-
Chương 26-30
Chương 26: Sức mạnh tuyệt đối, cái tên thần bí
“Á!”
Đột nhiên, một hòn đá nhỏ bắn vào tay Long Vương, khiến gã hét lên thảm thiết, vội vàng hoảng sợ rút lui!
Máu chảy khắp nơi!
Cùng lúc đó!
Chiến Thần Trịnh Phi ngã xuống đất, an toàn!
“Xảy ra chuyện gì? Vì sao cánh tay của Long Vương đột nhiên nổ tung!”
Vừa rồi mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Tiêu Băng Tuyết và các Chiến Thần khác không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra!
Trong cơn khiếp sợ, bọn họ vội vàng tiến lên phía trước bảo vệ Chiến Thần Trịnh Phi.
“Có người cứu tôi...”
Chiến Thần Trịnh Phi thở dốc: “Có người dùng một hòn đá nhỏ bắn trúng cánh tay Long Vương!”
“Cái gì?”
Tiêu Băng Tuyết và những người khác nhịn không được hít một hơi thật mạnh!
Phải biết rằng!
Long Vương đã luyện hóa thành thân thể mình thành vàng, kiếm và đao đều không thể tổn thương cơ thể gã, ngay cả súng cũng không thể bắn gã bị thương dù chỉ một chút!
Nhưng vị cứu tinh bí ẩn đó lại có thể dùng đá đánh nổ cánh tay Long Vương?
Ai lợi hại như vậy?
“Tay của ta!”
Long Vương che cánh tay phải không còn nguyên vẹn của mình, gầm lên: “Tên chó chết nào! Cút ra đây cho ta, ông đây sẽ nghiền nát ngươi thành hàng nghìn mảnh vụn!!!”
Gió biển ảm đạm, trên bầu trời dường như có một ngôi sao băng bay ngang qua!
Xuất hiện!
Một người đàn ông giẫm trên một thanh kiếm, xuất hiện trên bầu trời đầy sao, với khí chất thần tiên lơ lửng trong không trung!
Mặc dù không thể nhìn rõ diện mạo của người này nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được uy áp đáng sợ từ hắn!
“Ngự kiếm phi hành…”
“Tu tiên giả…”
Tiêu Băng Tuyết lập tức nhớ tới một cái tên - Huyền Hạo!
Mật danh “Huyền” trong truyền thuyết!
Anh ấy lại xuất hiện!
“Huyền Hạo đại nhân…”
Tiêu Băng Tuyết vui mừng kêu lên, thấy được hy vọng to lớn!
Những vị chiến thần khác càng không thể tin được!
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người tu tiên!
Hệ thống tu luyện ở thế giới này được chia thành bốn giai đoạn chính.
Đó là: Võ đạo, Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ Võ.
Giai đoạn đầu tiên, Võ đạo, được chia thành chín cấp bậc từ thấp đến cao, được gọi là võ sư.
Người tu luyện ở cảnh giới này rất phổ biến, chẳng hạn như luyện quyền, ngoại công, chưởng pháp, kiếm pháp, vân vân…
Cường thân kiện thể, hơn người thường một bậc!
Sau khi đột phá chín cấp bậc của Võ đạo, được thăng cấp lên Chân Vũ, đây là giai đoạn thứ hai.
Trong cảnh giới Chân Vũ, vẫn chia làm chín cấp bậc!
Bước vào giai đoạn này đã được coi là cao thủ ở thế giới này!
Cấp thấp nhất thuộc cảnh giới Chân Vũ đã là cường giả có nội lực mạnh mẽ.
Một khi đạt đến cấp chín Chân Vũ, có thể được xưng là đại sư.
Nội lực có thể phóng thích ra bên ngoài, giết người một cách vô hình.
Đồng thời, đây cũng là độ cao mà vô số võ sư khó có thể đột phá suốt cuộc đời.
Giai đoạn thứ ba, cảnh giới Nguyên Vũ!
Sau khi tiến vào cảnh giới Nguyên Vũ, có thể đột phá khỏi giới hạn và nhận thức của người bình thường!
Lúc này, nếu muốn tiếp tục tiến bộ, cần phải tu luyện rất gian khổ và tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Còn phải có được sự dẫn dắt của danh sư mới có thể đột phá.
Cảnh giới Nguyên Vũ không được chia thành chín cấp bậc, mà chia thành bốn cảnh giới khác: Nguyên Vương, Nguyên Thâm, Nguyên Tôn và Nguyên Diệt!
Bước vào cảnh giới Nguyên Vương được gọi là tông sư!
Nữ Chiến thần Tiêu Băng Tuyết, là một cao thủ cảnh giới Nguyên Vũ, đang ở cảnh giới Nguyên Vương, là một tông sư.
Thăng lên một cấp, tiến vào cảnh giới Nguyên Thâm, gọi là bán đại tông sư!
Bước vào cảnh giới Nguyên Tôn được gọi là đại tông sư!
Khi tiến vào cảnh giới Nguyên Diệt, chính là Khai sơn đại tông sư!
Trở thành Khai sơn đại tông sư, có thể được coi là người có địa vị tối cao trong xã hội thế tục!
Mà khi đột phá khỏi cảnh giới Nguyên Vũ, chính là tiến tới cấp bậc khó thể tưởng tượng nổi - Cổ Võ!
Cảnh giới Cổ Võ!
Đó là cảnh giới siêu mạnh thuộc về thế giới ẩn, thường được gọi là “lực lượng bí ẩn”.
Họ rời xa xã hội, ẩn cư tại những dãy núi có linh khí hoặc vùng cực địa của trái đất, chỉ say mê tu luyện và thu thập tài nguyên.
Phía trên Cổ Võ, còn một cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Được gọi là “Tu tiên giả”!
Lên trời xuống đất, không gì không làm được!
“Đó thật sự là tu tiên giả, tôi thật sự không thể tin được...”
Nhìn thấy Huyền Hạo giẫm lên phi kiếm, Chiến thần Trịnh Phi và những người khác đều vô cùng hưng phấn, tựa như mở ra một thế giới mới!
“Ha...”
Chỉ thấy Huyền Hạo từ trên không trung nhìn xuống Long Vương: “Mười năm không gặp, ngươi đã làm càn như vậy, hừ.”
Tiếng cười lạnh không lớn,
Nhưng lại mang theo sát khí khiến người sợ hãi, từ trên không trung dao động qua lại trong không khí!
“Hắn, sao hắn lại ở đây?”
Nghe được tiếng cười đã khiến gã vô số lần mơ thấy ác mộng, Long Vương không khỏi run rẩy, sự tức giận trên mặt hóa thành kinh hãi vô tận!
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Long Vương vừa lui về phía sau vừa tức giận mắng: “Tiêu Băng Tuyết! Đều tại các ngươi chậm trễ thời gian quý giá của ta, đưa tới tên sát thần này!”
Tiêu Băng Tuyết nhếch lên đôi môi đỏ mọng, chế nhạo: “Là ngươi to gan lớn mật làm bậy, gây ra nhiều việc ác! Còn dám trách ta sao? Ta khuyên ngươi nên đầu hàng đi, coi chừng mất mạng!”
Tiêu Băng Tuyết đã từng thấy khả năng chiến đấu kinh khủng của Huyền Hạo, anh ta vừa xuất hiện liền có thể khiến Sát Vương quỳ xuống đầu hàng!
“Chết tiệt!”
Long Vương nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Huyền Hạo đang ở trên bầu trời: “Ngươi cho rằng hắn xuất hiện thì ta nhất định sẽ thua sao? Đừng coi thường ta!”
“Huyền Hạo! Sau khi bị ngươi bắt và giam cầm mười năm trước, ta tập trung tu luyện, lĩnh ngộ ra một thân pháp có tốc độ di chuyển cực nhanh, mục đích chính là tránh né sự truy đuổi của ngươi!”
“Cho nên, dù hiện tại ngươi xuất hiện cũng không bắt được ta!”
Theo tin tình báo, Long Vương thật sự có chiêu thức di chuyển cực kỳ lợi hại!
Chẳng những tốc độ cực nhanh, còn có thể lướt sóng mà đi, biến hóa khôn lường!
Gã này đã thực hành thủ đoạn đóng thế của mình trong mười năm với thủ thuật này, và trốn thoát khỏi nhà tù dưới biển với một nhóm trọng tội!
Gã chính là dựa vào chiêu thức đã khổ luyện mười năm này, đem theo một nhóm trọng phạm, vượt ngục trốn khỏi nhà tù dưới biển!
Hơn nữa, gã cũng dựa vào chiêu này để tránh khỏi sự truy đuổi của hỏa lực truy kích và máy bay trinh sát của Chiến Bộ!
Chỉ cần đang ở gần biển, gã có thể dễ dàng trốn thoát, cao bay xa chạy!
Không ngờ rằng!
Nghe Long Vương nói lời này, Huyền Hạo lại không tức giận mà còn cười: “Thật sao? Nghe ngươi nói lợi hại như vậy, mau cho ta xem đi! Ta cũng muốn xem!”
“Vậy đi, ta để ngươi chạy trốn trước, ta chỉ ra một chiêu, ngươi có thể chạy thoát thì coi như ta thua, sau này sẽ không truy bắt ngươi nữa!”
“Cái gì?”
Nghe được những lời này, Tiêu Băng Tuyết và các vị chiến thần đều hít một hơi, không ngờ Huyền Hạo lại tự tin như vậy!
Đồng thời, bọn họ cảm thấy cực kỳ lo lắng!
Nếu Long Vương trốn thoát, không chỉ gây ra mối nguy hiểm cho Long Quốc mà còn là sỉ nhục của Chiến Bộ!
Rủi ro quá lớn!
“Ha ha!”
Long Vương cười to: “Huyền Hạo, đây là tự ngươi nói, đừng có nuốt lời!”
Lời còn chưa nói xong thì gã đã thừa dịp Huyền Hạo không chú ý, nhanh chóng kích hoạt đòn sát thủ của mình, khởi động chiêu thức, chạy như điên về phía biển!
Không thể không nói,
Chiêu thức này đúng là có chỗ đặc biệt, trong nháy mắt Long Vương đã biến mất, không cảm giác được một chút hơi thở nào của gã!
“Hỏng bét, Long Vương chạy rồi!”
Tiêu Băng Tuyết sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt của các Chiến thần khác cũng biến sắc!
Nhìn sang Huyền Hạo, hắn còn đang đứng trên phi kiếm, không nhanh không chậm lấy ra điếu thuốc, ung dung châm lửa.
“Phù...”
Huyền Hạo phun ra một ngụm khói, cười nói: “Tên này chạy nhanh thật, khó trách người của Chiến Bộ không bắt được.”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi sốt ruột: “Huyền Hạo đại nhân, chúng ta không đuổi theo sao? Nếu Long Vương trốn thoát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Không cần.” Huyền Hạo nhìn xuống Tiêu Băng Tuyết, trầm giọng nói: “Với năng lực của cô, đuổi không kịp Long Vương. Có tôi ở đây, mọi việc đều được giải quyết.”
Nghe được nửa câu sau của Huyền Hạo, tất cả chiến thần đều rất bội phục.
Thật quá tự tin và mạnh mẽ!
Làm sao có thể nói ra những lời tràn đầy tự tin như vậy?
Huyền Hạo hút xong nửa điếu thuốc, nhàn nhã nói: “Sắp xong rồi.”
Sau đó, hắn nhìn về phía mặt biển tối tăm, khóe miệng cong lên!
“Ngũ Hành tiên pháp - Lôi đến!”
Ầm!
Đột nhiên, bầu trời đầy sao bỗng nổi lên mây đen và sấm sét, một luồng sấm sét chấn động xuất hiện từ không trung, bổ thẳng vào vùng biển tối tăm vô biên!
Trong nháy mắt!
Mặt biển sáng như ban ngày, Long Vương đang chạy thật xa trên biển chưa kịp hét lên đã bị sấm sét đánh trúng, nổ tung thành từng bọt máu!
Oành!
Một vật bị vụ nổ thổi bay đi, tạo thành một đường parabol hoàn hảo, lăn xuống trước mặt nhóm người Tiêu Băng Tuyết!
Cúi đầu nhìn xuống!
Hóa ra là đầu của Long Vương!
Chương 27: Sức mạnh tu tiên đáng sợ
“Long Vương không ai bì nổi, lại… lại chết như thế này...”
Nhìn đầu của Long Vương lăn dưới chân mình, bất kể là Tiêu Băng Tuyết hay Chiến thần Trịnh Phi hay những người khác, tim bọn họ đập rất nhanh, vô cùng chấn động!
Lúc này sấm sét trên biển đã biến mất, hỗn loạn cùng khói bụi đáng sợ cũng dần dần tiêu tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện, mặt biển yên ả tĩnh lặng.
Nhưng cảnh tượng sấm sét thần thánh vừa rồi giáng xuống giống như một vết hằn, khắc sâu vào tâm hồn và ký ức của mỗi người ở đây, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ quên được!
“Tu tiên giả, thật là đáng sợ...”
Tiêu Băng Tuyết và Trịnh Phi nhìn nhau, dù trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng nói ra khỏi miệng chỉ có một câu: “Huyền Hạo đại nhân, sức mạnh vô song!”
Bọn họ cùng nhau cúi đầu chín mươi độ, vô cùng cung kính!
“Ha ha...”
Huyền Hạo không có cảm giác gì trước sự cung kính của họ, hắn vẫn hút thuốc, lắc đầu nói:
“Chiêu thức thế này mà khổ luyện tới mười năm, thật đáng thất vọng.”
Nói đến đây, Huyền Hạo nhìn xuống: “Long Vương đã bị giết, việc còn lại giao cho mọi người. Nhưng mà tôi không thích rêu rao, không muốn công khai gây hoang mang.”
Tiêu Băng Tuyết vội vàng gật đầu: “Tuân lệnh! Huyền Hạo đại nhân, ngài là ân nhân của chúng tôi, tôi có một thỉnh cầu, ngài có thể cho chúng tôi nhìn mặt của ngài được không?”
Chiến Thần Trịnh Phi và những người khác cũng rất mong chờ, nếu không phải vừa rồi Huyền Hạo đến cứu, e rằng người chết không phải Long Vương mà chính là bọn họ.
