-
Chương 811-815
Chương 811: Sát Ma đại chiến
“Quên không nói với ông, những kiểu ảo cảnh như này không có tác dụng gì với tôi đâu”, Tô Minh nói.
Kể cả là ảo cảnh vô cùng mạnh và lấy vị trí Huyền Vu làm căn cơ được ngưng tụ trong ‘Vu Diệt Đại Trận’ cũng vô dụng.
Lý do rất đơn giản, ảo cảnh mê hoặc chính là tâm ý, cũng chính là thần hồn. Còn thần hồn của Tô Minh ít nhiều cũng đạt đến mức mạnh hơn gấp chục ngàn lần so với tu giả võ đạo cùng cảnh giới.
Chứ càng không nói đến việc lần này trên đường ngồi tàu con thoi tác chiến đến Thái Nhất thần quốc, anh còn tu luyện ‘Thái U Nhiếp Hồn’, một bộ hồn kỹ đẳng cấp, vì vậy kiểm soát thần hồn càng dễ và tự do hơn.
Trong lúc nói chuyện, Tô Minh rảo bước chân đi về phía Minh Đạn, còn nhẹ nhàng hơn cả đi dạo.
Nhân tiện Tô Minh còn giơ tay lên khẽ nắm lấy kiếm hồn Huyền Vu đang bị khóa chặt ở trước mặt mình.
Cái nắm này nhẹ như đang nắm một tờ giấy hay một sợi lông vũ.
Cảnh tượng đó đúng là dọa người.
“Không… Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Kiếm hồn có thể phớt lờ không gian! Rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Minh Đạn sắp suy sụp, kể cả là Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính cũng chau mày, ánh mắt ngưng trọng. Tô Minh mạnh hơn bà ta tưởng tượng nhiều.
Kiếm hồn quả thật có thể phớt lờ không gian, điều này đã được mọi người công nhận.
Vì vậy, kể cả Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian thất đoạn thì cũng không thể khóa chặt và giam giữ kiếm hồn.
Nhưng trước mặt…
“Quy luật không gian thật sự không thể làm gì kiếm hồn Huyền Vu trước mặt nhưng nói cho cùng thì kiếm hồn Huyền Vu cũng có mối liên quan mật thiết trong phạm trù kiếm. Nếu đã có liên quan thì không có gì Ma La Kiếm không thể giải quyết được”, Tô Minh lẩm bẩm.
Ma La Kiếm ở trong tay mình, kiếm hồn Huyền Vu đến coi như là khiêu chiến.
Ma La Kiếm sẽ nhường nhịn sao?
Không bao giờ!
Vì vậy, Ma La Kiếm chủ động trấn áp, chỉ vậy mà thôi.
Một giây sau, sau khi Tô Minh bắt được kiếm hồn Huyền Vu thì nó lập tức bị lòng bàn tay Tô Minh hấp thụ.
Không! Nói một cách chính xác là bị hấp thụ bởi kho tàng huyết mạch.
Kho tàng huyết mạch không có hứng thú luyện hóa hay nuốt trọn. Nhưng sau khi hấp thụ thì có thể phản hồi hoàn toàn lại cho kiếm ý của Tô Minh.
“Một đường kiếm hồn Huyền Vu là đủ để kiếm ý của mình bước vào thất đoạn rồi”, Tô Minh thầm thấy vui mừng.
Món quà này quá lớn.
Đường kiếm hồn Huyền Vu này nếu ở hàng trăm triệu năm trước, chỉ e là được tập trung tất cả sức mạnh của cả tộc Vu Thần. Không biết mất bao nhiêu thời gian mới luyện được ra? Đúng là hời cho mình quá rồi.
“Tộc Vu Thần à tộc Vu Thần! Cảm ơn nha! Tộc Minh đúng là mang đến tài lộc cho mình”, Tô Minh nói với tâm trạng vui vẻ.
Chỉ với việc có được đường kiếm hồn Huyền Vu này thì Tô Minh đã lãi lớn rồi.
“Mày… Mày đã làm gì kiếm hồn Huyền Vu rồi?”, ở cách đó không xa, Minh Đạn toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã quỵ. Sắc mặt ông ta tái nhợt như người chết. Lúc này… Ông ta không cảm nhận được kiếm hồn Huyền Vu nữa.
Kiếm hồn Huyền Vu và cả tộc Minh vốn liên kết với nhau. Là tộc trưởng nên lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm hồn Huyền Vu.
Nhưng giờ đây lại không cảm nhận được, dường như kiếm hồn Huyền Vu đã tách rời khỏi tộc Minh.
“Thằng nhóc này thật quái dị!”, Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính nắm chặt nắm đấm, lúc này vô cùng coi trọng thực lực của Tô Minh, thậm chí còn đặt mức độ nguy hiểm của Tô Minh lên vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng lão quái vật.
“Cộc, cộc, cộc…”, Tô Minh không đáp lại mà vẫn tiếp tục bước chân đi về phía Minh Đạn.
Giờ đây, Tô Minh đã đến trước mặt ông ta.
“Tiền bối còn chiêu thức hay niềm vui bất ngờ nào nữa không? Nếu như không có thì tôi chắc phải bóp chết tiền bối thôi”, Tô Minh hỏi, trong giọng nói là vẻ bỡn cợt và mong đợi.
Đường đường là tộc Minh, đừng khiến mình thất vọng thế chứ!
“Tô Minh! Mày tưởng mày thắng rồi sao?”, Minh Đạn đột nhiên hét lớn, trong giọng nói là vẻ sốt sắng, là phẫn nộ, tàn nhẫn, sát ý, tất nhiên còn có sự kinh hãi. Ông ta rống lên, đôi mắt đều là thần sắc khát máu.
Sau đó…
“Sát Ma! Xé nát hắn!”, Minh Đạn rống lên, đồng thời còn niệm chú gì đó.
Sau một hơi thở…
“Bùm!”, một âm thanh chấn động đất trời như xé nát không trung.
Có thể thấy rõ, ở vị trí Huyền Vu giống như có lực gì đó như làm rung chuyển cả đất trời.
Vị trí bị rung chuyển như sắp bị nứt ra. Trong lúc đó, ở cách đó không xa có một đường nứt lộ ra.
Và cứ kéo dài vô tận.
Kéo dài đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối.
Hơn nữa, còn rất sâu, sâu như đâm xuyên vào lòng đất.
Ngoài ra, còn có khí tức ngột ngạt gần như mực đen lộ ra từ khe nứt đó.
Khí tức đó dường như muốn bóp nát tim gan của tất cả mọi người khiến mọi người khiếp sợ.
Phong Vũ Vân và Tô Ly ở trên tàu con thoi tác chiến đều đã sợ mất hồn.
Hai cô gái này không yếu nhưng khi nhìn thấy khe nứt với khí tức ghê người, kể cả là cách xa, kể cả là nín thở thì vẫn có thể cảm nhận sinh mạng không còn trong sự kiểm soát của mình nữa.
Quá… Quá khủng khiếp!
Lúc này…
“Phụp!”
Khí tức vốn xuất hiện trong khe nứt đó, dường như bị thu hút bởi thứ gì đó nên bị kéo lại và bay về sau.
Sau đó, một bóng hình màu đen được hình thành bằng khí tức khủng khiếp kia, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Chương 812: Nếu ông đã cầu xin thì tôi đành thỏa mãn thôi
Khi nó chui ra từ trong cái khe thì không cách nào lột tả nổi sự chấn động nơi thị giác.
Riêng cánh tay của bóng người màu đen được tạo thành từ sát khí kia thôi đã có hơn ngàn mét, cả người hừng hực ngọn lửa màu đen, sát khí lúc nhúc như hóa thành chất lỏng.
Sau khi nó hoàn toàn chui ra khỏi cái khe, đứng thẳng lên đã cao hơn 3000m, dường như chỉ cần giơ tay một cái đã có thể với tới bầu trời.
Ngoài ra, còn có thể cảm giác được sau khi bóng người được hình thành từ sát khí màu đen kia xuất hiện, thì toàn bộ tầng Huyền Vu đều trở nên yếu đi như mất hết sức sống, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Hơn 70% sát khí trong tầng Huyền Vu đều bị tên Sát Ma kia hút đi", Tô Minh khá là hứng thú đoán.
"Gào!", Sát Ma bỗng gầm lên một tiếng, tiếng gầm chấn động khiến chu vi 30 ngàn mét hư không bên ngoài tầng Huyền Vu trực tiếp sụp đổ.
Một tiếng gào đã có sức mạnh đáng sợ như thế! Thật khủng bố!
Có mấy ngàn loại quy tắc bắt đầu bỏ chạy hoặc bị sát khí bủa vây rồi ăn mòn... Nơi Sát Ma đứng, ngay cả quy tắc cũng không dám tới gần.
"Thằng con hoang, mày kiêu ngạo tiếp đi?", Minh Đạn kích động mặt mày đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hét lên.
Sát Ma mạnh cỡ nào? Minh Đạn không biết, ông ta chưa từng dùng đến nó vì cái giá phải trả quá đắt. Có thể nói, dùng một lần thì cả tầng Huyền Vu sẽ tổn thất một nửa, hoặc có khi sẽ sụp đổ.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng, nhưng trong "Vu Thần Chí" có ghi Sát Ma mạnh đến nỗi có thể hủy diệt đất trời, nếu tộc Vu Thần chưa đến bước đường cùng thì không được sử dụng nó là có thể hiểu rồi đó.
"Sát Ma sao?", trong không gian kính, Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm: "Nếu Sát Ma cũng không giết được Tô Minh, vậy phải lên lại kế hoạch đối phó Tô Minh rồi".
Nhiếp Thanh Cầm cũng có nghe nói sự đáng sợ của Sát Ma.
"Ầm!", Sát Ma không chút do dự lập tức ra tay, mà cách nó ra tay cũng rất đơn giản, chỉ một quyền, đấm thẳng từ trên cao xuống Tô Minh.
Ở trong mắt những người khác, đó nào phải là một quyền? Màu đen nhộn nhạo xung quanh quyền ấn, mọi âm thanh như mất tiếng, quả thật giống như một ngọn núi rớt xuống từ Tiên Giới.
