-
Chương 31-32
Chương 31: Diệp Huyền nhắc nhở, Thanh Nham gặp nạn
Lục Kiên biết tối nay Lý Hùng Phi sẽ ra tay với Lâm Thanh Nham, anh ta rất đắc ý.
Anh ta đang chờ đến khi Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện rồi sẽ đuổi nhà họ Lâm đi.
Phía bên kia.
Sau khi Diệp Huyền đi ra khỏi phòng họp, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thanh Nham và Lục Kiên đối chọi nhau, không khỏi lắc đầu cười lạnh.
Một xí nghiệp tập đoàn nho nhỏ, thế mà cũng tràn đầy cạnh tranh ác ý!
Nhưng Lục Kiên thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, Lâm Thanh Nham tính tình thẳng thắn trực tiếp, khẳng định không phải đối thủ của Lục Kiên!
“Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, không thể trơ mắt nhìn thế lực của tập đoàn Lâm thị bị nhà họ Lục cướp đi, khi cần thiết mình phải ra tay.”
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền trở về tổ tám.
Hắn liếc nhìn Dương Duy đang chơi game rồi hỏi: “Cậu có biết gì về Lý Hùng Phi của cục kiểm tra chất lượng thành phố không?”
“Lý Hùng Phi?”
Dương Duy lập tức nhớ ra, lạnh lùng nói: “Không phải thứ tốt lành gì!”
“Ông ta thường hay tới mấy phố đèn đỏ, lại còn thích hạ thuốc con mồi, còn quay video lại để khoe khoang!”
“Anh Diệp, anh tuyệt đối không được để chị Thanh Nham ở một mình với ông ta, nếu không sẽ rất nguy hiểm!”
“Ngoài chuyện này ra, tôi còn nghe đồn Lý Hùng Phi có quan hệ gì đó với Ngô Thiên Di, chủ tịch của tập đoàn Thiên Di!”
Nghe xong lời này, Diệp Huyền không khỏi nhếch mép cười lạnh.
Ngô Thiên Di?
Dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Nham cũng là cháu gái yêu quý nhất của Lâm Vân Hà, chuyện này không thể không quản!
Vậy thì càng không thể đứng nhìn Lâm Thanh Nham bị Lý Hùng Phi bắt nạt!
Nếu Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện gì, tương đương với việc gián tiếp cắm cho hắn cặp sừng!
Mặc dù cuộc hôn nhân giữa hai người là giả, vậy cũng không được!
Xem ra rác rưởi như Lý Hùng Phi cần phải dọn dẹp, tập đoàn Thiên Di cũng phải dọn dẹp!
Lúc này Lâm Thanh Nham gửi tin nhắn thoại trên WeChat đến: “Sau giờ làm việc, anh bắt taxi về nhà trước, tôi sẽ về sau!”
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn: “Lý Hùng Phi không phải người tốt lành gì, để tôi bảo vệ cô.”
Lâm Thanh Nham cực kỳ khinh thường cười: “Thôi nào Diệp Huyền, đừng tự coi mình là anh hùng. Lấy cái thân thể của anh thì có thể bảo vệ ai à?”
Đối mặt với sự vênh váo của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền cũng không thèm nói nhảm với cô: “Những gì tôi biết tôi đã nói cho cô rồi, tin hay không là tùy cô!”
Bên đầu dây kia, mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Nham không hề tử tế, nhưng sau khi nghe được lời cảnh báo của Diệp Huyền thì cô cũng cảnh giác hơn một chút.
“Có lẽ những gì Diệp Huyền nói là sự thật, xem ra phải mang theo vệ sĩ!”
Lâm Thanh Nham lập tức gọi bốn đội trưởng an ninh cường tráng từ bộ phận an ninh đi cùng cô đến khách sạn.
Bốn người này đều là người của Lâm Thanh Nham kể từ khi họ gia nhập công ty, đều là người trung thành và đáng tin cậy.
Sau khi nhận được tin tức, Dương Duy lập tức báo cáo với Diệp Huyền: “Anh Diệp, chị Thanh Nham đã đi ra ngoài cùng bốn đội trưởng an ninh.”
Diệp Huyền không khỏi nhếch khóe miệng, có vẻ lời nói của hắn vẫn có chút tác dụng.
Nghĩ như vậy, hắn liếc mắt nhìn Dương Duy: “Cậu cũng âm thầm đi theo Lâm Thanh Nham đi, có chuyện gì liền báo cho tôi biết.”
“Tuân lệnh!”
Mặc dù Dương Duy là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng. Nhưng anh ta đã bị chinh phục bởi mị lực nhân cách và bản lãnh của Diệp Huyền!
Lời nói của Diệp Huyền là mệnh lệnh đối với Dương Duy, anh ta nhất định phải làm thật tốt!
Thấy Dương Duy giác ngộ như vậy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Xem ra Dương Duy cũng không phải dạng vô dụng không thể thay đổi.”
“Hy vọng không có gì xảy ra, nếu không lại phiền toái mình.”
Nghĩ xong, Diệp Huyền lơ đãng nhìn về phía khách sạn nơi Lâm Thanh Nham sẽ đến tối nay.
Ngay khi Diệp Huyền đang ở quảng trường thương mại
“Diệp Huyền !”
Một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đi về phía xe, chính là Tiêu Băng Tuyết!
