-
Chương 541-545
Chương 541: Tôi khuyên mấy người đang sang bên đi
Kim Lưu liếc Bạch Thuận: "Còn chưa cút?"
Bạch Thuận chỉ cười, sau đó...
"Vèo, vèo, vèo, vèo...", mười bóng người bỗng bước ra từ khe không gian, yên tĩnh đứng cạnh Bạch Thuận và Bạch Như Hân. Mười người đó có trung niên, có ông lão, bà lão, yếu nhất cũng là Bất Tử tầng hai, tầng ba. Mạnh nhất cũng bằng Kim Lưu, có cảnh giới Bất Tử tầng sáu.
"Đúng là có chuẩn bị rồi mới đến, e rằng ngoài mấy lão quái vật thì toàn bộ huyết thống nòng cốt của tộc Bạch Phượng đều đến nhỉ?", Kim Lưu cười lạnh nói, đáy mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ. Sức mạnh tổng hợp của tộc Bạch Phượng còn mạnh hơn tộc Kim Bằng Thái Cổ một chút, nên cần phải cảnh giác.
Vì vậy, Phượng nguyên kia càng không thể để tộc Bạch Phượng có được!
Tuyệt đối không được!
"Kim Lưu, nói thật, tộc Bạch Phượng tôi chắc chắn phải có được nó. Tôi khuyên ông đừng ngăn cản, không thì có khi sẽ không chết không ngừng, cả hai cùng thiệt, rồi bị tộc thú khác nhặt của hời đó", một ông lão đầu bóng lưỡng có cảnh giới Bất Tử tầng sáu của tộc Bạch Phượng lạnh nhạt đe dọa. Ông ta tên Bạch Chấn Phong, là đại trưởng lão tộc Bạch Phượng.
"Cả hai cùng thiệt? Tộc Bạch Phượng các người không sợ thì chúng tôi sợ gì?", Kim Lưu nghiến răng nói, cả người tràn ngập sát khí và ý chí chiến đấu.
Phút chốc, khí thế cả hai bên đã va chạm vào nhau.
Chúng ngưng tụ trên bầu trời Bằng Sơn.
Vạn vật như hóa thành cát bụi.
Trông cực kỳ kinh khủng.
Các ông lớn giằng co với nhau, thì đám người nhỏ yếu phía dưới dù cách khá xa cũng bị lan đến.
Giờ phút này, đám nô chủ đều không tự chủ được thả ra bản thế, vội vàng lùi về phía sau. Vậy mà cả đám còn run bần bật, mắt mũi miệng trào máu.
Thậm chí, có một số nô chủ và thợ mỏ còn trực tiếp ngất xỉu.
Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều cao thủ đứng đầu như vậy giằng co! Trong đó hai bên còn là những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tộc thái cổ!
Họ đều rất chấn động.
Chỉ là khí thế của những người kia thôi mà họ đã cảm nhận được mùi vị của sự hủy diệt.
Ngay cả liếc nhìn cũng đã hao hết can đảm cả đời.
Dù biết nhìn sẽ bị thương, nhưng vẫn muốn xem, không muốn rời đi. Nếu không sẽ hối hận, tiếc nuối cả đời.
"Đúng là... Ông trời cũng giúp chúng ta!", Ninh Triều Thiên kích động, giờ hai tộc bắt đầu giằng co thì sẽ chẳng rảnh để ý đến Tô Minh.
Đây không phải may mắn thì là gì?
Ninh Triều Thiên lén lút liếc nhìn đám quái vật của tộc Bạch Phượng và tộc Kim Bằng, nhưng chỉ mới nhìn một cái thôi đã khiến ông ấy suýt cắn bể răng mình.
Không có bất cứ lời nào có thể miêu tả được sự chấn động ấy.
Làm thế nào mà có thể mạnh như vậy?
Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh đã khiến Ninh Triều Thiên cảm thấy họ mạnh đến không bờ bến. Huống chi là đám Kim Lưu, Bạch Chấn Phong?
Ninh Triều Thiên vội vàng nhìn về phía Tô Minh, nháy mắt với anh, bảo anh mau rút!
Lui thôi!
Tiêu Nguyệt cũng vậy, đôi mắt đẹp như biết nói, khuyên Tô Minh mau rời khỏi đây. Tuy cô cảm thấy không cùng sinh, nhưng có thể cùng chết với anh rất lãng mạn. Có điều, khi có thể sống sót thì ai chẳng muốn chứ. Cô cũng muốn sống và hưởng thụ tình yêu với anh!
Nhưng mà...
Điều khiến Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt cạn lời là Tô Minh lại làm lơ ánh mắt của họ.
Ngay sau đó.
Khi Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt sốt ruột định truyền âm, thậm chí nhỏ giọng gọi Tô MInh thì anh lại... lại... mở miệng nói chuyện!
Tô Minh nhìn đám cao thủ của hai tộc đang giằng co với nhau, cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Kim Thanh, nói với giọng đầy bất lực: "Không phải định đấu tay đôi hả? Giờ muốn đổi ý sao?"
Kim Thanh bị nhắc tới mà ngơ ngác.
Á đù.
Trời ơi đất hỡi.
Từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai giống vậy...
Tên nhóc loài người đến gây hấn kia cực kỳ may mắn, trước khi bị mình bóp chết thì tộc Bạch Phượng đến. Giờ không để ý đến anh ta, anh ta có thể lén lúi rời đi. Lúc này, dù là mình, Kim Lạc hay đám đại trưởng lão cũng không rảnh quan tâm con kiến như anh ta có trốn hay không. Đây là một cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho, vậy mà anh ta lại không cần?
Ai cho anh lá gan đó thế?
Thần chết hả?
Cứ muốn thử cảm giác chết đi là sao?
Giờ phút này, không những Kim Thanh, Bạch Như Hân, Bạch Thuận, mà đám người Bạch Chấn Phong và Kim Lưu đều quay sang nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy, Tô Minh nhìn đám Bạch Như Hân, Bạch Thuận, Bạch Chấn Phong nói: "Tôi không quan tâm các người có thù hận gì với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay là nói các người định làm gì thì có thể đợi một chút không? Dù gì, các người cũng hiểu đạo lý đến trước đến sau chứ hả? Tôi khuyên mấy người, ngoan ngoãn làm khán giả, kiên nhẫn đứng sang bên chờ đợi, thế nào?"
Sư tôn thê thảm như vậy, nếu không phải anh chạy đến đúng lúc và ông ấy khá may mắn thì đã chết mất xác rồi.
Đừng thấy từ đầu đến giờ Tô Minh vẫn im lặng mà lầm, cơn giận như biển cả của anh đều bị anh dằn xuống đáy lòng. Giờ cần phải xả ra.
Mà tộc Kim Bằng Thái Cổ là kẻ đầu têu, không chết 70, 80% sao được?
Lúc này.
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều run bắn người, suýt nữa hộc máu!
Ngay cả văng tục cũng không có sức mà văng, suýt nữa bị anh hù khiến máu chảy ngược chết ngay tại chỗ.
Chương 542: Là do cô ta quá phiền
Từ đầu tới cuối, đám người tộc Bạch Phượng đều không liếc nhìn Tô Minh cái nào, bởi vì một thằng nhóc loài người có cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ thật sự là quá yếu.
Ai ngờ...
Đám cao thủ có đẳng cấp trưởng lão của tộc Bạch Phượng hiếm khi lộ ra cảm xúc, nhưng giờ đây, mặt mày họ đều trở nên rất đặc sắc.
"Nhóc con loài người, anh đang...", sắc mặt Bạch Như Hân trở nên khó coi, tràn ngập sát khí quát, suýt nữa bị tức cười. Nếu không phải cô ta và những cao thủ của tộc Bạch Phượng tới thì lúc này, tên nhóc nhà anh đã bị Kim Thanh chặt thành tám khúc rồi ấy chứ!
Do mình và các cao thủ trong tộc đến, nên con kiến đáng thương kia mới may mắn nhặt được một mạng. Trong tình huống này mà còn không chạy?
Còn không biết cảm ơn?
Vậy mà lại trách ngược lại mình và cao thủ trong tộc, rồi khiêu khích? Cô ta từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai như anh ta.
Bạch Như Hân tức giận suýt văng tục.
Nhưng lúc này.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, điều chẳng ai ngờ tới, đặc biệt là Bạch Như Hân, có chết cô ta cũng không đoán được Tô Minh lại... lại lập tức ra tay. Một con kiến Chân Thánh hậu kỳ lại dám ra tay trước mặt các cao thủ Bất Tử tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.
Hơn nữa, nơi này còn là đế quốc hoang thú.
Quan trọng hơn, đối tượng bị ra tay lại là mình...
Bạch Như Hân tức thì ra tay đánh trả theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, cả người cô ta lại như rớt vào hầm băng.
Giống như có thần chết trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ta.
Kế tiếp, đôi mắt cô ta trở nên đen thui, không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.
Trong mắt người ngoài thì cả người cô ta đã bị một quyền đấm thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi.
