Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Tại sao lại không đến?
Nhược An lờ mờ tỉnh giấc, không tự chủ được ôm lấy thân thể run rẩy kịch liệt. Cô sợ lắm, cũng rất đau nữa...
Trần Quân Minh mở cửa bước vào định thay băng cho Nhược An, nhưng không ngờ cô đã tỉnh liền vui vẻ tiến lại...
"Nhược An...em tỉnh rồi à..."
Nhược An đưa mắt ngập nước nhìn Trần Quân Minh định tiến lại phía mình, cô vô thức lùi lại phía sau...
"Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi mà...anh đã nói như vậy mà...tại sao...tại sao lại không đến cơ chứ..."
Nhược An tuyệt vọng nhìn chằm chằm Trần Quân Minh, lòng đau như cắt ra từng khúc...
"Tại sao lại cho tôi hi vọng...rồi tự tay dập tắt nó chứ...tôi đâu nợ các người..."
Nhìn Nhược An khóc đến đau lòng nhưng anh lại không làm gì được. Tất cả là lỗi của anh, là anh đã thất hứa với cô...
"Tôi xin lỗi...xin lỗi em..."
Xin lỗi thì được gì chứ, Nhược An khẳng định là cô không có tài sản gì quý giá nhưng cô vẫn có danh dự và phẩm hạnh của một người con gái. Nhưng bây giờ tan tành rồi, bị dẫm đạp dưới chân của lũ đàn ông kia rồi...
Cơ thể bị thương tích đầy mình như vậy cô không cảm thấy đau lắm, nhưng đau nhất chính là người duy nhất trên đời này nói bảo vệ cô lại không đến. Cô tin tưởng như thế, đặt trọn niềm tin tuyệt đối vào lời nói đấy nhưng cuối cùng chỉ nhận về những đau đớn tận tâm can...
"Bây giờ em muốn tôi làm gì cũng được...tôi sẽ giết hết bọn họ được chứ..."
Nhược An đau đớn lắc đầu, giết bọn họ thì sẽ đổi lại được danh dự cho cô sao, giết bọn họ thì mọi chuyện sẽ quay trở lại sao. Tình cảm của cô cùng Trần Quân Minh vừa chớm nở, cô vừa cảm động được một chút thì lại bị chính điều tối kỵ nhất trong tình yêu dập tắt, đó chính là niềm tin...
Trần Quân Minh bất lực nhìn về phía Nhược An đang thất thần. Anh sẽ giết hết thảy bọn họ, phải bắt bọn người ngu ngốc đó chịu đựng những gì mà Nhược An đã trải qua, khiến bọn họ cầu sống không được mà xin chết cũng chẳng xong...
"Chăm sóc cô ấy cẩn thận...không có lệnh của tôi không được để cô ấy rời khỏi đây..."
Trần Quân Minh phân phó cho người hầu liền ra khỏi phòng. Bọn người Kiều gia bị vệ sĩ của anh bắt trói dưới tầng hầm của biệt thự đợi chỉ thị của thiếu gia bọn họ...
Trần Quân Minh chậm rãi bước xuống tầng hầm, đôi mắt trở về bản chất tà ác. Tiếng giày da va chạm với nền đất vang lên tiếng cộc cộc khiến bọn họ run rẩy không dám ngẩng đầu lên nhìn...
"Ha...chơi vui không..."
Trần Quân Minh ngồi trước mặt ba người nhà Kiều gia, anh châm điếu thuốc lên hút một hơi dài, ra lệnh cho vệ sĩ cởi bịt mắt của bọn họ ra...
"Cậu dám bắt người trái phép...tôi...tôi sẽ báo cảnh sát..."
Trần Quân Minh liền cười phá lên, đáng ra bọn họ nên vui mừng vì anh không phải Hạo Thuần Vương chứ không phải báo cảnh sát, đúng thật là lũ người ngu ngốc đến mức thiển cận mà...
"Bà giỏi thật đấy, dám cho năm người đàn ông chạm vào người phụ nữ của tôi..."
Trần Quân Minh liền mím môi, không khoan nhượng giật mạnh tóc Kiều Gia Hân lên xem xét khuôn mặt cau có của cô ta...
"Bán cô ta vào kỹ viện, chỉ cho phép loại đàn ông bẩn thỉu chơi cô ta..."