Một nam một nữ đi theo phía sau cô chính là hai phụ tá của cô!
“Sao lại tới nữa...”
Diệp Huyền lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi nhìn thấy váy của Tiêu Băng Tuyết, hắn không khỏi nhếch môi.
Chiếc váy dài nửa thân màu đỏ tươi giống như một bông hồng đỏ quấn quanh người cô, tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Đặc biệt là ở giữa cổ áo, bên dưới màu đỏ là bộ ngực kiêu hãnh như chực chờ lộ ra.
Dưới vòng eo thon ba tấc, đôi chân dài trắng như tuyết săn chắc nõn nà, khiến người ta mơ màng.
Đôi giày cao gót và đôi chân ngọc nâng cao cơ thể mềm mại của cô, khi bước đi, Tiêu Băng Tuyết trông như một nữ hoàng lạnh lùng và gợi cảm.
“Rất đẹp.”
Tựa như lần trước, Diệp Huyền không tiếc lời khen ngợi Tiêu Băng Tuyết, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng mở ra, giọng điệu có chút khó hiểu: “Sao anh lại ở đây.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi cũng không phải là tội phạm mà cô muốn bắt, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi! Đừng bảo là cô muốn bắt tôi vì chuyện về Huyền Hạo chứ?”
Nam phụ tá đã không ưa Diệp Huyền từ lâu, lập tức khiển trách: “Diệp Huyền, chú ý thái độ của anh khi nói chuyện với nữ chiến thần! Cũng tự biết thân phận của mình đi!”
Đối mặt với vẻ ngạo mạn của nam phụ tá, Diệp Huyền thu hồi nụ cười, ánh mắt sáng như đuốc:
“Vậy à, anh có tin tôi lập tức tát bay anh không?”
“Anh!”
Nam phụ tá không ngờ Diệp Huyền lại dám khiêu khích mình như vậy, lập tức muốn nổi giận, Tiêu Băng Tuyết xua tay: “Tính cách Diệp Huyền là vậy, không cần so đo với anh ta.”
Diệp Huyền mỉa mai nói: “Phải là tôi không so đo với anh ta mới đúng! Thật sự tưởng mình là phụ tá của chiến thần thì có thể dưới một người trên vạn người à? Lần sau còn thái độ như vậy thì đừng trách tôi đập vỡ miệng anh ta!”
Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại tự tin như vậy, nhưng nam phụ tá cũng buộc lòng phải lui lại vì Tiêu Băng Tuyết ra lệnh.
“Diệp Huyền...”
Tiêu Băng Tuyết đang muốn hỏi về chuyện của Huyền Hạo và Tu Tiên Giả, nhưng lại bị Diệp Huyền ngắt lời: “Xin lỗi, hôn ước đã hủy bỏ, chúng ta chẳng liên quan gì nữa.”
“Chúng ta thậm chí còn không phải bạn bè. Bởi vì tôi không thích làm bạn với những người tự cho bản thân là cao cao tại thượng, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ cô. “
Nói rồi, Diệp Huyền xoay người rời đi, nam phụ tá và nữ phụ tá xinh đẹp muốn đi lên ngăn cản.
“Thôi vậy.”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: “Anh ta là loại ăn mềm không ăn cứng, có vẻ hôm nay chúng ta không thể có được câu trả lời nào.”
Cách đó không xa.
Bàn tay Diệp Huyền run lên bởi vì lời nói của Dương Duy: “Anh Diệp! Lý Hùng Phi dẫn hơn mười người vào phòng, xem ra hắn đang chuẩn bị ra tay với chị Thanh Nham!”
“Anh Diệp Huyền, không ổn rồi! Chị Thanh Nham đang gặp nguy hiểm!”
Giọng điệu của Dương Duy tràn đầy lo lắng!
“Tôi sẽ đến ngay!”
Sau khi Diệp Huyền trả lời, trong mắt anh tràn ngập sát ý!
Lý Hùng Phi, chán sống rồi.
Diệp Huyền đi thẳng đến nơi Lâm Thanh Nham đang có mặt!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh như băng, Tiêu Băng Tuyết không khỏi thắc mắc: “Sao Diệp Huyền như trở thành một người khác vậy?”
Nhìn theo.
Diệp Huyền đã đi vào khách sạn Hoa Long rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi qua xem!”
“Có lẽ chúng ta có thể tìm được một ít manh mối về Huyền Hạo.”
Tiêu Băng Tuyết không muốn mất đi tin tức về Huyền Hạo nên ngay lập tức mang theo phụ tá đi vào khách sạn.
Phía bên kia.
Trong một phòng lớn xa hoa.
“Đồ khốn nạn...”
Lâm Thanh Nham mất hết sức lực nằm trên ghế sofa trong phòng riêng, thân hình gợi cảm của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi chân xinh đẹp kia, thật sự khiến người ta chảy nước miếng.
Nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy tức giận!
Lâm Thanh Nham đã nâng cao cảnh giác rất nhiều nhưng vẫn rơi vào tay của Lý Hùng Phi!
Tên khốn này mua chuộc phục vụ khách sạn, đã sớm hạ thuốc vào đồ uống!
Bốn vệ sĩ của bộ phận an ninh công ty cũng đang bị hơn mười tên côn đồ do Lý Hùng Phi gọi đến bao vây, đang gặp nguy hiểm!
