-
Chương 556-560
Chương 556: Liều mạng đến cùng
Vỏ quýt dày có móng tay ngọn, núi cao còn núi cao hơn.
Anh vẫn luôn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì kiếm ý bước vào cảnh giới Thăng Hoa, nghĩ lại có hơi buồn cười.
“Đúng là luân hồi bảy kiếp chẳng hề đơn giản, dù là thời viễn cổ và thời thượng cổ khi võ đạo phồn vinh nhất, võ tu có thể luân hồi bảy kiếp cũng là con số rất ít, lại càng miễn bàn đến việc cô ta thuộc tộc thú, lại càng đáng quý hơn”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích, những lời đó chất chứa sự khen ngợi dành cho Kim Tố Y.
Tô Minh cực kỳ bất ngờ, Kim Tố Y thì sao?
Còn bất ngờ hơn.
Người khác không biết đôi mắt Phá Vọng của Kim Tố Y mạnh đến mức nào sau thiên kiếp luân hồi, nhưng bản thân cô ta thì biết!
Mạnh dạn nói có thể giết người cao hơn ba hay thậm chí là bốn bậc trong nháy mắt.
Đúng là mạnh đến nỗi nghe như đang chơi trò gian lận.
Trong tình huống này, lại cân tài ngang sức?
Kim Tố Y thật sự không thể chấp nhận được, nhìn kỹ hơn có thể thấy hơi thở của cô ta trở nên nóng rực vì cảm xúc dao động quá dữ dội.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh, không cách nào tin nổi.
Sau đó.
Kim Tố Y hít một hơi thật mạnh, giơ tay lên nhét một viên thuốc vào miệng mình, cô ta lại quát lên, giọng nói trong trẻo ấy đã trở nên khàn khàn, phảng phất vẻ điên cuồng, muốn dùng hết tất cả mọi thứ để liều mạng.
Kim Tố Y đã nhét vào miệng mình viên Kiệt Khí Hoàn, một loại thuốc viên cao cấp nhất trong số các loại thuốc cao cấp, Kim Tố Y vô tình lấy được từ trong di tích của bán đế loài người.
Kiệt Khí Hoàn có tác dụng rất đơn giản, khi nuốt vào thì trong thời gian ngắn có thể ngưng tụ hết tất cả chân khí lại, đổi được thời gian bùng nổ ngắn ngủi.
Nên biết rằng dù là loài người hay tộc thú thì chân khí trong người đều chạy khắp các huyệt vị, khắp mọi ngóc ngách kinh mạch, mọi thế bào hay thậm chí là mỗi một thớ thịt.
Bình thường thì dù là người hay tộc thú đi chiến đấu, dù dùng hết sức cũng chỉ điều động được chân khí bên trong đan điền mà thôi, trong huyệt vị, trong ngõ ngách kinh mạch, trong tế vào, trong thớ thịt thì không thể điều động nổi, bởi vì một khi dùng đến sẽ tạo thành tổn thương không cách não cứu vãn được, nếu xui xẻo, có thể sẽ bị hủy cả căn cơ võ đạo.
Kim Tố Y dùng Kiệt Khí Hoàn là đang liều mạng đánh đổi, cũng chỉ để thắng!
Cô ta cứ như con cá mắc cạn.
Bị ép đến bước đường cùng, nếu cô ta không làm thế thì cũng chết trong tay Tô Minh, tại sao không thử một phen?
Sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Kiệt Khí Hoàn tan ra trong người Kim Tố Y.
Nhất thời, cơ thể Kim Tố Y chợt run lên dữ dội, cái run đó có tần suất và cường độ rất khủng khiếp.
Cũng rất đau, gương mặt Kim Tố Y méo mó không ra hình người, trông cứ như bản thể của Kim Bằng Thái Cổ trông rất đáng sợ.
Tất nhiên khí tức từ người Kim Tố Y cũng có sự thay đổi, nếu như một giây trước cô ta chỉ là biển rộng rít gào, hồng thủy ngập trời thì bây giờ đây cô ta đã biến nước biển rộng mênh mông thành nham thạch nóng chảy, biến thành thiêu đốt, làm tan chảy tất cả mọi thứ.
Cảnh giới võ đạo của Kim Tố Y bất giác đột phá lên thẳng cảnh giới Thiên Diễn bậc hai.
Đôi mắt màu tím giờ đã biến thành màu máu đen.
Hởi thở hủy thiên diệt địa dao động khiến Hoang Thành này dần bị chôn vùi!
Hoang Thành run lên cứ như thuyền lênh đênh trên mặt nước, có thể bị phá thành từng mảnh nhỏ bất kỳ lúc nào.
Vô số người của tộc thú bây giờ đang trở nên điên cuồng chui xuống đất, hoặc là trốn lên trời…
Sự hỗn loạn đầy tuyệt vọng.
Trong Hoang Thành, những cao thủ tộc thú của chín loài lớn mạnh nhất đều sợ hãi nhìn chằm chằm Kim Tố Y, quá đáng sợ, quá khủng khiếp, bởi vì chẳng có một ngoại lệ nào, cả tộc trưởng và thái thượng trưởng lão, hay người sống từ thời thượng cổ đến nay đều có cùng một cảm giác… Đó là Kim Tố Y có thể giết mình trong giây lát.
Nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi, có cả thấp thỏm bất an, cứ tra tấn họ không cách nào thở nổi.
Chẳng mấy chốc.
Khi Kiệt Khí Hoàn phát huy hết tác dụng của mình, hoàn toàn bùng nổ, đẩy chân khí lên đến đỉnh cao nhất, Kim Tố Y quát lớn: “Thiên Phạt Luân Hồi, Lôi Kiếp Vạn Thế!”
Trong giọng nói ấy có cả sấm sét.
Giọng nói hệt như vua sấm ngàn đời.
Một lời quyết định tất cả.
Cùng với tiếng hét đó là sấm sét màu tím đen to như đùi của người trưởng thành giáng xuống từ trên trời, vô cùng dài, rực rỡ chói mắt, luân hồi vô đạo, sấm sét trên cao tập trung vào Tô Minh, như một con rồng sấm sét đang giương nanh múa vuốt đánh về phía anh.
Con rồng đó có quy luật Luân Hồi cùng với quy luật Sấm Sét, quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức cả ngọn núi Vô Mệnh thủ đô của đế quốc Hoang Thú cũng hóa thành thế giới Luân Hồi và Sấm Sét.
Ảnh Luân Hồi bay đầy trời, dao động.
Sấm sét đánh xuống từ trên trời như chẳng muốn nể nang ai.
Cuối cùng sắc mặt Tô Minh cũng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng dù thế thì anh vẫn không bảo Thần Khôi ra tay, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn làm được.
Thậm chí anh còn có chút hào hứng và mong chờ.
Gặp được đối thủ mới có thể trưởng thành mà, đúng không?
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, kiếm Long Ngục trong tay anh lướt đi như gió, kiếm này đến kiếm khác, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.
Mỗi kiếm đều là bốn kiếp hợp nhất.
Mỗi kiếm đều có sức mạnh giết chết võ tu cảnh giới Thiên Diễn bậc một, bậc hai bình thường.
Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.
Chương 557: Tự bạo!
Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.
Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!
Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim Tố Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô, chẳng thể chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.
Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?
Không, là do con rồng sấm sét Kim Tố Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.
Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thể nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.
Kim Cửu Thương thở phào nhẹ nhõm.
Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn cơ và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.
Nhưng có thể đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.
Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.
“Thanh niên loài người đó chắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vô cùng vô tận như thế được.
Lão ta không tin đâu.
Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tô Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tô Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.
Nhưng vào ngay lúc này.
“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.
Thần thông này rốt cuộc cũng được dùng đến.
Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.
Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.
Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.
Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tô Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mới dám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.
Bây giờ thì lại chịu được rồi.
Trong nháy mắt.
“Ầm…”
Một cái chân Long Tượng đột nhiên hiện ra nơi chân trời, được phóng to vô số lần.
Hoang Cổ đánh úp tới như thể đang muốn lôi kéo mọi người bước vào thế giới Thái Cổ.
Chân Long Tượng trông sống động như thật.
Hơn nữa sự sắc bén muôn phần cùng với tốc độ của nó khiến lòng người rét lạnh, cắn nát tất cả không gian, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhanh chóng giẫm lên người con rồng sấm sét của Kim Tố Y.
“Bộp!”
Con rồng nát.
Thật sự đã nát.
Tuy thế, chân Long Tượng cũng nát.
Nhất thời, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Con ngươi của Kim Tố Y chợt mất đi ánh sáng, chua sót, cô ta nhìn Tô Minh thật lâu với vẻ tuyệt vọng.
Trên đời này, tại sao lại có một thiên tài như thế?
Hoàn toàn không cho những thanh niên cùng lứa khác đường sống!
Cô ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
“…”, Tiêu Nguyệt đã xúc động đến nỗi ngất đi, đầy xoay vòng vòng, hận không thể gào thét thật to.
Ninh Triều Thiên chỉ biết cúi đầu xuống mắng, cũng sắp điên rồi.
Kim Cửu Thương ở sâu trong Bằng Cư thì lại có cảm giác lảo đảo chợt ngã, sắc mặt trắng bệch như cương thi, đứng đó như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Còn những thế hệ sau của tộc Kim Bằng Thái Cổ vẫn còn đứng trong Bằng Cư cùng với thế hệ chi bên thì đã bị dọa đến nỗi khóc rống.
“Còn gì nữa không?”, Tô Minh nhìn về phía Kim Tố Y hỏi, có chút chờ mong từ tận đáy lòng.
Nhìn kỹ thì khóe miệng Tô Minh cũng có chút máu tươi.
Nói thật, lúc nãy anh cũng bị thương, Kim Tố Y tạo ra con rồng thật sự khó chơi quá.
Vết thương của Tô Minh cũng không nhẹ, chịu chấn động từ cả quy luật Luân Hồi lẫn quy luật Sấm Sét, lục phủ ngũ tạng anh không còn nằm ở vị trí cũ và cứ như vỡ vụn.
Nếu là võ tu khác thì nói không chừng đã chết rồi.
Nhưng Tô Minh thì lại khỏi trong giây lát, khả năng hồi phục vết thương của anh đúng là chơi gian lận.
Tô Minh vẫn chưa đã nghiện.
Cảm giác chiến đấu sống còn với Kim Tố Y thế này thật thoải mái, cũng rất hữu dụng trong việc gia tăng sức mạnh bản thân.
Anh thật lòng mong chờ Kim Tố Y có thể cho mình chút bất ngờ.
Đáng tiếc…
Kim Tố Y lắc đầu: "Không còn nữa rồi".
Giọng cô ta bình tĩnh nhưng pha chút chua sót.
Khi cô ta đang lắc đầu thì đột nhiên!
“Ầm…”
Bản thể cô ta chợt hiện ra, dài hơn bảy ngàn mét.
Quá lớn.
Bản thể vừa xuất hiện thì hai cánh đã úp lại, giam Tô Minh trong sải cánh của mình.
“Anh còn sống thì tộc Kim Bằng Thái Cổ hay thậm chí là đế quốc Hoang Thú đều sẽ lâm vào nguy hiểm, cho nên tôi xin lỗi”, giọng Kim Tố Y đầy kiên quyết và điên cuồng.
Chưa nói hết lời.
“Rầm rầm rầm rầm…”
Nổ tung!
Cô ta tự bạo.
Tự bạo không chút do dự nào.
Đó là điều tất cả mọi người không ngờ đến, bao gồm cả Kim Cửu Thương.
Dù sao Kim Tố Y cũng là một yêu nghiệt, không nói đến tộc Kim Bằng Thái Cổ, dù cho ra đế quốc Hoang Thú thì hàng tỷ năm trôi qua chắc cũng chỉ có một sự tồn tại luân hồi thành công.
Một yêu nghiệt như thế, yêu nghiệt có thể ảnh hưởng đến số mệnh của cả đế quốc Hoang Thú.
Làm sao có thể dễ dàng buông bỏ tính mạng của mình như thế được?
Chương 558: Không chết
Dù Kim Tố Y có nuốt Kiệt Khí Hoàn.
Sinh mệnh cô ta vẫn rất rất rất quan trọng, rất đáng giá.
Không nên xúc động như thế, bất ngờ tự bạo!
Đầu óc Kim Cửu Thương trống rỗng đứng sững sờ ở đó!
Những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí là tất cả tộc thú của đế quốc Hoang Thú này đều thế.
Kim Tố Y có sức mạnh tuyệt đối như thế, huống chi cô ta còn nuốt cả Kiệt Khí Hoàn để đẩy trạng thái lên mức cao nhất, tự bạo như thế, mọi thứ sẽ được khuếch đại nhiều hơn một người ở tầng Võ cao tự bạo.
Phía dưới, phần lớn kiến trúc của đế quốc Hoang Thú đều bị hóa thành tro tàn, trừ những cái đã được trận pháp vây quanh. Thế nhưng cả Bằng Cư lại không bị hư tổn gì, buộc lòng phải nói tộc Kim Bằng Thái Cổ che giấu rất sâu, cả phòng ngự của Bằng Cư cũng dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.
Ầm ầm ầm…
Dãy núi Vô Mệnh, núi Hỏa chắn quanh bán kính mấy ngàn dặm xung quanh đều vỡ nát, đổ xuống.
Cả thủ đô đế quốc Hoang Thú dưới chân núi Vô Mệnh đều chìm vào cảm giác quay về hỗn độn, quay về cái thời kỳ đó.
Sau đó là dòng khí hủy diệt cuồn cuộn ập tới, kéo dài cả mười phút.
Khoảng mười phút sau mới có hơi thở mở hỗn độn ra.
Mới yên tĩnh lại một chút.
Rất nhiều ánh mắt hoảng sợ run rẩy tìm kiếm khắp nơi, hòng tìm thấy bóng dáng Tô Minh, tuy rằng tất cả người tộc thú đều biết có lẽ thanh niên loài người đó đã chết rồi.
Không thể chưa chết được.
Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?
Hơn nữa có thể chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.
Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?
Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!
Nhưng suy cho cùng trước đó Tô Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.
Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.
Tìm đâu đó chừng vài phút.
Dường như chẳng còn gì nữa.
Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.
Đột nhiên!
“Cần gì phải tự bạo thế?”
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Đó là giọng của Tô Minh.
Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.
Họ thấy Tô Minh vẫn bình yên chẳng bị gì.
Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.
Sắc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.
Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.
Tại sao lại như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia Huyền Diệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y. Bia Huyền Diệu quá mạnh.
Tô Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim Tố Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này trông anh như chẳng sao cả.
“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim Cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.
Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.
“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút. Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tô Minh di chuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thể nhếch môi cười khẽ.
Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.
Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tuy tộc Kim Bằng Thái Cổ rất bá đạo trong bao năm qua, khiến người ta căm hận, trên thực tế, trong suốt hàng tỷ năm, có vô số tộc thú chất chứa oán hận và căm tức dành cho tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Thế nhưng giờ phút này đây, khi tộc Kim Bằng Thái Cổ bị dồn đến đường cùng, bị ép vào con đường chết thì vẫn có nhiều tộc thú có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Họ hi vọng rằng tộc Kim Bằng Thái Cổ tiếp tục đứng ra gánh vác, tiếp tục đưa những quân bài tẩy của mình ra để chống lại Tô Minh.
Nguyên nhân ấy hả, rất thiết thực, Tô Minh là loài người.
Dù tất cả các tộc thú khác trong đế quốc Hoang Thú đều mong tộc Kim Bằng Thái Cổ diệt vọng, nhưng họ lại không mong sự diệt vong đó đến từ tay loài người.
Tất nhiên, dù giờ phút này có rất nhiều kẻ mạnh trong tộc thú mang cảm xúc phức tạp cùng những suy nghĩ không thể nói rõ, nhưng chẳng có một ai dám đứng ra giúp tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Bởi vì Tô Minh quá mạnh!
Cả Kim Tố Y cũng đã bị Tô Minh nghiền nát, khi Kim Tố Y tự bạo cũng không thể thương tổn được Tô Minh thì trong số hàng tỷ người tộc thú này, có ai dám chắc mình sẽ đánh lại Tô Minh nữa?
Ngay sau đó.
Khi tất cả mọi người trong tộc thú đều nghĩ Tô Minh sẽ trực tiếp tiến vào Bằng Cư.
Chương 559: Muộn rồi
Nhưng bỗng nhiên.
"Chàng trai loài người, nếu lúc này tôi nói mình đồng ý mọi yêu cầu của cậu, rồi chúng ta coi như hòa, thấy sao?", Kim Cửu Thương bình tĩnh nói với giọng hơi van xin lẫn chút than thở mỏi mệt.
"Muộn rồi", Tô Minh không chút do dự lắc đầu.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
"Chàng trai loài người này, các cậu hay có câu làm gì cũng nhường nhịn nhau, để sau này còn gặp lại. Cậu thật sự muốn không chết không ngừng ư?", Kim Cửu Thương khàn khàn căm hận lại có chút điên cuồng nói.
"Đúng thế", Tô Minh vẫn bình tĩnh đáp.
"Được! Được! Được!", lần này, Kim Cửu Thương giận quá hóa cười: "Để xem cậu có thể vào Bằng Cư hay không! Không có lời mời của tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi thì dù là ai, hay cả cậu, muốn vào cũng là chuyện viển vông thôi!"
Lão ta vừa nói xong.
Đột nhiên.
Ầm ầm ầm ầm...
Cả khu vực Hoang Thành bất ngờ rung chuyển.
Giống như đã xảy ra một trận động đất cực mạnh.
Không những thế, trong trận rung chuyển kỳ lạ này, rõ ràng có thể cảm giác được thuộc tính Thổ đang điên cuồng đổ xô về Bằng Cư từ bốn phương tám hướng.
Xung quanh Bằng Cư bắt đầu hình thành màng sáng màu nâu lăn tăn sóng gợn.
Sau đó, từng luồng ánh sáng ấy như măng mọc tre già bất ngờ phóng thẳng lên cao.
Mỗi một luồng sáng trông như một bức tường bao bọc lấy Bằng Cư.
Hàng trăm ngàn luồng sáng tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, hình thành một không gian khép kín, bao quanh Bằng Cư.
Kế tiếp, ta có thể thấy các loại thuộc tính Thổ từ trong hư không, bầu trời, không gian... như bị thứ gì hô hoán, điên cuồng lao về phía Bằng Cư, rồi hòa vào vòng sáng màu nâu kia.
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, chỉ chốc lát sau, màng sáng màu nâu kia đã dày tới mấy chục mét, trông cực kỳ rắn chắc. Bấy giờ, trên màng sáng màu nâu ấy lại hiện lên từng đường vân như mai rùa.
Từng đường vân được phác thảo một cách rõ nét.
Mỗi một đường vân như đang củng cố cho lớp màng sáng kia.
Cuối cùng, màng sáng màu nâu ấy đã trở nên cứng rắn một cách không tài nào tưởng tượng nổi.
Khí thế tỏa ra từ trên những đường vân ấy dường như cất chứa một tầng phòng ngự đỉnh cấp.
Cảnh tượng ấy vừa chấn động lại đáng sợ.
Chẳng ai ngờ tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có chiêu đó.
Dù là Tô Minh cũng khá bất ngờ.
"Thế nên, chàng trai trẻ à, giờ cậu còn dám khoác lác nói mình có thể đi vào Bằng Cư không?", Kim Cửu Thương gằn từng chữ một nói: "Không gian phòng ngự này là chiêu do Đại Địa Huyền Vũ - Đại Đế của yêu thú từ thời viễn cổ sáng tạo ra. Nó tên là 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ'. Tổ tiên tộc Kim Bằng Thái Cổ chúng tôi là bạn thân của Đại Địa Huyền Vũ nên may mắn học được chiêu này. Và được truyền lại qua bao đời. Tôi đúng là thẹn với tổ tiên, hàng tỉ năm qua, đây là lần đầu tiên tộc Kim Bằng Thái Cổ bị ép đến nỗi phải dùng tới 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ'!"
Kim Cửu Thương nhấn nhá với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào.
Đó là niềm tự hào của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
"Giấu kỹ ghê!", lúc này, bên trong Hoang Thành, những cao thủ của 9 tộc thú khác cũng không khỏi than thở, bỗng dưng cảm thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 10 các tộc thú là do họ cố ý khiêm tốn. Chứ không thì họ cũng có đủ sức mạnh để vượt qua 9 tộc khác rồi.
Mọi người đều cảm thán, rồi lại quay sang nhìn Tô Minh.
Chắc chàng trai loài người này không thể lập nên kỳ tích gì nữa đâu nhỉ?
Việc gì cũng phải có một mức độ nhất định.
Tộc thú nào mà chưa từng nghe đến tên tuổi của Đại Địa Huyền Vũ chứ?
Trong lịch sử, tộc thú có rất nhiều Đại Đế, cũng chẳng ít hơn loài người là bao.
Trong số đó, người có lực phòng ngự mạnh nhất thì phải nói đến Đại Địa Huyền Vũ. Ông ấy nổi tiếng vì sức phòng ngự của mình. Cuối cùng, còn dựa vào nó để nhập đạo xưng Đế.
Trong lĩnh vực đó, có thể nói Đại Địa Huyền Vũ là người đứng đầu trong tất cả các Đại Đế.
Ông ấy tự nghĩ ra "Khiên Đại Địa Huyền Vũ", dù tộc Kim Bằng Thái Cổ chỉ học được chút ít và không có đủ sức mạnh để phát huy hết chiêu ấy. Thế nhưng, chỉ dùng để ngăn cản chàng trai loài người này thì chắc cũng dư sức rồi ấy nhỉ?
"Thú vị", Tô Minh đứng trước Bằng Cư, tận mắt nhìn thấy tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ hình thành, trong lòng lại thấy háo hức.
Anh có thể cảm giác được sự đặc biệt và tuyệt diệu của tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia.
Thứ tốt.
"Thiên nữ tiền bối, nếu tôi học được chiêu 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ' kia rồi thêm vào lực phòng ngự của cơ thể mình thì chắc sẽ mạnh lắm nhỉ?", Tô Minh không kiềm được hỏi.
