-
Chương 656-660
Chương 656: Từ bỏ Côn Thương
Phải, với tộc Côn Hỗn Độn mà nói thì Côn Thương cực kỳ quan trọng, thậm chí hắn còn là sự kỳ vọng lớn nhất của bộ tộc Côn Hỗn Độn trong suốt một ngàn năm, một triệu năm qua.
Nhưng khi bộ tộc Côn Hỗn Độn đứng trước ranh giới sinh tử thì dường như sống chết của Côn Thương cũng không phải là quan trọng nhất.
“Lão tổ, cứu con, cứu con…", thấy ông lão Côn U im lặng như thế, sắc mặt Côn Thương chợt thay đổi, đứng ngồi không yên, cả người run run kêu lên, cực kỳ hoảng hốt.
Mặt mũi Côn Vô Vi cũng cũng trắng bệch, ấp úng mãi không thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Ông lão Côn U đang do dự.
Đúng lúc đó.
“Côn Thương, từ bỏ đi”, không ngờ giọng nói của Ý chí Đại Đạo lại vang lên bên tai ông lão Côn U.
Ông lão Côn U vừa sợ vừa tức: “Tại sao? Đại Đạo, trước đó người không nói với lão già này như thế!”
“Trước khác nay khác, huống chi Côn Thương chết thì bổn tọa mới là người tổn thất nhiều nhất”, âm thanh của Ý chí Đại Đạo pha lẫn sự oán độc và căm tức: “Nếu ông muốn cố gắng giữ Côn Thương lại thì một mình bộ tộc Côn Hỗn Độn của ông và Tô Minh cứ liều mạng sống chết với nhau đi, bổn tọa không nhúng tay vào nữa”.
Côn Thương là một quân cờ.
Là một quân cờ mang theo khí vận của Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo hao tốn rất nhiều tài nguyên và khí vận cho Côn Thương để dùng hắn giết chết Tô Minh.
Kết quả…
Thật sự thất vọng.
Mà bây giờ, Ý chí Đại Đạo đã cân nhắc lợi và hại.
Nếu cứ muốn cứu Côn Thương thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Với Đại Đạo mà nói, cái gọi là giá đắt đó không phải là phá hỏng chân thân thần hồn của Long Quy Hỗn Độn.
Mà là Quan Khuynh Thành.
Lai lịch của người đó, Đại Đạo đã đoán được phần nào.
Mà cô thì lại nổi điên thế nào đấy, hoàn toàn không cần mạng vì Tô Minh, hôm nay nếu thật sự muốn giữ Côn Thương đến cùng thì chắc chắn phải đánh Tô Minh đến chết mới thôi, khi đó có lẽ Quan Khuynh Thành cũng sẽ bỏ mặc tất cả mọi thứ, thiêu đốt huyết mạch đến chết thì thôi, mà Quan Khuynh Thành chết…
Thì tất cả cũng kết thúc.
Dù nó là ý chí Đại Đạo thì vẫn có thể sẽ bị người của dòng họ ở vực Hỗn Độn đó chém chết trong cơn tức giận.
Thế nên.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi.
“Tô Minh chết tiệt! Tại sao thứ rác rưởi như con kiến hôi đó lại được bảo tàng huyết mạch chấp nhận? Tại sao nó lại được đứa con cưng của trời mến mộ như thế?”, Ý chí Đại Đạo cực kỳ tức tối.
“Đại Đạo rõ ràng là đang muốn ăn cháo đá bát!”, nghe Ý chí Đại Đạo nói hôm nay sẽ không nhúng tay nữa, ông lão Côn U suýt tức hộc máu.
Rõ ràng mọi thứ là do Ý chí Đại Đạo sắp đặt ra.
Nói cách khác, tộc Côn Hỗn Độn rảnh quá nên muốn Côn Thương đi cưới Phượng Nguyên chắc? Cố tình đụng độ với Tô Minh, gây thù kết oán, thề sống chết với Tô Minh?
Kết quả…
Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.
Theo ông lão Côn U nghĩ, Ý chí Đại Đạo hoàn toàn có thể tự ra tay.
Có khó không?
Ý chí Đại Đạo chết tiệt!
Ông lão Côn U tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.
Hít một hơi thật sâu, ông lão Côn U nhắm mắt lại.
Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành động của ông ta.
Lọt vào mắt nhiều người đang có mặt ở đây, khiến họ hoảng hốt!
Mẹ nó!
Ông lão Côn U thật sự… Thật sự… Muốn từ bỏ Côn Thương ư?
Côn Thương lại hoảng hốt, đau khổ, tức giận, trái tim băng giá đến mức không nói thành lời.
“Thế nên mới nói đó chính là nỗi đau của một quân cờ”, Tô Minh thản nhiên nói, anh còn chưa nói hết lời thì đã đứng trước mặt Côn Thương.
Rắc!
Nhanh chóng nắm lấy cổ Côn Thương.
Sau đó bóp nát cổ hắn.
Thần hồn Côn Thương cũng không thể bỏ chạy được.
Khoảnh khắc giết chết hắn, khi Côn Thương hoàn toàn chết đi, Tô Minh có thể cảm nhận được mình đã nắm giữ bảo tàng huyết mạch được thêm một phần.
Sư yên tĩnh của bảo tàng huyết mạch đã tiêu tan đi phần nào.
Hay có thể nói là bảo tàng huyết mạch bị trói buộc, giờ phút này đã không còn sợi dây ràng buộc đó nữa.
Cảm giác đó cực kỳ rõ rệt.
Bảo tàng huyết mạch lại có sự thay đổi.
Lần này chỉ là một thay đổi nhỏ.
Đó là sự thay đổi mà Tô Minh không cần phải chìm vào không gian Huyết Sắc.
Bảo tàng huyết mạch chấn động phóng thích nguồn năng lượng khủng bố, đó là thứ năng lượng mà Tô Minh hoàn toàn không thể hiểu được.
Nguồn năng lượng đó điên cuồng thay đổi, tăng cường thể chết của Tô Minh.
Sau khoảng vài hơi thở.,
Tô Minh thở hắt ra một hơi.
Trong ánh mắt đầy bất ngờ vui vẻ.
“Dường như sức mạnh đã đạt tới con số một tỷ tám”.
Tất cả mọi sức mạnh khác trong cơ thể đều có tiến bộ hẳn.
“Thiên Nữ tiền bối đã đoán đúng, chỉ cần đánh chết Đại Đạo, để khí vận quay về thế giới Đại Thiên, khả năng nắm giữ của Ý chí Đại Đạo sẽ giảm xuống, tôi sẽ nắm giữ được bảo tàng huyết mạch nhiều hơn”.
Bù qua sớt lại.
Bấy giờ.
Cuối cùng Tô Minh cũng đã xác định được rồi.
Anh với Ý chí Đại Đạo sẽ là đối thủ, hai trăm phần trăm sẽ đối đầu nhau.
Người chết ta sống, người sống thì ta sẽ chết.
“Anh Hiên, em muốn rời khỏi đây”, đúng lúc này, Quan Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tô Minh, khẽ nói, giọng nói có chút quyến luyến.
Tô Minh im lặng.
Thiên nữ Tạo Hóa vẫn còn đang nói với Tô Minh về Quan Khuynh Thành là người mang Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm, cùng với tất cả những hậu quả khi cưỡng chế sử dụng Thần Cách Hỗn Độn.
Sắc mặt Tô Minh hơi khó coi.
Là đau lòng và một chút áy náy.
Theo thiên nữ Tạo Hóa nói thì Quan Khuynh Thành vì anh nên mới rước lấy phiền toái ngập trời!
Chuyện cô ấy có Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm đã bị lộ.
Tiếp theo đây, Quan Khuynh thành sẽ đối mặt với sự đuổi giết của những lão quái vật từ vực Hỗn Độn ư?
Tô Minh nói ngay không hề do dự: “Không được, em ở lại bên cạnh anh”.
Cùng nhau đối mặt.
Dù có phải đối mặt với những quái vật đáng sợ của vực Hỗn Độn.
Chương 657: Chiến lợi phẩm
Kể cả phải chết!
Đây là trọng trách của một người đàn ông.
“Anh Tô Minh! Anh không cần lo lắng cho sự an toàn của em, em có một nơi rất an toàn để đi”, Quan Khuynh Thành cười nói, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Tất nhiên là Tô Minh không tin.
Nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Em có một vị sư tôn đến từ tộc Ma Tuyền”.
Tô Minh chưa từng nghe thấy tộc Ma Tuyền.
Anh vừa định ngăn cản Quan Khuynh Thành thì thiên nữ Tạo Hóa kinh ngạc nói: “Tộc Ma Tuyền ư? Vậy thì anh để cô ta đi đi. Nếu như sư tôn của cô ta thật sự đến từ tộc Ma Tuyền, vậy thì hiện giờ ở khu vực Hỗn Độn chắc không có ai dám giết cô ta đâu, thậm chí còn không dám làm cô ta bị thương nữa. Ngược lại, nếu anh giữ cô ta ở bên mình thì khéo còn nguy hiểm hơn đấy”.
“Tộc Ma Tuyền là tộc gì?”, Tô Minh không hiểu, hỏi.
Khu vực Hỗn Độn chẳng phải là thế giới võ đạo mạnh nhất trong nền văn minh Xương sao?
Lẽ nào tộc Ma Tuyền còn mạnh hơn cả nền văn minh Xương?
