Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Quả báo của Nhược An
Ngay từ khi tờ mờ sáng, Trần Quân Minh đã đem theo hàng chục vệ sĩ túc trực sẵn ở biệt thự Lý gia để chờ đón Nhược An. Anh đứng dựa lưng vào thành ô tô, đôi mắt vẫn không dời khỏi căn phòng trên tầng lầu, chờ đến khi nó sáng đèn chính là lúc Nhược An thức giấc...
Nhược An hơi dụi dụi mắt vì tiếng ồn bên dưới, cô khẽ kéo tấm rèm cửa ra xem có chuyện gì đang diễn ra. Hóa ra chỉ là cuộc ẩu đả giữa người của Trần Quân Minh và vệ sĩ Lý gia...
Nhược An búi gọn mái tóc dài lên cao, cô vẫn còn chút buồn ngủ nên quyết định đi tắm cho thoải mái. Xong xuôi đâu đấy liền xuống lầu dưới ăn sáng cùng Lý Gia Thành...
"Hôm nay anh dặn nhà bếp nấu toàn món em thích đấy...mau lại đây..."
Lý Gia Thành vẫn giữ nụ cười tươi nhìn bộ dạng có chút mệt mỏi của Nhược An. Cô cũng chẳng để tâm liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn để thưởng thức những món ngon hằng ngày...
"Khó chịu thật đấy..."
Nhược An bỗng nhiên buồn nôn liền chạy vào nhà vệ sinh, vì sáng cô chưa ăn gì nên nôn ra toàn nước, bụng liền đau cồn cào. Nhược An ôm bụng cùng khuôn mặt tái nhợt ra ngoài, giọng nói cũng trở nên yếu ớt...
"Em...ăn không nổi...nên đi trước..."
Nhược An tránh ánh mắt của Lý Gia Thành, cô liền cầm túi ra khỏi biệt thự. Không hiểu sao vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Trần Quân Minh mà tâm trạng cô lại có chút yên bình...
"Nhớ tôi đến thế à..."
Nhược An gượng cười đùa cợt, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới khiến cô chao đảo liền ngã vào lòng Trần Quân Minh...
"Nhược An...này...em sao thế..."
Trần Quân Minh lo lắng liền nhanh chóng bế cô lên xe, anh biết cô không thích đến bệnh viện liền chạy thẳng về biệt thự riêng của Trần gia...
"Mau gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy..."
Trần Quân Minh sốt ruột liền nắm chặt lấy tay Nhược An. Đến khi bác sĩ đến, anh liền buông ra để người ta khám cho cô...
"Không cần lo lắng đâu...tiểu thư chỉ là có những triệu chứng của phụ nữ mang thai nên hay buồn ngủ như vậy thôi...chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi là được..."
Trần Quân Minh gật đầu liền cho người tiễn vị bác sĩ kia về. Anh cũng lên tra mạng xem phụ nữ mang thai ăn gì tốt cho sức khỏe, hay phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi như thế nào...
Nhưng kì lạ mỗi một trang web lại dạy những cách khác nhau, anh cũng không chắc chắn lắm thông tin nào đúng. Chắc phải mời chuyên gia dinh dưỡng riêng cho Nhược An rồi...
"Làm gì mà lo thế..."
Nhược An hơi mở mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Trần Quân Minh liền cảm thấy buồn cười. Chẳng phải cũng chỉ là mang thai thôi sao, việc gì phải làm quá lên cơ chứ...
"Em...có muốn ăn gì không..."
Nhược An cũng cảm thấy hơi đói nhưng cơn buồn ngủ vẫn đang cố giữ lấy cô, nên chỉ đành trả lời qua loa...
"Chút cháo là được..."
Trần Quân Minh gật đầu liền kéo chăn lên đắp kín giúp Nhược An, anh cũng điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng liền ra ngoài cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Nấu chút cháo tổ yến cho cô ấy..."
Quản gia gật đầu liền làm theo lời Trần Quân Minh. Tuy anh không biết cô có thích hay không nhưng ít ra nó rất tốt cho sức khỏe của cô hiện tại...
Nhược An ngủ một giấc thật sâu đến tận hai giờ chiều cô mới tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô có một giấc ngủ ngon lành như thế. Cảm giác sau khi thức dậy chính là đói...vô cùng đói...
Nhược An theo thói quen liền đi xuống nhà bếp của biệt thự, liền thấy tô cháo thơm phức ngon lành đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, tiếp đến là giọng nói từ trên cầu thang truyền xuống của Trần Quân Minh...
"Tôi mới sai người hâm lại...em ăn đi cho nóng..."
Nhược An gật đầu nhưng không trả lời, cô nhẹ nhàng cầm thìa lên múc một muỗng cháo nhỏ bỏ vào miệng...
