đó là một nhân viên bình thường trong công ty nên giơ ngón tay chỉ thẳng vào người đàn ông, mắng anh ta.
“Cậu đang làm cái gì thế? Mau cút ra ngoài đi!”
Chàng trai dùng tay chỉnh lại vành mũ một chút, bình tĩnh đáp lại ông ta, giọng nói của anh có phần ma mị, kì quái.
“Ông chính là bố của của Lưu Kim, chủ tịch tập đoàn Lưu Thị, Lưu Diệu đúng không?”
Lúc này Lưu Diệu mới cảm nhận được sự không thiện chí trong giọng nói của anh ta, thêm cả giọng điệu quỷ dị kia nữa lại càng khiến cho đáy lòng ông ta sợ hãi.
“Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”
“Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết tôi muốn ông làm cái gì là được.”
Giọng nói của anh ta nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì trong đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lưu Diệu có thể cảm nhận được người này tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Đồng thời, lúc chàng trai vừa mới dứt lời, điếu xì gà trên tay ông ta chẳng biết đã tắt từ lúc nào, sau đó đột nhiên gãy làm đôi rồi rơi xuống đất, mà chàng trai thì đã tiến đến phía trước bàn làm việc của ông ta.
Lưu Diệu không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra khắp người ông ta, sau đó ông ta dè dặt hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn tôi làm cái gì?”
“Lưu Kim đã đắc tội với người không nên đắc tội, còn bà Lưu thì đang ở đó chịu hậu quả!”
Giọng nói quỷ dị của chàng trai lại vang lên, mỗi một chữ phát ra từ miệng anh ta đều rất dọa người.
“Nếu như ông không muốn tập đoàn Lưu Thị vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố Nam Châu thì tốt nhất là chuyện lần này, ông hãy yên lặng nuốt nó vào trong bụng, mãi mãi đừng lôi ra nữa.”
“Nếu như ông dám làm gì phản kháng lại thì Lưu Kim sẽ không nằm viện đơn giản như vậy thôi đâu!”
Lưu Diệu hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nhiều lời.
Ông ta biết nếu như mình không làm theo lời của người trước mặt thì kết cục của bản thân có lẽ sẽ giống như điếu xì gà vừa rồi, biến mất một cách lặng lẽ.
Nhưng dù có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc Lưu Diệu cũng là một thương gia, ông ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, thường xuyên phải đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết, chỉ dùng lời nói để đe dọa và bắt ông ta chịu khuất phục là chưa đủ.
Bất luận thế nào, ông ta cũng cần một lí do rõ ràng.
Lưu Diệu yếu ớt mở miệng hỏi một câu: “Có thể cho tôi một lí do không?”
Đột nhiên, chàng trai hơi ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trên gương mặt lạnh lẽo, tối tăm kia chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rồi mau chóng vụt tắt, giọng nói ma mị của chàng trai lại vang lên.
“Ông là người làm ăn, chắc hẳn sẽ biết tới tổ chức Hừng Đông đúng không? Người mà con trai yêu quý của ông đắc tội còn có thân phận cao quý hơn gấp ngàn lần so với tổ chức đó...”
Lưu Diệu nhìn thấy ánh sáng chớp nhoáng vừa rồi thì mồ hôi không ngừng túa ra, chỉ bằng một ánh mắt thôi mà đã khiến ông ta cảm giác như mình đã chết rồi.
Rồi ông ta nghe đến cái tên Hừng Đông, một tổ chức thần bí trong lời đồn đại của mọi người, lại càng khiến ông ta toát mồ hôi lạnh nhiều hơn.
Lưu Diệu cuống quýt lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi điện cho vợ của mình, bà Lưu.
Ông ta không phải lo lắng vì bà ta là người chịu trận, cái mà ông ta lo lắng là sợ bà ta sẽ đắc tội với người thần bí kia, đem tai ương đến cho Lưu Thị.
...
Tinh tinh!
Ngay khi bà Lưu đang ra lệnh cho vệ sĩ của mình xông lên phía trước thì điện thoại của bà ta chợt đổ chuông.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng chuông thì đều ngừng hành động của mình lại, dồn ánh mắt về phía bà ta.