Chương 32: Anh hùng cứu mỹ nhân
Bên trong phòng khách sạn.
“Chậc chậc chậc! Nhìn dáng người này đi, thật quyến rũ và gợi cảm làm sao!”
“Nhìn bộ ngực này, khuôn mặt kiêu ngạo này, thật quá đẹp...”
Lý Hùng Phi nhìn Lâm Thanh Nham đang tê liệt trên ghế sofa, không ngừng chậc lưỡi, trong mắt tràn đầy tà ác và tham lam!
“Lâm Thanh Nham, nếu em ngoan ngoãn chơi với tôi cả đêm nay, ngày mai tôi sẽ để Tập đoàn Lâm thị của em thuận lợi vượt qua cuộc kiểm tra chất lượng!”
Lâm Thanh Nham hận chết Lý Hùng Phi, ánh mắt như muốn giết ông ta: “Lý Hùng Phi, ông là đồ vô liêm sỉ, đê tiện hạ lưu!”
Nghe vậy, Lý Hùng Phi không khỏi cười to: “Giờ em mới biết? Vô liêm sỉ là biệt danh của tôi, đê tiện là bản tính của tôi!”
Vừa nói, Lý Hùng Phi vừa xoa xoa tay, mỉm cười đi về phía Lâm Thanh Nham!
“Tôi là trưởng nữ nhà họ Lâm, ông dám?”
Lâm Thanh Nham vừa sợ vừa giận, la to!
“Chậc! Vậy thì sao?”
Lý Hùng Phi cười xấu xa, cởi thắt lưng ra: “Nhà họ Lâm chả là cái thá gì cả. So với người bên trên tôi, Lâm gia chỉ là một đứa em trai nhỏ.”
“Các người đắc tội với người ta, người kia nói chuyện hôm nay sẽ thay tôi xử lý sạch sẽ, hiểu không!”
Sau khi nghe Lý Hùng Phi nói, Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng hiểu ra!
Ông ta trơ trẽn làm ác như vậy, là bởi vì sau lưng có chỗ dựa lớn!
“Có phải tập đoàn Thiên Di không?”
Lâm Thanh Nham bị đánh thuốc, toàn thân vô lực, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo!
“Ha ha!”
Lý Hùng Phi giễu cợt: “Đừng uổng phí tâm tư moi thông tin từ tôi, tóm lại là tôi không sợ Lâm gia chút nào!”
Trong khi nói Lý Hùng Phi lại gọi một cú điện thoại ra ngoài:
“Chuẩn bị tốt báo cáo về việc dự án Pearl Garden của tập đoàn Lâm thị không vượt qua được khâu nghiệm thu! Cưỡng chế nộp tiền phạt và tiền bồi thường!”
“Ngoài ra, về các dự án khác của Tập đoàn Lâm thị, tất cả các cuộc kiểm tra chất lượng đều thất bại! Không có vấn đề thì tạo cho ra vấn đề!”
“Sau đó liên lạc với giới truyền thông, tung tin bọn họ nợ lương, lũng đoạn thị trường. Nếu không có tư liệu đen, chúng ta sẽ tạo ra tư liệu đen cho bọn họ!”
Nhìn thấy hành động cực kỳ vô liêm sỉ của Lý Hùng Phi, Lâm Thanh Nham càng thêm chắc chắn người đứng sau Lý Hùng Phi chính là tập đoàn Thiên Di. Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, chính là muốn lật đổ Lâm gia, lật đổ tập đoàn Lâm thị!
“Chuyện làm ăn xong rồi, Lâm Thanh Nham, để tôi yêu thương em nào!”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hùng Phi bước tới với một nụ cười xấu xa, muốn làm chuyện xấu với Lâm Thanh Nham!
Tối nay phải thực hiện tất cả các tư thế!
Sau đó quay chụp thật rõ nét!
“Đừng...”
Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy hối hận!
Sớm biết như thế cô đã không nên làm ngơ trước lời khuyên của Diệp Huyền mà mang Diệp Huyền theo, ít nhất bây giờ cô cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này!
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá ra!
Tim Lâm Thanh Nham đập thình thịch, tưởng là Diệp Huyền đến cứu mình!
Chỉ là…
Người đến không phải Diệp Huyền mà là Dương Duy, tổ trưởng của tổ phế vật: “Chị Thanh Nham, đừng sợ, tôi sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu!”
“Dương Duy?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham chợt lạnh đi!
Tên Dương Duy này, ba năm bảy đi nhảy disco, hai tư sáu đi massage, chủ nhật vừa đi nhảy disco vừa đi massage!
Thân thể bị đào rỗng!
Tố chất thân thể so với Diệp Huyền còn kém xa!
Huống chi, đối mặt với anh ta bây giờ là hơn chục tên côn đồ hung ác!
“A ha ha!”
Lý Hùng Phi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tưởng tên hung hăng nào tới chứ, nhưng không ngờ lại là Dương Duy mày, cái thứ rác rưởi! Anh em, xử lý nó!”
Trong nháy mắt, bốn tên côn đồ lao về phía Dương Duy, ánh mắt dữ tợn, trông giống như muốn ăn thịt người!
“Má ơi!”
Nếu nói Dương Duy không sợ thì nhất định là nói dối!