Khi một quyền ấy còn ở trên không thì tầng Huyền Vu phía dưới đã bắt đầu lõm xuống, điều này... thực sự không thể nào diễn tả nổi! Vô số cái khe xuất hiện, cả tầng Huyền Vu như muốn bể thành từng mảnh. Mà sức mạnh trên quyền ấn lại mạnh, mạnh đến khủng bố, đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.
"Khà khà khà khà...", Minh Đạn cười càng hả hê một cách trắng trợn: "Thằng con hoang, mày muốn giết chết bổn tọa ư? Bổn tọa đứng ngay đây này, nhào vô! Mày đến giết tao coi! Nào!"
Trước đó, sức ép của Tô Minh quá lớn, mà lúc này, Minh Đạm cảm thấy mình thắng chắc, nên mới hết sức kích động và hả hê.
Đương nhiên, ở trong mắt tộc Minh, Phong Vũ Vân, Tô Ly hay thậm chí là Nhiếp Thanh Cầm thì một quyền kia của Sát Ma có sức mạnh vô cùng đáng sợ. Minh Đạn quả thật có vốn liếng để kích động và kiêu ngạo.
Nhiếp Thanh Cầm còn cảm thán một câu: "Chắc sức mạnh của một quyền kia phải đạt tới 3000 tỷ ấy nhỉ? Sức mạnh kiểu đấy thì dù là ở vực Hỗn Độn cũng có mấy ai đỡ nổi?"
Dù là những người đứng đầu bảng lão quái cũng không đỡ nổi nữa là!
Sát Ma, Sát Ma trăm nghe không bằng một thấy.
Có Sát Ma, hèn chi tộc Minh lại tự tin dám cướp đoạt giết chết Tô Minh ngay trên đường.
Thế nhưng, sau đó, Tô Minh lại cười: "Chỉ thế thôi à?"
Anh còn chưa nói xong đã giơ tay lên, đấm ra một quyền, thế mà... thế mà lại quyền đối quyền với Sát Ma!
Hơn nữa, Tô Minh còn cực kỳ tự tin, tự tin đến khó tin, vì sau khi anh đấm ra một quyền bèn không thèm đếm xỉa gì tới nữa. Mà tiếp tục bước về phía Minh Đạn, đứng đối diện với ông ta.
"...", Minh Đạn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tơ máu ngày càng lan rộng cả con ngươi. Ông ta thật sự sợ.
Không ngờ... không ngờ... Tô Minh lại quyền đối quyền với Sát Ma?
Vả lại, một quyền trông như tùy tiện kia của Tô Minh, rõ ràng là sau khi được đánh ra thì anh đã không bị quyền ấn của Sát Ma nhằm vào nữa. Chứ không thì Tô Minh sẽ không thể nhúc nhích hay bước đến trước mặt ông ta!
Lý trí nói cho Minh Đạn, dường như... dường như một quyền tùy tiện kia của Tô Minh có cùng cấp bậc với quyền ấn của Sát Ma?
Khả năng ư?
Có thể!
Bản thân Tô Minh sử dụng quy luật không gian thất đoạn có thể khiến sức mạnh tăng lên gấp mười lần, mà giờ cảnh giới của anh đã nhảy lên tới Đại Đế hạ vị chín chuyển, sức mạnh cũng vì thế mà đạt tới 350 tỷ. Dưới sự gia tăng gấp 10 lần khi dùng quy luật không gian thì một quyền kia của anh đã đạt tới 3500 tỷ!
Đó là con số gì? Bình thường, Đại Đế thượng vị chín chuyển cũng chưa chắc có thể đánh ra đòn tấn công đạt tới 3500 tỷ sức mạnh.
Nếu so quyền, giờ Tô Minh dám khẳng định một câu, ai đến cũng dám đánh, dù có một hay một tỷ người đến cũng đánh hết. Lại càng đừng nói tới chuyện, trong một quyền kia của anh còn kết hợp cả Thái U Hỏa, ừ, giờ đã là Thái U Hỏa cấp Bỉ Ngạn!
"Thế nên, nếu ông đã cầu xin tôi giết chết mình, thì tôi đành thỏa mãn ông vậy", dưới vô số ánh mắt đờ đẫn, Tô Minh vừa nói vừa giơ tay lên.
Chương 813: Sử dụng Đỉnh Ma Thần
“Ầm!”
Trên bầu trời.
Cú đấm của Tô Minh dễ dàng chôn vùi một quyền kia của Ma Sát.
Không dừng lại ở đó, cú đấm của anh còn tiếp tục lao về phía trước, khiến nắm đấm cùng cánh tay của Ma Sát bị oanh tạc vỡ lìa giống như một tấm gỗ mục, thẳng cho đến khi đập mạnh vào lồng ngực của Ma Sát.
Bầu trời phía trên đã trở thành một biển tà khí, sắc đen quỷ dị, như bị bao trùm bởi đêm tối, tà khí cuồn cuộn vì thoát ly khỏi vòng ngưng tụ của Ma Sát mà như ngựa đứt dây cương hoàn toàn mất khống chế, như một luồng gió yêu ma ngập trời, không ngừng gầm thét, vần vũ một cách hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hư không, đạo tắc cùng hỗn độn ở xung quanh.
Tô Minh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, tay anh túm chặt lấy cổ của Minh Đạn.
Sống chết của Minh Đạn phụ thuộc vào một ý nghĩ của anh.
“Đừng giết tôi, cậu muốn cái gì… tôi… tôi đều có thể thuận theo”, Minh Đạn khổ sở van nài.
Đường đường là cường giả Vô Diễn Đại Đế thượng vị bậc ba không ngờ lại run rẩy cầu xin như vậy.
Tử vong ập tới, đứng trước lằn ranh sinh tử dù mạnh mẽ đến đâu cũng giống nhau.
“Ông chết, tộc Minh cũng tận, thứ mà tôi muốn vẫn có thể giành được”, Tô Minh đáp, tại sao phải vẽ vời thêm chuyện?
“Cậu…”, Minh Đạn nghiến răng, dưới sự kinh hãi khổng lồ là nỗi phẫn nộ mãnh liệt, ông ta có lẽ cũng đã biết được kết cục của bản thân, căn bản không có khả năng nào khác, nếu đã như vậy, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên điên cuồng, sự điên cuồng đến tàn nhẫn quyết liệt.
“Muốn tự bạo? Cùng chết chung?”, tuy nhiên Tô Minh lại cười xem thường: "Nghĩ gì vậy?"
Quả nhiên.
Tô Minh đoán đúng rồi.
Minh Đạn trực tiếp muốn dồn toàn lực vận chuyển đan điền của mình!
Mưu đồ thúc đẩy một vụ tự nổ.
Có thể tưởng tượng được một khi một vị Đại Đế thượng vị bậc ba tự phát nổ sẽ có uy lực kinh khủng đến mức nào, Minh Đạn tin rằng có thể trong nháy mắt cùng đưa Tô Minh vào chỗ chết.
Thế nhưng.
Ông ta vừa thôi động đan điền, lại… lại phát hiện, hoàn toàn vô dụng.
Đan điền của ông ta dường như chìm xuống vực thẳm, không có bất kỳ phản hồi nào.
Giống như nó không còn là đan điền của ông ta nữa, căn bản không có cách nào khống chế.
“Cậu… cậu… cậu…”, Minh Đạn ngạt thở, nỗi sợ hãi đang bủa vây ông ta không ngôn ngữ nào có thể hình dung, nó như một mũi khoan xâm nhập vào tận xương tủy, đau đớn tột cùng, ông ta biết, Tô Minh đã xen vào việc mình muốn tự phát nổ.
Rốt cuộc đối phương đã làm như thế nào?
Ngay cả việc bản thân muốn tự nổ cũng… cũng có thể can thiệp được?
Cái này cũng quá đáng sợ rồi?
"Đỉnh Thần Ma khá hữu dụng đó", Tô Minh từ đáy lòng nghĩ, đúng vậy, vừa rồi anh nhúng tay vào quá trình tự nổ đan điền của Mình Đạn trên thực tế đã sử dụng tới đỉnh Thần Ma.
Kể từ khi lấy được chiếc đỉnh này anh rất ít khi sử dụng tới, bởi vì cấp độ của đỉnh Thần Ma này quá cao, kỳ thực rất khó để tùy ý thao tác theo ý mình.
Hơn nữa đỉnh Thần Ma cũng vô cùng kiêu ngạo, sợ rằng ngay cả Tô Minh anh cũng không dễ dàng có thể sai khiến phối hợp.
Nói khó nghe thì đỉnh Thần Ma ở lại bên người Tô Minh cũng chỉ vì kho tàng huyết mạch trên người anh mà thôi.
Tuy nhiên, gần đây, đặc biệt là sau khi cảnh giới võ đạo của Tô Minh tăng vọt lên trên Đại Đế, đỉnh Thần Ma cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình có thể thúc đẩy việc sử dụng một phần nhỏ sức mạnh của nó.
Trong phần nhỏ sức mạnh đó, có một thứ khiến Tô Minh coi trọng nhất chính là thần thông trấn áp!
Nhắc đến trấn áp thì bia Huyền Diệu trong tay Tô Minh cũng có thể làm được.
Song trấn áp cùng phương thức trấn áp không giống nhau.
Bia Huyền Diệu sử dụng năng lượng để đàn áp.
Trong khi đó đỉnh Thần Ma lại lại vận dụng quy luật trấn áp, không sai, chính là quy luật trấn áp vô cùng hiếm gặp, loại quy luật mà anh hoàn toàn chưa từng nghe nói qua trước đó.
Theo quy luật trấn áp, đỉnh Thần Ma có thể trấn áp Đế Đạo, quy luật, sinh linh, có thể trấn áp dòng chảy linh khí, vận chuyển chân khí, đan điền, thậm chí có thể trấn áp dao động thần hồn, tâm cảnh, tinh thần…
Tương đối kỳ lạ.
Vừa rồi, anh có thử dùng, có tác dụng.
Thực sự tiện dụng.
Tại thời điểm này.
Nhiếp Thanh Cầm trong kính không gian càng trở nên trầm mặc, sự kỳ quái của Tô Minh đã vượt quá sức tưởng tượng của bà ta.
Nếu như nói trong mắt bà ta trước đó Tô Minh chỉ là một con kiến hôi phẩy tay có thể bóp chết, vậy thì hiện tại Tô Minh chính là một con rắn vừa độc vừa nguy hiểm.
