-
Chương 506-510
Chương 506: Đăng môn bái sơn
Chưa đợi cho Vũ Bất Bại nói gì, Mạt Thính Vũ lại cười ha ha, nói: "Tô Ly, đồ nhi ngoan của tôi, xem ra là lỗi của vi sư, vi sư không dạy cô tôn sư trọng đạo".
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lóe lên tia lửa giận, nhưng không hé răng nửa lời.
"Mạt Thính Vũ, bà muốn cướp huyết mạch của em gái tôi để sử dụng, có phải không?!", Tô Minh lên tiếng, thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Mọi âm thanh đều im bặt!
Vẫn còn ẩn tình như vậy bên trong nữa ư?
"Đúng", điều càng khiến người khác bất ngờ và chấn động đó là Mạt Thính Vũ thậm chí còn không thèm do dự đã trực tiếp đáp lời!
Trời ơi!
Như vậy là đã thừa nhận rồi.
Cho dù thật sự muốn cướp huyết mạch của chính đồ đệ của mình thì bà cũng phải ngụy biện chút chứ! Cứ như vậy mà ngang nhiên thừa nhận sao?
Thế này cũng quá kiêu ngạo rồi!
"Tôi đảm bảo, sau ngày hôm nay trên đời này sẽ không còn Tiên Âm Cốc nữa", Tô Minh nhe răng cười nói.
Tiếp theo, rút kiếm ra cất bước.
Vũ Bất Bại lập tức chắn trước người Tô Minh.
"Đại trưởng lão, ông tránh ra đi!", Tô Minh đột nhiên giơ Long Ngục kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía Vũ Bất Bại, thần sắc bình tĩnh, nhưng lại vô cùng vô cùng nghiêm túc.
"Cậu Tô, cậu...", Vũ Bất Bại thở dài, có chút hồn xiêu phách lạc, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng tránh ra.
Trời muốn đổ mưa, phụ nữ phải đi lấy chồng.
Không ngăn cản được.
Cố gắng hết sức rồi.
Chỉ là đáng tiếc cho một thiên tài siêu cấp yêu nghiệt tỷ năm mới gặp được một người.
Sau khi Vũ Bất Bại tránh sang một bên, Tô Minh lại bước ra một bước, Tô Minh đã đứng trước cửa Tiên Âm Cốc.
"Xuy!"
Kiếm, động.
Một kiếm chém lên tấm bia đá được khắc ba chữ Tiên Âm Cốc.
Ầm...
Tấm bia đá lập tức hóa thành bụi phấn.
"Tô Minh, đến để bái sơn!", tiếp theo, Tô Minh quát lên, giọng nói trầm bổng, chấn động cả Tiên Âm Cốc, truyền vào trong tai của từng người trong Tiên Âm Cốc.
"Xuy..."
Cửa vào của Tiên Âm Cốc đột nhiên mở ra, hoàn toàn mở ra.
Đập vào mắt là toàn bộ người của Tiên Âm Cốc đang xếp hàng thẳng tắp trật tự tại quảng tường Tiên Âm. Cách chỗ Tô Minh đang đứng trước cửa khoảng chừng trăm mét.
Người đứng đầu trên dưới vạn người của Tiên Âm Cốc đó chính là một người phụ nữ một thân áo đỏ, người phụ nữ vẫn còn tương đối xinh đẹp, nhất là sự phong tình và hương vị trưởng thành đó.
Người phụ nữ chính là nữ thần trong mộng của thế hệ các cường giả thế lực ẩn thế đời trước, Mạt Thính Vũ.
Trước mắt quần chúng, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh: "Con trai Mạt Cầu của tôi đã chết trong tay cậu đúng không?"
Sâu trong đôi mắt xa thẳm đó của Mạt Thính Vũ trần ngập sát sý và lạnh thấu xương.
"Không sai", Tô Minh gật đầu, cầm trong tay Long Ngục kiếm đi về phía trước: "Tôi, Tô Minh, đến bái sơn, không biết Mạt cốc chủ muốn phái ai ra chiến đầu tiên đây?"
Cái gọi là tới bái sơn đó chính là một người một kiếm lên núi khiêu chiến, không màng sống chết, không chết không ngừng.
"Cậu Tô xem ra rất tự tin nhỉ? Tiên Âm Cốc phái ai ra cậu Tô đều có thể tiếp sao?", Mạt Thính Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói dửng dưng đó có mùi vị châm biếm.
"Ai đến cũng không từ chối", Tô Minh giơ Long Ngục kiếm trong tay lên chỉ về phía Mạt Thính Vũ.
Không khí lúc này trên cả đảo Tiên Âm đã nóng lên rồi, hàng loạt ánh mắt từ căng thẳng đến hưng phấn đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Mạt Thính Vũ.
"Ai đến cũng không từ chối ư? Ha ha, lão tổ, đến lượt người xuất hiện rồi", giọng nói của Mạt Thính Vũ đột nhiên phóng đại lên.
Vừa dứt lời.
"Ầm..."
Chỉ cảm thấy cả đảo Tiên Âm đang rung lắc dữ đội, tựa như phải chịu một chùy của thiên địa nện xuống vậy, cả Tiên Âm đảo dường như đang có xu hướng tách ra.
Linh khí vốn đang xuôi dòng rõ ràng nồng đậm trong không khí lúc này đều lập tức dừng lại, rồi bị chấn vỡ nát.
Không gian bên trên đảo Tiên Âm cũng lập tức trở nên hỗn độn, ranh giới rõ ràng giữa hư không và thực không dường như gặp phải lực lượng cực mạnh, bị cỗ lực lượng cường đại này uốn cong lại với nhau.
Sự dập dềnh hỗn độn mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm và khó thở.
Nhất thời, những cường giả đến từ các thế lực ẩn thế trên đảo Tiên Âm đều không hiểu sao lại rụt cổ, đều có cảm giác nguy hiểm không nói ra được thành lời.
Nhìn mấy người Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc, con ngươi co rút lại, lo lắng đến hít thở phập phồng gay gắt.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Tiếp theo đó.
"Ầm... ầm... ầm... ầm", là tiếng bước chân, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ mặt biển yên tĩnh.
Cùng với tiếng bước chân đó, đảo Tiên Âm dưới chân bắt đầu rung động, thậm chí mặt biển Vô Mệnh xung quanh đảo Tiên Âm cũng bắt đầu dao động, hình thành nên cơn sóng khổng lồ.
Ngay sau đó.
Một thân hình xuất hiện trước mắt mọi người.
Khổng lồ!
Quá khổng lồ!
Đây là một con cự thú có thân hình như kỳ lân, nhưng lại có hai chân tráng kiện. Toàn thân cự thú đều là những chiếc vảy nhô ra như thần kiếm. Mỗi một sợi vảy đều thể hiện tài năng rõ ràng như thần binh lợi khí, cực kỳ chói mắt.
Còn làn da của con cự thú lại có màu đỏ đen, trên da còn đang có hỏa dịch như nham thạch đang chảy xuống, hỏa dịch đó nhỏ tong tỏng từ trên lưng cự thú xuống mặt đất, mặt đất bị đốt cháy bắt đầu xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, hiệu quả thị giác quả thực quá đáng sợ.
Điều đặc biệt hơn là, con cự thú này chỉ có một con mắt, nhưng lại có ba tầng, còn nhiều hơn một tầng so với Trùng Đồng.
Trong ánh mắt có hoa văn tử sắc vừa biến hóa kỳ quái rõ rệt vừa mang lại cho người khác một mỹ cảm và tâm huyết không nói ra được thành lời.
Chương 507: Tô Minh ra tay trước
"Viêm... Viêm Ma lão tổ!", Vũ Bất Bại run run tự nói, gắt gao siết chặt nắm tay lại.
Không chỉ có Vũ Bất Bại nhận ra.
Đa số người có mặt tại đó đều nhận ra.
Nhất thời, gần như trong đầu của mỗi người đều giống như bị bom đạn bắn trúng vậy, ong ong trống rỗng.
Viêm Ma lão tổ thời thượng cổ suýt chút nữa đã hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên trong truyền... truyền thuyết đây sao?