"Ọe..."
Nhược An chạy vội vào nhà vệ sinh tiếp tục nôn, mặc dù trong bụng cô không có gì để tuôn ra ngoài. Trần Quân Minh chỉ biết đứng đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Nhược An để cô bình tĩnh lại...
"Sao tôi khổ quá vậy..."
Nhược An bất lực khóc ầm lên, cô thực sự rất đói nhưng không thể ăn bất cứ thứ gì cả. Chẳng lẽ đây chính là quả báo mà ông trời giáng lên người cô hay sao, như vậy khác nào sống không bằng chết...
Trần Quân Minh liền phì cười trước bộ dạng khóc lóc ầm ĩ của Nhược An, nhìn cô bây giờ khác gì đứa bé đang làm nũng, so với dáng vẻ lãnh khốc thường ngày có khi còn tốt hơn nhiều...
"Thôi không sao...thế em muốn ăn gì..."
Trần Quân Minh bế Nhược An ngồi xuống ghế nệm, cô chỉ biết bất lực tựa người ra sau, cô đang muốn ăn đồ nướng, lẩu, bút ốc, bánh gạo cay,...và tất cả những thứ ngon lành trên đời này...
"Tôi không sinh con cho anh nữa đâu...tôi đói quá..."
Nhược An vớ được cái gối liền ném về phía Trần Quân Minh, nhưng anh không ném lại như lần đầu gặp cô. Chỉ biết đứng yên nghe cô than thở...
"Á...a...a...anh cút khỏi mắt tôi ngay...khó chịu thật sự..."
"Anh cút liền đây..."
Trần Quân Minh cũng chỉ muốn nghe cô đuổi mình đi, mới ngày đầu tiên đã như vậy rồi, không biết sau này Nhược An còn náo loạn như thế nào nữa đây...
Trần Quân Minh thay âu phục lịch lãm liền đến tập đoàn có chút việc. Anh khẽ nhìn Nhược An xem tâm trạng của cô đã khá lên chút nào chưa, vô tình bắt gặp đôi mắt vẫn còn đọng nước kia nhìn mình, trong miệng vẫn còn nhai dâu tây...
"Nhớ mua bánh kem socola chảy ở chỗ chị Bạch Linh cho tôi...không phải tôi thèm đâu...mà là tiểu Đậu Đậu thèm đấy..."
Nhược An vừa nói vừa chỉ tay vào bụng. Đến khi cô nhận được cái gật đầu cùng nụ cười tươi của nam nhân mới tiếp tục ăn nốt chỗ dâu còn lại...
Nhược An hơi dụi dụi mắt vì tiếng ồn bên dưới, cô khẽ kéo tấm rèm cửa ra xem có chuyện gì đang diễn ra. Hóa ra chỉ là cuộc ẩu đả giữa người của Trần Quân Minh và vệ sĩ Lý gia...
Nhược An búi gọn mái tóc dài lên cao, cô vẫn còn chút buồn ngủ nên quyết định đi tắm cho thoải mái. Xong xuôi đâu đấy liền xuống lầu dưới ăn sáng cùng Lý Gia Thành...
"Hôm nay anh dặn nhà bếp nấu toàn món em thích đấy...mau lại đây..."
Lý Gia Thành vẫn giữ nụ cười tươi nhìn bộ dạng có chút mệt mỏi của Nhược An. Cô cũng chẳng để tâm liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn để thưởng thức những món ngon hằng ngày...
"Khó chịu thật đấy..."
Nhược An bỗng nhiên buồn nôn liền chạy vào nhà vệ sinh, vì sáng cô chưa ăn gì nên nôn ra toàn nước, bụng liền đau cồn cào. Nhược An ôm bụng cùng khuôn mặt tái nhợt ra ngoài, giọng nói cũng trở nên yếu ớt...
"Em...ăn không nổi...nên đi trước..."
Nhược An tránh ánh mắt của Lý Gia Thành, cô liền cầm túi ra khỏi biệt thự. Không hiểu sao vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Trần Quân Minh mà tâm trạng cô lại có chút yên bình...
"Nhớ tôi đến thế à..."
Nhược An gượng cười đùa cợt, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới khiến cô chao đảo liền ngã vào lòng Trần Quân Minh...
"Nhược An...này...em sao thế..."
Trần Quân Minh lo lắng liền nhanh chóng bế cô lên xe, anh biết cô không thích đến bệnh viện liền chạy thẳng về biệt thự riêng của Trần gia...
"Mau gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy..."
Trần Quân Minh sốt ruột liền nắm chặt lấy tay Nhược An. Đến khi bác sĩ đến, anh liền buông ra để người ta khám cho cô...