Một quyền tùy tiện của Tô Minh, trông thì chẳng đâu vào đâu, nhưng lại tràn ngập sức mạnh. Vả lại, còn kết hợp cả quy luật không gian. Bạch Như Hân chết cũng đúng thôi. Thực tế, dù cô ta có mạnh hơn gấp trăm lần thì dưới một quyền kia cũng sẽ lập tức bị đánh chết.
Đơn giản là vì lúc này đây, Tô Minh quá mạnh!
"Là do cô ta tự dưng xuất hiện, chen vào trận đấu của tôi. Giờ còn lảm nhảm, rất phiền nên tôi đành tiễn cô ta xuống gặp Diêm Vương trước vậy!", trong sự tĩnh lặng và kinh ngạc của mọi người, Tô Minh nhìn Kim Thanh, cười nói.
Giống như chỉ làm một chuyện ruồi bu.
Mà Kim Thanh thì lại run lên, mặt mày trắng bệch, ngơ ngác.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Kim Thanh biết thực lực của mình vẫn yếu hơn Bạch Như Hân một chút.
Ngay cả Bạch Như Hân cũng bị giết, mà còn bị giết chỉ bằng một quyền thì chính mình sẽ khá hơn bao nhiêu?
Tên nhóc loài người kia thế mà lại có thực lực mạnh hơn cảnh giới ư?
Đáng sợ nhất là anh ta còn thích trực tiếp ra tay chứ không muốn nói nhiều! Trông còn kinh khủng hơn kẻ điên!
Cứ vậy mà đã giết Bạch Như Hân?
Đa số người trong tộc thú đều thích chiến đấu, lại càng có nhiều người không sợ cái chết, đặc biệt là tộc Kim Bằng Thái Cổ. Thế nên, Kim Thanh đã từng gặp rất nhiều kẻ tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn như thanh niên loài người kia thì lại lần đầu nhìn thấy.
"Bạch Thuận, giết cậu ta!", nhưng Kim Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Chấn Phong đã mở miệng quát.
Tuy Bạch Như Hân chỉ thuộc tầm trung trong thế hệ trẻ nổi trội ở tộc Bạch Phương, cũng không coi như là yêu nghiệt. Mất một Bạch Như Hân cũng chẳng đáng là gì đối với tộc Bạch Phượng.
Có điều, ông nội của Bạch Như Hân lại là trưởng lão trong tộc. Dù địa vị ông ta không tính là cao và hôm nay cũng không có mặt ở đây.
Hơn nữa, tuy Bạch Như Hân chẳng là cái đinh gì, nhưng cũng là huyết thống nòng cốt. Cô ta bị giết chính là sỉ nhục rất lớn đối với tộc Bạch Phượng.
Trông vẻ mặt của Bạch Chấn Phong là biết, quả thật khó coi muốn chết. Đương nhiên là ông ta muốn giết chết tên nhóc loài người kia ngay rồi.
Ban nãy, Tô Minh thể hiện ra thực lực nháy mắt giết chết Bạch Như Hân, quả thật khá kinh người và có hơi không phù hợp với lẽ thường. Nhưng, Bạch Chấn Phong cũng không định tự mình ra tay, tựa như đang nhìn con kiến giết con gián. Tuy có hơi ngạc nhiên vì không hợp lý! Nhưng là một con hổ, không thể nào tự hạ mình ra tay đối phó một con kiến được!
Một cao thủ có đẳng cấp đại trưởng lão trong tộc Bạch Phượng, tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay với một thanh niên, dù cậu ta có là loài người.
Thế nên, Bạch Chấn Phong mới sai Bạch Thuận.
Bạch Thuận rất thân với ông nội Bạch Như Hân, chắc hẳn ông ta cũng muốn tự mình ra tay báo thù cho cô ta.
Hơn nữa, Bạch Thuận cũng rất mạnh, là Bất Tử tầng ba và nằm trong top 5 các trưởng lão tộc Bạch Phượng.
"Chàng trai loài người, đừng trách tôi, là tự cậu muốn chết thôi!", trong đôi mắt già nua của Bạch Thuận hiện lên vẻ âm u, nhìn thẳng vào Tô Minh. Vốn là một người thuộc thế hệ trước, ông ta cũng có suy nghĩ như Bạch Chấn Phong, sẽ không tùy tiện ra tay với người trẻ. Nhưng giờ Bạch Như Hân đã chết, vả lại, đại trưởng lão cũng mở miệng.
Khí thế cả người ông ta lập tức nhằm thẳng vào Tô Minh.
Thoáng chốc, chưa nói tới Tô Minh, mà Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đứng đằng sau anh không xa đã phải vội vàng lùi ra sau. Đợi đến khi họ dừng lại thì con ngươi như muốn lọt ra khỏi tròng vì quá hoảng sợ.
Chỉ mới là chút khí thế trên người Bạch Thuận thôi mà họ đã cảm nhận được một góc nhỏ về thực lực của Bạch Thuận. Ông ta mạnh đến đáng sợ!
Chương 543: Quá yếu
Hiểu đơn giản là Bạch Thuận chỉ tiết ra chút khí thế đã khiến nội tạng của Tiêu Nguyệt bị thương.
Cảnh giới Bất Tử rất mạnh, so với các cảnh giới phía dưới như Chân Hoàng, Chân Thánh đúng là khác nhau như trời với đất. Càng đừng nói tới Bất Tử tầng ba.
"Vèo!", sau đó, Bạch Thuận chộp một cái về phía Tô Minh.
Không coi là tùy tiện, nhưng cũng không sử dụng quy luật hay thần thông, lại càng không dùng vũ khí...
Nhưng một chộp với sát khí khủng bố kia vẫn che trời lấp đất, bao phủ cả Bằng Sơn, khiến nơi đây chìm trong yên tĩnh!
Lúc này, vô số nô chủ và thợ mỏ đều bị nó đè hộc máu, nằm sấp xuống.
Sao lại mạnh đến thế cơ chứ?
Nó mạnh đến nỗi vừa xuất hiện thì không gian xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng tựa như hỗn độn thuở sơ khai.
"Tô...", Tiêu Nguyệt định hét: Tô Minh, né mau!
Lại không làm được, vì dưới sự dao động của dấu móng tay kia, Tiêu Nguyệt đã không thốt nổi nên lời. Mặc dù, cô cách khá xa và không bị nó nhằm vào.
Kim Thanh, Kim Lạc thì nghẹt thở rụt cổ, trong mắt ngoài vẻ chấn động và sợ hãi ra chính là hâm mộ và chờ mong.
Cảnh giới Bất Tử thật là mạnh, khi nào thì hai người họ mới bước vào cảnh giới đó đây?
Trái lại, Bạch Chấn Phong và Kim Lưu là số ít những người có mặt ở đây không rung động trước chiêu ấy của Bạch Thuận. Bởi vì, cả hai là Bất Tử tầng sáu, là người có thể nghiền chết Bạch Thuận chỉ bằng một đầu ngón tay. Đương nhiên sẽ không vì một chiêu đó mà chấn động.
"Tại sao không dùng vũ khí và dốc sức ra tay chứ? Cho ông cơ hội mà ông lại muốn chết hả? Chiêu đó của ông thật sự là quá yếu", nhưng khi đa số những người có mặt ở đây đều đắm chìm trong sức mạnh của chiêu đó, Tô Minh lại lắc đầu một cách đầy bất lực, lạnh nhạt nói.
Anh còn chưa dứt lời.
Ầm!
Lại đánh ra một quyền.
Thoạt nhìn thì cũng không khác một quyền anh giết Bạch Như Hân là bao.
Hơn nữa, Tô Minh vẫn thong dong đứng ở chỗ đó, khi anh ra tay cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Chân cũng không nhúc nhích xíu nào.
Trông hết sức tùy tiện.
Nhưng mà.
Một đấm ấy vừa xuất hiện.
Quả thật còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Một quyền ấy bất ngờ xuất hiện giữa không trung, tuy không to và đan xen hai màu đỏ tím, nhưng lại rất sống động. Nó yên lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong có một dòng khí màu đen nhỏ như sợi tóc đang uốn lượn.
Nó vừa xuất hiện thì dấu móng tay mà Bạch Thuận đánh ra lại.. lại... lại run lên.
Dường như đang sợ hãi.
Sau đó.
"Xoẹt..."
Dấu móng tay kia đã bị đánh tan.
Mà một quyền kia của Tô Minh vẫn như chẳng bị gì, lành lặn không chút xây xát, thậm chí còn sáng và nhanh hơn. Nó như phá hủy khoảng cách thời gian, trực tiếp đánh tới trước mặt Bạch Thuận.
Thoáng chốc, không biết người khác cảm giác thế nào, nhưng Bạch Thuận lại thấy não mình như chết máy!
Lần đầu tiên trong đời ông ta lại thấy kinh ngạc và hoảng sợ như thế.
Ông ta ngửi được mùi vị của cái chết và sự hủy diệt đang đến gần mình.
Theo bản năng, ông ta dứt khoát biến ra bản thể.
"Đùng!"