"Mạt Thính Vũ, bà điên... điên rồi sao?! Bà thật sự đã thả Viêm Ma lão tổ ra ư?! Bà muốn hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên à?", Vũ Bất Bại nghiến răng nghiến lợi, vừa phẫn nộ vừa kiêng dè nhìn về phía Mạt Thính Vũ, khàn khàn quát lên.
"Im miệng! Võ tông các người muốn chiến thì Tiên Âm Cốc sẽ chiến cùng các người! Bằng không hãy câm miệng lại cho bổn tọa!", Mạt Thính Vũ trực tiếp quát lại, thái độ rất cường ngạnh, bởi vì thực lực của Tiên Âm Cốc không yếu hơn Võ tông, thậm chí còn mạnh hơn. Chỉ cần đám người Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu dám ra tay giúp Tô Minh, bà ta cũng dám dẫn theo tất cả người của Tiên Âm Cốc không chết không xong với Võ tông. Về phần Tô Minh, hôm nay không cần Mạt Thính Vũ phải ra tay.
"...", Vũ Bất Bại lập tức định ra tay.
Nhưng lại bị Quan Khuynh Thành ngăn lại: "Ông Vũ, tạm thời đừng đối đầu ngươi chết ta sống với người phụ nữ đó, chuyện của anh Tô mới là chuyện quan trọng nhất, chúng ta cứ xem anh Tô có thể đối phó được với quái vật không đã".
Quan Khuynh Thành rất lo lắng, cũng đã chuẩn bị xong ý định chờ xuất ra con bài chưa lật của mình.
Vũ Bất Bại mới bình tĩnh lại.
"Hừ", thấy Vũ Bất Bại thu kiếm lại, Mạt Thính Vũ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hướng về phía Tô Minh: "Cậu Tô, đây là Viêm Ma lão tổ, là tiền bối của Tiên Âm Cốc chúng tôi, nếu như cậu Tô đã đến bái sơn, mặc cho Tiên Âm Cốc chúng tôi phái ai ra xuất chiến cũng được, vậy thì Viêm Ma lão tổ xuất chiến thiết nghĩ cũng không có vấn đề gì chứ?"
Quả thực là ức hiếp người quá đáng.
Tô Hiên mới hơn 22 tuổi, còn Viêm Ma lão tổ này đã hơn mười triệu tuổi.
Là con quái vật siêu cấp cổ đại.
Thế nhưng...
Rất nhiều người xem tại đó đều không kiềm chế được mà khóe miệng co giật, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Mạt Thính Vũ đã đồng ý với Viêm Ma lão tổ điều kiện gì mà Viêm Ma lão tổ lại thật sự xuất chiến vì Tiên Âm Cốc? Không thể tin nổi!
Mà có Viêm Ma lão tổ ở đây, kết quả của Tô Minh... không cần nghĩ cũng biết.
Như vậy xem ra, Tô Minh thật sự nghẹn khuất rồi!
Vừa lên đã gặp phải Viêm Ma lão tổ, còn có gì thảm hơn việc này nữa?
"Ôn con, bây giờ cầu xin tha mạng, lão tổ có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng", Viêm Ma lão tổ cũng lên tiếng, không tên tiếng còn đỡ, vừa mở miệng đã tràn ngập hơi thở chết chóc và cơn lốc đen ngòm.
Chỉ mới là chấn động của khí tức trong giọng nói thôi đã trực tiếp khiến nước biển trong phạm vi hàng trăm ngàn mét xung quanh đảo Tiên Âm bắt đầu suy giảm, xoáy nước đảo ngược rồi!
Chỉ dao động thanh âm đó thôi đã khiến 70% người tu luyện võ đạo xung quanh đảo Tiên Âm bị thương.
Quả thực mạnh đến phát rồ.
"Lực chiến đấu ít nhất cũng ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám hậu kỳ đến đỉnh phong", Vũ Bất Bại ngưng giọng lẩm bẩm, đôi mắt già nua chưa từng xuất hiện vẻ nghiêm trọng như vậy.
Cấp độ mức này đẩy đổ cả Võ tông cũng dễ như bỡn.
Tô Minh cho dù có yêu nghiệt hơn nữa, là đệ nhất thiên tài trong các thiên tài cũng có thể làm gì?
Về thực lực thì tuyệt đối cũng sẽ bị giết trong giây lát, nuốt hận vào trong mà thôi!
Mạt Thính Vũ lạnh lùng cười đắc ý.
Viêm Ma lão tổ càng mạnh càng tốt.
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng mới có thể khiến tên cặn bã Tô Minh đó chết thê thảm được.
"Cầu Nhi, con trên trời có linh thiêng thì hãy nhìn cho rõ, đợi lát nữa, tên cặn bã Tô Minh sẽ phải bồi táng với con, mẹ hứa với con, tuyệt đối sẽ không cho hắn chết một cách nhẹ nhàng", Mạt Thính Vũ âm thầm nói, thoáng có chút thất thần.
Đám Đại trưởng lão Tề Húy bên cạnh Mạt Thính Vũ ai nấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Lúc này nhìn kỹ thì bọn họ cũng có vẻ lo lắng.
Tuyệt đối không phải lo lắng Viêm Ma lão tổ có phải là đối thủ của Tô Minh hay không, việc này đã rõ như ban ngày rồi...
Mà lo lắng Viêm Ma lão tổ quá mạnh, liệu sau chuyện này, Viêm Ma lão tổ đã được giải phóng có nghĩ đến việc hủy diệt thế giới Tiểu Thiên lần nữa hay không.
Viêm Ma lão tổ quả thực quá mạnh quá mạnh, căn bản là vô địch ở thế giới Tiểu Thiên, Viêm Ma lão Tổ thật sự muốn hủy diệt thế giới Tiểu Thiên lần nữa cũng hoàn toàn có khả năng làm được.
Cốc chủ thật sự không nên giải phóng Viêm Ma lão tổ.
Đương nhiên, bây giờ lo lắng cái gì cũng không còn tác dụng nữa. So với lo lắng thì chi bằng cầu nguyện từ tận đáy lòng đi.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!", đúng trong lúc mọi người đều đang khiếp sợ, kinh hãi vì thực lực mạnh tuyệt đối của Viêm Ma lão tổ thì đột nhiên... điều không ai ngờ được là, Tô Minh lại trực tiếp ra tay.
Trời ơi.
Trâu bò!
Quá trâu bò!
Trâu bò ngoài sức tưởng tượng!
Việc này cần phải có lá gan cỡ nào chứ?
Trong mắt tất cả mọi người, đối mặt với Viêm Ma lão tổ, Tô Minh cho dù không trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha mạng, tự sát, cũng phải bỏ trốn, né tránh gì đó mới đúng. Nhưng Tô Minh thì sao?! Vừa chạm mặt đã ra tay trước!
Kiêu ngạo cực hạn.
Cường thế cực hạn.
Đến bản thân Viêm Ma lão tổ cũng không ngờ được...
Hơn nữa, một kiếm này của Tô Minh rất nhanh, Viêm Ma lão tổ vốn không kịp chuẩn bị cho nên thật sự có chút không kịp ngăn cản.
Nhưng, Viêm Ma lão tổ cũng không sợ, ngược lại còn ra vẻ mỉa mai.
Trong thời gian chớp nhoáng, thân hình khổng lồ của nó nhẹ nhàng lách sang một bên lập tức tránh được nhát kiếm nhắm vào vị trí đôi mắt quan trọng nhất của Tô Minh.
"Keng!!!"
Tiếng kim loại vô cùng thanh thúy va vào nhau lập tức vang lên.
Kiếm quang một kiếm đó của Tô Minh chém lên lưng của Viêm Ma lão tổ.
Đây là kết quả mà Viêm Ma lão tổ cố tình lách người, nó rất có tự tin với giáp lưng của nó, giáp lưng của nó có lực phòng ngực cực kỳ kinh người, chính là giáp lưng phòng ngự siêu cấp yêu nghiệt từ thời kỳ viễn cổ, cho dù có dùng thần binh lợi khí thì cũng khó mà chém rách được nó.
Thế nhưng.
Lúc này, sau một tiếng 'keng' lanh lảnh vang lên, thân hình khổng lồ của Viêm Ma lão tổ lại... lại trực tiếp lùi về sau.
