-
Chương 801-805
Chương 801: Mất não
Thế nhưng….
Ngay sau đó.
“Trước đó đã nói để bốn anh em các người cùng nhau xông lên thì không đồng ý, hiện tại chẳng phải đều xông lên cùng nhau sao? Thật phiền phức!”, Tô Minh thản nhiên nói.
Lời này vừa dứt, trên sân võ đạo, hàng loạt ánh mắt nhìn Tô Minh khẽ dao động.
Tình huống gì vậy?
Bị ngàn thanh kiếm bao vây, bị Đại Ấn Ngũ Hành khoá chặt, mà Tô Minh còn kiêu ngạo như vậy?
“Chết đi!”. Thấy thái độ Tô Minh vẫn kiêu ngạo như vậy, ánh mắt Chu Tàng Kiếm chợt trở nên sắc bén, không còn chút chờ đợi nào, quát lớn một tiếng, sát ý đầy mình.
Đột nhiên…
Ngàn thanh kiếm chuyển động.
Ngàn thanh kiếm vừa chuyển động thì toàn bộ nhà họ Nguyên đều có cảm giác như bị kiếm đạo trấn áp.
Toàn bộ trận pháp cổ xưa kinh khủng ẩn giấu trên dưới nhà họ Nguyên đều bắt đầu vỡ nứt.
Linh mạch bên dưới nhà họ Nguyên cũng đã bắt đầu không trụ nổi.
“Rút!”. Nguyên Chấp quát lớn, cùng lúc đó, vài vị trưởng lão cùng nhau ra tay, những người tầng lớp cao thực lực mạnh và các đệ tử bảo vệ nhà họ Nguyên đều điên cuồng lùi về phía sau.
Lại nói, ngàn thanh kiếm kia ẩn chứa kiếm ý lục đoạn đỉnh phong, lại phối hợp với Đế Đạo của Đại Đế trung vị bảy lần chuyển gần như hoàn hảo. Đáng sợ nhất là Đế Đạo này lại là bốn loại Đế Đạo, nói cách khác, Chu Tàng Kiếm đã từng luân hồi bốn lần, bốn lần đều chứng đạo thành Đế, không, bốn lần đều chứng đạo thành Đại Đế trung vị rồi.
Hơn nữa, chuyện càng bất ngờ nhất là, bốn loại Đế Đạo này, lại còn không dính dáng gì đến nhau.
Một là sát ý Đế Đạo.
Mộ là thuộc tính phong Đế Đạo.
Một là kiếm ý Đế Đạo.
Một là ẩn giấu Đế Đạo.
Lúc này bốn loại Đế Đạo này bất giác lại hợp sức với nhau.
Ngàn thanh kiếm dâng trào, gần như không hề lãng phí chút thời gian, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy Tô Minh, từ khắp nơi xung quanh đã bao phủ thành tù kiếm.
Chúng vây nhốt Tô Minh.
“Kể cả là tôi thì cũng phải bị giết cả trăm lần!”, Nguyên Chấp lầm bầm tự nói, đổi lại là ông ta, bị ngàn thanh kiếm vây nhốt như vậy chắc chắn cũng sẽ không có khả năng sống sót quay về, thậm chí, ông ta cảm thấy, dưới Đại Đế thượng vị, cho dù là Đại Đế trung vị chín lần chuyển, đối mặt với đợt tấn công như vậy cũng phải nuốt hận thôi?
Chu Tàng Kiếm quá mạnh!
Ông ta âm trầm nhìn Tô Minh chằm chằm, ông ta biết, có thể phải nói một câu với Tô Minh: Kiếp sau, gặp lại nhé!
Lúc này Phong Vũ Vân và Tô Ly, đương nhiên đã căng thẳng đến cực điểm, đã gần như ngất xỉu, ngay cả khóc, cả kinh ngạc cũng đều quên hết cả rồi…
Trong phút chốc.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh sẽ bị giết chết vụn vỡ thành hư vô.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh lạnh nhạt thốt ra ba chữ này.
Sau đó… Bia Huyền Diệu xuất hiện, chấn động ba trăm sáu mươi độ quanh người Tô Minh.
Sau đó.
“Leng keng…”
Ngàn thanh kiếm chấn động, uốn lượn, rên rỉ…
Rơi trên bia Huyền Diệu.
Còn bia Huyền Diệu, lại… Lại… Lại không hề nứt vỡ.
Cũng chỉ là ánh sáng đột nhiên tối đi hẳn, trên bia cũng chỉ xuất hiện thêm dấu vết của ngàn thanh kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chặn được rồi!
Cứ vậy ngăn cản lại đòn tấn công của Ngàn thanh kiếm.
“Không thể nào!”. Ở phía xa, Chu Tàng Kiếm gào rống, cổ họng cũng như muốn nứt toạc, ánh mắt đều tràn đầy đỏ tơ máu.
Không chấp nhận nổi!
Đúng!
Bia Huyền Diệu kia của Tô Minh chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, khả năng phòng ngự kinh người.
Thế nhưng, hắn ta có hơn ngàn thanh kiếm, vả lại trong đó không thiếu kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, mà cũng không chỉ một thanh, lại càng không phải nói, trong đó còn có sáu đoạn kiếm ý đỉnh cao, còn có bốn loại Đế Đạo,…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mà ngay giây tiếp theo.
Vốn dĩ, bia Huyền Diệu còn có vết tích của ngàn thanh kiếm và ánh sáng mờ nhạt, ngay sau đó đã khôi phục lại rồi.
Ánh sáng đã khôi phục lại.
Vết kiếm ngàn thanh kiếm đã biến mất.
Tất cả dấu vết đều không còn.
Đây…
“Mặc dù bia Huyền Diệu cũng là cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, nhưng trên thực tế đã là cấp độ binh khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng một văn minh chỉ có thể có một binh khí Vĩnh Hằng, tạm thời bia Huyền Diệu không thay thế được binh khí Vĩnh Hằng nguyên bản kia, cho nên mới xem như là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm!”
Một tháng có một trăm ngàn thì có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Người ta thu nhập một tháng chín mươi triệu thì cũng có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Nhưng một trăm ngàn và chín mươi triệu có thể giống nhau được sao?
“Đi!”. Lúc này, Đồ Quảng cũng rất hoảng hốt, gần như là theo bản năng mà quát lớn một tiếng, sử dụng Đại Ấn Ngũ Hành mang theo khí tức ngũ hành mạnh mẽ, thần bí, trọn vẹn ngũ hành chấn động xông về phía Tô Minh.
Trong chốc lát.
Đại Ấn Ngũ Hành kia đã đến trên đầu Tô Minh.
Giống như bầu trời sập xuống!
Giống như tận thế ngũ hành!
Ngũ hành trào dâng, sát ý cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy như địa ngục kinh khủng.
“Trấn!”, Đồ Quảng quát lên.
Đại Ấn Ngũ Hành đã vào thế chuẩn bị đến cực độ, lại chuyển động.
“Bia Huyền Diệu, đi!”, Tô Minh lại thản nhiên cười, bình tĩnh nói, bia Huyền Diệu lại hướng lên trên, từ dưới lên trên đỡ trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Chuyện này…
Đồ Quảng mừng như điên.
Thật sự.
Có cảm giác vui mừng điên cuồng như người bình thường trúng số một trăm triệu vậy.
Chuyện hắn ta muốn nhất chính là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này…. Tô Minh dùng bia kia đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Trước tiên không nói đến kết quả thế nào? Đây cũng xem như lấy bia Huyền Diệu ra khỏi phạm vi xung quanh Tô Minh rồi.
Bia kia không thể giúp Tô Minh đã cản lại được nữa rồi.
Lúc này, ngàn thanh kiếm của đại ca lại tiếp tục tấn công thì Tô Minh không chết được tám, mười lần?
Hắn ta nghĩ không ra, rốt cuộc Tô Minh có phải mất não hay không vậy? Rõ ràng có thể không cần dùng bia Huyền Diệu đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành, chỉ cần tránh né bên cạnh bia kia thôi, không cần thoát khỏi phạm vi phòng vệ của bia thì sẽ có thể chiến thắng rồi.
Nhưng anh lại cứ lựa chọn làm như vậy.
Đây không phải mất não thì là gì?
Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.
Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”
Chuyện vui đến quá bất ngờ.
Tô Minh tự mình tìm con đường chết.
Trách ai được!
Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.
Chương 802: Hận
Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?
Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.
Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này.
Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.
Vẻ mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.
Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.
Nhưng vừa chớp mắt.
Ha ha ha ha…
Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.
“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.
Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.
Rõ ràng đã đứng ở thế không thể đánh bại.
Vậy tại sao phải…
Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!
Ngay sau đó.
Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.
Tù kiếm điên cuồng.
Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh, ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.
Nhưng ngay lúc đó.
“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.
Thật sự rất bình thản.
Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!
Quy luật Trường Hà?
Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.
Quy luật Trường Hà ước chừng hơn bốn ngàn loại quy luật đã dung hợp lại, cứ vậy xuất hiện trước mắt mọi người, xuất hiện chắn ngang trời, bao phủ quanh người Tô Minh, bao vây lấy ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm bên trong.
Có thể thấy rõ ràng, ngàn thanh kiếm kia vô cùng sắc bén, là những thanh kiếm xuất sắc nhất cấp bậc Hỗn Độn. Giây trước đó vẫn còn ánh sáng bao phủ cả tỷ, tỷ trượng, sát ý ngập trời, thời khắc trước đó vẫn có sát khí nặng nề như muốn chém giết Tô Minh, nhưng bây giờ, không hề nhúc nhích, đã bị quy luật Trường Hà trói buộc từng chút một.
Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.
Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.
“Quy luật Trường Hà?”. Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!
Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?
Nhưng phải cần có thời gian!
Một loại quy luật phải cần dung hợp, ngưng tụ, hoà hợp lại, cho dù thiên phú phi thường thì cũng cần phải có thời gian dung hợp từng chút một mới làm được!
Nhà họ Nguyên có một vị lão tổ đã từng dung hợp năm trăm loại quy luật, muốn dung hợp được một quy luật Trường hà, kết quả thế nào? Ước chừng đã hao phí cả mấy ngÀn vạn năm, cuối cùng cũng không thành công.
Dung hợp năm trăm loại quy luật đã như vậy, thì hơn bốn ngàn loại thì thế nào?
Chẳng phải cần đến một tỉ năm tám trăm triệu năm sao?
Nhưng Tô Minh ở trước mặt này, chết tiệt, anh còn chưa đến ba mươi tuổi đấy! Thật sự muốn điên rồi!
Được thôi.
Cho dù bỏ qua chuyện dung hợp quy luật cần thời gian.
Thì với hơn bốn ngàn loại quy luật thì anh từ đâu có được?
Theo suy nghĩ và phỏng đoán của những cao thủ đứng đầu của nhà họ Nguyên như Nguyên Chấp thì trong cả nền văn minh, sau thời kỳ khai thiên lập địa, trải qua sự phát triển và biến đổi hơn một tỉ năm, trong đó, toàn bộ quy luật chắc chắn cũng không vượt qua mười ngàn loại, nhiều nhất cũng là bảy ngàn loại mà thôi.
Mà một mình Tô Minh đã nắm giữ khả năng dung hợp hơn bốn ngàn loại rồi?
Chuyện này…
Chuyện này hoàn toàn là người đầu tiên kể từ sau khi nền văn minh khai thiên lập địa, là người đầu tiên mà không cần tranh cãi.
Tất cả mọi người trên sân võ đạo đều hoá đá, kinh hãi như chết điếng người.
“Ầm!”
Trên không phía trên đỉnh đầu Tô Minh không xa chợt vang lên tiếng động.
Mọi người lại nhìn thấy.
Ngũ hành sụp đổ!
Ánh sáng vỡ vụn!
Trong tiếng vang chói tai, Đại Ấn Ngũ Hành kia đã bị vỡ nát thành từng mảnh vụn ngũ hành, hơn nữa còn bị bia Huyền Diệu nhẹ nhàng hấp thụ lấy.
Ở phía xa, toàn thân Đồ Quảng run rẩy, gương mặt nhăn nhó, tưởng chừng như có thể nghe thấy được tiếng xương răng rắc.
Sao có thể?
Hắn ta hiểu rõ uy lực của Đại Ấn Ngũ Hành nhất.
Lúc ở kiếp trước, Đại Ấn Ngũ Hành đã dễ dàng trấn áp Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa, đã từng trán áp không chỉ mười hay tám thứ đồ, đối mặt với Đại Ấn Ngũ Hành, tất cả Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm đều như giấy mỏng, cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng trước mắt…
Đó không chỉ là con bài lớn nhất.
Mà lại là mạnh nhất.
Huống hồ, ở kiếp trước, để thu thập được ngàn thanh kiếm bậc Hỗn Độn này, Chu Tàng Kiếm đã phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực, trải qua biết bao nhiêu tình huống sinh tử!
“Cho nên, tôi nói, tôi là anh trai mà cũng chính là át chủ bài của Ly Nhi, chưa đủ sao?”, Tô Minh khẽ cười, liếc mắt nhìn Chu Tàng Kiếm, sau đó nhìn sang Nguyên Chấp.
Trong lúc nói chuyện.
Đột nhiên, Tô Minh khẽ chuyện động, lại đối mặt với Nguyên Ương.
Anh nâng tay lên.
Nắm lấy cổ Nguyên Ương.
Nguyên Ương giãy dụa, cả người vùng vẫy, vô cùng kinh sợ, hắn ta cảm thấy như thần chết đã đến gần rồi.
Vốn dĩ anh đã nể tình Ly Nhi là huyết mạch của nhà họ Nguyên, Nguyên Ương cũng xem như là anh trai cùng cha khác mẹ của Ly Nhi nên chỉ cần trước đó Nguyên Ương không thể hiện có sát ý thì có lẽ anh cũng sẽ không ra tay.
Nhưng hắn ta lại từ mình tìm chết…
Vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn.
“Đừng!”, sắc mặt Nguyên Chấp thay đổi, quát lớn, hơi thở trên người trong thoáng chốc cũng đã dâng trào, đã muốn ra tay, chuẩn bị hành động.
“Anh, giết chết hắn đi!”, Tô Ly lại đồng thời lên tiếng, âm thanh lạnh lùng.
Vẫn là câu kia, đối với anh trai Tô Minh này, cho dù không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào nhưng địa vị của anh ở trong lòng cô ấy cũng cao hơn gấp nhiều lần so với Nguyên Ương hay toàn bộ nhà họ Nguyên.
Cô hiểu biết tính cách của Tô Minh.
Cô tuyệt đối không hy vọng Tô Minh bởi vì mình mà tha cho Nguyên Ương – kẻ đã thể hiện rõ là muốn giết mình, dựa vào đâu chứ?
Kẻ giết người rồi cũng bị người giết.
Huống hồ, bản thân Nguyên Ương cũng đã có ý định muốn giết mình, dù hắn ta không thể hiện rõ ràng nhưng cô cảm nhận được đấy! Ha ha!
“Mày thử xem!”, vẻ mặt Nguyên Chấp thoáng chốc đã trở nên hung tợn, đột nhiên ông ta lại bùng phát khí thế, bao phủ trên người Tô Ly.
Sát ý vô cùng nặng nề.
Không hề che giấu.
Khí tức bao trùm, sát khí tụ lại
Đúng!
Nguyên Chấp ông ta không dám đấu với Tô Minh thì thế nào? Dù là Tô Minh thật sự giết chết con trai Nguyên Ương của ông ta đi chăng nữa.
Nhưng ông ta cũng biết, cũng còn có lý trí, người bề trên như ông ta ra tay với Tô Minh, thì ngay cả học viện Hỗn Độn cũng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nguyên, không thể dây vào học viện Hỗn Độn.
Nhưng…
Tô Ly, đồ con hoang này, lại không được học viện Hỗn Độn bảo vệ.
Đúng!
Chính là con hoang.
Bây giờ chuyện Nguyên Chấp hận nhất chính là tại sao không giết chết Tô Ly ngay giây phút đầu tiên cô vừa đến nhà họ Nguyên.
Đồ con hoang đáng chết!
Đến thời khắc sinh tử của Nguyên Ương, ông ta mới để lộ bộ mặt thật.
Chương 803: Nguyên Chấp phát điên
“Từ bây giờ, bố mẹ của Tô Ly tôi chỉ có Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên thôi. Và Tô Ly mãi mãi là Tô Ly”, Tô Ly đứng ngây người ở đó, khóe miệng toàn là máu. Có lẽ vì khí tức khủng khiếp ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển của Nguyên Chấp trấn áp khiến cô bị thương. Có lẽ bị thương quá nặng, ảnh hưởng vào tim phổi nên máu tươi chảy ra. Nhưng khóe miệng Tô Ly lúc này toàn là máu, mặt không còn giọt máu, khí tức yếu ớt.
Cả võ trường đều trở nên yên tĩnh, càng lúc không khí càng quái dị.
Còn Phong Vũ Vân thì tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Cô ta không thể ngờ, vì ép Tô Minh tha cho Nguyên Ương mà Nguyên Chấp lại lấy tính mạng của Tô Ly ra để uy hiếp. Mà không phải là uy hiếp giả vờ.
Sát ý và động cơ đó đều là thật.
Phong Vũ Vân thương xót cho Tô Ly, thật sự thương. Cô ta không thể tưởng tượng nổi lúc này Tô Ly đau đớn như nào.
“Vậy thì để Tô Minh này thử vậy”, một giây sau Tô Minh lên tiếng.
Giọng nói vô cùng bình thản. Nhưng vẻ bình thản quái dị và kiên quyết này khiến người ta khó thích ứng. Tất cả những người hiểu Tô Minh thì đều biết, giờ đây anh vô cùng phẫn nộ.
Nhưng, chưa đợi mọi người phản ứng lại, điều khiến mọi người không dám tin là…
“Két!”, âm thanh vang giòn, cổ của Nguyên Ương bị cắt đứt.
Thịt nát xương tan, thần hồn của Nguyên Ương cũng bị Tô Minh bóp nát.
“Mày… Chết đi!”, Nguyên Chấp như phát điên, đôi mắt đỏ ửng. Ông ta đâu thể ngờ Tô Minh lại quyết đoán như vậy. Ông ta lấy tính mạng của Tô Ly ra uy hiếp mà sao Tô Minh vẫn dám?
Đầu ông ta đã không còn lý trí, đã quên đi học viện Hỗn Độn và sự uy hiếp của thần hồn nữ tử thần bí kia.
Ông ta cũng quên đi tầm quan trọng sinh tử của nhà họ Nguyên.
Gần như là không có chút do dự, ông ta rống lên một tiếng: “Đồ khốn! Chết đi!”
Ông ta tung quyền ra, quyền đạo thuần túy, hủy diệt tất cả.
Quyền ý đạt đến trung phẩm lục đoạn.