Về chuyện này, Huyền Hạo chỉ khẽ mỉm cười: “Cố gắng tu luyện và tiến bộ, đợi khi các người đạt tới trình độ nhất định, liền có thể nhìn thấy mặt tôi.”
Nói xong, Huyền Hạo nhấc ngón tay lên, phi kiếm dưới chân bộc phát năng lượng, đưa Huyền Hạo vào màn đêm với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, không còn dấu vết!
“Cung tiễn Huyền Hạo đại nhân!”
Tiêu Băng Tuyết nhìn về hướng Huyền Hạo biến mất, nghĩ đến việc được Huyền Hạo cứu hai lần liên tiếp, trong lòng tràn đầy cảm kích xúc động, hai mắt đỏ hoe, rơi lệ.
“Hôm nay thật sự mở mang tầm mắt.”
Chiến Thần Trịnh Phi và những người khác cũng tràn đầy cảm xúc, một chiêu gây rung động lớn vừa rồi của Huyền Hạo khiến bọn họ càng thêm quyết tâm tu luyện chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày được nhìn thấy khuôn mặt thật của Huyền Hạo đại nhân!
Hiển nhiên, Huyền Hạo đã trở thành thần tượng trong lòng bọn họ!
…
Ở đâu đó trên đám mây.
“He he, khoe khoang xong liền bỏ chạy thật quá thú vị.”
Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cười đắc ý: “Tiêu Băng Tuyết, cô sẽ không thể nào ngờ được người mà cô vô tình hủy hôn lại chính là Huyền Hạo mà cô ngưỡng mộ!”
“Tứ đại Thiên Vương vượt ngục đã xử lý hai tên rồi. Chỉ cần giải quyết xong hai tên còn lại, mình có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tiêu Băng Tuyết, xử lý mấy hôn ước còn lại!”
Đúng lúc này, Diệp Huyền nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Nham: “Anh đang ở đâu? Chờ buổi tiệc ở nhà họ Lưu kết thúc, tôi có chuyện muốn hỏi anh, mau trả lời!”
Thì ra Lâm Thanh Nham đã bồn chồn kể từ khi nhìn thấy Diệp Huyền được Lưu Công Thiên mời lên sân khấu và công khai bày tỏ lòng biết ơn, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra!
Nhưng sau khi bữa tiệc bắt đầu, cô phát hiện Diệp Huyền không biết đã chạy đi đâu.
“Hừ.”
Diệp Huyền cười lạnh: “Lâm Thanh Nham này thật quá kiêu ngạo, cô muốn tôi trả lời, tôi không thèm trả lời đấy! Muộn rồi, về nhà tắm rửa đi ngủ thôi!”
Vào lúc đó, tại bữa tiệc của nhà họ Lưu.
“Mặc dù nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết không thể tới, nhưng yến tiệc vẫn trọn vẹn.”
Lưu Công Thiên cười vui vẻ khi nhìn khách khứa tận hứng ra về.
Con trai ông là Lưu Bình Vân cũng vui vẻ: “Đồng thời, chúng ta cũng đoán được lai lịch của Diệp Huyền không tầm thường, đây cũng là thu hoạch lớn.”
“Đúng vậy.”
Lưu Công Thiên trầm giọng gật đầu: “Chúng ta cần tìm thêm nhiều cơ hội để giao hảo với Diệp Huyền. Về công hay tư cha đều đặc biệt thích thanh niên này.”
Nói rồi, Lưu Công Thiên cười với bác sĩ Trương Vũ Hà đang đứng cạnh: “Về chuyện mời cậu Diệp Huyền dùng bữa, liền phải làm phiền bác sĩ Trương cùng cô Vãn Thanh giúp đỡ một chút rồi!”
“Tất nhiên.”
Bác sĩ Trương cũng mỉm cười vui vẻ.
Trương Vãn Thanh thì có chút ngại ngùng, nghĩ thầm: “Tôi cũng rất vui khi có thể mời anh Diệp Huyền đi ăn. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy, tôi liền vui vẻ.”
Sau khi tạm biệt hai cha con ông Lưu, bác sĩ Trương cũng chuẩn bị trở về.
Vừa ra khỏi khách sạn liền nghe thấy có người gọi từ phía sau!
“Bác sĩ Trương, xin đợi một chút!”
Người gọi ông không ai khác chính là một nhà Lâm Thanh Nham!
Vẻ mặt Lâm Vân Hà phức tạp, nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Vũ Hà, thấy chung quanh không có người, vội vàng hỏi: “Diệp Huyền đâu?”
Trương Vũ Hà nhớ tới những gì Diệp Huyền đã từng nói với ông, muốn ông giúp nói dối mấy câu với người nhà họ Lâm, vì vậy ông lập tức nói:
“Cậu ấy nghe điện thoại xong liền rời đi trước rồi.”
Lâm Thanh Nham khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Trương, có phải ông đưa Diệp Huyền đến đây không?”
Trương Vũ Hà là người tâm tư tinh tế, chỉ cần nghe Lâm Thanh Nham hỏi ông liền nhận ra người nhà họ Lâm hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Diệp Huyền!
Nhìn bộ dáng mờ mịt của họ, chắc hẳn họ không biết Diệp Huyền đã âm thầm giúp đỡ một nhà bọn họ có được dự án lớn Tân Dân Sinh!
“Ha!”
Trương Vũ Hà buồn cười, ông muốn cháu gái Trương Vãn Thanh của ông giao hảo với Diệp Xuyên, nếu có thể tiến tới hôn nhân thì càng tốt!
Đã như vậy thì ông phải giấu giếm rồi!
Là do Lâm Thanh Nham không coi trọng Diệp Huyền trước, đừng trách cháu gái tôi giành lấy tình cảm của cậu ấy!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trương Vũ Hà rất vi diệu, ông định giấu diếm mọi chuyện về Diệp Huyền với người nhà họ Lâm!
“Đúng vậy, Diệp Huyền là do tôi đưa tới!”
“Lần trước Diệp Huyền giúp tôi cứu ông Lưu, tôi coi trọng nhân phẩm của cậu ấy, vậy nên đưa cậu ấy đến dự tiệc!”
“Không ngờ ông Lưu lại xúc động như vậy, lại còn mời Diệp Huyền lên sân khấu.”
Nghe vậy, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham không khỏi liếc mắt nhìn nhau, những suy nghĩ phức tạp trong lòng cũng thả lỏng!
Thì ra là thế!
Lâm Thanh Nham còn tưởng Diệp Huyền và Lưu Công Thiên là người quen cũ, có quan hệ thân thiết!
Xem ra tất cả là do cô suy nghĩ quá nhiều!
Đúng vậy.
Diệp Huyền sao có thể quen biết với một nhân vật lớn như ông Lưu chứ, anh ta chỉ là một gã nhà quê mà thôi!
Tuy nhiên, ông Lâm cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.
Vừa rồi ông luôn cho rằng Diệp Huyền bí mật ở phía sau thao túng mọi chuyện, âm thầm giúp nhà họ Lâm lấy được dự án Tân Dân Sinh!
“Tôi phải về đây, tạm biệt!”
Trương Vũ Hà không muốn nói gì thêm với họ, vì vậy nói lời tạm biệt rồi vội vã rời đi, sợ lời nói dối của mình bị vạch trần!
Trương Vãn Thanh liếc nhìn Lâm Thanh Nham với ý tứ sâu xa, cô cũng không nói gì, nhanh chóng đi theo ông nội.
“Xem ra ta đã suy nghĩ quá nhiều.” Ông Lâm lắc đầu, cười khổ nói: “Ta thật sự cho rằng Diệp Huyền đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta.”
“Cha, sao cha lại nghĩ như vậy, Diệp Huyền làm gì có năng lực lớn như vậy, hắn chỉ là một tên không học vấn không nghề nghiệp!”
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch khinh thường, ông vẫn luôn xem thường Diệp Huyền!
“Cha nói đúng!” Lâm Thanh Nham không khỏi lộ ra nụ cười mỉa mai: “Vừa rồi khi lên sân khấu chính Diệp Huyền cũng tự mình nói công lao chính là của bác sĩ Trương đó thôi!”
“Cái loại biến thái như hắn ta sao có thể lọt vào mắt của ông Lưu!”
Mặc dù ngoài miệng liên tục xúc phạm Diệp Huyền như vậy, nhưng sau khi Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền trên sân khấu hôm nay, trong lòng cô vẫn có chút suy nghĩ.
Khi đó, Diệp Huyền ăn nói tự tin, không chút lúng túng, cực kỳ giống thiên chi kiêu tử.
Chỉ là cô không muốn thừa nhận Diệp Huyền rất tốt!
“Được rồi, đừng nói xấu Diệp Huyền nữa!”
Sắc mặt ông Lâm ảm đạm, tức giận ôm ngực, giống như bệnh cũ tái phát!
Chương 28: Giành được dự án
“Ông nội, ông đừng giận!”
Thấy ông Lâm tức giận, Lâm Thanh Nham vội vàng ngừng nói, đỡ ông nội Lâm: “Đừng dọa con!”
“Cha, con sẽ không nói gì nữa!”
Lâm Vân Bạch không dám chế giễu Diệp Huyền nữa, nếu ông Lâm xảy ra chuyện gì phiền toái.
“Haaa...”
Ông Lâm nặng nề thở ra một hơi rồi thở hổn hển: “Các con chỉ cần nhớ rằng, Diệp Huyền không phải là người bình thường!”
“Bây giờ chúng ta phải đi gặp ông Lưu để bàn về dự án Tân Dân Sinh. Xốc lại tinh thần cho ta!”
Giọng điệu của ông Lâm rất nghiêm túc, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cô biết rất rõ Dự án Tân Dân Sinh có ý nghĩa rất lớn đối với Tập đoàn nhà họ Lâm.
Theo địa chỉ ghi trong tờ giấy do Thư ký Vương đưa, họ đi đến một căn phòng lớn sang trọng ở tầng trên.
“Ông Lâm!”
Thấy ông Lâm đến, thư ký Vương đang đợi ngoài cửa mỉm cười, giọng điệu rất khách khí.
“Thư ký Vương, xin chào!”
Lâm Vân Hà cũng lịch sự và bắt tay anh một cách chân thành.
Thư ký Vương khẽ mỉm cười: “Thân thể Ông Lưu không tốt, ông ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn nên đã rời đi trước rồi. Chủ tịch Lưu Bình Vân sẽ thay mặt ông Lưu đến gặp ngài. Mời ngài vào.”
“Cảm ơn thư ký Vương! Chúng tôi sẽ vào ngay!”
Lâm Vân Hà rất vui vẻ, liên tục nói lời cảm ơn!
Trong phòng bao sang trọng, Chủ tịch Lưu Bình Vân đang thảo luận công việc với các giám đốc điều hành.
Khi nhìn thấy có người tiến vào, tất cả đều nhìn sang!
“Ông Lâm, hoan nghênh!”
Lưu Bình Vân cười rất vui vẻ, cho Lâm Vân Hải đủ mặt mũi, chủ động chào hỏi!
Đúng vậy, ông nhớ rõ lời cha mình, nhất định phải dành đủ sự tôn trọng dành cho Diệp Huyền, người mà Diệp Huyền coi trọng cũng không thể thờ ơ!
Nhìn thấy Lưu Bình Vân chủ động hạ thấp địa vị để chào hỏi, mấy người nhà họ Lâm có chút xấu hổ!
Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Mấy người bọn cô mới là bên có chuyện cầu người, có chào hỏi cũng phải là do bọn cô chủ động chào hỏi trước mới đúng chứ?
“Chủ tịch Lưu, mọi người, xin chào,”
Lâm Vân Hà nở nụ cười, vội vàng bước lên phía trước!
“Ha ha, ông Lâm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
Lưu Bình Vân là con trai của Lưu Công Thiên, tương lai là người kế thừa của nhà họ Lưu, lúc bình thường rất khó có thể gặp được ông!
Lâm Vân Hải vội vàng gật đầu rồi ngồi xuống.
Tuy rằng lúc bình thường Lâm Thanh Nham rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này cô lại rất khẩn trương, giống như một cô bé sợ mắc lỗi!
“Tập đoàn Lâm thị có danh tiếng rất tốt trong giới. Tôi cảm thấy rất an tâm khi giao lại dự án Tân Dân Sinh cho Tập đoàn Lâm thị.”
Lưu Bình Vân cũng không quá khách khí, trực tiếp nói chuyện làm ăn.
Lâm Vân Hà hưng phấn, không ngừng gật đầu: “Chúng tôi không có ý kiến, chúng tôi đều hiểu rõ quy củ trong giới.”
Lưu Bình Vân gật đầu: “Nếu vậy, đợi tới khi đấu thầu dự án, ông đến đó làm thủ tục là được. Còn những việc khác, phía chúng tôi sẽ xử lý.”
Lưu Bình Vân trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên mang theo khí chất uy nghiêm và độc đoán, hiển nhiên là phong phạm của ông chủ lớn.
Vậy là, dự án đã được quyết định giao cho Tập đoàn Lâm thị.
Rất đơn giản.
Không hề phức tạp như họ tưởng.
Trong mắt Lưu Bình Vân, dự án hơn chục tỷ này không phải là một cơ hội lớn gì. Nhưng đối với nhà họ Lâm, đây là cơ hội vàng để đột phá tình trạng hiện tại.
Lâm Vân Bạch phấn khích, mạnh mẽ gật đầu: “Xin anh Lưu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lấp lánh, cô vô cùng phấn khích!
Để giành được dự án lớn này Tập đoàn Lâm thị đã bỏ ra vô số tâm huyết!
“Có một chuyện các người phải nhớ kỹ, dự án Tân Dân Sinh này là nhà họ Lưu chúng tôi muốn cho Thương hội Trấn Nam xem!”
“Nhà họ Lưu chúng tôi sẽ gia nhập Phòng Thương mại Trấn Nam nhờ vào dự án này, đây cũng là bước đệm để nhà họ Lưu nhảy lên một sân khấu lớn hơn, các người phải hết sức chú ý vào nó!”