Kiều Gia Hân nước mắt lưng tròng liền lắc đầu nguầy nguậy, cô ta sợ hãi liền cầu cứu mẹ mình...
"Cứu con với...mẹ ơi, con không muốn đâu..."
"Đấy...bà nghe con gái bà cầu cứu chưa, tuyệt vọng nhỉ...giống y như lúc Nhược An cầu cứu vậy đó...cô ấy cũng từng tuyệt vọng như thế..."
Đôi mắt đỏ ngầu của Trần Quân Min nhìn bà ta đầy căm hận khiến bà ta sợ hãi không dám lên tiếng, mặc kệ Kiều Gia Hân bị vệ sĩ đưa đi, hi vọng sẽ giữ lại được cái mạng hèn mọn này...
"Tuy ông không xen vào chuyện này nhưng tôi chướng mắt ông lâu rồi nên giết quánh đi cho xong..."
"Không...cầu xin cậu...cầu xin cậu...tha cho tôi, cậu muốn gì cũng được..."
Kiều lão gia đập đầu xuống đất đến mức chảy máu để xin tha mạng nhưng vẫn bị kéo đi hành hình, chỉ còn lại mỗi Kiều phu nhân ngồi đối diện Trần Quân Minh. Vẻ mặt bà ta lo sợ bao nhiêu thì anh càng thích thú bấy nhiêu...
"Ăn hết chúng đi..."
Một đĩa thức ăn máu me đầy mắt người được Vạn mang lên để trước mặt bà ta khiến bà ta không ngừng nôn ọe. Nhưng nếu bà ăn hết chúng thì chắc chắn sẽ được sống...
Kiều phu nhân cầm từng con mắt người lên, nuốt nước bọt mà bỏ vô miệng. Mùi máu tanh xộc lên não khiến bà nôn ra ngay lập tức, thật sự ăn không nổi...
Trần Quân Minh kinh tởm không thể nhìn thêm nổi, anh phân phó cho người đàn ông tên Vạn xử lý bà ta. Hình phạt giống y chang việc Lã Hậu đã làm với Thích phu nhân (Các bạn lên gg tra là có á, vì nó rất đáng sợ nên mình không để trong truyện...)
- ----
Like sau mỗi chương nhé
Trần Quân Minh mở cửa bước vào định thay băng cho Nhược An, nhưng không ngờ cô đã tỉnh liền vui vẻ tiến lại...
"Nhược An...em tỉnh rồi à..."
Nhược An đưa mắt ngập nước nhìn Trần Quân Minh định tiến lại phía mình, cô vô thức lùi lại phía sau...
"Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi mà...anh đã nói như vậy mà...tại sao...tại sao lại không đến cơ chứ..."
Nhược An tuyệt vọng nhìn chằm chằm Trần Quân Minh, lòng đau như cắt ra từng khúc...
"Tại sao lại cho tôi hi vọng...rồi tự tay dập tắt nó chứ...tôi đâu nợ các người..."
Nhìn Nhược An khóc đến đau lòng nhưng anh lại không làm gì được. Tất cả là lỗi của anh, là anh đã thất hứa với cô...
"Tôi xin lỗi...xin lỗi em..."
Xin lỗi thì được gì chứ, Nhược An khẳng định là cô không có tài sản gì quý giá nhưng cô vẫn có danh dự và phẩm hạnh của một người con gái. Nhưng bây giờ tan tành rồi, bị dẫm đạp dưới chân của lũ đàn ông kia rồi...
Cơ thể bị thương tích đầy mình như vậy cô không cảm thấy đau lắm, nhưng đau nhất chính là người duy nhất trên đời này nói bảo vệ cô lại không đến. Cô tin tưởng như thế, đặt trọn niềm tin tuyệt đối vào lời nói đấy nhưng cuối cùng chỉ nhận về những đau đớn tận tâm can...
"Bây giờ em muốn tôi làm gì cũng được...tôi sẽ giết hết bọn họ được chứ..."
Nhược An đau đớn lắc đầu, giết bọn họ thì sẽ đổi lại được danh dự cho cô sao, giết bọn họ thì mọi chuyện sẽ quay trở lại sao. Tình cảm của cô cùng Trần Quân Minh vừa chớm nở, cô vừa cảm động được một chút thì lại bị chính điều tối kỵ nhất trong tình yêu dập tắt, đó chính là niềm tin...
