Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Thay trời hành đạo!
Trương Thiên dìu Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm ngồi xuống.
Anh đi đến chỉ vào Ngô Đạo Nhân, quát to: "Mang ông ta lại đây cho tôi."
Người phụ nữ giơ tay, toàn bộ đám côn đồ thô bạo đằng sau lôi Ngô Đạo Nhân đi vào.
Trong lòng Ngô Đạo Nhân vô cùng hoảng loạn, hai chân mềm nhũn, cả người thất thần.
Người phụ nữ bước lên một bước, giải thích với Trương Thiên: "Cậu Trương, lần này nhà họ Lưu chúng tôi tuyệt đối không biết là cậu, nếu như biết là cậu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tham gia vào!"
Người phụ nữ này chính là bà Lưu.
Trải qua sự việc của Lưu Kim, bà Lưu chỉ muốn tránh mặt Trương Thiên.
Khi về nhà, bà đã biết được một phần thông tin từ Lưu Diệu, và sau suy đoán của bà, người đàn ông bí ẩn đang ám chỉ có lẽ chính là Trương Thiên.
Thật lòng mà nói, đến nay trong lòng bà Lưu chưa bị thuyết phục thế nhưng cũng đành chịu!
Hôm nay, mục đích của Trương Thiên là chỉnh lại Ngô Đạo Nhân, anh không có thời gian đối phó với bà Lưu, mà bà Lưu vừa rồi đã hạ mình trước một bước, anh cũng sẽ không tự nhiên đi gây chuyện.
Chỉ là không ngờ rằng, Lưu Kim còn có tên gọi là 'Diêm Vương' ở thành phố Nam Châu này!
Trương Thiên bỏ qua bà Lưu, đi đến trước mặt Ngô Đạo Nhân, khóe miệng cong lên ý cười, hỏi: "Đã gọi cho mọi người xong? Có muốn gọi tiếp không?"
Toàn bộ mọi người yên lặng, không ai dám làm phiền.
Cả người Ngô Đạo Nhân bỗng run lên một chút!
Trong lòng tan nát, ngay cả Diêm Vương ở thành phố Nam Châu cũng gọi ra, ông ta còn có thế gọi người nào nữa?
Tinh thần ông ta tiêu tan rồi nhìn Trương Thiên, lắc đầu: "Không còn ai nữa!"
"Ha ha ha..." Bên kia Bành Hoa cười ra tiếng.
Bà Lưu quay lại nhìn một cái, nụ cười xán lạn của Bành Hoa lập tức biến mất, giống như một con thú cưng nghe lời, né tránh ánh mắt.
Trương Thiên nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Nhân, ngẫm nghĩ nói: "Đã không còn ai nữa, vậy thì để tôi tính cho ông nghe một số chuyện?"
Đẩy Ngô Đạo Nhân quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ.
Trương Thiên bật chế độ nói liếm từng từ, tiếp tục: "Bố vợ tôi đối với ông không tốt?"
"Đối với tôi tốt!" Ngô Đạo Nhân lo lắng đáp lại nhanh.
"Tốt chỗ nào?"
Chuyện này là sao?
Ngô Đạo Nhân gãi đầu cũng không nghĩ ra được, thế nhưng khi đối mặt với Trương Thiên, hắn lại hoảng sợ, nhịn một lúc lâu mới nói được một câu: "Ở đâu cũng tốt!"
Trương Thiên tức giận đá một phát vào Ngô Đạo Nhân, giận dữ nói: "Ông không nói được chuyện cụ thể?"
"Bố vợ tôi không đẹp trai hơn ông? Không ngầu hơn ông? Không giàu hơn ông? Trình độ... không tốt hơn ông?"
Nếu như so sánh như thế này, lông mày của Ngô Đạo Nhân nhíu chặt, càng không dám nói nhiều nên chỉ nhỏ giọng trả lời: "Vâng!"
Lâm Diệu Đông hơi mỉm cười và nói với tất cả mọi người: "Khụ! Không tệ, không tệ... ta cũng không có nhiều ưu điểm như vậy."
Lý Tú Cầm chán ghét nhưng chỉ có thể mắt nhắm, mắt mở bỏ qua!
Trương Thiên nghe vậy, mặt dày nói tiếp: "Mày xem, bố vợ tôi còn khiêm tốn nhiều nữa?"
Ngô Đạo Nhân gật đầu: "Vâng!"
Trong lòng Bành Hoa vô cùng kính nể Trương Thiên, quả thực là tấm gương đời ông!
Kĩ thuật lấy lòng người khác như vậy làm ông cảm thấy xấu hổ không bằng.
