Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Đứa bé không giống
Sức khỏe của Nhược An khá tốt nên cô được phép về nhà sớm hơn dự tính. Tiểu Đậu Đậu được Hạ Như đưa về nhà trước, để lại khoảng thời gian riêng tư cho đôi vợ chồng kia...
Trần Quân Minh đỡ Nhược An yên vị trên ghế lái phụ, liền đưa tay chạm lên khuôn mặt thất thần của cô...
"Em sao vậy...có chuyện gì thì nói với anh chứ..."
Nhược An lắc đầu liền dụi vào tay anh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn...
"Em thì có thể sao được chứ...anh chăm em kĩ như thế mà..."
Trần Quân Minh liền tiến đến hôn môi Nhược An, càng ngày anh càng cảm thấy tình yêu của mình dành cho cô lớn hơn tất cả mọi thứ trên đời này...
"Anh yêu em nhiều lắm..."
Tuy ngày nào Nhược An cũng nghe Trần Quân Minh nói câu này, nhưng mỗi lần nghe đến trong lòng liền cảm thấy vui vẻ như lần đầu tiên...
"Em biết mà..."
Nhược An còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong cái tình cảnh éo le ở quán Bar. Anh đã cứu cô thoát khỏi những kẻ quấy rối...
Trải qua bao nhiêu chuyện, tất cả đều do cô dàn dựng nên. Nhưng ngay cả bản thân mình yêu anh lúc nào cũng không biết...
Rồi đến một ngày gặp lại, cả hai đều nhận ra tình yêu dành cho đối phương. Để rồi đến bây giờ, có thể tự tin thừa nhận thiếu người đó mình không sống nổi...
"Em không phải người tốt...nhưng em yêu anh..."
Nhược An chủ động hôn lại Trần Quân Minh, cô có được người đàn ông này chính là sự may mắn nhất cuộc đời cô. Có thể vì cả anh và em không hoàn hảo, nên ông trời mới sắp xếp cho chúng ta ở cạnh nhau, để bù đắp thiếu sót của đối phương...
"Chúng ta cùng nhau trở về nhà..."
Trần Quân Minh xoa đầu Nhược An liền tập trung lái xe để về biệt thự với tiểu Đậu Đậu mới sinh. Tay trái thì lái xe còn tay phải vẫn luôn nắm chặt tay của nữ nhân bên cạnh...
"Anh thấy con của chúng ta giống ai..."
Trần Quân Minh suy nghĩ đôi chút liền lắc đầu...
"Anh không biết nữa...nhưng nó rất xinh đẹp...như thiên sứ vậy..."
Nhược An liền cảm thấy buồn cười. Lúc ở bệnh viện thì gọi đứa bé là tiểu ma vương, còn bây giờ lại trở thành thiên sứ rồi...
"Em vào trước đi...anh đi cất đồ..."
Nhược An gật đầu liền đi trước vào biệt thự, cô liền thấy Hạ Như vẫn đang hát ru cho đứa bé ngủ...
"Mẹ...để con..."
Hạ Như trao đứa bé lại cho Nhược An, cùng lúc Trần Quân Minh cũng vào thăm con...
"Anh đã bảo con của chúng ta rất đẹp mà em không tin..."
Hạ Như mỉm cười nhìn gia đình ba người hạnh phúc, nhưng bà có chút thắc mắc liền hỏi Trần Quân Minh...
"Nhược An sinh con trai...nhưng sao mẹ nhìn đứa bé không giống con lúc nhỏ thế nhỉ..."
Trần Quân Minh cau mày nhìn Hạ Như, anh tính nói gì đó liền bị Nhược An ngăn lại...
"Sao có thể giống đại ma vương như anh ấy được chứ...đứa bé này là tiểu thiên sứ..."
Hạ Như liền mỉm cười, bà liền liếc xéo Trần Quân Minh...
"Ý mẹ là thế...con nghĩ cái gì vậy hả thằng nhóc này..."
Khuôn mặt Trần Quân Minh dễ chịu đi đôi chút nhưng lời nói của Hạ Như phần nào cũng khiến anh để ý...
"Để con đưa mẹ về Trần gia...Nhược An và đứa bé cần nghỉ ngơi rồi..."
Hạ Như gật đầu liền để Trần Quân Minh tiễn. Đợi đến khi ra bên ngoài, anh liền khó chịu với bà...
"Mẹ đừng nói như vậy trước mặt cô ấy chứ...lỡ cô ấy nghĩ ngợi lại buồn phiền thì sao..."
Hạ Như liền nắm tay Trần Quân Minh, bà thật sự không cố ý...
"Mẹ không cố ý đâu...nhưng mẹ cảm thấy được ánh mắt con dao động..."
Trần Quân Minh hơi mím môi, anh liền nói chuyện dứt khoát với Hạ Như...
"Con tin cô ấy...nếu sau này không có chuyện gì quan trọng...thì mẹ đừng đến đây nữa..."