Chỉ thấy, ông lão râu tóc bạc phơ lập tức phóng to lên hàng ngàn lần, lông chim màu bạc bao phủ cơ thể, từng cọng lóe lên vẻ sắc lạnh như một thanh kiếm sắc bén. Dưới sự bao phủ của hàng tỷ cọng lông chim là một con Phượng Hoàng khổng lồ che trời lấp đất.
Cực kỳ to lớn.
Hai cánh sải ra cả 1500m.
Khí tức của tộc Bạch Phượng thuộc dòng Phượng Hoàng thời thái cổ tràn ngập cả đất trời như một ngọn lúi lớn đè xuống.
Cả tòa Bằng Sơn như run lên.
Vô số người suýt chút nữa bị đè bẹp xuống đất.
Trên không, càng là một mảnh màu bạc, Bạch Phượng che trời.
"Ó!", Bạch Thuận hót lên, tiếng hót vang như sấm, chấn động tám mươi ngàn mét.
Cực kỳ khủng bố.
Vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, run bần bật nhìn chằm chằm vào Bạch Thuận, nhưng lại không thể trông thấy hết được vì ông ta quá lớn.
Thế nhưng, mọi người còn chưa phản ứng lại thì...
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục như thể xé rách vòm trời vang lên.
Một dòng máu đỏ tươi ghê người phun ra từ trong lồng ngực bản thể khổng lồ của Bạch Thuận.
Càng ghê người hơn là cái lỗ máu ấy còn cực kỳ sâu, dường như sắp đâm xuyên qua cơ thể Bạch Thuận.
Là bị một quyền kia của Tô Minh đâm thủng.
Nắm tay của Tô Minh mặc kệ ông ta là hình người hay bản thể thì cũng như nhau.
Đều là giấy.
Mà càng khiến người ta muốn chọc mù mắt mình là giờ phút này, bản thể của Bạch Thuận lại bay ngược ra sau.
Cảnh tượng ấy giống như là một ngọn núi lớn đang bị đánh bay...
Trông rất đáng sợ, khiến nhiều người xem mà muốn lọt tròng.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu, chứ không phải hồi kết.
Dưới vô số đôi mắt trợn to, có thể thấy bản thể của Bạch Thuận cứ bay ra một ngàn mét thì vết thương nơi lồng ngực lại nứt ra to hơn...
Chương 544: Tôi là người tốt
Đến khi bản thể của Bạch Thuận đã lùi lại hơn mười trượng rồi mà vẫn chưa dừng lại, nhưng bản thể ông ta đã vỡ nát thành cả trăm ngàn đoạn, hoá thành từng khối từng khối.
Lại qua một lát sau.
Bản thể Bạch Thuận đã bị chấn trở thành mưa máu, máu đỏ khắp trời, rơi xuống, mùi tanh xộc lên khắp nơi.
Mà thần hồn của Bạch Thuận đương nhiên cũng bị vỡ nát thành hư vô.
Chết, chết đến mức không thể chết được nữa!
“Thật yếu!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu. Nói thật, một quyền vừa nãy của anh đã kiềm chế sức mạnh, có lẽ cũng chỉ là dùng sức lực đơn thuần và quy luật không gian thôi, ừ thì còn có một ít quy luật Tử Vong, cũng chỉ như vậy mà thôi, căn bản không dùng hết toàn lực. Nếu dùng toàn lực thì sức lực ngưng tụ hay thậm chí thêm vào kiếm ý hung tàn thì uy lực cực hạn của quyền này cũng phải gấp mười lần vừa rồi.
Tô Minh thì chê bai Bạch Thuận yếu ớt.
Còn những người khác trên sân…
Không thể hình dung nổi.
Đã có rất nhiều người bị đánh chết rồi!
Lại càng có nhiều người đông cứng như những tảng đá vậy.
Ninh Triều Thiên cứ cảm thấy mình đã chảy máu não rồi… Ông ấy sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nghịch thiên cũng phải có mức độ chứ!
Nhưng đồ nhi tốt của mình, dường như… Dường như không có giới hạn, hoàn toàn không cho người ta con đường sống nữa rồi.
Đột nhiên ông ấy cảm thấy trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên này, bất kỳ ai được gọi là yêu nghiệt thiên tài, được gọi là lão quái vật siêu cấp, được gọi là thể chất gì gì đó, khi ở trước mặt thằng nhóc Tô, họ còn chẳng được xem là rác rưởi nữa!
Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn cảm thấy đời này của mình đã sống uổng phí rồi.
Thân là sư tôn, ngay cả một ánh mắt của đồ nhi, có lẽ ông ấy cũng không đỡ được, không chừng một ánh mắt của Tô Minh cũng có thể giết nhanh diệt gọn ông ấy rồi?
“Biến thái, quá mức biến thái!”, Tiêu Nguyệt không còn gì để nói, đột nhiên cô ấy cảm thấy huyết mạch Nữ Đế gì đó của mình, ký ức Nữ Đế gì gì đó cũng chẳng hay ho gì cả.
Thật đả kích người ta mà!
“Cái… kia đó, vốn dĩ, tôi với gia tộc Bạch Phượng gì gì của các người chẳng có thù hận gì cả, là vừa nãy, cô gái kia bị tôi giết không hiểu sao lại đi quấy rầy tôi và người khác đang quyết đấu, rất phiền phức, cho nên cô ta mới chết. Sau đó, ông lão cảnh giới Bất Tử tầng thứ ba vừa nãy muốn giết tôi để báo thù rồi cũng bị tôi giết chết, đây đều là theo lẽ thường. Xét bản chất thì tôi là người tốt, người ta không chọc tôi, tôi cũng không chọc ai, tôi cũng không muốn mình và gia tộc Bạch Phượng các người rơi vào tình trạng không chết không dừng, hoặc là tiếp tục ra tay gì đó dâu, dù sao cũng mệt rồi. Nhưng cứ bỏ qua các người như vậy tôi lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, không bằng, các người bồi thường một chút tổn thất tinh thần cho tôi, sau đó các người có thể rời đi, các người thấy thế nào? Đồng ý hay không?”. Trong không khí yên tĩnh, tĩnh mịch như tờ, Tô Minh nhìn Bạch Chấn Phong và đám người gia tộc Bạch Phượng, nói.
Vốn dĩ là anh muốn báo thù với gia tộc Kim BằngThái Cổ.
Không hiểu sao gia tộc Bạch Phượng lại xen vào.
Thật phiền!
Tô Minh không mở miệng còn đỡ, nhưng anh vừa lên tiếng, vốn dĩ đám người Bạch Chấn Phong hay mấy trưởng lão của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ đều cứng đờ, khóe miệng cũng đều run rẩy!
Máu lên não rồi.
Chỉ cảm thấy như xuất hiện ảo giác.
Không ai lại ức hiếp người khác như vậy.
Nói tới cùng, chuyện gia tộc Bạch Phượng cũng do Bạch Như Hân lắm lời thôi, đây cũng là tội lớn sao?
Đã bị giết luôn rồi mà.
Sau đó, ngay cả Bạch Thuận báo thù cho cô ta bị diệt sạch rồi.
Gia tộc Bạch Phượng tổn thất rất lớn.
Mặt như bị đánh sưng lên còn gì!
Rõ ràng là gia tộc Bạch Phượng bị tổn thất tinh thần rất lớn mà!
Mà tên nhóc loài người này còn nói… Nói bản thân tổn thất tinh thần, còn đòi bồi thường?
Đây quả thực không phải là ức hiếp nữa mà chính là điên cuồng mất trí, chẳng còn là người nữa.
Vẻ mặt Bạch Chấn Phong nhăn nhó, nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đôi mắt già nua là sát ý lạnh thấu xương: “Thằng nhãi loài người kia, cậu giết chết Bạch Như Hân và Bạch Thuận, gia tộc Bạch Phượng và cậu không chết không…”
Bạch Chấn Phong nói gằn từng chữ.
Đang chuẩn bị ra tay!
Ông ta muốn nói bốn chữ “không chết không dừng”, thế nhưng chữ “dừng” còn chưa kịp nói ra.
Thì đã thấy Tô Minh phiền chán cau mày, hơn nữa lên tiếng chen ngang, nói: “Giết!”
Chữ “giết” vừa được thốt ra.
Vù…
Lại thấy cảnh tượng kỳ dị cực độ, khắc sâu vào trong trí nhớ, cả trăm triệu năm cũng không thể quên được… Thân là trưởng lão gia tộc Bạch Phượng, cao thủ cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu, ở cả đế quốc Hoang Thú này lão quái vật Bạch Chấn Phong cũng có danh tiếng không nhỏ, thế mà đột nhiên cổ lại chảy máu liên tục, máu tươi chói mắt, trên cổ đã bị xuyên qua, cũng trong chớp mắt đó thần hồn đã bị bóp chết rồi.
Bạch… Bạch… Bạch Chấn Phong bị giết rồi!
Mà bên cạnh Bạch Chấn Phong lại xuất hiện một con rối kim loại kỳ lạ.
Đương nhiên đó là Thần Khôi.
Sau đó là sự huỷ diệt kéo dài hơn một phút, sự im lặng tĩnh mịch.
Một phút sau.