Ý cảnh hủy diệt cũng đạt đến trung phẩm, cùng với đó là sát ý.
Một quyền đánh ra mà đất trời rung chuyển.
Sắc mặt ông ta như màu máu, quyền ảnh bao trùm, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Ly.
Cũng chỉ có vậy thôi, không hề khó.
Còn làm sao mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh lại nhanh như vậy, trong chớp mắt có thể đập lên quyền của Nguyên Chấp, bởi vì có sức sống mãnh liệt.
Từng hơi thở của loài người và yêu thú đều là thể hiện của sức sống.
Các phần tử không gian lưu động là thể hiện của sức sống không gian.
Sự hủy diệt và tiến hóa của quy luật cũng là thể hiện của sức sống quy luật.
Nếu như không có khái niệm về sức sống thì cả nền văn minh Xương không cần khai thiên lập địa nữa, cứ xuất hiện hư không là được, cũng không cần duy trì sự vốn có, cũng không cần tâm Hỗn Độn và không cần ý chí văn minh của nền văn minh Xương nữa.
Nói rộng ra thì tất cả đều có sức sống.
Tất nhiên, sức sống không đồng nghĩa với sinh mạng.
Sinh mạng có linh trí, còn sức sống thì không.
Nhưng sức sống của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đủ rồi.
Nếu thi triển ra thuật Sinh Mạng Lưu Phóng thì sẽ là vô tận, vô hình, còn nhanh hơn tốc độ của quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong.
Không cần thời gian, chỉ cần một suy nghĩ là tác dụng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đã chắn ở phía trước Tô Ly.
Chỉ vậy thôi, vô cùng dễ dàng.
Thoắt cái, Tô Minh đã đi đến trước mặt Tô Ly.
“Ly Nhi! Có anh ở đây rồi”, Tô Minh có chút xót xa lau máu ở khóe miệng Tô Ly, một tay nắm chặt tay cô, khí tức hỗn độn chảy vào trong cơ thể và trị thương cho Tô Ly.
“Thiên Đại Tứ Phương Trảm! Chết đi!”, lúc này Nguyên Chấp lại giơ tay lên, đôi mắt màu máu đầy oán hận, dường như sắp nhập ma.
Tay ông ta nắm chặt đao màu tím đen.
Đao này là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, là kết nối vận mệnh của cả nhà họ Nguyên.
Chỉ cảm thấy khí tức toàn thân Nguyên Chấp như gào thét.
Một đao chém ra.
Đao vung lên thì tứ phương run rẩy.
Đao vung lên thì đất trời như sụp đổ.
Đao này dường như thiêu đốt mọi thứ, bầu trời biến thành màu máu, cho người ta cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Đao ý đã đạt đến cấp bậc lục đoạn.
Đao ý và đao quang ngưng tụ chèn ép, dường như thật sự muốn chém tất cả.
Đao quang chém về phía Tô Minh và Tô Ly.
Thoắt cái, đúng lúc đao quang sắp đến trước mặt Tô Minh và Tô Ly thì…
“Cheng!”, âm thanh chưa dứt thì…
Mười mấy lão quái vật của nhà họ Nguyên cộng với đám Chu Tàng Kiếm, Đồ Quảng và Mạc Thương đều dốc sức tấn công, lúc này đòn tấn công đã đến rất gần Tô Ly và Tô Minh.
Trong đòn đó có ý cảnh quy luật cấp bậc lục đoạn đến bán bộ thất đoạn.
Có đao quyết đến đao quang ở hỗn độn đỉnh phong.
Có kiếm ý và sát ý kết hợp hoàn hảo.
Mũi kiếm sắc bén lạnh thấu xương.
Có cả ngọn lửa như thiêu đốt không khí và không gian thành tro tàn.
Dù sao thì mười mấy mũi tấn công vô cùng chấn động khiến Phong Vũ Vân đứng bên cạnh đờ đẫn người ra.
Nếu lấy ra một đường tấn công trong mười mấy đường này thì chắc phải nhờ đến phụ hoàng dốc hết sức ra tay chăng?
Mười mấy đòn tấn công cộng lại thật khủng khiếp?
Ngoài ra, mười mấy cường giả này có thiên phú võ đạo quá khủng khiếp, nếu ra tay cùng lúc thì đúng là dọa người. Mười mấy đòn tấn công không trùng lặp, ngược lại còn liên kết thành tổ hợp khiến sức uy hiếp của nó càng lớn hơn.
Chương 804: Tùy Y Nhân xuất hiện
Trong chớp mắt trở thành mục tiêu bị tấn công.
Cuối cùng Tô Minh cũng ngẩng đầu lên với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng và tự tin.
“Không gian đứt đoạn!”
“Không gian đứt gãy!”
“Không gian lưu phóng!”
“Không gian ôn hòa!”
“Không gian sụp đổ!”
“Không gian gấp khúc!”
“Không gian dịch chuyển!”
“Không gian phong ba!”
“Không gian thiêu đốt!”
“Không gian chướng ấn!”
Tô Minh thốt ra từng câu như người đang đọc thơ.
Dường như trước mắt anh không gian đã biến thành sinh linh có sức sống và biết nghe lời.
Không gian trước mặt bắt đầu dịch chuyển cho người ta cảm giác ảo diệu.
Đồng thời lúc này, mười mấy đường tấn công bắt đầu run rẩy. Ánh sáng cũng mờ dần đi, kêu âm thanh đứt gãy.
Tô Minh đã dùng đến liền lúc gần mười quy luật không gian.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Tất nhiên, hiểu hay không, không quan trọng, điều quan trọng là chục quy luật không gian như tổ hợp quyền khiến đường tấn công của mười mấy lão quái vật lập tức không còn uy lực nữa.
Sau đó…
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh lại giơ tay lên.
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng…
Mười mấy đường tấn công trực tiếp hóa thành tro tàn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, là món khai vị thôi.
“Cho các vị cơ hội được biểu diễn, tiếc là các người hết lượt rồi, giờ đến lượt tôi”.
Cho đám lão quái vật và cả đám Chu Tàng Kiếm cơ hội ra tay đã là khai ân lắm rồi.
“Mày…”, nghe thấy Tô Minh nói với giọng uy hiếp và sát ý, kể cả là Nguyên Chấp vừa mất con cũng toàn thân run rẩy, ớn lạnh đến tận xương. Lúc này ông ta bình tĩnh lại, cảm giác chết chóc sắp đến nên theo bản năng định bỏ chạy.
Mười mấy lão quái vật của nhà họ Nguyên và đám Chu Tàng Kiếm cũng có cùng suy nghĩ đó.
Nhưng có kịp không?
Không kịp nữa rồi.
“Bia Huyền Diệu! Trấn cho ta!”, Tô Minh hét lớn.
Ánh sáng của bia Huyền Diệu lập tức tản ra khiến người khác chấn động.
Sức trấn áp và khóa chặt của nó dường như khiến trời đất sụp đổ, như kiểu sắp đến ngày tận thế. Một bia giáng xuống khóa chặt đám Nguyên Chấp vô cùng dễ dàng.
Bia Huyền Diệu là bảo bối vô cùng mạnh tổ hợp phòng ngự, tấn công, khóa chặt, bao trùm. Tất cả mấy cái này đều là kỹ năng cơ bản của nó.
Còn khóa chặt là đòn chí mạng.
Bởi vì, thoạt nhìn bia Huyền Diệu là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm nhưng trên thực tế nó còn mạnh hơn Chí Bảo Hỗn Độn thông thường mấy ngàn lần.
Có thể thấy rõ, đám Nguyên Chấp bị bia Huyền Diệu khóa chặt, thân pháp vốn định thi triển để bỏ chạy nhưng giờ bị khóa hết lại.
“Nghỉ! Vạn thế giai hưu!”, Tô Minh biết, bia Huyền Diệu đã khóa chặt đám Nguyên Chấp nhưng chắc chắn không thể kiên trì quá lâu. Nếu không thì bia Huyền Diệu đã vô địch rồi? Có thể khóa chặt được đám lão quái vật ở cấp bậc Đại Đế trung vị cũng là kỳ tích nghịch thiên lắm rồi, cũng là trợ giúp quá lớn, có ý nghĩa quyết định cho Tô Minh là đủ rồi.
Chớp mắt, chữ ‘Hưu’ lại đứng sừng sững ở phía chân trời.
Bầu trời như biến thành màu máu.
Sát ý và sự hủy diệt như bao trùm cả nhà họ Nguyên.
Sắc mặt đám Nguyên Chấp trắng bệch như sắp ngạt thở. Ông ta theo bản năng ngẩng đầu lên, điên cuồng giãy dụa thiêu đốt huyết mạch, định thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Chỉ tầm một hơi thở, quả nhiên họ đã thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu cũng chỉ khóa được mười mấy người này trong vòng một hơi thở.
“Tôi vốn không có ý giết người cướp của, nhưng lại có những kẻ tự nộp mạng”, Tô Minh cười nói.
Cứ như vậy, dường như tài nguyên võ đạo của Tô Minh dùng không bao giờ hết.
Anh có thể coi là giàu nứt đố đổ vách về tài nguyên võ đạo rồi.
“Anh à!”, Tô Ly run rẩy, cũng không biết là do kích động hay do đờ đẫn. Cô biết anh mình là người lợi hại nhất trên đời nhưng không ngờ cô vẫn đánh giá thấp người anh này.
“Con bé ngốc này!”, Tô Minh cười, nói. Vừa định giơ tay xoa nhẹ lên mặt Tô Ly, vì từ nhỏ anh thích làm thế. Đột nhiên lúc này…
Sắc mặt Tô Minh biến đổi dữ dội.