Nhưng anh ta cũng không lùi bước, tự nhủ: “Đó giờ chị Thanh Nham không có xem thường bọn mình, lúc này mình cũng không thể hèn nhát! Mẹ nó, liều mạng!”
Anh ta hét lên và lao tới chính diện!
“Dương Duy, đừng, nhanh đi báo cảnh sát!”
Toàn thân Lâm Thanh Nham không thể cử động, hiện tại lại lo lắng cho an nguy của Dương Duy, cô liền không thở nổi mà ngất đi!
“Chậc chậc chậc, quá quyến rũ!”
Nước bọt của Lý Hùng Phi sắp chảy ra, ông ta không nhịn được vươn tay sờ đôi chân dài hoàn mỹ của Lâm Thanh Nham!
Xoẹt!
Đúng lúc này, một cây tăm phóng tới, đâm thủng lòng bàn tay Lý Hùng Phi!
“Á, Aaaaa!”
Lý Hùng Phi đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó là cảnh tượng những tên côn đồ khác bị đánh bay!
Trong nháy mắt, hơn chục tên côn đồ đều bị chặt đứt tay hoặc chân, tất cả đều ngã xuống đất ngất đi!
“Xảy ra chuyện gì?”
Lý Hùng Phi không thể tin được những gì mình nhìn thấy!
Ở phía cửa, Diệp Huyền chậm rãi đi vào, ánh mắt tràn đầy sát ý: “Lý Hùng Phi, thật sự đáng chết!”
Bốp!
Diệp Huyền cách không trung tát ông ta một cái, nửa khuôn mặt Lý Hùng Phi giống như bị xe tải đâm trúng!
Một tiếng hét thảm!
Mặt ông ta lập tức tóe máu và biến dạng, trực tiếp ngất xỉu!
Nếu không phải Diệp Huyền không muốn giết người công khai thì những người ở chỗ này đã chết không còn lại chút gì!
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra nhanh như tia chớp!
Quá nhanh, quá khốc liệt!
Dương Duy và bốn vệ sĩ do Lâm Thanh Nham mang đến tất cả đều ngẩn người tại chỗ!
“Ổn cả chứ?”
Diệp Huyền kéo Dương Duy đứng dậy.
Anh ta vừa bị bốn tên côn đồ đè xuống đánh đập dã man, toàn bộ khuôn mặt sưng vù như đầu heo.
“Anh Diệp, em không sao!”
Dương Duy lắc đầu thật mạnh, sau đó hưng phấn nắm lấy tay Diệp Huyền: “Diệp đại ca, anh quá mạnh!”
Diệp Huyền cười vỗ vỗ bả vai hắn: “Vừa rồi cậu cũng rất anh dũng, là đàn ông chân chính. Từ giờ trở đi, tôi thừa nhận cậu là đàn em của tôi. “
Dương Duy hưng phấn đến suýt khóc: “Đại ca! Từ nay về sau anh sẽ là anh trai ruột của em, ruột hơn cả cha ruột!”
Nếu Dương Duy biết thân phận thật sự của Diệp Huyền, e rằng mộ tổ tiên của nhà anh ta sẽ bốc khói xanh!
Bốn vệ sĩ cũng vội vàng nói: “Diệp Huyền đại ca, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!”
Bọn hắn còn tưởng rằng Diệp Huyền cũng giống Dương Duy, là thiếu gia ăn chơi trác táng đến tổ tám ăn no chờ chết.
Ai mà ngờ được!
Thực lực của Diệp Huyền hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn!
Trong nháy mắt, Diệp Huyền liền trở thành vị thần trong lòng họ!
“Không có gì.”
Giọng điệu Diệp Huyền thờ ơ: “Khi cảnh sát đến, cứ nói là các anh đã hạ gục những người này, cứu Lâm Thanh Nham. Đừng nói ra tôi, biết không?”
Mọi người nhìn nhau, gật gật đầu.
Nhưng vẻ mặt Dương Duy lại tràn đầy nghi hoặc: “Sao anh không nói cho chị Thanh Nham biết? Đây là cơ hội tốt để anh và chị Thanh Nham gia tăng tình cảm!”
Diệp Huyền cười xâu xa!
Đây mà tính là cơ hội tốt gì?
Tôi không muốn dây dưa với cô ấy!
Tôi đến cứu cô ấy chỉ vì ân tình ông nội Lâm!
Lỡ mà cô tiểu thư kiêu căng Lâm Thanh Nham này có tình cảm với tôi, vậy liền phiền phức!
Không được!
Trong tay tôi vẫn còn bảy mối hôn sự cần xử lý kìa!
“Cứ như vậy đi, tôi đi trước!”
Lời còn chưa dứt Diệp Huyền đã trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Ôi Chúa ơi! Đây là tầng sáu!”
Dương Duy vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Huyền đã biến mất trong màn đêm!
“Đại ca quá ngầu!”
Dương Duy hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy!
Trực giác nói cho anh ta biết, bản lĩnh mà Diệp Huyền thể hiện ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm!
Diệp Huyền vừa nhảy khỏi cửa sổ để rời đi thì căn phòng lại có thêm vài người bước vào!
Mẹ ơi...
Dương Duy trực tiếp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch!
Người tới không ai khác chính là nữ chiến thần nổi tiếng - Tiêu Băng Tuyết!
Tối nay có chuyện gì thế này!