Chương 560: Nó chỉ có thể giữ một tháng thôi, đúng không?
"Đương nhiên rồi, Đại Địa Huyền Vũ, ha ha... Bổn thiên nữ cũng có chút ấn tượng, đúng là một người có tư chất cực cao về mặt phòng ngự", Thiên nữ Tạo Hóa cười nói.
Tô Minh càng nóng lòng muốn thử, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa nghe nói và còn mở miệng khen thì quả là hiếm thấy.
"Phá hủy cái khiên Đại Địa Huyền Vũ kia đã rồi nói sau", Tô Minh đáp với giọng hừng hực ý chí chiến đấu.
Nếu Đại Địa Huyền Vũ tự mình thi triển "Khiên Đại Địa Huyền Vũ" thì Tô Minh sẽ tự mình hiểu lấy, trước mắt, anh không thể nào phá hủy nó dù có dùng hết những con bài chưa lật.
Nhưng chiêu này là do tộc Kim Bằng Thái Cổ thi triển, ha ha...
"Keng!"
Long Ngục Kiếm trong tay bỗng rung lên.
Anh vung kiếm lên, tức thì chém ra 99 nhát, rồi gộp lại thành 4 nhát.
Kiếm mang nối liền không dứt như sóng chấn động, phóng thẳng về phía khiên Đại Địa Huyền Vũ.
Nhát nhát chồng lên nhau.
Vả lại, còn tập trung vào cùng một chỗ.
Thế nên, sức mạnh của nó cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà.
Thoáng chốc, vị trí bị tấn công trên khiên Đại Địa Huyền Vũ chỉ tối đi một chút, chứ không có vẻ gì là bị đánh vỡ. Sau đó, chỗ đó lại bị ánh sáng màu nâu khác chảy tới lấp đầy, rồi còn nguyên như không.
Trông mà hãi!
"Đúng là khiến người ta phải than thở", Tô Minh thầm khen, rồi càng kính trọng Đại Địa Huyền Vũ - Đại Đế của tộc thú mà mình chưa có cơ hội được gặp kia hơn.
Lúc này, cả Hoang Thành đều phát ra từng tiếng hít sâu.
Ai cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.
Đòn tấn công của Tô Minh mạnh nhường nào thì mọi người đã được chứng kiến ở trận đánh với Kim Tô Y ban nãy. Nói thật, chắc từng lớp kiếm mang điên cuồng xếp chồng lên nhau kia có thể lập tức hạ gục một cao thủ Thiên Diễn tầng hai hay thậm chí là tầng ba của tộc thú. Thế nhưng, tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia lại không chút sứt mẻ.
Thật là đáng sợ.
"Tộc trưởng, đây... đây cũng quá trâu bò rồi!"
"Tộc trưởng, có khiên Đại Địa Huyền Vũ thì tộc Kim Bằng Thái Cổ chúng ta có thể đứng sừng sững ở Hoang Thành rồi. Dù là cao thủ đỉnh cấp của thế giới loài người tới cũng không thể làm gì được tộc ta".
"Tộc trưởng... đây... đây là thật ư?"
...
Đám lãnh đạo của tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh Kim Cửu Thương đều kích động đỏ mặt.
Nỗi sợ hãi và đau đớn khi Kim Độc và Kim Tố Y chết chợt biến mất sạch sành sanh.
"Chàng trai loài người, thế nào?", Kim Cửu Thương âm trầm hỏi.
"Rất mạnh", Tô Minh thành thật đáp.
Kim Cửu Thương lại nói: "Vậy làm hòa, bàn bạc nhé? Tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi đồng ý với mọi yêu cầu mà cậu muốn, rồi chúng ta bắt tay giảng hòa, thấy sao?"
"Chẳng sao cả", nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp từ chối.
"Cậu...", Kim Cửu Thương nổi giận.
Ngay cả vô số người trong tộc thú ở đế quốc Hoang Thú cũng thấy khó hiểu.
Cậu không thể phá hủy khiên Đại Địa Huyền Vũ, nhưng lại không chịu giảng hòa để lấy chỗ tốt, thế chẳng phải bị ngu thì là gì?
Tên nhóc loài người này cứng đầu thật!
"Hừ! Chàng trai à, kiêu ngạo quá cũng không tốt đâu. Để tôi xem cậu có thể làm gì khiên Đại Địa Huyền Vũ nào?", Kim Cửu Thương nén giận nói.
Lão ta chưa từng thấy người nào ngông cuồng như vậy.
Từ trước đến giờ, kiêu căng ngạo mạn là những từ thuộc về tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Giờ lại xoay ngược lại, đúng là khó chịu mà.
Nếu có thể, Kim Cửu Thương sẽ chặt Tô Minh ra làm tám khúc, khiến anh mãi mãi không được đầu thai.
"Nếu tôi không cảm giác sai thì tuy khiên Đại Địa Huyền Vũ rất mạnh, nhưng chỉ biết phòng ngự. Vả lại, nó còn được dựng nên từ thời viễn cổ. Mà theo hàng tỉ năm qua, cũng dần bị xói mòn, không có đủ năng lượng để bù vào và còn nhiều nguyên nhân khác. Suy ra, một khi bắt đầu sử dụng nó thì không lúc nào là không tiêu hao thuộc tính phòng ngự. Tôi đoán, chắc tấm chắn không gian này chỉ trụ được nhiều nhất là một tháng rồi sẽ tự mình biến mất", Tô Minh nhàn nhạt, cười cợt nói.
Trước mắt, với sức quan sát của Tô Minh thì đương nhiên là không đoán được.
Nhưng ai bảo có Thiên Nữ Tạo Hóa ở đây cơ chứ?
Cô ta chỉ liếc một cái đã nhìn ra, rồi nói toẹt ra lỗ hổng của nó.
Lần này, sắc mặt Kim Cửu Thương lập tức trắng bệch.
Và cũng hoảng thật sự!
Lý do tại sao lão ta dựng nên tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi mà vẫn muốn bàn bạc, giảng hòa hay thậm chí là trả một cái giá đắt. Còn không phải là vì biết chiêu này không dùng lâu dài được à?
Nhưng, không phải chỉ mình lão ta biết chuyện này sao?
Mà chuyện này ngoài tộc trưởng là lão ta ra cũng chẳng ai biết.
Có điều, chàng trai loài người trước mặt lại... lại biết tất cả.
Ngay cả chuyện tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ sẽ tiêu hao rồi ngày nào biến mất cũng biết.
Điều này... quả thật quá đáng sợ.
Kim Cửu Thương run rẩy suýt đứng không vững.
Trong con ngươi già nua tràn ngập tuyệt vọng.
Một tháng cũng không dài, đối với những tu giả võ đạo có trình độ như Tô Minh thì chỉ cần đứng đó tu luyện chút xíu thôi đã qua cả tháng rồi.
Một tháng sau, tộc Kim Bằng Thái Cổ phải làm sao bây giờ?
"Tộc... Tộc trưởng, điều đó là thật ư?", các cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh đều quay phắt sang nhìn Kim Cửu Thương, lạnh run người. Mấy phút trước, họ còn vui mừng phấn khởi. Lúc này, lại như lọt vào hầm băng. Có một số người còn đỏ cả mắt.
Kim Cửu Thương không đáp.
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc...
"Bịch, bịch, bịch!"
Có vài cao thủ trong tộc suýt nữa thì ngất xỉu.