Lưu Bình Vân nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
Lâm Vân Hà là người cực kỳ khéo léo, ông lập tức đứng lên nói cảm ơn: “Chủ tịch Lưu, cảm ơn cậu. Đợi tới lúc đến tham gia đấu thầu, chúng tôi nhất định sẽ ghé qua cảm tạ!”
Lưu Bình Vân chỉ khẽ cười, không nói gì.
“Được.”
Sau khi cân nhắc lại một lần nữa, Lâm Vân Hà nhịn không được mà nói ra câu hỏi trong lòng:
“Chủ tịch Lưu, cậu có thể nói cho chúng tôi biết ai đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâm chúng tôi không? Là Diệp Huyền sao?”
Thấy tới lúc này rồi mà ông nội cô còn hỏi về Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi chua xót trong lòng!
Diệp Huyền có năng lực gì mà có thể khiến một nhân vật lớn như chủ tịch Lưu phải ra mặt giúp đỡ?
Ông nội hỏi thẳng như vậy, không phải là quá thiếu tôn trọng chủ tịch Lưu sao?
Lưu Bình Vân khẽ mỉm cười, trong lòng ông đã đoán được người nhà họ Lâm không biết Diệp Huyền có năng lực thông thiên!
Nếu Diệp Huyền không nói cho người của nhà họ Lâm biết, vậy mình cũng giấu đi!
Đây là chuyện của Diệp Huyền, nếu mình tự ý can thiệp sẽ không tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Lưu Bình Vân mỉm cười nói: “Việc này tôi cũng không biết rõ. Dự án Tân Dân Sinh được giao cho Tập đoàn Lâm thị các người là ý định của cha tôi.”
“Lúc đầu, Dự án Tân Dân Sinh được chuẩn bị giao cho Tập đoàn Thiên Di, nhưng Bàng Hổ Cường và băng đảng gã đã bị Chiến Bộ thanh lý.”
“Tập đoàn Thiên Di phải bận rộn giải quyết quan hệ với Bàng Hổ Cường, họ không còn tinh lực để làm tốt dự án này.”
“Vậy nên chúng tôi bàn giao dự án cho tập đoàn Lâm thị.”
“Nói cho cùng, nhà họ Lâm các người cũng có thể coi là có quý nhân tương trợ, mới khiến cho cha tôi thay đổi chủ ý ban đầu!”
“Đừng nói các người không biết ai đang giúp đỡ mình chứ?”
Lưu Bình Vân nói xong, vẻ mặt càng ngày càng khiến người khác nhìn không thấu!
“Chủ tịch Lưu, trước đó con gái tôi có liên hệ Trang Công Tử của nhà họ Trang.” Lâm Vân Bạch thấp giọng nói.
Ông ta vẫn cho rằng Trang Công Tử đã giúp nhà họ Lâm!
Lâm Thanh Nham cũng vội vàng gật đầu!
“Người của sòng bài?” Vẻ mặt Lưu Bình Vân tràn đầy khinh thường: “Bọn họ không có cái năng lực đó đâu!”
Lưu Bình Vân thật sự muốn nói Trang Công Tử gì đó là cái thá gì, có thể so được với Diệp Huyền sao!
Nghe đến đây, một nhà Lâm Vân Hà càng thêm hoang mang!
Nếu không phải Trang Công Tử, vậy là ai giúp nhà họ Lâm?
Nhưng bọn họ cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu không sẽ làm Lưu Bình Vân phản cảm!
Mang cái đầu đầy hoang mang, họ chuẩn bị trở về nhà.
“Ông nội, là ai đang giúp nhà họ Lâm chúng ta?”
Lâm Thanh Nham thì thầm.
Lâm Vân Hà khổ sở suy nghĩ: “Chuyện này ta cũng không biết... Dù sao cũng không phải cái tên họ Trang kia!”
“Trang Công Tử thật vô liêm sỉ!”
Lâm Vân Bạch phẫn nộ, nghĩ đến cảnh bản thân cười lấy lòng và bày tỏ biết ơn với Trang Công Tử, ông càng chán nản và tức giận!
Mà Lâm Thanh Nham cũng rất tức giận!
Trong lòng cô đã không ngừng biết ơn Trang Công Tử, lại còn tự hào vì bản thân có thể quen biết người tài giỏi như gã! Không ngờ, Trang Công Tử chỉ là một kẻ đạo đức giả.
Đôi mắt già nua của Lâm Vân Hà hơi nheo lại, rơi vào trầm tư: “Có phải Diệp Huyền đứng sau chuyện này không?”
Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch hoàn toàn câm nín, bọn họ đều cảm thấy ông đã già đến lẩn thẩn rồi.
Sao ông lại luôn cho rằng nhà họ Lâm có được lợi ích gì thì là công lao của Diệp Huyền?
Trở lại biệt thự, Lâm Vân Hà thấy đèn trong sảnh biệt thự đã sáng, mỉm cười nói: “Diệp Huyền về nhà trước chúng ta.”
Lâm Vân Bạch lạnh lùng nói: “Một tên nông dân, đến dự tiệc liền bị cảnh tượng hoành tráng đả kích khiến cho không thoải mái, nên mới về nhà sớm, để không mất mặt xấu hổ.”
Khi Lâm Thanh Nham đi vào, phát hiện Diệp Huyền không có ở trong phòng khách, trong lòng thầm cảm thấy không ổn!
Cô chạy về phòng trong cơn thịnh nộ!
Đúng như cô đoán, Diệp Huyền đã ngủ ngon lành trên ghế sofa trong phòng rồi!
Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn nội y nóng bỏng cá tính trên giường cô. Có đủ các loại quần nhỏ gợi cảm, áo ngực phá cách và vớ chân ấn tượng!
Chiều nay Diệp Huyền không có ở nhà, cho nên Lâm Thanh Nham không chút kiêng kỵ tha hồ thử quần áo, nhưng lại quên dọn dẹp trước khi ra ngoài!
“Mấy thứ này không phải đã bị Diệp Huyền thấy hết rồi chứ? Xấu hổ chết mất...”
Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ mặt!
Cô vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng thu dọn quần áo, phát hiện thiếu một chiếc quần lót ren nhỏ, là loại đặc biệt gợi cảm và quyến rũ!
“Đâu mất rồi?”
Lâm Thanh Nham lật chăn bông lên cũng không nhìn thấy, không khỏi nhìn về phía Diệp Huyền đang nằm, tình cờ nhìn thấy viền ren của chiếc quần nhỏ của mình dưới thân Diệp Huyền!
“Tên khốn này thật sự dám lấy trộm quần lót của mình...”
Lâm Thanh Nham nghĩ đến cảnh tượng ngượng ngùng kia, lập tức đỏ mặt xấu hổ: “Diệp Huyền, tôi giết anh!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Huyền đang ngủ ngon lành thì thấy Lâm Thanh Nham lao tới, bởi vì kích động mà bước nhanh khiến ngực cô chuyển động lên xuống!
Chương 29: Người đẹp đỏ mặt
“Diệp Huyền, anh đứng lên cho tôi, anh lấy đồ lót của tôi làm gì hả?”
Lâm Thanh Nham hỏi, rất sợ Diệp Huyền cũng giống mấy tên biến thái kia!
“Cô sao vậy?”
Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn để ý đến cô, nhưng hắn không ngờ Lâm Thanh Nham lại nghi ngờ mình như vậy!
“Lâm Thanh Nham, tôi thừa nhận cô thật sự rất đẹp!”
“Chân vừa đẹp vừa dài, ngực to tròn, vòng eo và dáng người cũng rất chuẩn!”
“Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả đàn ông vừa nhìn thấy cô liền yêu và thèm khát cô, hiểu không?”
Sự khinh miệt của Diệp Huyền lập tức khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy rất xấu hổ.
“Vậy anh nói xem, đây là cái gì!”
Lâm Thanh Nham đỏ mặt, giật quần ren nhỏ ngay chỗ Diệp Huyền nằm ra: “Anh lấy đồ của tôi!”
“Hả?”
Diệp Huyền sửng sốt, không ngờ mình đang ngủ ngon lành bị một chiếc quần ren tập kích!
“Tôi, tôi không biết!”
Diệp Huyền sững sờ nhìn chiếc quần ren mà Lâm Thanh Nham cầm trước mặt, cười làm lành nói: “Có lẽ do cô mở cửa sổ, gió thổi vào người tôi?”
“Thổi cái đầu của anh!”
Lâm Thanh Nham tức giận dậm chân, dùng sức véo tai Diệp Huyền: “Tên biến thái chết tiệt!”
Lời còn chưa dứt thì một cơn gió thổi qua, tạo thành một vòng xoáy nhỏ, cuốn lấy chiếc áo ngực bằng lụa màu đen đang nằm trên giường, thổi tới đập vào mặt Diệp Huyền!
Một luồng hương thơm lập tức xộc vào mũi, trên đó có mùi thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham, rõ ràng là cô đã mặc qua!
Diệp Huyền sửng sốt!
Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Lâm Thanh Nham rất tốt, cái áo này vừa gợi cảm vừa quý phái, khiến đàn ông cảm thấy có chút nghiện.
“Ha ha, cơn gió này đến thật đúng lúc!”
Diệp Huyền cầm cái áo trên mặt, cười nói: “Nhìn đi, là gió thổi! Đừng có vu khống tôi!”
“Anh...!”
Lâm Thanh Nham không nói nên lời, càng ngượng ngùng hơn!
Cô cũng nhận ra rằng hình như cô phản ứng hơi thái quá.
Nếu Diệp Huyền đúng là cái loại biến thái kia, vậy thì mấy ngày nay ngủ chung phòng Diệp Huyền đã có cơ hội ra tay rồi.
“Hừ.” Lâm Thanh Nham vẫn kiêu ngạo như cũ, giật lấy đồ trong tay Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Ai cho anh vào phòng ngủ?”
Diệp Huyền thản nhiên cười: “Ông nội cô đang theo dõi chúng ta, tôi không vào phòng cô ngủ, ông ấy sẽ nghi ngờ chúng ta kết hôn giả.”
Nói rồi, Diệp Huyền cố ý nhìn mớ quần áo đang ở trên giường của Lâm Thanh Nham: “Tôi cảm thấy phong cách cô khá cởi mở và gợi cảm nha!”
“Dường như dưới lớp mặt nạ nữ giám đốc nghiêm túc của cô còn có một trái tim nổi loạn đang được che giấu? Hay là cô có một bí mật hoặc đam mê thầm kín nào đó không muốn tôi biết?”
“Anh! Đồ lưu manh!”
Lâm Thanh Nham nhìn khuôn mặt không biết xấu hổ của Diệp Huyền, tức giận suýt nữa nổ tung!
“Nghe cho kỹ, anh không được tự ý vào phòng tôi khi không có tôi ở nhà!”
Lâm Thanh Nham tức giận đến khó thở!
“Ờ!”
Diệp Huyền đồng ý qua loa, không coi trọng chút nào.
“Anh...”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức dậm chân, nằm xuống giường, quấn chặt chăn bông, bắt đầu lướt điện thoại di động để chuyển hướng chú ý để tránh bị Diệp Huyền chọc tức.
Đến khi cô nhìn thấy tin tức nóng hổi được treo lên đầu đề, hai mắt sáng lên!
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, liên hợp cùng Chiến Bộ trong khu vực, tối nay đã giết chết tên tội phạm vượt ngục thứ hai - Long Vương!
“Trời ơi, nữ chiến thần thật anh dũng...”
Lâm Thanh Nham nhìn dáng vẻ anh hùng của Tiêu Băng Tuyết, ánh mắt tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc!
“Tiêu Chiến thần đã cứu tôi khi tôi bị hạ thuốc. Tôi còn chưa chính thức cảm ơn cô ấy...”
“Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy, tôi sẽ chân thành cảm ơn cô ấy...”
“Tương lai tôi cũng muốn tự mình đảm đương một phía, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy!”
Mà Diệp Huyền cũng nhìn thấy tin tức này.
“Tiêu Băng Tuyết vẫn rất nghe lời, không tiết lộ thân phận tu tiên giả của Huyền Hạo.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nhớ lại cảnh Tiêu Băng Tuyết dũng cảm không sợ hãi, không chút do dự hy sinh vì đất nước để đánh bại Long Vương.
“Thực ra Tiêu Băng Tuyết cũng không tệ, ít nhất lòng yêu nước và quyết tâm bảo vệ người dân của cô ấy là chân thành 100%.”
…
Ngày hôm sau, bữa sáng.
Lâm Vân Hà nói với Lâm Thanh Nham: “Mặc dù chủ tịch Lưu để chúng ta tiếp quản dự án Tân Dân Sinh, nhưng tin tức cụ thể vẫn chưa được tiết lộ.”
“Chúng ta sẽ làm theo ý của chủ tịch Lưu, mọi thứ đều tuân thủ thủ tục đấu thầu, không thể để chủ tịch Lưu bị chỉ trích!”
“Chúng ta có hai ưu tiên cấp bách. Thứ nhất, hoàn thành các dự án đang thực hiện càng sớm càng tốt!”
“Thứ hai, công nợ của tập đoàn chúng ta cũng phải được thu hồi càng sớm càng tốt, đừng trì hoãn nữa!”
“Nếu không, cha con nhà họ Lục sẽ tìm cơ hội công kích, tước đoạt quyền lực của giám đốc thậm chí là chủ tịch của con!”
Tập đoàn nhà họ Lâm là tập đoàn cổ phần có nhiều cổ đông.
Trong số đó, nhà họ Lâm là cổ đông lớn nhất và nhà họ Lục là cổ đông đứng thứ hai.
Sau khi Lâm Vân Hà nghỉ hưu, con trai ông là Lâm Vân Bạch kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở thành chủ tịch của tập đoàn!
Và Lâm Thanh Nham với năng lực xuất chúng đã áp đảo các tinh anh trong tập đoàn, trở thành tổng giám đốc.
Nhà họ Lục chỉ có thể ngồi ở vị trí thứ ba!
Cứ như vậy, người nhà họ Lục cảm thấy rất bất bình, bọn họ luôn muốn đoạt lại vị trí chủ tịch và tổng giám đốc này!