Chuyện thần kỳ, hết cái này đến cái khác!
Lục Kiên biết tối nay Lý Hùng Phi sẽ ra tay với Lâm Thanh Nham, anh ta rất đắc ý.
Anh ta đang chờ đến khi Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện rồi sẽ đuổi nhà họ Lâm đi.
Phía bên kia.
Sau khi Diệp Huyền đi ra khỏi phòng họp, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thanh Nham và Lục Kiên đối chọi nhau, không khỏi lắc đầu cười lạnh.
Một xí nghiệp tập đoàn nho nhỏ, thế mà cũng tràn đầy cạnh tranh ác ý!
Nhưng Lục Kiên thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, Lâm Thanh Nham tính tình thẳng thắn trực tiếp, khẳng định không phải đối thủ của Lục Kiên!
“Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, không thể trơ mắt nhìn thế lực của tập đoàn Lâm thị bị nhà họ Lục cướp đi, khi cần thiết mình phải ra tay.”
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền trở về tổ tám.
Hắn liếc nhìn Dương Duy đang chơi game rồi hỏi: “Cậu có biết gì về Lý Hùng Phi của cục kiểm tra chất lượng thành phố không?”
“Lý Hùng Phi?”
Dương Duy lập tức nhớ ra, lạnh lùng nói: “Không phải thứ tốt lành gì!”
“Ông ta thường hay tới mấy phố đèn đỏ, lại còn thích hạ thuốc con mồi, còn quay video lại để khoe khoang!”
“Anh Diệp, anh tuyệt đối không được để chị Thanh Nham ở một mình với ông ta, nếu không sẽ rất nguy hiểm!”
“Ngoài chuyện này ra, tôi còn nghe đồn Lý Hùng Phi có quan hệ gì đó với Ngô Thiên Di, chủ tịch của tập đoàn Thiên Di!”
Nghe xong lời này, Diệp Huyền không khỏi nhếch mép cười lạnh.
Ngô Thiên Di?
Dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Nham cũng là cháu gái yêu quý nhất của Lâm Vân Hà, chuyện này không thể không quản!
Vậy thì càng không thể đứng nhìn Lâm Thanh Nham bị Lý Hùng Phi bắt nạt!
Nếu Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện gì, tương đương với việc gián tiếp cắm cho hắn cặp sừng!
Mặc dù cuộc hôn nhân giữa hai người là giả, vậy cũng không được!
Xem ra rác rưởi như Lý Hùng Phi cần phải dọn dẹp, tập đoàn Thiên Di cũng phải dọn dẹp!
Lúc này Lâm Thanh Nham gửi tin nhắn thoại trên WeChat đến: “Sau giờ làm việc, anh bắt taxi về nhà trước, tôi sẽ về sau!”
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn: “Lý Hùng Phi không phải người tốt lành gì, để tôi bảo vệ cô.”
Lâm Thanh Nham cực kỳ khinh thường cười: “Thôi nào Diệp Huyền, đừng tự coi mình là anh hùng. Lấy cái thân thể của anh thì có thể bảo vệ ai à?”
Đối mặt với sự vênh váo của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền cũng không thèm nói nhảm với cô: “Những gì tôi biết tôi đã nói cho cô rồi, tin hay không là tùy cô!”
Bên đầu dây kia, mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Nham không hề tử tế, nhưng sau khi nghe được lời cảnh báo của Diệp Huyền thì cô cũng cảnh giác hơn một chút.
“Có lẽ những gì Diệp Huyền nói là sự thật, xem ra phải mang theo vệ sĩ!”
Lâm Thanh Nham lập tức gọi bốn đội trưởng an ninh cường tráng từ bộ phận an ninh đi cùng cô đến khách sạn.
Bốn người này đều là người của Lâm Thanh Nham kể từ khi họ gia nhập công ty, đều là người trung thành và đáng tin cậy.
Sau khi nhận được tin tức, Dương Duy lập tức báo cáo với Diệp Huyền: “Anh Diệp, chị Thanh Nham đã đi ra ngoài cùng bốn đội trưởng an ninh.”
Diệp Huyền không khỏi nhếch khóe miệng, có vẻ lời nói của hắn vẫn có chút tác dụng.
Nghĩ như vậy, hắn liếc mắt nhìn Dương Duy: “Cậu cũng âm thầm đi theo Lâm Thanh Nham đi, có chuyện gì liền báo cho tôi biết.”
“Tuân lệnh!”
Mặc dù Dương Duy là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng. Nhưng anh ta đã bị chinh phục bởi mị lực nhân cách và bản lãnh của Diệp Huyền!
Lời nói của Diệp Huyền là mệnh lệnh đối với Dương Duy, anh ta nhất định phải làm thật tốt!
Thấy Dương Duy giác ngộ như vậy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Xem ra Dương Duy cũng không phải dạng vô dụng không thể thay đổi.”
“Hy vọng không có gì xảy ra, nếu không lại phiền toái mình.”
Nghĩ xong, Diệp Huyền lơ đãng nhìn về phía khách sạn nơi Lâm Thanh Nham sẽ đến tối nay.
Ngay khi Diệp Huyền đang ở quảng trường thương mại
“Diệp Huyền !”
Một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đi về phía xe, chính là Tiêu Băng Tuyết!
Một nam một nữ đi theo phía sau cô chính là hai phụ tá của cô!