“Ngay cả một Đại Đế thượng vị bậc ba muốn tự nổ trước mặt cậu cũng không thể làm được? Tô Minh, cậu rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thứ nữa”, Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm một mình, tất nhiên, đan xen trong sự nghiêm trọng cùng thận trọng, bà ta còn có vài tia hưng phấn, không sợ Tô Minh không mạnh, không sợ anh không yêu nghiệt, càng yêu nghiệt, càng có nhiều con bài chưa lật, càng khiến người khác không thể lường trước được, càng thú vị, không phải sao?
“Đáng chết! Mau buông tộc trưởng ra!”, bốn vị thái thượng trưởng lão của tộc Minh xung quanh Tô Minh cũng không đứng ngoài xem kịch nữa, Tô Minh đều đã tóm chặt lấy tộc trưởng rồi, bọn họ làm sao còn có thể thờ ơ đây, bốn người hành động trong nháy mắt… dồn toàn lực, thậm chí còn đốt cháy huyết mạch cùng chân khí, hấp thụ năng lượng tà ác của tầng Huyền Vu vào cơ thể.
Trong trường hợp này, phải xuất chiêu.
Nhất thời, bốn phía đột ngột dâng lên những vầng sáng, tốc độ công kích cực kỳ nhanh, đặc biệt mảnh nhỏ, nhưng không kém phần ác liệt, mạnh mẽ cùng kiên định hàng vạn lần.
Sự ngưng tụ của đạo tắc cùng kiếm ý, sự kết hợp giữa lửa âm phủ cùng tà khí, sự ràng buộc giữa chưởng ấn và quy luật lực đạo…
Một loạt đợt tấn công này khá mạnh, có thể nói, bất kỳ đòn công kích nào muốn một kích tất sát một vị tu giả võ đạo Đại Đế thượng vị bậc một cũng không thành vấn đề.
Nhưng.
Tô Minh vẫn hờ hững.
Ngay cả hứng thú để né tránh cũng không có.
Chớp mắt.
“Rắc rắc rắc rắc!”, bốn luồng sáng công kích kia phóng tới trước mặt Tô Minh, bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn lại toàn bộ bốn đòn tấn công đó.
Bia Huyền Diệu không hề có dấu hiệu rung chuyển.
Ung dung.
Thoải mái tới cực điểm.
Tiếp đó.
Tinh thần anh vừa động.
Đầu cũng không ngoảnh lại.
Bia Huyền Diệu được nâng lên!
“Bùm!"
Từ trên trời giáng xuống, kỳ dị như ma quỷ, chỉ với một đòn đã trấn áp một trong các thái thượng trưởng lão, giống như nghiền nát một con kiến, vô cùng vô cùng dễ dàng.
Ba vị thái thượng trưởng lão còn lại thấy vậy không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, đều thất kinh sợ hãi.
Bọn họ biết bản thân không phải là đối thủ của Tô Minh, rốt cuộc ngay cả tộc trưởng cũng bị Tô Minh nhẹ nhàng tóm gọn.
Nhưng cũng không ngờ tới Tô Minh vậy… vậy… vậy mà có thể mạnh mẽ đến mức độ này?
Không cần quay đầu nhìn lại?
Không vận dụng bất kỳ võ kỹ nào?
Đã có thể quét sạch mọi thứ chỉ bằng một tấm bia thông qua một ý nghĩ?
Trái tim ba người họ như bị nhét vào trong hầm băng, quá lạnh lẽo, khát vọng sinh tồn điên cuồng dâng lên, cũng đem việc tộc trưởng còn đang ở trong tay Tô Minh ném ra sau đầu, tháo chạy, trong đầu họ lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bỏ chạy ngay đi!
“Vù vù vù…”
Quy luật gió, quy luật không gian…gào thét mà tới.
Chương 814: Tìm kiếm thần cách Vu Thần
Ba người họ ngược lại thông minh, vậy mà chạy thục mạng về ba hướng khác nhau.
Họ cảm thấy nếu làm như vậy, Tô Minh không thể một lúc giết sạch được ba người họ chăng? Kết quả tốt nhất là hai trong số ba người họ có thể thoát thân, tệ nhất cũng có một người sống sót.
Thế nhưng.
Ý tưởng tốt nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Bia Huyền Diệu mạnh vô cùng!
Tại khoảnh khắc ba vị thái thượng trưởng lão vừa muốn hành động nó cũng có phản ứng.
Hơn nữa điều khiến người ta phải ghê sợ là tốc độ của nó còn nhanh gấp vạn lần so với ba vị kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp ba lần trấn áp, trấn áp một người lại ngoảnh đầu khóa chặt một người khác, một cách ngốc nghếch như vậy thôi nhưng tốc độ bia Huyền Diệu quá nhanh, sức mạnh khóa mục tiêu cũng rất chuẩn xác.
Dưới ba lần trấn áp, ba vị thái thượng trưởng lão kia đều tử vong.
Dễ dàng giống như rồng thần nghiền nát một con kiến vậy.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh vẫn không hề liếc mắt tới, nếu bia Huyền Diệu, thứ có thể so sánh với binh khí Vĩnh Hằng còn không thể dễ dàng giết chết ba kẻ được gọi là thái thượng trưởng lão, ngay cả Đại Đế thượng vị cũng chưa đạt tới kia, vậy nó sẽ vô dụng đến mức nào đây?
“Có lẽ đã không còn niềm vui bất ngờ nào nữa đúng không? Vậy thì chết đi”, Tô Minh nói khẽ, sức mạnh trong tay đột nhiên tăng lên.
Nhưng đúng lúc này.
Tà khí vô tận đen thui trên bầu trời bỗng nhiên rít gào, giống như một ngọn núi lửa màu đen sắp phun trào.
Sức mạnh hủy diệt vô biên chấn động cả tầng Huyền Vu.
Hương vị thực sự của ngày tận thế là đây!
Sức nóng từ thiêu cháy tập kích tới.
Có thể thấy rõ, hàng ngàn hàng vạn nguồn linh mạch dưới lòng đất của tầng Huyền Vu đang bùng cháy, ‘Vu Diệt đại trận’ đang thiêu đốt.
Tự bạo.
Tầng Huyền Vu đang tự phát nổ.
Minh Đạn cảm nhận được cái chết đang kéo tới, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng đốt cổ vỡ lìa cùng thần hồn bị xé nát, nhưng tại giờ phút hấp hối có thể tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh bị chôn cùng không phải rất sảng khoái sao?
Vừa rồi, ông ta thà tự nổ đan điền cũng không muốn tự nổ tầng Huyền Vu, là vì trên tầng Huyền Vu còn có vài vị thái thượng trưởng lão, là hy vọng của tộc Minh, do đó ông ta chỉ mưu đồ tự bạo đan điền muốn kéo thêm một chiếc đệm lưng là Tô Minh… nhưng lại bị anh trấn áp, ý nghĩ đó cũng bị đánh tan.
Thêm vào đó vài vị thái thượng trưởng lão của tộc Minh hiện tại cũng đã chết, không còn hy vọng, tộc Minh cũng không còn tương lai nữa, nếu đã như vậy thì còn phải kiêng dè điều gì nữa đây? Bởi vậy, ông ta thúc giục thần cách Vu Thần, muốn tự bạo toàn bộ tầng Huyền Vu, cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Minh Đạn nhìn chòng chọc Tô Minh đầy giễu cợt, ánh mắt đó dường như đang nói: Tôi chết rồi, cậu cũng phải chết, Tô Minh! Tuyệt vọng không?
Trong kính không gian.
Sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm khó coi vô cùng, bởi hướng phát triển của sự việc đã nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Tô Minh vậy mà phải chôn thây cùng tộc Minh.
Khốn kiếp.
Tô Minh chết không hề gì, nhưng tầng Huyền Vu tự bạo, những chí bảo trên người anh, còn có ẩn tình bên trong há không phải cũng sẽ hóa thành hư vô theo sự diệt vong của tầng Huyền Vu hay sao?
Khuôn mặt bà ta hơi vặn vẹo, cảm thấy bản thân tính sai rồi.
“Ngay từ vài năm trước, cũng chính Minh Kiệt, tộc trưởng tộc Minh các người từng sử dụng qua phương pháp phát nổ một tầng võ như thế này hòng đưa tôi vào chỗ chết”, nhưng vào lúc này Tô Minh lại mở lời, chẳng mảy may sợ hãi, cũng không hề lo lắng, anh không thi triển bất kỳ quy luật phòng ngự nào, cũng không vận dụng quy luật không gian, không trốn chạy, mà chỉ tùy ý, thờ ơ mỉm cười trào phúng: “Tôi từng chịu một lần thua thiệt từ vụ nổ của chiến trường Thần Ma, ông cảm thấy tôi còn có thể để mình chịu thiệt lần thứ hai không?”
Có ý gì? Minh Đạn, kẻ đang nằm bên bờ sự sống cái chết vẫn còn giữ được tia suy nghĩ cuối cùng nghe vậy liền rơi vào kinh hãi.
Lại thấy Tô Minh nhẹ nhàng giậm chân: “Yên lặng!”
Điều đáng… đáng… đáng sợ là…
Tầng Huyền Vu như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hoàn toàn nổ tung, kèm theo luồng khí hủy diệt vô tận ập xuống, vẽ nên viễn cảnh của ngày tận thế dường như đột ngột bị gián đoạn, yên tĩnh, đông cứng lại.
Điều này…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Minh Đạn hoàn toàn rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, ông ta không cam lòng, tia ý thức cuối cùng cũng biến mất, chết, thân xác chết, thần hồn tiêu tan, chết cũng không thể chết lại nữa.
Hơn nữa, vào thời khắc sinh tử cuối cùng, Minh Đạn dường như muốn ngước đầu lên, muốn liều mạng dùng khoảnh khắc của tia sinh mệnh cuối cùng để nói gì đó với Nhiếp Thanh Cầm, muốn nhắc nhở bà ta điều gì đó, song đã quá muộn, không còn kịp nữa, không đợi ông ta ngẩng đầu đã hoàn toàn chết đi.
“Hửm?”, Nhiếp Thanh Cầm thì trừng lớn mắt, đồng thời có chút sững sờ.
Tự bạo có thể bị đánh gãy.
