-
Chương 546-550
Chương 546: Tính sổ
Tích lũy qua hàng tỷ năm, mới có một trăm triệu mà Tô Minh mở miệng đã đòi chín mươi triệu?
Bạch Thiên Giảo cho rằng bản thân đã đánh giá đủ cao về sự điên cuồng và tham lam của người trẻ tuổi này rồi, nào ngờ…
“Cậu Tô, chuyện… Chuyện… Chuyện này, tộc Bạch Phượng không lấy ra được! Lão đã nói tộc Bạch Phượng chỉ lưu trữ có ba mươi triệu khối hỏa tinh, sao có thể lấy ra được chín mươi triệu khối được chứ?”, Bạch Thiên Giảo như sắp khóc đến nơi, gương mặt ủ rũ, ông ta chưa từng bị ức hiếp như thế này bao giờ?
“Không lấy ra được thì đi mượn, tôi phải quan tâm đến cách các người gom cho đủ à?”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Chuyện này…,” Bạch Thiên Giảo cũng muốn cắn nát cả răng, ông ta thật sự căm phẫn, mà còn sợ hãi, khiếp sợ đến mức có thể có thể nuốt hết cả trăm ngàn người sống!
Nhưng Bạch Thiên Giảo cũng không dám cò kè mặc cả, bởi vì ông ta nhìn ra được nếu mình còn cò kè thì không chừng người trẻ tuổi này không hành động theo lẽ thường này sẽ lập tức bóp chết mình mất.
Nghĩ đến kết cục trước đó của Bạch Chấn Phong, chẳng phải chỉ vì nói nhiều nên đã chọc đến người trẻ tuổi này sao?
Bạch Thiên Giảo không muốn chết.
Bạch Thiên Giảo đành chịu, giọng nói như nghẹn ngào sắp chết, nói: “Cậu Tô, chuyện này… Lão làm không được, phải quay về trong tộc tộc Bạch Phượng, bẩm báo mọi chuyện với Tộc trưởng với cả Thái Thượng trưởng lão nữa”.
“Tất nhiên. Tôi là người biết điều. Cho ông ba ngày. Bây giờ người của tộc Bạch Phượng các người có thể cút được rồi, báo tin cho người có thể quyết định, ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chín mươi triệu khối hỏa tinh, nếu không tôi sẽ đi thẳng tới tộc Bạch Phượng một chuyến, cũng có lẽ sau này tộc Bạch Phượng sẽ bị xóa tên khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, Tô Minh khoát khoát tay nói.
Vậy mà thật sự đồng ý thỉnh cầu của Bạch Thiên Giảo!
Thật sự là thả đám người Bạch Thiên Giảo ra sao?
Thoáng chốc, ngay cả bản thân Bạch Thiên Giảo cũng ngây người.
Ông ta thỉnh cầu quay về tộc, cũng là vì còn một chút ít khát vọng và vọng tưởng, từ đó mới thốt ra theo bản năng. Theo ông ta thấy nếu Tô Minh không lấy được bồi thường tổn thất tinh thần vừa ý thì sẽ không thể nào thả đám người bọn họ đi.
Đám người bọn họ cũng giống như con tin vậy.
Nếu thật sự thả đi thì lấy đâu ra thứ để uy hiếp tộc Bạch Phượng, để bắt chẹt tộc Bạch Phượng?
Nói thẳng ra thì nếu những cường giả tộc Bạch Phượng bọn họ quay về trong tộc, bẩm báo tin tức cho Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão rồi thì đừng nói là Tô Minh lấy được chín mươi triệu khối hỏa tinh kia, mà trăm phần trăm là sẽ không lấy được gì cả, hơn nữa sẽ bị mấy người chí cường giả Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão truy sát.
Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn nhất, sao có thể đơn giản vậy được?
Trên trưởng lão còn có Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão, Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão không phải là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, thứ chín thì cũng là cấp độ cảnh giới bán bộ Thiên Diễn?
Tô Minh và đám người rối kỳ dị kia cho dù có thể miểu sát Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu thì cũng không thể vô địch được chứ?
Cũng không thể là đối thủ với mấy người Tộc trưởng và Thái thượng trưởng lão được chứ?
Đương nhiên, dù ngơ ngác nhưng Bạch Thiên Giảo và đám người tộc Bạch Phượng rất kích động.
Người trẻ tuổi này quả nhiên không hiểu đế quốc Hoang Thú, quả nhiên không rõ tộc Bạch Phượng, đúng là tính toán không chu toàn!
Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào mới đi?
“Cậu Tô, chúng… Chúng ta rời đi đây!”, Bạch Thiên Giảo vẫn biểu hiện run rẩy e sợ, chắp tay rồi vội vàng rời đi, những cường giả khác của tộc Bạch Phượng cũng không khác gì.
Một lúc sau, toàn bộ cường giả tộc Bạch Phượng đã rời đi.
Quả nhiên Tô Minh nói thì giữ lời, thật sự thả đám người Bạch Thiên Giảo đi.
Cách đó không xa, sắc mặt Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt lại bắt đầu thay đổi điên cuồng, sốt ruột rồi.
Tô Minh lại thả hổ về núi!
Đã thả hổ về núi rồi, sao còn có thể uy hiếp được nữa chứ?
Rốt cuộc Tô Minh nghĩ thế nào? Không hiểu nổi.
Ngoài ra, theo như lời vừa rồi của Tô Minh, ít nhất anh còn ở lại trong đế quốc Hoang Thú thêm ba ngày nữa?
Trời à!
Điên rồi sao?
Cho dù anh có mạnh cỡ nào, có vô địch ở đâu thì nơi này là đế quốc Hoang Thú, là đại bản doanh của đế quốc Hoang Thú, có quỷ mới biết bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu lão quái vật? Bao nhiêu dị chủng Thú Tộc?
Ở lại đây chính là tự tìm đến cái chết, sống đủ rồi hay sao!
Cho dù thực lực có mạnh, có yêu nghiệt, thủ đoạn có nhiều cũng không thể mạo hiểm như vậy!
Bên kia, những cường giả của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi Tô Minh, có không hiểu, có e dè, có đánh giá, có lo lắng…
“Kim Thanh, mời, tôi và cô đấu đơn, bây giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại nhìn Kim Thanh, làm ra động tác tay mời.
Kim Thanh suýt đã xụi lơ.
Đấu đơn?
Đấu đơn cái gì?
Kiến cùng rồng đấu đơn sao?
Kim Thanh kinh ngạc nhìn Tô Minh chằm chằm, kinh sợ khủng khiếp khiến tâm trạng cô ta sụp đổ hoàn toàn.
Anh trai, gọi anh là anh rồi, anh đã giết hanh Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu chỉ trong tích tắc, bây giờ có nhất thiết phải đấu cùng với thứ rác rưởi ngay cả cảnh giới Bất Tử cũng không phải như cô ta không?
“Tôi nhận thua!”, Kim Thanh gần như bật khóc, âm thanh nghẹn ngào, bị dọa sợ.
Thế nhưng.
Trả lời Kim Thanh lại là một luồng khí xoáy.
Khí xoáy lập tức giết chết Kim Thanh, Kim Thanh bị biến thành một vũng máu, thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Nếu nhận thua đã có thể sống sót thì còn báo thù cái gì?
Sư tôn suýt chút đã chết rồi, gia tộc Kim Bằng Thái Cổ là đầu sỏ gây ra, lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Ha ha ha…
Đừng nhìn thấy Kim Thanh vừa nãy bị dọa sợ bật khóc, gương mặt xinh đẹp lại có cảm giác như hoa lê trong mưa, nhưng Tô Minh rất rõ ràng, đây là cảm xúc và vẻ mặt Kim Thanh khi cô ta biết thực lực cách biệt xa cả vạn dặm, nếu như đổi lại thực lực anh không bằng Kim Thanh thì sao? Ha ha… Ước chừng bản thân sẽ bị Kim Thanh dùng một tay đập nát thịt mất.
Mà trong lúc Tô Minh giết Kim Thanh thì đám người Kim Lưu trên thực tế cũng có chút ít cơ hội cứu được Kim Thanh nhưng cũng không dám cứu.
Không ai là không sợ chết!
Ngay sau đó.
Còn chưa kịp đợi mọi người chớp mắt thì Kim Lạc cũng bị đánh thành hư vô. Chết!
Tô Minh tùy tiện đã đánh chết hai con kiến rồi.
Sau đó, ánh mắt Tô Minh lại nhìn sang đám người Kim Nham và Tê Đằng, hai người này so với Kim Thanh và Kim Lạc còn đáng chết gấp vạn lần.
Tô Minh nhìn chằm chằm Kim Nham và Tê Đằng, lập tức hai người đều bị dọa sợ, trực tiếp ngất xỉu…
“Cậu Tô, Kim Nham và Tê Đằng này tội chết vạn lần, cậu muốn giữ lại tra tấn hay là muốn giết chết ngay bây giờ?”, Kim Lưu lên tiếng, ít nhiều cũng có chút e sợ và nịnh nọt.
Chương 547: Đường đến tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ
Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh bị giết mà anh còn chẳng chút động lòng, đều có thể từ bỏ thì nói gì đến Kim Nham và Tê Đằng. Trên thực tế thì anh hận nỗi không thể băm hai kẻ này ra làm trăm mảnh. Bởi vì tất cả đều là do hai kẻ này gây nên.
“Xoẹt, xoẹt…”, Tô Minh không đáp lại mà tiện giơ tay lên. Hai đường kiếm quang kỳ dị đâm vào cơ thể của Kim Nham và Tê Đằng.
Vậy là xong rồi sao?
Đúng là xong rồi!