“Hỏi các người có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không mà lại cứ muốn nói dong dài như vậy!”, Tô Minh lướt mắt nhìn Bạch Chấn Phong đã trở thành thi thể, hừ một tiếng, giống như chỉ là mới chết một con chim vậy.
Nói rồi, anh nhìn sang những trưởng lão còn lại của gia tộc Bạch Phượng, nói: “Các người nói xem, có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi hay không?”
Không ai trả lời Tô Minh.
Bởi vì lúc này, không ai còn có thể trả lời, ai dám nói chứ!
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ… Bạch Chấn Phong chết rồi.
Chương 545: Tăng và giảm
Tô Minh cũng chẳng phải người trong Thú Tộc của đế quốc, cho nên căn bản không thể cảm nhận được ý nghĩa của Bạch Chấn Phong đối với họ là thế nào.
Bạch Chấn Phong là đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng trong mười Thú Tộc lớn hàng đầu!
Lão quái vật siêu cấp cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu.
Cứ…Cứ vậy mà chết sao?
Dù đã trôi qua một phút, dù thi thể Bạch Chấn Phong đã yên lặng nằm ở đó, dù vũng máu bên cạnh thi thể đã nhuộm đỏ cả nham thạch.
Nhưng những người trong Thú Tộc vẫn không ai dám tin đây là sự thật…
Tô Minh cũng đành chịu.
Chẳng lẽ, người của Thú Tộc đều có tốc độ phản ứng chậm sao?
Hay là không có tai?
Tô Minh đành phải nói lại một lần: “Các người, rốt cuộc có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không? Nghe thấy thì trả lời đi chứ? Làm lơ người khác như vậy rất bất lịch sự đấy!”
Nhưng không có ai trả lời.
Tô Minh không nhịn được lại nói: “Nếu đây là mặc kệ không quan tâm vậy tôi sẽ xem như các người ngầm thừa nhận là không đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi vậy”.
Tô Minh khi nói thì khẽ cười, không hiểu sao lại có chút u ám.
Ngay tức khắc, cảm giác rét lạnh kinh khủng đến thấu xương cũng khiến những cường giả của tộc Bạch Phượng định thần lại, người lên tiếng đầu tiên là nhị trưởng lão của tộc Bạch Phượng - tên là Bạch Thiên Giảo mặc đồ trắng, hơi gầy, tóc đen tuyền, đôi mắt khá nhỏ. Lúc này, trong đôi mắt ấy tràn đầy kinh sợ cực điểm: “Cậu Tô Minh, chúng tôi đồng… Đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu!”
Âm thanh khẽ run, đầy tôn kính, hơn nữa còn có chút ý tứ cầu xin và lấy lòng.
Một màn như vậy khiến nhiều người xung quanh như có ảo giác không chân thực.
Thực tế Bạch Thiên Giảo này cũng được xem như là một người có tiếng tăm, rất nhiều nô chủ trên sân và cả nhóm người Kim Thanh, Kim Lạc cũng đều từng nghe đến, nhưng những gì họ nghe được về Bạch Thiên Giảo căn bản đều là lời đồn miêu tả tính tình ông ta không tốt, tàn nhẫn, thích hút máu thôi.
Còn có một lời đồn, nghe nói Bạch Thiên Giảo là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tư đỉnh phong kỳ, sở hữu sức chiến đấu có thể vượt qua hai cảnh giới nhỏ, đây là chuyện rất, rất, rất khó tin. Dù sao, đạt đến cảnh giới Bất Tử, muốn vượt cấp, quả thực khó như lên trời, có bao nhiêu yêu nghiệt siêu cấp cũng không làm được.
Nhưng Bạch Thiên Giảo lại có thể làm được, nghe nói là bởi vì ông ta có một bí pháp giúp tăng thực lực lên gấp ba, gấp năm lần trong thời gian ngắn.
Ngoài ra, danh tiếng của Bạch Thiên Giảo rất nổi cũng là vì, từng một truyền nhân dòng chính của một tộc trong Thú Tộc có thế lực không tệ, chỉ vì bình phẩm sau lưng Bạch Thiên Giảo một câu rồi bị Bạch Thiên Giảo biết được, không lâu sau, toàn bộ thế lực Thú Tộc chưa đến mười ngàn người của người đó bị diệt sạch chỉ trong một đêm, ngay cả một thú nô cũng không còn, mọi người gần như chắc chắn là Bạch Thiên Giảo làm, người này tàn nhẫn điên cuồng, không có giới hạn.
Cũng chính vì như vậy, mà cả đế quốc Hoang Thú cứ nhắc đến Bạch Thiên Giảo thì gần như không có ai dám nói xấu một câu, thậm chí, không có ai dám nhắc đến cái tên này.
Vì vậy, lúc này nghe thấy âm thanh Bạch Thiên Giảo run rẩy, cả người run như cầy sấy, giọng điệu cầu xin, đầy tôn trọng, dáng vẻ bị dọa khiếp sợ, quả thật họ không biết nên nói gì.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một người giàu có nhất thế giới tự dưng đi cầu nguyện vậy.
“Hẳn là tộc Bạch Phượng các người cũng có loại hỏa tinh này chứ?”, Tô Minh chỉ chỉ vào cái giỏ kim loại trên mặt đất của Bằng Sơn cách đó không xa, trong giỏ kim loại có mấy khối hỏa tinh.
Tô Minh cũng không thực sự hấp thụ những hỏa tinh này, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong hỏa tinh này cũng khá nhiều, mặc dù không thuần khiết, hơn nữa còn bởi vì ẩn chứa thuộc tính hỏa mạnh mẽ mà rất dễ bùng cháy nên có lẽ tu võ giả tầm thường hoặc người Thú Tộc không dễ dàng hấp thụ trực tiếp, hơn nữa hiệu suất cũng thấp. Nhưng đối với Tô Minh mà nói, sở hữu kho tàng huyết mạch thì anh đã mở ra con đường tắt, có bao nhiêu thì đều có thể hấp thụ bấy nhiêu.
Mà trong đế quốc Hoang Thú, đại khái thứ mà anh có thể coi trọng cũng chỉ có hỏa tinh thôi, còn về thần thông truyền thừa, bí pháp, võ kỹ các loại gì đó của những Thú Tộc kia trong đế quốc Hoang Thú, anh cũng không có hứng thú, bởi vì về bí pháp, thần thông, võ kỹ của Thú Tộc, căn bản không bao giờ sánh được với loài người, huống hồ, Tô Minh đã sở hữu được thứ tốt từ lâu rồi.
“Có, đương nhiên có!”, Bạch Thiên Giảo gật đầu nhiệt tình.
Trong lòng ông ta thở phào.
Chỉ là hy sinh hỏa tinh cho tên loài người trẻ tuổi kinh khủng, khiến người ta vô cùng sợ sệt kia thì hoàn toàn có thể. Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn, hỏa tinh cũng được cất giữ cũng không ít.
“Tộc Bạch Phượng các người, tổng cộng tất cả hỏa tinh có bao nhiêu?”, thế nhưng, ngay sau đó Tô Minh lại hỏi như vậy.
Lập tức, Bạch Thiên Giảo cũng ngừng thở
Vốn dĩ cho rằng Tô Minh muốn hỏa tinh, Bạch Thiên Giảo đã thở phào, cảm thấy nếu Tô Minh nói ra một con số, tộc Bạch Phượng chắc chắn có thể nhẹ nhàng lấy ra, nhưng nào ngờ được, người trẻ tuổi này quá tàn nhẫn!
Vô cùng vô cùng tàn nhẫn!
Tên này trực tiếp hỏi số lượng lưu trữ?
Tham lam quá rồi?
“Cụ thể thì lão đây không… Không… Không nắm rõ, nhưng có lẽ là trong khoảng ba mươi triệu hỏa tinh!”. Âm thanh Bạch Thiên Giảo càng run rẩy, thực tế, ông ta biết rất rõ, tộc Bạch Phượng đã tích lũy qua hàng tỷ năm nhưng đương nhiên người trong tộc mình cũng có tiêu hao, bây giờ còn lại khoảng chừng một trăm triệu hỏa tinh, đó là một con số rất kinh khủng. Ông ta tất nhiên không dám nói thẳng ra một trăm triệu, tất nhiên phải giảm xuống vài lần mới nói, nếu không chẳng phải họ lại bị Tô Minh bắt chẹt đến chết sao?
“Ba mươi triệu?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, tộc Bạch Phượng này quả thực là giàu nứt vạch rồi!
Bất giác Tô Minh nghiêm giọng nói: “Tôi cũng không tham lam, nếu ông đã nói tộc Bạch Phượng còn lại khoảng chừng ba mươi triệu khối thì tạm thời tôi muốn chín mươi triệu hỏa tinh của tộc Bạch Phượng các người, xem như phí tổn thất tinh thần cho tôi đi? Không quá nhiều chứ?”
Tô Minh nghiêm túc nói.
Đương nhiên anh biết Bạch Thiên Giảo này chắc chắn sẽ không nói thật, cho nên, cứ tùy tiện lại tăng lên gấp ba.
“...”, Bạch Thiên Giảo suýt chút đã nghẹn chết.