Ông còn nhớ kĩ: nếu năm đó ông có cái trình độ này thì có thể kiếm được 3-5 bà vợ rồi nhỉ?
Trương Thiên không dừng lại, lập tức chuyển chủ đề qua mẹ vợ.
"Có người chồng tốt như vậy, mẹ vợ tôi là người hạnh phúc đúng không?"
Ngô Đạo Nhân chật vật nói: "Tuyệt đối là như thế!"
Thật ra trong lòng ông ta đang tự nói: Cậu như thế này chính là cưỡng bức à? Tôi có thể trả lời sao?
Trước mặt cả chục tên côn đồ hung hăng, ông ta còn có thể nói cái gì!
Trương Thiên khoác tay lên vai Ngô Đạo Nhân, khinh thường nói: "Cho nên năm đó mẹ vợ tôi không chọn ông vì mẹ vợ tôi sáng suốt hơn người, hiểu rõ lòng người!"
Ngoài mặt Lý Tú Cầm đang có chút khó chịu, nhưng bà đã nhiều năm không có người khen ngợi, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
||||| Truyện đề cử:
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
Nói xong, Trương Thiên lại chuyển chủ đề sang mình: "Ông vừa nói tôi là thằng con rể thế nào? Phế vật? Rác rưởi?"
Nãy giờ Ngô Đạo Nhân liên lục gật đầu, lúc này cũng tự động gật đầu.
"Sao?" Trương Thiên chất vấn.
Bây giờ Ngô Đạo Nhân mới kịp phản ứng, lập tức nhỏ giọng đáp: "Không có, không có..."
Trương Thiên khinh thường, lạnh nhạt nói: "Không phải tôi là thằng con rể kém cỏi sao?"
"Tôi có thể để cho bố mẹ vợ tôi ăn Hoa Hào Cửu Đỉnh, tôi lại ở bên cạnh bọn họ không cho ai dám khinh thường..."
"So với ông thì sao?"
"Khi ông cần người đến giúp, con của ông đâu? Con gái ông ở đâu? Không hề đứng ra bênh vực ông?"
"Bọn họ có ích hơn tôi?"
Ngô Đạo Nhân lắc đầu, nửa lời cũng không nói ra được.
Mọi người nghe đến đây, bất giác đều muốn giơ ngón cái khen Trương Thiên.
Những gì con rể đã làm đúng đến nỗi không còn gì phản đối.
Những bạn học cũ đều hâm mộ chết đi được.
Mà ngay cả bố mẹ vợ cũng thi nhau gật đầu đắc ý.
Tẩy não thành công.
Cả hội trường duy nhất chỉ có một người nhìn thấu tất cả, đó là Bành Hoa, trong lòng đang điên cuồng gào thét: "Mẹ nó, trước mặt khen bố mẹ vợ khoa trương, cuối cùng đều vì thổi phồng mình lên trên trời?"
"Mẹ nó trâu bò!"
Thấy nỗi oán hận trong lòng Ngô Đạo Nhân, Trương Thiên cao giọng hỏi: "Tôi nói những điều trên có đúng không?"
Ngô Đạo Nhân khiếp sợ, không có cách nào không đáp lại: "Cậu nói đều đúng!"
Trương Thiên ngẫm nghĩ: "Vậy ông đắc tội với bố mẹ vợ tôi, còn không mau đi xin lỗi?"
"Ông Lâm, bà Lâm, tôi sai rồi, xin người rộng lượng tha thứ!"
Lâm Diệu Đông khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ thỏa mãn.
Lý Tú Cầm hiền lành đáp lại: "Ông Ngô, đều là bạn học cũ, sự việc hôm nay cho qua như vậy đi."
Nghe những lời này, trong lòng Ngô Đạo Nhân nhẹ nhõm.
Ông ta vội vàng nói lời cảm tạ!
Phù! Còn tưởng rằng chuyện này coi như xong?
Màn kịch bố vợ chàng rể thế là xong nhưng tiếp theo Trương Thiên bắt đầu đòi nợ Ngô Đạo Nhân.
Anh thu hồi khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu hỏi lại: "Vừa nãy ông dựa vào đâu mà sĩ diện trước mặt chúng tôi?"
"Dựa vào đâu làm huyên náo ầm ĩ, còn muốn tôi quỳ xuống đất cầu xin ông tha thứ?"
Cả người anh tỏa ra sự ngang ngược làm bầu không khí của hội trường trở nên căng thẳng.
Ngô Đạo Nhân nhận thấy điều gì đó không ổn, vội vàng nhẹ giọng nịnh nọt: "Là tôi sai rồi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn!"