Vỏ quýt dày có móng tay ngọn, núi cao còn núi cao hơn.
Anh vẫn luôn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì kiếm ý bước vào cảnh giới Thăng Hoa, nghĩ lại có hơi buồn cười.
“Đúng là luân hồi bảy kiếp chẳng hề đơn giản, dù là thời viễn cổ và thời thượng cổ khi võ đạo phồn vinh nhất, võ tu có thể luân hồi bảy kiếp cũng là con số rất ít, lại càng miễn bàn đến việc cô ta thuộc tộc thú, lại càng đáng quý hơn”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích, những lời đó chất chứa sự khen ngợi dành cho Kim Tố Y.
Tô Minh cực kỳ bất ngờ, Kim Tố Y thì sao?
Còn bất ngờ hơn.
Người khác không biết đôi mắt Phá Vọng của Kim Tố Y mạnh đến mức nào sau thiên kiếp luân hồi, nhưng bản thân cô ta thì biết!
Mạnh dạn nói có thể giết người cao hơn ba hay thậm chí là bốn bậc trong nháy mắt.
Đúng là mạnh đến nỗi nghe như đang chơi trò gian lận.
Trong tình huống này, lại cân tài ngang sức?
Kim Tố Y thật sự không thể chấp nhận được, nhìn kỹ hơn có thể thấy hơi thở của cô ta trở nên nóng rực vì cảm xúc dao động quá dữ dội.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh, không cách nào tin nổi.
Sau đó.
Kim Tố Y hít một hơi thật mạnh, giơ tay lên nhét một viên thuốc vào miệng mình, cô ta lại quát lên, giọng nói trong trẻo ấy đã trở nên khàn khàn, phảng phất vẻ điên cuồng, muốn dùng hết tất cả mọi thứ để liều mạng.
Kim Tố Y đã nhét vào miệng mình viên Kiệt Khí Hoàn, một loại thuốc viên cao cấp nhất trong số các loại thuốc cao cấp, Kim Tố Y vô tình lấy được từ trong di tích của bán đế loài người.
Kiệt Khí Hoàn có tác dụng rất đơn giản, khi nuốt vào thì trong thời gian ngắn có thể ngưng tụ hết tất cả chân khí lại, đổi được thời gian bùng nổ ngắn ngủi.
Nên biết rằng dù là loài người hay tộc thú thì chân khí trong người đều chạy khắp các huyệt vị, khắp mọi ngóc ngách kinh mạch, mọi thế bào hay thậm chí là mỗi một thớ thịt.
Bình thường thì dù là người hay tộc thú đi chiến đấu, dù dùng hết sức cũng chỉ điều động được chân khí bên trong đan điền mà thôi, trong huyệt vị, trong ngõ ngách kinh mạch, trong tế vào, trong thớ thịt thì không thể điều động nổi, bởi vì một khi dùng đến sẽ tạo thành tổn thương không cách não cứu vãn được, nếu xui xẻo, có thể sẽ bị hủy cả căn cơ võ đạo.
Kim Tố Y dùng Kiệt Khí Hoàn là đang liều mạng đánh đổi, cũng chỉ để thắng!
Cô ta cứ như con cá mắc cạn.
Bị ép đến bước đường cùng, nếu cô ta không làm thế thì cũng chết trong tay Tô Minh, tại sao không thử một phen?
Sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Kiệt Khí Hoàn tan ra trong người Kim Tố Y.
Nhất thời, cơ thể Kim Tố Y chợt run lên dữ dội, cái run đó có tần suất và cường độ rất khủng khiếp.
Cũng rất đau, gương mặt Kim Tố Y méo mó không ra hình người, trông cứ như bản thể của Kim Bằng Thái Cổ trông rất đáng sợ.
Tất nhiên khí tức từ người Kim Tố Y cũng có sự thay đổi, nếu như một giây trước cô ta chỉ là biển rộng rít gào, hồng thủy ngập trời thì bây giờ đây cô ta đã biến nước biển rộng mênh mông thành nham thạch nóng chảy, biến thành thiêu đốt, làm tan chảy tất cả mọi thứ.
Cảnh giới võ đạo của Kim Tố Y bất giác đột phá lên thẳng cảnh giới Thiên Diễn bậc hai.
Đôi mắt màu tím giờ đã biến thành màu máu đen.
Hởi thở hủy thiên diệt địa dao động khiến Hoang Thành này dần bị chôn vùi!
Hoang Thành run lên cứ như thuyền lênh đênh trên mặt nước, có thể bị phá thành từng mảnh nhỏ bất kỳ lúc nào.
Vô số người của tộc thú bây giờ đang trở nên điên cuồng chui xuống đất, hoặc là trốn lên trời…
Sự hỗn loạn đầy tuyệt vọng.
Trong Hoang Thành, những cao thủ tộc thú của chín loài lớn mạnh nhất đều sợ hãi nhìn chằm chằm Kim Tố Y, quá đáng sợ, quá khủng khiếp, bởi vì chẳng có một ngoại lệ nào, cả tộc trưởng và thái thượng trưởng lão, hay người sống từ thời thượng cổ đến nay đều có cùng một cảm giác… Đó là Kim Tố Y có thể giết mình trong giây lát.
Nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi, có cả thấp thỏm bất an, cứ tra tấn họ không cách nào thở nổi.
Chẳng mấy chốc.
Khi Kiệt Khí Hoàn phát huy hết tác dụng của mình, hoàn toàn bùng nổ, đẩy chân khí lên đến đỉnh cao nhất, Kim Tố Y quát lớn: “Thiên Phạt Luân Hồi, Lôi Kiếp Vạn Thế!”
Trong giọng nói ấy có cả sấm sét.
Giọng nói hệt như vua sấm ngàn đời.
Một lời quyết định tất cả.
Cùng với tiếng hét đó là sấm sét màu tím đen to như đùi của người trưởng thành giáng xuống từ trên trời, vô cùng dài, rực rỡ chói mắt, luân hồi vô đạo, sấm sét trên cao tập trung vào Tô Minh, như một con rồng sấm sét đang giương nanh múa vuốt đánh về phía anh.
Con rồng đó có quy luật Luân Hồi cùng với quy luật Sấm Sét, quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức cả ngọn núi Vô Mệnh thủ đô của đế quốc Hoang Thú cũng hóa thành thế giới Luân Hồi và Sấm Sét.
Ảnh Luân Hồi bay đầy trời, dao động.
Sấm sét đánh xuống từ trên trời như chẳng muốn nể nang ai.
Cuối cùng sắc mặt Tô Minh cũng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng dù thế thì anh vẫn không bảo Thần Khôi ra tay, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn làm được.
Thậm chí anh còn có chút hào hứng và mong chờ.
Gặp được đối thủ mới có thể trưởng thành mà, đúng không?
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, kiếm Long Ngục trong tay anh lướt đi như gió, kiếm này đến kiếm khác, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.
Mỗi kiếm đều là bốn kiếp hợp nhất.
Mỗi kiếm đều có sức mạnh giết chết võ tu cảnh giới Thiên Diễn bậc một, bậc hai bình thường.
Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.
Chương 557: Tự bạo!
Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.
Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!
Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim Tố Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô, chẳng thể chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.
Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?
Không, là do con rồng sấm sét Kim Tố Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.
Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thể nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.
Kim Cửu Thương thở phào nhẹ nhõm.
Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn cơ và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.
Nhưng có thể đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.
Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.
“Thanh niên loài người đó chắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vô cùng vô tận như thế được.