"Ầm ầm ầm..."
Bước chân có chút hoảng loạn, không thể khống chế mà lùi ngược về sau.
Chương 508: Viêm Ma lão tổ nổi giận
Thân hình to lớn giẫm lên đảo Tiên Âm. Hòn đảo này vốn không phải chịu áp lực gì thì giờ đây bắt đầu có dấu hiệu chìm xuống.
Không chỉ vậy, khiến mọi người kinh ngạc là trên lưng Viêm Ma lão tổ xuất hiện một đường kiếm dài.
Vệt kiếm đó không lớn nhưng khá sâu.
Hơn nữa, mặt của Viêm Ma lão tổ vốn đã xấu xí khó coi, giờ đây đau đớn nên co quắp lại đến buồn cười.
“Hú, hú, hú…”, đau đớn và kinh hãi khiến Viêm Ma lão tổ gầm rú thành từng tiếng dài.
Còn Tô Minh thì không có thay đổi gì về sắc mặt. Anh chỉ khẽ giơ tay lên…
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, không chỉ vậy, anh còn nhanh bước về trước và xuất kiếm nhanh hơn.
Từng kiếm xuất ra, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước nhiều.
Từ cảnh giới chân hoàng đến cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ là Tô Minh đã nâng cao rất nhiều về thực lực. Chưa nói đến những cái khác, chỉ nói riêng sức mạnh thuần túy đã tăng từ 120 triệu lên đến 160 triệu kg.
Cộng với việc nuốt trọn viên kiếm hoàn chất lượng cao mang lại kiếm ý tăng vượt bậc, đạt đến kiếm ý ở tầng đỉnh phong, kết hợp với 160 triệu kg sức mạnh, đúng là khủng khiếp.
Trong tình huống như này mà Tô Minh còn tăng thêm ý cảnh âm dương sinh tử và quy luật không gian cộng với ngưng tụ sức mạnh. Vì vậy kiếm quang mới mạnh đến mức khó hình dung như vậy.
Nói thật lòng thì Tô Minh cũng khá kinh ngạc trước việc Viêm Ma lão tổ đỡ được thanh kiếm của anh mà không chết. Có thể thấy sức mạnh cơ thể của Viêm Ma lão tổ đáng sợ đến nhường nào. Nếu đổi lại là tu giả võ đạo ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8 thậm chí là vòng thứ 9 mà đỡ được kiếm này thì cũng hồn bay phách lạc rồi chăng?
Tất nhiên, đỡ được kiếm này cũng không có gì. Bởi Tô Minh vẫn còn kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Lúc này, Viêm Ma lão tổ đã cảm nhận được mối nguy hiểm sinh tử.
Bởi vì kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh đã đến, nó bao trùm khắp đất trời.
Viêm Ma lão tổ sống chục triệu năm, mặc dù bị trấn áp dưới đáy thung lũng nhưng chưa từng cảm nhận được mùi chết chóc như này.
Vậy mà vừa ra được thì đã…
Nói thật thì Viêm Ma lão tổ cũng thấy hụt hẫng. Nhưng giữa lúc sinh tử, khao khát được sinh tồn khiến nó điên cuồng ra tay.
“Gầm!”, nó há miệng như cái động đen ngòm, một luồng khí màu đỏ đen như nham thạch đổ về phía kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh ở phía trước.
Không chỉ vậy, Viêm Ma lão tổ còn giơ móng vuốt to lớn như cột ma thuật điên cuồng đập về phía trước. Nó đập từng cái mà khiến không gian cũng như kiếm quang trước mặt đều hóa thành hư vô.
Thậm chí, đuôi của nó cũng quất từ phía sau về phía trước. Mỗi cái quất đuôi đó đều khiến không gian xung quanh phạm vi một trăm ngàn mét đều hóa thành hư vô. Quá đỗi khủng khiếp!
Vì nó cảm nhận được mùi chết chóc nên cú ra tay này là dốc hết toàn bộ sức lực, giống như thần chết dưới địa ngục đang vung tay chém giết vậy.
Kết quả là những ngôi nhà ở Tiên Âm Cốc và đất đai ở đảo Tiên Âm đều hóa thành hư vô.
Vô số cường giả và yêu nghiệt vây xung quanh đảo Tiên Âm để quan sát thì lúc này đều thi triển thân pháp rồi điên cuồng lùi về sau hoặc là nấp ở trong bảo bối phòng ngự của mình.
Tất cả đều sợ chết khiếp.
Viêm Ma lão tổ nổi giận thì thật sự có thể hủy diệt cả đất trời.
Sau mấy hơi thở, hơn chục kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh mà Tô Minh đánh ra, lúc này đều tan biến.
Cuối cùng thì Viêm Ma lão tổ cũng thi triển ra thực lực siêu mạnh của yêu nghiệt siêu cấp thời thượng cổ.
“Gầm!”, sau khi đập tan mấy chục đường kiếm quang thì Viêm Ma lão tổ gầm rú huênh hoang về phía Tô Minh. Cùng lúc đó là luồng khí nóng như nham thạch phun ra từ núi lửa.
Dòng nham thạch đó không chỉ chứa nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, dường như có thể thiêu đốt và làm cả biển Vô Mệnh bốc hơi.
Thậm chí, nó còn ẩn chứa sức ăn mòn khiến người khác run rẩy.
Trong chớp mắt, dòng nham thạch đó như sóng thần lao tới khoảng không gian của Tô Minh.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Nhưng Tô Minh không hề né tránh mà cũng không có thời gian để tránh.
“Cậu nhóc!”, mặt Vũ Bất Bại biến sắc, hét lớn một tiếng. Ban nãy Tô Minh thi triển thực lực siêu mạnh đã làm Viêm Ma lão tổ bị thương, Vũ Bất Bại vui mừng đến phát điên nhưng thoắt cái đã…
Quan Khuynh Thành cũng hoảng loạn định lấy ra chiêu bài của mình.
Tô Ly và Vân Thanh Thanh cũng vậy.
“Hừm! Dễ dãi cho thằng ranh đó quá! Cầu Nhi! Ban nãy mẹ còn thề sẽ không cho thằng khốn đó được chết yên ổn, thật không ngờ… Cái tên phế vật Viêm Ma lão tổ này…”, Mạt Thính Vũ thở phào một cái, có chút đắc ý, có chút sung sướng nhưng vẫn thấy không đã đời.
Trên mặt bà ta mang theo nụ cười tàn nhẫn. Bà ta nhìn vào vị trí hiện giờ của Tô Minh, bà ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh sắp bị dòng nham thạch ở miệng Viêm Ma lão tổ nhấn chìm.
“Hừm…!”, lúc này Viêm Ma lão tổ như có chút không cam lòng. Rõ ràng, theo như người khác thấy thì Tô Minh chết chắc rồi, khéo còn nát như bột. Nhưng Viêm Ma lão tổ vẫn nhả thêm một dòng nham thạch nữa, nhất thời nham thạch chảy mạnh, nhiệt độ không gian xung quanh cũng tăng mạnh lên đến 3000- 5000 độ. Cảm giác như bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ lửa.
Nhưng cũng đúng lúc này…
“Viêm Ma lão tổ? Lão tổ đang đùa trẻ con sao?”, giọng nói của Tô Minh đột nhiên vang lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tô Minh với bộ dạng trần trụi từng bước đi ra khỏi dòng nham thạch mà không bị tổn hại gì.
Cảnh tượng này đúng là vô cùng chấn động!
Chương 509: Hối hận cũng đã muộn
Viêm Ma lão tổ, Mạt Thính Vũ, Vũ Bất Bại, Quan Khuynh Thành, Tô Ly và bất cứ ai có mặt ở đây đều biến thành kẻ ngốc, đều như hóa đá hết cả.
Họ có cảm giác như đang nằm mơ.
Đối với Tô Minh mà nói, đúng là nham thạch của Viêm Ma lão tổ có chút uy lực. Kể cả Tô Minh có sức mạnh siêu cường và kho tàng huyết mạch thì cũng sẽ bị thiêu cháy và bị ăn mòn đến trọng thương.