Bắt đầu từ hôm nay, hai kẻ này sẽ sống không bằng chết. Mỗi ngày sẽ đều đau khổ như có hàng chục ngàn con kiến gặm nhấm cơ thể họ.
Và sau bảy bảy bốn mươi chín ngày thì họ sẽ hóa thành đống xương trắng.
“Nói đi! Tộc Kim Bằng Thái Cổ của các người định giải quyết chuyện này như thế nào?”, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Kim Lưu hỏi.
“Bồi… Bồi thường về tổn thất tinh thần cho anh. Nhưng… Nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ không giàu bằng tộc Bạch Phượng, chúng tôi không thể lấy ra 20 triệu viên hỏa tinh được, mong anh giơ cao đánh khẽ”, Kim Lưu như sắp khóc đến nơi, nhưng ông ta đang nói dối. Mặc dù tộc Kim Bằng Thái Cổ không giàu như tộc Bạch Phượng nhưng vẫn có thể lấy ra 80 triệu viên hỏa tinh.
“Một trăm triệu viên hỏa tinh, không được thiếu một viên nào. Ngoài ra, tôi muốn tộc trưởng của Kim Bằng Thái Cổ và những kẻ có mặt ở đây đều phải tự sát”, Tô Minh chậm rãi nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí yên tĩnh lạ thường.
Ôi chúa ơi!
Tôi đang gặp Diêm Vương sao?
Chuyện này… Chuyện này…
Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt đứng cách đó không xa đều thấy choáng váng. Họ chưa từng gặp ai lại tàn độc như vậy?
Một trăm triệu viên?
Hơn nữa, còn muốn tộc trưởng của tộc Kim Bằng Thái Cổ và những trưởng lão có mặt ở đây phải tự sát?
Chuyện này…
Đúng là không thể tả nổi!
Đám Kim Lưu đều ngây người ra như hóa đá.
Tầm hơn chục hơi thở, đám trưởng lão của tộc Kim Bằng Thái Cổ cảm giác hơi thở nóng ran rồi nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt run rẩy và điên cuồng.
Ngang dọc gì cũng phải chết, hận nỗi không thể liều mạng với Tô Minh.
“Bình tĩnh!”, Kim Lưu thấp giọng nói, giọng khàn khàn.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Cậu chủ Tô! Tha được cho ai thì xin anh…”.
“Không phải mặc cả nữa, nếu không tôi sẽ đến diệt cả tộc Kim Bằng Thái Cổ đấy”, Tô Minh cười nói nhưng sắc mặt không hề có ý đùa cợt.
Kim Lưu trầm mặc không nói gì. Nhưng lúc này ông ta đã dùng cách đặc biệt để truyền thông tin về cho tộc của mình.
Rất nhanh…
Đột nhiên toàn thân Kim Lưu run rẩy, khí tức thay đổi như biến thành người khác.
Ngoài ra, hai mắt ông ta không chớp, toát ra ánh sáng màu vàng quái dị.
“Chàng trai! Cậu muốn diệt cả tộc Kim Bằng Thái Cổ sao? Tôi là Kim Cửu Thương, tộc trưởng của Kim Bằng Thái Cổ, xin được nghênh đón cậu ở trong tộc”, giọng nói trầm đục, đầy khí tức cổ xưa thốt ra từ miệng Kim Lưu.
Đây là tộc trưởng Kim Cửu Thương mượn thân thể của Kim Lưu, cách xa hàng vạn dặm nói chuyện với Tô Minh.
“Được lắm!”, Tô Minh gật đầu rồi nở nụ cười thích thú.
“Các người tạm thời không cần tự sát, đợi tôi diệt xong tộc Kim Bằng Thái Cổ thì các người hãy tự sát. Bây giờ hãy dẫn đường cho tôi”, Tô Minh nhìn đám Kim Lưu, nói.
Đám kiến nhãi nhép này di chết lúc nào chả được. Dù sao thì để họ tận mắt nhìn thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ bị diệt thì họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, như vậy mới thú vị.
Tất nhiên, để đám Kim Lưu dẫn đường cũng là thật. Dù sao ở đây cũng là đế quốc Hoang Thú, mình là loài người nên không quen đường ở đây, vì vậy cần có người dẫn đường.
“Vâng vâng, cậu chủ Tô! Xin mời”, Kim Lưu run rẩy, thần hồn và tư duy của ông ta đã quay lại, ông ta run rẩy gật đầu, không dám thể hiện ra cảm xúc phản bác và oán hận.
“Anh Tô Minh! Anh… Anh thật sự muốn đến tộc Kim Bằng Thái Cổ sao?”, Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên bước lại. Tiêu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, từ tận đáy lòng cô đều không muốn Tô Minh mạo hiểm.
Lần này Tô Minh sẽ đối mặt với tộc thú lớn, thậm chí có thể phải đối mặt với cả đế quốc Hoang Thú.
Nhưng cô cũng rõ, chuyện mà Tô Minh đã quyết định thì cô có nói gì cũng không thể thay đổi được.
Ninh Triều Thiên định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ biết cười khổ. Đến giờ ông vẫn run rẩy, cũng không biết nên nói gì.
“Nguyệt Nhi! Sư tôn! Hai người cũng đi cùng đi! Yên tâm, có con ở đây thì hai người sẽ được an toàn”, Tô Minh lên tiếng nói. Nếu hiện giờ để Tiêu Nguyệt và sư tôn rời khỏi đế quốc Hoang Thú thì tốt hơn. Dù sao thì thực lực của hai người cũng quá yếu, ở lại đế quốc Hoang Thú sẽ vướng chân anh, hơn nữa cũng không được an toàn. Nhưng Tô Minh vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng có thể lo cho họ được. Nếu đã vậy thì không cần phải bảo họ rời khỏi đây…
Sau đó, đám người Kim Lưu dẫn đường, Tô Minh, Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đi về phía Hoang Thành.
Hoang Thành là thành trì số một được xây dựng sau khi đế quốc Hoang Thú được thành lập, cũng là nơi mười tộc thú ngự trị và địa vị vô cùng cao ở đế quốc Hoang Thú.
Tất nhiên thể lượng của Hoang Thành cũng vô cùng lớn.
Tất cả cường giả đẳng cấp và yêu nghiệt tuyệt thế của đế quốc Hoang Thú đều tập trung ở Hoang Thành. Thống kê thì đế quốc Hoang Thú có khoảng 10 tỷ tộc nhân tộc thú, trong đó Hoang Thành có 3 tỷ.
Vì Hoang Thành quá rộng lớn nên cũng phân chia thành mấy chục ngàn đường phố và mấy trăm khu thú.
Trong đó mười tộc thú đều tự thống trị khu thú của mình, như Kim Bằng Thái Cổ thống trị khu thú có tên là khu thú Kim Bằng.
Các khu nhà mà Kim Bằng Thái Cổ sống đều san sát nhau, vô cùng rộng lớn và hào hoa tráng lệ, dùng gỗ cây đặc biệt dựng nên, và được gọi là Bằng Cư.
Trong Bằng Cư lúc này…
Trong tòa kiến trúc tháp gỗ chín tầng đột nhiên dấy lên khí tức khiến người ta ớn lạnh.
Chương 548: Kim Độc quay về
Khí tức trầm nặng và đầy vẻ phẫn nộ.
Chỉ với khí tức này đã có thể đè nặng khiến tộc nhân có huyết mạch nòng cốt và ngoại lai của tộc Kim Bằng Thái Cổ sống trong Bạch Cư đều ngạt thở.
Không chỉ vậy, khí tức khủng khiếp này còn lan tỏa ra khắp khu thú Kim Bằng thậm chí là cả Hoang Thành.
Đồng thời lúc này, những thông tin về Tô Minh đã bắt đầu truyền đi khắp Hoang Thành.
Sở dĩ được truyền đi nhanh như vậy là vì tộc Bạch Phượng cũng sống ở Hoang Thành. Và sau khi mấy trưởng lão của Bạch Phượng khó khăn lắm mới sống sót quay được về Hoang Thành đã báo cáo tất cả mọi chuyện cho tộc trưởng và thái thượng trưởng lão trong tộc biết, vì vậy khó tránh việc những thông tin kia cũng bị rò rỉ theo.
Càng không nói đến việc trong Hoang Thành còn có một số tộc thú cổ xưa như tộc Ly Tháp có được khả năng bói toán hay đoán trước, vì vậy cũng nhận được một số thông tin.
“Một thằng nhóc ở loài người, mới 20 tuổi, chỉ ở cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ mà có thể giết được Bạch Chấn Phong- đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng. Chuyện… Chuyện này là thật hay giả vậy?”
“Không... Không cảm nhận được khí tức phẫn nộ và khủng khiếp toát ra từ Bạch Cư sao? Khí tức đó rõ ràng là khí tức của tộc trưởng Kim Cửu Thương của Kim Bằng Thái Cổ thì chắc tin đó là thật. Nếu không thì Kim Cửu Thương không thể phẫn nộ như vậy được”.
“Nghe nói, thằng nhóc đó muốn tộc Bạch Phượng phải lấy ra đủ 80 triệu viên hỏa tinh, nếu không sẽ tắm máu tộc Bạch Phượng. Trời ơi! 80 triệu viên hỏa tinh, đúng là điên rồi”.
“Đâu chỉ có thế? Hình như thằng ranh đó còn đang đến Hoang Thành nữa? Hình như là nhằm vào Kim Bằng Thái Cổ. Đúng là không thể ngờ, Kim Bằng Thái Cổ hống hách bá đạo hàng tỷ năm giờ lại dây vào một thằng nhóc ở loài người”.