“Tộc Ma Tuyền là tộc rất đặc biệt, không phải là sản vật di truyền của nền văn minh nào cả, ngược lại giống như một người ngao du ở hư không vậy. Có thể tộc Ma Tuyền kỷ nguyên này thì ở nền văn minh Xương nhưng kỷ nguyên sau lại ở một nền văn minh khác, không có nơi xác định. Nhưng tộc Ma Tuyền rất mạnh. Sức mạnh của nó không phải là mạnh bình thường mà rất quái dị, khiến người khác phải kiêng kị, có chết cũng không dám dây vào. Tộc Ma Tuyền có thể thông qua ảo giác và giấc mộng xâm chiếm vào tâm ý và tâm cảnh của tu giả võ đạo khiến người đó nảy sinh ra ma ý rồi nhanh chóng chìm vào ma đạo, thậm chí từ đó mất đi cơ hội lục đạo luân hồi và đến đời sau. Cũng chính vì đặc thù như vậy nên không có ai dám dây vào tộc Ma Tuyền cả”.
Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu, anh đã nhớ kỹ tộc Ma Tuyền này, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hình như lai lịch của Quan Khuynh Thành khá phức tạp và khó tưởng tượng.
Không chỉ có Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa trực giác nói cho anh biết, ngay cả ý chí Đại Đạo cũng kiêng kị Quan Khuynh Thành. Hiện giờ Quan Khuynh Thành lại có sư tôn là cường giả ở tộc Ma Tuyền nữa.
“Tô Minh! Đừng nghĩ nhiều nữa, việc anh cần làm là biến mình thật mạnh, thật thật mạnh”.
Tô Minh gật đầu rồi lấy lại tinh thần.
Anh đột nhiên ôm chặt đầu của Quan Khuynh Thành rồi hôn lên trán cô ta một cái, nói: “Khuynh Thành! Chú ý an toàn nhé”.
Sắc mặt Quan Khuynh Thành đỏ ửng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Cô ta lưỡng lự một lát rồi biến mất.
“Thực lực vẫn chưa đủ!”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm.
Thực lực mạnh lên càng nhanh thì càng cảm thấy thời gian cấp bách. Anh càng cảm thấy mình phải mạnh hơn nữa.
“Tô Minh! Tôi có thể mời anh đến hoàng triều Bất Tử không?”, đúng lúc này, Đạm Đài Vô Tình đi đến bên cạnh Tô Minh, nói.
“Tất nhiên là được”, Tô Minh không do dự mà gật đầu.
Trước đó, mặc dù nhận thức của anh trong huyết sắc không gian nhưng anh vẫn ngầm biết được những chuyện ở thế giới bên ngoài.
Trong lúc nguy hiểm nhất, Đạm Đài Vô Tình đã tiêu tốn một bảo vật đỉnh cấp và cũng chắn ở trước mặt Tô Minh. Đây là điều mà anh không thể ngờ tới và cũng đã ghi nhớ trong lòng.
“Sẽ không làm anh thất vọng đâu! Đợi lúc anh quay về thì có thể đường đường chính chính tiêu diệt tộc Côn Hỗn Độn và cả học viện Tiên Lạc nữa”, giọng nói Đạm Đài Vô Tình đầy vẻ thần bí.
“Ố?”, Tô Minh ngạc nhiên và cũng có chút mong đợi.
Nói thật lòng thì Đạm Đài Vô Tình cũng khiến anh khó lòng nhìn thấu.
Đúng lúc này, đột nhiên Tô Minh ra tay.
Anh ngay lập tức khóa chặt Phượng Nguyên đang định bỏ chạy.
“Thánh nữ tộc Phượng Hoàng? Tôi bảo đảm là sẽ không giết cô dễ dàng như này, tôi sẽ khiến cô cảm nhận nỗi đau ‘sung sướng’ nhất của nhân gian”, Tô Minh nói từng câu từng chữ, sau đó châm kim xuống.
Sau đó không bận tâm đến Phượng Nguyên nữa.
Kim này thì Phượng Nguyên chắc chắn sẽ chết, hơn nữa quá trình chết cũng đủ dài và đau khổ.
Tô Minh thật sự hận Phượng Nguyên thấu xương.
Người phụ nữ độc ác này mà chết dễ quá thì không thể xả nỗi hận trong lòng anh.
Phượng Nguyên đã sợ đến nỗi mất hồn.
Cô ta muốn gào thét, muốn cầu cứu nhưng lúc này cô ta bị khóa chặt, dường như bị rơi xuống vực thẳm, căn bản không thể làm gì được.
Ở cách đó không xa, những người ở tộc Phượng Hoàng đều rụt cổ lại, đã sợ đến mức quỳ sụp xuống, tim như vỡ vụn.
Có trời mới biết họ sợ Tô Minh đến mức độ nào?
Kể cả lúc này nhìn thấy Phượng Nguyên bị Tô Minh dày vò gần chết.
Nhưng cũng chả có ai dám lên tiếng, chứ đừng nói đến cứu người.
“Tộc Côn Hỗn Độn và học viện Tiên Lạc tạm thời một mình anh thì chưa thể diệt được nhưng một tộc Phượng Hoàng nhỏ bé thì anh dễ dàng diệt được chăng? Theo ý của anh thì tạm thời cũng chưa động đến tộc Phượng Hoàng?”, Đạm Đài Vô Tình tò mò hỏi.
“Rõ ràng biết sẽ chết nhưng không thể thay đổi được vận mệnh, ngày nào cũng sợ hãi và tuyệt vọng, chẳng phải sẽ tốt hơn là hóa thành tro tàn ngay tức khắc sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại: “Đợi họ tận hưởng đủ rồi, tê dại rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự mình ra tay, ban cho họ cái chết nhân từ”.
Đạm Đài Vô Tình gật đầu, đôi mắt đẹp có chút khác thường. Cô ta cảm thấy Tô Minh cũng độc ác thật nhưng cô ta vẫn thích.
Một lát sau, Tô Minh lấy được một vài nhẫn không gian.
Đây tất nhiên là chiến lợi phẩm rồi. Trong đó quan trọng nhất là của Côn Thương và Đế Côn Đằng.
“Đúng là hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn”.
Tô Minh phát hiện ra trong nhẫn không gian của Côn Thương có hỏa chủng đỉnh cấp.
“Thái U Đạo Hỏa! Lợi lớn rồi đây”, Tô Minh thầm nghĩ.
Chỉ cần Thái U Đạo Hỏa tiến bộ một chút thì có thể giúp ích rất lớn cho mình, giúp mình tăng thêm sức chiến đấu.
Chương 658: Đứa con được Đại Đạo nâng đỡ
Một ngày sau…
Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình ngồi tu luyện trong tàu con thoi tác chiến.
Nói một cách chính xác là họ đang nuốt trọn hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn.
Còn Đạm Đài Vô Tình thì tò mò thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Minh.
Hai ngày sau, Tô Minh mở mắt ra.
“Có thu hoạch gì không?”, Đạm Đài Vô Tình hỏi với vẻ tò mò.
“Tất nhiên rồi”.
Đâu chỉ có thu hoạch?
Mà còn là thu hoạch lớn là đằng khác.
Sau khi hoàn toàn nuốt trọn được hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn thì Thái U Đạo Hỏa liền lúc tăng lên cấp bậc bán bộ Hỗn Độn.
Tiến bộ này đâu chỉ là mười lần.
Trên thực tế, nếu như Tô Minh có thể nắm bắt được Li Hỏa Hỗn Độn thì tốt biết mấy. Bởi vì một khi hoàn toàn thành thục thì Li Hỏa Hỗn Độn sẽ là ngọn lửa ở cấp bậc Hỗn Độn chính thống.
Lúc đó nó còn mạnh hơn Thái U Đạo Hỏa rất nhiều.
Tiếc là Li Hỏa Hỗn Độn không dễ nắm bắt, không có huyết mạch Phượng Hoàng thì gần như không thể nắm bắt được.
Chính vì vậy, kể cả Li Hỏa Hỗn Độn mạnh hơn Thái U Đạo Hỏa rất nhiều nhưng Tô Minh vẫn chọn dùng Thái U Đạo Hỏa để nuốt trọn Li Hỏa Hỗn Độn, có thể gọi là khá lãng phí và xa xỉ.
Tất nhiên, kết quả cũng không tồi. Thái U Đạo Hỏa đã biến thành bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Sau này, nếu như có cơ hội nuốt trọn một loại Hỗn Độn Hỏa thì phải xóa đi cấp bậc bán bộ.
Bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đối với Tô Minh mà nói có tác dụng quá lớn.
Ngọn lửa này ngưng tụ với kiếm ý nhưng nếu phủ trên bia Huyền Diệu thì có thể nâng cao nhiều lần sức tấn công.
Ngoài ra còn có thể bao trùm toàn thân để làm phòng ngự đẳng cấp.
“Hoàng triều Bất Tử có kho báu vật không?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.
“Sao? Còn định quét sạch kho báu vật của hoàng triều Bất Tử sao?”, Đạm Đài Vô Tình cười khanh khách, nói.
Tô Minh thất thần.
Đúng thật là! Đẹp cũng có nhiều cấp bậc.
Vẻ đẹp của Đạm Đài Vô Tình thuộc kiểu, không cười thì thôi nhưng đã cười thì không ai có thể cưỡng lại được. Kể cả Tô Minh thuộc kiểu kiên định nhưng cũng không kìm chế được.
Đúng là đẹp không tì vết.
