Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Mày phải chết
Bên ngoài toàn bộ khu rừng như ngập trong làn bom khói lửa, sát thủ của Lý Gia Thành bỏ mạng tại hiện trường, còn cậu bị đội đặc nhiệm của Mạc Gia bắn phải một viên đạn sượt qua vai. Lý Gia Thành lần mò ra đến phía bìa rừng đằng sau để tránh tai mắt của đối thủ, đồng thời khởi động bom nổ toàn bộ nơi này...
Mạc Chính Thần cũng đang tìm kiếm khắp nơi trên bìa rừng rộng lớn đang dần bị phá hủy, ánh mắt sắc bén cảnh giác khắp nơi thì vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lý Gia Thành đang chạy bán sống bán chết về phía bìa rừng...
"Đưa súng đây..."
Vệ sĩ đưa cho Mạc Chính Thần khẩu súng ngắm dài dành riêng cho đội đặc nhiệm cấp cao, anh liền ngắm chuẩn xác bắn về phía Lý Gia Thành khiến cậu ngã gục xuống đất...
"Bắt lấy tên khốn đó..."
Lý Gia Thành chưa kịp chửi thề đã bị đặc nhiệm giữ chặt. Ánh mắt tức giận muốn giết người nhìn chằm chằm Mạc Chính Thần...
"Chuyện này liên quan quái gì đến mày..."
Mạc Chính Thần ghét nhất loại người vô lễ không biết điều, liền nắm tóc Lý Gia Thành giật mạnh...
"Nếu không đợi Trần Quân Minh đến xử lý mày...tao đã giết mày luôn rồi..."
Mạc Chính Thần liền lấy khăn giấy lau sạch máu dính trên tay, anh mỉm cười khi thấy hình bóng lờ mờ của hai thân ảnh bước ra từ trong khói lửa...
"Cảm ơn cậu..."
Trần Quân Minh đặt Nhược An xuống, cô liền chậm rãi tiến về phía Lý Gia Thành...
"Anh sai thật rồi đấy...chúng ta vốn dĩ là anh em ruột cơ mà..."
Nhược An nói ra sự thật đau lòng nhưng lại nhận được cái cười khẩy của Lý Gia Thành...
"Ha...tôi biết...biết từ lâu rồi...nhưng tôi yêu em...nên tôi không quan tâm cái điều ngớ ngẩn đó..."
Trần Quân Minh lấy áo khoác lên cơ thể nhỏ bé đầy vết thương của Nhược An. Anh không muốn cô cùng loại người tàn ác kia dây dưa thêm một lần nào nữa...
"Đi thôi Nhược An...nơi này không an toàn nữa rồi..."
Nhược An liền bất lực rời đi cùng Trần Quân Minh khiến trái tim Lý Gia Thành vỡ vụn. Cậu dùng hết sức bình sinh giật mạnh cây súng trên tay vệ sĩ, hướng về phía Trần Quân Minh bóp còi...
"Mày phải chết..."
Trần Quân Minh nhíu mày xoay người lại đã thấy Nhược An đứng chắn trước mặt mình, trên môi cô còn nở nụ cười mãn nguyện...
"Không...Nhược An...không được chết...tỉnh...tỉnh lại cho anh..."
Lý Gia Thành bị hàng chục viên đạn bắn chết nhưng cậu chấp nhận bản thân thua Trần Quân Minh thật rồi. Đến cuối cùng thì người đàn ông duy nhất mà Nhược An muốn bảo vệ chỉ có mình anh ta...
Trần Quân Minh khuỵ xuống ôm lấy thân thể đầy máu của Nhược An. Giọng nói run rẩy cất lên ngắt quãng...
"Là anh có lỗi với em...em chửi mắng anh cũng được...đánh anh cũng được...nhưng em nhất định phải sống tốt..."
Nhược An thở hắt khó khăn, cô đưa tay lau nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ của Trần Quân Minh...
"Đừng...khóc...hãy quên...em đi...nhớ chăm sóc...con thật tốt...em...yêu...anh..."
Bàn tay Nhược An liền buông thõng xuống khiến tim Trần Quân Minh hẫng một nhịp. Anh chỉ biết ôm lấy cô gào khóc lớn, nhưng lại bị Mạc Chính Thần đấm mạnh...
"Đưa cô ấy đến bệnh viện..."
Mạc Chính Thần nắm chặt cổ áo của Trần Quân Minh, bắt anh phải đối diện với sự thật...
"Cô ấy sẽ không chết...cô ấy cũng không muốn thấy dáng vẻ suy sụy của cậu...nên tỉnh táo lại ngay đi..."
Trần Quân Minh thở mạnh, liền gục mặt vào bàn tay còn dính đầy máu của người phụ nữ anh yêu nhất trần đời...
"Cô ấy sẽ không rời xa tôi đúng không, cô ấy chỉ đang diễn kịch trước mặt tôi thôi đúng không..."
Giá như đây chỉ là một vở kịch do Nhược An dựng nên để rời xa anh. Anh cũng chấp nhận chỉ cần biết cô vẫn sống tốt ở một nơi nào đó là được...
"Cậu bị thương rồi...mau đến bệnh viện ngay..."
Mạc Chính Thần đỡ Trần Quân Minh lên xe rời khỏi nơi bom đạn khốc liệt này. Chẳng lẽ tình yêu của Nhược An dành cho Trần Quân Minh lớn đến nỗi có thể thay anh đỡ một viên đạn chí mạng hay sao...