“Sao lại tới nữa...”
Diệp Huyền lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi nhìn thấy váy của Tiêu Băng Tuyết, hắn không khỏi nhếch môi.
Chiếc váy dài nửa thân màu đỏ tươi giống như một bông hồng đỏ quấn quanh người cô, tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Đặc biệt là ở giữa cổ áo, bên dưới màu đỏ là bộ ngực kiêu hãnh như chực chờ lộ ra.
Dưới vòng eo thon ba tấc, đôi chân dài trắng như tuyết săn chắc nõn nà, khiến người ta mơ màng.
Đôi giày cao gót và đôi chân ngọc nâng cao cơ thể mềm mại của cô, khi bước đi, Tiêu Băng Tuyết trông như một nữ hoàng lạnh lùng và gợi cảm.
“Rất đẹp.”
Tựa như lần trước, Diệp Huyền không tiếc lời khen ngợi Tiêu Băng Tuyết, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng mở ra, giọng điệu có chút khó hiểu: “Sao anh lại ở đây.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi cũng không phải là tội phạm mà cô muốn bắt, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi! Đừng bảo là cô muốn bắt tôi vì chuyện về Huyền Hạo chứ?”
Nam phụ tá đã không ưa Diệp Huyền từ lâu, lập tức khiển trách: “Diệp Huyền, chú ý thái độ của anh khi nói chuyện với nữ chiến thần! Cũng tự biết thân phận của mình đi!”
Đối mặt với vẻ ngạo mạn của nam phụ tá, Diệp Huyền thu hồi nụ cười, ánh mắt sáng như đuốc:
“Vậy à, anh có tin tôi lập tức tát bay anh không?”
“Anh!”
Nam phụ tá không ngờ Diệp Huyền lại dám khiêu khích mình như vậy, lập tức muốn nổi giận, Tiêu Băng Tuyết xua tay: “Tính cách Diệp Huyền là vậy, không cần so đo với anh ta.”
Diệp Huyền mỉa mai nói: “Phải là tôi không so đo với anh ta mới đúng! Thật sự tưởng mình là phụ tá của chiến thần thì có thể dưới một người trên vạn người à? Lần sau còn thái độ như vậy thì đừng trách tôi đập vỡ miệng anh ta!”
Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại tự tin như vậy, nhưng nam phụ tá cũng buộc lòng phải lui lại vì Tiêu Băng Tuyết ra lệnh.
“Diệp Huyền...”
Tiêu Băng Tuyết đang muốn hỏi về chuyện của Huyền Hạo và Tu Tiên Giả, nhưng lại bị Diệp Huyền ngắt lời: “Xin lỗi, hôn ước đã hủy bỏ, chúng ta chẳng liên quan gì nữa.”
“Chúng ta thậm chí còn không phải bạn bè. Bởi vì tôi không thích làm bạn với những người tự cho bản thân là cao cao tại thượng, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ cô. “
Nói rồi, Diệp Huyền xoay người rời đi, nam phụ tá và nữ phụ tá xinh đẹp muốn đi lên ngăn cản.
“Thôi vậy.”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: “Anh ta là loại ăn mềm không ăn cứng, có vẻ hôm nay chúng ta không thể có được câu trả lời nào.”
Cách đó không xa.
Bàn tay Diệp Huyền run lên bởi vì lời nói của Dương Duy: “Anh Diệp! Lý Hùng Phi dẫn hơn mười người vào phòng, xem ra hắn đang chuẩn bị ra tay với chị Thanh Nham!”
“Anh Diệp Huyền, không ổn rồi! Chị Thanh Nham đang gặp nguy hiểm!”
Giọng điệu của Dương Duy tràn đầy lo lắng!
“Tôi sẽ đến ngay!”
Sau khi Diệp Huyền trả lời, trong mắt anh tràn ngập sát ý!
Lý Hùng Phi, chán sống rồi.
Diệp Huyền đi thẳng đến nơi Lâm Thanh Nham đang có mặt!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh như băng, Tiêu Băng Tuyết không khỏi thắc mắc: “Sao Diệp Huyền như trở thành một người khác vậy?”
Nhìn theo.
Diệp Huyền đã đi vào khách sạn Hoa Long rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi qua xem!”
“Có lẽ chúng ta có thể tìm được một ít manh mối về Huyền Hạo.”
Tiêu Băng Tuyết không muốn mất đi tin tức về Huyền Hạo nên ngay lập tức mang theo phụ tá đi vào khách sạn.
Phía bên kia.
Trong một phòng lớn xa hoa.
“Đồ khốn nạn...”
Lâm Thanh Nham mất hết sức lực nằm trên ghế sofa trong phòng riêng, thân hình gợi cảm của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi chân xinh đẹp kia, thật sự khiến người ta chảy nước miếng.
Nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy tức giận!
Lâm Thanh Nham đã nâng cao cảnh giác rất nhiều nhưng vẫn rơi vào tay của Lý Hùng Phi!
Tên khốn này mua chuộc phục vụ khách sạn, đã sớm hạ thuốc vào đồ uống!
Bốn vệ sĩ của bộ phận an ninh công ty cũng đang bị hơn mười tên côn đồ do Lý Hùng Phi gọi đến bao vây, đang gặp nguy hiểm!