Lão ta không tin đâu.
Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tô Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tô Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.
Nhưng vào ngay lúc này.
“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.
Thần thông này rốt cuộc cũng được dùng đến.
Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.
Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.
Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.
Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tô Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mới dám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.
Bây giờ thì lại chịu được rồi.
Trong nháy mắt.
“Ầm…”
Một cái chân Long Tượng đột nhiên hiện ra nơi chân trời, được phóng to vô số lần.
Hoang Cổ đánh úp tới như thể đang muốn lôi kéo mọi người bước vào thế giới Thái Cổ.
Chân Long Tượng trông sống động như thật.
Hơn nữa sự sắc bén muôn phần cùng với tốc độ của nó khiến lòng người rét lạnh, cắn nát tất cả không gian, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhanh chóng giẫm lên người con rồng sấm sét của Kim Tố Y.
“Bộp!”
Con rồng nát.
Thật sự đã nát.
Tuy thế, chân Long Tượng cũng nát.
Nhất thời, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Con ngươi của Kim Tố Y chợt mất đi ánh sáng, chua sót, cô ta nhìn Tô Minh thật lâu với vẻ tuyệt vọng.
Trên đời này, tại sao lại có một thiên tài như thế?
Hoàn toàn không cho những thanh niên cùng lứa khác đường sống!
Cô ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
“…”, Tiêu Nguyệt đã xúc động đến nỗi ngất đi, đầy xoay vòng vòng, hận không thể gào thét thật to.
Ninh Triều Thiên chỉ biết cúi đầu xuống mắng, cũng sắp điên rồi.
Kim Cửu Thương ở sâu trong Bằng Cư thì lại có cảm giác lảo đảo chợt ngã, sắc mặt trắng bệch như cương thi, đứng đó như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Còn những thế hệ sau của tộc Kim Bằng Thái Cổ vẫn còn đứng trong Bằng Cư cùng với thế hệ chi bên thì đã bị dọa đến nỗi khóc rống.
“Còn gì nữa không?”, Tô Minh nhìn về phía Kim Tố Y hỏi, có chút chờ mong từ tận đáy lòng.
Nhìn kỹ thì khóe miệng Tô Minh cũng có chút máu tươi.
Nói thật, lúc nãy anh cũng bị thương, Kim Tố Y tạo ra con rồng thật sự khó chơi quá.
Vết thương của Tô Minh cũng không nhẹ, chịu chấn động từ cả quy luật Luân Hồi lẫn quy luật Sấm Sét, lục phủ ngũ tạng anh không còn nằm ở vị trí cũ và cứ như vỡ vụn.
Nếu là võ tu khác thì nói không chừng đã chết rồi.
Nhưng Tô Minh thì lại khỏi trong giây lát, khả năng hồi phục vết thương của anh đúng là chơi gian lận.
Tô Minh vẫn chưa đã nghiện.
Cảm giác chiến đấu sống còn với Kim Tố Y thế này thật thoải mái, cũng rất hữu dụng trong việc gia tăng sức mạnh bản thân.
Anh thật lòng mong chờ Kim Tố Y có thể cho mình chút bất ngờ.
Đáng tiếc…
Kim Tố Y lắc đầu: "Không còn nữa rồi".
Giọng cô ta bình tĩnh nhưng pha chút chua sót.
Khi cô ta đang lắc đầu thì đột nhiên!
“Ầm…”
Bản thể cô ta chợt hiện ra, dài hơn bảy ngàn mét.
Quá lớn.
Bản thể vừa xuất hiện thì hai cánh đã úp lại, giam Tô Minh trong sải cánh của mình.
“Anh còn sống thì tộc Kim Bằng Thái Cổ hay thậm chí là đế quốc Hoang Thú đều sẽ lâm vào nguy hiểm, cho nên tôi xin lỗi”, giọng Kim Tố Y đầy kiên quyết và điên cuồng.
Chưa nói hết lời.
“Rầm rầm rầm rầm…”
Nổ tung!
Cô ta tự bạo.
Tự bạo không chút do dự nào.
Đó là điều tất cả mọi người không ngờ đến, bao gồm cả Kim Cửu Thương.
Dù sao Kim Tố Y cũng là một yêu nghiệt, không nói đến tộc Kim Bằng Thái Cổ, dù cho ra đế quốc Hoang Thú thì hàng tỷ năm trôi qua chắc cũng chỉ có một sự tồn tại luân hồi thành công.
Một yêu nghiệt như thế, yêu nghiệt có thể ảnh hưởng đến số mệnh của cả đế quốc Hoang Thú.
Làm sao có thể dễ dàng buông bỏ tính mạng của mình như thế được?
Chương 558: Không chết
Dù Kim Tố Y có nuốt Kiệt Khí Hoàn.
Sinh mệnh cô ta vẫn rất rất rất quan trọng, rất đáng giá.
Không nên xúc động như thế, bất ngờ tự bạo!
Đầu óc Kim Cửu Thương trống rỗng đứng sững sờ ở đó!
Những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí là tất cả tộc thú của đế quốc Hoang Thú này đều thế.
Kim Tố Y có sức mạnh tuyệt đối như thế, huống chi cô ta còn nuốt cả Kiệt Khí Hoàn để đẩy trạng thái lên mức cao nhất, tự bạo như thế, mọi thứ sẽ được khuếch đại nhiều hơn một người ở tầng Võ cao tự bạo.
Phía dưới, phần lớn kiến trúc của đế quốc Hoang Thú đều bị hóa thành tro tàn, trừ những cái đã được trận pháp vây quanh. Thế nhưng cả Bằng Cư lại không bị hư tổn gì, buộc lòng phải nói tộc Kim Bằng Thái Cổ che giấu rất sâu, cả phòng ngự của Bằng Cư cũng dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.
Ầm ầm ầm…
Dãy núi Vô Mệnh, núi Hỏa chắn quanh bán kính mấy ngàn dặm xung quanh đều vỡ nát, đổ xuống.
Cả thủ đô đế quốc Hoang Thú dưới chân núi Vô Mệnh đều chìm vào cảm giác quay về hỗn độn, quay về cái thời kỳ đó.
Sau đó là dòng khí hủy diệt cuồn cuộn ập tới, kéo dài cả mười phút.
Khoảng mười phút sau mới có hơi thở mở hỗn độn ra.
Mới yên tĩnh lại một chút.
Rất nhiều ánh mắt hoảng sợ run rẩy tìm kiếm khắp nơi, hòng tìm thấy bóng dáng Tô Minh, tuy rằng tất cả người tộc thú đều biết có lẽ thanh niên loài người đó đã chết rồi.
Không thể chưa chết được.
Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?
Hơn nữa có thể chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.
Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?
Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!
Nhưng suy cho cùng trước đó Tô Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.
Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.
Tìm đâu đó chừng vài phút.
Dường như chẳng còn gì nữa.
Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.
Đột nhiên!
“Cần gì phải tự bạo thế?”
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Đó là giọng của Tô Minh.
Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.
Họ thấy Tô Minh vẫn bình yên chẳng bị gì.
Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.
Sắc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.
Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.
Tại sao lại như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia Huyền Diệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y. Bia Huyền Diệu quá mạnh.
Tô Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim Tố Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này trông anh như chẳng sao cả.
“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim Cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.
Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.
“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút. Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tô Minh di chuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thể nhếch môi cười khẽ.
Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.
Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tuy tộc Kim Bằng Thái Cổ rất bá đạo trong bao năm qua, khiến người ta căm hận, trên thực tế, trong suốt hàng tỷ năm, có vô số tộc thú chất chứa oán hận và căm tức dành cho tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Thế nhưng giờ phút này đây, khi tộc Kim Bằng Thái Cổ bị dồn đến đường cùng, bị ép vào con đường chết thì vẫn có nhiều tộc thú có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Họ hi vọng rằng tộc Kim Bằng Thái Cổ tiếp tục đứng ra gánh vác, tiếp tục đưa những quân bài tẩy của mình ra để chống lại Tô Minh.
Nguyên nhân ấy hả, rất thiết thực, Tô Minh là loài người.
Dù tất cả các tộc thú khác trong đế quốc Hoang Thú đều mong tộc Kim Bằng Thái Cổ diệt vọng, nhưng họ lại không mong sự diệt vong đó đến từ tay loài người.
Tất nhiên, dù giờ phút này có rất nhiều kẻ mạnh trong tộc thú mang cảm xúc phức tạp cùng những suy nghĩ không thể nói rõ, nhưng chẳng có một ai dám đứng ra giúp tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Bởi vì Tô Minh quá mạnh!
Cả Kim Tố Y cũng đã bị Tô Minh nghiền nát, khi Kim Tố Y tự bạo cũng không thể thương tổn được Tô Minh thì trong số hàng tỷ người tộc thú này, có ai dám chắc mình sẽ đánh lại Tô Minh nữa?
Ngay sau đó.
Khi tất cả mọi người trong tộc thú đều nghĩ Tô Minh sẽ trực tiếp tiến vào Bằng Cư.
Chương 559: Muộn rồi
Nhưng bỗng nhiên.
"Chàng trai loài người, nếu lúc này tôi nói mình đồng ý mọi yêu cầu của cậu, rồi chúng ta coi như hòa, thấy sao?", Kim Cửu Thương bình tĩnh nói với giọng hơi van xin lẫn chút than thở mỏi mệt.
"Muộn rồi", Tô Minh không chút do dự lắc đầu.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
"Chàng trai loài người này, các cậu hay có câu làm gì cũng nhường nhịn nhau, để sau này còn gặp lại. Cậu thật sự muốn không chết không ngừng ư?", Kim Cửu Thương khàn khàn căm hận lại có chút điên cuồng nói.
"Đúng thế", Tô Minh vẫn bình tĩnh đáp.
"Được! Được! Được!", lần này, Kim Cửu Thương giận quá hóa cười: "Để xem cậu có thể vào Bằng Cư hay không! Không có lời mời của tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi thì dù là ai, hay cả cậu, muốn vào cũng là chuyện viển vông thôi!"
Lão ta vừa nói xong.
Đột nhiên.
Ầm ầm ầm ầm...
Cả khu vực Hoang Thành bất ngờ rung chuyển.
Giống như đã xảy ra một trận động đất cực mạnh.
Không những thế, trong trận rung chuyển kỳ lạ này, rõ ràng có thể cảm giác được thuộc tính Thổ đang điên cuồng đổ xô về Bằng Cư từ bốn phương tám hướng.
Xung quanh Bằng Cư bắt đầu hình thành màng sáng màu nâu lăn tăn sóng gợn.
Sau đó, từng luồng ánh sáng ấy như măng mọc tre già bất ngờ phóng thẳng lên cao.
Mỗi một luồng sáng trông như một bức tường bao bọc lấy Bằng Cư.
Hàng trăm ngàn luồng sáng tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, hình thành một không gian khép kín, bao quanh Bằng Cư.
Kế tiếp, ta có thể thấy các loại thuộc tính Thổ từ trong hư không, bầu trời, không gian... như bị thứ gì hô hoán, điên cuồng lao về phía Bằng Cư, rồi hòa vào vòng sáng màu nâu kia.
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, chỉ chốc lát sau, màng sáng màu nâu kia đã dày tới mấy chục mét, trông cực kỳ rắn chắc. Bấy giờ, trên màng sáng màu nâu ấy lại hiện lên từng đường vân như mai rùa.
Từng đường vân được phác thảo một cách rõ nét.
Mỗi một đường vân như đang củng cố cho lớp màng sáng kia.
Cuối cùng, màng sáng màu nâu ấy đã trở nên cứng rắn một cách không tài nào tưởng tượng nổi.
Khí thế tỏa ra từ trên những đường vân ấy dường như cất chứa một tầng phòng ngự đỉnh cấp.
Cảnh tượng ấy vừa chấn động lại đáng sợ.
Chẳng ai ngờ tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có chiêu đó.
Dù là Tô Minh cũng khá bất ngờ.
"Thế nên, chàng trai trẻ à, giờ cậu còn dám khoác lác nói mình có thể đi vào Bằng Cư không?", Kim Cửu Thương gằn từng chữ một nói: "Không gian phòng ngự này là chiêu do Đại Địa Huyền Vũ - Đại Đế của yêu thú từ thời viễn cổ sáng tạo ra. Nó tên là 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ'. Tổ tiên tộc Kim Bằng Thái Cổ chúng tôi là bạn thân của Đại Địa Huyền Vũ nên may mắn học được chiêu này. Và được truyền lại qua bao đời. Tôi đúng là thẹn với tổ tiên, hàng tỉ năm qua, đây là lần đầu tiên tộc Kim Bằng Thái Cổ bị ép đến nỗi phải dùng tới 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ'!"
Kim Cửu Thương nhấn nhá với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào.
Đó là niềm tự hào của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
"Giấu kỹ ghê!", lúc này, bên trong Hoang Thành, những cao thủ của 9 tộc thú khác cũng không khỏi than thở, bỗng dưng cảm thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 10 các tộc thú là do họ cố ý khiêm tốn. Chứ không thì họ cũng có đủ sức mạnh để vượt qua 9 tộc khác rồi.
Mọi người đều cảm thán, rồi lại quay sang nhìn Tô Minh.
Chắc chàng trai loài người này không thể lập nên kỳ tích gì nữa đâu nhỉ?
Việc gì cũng phải có một mức độ nhất định.
Tộc thú nào mà chưa từng nghe đến tên tuổi của Đại Địa Huyền Vũ chứ?
Trong lịch sử, tộc thú có rất nhiều Đại Đế, cũng chẳng ít hơn loài người là bao.
Trong số đó, người có lực phòng ngự mạnh nhất thì phải nói đến Đại Địa Huyền Vũ. Ông ấy nổi tiếng vì sức phòng ngự của mình. Cuối cùng, còn dựa vào nó để nhập đạo xưng Đế.
Trong lĩnh vực đó, có thể nói Đại Địa Huyền Vũ là người đứng đầu trong tất cả các Đại Đế.
Ông ấy tự nghĩ ra "Khiên Đại Địa Huyền Vũ", dù tộc Kim Bằng Thái Cổ chỉ học được chút ít và không có đủ sức mạnh để phát huy hết chiêu ấy. Thế nhưng, chỉ dùng để ngăn cản chàng trai loài người này thì chắc cũng dư sức rồi ấy nhỉ?
"Thú vị", Tô Minh đứng trước Bằng Cư, tận mắt nhìn thấy tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ hình thành, trong lòng lại thấy háo hức.
Anh có thể cảm giác được sự đặc biệt và tuyệt diệu của tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia.
Thứ tốt.
"Thiên nữ tiền bối, nếu tôi học được chiêu 'Khiên Đại Địa Huyền Vũ' kia rồi thêm vào lực phòng ngự của cơ thể mình thì chắc sẽ mạnh lắm nhỉ?", Tô Minh không kiềm được hỏi.