Không biết thực lực của Trương Thiên mạnh đến cỡ nào nhưng qua việc Diêm Vương cũng đủ để ông ta cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
Trương Thiên không quan tâm, tiếp tục lại gần nói: "Không phải ông có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, là ông căn bản không hiểu được câu gọi là: không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn!"
"Có chút tiền liền kiêu ngạo, thấy ai cũng chướng mắt!"
"Liền cho rằng ai cũng có thể bắt nạt?"
Ngô Đạo Nhân nhìn thấy ánh mắt hung ác của Trương Thiên, trong lòng hỗn loạn, sốt ruột giải thích: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Lời nói ra giống như gáo nước đã hắt đi, sao có thể thu được về?
Nếu như lời xin lỗi có tác dụng thì tôi xin lỗi ông trước sau đó tôi muốn đánh chết ông được không?
Trong lòng Trương Thiên lạnh lùng cười mỉa mai.
Anh không thể quên vừa rồi Ngô Đạo Nhân đã sỉ nhục mẹ vợ, còn sỉ nhục Lâm Tử Thanh!
Ngô Đạo Nhân nhất định phải chịu trách nhiệm về lời đồn nhảm nhí này!
Cảm thấy Trương Thiên mãi không nguôi giận, hơn nữa sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Tâm lí của Ngô Đạo Nhân vốn rất kém...
Bịch một tiếng, hai chân ông ta quỳ xuống đất trước mặt mọi người!
Ông ta cầu xin tha thứ: "Trương Thiên, không đúng, cậu Trương, tôi thật sự biết sai rồi."
"Sai? Sai ở đâu?" Trương Thiên lạnh nhạt suy ngẫm hỏi.
Sai là không nên đắc tội với Trương Thiên!
Thế nhưng muốn Ngô Đạo Nhân thực sự trả lời thì cái sai kia sao nói nên lời.
Bốp!
Trương Thiên không chút do dự tát một cái trước mặt mọi người.
Anh đầy tức giận nói: "Dám sỉ nhục mẹ vợ tôi 'mèo mả gà đồng'?"
"Cái tát này là tôi thay bố vợ tôi đánh!"
Bốp!
"Dám sỉ nhục danh dự của vợ tôi?"
"Tôi thưởng cho ông cái tát này!"
Bốp!
Cái tát này? Là... Thay trời hành đạo!
Anh đi đến chỉ vào Ngô Đạo Nhân, quát to: "Mang ông ta lại đây cho tôi."
Người phụ nữ giơ tay, toàn bộ đám côn đồ thô bạo đằng sau lôi Ngô Đạo Nhân đi vào.
Trong lòng Ngô Đạo Nhân vô cùng hoảng loạn, hai chân mềm nhũn, cả người thất thần.
Người phụ nữ bước lên một bước, giải thích với Trương Thiên: "Cậu Trương, lần này nhà họ Lưu chúng tôi tuyệt đối không biết là cậu, nếu như biết là cậu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tham gia vào!"
Người phụ nữ này chính là bà Lưu.
Trải qua sự việc của Lưu Kim, bà Lưu chỉ muốn tránh mặt Trương Thiên.
Khi về nhà, bà đã biết được một phần thông tin từ Lưu Diệu, và sau suy đoán của bà, người đàn ông bí ẩn đang ám chỉ có lẽ chính là Trương Thiên.
Thật lòng mà nói, đến nay trong lòng bà Lưu chưa bị thuyết phục thế nhưng cũng đành chịu!
Hôm nay, mục đích của Trương Thiên là chỉnh lại Ngô Đạo Nhân, anh không có thời gian đối phó với bà Lưu, mà bà Lưu vừa rồi đã hạ mình trước một bước, anh cũng sẽ không tự nhiên đi gây chuyện.
Chỉ là không ngờ rằng, Lưu Kim còn có tên gọi là 'Diêm Vương' ở thành phố Nam Châu này!
Trương Thiên bỏ qua bà Lưu, đi đến trước mặt Ngô Đạo Nhân, khóe miệng cong lên ý cười, hỏi: "Đã gọi cho mọi người xong? Có muốn gọi tiếp không?"
Toàn bộ mọi người yên lặng, không ai dám làm phiền.
Cả người Ngô Đạo Nhân bỗng run lên một chút!
Trong lòng tan nát, ngay cả Diêm Vương ở thành phố Nam Châu cũng gọi ra, ông ta còn có thế gọi người nào nữa?
Tinh thần ông ta tiêu tan rồi nhìn Trương Thiên, lắc đầu: "Không còn ai nữa!"
"Ha ha ha..." Bên kia Bành Hoa cười ra tiếng.