Chương 32: Anh hùng cứu mỹ nhân
Bên trong phòng khách sạn.
“Chậc chậc chậc! Nhìn dáng người này đi, thật quyến rũ và gợi cảm làm sao!”
“Nhìn bộ ngực này, khuôn mặt kiêu ngạo này, thật quá đẹp...”
Lý Hùng Phi nhìn Lâm Thanh Nham đang tê liệt trên ghế sofa, không ngừng chậc lưỡi, trong mắt tràn đầy tà ác và tham lam!
“Lâm Thanh Nham, nếu em ngoan ngoãn chơi với tôi cả đêm nay, ngày mai tôi sẽ để Tập đoàn Lâm thị của em thuận lợi vượt qua cuộc kiểm tra chất lượng!”
Lâm Thanh Nham hận chết Lý Hùng Phi, ánh mắt như muốn giết ông ta: “Lý Hùng Phi, ông là đồ vô liêm sỉ, đê tiện hạ lưu!”
Nghe vậy, Lý Hùng Phi không khỏi cười to: “Giờ em mới biết? Vô liêm sỉ là biệt danh của tôi, đê tiện là bản tính của tôi!”
Vừa nói, Lý Hùng Phi vừa xoa xoa tay, mỉm cười đi về phía Lâm Thanh Nham!
“Tôi là trưởng nữ nhà họ Lâm, ông dám?”
Lâm Thanh Nham vừa sợ vừa giận, la to!
“Chậc! Vậy thì sao?”
Lý Hùng Phi cười xấu xa, cởi thắt lưng ra: “Nhà họ Lâm chả là cái thá gì cả. So với người bên trên tôi, Lâm gia chỉ là một đứa em trai nhỏ.”
“Các người đắc tội với người ta, người kia nói chuyện hôm nay sẽ thay tôi xử lý sạch sẽ, hiểu không!”
Sau khi nghe Lý Hùng Phi nói, Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng hiểu ra!
Ông ta trơ trẽn làm ác như vậy, là bởi vì sau lưng có chỗ dựa lớn!
“Có phải tập đoàn Thiên Di không?”
Lâm Thanh Nham bị đánh thuốc, toàn thân vô lực, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo!
“Ha ha!”
Lý Hùng Phi giễu cợt: “Đừng uổng phí tâm tư moi thông tin từ tôi, tóm lại là tôi không sợ Lâm gia chút nào!”
Trong khi nói Lý Hùng Phi lại gọi một cú điện thoại ra ngoài:
“Chuẩn bị tốt báo cáo về việc dự án Pearl Garden của tập đoàn Lâm thị không vượt qua được khâu nghiệm thu! Cưỡng chế nộp tiền phạt và tiền bồi thường!”
“Ngoài ra, về các dự án khác của Tập đoàn Lâm thị, tất cả các cuộc kiểm tra chất lượng đều thất bại! Không có vấn đề thì tạo cho ra vấn đề!”
“Sau đó liên lạc với giới truyền thông, tung tin bọn họ nợ lương, lũng đoạn thị trường. Nếu không có tư liệu đen, chúng ta sẽ tạo ra tư liệu đen cho bọn họ!”
Nhìn thấy hành động cực kỳ vô liêm sỉ của Lý Hùng Phi, Lâm Thanh Nham càng thêm chắc chắn người đứng sau Lý Hùng Phi chính là tập đoàn Thiên Di. Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, chính là muốn lật đổ Lâm gia, lật đổ tập đoàn Lâm thị!
“Chuyện làm ăn xong rồi, Lâm Thanh Nham, để tôi yêu thương em nào!”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hùng Phi bước tới với một nụ cười xấu xa, muốn làm chuyện xấu với Lâm Thanh Nham!
Tối nay phải thực hiện tất cả các tư thế!
Sau đó quay chụp thật rõ nét!
“Đừng...”
Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy hối hận!
Sớm biết như thế cô đã không nên làm ngơ trước lời khuyên của Diệp Huyền mà mang Diệp Huyền theo, ít nhất bây giờ cô cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này!
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá ra!
Tim Lâm Thanh Nham đập thình thịch, tưởng là Diệp Huyền đến cứu mình!
Chỉ là…
Người đến không phải Diệp Huyền mà là Dương Duy, tổ trưởng của tổ phế vật: “Chị Thanh Nham, đừng sợ, tôi sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu!”
“Dương Duy?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham chợt lạnh đi!
Tên Dương Duy này, ba năm bảy đi nhảy disco, hai tư sáu đi massage, chủ nhật vừa đi nhảy disco vừa đi massage!
Thân thể bị đào rỗng!
Tố chất thân thể so với Diệp Huyền còn kém xa!
Huống chi, đối mặt với anh ta bây giờ là hơn chục tên côn đồ hung ác!
“A ha ha!”
Lý Hùng Phi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tưởng tên hung hăng nào tới chứ, nhưng không ngờ lại là Dương Duy mày, cái thứ rác rưởi! Anh em, xử lý nó!”
Trong nháy mắt, bốn tên côn đồ lao về phía Dương Duy, ánh mắt dữ tợn, trông giống như muốn ăn thịt người!
“Má ơi!”
Nếu nói Dương Duy không sợ thì nhất định là nói dối!
Nhưng anh ta cũng không lùi bước, tự nhủ: “Đó giờ chị Thanh Nham không có xem thường bọn mình, lúc này mình cũng không thể hèn nhát! Mẹ nó, liều mạng!”