…
Khắp Hoang Thành bắt đầu bàn luận, không khí vô cùng náo nhiệt.
Có người mong đợi, kinh hãi, có cả phẫn nộ.
Ngay cả nhiều tộc thú trong 10 tộc thú lớn phái người đi trà trộn vào đám người đang hỗn loạn ở Hoang Thành, không biết là đi thêm dầu vào lửa hay đi thăm dò tin tức.
Dù sao thì cũng vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên…
“Triệu hồi Kim Độc!”, một giọng nói vang lên từ sâu trong Bạch Cư.
Giọng nói trầm đục, yên tĩnh nhưng lại vang vọng khắp Hoang Thành.
Không chỉ vậy, giọng nói dường như còn thêm chút mật pháp khủng khiếp khó ngờ nên giọng nói có thể hóa thành giọng nói bay bổng vang vọng lên không trung.
Kim Độc?
Lúc này sắc mặt nhiều tộc nhân thú tộc ở Hoang Thành đều biến sắc, họ càng tin rằng người thanh niên ở loài người sắp đến đây.
Hơn nữa, chắc chắn là người đó rất mạnh, còn mạnh hơn cả trong lời đồn.
Nếu không thì sao Kim Bằng Thái Cổ phải triệu hồi Kim Độc?
Kim Độc như một vì sao sáng, có danh tiếng vô cùng lớn ở đế quốc Hoang Thú.
Bảy mươi ngàn năm trước, lúc Kim Độc sinh ra, đến khi mới 29 tuổi đã thức tỉnh được thể Vĩnh Hằng Thái Cổ.
Thể chất đặc biệt, không chỉ có trong loài người mà còn có trong tộc thú.
Nhưng, tỉ lệ thể chất đặc biệt trong tộc thú rất thấp, thấp hơn nhiều so với con người, cũng vì vậy mà chứa hàm lượng vàng đến kinh người.
Thể Vĩnh Hằng Thái Cổ là nổi bật nhất trong thể chất đặc biệt đó.
1300 tuổi, Kim Độc đã đạt đến cảnh giới Bất Tử, tạo nên tốc độ tu võ nhanh nhất trong triệu năm trở lại đây của Kim Bằng Thái Cổ.
9000 tuổi, lúc đó Kim Độc đã đạt đến cảnh giới Bất Tử vòng thứ 3 và đã giết được đại trưởng lão của tộc Cá Voi tím. Vị đại trưởng lão đó ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6, vậy mà bị người thấp hơn mình ba cảnh giới giết chết. Đây cũng là kỳ tích chiến đấu vượt cấp kinh khủng nhất trong triệu năm trở lại đây của Kim Bằng Thái Cổ.
Sau đó, thông tin về Kim Độc cũng biến mất.
Có người nói Kim Độc tu luyện tẩu hỏa nhập ma và chết.
Có người nói Kim Độc quá yêu nghiệt, trời cao đố kỵ nên bị chết trong tay chúa trời.
Có người nói Kim Độc ra khỏi núi Vô Mệnh đến thế giới loài người rồi chết trong tay cường giả nào đó rồi.
Đến giờ, đã 60000 đến 70000 năm qua đi, trên thực tế thì truyền thuyết về Kim Độc đã mai một dần.
Dường như đã trở thành người của quá khứ. Nhưng thật không ngờ…
Kim Độc vẫn còn sống?
Hơn nữa vẫn còn ở trong đế quốc Hoang Thú?
Thật hay giả vậy?
Sao cứ có cảm giác thật hoang đường?
Lúc này không chỉ có những người trong tộc thú bình thường ở đế quốc Hoang Thú không thể chấp nhận nổi mà ngay cả tộc thú trong mười tộc thú lớn kia cũng trầm ngâm, họ hoàn toàn kinh ngạc.
Nếu đây là thật thì tộc Kim Bằng Thái Cổ ẩn mình kỹ thật.
“Kim Độc quay về rồi đây!”, nhưng một lát sau một giọng nói đột nhiên từ trên trời truyền lại trong lúc mọi người đang nghi ngờ đâu là thật giả.
Có thể nghe thấy rõ trên không trung xuất hiện một vết nứt và một bóng hình đi ra khỏi đó.
Người này bước từng bước, nhất thời có vô số ánh mắt nhìn lên đó, nhìn chằm chằm vào Kim Độc.
Nhiều người như muốn thiêu đốt máu tươi trong người mình. Họ như sắp phát điên.
Đó… Đó đúng là Kim Độc rồi.
“Cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8?”, sau đó không ít người trợn trừng mắt, con ngươi như muốn bay ra ngoài?
Cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8 ư?
Chương 549: Thể Thất Thế Luân Hồi
Mới 70000 tuổi?
Wao!
Đùa gì vậy?
Hơn nữa, nếu mọi người nhớ không nhầm thì Kim Độc có năng lực chiến đấu vượt cấp khủng khiếp.
Thật khủng khiếp!
“Khá khen cho Kim Độc…”, Hồ Nguyên là tộc trưởng của tộc Hồ ly chín đuôi- một trong mười tộc thú lớn. Lúc này ông ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kim Độc ở trên không trung, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động và kiêng kị.
“Kim Độc! Xin đợi ở phạm vi 10000 mét trước cửa Bạch Cư”, sau đó một giọng nói già nua trầm độc vang lên, đó là giọng của Kim Cửu Thương.
“Rõ!”, Kim Độc bước một bước lên và bước chuẩn đến vị trí 10000 mét trước cửa Bạch Cư, trong tay cầm đoản đao đã mục nát và han gỉ. Đoản đao nắm trong tay, mũi đao cắm xuống đất, tay còn lại nắm chặt chuôi đao. Hắn khẽ nhắm mắt lại, toàn thân như hòa vào thế giới thiên nhiên.
Trong lúc tất cả tộc thú đều nhìn chằm chằm vào Kim Độc với ánh mắt kinh hãi thì đột nhiên giọng nói già nua của Kim Cửu Thương lại vang lên: “Kim Tố Y quay về!”
Lời nói vừa dứt thì Hoang Thành lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, tộc trưởng và thái thượng trưởng lão của chín tộc còn lại như tộc Hồ ly chín đuôi, Cá voi tím hay tộc Bạch Phượng đều như ngạt thở.
Họ nghe thấy gì thế này?
Kim Tố Y?
Đùa gì vậy?
Ngay cả những tộc nhân có huyết mạch nòng cốt và ngoại lai của tộc Kim Bằng Thái Cổ đều ngây dại, suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.
Kim Tố Y?
Kim Tố Y vẫn còn sống ư?
Đó là Kim Tố Y xuất hiện trong truyền thuyết vào 170000 năm trước.
Thời đại của cô ta như hoa sớm nở tối tàn nhưng lại như ngôi sao rơi chói lóa.
Kim Tố Y mang trong mình Thể Thất Thế Luân Hồi.
Mỗi lần sống đến năm 7777 tuổi là sẽ chết, mang theo ký ức và thực lực luân hồi chuyển thế.
Sau khi luân hồi quay về thì sẽ tiếp tục tu luyện được hai đời nữa, có nghĩa là lặp lại đời thứ nhất.
Nếu như bảy đời mà luân hồi thành công thì nghe nói có thể luyện thành công ‘Luân Hồi Thiên Kiếp’, đây là chiêu thần thông chuyển thế được xếp top 3 trong bảng xếp hạng của đế quốc Hoang Thú.
Xếp trong top 3 tức là thế nào?
Hiện giờ, đế quốc Hoang Thú bao gồm cả mười tộc thú lớn và tất cả tộc thú và tộc nhân, không có bất cứ ai có thể tu luyện thành công thần thông top 30.
Nghe đồn, vì thời đại hiện giờ thiếu tài nguyên hoang cổ, đối với thú tộc mà nói có nghĩa là thiếu đi chìa khóa tu luyện được những môn thần thông mạnh đó.
Năm đó Kim Tố Y vô cùng yêu nghiệt. Đã luân hồi chuyển thế thành công sáu đời rồi, hơn nữa mỗi đời đều vô địch tuyệt đối.
Đặc biệt là đến đời thứ 6, lúc mà Kim Tố Y đạt đến 7777 tuổi và cảnh giới võ đạo là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9.
Điều này đúng là đáng kinh ngạc, nó đã phá vỡ thế giới quan của tu giả võ đạo.
Nhưng…
Đời thứ 7 sau đó là không còn nữa…
Không còn đời thứ 7…
Tất cả tộc thú đều tưởng rằng Kim Tố Y không luân hồi thành công đời thứ 7, nhưng điều này cũng là bình thường. Dù sao thì thật sự thành công và có thể tu luyện được ‘Luân Hồi Thiên Kiếp’ thì chắc Kim Tố Y đã phá vỡ được quy luật phát triển của võ đạo hàng tỷ năm của thú tộc rồi.
Nhưng lúc đó Kim Tố Y luân hồi không thành công đời thứ 7, mất tích bặt vô âm tín. Điều này cũng khiến các tộc thú khác, bao gồm cả chín tộc thú lớn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nào ngờ…
What?
Kim Tố Y thật sự chuyển thế thành công đời thứ 7 sao?
Không hề thất bại?
Chỉ có điều cô ta ẩn thân quá giỏi.
Rốt cuộc Kim Bằng Thái Cổ ẩn mình giỏi đến mức nào?
Nếu như không phải người thanh niên kia đột nhiên đến tấn công thì không biết tộc Kim Bằng Thái Cổ còn định ẩn giấu bao nhiêu nữa?
Đúng là khiến người khác ớn lạnh.