Nhưng anh là người có lĩnh ngộ cao về quy luật không gian nên trong lúc nham thạch đổ tới thì anh đã định dạng lại không gian rồi có thể đơn giản ngăn cản được 90% uy lực của hai dòng nham thạch đó, 10% còn lại anh có thể chống lại như đang đùa giỡn với nó vậy.
Chỉ thế thôi!
Đơn giản quá chăng?
Đây chính là lợi ích vô cùng lớn trong việc lĩnh ngộ được quy luật không gian.
Tất nhiên, điều này cũng có lợi từ việc Viêm Ma lão tổ tấn công với tốc độ quá chậm.
Nói một cách tương đối thì ưu thế của Viêm Ma lão tổ là sức mạnh, phòng ngự và sức tấn công nhưng nhược điểm lại là tốc độ. Hơn nữa, Viêm Ma lão tổ hoàn toàn không hiểu gì về quy luật không gian, vì vậy trong lúc tấn công không thêm vào quy luật không gian, dẫn đến việc nham thạch chảy ồ ạt mà hao phí thời gian. Thời gian đó đủ để Tô Minh dùng quy luật không gian khống chế lại không gian thông thường và có thể ngăn cản được.
Nếu đổi lại là những tu giả võ đạo ở cùng cảnh giới thì chắc không kịp dùng quy luật không gian để ngăn cản lại.
“Được rồi! Cũng mấy chiêu rồi, khởi động xong rồi, lão tổ chó chết kia, kết thúc ở đây nha. Đường đến địa ngục đi cho vững nha, tôi không tiễn!”, sau một hồi, trong lúc yên tĩnh Tô Minh đột nhiên nhìn về phía Viêm Ma lão tổ, nói.
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh hét lớn: “Long tượng thiên địa”.
Đột nhiên, từ cuối chân trời xuất hiện một đường giống như bàn chân voi giẫm lên không trung. Bàn chân này dường như có thể giẫm nát cả biển Vô Mệnh.
Quá to lớn!
Quá khủng khiếp!
Còn có cả sức mạnh vô tận của rồng.
Mùi vị hoang sơ, bao trùm không gian mà không gì có thể ngăn cản.
Đây là thần thông mà Tô Minh có được trong máu thần.
Anh đã tu luyện thành công từ lâu rồi, tất nhiên uy lực mạnh không cần bàn cãi.
Nhưng anh rất ít khi dùng tới. Bởi vì sau mỗi lần dùng là sẽ yếu đi một chút.
Nhưng bây giờ dùng đến nó thì dường như quên đi cảm giác yếu ớt đó. Lý do rất đơn giản, bởi cảnh giới của anh đã tăng lên rất nhiều.
Trong khi cảnh giới tăng lên nhiều thì uy lực của ‘Long tượng thiên địa’ cũng tăng lên vài lần.
Thậm chí, Tô Minh còn kết hợp cả quy luật không gian và quy luật Tử Vong vào trong ‘Long tượng thiên địa’ khiến nó mạnh thêm một bậc nữa.
Quyền cước trong ‘Long tượng thiên địa’ mạnh hơn kiếm trong Sinh Tử Chớp Ảnh rất nhiều lần.
Hơn nữa, đòn tấn công của ‘Long tượng thiên địa’ vừa hay có thể trấn áp trong phạm vi lớn, rất thích hợp với Viêm Ma lão tổ với lớp lông dày và thô như này. Đúng là chuẩn bị sẵn cho Viêm Ma lão tổ.
Quả nhiên…
Khi Tô Minh thi triển chiêu thức này thì thân hình to lớn của Viêm Ma lão tổ bắt đầu run rẩy, thậm chí có ý định tháo chạy.
Nhưng Tô Minh không thèm nhìn Viêm Ma lão tổ lấy một cái. Bởi vì kết cục của nó đã định. Anh chỉ thản nhiên nhìn về phía Mạt Thính Vũ, nói: “Tiếp tục đi! Loại rác rưởi lão tổ này đừng có cho ra làm mất mặt nhau nữa. Tiên Âm Cốc còn cái nào mạnh hơn không?”
Đường đường là Viêm Ma lão tổ, là lão ác ma khủng khiếp ở thời thượng cổ có thể tiêu diệt cả thế giới Tiểu Thiên, một lão quái vật siêu cấp có thực lực ẩn thế để lại nỗi ám ảnh khó có thể mai một trong thế giới Tiểu Thiên, vậy mà giờ đây biến thành thứ rác rưởi trong lời nói của Tô Minh?
Tô Minh vừa nói xong hai từ ‘tiếp tục’ thì…
“Bụp!”, bước chân của ‘Long tượng thiên địa’ lại giẫm lên, Viêm Ma lão tổ đã bị giẫm nát, còn thần hồn không chạy thoát được.
Nhất thời, ai nấy ở đảo Tiên Âm đều như bị băng hàng trăm triệu năm đông cứng….
Còn Mạt Thính Vũ thì như người mất hồn…
“Tô Minh tôi muốn tiếp tục khiêu chiến”, thấy Mạt Thính Vũ thất thần, Tô Minh càng lớn giọng hơn.
Trong giọng nói tưởng chừng bình tĩnh đó là ý vị không đội trời chung.
Giọng nói của Tô Minh không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh này lại chấn động đất trời.
Lúc này Tô Minh trở thành tiêu điểm, thu hút vô số ánh mắt kinh hãi và bái phục.
Rốt cuộc… Họ đang nhìn thấy cái gì thế này?
Viêm Ma lão tổ đã bị giết chết!
Viêm Ma lão tổ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8, có thể nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, vậy mà bị giết trong chớp mắt, đúng là không thể chấp nhận được….
Kể cả là Vũ Bất Bại hay Quan Khuynh Thành có chút hiểu biết về Tô Minh, thì lúc này đều hít hơi thật sâu với vẻ đờ đẫn. Tô Minh quá mạnh, đúng là yêu nghiệt, nhưng không đến mức này chứ?
Chuyện này dường như đã phá vỡ hoàn toàn quan niệm và hệ thống võ đạo thông thường rồi.
“Cốc chủ! Chúng… Chúng ta đầu hàng đi!”, Tề Húy đứng bên cạnh Mạt Thính Vũ sợ đến mức quỳ sụp xuống, run rẩy nói, sắc mặt thì tái nhợt.
Thấy Tề Húy như vậy nên những đệ tử khác của Tiên Âm Cốc đều đưa mắt nhìn về phía Mạt Thính Vũ với vẻ cầu xin.
Kể cả là đầu hàng mà cũng chết còn hơn là chết một cách tàn nhẫn trong tay Tô Minh, chắc còn không được chết toàn thây nữa?
Có thể nói, việc Viêm Ma lão tổ bị giết trong chớp mắt khiến tất cả mọi người ở Tiên Âm Cốc sợ đến mất hồn, sợ đến nỗi không còn ý chí chiến đấu nữa.
Nếu nhìn kỹ thì có một số đệ tử của Tiên Âm Cốc còn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất…
“Câm miệng!”, nhưng khiến mọi người không ngờ tới là Mạt Thính Vũ lại quát lớn: “Kẻ nào còn nói lời nào thì bổn tọa sẽ lấy mạng kẻ đó”.
Thái độ vô cùng quật cường khiến người khác không thể hiểu nổi.
Trong lòng Mạt Thính Vũ vô cùng hối hận là mình không kịp mở 72 xích Khóa Thần trên người Viêm Ma lão tổ.
Nếu như mở xích đó ra thì mặc dù Viêm Ma lão tổ trong thời gian ngắn mất đi, thậm chí là hóa thành ác ma nhưng thực lực sẽ tăng gấp nhiều lần và cũng sẽ không chết trong tay Tô Minh, ngược lại còn có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng tiếc rằng…
Lúc này hối hận đã muộn.
“Long tượng thiên địa’ của Tô Minh quá mạnh, anh cũng ra tay không báo trước nên khi giết chết Viêm Ma lão tổ mà Mạt Thính Vũ không có cơ hội mở xích cho Viêm Ma lão tổ.
Nhưng cũng không sao cả.
Viêm Ma lão tổ chỉ là tiểu vương hôm nay mà thôi.
Vẫn còn đại vương nữa…
Chương 510: Thế giới Đại Thiên kỳ bí
Một lát sau…
“Thằng khốn kia! Con trai tao chết trong tay mày, mày không hổ danh là yêu nghiệt tuyệt thế triệu năm hiếm gặp”, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt trở nên phức tạp, chế giễu và có chút vui mừng.