Không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng tự bạo của một tầng võ thực sự có thể bị cắt ngang sao? Huống hồ, tầng võ này còn là tầng Huyền Vu với tà khí làm chủ đạo, chủ thô bạo, chủ công pháp, chủ ma ác, trắng trợn, muốn gián đoạn vụ tự bạo của tầng Huyền Vu là quá khó, cho dù là bà ta tự hỏi cũng rất khó để làm được điều đó đi?
Nhưng Tô Minh, một tên nhóc nhân loại chưa tới 30 tuổi lại có thể làm được?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Còn có, việc mà Minh Đạn muốn nói với bà ta vào giây phút cuối cùng là gì? Kỳ quái.
Nhưng đều không quan trọng nữa.
“Minh Đạn, ông tưởng rằng cái mạng nhỏ của ông vốn đã nằm chắc trong tay tôi, nhưng tôi lại cho ông vài phút giãy giũa trước khi chết là vì cái gì?”, Tô Minh lẩm bẩm châm biếm một câu.
Khi anh siết chặt cổ của Minh Đạn, anh đã âm thầm truyền một tia chân khí hỗn độn mỏng manh vào trong cơ thể của ông ta nhằm kiếm tìm thần cách Vu Thần.
Theo như những gì thiên nữ Tạo Hóa nói, trong tay Minh Đạn có một thần cách Vu Thần vô cùng cần thiết đối với anh, một khi giành được liền có thể giúp anh thay da đổi thịt.
Anh đã biết đến thần cách Vu Thần từ rất lâu trước đây.
Anh nhất định phải lấy được nó.
Hơn nữa, anh hiểu rõ thần cách Vu Thần nhất định đã bị Minh Đạn cắn nuốt với mục đích luyện hóa nó, nhưng chắc chắn chưa luyện hóa thành công, nguyên nhân rất đơn giản, Minh Đạn còn chưa xứng!
Lai lịch của thần cách Vu Thần này quá lớn, e rằng bản thân ông ta cũng không nắm rõ ràng được.
Theo như lời của nữ thần Tạo Hóa, toàn bộ nền văn minh Xương chỉ có một mình Tô Minh anh có tư cách luyện hóa thần cách Vu Thần, bởi anh sở hữu huyết mạch bảo tàng mà những người khác không có.
Chương 815: Điều bất ngờ không ngờ tới
Tất nhiên, kể cả là Minh Đạn không luyện hóa được thần cách Vu Thần nhưng vẫn có thể khống chế đơn giản được. Cũng chính vì vậy nên mới có thể dùng thần cách Vu Thần để thôi thúc mình tự hủy diệt ở vị trí Huyền Vu.
Tiếc rằng, Tô Minh dùng chân khí hỗn độn tìm kiếm được thần cách Vu Thần vẫn chưa được luyện hóa trong cơ thể Minh Đạn rồi lại dùng đỉnh Thần Ma trấn áp. Thần cách Vu Thần cũng bị trấn áp, việc tự hủy diệt ở vị trí Huyền Vu cũng bị đứt đoạn và khóa chặt. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Lúc này, thần cách Vu Thần đã bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn.
Chuyến đi đến vị trí Huyền Vu đúng là viên mãn.
“Bà già này rửa sạch cổ đợi chết đi! Tôi đến đây!”, một giây sau, Tô Minh thoắt cái đã quay về tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính ở cuối chân trời.
“Ka ka! Bổn hậu đợi cậu!”, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh khách, nói với giọng khinh bỉ.
“Cô Tiểu Mạt rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có thể nói chút không?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười bỡn cợt, hỏi Nhiếp Thanh Cầm.
Nhiếp Thanh Cầm nheo mắt lại mà không nói gì. Tận sâu trong tim là vẻ kinh hãi. Tiểu Mạt bị lộ rồi sao?
“Muốn chém hay giết thì tùy ý! Tôi chỉ là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu mà thôi. Mạng của tôi là hoàng hậu cứu sống, làm việc cho hoàng hậu, có chết cũng không từ”, giọng nói của Tiểu Mạt lạnh lùng, nhìn Tô Minh với vẻ oán hận cực độ.
“Tỳ nữ? Ha ha! Một tỳ nữ mà có khí tức huyết mạch tương đồng với một hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm biến đổi.
Sắc mặt của Tiểu Mạt thì càng khó coi. Còn toàn thân Phong Vũ Vân run rẩy, sau đó là sự phẫn nộ.
“Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm ư?”, đôi mắt Phong Vũ Vân đỏ ửng, cô ta không cảm nhận được khí tức tương đồng trên người Tiểu Mạt. Nói cách khác, trên người của Tiểu Mạt không có huyết mạch của phụ hoàng, mà Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm, có nghĩa là Tiểu Mạt là con của Nhiếp Thanh Cầm và một người khác?
Vậy thì Phong Vũ Vân có thể không tức giận không?
Cô ta thấy bất bình cho phụ hoàng của mình.
“Không! Không! Vũ Vân! Cô đừng kích động. Khí tức tương đồng cũng không nhất định là con gái đâu, khí tức hoàn toàn tương đồng thì khả năng lớn là…”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cô Tiểu Mạt! Cô là…”.
Tô Minh vừa nói đến đây thì Tiểu Mạt đột nhiên biến thành đống vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Tô Minh có thể nhìn rõ, một giây trước khi hóa thành hư vô thì ánh mắt Tiểu Mạt đầy vẻ chế giễu và bỡn cợt, khiến người khác thấy khó hiểu.
Tô Minh không bất ngờ. Bởi vì lúc đoán ra thân phận của Tiểu Mạt thì anh biết, anh không thể nào giết cô ta. Bởi vì cô gái này chỉ là hư ảnh mà thôi.
Nói một cách đơn giản, giống như một sợi lông của Tôn Ngộ Không thôi.
Còn thân phận thật sự của Tiểu Mạt… Là con gái của Nhiếp Thanh Cầm? Là chị em của Nhiếp Thanh Cầm? Thậm chí là một ảo ảnh mà Nhiếp Thanh Cầm tạo nên sau khi vào lục đạo luân hồi?
Bất luận Tiểu Mạt là ai thì Tô Minh cũng có cảm giác, không bao lâu nữa vẫn sẽ gặp lại cô ta và đó là Tiểu Mạt thật sự!
“Ka ka! Tô Minh! Thái Nhất thần quốc hoan nghênh cậu, mau đến nhé! Vẫn còn năm ngày nữa”, trong không gian kính, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh hách, sau đó biến mất.
“Tô Minh! Tôi…”, trong cung điện của Thái Nhất thần quốc, Phong Vũ Vân run rẩy, có chút sợ hãi.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, cô ta cảm nhận được, tất cả đều là âm mưu cực lớn.
Dường như, bà mẹ kế này của mình còn thâm hơn mình tưởng tượng nhiều.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Rốt cuộc có âm mưu gì?
Phong Vũ Vân không nghĩ ra, trong đầu đều là một mớ hỗn độn.
“Vũ Vân! Nói cho tôi nghe về đất nước này đi...”, Tô Minh ngồi ở bên cạnh bàn trà, rót một cốc trà cho mình và cho Phong Vũ Vân vừa uống trà vừa hỏi.
Hiện giờ anh rất muốn tìm hiểu về Thái Nhất thần quốc.
Thái Nhất thần quốc nhất định có điều gì đó đặc biệt.
Nhiếp Thanh Cầm đã vượt qua sức mạnh và quyền hạn mà một hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc nên có.
Bà ta còn mượn được cả binh khí Vĩnh Hằng?
Hơn nữa, rốt cuộc có phải là mượn không, hay là vốn thuộc về bà ta?
Phong Vũ Vân chậm rãi kể, kể hết những gì mà cô ta biết.
Tô Minh cứ yên tĩnh lắng nghe.
Tầm một tiếng đồng hồ Phong Vũ Vân mới kể xong.
“Dường như không có gì đặc biệt cũng không có điểm gì bất ổn nhưng có cảm giác không đúng lắm”, Tô Minh thầm nghĩ, đầu óc mơ hồ.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Minh vứt bỏ đi những suy nghĩ phức tạp đó.
“Bất luận là có gì bất ổn thì vẫn nhất định phải đến Thái Nhất thần quốc, nghĩ nhiều thế làm gì? Hiện giờ, vẫn phải ưu tiên thực lực lên hàng đầu. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì tất cả âm mưu, tất cả những gì bất ổn đều sẽ tan thành mây khói”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, quyết định tu luyện.
Anh quyết định luyện hóa và hấp thụ thần cách Vu Thần.
Tộc Vu Thần là tộc để lại nhiều chiêu bài nhất trong lịch sử nền văn minh Xương.
Thần cách Vu Thần nhất định không làm mình thất vọng.
“Thiên nữ tiền bối! Nếu tôi luyện hóa và nuốt trọn được thần cách Vu Thần thì có thể trở thành Vu Thần không?”, Tô Minh có chút do dự, anh không muốn trở thành Vu Thần.
“Không đâu!”, thiên nữ Tạo Hóa phì cười, nói: “Anh nghĩ nhiều quá đấy! Kể cả anh luyện hóa hay nuốt trọn tất cả thần cách của chư thiên vạn giới thì cũng không thể bị đồng hóa thành người của tộc khác đâu. Bởi vì, anh có kho tàng huyết mạch, kho tàng huyết mạch đáng tự hào biết bao, anh không biết sao? Huyết mạch được luyện hóa và nuốt trọn không phải là sự đồng hóa. Nó chỉ lấy những tinh hoa của cái khác, chỉ thế thôi”.
“Tôi hiểu rồi!”, Tô Minh thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu, đáp lại một tiếng.
Kho tàng huyết mạch đúng là ‘ăn người không thèm nhả xương’ nhưng Tô Minh vẫn thích.
“Anh cứ nuốt trọn và luyện hóa, chắc chắn anh sẽ thích đó. Tô Minh! Thần cách Vu Thần chưa từng bị ai nuốt trọn đâu, bao gồm cả người của tộc Vu Thần năm đó”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói: “Trên thực tế, thần cách Vu Thần không chỉ là thần cách Vu Thần đâu”.
Thiên nữ Tạo Hóa lại đưa ra một thông tin vô cùng quan trọng.