Chương 560: Nó chỉ có thể giữ một tháng thôi, đúng không?
"Đương nhiên rồi, Đại Địa Huyền Vũ, ha ha... Bổn thiên nữ cũng có chút ấn tượng, đúng là một người có tư chất cực cao về mặt phòng ngự", Thiên nữ Tạo Hóa cười nói.
Tô Minh càng nóng lòng muốn thử, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa nghe nói và còn mở miệng khen thì quả là hiếm thấy.
"Phá hủy cái khiên Đại Địa Huyền Vũ kia đã rồi nói sau", Tô Minh đáp với giọng hừng hực ý chí chiến đấu.
Nếu Đại Địa Huyền Vũ tự mình thi triển "Khiên Đại Địa Huyền Vũ" thì Tô Minh sẽ tự mình hiểu lấy, trước mắt, anh không thể nào phá hủy nó dù có dùng hết những con bài chưa lật.
Nhưng chiêu này là do tộc Kim Bằng Thái Cổ thi triển, ha ha...
"Keng!"
Long Ngục Kiếm trong tay bỗng rung lên.
Anh vung kiếm lên, tức thì chém ra 99 nhát, rồi gộp lại thành 4 nhát.
Kiếm mang nối liền không dứt như sóng chấn động, phóng thẳng về phía khiên Đại Địa Huyền Vũ.
Nhát nhát chồng lên nhau.
Vả lại, còn tập trung vào cùng một chỗ.
Thế nên, sức mạnh của nó cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà.
Thoáng chốc, vị trí bị tấn công trên khiên Đại Địa Huyền Vũ chỉ tối đi một chút, chứ không có vẻ gì là bị đánh vỡ. Sau đó, chỗ đó lại bị ánh sáng màu nâu khác chảy tới lấp đầy, rồi còn nguyên như không.
Trông mà hãi!
"Đúng là khiến người ta phải than thở", Tô Minh thầm khen, rồi càng kính trọng Đại Địa Huyền Vũ - Đại Đế của tộc thú mà mình chưa có cơ hội được gặp kia hơn.
Lúc này, cả Hoang Thành đều phát ra từng tiếng hít sâu.
Ai cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.
Đòn tấn công của Tô Minh mạnh nhường nào thì mọi người đã được chứng kiến ở trận đánh với Kim Tô Y ban nãy. Nói thật, chắc từng lớp kiếm mang điên cuồng xếp chồng lên nhau kia có thể lập tức hạ gục một cao thủ Thiên Diễn tầng hai hay thậm chí là tầng ba của tộc thú. Thế nhưng, tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia lại không chút sứt mẻ.
Thật là đáng sợ.
"Tộc trưởng, đây... đây cũng quá trâu bò rồi!"
"Tộc trưởng, có khiên Đại Địa Huyền Vũ thì tộc Kim Bằng Thái Cổ chúng ta có thể đứng sừng sững ở Hoang Thành rồi. Dù là cao thủ đỉnh cấp của thế giới loài người tới cũng không thể làm gì được tộc ta".
"Tộc trưởng... đây... đây là thật ư?"
...
Đám lãnh đạo của tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh Kim Cửu Thương đều kích động đỏ mặt.
Nỗi sợ hãi và đau đớn khi Kim Độc và Kim Tố Y chết chợt biến mất sạch sành sanh.
"Chàng trai loài người, thế nào?", Kim Cửu Thương âm trầm hỏi.
"Rất mạnh", Tô Minh thành thật đáp.
Kim Cửu Thương lại nói: "Vậy làm hòa, bàn bạc nhé? Tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi đồng ý với mọi yêu cầu mà cậu muốn, rồi chúng ta bắt tay giảng hòa, thấy sao?"
"Chẳng sao cả", nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp từ chối.
"Cậu...", Kim Cửu Thương nổi giận.
Ngay cả vô số người trong tộc thú ở đế quốc Hoang Thú cũng thấy khó hiểu.
Cậu không thể phá hủy khiên Đại Địa Huyền Vũ, nhưng lại không chịu giảng hòa để lấy chỗ tốt, thế chẳng phải bị ngu thì là gì?
Tên nhóc loài người này cứng đầu thật!
"Hừ! Chàng trai à, kiêu ngạo quá cũng không tốt đâu. Để tôi xem cậu có thể làm gì khiên Đại Địa Huyền Vũ nào?", Kim Cửu Thương nén giận nói.
Lão ta chưa từng thấy người nào ngông cuồng như vậy.
Từ trước đến giờ, kiêu căng ngạo mạn là những từ thuộc về tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Giờ lại xoay ngược lại, đúng là khó chịu mà.
Nếu có thể, Kim Cửu Thương sẽ chặt Tô Minh ra làm tám khúc, khiến anh mãi mãi không được đầu thai.
"Nếu tôi không cảm giác sai thì tuy khiên Đại Địa Huyền Vũ rất mạnh, nhưng chỉ biết phòng ngự. Vả lại, nó còn được dựng nên từ thời viễn cổ. Mà theo hàng tỉ năm qua, cũng dần bị xói mòn, không có đủ năng lượng để bù vào và còn nhiều nguyên nhân khác. Suy ra, một khi bắt đầu sử dụng nó thì không lúc nào là không tiêu hao thuộc tính phòng ngự. Tôi đoán, chắc tấm chắn không gian này chỉ trụ được nhiều nhất là một tháng rồi sẽ tự mình biến mất", Tô Minh nhàn nhạt, cười cợt nói.
Trước mắt, với sức quan sát của Tô Minh thì đương nhiên là không đoán được.
Nhưng ai bảo có Thiên Nữ Tạo Hóa ở đây cơ chứ?
Cô ta chỉ liếc một cái đã nhìn ra, rồi nói toẹt ra lỗ hổng của nó.
Lần này, sắc mặt Kim Cửu Thương lập tức trắng bệch.
Và cũng hoảng thật sự!
Lý do tại sao lão ta dựng nên tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi mà vẫn muốn bàn bạc, giảng hòa hay thậm chí là trả một cái giá đắt. Còn không phải là vì biết chiêu này không dùng lâu dài được à?
Nhưng, không phải chỉ mình lão ta biết chuyện này sao?
Mà chuyện này ngoài tộc trưởng là lão ta ra cũng chẳng ai biết.
Có điều, chàng trai loài người trước mặt lại... lại biết tất cả.
Ngay cả chuyện tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ sẽ tiêu hao rồi ngày nào biến mất cũng biết.
Điều này... quả thật quá đáng sợ.
Kim Cửu Thương run rẩy suýt đứng không vững.
Trong con ngươi già nua tràn ngập tuyệt vọng.
Một tháng cũng không dài, đối với những tu giả võ đạo có trình độ như Tô Minh thì chỉ cần đứng đó tu luyện chút xíu thôi đã qua cả tháng rồi.
Một tháng sau, tộc Kim Bằng Thái Cổ phải làm sao bây giờ?
"Tộc... Tộc trưởng, điều đó là thật ư?", các cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh đều quay phắt sang nhìn Kim Cửu Thương, lạnh run người. Mấy phút trước, họ còn vui mừng phấn khởi. Lúc này, lại như lọt vào hầm băng. Có một số người còn đỏ cả mắt.
Kim Cửu Thương không đáp.
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc...
"Bịch, bịch, bịch!"
Có vài cao thủ trong tộc suýt nữa thì ngất xỉu.