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham nhìn nhau rồi gật đầu: “Ông nội! Hãy yên tâm, chúng con sẽ làm tốt những chuyện này!”
“Ừm, các con cũng nên lưu ý tới động tĩnh mới nhất của tập đoàn Thiên Di.”
“Ngô Thiên Di là loại người thủ đoạn ngoan độc, nếu hắn biết dự án Tân Dân Sinh rơi vào tay chúng ta, hắn nhất định sẽ dùng mọi biện pháp đoạt lấy, không thể sơ suất!”
Mặc dù Lâm Vân Hà đã nghỉ hưu, nhưng ông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế!
Điều này mang lại cho Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham những chỉ dẫn rất quý giá!
Diệp Huyền cúi đầu uống cháo, cũng không có can thiệp vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng khi hắn còn nhỏ cũng từng nghe nói ông nội Lâm là một nhân vật rất quyền lực!
“Nhân tiện, cuộc họp hôm nay cũng mang theo Diệp Huyền để cậu ấy tham gia.”
Lâm Vân Hà mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm nên để hắn tham gia vào việc của tập đoàn Lâm thị càng sớm càng tốt, để sau này có thể dùng hắn là đại diện!
“Ông nội!”
Lâm Thanh Nham lập tức nói: “Diệp Huyền chỉ là một nhân viên nhỏ, anh ta hoàn toàn không có tư cách tham gia cuộc họp buổi sáng!”
“Chuyện này có gì khó, hiện tại liền thăng chức cho Diệp Huyền lên làm tổ phó! Tăng lương thêm 20.000!”
Lời nói của Lâm Vân Hà tràn đầy uy nghiêm, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cho dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể trợn mắt tức giận nhìn Diệp Huyền!
“Ha ha! Cảm ơn ông nội Lâm ạ!”
Nhìn bộ dạng đắc ý của Diệp Huyền càng khiến cha con Lâm Thanh Nham tức giận hơn!
Hắn chỉ là một người ngoài, có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?
Tuy nhiên, Diệp Huyền quá lười để chú ý đến họ.
Hắn chỉ nghĩ thầm: “Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, mình muốn thưởng cho ông ấy một phần thưởng thiết thực. Ít nhất mình cũng sẽ xóa bỏ cái danh tổ tám vô dụng, biến họ thành tinh hoa trụ cột của công ty!”
Tập đoàn Lâm thị, phòng họp.
Diệp Huyền vừa bước vào phòng họp, rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người hắn, có người ngạc nhiên, có người kinh ngạc. Trong đó ánh mắt khinh thường là nhiều nhất!
“Anh ở bộ phận nào?”
Một người đàn ông có khuôn mặt bầu bĩnh nhìn Diệp Huyền rồi lạnh lùng hỏi!
Người này là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn, đồng thời là giám đốc tài chính, tên là Lục Kiên.
Cũng chính là kẻ thù truyền kiếp của Lâm Thanh Nham. Tên này vẫn luôn muốn cướp đi vị trí tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Kiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Tôi là tổ phó tổ tám thuộc bộ phận dự án, Diệp Huyền.”
“Tổ tám của bộ phận dự án?”
Vẻ mặt Lục Kiên tràn đầy khinh thường, bởi vì tổ tám là tổ mà tập đoàn lập nên để nhét đám con ông cháu cha vô dụng vào đó.
Mấy cái chức vị trong đó đều được dùng để trấn an mấy cổ đông trong tập đoàn.
Nói cách khác, tổ tám là một tổ thân thích của cao tầng Lâm thị.
Lục Kiên nhìn Diệp Huyền, giễu cợt trước mặt mọi người: “Loại người như anh cũng dám đến dự họp? Ai cho anh cái quyền này? Rác rưởi thì nên ở trong đống rác!”
Diệp Huyền cũng không thèm nhìn hắn, thậm chí còn giễu cợt: “Tôi tới họp, cậu quản được sao? Có bản lĩnh thì thử đuổi tôi đi?”
Chương 30: Thủ đoạn của Diệp Huyền
Mặc dù giọng nói của Diệp Huyền không lớn, nhưng sự khinh miệt của Diệp Huyền đối với Lục Kiên tràn ngập toàn bộ phòng họp!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau!
Thằng nhóc Diệp Huyền này cũng quá điên rồi, muốn đắc tội Lục Kiên chỉ với một câu nói sao?
“Thật gan dạ...”
Lục Kiên đập mạnh xuống bàn, giơ tay chỉ vào Diệp Huyền, tức giận chửi: “Tôi là giám đốc tài chính, là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn này, anh cút khỏi đây cho...”
Không đợi anh ta nói xong.
Diệp Huyền nhanh chóng ra tay, giữ ngón tay Lục Kiên, nhẹ nhàng vặn!
Lục Kiên ngay lập tức hét lên đau đớn: “Ngón tay của tôi, sắp gãy, sắp gãy rồi, anh mau buông ra!”
“Không phải cậu bảo tôi cút sao, thử nói lần nữa xem nào?”
Diệp Huyền tiếp tục vặn ngón tay của Lục Kiên, khiến Lục Kiên đau đớn kêu lên.
Cảnh tượng này rất buồn cười, tất cả mọi người trong phòng họp đều không khỏi che miệng cười trộm.
Thanh niên Diệp Huyền này cũng quá dữ tợn rồi!
Anh ta có lai lịch gì?
Đúng lúc này, một bóng người duyên dáng bước vào, Diệp Huyền không khỏi ngẩng đầu lên!
Hóa ra Lâm Thanh Nham đã đến.
Lâm Thanh Nham cũng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lạnh lùng!
Ở đây nhiều người như vậy, trừ Lục Kiên ra thì người cô không muốn gặp nhất chính là Diệp Huyền!
Tên khốn kiếp này!
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy Diệp Huyền đang thu thập Lục Kiên, cô không khỏi cảm thấy một chút thoải mái cùng mừng thầm!
Cô đã muốn đánh Lục Kiên một trận từ lâu nhưng chưa có cơ hội!
Không ngờ Diệp Huyền lại ra tay trước!
“Diệp Huyền, sao anh lại vặn ngón tay giám đốc Lục?”
Mặc dù Lâm Thanh Nham đang đặt câu hỏi, nhưng nụ cười trên mặt cô không hề giảm bớt!
“Cậu ta nói tôi không đủ tư cách tham dự cuộc họp, kêu tôi cút ra ngoài.”
Diệp Huyền vừa nói vừa vặn ngón tay Lục Kiên!
“Ôi… Ối… Ối…”
Lục Kiên chật vật không thôi, đau đến phát khóc.
Nhìn cảnh này, tâm trạng Lâm Thanh Nham lập tức trở nên rất tốt!
Mặc dù Diệp Huyền là đồ xấu xa nhưng việc hắn làm rất hợp ý cô!
Cô nín cười nói với Lục Kiên: “Diệp Huyền là tổ phó tổ tám do ông nội tôi bổ nhiệm, tôi hy vọng giám đốc Lục không độc tài, mà sẽ đối xử thân thiện với đồng nghiệp.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ thân thiện!”
Lục Kiên nhăn mặt đau đớn: “Diệp Huyền, buông tay, anh buông tay!”
Diệp Huyền lần này mỉm cười, đẩy anh ta ra.
Tất cả mọi người đều hiểu!
Thanh niên Diệp Huyền này hung hăng như vậy, ra là có chỗ dựa mạnh mẽ như ông Lâm!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Kiên, tâm tình Lâm Thanh Nham rất tốt: “Đùa giỡn xong rồi, mọi người yên lặng, chuẩn bị họp.”
Diệp Huyền mỉm cười ngồi xuống, hắn cảm thấy may mắn vì bây giờ Lâm Thanh Nham có khí chất hoàn toàn khác so với lúc ở nhà!
Một thân tây trang sang trọng, dáng người hoàn mỹ tỏa ra khí chất dữ dội!
Đôi mắt đẹp tràn đầy trí tuệ và lạnh lùng, trông cô ấy giống như một nữ hoàng băng giá!
Mà Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy Diệp Huyền cũng không phải đồ phế vật vô dụng.
Ít nhất lá gan của hắn rất lớn, thực sự dám ra tay với Lục Kiên!
Như vậy đã mạnh hơn nhiều so với hầu hết đàn ông trong công ty này rồi!
“Chết tiệt…”
Lục Kiên bị Diệp Huyền làm nhục công khai như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận! Tao nhất định sẽ báo cái thù này... Nhưng hôm nay mục tiêu báo thù của tao là Lâm Thanh Nham!
Nhất định phải nắm lấy cơ hội, đoạt lấy quyền lực của nhà họ Lâm vào tay nhà họ Lục!
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Dáng vẻ tập trung làm việc của Lâm Thanh Nham nhìn qua rất có năng lực và trách nhiệm!
Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị xong mọi thứ trước cuộc họp một ngày, những người đứng đầu các bộ phận khác cũng không có gì dị nghị.
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham, thay đổi quan điểm của mình về cô một chút!
Ngay khi cuộc họp sắp kết thúc, Lục Kiên lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Cô chưa thu hồi được khoản thanh toán cuối cùng của dự án Pearl Garden, cô không định giải thích vấn đề này sao?”
“Bộ trưởng Lý của Cục Kiểm tra Chất lượng thành phố nói rằng có vấn đề về chất lượng ở Pearl Garden. Nếu ngày bàn giao bị trì hoãn, chúng ta sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường gấp ba cho hợp đồng vay này!”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Nham!
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lóe lên vẻ dữ tợn!
“Đừng bịa đặt lung tung!”
“Dự án Pearl Garden do một mình tôi chịu trách nhiệm, hoàn toàn không có cái gọi là vấn đề về chất lượng!”
Khóe miệng Lục Kiên khẽ nhếch: “Giám đốc Lâm, tôi không bịa đặt lung tung, đây là chuyện Bộ trưởng Lý đích thân nói với tôi!”
“Nếu chúng ta không vượt qua được cuộc kiểm tra chất lượng của ông ấy, chúng ta sẽ lỗ ít nhất 20 triệu!”
“Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu có vấn đề về chất lượng, chủ nhân tiếp quản tòa nhà nhất định sẽ không để yên!”
“Đừng quên tập đoàn Thiên Di dẫn đầu trong ngành, bọn họ luôn trông đợi chúng ta phạm sai lầm để chớp lấy cơ hội nuốt chửng chúng ta!”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng mà tập đoàn chúng ta dày công xây dựng sẽ mất hết!”
“Cô Lâm, đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ, hiện tại Internet phát triển như vậy, nếu tập đoàn chúng ta trở thành chủ đề nóng trên mạng, chúng ta làm gì cũng sẽ gặp khó khăn!”
Lục Kiên nói càng nghiêm túc, các cổ đông và giám đốc bộ phận khác càng cảm thấy lo lắng!
Sắc mặt Lâm Thanh Nham âm trầm, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi chuyện của Pearl Garden, không cần anh lo lắng!”
Cô kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.
Tuy nhiên lúc này, một trưởng nhóm phụ trách dự án Pearl Garden thấp giọng nói: “Cô Lâm, Bộ trưởng Lý nói chúng ta chỉ có một ngày để giải quyết, hạn chót là 6 giờ chiều ngày mai!”
Lâm Thanh Nham nhịn không được nữa, sắc mặt vô cùng u ám!
Cô thực sự muốn chửi trưởng nhóm dự án ầm lên, mắng anh ta tại sao không nói chuyện này với cô sớm hơn!
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Lục Kiên, cô liền hiểu!
Không cần đoán, chắc chắn Lục Kiên cố ý che giấu tin tức, ngăn cản trưởng nhóm dự án thông báo cho nhà họ Lâm!
Lục Kiên đã chuẩn bị từ lâu, chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ cướp vị trí tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham!
“Tôi biết rồi!”
Lâm Thanh Nham cực kỳ lạnh lùng, hung tợn liếc nhìn Lục Kiên!
Thấy cô tức giận nhưng không thể xả, Lục Kiên thật sự là vui muốn chết, cố ý hỏi: “Giám đốc Lâm, cuộc họp kết thúc chưa?”
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Tan họp!”
Mọi người không dám nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, vội vàng cúi đầu, thu dọn tài liệu, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp!
Lục Kiên đi tới cửa, quay người lại cười nói: “Cô Lâm, chỉ còn một ngày nữa để cô giải quyết, cô phải cố lên nha!”
Nói xong, anh ta cười lớn rời đi!
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô cũng không thèm nhìn Diệp Huyền!
Khi trở lại văn phòng, cô lập tức nói với thư ký: “Hẹn gặp Bộ trưởng Lý. Tối nay tôi sẽ đi gặp ông ấy!”
Phía bên kia.
Lục Kiên đang hút xì gà trong văn phòng của mình, tâm trạng rất vui vẻ!
“Giám đốc Lục.”
Trưởng phòng nhân sự Tô Quân bước vào, vẻ mặt ngạc nhiên: “Bộ trưởng Cục Kiểm tra Chất lượng thành phố Lý Hùng Phi thật sự có thể đối phó Lâm Thanh Nham sao?”
Lục Kiên cười chắc chắn: “Việc này không sai được, Lý Hùng Phi không phải người bình thường, phía sau ông ta, còn có người!”
Tô Quân nghe xong không khỏi hai mắt sáng lên hỏi: “Đó là ai?”
Lục Kiên cười lạnh: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
“Cậu chỉ cần biết Lý Hùng Phi nhìn trúng Lâm Thanh Nham, tối nay Lâm Thanh Nham không thể thoát khỏi bàn tay Lý Hùng Phi!”
“Một khi video tế nhị của Lâm Thanh Nham bị truyền ra, nhà họ Lâm nhất định sẽ bị hủy!”
“Biết đâu chúng ta cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng những thước phim đó đó!”
Nói xong, Lục Kiên và Tô Quân không khỏi nhìn nhau, cười xấu xa!
Chỉ cần nhà họ Lâm ngã xuống, Lục Kiên sẽ lập tức giết chết Diệp Huyền!
Mẹ kiếp, này thì dám chống lại tao!
Nói xong, anh ta gọi cho Lý Hùng Phi: “Lâm Thanh Nham đã cắn câu, chuẩn bị đưa cô ta lên giường! Nhớ quay video!”