Bà Lưu quay lại nhìn một cái, nụ cười xán lạn của Bành Hoa lập tức biến mất, giống như một con thú cưng nghe lời, né tránh ánh mắt.
Trương Thiên nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Nhân, ngẫm nghĩ nói: "Đã không còn ai nữa, vậy thì để tôi tính cho ông nghe một số chuyện?"
Đẩy Ngô Đạo Nhân quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ.
Trương Thiên bật chế độ nói liếm từng từ, tiếp tục: "Bố vợ tôi đối với ông không tốt?"
"Đối với tôi tốt!" Ngô Đạo Nhân lo lắng đáp lại nhanh.
"Tốt chỗ nào?"
Chuyện này là sao?
Ngô Đạo Nhân gãi đầu cũng không nghĩ ra được, thế nhưng khi đối mặt với Trương Thiên, hắn lại hoảng sợ, nhịn một lúc lâu mới nói được một câu: "Ở đâu cũng tốt!"
Trương Thiên tức giận đá một phát vào Ngô Đạo Nhân, giận dữ nói: "Ông không nói được chuyện cụ thể?"
"Bố vợ tôi không đẹp trai hơn ông? Không ngầu hơn ông? Không giàu hơn ông? Trình độ... không tốt hơn ông?"
Nếu như so sánh như thế này, lông mày của Ngô Đạo Nhân nhíu chặt, càng không dám nói nhiều nên chỉ nhỏ giọng trả lời: "Vâng!"
Lâm Diệu Đông hơi mỉm cười và nói với tất cả mọi người: "Khụ! Không tệ, không tệ... ta cũng không có nhiều ưu điểm như vậy."
Lý Tú Cầm chán ghét nhưng chỉ có thể mắt nhắm, mắt mở bỏ qua!
Trương Thiên nghe vậy, mặt dày nói tiếp: "Mày xem, bố vợ tôi còn khiêm tốn nhiều nữa?"
Ngô Đạo Nhân gật đầu: "Vâng!"
Trong lòng Bành Hoa vô cùng kính nể Trương Thiên, quả thực là tấm gương đời ông!
Kĩ thuật lấy lòng người khác như vậy làm ông cảm thấy xấu hổ không bằng.
Ông còn nhớ kĩ: nếu năm đó ông có cái trình độ này thì có thể kiếm được 3-5 bà vợ rồi nhỉ?
Trương Thiên không dừng lại, lập tức chuyển chủ đề qua mẹ vợ.
"Có người chồng tốt như vậy, mẹ vợ tôi là người hạnh phúc đúng không?"
Ngô Đạo Nhân chật vật nói: "Tuyệt đối là như thế!"
Thật ra trong lòng ông ta đang tự nói: Cậu như thế này chính là cưỡng bức à? Tôi có thể trả lời sao?
Trước mặt cả chục tên côn đồ hung hăng, ông ta còn có thể nói cái gì!
Trương Thiên khoác tay lên vai Ngô Đạo Nhân, khinh thường nói: "Cho nên năm đó mẹ vợ tôi không chọn ông vì mẹ vợ tôi sáng suốt hơn người, hiểu rõ lòng người!"
Ngoài mặt Lý Tú Cầm đang có chút khó chịu, nhưng bà đã nhiều năm không có người khen ngợi, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
||||| Truyện đề cử:
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
Nói xong, Trương Thiên lại chuyển chủ đề sang mình: "Ông vừa nói tôi là thằng con rể thế nào? Phế vật? Rác rưởi?"
Nãy giờ Ngô Đạo Nhân liên lục gật đầu, lúc này cũng tự động gật đầu.
"Sao?" Trương Thiên chất vấn.
Bây giờ Ngô Đạo Nhân mới kịp phản ứng, lập tức nhỏ giọng đáp: "Không có, không có..."
Trương Thiên khinh thường, lạnh nhạt nói: "Không phải tôi là thằng con rể kém cỏi sao?"
"Tôi có thể để cho bố mẹ vợ tôi ăn Hoa Hào Cửu Đỉnh, tôi lại ở bên cạnh bọn họ không cho ai dám khinh thường..."
"So với ông thì sao?"
"Khi ông cần người đến giúp, con của ông đâu? Con gái ông ở đâu? Không hề đứng ra bênh vực ông?"
"Bọn họ có ích hơn tôi?"
Ngô Đạo Nhân lắc đầu, nửa lời cũng không nói ra được.
Mọi người nghe đến đây, bất giác đều muốn giơ ngón cái khen Trương Thiên.
Những gì con rể đã làm đúng đến nỗi không còn gì phản đối.