Sau đó bà ta lại nói: “Đến cả Viêm Ma lão tổ cũng bị mày giết, thông thường mà nói thì hôm nay Tiên Âm Cốc chắc chắn sẽ bị mày diệt, tiếc là… Ha ha… Tiếc thật….”.
Nói xong, bà ta bật cười ha hả.
Nụ cười này khiến mọi người không thể hiểu nổi.
Lẽ nào Mạt Thính Vũ còn chiêu bài gì nữa?
Không thể nào!
Chiêu bài sử dụng Viêm Ma lão tổ chẳng phải đã là cực hạn rồi sao?
“Bà ta đang cố phô trương thanh thế?”, Vũ Bất Bại lẩm bẩm, cũng có chút tò mò, còn có dự cảm không lành.
“Tiếc là Cầu Nhi không chỉ có mẹ mà còn có bố nữa. Nếu như không có bố nó thì bổn tọa cũng không sinh ra nó được”, giọng nói của Mạt Thính Vũ trở nên quái dị, vô cùng tàn nhẫn và đắc ý.
Bố của Mạt Cầu?
Không ngờ Mạt Thính Vũ lại chủ động nhắc đến bố của Mạt Cầu?
Lần này, có rất nhiều ánh mắt hứng thú và hiếu kỳ nhìn về phía Mạt Thính Vũ. Trên thực tế, đây là một việc mà gần như tất cả cường giả của thế lực ẩn thế đều muốn biết… Rốt cuộc bố của Mạt Cầu là ai?
Đây có thể coi là bí mật lớn nhất ở cả biển Vô Mệnh trong mấy chục năm gần đây.
“Haiz! Thính Vũ! Cầu Nhi đã chết, cô hà tất phải chìm đắm trong nỗi đau đó?”, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài và một giọng nói quỷ dị lọt vào tai mọi người.
Bởi vì trước khi giọng nói này vang lên thì không có gì báo trước mà nó đến rất đột ngột, cứ như giọng của ma vậy.
Đồng thời lúc này cũng có một bóng hình hiện ra từ trong không khí, xuất hiện bên cạnh Mạt Thính Vũ. Đó là một người thanh niên. Nói là thanh niên nhưng cũng phải đến hàng ngàn tuổi rồi. Người thanh niên này mặc áo bào màu xanh, trên người toát lên khí chất thần bí và cao quý.
Ánh mắt người thanh niên thâm sâu, nhìn về phía Mạt Thính Vũ với đầy vẻ phức tạp, có chút áy náy và thở dài.
Tất nhiên, điều này không quan trọng. Mà quan trọng là sau khi người này xuất hiện thì cho người khác cảm giác đây chỉ là một người bình thường, khí tức trên người cũng không có gì là của võ đạo cả. Điều này mới đáng sợ.
“Phản phác quy chân?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, sau đó hỏi: “Thiên nữ tiền bối! Người này ở cảnh giới gì thế?”
“Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói: “Đối với anh mà nói thì người này cũng mạnh đấy, chắc là đến từ thế giới Đại Thiên”.
Đúng lúc này, người thanh niên đó lại giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh: “Thính Vũ! Tôi sẽ giết chết thể xác của thằng nhóc này rồi cắt hết thần hồn của nó giao cho cô xử lý. Như vậy có thể giải hận chưa?”
Trong lúc nói lời này mà ông ta không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Dường như vận mệnh của Tô Minh bị quyết định bởi một câu nói của ông ta.
Thái độ ngạo nghễ này của ông ta không phải là giả bộ thể hiện ra mà xuất phát từ bên trong, xuất phát từ linh hồn.
“Có thể rồi!”, Mạt Thính Vũ gật đầu. Có thể lấy được thần hồn của Tô Minh rồi để bên cạnh mình, ngày ngày dày vò đến chết thì tất nhiên có thể rửa hận rồi.
Trong lòng Mạt Thính Vũ thấy ấm áp. Mặc dù anh Yển không để tâm đến mình và Cầu Nhi nhưng cách làm thì rất ấm áp.
“Tô Minh phải không? Bổn tọa tên là Lâm Yển, đến từ nhà họ Lâm ở Viên La Thiên của thế giới Đại Thiên, là cậu chủ thứ hai của nhà họ Lâm”, sau đó Lâm Yển quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh rồi giới thiệu.
“Thế giới Đại Thiên có rất nhiều tầng tạo thành, trong đó bao gồm Thái La Thiên, Viên La Thiên, Thanh La Thiên, Tập La Thiên. Mỗi La Thiên đều to hơn thế giới Tiểu Thiên rất nhiều. Mỗi gia tộc trong mỗi thành trì ở La Thiên, nếu như có thể xuống thế giới Tiểu Thiên thì có thể trấn áp toàn bộ. Thế giới Đại Thiên cũng mạnh hơn thế giới Tiểu Thiên rất nhiều. Nói ngay đến ý chí thế giới thì ý chí thế giới của thế giới Tiểu Thiên là thiên đạo, của thế giới Đại Thiên là đại đạo, khác nhau về bản chất”, lúc này thiên nữ Tạo Hóa giới thiệu cho Tô Minh nghe về tình hình cơ bản ở thế giới Đại Thiên.
“Đúng là đến từ thế giới Đại Thiên thật”, Tô Minh không lên tiếng, mà Quan Khuynh Thành đứng ở đằng xa lẩm bẩm nói. Trong đôi mắt đẹp đều là sự trịnh trọng. Lâm Yển mang đến cho cô ta cảm giác nguy hiểm, nguy hiểm cực độ. Kể cả bản thân cô ta lấy ra chiêu bài của mình thì cũng chưa chắc giải quyết được người này. Không phải là chiêu bài không đủ mạnh mà uy lực của Quan Khuynh Thành dùng đến nó có hạn, thực lực không đủ nên chiêu bài không thể phát huy toàn bộ thực lực.
“Chắc là ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 chăng?”, Vũ Bất Bại nhỏ giọng nói rồi hít hơi lạnh, hiếm khi thấy sắc mặt của ông ta tái như lúc này.
Nếu nói cảnh giới Chân Thánh và cảnh giới Bất Tử khác nhau về bản chất, vậy thì cảnh giới Bất Tử và Cảnh giới Thiên Diễn càng khác hơn.
Nếu để so sánh thì một người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 thông thường có thể giết được mười người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9 trong vòng một giây?
Nói cách khác, Lâm Yển có thể dùng một chiêu mà giết được mười Viêm Ma lão tổ, thậm chí còn giết rất nhẹ nhàng.
Chứ càng chưa nói đến việc Lâm Yển đến từ thế giới Đại Thiên. Dường như thế giới Đại Thiên có bối cảnh không nhỏ, sức chiến đấu thực tế cũng mạnh hơn cảnh giới rất nhiều.
“Chết tiệt!”, Quan Khuynh Thành hoang mang, trong đầu xuất hiện một ý nghĩa là… Phải cứu Tô Minh.
Cô ta cũng không để tâm quá nhiều. Cô ta vừa nghĩ là lập tức xé nát bùa hộ mệnh và bùa định vị trong nhẫn không gian của mình.
Một khi xé nát hai lá bùa này thì phụ hoàng có thể lập tức biết được vị trí chính xác của cô ta.
Gần đây phụ hoàng luôn tìm mình và tìm cách để ép mình quay về.
Nhưng cô ta vẫn luôn chịu áp lực và vờ như không biết, chỉ vì muốn ở bên cạnh Tô Minh lâu hơn một chút, chính vì muốn giới thiệu Tô Minh với phụ hoàng.
Nhưng bây giờ nhất định phải chủ động để phụ hoàng xuất hiện rồi.
Mặc cho vì nguyên nhân đó mà mình phải quay về với phụ hoàng và sau này không gặp được Tô Minh nữa. Bất luận thế nào thì cô ta cũng không hối hận. Bởi vì chỉ cần phụ hoàng xuống đây thì sẽ có cơ hội cứu được Tô Minh.