Thậm chí là sắp bị hù chết rồi.
Kim Lưu liếc Bạch Thuận: "Còn chưa cút?"
Bạch Thuận chỉ cười, sau đó...
"Vèo, vèo, vèo, vèo...", mười bóng người bỗng bước ra từ khe không gian, yên tĩnh đứng cạnh Bạch Thuận và Bạch Như Hân. Mười người đó có trung niên, có ông lão, bà lão, yếu nhất cũng là Bất Tử tầng hai, tầng ba. Mạnh nhất cũng bằng Kim Lưu, có cảnh giới Bất Tử tầng sáu.
"Đúng là có chuẩn bị rồi mới đến, e rằng ngoài mấy lão quái vật thì toàn bộ huyết thống nòng cốt của tộc Bạch Phượng đều đến nhỉ?", Kim Lưu cười lạnh nói, đáy mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ. Sức mạnh tổng hợp của tộc Bạch Phượng còn mạnh hơn tộc Kim Bằng Thái Cổ một chút, nên cần phải cảnh giác.
Vì vậy, Phượng nguyên kia càng không thể để tộc Bạch Phượng có được!
Tuyệt đối không được!
"Kim Lưu, nói thật, tộc Bạch Phượng tôi chắc chắn phải có được nó. Tôi khuyên ông đừng ngăn cản, không thì có khi sẽ không chết không ngừng, cả hai cùng thiệt, rồi bị tộc thú khác nhặt của hời đó", một ông lão đầu bóng lưỡng có cảnh giới Bất Tử tầng sáu của tộc Bạch Phượng lạnh nhạt đe dọa. Ông ta tên Bạch Chấn Phong, là đại trưởng lão tộc Bạch Phượng.
"Cả hai cùng thiệt? Tộc Bạch Phượng các người không sợ thì chúng tôi sợ gì?", Kim Lưu nghiến răng nói, cả người tràn ngập sát khí và ý chí chiến đấu.
Phút chốc, khí thế cả hai bên đã va chạm vào nhau.
Chúng ngưng tụ trên bầu trời Bằng Sơn.
Vạn vật như hóa thành cát bụi.
Trông cực kỳ kinh khủng.
Các ông lớn giằng co với nhau, thì đám người nhỏ yếu phía dưới dù cách khá xa cũng bị lan đến.
Giờ phút này, đám nô chủ đều không tự chủ được thả ra bản thế, vội vàng lùi về phía sau. Vậy mà cả đám còn run bần bật, mắt mũi miệng trào máu.
Thậm chí, có một số nô chủ và thợ mỏ còn trực tiếp ngất xỉu.
Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều cao thủ đứng đầu như vậy giằng co! Trong đó hai bên còn là những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tộc thái cổ!
Họ đều rất chấn động.
Chỉ là khí thế của những người kia thôi mà họ đã cảm nhận được mùi vị của sự hủy diệt.
Ngay cả liếc nhìn cũng đã hao hết can đảm cả đời.
Dù biết nhìn sẽ bị thương, nhưng vẫn muốn xem, không muốn rời đi. Nếu không sẽ hối hận, tiếc nuối cả đời.
"Đúng là... Ông trời cũng giúp chúng ta!", Ninh Triều Thiên kích động, giờ hai tộc bắt đầu giằng co thì sẽ chẳng rảnh để ý đến Tô Minh.
Đây không phải may mắn thì là gì?
Ninh Triều Thiên lén lút liếc nhìn đám quái vật của tộc Bạch Phượng và tộc Kim Bằng, nhưng chỉ mới nhìn một cái thôi đã khiến ông ấy suýt cắn bể răng mình.
Không có bất cứ lời nào có thể miêu tả được sự chấn động ấy.
Làm thế nào mà có thể mạnh như vậy?
Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh đã khiến Ninh Triều Thiên cảm thấy họ mạnh đến không bờ bến. Huống chi là đám Kim Lưu, Bạch Chấn Phong?
Ninh Triều Thiên vội vàng nhìn về phía Tô Minh, nháy mắt với anh, bảo anh mau rút!
Lui thôi!
Tiêu Nguyệt cũng vậy, đôi mắt đẹp như biết nói, khuyên Tô Minh mau rời khỏi đây. Tuy cô cảm thấy không cùng sinh, nhưng có thể cùng chết với anh rất lãng mạn. Có điều, khi có thể sống sót thì ai chẳng muốn chứ. Cô cũng muốn sống và hưởng thụ tình yêu với anh!
Nhưng mà...
Điều khiến Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt cạn lời là Tô Minh lại làm lơ ánh mắt của họ.
Ngay sau đó.
Khi Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt sốt ruột định truyền âm, thậm chí nhỏ giọng gọi Tô MInh thì anh lại... lại... mở miệng nói chuyện!
Tô Minh nhìn đám cao thủ của hai tộc đang giằng co với nhau, cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Kim Thanh, nói với giọng đầy bất lực: "Không phải định đấu tay đôi hả? Giờ muốn đổi ý sao?"
Kim Thanh bị nhắc tới mà ngơ ngác.
Á đù.
Trời ơi đất hỡi.
Từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai giống vậy...
Tên nhóc loài người đến gây hấn kia cực kỳ may mắn, trước khi bị mình bóp chết thì tộc Bạch Phượng đến. Giờ không để ý đến anh ta, anh ta có thể lén lúi rời đi. Lúc này, dù là mình, Kim Lạc hay đám đại trưởng lão cũng không rảnh quan tâm con kiến như anh ta có trốn hay không. Đây là một cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho, vậy mà anh ta lại không cần?
Ai cho anh lá gan đó thế?
Thần chết hả?
Cứ muốn thử cảm giác chết đi là sao?
Giờ phút này, không những Kim Thanh, Bạch Như Hân, Bạch Thuận, mà đám người Bạch Chấn Phong và Kim Lưu đều quay sang nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy, Tô Minh nhìn đám Bạch Như Hân, Bạch Thuận, Bạch Chấn Phong nói: "Tôi không quan tâm các người có thù hận gì với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay là nói các người định làm gì thì có thể đợi một chút không? Dù gì, các người cũng hiểu đạo lý đến trước đến sau chứ hả? Tôi khuyên mấy người, ngoan ngoãn làm khán giả, kiên nhẫn đứng sang bên chờ đợi, thế nào?"
Sư tôn thê thảm như vậy, nếu không phải anh chạy đến đúng lúc và ông ấy khá may mắn thì đã chết mất xác rồi.
Đừng thấy từ đầu đến giờ Tô Minh vẫn im lặng mà lầm, cơn giận như biển cả của anh đều bị anh dằn xuống đáy lòng. Giờ cần phải xả ra.
Mà tộc Kim Bằng Thái Cổ là kẻ đầu têu, không chết 70, 80% sao được?
Lúc này.
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều run bắn người, suýt nữa hộc máu!
Ngay cả văng tục cũng không có sức mà văng, suýt nữa bị anh hù khiến máu chảy ngược chết ngay tại chỗ.
Chương 542: Là do cô ta quá phiền
Từ đầu tới cuối, đám người tộc Bạch Phượng đều không liếc nhìn Tô Minh cái nào, bởi vì một thằng nhóc loài người có cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ thật sự là quá yếu.
Ai ngờ...
Đám cao thủ có đẳng cấp trưởng lão của tộc Bạch Phượng hiếm khi lộ ra cảm xúc, nhưng giờ đây, mặt mày họ đều trở nên rất đặc sắc.
"Nhóc con loài người, anh đang...", sắc mặt Bạch Như Hân trở nên khó coi, tràn ngập sát khí quát, suýt nữa bị tức cười. Nếu không phải cô ta và những cao thủ của tộc Bạch Phượng tới thì lúc này, tên nhóc nhà anh đã bị Kim Thanh chặt thành tám khúc rồi ấy chứ!
Do mình và các cao thủ trong tộc đến, nên con kiến đáng thương kia mới may mắn nhặt được một mạng. Trong tình huống này mà còn không chạy?
Còn không biết cảm ơn?
Vậy mà lại trách ngược lại mình và cao thủ trong tộc, rồi khiêu khích? Cô ta từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai như anh ta.
Bạch Như Hân tức giận suýt văng tục.
Nhưng lúc này.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, điều chẳng ai ngờ tới, đặc biệt là Bạch Như Hân, có chết cô ta cũng không đoán được Tô Minh lại... lại lập tức ra tay. Một con kiến Chân Thánh hậu kỳ lại dám ra tay trước mặt các cao thủ Bất Tử tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.
Hơn nữa, nơi này còn là đế quốc hoang thú.
Quan trọng hơn, đối tượng bị ra tay lại là mình...
Bạch Như Hân tức thì ra tay đánh trả theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, cả người cô ta lại như rớt vào hầm băng.
Giống như có thần chết trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ta.
Kế tiếp, đôi mắt cô ta trở nên đen thui, không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.
Trong mắt người ngoài thì cả người cô ta đã bị một quyền đấm thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi.