“Á!”
Đột nhiên, một hòn đá nhỏ bắn vào tay Long Vương, khiến gã hét lên thảm thiết, vội vàng hoảng sợ rút lui!
Máu chảy khắp nơi!
Cùng lúc đó!
Chiến Thần Trịnh Phi ngã xuống đất, an toàn!
“Xảy ra chuyện gì? Vì sao cánh tay của Long Vương đột nhiên nổ tung!”
Vừa rồi mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Tiêu Băng Tuyết và các Chiến Thần khác không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra!
Trong cơn khiếp sợ, bọn họ vội vàng tiến lên phía trước bảo vệ Chiến Thần Trịnh Phi.
“Có người cứu tôi...”
Chiến Thần Trịnh Phi thở dốc: “Có người dùng một hòn đá nhỏ bắn trúng cánh tay Long Vương!”
“Cái gì?”
Tiêu Băng Tuyết và những người khác nhịn không được hít một hơi thật mạnh!
Phải biết rằng!
Long Vương đã luyện hóa thành thân thể mình thành vàng, kiếm và đao đều không thể tổn thương cơ thể gã, ngay cả súng cũng không thể bắn gã bị thương dù chỉ một chút!
Nhưng vị cứu tinh bí ẩn đó lại có thể dùng đá đánh nổ cánh tay Long Vương?
Ai lợi hại như vậy?
“Tay của ta!”
Long Vương che cánh tay phải không còn nguyên vẹn của mình, gầm lên: “Tên chó chết nào! Cút ra đây cho ta, ông đây sẽ nghiền nát ngươi thành hàng nghìn mảnh vụn!!!”
Gió biển ảm đạm, trên bầu trời dường như có một ngôi sao băng bay ngang qua!
Xuất hiện!
Một người đàn ông giẫm trên một thanh kiếm, xuất hiện trên bầu trời đầy sao, với khí chất thần tiên lơ lửng trong không trung!
Mặc dù không thể nhìn rõ diện mạo của người này nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được uy áp đáng sợ từ hắn!
“Ngự kiếm phi hành…”
“Tu tiên giả…”
Tiêu Băng Tuyết lập tức nhớ tới một cái tên - Huyền Hạo!
Mật danh “Huyền” trong truyền thuyết!
Anh ấy lại xuất hiện!
“Huyền Hạo đại nhân…”
Tiêu Băng Tuyết vui mừng kêu lên, thấy được hy vọng to lớn!
Những vị chiến thần khác càng không thể tin được!
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người tu tiên!
Hệ thống tu luyện ở thế giới này được chia thành bốn giai đoạn chính.
Đó là: Võ đạo, Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ Võ.
Giai đoạn đầu tiên, Võ đạo, được chia thành chín cấp bậc từ thấp đến cao, được gọi là võ sư.
Người tu luyện ở cảnh giới này rất phổ biến, chẳng hạn như luyện quyền, ngoại công, chưởng pháp, kiếm pháp, vân vân…
Cường thân kiện thể, hơn người thường một bậc!
Sau khi đột phá chín cấp bậc của Võ đạo, được thăng cấp lên Chân Vũ, đây là giai đoạn thứ hai.
Trong cảnh giới Chân Vũ, vẫn chia làm chín cấp bậc!
Bước vào giai đoạn này đã được coi là cao thủ ở thế giới này!
Cấp thấp nhất thuộc cảnh giới Chân Vũ đã là cường giả có nội lực mạnh mẽ.
Một khi đạt đến cấp chín Chân Vũ, có thể được xưng là đại sư.
Nội lực có thể phóng thích ra bên ngoài, giết người một cách vô hình.
Đồng thời, đây cũng là độ cao mà vô số võ sư khó có thể đột phá suốt cuộc đời.
Giai đoạn thứ ba, cảnh giới Nguyên Vũ!
Sau khi tiến vào cảnh giới Nguyên Vũ, có thể đột phá khỏi giới hạn và nhận thức của người bình thường!
Lúc này, nếu muốn tiếp tục tiến bộ, cần phải tu luyện rất gian khổ và tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Còn phải có được sự dẫn dắt của danh sư mới có thể đột phá.
Cảnh giới Nguyên Vũ không được chia thành chín cấp bậc, mà chia thành bốn cảnh giới khác: Nguyên Vương, Nguyên Thâm, Nguyên Tôn và Nguyên Diệt!
Bước vào cảnh giới Nguyên Vương được gọi là tông sư!
Nữ Chiến thần Tiêu Băng Tuyết, là một cao thủ cảnh giới Nguyên Vũ, đang ở cảnh giới Nguyên Vương, là một tông sư.
Thăng lên một cấp, tiến vào cảnh giới Nguyên Thâm, gọi là bán đại tông sư!
Bước vào cảnh giới Nguyên Tôn được gọi là đại tông sư!
Khi tiến vào cảnh giới Nguyên Diệt, chính là Khai sơn đại tông sư!
Trở thành Khai sơn đại tông sư, có thể được coi là người có địa vị tối cao trong xã hội thế tục!
Mà khi đột phá khỏi cảnh giới Nguyên Vũ, chính là tiến tới cấp bậc khó thể tưởng tượng nổi - Cổ Võ!
Cảnh giới Cổ Võ!
Đó là cảnh giới siêu mạnh thuộc về thế giới ẩn, thường được gọi là “lực lượng bí ẩn”.
Họ rời xa xã hội, ẩn cư tại những dãy núi có linh khí hoặc vùng cực địa của trái đất, chỉ say mê tu luyện và thu thập tài nguyên.
Phía trên Cổ Võ, còn một cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Được gọi là “Tu tiên giả”!
Lên trời xuống đất, không gì không làm được!
“Đó thật sự là tu tiên giả, tôi thật sự không thể tin được...”
Nhìn thấy Huyền Hạo giẫm lên phi kiếm, Chiến thần Trịnh Phi và những người khác đều vô cùng hưng phấn, tựa như mở ra một thế giới mới!
“Ha...”
Chỉ thấy Huyền Hạo từ trên không trung nhìn xuống Long Vương: “Mười năm không gặp, ngươi đã làm càn như vậy, hừ.”
Tiếng cười lạnh không lớn,
Nhưng lại mang theo sát khí khiến người sợ hãi, từ trên không trung dao động qua lại trong không khí!
“Hắn, sao hắn lại ở đây?”
Nghe được tiếng cười đã khiến gã vô số lần mơ thấy ác mộng, Long Vương không khỏi run rẩy, sự tức giận trên mặt hóa thành kinh hãi vô tận!
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Long Vương vừa lui về phía sau vừa tức giận mắng: “Tiêu Băng Tuyết! Đều tại các ngươi chậm trễ thời gian quý giá của ta, đưa tới tên sát thần này!”
Tiêu Băng Tuyết nhếch lên đôi môi đỏ mọng, chế nhạo: “Là ngươi to gan lớn mật làm bậy, gây ra nhiều việc ác! Còn dám trách ta sao? Ta khuyên ngươi nên đầu hàng đi, coi chừng mất mạng!”
Tiêu Băng Tuyết đã từng thấy khả năng chiến đấu kinh khủng của Huyền Hạo, anh ta vừa xuất hiện liền có thể khiến Sát Vương quỳ xuống đầu hàng!
“Chết tiệt!”
Long Vương nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Huyền Hạo đang ở trên bầu trời: “Ngươi cho rằng hắn xuất hiện thì ta nhất định sẽ thua sao? Đừng coi thường ta!”
“Huyền Hạo! Sau khi bị ngươi bắt và giam cầm mười năm trước, ta tập trung tu luyện, lĩnh ngộ ra một thân pháp có tốc độ di chuyển cực nhanh, mục đích chính là tránh né sự truy đuổi của ngươi!”
“Cho nên, dù hiện tại ngươi xuất hiện cũng không bắt được ta!”
Theo tin tình báo, Long Vương thật sự có chiêu thức di chuyển cực kỳ lợi hại!
Chẳng những tốc độ cực nhanh, còn có thể lướt sóng mà đi, biến hóa khôn lường!
Gã này đã thực hành thủ đoạn đóng thế của mình trong mười năm với thủ thuật này, và trốn thoát khỏi nhà tù dưới biển với một nhóm trọng tội!
Gã chính là dựa vào chiêu thức đã khổ luyện mười năm này, đem theo một nhóm trọng phạm, vượt ngục trốn khỏi nhà tù dưới biển!
Hơn nữa, gã cũng dựa vào chiêu này để tránh khỏi sự truy đuổi của hỏa lực truy kích và máy bay trinh sát của Chiến Bộ!
Chỉ cần đang ở gần biển, gã có thể dễ dàng trốn thoát, cao bay xa chạy!
Không ngờ rằng!
Nghe Long Vương nói lời này, Huyền Hạo lại không tức giận mà còn cười: “Thật sao? Nghe ngươi nói lợi hại như vậy, mau cho ta xem đi! Ta cũng muốn xem!”
“Vậy đi, ta để ngươi chạy trốn trước, ta chỉ ra một chiêu, ngươi có thể chạy thoát thì coi như ta thua, sau này sẽ không truy bắt ngươi nữa!”
“Cái gì?”
Nghe được những lời này, Tiêu Băng Tuyết và các vị chiến thần đều hít một hơi, không ngờ Huyền Hạo lại tự tin như vậy!
Đồng thời, bọn họ cảm thấy cực kỳ lo lắng!
Nếu Long Vương trốn thoát, không chỉ gây ra mối nguy hiểm cho Long Quốc mà còn là sỉ nhục của Chiến Bộ!
Rủi ro quá lớn!
“Ha ha!”
Long Vương cười to: “Huyền Hạo, đây là tự ngươi nói, đừng có nuốt lời!”
Lời còn chưa nói xong thì gã đã thừa dịp Huyền Hạo không chú ý, nhanh chóng kích hoạt đòn sát thủ của mình, khởi động chiêu thức, chạy như điên về phía biển!
Không thể không nói,
Chiêu thức này đúng là có chỗ đặc biệt, trong nháy mắt Long Vương đã biến mất, không cảm giác được một chút hơi thở nào của gã!
“Hỏng bét, Long Vương chạy rồi!”
Tiêu Băng Tuyết sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt của các Chiến thần khác cũng biến sắc!
Nhìn sang Huyền Hạo, hắn còn đang đứng trên phi kiếm, không nhanh không chậm lấy ra điếu thuốc, ung dung châm lửa.
“Phù...”
Huyền Hạo phun ra một ngụm khói, cười nói: “Tên này chạy nhanh thật, khó trách người của Chiến Bộ không bắt được.”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi sốt ruột: “Huyền Hạo đại nhân, chúng ta không đuổi theo sao? Nếu Long Vương trốn thoát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Không cần.” Huyền Hạo nhìn xuống Tiêu Băng Tuyết, trầm giọng nói: “Với năng lực của cô, đuổi không kịp Long Vương. Có tôi ở đây, mọi việc đều được giải quyết.”
Nghe được nửa câu sau của Huyền Hạo, tất cả chiến thần đều rất bội phục.
Thật quá tự tin và mạnh mẽ!
Làm sao có thể nói ra những lời tràn đầy tự tin như vậy?
Huyền Hạo hút xong nửa điếu thuốc, nhàn nhã nói: “Sắp xong rồi.”
Sau đó, hắn nhìn về phía mặt biển tối tăm, khóe miệng cong lên!
“Ngũ Hành tiên pháp - Lôi đến!”
Ầm!
Đột nhiên, bầu trời đầy sao bỗng nổi lên mây đen và sấm sét, một luồng sấm sét chấn động xuất hiện từ không trung, bổ thẳng vào vùng biển tối tăm vô biên!
Trong nháy mắt!
Mặt biển sáng như ban ngày, Long Vương đang chạy thật xa trên biển chưa kịp hét lên đã bị sấm sét đánh trúng, nổ tung thành từng bọt máu!
Oành!
Một vật bị vụ nổ thổi bay đi, tạo thành một đường parabol hoàn hảo, lăn xuống trước mặt nhóm người Tiêu Băng Tuyết!
Cúi đầu nhìn xuống!
Hóa ra là đầu của Long Vương!
Chương 27: Sức mạnh tu tiên đáng sợ
“Long Vương không ai bì nổi, lại… lại chết như thế này...”
Nhìn đầu của Long Vương lăn dưới chân mình, bất kể là Tiêu Băng Tuyết hay Chiến thần Trịnh Phi hay những người khác, tim bọn họ đập rất nhanh, vô cùng chấn động!
Lúc này sấm sét trên biển đã biến mất, hỗn loạn cùng khói bụi đáng sợ cũng dần dần tiêu tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện, mặt biển yên ả tĩnh lặng.
Nhưng cảnh tượng sấm sét thần thánh vừa rồi giáng xuống giống như một vết hằn, khắc sâu vào tâm hồn và ký ức của mỗi người ở đây, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ quên được!
“Tu tiên giả, thật là đáng sợ...”
Tiêu Băng Tuyết và Trịnh Phi nhìn nhau, dù trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng nói ra khỏi miệng chỉ có một câu: “Huyền Hạo đại nhân, sức mạnh vô song!”
Bọn họ cùng nhau cúi đầu chín mươi độ, vô cùng cung kính!
“Ha ha...”
Huyền Hạo không có cảm giác gì trước sự cung kính của họ, hắn vẫn hút thuốc, lắc đầu nói:
“Chiêu thức thế này mà khổ luyện tới mười năm, thật đáng thất vọng.”
Nói đến đây, Huyền Hạo nhìn xuống: “Long Vương đã bị giết, việc còn lại giao cho mọi người. Nhưng mà tôi không thích rêu rao, không muốn công khai gây hoang mang.”
Tiêu Băng Tuyết vội vàng gật đầu: “Tuân lệnh! Huyền Hạo đại nhân, ngài là ân nhân của chúng tôi, tôi có một thỉnh cầu, ngài có thể cho chúng tôi nhìn mặt của ngài được không?”
Chiến Thần Trịnh Phi và những người khác cũng rất mong chờ, nếu không phải vừa rồi Huyền Hạo đến cứu, e rằng người chết không phải Long Vương mà chính là bọn họ.