“Anh nhìn gì vậy?”, Đạm Đài Vô Tình thu lại nụ cười, thản nhiên nói rồi lại khôi phục lại vẻ ban đầu.
“Thanh Long Ngục Kiếm bị Đế Côn Đằng hủy hoại rồi, bây giờ trong tay tôi thiếu một thanh kiếm”, Tô Minh cười khổ nói: “Vì vậy, nếu như hoàng triều Bất Tử có kho báu vật thì khi đến hoàng triều Bất Tử, phiền cô tặng cho tôi một thanh kiếm”.
Mặc dù Ma La Kiếm rất mạnh nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng dùng được. Tô Minh thật sự cần một thanh kiếm dễ dùng hơn.
“Được thôi!”, Đạm Đài Vô Tình gật đầu, sau đó hỏi với vẻ hứng thú: “Tô Minh! Anh không tò mò là sao bổn công chúa lại mời anh đến hoàng triều Bất Tử sao?”
“Tại sao?”
Đúng thế! Tại sao cô ta lại mời mình đến hoàng triều Bất Tử?
“Mạo danh là người đàn ông của tôi, làm bia chắn đạn một lần cho tôi”, đáp án của Đạm Đài Vô Tình khiến Tô Minh không thể ngờ tới.
Đầu tiên chuyện này anh từng làm ở trái đất rồi.
Không ngờ đến thế giới Đại Thiên lại gặp phải?
Quan trọng là, đối phương đứng số một trong bảng xếp hạng tiên nữ, mình lại không thể nhìn thấu người con gái này.
Về lý mà nói thì không thể nào.
Người con gái tài năng và dung mạo như Đạm Đài Vô Tình căn bản không thể bị ép hôn được.
Hôn nhân của cô ta chắc phải nằm trong tay cô ta mới phải chứ?
Lạ thật!
“Chồng sắp cưới của tôi khá yêu nghiệt”, Đạm Đài Vô Tình thở dài, nói.
“Mạnh đến đâu?”, Tô Minh tò mò hỏi.
“Trong sân võ đạo hoàng triều của hoàng triều Bất Tử có đặt một viên đá võ đạo. Nghe nói viên đá đó là đá Tiên Thiên. Từ lúc chưa có thế giới Đại Thiên thì đã có viên đá võ đạo đó rồi. Hàng tỷ năm trở lại đây, viên đá võ đạo đó cứ đứng ở đó, được gọi là đá thần Bất Tử. Đá thần này có thể đoán được thực lực, thiên phú võ đạo và vận khí của tu giả võ đạo. Chỉ cần đập được một quyền trên đó là được. Quyền ấn càng sâu thì càng rõ nét và đá thần Bất Tử càng dễ nhận. Trên bề mặt đá thần Bất Tử đến giờ chỉ có hơn 90 quyền ấn, cũng chỉ có hơn 90 người có tư cách để lại quyền ấn, trong đó có 6 đường quyền ấn là Đại Đế để lại hồi còn trẻ. Còn chồng sắp cưới của tôi đập một quyền xuống còn sâu và rõ hơn cả quyền ấn của sáu vị Đại Đế đó”.
Tô Minh trầm ngâm không nói gì.
Có bản lĩnh đó!
Theo như ý của Đạm Đài Vô Tình, tiềm lực võ đạo của chồng sắp cưới của cô ta còn lợi hại hơn cả Đại Đế?
“Còn nữa không? Cô nói tiếp đi!”, Tô Minh tò mò, nói.
“Còn nữa, nghe nói lúc hắn sinh ra thì Đại Đạo ngâm nga 77 49 ngày không hết! Hắn vừa sinh ra thì trên trời giáng xuống một con đường Hỗn Độn. Dù sao thì lúc hắn sinh ra, xuất hiện rất nhiều dị tượng”.
Mắt Tô Minh sáng lên.
“Thiên nữ tiền bối! Thú vị đó! Đây là yêu nghiệt siêu cấp được Đại Đạo nâng đỡ. Xem ra, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là đứa con Đại Đạo khác. Hơn nữa, nghe Đạm Đài Vô Tình nói thì người này mạnh hơn Côn Thương rất nhiều”, Tô Minh và thiên nữ Tạo Hóa nói chuyện với nhau, có chút phấn khích.
Đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối cho.
Giai đoạn này, Tô Minh khao khát nhất là tìm được và giết chết đứa con Đại Đạo.
Đạm Đài Vô Tình như tặng mình cơ duyên này.
“Hắn tên là gì?”, Tô Minh hỏi.
“Chu Kình”.
Tô Minh đã ghi nhớ cái tên này rồi.
“Tô Minh! Anh đừng có bất cẩn. Mặc dù phụ hoàng của tôi rất khiêm tốn nhưng trên thực tế cũng được coi là một trong những cường giả mạnh nhất chỉ dưới Đại Đạo thôi. Phụ hoàng tôi rất ít khi khen người khác nhưng ông từng nói: ‘Trong lứa tuổi thanh niên, không có ai hơn được Chu Kình’”.
Lời bình phẩm quả là khủng khiếp!
“Khiến người khác kinh hãi hơn là Chu Kình rất được phụ hoàng và hoàng huynh của tôi, thậm chí là cả những cường giả máu mặt ở hoàng triều Bất Tử yêu thích”, Đạm Đài Vô Tình nói có chút bất lực.
“Hắn giỏi thế sao cô không thích?”, Tô Minh hỏi lại.
“Nói thế nào được nhỉ? Không biết có phải là ảo giác không nhưng tôi luôn cảm thấy hắn giấu mình rất kỹ, dường như có âm mưu với tôi và hoàng triều Bất Tử”, Đạm Đài Vô Tình chau mày, nói.
“Tôi hiểu rồi”, trong lòng Tô Minh thầm đoán, khả năng cao là Đại Đạo muốn ra tay với hoàng triều Bất Tử.
Chu Kình chắc là đứa con Đại Đạo rồi, tất cả những gì Chu Kình làm đều có bóng dáng của Đại Đạo trong đó.
Đại Đạo muốn ra tay với hoàng triều Bất Tử?
Tại sao?
Chương 659: Tô Minh là người đàn ông của con
Hoàng triều Bất Tử có gì đặc biệt sao?
Trong lòng Tô Minh thầm nghĩ nhưng lại không nghĩ ra điều gì nên anh cũng không muốn nghĩ nữa.
Lại là hai ngày sau…
Cuối cùng cũng đến được hoàng triều Bất Tử.
Vừa bước vào trong, Tô Minh đã vô cùng chấn động.
Hoàng triều Bất Tử mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Thậm chí còn mạnh hơn cả liên minh Hoang Thần.
Mặc dù hoàng triều Bất Tử vẫn ở trong thế giới Đại Thiên nhưng nó đã tự lập thành tiểu không gian.
Hơn nữa Tô Minh còn nhìn thấy linh mạch cực phẩm treo lơ lửng trên không trung.
Tô Minh nhìn thấy di chủng tiền sử cổ xưa xoay tròn trong hoàng triều Bất Tử.
Anh còn nhìn thấy một hoàng cung cổ xưa bày bố trận pháp ma thuật vô cùng lớn.
Tô Minh đến hoàng triều Bất Tử rồi đi vào phủ công chúa luôn. Sau đó anh nhận được tin là Chu Kình đi đến hư không để săn bắn, phải mấy ngày nữa mới quay về.
Và rồi Tô Minh bế quan ở phủ công chúa.
Đồng thời lúc này, tin Tô Minh vào phủ công chúa ngay lập tức truyền đi khắp hoàng triều Bất Tử.
Đây là thông tin vô cùng chấn động.
Vô số người trong hoàng triều Bất Tử đều giật mình kinh hãi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một người đàn ông vào trong phủ công chúa.
Và trong lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng tin này là sai thì Đạm Đài Vô Tình liền công khai tuyên bố một tin: “Tô Minh là người đàn ông của cô ta và thật sự đã vào phủ công chúa”.
Điều quan trọng là Tô Minh là người đàn ông của cô ta?
Ngay lập tức, mọi người ở hoàng triều Bất Tử đều đờ người ra.
Là chủ nhân của hoàng triều Bất Tử và cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương cách mấy triệu năm lại một lần nữa xuất hiện ở đại điện hoàng cung. Hơn nữa chân khí sục sôi ngút trời, quát: “Vô Tình! Lập tức vào cung, phụ hoàng có chuyện hỏi con”.
Giọng nói vang vọng, chứa đầy vẻ bá đạo, còn mang theo giọng phẫn nộ.
Cả hoàng triều Bất Tử đều bị bao trùm bởi khí tức này, ai nấy đều run rẩy.
Ngay cả những lão quái vật siêu cấp bế quan vô số năm, không biết rốt cuộc là sống hay chết, cả những người ẩn nấp trong nơi sâu thẳm của hoàng cung lúc này đều bị đánh thức, mở to mắt già nua quan sát.
Hình như Đạm Đài Vô Tình đã đoán được từ trước nên lúc này cũng không có thay đổi về cảm xúc.
Cô ta giẫm lên không trung đi đến hoàng cung trang nghiêm và cổ kính.
Lúc chưa vào đến đại điện thì giọng nói phẫn nộ của Đạm Đài Chân Thương vang lên, không chút che giấu, tất cả mọi người đều nghe thấy: “Vô Tình! Con đã đính hôn với Chu Kình, vậy mà giờ lại nói Tô Minh là người đàn ông của con? Giải thích cho ta nghe!”