Theo như cách nào, nếu thêm 100000 thậm chí là 200000 năm nữa, chỉ e tộc Kim Bằng Thái Cổ sẽ là vô địch trong cả đế quốc Hoang Thú, khéo có thể tiêu diệt những tộc thú khác cũng nên?
Sau một hơi thở…
“Rõ!”, đột nhiên trên không trung có một bóng hình con gái xuất hiện.
Cô gái với nhan sắc bình thường, ăn mặc bình thường, trong tay cầm kiếm trúc không thể bình thường hơn. Nhưng sự xuất hiện của cô ta thu hút ánh sáng vạn vật và trở thành tiêu điểm.
Ngay cả Kim Độc cũng vô tình bị lu mờ.
“Cảnh giới Thiên Diễn? Cảnh giới Thiên Diễn thật sự?”
Rất nhanh, cảnh giới của Kim Tố Y bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Cảnh giới Thiên Diễn?
Trời đất ơi!
Lúc này, rất nhiều cường giả của chín tộc thú còn lại đều sợ đến nỗi nghẹt thở.
Cả Hoang Thành như hóa thạch.
“Đúng là núi cao còn có núi cao hơn! Võ đạo của mình không còn đơn độc rồi, có mục tiêu rồi”, Kim Độc lẩm bẩm, tận sâu ánh mắt là sự hưng phấn và chiến ý. Trước đó hắn luôn có cảm giác chán nản vì không có đối thủ nhưng hiện giờ…
Có mục tiêu rồi!
“Kim Tố Y! Xin mời đợi ở vị trí 3000 mét trước cửa Bạch Cư”, giọng nói của Kim Cửu Thương lại một lần nữa vang lên.
“Rõ!”, Kim Tố Y rất ít nói, rất lạnh lùng. Cô ta cũng dừng ở phạm vi 3000 mét trước cửa Bạch Cư rồi yên tĩnh đứng ở đó.
“Tộc trưởng! Chuyện này… Chuyện này… Tộc Kim Bằng Thái Cổ của chúng ta đáng sợ vậy sao?”, một hộ vệ đứng bên cạnh tộc trưởng Kim Cửu Thương cung kính và run rẩy hỏi.
“Ha ha…”, Kim Cửu Thương cười ha ha, đôi mắt già nua như toát lên ánh sáng của các vì sao, dường như đôi mắt đó bao trọn cả thế giới. Lão ta cười nhạt, có chút kiêu ngạo, có chút bỡn cợt: “Thằng nhóc ở loài người, mày muốn đến tận đây ư? Chúng ta sẽ không đội trời chung, ha ha…”.
Lúc này bóng hình của Tô Minh đột nhiên xuất hiện…
Chương 550: Ra tay nhẹ, giữ lại mạng của hắn
Nhưng trên thực tế, Kim Độc và Kim Tố Y vẫn chưa phải là chiêu bài cuối cùng của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sức mạnh của tộc Kim Bằng Thái Cổ không phải là người bình thường có thể hiểu được?
“Nếu như tộc Kim Bằng Thái Cổ muốn thì mãi mãi sẽ là số một trong mười thú tộc lớn. Đám tộc Bạch Phượng, Cá Voi tím hay Hồ ly chín đuôi có xứng được xếp ngang hàng với Kim Bằng Thái Cổ không? Nực cười”, Kim Cửu Thương ngạo nghễ, bá đạo nói.
Nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ thật sự có được thực lực đó.
“Ẩn giấu biết bao năm nay, cũng đến lúc ra mặt rồi. Cả đế quốc Hoang Thú nên tập trung lại thành một chỉnh thể và có một tiếng nói chung rồi”, ánh mắt Kim Cửu Thương trở nên xa xăm, có thể thấy dã tâm của lão ta là vô cùng lớn.
Tô Minh đích thân đến đây, đây là lúc mà tộc Kim Bằng Thái Cổ có thể thi triển ra thực lực thật sự của mình.
Tiếp đó, cùng với sự xuất hiện của Kim Độc và Kim Tố Y thì cả Hoang Thành đều chìm trong sự im lặng.
Vô số người bị dọa chết khiếp. Đột nhiên…
“Tôi là Tô Minh!”
Tô Minh ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong vô số ánh mắt của người tộc thú.
Những ánh mắt này đầy vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc và có cả chế giễu…
Tô Minh bồng bềnh trên không trung, ánh mắt vẫn nhìn xuống Kim Độc và Kim Tố Y nhưng chỉ lướt qua một cái chứ không thay đổi về cảm xúc.
Nhưng Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt ở phía sau Tô Minh thì suýt nữa kinh hãi mà rơi từ trên không trung xuống.
“Tô Minh! Cảnh… Cảnh giới của hai người đó…”, Ninh Triều Thiên không kìm nổi mà lên tiếng nhưng ông không dám nói. Bởi vì ông cảm thấy có gì đó ảo diệu. Ông cảm thấy, chắc mình nhìn nhầm.
“Một người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, một người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1”, Tô Minh lại nói: “Sư tôn không nhìn nhầm đâu”.
Khuôn mặt vốn già nua của Ninh Triều Thiên lúc này co rúm lại.
Rốt cuộc thế đạo này làm sao vậy?
Kể cả là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 đối với Ninh Triều Thiên đã là vô địch rồi, vậy mà giờ đây lại còn có cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, còn có cả cảnh giới Thiên Diễn trong truyền thuyết.
Chẳng phải có câu nói: “Không vào thế giới Đại Thiên thì không biết cảnh giới Thiên Diễn sao?”
Ninh Triều Thiên có chút cạn lời.
“Anh Tô Minh! Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Nguyệt như sắp khóc đến nơi, cô cũng bị dọa chết khiếp: “Giờ chúng ta chạy trốn thì có thể chạy được không?”
“Chạy gì chứ?”, Tô Minh cười nói, nhướn mày lên nhìn về phía Bạch Cư ở phía dưới. Anh biết lúc này đám tộc trưởng và thái thượng trưởng lão ở tộc Kim Bằng Thái Cổ đang nhìn lên phía mình.
“Chàng trai! Tôi nhớ không nhầm thì cậu nói là muốn tôi tự sát, muốn đám trưởng lão như Kim Lưu tự sát để tạ tội với cậu. Hơn nữa còn bắt tộc Kim Bằng Thái Cổ lấy ra 100 triệu hỏa tinh để bồi thường cho cậu, có thế cậu mới bỏ qua cho Kim Bằng Thái Cổ, nếu không thì sẽ không tha. Không biết bây giờ đến Hoang Thành và đứng ở trước Bạch Cư thì cậu có suy nghĩ như thế nào?”, Kim Cửu Thương nói, giọng nói vang vọng khắp Bạch Cư.
Giọng nói của lão ta vô cùng bá đạo, vô cùng vang vọng và kiêu ngạo.
Kim Cửu Thương vừa dứt lời thì đám tộc nhân trong Hoang Thành đều trừng mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Chẳng phải nói là loài người thông minh lanh lợi lắm sao? Nhưng sao người trẻ tuổi này giống như kẻ không có não vậy?
“Có cảm nhận gì ư? Bây giờ nói thì hơi sớm, chi bằng đợi tôi đứng trước mặt ông, mặt đối mặt rồi tôi sẽ nói cho ông biết”, Tô Minh chỉ cười đáp lại một câu trước những lời chế giễu đó.
“Kim Độc! Lát nữa ra tay nhẹ thôi, giữ lại mạng của hắn. Để cho hắn chết dễ dàng thì lợi cho hắn quá”, Kim Cửu Thương lại nói theo kiểu ra lệnh.
“Rõ!”, Kim Độc gật đầu, đoản đao han gỉ trong tay xoay vòng. Hắn nhướn mày nhìn Tô Minh, nói: “Tôi là Kim Độc”.
“Tô Minh!”, Tô Minh gật đầu với Kim Độc rồi giơ tay làm tư thế mời.
Mọi người ở đây lại được một phen chấn động. Người trẻ tuổi này còn chưa đến cảnh giới Bất Tử mà định khiêu chiến với Kim Độc sao?
Mọi người đều không biết dùng lời lẽ gì để diễn tả nỗi chấn động lúc này.
“Đao thứ nhất! Nhận lấy”, Kim Độc hét một tiếng, sau đó khí tức toàn thân thay đổi. Lúc trước vẫn theo kiểu hòa vào thế giới thiên nhiên, vô cùng lặng lẽ bình yên, vậy mà lúc này trông hắn như biến thành núi lửa đang phun trào, toàn thân như con mãnh thú vô địch không ngừng gầm rú, đang toát ra khí tức khiến người khác thấy tuyệt vọng, khí tức như sóng biển, đi đến đâu là cuốn trôi hết cả.
Bụp, bụp, bụp…
Không chỉ vậy, nhiều người còn nghe thấy âm thanh lớn và chấn động, dường như đó là tiếng tim đập mạnh của Kim Độc. Nhịp đập vô cùng mạnh và có lực.
Thoắt cái…
“Xoẹt!”, Kim Độc xoay cánh tay, tốc độ như tốc độ của ánh sáng, thậm chí mọi người còn không nhìn ra động tác ban nãy của hắn.
Nhưng lúc này đoản đao đã chém ra ngoài.
Mũi đao han gỉ chém ra, có thể nhìn thấy rõ từng lưỡi dao bay ra khỏi lưỡi đao han gỉ kia, luồng ánh sáng xuất hiện như chém xuống mặt đất. Lúc này mọi người đâu còn nhìn thấy những vệt han gỉ nữa.
Sau đó, không gian bắt đầu bị gấp khúc và xé tan.
Từ không gian trước mặt Kim Độc đến không gian mà Tô Minh đang đứng là tầm 3000 mét. Không gian lúc này như bị gấp khúc và nghiền nát trong một chiếc máy cắt.