Một quyền tùy tiện của Tô Minh, trông thì chẳng đâu vào đâu, nhưng lại tràn ngập sức mạnh. Vả lại, còn kết hợp cả quy luật không gian. Bạch Như Hân chết cũng đúng thôi. Thực tế, dù cô ta có mạnh hơn gấp trăm lần thì dưới một quyền kia cũng sẽ lập tức bị đánh chết.
Đơn giản là vì lúc này đây, Tô Minh quá mạnh!
"Là do cô ta tự dưng xuất hiện, chen vào trận đấu của tôi. Giờ còn lảm nhảm, rất phiền nên tôi đành tiễn cô ta xuống gặp Diêm Vương trước vậy!", trong sự tĩnh lặng và kinh ngạc của mọi người, Tô Minh nhìn Kim Thanh, cười nói.
Giống như chỉ làm một chuyện ruồi bu.
Mà Kim Thanh thì lại run lên, mặt mày trắng bệch, ngơ ngác.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Kim Thanh biết thực lực của mình vẫn yếu hơn Bạch Như Hân một chút.
Ngay cả Bạch Như Hân cũng bị giết, mà còn bị giết chỉ bằng một quyền thì chính mình sẽ khá hơn bao nhiêu?
Tên nhóc loài người kia thế mà lại có thực lực mạnh hơn cảnh giới ư?
Đáng sợ nhất là anh ta còn thích trực tiếp ra tay chứ không muốn nói nhiều! Trông còn kinh khủng hơn kẻ điên!
Cứ vậy mà đã giết Bạch Như Hân?
Đa số người trong tộc thú đều thích chiến đấu, lại càng có nhiều người không sợ cái chết, đặc biệt là tộc Kim Bằng Thái Cổ. Thế nên, Kim Thanh đã từng gặp rất nhiều kẻ tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn như thanh niên loài người kia thì lại lần đầu nhìn thấy.
"Bạch Thuận, giết cậu ta!", nhưng Kim Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Chấn Phong đã mở miệng quát.
Tuy Bạch Như Hân chỉ thuộc tầm trung trong thế hệ trẻ nổi trội ở tộc Bạch Phương, cũng không coi như là yêu nghiệt. Mất một Bạch Như Hân cũng chẳng đáng là gì đối với tộc Bạch Phượng.
Có điều, ông nội của Bạch Như Hân lại là trưởng lão trong tộc. Dù địa vị ông ta không tính là cao và hôm nay cũng không có mặt ở đây.
Hơn nữa, tuy Bạch Như Hân chẳng là cái đinh gì, nhưng cũng là huyết thống nòng cốt. Cô ta bị giết chính là sỉ nhục rất lớn đối với tộc Bạch Phượng.
Trông vẻ mặt của Bạch Chấn Phong là biết, quả thật khó coi muốn chết. Đương nhiên là ông ta muốn giết chết tên nhóc loài người kia ngay rồi.
Ban nãy, Tô Minh thể hiện ra thực lực nháy mắt giết chết Bạch Như Hân, quả thật khá kinh người và có hơi không phù hợp với lẽ thường. Nhưng, Bạch Chấn Phong cũng không định tự mình ra tay, tựa như đang nhìn con kiến giết con gián. Tuy có hơi ngạc nhiên vì không hợp lý! Nhưng là một con hổ, không thể nào tự hạ mình ra tay đối phó một con kiến được!
Một cao thủ có đẳng cấp đại trưởng lão trong tộc Bạch Phượng, tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay với một thanh niên, dù cậu ta có là loài người.
Thế nên, Bạch Chấn Phong mới sai Bạch Thuận.
Bạch Thuận rất thân với ông nội Bạch Như Hân, chắc hẳn ông ta cũng muốn tự mình ra tay báo thù cho cô ta.
Hơn nữa, Bạch Thuận cũng rất mạnh, là Bất Tử tầng ba và nằm trong top 5 các trưởng lão tộc Bạch Phượng.
"Chàng trai loài người, đừng trách tôi, là tự cậu muốn chết thôi!", trong đôi mắt già nua của Bạch Thuận hiện lên vẻ âm u, nhìn thẳng vào Tô Minh. Vốn là một người thuộc thế hệ trước, ông ta cũng có suy nghĩ như Bạch Chấn Phong, sẽ không tùy tiện ra tay với người trẻ. Nhưng giờ Bạch Như Hân đã chết, vả lại, đại trưởng lão cũng mở miệng.
Khí thế cả người ông ta lập tức nhằm thẳng vào Tô Minh.
Thoáng chốc, chưa nói tới Tô Minh, mà Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đứng đằng sau anh không xa đã phải vội vàng lùi ra sau. Đợi đến khi họ dừng lại thì con ngươi như muốn lọt ra khỏi tròng vì quá hoảng sợ.
Chỉ mới là chút khí thế trên người Bạch Thuận thôi mà họ đã cảm nhận được một góc nhỏ về thực lực của Bạch Thuận. Ông ta mạnh đến đáng sợ!
Chương 543: Quá yếu
Hiểu đơn giản là Bạch Thuận chỉ tiết ra chút khí thế đã khiến nội tạng của Tiêu Nguyệt bị thương.
Cảnh giới Bất Tử rất mạnh, so với các cảnh giới phía dưới như Chân Hoàng, Chân Thánh đúng là khác nhau như trời với đất. Càng đừng nói tới Bất Tử tầng ba.
"Vèo!", sau đó, Bạch Thuận chộp một cái về phía Tô Minh.
Không coi là tùy tiện, nhưng cũng không sử dụng quy luật hay thần thông, lại càng không dùng vũ khí...
Nhưng một chộp với sát khí khủng bố kia vẫn che trời lấp đất, bao phủ cả Bằng Sơn, khiến nơi đây chìm trong yên tĩnh!
Lúc này, vô số nô chủ và thợ mỏ đều bị nó đè hộc máu, nằm sấp xuống.
Sao lại mạnh đến thế cơ chứ?
Nó mạnh đến nỗi vừa xuất hiện thì không gian xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng tựa như hỗn độn thuở sơ khai.
"Tô...", Tiêu Nguyệt định hét: Tô Minh, né mau!
Lại không làm được, vì dưới sự dao động của dấu móng tay kia, Tiêu Nguyệt đã không thốt nổi nên lời. Mặc dù, cô cách khá xa và không bị nó nhằm vào.
Kim Thanh, Kim Lạc thì nghẹt thở rụt cổ, trong mắt ngoài vẻ chấn động và sợ hãi ra chính là hâm mộ và chờ mong.
Cảnh giới Bất Tử thật là mạnh, khi nào thì hai người họ mới bước vào cảnh giới đó đây?
Trái lại, Bạch Chấn Phong và Kim Lưu là số ít những người có mặt ở đây không rung động trước chiêu ấy của Bạch Thuận. Bởi vì, cả hai là Bất Tử tầng sáu, là người có thể nghiền chết Bạch Thuận chỉ bằng một đầu ngón tay. Đương nhiên sẽ không vì một chiêu đó mà chấn động.
"Tại sao không dùng vũ khí và dốc sức ra tay chứ? Cho ông cơ hội mà ông lại muốn chết hả? Chiêu đó của ông thật sự là quá yếu", nhưng khi đa số những người có mặt ở đây đều đắm chìm trong sức mạnh của chiêu đó, Tô Minh lại lắc đầu một cách đầy bất lực, lạnh nhạt nói.
Anh còn chưa dứt lời.
Ầm!
Lại đánh ra một quyền.
Thoạt nhìn thì cũng không khác một quyền anh giết Bạch Như Hân là bao.
Hơn nữa, Tô Minh vẫn thong dong đứng ở chỗ đó, khi anh ra tay cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Chân cũng không nhúc nhích xíu nào.
Trông hết sức tùy tiện.
Nhưng mà.
Một đấm ấy vừa xuất hiện.
Quả thật còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Một quyền ấy bất ngờ xuất hiện giữa không trung, tuy không to và đan xen hai màu đỏ tím, nhưng lại rất sống động. Nó yên lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong có một dòng khí màu đen nhỏ như sợi tóc đang uốn lượn.
Nó vừa xuất hiện thì dấu móng tay mà Bạch Thuận đánh ra lại.. lại... lại run lên.
Dường như đang sợ hãi.
Sau đó.
"Xoẹt..."
Dấu móng tay kia đã bị đánh tan.
Mà một quyền kia của Tô Minh vẫn như chẳng bị gì, lành lặn không chút xây xát, thậm chí còn sáng và nhanh hơn. Nó như phá hủy khoảng cách thời gian, trực tiếp đánh tới trước mặt Bạch Thuận.
Thoáng chốc, không biết người khác cảm giác thế nào, nhưng Bạch Thuận lại thấy não mình như chết máy!
Lần đầu tiên trong đời ông ta lại thấy kinh ngạc và hoảng sợ như thế.
Ông ta ngửi được mùi vị của cái chết và sự hủy diệt đang đến gần mình.
Theo bản năng, ông ta dứt khoát biến ra bản thể.
"Đùng!"
Chỉ thấy, ông lão râu tóc bạc phơ lập tức phóng to lên hàng ngàn lần, lông chim màu bạc bao phủ cơ thể, từng cọng lóe lên vẻ sắc lạnh như một thanh kiếm sắc bén. Dưới sự bao phủ của hàng tỷ cọng lông chim là một con Phượng Hoàng khổng lồ che trời lấp đất.