Hạ Như liền bất lực rời đi. Nếu bà suy nghĩ sáng suốt hơn trước khi nói thì đã không khiến bọn trẻ nghĩ ngợi lung tung rồi...
Like sau mỗi chương nhé
Trần Quân Minh đỡ Nhược An yên vị trên ghế lái phụ, liền đưa tay chạm lên khuôn mặt thất thần của cô...
"Em sao vậy...có chuyện gì thì nói với anh chứ..."
Nhược An lắc đầu liền dụi vào tay anh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn...
"Em thì có thể sao được chứ...anh chăm em kĩ như thế mà..."
Trần Quân Minh liền tiến đến hôn môi Nhược An, càng ngày anh càng cảm thấy tình yêu của mình dành cho cô lớn hơn tất cả mọi thứ trên đời này...
"Anh yêu em nhiều lắm..."
Tuy ngày nào Nhược An cũng nghe Trần Quân Minh nói câu này, nhưng mỗi lần nghe đến trong lòng liền cảm thấy vui vẻ như lần đầu tiên...
"Em biết mà..."
Nhược An còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong cái tình cảnh éo le ở quán Bar. Anh đã cứu cô thoát khỏi những kẻ quấy rối...
Trải qua bao nhiêu chuyện, tất cả đều do cô dàn dựng nên. Nhưng ngay cả bản thân mình yêu anh lúc nào cũng không biết...
Rồi đến một ngày gặp lại, cả hai đều nhận ra tình yêu dành cho đối phương. Để rồi đến bây giờ, có thể tự tin thừa nhận thiếu người đó mình không sống nổi...
"Em không phải người tốt...nhưng em yêu anh..."
Nhược An chủ động hôn lại Trần Quân Minh, cô có được người đàn ông này chính là sự may mắn nhất cuộc đời cô. Có thể vì cả anh và em không hoàn hảo, nên ông trời mới sắp xếp cho chúng ta ở cạnh nhau, để bù đắp thiếu sót của đối phương...
"Chúng ta cùng nhau trở về nhà..."
Trần Quân Minh xoa đầu Nhược An liền tập trung lái xe để về biệt thự với tiểu Đậu Đậu mới sinh. Tay trái thì lái xe còn tay phải vẫn luôn nắm chặt tay của nữ nhân bên cạnh...
"Anh thấy con của chúng ta giống ai..."
Trần Quân Minh suy nghĩ đôi chút liền lắc đầu...
"Anh không biết nữa...nhưng nó rất xinh đẹp...như thiên sứ vậy..."
Nhược An liền cảm thấy buồn cười. Lúc ở bệnh viện thì gọi đứa bé là tiểu ma vương, còn bây giờ lại trở thành thiên sứ rồi...
"Em vào trước đi...anh đi cất đồ..."
Nhược An gật đầu liền đi trước vào biệt thự, cô liền thấy Hạ Như vẫn đang hát ru cho đứa bé ngủ...
"Mẹ...để con..."
Hạ Như trao đứa bé lại cho Nhược An, cùng lúc Trần Quân Minh cũng vào thăm con...
"Anh đã bảo con của chúng ta rất đẹp mà em không tin..."
Hạ Như mỉm cười nhìn gia đình ba người hạnh phúc, nhưng bà có chút thắc mắc liền hỏi Trần Quân Minh...
"Nhược An sinh con trai...nhưng sao mẹ nhìn đứa bé không giống con lúc nhỏ thế nhỉ..."
Trần Quân Minh cau mày nhìn Hạ Như, anh tính nói gì đó liền bị Nhược An ngăn lại...
"Sao có thể giống đại ma vương như anh ấy được chứ...đứa bé này là tiểu thiên sứ..."
Hạ Như liền mỉm cười, bà liền liếc xéo Trần Quân Minh...
"Ý mẹ là thế...con nghĩ cái gì vậy hả thằng nhóc này..."
Khuôn mặt Trần Quân Minh dễ chịu đi đôi chút nhưng lời nói của Hạ Như phần nào cũng khiến anh để ý...
"Để con đưa mẹ về Trần gia...Nhược An và đứa bé cần nghỉ ngơi rồi..."
Hạ Như gật đầu liền để Trần Quân Minh tiễn. Đợi đến khi ra bên ngoài, anh liền khó chịu với bà...
"Mẹ đừng nói như vậy trước mặt cô ấy chứ...lỡ cô ấy nghĩ ngợi lại buồn phiền thì sao..."
Hạ Như liền nắm tay Trần Quân Minh, bà thật sự không cố ý...
"Mẹ không cố ý đâu...nhưng mẹ cảm thấy được ánh mắt con dao động..."
Trần Quân Minh hơi mím môi, anh liền nói chuyện dứt khoát với Hạ Như...
"Con tin cô ấy...nếu sau này không có chuyện gì quan trọng...thì mẹ đừng đến đây nữa..."
Hạ Như liền bất lực rời đi. Nếu bà suy nghĩ sáng suốt hơn trước khi nói thì đã không khiến bọn trẻ nghĩ ngợi lung tung rồi...
Like sau mỗi chương nhé