Tích lũy qua hàng tỷ năm, mới có một trăm triệu mà Tô Minh mở miệng đã đòi chín mươi triệu?
Bạch Thiên Giảo cho rằng bản thân đã đánh giá đủ cao về sự điên cuồng và tham lam của người trẻ tuổi này rồi, nào ngờ…
“Cậu Tô, chuyện… Chuyện… Chuyện này, tộc Bạch Phượng không lấy ra được! Lão đã nói tộc Bạch Phượng chỉ lưu trữ có ba mươi triệu khối hỏa tinh, sao có thể lấy ra được chín mươi triệu khối được chứ?”, Bạch Thiên Giảo như sắp khóc đến nơi, gương mặt ủ rũ, ông ta chưa từng bị ức hiếp như thế này bao giờ?
“Không lấy ra được thì đi mượn, tôi phải quan tâm đến cách các người gom cho đủ à?”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Chuyện này…,” Bạch Thiên Giảo cũng muốn cắn nát cả răng, ông ta thật sự căm phẫn, mà còn sợ hãi, khiếp sợ đến mức có thể có thể nuốt hết cả trăm ngàn người sống!
Nhưng Bạch Thiên Giảo cũng không dám cò kè mặc cả, bởi vì ông ta nhìn ra được nếu mình còn cò kè thì không chừng người trẻ tuổi này không hành động theo lẽ thường này sẽ lập tức bóp chết mình mất.
Nghĩ đến kết cục trước đó của Bạch Chấn Phong, chẳng phải chỉ vì nói nhiều nên đã chọc đến người trẻ tuổi này sao?
Bạch Thiên Giảo không muốn chết.
Bạch Thiên Giảo đành chịu, giọng nói như nghẹn ngào sắp chết, nói: “Cậu Tô, chuyện này… Lão làm không được, phải quay về trong tộc tộc Bạch Phượng, bẩm báo mọi chuyện với Tộc trưởng với cả Thái Thượng trưởng lão nữa”.
“Tất nhiên. Tôi là người biết điều. Cho ông ba ngày. Bây giờ người của tộc Bạch Phượng các người có thể cút được rồi, báo tin cho người có thể quyết định, ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chín mươi triệu khối hỏa tinh, nếu không tôi sẽ đi thẳng tới tộc Bạch Phượng một chuyến, cũng có lẽ sau này tộc Bạch Phượng sẽ bị xóa tên khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, Tô Minh khoát khoát tay nói.
Vậy mà thật sự đồng ý thỉnh cầu của Bạch Thiên Giảo!
Thật sự là thả đám người Bạch Thiên Giảo ra sao?
Thoáng chốc, ngay cả bản thân Bạch Thiên Giảo cũng ngây người.
Ông ta thỉnh cầu quay về tộc, cũng là vì còn một chút ít khát vọng và vọng tưởng, từ đó mới thốt ra theo bản năng. Theo ông ta thấy nếu Tô Minh không lấy được bồi thường tổn thất tinh thần vừa ý thì sẽ không thể nào thả đám người bọn họ đi.
Đám người bọn họ cũng giống như con tin vậy.
Nếu thật sự thả đi thì lấy đâu ra thứ để uy hiếp tộc Bạch Phượng, để bắt chẹt tộc Bạch Phượng?
Nói thẳng ra thì nếu những cường giả tộc Bạch Phượng bọn họ quay về trong tộc, bẩm báo tin tức cho Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão rồi thì đừng nói là Tô Minh lấy được chín mươi triệu khối hỏa tinh kia, mà trăm phần trăm là sẽ không lấy được gì cả, hơn nữa sẽ bị mấy người chí cường giả Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão truy sát.
Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn nhất, sao có thể đơn giản vậy được?
Trên trưởng lão còn có Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão, Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão không phải là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, thứ chín thì cũng là cấp độ cảnh giới bán bộ Thiên Diễn?
Tô Minh và đám người rối kỳ dị kia cho dù có thể miểu sát Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu thì cũng không thể vô địch được chứ?
Cũng không thể là đối thủ với mấy người Tộc trưởng và Thái thượng trưởng lão được chứ?
Đương nhiên, dù ngơ ngác nhưng Bạch Thiên Giảo và đám người tộc Bạch Phượng rất kích động.
Người trẻ tuổi này quả nhiên không hiểu đế quốc Hoang Thú, quả nhiên không rõ tộc Bạch Phượng, đúng là tính toán không chu toàn!
Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào mới đi?
“Cậu Tô, chúng… Chúng ta rời đi đây!”, Bạch Thiên Giảo vẫn biểu hiện run rẩy e sợ, chắp tay rồi vội vàng rời đi, những cường giả khác của tộc Bạch Phượng cũng không khác gì.
Một lúc sau, toàn bộ cường giả tộc Bạch Phượng đã rời đi.
Quả nhiên Tô Minh nói thì giữ lời, thật sự thả đám người Bạch Thiên Giảo đi.
Cách đó không xa, sắc mặt Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt lại bắt đầu thay đổi điên cuồng, sốt ruột rồi.
Tô Minh lại thả hổ về núi!
Đã thả hổ về núi rồi, sao còn có thể uy hiếp được nữa chứ?
Rốt cuộc Tô Minh nghĩ thế nào? Không hiểu nổi.
Ngoài ra, theo như lời vừa rồi của Tô Minh, ít nhất anh còn ở lại trong đế quốc Hoang Thú thêm ba ngày nữa?
Trời à!
Điên rồi sao?
Cho dù anh có mạnh cỡ nào, có vô địch ở đâu thì nơi này là đế quốc Hoang Thú, là đại bản doanh của đế quốc Hoang Thú, có quỷ mới biết bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu lão quái vật? Bao nhiêu dị chủng Thú Tộc?
Ở lại đây chính là tự tìm đến cái chết, sống đủ rồi hay sao!
Cho dù thực lực có mạnh, có yêu nghiệt, thủ đoạn có nhiều cũng không thể mạo hiểm như vậy!
Bên kia, những cường giả của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi Tô Minh, có không hiểu, có e dè, có đánh giá, có lo lắng…
“Kim Thanh, mời, tôi và cô đấu đơn, bây giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại nhìn Kim Thanh, làm ra động tác tay mời.
Kim Thanh suýt đã xụi lơ.
Đấu đơn?
Đấu đơn cái gì?
Kiến cùng rồng đấu đơn sao?
Kim Thanh kinh ngạc nhìn Tô Minh chằm chằm, kinh sợ khủng khiếp khiến tâm trạng cô ta sụp đổ hoàn toàn.
Anh trai, gọi anh là anh rồi, anh đã giết hanh Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu chỉ trong tích tắc, bây giờ có nhất thiết phải đấu cùng với thứ rác rưởi ngay cả cảnh giới Bất Tử cũng không phải như cô ta không?
“Tôi nhận thua!”, Kim Thanh gần như bật khóc, âm thanh nghẹn ngào, bị dọa sợ.
Thế nhưng.
Trả lời Kim Thanh lại là một luồng khí xoáy.
Khí xoáy lập tức giết chết Kim Thanh, Kim Thanh bị biến thành một vũng máu, thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Nếu nhận thua đã có thể sống sót thì còn báo thù cái gì?
Sư tôn suýt chút đã chết rồi, gia tộc Kim Bằng Thái Cổ là đầu sỏ gây ra, lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Ha ha ha…
Đừng nhìn thấy Kim Thanh vừa nãy bị dọa sợ bật khóc, gương mặt xinh đẹp lại có cảm giác như hoa lê trong mưa, nhưng Tô Minh rất rõ ràng, đây là cảm xúc và vẻ mặt Kim Thanh khi cô ta biết thực lực cách biệt xa cả vạn dặm, nếu như đổi lại thực lực anh không bằng Kim Thanh thì sao? Ha ha… Ước chừng bản thân sẽ bị Kim Thanh dùng một tay đập nát thịt mất.
Mà trong lúc Tô Minh giết Kim Thanh thì đám người Kim Lưu trên thực tế cũng có chút ít cơ hội cứu được Kim Thanh nhưng cũng không dám cứu.
Không ai là không sợ chết!
Ngay sau đó.
Còn chưa kịp đợi mọi người chớp mắt thì Kim Lạc cũng bị đánh thành hư vô. Chết!
Tô Minh tùy tiện đã đánh chết hai con kiến rồi.
Sau đó, ánh mắt Tô Minh lại nhìn sang đám người Kim Nham và Tê Đằng, hai người này so với Kim Thanh và Kim Lạc còn đáng chết gấp vạn lần.
Tô Minh nhìn chằm chằm Kim Nham và Tê Đằng, lập tức hai người đều bị dọa sợ, trực tiếp ngất xỉu…
“Cậu Tô, Kim Nham và Tê Đằng này tội chết vạn lần, cậu muốn giữ lại tra tấn hay là muốn giết chết ngay bây giờ?”, Kim Lưu lên tiếng, ít nhiều cũng có chút e sợ và nịnh nọt.
Chương 547: Đường đến tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ
Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh bị giết mà anh còn chẳng chút động lòng, đều có thể từ bỏ thì nói gì đến Kim Nham và Tê Đằng. Trên thực tế thì anh hận nỗi không thể băm hai kẻ này ra làm trăm mảnh. Bởi vì tất cả đều là do hai kẻ này gây nên.
“Xoẹt, xoẹt…”, Tô Minh không đáp lại mà tiện giơ tay lên. Hai đường kiếm quang kỳ dị đâm vào cơ thể của Kim Nham và Tê Đằng.
Vậy là xong rồi sao?
Đúng là xong rồi!