Còn lúc này…
“Quên không nói với ông, những kiểu ảo cảnh như này không có tác dụng gì với tôi đâu”, Tô Minh nói.
Kể cả là ảo cảnh vô cùng mạnh và lấy vị trí Huyền Vu làm căn cơ được ngưng tụ trong ‘Vu Diệt Đại Trận’ cũng vô dụng.
Lý do rất đơn giản, ảo cảnh mê hoặc chính là tâm ý, cũng chính là thần hồn. Còn thần hồn của Tô Minh ít nhiều cũng đạt đến mức mạnh hơn gấp chục ngàn lần so với tu giả võ đạo cùng cảnh giới.
Chứ càng không nói đến việc lần này trên đường ngồi tàu con thoi tác chiến đến Thái Nhất thần quốc, anh còn tu luyện ‘Thái U Nhiếp Hồn’, một bộ hồn kỹ đẳng cấp, vì vậy kiểm soát thần hồn càng dễ và tự do hơn.
Trong lúc nói chuyện, Tô Minh rảo bước chân đi về phía Minh Đạn, còn nhẹ nhàng hơn cả đi dạo.
Nhân tiện Tô Minh còn giơ tay lên khẽ nắm lấy kiếm hồn Huyền Vu đang bị khóa chặt ở trước mặt mình.
Cái nắm này nhẹ như đang nắm một tờ giấy hay một sợi lông vũ.
Cảnh tượng đó đúng là dọa người.
“Không… Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Kiếm hồn có thể phớt lờ không gian! Rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Minh Đạn sắp suy sụp, kể cả là Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính cũng chau mày, ánh mắt ngưng trọng. Tô Minh mạnh hơn bà ta tưởng tượng nhiều.
Kiếm hồn quả thật có thể phớt lờ không gian, điều này đã được mọi người công nhận.
Vì vậy, kể cả Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian thất đoạn thì cũng không thể khóa chặt và giam giữ kiếm hồn.
Nhưng trước mặt…
“Quy luật không gian thật sự không thể làm gì kiếm hồn Huyền Vu trước mặt nhưng nói cho cùng thì kiếm hồn Huyền Vu cũng có mối liên quan mật thiết trong phạm trù kiếm. Nếu đã có liên quan thì không có gì Ma La Kiếm không thể giải quyết được”, Tô Minh lẩm bẩm.
Ma La Kiếm ở trong tay mình, kiếm hồn Huyền Vu đến coi như là khiêu chiến.
Ma La Kiếm sẽ nhường nhịn sao?
Không bao giờ!
Vì vậy, Ma La Kiếm chủ động trấn áp, chỉ vậy mà thôi.
Một giây sau, sau khi Tô Minh bắt được kiếm hồn Huyền Vu thì nó lập tức bị lòng bàn tay Tô Minh hấp thụ.
Không! Nói một cách chính xác là bị hấp thụ bởi kho tàng huyết mạch.
Kho tàng huyết mạch không có hứng thú luyện hóa hay nuốt trọn. Nhưng sau khi hấp thụ thì có thể phản hồi hoàn toàn lại cho kiếm ý của Tô Minh.
“Một đường kiếm hồn Huyền Vu là đủ để kiếm ý của mình bước vào thất đoạn rồi”, Tô Minh thầm thấy vui mừng.
Món quà này quá lớn.
Đường kiếm hồn Huyền Vu này nếu ở hàng trăm triệu năm trước, chỉ e là được tập trung tất cả sức mạnh của cả tộc Vu Thần. Không biết mất bao nhiêu thời gian mới luyện được ra? Đúng là hời cho mình quá rồi.
“Tộc Vu Thần à tộc Vu Thần! Cảm ơn nha! Tộc Minh đúng là mang đến tài lộc cho mình”, Tô Minh nói với tâm trạng vui vẻ.
Chỉ với việc có được đường kiếm hồn Huyền Vu này thì Tô Minh đã lãi lớn rồi.
“Mày… Mày đã làm gì kiếm hồn Huyền Vu rồi?”, ở cách đó không xa, Minh Đạn toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã quỵ. Sắc mặt ông ta tái nhợt như người chết. Lúc này… Ông ta không cảm nhận được kiếm hồn Huyền Vu nữa.
Kiếm hồn Huyền Vu và cả tộc Minh vốn liên kết với nhau. Là tộc trưởng nên lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm hồn Huyền Vu.
Nhưng giờ đây lại không cảm nhận được, dường như kiếm hồn Huyền Vu đã tách rời khỏi tộc Minh.
“Thằng nhóc này thật quái dị!”, Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính nắm chặt nắm đấm, lúc này vô cùng coi trọng thực lực của Tô Minh, thậm chí còn đặt mức độ nguy hiểm của Tô Minh lên vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng lão quái vật.
“Cộc, cộc, cộc…”, Tô Minh không đáp lại mà vẫn tiếp tục bước chân đi về phía Minh Đạn.
Giờ đây, Tô Minh đã đến trước mặt ông ta.
“Tiền bối còn chiêu thức hay niềm vui bất ngờ nào nữa không? Nếu như không có thì tôi chắc phải bóp chết tiền bối thôi”, Tô Minh hỏi, trong giọng nói là vẻ bỡn cợt và mong đợi.
Đường đường là tộc Minh, đừng khiến mình thất vọng thế chứ!
“Tô Minh! Mày tưởng mày thắng rồi sao?”, Minh Đạn đột nhiên hét lớn, trong giọng nói là vẻ sốt sắng, là phẫn nộ, tàn nhẫn, sát ý, tất nhiên còn có sự kinh hãi. Ông ta rống lên, đôi mắt đều là thần sắc khát máu.
Sau đó…
“Sát Ma! Xé nát hắn!”, Minh Đạn rống lên, đồng thời còn niệm chú gì đó.
Sau một hơi thở…
“Bùm!”, một âm thanh chấn động đất trời như xé nát không trung.
Có thể thấy rõ, ở vị trí Huyền Vu giống như có lực gì đó như làm rung chuyển cả đất trời.
Vị trí bị rung chuyển như sắp bị nứt ra. Trong lúc đó, ở cách đó không xa có một đường nứt lộ ra.
Và cứ kéo dài vô tận.
Kéo dài đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối.
Hơn nữa, còn rất sâu, sâu như đâm xuyên vào lòng đất.
Ngoài ra, còn có khí tức ngột ngạt gần như mực đen lộ ra từ khe nứt đó.
Khí tức đó dường như muốn bóp nát tim gan của tất cả mọi người khiến mọi người khiếp sợ.
Phong Vũ Vân và Tô Ly ở trên tàu con thoi tác chiến đều đã sợ mất hồn.
Hai cô gái này không yếu nhưng khi nhìn thấy khe nứt với khí tức ghê người, kể cả là cách xa, kể cả là nín thở thì vẫn có thể cảm nhận sinh mạng không còn trong sự kiểm soát của mình nữa.
Quá… Quá khủng khiếp!
Lúc này…
“Phụp!”
Khí tức vốn xuất hiện trong khe nứt đó, dường như bị thu hút bởi thứ gì đó nên bị kéo lại và bay về sau.
Sau đó, một bóng hình màu đen được hình thành bằng khí tức khủng khiếp kia, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Chương 812: Nếu ông đã cầu xin thì tôi đành thỏa mãn thôi
Khi nó chui ra từ trong cái khe thì không cách nào lột tả nổi sự chấn động nơi thị giác.
Riêng cánh tay của bóng người màu đen được tạo thành từ sát khí kia thôi đã có hơn ngàn mét, cả người hừng hực ngọn lửa màu đen, sát khí lúc nhúc như hóa thành chất lỏng.
Sau khi nó hoàn toàn chui ra khỏi cái khe, đứng thẳng lên đã cao hơn 3000m, dường như chỉ cần giơ tay một cái đã có thể với tới bầu trời.
Ngoài ra, còn có thể cảm giác được sau khi bóng người được hình thành từ sát khí màu đen kia xuất hiện, thì toàn bộ tầng Huyền Vu đều trở nên yếu đi như mất hết sức sống, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Hơn 70% sát khí trong tầng Huyền Vu đều bị tên Sát Ma kia hút đi", Tô Minh khá là hứng thú đoán.
"Gào!", Sát Ma bỗng gầm lên một tiếng, tiếng gầm chấn động khiến chu vi 30 ngàn mét hư không bên ngoài tầng Huyền Vu trực tiếp sụp đổ.
Một tiếng gào đã có sức mạnh đáng sợ như thế! Thật khủng bố!
Có mấy ngàn loại quy tắc bắt đầu bỏ chạy hoặc bị sát khí bủa vây rồi ăn mòn... Nơi Sát Ma đứng, ngay cả quy tắc cũng không dám tới gần.
"Thằng con hoang, mày kiêu ngạo tiếp đi?", Minh Đạn kích động mặt mày đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hét lên.
Sát Ma mạnh cỡ nào? Minh Đạn không biết, ông ta chưa từng dùng đến nó vì cái giá phải trả quá đắt. Có thể nói, dùng một lần thì cả tầng Huyền Vu sẽ tổn thất một nửa, hoặc có khi sẽ sụp đổ.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng, nhưng trong "Vu Thần Chí" có ghi Sát Ma mạnh đến nỗi có thể hủy diệt đất trời, nếu tộc Vu Thần chưa đến bước đường cùng thì không được sử dụng nó là có thể hiểu rồi đó.
"Sát Ma sao?", trong không gian kính, Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm: "Nếu Sát Ma cũng không giết được Tô Minh, vậy phải lên lại kế hoạch đối phó Tô Minh rồi".
Nhiếp Thanh Cầm cũng có nghe nói sự đáng sợ của Sát Ma.
"Ầm!", Sát Ma không chút do dự lập tức ra tay, mà cách nó ra tay cũng rất đơn giản, chỉ một quyền, đấm thẳng từ trên cao xuống Tô Minh.
Ở trong mắt những người khác, đó nào phải là một quyền? Màu đen nhộn nhạo xung quanh quyền ấn, mọi âm thanh như mất tiếng, quả thật giống như một ngọn núi rớt xuống từ Tiên Giới.