Là sự kinh hoàng.
Không dám tin!
Phẫn nộ vô cùng!
Đúng lúc này…
“Phụt!”, có thể thấy rõ ngực Tô Minh bị đâm xuyên.
Kiếm đầy máu, thiêu đốt ngọn lửa màu trắng quái dị, đâm xuyên ngực anh.
“Xoẹt!”, Tô Minh theo bản năng cúi đầu xuống, lúc này kiếm xoay một vòng như xé nát tim phổi và nội tạng trong cơ thể anh.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột khiến Tô Ly sợ chết khiếp, cô lo lắng như chết ngất đi, gọi thất thanh: “Anh ơi!”
Còn Tô Minh lúc này cũng tái nhợt mặt.
Anh bị thương nặng. Anh theo bản năng đẩy Tô Ly ra.
Đồng thời, tung một quyền đập về phía không gian trước mặt tưởng chừng như không có gì.
Sông núi dịch chuyển, trời đất sụp đổ, quy luật không gian như thay đổi, đã đạt đến cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Quyền này là do Tô Minh đánh theo bản năng.
“Phụp!”, quyền này vừa đánh ra thì không gian trước mặt Tô Minh liền xuất hiện một bóng hình hư ảo. Sau đó có một ngọn lửa màu máu như đang bị thiêu đốt đập lên quyền của Tô Minh.
Quyền ấn bị xé tan.
Bóng hình đó lập tức xuất hiện ở phạm vi mấy trăm mét.
“Tùy Y Nhân?”, giọng nói Tô Minh khàn khàn, sát ý sục sôi.
Anh nhìn về phía trước, tâm ý chấn động.
Bởi vì kẻ trước mặt chính là Tùy Y Nhân. Cậu ta mặc áo bào màu trắng, che nửa khuôn mặt cho người ta cảm giác thần bí.
“Tô Minh! Thể chất của anh quả nhiên không khác gì với bất diệt cả”, Tùy Y Nhân dường như không bất ngờ khi nội tạng của Tô Minh bị đâm nát mà Tô Minh vẫn sống, thậm chí còn chưa đến một hơi thở mà cơ thể anh đã khôi phục hoàn toàn.
Tô Minh không nói gì.
Còn Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh, nói: “Nhưng tôi đã đạt được mục đích rồi”.
Sau đó hắn xoay người biến mất trong không gian.
Chương 805: Thủ đoạn của Nhiếp Thanh Cầm
Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.
Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.
Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.
Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh Cầm. Hóa ra thủ phạm là bà ta.
Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.
Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh Cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đế trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.
Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.
Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.
Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?
Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn Độn Trấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.
Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm. Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.
“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh Cầm.
“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.
Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”
Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên. Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.
Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.
Càng nhìn càng kinh ngạc.
Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.
Lần đầu tiên Nhiếp Thanh Cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người. Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.
Nhưng bà ta vô cùng thông minh. Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.
Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh. Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà giết chết được một người thì Nhiếp Thanh Cầm thấy cũng bình thường. Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.
Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi. Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.
“Mẫu hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh. Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh Cầm đến thế. Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.
Đây là phán đoán của Tô Minh.
Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.
Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh Cầm đúng là không đơn giản.
Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn giết chết nhưng cậu ta lại chạy được.
Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.
Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh Cầm rất có mắt nhìn người.
“Từ lúc tìm được Tùy Y Nhân đến hôm nay chắc cũng không mất nhiều ngày chăng? Không ngờ Tùy Y Nhân bị bà ta nuôi đến bước này”, Tô Minh thầm nghĩ, tận sâu đáy lòng là vẻ kinh ngạc và chấn động.
Tính ra cũng không bao nhiêu ngày nhưng Tùy Y Nhân hôm nay mạnh hơn chục lần so với Tùy Y Nhân ngày đó?
Cảnh giới của Tùy Y Nhân hiện giờ đã ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị, kiếm ý đã đạt được thất đoạn thật sự.
Hơn nữa, ban nãy Tùy Y Nhân đánh lén mình, thật sự đến gần mình mà mình không biết. Đúng là đáng sợ.
“Bổn hậu rất hy vọng cậu đến”, Nhiếp Thanh Cầm nhìn Tô Minh, nói, sau đó biến mất trong không gian.
Tô Minh rơi vào trạng thái trầm ngâm tạm thời.
Một hồi lâu…
“Phong Vũ Vân! Để tôi thử xem có thể giải độc trong cơ thể cô không?”, Tô Minh nói rồi nắm chặt tay nhỏ của Phong Vũ Vân.
Phong Vũ Vân cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lúc nắm chặt tay cô ta, Tô Minh truyền chân khí hỗn độn của mình vào trong cơ thể cô ta.
Anh dò tìm rất kỹ lưỡng.
Từng phút từng giây trôi đi, tầm một lát sau thì đột nhiên…
“Chết tiệt!”, Tô Minh buông mạnh tay ra, đôi mắt không ngừng run rẩy.
Tận sâu đáy lòng là sát ý lạnh lùng và không kiêng kị.
Đồng thời có thể thấy rõ sắc mặt Tô Minh tái nhợt, còn có chút vui mừng.
“Tô Minh! Sao thế?”, Phong Vũ Vân có chút không hiểu, cũng có chút căng thẳng.
“Cũng may là tôi thận trọng, nếu không thì phiền phức rồi”, Tô Minh nói tiếp: “Phong Vũ Vân! Nọc độc trong người cô là Nhiếp Thanh Cầm hạ độc”.
Là sao? Phong Vũ Vân không hiểu ý Tô Minh nói.
“Độc trong cơ thể cô rất quái dị, chắc là loại bên ngoài. Một khi kích hoạt nó thì có thể mất mạng trong vòng mười ngày. Hơn nữa đây là loại độc có khả năng phân chia rất đáng sợ, vật thể trung gian là chân khí”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói có chút tán thưởng: “Nói một cách dễ hiểu, nhất định Nhiếp Thanh Cầm điều tra được tôi có y thuật thần kỳ nên bà ta biết, kể cả tôi không giải quyết được loại độc này thì tôi vẫn thử. Và phép thử của tôi chính là…”.
“Chính là giả chết”.
Ban nãy lúc chân khí của anh đi vào cơ thể của Phong Vũ Vân, lúc bắt đầu thì rất dễ dàng và nhẹ nhàng.
Nhưng đột nhiên, độc phân chia, chuyển hóa, bắt đầu ăn mòn chân khí, xảy ra vô cùng đột ngột.
Hơn nữa, năng lực ăn mòn của độc thứ hai vô cùng khủng khiếp. Kể cả chân khí của Tô Minh là chân khí hỗn độn đẳng cấp, được tu luyện bởi luyện khí công pháp của ‘Thái Huyền Kinh’ nhưng vẫn không đỡ lại được.
Thế nhưng….
Ngay sau đó.
“Trước đó đã nói để bốn anh em các người cùng nhau xông lên thì không đồng ý, hiện tại chẳng phải đều xông lên cùng nhau sao? Thật phiền phức!”, Tô Minh thản nhiên nói.
Lời này vừa dứt, trên sân võ đạo, hàng loạt ánh mắt nhìn Tô Minh khẽ dao động.
Tình huống gì vậy?
Bị ngàn thanh kiếm bao vây, bị Đại Ấn Ngũ Hành khoá chặt, mà Tô Minh còn kiêu ngạo như vậy?
“Chết đi!”. Thấy thái độ Tô Minh vẫn kiêu ngạo như vậy, ánh mắt Chu Tàng Kiếm chợt trở nên sắc bén, không còn chút chờ đợi nào, quát lớn một tiếng, sát ý đầy mình.
Đột nhiên…
Ngàn thanh kiếm chuyển động.
Ngàn thanh kiếm vừa chuyển động thì toàn bộ nhà họ Nguyên đều có cảm giác như bị kiếm đạo trấn áp.
Toàn bộ trận pháp cổ xưa kinh khủng ẩn giấu trên dưới nhà họ Nguyên đều bắt đầu vỡ nứt.
Linh mạch bên dưới nhà họ Nguyên cũng đã bắt đầu không trụ nổi.
“Rút!”. Nguyên Chấp quát lớn, cùng lúc đó, vài vị trưởng lão cùng nhau ra tay, những người tầng lớp cao thực lực mạnh và các đệ tử bảo vệ nhà họ Nguyên đều điên cuồng lùi về phía sau.
Lại nói, ngàn thanh kiếm kia ẩn chứa kiếm ý lục đoạn đỉnh phong, lại phối hợp với Đế Đạo của Đại Đế trung vị bảy lần chuyển gần như hoàn hảo. Đáng sợ nhất là Đế Đạo này lại là bốn loại Đế Đạo, nói cách khác, Chu Tàng Kiếm đã từng luân hồi bốn lần, bốn lần đều chứng đạo thành Đế, không, bốn lần đều chứng đạo thành Đại Đế trung vị rồi.
Hơn nữa, chuyện càng bất ngờ nhất là, bốn loại Đế Đạo này, lại còn không dính dáng gì đến nhau.
Một là sát ý Đế Đạo.
Mộ là thuộc tính phong Đế Đạo.
Một là kiếm ý Đế Đạo.
Một là ẩn giấu Đế Đạo.
Lúc này bốn loại Đế Đạo này bất giác lại hợp sức với nhau.
Ngàn thanh kiếm dâng trào, gần như không hề lãng phí chút thời gian, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy Tô Minh, từ khắp nơi xung quanh đã bao phủ thành tù kiếm.