Bắt đầu từ hôm nay, hai kẻ này sẽ sống không bằng chết. Mỗi ngày sẽ đều đau khổ như có hàng chục ngàn con kiến gặm nhấm cơ thể họ.
Và sau bảy bảy bốn mươi chín ngày thì họ sẽ hóa thành đống xương trắng.
“Nói đi! Tộc Kim Bằng Thái Cổ của các người định giải quyết chuyện này như thế nào?”, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Kim Lưu hỏi.
“Bồi… Bồi thường về tổn thất tinh thần cho anh. Nhưng… Nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ không giàu bằng tộc Bạch Phượng, chúng tôi không thể lấy ra 20 triệu viên hỏa tinh được, mong anh giơ cao đánh khẽ”, Kim Lưu như sắp khóc đến nơi, nhưng ông ta đang nói dối. Mặc dù tộc Kim Bằng Thái Cổ không giàu như tộc Bạch Phượng nhưng vẫn có thể lấy ra 80 triệu viên hỏa tinh.
“Một trăm triệu viên hỏa tinh, không được thiếu một viên nào. Ngoài ra, tôi muốn tộc trưởng của Kim Bằng Thái Cổ và những kẻ có mặt ở đây đều phải tự sát”, Tô Minh chậm rãi nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí yên tĩnh lạ thường.
Ôi chúa ơi!
Tôi đang gặp Diêm Vương sao?
Chuyện này… Chuyện này…
Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt đứng cách đó không xa đều thấy choáng váng. Họ chưa từng gặp ai lại tàn độc như vậy?
Một trăm triệu viên?
Hơn nữa, còn muốn tộc trưởng của tộc Kim Bằng Thái Cổ và những trưởng lão có mặt ở đây phải tự sát?
Chuyện này…
Đúng là không thể tả nổi!
Đám Kim Lưu đều ngây người ra như hóa đá.
Tầm hơn chục hơi thở, đám trưởng lão của tộc Kim Bằng Thái Cổ cảm giác hơi thở nóng ran rồi nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt run rẩy và điên cuồng.
Ngang dọc gì cũng phải chết, hận nỗi không thể liều mạng với Tô Minh.
“Bình tĩnh!”, Kim Lưu thấp giọng nói, giọng khàn khàn.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Cậu chủ Tô! Tha được cho ai thì xin anh…”.
“Không phải mặc cả nữa, nếu không tôi sẽ đến diệt cả tộc Kim Bằng Thái Cổ đấy”, Tô Minh cười nói nhưng sắc mặt không hề có ý đùa cợt.
Kim Lưu trầm mặc không nói gì. Nhưng lúc này ông ta đã dùng cách đặc biệt để truyền thông tin về cho tộc của mình.
Rất nhanh…
Đột nhiên toàn thân Kim Lưu run rẩy, khí tức thay đổi như biến thành người khác.
Ngoài ra, hai mắt ông ta không chớp, toát ra ánh sáng màu vàng quái dị.
“Chàng trai! Cậu muốn diệt cả tộc Kim Bằng Thái Cổ sao? Tôi là Kim Cửu Thương, tộc trưởng của Kim Bằng Thái Cổ, xin được nghênh đón cậu ở trong tộc”, giọng nói trầm đục, đầy khí tức cổ xưa thốt ra từ miệng Kim Lưu.
Đây là tộc trưởng Kim Cửu Thương mượn thân thể của Kim Lưu, cách xa hàng vạn dặm nói chuyện với Tô Minh.
“Được lắm!”, Tô Minh gật đầu rồi nở nụ cười thích thú.
“Các người tạm thời không cần tự sát, đợi tôi diệt xong tộc Kim Bằng Thái Cổ thì các người hãy tự sát. Bây giờ hãy dẫn đường cho tôi”, Tô Minh nhìn đám Kim Lưu, nói.
Đám kiến nhãi nhép này di chết lúc nào chả được. Dù sao thì để họ tận mắt nhìn thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ bị diệt thì họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, như vậy mới thú vị.
Tất nhiên, để đám Kim Lưu dẫn đường cũng là thật. Dù sao ở đây cũng là đế quốc Hoang Thú, mình là loài người nên không quen đường ở đây, vì vậy cần có người dẫn đường.
“Vâng vâng, cậu chủ Tô! Xin mời”, Kim Lưu run rẩy, thần hồn và tư duy của ông ta đã quay lại, ông ta run rẩy gật đầu, không dám thể hiện ra cảm xúc phản bác và oán hận.
“Anh Tô Minh! Anh… Anh thật sự muốn đến tộc Kim Bằng Thái Cổ sao?”, Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên bước lại. Tiêu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, từ tận đáy lòng cô đều không muốn Tô Minh mạo hiểm.
Lần này Tô Minh sẽ đối mặt với tộc thú lớn, thậm chí có thể phải đối mặt với cả đế quốc Hoang Thú.
Nhưng cô cũng rõ, chuyện mà Tô Minh đã quyết định thì cô có nói gì cũng không thể thay đổi được.
Ninh Triều Thiên định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ biết cười khổ. Đến giờ ông vẫn run rẩy, cũng không biết nên nói gì.
“Nguyệt Nhi! Sư tôn! Hai người cũng đi cùng đi! Yên tâm, có con ở đây thì hai người sẽ được an toàn”, Tô Minh lên tiếng nói. Nếu hiện giờ để Tiêu Nguyệt và sư tôn rời khỏi đế quốc Hoang Thú thì tốt hơn. Dù sao thì thực lực của hai người cũng quá yếu, ở lại đế quốc Hoang Thú sẽ vướng chân anh, hơn nữa cũng không được an toàn. Nhưng Tô Minh vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng có thể lo cho họ được. Nếu đã vậy thì không cần phải bảo họ rời khỏi đây…
Sau đó, đám người Kim Lưu dẫn đường, Tô Minh, Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đi về phía Hoang Thành.
Hoang Thành là thành trì số một được xây dựng sau khi đế quốc Hoang Thú được thành lập, cũng là nơi mười tộc thú ngự trị và địa vị vô cùng cao ở đế quốc Hoang Thú.
Tất nhiên thể lượng của Hoang Thành cũng vô cùng lớn.
Tất cả cường giả đẳng cấp và yêu nghiệt tuyệt thế của đế quốc Hoang Thú đều tập trung ở Hoang Thành. Thống kê thì đế quốc Hoang Thú có khoảng 10 tỷ tộc nhân tộc thú, trong đó Hoang Thành có 3 tỷ.
Vì Hoang Thành quá rộng lớn nên cũng phân chia thành mấy chục ngàn đường phố và mấy trăm khu thú.
Trong đó mười tộc thú đều tự thống trị khu thú của mình, như Kim Bằng Thái Cổ thống trị khu thú có tên là khu thú Kim Bằng.
Các khu nhà mà Kim Bằng Thái Cổ sống đều san sát nhau, vô cùng rộng lớn và hào hoa tráng lệ, dùng gỗ cây đặc biệt dựng nên, và được gọi là Bằng Cư.
Trong Bằng Cư lúc này…
Trong tòa kiến trúc tháp gỗ chín tầng đột nhiên dấy lên khí tức khiến người ta ớn lạnh.
Chương 548: Kim Độc quay về
Khí tức trầm nặng và đầy vẻ phẫn nộ.
Chỉ với khí tức này đã có thể đè nặng khiến tộc nhân có huyết mạch nòng cốt và ngoại lai của tộc Kim Bằng Thái Cổ sống trong Bạch Cư đều ngạt thở.
Không chỉ vậy, khí tức khủng khiếp này còn lan tỏa ra khắp khu thú Kim Bằng thậm chí là cả Hoang Thành.
Đồng thời lúc này, những thông tin về Tô Minh đã bắt đầu truyền đi khắp Hoang Thành.
Sở dĩ được truyền đi nhanh như vậy là vì tộc Bạch Phượng cũng sống ở Hoang Thành. Và sau khi mấy trưởng lão của Bạch Phượng khó khăn lắm mới sống sót quay được về Hoang Thành đã báo cáo tất cả mọi chuyện cho tộc trưởng và thái thượng trưởng lão trong tộc biết, vì vậy khó tránh việc những thông tin kia cũng bị rò rỉ theo.
Càng không nói đến việc trong Hoang Thành còn có một số tộc thú cổ xưa như tộc Ly Tháp có được khả năng bói toán hay đoán trước, vì vậy cũng nhận được một số thông tin.
“Một thằng nhóc ở loài người, mới 20 tuổi, chỉ ở cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ mà có thể giết được Bạch Chấn Phong- đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng. Chuyện… Chuyện này là thật hay giả vậy?”
“Không... Không cảm nhận được khí tức phẫn nộ và khủng khiếp toát ra từ Bạch Cư sao? Khí tức đó rõ ràng là khí tức của tộc trưởng Kim Cửu Thương của Kim Bằng Thái Cổ thì chắc tin đó là thật. Nếu không thì Kim Cửu Thương không thể phẫn nộ như vậy được”.
“Nghe nói, thằng nhóc đó muốn tộc Bạch Phượng phải lấy ra đủ 80 triệu viên hỏa tinh, nếu không sẽ tắm máu tộc Bạch Phượng. Trời ơi! 80 triệu viên hỏa tinh, đúng là điên rồi”.
“Đâu chỉ có thế? Hình như thằng ranh đó còn đang đến Hoang Thành nữa? Hình như là nhằm vào Kim Bằng Thái Cổ. Đúng là không thể ngờ, Kim Bằng Thái Cổ hống hách bá đạo hàng tỷ năm giờ lại dây vào một thằng nhóc ở loài người”.
…
Khắp Hoang Thành bắt đầu bàn luận, không khí vô cùng náo nhiệt.