“Phụ hoàng! Hôn sự của con trước nay đều do Người một tay quyết định, bao gồm cả việc đính hôn với Chu Kình”, giọng nói của Đạm Đài Vô Tình không lớn nhưng đủ để cả mọi người trong hoàng triều Bất Tử nghe thấy. Đạm Đài Vô Tình nói với vẻ bình tĩnh, không sợ hãi, không thù hận, không phẫn nộ.
“Mặc dù thế giới Đại Thiên rộng lớn nhưng chỉ có Chu Kình là ưu tú và xứng với con thôi”, Đạm Đài Chân Thương nói lớn hơn, âm thanh vang vọng, dường như muốn nghiền nát đất trời, dường như tổ hợp tất cả các quy luật đạo pháp, phải nói là vô cùng khủng khiếp.
“Chu Kình ưu tú nhất ư? Phụ hoàng nói đùa rồi! Nếu so sánh với Tô Minh thì Chu Kình chả là cái gì cả”, Đạm Đài Vô Tình nói.
Lời nói vừa dứt thì hàng tỷ người ở hoàng triều Bất Tử đều yên lặng.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thất thần, chỉ cảm thấy tai của mình có vấn đề.
Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”
Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.
Đạm Đài Vô Tình là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.
Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.
Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.
Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.
Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.
“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi! Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới. Đó là một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.
Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tình.
“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tình cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.
“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc. Vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.
Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.
Sau đó ông ta hỏi: “Vô Tình! Tại sao tên Tô Minh đó lại không cùng con đến gặp ta? Sợ ta vạch trần hắn sao?”
“Tô Minh đang bế quan tu luyện ạ”, Đạm Đài Vô Tình đáp.
Chương 660: Tộc Cổ Ma tái xuất
“Hừm! Bế quan cái quái gì? Chắc là sợ nên tìm cớ tránh trước chứ gì?”, đôi mắt già nua của Đạm Đài Chân Thương trở nên lạnh lùng. Người khác rắp tâm lừa gạt thì ông ta mặc kệ nhưng nếu gạt con gái ông ta thì không được.
Theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì con gái ông ta với Chu Kình mới là trời sinh một cặp. Và cũng chỉ có Chu Kình mới xứng với con gái ông ta.
Còn tất cả những thanh niên anh tài khác, bất luận tuổi tác thế nào hay có chiêu bài gì, có thiên phú và lai lịch ra sao, tất cả đều không là gì với Chu Kình cả.
Ánh mắt Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía bên ngoài hoàng cung, sau đó nhìn lên trên đá thần Bất Tử. Trên đó có in lại quyền ấn của Chu Kình, quá rõ, quá sáng so với tất cả quyền của mọi người, độc nhất vô nhị. Đến cả quyền ấn mà những Đại Đế thời trẻ để lại cũng bị lu mờ.
Vậy thì xin hỏi, còn ai hơn nữa?
Đạm Đài Vô Tình không phản bác lại và cũng không muốn khuyên phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc này.
Tất cả chỉ đợi Tô Minh xuất quan và dùng thực tế để chứng minh.
Thấy Đạm Đài Vô Tình không nói gì, Đạm Đài Chân Thương tưởng rằng con gái mình đã lĩnh ngộ nên định khoát tay bảo con gái rời đi.
Nhưng đúng lúc này…
“Ố?”, Đạm Đài Chân Thương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài hoàng cung, nói: “Lão Tam về rồi sao?”
Lão Tam mà ông ta gọi, chính là con trai thứ ba của ông ta, Đạm Đài Vô Tồn.
Một lát sau, một người thanh niên từ bầu trời bên ngoài hoàng cung nhanh chóng xuất hiện.
“Nhi thần xin cầu kiến phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tồn lớn tiếng nói. Hắn không biết lúc này phụ hoàng và mẫu hậu đang ở trong đại điện, còn tưởng rằng phụ hoàng đang tu thân tĩnh dưỡng trong thâm cung.
Nhưng kể cả là vậy thì Đạm Đài Vô Tồn vẫn vui vẻ lớn tiếng cầu kiến.
Điều này chứng tỏ là có chuyện quan trọng.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn về hoàng cung.
Tất nhiên họ cũng nghe thấy tiếng hô lớn xin cầu kiến của Đạm Đài Vô Tồn, nhất thời ai nấy đều tò mò và mong đợi.
Hôm nay náo nhiệt thật!
“Chuẩn!”, Đạm Đài Chân Thương thản nhiên nói.
Đạm Đài Vô Tồn thấy kinh ngạc, phụ hoàng ở trong đại điện thật sao?
Lạ thật!
Nhưng hắn cũng không nói nhiều mà giẫm một bước lên không trung, vào hoàng cung rồi vào trong đại điện.
Lúc này mới nhìn thấy mẫu hậu và hoàng muội đều ở đây. Hơn nữa không khí còn vô cùng quái dị.
“Có chuyện gì không?”, Đạm Đài Chân Thương hỏi.
Đạm Đài Vô Tồn là người cũng được ông ta vô cùng coi trọng, chỉ sau Đạm Đài Vô Tình.
Lý do rất đơn giản, bởi võ đạo của Đạm Đài Vô Tồn cũng rất tốt.
Năm nay Đạm Đài Vô Tồn 170000 tuổi, rất trẻ nhưng đã đến cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 8, cũng là giỏi rồi.
Tất nhiên, nếu so với Đạm Đài Vô Tình thì vẫn còn kém xa.
Còn nếu so với Chu Kình thì căn bản không thể so sánh được.
Thời gian trước, Chu Kình đến hư không săn bắn, Đạm Đài Chân Thương bảo con trai thứ ba của mình đi cùng.
Như vậy thì ít nhiều cũng học hỏi được nhiều điều. Nếu như tâm trạng Chu Kình tốt, khéo còn chỉ bảo cho Đạm Đài Vô Tồn thì đó cũng là thu hoạch lớn.
Có thể đi bên cạnh Chu Kình đã là cơ duyên trời ban rồi.
“Phụ hoàng! Con quay về sớm là… Là vì mang về cho Người một tin tốt lành”, sắc mặt Đạm Đài Vô Tồn đỏ ửng, cảm xúc thay đổi rõ rệt.
Xem ra đúng là tin vui rồi.
Dù sao thì tính cách của Đạm Đài Vô Tồn khá trầm tĩnh. Điểm này thì Đạm Đài Chân Thương, Gia Cát Vân Thanh và Đạm Đài Vô Tình đều rõ. Nhất thời, mấy người đều yên tĩnh nhìn hắn.
“Ba ngày trước, con và em rể…”, Đạm Đài Vô Tồn định kể lại thì đã bị Đạm Đài Vô Tình cắt lời.
“Em rể? Chu Kình là Chu Kình chứ em rể gì chứ? Em không muốn gả cho hắn”, giọng nói của Đạm Đài Vô Tình nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.
“Em à, em…”, Đạm Đài Vô Tồn vừa định nói gì nhưng lại một lần nữa bị cắt lời, đó là Đạm Đài Chân Thương nói: “Vô Tồn! Con cứ nói đi, chuyện của Vô Tình và Chu Kình không đến lượt Vô Tình quyết định”.
“Vâng thưa phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tồn hít một hơi thật sâu, nói: “Ba ngày trước lúc con và Chu Kình đang săn bắn thì gặp ngay tộc Cổ Ma”.
Gặp tộc Cổ Ma?
Lời nói vừa dứt thì không khí trong đại điện yên tĩnh hẳn.
Tộc Cổ Ma là đối thủ sinh tử của hoàng triều Bất Tử.
Trên thực tế, tộc Cổ Ma vốn là một chủng tộc sống trong hoàng triều Bất Tử nhưng ở thời viễn cổ vì họ có được một thiên tài siêu cấp, do cơ may có được công pháp và võ kỹ của Vu tộc trong truyền thuyết nên thực lực của tộc Cổ Ma tăng lên gấp nhiều lần.
Và chục triệu năm sau đó, từ thời viễn cổ nhảy vọt đến thượng cổ, tộc Cổ Ma trong thời kỳ hoàng kim và đỉnh phong có được hai Đại Đế, thậm chí lúc đó hoàng tộc, cũng chính là tộc Đạm Đài trong hoàng triều Bất Tử cũng không thể đỡ lại được với tộc Cổ Ma.
Vì quá mạnh nên tất nhiên tộc Cổ Ma cũng có dã tâm.
Lúc ở thời thượng cổ hậu kỳ, cuối cùng tộc Cổ Ma cũng tuyên chiến với tộc Đạm Đài, hơn nữa còn giết vào tận hoàng cung.
Trận chiến đó kéo dài liên tiếp mười mấy năm, vô cùng thê thảm.
Nếu không phải tộc Đạm Đài dựa vào sự hy sinh của bảy lão tổ, mượn long mạch siêu cấp ở dưới hoàng cung và cộng thêm một chút may mắn thì chắc đã bị tộc Cổ Ma chiếm rồi.
Tộc Cổ Ma chỉ kém một chút xíu thôi.
Chính vì thế mà họ đã bị đánh tan.
Trên thực tế, nếu như có thể thì tất nhiên là tộc Đạm Đài muốn diệt cỏ tận gốc. Nhưng tiếc là kể cả lúc đó đánh bại được tộc Cổ Ma nhưng bản thân họ cũng bị thiệt hại một nửa nên không có thực lực diệt cỏ tận gốc.