Chúng vây nhốt Tô Minh.
“Kể cả là tôi thì cũng phải bị giết cả trăm lần!”, Nguyên Chấp lầm bầm tự nói, đổi lại là ông ta, bị ngàn thanh kiếm vây nhốt như vậy chắc chắn cũng sẽ không có khả năng sống sót quay về, thậm chí, ông ta cảm thấy, dưới Đại Đế thượng vị, cho dù là Đại Đế trung vị chín lần chuyển, đối mặt với đợt tấn công như vậy cũng phải nuốt hận thôi?
Chu Tàng Kiếm quá mạnh!
Ông ta âm trầm nhìn Tô Minh chằm chằm, ông ta biết, có thể phải nói một câu với Tô Minh: Kiếp sau, gặp lại nhé!
Lúc này Phong Vũ Vân và Tô Ly, đương nhiên đã căng thẳng đến cực điểm, đã gần như ngất xỉu, ngay cả khóc, cả kinh ngạc cũng đều quên hết cả rồi…
Trong phút chốc.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh sẽ bị giết chết vụn vỡ thành hư vô.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh lạnh nhạt thốt ra ba chữ này.
Sau đó… Bia Huyền Diệu xuất hiện, chấn động ba trăm sáu mươi độ quanh người Tô Minh.
Sau đó.
“Leng keng…”
Ngàn thanh kiếm chấn động, uốn lượn, rên rỉ…
Rơi trên bia Huyền Diệu.
Còn bia Huyền Diệu, lại… Lại… Lại không hề nứt vỡ.
Cũng chỉ là ánh sáng đột nhiên tối đi hẳn, trên bia cũng chỉ xuất hiện thêm dấu vết của ngàn thanh kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chặn được rồi!
Cứ vậy ngăn cản lại đòn tấn công của Ngàn thanh kiếm.
“Không thể nào!”. Ở phía xa, Chu Tàng Kiếm gào rống, cổ họng cũng như muốn nứt toạc, ánh mắt đều tràn đầy đỏ tơ máu.
Không chấp nhận nổi!
Đúng!
Bia Huyền Diệu kia của Tô Minh chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, khả năng phòng ngự kinh người.
Thế nhưng, hắn ta có hơn ngàn thanh kiếm, vả lại trong đó không thiếu kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, mà cũng không chỉ một thanh, lại càng không phải nói, trong đó còn có sáu đoạn kiếm ý đỉnh cao, còn có bốn loại Đế Đạo,…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mà ngay giây tiếp theo.
Vốn dĩ, bia Huyền Diệu còn có vết tích của ngàn thanh kiếm và ánh sáng mờ nhạt, ngay sau đó đã khôi phục lại rồi.
Ánh sáng đã khôi phục lại.
Vết kiếm ngàn thanh kiếm đã biến mất.
Tất cả dấu vết đều không còn.
Đây…
“Mặc dù bia Huyền Diệu cũng là cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, nhưng trên thực tế đã là cấp độ binh khí Vĩnh Hằng rồi, nhưng một văn minh chỉ có thể có một binh khí Vĩnh Hằng, tạm thời bia Huyền Diệu không thay thế được binh khí Vĩnh Hằng nguyên bản kia, cho nên mới xem như là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm!”
Một tháng có một trăm ngàn thì có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Người ta thu nhập một tháng chín mươi triệu thì cũng có thể nói là thu nhập một tháng chưa đến một trăm triệu.
Nhưng một trăm ngàn và chín mươi triệu có thể giống nhau được sao?
“Đi!”. Lúc này, Đồ Quảng cũng rất hoảng hốt, gần như là theo bản năng mà quát lớn một tiếng, sử dụng Đại Ấn Ngũ Hành mang theo khí tức ngũ hành mạnh mẽ, thần bí, trọn vẹn ngũ hành chấn động xông về phía Tô Minh.
Trong chốc lát.
Đại Ấn Ngũ Hành kia đã đến trên đầu Tô Minh.
Giống như bầu trời sập xuống!
Giống như tận thế ngũ hành!
Ngũ hành trào dâng, sát ý cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy như địa ngục kinh khủng.
“Trấn!”, Đồ Quảng quát lên.
Đại Ấn Ngũ Hành đã vào thế chuẩn bị đến cực độ, lại chuyển động.
“Bia Huyền Diệu, đi!”, Tô Minh lại thản nhiên cười, bình tĩnh nói, bia Huyền Diệu lại hướng lên trên, từ dưới lên trên đỡ trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Chuyện này…
Đồ Quảng mừng như điên.
Thật sự.
Có cảm giác vui mừng điên cuồng như người bình thường trúng số một trăm triệu vậy.
Chuyện hắn ta muốn nhất chính là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này…. Tô Minh dùng bia kia đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành.
Trước tiên không nói đến kết quả thế nào? Đây cũng xem như lấy bia Huyền Diệu ra khỏi phạm vi xung quanh Tô Minh rồi.
Bia kia không thể giúp Tô Minh đã cản lại được nữa rồi.
Lúc này, ngàn thanh kiếm của đại ca lại tiếp tục tấn công thì Tô Minh không chết được tám, mười lần?
Hắn ta nghĩ không ra, rốt cuộc Tô Minh có phải mất não hay không vậy? Rõ ràng có thể không cần dùng bia Huyền Diệu đánh trực diện Đại Ấn Ngũ Hành, chỉ cần tránh né bên cạnh bia kia thôi, không cần thoát khỏi phạm vi phòng vệ của bia thì sẽ có thể chiến thắng rồi.
Nhưng anh lại cứ lựa chọn làm như vậy.
Đây không phải mất não thì là gì?
Một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng chẳng có.
Thậm chí Đồ Quảng cũng không đi nhắc nhở đại ca Chu Tàng Kiếm, khoảnh khắc kia Chu Tàng Kiếm đã sững người, sau đó cũng vui mừng điên cuồng, cùng với sát ý nặng nề, lập tức quát lên: “Ngàn thanh kiếm, giết!”
Chuyện vui đến quá bất ngờ.
Tô Minh tự mình tìm con đường chết.
Trách ai được!
Chu Tàng Kiếm vô cùng hưng phấn.
Chương 802: Hận
Hiện tại, bia kia của Tô Minh đã đến trên đỉnh đầu một khoảng cách rồi, cho dù bây giờ Tô Minh có tìm cách triệu hồi bia Huyền Diệu về thì cũng chẳng kịp nữa rồi đúng không?
Bởi vì, ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm tấn công với tốc độ nhanh trong chớp mắt.
Tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này.
Toàn bộ nhà họ Nguyên, từ trên xuống dưới, toàn bộ mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng phấn khích.
Vẻ mặt Nguyên Chấp đỏ bừng lại có chút tím tái.
Vốn dĩ, lúc Tô Minh dùng bia kia ngăn chặn ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm, ông ta đã kinh sợ gần như nghẹt thở.
Nhưng vừa chớp mắt.
Ha ha ha ha…
Có lúc, chuyện vui luôn đến vào lúc không ngờ được nhất.
“Tô Minh, anh… Rốt cuộc anh..”, Phong Vân Vũ suýt nữa đã tức đến mức không thở nổi, nghẹn đến chết rồi.
Rõ ràng, tấm bia kia rất mạnh.
Rõ ràng đã đứng ở thế không thể đánh bại.
Vậy tại sao phải…
Tại sao phải tự tìm đường chết vậy!
Ngay sau đó.
Quả nhiên, ngàn thanh kiếm lại ập đến tấn công.
Tù kiếm điên cuồng.
Trơ mắt nhìn ngàn thanh kiếm lại bao vây Tô Minh, nhìn ngàn thanh kiếm kia lại sắp xuyên qua yết hầu, qua đầu, qua ngực… của Tô Minh, ngàn thanh kiếm nóng rực, ánh sáng sáng chói, sát khí nặng nề đến cực điểm.
Nhưng ngay lúc đó.
“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh thản nhiên nói.
Thật sự rất bình thản.
Bia Huyền Diệu có ở bên cạnh hay không, Tô Minh cũng thật sự rất bình thản! Muốn đánh anh thế nào thì cứ đánh vậy!
Quy luật Trường Hà?
Là cái gì? Chu Tàng Kiếm đang vô cùng kích động, phấn khích, mong đợi rồi lại sững người, có phần không hiểu.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng động trời đã xuất hiện.
Quy luật Trường Hà ước chừng hơn bốn ngàn loại quy luật đã dung hợp lại, cứ vậy xuất hiện trước mắt mọi người, xuất hiện chắn ngang trời, bao phủ quanh người Tô Minh, bao vây lấy ngàn thanh kiếm của Chu Tàng Kiếm bên trong.
Có thể thấy rõ ràng, ngàn thanh kiếm kia vô cùng sắc bén, là những thanh kiếm xuất sắc nhất cấp bậc Hỗn Độn. Giây trước đó vẫn còn ánh sáng bao phủ cả tỷ, tỷ trượng, sát ý ngập trời, thời khắc trước đó vẫn có sát khí nặng nề như muốn chém giết Tô Minh, nhưng bây giờ, không hề nhúc nhích, đã bị quy luật Trường Hà trói buộc từng chút một.
Quy luật Trường Hà giống như một đầm lầy.
Trấn áp, ràng buộc từng thanh kiếm trong đó.
“Quy luật Trường Hà?”. Trên sân võ đạo, những người đứng đầu nhà họ Nguyên có nhiều kiến thức, kể cả Nguyên Chấp, ai ai cũng đều kinh sợ mất hồn!