"Cô ấy cứu cậu...chính là muốn cậu bình yên sống trọn kiếp này...đừng phụ lòng cô ấy..."
Nhưng sống trọn kiếp này bằng cách nào, nếu không có em cơ chứ...
Mạc Chính Thần cũng đang tìm kiếm khắp nơi trên bìa rừng rộng lớn đang dần bị phá hủy, ánh mắt sắc bén cảnh giác khắp nơi thì vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lý Gia Thành đang chạy bán sống bán chết về phía bìa rừng...
"Đưa súng đây..."
Vệ sĩ đưa cho Mạc Chính Thần khẩu súng ngắm dài dành riêng cho đội đặc nhiệm cấp cao, anh liền ngắm chuẩn xác bắn về phía Lý Gia Thành khiến cậu ngã gục xuống đất...
"Bắt lấy tên khốn đó..."
Lý Gia Thành chưa kịp chửi thề đã bị đặc nhiệm giữ chặt. Ánh mắt tức giận muốn giết người nhìn chằm chằm Mạc Chính Thần...
"Chuyện này liên quan quái gì đến mày..."
Mạc Chính Thần ghét nhất loại người vô lễ không biết điều, liền nắm tóc Lý Gia Thành giật mạnh...
"Nếu không đợi Trần Quân Minh đến xử lý mày...tao đã giết mày luôn rồi..."
Mạc Chính Thần liền lấy khăn giấy lau sạch máu dính trên tay, anh mỉm cười khi thấy hình bóng lờ mờ của hai thân ảnh bước ra từ trong khói lửa...
"Cảm ơn cậu..."
Trần Quân Minh đặt Nhược An xuống, cô liền chậm rãi tiến về phía Lý Gia Thành...
"Anh sai thật rồi đấy...chúng ta vốn dĩ là anh em ruột cơ mà..."
Nhược An nói ra sự thật đau lòng nhưng lại nhận được cái cười khẩy của Lý Gia Thành...
"Ha...tôi biết...biết từ lâu rồi...nhưng tôi yêu em...nên tôi không quan tâm cái điều ngớ ngẩn đó..."
Trần Quân Minh lấy áo khoác lên cơ thể nhỏ bé đầy vết thương của Nhược An. Anh không muốn cô cùng loại người tàn ác kia dây dưa thêm một lần nào nữa...
"Đi thôi Nhược An...nơi này không an toàn nữa rồi..."
Nhược An liền bất lực rời đi cùng Trần Quân Minh khiến trái tim Lý Gia Thành vỡ vụn. Cậu dùng hết sức bình sinh giật mạnh cây súng trên tay vệ sĩ, hướng về phía Trần Quân Minh bóp còi...
"Mày phải chết..."
Trần Quân Minh nhíu mày xoay người lại đã thấy Nhược An đứng chắn trước mặt mình, trên môi cô còn nở nụ cười mãn nguyện...
"Không...Nhược An...không được chết...tỉnh...tỉnh lại cho anh..."
Lý Gia Thành bị hàng chục viên đạn bắn chết nhưng cậu chấp nhận bản thân thua Trần Quân Minh thật rồi. Đến cuối cùng thì người đàn ông duy nhất mà Nhược An muốn bảo vệ chỉ có mình anh ta...
Trần Quân Minh khuỵ xuống ôm lấy thân thể đầy máu của Nhược An. Giọng nói run rẩy cất lên ngắt quãng...
"Là anh có lỗi với em...em chửi mắng anh cũng được...đánh anh cũng được...nhưng em nhất định phải sống tốt..."
Nhược An thở hắt khó khăn, cô đưa tay lau nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ của Trần Quân Minh...
"Đừng...khóc...hãy quên...em đi...nhớ chăm sóc...con thật tốt...em...yêu...anh..."
Bàn tay Nhược An liền buông thõng xuống khiến tim Trần Quân Minh hẫng một nhịp. Anh chỉ biết ôm lấy cô gào khóc lớn, nhưng lại bị Mạc Chính Thần đấm mạnh...
"Đưa cô ấy đến bệnh viện..."
Mạc Chính Thần nắm chặt cổ áo của Trần Quân Minh, bắt anh phải đối diện với sự thật...
"Cô ấy sẽ không chết...cô ấy cũng không muốn thấy dáng vẻ suy sụy của cậu...nên tỉnh táo lại ngay đi..."
Trần Quân Minh thở mạnh, liền gục mặt vào bàn tay còn dính đầy máu của người phụ nữ anh yêu nhất trần đời...
"Cô ấy sẽ không rời xa tôi đúng không, cô ấy chỉ đang diễn kịch trước mặt tôi thôi đúng không..."
Giá như đây chỉ là một vở kịch do Nhược An dựng nên để rời xa anh. Anh cũng chấp nhận chỉ cần biết cô vẫn sống tốt ở một nơi nào đó là được...
"Cậu bị thương rồi...mau đến bệnh viện ngay..."
Mạc Chính Thần đỡ Trần Quân Minh lên xe rời khỏi nơi bom đạn khốc liệt này. Chẳng lẽ tình yêu của Nhược An dành cho Trần Quân Minh lớn đến nỗi có thể thay anh đỡ một viên đạn chí mạng hay sao...
"Cô ấy cứu cậu...chính là muốn cậu bình yên sống trọn kiếp này...đừng phụ lòng cô ấy..."
Nhưng sống trọn kiếp này bằng cách nào, nếu không có em cơ chứ...