Trần Quân Minh bất lực nhìn về phía Nhược An đang thất thần. Anh sẽ giết hết thảy bọn họ, phải bắt bọn người ngu ngốc đó chịu đựng những gì mà Nhược An đã trải qua, khiến bọn họ cầu sống không được mà xin chết cũng chẳng xong...
"Chăm sóc cô ấy cẩn thận...không có lệnh của tôi không được để cô ấy rời khỏi đây..."
Trần Quân Minh phân phó cho người hầu liền ra khỏi phòng. Bọn người Kiều gia bị vệ sĩ của anh bắt trói dưới tầng hầm của biệt thự đợi chỉ thị của thiếu gia bọn họ...
Trần Quân Minh chậm rãi bước xuống tầng hầm, đôi mắt trở về bản chất tà ác. Tiếng giày da va chạm với nền đất vang lên tiếng cộc cộc khiến bọn họ run rẩy không dám ngẩng đầu lên nhìn...
"Ha...chơi vui không..."
Trần Quân Minh ngồi trước mặt ba người nhà Kiều gia, anh châm điếu thuốc lên hút một hơi dài, ra lệnh cho vệ sĩ cởi bịt mắt của bọn họ ra...
"Cậu dám bắt người trái phép...tôi...tôi sẽ báo cảnh sát..."
Trần Quân Minh liền cười phá lên, đáng ra bọn họ nên vui mừng vì anh không phải Hạo Thuần Vương chứ không phải báo cảnh sát, đúng thật là lũ người ngu ngốc đến mức thiển cận mà...
"Bà giỏi thật đấy, dám cho năm người đàn ông chạm vào người phụ nữ của tôi..."
Trần Quân Minh liền mím môi, không khoan nhượng giật mạnh tóc Kiều Gia Hân lên xem xét khuôn mặt cau có của cô ta...
"Bán cô ta vào kỹ viện, chỉ cho phép loại đàn ông bẩn thỉu chơi cô ta..."
Kiều Gia Hân nước mắt lưng tròng liền lắc đầu nguầy nguậy, cô ta sợ hãi liền cầu cứu mẹ mình...
"Cứu con với...mẹ ơi, con không muốn đâu..."
"Đấy...bà nghe con gái bà cầu cứu chưa, tuyệt vọng nhỉ...giống y như lúc Nhược An cầu cứu vậy đó...cô ấy cũng từng tuyệt vọng như thế..."
Đôi mắt đỏ ngầu của Trần Quân Min nhìn bà ta đầy căm hận khiến bà ta sợ hãi không dám lên tiếng, mặc kệ Kiều Gia Hân bị vệ sĩ đưa đi, hi vọng sẽ giữ lại được cái mạng hèn mọn này...
"Tuy ông không xen vào chuyện này nhưng tôi chướng mắt ông lâu rồi nên giết quánh đi cho xong..."
"Không...cầu xin cậu...cầu xin cậu...tha cho tôi, cậu muốn gì cũng được..."
Kiều lão gia đập đầu xuống đất đến mức chảy máu để xin tha mạng nhưng vẫn bị kéo đi hành hình, chỉ còn lại mỗi Kiều phu nhân ngồi đối diện Trần Quân Minh. Vẻ mặt bà ta lo sợ bao nhiêu thì anh càng thích thú bấy nhiêu...
"Ăn hết chúng đi..."
Một đĩa thức ăn máu me đầy mắt người được Vạn mang lên để trước mặt bà ta khiến bà ta không ngừng nôn ọe. Nhưng nếu bà ăn hết chúng thì chắc chắn sẽ được sống...
Kiều phu nhân cầm từng con mắt người lên, nuốt nước bọt mà bỏ vô miệng. Mùi máu tanh xộc lên não khiến bà nôn ra ngay lập tức, thật sự ăn không nổi...
Trần Quân Minh kinh tởm không thể nhìn thêm nổi, anh phân phó cho người đàn ông tên Vạn xử lý bà ta. Hình phạt giống y chang việc Lã Hậu đã làm với Thích phu nhân (Các bạn lên gg tra là có á, vì nó rất đáng sợ nên mình không để trong truyện...)
- ----
Like sau mỗi chương nhé