Trước hết, muốn ngưng tụ quy luật Trường Hà thì ai lại không muốn?
Nhưng phải cần có thời gian!
Một loại quy luật phải cần dung hợp, ngưng tụ, hoà hợp lại, cho dù thiên phú phi thường thì cũng cần phải có thời gian dung hợp từng chút một mới làm được!
Nhà họ Nguyên có một vị lão tổ đã từng dung hợp năm trăm loại quy luật, muốn dung hợp được một quy luật Trường hà, kết quả thế nào? Ước chừng đã hao phí cả mấy ngÀn vạn năm, cuối cùng cũng không thành công.
Dung hợp năm trăm loại quy luật đã như vậy, thì hơn bốn ngàn loại thì thế nào?
Chẳng phải cần đến một tỉ năm tám trăm triệu năm sao?
Nhưng Tô Minh ở trước mặt này, chết tiệt, anh còn chưa đến ba mươi tuổi đấy! Thật sự muốn điên rồi!
Được thôi.
Cho dù bỏ qua chuyện dung hợp quy luật cần thời gian.
Thì với hơn bốn ngàn loại quy luật thì anh từ đâu có được?
Theo suy nghĩ và phỏng đoán của những cao thủ đứng đầu của nhà họ Nguyên như Nguyên Chấp thì trong cả nền văn minh, sau thời kỳ khai thiên lập địa, trải qua sự phát triển và biến đổi hơn một tỉ năm, trong đó, toàn bộ quy luật chắc chắn cũng không vượt qua mười ngàn loại, nhiều nhất cũng là bảy ngàn loại mà thôi.
Mà một mình Tô Minh đã nắm giữ khả năng dung hợp hơn bốn ngàn loại rồi?
Chuyện này…
Chuyện này hoàn toàn là người đầu tiên kể từ sau khi nền văn minh khai thiên lập địa, là người đầu tiên mà không cần tranh cãi.
Tất cả mọi người trên sân võ đạo đều hoá đá, kinh hãi như chết điếng người.
“Ầm!”
Trên không phía trên đỉnh đầu Tô Minh không xa chợt vang lên tiếng động.
Mọi người lại nhìn thấy.
Ngũ hành sụp đổ!
Ánh sáng vỡ vụn!
Trong tiếng vang chói tai, Đại Ấn Ngũ Hành kia đã bị vỡ nát thành từng mảnh vụn ngũ hành, hơn nữa còn bị bia Huyền Diệu nhẹ nhàng hấp thụ lấy.
Ở phía xa, toàn thân Đồ Quảng run rẩy, gương mặt nhăn nhó, tưởng chừng như có thể nghe thấy được tiếng xương răng rắc.
Sao có thể?
Hắn ta hiểu rõ uy lực của Đại Ấn Ngũ Hành nhất.
Lúc ở kiếp trước, Đại Ấn Ngũ Hành đã dễ dàng trấn áp Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa, đã từng trán áp không chỉ mười hay tám thứ đồ, đối mặt với Đại Ấn Ngũ Hành, tất cả Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm đều như giấy mỏng, cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng trước mắt…
Đó không chỉ là con bài lớn nhất.
Mà lại là mạnh nhất.
Huống hồ, ở kiếp trước, để thu thập được ngàn thanh kiếm bậc Hỗn Độn này, Chu Tàng Kiếm đã phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực, trải qua biết bao nhiêu tình huống sinh tử!
“Cho nên, tôi nói, tôi là anh trai mà cũng chính là át chủ bài của Ly Nhi, chưa đủ sao?”, Tô Minh khẽ cười, liếc mắt nhìn Chu Tàng Kiếm, sau đó nhìn sang Nguyên Chấp.
Trong lúc nói chuyện.
Đột nhiên, Tô Minh khẽ chuyện động, lại đối mặt với Nguyên Ương.
Anh nâng tay lên.
Nắm lấy cổ Nguyên Ương.
Nguyên Ương giãy dụa, cả người vùng vẫy, vô cùng kinh sợ, hắn ta cảm thấy như thần chết đã đến gần rồi.
Vốn dĩ anh đã nể tình Ly Nhi là huyết mạch của nhà họ Nguyên, Nguyên Ương cũng xem như là anh trai cùng cha khác mẹ của Ly Nhi nên chỉ cần trước đó Nguyên Ương không thể hiện có sát ý thì có lẽ anh cũng sẽ không ra tay.
Nhưng hắn ta lại từ mình tìm chết…
Vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn.
“Đừng!”, sắc mặt Nguyên Chấp thay đổi, quát lớn, hơi thở trên người trong thoáng chốc cũng đã dâng trào, đã muốn ra tay, chuẩn bị hành động.
“Anh, giết chết hắn đi!”, Tô Ly lại đồng thời lên tiếng, âm thanh lạnh lùng.
Vẫn là câu kia, đối với anh trai Tô Minh này, cho dù không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào nhưng địa vị của anh ở trong lòng cô ấy cũng cao hơn gấp nhiều lần so với Nguyên Ương hay toàn bộ nhà họ Nguyên.
Cô hiểu biết tính cách của Tô Minh.
Cô tuyệt đối không hy vọng Tô Minh bởi vì mình mà tha cho Nguyên Ương – kẻ đã thể hiện rõ là muốn giết mình, dựa vào đâu chứ?
Kẻ giết người rồi cũng bị người giết.
Huống hồ, bản thân Nguyên Ương cũng đã có ý định muốn giết mình, dù hắn ta không thể hiện rõ ràng nhưng cô cảm nhận được đấy! Ha ha!
“Mày thử xem!”, vẻ mặt Nguyên Chấp thoáng chốc đã trở nên hung tợn, đột nhiên ông ta lại bùng phát khí thế, bao phủ trên người Tô Ly.
Sát ý vô cùng nặng nề.
Không hề che giấu.
Khí tức bao trùm, sát khí tụ lại
Đúng!
Nguyên Chấp ông ta không dám đấu với Tô Minh thì thế nào? Dù là Tô Minh thật sự giết chết con trai Nguyên Ương của ông ta đi chăng nữa.
Nhưng ông ta cũng biết, cũng còn có lý trí, người bề trên như ông ta ra tay với Tô Minh, thì ngay cả học viện Hỗn Độn cũng sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nguyên, không thể dây vào học viện Hỗn Độn.
Nhưng…
Tô Ly, đồ con hoang này, lại không được học viện Hỗn Độn bảo vệ.
Đúng!
Chính là con hoang.
Bây giờ chuyện Nguyên Chấp hận nhất chính là tại sao không giết chết Tô Ly ngay giây phút đầu tiên cô vừa đến nhà họ Nguyên.
Đồ con hoang đáng chết!
Đến thời khắc sinh tử của Nguyên Ương, ông ta mới để lộ bộ mặt thật.
Chương 803: Nguyên Chấp phát điên
“Từ bây giờ, bố mẹ của Tô Ly tôi chỉ có Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên thôi. Và Tô Ly mãi mãi là Tô Ly”, Tô Ly đứng ngây người ở đó, khóe miệng toàn là máu. Có lẽ vì khí tức khủng khiếp ở cấp bậc Đại Đế trung vị tám chuyển của Nguyên Chấp trấn áp khiến cô bị thương. Có lẽ bị thương quá nặng, ảnh hưởng vào tim phổi nên máu tươi chảy ra. Nhưng khóe miệng Tô Ly lúc này toàn là máu, mặt không còn giọt máu, khí tức yếu ớt.
Cả võ trường đều trở nên yên tĩnh, càng lúc không khí càng quái dị.
Còn Phong Vũ Vân thì tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Cô ta không thể ngờ, vì ép Tô Minh tha cho Nguyên Ương mà Nguyên Chấp lại lấy tính mạng của Tô Ly ra để uy hiếp. Mà không phải là uy hiếp giả vờ.
Sát ý và động cơ đó đều là thật.
Phong Vũ Vân thương xót cho Tô Ly, thật sự thương. Cô ta không thể tưởng tượng nổi lúc này Tô Ly đau đớn như nào.
“Vậy thì để Tô Minh này thử vậy”, một giây sau Tô Minh lên tiếng.
Giọng nói vô cùng bình thản. Nhưng vẻ bình thản quái dị và kiên quyết này khiến người ta khó thích ứng. Tất cả những người hiểu Tô Minh thì đều biết, giờ đây anh vô cùng phẫn nộ.
Nhưng, chưa đợi mọi người phản ứng lại, điều khiến mọi người không dám tin là…
“Két!”, âm thanh vang giòn, cổ của Nguyên Ương bị cắt đứt.
Thịt nát xương tan, thần hồn của Nguyên Ương cũng bị Tô Minh bóp nát.
“Mày… Chết đi!”, Nguyên Chấp như phát điên, đôi mắt đỏ ửng. Ông ta đâu thể ngờ Tô Minh lại quyết đoán như vậy. Ông ta lấy tính mạng của Tô Ly ra uy hiếp mà sao Tô Minh vẫn dám?
Đầu ông ta đã không còn lý trí, đã quên đi học viện Hỗn Độn và sự uy hiếp của thần hồn nữ tử thần bí kia.
Ông ta cũng quên đi tầm quan trọng sinh tử của nhà họ Nguyên.
Gần như là không có chút do dự, ông ta rống lên một tiếng: “Đồ khốn! Chết đi!”
Ông ta tung quyền ra, quyền đạo thuần túy, hủy diệt tất cả.
Quyền ý đạt đến trung phẩm lục đoạn.