Anh ta hét lên và lao tới chính diện!
“Dương Duy, đừng, nhanh đi báo cảnh sát!”
Toàn thân Lâm Thanh Nham không thể cử động, hiện tại lại lo lắng cho an nguy của Dương Duy, cô liền không thở nổi mà ngất đi!
“Chậc chậc chậc, quá quyến rũ!”
Nước bọt của Lý Hùng Phi sắp chảy ra, ông ta không nhịn được vươn tay sờ đôi chân dài hoàn mỹ của Lâm Thanh Nham!
Xoẹt!
Đúng lúc này, một cây tăm phóng tới, đâm thủng lòng bàn tay Lý Hùng Phi!
“Á, Aaaaa!”
Lý Hùng Phi đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó là cảnh tượng những tên côn đồ khác bị đánh bay!
Trong nháy mắt, hơn chục tên côn đồ đều bị chặt đứt tay hoặc chân, tất cả đều ngã xuống đất ngất đi!
“Xảy ra chuyện gì?”
Lý Hùng Phi không thể tin được những gì mình nhìn thấy!
Ở phía cửa, Diệp Huyền chậm rãi đi vào, ánh mắt tràn đầy sát ý: “Lý Hùng Phi, thật sự đáng chết!”
Bốp!
Diệp Huyền cách không trung tát ông ta một cái, nửa khuôn mặt Lý Hùng Phi giống như bị xe tải đâm trúng!
Một tiếng hét thảm!
Mặt ông ta lập tức tóe máu và biến dạng, trực tiếp ngất xỉu!
Nếu không phải Diệp Huyền không muốn giết người công khai thì những người ở chỗ này đã chết không còn lại chút gì!
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra nhanh như tia chớp!
Quá nhanh, quá khốc liệt!
Dương Duy và bốn vệ sĩ do Lâm Thanh Nham mang đến tất cả đều ngẩn người tại chỗ!
“Ổn cả chứ?”
Diệp Huyền kéo Dương Duy đứng dậy.
Anh ta vừa bị bốn tên côn đồ đè xuống đánh đập dã man, toàn bộ khuôn mặt sưng vù như đầu heo.
“Anh Diệp, em không sao!”
Dương Duy lắc đầu thật mạnh, sau đó hưng phấn nắm lấy tay Diệp Huyền: “Diệp đại ca, anh quá mạnh!”
Diệp Huyền cười vỗ vỗ bả vai hắn: “Vừa rồi cậu cũng rất anh dũng, là đàn ông chân chính. Từ giờ trở đi, tôi thừa nhận cậu là đàn em của tôi. “
Dương Duy hưng phấn đến suýt khóc: “Đại ca! Từ nay về sau anh sẽ là anh trai ruột của em, ruột hơn cả cha ruột!”
Nếu Dương Duy biết thân phận thật sự của Diệp Huyền, e rằng mộ tổ tiên của nhà anh ta sẽ bốc khói xanh!
Bốn vệ sĩ cũng vội vàng nói: “Diệp Huyền đại ca, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!”
Bọn hắn còn tưởng rằng Diệp Huyền cũng giống Dương Duy, là thiếu gia ăn chơi trác táng đến tổ tám ăn no chờ chết.
Ai mà ngờ được!
Thực lực của Diệp Huyền hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn!
Trong nháy mắt, Diệp Huyền liền trở thành vị thần trong lòng họ!
“Không có gì.”
Giọng điệu Diệp Huyền thờ ơ: “Khi cảnh sát đến, cứ nói là các anh đã hạ gục những người này, cứu Lâm Thanh Nham. Đừng nói ra tôi, biết không?”
Mọi người nhìn nhau, gật gật đầu.
Nhưng vẻ mặt Dương Duy lại tràn đầy nghi hoặc: “Sao anh không nói cho chị Thanh Nham biết? Đây là cơ hội tốt để anh và chị Thanh Nham gia tăng tình cảm!”
Diệp Huyền cười xâu xa!
Đây mà tính là cơ hội tốt gì?
Tôi không muốn dây dưa với cô ấy!
Tôi đến cứu cô ấy chỉ vì ân tình ông nội Lâm!
Lỡ mà cô tiểu thư kiêu căng Lâm Thanh Nham này có tình cảm với tôi, vậy liền phiền phức!
Không được!
Trong tay tôi vẫn còn bảy mối hôn sự cần xử lý kìa!
“Cứ như vậy đi, tôi đi trước!”
Lời còn chưa dứt Diệp Huyền đã trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Ôi Chúa ơi! Đây là tầng sáu!”
Dương Duy vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Huyền đã biến mất trong màn đêm!
“Đại ca quá ngầu!”
Dương Duy hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy!
Trực giác nói cho anh ta biết, bản lĩnh mà Diệp Huyền thể hiện ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm!
Diệp Huyền vừa nhảy khỏi cửa sổ để rời đi thì căn phòng lại có thêm vài người bước vào!
Mẹ ơi...
Dương Duy trực tiếp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch!
Người tới không ai khác chính là nữ chiến thần nổi tiếng - Tiêu Băng Tuyết!
Tối nay có chuyện gì thế này!
Chuyện thần kỳ, hết cái này đến cái khác!