“Nhanh thôi! Với thực lực của phụ hoàng thì rất nhanh sẽ xuống đây…”, Quan Khuynh Thành nín thở, sốt ruột chờ đợi. Hiện giờ cô ta chỉ biết cầu nguyện, mong có thể kéo dài thời gian để đợi phụ hoàng xuống.
Trên khuôn mặt đẹp khiến người ta si mê lúc này đều là vẻ lo lắng và tái nhợt, đôi mắt nhìn Tô Minh không chớp.
Lúc này, Tô Minh không hề căng thẳng chút nào.
Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 ư? Chẳng là cái gì sất.
Chưa đợi cho Vũ Bất Bại nói gì, Mạt Thính Vũ lại cười ha ha, nói: "Tô Ly, đồ nhi ngoan của tôi, xem ra là lỗi của vi sư, vi sư không dạy cô tôn sư trọng đạo".
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lóe lên tia lửa giận, nhưng không hé răng nửa lời.
"Mạt Thính Vũ, bà muốn cướp huyết mạch của em gái tôi để sử dụng, có phải không?!", Tô Minh lên tiếng, thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Mọi âm thanh đều im bặt!
Vẫn còn ẩn tình như vậy bên trong nữa ư?
"Đúng", điều càng khiến người khác bất ngờ và chấn động đó là Mạt Thính Vũ thậm chí còn không thèm do dự đã trực tiếp đáp lời!
Trời ơi!
Như vậy là đã thừa nhận rồi.
Cho dù thật sự muốn cướp huyết mạch của chính đồ đệ của mình thì bà cũng phải ngụy biện chút chứ! Cứ như vậy mà ngang nhiên thừa nhận sao?
Thế này cũng quá kiêu ngạo rồi!
"Tôi đảm bảo, sau ngày hôm nay trên đời này sẽ không còn Tiên Âm Cốc nữa", Tô Minh nhe răng cười nói.
Tiếp theo, rút kiếm ra cất bước.
Vũ Bất Bại lập tức chắn trước người Tô Minh.
"Đại trưởng lão, ông tránh ra đi!", Tô Minh đột nhiên giơ Long Ngục kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía Vũ Bất Bại, thần sắc bình tĩnh, nhưng lại vô cùng vô cùng nghiêm túc.
"Cậu Tô, cậu...", Vũ Bất Bại thở dài, có chút hồn xiêu phách lạc, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng tránh ra.
Trời muốn đổ mưa, phụ nữ phải đi lấy chồng.
Không ngăn cản được.
Cố gắng hết sức rồi.
Chỉ là đáng tiếc cho một thiên tài siêu cấp yêu nghiệt tỷ năm mới gặp được một người.
Sau khi Vũ Bất Bại tránh sang một bên, Tô Minh lại bước ra một bước, Tô Minh đã đứng trước cửa Tiên Âm Cốc.
"Xuy!"
Kiếm, động.
Một kiếm chém lên tấm bia đá được khắc ba chữ Tiên Âm Cốc.
Ầm...
Tấm bia đá lập tức hóa thành bụi phấn.
"Tô Minh, đến để bái sơn!", tiếp theo, Tô Minh quát lên, giọng nói trầm bổng, chấn động cả Tiên Âm Cốc, truyền vào trong tai của từng người trong Tiên Âm Cốc.
"Xuy..."
Cửa vào của Tiên Âm Cốc đột nhiên mở ra, hoàn toàn mở ra.
Đập vào mắt là toàn bộ người của Tiên Âm Cốc đang xếp hàng thẳng tắp trật tự tại quảng tường Tiên Âm. Cách chỗ Tô Minh đang đứng trước cửa khoảng chừng trăm mét.
Người đứng đầu trên dưới vạn người của Tiên Âm Cốc đó chính là một người phụ nữ một thân áo đỏ, người phụ nữ vẫn còn tương đối xinh đẹp, nhất là sự phong tình và hương vị trưởng thành đó.
Người phụ nữ chính là nữ thần trong mộng của thế hệ các cường giả thế lực ẩn thế đời trước, Mạt Thính Vũ.
Trước mắt quần chúng, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh: "Con trai Mạt Cầu của tôi đã chết trong tay cậu đúng không?"
Sâu trong đôi mắt xa thẳm đó của Mạt Thính Vũ trần ngập sát sý và lạnh thấu xương.
"Không sai", Tô Minh gật đầu, cầm trong tay Long Ngục kiếm đi về phía trước: "Tôi, Tô Minh, đến bái sơn, không biết Mạt cốc chủ muốn phái ai ra chiến đầu tiên đây?"
Cái gọi là tới bái sơn đó chính là một người một kiếm lên núi khiêu chiến, không màng sống chết, không chết không ngừng.
"Cậu Tô xem ra rất tự tin nhỉ? Tiên Âm Cốc phái ai ra cậu Tô đều có thể tiếp sao?", Mạt Thính Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói dửng dưng đó có mùi vị châm biếm.
"Ai đến cũng không từ chối", Tô Minh giơ Long Ngục kiếm trong tay lên chỉ về phía Mạt Thính Vũ.
Không khí lúc này trên cả đảo Tiên Âm đã nóng lên rồi, hàng loạt ánh mắt từ căng thẳng đến hưng phấn đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Mạt Thính Vũ.
"Ai đến cũng không từ chối ư? Ha ha, lão tổ, đến lượt người xuất hiện rồi", giọng nói của Mạt Thính Vũ đột nhiên phóng đại lên.
Vừa dứt lời.
"Ầm..."
Chỉ cảm thấy cả đảo Tiên Âm đang rung lắc dữ đội, tựa như phải chịu một chùy của thiên địa nện xuống vậy, cả Tiên Âm đảo dường như đang có xu hướng tách ra.
Linh khí vốn đang xuôi dòng rõ ràng nồng đậm trong không khí lúc này đều lập tức dừng lại, rồi bị chấn vỡ nát.
Không gian bên trên đảo Tiên Âm cũng lập tức trở nên hỗn độn, ranh giới rõ ràng giữa hư không và thực không dường như gặp phải lực lượng cực mạnh, bị cỗ lực lượng cường đại này uốn cong lại với nhau.
Sự dập dềnh hỗn độn mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm và khó thở.
Nhất thời, những cường giả đến từ các thế lực ẩn thế trên đảo Tiên Âm đều không hiểu sao lại rụt cổ, đều có cảm giác nguy hiểm không nói ra được thành lời.
Nhìn mấy người Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc, con ngươi co rút lại, lo lắng đến hít thở phập phồng gay gắt.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Tiếp theo đó.
"Ầm... ầm... ầm... ầm", là tiếng bước chân, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ mặt biển yên tĩnh.
Cùng với tiếng bước chân đó, đảo Tiên Âm dưới chân bắt đầu rung động, thậm chí mặt biển Vô Mệnh xung quanh đảo Tiên Âm cũng bắt đầu dao động, hình thành nên cơn sóng khổng lồ.
Ngay sau đó.
Một thân hình xuất hiện trước mắt mọi người.
Khổng lồ!
Quá khổng lồ!
Đây là một con cự thú có thân hình như kỳ lân, nhưng lại có hai chân tráng kiện. Toàn thân cự thú đều là những chiếc vảy nhô ra như thần kiếm. Mỗi một sợi vảy đều thể hiện tài năng rõ ràng như thần binh lợi khí, cực kỳ chói mắt.
Còn làn da của con cự thú lại có màu đỏ đen, trên da còn đang có hỏa dịch như nham thạch đang chảy xuống, hỏa dịch đó nhỏ tong tỏng từ trên lưng cự thú xuống mặt đất, mặt đất bị đốt cháy bắt đầu xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, hiệu quả thị giác quả thực quá đáng sợ.
Điều đặc biệt hơn là, con cự thú này chỉ có một con mắt, nhưng lại có ba tầng, còn nhiều hơn một tầng so với Trùng Đồng.
Trong ánh mắt có hoa văn tử sắc vừa biến hóa kỳ quái rõ rệt vừa mang lại cho người khác một mỹ cảm và tâm huyết không nói ra được thành lời.
Chương 507: Tô Minh ra tay trước
"Viêm... Viêm Ma lão tổ!", Vũ Bất Bại run run tự nói, gắt gao siết chặt nắm tay lại.