Phải, với tộc Côn Hỗn Độn mà nói thì Côn Thương cực kỳ quan trọng, thậm chí hắn còn là sự kỳ vọng lớn nhất của bộ tộc Côn Hỗn Độn trong suốt một ngàn năm, một triệu năm qua.
Nhưng khi bộ tộc Côn Hỗn Độn đứng trước ranh giới sinh tử thì dường như sống chết của Côn Thương cũng không phải là quan trọng nhất.
“Lão tổ, cứu con, cứu con…", thấy ông lão Côn U im lặng như thế, sắc mặt Côn Thương chợt thay đổi, đứng ngồi không yên, cả người run run kêu lên, cực kỳ hoảng hốt.
Mặt mũi Côn Vô Vi cũng cũng trắng bệch, ấp úng mãi không thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Ông lão Côn U đang do dự.
Đúng lúc đó.
“Côn Thương, từ bỏ đi”, không ngờ giọng nói của Ý chí Đại Đạo lại vang lên bên tai ông lão Côn U.
Ông lão Côn U vừa sợ vừa tức: “Tại sao? Đại Đạo, trước đó người không nói với lão già này như thế!”
“Trước khác nay khác, huống chi Côn Thương chết thì bổn tọa mới là người tổn thất nhiều nhất”, âm thanh của Ý chí Đại Đạo pha lẫn sự oán độc và căm tức: “Nếu ông muốn cố gắng giữ Côn Thương lại thì một mình bộ tộc Côn Hỗn Độn của ông và Tô Minh cứ liều mạng sống chết với nhau đi, bổn tọa không nhúng tay vào nữa”.
Côn Thương là một quân cờ.
Là một quân cờ mang theo khí vận của Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo hao tốn rất nhiều tài nguyên và khí vận cho Côn Thương để dùng hắn giết chết Tô Minh.
Kết quả…
Thật sự thất vọng.
Mà bây giờ, Ý chí Đại Đạo đã cân nhắc lợi và hại.
Nếu cứ muốn cứu Côn Thương thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Với Đại Đạo mà nói, cái gọi là giá đắt đó không phải là phá hỏng chân thân thần hồn của Long Quy Hỗn Độn.
Mà là Quan Khuynh Thành.
Lai lịch của người đó, Đại Đạo đã đoán được phần nào.
Mà cô thì lại nổi điên thế nào đấy, hoàn toàn không cần mạng vì Tô Minh, hôm nay nếu thật sự muốn giữ Côn Thương đến cùng thì chắc chắn phải đánh Tô Minh đến chết mới thôi, khi đó có lẽ Quan Khuynh Thành cũng sẽ bỏ mặc tất cả mọi thứ, thiêu đốt huyết mạch đến chết thì thôi, mà Quan Khuynh Thành chết…
Thì tất cả cũng kết thúc.
Dù nó là ý chí Đại Đạo thì vẫn có thể sẽ bị người của dòng họ ở vực Hỗn Độn đó chém chết trong cơn tức giận.
Thế nên.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi.
“Tô Minh chết tiệt! Tại sao thứ rác rưởi như con kiến hôi đó lại được bảo tàng huyết mạch chấp nhận? Tại sao nó lại được đứa con cưng của trời mến mộ như thế?”, Ý chí Đại Đạo cực kỳ tức tối.
“Đại Đạo rõ ràng là đang muốn ăn cháo đá bát!”, nghe Ý chí Đại Đạo nói hôm nay sẽ không nhúng tay nữa, ông lão Côn U suýt tức hộc máu.
Rõ ràng mọi thứ là do Ý chí Đại Đạo sắp đặt ra.
Nói cách khác, tộc Côn Hỗn Độn rảnh quá nên muốn Côn Thương đi cưới Phượng Nguyên chắc? Cố tình đụng độ với Tô Minh, gây thù kết oán, thề sống chết với Tô Minh?
Kết quả…
Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.
Theo ông lão Côn U nghĩ, Ý chí Đại Đạo hoàn toàn có thể tự ra tay.
Có khó không?
Ý chí Đại Đạo chết tiệt!
Ông lão Côn U tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.
Hít một hơi thật sâu, ông lão Côn U nhắm mắt lại.
Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành động của ông ta.
Lọt vào mắt nhiều người đang có mặt ở đây, khiến họ hoảng hốt!
Mẹ nó!
Ông lão Côn U thật sự… Thật sự… Muốn từ bỏ Côn Thương ư?
Côn Thương lại hoảng hốt, đau khổ, tức giận, trái tim băng giá đến mức không nói thành lời.
“Thế nên mới nói đó chính là nỗi đau của một quân cờ”, Tô Minh thản nhiên nói, anh còn chưa nói hết lời thì đã đứng trước mặt Côn Thương.
Rắc!
Nhanh chóng nắm lấy cổ Côn Thương.
Sau đó bóp nát cổ hắn.
Thần hồn Côn Thương cũng không thể bỏ chạy được.
Khoảnh khắc giết chết hắn, khi Côn Thương hoàn toàn chết đi, Tô Minh có thể cảm nhận được mình đã nắm giữ bảo tàng huyết mạch được thêm một phần.
Sư yên tĩnh của bảo tàng huyết mạch đã tiêu tan đi phần nào.
Hay có thể nói là bảo tàng huyết mạch bị trói buộc, giờ phút này đã không còn sợi dây ràng buộc đó nữa.
Cảm giác đó cực kỳ rõ rệt.
Bảo tàng huyết mạch lại có sự thay đổi.
Lần này chỉ là một thay đổi nhỏ.
Đó là sự thay đổi mà Tô Minh không cần phải chìm vào không gian Huyết Sắc.
Bảo tàng huyết mạch chấn động phóng thích nguồn năng lượng khủng bố, đó là thứ năng lượng mà Tô Minh hoàn toàn không thể hiểu được.
Nguồn năng lượng đó điên cuồng thay đổi, tăng cường thể chết của Tô Minh.
Sau khoảng vài hơi thở.,
Tô Minh thở hắt ra một hơi.
Trong ánh mắt đầy bất ngờ vui vẻ.
“Dường như sức mạnh đã đạt tới con số một tỷ tám”.
Tất cả mọi sức mạnh khác trong cơ thể đều có tiến bộ hẳn.
“Thiên Nữ tiền bối đã đoán đúng, chỉ cần đánh chết Đại Đạo, để khí vận quay về thế giới Đại Thiên, khả năng nắm giữ của Ý chí Đại Đạo sẽ giảm xuống, tôi sẽ nắm giữ được bảo tàng huyết mạch nhiều hơn”.
Bù qua sớt lại.
Bấy giờ.
Cuối cùng Tô Minh cũng đã xác định được rồi.
Anh với Ý chí Đại Đạo sẽ là đối thủ, hai trăm phần trăm sẽ đối đầu nhau.
Người chết ta sống, người sống thì ta sẽ chết.
“Anh Hiên, em muốn rời khỏi đây”, đúng lúc này, Quan Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tô Minh, khẽ nói, giọng nói có chút quyến luyến.
Tô Minh im lặng.
Thiên nữ Tạo Hóa vẫn còn đang nói với Tô Minh về Quan Khuynh Thành là người mang Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm, cùng với tất cả những hậu quả khi cưỡng chế sử dụng Thần Cách Hỗn Độn.
Sắc mặt Tô Minh hơi khó coi.
Là đau lòng và một chút áy náy.
Theo thiên nữ Tạo Hóa nói thì Quan Khuynh Thành vì anh nên mới rước lấy phiền toái ngập trời!
Chuyện cô ấy có Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm đã bị lộ.
Tiếp theo đây, Quan Khuynh thành sẽ đối mặt với sự đuổi giết của những lão quái vật từ vực Hỗn Độn ư?
Tô Minh nói ngay không hề do dự: “Không được, em ở lại bên cạnh anh”.
Cùng nhau đối mặt.
Dù có phải đối mặt với những quái vật đáng sợ của vực Hỗn Độn.
Chương 657: Chiến lợi phẩm
Kể cả phải chết!
Đây là trọng trách của một người đàn ông.
“Anh Tô Minh! Anh không cần lo lắng cho sự an toàn của em, em có một nơi rất an toàn để đi”, Quan Khuynh Thành cười nói, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Tất nhiên là Tô Minh không tin.
Nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Em có một vị sư tôn đến từ tộc Ma Tuyền”.
Tô Minh chưa từng nghe thấy tộc Ma Tuyền.
Anh vừa định ngăn cản Quan Khuynh Thành thì thiên nữ Tạo Hóa kinh ngạc nói: “Tộc Ma Tuyền ư? Vậy thì anh để cô ta đi đi. Nếu như sư tôn của cô ta thật sự đến từ tộc Ma Tuyền, vậy thì hiện giờ ở khu vực Hỗn Độn chắc không có ai dám giết cô ta đâu, thậm chí còn không dám làm cô ta bị thương nữa. Ngược lại, nếu anh giữ cô ta ở bên mình thì khéo còn nguy hiểm hơn đấy”.
“Tộc Ma Tuyền là tộc gì?”, Tô Minh không hiểu, hỏi.
Khu vực Hỗn Độn chẳng phải là thế giới võ đạo mạnh nhất trong nền văn minh Xương sao?
Lẽ nào tộc Ma Tuyền còn mạnh hơn cả nền văn minh Xương?