"Không cần lo lắng đâu...tiểu thư chỉ là có những triệu chứng của phụ nữ mang thai nên hay buồn ngủ như vậy thôi...chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi là được..."
Trần Quân Minh gật đầu liền cho người tiễn vị bác sĩ kia về. Anh cũng lên tra mạng xem phụ nữ mang thai ăn gì tốt cho sức khỏe, hay phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi như thế nào...
Nhưng kì lạ mỗi một trang web lại dạy những cách khác nhau, anh cũng không chắc chắn lắm thông tin nào đúng. Chắc phải mời chuyên gia dinh dưỡng riêng cho Nhược An rồi...
"Làm gì mà lo thế..."
Nhược An hơi mở mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Trần Quân Minh liền cảm thấy buồn cười. Chẳng phải cũng chỉ là mang thai thôi sao, việc gì phải làm quá lên cơ chứ...
"Em...có muốn ăn gì không..."
Nhược An cũng cảm thấy hơi đói nhưng cơn buồn ngủ vẫn đang cố giữ lấy cô, nên chỉ đành trả lời qua loa...
"Chút cháo là được..."
Trần Quân Minh gật đầu liền kéo chăn lên đắp kín giúp Nhược An, anh cũng điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng liền ra ngoài cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Nấu chút cháo tổ yến cho cô ấy..."
Quản gia gật đầu liền làm theo lời Trần Quân Minh. Tuy anh không biết cô có thích hay không nhưng ít ra nó rất tốt cho sức khỏe của cô hiện tại...
Nhược An ngủ một giấc thật sâu đến tận hai giờ chiều cô mới tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô có một giấc ngủ ngon lành như thế. Cảm giác sau khi thức dậy chính là đói...vô cùng đói...
Nhược An theo thói quen liền đi xuống nhà bếp của biệt thự, liền thấy tô cháo thơm phức ngon lành đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, tiếp đến là giọng nói từ trên cầu thang truyền xuống của Trần Quân Minh...
"Tôi mới sai người hâm lại...em ăn đi cho nóng..."
Nhược An gật đầu nhưng không trả lời, cô nhẹ nhàng cầm thìa lên múc một muỗng cháo nhỏ bỏ vào miệng...
"Ọe..."
Nhược An chạy vội vào nhà vệ sinh tiếp tục nôn, mặc dù trong bụng cô không có gì để tuôn ra ngoài. Trần Quân Minh chỉ biết đứng đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Nhược An để cô bình tĩnh lại...
"Sao tôi khổ quá vậy..."
Nhược An bất lực khóc ầm lên, cô thực sự rất đói nhưng không thể ăn bất cứ thứ gì cả. Chẳng lẽ đây chính là quả báo mà ông trời giáng lên người cô hay sao, như vậy khác nào sống không bằng chết...
Trần Quân Minh liền phì cười trước bộ dạng khóc lóc ầm ĩ của Nhược An, nhìn cô bây giờ khác gì đứa bé đang làm nũng, so với dáng vẻ lãnh khốc thường ngày có khi còn tốt hơn nhiều...
"Thôi không sao...thế em muốn ăn gì..."
Trần Quân Minh bế Nhược An ngồi xuống ghế nệm, cô chỉ biết bất lực tựa người ra sau, cô đang muốn ăn đồ nướng, lẩu, bút ốc, bánh gạo cay,...và tất cả những thứ ngon lành trên đời này...
"Tôi không sinh con cho anh nữa đâu...tôi đói quá..."
Nhược An vớ được cái gối liền ném về phía Trần Quân Minh, nhưng anh không ném lại như lần đầu gặp cô. Chỉ biết đứng yên nghe cô than thở...
"Á...a...a...anh cút khỏi mắt tôi ngay...khó chịu thật sự..."
"Anh cút liền đây..."
Trần Quân Minh cũng chỉ muốn nghe cô đuổi mình đi, mới ngày đầu tiên đã như vậy rồi, không biết sau này Nhược An còn náo loạn như thế nào nữa đây...
Trần Quân Minh thay âu phục lịch lãm liền đến tập đoàn có chút việc. Anh khẽ nhìn Nhược An xem tâm trạng của cô đã khá lên chút nào chưa, vô tình bắt gặp đôi mắt vẫn còn đọng nước kia nhìn mình, trong miệng vẫn còn nhai dâu tây...
"Nhớ mua bánh kem socola chảy ở chỗ chị Bạch Linh cho tôi...không phải tôi thèm đâu...mà là tiểu Đậu Đậu thèm đấy..."
Nhược An vừa nói vừa chỉ tay vào bụng. Đến khi cô nhận được cái gật đầu cùng nụ cười tươi của nam nhân mới tiếp tục ăn nốt chỗ dâu còn lại...