Khi một quyền ấy còn ở trên không thì tầng Huyền Vu phía dưới đã bắt đầu lõm xuống, điều này... thực sự không thể nào diễn tả nổi! Vô số cái khe xuất hiện, cả tầng Huyền Vu như muốn bể thành từng mảnh. Mà sức mạnh trên quyền ấn lại mạnh, mạnh đến khủng bố, đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.
"Khà khà khà khà...", Minh Đạn cười càng hả hê một cách trắng trợn: "Thằng con hoang, mày muốn giết chết bổn tọa ư? Bổn tọa đứng ngay đây này, nhào vô! Mày đến giết tao coi! Nào!"
Trước đó, sức ép của Tô Minh quá lớn, mà lúc này, Minh Đạm cảm thấy mình thắng chắc, nên mới hết sức kích động và hả hê.
Đương nhiên, ở trong mắt tộc Minh, Phong Vũ Vân, Tô Ly hay thậm chí là Nhiếp Thanh Cầm thì một quyền kia của Sát Ma có sức mạnh vô cùng đáng sợ. Minh Đạn quả thật có vốn liếng để kích động và kiêu ngạo.
Nhiếp Thanh Cầm còn cảm thán một câu: "Chắc sức mạnh của một quyền kia phải đạt tới 3000 tỷ ấy nhỉ? Sức mạnh kiểu đấy thì dù là ở vực Hỗn Độn cũng có mấy ai đỡ nổi?"
Dù là những người đứng đầu bảng lão quái cũng không đỡ nổi nữa là!
Sát Ma, Sát Ma trăm nghe không bằng một thấy.
Có Sát Ma, hèn chi tộc Minh lại tự tin dám cướp đoạt giết chết Tô Minh ngay trên đường.
Thế nhưng, sau đó, Tô Minh lại cười: "Chỉ thế thôi à?"
Anh còn chưa nói xong đã giơ tay lên, đấm ra một quyền, thế mà... thế mà lại quyền đối quyền với Sát Ma!
Hơn nữa, Tô Minh còn cực kỳ tự tin, tự tin đến khó tin, vì sau khi anh đấm ra một quyền bèn không thèm đếm xỉa gì tới nữa. Mà tiếp tục bước về phía Minh Đạn, đứng đối diện với ông ta.
"...", Minh Đạn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tơ máu ngày càng lan rộng cả con ngươi. Ông ta thật sự sợ.
Không ngờ... không ngờ... Tô Minh lại quyền đối quyền với Sát Ma?
Vả lại, một quyền trông như tùy tiện kia của Tô Minh, rõ ràng là sau khi được đánh ra thì anh đã không bị quyền ấn của Sát Ma nhằm vào nữa. Chứ không thì Tô Minh sẽ không thể nhúc nhích hay bước đến trước mặt ông ta!
Lý trí nói cho Minh Đạn, dường như... dường như một quyền tùy tiện kia của Tô Minh có cùng cấp bậc với quyền ấn của Sát Ma?
Khả năng ư?
Có thể!
Bản thân Tô Minh sử dụng quy luật không gian thất đoạn có thể khiến sức mạnh tăng lên gấp mười lần, mà giờ cảnh giới của anh đã nhảy lên tới Đại Đế hạ vị chín chuyển, sức mạnh cũng vì thế mà đạt tới 350 tỷ. Dưới sự gia tăng gấp 10 lần khi dùng quy luật không gian thì một quyền kia của anh đã đạt tới 3500 tỷ!
Đó là con số gì? Bình thường, Đại Đế thượng vị chín chuyển cũng chưa chắc có thể đánh ra đòn tấn công đạt tới 3500 tỷ sức mạnh.
Nếu so quyền, giờ Tô Minh dám khẳng định một câu, ai đến cũng dám đánh, dù có một hay một tỷ người đến cũng đánh hết. Lại càng đừng nói tới chuyện, trong một quyền kia của anh còn kết hợp cả Thái U Hỏa, ừ, giờ đã là Thái U Hỏa cấp Bỉ Ngạn!
"Thế nên, nếu ông đã cầu xin tôi giết chết mình, thì tôi đành thỏa mãn ông vậy", dưới vô số ánh mắt đờ đẫn, Tô Minh vừa nói vừa giơ tay lên.
Chương 813: Sử dụng Đỉnh Ma Thần
“Ầm!”
Trên bầu trời.
Cú đấm của Tô Minh dễ dàng chôn vùi một quyền kia của Ma Sát.
Không dừng lại ở đó, cú đấm của anh còn tiếp tục lao về phía trước, khiến nắm đấm cùng cánh tay của Ma Sát bị oanh tạc vỡ lìa giống như một tấm gỗ mục, thẳng cho đến khi đập mạnh vào lồng ngực của Ma Sát.
Bầu trời phía trên đã trở thành một biển tà khí, sắc đen quỷ dị, như bị bao trùm bởi đêm tối, tà khí cuồn cuộn vì thoát ly khỏi vòng ngưng tụ của Ma Sát mà như ngựa đứt dây cương hoàn toàn mất khống chế, như một luồng gió yêu ma ngập trời, không ngừng gầm thét, vần vũ một cách hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hư không, đạo tắc cùng hỗn độn ở xung quanh.
Tô Minh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, tay anh túm chặt lấy cổ của Minh Đạn.
Sống chết của Minh Đạn phụ thuộc vào một ý nghĩ của anh.
“Đừng giết tôi, cậu muốn cái gì… tôi… tôi đều có thể thuận theo”, Minh Đạn khổ sở van nài.
Đường đường là cường giả Vô Diễn Đại Đế thượng vị bậc ba không ngờ lại run rẩy cầu xin như vậy.
Tử vong ập tới, đứng trước lằn ranh sinh tử dù mạnh mẽ đến đâu cũng giống nhau.
“Ông chết, tộc Minh cũng tận, thứ mà tôi muốn vẫn có thể giành được”, Tô Minh đáp, tại sao phải vẽ vời thêm chuyện?
“Cậu…”, Minh Đạn nghiến răng, dưới sự kinh hãi khổng lồ là nỗi phẫn nộ mãnh liệt, ông ta có lẽ cũng đã biết được kết cục của bản thân, căn bản không có khả năng nào khác, nếu đã như vậy, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên điên cuồng, sự điên cuồng đến tàn nhẫn quyết liệt.
“Muốn tự bạo? Cùng chết chung?”, tuy nhiên Tô Minh lại cười xem thường: "Nghĩ gì vậy?"
Quả nhiên.
Tô Minh đoán đúng rồi.
Minh Đạn trực tiếp muốn dồn toàn lực vận chuyển đan điền của mình!
Mưu đồ thúc đẩy một vụ tự nổ.
Có thể tưởng tượng được một khi một vị Đại Đế thượng vị bậc ba tự phát nổ sẽ có uy lực kinh khủng đến mức nào, Minh Đạn tin rằng có thể trong nháy mắt cùng đưa Tô Minh vào chỗ chết.
Thế nhưng.
Ông ta vừa thôi động đan điền, lại… lại phát hiện, hoàn toàn vô dụng.
Đan điền của ông ta dường như chìm xuống vực thẳm, không có bất kỳ phản hồi nào.
Giống như nó không còn là đan điền của ông ta nữa, căn bản không có cách nào khống chế.
“Cậu… cậu… cậu…”, Minh Đạn ngạt thở, nỗi sợ hãi đang bủa vây ông ta không ngôn ngữ nào có thể hình dung, nó như một mũi khoan xâm nhập vào tận xương tủy, đau đớn tột cùng, ông ta biết, Tô Minh đã xen vào việc mình muốn tự phát nổ.
Rốt cuộc đối phương đã làm như thế nào?
Ngay cả việc bản thân muốn tự nổ cũng… cũng có thể can thiệp được?
Cái này cũng quá đáng sợ rồi?
"Đỉnh Thần Ma khá hữu dụng đó", Tô Minh từ đáy lòng nghĩ, đúng vậy, vừa rồi anh nhúng tay vào quá trình tự nổ đan điền của Mình Đạn trên thực tế đã sử dụng tới đỉnh Thần Ma.
Kể từ khi lấy được chiếc đỉnh này anh rất ít khi sử dụng tới, bởi vì cấp độ của đỉnh Thần Ma này quá cao, kỳ thực rất khó để tùy ý thao tác theo ý mình.
Hơn nữa đỉnh Thần Ma cũng vô cùng kiêu ngạo, sợ rằng ngay cả Tô Minh anh cũng không dễ dàng có thể sai khiến phối hợp.
Nói khó nghe thì đỉnh Thần Ma ở lại bên người Tô Minh cũng chỉ vì kho tàng huyết mạch trên người anh mà thôi.
Tuy nhiên, gần đây, đặc biệt là sau khi cảnh giới võ đạo của Tô Minh tăng vọt lên trên Đại Đế, đỉnh Thần Ma cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình có thể thúc đẩy việc sử dụng một phần nhỏ sức mạnh của nó.
Trong phần nhỏ sức mạnh đó, có một thứ khiến Tô Minh coi trọng nhất chính là thần thông trấn áp!
Nhắc đến trấn áp thì bia Huyền Diệu trong tay Tô Minh cũng có thể làm được.
Song trấn áp cùng phương thức trấn áp không giống nhau.
Bia Huyền Diệu sử dụng năng lượng để đàn áp.
Trong khi đó đỉnh Thần Ma lại lại vận dụng quy luật trấn áp, không sai, chính là quy luật trấn áp vô cùng hiếm gặp, loại quy luật mà anh hoàn toàn chưa từng nghe nói qua trước đó.
Theo quy luật trấn áp, đỉnh Thần Ma có thể trấn áp Đế Đạo, quy luật, sinh linh, có thể trấn áp dòng chảy linh khí, vận chuyển chân khí, đan điền, thậm chí có thể trấn áp dao động thần hồn, tâm cảnh, tinh thần…
Tương đối kỳ lạ.
Vừa rồi, anh có thử dùng, có tác dụng.
Thực sự tiện dụng.
Tại thời điểm này.
Nhiếp Thanh Cầm trong kính không gian càng trở nên trầm mặc, sự kỳ quái của Tô Minh đã vượt quá sức tưởng tượng của bà ta.
Nếu như nói trong mắt bà ta trước đó Tô Minh chỉ là một con kiến hôi phẩy tay có thể bóp chết, vậy thì hiện tại Tô Minh chính là một con rắn vừa độc vừa nguy hiểm.