Không chỉ có Vũ Bất Bại nhận ra.
Đa số người có mặt tại đó đều nhận ra.
Nhất thời, gần như trong đầu của mỗi người đều giống như bị bom đạn bắn trúng vậy, ong ong trống rỗng.
Viêm Ma lão tổ thời thượng cổ suýt chút nữa đã hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên trong truyền... truyền thuyết đây sao?
"Mạt Thính Vũ, bà điên... điên rồi sao?! Bà thật sự đã thả Viêm Ma lão tổ ra ư?! Bà muốn hủy diệt cả thế giới Tiểu Thiên à?", Vũ Bất Bại nghiến răng nghiến lợi, vừa phẫn nộ vừa kiêng dè nhìn về phía Mạt Thính Vũ, khàn khàn quát lên.
"Im miệng! Võ tông các người muốn chiến thì Tiên Âm Cốc sẽ chiến cùng các người! Bằng không hãy câm miệng lại cho bổn tọa!", Mạt Thính Vũ trực tiếp quát lại, thái độ rất cường ngạnh, bởi vì thực lực của Tiên Âm Cốc không yếu hơn Võ tông, thậm chí còn mạnh hơn. Chỉ cần đám người Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu dám ra tay giúp Tô Minh, bà ta cũng dám dẫn theo tất cả người của Tiên Âm Cốc không chết không xong với Võ tông. Về phần Tô Minh, hôm nay không cần Mạt Thính Vũ phải ra tay.
"...", Vũ Bất Bại lập tức định ra tay.
Nhưng lại bị Quan Khuynh Thành ngăn lại: "Ông Vũ, tạm thời đừng đối đầu ngươi chết ta sống với người phụ nữ đó, chuyện của anh Tô mới là chuyện quan trọng nhất, chúng ta cứ xem anh Tô có thể đối phó được với quái vật không đã".
Quan Khuynh Thành rất lo lắng, cũng đã chuẩn bị xong ý định chờ xuất ra con bài chưa lật của mình.
Vũ Bất Bại mới bình tĩnh lại.
"Hừ", thấy Vũ Bất Bại thu kiếm lại, Mạt Thính Vũ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hướng về phía Tô Minh: "Cậu Tô, đây là Viêm Ma lão tổ, là tiền bối của Tiên Âm Cốc chúng tôi, nếu như cậu Tô đã đến bái sơn, mặc cho Tiên Âm Cốc chúng tôi phái ai ra xuất chiến cũng được, vậy thì Viêm Ma lão tổ xuất chiến thiết nghĩ cũng không có vấn đề gì chứ?"
Quả thực là ức hiếp người quá đáng.
Tô Hiên mới hơn 22 tuổi, còn Viêm Ma lão tổ này đã hơn mười triệu tuổi.
Là con quái vật siêu cấp cổ đại.
Thế nhưng...
Rất nhiều người xem tại đó đều không kiềm chế được mà khóe miệng co giật, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Mạt Thính Vũ đã đồng ý với Viêm Ma lão tổ điều kiện gì mà Viêm Ma lão tổ lại thật sự xuất chiến vì Tiên Âm Cốc? Không thể tin nổi!
Mà có Viêm Ma lão tổ ở đây, kết quả của Tô Minh... không cần nghĩ cũng biết.
Như vậy xem ra, Tô Minh thật sự nghẹn khuất rồi!
Vừa lên đã gặp phải Viêm Ma lão tổ, còn có gì thảm hơn việc này nữa?
"Ôn con, bây giờ cầu xin tha mạng, lão tổ có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng", Viêm Ma lão tổ cũng lên tiếng, không tên tiếng còn đỡ, vừa mở miệng đã tràn ngập hơi thở chết chóc và cơn lốc đen ngòm.
Chỉ mới là chấn động của khí tức trong giọng nói thôi đã trực tiếp khiến nước biển trong phạm vi hàng trăm ngàn mét xung quanh đảo Tiên Âm bắt đầu suy giảm, xoáy nước đảo ngược rồi!
Chỉ dao động thanh âm đó thôi đã khiến 70% người tu luyện võ đạo xung quanh đảo Tiên Âm bị thương.
Quả thực mạnh đến phát rồ.
"Lực chiến đấu ít nhất cũng ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám hậu kỳ đến đỉnh phong", Vũ Bất Bại ngưng giọng lẩm bẩm, đôi mắt già nua chưa từng xuất hiện vẻ nghiêm trọng như vậy.
Cấp độ mức này đẩy đổ cả Võ tông cũng dễ như bỡn.
Tô Minh cho dù có yêu nghiệt hơn nữa, là đệ nhất thiên tài trong các thiên tài cũng có thể làm gì?
Về thực lực thì tuyệt đối cũng sẽ bị giết trong giây lát, nuốt hận vào trong mà thôi!
Mạt Thính Vũ lạnh lùng cười đắc ý.
Viêm Ma lão tổ càng mạnh càng tốt.
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng mới có thể khiến tên cặn bã Tô Minh đó chết thê thảm được.
"Cầu Nhi, con trên trời có linh thiêng thì hãy nhìn cho rõ, đợi lát nữa, tên cặn bã Tô Minh sẽ phải bồi táng với con, mẹ hứa với con, tuyệt đối sẽ không cho hắn chết một cách nhẹ nhàng", Mạt Thính Vũ âm thầm nói, thoáng có chút thất thần.
Đám Đại trưởng lão Tề Húy bên cạnh Mạt Thính Vũ ai nấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Lúc này nhìn kỹ thì bọn họ cũng có vẻ lo lắng.
Tuyệt đối không phải lo lắng Viêm Ma lão tổ có phải là đối thủ của Tô Minh hay không, việc này đã rõ như ban ngày rồi...
Mà lo lắng Viêm Ma lão tổ quá mạnh, liệu sau chuyện này, Viêm Ma lão tổ đã được giải phóng có nghĩ đến việc hủy diệt thế giới Tiểu Thiên lần nữa hay không.
Viêm Ma lão tổ quả thực quá mạnh quá mạnh, căn bản là vô địch ở thế giới Tiểu Thiên, Viêm Ma lão Tổ thật sự muốn hủy diệt thế giới Tiểu Thiên lần nữa cũng hoàn toàn có khả năng làm được.
Cốc chủ thật sự không nên giải phóng Viêm Ma lão tổ.
Đương nhiên, bây giờ lo lắng cái gì cũng không còn tác dụng nữa. So với lo lắng thì chi bằng cầu nguyện từ tận đáy lòng đi.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!", đúng trong lúc mọi người đều đang khiếp sợ, kinh hãi vì thực lực mạnh tuyệt đối của Viêm Ma lão tổ thì đột nhiên... điều không ai ngờ được là, Tô Minh lại trực tiếp ra tay.
Trời ơi.
Trâu bò!
Quá trâu bò!
Trâu bò ngoài sức tưởng tượng!
Việc này cần phải có lá gan cỡ nào chứ?
Trong mắt tất cả mọi người, đối mặt với Viêm Ma lão tổ, Tô Minh cho dù không trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha mạng, tự sát, cũng phải bỏ trốn, né tránh gì đó mới đúng. Nhưng Tô Minh thì sao?! Vừa chạm mặt đã ra tay trước!
Kiêu ngạo cực hạn.
Cường thế cực hạn.
Đến bản thân Viêm Ma lão tổ cũng không ngờ được...
Hơn nữa, một kiếm này của Tô Minh rất nhanh, Viêm Ma lão tổ vốn không kịp chuẩn bị cho nên thật sự có chút không kịp ngăn cản.
Nhưng, Viêm Ma lão tổ cũng không sợ, ngược lại còn ra vẻ mỉa mai.
Trong thời gian chớp nhoáng, thân hình khổng lồ của nó nhẹ nhàng lách sang một bên lập tức tránh được nhát kiếm nhắm vào vị trí đôi mắt quan trọng nhất của Tô Minh.
"Keng!!!"
Tiếng kim loại vô cùng thanh thúy va vào nhau lập tức vang lên.
Kiếm quang một kiếm đó của Tô Minh chém lên lưng của Viêm Ma lão tổ.