Có người mong đợi, kinh hãi, có cả phẫn nộ.
Ngay cả nhiều tộc thú trong 10 tộc thú lớn phái người đi trà trộn vào đám người đang hỗn loạn ở Hoang Thành, không biết là đi thêm dầu vào lửa hay đi thăm dò tin tức.
Dù sao thì cũng vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên…
“Triệu hồi Kim Độc!”, một giọng nói vang lên từ sâu trong Bạch Cư.
Giọng nói trầm đục, yên tĩnh nhưng lại vang vọng khắp Hoang Thành.
Không chỉ vậy, giọng nói dường như còn thêm chút mật pháp khủng khiếp khó ngờ nên giọng nói có thể hóa thành giọng nói bay bổng vang vọng lên không trung.
Kim Độc?
Lúc này sắc mặt nhiều tộc nhân thú tộc ở Hoang Thành đều biến sắc, họ càng tin rằng người thanh niên ở loài người sắp đến đây.
Hơn nữa, chắc chắn là người đó rất mạnh, còn mạnh hơn cả trong lời đồn.
Nếu không thì sao Kim Bằng Thái Cổ phải triệu hồi Kim Độc?
Kim Độc như một vì sao sáng, có danh tiếng vô cùng lớn ở đế quốc Hoang Thú.
Bảy mươi ngàn năm trước, lúc Kim Độc sinh ra, đến khi mới 29 tuổi đã thức tỉnh được thể Vĩnh Hằng Thái Cổ.
Thể chất đặc biệt, không chỉ có trong loài người mà còn có trong tộc thú.
Nhưng, tỉ lệ thể chất đặc biệt trong tộc thú rất thấp, thấp hơn nhiều so với con người, cũng vì vậy mà chứa hàm lượng vàng đến kinh người.
Thể Vĩnh Hằng Thái Cổ là nổi bật nhất trong thể chất đặc biệt đó.
1300 tuổi, Kim Độc đã đạt đến cảnh giới Bất Tử, tạo nên tốc độ tu võ nhanh nhất trong triệu năm trở lại đây của Kim Bằng Thái Cổ.
9000 tuổi, lúc đó Kim Độc đã đạt đến cảnh giới Bất Tử vòng thứ 3 và đã giết được đại trưởng lão của tộc Cá Voi tím. Vị đại trưởng lão đó ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6, vậy mà bị người thấp hơn mình ba cảnh giới giết chết. Đây cũng là kỳ tích chiến đấu vượt cấp kinh khủng nhất trong triệu năm trở lại đây của Kim Bằng Thái Cổ.
Sau đó, thông tin về Kim Độc cũng biến mất.
Có người nói Kim Độc tu luyện tẩu hỏa nhập ma và chết.
Có người nói Kim Độc quá yêu nghiệt, trời cao đố kỵ nên bị chết trong tay chúa trời.
Có người nói Kim Độc ra khỏi núi Vô Mệnh đến thế giới loài người rồi chết trong tay cường giả nào đó rồi.
Đến giờ, đã 60000 đến 70000 năm qua đi, trên thực tế thì truyền thuyết về Kim Độc đã mai một dần.
Dường như đã trở thành người của quá khứ. Nhưng thật không ngờ…
Kim Độc vẫn còn sống?
Hơn nữa vẫn còn ở trong đế quốc Hoang Thú?
Thật hay giả vậy?
Sao cứ có cảm giác thật hoang đường?
Lúc này không chỉ có những người trong tộc thú bình thường ở đế quốc Hoang Thú không thể chấp nhận nổi mà ngay cả tộc thú trong mười tộc thú lớn kia cũng trầm ngâm, họ hoàn toàn kinh ngạc.
Nếu đây là thật thì tộc Kim Bằng Thái Cổ ẩn mình kỹ thật.
“Kim Độc quay về rồi đây!”, nhưng một lát sau một giọng nói đột nhiên từ trên trời truyền lại trong lúc mọi người đang nghi ngờ đâu là thật giả.
Có thể nghe thấy rõ trên không trung xuất hiện một vết nứt và một bóng hình đi ra khỏi đó.
Người này bước từng bước, nhất thời có vô số ánh mắt nhìn lên đó, nhìn chằm chằm vào Kim Độc.
Nhiều người như muốn thiêu đốt máu tươi trong người mình. Họ như sắp phát điên.
Đó… Đó đúng là Kim Độc rồi.
“Cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8?”, sau đó không ít người trợn trừng mắt, con ngươi như muốn bay ra ngoài?
Cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8 ư?
Chương 549: Thể Thất Thế Luân Hồi
Mới 70000 tuổi?
Wao!
Đùa gì vậy?
Hơn nữa, nếu mọi người nhớ không nhầm thì Kim Độc có năng lực chiến đấu vượt cấp khủng khiếp.
Thật khủng khiếp!
“Khá khen cho Kim Độc…”, Hồ Nguyên là tộc trưởng của tộc Hồ ly chín đuôi- một trong mười tộc thú lớn. Lúc này ông ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kim Độc ở trên không trung, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động và kiêng kị.
“Kim Độc! Xin đợi ở phạm vi 10000 mét trước cửa Bạch Cư”, sau đó một giọng nói già nua trầm độc vang lên, đó là giọng của Kim Cửu Thương.
“Rõ!”, Kim Độc bước một bước lên và bước chuẩn đến vị trí 10000 mét trước cửa Bạch Cư, trong tay cầm đoản đao đã mục nát và han gỉ. Đoản đao nắm trong tay, mũi đao cắm xuống đất, tay còn lại nắm chặt chuôi đao. Hắn khẽ nhắm mắt lại, toàn thân như hòa vào thế giới thiên nhiên.
Trong lúc tất cả tộc thú đều nhìn chằm chằm vào Kim Độc với ánh mắt kinh hãi thì đột nhiên giọng nói già nua của Kim Cửu Thương lại vang lên: “Kim Tố Y quay về!”
Lời nói vừa dứt thì Hoang Thành lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, tộc trưởng và thái thượng trưởng lão của chín tộc còn lại như tộc Hồ ly chín đuôi, Cá voi tím hay tộc Bạch Phượng đều như ngạt thở.
Họ nghe thấy gì thế này?
Kim Tố Y?
Đùa gì vậy?
Ngay cả những tộc nhân có huyết mạch nòng cốt và ngoại lai của tộc Kim Bằng Thái Cổ đều ngây dại, suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.
Kim Tố Y?
Kim Tố Y vẫn còn sống ư?
Đó là Kim Tố Y xuất hiện trong truyền thuyết vào 170000 năm trước.
Thời đại của cô ta như hoa sớm nở tối tàn nhưng lại như ngôi sao rơi chói lóa.
Kim Tố Y mang trong mình Thể Thất Thế Luân Hồi.
Mỗi lần sống đến năm 7777 tuổi là sẽ chết, mang theo ký ức và thực lực luân hồi chuyển thế.
Sau khi luân hồi quay về thì sẽ tiếp tục tu luyện được hai đời nữa, có nghĩa là lặp lại đời thứ nhất.
Nếu như bảy đời mà luân hồi thành công thì nghe nói có thể luyện thành công ‘Luân Hồi Thiên Kiếp’, đây là chiêu thần thông chuyển thế được xếp top 3 trong bảng xếp hạng của đế quốc Hoang Thú.
Xếp trong top 3 tức là thế nào?
Hiện giờ, đế quốc Hoang Thú bao gồm cả mười tộc thú lớn và tất cả tộc thú và tộc nhân, không có bất cứ ai có thể tu luyện thành công thần thông top 30.
Nghe đồn, vì thời đại hiện giờ thiếu tài nguyên hoang cổ, đối với thú tộc mà nói có nghĩa là thiếu đi chìa khóa tu luyện được những môn thần thông mạnh đó.
Năm đó Kim Tố Y vô cùng yêu nghiệt. Đã luân hồi chuyển thế thành công sáu đời rồi, hơn nữa mỗi đời đều vô địch tuyệt đối.
Đặc biệt là đến đời thứ 6, lúc mà Kim Tố Y đạt đến 7777 tuổi và cảnh giới võ đạo là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9.
Điều này đúng là đáng kinh ngạc, nó đã phá vỡ thế giới quan của tu giả võ đạo.
Nhưng…
Đời thứ 7 sau đó là không còn nữa…
Không còn đời thứ 7…
Tất cả tộc thú đều tưởng rằng Kim Tố Y không luân hồi thành công đời thứ 7, nhưng điều này cũng là bình thường. Dù sao thì thật sự thành công và có thể tu luyện được ‘Luân Hồi Thiên Kiếp’ thì chắc Kim Tố Y đã phá vỡ được quy luật phát triển của võ đạo hàng tỷ năm của thú tộc rồi.
Nhưng lúc đó Kim Tố Y luân hồi không thành công đời thứ 7, mất tích bặt vô âm tín. Điều này cũng khiến các tộc thú khác, bao gồm cả chín tộc thú lớn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nào ngờ…
What?
Kim Tố Y thật sự chuyển thế thành công đời thứ 7 sao?
Không hề thất bại?
Chỉ có điều cô ta ẩn thân quá giỏi.
Rốt cuộc Kim Bằng Thái Cổ ẩn mình giỏi đến mức nào?
Nếu như không phải người thanh niên kia đột nhiên đến tấn công thì không biết tộc Kim Bằng Thái Cổ còn định ẩn giấu bao nhiêu nữa?
Đúng là khiến người khác ớn lạnh.
Theo như cách nào, nếu thêm 100000 thậm chí là 200000 năm nữa, chỉ e tộc Kim Bằng Thái Cổ sẽ là vô địch trong cả đế quốc Hoang Thú, khéo có thể tiêu diệt những tộc thú khác cũng nên?