Ý cảnh hủy diệt cũng đạt đến trung phẩm, cùng với đó là sát ý.
Một quyền đánh ra mà đất trời rung chuyển.
Sắc mặt ông ta như màu máu, quyền ảnh bao trùm, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Ly.
Cũng chỉ có vậy thôi, không hề khó.
Còn làm sao mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh lại nhanh như vậy, trong chớp mắt có thể đập lên quyền của Nguyên Chấp, bởi vì có sức sống mãnh liệt.
Từng hơi thở của loài người và yêu thú đều là thể hiện của sức sống.
Các phần tử không gian lưu động là thể hiện của sức sống không gian.
Sự hủy diệt và tiến hóa của quy luật cũng là thể hiện của sức sống quy luật.
Nếu như không có khái niệm về sức sống thì cả nền văn minh Xương không cần khai thiên lập địa nữa, cứ xuất hiện hư không là được, cũng không cần duy trì sự vốn có, cũng không cần tâm Hỗn Độn và không cần ý chí văn minh của nền văn minh Xương nữa.
Nói rộng ra thì tất cả đều có sức sống.
Tất nhiên, sức sống không đồng nghĩa với sinh mạng.
Sinh mạng có linh trí, còn sức sống thì không.
Nhưng sức sống của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đủ rồi.
Nếu thi triển ra thuật Sinh Mạng Lưu Phóng thì sẽ là vô tận, vô hình, còn nhanh hơn tốc độ của quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong.
Không cần thời gian, chỉ cần một suy nghĩ là tác dụng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đã chắn ở phía trước Tô Ly.
Chỉ vậy thôi, vô cùng dễ dàng.
Thoắt cái, Tô Minh đã đi đến trước mặt Tô Ly.
“Ly Nhi! Có anh ở đây rồi”, Tô Minh có chút xót xa lau máu ở khóe miệng Tô Ly, một tay nắm chặt tay cô, khí tức hỗn độn chảy vào trong cơ thể và trị thương cho Tô Ly.
“Thiên Đại Tứ Phương Trảm! Chết đi!”, lúc này Nguyên Chấp lại giơ tay lên, đôi mắt màu máu đầy oán hận, dường như sắp nhập ma.
Tay ông ta nắm chặt đao màu tím đen.
Đao này là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, là kết nối vận mệnh của cả nhà họ Nguyên.
Chỉ cảm thấy khí tức toàn thân Nguyên Chấp như gào thét.
Một đao chém ra.
Đao vung lên thì tứ phương run rẩy.
Đao vung lên thì đất trời như sụp đổ.
Đao này dường như thiêu đốt mọi thứ, bầu trời biến thành màu máu, cho người ta cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Đao ý đã đạt đến cấp bậc lục đoạn.
Đao ý và đao quang ngưng tụ chèn ép, dường như thật sự muốn chém tất cả.
Đao quang chém về phía Tô Minh và Tô Ly.
Thoắt cái, đúng lúc đao quang sắp đến trước mặt Tô Minh và Tô Ly thì…
“Cheng!”, âm thanh chưa dứt thì…
Mười mấy lão quái vật của nhà họ Nguyên cộng với đám Chu Tàng Kiếm, Đồ Quảng và Mạc Thương đều dốc sức tấn công, lúc này đòn tấn công đã đến rất gần Tô Ly và Tô Minh.
Trong đòn đó có ý cảnh quy luật cấp bậc lục đoạn đến bán bộ thất đoạn.
Có đao quyết đến đao quang ở hỗn độn đỉnh phong.
Có kiếm ý và sát ý kết hợp hoàn hảo.
Mũi kiếm sắc bén lạnh thấu xương.
Có cả ngọn lửa như thiêu đốt không khí và không gian thành tro tàn.
Dù sao thì mười mấy mũi tấn công vô cùng chấn động khiến Phong Vũ Vân đứng bên cạnh đờ đẫn người ra.
Nếu lấy ra một đường tấn công trong mười mấy đường này thì chắc phải nhờ đến phụ hoàng dốc hết sức ra tay chăng?
Mười mấy đòn tấn công cộng lại thật khủng khiếp?
Ngoài ra, mười mấy cường giả này có thiên phú võ đạo quá khủng khiếp, nếu ra tay cùng lúc thì đúng là dọa người. Mười mấy đòn tấn công không trùng lặp, ngược lại còn liên kết thành tổ hợp khiến sức uy hiếp của nó càng lớn hơn.
Chương 804: Tùy Y Nhân xuất hiện
Trong chớp mắt trở thành mục tiêu bị tấn công.
Cuối cùng Tô Minh cũng ngẩng đầu lên với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng và tự tin.
“Không gian đứt đoạn!”
“Không gian đứt gãy!”
“Không gian lưu phóng!”
“Không gian ôn hòa!”
“Không gian sụp đổ!”
“Không gian gấp khúc!”
“Không gian dịch chuyển!”
“Không gian phong ba!”
“Không gian thiêu đốt!”
“Không gian chướng ấn!”
Tô Minh thốt ra từng câu như người đang đọc thơ.
Dường như trước mắt anh không gian đã biến thành sinh linh có sức sống và biết nghe lời.
Không gian trước mặt bắt đầu dịch chuyển cho người ta cảm giác ảo diệu.
Đồng thời lúc này, mười mấy đường tấn công bắt đầu run rẩy. Ánh sáng cũng mờ dần đi, kêu âm thanh đứt gãy.
Tô Minh đã dùng đến liền lúc gần mười quy luật không gian.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Tất nhiên, hiểu hay không, không quan trọng, điều quan trọng là chục quy luật không gian như tổ hợp quyền khiến đường tấn công của mười mấy lão quái vật lập tức không còn uy lực nữa.
Sau đó…
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh lại giơ tay lên.
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng…
Mười mấy đường tấn công trực tiếp hóa thành tro tàn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, là món khai vị thôi.
“Cho các vị cơ hội được biểu diễn, tiếc là các người hết lượt rồi, giờ đến lượt tôi”.
Cho đám lão quái vật và cả đám Chu Tàng Kiếm cơ hội ra tay đã là khai ân lắm rồi.
“Mày…”, nghe thấy Tô Minh nói với giọng uy hiếp và sát ý, kể cả là Nguyên Chấp vừa mất con cũng toàn thân run rẩy, ớn lạnh đến tận xương. Lúc này ông ta bình tĩnh lại, cảm giác chết chóc sắp đến nên theo bản năng định bỏ chạy.
Mười mấy lão quái vật của nhà họ Nguyên và đám Chu Tàng Kiếm cũng có cùng suy nghĩ đó.
Nhưng có kịp không?
Không kịp nữa rồi.
“Bia Huyền Diệu! Trấn cho ta!”, Tô Minh hét lớn.
Ánh sáng của bia Huyền Diệu lập tức tản ra khiến người khác chấn động.
Sức trấn áp và khóa chặt của nó dường như khiến trời đất sụp đổ, như kiểu sắp đến ngày tận thế. Một bia giáng xuống khóa chặt đám Nguyên Chấp vô cùng dễ dàng.
Bia Huyền Diệu là bảo bối vô cùng mạnh tổ hợp phòng ngự, tấn công, khóa chặt, bao trùm. Tất cả mấy cái này đều là kỹ năng cơ bản của nó.
Còn khóa chặt là đòn chí mạng.
Bởi vì, thoạt nhìn bia Huyền Diệu là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm nhưng trên thực tế nó còn mạnh hơn Chí Bảo Hỗn Độn thông thường mấy ngàn lần.
Có thể thấy rõ, đám Nguyên Chấp bị bia Huyền Diệu khóa chặt, thân pháp vốn định thi triển để bỏ chạy nhưng giờ bị khóa hết lại.
“Nghỉ! Vạn thế giai hưu!”, Tô Minh biết, bia Huyền Diệu đã khóa chặt đám Nguyên Chấp nhưng chắc chắn không thể kiên trì quá lâu. Nếu không thì bia Huyền Diệu đã vô địch rồi? Có thể khóa chặt được đám lão quái vật ở cấp bậc Đại Đế trung vị cũng là kỳ tích nghịch thiên lắm rồi, cũng là trợ giúp quá lớn, có ý nghĩa quyết định cho Tô Minh là đủ rồi.
Chớp mắt, chữ ‘Hưu’ lại đứng sừng sững ở phía chân trời.
Bầu trời như biến thành màu máu.
Sát ý và sự hủy diệt như bao trùm cả nhà họ Nguyên.
Sắc mặt đám Nguyên Chấp trắng bệch như sắp ngạt thở. Ông ta theo bản năng ngẩng đầu lên, điên cuồng giãy dụa thiêu đốt huyết mạch, định thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Chỉ tầm một hơi thở, quả nhiên họ đã thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu cũng chỉ khóa được mười mấy người này trong vòng một hơi thở.
“Tôi vốn không có ý giết người cướp của, nhưng lại có những kẻ tự nộp mạng”, Tô Minh cười nói.
Cứ như vậy, dường như tài nguyên võ đạo của Tô Minh dùng không bao giờ hết.
Anh có thể coi là giàu nứt đố đổ vách về tài nguyên võ đạo rồi.
“Anh à!”, Tô Ly run rẩy, cũng không biết là do kích động hay do đờ đẫn. Cô biết anh mình là người lợi hại nhất trên đời nhưng không ngờ cô vẫn đánh giá thấp người anh này.
“Con bé ngốc này!”, Tô Minh cười, nói. Vừa định giơ tay xoa nhẹ lên mặt Tô Ly, vì từ nhỏ anh thích làm thế. Đột nhiên lúc này…
Sắc mặt Tô Minh biến đổi dữ dội.