“Tộc Ma Tuyền là tộc rất đặc biệt, không phải là sản vật di truyền của nền văn minh nào cả, ngược lại giống như một người ngao du ở hư không vậy. Có thể tộc Ma Tuyền kỷ nguyên này thì ở nền văn minh Xương nhưng kỷ nguyên sau lại ở một nền văn minh khác, không có nơi xác định. Nhưng tộc Ma Tuyền rất mạnh. Sức mạnh của nó không phải là mạnh bình thường mà rất quái dị, khiến người khác phải kiêng kị, có chết cũng không dám dây vào. Tộc Ma Tuyền có thể thông qua ảo giác và giấc mộng xâm chiếm vào tâm ý và tâm cảnh của tu giả võ đạo khiến người đó nảy sinh ra ma ý rồi nhanh chóng chìm vào ma đạo, thậm chí từ đó mất đi cơ hội lục đạo luân hồi và đến đời sau. Cũng chính vì đặc thù như vậy nên không có ai dám dây vào tộc Ma Tuyền cả”.
Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu, anh đã nhớ kỹ tộc Ma Tuyền này, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hình như lai lịch của Quan Khuynh Thành khá phức tạp và khó tưởng tượng.
Không chỉ có Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm, hơn nữa trực giác nói cho anh biết, ngay cả ý chí Đại Đạo cũng kiêng kị Quan Khuynh Thành. Hiện giờ Quan Khuynh Thành lại có sư tôn là cường giả ở tộc Ma Tuyền nữa.
“Tô Minh! Đừng nghĩ nhiều nữa, việc anh cần làm là biến mình thật mạnh, thật thật mạnh”.
Tô Minh gật đầu rồi lấy lại tinh thần.
Anh đột nhiên ôm chặt đầu của Quan Khuynh Thành rồi hôn lên trán cô ta một cái, nói: “Khuynh Thành! Chú ý an toàn nhé”.
Sắc mặt Quan Khuynh Thành đỏ ửng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Cô ta lưỡng lự một lát rồi biến mất.
“Thực lực vẫn chưa đủ!”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm.
Thực lực mạnh lên càng nhanh thì càng cảm thấy thời gian cấp bách. Anh càng cảm thấy mình phải mạnh hơn nữa.
“Tô Minh! Tôi có thể mời anh đến hoàng triều Bất Tử không?”, đúng lúc này, Đạm Đài Vô Tình đi đến bên cạnh Tô Minh, nói.
“Tất nhiên là được”, Tô Minh không do dự mà gật đầu.
Trước đó, mặc dù nhận thức của anh trong huyết sắc không gian nhưng anh vẫn ngầm biết được những chuyện ở thế giới bên ngoài.
Trong lúc nguy hiểm nhất, Đạm Đài Vô Tình đã tiêu tốn một bảo vật đỉnh cấp và cũng chắn ở trước mặt Tô Minh. Đây là điều mà anh không thể ngờ tới và cũng đã ghi nhớ trong lòng.
“Sẽ không làm anh thất vọng đâu! Đợi lúc anh quay về thì có thể đường đường chính chính tiêu diệt tộc Côn Hỗn Độn và cả học viện Tiên Lạc nữa”, giọng nói Đạm Đài Vô Tình đầy vẻ thần bí.
“Ố?”, Tô Minh ngạc nhiên và cũng có chút mong đợi.
Nói thật lòng thì Đạm Đài Vô Tình cũng khiến anh khó lòng nhìn thấu.
Đúng lúc này, đột nhiên Tô Minh ra tay.
Anh ngay lập tức khóa chặt Phượng Nguyên đang định bỏ chạy.
“Thánh nữ tộc Phượng Hoàng? Tôi bảo đảm là sẽ không giết cô dễ dàng như này, tôi sẽ khiến cô cảm nhận nỗi đau ‘sung sướng’ nhất của nhân gian”, Tô Minh nói từng câu từng chữ, sau đó châm kim xuống.
Sau đó không bận tâm đến Phượng Nguyên nữa.
Kim này thì Phượng Nguyên chắc chắn sẽ chết, hơn nữa quá trình chết cũng đủ dài và đau khổ.
Tô Minh thật sự hận Phượng Nguyên thấu xương.
Người phụ nữ độc ác này mà chết dễ quá thì không thể xả nỗi hận trong lòng anh.
Phượng Nguyên đã sợ đến nỗi mất hồn.
Cô ta muốn gào thét, muốn cầu cứu nhưng lúc này cô ta bị khóa chặt, dường như bị rơi xuống vực thẳm, căn bản không thể làm gì được.
Ở cách đó không xa, những người ở tộc Phượng Hoàng đều rụt cổ lại, đã sợ đến mức quỳ sụp xuống, tim như vỡ vụn.
Có trời mới biết họ sợ Tô Minh đến mức độ nào?
Kể cả lúc này nhìn thấy Phượng Nguyên bị Tô Minh dày vò gần chết.
Nhưng cũng chả có ai dám lên tiếng, chứ đừng nói đến cứu người.
“Tộc Côn Hỗn Độn và học viện Tiên Lạc tạm thời một mình anh thì chưa thể diệt được nhưng một tộc Phượng Hoàng nhỏ bé thì anh dễ dàng diệt được chăng? Theo ý của anh thì tạm thời cũng chưa động đến tộc Phượng Hoàng?”, Đạm Đài Vô Tình tò mò hỏi.
“Rõ ràng biết sẽ chết nhưng không thể thay đổi được vận mệnh, ngày nào cũng sợ hãi và tuyệt vọng, chẳng phải sẽ tốt hơn là hóa thành tro tàn ngay tức khắc sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại: “Đợi họ tận hưởng đủ rồi, tê dại rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự mình ra tay, ban cho họ cái chết nhân từ”.
Đạm Đài Vô Tình gật đầu, đôi mắt đẹp có chút khác thường. Cô ta cảm thấy Tô Minh cũng độc ác thật nhưng cô ta vẫn thích.
Một lát sau, Tô Minh lấy được một vài nhẫn không gian.
Đây tất nhiên là chiến lợi phẩm rồi. Trong đó quan trọng nhất là của Côn Thương và Đế Côn Đằng.
“Đúng là hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn”.
Tô Minh phát hiện ra trong nhẫn không gian của Côn Thương có hỏa chủng đỉnh cấp.
“Thái U Đạo Hỏa! Lợi lớn rồi đây”, Tô Minh thầm nghĩ.
Chỉ cần Thái U Đạo Hỏa tiến bộ một chút thì có thể giúp ích rất lớn cho mình, giúp mình tăng thêm sức chiến đấu.
Chương 658: Đứa con được Đại Đạo nâng đỡ
Một ngày sau…
Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình ngồi tu luyện trong tàu con thoi tác chiến.
Nói một cách chính xác là họ đang nuốt trọn hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn.
Còn Đạm Đài Vô Tình thì tò mò thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Minh.
Hai ngày sau, Tô Minh mở mắt ra.
“Có thu hoạch gì không?”, Đạm Đài Vô Tình hỏi với vẻ tò mò.
“Tất nhiên rồi”.
Đâu chỉ có thu hoạch?
Mà còn là thu hoạch lớn là đằng khác.
Sau khi hoàn toàn nuốt trọn được hỏa chủng Li Hỏa Hỗn Độn thì Thái U Đạo Hỏa liền lúc tăng lên cấp bậc bán bộ Hỗn Độn.
Tiến bộ này đâu chỉ là mười lần.
Trên thực tế, nếu như Tô Minh có thể nắm bắt được Li Hỏa Hỗn Độn thì tốt biết mấy. Bởi vì một khi hoàn toàn thành thục thì Li Hỏa Hỗn Độn sẽ là ngọn lửa ở cấp bậc Hỗn Độn chính thống.
Lúc đó nó còn mạnh hơn Thái U Đạo Hỏa rất nhiều.
Tiếc là Li Hỏa Hỗn Độn không dễ nắm bắt, không có huyết mạch Phượng Hoàng thì gần như không thể nắm bắt được.
Chính vì vậy, kể cả Li Hỏa Hỗn Độn mạnh hơn Thái U Đạo Hỏa rất nhiều nhưng Tô Minh vẫn chọn dùng Thái U Đạo Hỏa để nuốt trọn Li Hỏa Hỗn Độn, có thể gọi là khá lãng phí và xa xỉ.
Tất nhiên, kết quả cũng không tồi. Thái U Đạo Hỏa đã biến thành bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Sau này, nếu như có cơ hội nuốt trọn một loại Hỗn Độn Hỏa thì phải xóa đi cấp bậc bán bộ.
Bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đối với Tô Minh mà nói có tác dụng quá lớn.
Ngọn lửa này ngưng tụ với kiếm ý nhưng nếu phủ trên bia Huyền Diệu thì có thể nâng cao nhiều lần sức tấn công.
Ngoài ra còn có thể bao trùm toàn thân để làm phòng ngự đẳng cấp.
“Hoàng triều Bất Tử có kho báu vật không?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.
“Sao? Còn định quét sạch kho báu vật của hoàng triều Bất Tử sao?”, Đạm Đài Vô Tình cười khanh khách, nói.
Tô Minh thất thần.
Đúng thật là! Đẹp cũng có nhiều cấp bậc.
Vẻ đẹp của Đạm Đài Vô Tình thuộc kiểu, không cười thì thôi nhưng đã cười thì không ai có thể cưỡng lại được. Kể cả Tô Minh thuộc kiểu kiên định nhưng cũng không kìm chế được.
Đúng là đẹp không tì vết.