“Ngay cả một Đại Đế thượng vị bậc ba muốn tự nổ trước mặt cậu cũng không thể làm được? Tô Minh, cậu rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thứ nữa”, Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm một mình, tất nhiên, đan xen trong sự nghiêm trọng cùng thận trọng, bà ta còn có vài tia hưng phấn, không sợ Tô Minh không mạnh, không sợ anh không yêu nghiệt, càng yêu nghiệt, càng có nhiều con bài chưa lật, càng khiến người khác không thể lường trước được, càng thú vị, không phải sao?
“Đáng chết! Mau buông tộc trưởng ra!”, bốn vị thái thượng trưởng lão của tộc Minh xung quanh Tô Minh cũng không đứng ngoài xem kịch nữa, Tô Minh đều đã tóm chặt lấy tộc trưởng rồi, bọn họ làm sao còn có thể thờ ơ đây, bốn người hành động trong nháy mắt… dồn toàn lực, thậm chí còn đốt cháy huyết mạch cùng chân khí, hấp thụ năng lượng tà ác của tầng Huyền Vu vào cơ thể.
Trong trường hợp này, phải xuất chiêu.
Nhất thời, bốn phía đột ngột dâng lên những vầng sáng, tốc độ công kích cực kỳ nhanh, đặc biệt mảnh nhỏ, nhưng không kém phần ác liệt, mạnh mẽ cùng kiên định hàng vạn lần.
Sự ngưng tụ của đạo tắc cùng kiếm ý, sự kết hợp giữa lửa âm phủ cùng tà khí, sự ràng buộc giữa chưởng ấn và quy luật lực đạo…
Một loạt đợt tấn công này khá mạnh, có thể nói, bất kỳ đòn công kích nào muốn một kích tất sát một vị tu giả võ đạo Đại Đế thượng vị bậc một cũng không thành vấn đề.
Nhưng.
Tô Minh vẫn hờ hững.
Ngay cả hứng thú để né tránh cũng không có.
Chớp mắt.
“Rắc rắc rắc rắc!”, bốn luồng sáng công kích kia phóng tới trước mặt Tô Minh, bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn lại toàn bộ bốn đòn tấn công đó.
Bia Huyền Diệu không hề có dấu hiệu rung chuyển.
Ung dung.
Thoải mái tới cực điểm.
Tiếp đó.
Tinh thần anh vừa động.
Đầu cũng không ngoảnh lại.
Bia Huyền Diệu được nâng lên!
“Bùm!"
Từ trên trời giáng xuống, kỳ dị như ma quỷ, chỉ với một đòn đã trấn áp một trong các thái thượng trưởng lão, giống như nghiền nát một con kiến, vô cùng vô cùng dễ dàng.
Ba vị thái thượng trưởng lão còn lại thấy vậy không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, đều thất kinh sợ hãi.
Bọn họ biết bản thân không phải là đối thủ của Tô Minh, rốt cuộc ngay cả tộc trưởng cũng bị Tô Minh nhẹ nhàng tóm gọn.
Nhưng cũng không ngờ tới Tô Minh vậy… vậy… vậy mà có thể mạnh mẽ đến mức độ này?
Không cần quay đầu nhìn lại?
Không vận dụng bất kỳ võ kỹ nào?
Đã có thể quét sạch mọi thứ chỉ bằng một tấm bia thông qua một ý nghĩ?
Trái tim ba người họ như bị nhét vào trong hầm băng, quá lạnh lẽo, khát vọng sinh tồn điên cuồng dâng lên, cũng đem việc tộc trưởng còn đang ở trong tay Tô Minh ném ra sau đầu, tháo chạy, trong đầu họ lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bỏ chạy ngay đi!
“Vù vù vù…”
Quy luật gió, quy luật không gian…gào thét mà tới.
Chương 814: Tìm kiếm thần cách Vu Thần
Ba người họ ngược lại thông minh, vậy mà chạy thục mạng về ba hướng khác nhau.
Họ cảm thấy nếu làm như vậy, Tô Minh không thể một lúc giết sạch được ba người họ chăng? Kết quả tốt nhất là hai trong số ba người họ có thể thoát thân, tệ nhất cũng có một người sống sót.
Thế nhưng.
Ý tưởng tốt nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Bia Huyền Diệu mạnh vô cùng!
Tại khoảnh khắc ba vị thái thượng trưởng lão vừa muốn hành động nó cũng có phản ứng.
Hơn nữa điều khiến người ta phải ghê sợ là tốc độ của nó còn nhanh gấp vạn lần so với ba vị kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp ba lần trấn áp, trấn áp một người lại ngoảnh đầu khóa chặt một người khác, một cách ngốc nghếch như vậy thôi nhưng tốc độ bia Huyền Diệu quá nhanh, sức mạnh khóa mục tiêu cũng rất chuẩn xác.
Dưới ba lần trấn áp, ba vị thái thượng trưởng lão kia đều tử vong.
Dễ dàng giống như rồng thần nghiền nát một con kiến vậy.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh vẫn không hề liếc mắt tới, nếu bia Huyền Diệu, thứ có thể so sánh với binh khí Vĩnh Hằng còn không thể dễ dàng giết chết ba kẻ được gọi là thái thượng trưởng lão, ngay cả Đại Đế thượng vị cũng chưa đạt tới kia, vậy nó sẽ vô dụng đến mức nào đây?
“Có lẽ đã không còn niềm vui bất ngờ nào nữa đúng không? Vậy thì chết đi”, Tô Minh nói khẽ, sức mạnh trong tay đột nhiên tăng lên.
Nhưng đúng lúc này.
Tà khí vô tận đen thui trên bầu trời bỗng nhiên rít gào, giống như một ngọn núi lửa màu đen sắp phun trào.
Sức mạnh hủy diệt vô biên chấn động cả tầng Huyền Vu.
Hương vị thực sự của ngày tận thế là đây!
Sức nóng từ thiêu cháy tập kích tới.
Có thể thấy rõ, hàng ngàn hàng vạn nguồn linh mạch dưới lòng đất của tầng Huyền Vu đang bùng cháy, ‘Vu Diệt đại trận’ đang thiêu đốt.
Tự bạo.
Tầng Huyền Vu đang tự phát nổ.
Minh Đạn cảm nhận được cái chết đang kéo tới, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng đốt cổ vỡ lìa cùng thần hồn bị xé nát, nhưng tại giờ phút hấp hối có thể tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh bị chôn cùng không phải rất sảng khoái sao?
Vừa rồi, ông ta thà tự nổ đan điền cũng không muốn tự nổ tầng Huyền Vu, là vì trên tầng Huyền Vu còn có vài vị thái thượng trưởng lão, là hy vọng của tộc Minh, do đó ông ta chỉ mưu đồ tự bạo đan điền muốn kéo thêm một chiếc đệm lưng là Tô Minh… nhưng lại bị anh trấn áp, ý nghĩ đó cũng bị đánh tan.
Thêm vào đó vài vị thái thượng trưởng lão của tộc Minh hiện tại cũng đã chết, không còn hy vọng, tộc Minh cũng không còn tương lai nữa, nếu đã như vậy thì còn phải kiêng dè điều gì nữa đây? Bởi vậy, ông ta thúc giục thần cách Vu Thần, muốn tự bạo toàn bộ tầng Huyền Vu, cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Minh Đạn nhìn chòng chọc Tô Minh đầy giễu cợt, ánh mắt đó dường như đang nói: Tôi chết rồi, cậu cũng phải chết, Tô Minh! Tuyệt vọng không?
Trong kính không gian.
Sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm khó coi vô cùng, bởi hướng phát triển của sự việc đã nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Tô Minh vậy mà phải chôn thây cùng tộc Minh.
Khốn kiếp.
Tô Minh chết không hề gì, nhưng tầng Huyền Vu tự bạo, những chí bảo trên người anh, còn có ẩn tình bên trong há không phải cũng sẽ hóa thành hư vô theo sự diệt vong của tầng Huyền Vu hay sao?
Khuôn mặt bà ta hơi vặn vẹo, cảm thấy bản thân tính sai rồi.
“Ngay từ vài năm trước, cũng chính Minh Kiệt, tộc trưởng tộc Minh các người từng sử dụng qua phương pháp phát nổ một tầng võ như thế này hòng đưa tôi vào chỗ chết”, nhưng vào lúc này Tô Minh lại mở lời, chẳng mảy may sợ hãi, cũng không hề lo lắng, anh không thi triển bất kỳ quy luật phòng ngự nào, cũng không vận dụng quy luật không gian, không trốn chạy, mà chỉ tùy ý, thờ ơ mỉm cười trào phúng: “Tôi từng chịu một lần thua thiệt từ vụ nổ của chiến trường Thần Ma, ông cảm thấy tôi còn có thể để mình chịu thiệt lần thứ hai không?”
Có ý gì? Minh Đạn, kẻ đang nằm bên bờ sự sống cái chết vẫn còn giữ được tia suy nghĩ cuối cùng nghe vậy liền rơi vào kinh hãi.
Lại thấy Tô Minh nhẹ nhàng giậm chân: “Yên lặng!”
Điều đáng… đáng… đáng sợ là…
Tầng Huyền Vu như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hoàn toàn nổ tung, kèm theo luồng khí hủy diệt vô tận ập xuống, vẽ nên viễn cảnh của ngày tận thế dường như đột ngột bị gián đoạn, yên tĩnh, đông cứng lại.
Điều này…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Minh Đạn hoàn toàn rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, ông ta không cam lòng, tia ý thức cuối cùng cũng biến mất, chết, thân xác chết, thần hồn tiêu tan, chết cũng không thể chết lại nữa.
Hơn nữa, vào thời khắc sinh tử cuối cùng, Minh Đạn dường như muốn ngước đầu lên, muốn liều mạng dùng khoảnh khắc của tia sinh mệnh cuối cùng để nói gì đó với Nhiếp Thanh Cầm, muốn nhắc nhở bà ta điều gì đó, song đã quá muộn, không còn kịp nữa, không đợi ông ta ngẩng đầu đã hoàn toàn chết đi.
“Hửm?”, Nhiếp Thanh Cầm thì trừng lớn mắt, đồng thời có chút sững sờ.
Tự bạo có thể bị đánh gãy.