Về chuyện này, Huyền Hạo chỉ khẽ mỉm cười: “Cố gắng tu luyện và tiến bộ, đợi khi các người đạt tới trình độ nhất định, liền có thể nhìn thấy mặt tôi.”
Nói xong, Huyền Hạo nhấc ngón tay lên, phi kiếm dưới chân bộc phát năng lượng, đưa Huyền Hạo vào màn đêm với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, không còn dấu vết!
“Cung tiễn Huyền Hạo đại nhân!”
Tiêu Băng Tuyết nhìn về hướng Huyền Hạo biến mất, nghĩ đến việc được Huyền Hạo cứu hai lần liên tiếp, trong lòng tràn đầy cảm kích xúc động, hai mắt đỏ hoe, rơi lệ.
“Hôm nay thật sự mở mang tầm mắt.”
Chiến Thần Trịnh Phi và những người khác cũng tràn đầy cảm xúc, một chiêu gây rung động lớn vừa rồi của Huyền Hạo khiến bọn họ càng thêm quyết tâm tu luyện chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày được nhìn thấy khuôn mặt thật của Huyền Hạo đại nhân!
Hiển nhiên, Huyền Hạo đã trở thành thần tượng trong lòng bọn họ!
…
Ở đâu đó trên đám mây.
“He he, khoe khoang xong liền bỏ chạy thật quá thú vị.”
Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cười đắc ý: “Tiêu Băng Tuyết, cô sẽ không thể nào ngờ được người mà cô vô tình hủy hôn lại chính là Huyền Hạo mà cô ngưỡng mộ!”
“Tứ đại Thiên Vương vượt ngục đã xử lý hai tên rồi. Chỉ cần giải quyết xong hai tên còn lại, mình có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tiêu Băng Tuyết, xử lý mấy hôn ước còn lại!”
Đúng lúc này, Diệp Huyền nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Nham: “Anh đang ở đâu? Chờ buổi tiệc ở nhà họ Lưu kết thúc, tôi có chuyện muốn hỏi anh, mau trả lời!”
Thì ra Lâm Thanh Nham đã bồn chồn kể từ khi nhìn thấy Diệp Huyền được Lưu Công Thiên mời lên sân khấu và công khai bày tỏ lòng biết ơn, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra!
Nhưng sau khi bữa tiệc bắt đầu, cô phát hiện Diệp Huyền không biết đã chạy đi đâu.
“Hừ.”
Diệp Huyền cười lạnh: “Lâm Thanh Nham này thật quá kiêu ngạo, cô muốn tôi trả lời, tôi không thèm trả lời đấy! Muộn rồi, về nhà tắm rửa đi ngủ thôi!”
Vào lúc đó, tại bữa tiệc của nhà họ Lưu.
“Mặc dù nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết không thể tới, nhưng yến tiệc vẫn trọn vẹn.”
Lưu Công Thiên cười vui vẻ khi nhìn khách khứa tận hứng ra về.
Con trai ông là Lưu Bình Vân cũng vui vẻ: “Đồng thời, chúng ta cũng đoán được lai lịch của Diệp Huyền không tầm thường, đây cũng là thu hoạch lớn.”
“Đúng vậy.”
Lưu Công Thiên trầm giọng gật đầu: “Chúng ta cần tìm thêm nhiều cơ hội để giao hảo với Diệp Huyền. Về công hay tư cha đều đặc biệt thích thanh niên này.”
Nói rồi, Lưu Công Thiên cười với bác sĩ Trương Vũ Hà đang đứng cạnh: “Về chuyện mời cậu Diệp Huyền dùng bữa, liền phải làm phiền bác sĩ Trương cùng cô Vãn Thanh giúp đỡ một chút rồi!”
“Tất nhiên.”
Bác sĩ Trương cũng mỉm cười vui vẻ.
Trương Vãn Thanh thì có chút ngại ngùng, nghĩ thầm: “Tôi cũng rất vui khi có thể mời anh Diệp Huyền đi ăn. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy, tôi liền vui vẻ.”
Sau khi tạm biệt hai cha con ông Lưu, bác sĩ Trương cũng chuẩn bị trở về.
Vừa ra khỏi khách sạn liền nghe thấy có người gọi từ phía sau!
“Bác sĩ Trương, xin đợi một chút!”
Người gọi ông không ai khác chính là một nhà Lâm Thanh Nham!
Vẻ mặt Lâm Vân Hà phức tạp, nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Vũ Hà, thấy chung quanh không có người, vội vàng hỏi: “Diệp Huyền đâu?”
Trương Vũ Hà nhớ tới những gì Diệp Huyền đã từng nói với ông, muốn ông giúp nói dối mấy câu với người nhà họ Lâm, vì vậy ông lập tức nói:
“Cậu ấy nghe điện thoại xong liền rời đi trước rồi.”
Lâm Thanh Nham khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Trương, có phải ông đưa Diệp Huyền đến đây không?”
Trương Vũ Hà là người tâm tư tinh tế, chỉ cần nghe Lâm Thanh Nham hỏi ông liền nhận ra người nhà họ Lâm hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Diệp Huyền!
Nhìn bộ dáng mờ mịt của họ, chắc hẳn họ không biết Diệp Huyền đã âm thầm giúp đỡ một nhà bọn họ có được dự án lớn Tân Dân Sinh!
“Ha!”
Trương Vũ Hà buồn cười, ông muốn cháu gái Trương Vãn Thanh của ông giao hảo với Diệp Xuyên, nếu có thể tiến tới hôn nhân thì càng tốt!
Đã như vậy thì ông phải giấu giếm rồi!
Là do Lâm Thanh Nham không coi trọng Diệp Huyền trước, đừng trách cháu gái tôi giành lấy tình cảm của cậu ấy!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trương Vũ Hà rất vi diệu, ông định giấu diếm mọi chuyện về Diệp Huyền với người nhà họ Lâm!
“Đúng vậy, Diệp Huyền là do tôi đưa tới!”
“Lần trước Diệp Huyền giúp tôi cứu ông Lưu, tôi coi trọng nhân phẩm của cậu ấy, vậy nên đưa cậu ấy đến dự tiệc!”
“Không ngờ ông Lưu lại xúc động như vậy, lại còn mời Diệp Huyền lên sân khấu.”
Nghe vậy, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham không khỏi liếc mắt nhìn nhau, những suy nghĩ phức tạp trong lòng cũng thả lỏng!
Thì ra là thế!
Lâm Thanh Nham còn tưởng Diệp Huyền và Lưu Công Thiên là người quen cũ, có quan hệ thân thiết!
Xem ra tất cả là do cô suy nghĩ quá nhiều!
Đúng vậy.
Diệp Huyền sao có thể quen biết với một nhân vật lớn như ông Lưu chứ, anh ta chỉ là một gã nhà quê mà thôi!
Tuy nhiên, ông Lâm cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.
Vừa rồi ông luôn cho rằng Diệp Huyền bí mật ở phía sau thao túng mọi chuyện, âm thầm giúp nhà họ Lâm lấy được dự án Tân Dân Sinh!
“Tôi phải về đây, tạm biệt!”
Trương Vũ Hà không muốn nói gì thêm với họ, vì vậy nói lời tạm biệt rồi vội vã rời đi, sợ lời nói dối của mình bị vạch trần!
Trương Vãn Thanh liếc nhìn Lâm Thanh Nham với ý tứ sâu xa, cô cũng không nói gì, nhanh chóng đi theo ông nội.
“Xem ra ta đã suy nghĩ quá nhiều.” Ông Lâm lắc đầu, cười khổ nói: “Ta thật sự cho rằng Diệp Huyền đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta.”
“Cha, sao cha lại nghĩ như vậy, Diệp Huyền làm gì có năng lực lớn như vậy, hắn chỉ là một tên không học vấn không nghề nghiệp!”
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch khinh thường, ông vẫn luôn xem thường Diệp Huyền!
“Cha nói đúng!” Lâm Thanh Nham không khỏi lộ ra nụ cười mỉa mai: “Vừa rồi khi lên sân khấu chính Diệp Huyền cũng tự mình nói công lao chính là của bác sĩ Trương đó thôi!”
“Cái loại biến thái như hắn ta sao có thể lọt vào mắt của ông Lưu!”
Mặc dù ngoài miệng liên tục xúc phạm Diệp Huyền như vậy, nhưng sau khi Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền trên sân khấu hôm nay, trong lòng cô vẫn có chút suy nghĩ.
Khi đó, Diệp Huyền ăn nói tự tin, không chút lúng túng, cực kỳ giống thiên chi kiêu tử.
Chỉ là cô không muốn thừa nhận Diệp Huyền rất tốt!
“Được rồi, đừng nói xấu Diệp Huyền nữa!”
Sắc mặt ông Lâm ảm đạm, tức giận ôm ngực, giống như bệnh cũ tái phát!
Chương 28: Giành được dự án
“Ông nội, ông đừng giận!”
Thấy ông Lâm tức giận, Lâm Thanh Nham vội vàng ngừng nói, đỡ ông nội Lâm: “Đừng dọa con!”
“Cha, con sẽ không nói gì nữa!”
Lâm Vân Bạch không dám chế giễu Diệp Huyền nữa, nếu ông Lâm xảy ra chuyện gì phiền toái.
“Haaa...”
Ông Lâm nặng nề thở ra một hơi rồi thở hổn hển: “Các con chỉ cần nhớ rằng, Diệp Huyền không phải là người bình thường!”
“Bây giờ chúng ta phải đi gặp ông Lưu để bàn về dự án Tân Dân Sinh. Xốc lại tinh thần cho ta!”
Giọng điệu của ông Lâm rất nghiêm túc, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cô biết rất rõ Dự án Tân Dân Sinh có ý nghĩa rất lớn đối với Tập đoàn nhà họ Lâm.
Theo địa chỉ ghi trong tờ giấy do Thư ký Vương đưa, họ đi đến một căn phòng lớn sang trọng ở tầng trên.
“Ông Lâm!”
Thấy ông Lâm đến, thư ký Vương đang đợi ngoài cửa mỉm cười, giọng điệu rất khách khí.
“Thư ký Vương, xin chào!”
Lâm Vân Hà cũng lịch sự và bắt tay anh một cách chân thành.
Thư ký Vương khẽ mỉm cười: “Thân thể Ông Lưu không tốt, ông ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn nên đã rời đi trước rồi. Chủ tịch Lưu Bình Vân sẽ thay mặt ông Lưu đến gặp ngài. Mời ngài vào.”
“Cảm ơn thư ký Vương! Chúng tôi sẽ vào ngay!”
Lâm Vân Hà rất vui vẻ, liên tục nói lời cảm ơn!
Trong phòng bao sang trọng, Chủ tịch Lưu Bình Vân đang thảo luận công việc với các giám đốc điều hành.
Khi nhìn thấy có người tiến vào, tất cả đều nhìn sang!
“Ông Lâm, hoan nghênh!”
Lưu Bình Vân cười rất vui vẻ, cho Lâm Vân Hải đủ mặt mũi, chủ động chào hỏi!
Đúng vậy, ông nhớ rõ lời cha mình, nhất định phải dành đủ sự tôn trọng dành cho Diệp Huyền, người mà Diệp Huyền coi trọng cũng không thể thờ ơ!
Nhìn thấy Lưu Bình Vân chủ động hạ thấp địa vị để chào hỏi, mấy người nhà họ Lâm có chút xấu hổ!
Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Mấy người bọn cô mới là bên có chuyện cầu người, có chào hỏi cũng phải là do bọn cô chủ động chào hỏi trước mới đúng chứ?
“Chủ tịch Lưu, mọi người, xin chào,”
Lâm Vân Hà nở nụ cười, vội vàng bước lên phía trước!
“Ha ha, ông Lâm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
Lưu Bình Vân là con trai của Lưu Công Thiên, tương lai là người kế thừa của nhà họ Lưu, lúc bình thường rất khó có thể gặp được ông!
Lâm Vân Hải vội vàng gật đầu rồi ngồi xuống.
Tuy rằng lúc bình thường Lâm Thanh Nham rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này cô lại rất khẩn trương, giống như một cô bé sợ mắc lỗi!
“Tập đoàn Lâm thị có danh tiếng rất tốt trong giới. Tôi cảm thấy rất an tâm khi giao lại dự án Tân Dân Sinh cho Tập đoàn Lâm thị.”
Lưu Bình Vân cũng không quá khách khí, trực tiếp nói chuyện làm ăn.
Lâm Vân Hà hưng phấn, không ngừng gật đầu: “Chúng tôi không có ý kiến, chúng tôi đều hiểu rõ quy củ trong giới.”
Lưu Bình Vân gật đầu: “Nếu vậy, đợi tới khi đấu thầu dự án, ông đến đó làm thủ tục là được. Còn những việc khác, phía chúng tôi sẽ xử lý.”
Lưu Bình Vân trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên mang theo khí chất uy nghiêm và độc đoán, hiển nhiên là phong phạm của ông chủ lớn.
Vậy là, dự án đã được quyết định giao cho Tập đoàn Lâm thị.
Rất đơn giản.
Không hề phức tạp như họ tưởng.
Trong mắt Lưu Bình Vân, dự án hơn chục tỷ này không phải là một cơ hội lớn gì. Nhưng đối với nhà họ Lâm, đây là cơ hội vàng để đột phá tình trạng hiện tại.
Lâm Vân Bạch phấn khích, mạnh mẽ gật đầu: “Xin anh Lưu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lấp lánh, cô vô cùng phấn khích!
Để giành được dự án lớn này Tập đoàn Lâm thị đã bỏ ra vô số tâm huyết!
“Có một chuyện các người phải nhớ kỹ, dự án Tân Dân Sinh này là nhà họ Lưu chúng tôi muốn cho Thương hội Trấn Nam xem!”
“Nhà họ Lưu chúng tôi sẽ gia nhập Phòng Thương mại Trấn Nam nhờ vào dự án này, đây cũng là bước đệm để nhà họ Lưu nhảy lên một sân khấu lớn hơn, các người phải hết sức chú ý vào nó!”