“Anh nhìn gì vậy?”, Đạm Đài Vô Tình thu lại nụ cười, thản nhiên nói rồi lại khôi phục lại vẻ ban đầu.
“Thanh Long Ngục Kiếm bị Đế Côn Đằng hủy hoại rồi, bây giờ trong tay tôi thiếu một thanh kiếm”, Tô Minh cười khổ nói: “Vì vậy, nếu như hoàng triều Bất Tử có kho báu vật thì khi đến hoàng triều Bất Tử, phiền cô tặng cho tôi một thanh kiếm”.
Mặc dù Ma La Kiếm rất mạnh nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng dùng được. Tô Minh thật sự cần một thanh kiếm dễ dùng hơn.
“Được thôi!”, Đạm Đài Vô Tình gật đầu, sau đó hỏi với vẻ hứng thú: “Tô Minh! Anh không tò mò là sao bổn công chúa lại mời anh đến hoàng triều Bất Tử sao?”
“Tại sao?”
Đúng thế! Tại sao cô ta lại mời mình đến hoàng triều Bất Tử?
“Mạo danh là người đàn ông của tôi, làm bia chắn đạn một lần cho tôi”, đáp án của Đạm Đài Vô Tình khiến Tô Minh không thể ngờ tới.
Đầu tiên chuyện này anh từng làm ở trái đất rồi.
Không ngờ đến thế giới Đại Thiên lại gặp phải?
Quan trọng là, đối phương đứng số một trong bảng xếp hạng tiên nữ, mình lại không thể nhìn thấu người con gái này.
Về lý mà nói thì không thể nào.
Người con gái tài năng và dung mạo như Đạm Đài Vô Tình căn bản không thể bị ép hôn được.
Hôn nhân của cô ta chắc phải nằm trong tay cô ta mới phải chứ?
Lạ thật!
“Chồng sắp cưới của tôi khá yêu nghiệt”, Đạm Đài Vô Tình thở dài, nói.
“Mạnh đến đâu?”, Tô Minh tò mò hỏi.
“Trong sân võ đạo hoàng triều của hoàng triều Bất Tử có đặt một viên đá võ đạo. Nghe nói viên đá đó là đá Tiên Thiên. Từ lúc chưa có thế giới Đại Thiên thì đã có viên đá võ đạo đó rồi. Hàng tỷ năm trở lại đây, viên đá võ đạo đó cứ đứng ở đó, được gọi là đá thần Bất Tử. Đá thần này có thể đoán được thực lực, thiên phú võ đạo và vận khí của tu giả võ đạo. Chỉ cần đập được một quyền trên đó là được. Quyền ấn càng sâu thì càng rõ nét và đá thần Bất Tử càng dễ nhận. Trên bề mặt đá thần Bất Tử đến giờ chỉ có hơn 90 quyền ấn, cũng chỉ có hơn 90 người có tư cách để lại quyền ấn, trong đó có 6 đường quyền ấn là Đại Đế để lại hồi còn trẻ. Còn chồng sắp cưới của tôi đập một quyền xuống còn sâu và rõ hơn cả quyền ấn của sáu vị Đại Đế đó”.
Tô Minh trầm ngâm không nói gì.
Có bản lĩnh đó!
Theo như ý của Đạm Đài Vô Tình, tiềm lực võ đạo của chồng sắp cưới của cô ta còn lợi hại hơn cả Đại Đế?
“Còn nữa không? Cô nói tiếp đi!”, Tô Minh tò mò, nói.
“Còn nữa, nghe nói lúc hắn sinh ra thì Đại Đạo ngâm nga 77 49 ngày không hết! Hắn vừa sinh ra thì trên trời giáng xuống một con đường Hỗn Độn. Dù sao thì lúc hắn sinh ra, xuất hiện rất nhiều dị tượng”.
Mắt Tô Minh sáng lên.
“Thiên nữ tiền bối! Thú vị đó! Đây là yêu nghiệt siêu cấp được Đại Đạo nâng đỡ. Xem ra, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là đứa con Đại Đạo khác. Hơn nữa, nghe Đạm Đài Vô Tình nói thì người này mạnh hơn Côn Thương rất nhiều”, Tô Minh và thiên nữ Tạo Hóa nói chuyện với nhau, có chút phấn khích.
Đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối cho.
Giai đoạn này, Tô Minh khao khát nhất là tìm được và giết chết đứa con Đại Đạo.
Đạm Đài Vô Tình như tặng mình cơ duyên này.
“Hắn tên là gì?”, Tô Minh hỏi.
“Chu Kình”.
Tô Minh đã ghi nhớ cái tên này rồi.
“Tô Minh! Anh đừng có bất cẩn. Mặc dù phụ hoàng của tôi rất khiêm tốn nhưng trên thực tế cũng được coi là một trong những cường giả mạnh nhất chỉ dưới Đại Đạo thôi. Phụ hoàng tôi rất ít khi khen người khác nhưng ông từng nói: ‘Trong lứa tuổi thanh niên, không có ai hơn được Chu Kình’”.
Lời bình phẩm quả là khủng khiếp!
“Khiến người khác kinh hãi hơn là Chu Kình rất được phụ hoàng và hoàng huynh của tôi, thậm chí là cả những cường giả máu mặt ở hoàng triều Bất Tử yêu thích”, Đạm Đài Vô Tình nói có chút bất lực.
“Hắn giỏi thế sao cô không thích?”, Tô Minh hỏi lại.
“Nói thế nào được nhỉ? Không biết có phải là ảo giác không nhưng tôi luôn cảm thấy hắn giấu mình rất kỹ, dường như có âm mưu với tôi và hoàng triều Bất Tử”, Đạm Đài Vô Tình chau mày, nói.
“Tôi hiểu rồi”, trong lòng Tô Minh thầm đoán, khả năng cao là Đại Đạo muốn ra tay với hoàng triều Bất Tử.
Chu Kình chắc là đứa con Đại Đạo rồi, tất cả những gì Chu Kình làm đều có bóng dáng của Đại Đạo trong đó.
Đại Đạo muốn ra tay với hoàng triều Bất Tử?
Tại sao?
Chương 659: Tô Minh là người đàn ông của con
Hoàng triều Bất Tử có gì đặc biệt sao?
Trong lòng Tô Minh thầm nghĩ nhưng lại không nghĩ ra điều gì nên anh cũng không muốn nghĩ nữa.
Lại là hai ngày sau…
Cuối cùng cũng đến được hoàng triều Bất Tử.
Vừa bước vào trong, Tô Minh đã vô cùng chấn động.
Hoàng triều Bất Tử mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Thậm chí còn mạnh hơn cả liên minh Hoang Thần.
Mặc dù hoàng triều Bất Tử vẫn ở trong thế giới Đại Thiên nhưng nó đã tự lập thành tiểu không gian.
Hơn nữa Tô Minh còn nhìn thấy linh mạch cực phẩm treo lơ lửng trên không trung.
Tô Minh nhìn thấy di chủng tiền sử cổ xưa xoay tròn trong hoàng triều Bất Tử.
Anh còn nhìn thấy một hoàng cung cổ xưa bày bố trận pháp ma thuật vô cùng lớn.
Tô Minh đến hoàng triều Bất Tử rồi đi vào phủ công chúa luôn. Sau đó anh nhận được tin là Chu Kình đi đến hư không để săn bắn, phải mấy ngày nữa mới quay về.
Và rồi Tô Minh bế quan ở phủ công chúa.
Đồng thời lúc này, tin Tô Minh vào phủ công chúa ngay lập tức truyền đi khắp hoàng triều Bất Tử.
Đây là thông tin vô cùng chấn động.
Vô số người trong hoàng triều Bất Tử đều giật mình kinh hãi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một người đàn ông vào trong phủ công chúa.
Và trong lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng tin này là sai thì Đạm Đài Vô Tình liền công khai tuyên bố một tin: “Tô Minh là người đàn ông của cô ta và thật sự đã vào phủ công chúa”.
Điều quan trọng là Tô Minh là người đàn ông của cô ta?
Ngay lập tức, mọi người ở hoàng triều Bất Tử đều đờ người ra.
Là chủ nhân của hoàng triều Bất Tử và cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương cách mấy triệu năm lại một lần nữa xuất hiện ở đại điện hoàng cung. Hơn nữa chân khí sục sôi ngút trời, quát: “Vô Tình! Lập tức vào cung, phụ hoàng có chuyện hỏi con”.
Giọng nói vang vọng, chứa đầy vẻ bá đạo, còn mang theo giọng phẫn nộ.
Cả hoàng triều Bất Tử đều bị bao trùm bởi khí tức này, ai nấy đều run rẩy.
Ngay cả những lão quái vật siêu cấp bế quan vô số năm, không biết rốt cuộc là sống hay chết, cả những người ẩn nấp trong nơi sâu thẳm của hoàng cung lúc này đều bị đánh thức, mở to mắt già nua quan sát.
Hình như Đạm Đài Vô Tình đã đoán được từ trước nên lúc này cũng không có thay đổi về cảm xúc.
Cô ta giẫm lên không trung đi đến hoàng cung trang nghiêm và cổ kính.
Lúc chưa vào đến đại điện thì giọng nói phẫn nộ của Đạm Đài Chân Thương vang lên, không chút che giấu, tất cả mọi người đều nghe thấy: “Vô Tình! Con đã đính hôn với Chu Kình, vậy mà giờ lại nói Tô Minh là người đàn ông của con? Giải thích cho ta nghe!”