Sau một hơi thở…
“Rõ!”, đột nhiên trên không trung có một bóng hình con gái xuất hiện.
Cô gái với nhan sắc bình thường, ăn mặc bình thường, trong tay cầm kiếm trúc không thể bình thường hơn. Nhưng sự xuất hiện của cô ta thu hút ánh sáng vạn vật và trở thành tiêu điểm.
Ngay cả Kim Độc cũng vô tình bị lu mờ.
“Cảnh giới Thiên Diễn? Cảnh giới Thiên Diễn thật sự?”
Rất nhanh, cảnh giới của Kim Tố Y bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Cảnh giới Thiên Diễn?
Trời đất ơi!
Lúc này, rất nhiều cường giả của chín tộc thú còn lại đều sợ đến nỗi nghẹt thở.
Cả Hoang Thành như hóa thạch.
“Đúng là núi cao còn có núi cao hơn! Võ đạo của mình không còn đơn độc rồi, có mục tiêu rồi”, Kim Độc lẩm bẩm, tận sâu ánh mắt là sự hưng phấn và chiến ý. Trước đó hắn luôn có cảm giác chán nản vì không có đối thủ nhưng hiện giờ…
Có mục tiêu rồi!
“Kim Tố Y! Xin mời đợi ở vị trí 3000 mét trước cửa Bạch Cư”, giọng nói của Kim Cửu Thương lại một lần nữa vang lên.
“Rõ!”, Kim Tố Y rất ít nói, rất lạnh lùng. Cô ta cũng dừng ở phạm vi 3000 mét trước cửa Bạch Cư rồi yên tĩnh đứng ở đó.
“Tộc trưởng! Chuyện này… Chuyện này… Tộc Kim Bằng Thái Cổ của chúng ta đáng sợ vậy sao?”, một hộ vệ đứng bên cạnh tộc trưởng Kim Cửu Thương cung kính và run rẩy hỏi.
“Ha ha…”, Kim Cửu Thương cười ha ha, đôi mắt già nua như toát lên ánh sáng của các vì sao, dường như đôi mắt đó bao trọn cả thế giới. Lão ta cười nhạt, có chút kiêu ngạo, có chút bỡn cợt: “Thằng nhóc ở loài người, mày muốn đến tận đây ư? Chúng ta sẽ không đội trời chung, ha ha…”.
Lúc này bóng hình của Tô Minh đột nhiên xuất hiện…
Chương 550: Ra tay nhẹ, giữ lại mạng của hắn
Nhưng trên thực tế, Kim Độc và Kim Tố Y vẫn chưa phải là chiêu bài cuối cùng của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sức mạnh của tộc Kim Bằng Thái Cổ không phải là người bình thường có thể hiểu được?
“Nếu như tộc Kim Bằng Thái Cổ muốn thì mãi mãi sẽ là số một trong mười thú tộc lớn. Đám tộc Bạch Phượng, Cá Voi tím hay Hồ ly chín đuôi có xứng được xếp ngang hàng với Kim Bằng Thái Cổ không? Nực cười”, Kim Cửu Thương ngạo nghễ, bá đạo nói.
Nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ thật sự có được thực lực đó.
“Ẩn giấu biết bao năm nay, cũng đến lúc ra mặt rồi. Cả đế quốc Hoang Thú nên tập trung lại thành một chỉnh thể và có một tiếng nói chung rồi”, ánh mắt Kim Cửu Thương trở nên xa xăm, có thể thấy dã tâm của lão ta là vô cùng lớn.
Tô Minh đích thân đến đây, đây là lúc mà tộc Kim Bằng Thái Cổ có thể thi triển ra thực lực thật sự của mình.
Tiếp đó, cùng với sự xuất hiện của Kim Độc và Kim Tố Y thì cả Hoang Thành đều chìm trong sự im lặng.
Vô số người bị dọa chết khiếp. Đột nhiên…
“Tôi là Tô Minh!”
Tô Minh ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong vô số ánh mắt của người tộc thú.
Những ánh mắt này đầy vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc và có cả chế giễu…
Tô Minh bồng bềnh trên không trung, ánh mắt vẫn nhìn xuống Kim Độc và Kim Tố Y nhưng chỉ lướt qua một cái chứ không thay đổi về cảm xúc.
Nhưng Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt ở phía sau Tô Minh thì suýt nữa kinh hãi mà rơi từ trên không trung xuống.
“Tô Minh! Cảnh… Cảnh giới của hai người đó…”, Ninh Triều Thiên không kìm nổi mà lên tiếng nhưng ông không dám nói. Bởi vì ông cảm thấy có gì đó ảo diệu. Ông cảm thấy, chắc mình nhìn nhầm.
“Một người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, một người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1”, Tô Minh lại nói: “Sư tôn không nhìn nhầm đâu”.
Khuôn mặt vốn già nua của Ninh Triều Thiên lúc này co rúm lại.
Rốt cuộc thế đạo này làm sao vậy?
Kể cả là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 đối với Ninh Triều Thiên đã là vô địch rồi, vậy mà giờ đây lại còn có cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, còn có cả cảnh giới Thiên Diễn trong truyền thuyết.
Chẳng phải có câu nói: “Không vào thế giới Đại Thiên thì không biết cảnh giới Thiên Diễn sao?”
Ninh Triều Thiên có chút cạn lời.
“Anh Tô Minh! Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Nguyệt như sắp khóc đến nơi, cô cũng bị dọa chết khiếp: “Giờ chúng ta chạy trốn thì có thể chạy được không?”
“Chạy gì chứ?”, Tô Minh cười nói, nhướn mày lên nhìn về phía Bạch Cư ở phía dưới. Anh biết lúc này đám tộc trưởng và thái thượng trưởng lão ở tộc Kim Bằng Thái Cổ đang nhìn lên phía mình.
“Chàng trai! Tôi nhớ không nhầm thì cậu nói là muốn tôi tự sát, muốn đám trưởng lão như Kim Lưu tự sát để tạ tội với cậu. Hơn nữa còn bắt tộc Kim Bằng Thái Cổ lấy ra 100 triệu hỏa tinh để bồi thường cho cậu, có thế cậu mới bỏ qua cho Kim Bằng Thái Cổ, nếu không thì sẽ không tha. Không biết bây giờ đến Hoang Thành và đứng ở trước Bạch Cư thì cậu có suy nghĩ như thế nào?”, Kim Cửu Thương nói, giọng nói vang vọng khắp Bạch Cư.
Giọng nói của lão ta vô cùng bá đạo, vô cùng vang vọng và kiêu ngạo.
Kim Cửu Thương vừa dứt lời thì đám tộc nhân trong Hoang Thành đều trừng mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Chẳng phải nói là loài người thông minh lanh lợi lắm sao? Nhưng sao người trẻ tuổi này giống như kẻ không có não vậy?
“Có cảm nhận gì ư? Bây giờ nói thì hơi sớm, chi bằng đợi tôi đứng trước mặt ông, mặt đối mặt rồi tôi sẽ nói cho ông biết”, Tô Minh chỉ cười đáp lại một câu trước những lời chế giễu đó.
“Kim Độc! Lát nữa ra tay nhẹ thôi, giữ lại mạng của hắn. Để cho hắn chết dễ dàng thì lợi cho hắn quá”, Kim Cửu Thương lại nói theo kiểu ra lệnh.
“Rõ!”, Kim Độc gật đầu, đoản đao han gỉ trong tay xoay vòng. Hắn nhướn mày nhìn Tô Minh, nói: “Tôi là Kim Độc”.
“Tô Minh!”, Tô Minh gật đầu với Kim Độc rồi giơ tay làm tư thế mời.
Mọi người ở đây lại được một phen chấn động. Người trẻ tuổi này còn chưa đến cảnh giới Bất Tử mà định khiêu chiến với Kim Độc sao?
Mọi người đều không biết dùng lời lẽ gì để diễn tả nỗi chấn động lúc này.
“Đao thứ nhất! Nhận lấy”, Kim Độc hét một tiếng, sau đó khí tức toàn thân thay đổi. Lúc trước vẫn theo kiểu hòa vào thế giới thiên nhiên, vô cùng lặng lẽ bình yên, vậy mà lúc này trông hắn như biến thành núi lửa đang phun trào, toàn thân như con mãnh thú vô địch không ngừng gầm rú, đang toát ra khí tức khiến người khác thấy tuyệt vọng, khí tức như sóng biển, đi đến đâu là cuốn trôi hết cả.
Bụp, bụp, bụp…
Không chỉ vậy, nhiều người còn nghe thấy âm thanh lớn và chấn động, dường như đó là tiếng tim đập mạnh của Kim Độc. Nhịp đập vô cùng mạnh và có lực.
Thoắt cái…
“Xoẹt!”, Kim Độc xoay cánh tay, tốc độ như tốc độ của ánh sáng, thậm chí mọi người còn không nhìn ra động tác ban nãy của hắn.
Nhưng lúc này đoản đao đã chém ra ngoài.
Mũi đao han gỉ chém ra, có thể nhìn thấy rõ từng lưỡi dao bay ra khỏi lưỡi đao han gỉ kia, luồng ánh sáng xuất hiện như chém xuống mặt đất. Lúc này mọi người đâu còn nhìn thấy những vệt han gỉ nữa.
Sau đó, không gian bắt đầu bị gấp khúc và xé tan.
Từ không gian trước mặt Kim Độc đến không gian mà Tô Minh đang đứng là tầm 3000 mét. Không gian lúc này như bị gấp khúc và nghiền nát trong một chiếc máy cắt.