Lưu Bình Vân nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
Lâm Vân Hà là người cực kỳ khéo léo, ông lập tức đứng lên nói cảm ơn: “Chủ tịch Lưu, cảm ơn cậu. Đợi tới lúc đến tham gia đấu thầu, chúng tôi nhất định sẽ ghé qua cảm tạ!”
Lưu Bình Vân chỉ khẽ cười, không nói gì.
“Được.”
Sau khi cân nhắc lại một lần nữa, Lâm Vân Hà nhịn không được mà nói ra câu hỏi trong lòng:
“Chủ tịch Lưu, cậu có thể nói cho chúng tôi biết ai đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâm chúng tôi không? Là Diệp Huyền sao?”
Thấy tới lúc này rồi mà ông nội cô còn hỏi về Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi chua xót trong lòng!
Diệp Huyền có năng lực gì mà có thể khiến một nhân vật lớn như chủ tịch Lưu phải ra mặt giúp đỡ?
Ông nội hỏi thẳng như vậy, không phải là quá thiếu tôn trọng chủ tịch Lưu sao?
Lưu Bình Vân khẽ mỉm cười, trong lòng ông đã đoán được người nhà họ Lâm không biết Diệp Huyền có năng lực thông thiên!
Nếu Diệp Huyền không nói cho người của nhà họ Lâm biết, vậy mình cũng giấu đi!
Đây là chuyện của Diệp Huyền, nếu mình tự ý can thiệp sẽ không tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Lưu Bình Vân mỉm cười nói: “Việc này tôi cũng không biết rõ. Dự án Tân Dân Sinh được giao cho Tập đoàn Lâm thị các người là ý định của cha tôi.”
“Lúc đầu, Dự án Tân Dân Sinh được chuẩn bị giao cho Tập đoàn Thiên Di, nhưng Bàng Hổ Cường và băng đảng gã đã bị Chiến Bộ thanh lý.”
“Tập đoàn Thiên Di phải bận rộn giải quyết quan hệ với Bàng Hổ Cường, họ không còn tinh lực để làm tốt dự án này.”
“Vậy nên chúng tôi bàn giao dự án cho tập đoàn Lâm thị.”
“Nói cho cùng, nhà họ Lâm các người cũng có thể coi là có quý nhân tương trợ, mới khiến cho cha tôi thay đổi chủ ý ban đầu!”
“Đừng nói các người không biết ai đang giúp đỡ mình chứ?”
Lưu Bình Vân nói xong, vẻ mặt càng ngày càng khiến người khác nhìn không thấu!
“Chủ tịch Lưu, trước đó con gái tôi có liên hệ Trang Công Tử của nhà họ Trang.” Lâm Vân Bạch thấp giọng nói.
Ông ta vẫn cho rằng Trang Công Tử đã giúp nhà họ Lâm!
Lâm Thanh Nham cũng vội vàng gật đầu!
“Người của sòng bài?” Vẻ mặt Lưu Bình Vân tràn đầy khinh thường: “Bọn họ không có cái năng lực đó đâu!”
Lưu Bình Vân thật sự muốn nói Trang Công Tử gì đó là cái thá gì, có thể so được với Diệp Huyền sao!
Nghe đến đây, một nhà Lâm Vân Hà càng thêm hoang mang!
Nếu không phải Trang Công Tử, vậy là ai giúp nhà họ Lâm?
Nhưng bọn họ cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu không sẽ làm Lưu Bình Vân phản cảm!
Mang cái đầu đầy hoang mang, họ chuẩn bị trở về nhà.
“Ông nội, là ai đang giúp nhà họ Lâm chúng ta?”
Lâm Thanh Nham thì thầm.
Lâm Vân Hà khổ sở suy nghĩ: “Chuyện này ta cũng không biết... Dù sao cũng không phải cái tên họ Trang kia!”
“Trang Công Tử thật vô liêm sỉ!”
Lâm Vân Bạch phẫn nộ, nghĩ đến cảnh bản thân cười lấy lòng và bày tỏ biết ơn với Trang Công Tử, ông càng chán nản và tức giận!
Mà Lâm Thanh Nham cũng rất tức giận!
Trong lòng cô đã không ngừng biết ơn Trang Công Tử, lại còn tự hào vì bản thân có thể quen biết người tài giỏi như gã! Không ngờ, Trang Công Tử chỉ là một kẻ đạo đức giả.
Đôi mắt già nua của Lâm Vân Hà hơi nheo lại, rơi vào trầm tư: “Có phải Diệp Huyền đứng sau chuyện này không?”
Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch hoàn toàn câm nín, bọn họ đều cảm thấy ông đã già đến lẩn thẩn rồi.
Sao ông lại luôn cho rằng nhà họ Lâm có được lợi ích gì thì là công lao của Diệp Huyền?
Trở lại biệt thự, Lâm Vân Hà thấy đèn trong sảnh biệt thự đã sáng, mỉm cười nói: “Diệp Huyền về nhà trước chúng ta.”
Lâm Vân Bạch lạnh lùng nói: “Một tên nông dân, đến dự tiệc liền bị cảnh tượng hoành tráng đả kích khiến cho không thoải mái, nên mới về nhà sớm, để không mất mặt xấu hổ.”
Khi Lâm Thanh Nham đi vào, phát hiện Diệp Huyền không có ở trong phòng khách, trong lòng thầm cảm thấy không ổn!
Cô chạy về phòng trong cơn thịnh nộ!
Đúng như cô đoán, Diệp Huyền đã ngủ ngon lành trên ghế sofa trong phòng rồi!
Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn nội y nóng bỏng cá tính trên giường cô. Có đủ các loại quần nhỏ gợi cảm, áo ngực phá cách và vớ chân ấn tượng!
Chiều nay Diệp Huyền không có ở nhà, cho nên Lâm Thanh Nham không chút kiêng kỵ tha hồ thử quần áo, nhưng lại quên dọn dẹp trước khi ra ngoài!
“Mấy thứ này không phải đã bị Diệp Huyền thấy hết rồi chứ? Xấu hổ chết mất...”
Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ mặt!
Cô vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng thu dọn quần áo, phát hiện thiếu một chiếc quần lót ren nhỏ, là loại đặc biệt gợi cảm và quyến rũ!
“Đâu mất rồi?”
Lâm Thanh Nham lật chăn bông lên cũng không nhìn thấy, không khỏi nhìn về phía Diệp Huyền đang nằm, tình cờ nhìn thấy viền ren của chiếc quần nhỏ của mình dưới thân Diệp Huyền!
“Tên khốn này thật sự dám lấy trộm quần lót của mình...”
Lâm Thanh Nham nghĩ đến cảnh tượng ngượng ngùng kia, lập tức đỏ mặt xấu hổ: “Diệp Huyền, tôi giết anh!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Huyền đang ngủ ngon lành thì thấy Lâm Thanh Nham lao tới, bởi vì kích động mà bước nhanh khiến ngực cô chuyển động lên xuống!
Chương 29: Người đẹp đỏ mặt
“Diệp Huyền, anh đứng lên cho tôi, anh lấy đồ lót của tôi làm gì hả?”
Lâm Thanh Nham hỏi, rất sợ Diệp Huyền cũng giống mấy tên biến thái kia!
“Cô sao vậy?”
Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn để ý đến cô, nhưng hắn không ngờ Lâm Thanh Nham lại nghi ngờ mình như vậy!
“Lâm Thanh Nham, tôi thừa nhận cô thật sự rất đẹp!”
“Chân vừa đẹp vừa dài, ngực to tròn, vòng eo và dáng người cũng rất chuẩn!”
“Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả đàn ông vừa nhìn thấy cô liền yêu và thèm khát cô, hiểu không?”
Sự khinh miệt của Diệp Huyền lập tức khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy rất xấu hổ.
“Vậy anh nói xem, đây là cái gì!”
Lâm Thanh Nham đỏ mặt, giật quần ren nhỏ ngay chỗ Diệp Huyền nằm ra: “Anh lấy đồ của tôi!”
“Hả?”
Diệp Huyền sửng sốt, không ngờ mình đang ngủ ngon lành bị một chiếc quần ren tập kích!
“Tôi, tôi không biết!”
Diệp Huyền sững sờ nhìn chiếc quần ren mà Lâm Thanh Nham cầm trước mặt, cười làm lành nói: “Có lẽ do cô mở cửa sổ, gió thổi vào người tôi?”
“Thổi cái đầu của anh!”
Lâm Thanh Nham tức giận dậm chân, dùng sức véo tai Diệp Huyền: “Tên biến thái chết tiệt!”
Lời còn chưa dứt thì một cơn gió thổi qua, tạo thành một vòng xoáy nhỏ, cuốn lấy chiếc áo ngực bằng lụa màu đen đang nằm trên giường, thổi tới đập vào mặt Diệp Huyền!
Một luồng hương thơm lập tức xộc vào mũi, trên đó có mùi thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham, rõ ràng là cô đã mặc qua!
Diệp Huyền sửng sốt!
Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Lâm Thanh Nham rất tốt, cái áo này vừa gợi cảm vừa quý phái, khiến đàn ông cảm thấy có chút nghiện.
“Ha ha, cơn gió này đến thật đúng lúc!”
Diệp Huyền cầm cái áo trên mặt, cười nói: “Nhìn đi, là gió thổi! Đừng có vu khống tôi!”
“Anh...!”
Lâm Thanh Nham không nói nên lời, càng ngượng ngùng hơn!
Cô cũng nhận ra rằng hình như cô phản ứng hơi thái quá.
Nếu Diệp Huyền đúng là cái loại biến thái kia, vậy thì mấy ngày nay ngủ chung phòng Diệp Huyền đã có cơ hội ra tay rồi.
“Hừ.” Lâm Thanh Nham vẫn kiêu ngạo như cũ, giật lấy đồ trong tay Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Ai cho anh vào phòng ngủ?”
Diệp Huyền thản nhiên cười: “Ông nội cô đang theo dõi chúng ta, tôi không vào phòng cô ngủ, ông ấy sẽ nghi ngờ chúng ta kết hôn giả.”
Nói rồi, Diệp Huyền cố ý nhìn mớ quần áo đang ở trên giường của Lâm Thanh Nham: “Tôi cảm thấy phong cách cô khá cởi mở và gợi cảm nha!”
“Dường như dưới lớp mặt nạ nữ giám đốc nghiêm túc của cô còn có một trái tim nổi loạn đang được che giấu? Hay là cô có một bí mật hoặc đam mê thầm kín nào đó không muốn tôi biết?”
“Anh! Đồ lưu manh!”
Lâm Thanh Nham nhìn khuôn mặt không biết xấu hổ của Diệp Huyền, tức giận suýt nữa nổ tung!
“Nghe cho kỹ, anh không được tự ý vào phòng tôi khi không có tôi ở nhà!”
Lâm Thanh Nham tức giận đến khó thở!
“Ờ!”
Diệp Huyền đồng ý qua loa, không coi trọng chút nào.
“Anh...”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức dậm chân, nằm xuống giường, quấn chặt chăn bông, bắt đầu lướt điện thoại di động để chuyển hướng chú ý để tránh bị Diệp Huyền chọc tức.
Đến khi cô nhìn thấy tin tức nóng hổi được treo lên đầu đề, hai mắt sáng lên!
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, liên hợp cùng Chiến Bộ trong khu vực, tối nay đã giết chết tên tội phạm vượt ngục thứ hai - Long Vương!
“Trời ơi, nữ chiến thần thật anh dũng...”
Lâm Thanh Nham nhìn dáng vẻ anh hùng của Tiêu Băng Tuyết, ánh mắt tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc!
“Tiêu Chiến thần đã cứu tôi khi tôi bị hạ thuốc. Tôi còn chưa chính thức cảm ơn cô ấy...”
“Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy, tôi sẽ chân thành cảm ơn cô ấy...”
“Tương lai tôi cũng muốn tự mình đảm đương một phía, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy!”
Mà Diệp Huyền cũng nhìn thấy tin tức này.
“Tiêu Băng Tuyết vẫn rất nghe lời, không tiết lộ thân phận tu tiên giả của Huyền Hạo.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nhớ lại cảnh Tiêu Băng Tuyết dũng cảm không sợ hãi, không chút do dự hy sinh vì đất nước để đánh bại Long Vương.
“Thực ra Tiêu Băng Tuyết cũng không tệ, ít nhất lòng yêu nước và quyết tâm bảo vệ người dân của cô ấy là chân thành 100%.”
…
Ngày hôm sau, bữa sáng.
Lâm Vân Hà nói với Lâm Thanh Nham: “Mặc dù chủ tịch Lưu để chúng ta tiếp quản dự án Tân Dân Sinh, nhưng tin tức cụ thể vẫn chưa được tiết lộ.”
“Chúng ta sẽ làm theo ý của chủ tịch Lưu, mọi thứ đều tuân thủ thủ tục đấu thầu, không thể để chủ tịch Lưu bị chỉ trích!”
“Chúng ta có hai ưu tiên cấp bách. Thứ nhất, hoàn thành các dự án đang thực hiện càng sớm càng tốt!”
“Thứ hai, công nợ của tập đoàn chúng ta cũng phải được thu hồi càng sớm càng tốt, đừng trì hoãn nữa!”
“Nếu không, cha con nhà họ Lục sẽ tìm cơ hội công kích, tước đoạt quyền lực của giám đốc thậm chí là chủ tịch của con!”
Tập đoàn nhà họ Lâm là tập đoàn cổ phần có nhiều cổ đông.
Trong số đó, nhà họ Lâm là cổ đông lớn nhất và nhà họ Lục là cổ đông đứng thứ hai.
Sau khi Lâm Vân Hà nghỉ hưu, con trai ông là Lâm Vân Bạch kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở thành chủ tịch của tập đoàn!
Và Lâm Thanh Nham với năng lực xuất chúng đã áp đảo các tinh anh trong tập đoàn, trở thành tổng giám đốc.
Nhà họ Lục chỉ có thể ngồi ở vị trí thứ ba!
Cứ như vậy, người nhà họ Lục cảm thấy rất bất bình, bọn họ luôn muốn đoạt lại vị trí chủ tịch và tổng giám đốc này!
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham nhìn nhau rồi gật đầu: “Ông nội! Hãy yên tâm, chúng con sẽ làm tốt những chuyện này!”