“Phụ hoàng! Hôn sự của con trước nay đều do Người một tay quyết định, bao gồm cả việc đính hôn với Chu Kình”, giọng nói của Đạm Đài Vô Tình không lớn nhưng đủ để cả mọi người trong hoàng triều Bất Tử nghe thấy. Đạm Đài Vô Tình nói với vẻ bình tĩnh, không sợ hãi, không thù hận, không phẫn nộ.
“Mặc dù thế giới Đại Thiên rộng lớn nhưng chỉ có Chu Kình là ưu tú và xứng với con thôi”, Đạm Đài Chân Thương nói lớn hơn, âm thanh vang vọng, dường như muốn nghiền nát đất trời, dường như tổ hợp tất cả các quy luật đạo pháp, phải nói là vô cùng khủng khiếp.
“Chu Kình ưu tú nhất ư? Phụ hoàng nói đùa rồi! Nếu so sánh với Tô Minh thì Chu Kình chả là cái gì cả”, Đạm Đài Vô Tình nói.
Lời nói vừa dứt thì hàng tỷ người ở hoàng triều Bất Tử đều yên lặng.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thất thần, chỉ cảm thấy tai của mình có vấn đề.
Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”
Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.
Đạm Đài Vô Tình là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.
Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.
Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.
Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.
Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.
“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi! Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới. Đó là một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.
Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tình.
“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tình cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.
“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc. Vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.
Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.
Sau đó ông ta hỏi: “Vô Tình! Tại sao tên Tô Minh đó lại không cùng con đến gặp ta? Sợ ta vạch trần hắn sao?”
“Tô Minh đang bế quan tu luyện ạ”, Đạm Đài Vô Tình đáp.
Chương 660: Tộc Cổ Ma tái xuất
“Hừm! Bế quan cái quái gì? Chắc là sợ nên tìm cớ tránh trước chứ gì?”, đôi mắt già nua của Đạm Đài Chân Thương trở nên lạnh lùng. Người khác rắp tâm lừa gạt thì ông ta mặc kệ nhưng nếu gạt con gái ông ta thì không được.
Theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì con gái ông ta với Chu Kình mới là trời sinh một cặp. Và cũng chỉ có Chu Kình mới xứng với con gái ông ta.
Còn tất cả những thanh niên anh tài khác, bất luận tuổi tác thế nào hay có chiêu bài gì, có thiên phú và lai lịch ra sao, tất cả đều không là gì với Chu Kình cả.
Ánh mắt Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía bên ngoài hoàng cung, sau đó nhìn lên trên đá thần Bất Tử. Trên đó có in lại quyền ấn của Chu Kình, quá rõ, quá sáng so với tất cả quyền của mọi người, độc nhất vô nhị. Đến cả quyền ấn mà những Đại Đế thời trẻ để lại cũng bị lu mờ.
Vậy thì xin hỏi, còn ai hơn nữa?
Đạm Đài Vô Tình không phản bác lại và cũng không muốn khuyên phụ hoàng và mẫu hậu trong lúc này.
Tất cả chỉ đợi Tô Minh xuất quan và dùng thực tế để chứng minh.
Thấy Đạm Đài Vô Tình không nói gì, Đạm Đài Chân Thương tưởng rằng con gái mình đã lĩnh ngộ nên định khoát tay bảo con gái rời đi.
Nhưng đúng lúc này…
“Ố?”, Đạm Đài Chân Thương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài hoàng cung, nói: “Lão Tam về rồi sao?”
Lão Tam mà ông ta gọi, chính là con trai thứ ba của ông ta, Đạm Đài Vô Tồn.
Một lát sau, một người thanh niên từ bầu trời bên ngoài hoàng cung nhanh chóng xuất hiện.
“Nhi thần xin cầu kiến phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tồn lớn tiếng nói. Hắn không biết lúc này phụ hoàng và mẫu hậu đang ở trong đại điện, còn tưởng rằng phụ hoàng đang tu thân tĩnh dưỡng trong thâm cung.
Nhưng kể cả là vậy thì Đạm Đài Vô Tồn vẫn vui vẻ lớn tiếng cầu kiến.
Điều này chứng tỏ là có chuyện quan trọng.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn về hoàng cung.
Tất nhiên họ cũng nghe thấy tiếng hô lớn xin cầu kiến của Đạm Đài Vô Tồn, nhất thời ai nấy đều tò mò và mong đợi.
Hôm nay náo nhiệt thật!
“Chuẩn!”, Đạm Đài Chân Thương thản nhiên nói.
Đạm Đài Vô Tồn thấy kinh ngạc, phụ hoàng ở trong đại điện thật sao?
Lạ thật!
Nhưng hắn cũng không nói nhiều mà giẫm một bước lên không trung, vào hoàng cung rồi vào trong đại điện.
Lúc này mới nhìn thấy mẫu hậu và hoàng muội đều ở đây. Hơn nữa không khí còn vô cùng quái dị.
“Có chuyện gì không?”, Đạm Đài Chân Thương hỏi.
Đạm Đài Vô Tồn là người cũng được ông ta vô cùng coi trọng, chỉ sau Đạm Đài Vô Tình.
Lý do rất đơn giản, bởi võ đạo của Đạm Đài Vô Tồn cũng rất tốt.
Năm nay Đạm Đài Vô Tồn 170000 tuổi, rất trẻ nhưng đã đến cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 8, cũng là giỏi rồi.
Tất nhiên, nếu so với Đạm Đài Vô Tình thì vẫn còn kém xa.
Còn nếu so với Chu Kình thì căn bản không thể so sánh được.
Thời gian trước, Chu Kình đến hư không săn bắn, Đạm Đài Chân Thương bảo con trai thứ ba của mình đi cùng.
Như vậy thì ít nhiều cũng học hỏi được nhiều điều. Nếu như tâm trạng Chu Kình tốt, khéo còn chỉ bảo cho Đạm Đài Vô Tồn thì đó cũng là thu hoạch lớn.
Có thể đi bên cạnh Chu Kình đã là cơ duyên trời ban rồi.
“Phụ hoàng! Con quay về sớm là… Là vì mang về cho Người một tin tốt lành”, sắc mặt Đạm Đài Vô Tồn đỏ ửng, cảm xúc thay đổi rõ rệt.
Xem ra đúng là tin vui rồi.
Dù sao thì tính cách của Đạm Đài Vô Tồn khá trầm tĩnh. Điểm này thì Đạm Đài Chân Thương, Gia Cát Vân Thanh và Đạm Đài Vô Tình đều rõ. Nhất thời, mấy người đều yên tĩnh nhìn hắn.
“Ba ngày trước, con và em rể…”, Đạm Đài Vô Tồn định kể lại thì đã bị Đạm Đài Vô Tình cắt lời.
“Em rể? Chu Kình là Chu Kình chứ em rể gì chứ? Em không muốn gả cho hắn”, giọng nói của Đạm Đài Vô Tình nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.
“Em à, em…”, Đạm Đài Vô Tồn vừa định nói gì nhưng lại một lần nữa bị cắt lời, đó là Đạm Đài Chân Thương nói: “Vô Tồn! Con cứ nói đi, chuyện của Vô Tình và Chu Kình không đến lượt Vô Tình quyết định”.
“Vâng thưa phụ hoàng!”, Đạm Đài Vô Tồn hít một hơi thật sâu, nói: “Ba ngày trước lúc con và Chu Kình đang săn bắn thì gặp ngay tộc Cổ Ma”.
Gặp tộc Cổ Ma?
Lời nói vừa dứt thì không khí trong đại điện yên tĩnh hẳn.
Tộc Cổ Ma là đối thủ sinh tử của hoàng triều Bất Tử.
Trên thực tế, tộc Cổ Ma vốn là một chủng tộc sống trong hoàng triều Bất Tử nhưng ở thời viễn cổ vì họ có được một thiên tài siêu cấp, do cơ may có được công pháp và võ kỹ của Vu tộc trong truyền thuyết nên thực lực của tộc Cổ Ma tăng lên gấp nhiều lần.
Và chục triệu năm sau đó, từ thời viễn cổ nhảy vọt đến thượng cổ, tộc Cổ Ma trong thời kỳ hoàng kim và đỉnh phong có được hai Đại Đế, thậm chí lúc đó hoàng tộc, cũng chính là tộc Đạm Đài trong hoàng triều Bất Tử cũng không thể đỡ lại được với tộc Cổ Ma.
Vì quá mạnh nên tất nhiên tộc Cổ Ma cũng có dã tâm.
Lúc ở thời thượng cổ hậu kỳ, cuối cùng tộc Cổ Ma cũng tuyên chiến với tộc Đạm Đài, hơn nữa còn giết vào tận hoàng cung.
Trận chiến đó kéo dài liên tiếp mười mấy năm, vô cùng thê thảm.
Nếu không phải tộc Đạm Đài dựa vào sự hy sinh của bảy lão tổ, mượn long mạch siêu cấp ở dưới hoàng cung và cộng thêm một chút may mắn thì chắc đã bị tộc Cổ Ma chiếm rồi.
Tộc Cổ Ma chỉ kém một chút xíu thôi.
Chính vì thế mà họ đã bị đánh tan.
Trên thực tế, nếu như có thể thì tất nhiên là tộc Đạm Đài muốn diệt cỏ tận gốc. Nhưng tiếc là kể cả lúc đó đánh bại được tộc Cổ Ma nhưng bản thân họ cũng bị thiệt hại một nửa nên không có thực lực diệt cỏ tận gốc.