Cực kỳ to lớn.
Hai cánh sải ra cả 1500m.
Khí tức của tộc Bạch Phượng thuộc dòng Phượng Hoàng thời thái cổ tràn ngập cả đất trời như một ngọn lúi lớn đè xuống.
Cả tòa Bằng Sơn như run lên.
Vô số người suýt chút nữa bị đè bẹp xuống đất.
Trên không, càng là một mảnh màu bạc, Bạch Phượng che trời.
"Ó!", Bạch Thuận hót lên, tiếng hót vang như sấm, chấn động tám mươi ngàn mét.
Cực kỳ khủng bố.
Vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, run bần bật nhìn chằm chằm vào Bạch Thuận, nhưng lại không thể trông thấy hết được vì ông ta quá lớn.
Thế nhưng, mọi người còn chưa phản ứng lại thì...
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục như thể xé rách vòm trời vang lên.
Một dòng máu đỏ tươi ghê người phun ra từ trong lồng ngực bản thể khổng lồ của Bạch Thuận.
Càng ghê người hơn là cái lỗ máu ấy còn cực kỳ sâu, dường như sắp đâm xuyên qua cơ thể Bạch Thuận.
Là bị một quyền kia của Tô Minh đâm thủng.
Nắm tay của Tô Minh mặc kệ ông ta là hình người hay bản thể thì cũng như nhau.
Đều là giấy.
Mà càng khiến người ta muốn chọc mù mắt mình là giờ phút này, bản thể của Bạch Thuận lại bay ngược ra sau.
Cảnh tượng ấy giống như là một ngọn núi lớn đang bị đánh bay...
Trông rất đáng sợ, khiến nhiều người xem mà muốn lọt tròng.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu, chứ không phải hồi kết.
Dưới vô số đôi mắt trợn to, có thể thấy bản thể của Bạch Thuận cứ bay ra một ngàn mét thì vết thương nơi lồng ngực lại nứt ra to hơn...
Chương 544: Tôi là người tốt
Đến khi bản thể của Bạch Thuận đã lùi lại hơn mười trượng rồi mà vẫn chưa dừng lại, nhưng bản thể ông ta đã vỡ nát thành cả trăm ngàn đoạn, hoá thành từng khối từng khối.
Lại qua một lát sau.
Bản thể Bạch Thuận đã bị chấn trở thành mưa máu, máu đỏ khắp trời, rơi xuống, mùi tanh xộc lên khắp nơi.
Mà thần hồn của Bạch Thuận đương nhiên cũng bị vỡ nát thành hư vô.
Chết, chết đến mức không thể chết được nữa!
“Thật yếu!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu. Nói thật, một quyền vừa nãy của anh đã kiềm chế sức mạnh, có lẽ cũng chỉ là dùng sức lực đơn thuần và quy luật không gian thôi, ừ thì còn có một ít quy luật Tử Vong, cũng chỉ như vậy mà thôi, căn bản không dùng hết toàn lực. Nếu dùng toàn lực thì sức lực ngưng tụ hay thậm chí thêm vào kiếm ý hung tàn thì uy lực cực hạn của quyền này cũng phải gấp mười lần vừa rồi.
Tô Minh thì chê bai Bạch Thuận yếu ớt.
Còn những người khác trên sân…
Không thể hình dung nổi.
Đã có rất nhiều người bị đánh chết rồi!
Lại càng có nhiều người đông cứng như những tảng đá vậy.
Ninh Triều Thiên cứ cảm thấy mình đã chảy máu não rồi… Ông ấy sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nghịch thiên cũng phải có mức độ chứ!
Nhưng đồ nhi tốt của mình, dường như… Dường như không có giới hạn, hoàn toàn không cho người ta con đường sống nữa rồi.
Đột nhiên ông ấy cảm thấy trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên này, bất kỳ ai được gọi là yêu nghiệt thiên tài, được gọi là lão quái vật siêu cấp, được gọi là thể chất gì gì đó, khi ở trước mặt thằng nhóc Tô, họ còn chẳng được xem là rác rưởi nữa!
Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn cảm thấy đời này của mình đã sống uổng phí rồi.
Thân là sư tôn, ngay cả một ánh mắt của đồ nhi, có lẽ ông ấy cũng không đỡ được, không chừng một ánh mắt của Tô Minh cũng có thể giết nhanh diệt gọn ông ấy rồi?
“Biến thái, quá mức biến thái!”, Tiêu Nguyệt không còn gì để nói, đột nhiên cô ấy cảm thấy huyết mạch Nữ Đế gì đó của mình, ký ức Nữ Đế gì gì đó cũng chẳng hay ho gì cả.
Thật đả kích người ta mà!
“Cái… kia đó, vốn dĩ, tôi với gia tộc Bạch Phượng gì gì của các người chẳng có thù hận gì cả, là vừa nãy, cô gái kia bị tôi giết không hiểu sao lại đi quấy rầy tôi và người khác đang quyết đấu, rất phiền phức, cho nên cô ta mới chết. Sau đó, ông lão cảnh giới Bất Tử tầng thứ ba vừa nãy muốn giết tôi để báo thù rồi cũng bị tôi giết chết, đây đều là theo lẽ thường. Xét bản chất thì tôi là người tốt, người ta không chọc tôi, tôi cũng không chọc ai, tôi cũng không muốn mình và gia tộc Bạch Phượng các người rơi vào tình trạng không chết không dừng, hoặc là tiếp tục ra tay gì đó dâu, dù sao cũng mệt rồi. Nhưng cứ bỏ qua các người như vậy tôi lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, không bằng, các người bồi thường một chút tổn thất tinh thần cho tôi, sau đó các người có thể rời đi, các người thấy thế nào? Đồng ý hay không?”. Trong không khí yên tĩnh, tĩnh mịch như tờ, Tô Minh nhìn Bạch Chấn Phong và đám người gia tộc Bạch Phượng, nói.
Vốn dĩ là anh muốn báo thù với gia tộc Kim BằngThái Cổ.
Không hiểu sao gia tộc Bạch Phượng lại xen vào.
Thật phiền!
Tô Minh không mở miệng còn đỡ, nhưng anh vừa lên tiếng, vốn dĩ đám người Bạch Chấn Phong hay mấy trưởng lão của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ đều cứng đờ, khóe miệng cũng đều run rẩy!
Máu lên não rồi.
Chỉ cảm thấy như xuất hiện ảo giác.
Không ai lại ức hiếp người khác như vậy.
Nói tới cùng, chuyện gia tộc Bạch Phượng cũng do Bạch Như Hân lắm lời thôi, đây cũng là tội lớn sao?
Đã bị giết luôn rồi mà.
Sau đó, ngay cả Bạch Thuận báo thù cho cô ta bị diệt sạch rồi.
Gia tộc Bạch Phượng tổn thất rất lớn.
Mặt như bị đánh sưng lên còn gì!
Rõ ràng là gia tộc Bạch Phượng bị tổn thất tinh thần rất lớn mà!
Mà tên nhóc loài người này còn nói… Nói bản thân tổn thất tinh thần, còn đòi bồi thường?
Đây quả thực không phải là ức hiếp nữa mà chính là điên cuồng mất trí, chẳng còn là người nữa.
Vẻ mặt Bạch Chấn Phong nhăn nhó, nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đôi mắt già nua là sát ý lạnh thấu xương: “Thằng nhãi loài người kia, cậu giết chết Bạch Như Hân và Bạch Thuận, gia tộc Bạch Phượng và cậu không chết không…”
Bạch Chấn Phong nói gằn từng chữ.
Đang chuẩn bị ra tay!
Ông ta muốn nói bốn chữ “không chết không dừng”, thế nhưng chữ “dừng” còn chưa kịp nói ra.
Thì đã thấy Tô Minh phiền chán cau mày, hơn nữa lên tiếng chen ngang, nói: “Giết!”
Chữ “giết” vừa được thốt ra.
Vù…
Lại thấy cảnh tượng kỳ dị cực độ, khắc sâu vào trong trí nhớ, cả trăm triệu năm cũng không thể quên được… Thân là trưởng lão gia tộc Bạch Phượng, cao thủ cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu, ở cả đế quốc Hoang Thú này lão quái vật Bạch Chấn Phong cũng có danh tiếng không nhỏ, thế mà đột nhiên cổ lại chảy máu liên tục, máu tươi chói mắt, trên cổ đã bị xuyên qua, cũng trong chớp mắt đó thần hồn đã bị bóp chết rồi.
Bạch… Bạch… Bạch Chấn Phong bị giết rồi!
Mà bên cạnh Bạch Chấn Phong lại xuất hiện một con rối kim loại kỳ lạ.
Đương nhiên đó là Thần Khôi.
Sau đó là sự huỷ diệt kéo dài hơn một phút, sự im lặng tĩnh mịch.
Một phút sau.