“Ừm, các con cũng nên lưu ý tới động tĩnh mới nhất của tập đoàn Thiên Di.”
“Ngô Thiên Di là loại người thủ đoạn ngoan độc, nếu hắn biết dự án Tân Dân Sinh rơi vào tay chúng ta, hắn nhất định sẽ dùng mọi biện pháp đoạt lấy, không thể sơ suất!”
Mặc dù Lâm Vân Hà đã nghỉ hưu, nhưng ông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế!
Điều này mang lại cho Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham những chỉ dẫn rất quý giá!
Diệp Huyền cúi đầu uống cháo, cũng không có can thiệp vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng khi hắn còn nhỏ cũng từng nghe nói ông nội Lâm là một nhân vật rất quyền lực!
“Nhân tiện, cuộc họp hôm nay cũng mang theo Diệp Huyền để cậu ấy tham gia.”
Lâm Vân Hà mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm nên để hắn tham gia vào việc của tập đoàn Lâm thị càng sớm càng tốt, để sau này có thể dùng hắn là đại diện!
“Ông nội!”
Lâm Thanh Nham lập tức nói: “Diệp Huyền chỉ là một nhân viên nhỏ, anh ta hoàn toàn không có tư cách tham gia cuộc họp buổi sáng!”
“Chuyện này có gì khó, hiện tại liền thăng chức cho Diệp Huyền lên làm tổ phó! Tăng lương thêm 20.000!”
Lời nói của Lâm Vân Hà tràn đầy uy nghiêm, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cho dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể trợn mắt tức giận nhìn Diệp Huyền!
“Ha ha! Cảm ơn ông nội Lâm ạ!”
Nhìn bộ dạng đắc ý của Diệp Huyền càng khiến cha con Lâm Thanh Nham tức giận hơn!
Hắn chỉ là một người ngoài, có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?
Tuy nhiên, Diệp Huyền quá lười để chú ý đến họ.
Hắn chỉ nghĩ thầm: “Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, mình muốn thưởng cho ông ấy một phần thưởng thiết thực. Ít nhất mình cũng sẽ xóa bỏ cái danh tổ tám vô dụng, biến họ thành tinh hoa trụ cột của công ty!”
Tập đoàn Lâm thị, phòng họp.
Diệp Huyền vừa bước vào phòng họp, rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người hắn, có người ngạc nhiên, có người kinh ngạc. Trong đó ánh mắt khinh thường là nhiều nhất!
“Anh ở bộ phận nào?”
Một người đàn ông có khuôn mặt bầu bĩnh nhìn Diệp Huyền rồi lạnh lùng hỏi!
Người này là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn, đồng thời là giám đốc tài chính, tên là Lục Kiên.
Cũng chính là kẻ thù truyền kiếp của Lâm Thanh Nham. Tên này vẫn luôn muốn cướp đi vị trí tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Kiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Tôi là tổ phó tổ tám thuộc bộ phận dự án, Diệp Huyền.”
“Tổ tám của bộ phận dự án?”
Vẻ mặt Lục Kiên tràn đầy khinh thường, bởi vì tổ tám là tổ mà tập đoàn lập nên để nhét đám con ông cháu cha vô dụng vào đó.
Mấy cái chức vị trong đó đều được dùng để trấn an mấy cổ đông trong tập đoàn.
Nói cách khác, tổ tám là một tổ thân thích của cao tầng Lâm thị.
Lục Kiên nhìn Diệp Huyền, giễu cợt trước mặt mọi người: “Loại người như anh cũng dám đến dự họp? Ai cho anh cái quyền này? Rác rưởi thì nên ở trong đống rác!”
Diệp Huyền cũng không thèm nhìn hắn, thậm chí còn giễu cợt: “Tôi tới họp, cậu quản được sao? Có bản lĩnh thì thử đuổi tôi đi?”
Chương 30: Thủ đoạn của Diệp Huyền
Mặc dù giọng nói của Diệp Huyền không lớn, nhưng sự khinh miệt của Diệp Huyền đối với Lục Kiên tràn ngập toàn bộ phòng họp!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau!
Thằng nhóc Diệp Huyền này cũng quá điên rồi, muốn đắc tội Lục Kiên chỉ với một câu nói sao?
“Thật gan dạ...”
Lục Kiên đập mạnh xuống bàn, giơ tay chỉ vào Diệp Huyền, tức giận chửi: “Tôi là giám đốc tài chính, là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn này, anh cút khỏi đây cho...”
Không đợi anh ta nói xong.
Diệp Huyền nhanh chóng ra tay, giữ ngón tay Lục Kiên, nhẹ nhàng vặn!
Lục Kiên ngay lập tức hét lên đau đớn: “Ngón tay của tôi, sắp gãy, sắp gãy rồi, anh mau buông ra!”
“Không phải cậu bảo tôi cút sao, thử nói lần nữa xem nào?”
Diệp Huyền tiếp tục vặn ngón tay của Lục Kiên, khiến Lục Kiên đau đớn kêu lên.
Cảnh tượng này rất buồn cười, tất cả mọi người trong phòng họp đều không khỏi che miệng cười trộm.
Thanh niên Diệp Huyền này cũng quá dữ tợn rồi!
Anh ta có lai lịch gì?
Đúng lúc này, một bóng người duyên dáng bước vào, Diệp Huyền không khỏi ngẩng đầu lên!
Hóa ra Lâm Thanh Nham đã đến.
Lâm Thanh Nham cũng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lạnh lùng!
Ở đây nhiều người như vậy, trừ Lục Kiên ra thì người cô không muốn gặp nhất chính là Diệp Huyền!
Tên khốn kiếp này!
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy Diệp Huyền đang thu thập Lục Kiên, cô không khỏi cảm thấy một chút thoải mái cùng mừng thầm!
Cô đã muốn đánh Lục Kiên một trận từ lâu nhưng chưa có cơ hội!
Không ngờ Diệp Huyền lại ra tay trước!
“Diệp Huyền, sao anh lại vặn ngón tay giám đốc Lục?”
Mặc dù Lâm Thanh Nham đang đặt câu hỏi, nhưng nụ cười trên mặt cô không hề giảm bớt!
“Cậu ta nói tôi không đủ tư cách tham dự cuộc họp, kêu tôi cút ra ngoài.”
Diệp Huyền vừa nói vừa vặn ngón tay Lục Kiên!
“Ôi… Ối… Ối…”
Lục Kiên chật vật không thôi, đau đến phát khóc.
Nhìn cảnh này, tâm trạng Lâm Thanh Nham lập tức trở nên rất tốt!
Mặc dù Diệp Huyền là đồ xấu xa nhưng việc hắn làm rất hợp ý cô!
Cô nín cười nói với Lục Kiên: “Diệp Huyền là tổ phó tổ tám do ông nội tôi bổ nhiệm, tôi hy vọng giám đốc Lục không độc tài, mà sẽ đối xử thân thiện với đồng nghiệp.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ thân thiện!”
Lục Kiên nhăn mặt đau đớn: “Diệp Huyền, buông tay, anh buông tay!”
Diệp Huyền lần này mỉm cười, đẩy anh ta ra.
Tất cả mọi người đều hiểu!
Thanh niên Diệp Huyền này hung hăng như vậy, ra là có chỗ dựa mạnh mẽ như ông Lâm!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Kiên, tâm tình Lâm Thanh Nham rất tốt: “Đùa giỡn xong rồi, mọi người yên lặng, chuẩn bị họp.”
Diệp Huyền mỉm cười ngồi xuống, hắn cảm thấy may mắn vì bây giờ Lâm Thanh Nham có khí chất hoàn toàn khác so với lúc ở nhà!
Một thân tây trang sang trọng, dáng người hoàn mỹ tỏa ra khí chất dữ dội!
Đôi mắt đẹp tràn đầy trí tuệ và lạnh lùng, trông cô ấy giống như một nữ hoàng băng giá!
Mà Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy Diệp Huyền cũng không phải đồ phế vật vô dụng.
Ít nhất lá gan của hắn rất lớn, thực sự dám ra tay với Lục Kiên!
Như vậy đã mạnh hơn nhiều so với hầu hết đàn ông trong công ty này rồi!
“Chết tiệt…”
Lục Kiên bị Diệp Huyền làm nhục công khai như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận! Tao nhất định sẽ báo cái thù này... Nhưng hôm nay mục tiêu báo thù của tao là Lâm Thanh Nham!
Nhất định phải nắm lấy cơ hội, đoạt lấy quyền lực của nhà họ Lâm vào tay nhà họ Lục!
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Dáng vẻ tập trung làm việc của Lâm Thanh Nham nhìn qua rất có năng lực và trách nhiệm!
Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị xong mọi thứ trước cuộc họp một ngày, những người đứng đầu các bộ phận khác cũng không có gì dị nghị.
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham, thay đổi quan điểm của mình về cô một chút!
Ngay khi cuộc họp sắp kết thúc, Lục Kiên lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Cô chưa thu hồi được khoản thanh toán cuối cùng của dự án Pearl Garden, cô không định giải thích vấn đề này sao?”
“Bộ trưởng Lý của Cục Kiểm tra Chất lượng thành phố nói rằng có vấn đề về chất lượng ở Pearl Garden. Nếu ngày bàn giao bị trì hoãn, chúng ta sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường gấp ba cho hợp đồng vay này!”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Nham!
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lóe lên vẻ dữ tợn!
“Đừng bịa đặt lung tung!”
“Dự án Pearl Garden do một mình tôi chịu trách nhiệm, hoàn toàn không có cái gọi là vấn đề về chất lượng!”
Khóe miệng Lục Kiên khẽ nhếch: “Giám đốc Lâm, tôi không bịa đặt lung tung, đây là chuyện Bộ trưởng Lý đích thân nói với tôi!”
“Nếu chúng ta không vượt qua được cuộc kiểm tra chất lượng của ông ấy, chúng ta sẽ lỗ ít nhất 20 triệu!”
“Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu có vấn đề về chất lượng, chủ nhân tiếp quản tòa nhà nhất định sẽ không để yên!”
“Đừng quên tập đoàn Thiên Di dẫn đầu trong ngành, bọn họ luôn trông đợi chúng ta phạm sai lầm để chớp lấy cơ hội nuốt chửng chúng ta!”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng mà tập đoàn chúng ta dày công xây dựng sẽ mất hết!”
“Cô Lâm, đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ, hiện tại Internet phát triển như vậy, nếu tập đoàn chúng ta trở thành chủ đề nóng trên mạng, chúng ta làm gì cũng sẽ gặp khó khăn!”
Lục Kiên nói càng nghiêm túc, các cổ đông và giám đốc bộ phận khác càng cảm thấy lo lắng!
Sắc mặt Lâm Thanh Nham âm trầm, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi chuyện của Pearl Garden, không cần anh lo lắng!”
Cô kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.
Tuy nhiên lúc này, một trưởng nhóm phụ trách dự án Pearl Garden thấp giọng nói: “Cô Lâm, Bộ trưởng Lý nói chúng ta chỉ có một ngày để giải quyết, hạn chót là 6 giờ chiều ngày mai!”
Lâm Thanh Nham nhịn không được nữa, sắc mặt vô cùng u ám!
Cô thực sự muốn chửi trưởng nhóm dự án ầm lên, mắng anh ta tại sao không nói chuyện này với cô sớm hơn!
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Lục Kiên, cô liền hiểu!
Không cần đoán, chắc chắn Lục Kiên cố ý che giấu tin tức, ngăn cản trưởng nhóm dự án thông báo cho nhà họ Lâm!
Lục Kiên đã chuẩn bị từ lâu, chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ cướp vị trí tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham!
“Tôi biết rồi!”
Lâm Thanh Nham cực kỳ lạnh lùng, hung tợn liếc nhìn Lục Kiên!
Thấy cô tức giận nhưng không thể xả, Lục Kiên thật sự là vui muốn chết, cố ý hỏi: “Giám đốc Lâm, cuộc họp kết thúc chưa?”
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Tan họp!”
Mọi người không dám nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, vội vàng cúi đầu, thu dọn tài liệu, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp!
Lục Kiên đi tới cửa, quay người lại cười nói: “Cô Lâm, chỉ còn một ngày nữa để cô giải quyết, cô phải cố lên nha!”
Nói xong, anh ta cười lớn rời đi!
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô cũng không thèm nhìn Diệp Huyền!
Khi trở lại văn phòng, cô lập tức nói với thư ký: “Hẹn gặp Bộ trưởng Lý. Tối nay tôi sẽ đi gặp ông ấy!”
Phía bên kia.
Lục Kiên đang hút xì gà trong văn phòng của mình, tâm trạng rất vui vẻ!
“Giám đốc Lục.”
Trưởng phòng nhân sự Tô Quân bước vào, vẻ mặt ngạc nhiên: “Bộ trưởng Cục Kiểm tra Chất lượng thành phố Lý Hùng Phi thật sự có thể đối phó Lâm Thanh Nham sao?”
Lục Kiên cười chắc chắn: “Việc này không sai được, Lý Hùng Phi không phải người bình thường, phía sau ông ta, còn có người!”
Tô Quân nghe xong không khỏi hai mắt sáng lên hỏi: “Đó là ai?”
Lục Kiên cười lạnh: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
“Cậu chỉ cần biết Lý Hùng Phi nhìn trúng Lâm Thanh Nham, tối nay Lâm Thanh Nham không thể thoát khỏi bàn tay Lý Hùng Phi!”
“Một khi video tế nhị của Lâm Thanh Nham bị truyền ra, nhà họ Lâm nhất định sẽ bị hủy!”
“Biết đâu chúng ta cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng những thước phim đó đó!”
Nói xong, Lục Kiên và Tô Quân không khỏi nhìn nhau, cười xấu xa!
Chỉ cần nhà họ Lâm ngã xuống, Lục Kiên sẽ lập tức giết chết Diệp Huyền!
Mẹ kiếp, này thì dám chống lại tao!
Nói xong, anh ta gọi cho Lý Hùng Phi: “Lâm Thanh Nham đã cắn câu, chuẩn bị đưa cô ta lên giường! Nhớ quay video!”