Là sự kinh hoàng.
Không dám tin!
Phẫn nộ vô cùng!
Đúng lúc này…
“Phụt!”, có thể thấy rõ ngực Tô Minh bị đâm xuyên.
Kiếm đầy máu, thiêu đốt ngọn lửa màu trắng quái dị, đâm xuyên ngực anh.
“Xoẹt!”, Tô Minh theo bản năng cúi đầu xuống, lúc này kiếm xoay một vòng như xé nát tim phổi và nội tạng trong cơ thể anh.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột khiến Tô Ly sợ chết khiếp, cô lo lắng như chết ngất đi, gọi thất thanh: “Anh ơi!”
Còn Tô Minh lúc này cũng tái nhợt mặt.
Anh bị thương nặng. Anh theo bản năng đẩy Tô Ly ra.
Đồng thời, tung một quyền đập về phía không gian trước mặt tưởng chừng như không có gì.
Sông núi dịch chuyển, trời đất sụp đổ, quy luật không gian như thay đổi, đã đạt đến cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Quyền này là do Tô Minh đánh theo bản năng.
“Phụp!”, quyền này vừa đánh ra thì không gian trước mặt Tô Minh liền xuất hiện một bóng hình hư ảo. Sau đó có một ngọn lửa màu máu như đang bị thiêu đốt đập lên quyền của Tô Minh.
Quyền ấn bị xé tan.
Bóng hình đó lập tức xuất hiện ở phạm vi mấy trăm mét.
“Tùy Y Nhân?”, giọng nói Tô Minh khàn khàn, sát ý sục sôi.
Anh nhìn về phía trước, tâm ý chấn động.
Bởi vì kẻ trước mặt chính là Tùy Y Nhân. Cậu ta mặc áo bào màu trắng, che nửa khuôn mặt cho người ta cảm giác thần bí.
“Tô Minh! Thể chất của anh quả nhiên không khác gì với bất diệt cả”, Tùy Y Nhân dường như không bất ngờ khi nội tạng của Tô Minh bị đâm nát mà Tô Minh vẫn sống, thậm chí còn chưa đến một hơi thở mà cơ thể anh đã khôi phục hoàn toàn.
Tô Minh không nói gì.
Còn Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh, nói: “Nhưng tôi đã đạt được mục đích rồi”.
Sau đó hắn xoay người biến mất trong không gian.
Chương 805: Thủ đoạn của Nhiếp Thanh Cầm
Sau đó, chưa đợi anh kịp hiểu ra chuyện gì thì phía trước lại xuất hiện một con rối, một con rối chuyên đánh lén, con rối này thoắt ẩn thoát hiện, vung một kiếm chém về phía anh.
Anh có chút trở tay không kịp, vì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nhưng Thiên Nữ tạo hóa đã sớm nhận ra, cô ta không nhắc anh đó là bởi vì thấy nó không thể gây uy hiếp cho anh được, cứ để nó tùy ý ra tay, đạt được ý muốn rồi thì người điều khiển nó sau màn mới xuất hiện.
Tô Minh dùng quy luật không gian và thời gian, tuy bị bất ngờ nhưng chỉ cần một giây là anh có thể phản ứng lại, vung kiếm chém về phía con rối, nhưng cố tình chém trượt.
Có lẽ cảm thấy mình đạt được mục đích nên trong không trung xuất hiện khuôn mặt của Nhiếp Thanh Cầm. Hóa ra thủ phạm là bà ta.
Nhìn thấy bà ta, Tô Minh cười nhạt, một chưởng đánh tan co rối trên không.
Mấy năm nay lợi dụng con rối kim loại này mà Nhiếp Thanh Cầm còn đánh lén giết được một vị ở cấp bậc Đại Đế trung vị trong bảng xếp hạng lão quái vật.
Nhưng không ngờ nó lại thất bại khi đối mặt với Tô Minh.
Cũng trách Tô Minh vốn quá quen thuộc với con rối kiểu này, càng trách Tô Minh quá coi trọng Tô Ly, vì vậy chưa bao giờ anh thấy yên tâm ở cô.
Nhưng tại sao một hòn đá xuất hiện lại có thể trấn áp được con rối này?
Bởi vì, hòn đá này là đá Hỗn Độn Trấn Binh, có được từ chỗ Minh Kiệt, còn hấp thụ được cả đá Minh Trấn.
Vì vậy nó dễ dàng trấn áp được con rối ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm. Dù gì thì con rối này cũng là binh khí nên trấn áp không khó.
“Tô Minh! Đúng là tôi đã coi thường cậu rồi”, quả nhiên một giây sau ở cuối chân trời vang lên giọng nói cao quý của hoàng hậu Thái Nhất thần quốc Nhiếp Thanh Cầm.
“…”, Phong Vũ Vân ở bên cạnh không ngừng run rẩy, đó là vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.
Tô Minh chỉ cười, nói: “Từ đầu đến cuối bà quan sát hết tất cả, bà nhìn có đã mắt không?”
Hóa ra, từ lúc Tô Minh đến nhà họ Nguyên. Không! Phải nói là từ lúc anh vào khu vực Hỗn Độn thì Nhiếp Thanh Cầm đã biết rồi, bà ta quan sát mọi lúc mọi nơi.
Ban nãy Tô Minh thể hiện ra cảnh tượng đầy thần uy ở nhà họ Nguyên thì bà ta cũng nhìn thấy rõ.
Càng nhìn càng kinh ngạc.
Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.
Lần đầu tiên Nhiếp Thanh Cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người. Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.
Nhưng bà ta vô cùng thông minh. Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.
Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh. Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà giết chết được một người thì Nhiếp Thanh Cầm thấy cũng bình thường. Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.
Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi. Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.
“Mẫu hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh. Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh Cầm đến thế. Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.
Đây là phán đoán của Tô Minh.
Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.
Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh Cầm đúng là không đơn giản.
Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn giết chết nhưng cậu ta lại chạy được.
Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.
Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh Cầm rất có mắt nhìn người.
“Từ lúc tìm được Tùy Y Nhân đến hôm nay chắc cũng không mất nhiều ngày chăng? Không ngờ Tùy Y Nhân bị bà ta nuôi đến bước này”, Tô Minh thầm nghĩ, tận sâu đáy lòng là vẻ kinh ngạc và chấn động.
Tính ra cũng không bao nhiêu ngày nhưng Tùy Y Nhân hôm nay mạnh hơn chục lần so với Tùy Y Nhân ngày đó?
Cảnh giới của Tùy Y Nhân hiện giờ đã ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị, kiếm ý đã đạt được thất đoạn thật sự.
Hơn nữa, ban nãy Tùy Y Nhân đánh lén mình, thật sự đến gần mình mà mình không biết. Đúng là đáng sợ.
“Bổn hậu rất hy vọng cậu đến”, Nhiếp Thanh Cầm nhìn Tô Minh, nói, sau đó biến mất trong không gian.
Tô Minh rơi vào trạng thái trầm ngâm tạm thời.
Một hồi lâu…
“Phong Vũ Vân! Để tôi thử xem có thể giải độc trong cơ thể cô không?”, Tô Minh nói rồi nắm chặt tay nhỏ của Phong Vũ Vân.
Phong Vũ Vân cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lúc nắm chặt tay cô ta, Tô Minh truyền chân khí hỗn độn của mình vào trong cơ thể cô ta.
Anh dò tìm rất kỹ lưỡng.
Từng phút từng giây trôi đi, tầm một lát sau thì đột nhiên…
“Chết tiệt!”, Tô Minh buông mạnh tay ra, đôi mắt không ngừng run rẩy.
Tận sâu đáy lòng là sát ý lạnh lùng và không kiêng kị.
Đồng thời có thể thấy rõ sắc mặt Tô Minh tái nhợt, còn có chút vui mừng.
“Tô Minh! Sao thế?”, Phong Vũ Vân có chút không hiểu, cũng có chút căng thẳng.
“Cũng may là tôi thận trọng, nếu không thì phiền phức rồi”, Tô Minh nói tiếp: “Phong Vũ Vân! Nọc độc trong người cô là Nhiếp Thanh Cầm hạ độc”.
Là sao? Phong Vũ Vân không hiểu ý Tô Minh nói.
“Độc trong cơ thể cô rất quái dị, chắc là loại bên ngoài. Một khi kích hoạt nó thì có thể mất mạng trong vòng mười ngày. Hơn nữa đây là loại độc có khả năng phân chia rất đáng sợ, vật thể trung gian là chân khí”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói có chút tán thưởng: “Nói một cách dễ hiểu, nhất định Nhiếp Thanh Cầm điều tra được tôi có y thuật thần kỳ nên bà ta biết, kể cả tôi không giải quyết được loại độc này thì tôi vẫn thử. Và phép thử của tôi chính là…”.
“Chính là giả chết”.
Ban nãy lúc chân khí của anh đi vào cơ thể của Phong Vũ Vân, lúc bắt đầu thì rất dễ dàng và nhẹ nhàng.
Nhưng đột nhiên, độc phân chia, chuyển hóa, bắt đầu ăn mòn chân khí, xảy ra vô cùng đột ngột.
Hơn nữa, năng lực ăn mòn của độc thứ hai vô cùng khủng khiếp. Kể cả chân khí của Tô Minh là chân khí hỗn độn đẳng cấp, được tu luyện bởi luyện khí công pháp của ‘Thái Huyền Kinh’ nhưng vẫn không đỡ lại được.