“Hỏi các người có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không mà lại cứ muốn nói dong dài như vậy!”, Tô Minh lướt mắt nhìn Bạch Chấn Phong đã trở thành thi thể, hừ một tiếng, giống như chỉ là mới chết một con chim vậy.
Nói rồi, anh nhìn sang những trưởng lão còn lại của gia tộc Bạch Phượng, nói: “Các người nói xem, có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi hay không?”
Không ai trả lời Tô Minh.
Bởi vì lúc này, không ai còn có thể trả lời, ai dám nói chứ!
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ… Bạch Chấn Phong chết rồi.
Chương 545: Tăng và giảm
Tô Minh cũng chẳng phải người trong Thú Tộc của đế quốc, cho nên căn bản không thể cảm nhận được ý nghĩa của Bạch Chấn Phong đối với họ là thế nào.
Bạch Chấn Phong là đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng trong mười Thú Tộc lớn hàng đầu!
Lão quái vật siêu cấp cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu.
Cứ…Cứ vậy mà chết sao?
Dù đã trôi qua một phút, dù thi thể Bạch Chấn Phong đã yên lặng nằm ở đó, dù vũng máu bên cạnh thi thể đã nhuộm đỏ cả nham thạch.
Nhưng những người trong Thú Tộc vẫn không ai dám tin đây là sự thật…
Tô Minh cũng đành chịu.
Chẳng lẽ, người của Thú Tộc đều có tốc độ phản ứng chậm sao?
Hay là không có tai?
Tô Minh đành phải nói lại một lần: “Các người, rốt cuộc có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không? Nghe thấy thì trả lời đi chứ? Làm lơ người khác như vậy rất bất lịch sự đấy!”
Nhưng không có ai trả lời.
Tô Minh không nhịn được lại nói: “Nếu đây là mặc kệ không quan tâm vậy tôi sẽ xem như các người ngầm thừa nhận là không đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi vậy”.
Tô Minh khi nói thì khẽ cười, không hiểu sao lại có chút u ám.
Ngay tức khắc, cảm giác rét lạnh kinh khủng đến thấu xương cũng khiến những cường giả của tộc Bạch Phượng định thần lại, người lên tiếng đầu tiên là nhị trưởng lão của tộc Bạch Phượng - tên là Bạch Thiên Giảo mặc đồ trắng, hơi gầy, tóc đen tuyền, đôi mắt khá nhỏ. Lúc này, trong đôi mắt ấy tràn đầy kinh sợ cực điểm: “Cậu Tô Minh, chúng tôi đồng… Đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu!”
Âm thanh khẽ run, đầy tôn kính, hơn nữa còn có chút ý tứ cầu xin và lấy lòng.
Một màn như vậy khiến nhiều người xung quanh như có ảo giác không chân thực.
Thực tế Bạch Thiên Giảo này cũng được xem như là một người có tiếng tăm, rất nhiều nô chủ trên sân và cả nhóm người Kim Thanh, Kim Lạc cũng đều từng nghe đến, nhưng những gì họ nghe được về Bạch Thiên Giảo căn bản đều là lời đồn miêu tả tính tình ông ta không tốt, tàn nhẫn, thích hút máu thôi.
Còn có một lời đồn, nghe nói Bạch Thiên Giảo là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tư đỉnh phong kỳ, sở hữu sức chiến đấu có thể vượt qua hai cảnh giới nhỏ, đây là chuyện rất, rất, rất khó tin. Dù sao, đạt đến cảnh giới Bất Tử, muốn vượt cấp, quả thực khó như lên trời, có bao nhiêu yêu nghiệt siêu cấp cũng không làm được.
Nhưng Bạch Thiên Giảo lại có thể làm được, nghe nói là bởi vì ông ta có một bí pháp giúp tăng thực lực lên gấp ba, gấp năm lần trong thời gian ngắn.
Ngoài ra, danh tiếng của Bạch Thiên Giảo rất nổi cũng là vì, từng một truyền nhân dòng chính của một tộc trong Thú Tộc có thế lực không tệ, chỉ vì bình phẩm sau lưng Bạch Thiên Giảo một câu rồi bị Bạch Thiên Giảo biết được, không lâu sau, toàn bộ thế lực Thú Tộc chưa đến mười ngàn người của người đó bị diệt sạch chỉ trong một đêm, ngay cả một thú nô cũng không còn, mọi người gần như chắc chắn là Bạch Thiên Giảo làm, người này tàn nhẫn điên cuồng, không có giới hạn.
Cũng chính vì như vậy, mà cả đế quốc Hoang Thú cứ nhắc đến Bạch Thiên Giảo thì gần như không có ai dám nói xấu một câu, thậm chí, không có ai dám nhắc đến cái tên này.
Vì vậy, lúc này nghe thấy âm thanh Bạch Thiên Giảo run rẩy, cả người run như cầy sấy, giọng điệu cầu xin, đầy tôn trọng, dáng vẻ bị dọa khiếp sợ, quả thật họ không biết nên nói gì.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một người giàu có nhất thế giới tự dưng đi cầu nguyện vậy.
“Hẳn là tộc Bạch Phượng các người cũng có loại hỏa tinh này chứ?”, Tô Minh chỉ chỉ vào cái giỏ kim loại trên mặt đất của Bằng Sơn cách đó không xa, trong giỏ kim loại có mấy khối hỏa tinh.
Tô Minh cũng không thực sự hấp thụ những hỏa tinh này, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong hỏa tinh này cũng khá nhiều, mặc dù không thuần khiết, hơn nữa còn bởi vì ẩn chứa thuộc tính hỏa mạnh mẽ mà rất dễ bùng cháy nên có lẽ tu võ giả tầm thường hoặc người Thú Tộc không dễ dàng hấp thụ trực tiếp, hơn nữa hiệu suất cũng thấp. Nhưng đối với Tô Minh mà nói, sở hữu kho tàng huyết mạch thì anh đã mở ra con đường tắt, có bao nhiêu thì đều có thể hấp thụ bấy nhiêu.
Mà trong đế quốc Hoang Thú, đại khái thứ mà anh có thể coi trọng cũng chỉ có hỏa tinh thôi, còn về thần thông truyền thừa, bí pháp, võ kỹ các loại gì đó của những Thú Tộc kia trong đế quốc Hoang Thú, anh cũng không có hứng thú, bởi vì về bí pháp, thần thông, võ kỹ của Thú Tộc, căn bản không bao giờ sánh được với loài người, huống hồ, Tô Minh đã sở hữu được thứ tốt từ lâu rồi.
“Có, đương nhiên có!”, Bạch Thiên Giảo gật đầu nhiệt tình.
Trong lòng ông ta thở phào.
Chỉ là hy sinh hỏa tinh cho tên loài người trẻ tuổi kinh khủng, khiến người ta vô cùng sợ sệt kia thì hoàn toàn có thể. Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn, hỏa tinh cũng được cất giữ cũng không ít.
“Tộc Bạch Phượng các người, tổng cộng tất cả hỏa tinh có bao nhiêu?”, thế nhưng, ngay sau đó Tô Minh lại hỏi như vậy.
Lập tức, Bạch Thiên Giảo cũng ngừng thở
Vốn dĩ cho rằng Tô Minh muốn hỏa tinh, Bạch Thiên Giảo đã thở phào, cảm thấy nếu Tô Minh nói ra một con số, tộc Bạch Phượng chắc chắn có thể nhẹ nhàng lấy ra, nhưng nào ngờ được, người trẻ tuổi này quá tàn nhẫn!
Vô cùng vô cùng tàn nhẫn!
Tên này trực tiếp hỏi số lượng lưu trữ?
Tham lam quá rồi?
“Cụ thể thì lão đây không… Không… Không nắm rõ, nhưng có lẽ là trong khoảng ba mươi triệu hỏa tinh!”. Âm thanh Bạch Thiên Giảo càng run rẩy, thực tế, ông ta biết rất rõ, tộc Bạch Phượng đã tích lũy qua hàng tỷ năm nhưng đương nhiên người trong tộc mình cũng có tiêu hao, bây giờ còn lại khoảng chừng một trăm triệu hỏa tinh, đó là một con số rất kinh khủng. Ông ta tất nhiên không dám nói thẳng ra một trăm triệu, tất nhiên phải giảm xuống vài lần mới nói, nếu không chẳng phải họ lại bị Tô Minh bắt chẹt đến chết sao?
“Ba mươi triệu?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, tộc Bạch Phượng này quả thực là giàu nứt vạch rồi!
Bất giác Tô Minh nghiêm giọng nói: “Tôi cũng không tham lam, nếu ông đã nói tộc Bạch Phượng còn lại khoảng chừng ba mươi triệu khối thì tạm thời tôi muốn chín mươi triệu hỏa tinh của tộc Bạch Phượng các người, xem như phí tổn thất tinh thần cho tôi đi? Không quá nhiều chứ?”
Tô Minh nghiêm túc nói.
Đương nhiên anh biết Bạch Thiên Giảo này chắc chắn sẽ không nói thật, cho nên, cứ tùy tiện lại tăng lên gấp ba.
“...”, Bạch Thiên Giảo suýt chút đã nghẹn chết.
Thậm chí là sắp bị hù chết rồi.