Bà Lưu cũng không để ý đến việc mọi người đang nhìn mình, ấn nút nghe cuộc gọi đến. Trương Thiên có thể đoán ra được người gọi đến là ai, không ai khác ngoài chủ nhà họ Lưu, Lưu Diệu.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bà Lưu nói chuyện điện thoại.
“Alo!”
“Đang ở nhà họ Lâm.”
“Cái gì?” Lúc đầu bà Lưu còn nhỏ tiếng, sau đó lại đột nhiên kêu lên: “Anh bảo em phải trở về ngay lập tức sao?”
Hiển nhiên người ở đầu bên kia điện thoại đã ra lệnh cho bà ta.
“Em không thể buông tha cho họ được, cô ta mới vừa rồi còn tát em...”
Không đợi bà ta kể lể nỗi oan khuất của mình, bà Lưu đã bị người ở đầu bên kia điện thoại cắt lời, lập tức hai mắt của bà ta trở nên thất thần, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Dường như Lưu Diệu đã mắng bà Lưu, sau đó cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra đến nước này, khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch lên, bình tĩnh giải thích tình hình cho Lâm Tử Thanh.
Anh nói: “Em xem, bây giờ đám người nhà họ Lưu trở nên lúng túng rồi kìa, hơn nữa sắc mặt của bà Lưu cũng thật là khó coi.”
“Ha ha, bọn họ cuối cùng cũng bị khí thế của anh áp đảo, anh đã thành công làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi rồi!”
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt của bà Lưu lúc này sao lại giống như bị ai đó dọa vậy, cũng có thể là bà ấy đang thấy chướng mắt Trương Thiên, hận Trương Thiên tới mức muốn ra tay giết chết anh luôn rồi.
Người nhà họ Lâm, tất cả bọn họ chắc chắn đều mong muốn đó là vế sau, tốt nhất là dạy cho Trương Thiên một bài học nhớ đời.
Nhưng mơ ước và thực tế bao giờ cũng khác xa nhau, hành động tiếp theo của bà Lưu khiến họ không khỏi chết lặng.
Bà Lưu nghe ra được ý tứ từ trong lời nói của Lưu Diệu, ông muốn bà ta xin lỗi tất cả mọi người ở nhà họ Lâm rồi nhanh chóng trở lại nhà họ Lưu.
Sở dĩ bà ta chấp nhận làm như vậy là bởi vì Lưu Diệu đã dặn đi dặn lại bà ta rằng nếu không làm thì kết cục của cả nhà họ Lưu sẽ rất thảm.
Nếu như là người khác nói với bà những điều này, bà chắc chắn sẽ không nghe theo.
Nhưng người gọi điện lại là Lưu Diệu, người nắm giữ toàn bộ quyền hành của nhà họ Lưu.
Bà ta nghe chồng mình nói xong thì cũng không tức giận, chỉ là nghĩ mãi mà không thông, một nhà họ Lâm nhỏ bé như vậy thì làm sao có thể khiến cho Lưu Diệu sợ hãi được đến thế.
Vừa rồi Trương Thiên và Lâm Tử Thanh không chi tấn công con trai của bà ta ngay tại phòng ICU mà còn tát bà một cái trước mặt mọi người, sự nhục nhã này làm sao mà bà ta có thể nuốt trôi được!
Nhưng có cho bà ta... mười lá gan nữa bà ta cũng không dám làm trái lại lời của Lưu Diệu.
Bà Lưu bảo tất cả thuộc hạ của mình ngừng lại rồi đi từ trung tâm của phòng khách nhà họ Lưu tới trước mặt Lâm Tử Thanh và Trương Thiên.
Trong ánh mắt bà ta tràn ngập sự oán hận, tuy bà Lưu không biết tại sao Trương Thiên có thể làm được nhưng bà ta dựa theo chỉ thị của Lưu Diệu, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi!”
Người nhà họ Lâm đứng ở xung quanh không thể tin được, còn cho rằng mắt mình bị hoa rồi.
Bà Lưu, một người phụ nữ quyền lực, cao cao tại thượng như vậy mà lại phải cúi đầu xin lỗi tên phế vật Trương Thiên và Lâm Tử Thanh vừa ra tay tát bà ta một cái?