Không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng tự bạo của một tầng võ thực sự có thể bị cắt ngang sao? Huống hồ, tầng võ này còn là tầng Huyền Vu với tà khí làm chủ đạo, chủ thô bạo, chủ công pháp, chủ ma ác, trắng trợn, muốn gián đoạn vụ tự bạo của tầng Huyền Vu là quá khó, cho dù là bà ta tự hỏi cũng rất khó để làm được điều đó đi?
Nhưng Tô Minh, một tên nhóc nhân loại chưa tới 30 tuổi lại có thể làm được?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Còn có, việc mà Minh Đạn muốn nói với bà ta vào giây phút cuối cùng là gì? Kỳ quái.
Nhưng đều không quan trọng nữa.
“Minh Đạn, ông tưởng rằng cái mạng nhỏ của ông vốn đã nằm chắc trong tay tôi, nhưng tôi lại cho ông vài phút giãy giũa trước khi chết là vì cái gì?”, Tô Minh lẩm bẩm châm biếm một câu.
Khi anh siết chặt cổ của Minh Đạn, anh đã âm thầm truyền một tia chân khí hỗn độn mỏng manh vào trong cơ thể của ông ta nhằm kiếm tìm thần cách Vu Thần.
Theo như những gì thiên nữ Tạo Hóa nói, trong tay Minh Đạn có một thần cách Vu Thần vô cùng cần thiết đối với anh, một khi giành được liền có thể giúp anh thay da đổi thịt.
Anh đã biết đến thần cách Vu Thần từ rất lâu trước đây.
Anh nhất định phải lấy được nó.
Hơn nữa, anh hiểu rõ thần cách Vu Thần nhất định đã bị Minh Đạn cắn nuốt với mục đích luyện hóa nó, nhưng chắc chắn chưa luyện hóa thành công, nguyên nhân rất đơn giản, Minh Đạn còn chưa xứng!
Lai lịch của thần cách Vu Thần này quá lớn, e rằng bản thân ông ta cũng không nắm rõ ràng được.
Theo như lời của nữ thần Tạo Hóa, toàn bộ nền văn minh Xương chỉ có một mình Tô Minh anh có tư cách luyện hóa thần cách Vu Thần, bởi anh sở hữu huyết mạch bảo tàng mà những người khác không có.
Chương 815: Điều bất ngờ không ngờ tới
Tất nhiên, kể cả là Minh Đạn không luyện hóa được thần cách Vu Thần nhưng vẫn có thể khống chế đơn giản được. Cũng chính vì vậy nên mới có thể dùng thần cách Vu Thần để thôi thúc mình tự hủy diệt ở vị trí Huyền Vu.
Tiếc rằng, Tô Minh dùng chân khí hỗn độn tìm kiếm được thần cách Vu Thần vẫn chưa được luyện hóa trong cơ thể Minh Đạn rồi lại dùng đỉnh Thần Ma trấn áp. Thần cách Vu Thần cũng bị trấn áp, việc tự hủy diệt ở vị trí Huyền Vu cũng bị đứt đoạn và khóa chặt. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Lúc này, thần cách Vu Thần đã bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn.
Chuyến đi đến vị trí Huyền Vu đúng là viên mãn.
“Bà già này rửa sạch cổ đợi chết đi! Tôi đến đây!”, một giây sau, Tô Minh thoắt cái đã quay về tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính ở cuối chân trời.
“Ka ka! Bổn hậu đợi cậu!”, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh khách, nói với giọng khinh bỉ.
“Cô Tiểu Mạt rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có thể nói chút không?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười bỡn cợt, hỏi Nhiếp Thanh Cầm.
Nhiếp Thanh Cầm nheo mắt lại mà không nói gì. Tận sâu trong tim là vẻ kinh hãi. Tiểu Mạt bị lộ rồi sao?
“Muốn chém hay giết thì tùy ý! Tôi chỉ là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu mà thôi. Mạng của tôi là hoàng hậu cứu sống, làm việc cho hoàng hậu, có chết cũng không từ”, giọng nói của Tiểu Mạt lạnh lùng, nhìn Tô Minh với vẻ oán hận cực độ.
“Tỳ nữ? Ha ha! Một tỳ nữ mà có khí tức huyết mạch tương đồng với một hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của Nhiếp Thanh Cầm biến đổi.
Sắc mặt của Tiểu Mạt thì càng khó coi. Còn toàn thân Phong Vũ Vân run rẩy, sau đó là sự phẫn nộ.
“Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm ư?”, đôi mắt Phong Vũ Vân đỏ ửng, cô ta không cảm nhận được khí tức tương đồng trên người Tiểu Mạt. Nói cách khác, trên người của Tiểu Mạt không có huyết mạch của phụ hoàng, mà Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm, có nghĩa là Tiểu Mạt là con của Nhiếp Thanh Cầm và một người khác?
Vậy thì Phong Vũ Vân có thể không tức giận không?
Cô ta thấy bất bình cho phụ hoàng của mình.
“Không! Không! Vũ Vân! Cô đừng kích động. Khí tức tương đồng cũng không nhất định là con gái đâu, khí tức hoàn toàn tương đồng thì khả năng lớn là…”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cô Tiểu Mạt! Cô là…”.
Tô Minh vừa nói đến đây thì Tiểu Mạt đột nhiên biến thành đống vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Tô Minh có thể nhìn rõ, một giây trước khi hóa thành hư vô thì ánh mắt Tiểu Mạt đầy vẻ chế giễu và bỡn cợt, khiến người khác thấy khó hiểu.
Tô Minh không bất ngờ. Bởi vì lúc đoán ra thân phận của Tiểu Mạt thì anh biết, anh không thể nào giết cô ta. Bởi vì cô gái này chỉ là hư ảnh mà thôi.
Nói một cách đơn giản, giống như một sợi lông của Tôn Ngộ Không thôi.
Còn thân phận thật sự của Tiểu Mạt… Là con gái của Nhiếp Thanh Cầm? Là chị em của Nhiếp Thanh Cầm? Thậm chí là một ảo ảnh mà Nhiếp Thanh Cầm tạo nên sau khi vào lục đạo luân hồi?
Bất luận Tiểu Mạt là ai thì Tô Minh cũng có cảm giác, không bao lâu nữa vẫn sẽ gặp lại cô ta và đó là Tiểu Mạt thật sự!
“Ka ka! Tô Minh! Thái Nhất thần quốc hoan nghênh cậu, mau đến nhé! Vẫn còn năm ngày nữa”, trong không gian kính, Nhiếp Thanh Cầm cười khanh hách, sau đó biến mất.
“Tô Minh! Tôi…”, trong cung điện của Thái Nhất thần quốc, Phong Vũ Vân run rẩy, có chút sợ hãi.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, cô ta cảm nhận được, tất cả đều là âm mưu cực lớn.
Dường như, bà mẹ kế này của mình còn thâm hơn mình tưởng tượng nhiều.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Rốt cuộc có âm mưu gì?
Phong Vũ Vân không nghĩ ra, trong đầu đều là một mớ hỗn độn.
“Vũ Vân! Nói cho tôi nghe về đất nước này đi...”, Tô Minh ngồi ở bên cạnh bàn trà, rót một cốc trà cho mình và cho Phong Vũ Vân vừa uống trà vừa hỏi.
Hiện giờ anh rất muốn tìm hiểu về Thái Nhất thần quốc.
Thái Nhất thần quốc nhất định có điều gì đó đặc biệt.
Nhiếp Thanh Cầm đã vượt qua sức mạnh và quyền hạn mà một hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc nên có.
Bà ta còn mượn được cả binh khí Vĩnh Hằng?
Hơn nữa, rốt cuộc có phải là mượn không, hay là vốn thuộc về bà ta?
Phong Vũ Vân chậm rãi kể, kể hết những gì mà cô ta biết.
Tô Minh cứ yên tĩnh lắng nghe.
Tầm một tiếng đồng hồ Phong Vũ Vân mới kể xong.
“Dường như không có gì đặc biệt cũng không có điểm gì bất ổn nhưng có cảm giác không đúng lắm”, Tô Minh thầm nghĩ, đầu óc mơ hồ.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Minh vứt bỏ đi những suy nghĩ phức tạp đó.
“Bất luận là có gì bất ổn thì vẫn nhất định phải đến Thái Nhất thần quốc, nghĩ nhiều thế làm gì? Hiện giờ, vẫn phải ưu tiên thực lực lên hàng đầu. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì tất cả âm mưu, tất cả những gì bất ổn đều sẽ tan thành mây khói”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, quyết định tu luyện.
Anh quyết định luyện hóa và hấp thụ thần cách Vu Thần.
Tộc Vu Thần là tộc để lại nhiều chiêu bài nhất trong lịch sử nền văn minh Xương.
Thần cách Vu Thần nhất định không làm mình thất vọng.
“Thiên nữ tiền bối! Nếu tôi luyện hóa và nuốt trọn được thần cách Vu Thần thì có thể trở thành Vu Thần không?”, Tô Minh có chút do dự, anh không muốn trở thành Vu Thần.
“Không đâu!”, thiên nữ Tạo Hóa phì cười, nói: “Anh nghĩ nhiều quá đấy! Kể cả anh luyện hóa hay nuốt trọn tất cả thần cách của chư thiên vạn giới thì cũng không thể bị đồng hóa thành người của tộc khác đâu. Bởi vì, anh có kho tàng huyết mạch, kho tàng huyết mạch đáng tự hào biết bao, anh không biết sao? Huyết mạch được luyện hóa và nuốt trọn không phải là sự đồng hóa. Nó chỉ lấy những tinh hoa của cái khác, chỉ thế thôi”.
“Tôi hiểu rồi!”, Tô Minh thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu, đáp lại một tiếng.
Kho tàng huyết mạch đúng là ‘ăn người không thèm nhả xương’ nhưng Tô Minh vẫn thích.
“Anh cứ nuốt trọn và luyện hóa, chắc chắn anh sẽ thích đó. Tô Minh! Thần cách Vu Thần chưa từng bị ai nuốt trọn đâu, bao gồm cả người của tộc Vu Thần năm đó”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói: “Trên thực tế, thần cách Vu Thần không chỉ là thần cách Vu Thần đâu”.
Thiên nữ Tạo Hóa lại đưa ra một thông tin vô cùng quan trọng.
Còn lúc này…