Những bạn học cũ đều hâm mộ chết đi được.
Mà ngay cả bố mẹ vợ cũng thi nhau gật đầu đắc ý.
Tẩy não thành công.
Cả hội trường duy nhất chỉ có một người nhìn thấu tất cả, đó là Bành Hoa, trong lòng đang điên cuồng gào thét: "Mẹ nó, trước mặt khen bố mẹ vợ khoa trương, cuối cùng đều vì thổi phồng mình lên trên trời?"
"Mẹ nó trâu bò!"
Thấy nỗi oán hận trong lòng Ngô Đạo Nhân, Trương Thiên cao giọng hỏi: "Tôi nói những điều trên có đúng không?"
Ngô Đạo Nhân khiếp sợ, không có cách nào không đáp lại: "Cậu nói đều đúng!"
Trương Thiên ngẫm nghĩ: "Vậy ông đắc tội với bố mẹ vợ tôi, còn không mau đi xin lỗi?"
"Ông Lâm, bà Lâm, tôi sai rồi, xin người rộng lượng tha thứ!"
Lâm Diệu Đông khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ thỏa mãn.
Lý Tú Cầm hiền lành đáp lại: "Ông Ngô, đều là bạn học cũ, sự việc hôm nay cho qua như vậy đi."
Nghe những lời này, trong lòng Ngô Đạo Nhân nhẹ nhõm.
Ông ta vội vàng nói lời cảm tạ!
Phù! Còn tưởng rằng chuyện này coi như xong?
Màn kịch bố vợ chàng rể thế là xong nhưng tiếp theo Trương Thiên bắt đầu đòi nợ Ngô Đạo Nhân.
Anh thu hồi khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu hỏi lại: "Vừa nãy ông dựa vào đâu mà sĩ diện trước mặt chúng tôi?"
"Dựa vào đâu làm huyên náo ầm ĩ, còn muốn tôi quỳ xuống đất cầu xin ông tha thứ?"
Cả người anh tỏa ra sự ngang ngược làm bầu không khí của hội trường trở nên căng thẳng.
Ngô Đạo Nhân nhận thấy điều gì đó không ổn, vội vàng nhẹ giọng nịnh nọt: "Là tôi sai rồi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn!"
Không biết thực lực của Trương Thiên mạnh đến cỡ nào nhưng qua việc Diêm Vương cũng đủ để ông ta cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
Trương Thiên không quan tâm, tiếp tục lại gần nói: "Không phải ông có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, là ông căn bản không hiểu được câu gọi là: không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn!"
"Có chút tiền liền kiêu ngạo, thấy ai cũng chướng mắt!"
"Liền cho rằng ai cũng có thể bắt nạt?"
Ngô Đạo Nhân nhìn thấy ánh mắt hung ác của Trương Thiên, trong lòng hỗn loạn, sốt ruột giải thích: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Lời nói ra giống như gáo nước đã hắt đi, sao có thể thu được về?
Nếu như lời xin lỗi có tác dụng thì tôi xin lỗi ông trước sau đó tôi muốn đánh chết ông được không?
Trong lòng Trương Thiên lạnh lùng cười mỉa mai.
Anh không thể quên vừa rồi Ngô Đạo Nhân đã sỉ nhục mẹ vợ, còn sỉ nhục Lâm Tử Thanh!
Ngô Đạo Nhân nhất định phải chịu trách nhiệm về lời đồn nhảm nhí này!
Cảm thấy Trương Thiên mãi không nguôi giận, hơn nữa sắc mặt vô cùng đáng sợ.
Tâm lí của Ngô Đạo Nhân vốn rất kém...
Bịch một tiếng, hai chân ông ta quỳ xuống đất trước mặt mọi người!
Ông ta cầu xin tha thứ: "Trương Thiên, không đúng, cậu Trương, tôi thật sự biết sai rồi."
"Sai? Sai ở đâu?" Trương Thiên lạnh nhạt suy ngẫm hỏi.
Sai là không nên đắc tội với Trương Thiên!
Thế nhưng muốn Ngô Đạo Nhân thực sự trả lời thì cái sai kia sao nói nên lời.
Bốp!
Trương Thiên không chút do dự tát một cái trước mặt mọi người.
Anh đầy tức giận nói: "Dám sỉ nhục mẹ vợ tôi 'mèo mả gà đồng'?"
"Cái tát này là tôi thay bố vợ tôi đánh!"
Bốp!
"Dám sỉ nhục danh dự của vợ tôi?"
"Tôi thưởng cho ông cái tát này!"
Bốp!
Cái tát này? Là... Thay trời hành đạo!