Thật sự là cảnh tượng trước mắt quá vi diệu, bọn họ không thốt lên lời.
Lâm Tử Thanh cũng ngây người, bàn tay của cô đã không còn đau nữa rồi nhưng vết đỏ trên mặt bà ta vẫn chưa hết, hẳn là rất đau.
Đánh bà ta, bà ta không đánh lại, mắng chửi bà ta, bà ta cũng chỉ im lặng, đây là bà Lưu đó sao?
Lâm Tử Thanh di chuyển đôi mắt xinh đẹp của mình về phía Trương Thiên, trong đó lộ ra sự nghi ngờ.
Trương Thiên nhún vai nói: “Em xem, bà ta đã nhận thức được cái sai của mình rồi kìa!”
Có cái quỷ ấy!
Nhưng ở đây không có ai dám lên tiếng.
Trương Thiên cười lạnh nhìn bà Lưu: “Bà phục rồi sao?”
“Tôi phục rồi!” Bà Lưu cắn chặt răng, kìm nén cơn tức giận của mình, không để nó bộc phát ra ngoài.”
“Vậy còn không mau cút đi!”
Cút!
Bà Lưu cùng với hơn hai mươi người đàn ông cao to không dám chậm trễ, nhẽ nhàng xoay người rời khỏi đám đông.
Mà ở phía bên này, sau khi Lưu Diệu nói chuyện điện thoại xong thì phát hiện người đàn ông kì lạ kia đã rời đi không biết tự bao giờ, lặng yên không có một tiếng động, giống như chưa từng xuất hiện ở trong phòng làm việc.
Sau khi người nhà họ Lưu rời đi, không khí tại phòng khách của nhà họ Lâm có chút khác thường, vô cùng yên ắng.
Vừa tận mắt chứng kiến Trương Thiên dạy dỗ bà Lưu, tất cả bọn họ đều ngây người.
Trương Thiên không phải chỉ là một người thực vật vừa mới tỉnh lại thôi sao? Vậy mà lại có khả năng làm cho bà Lưu chịu khuất phục trước mặt mọi người!
Trương Thiên mặc kệ, anh không quan tâm đến việc người nhà họ Lưu đang nghĩ gì.
Nhưng anh lại nhìn thấy ánh mắt mê muội của Lâm Tử Thanh vẫn đặt trên người mình từ nãy tới giờ, Trương Thiên có chút xấu hổ.
Trương Thiên đánh ánh mắt của mình về phía mọi người, sau đó anh nói.
“Nực cười thật đấy, tôi ở trong mắt mấy người chỉ là một tên phế vật, không đáng nhắc tới thôi không phải sao? Tại sao bây giờ các người lại cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy?”
“Bà Lưu chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi cũng không ngờ tới chỉ dọa bà ta một chút vậy thôi mà bà ta đã sợ thành như vậy.”
Nhưng lời này không phải là không có lí.
Lâm Nhật Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra khí thế của bà Lưu cũng không lớn như mọi người đồn đại, vậy mà đã bị Trương Thiên dọa cho sợ hãi.”
Lâm Tử Sơ nói: “Trương Thiên chẳng qua là may mắn dựa vào miệng, nói ra vài lời hù dọa, còn nếu đánh nhau với hai mươi mấy người kìa thì có lẽ lúc này đang nằm trong bệnh viện rồi cũng không chừng.”
Cô em họ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là phồng má giả làm người mập, để tôi xem xem anh còn có thể làm được gì.”
Lâm Tử Thanh dường như đang suy nghĩ một điều gì đó, Trương Thiên không muốn nói, cô cũng không tra hỏi.
Chỉ là cảm giác hôm nay hơi khác một chút, cảm giác này rất giống hồi ông nội vẫn còn sống, ông luôn bảo vệ cô, không để cô phải chịu ấm ức.
“Đi thôi, anh không muốn ở lại chỗ này nữa, nơi mà mình không được chào đón.” Trương Thiên thúc giục cô.
Lúc này Lâm Tử Sơ thuận miệng nói: “Mau cút đi, cút càng xa càng tốt, từ nay về sau đừng tới tìm nhà họ Lâm chúng tôi nữa!”
“Ha ha, có cho tiền tôi cũng không quay lại đây nữa đâu!”