Đây là kết quả mà Viêm Ma lão tổ cố tình lách người, nó rất có tự tin với giáp lưng của nó, giáp lưng của nó có lực phòng ngực cực kỳ kinh người, chính là giáp lưng phòng ngự siêu cấp yêu nghiệt từ thời kỳ viễn cổ, cho dù có dùng thần binh lợi khí thì cũng khó mà chém rách được nó.
Thế nhưng.
Lúc này, sau một tiếng 'keng' lanh lảnh vang lên, thân hình khổng lồ của Viêm Ma lão tổ lại... lại trực tiếp lùi về sau.
"Ầm ầm ầm..."
Bước chân có chút hoảng loạn, không thể khống chế mà lùi ngược về sau.
Chương 508: Viêm Ma lão tổ nổi giận
Thân hình to lớn giẫm lên đảo Tiên Âm. Hòn đảo này vốn không phải chịu áp lực gì thì giờ đây bắt đầu có dấu hiệu chìm xuống.
Không chỉ vậy, khiến mọi người kinh ngạc là trên lưng Viêm Ma lão tổ xuất hiện một đường kiếm dài.
Vệt kiếm đó không lớn nhưng khá sâu.
Hơn nữa, mặt của Viêm Ma lão tổ vốn đã xấu xí khó coi, giờ đây đau đớn nên co quắp lại đến buồn cười.
“Hú, hú, hú…”, đau đớn và kinh hãi khiến Viêm Ma lão tổ gầm rú thành từng tiếng dài.
Còn Tô Minh thì không có thay đổi gì về sắc mặt. Anh chỉ khẽ giơ tay lên…
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, không chỉ vậy, anh còn nhanh bước về trước và xuất kiếm nhanh hơn.
Từng kiếm xuất ra, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước nhiều.
Từ cảnh giới chân hoàng đến cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ là Tô Minh đã nâng cao rất nhiều về thực lực. Chưa nói đến những cái khác, chỉ nói riêng sức mạnh thuần túy đã tăng từ 120 triệu lên đến 160 triệu kg.
Cộng với việc nuốt trọn viên kiếm hoàn chất lượng cao mang lại kiếm ý tăng vượt bậc, đạt đến kiếm ý ở tầng đỉnh phong, kết hợp với 160 triệu kg sức mạnh, đúng là khủng khiếp.
Trong tình huống như này mà Tô Minh còn tăng thêm ý cảnh âm dương sinh tử và quy luật không gian cộng với ngưng tụ sức mạnh. Vì vậy kiếm quang mới mạnh đến mức khó hình dung như vậy.
Nói thật lòng thì Tô Minh cũng khá kinh ngạc trước việc Viêm Ma lão tổ đỡ được thanh kiếm của anh mà không chết. Có thể thấy sức mạnh cơ thể của Viêm Ma lão tổ đáng sợ đến nhường nào. Nếu đổi lại là tu giả võ đạo ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8 thậm chí là vòng thứ 9 mà đỡ được kiếm này thì cũng hồn bay phách lạc rồi chăng?
Tất nhiên, đỡ được kiếm này cũng không có gì. Bởi Tô Minh vẫn còn kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Lúc này, Viêm Ma lão tổ đã cảm nhận được mối nguy hiểm sinh tử.
Bởi vì kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh đã đến, nó bao trùm khắp đất trời.
Viêm Ma lão tổ sống chục triệu năm, mặc dù bị trấn áp dưới đáy thung lũng nhưng chưa từng cảm nhận được mùi chết chóc như này.
Vậy mà vừa ra được thì đã…
Nói thật thì Viêm Ma lão tổ cũng thấy hụt hẫng. Nhưng giữa lúc sinh tử, khao khát được sinh tồn khiến nó điên cuồng ra tay.
“Gầm!”, nó há miệng như cái động đen ngòm, một luồng khí màu đỏ đen như nham thạch đổ về phía kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh ở phía trước.
Không chỉ vậy, Viêm Ma lão tổ còn giơ móng vuốt to lớn như cột ma thuật điên cuồng đập về phía trước. Nó đập từng cái mà khiến không gian cũng như kiếm quang trước mặt đều hóa thành hư vô.
Thậm chí, đuôi của nó cũng quất từ phía sau về phía trước. Mỗi cái quất đuôi đó đều khiến không gian xung quanh phạm vi một trăm ngàn mét đều hóa thành hư vô. Quá đỗi khủng khiếp!
Vì nó cảm nhận được mùi chết chóc nên cú ra tay này là dốc hết toàn bộ sức lực, giống như thần chết dưới địa ngục đang vung tay chém giết vậy.
Kết quả là những ngôi nhà ở Tiên Âm Cốc và đất đai ở đảo Tiên Âm đều hóa thành hư vô.
Vô số cường giả và yêu nghiệt vây xung quanh đảo Tiên Âm để quan sát thì lúc này đều thi triển thân pháp rồi điên cuồng lùi về sau hoặc là nấp ở trong bảo bối phòng ngự của mình.
Tất cả đều sợ chết khiếp.
Viêm Ma lão tổ nổi giận thì thật sự có thể hủy diệt cả đất trời.
Sau mấy hơi thở, hơn chục kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh mà Tô Minh đánh ra, lúc này đều tan biến.
Cuối cùng thì Viêm Ma lão tổ cũng thi triển ra thực lực siêu mạnh của yêu nghiệt siêu cấp thời thượng cổ.
“Gầm!”, sau khi đập tan mấy chục đường kiếm quang thì Viêm Ma lão tổ gầm rú huênh hoang về phía Tô Minh. Cùng lúc đó là luồng khí nóng như nham thạch phun ra từ núi lửa.
Dòng nham thạch đó không chỉ chứa nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, dường như có thể thiêu đốt và làm cả biển Vô Mệnh bốc hơi.
Thậm chí, nó còn ẩn chứa sức ăn mòn khiến người khác run rẩy.
Trong chớp mắt, dòng nham thạch đó như sóng thần lao tới khoảng không gian của Tô Minh.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Nhưng Tô Minh không hề né tránh mà cũng không có thời gian để tránh.
“Cậu nhóc!”, mặt Vũ Bất Bại biến sắc, hét lớn một tiếng. Ban nãy Tô Minh thi triển thực lực siêu mạnh đã làm Viêm Ma lão tổ bị thương, Vũ Bất Bại vui mừng đến phát điên nhưng thoắt cái đã…
Quan Khuynh Thành cũng hoảng loạn định lấy ra chiêu bài của mình.
Tô Ly và Vân Thanh Thanh cũng vậy.
“Hừm! Dễ dãi cho thằng ranh đó quá! Cầu Nhi! Ban nãy mẹ còn thề sẽ không cho thằng khốn đó được chết yên ổn, thật không ngờ… Cái tên phế vật Viêm Ma lão tổ này…”, Mạt Thính Vũ thở phào một cái, có chút đắc ý, có chút sung sướng nhưng vẫn thấy không đã đời.
Trên mặt bà ta mang theo nụ cười tàn nhẫn. Bà ta nhìn vào vị trí hiện giờ của Tô Minh, bà ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh sắp bị dòng nham thạch ở miệng Viêm Ma lão tổ nhấn chìm.
“Hừm…!”, lúc này Viêm Ma lão tổ như có chút không cam lòng. Rõ ràng, theo như người khác thấy thì Tô Minh chết chắc rồi, khéo còn nát như bột. Nhưng Viêm Ma lão tổ vẫn nhả thêm một dòng nham thạch nữa, nhất thời nham thạch chảy mạnh, nhiệt độ không gian xung quanh cũng tăng mạnh lên đến 3000- 5000 độ. Cảm giác như bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ lửa.
Nhưng cũng đúng lúc này…
“Viêm Ma lão tổ? Lão tổ đang đùa trẻ con sao?”, giọng nói của Tô Minh đột nhiên vang lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tô Minh với bộ dạng trần trụi từng bước đi ra khỏi dòng nham thạch mà không bị tổn hại gì.
Cảnh tượng này đúng là vô cùng chấn động!
Chương 509: Hối hận cũng đã muộn
Viêm Ma lão tổ, Mạt Thính Vũ, Vũ Bất Bại, Quan Khuynh Thành, Tô Ly và bất cứ ai có mặt ở đây đều biến thành kẻ ngốc, đều như hóa đá hết cả.
Họ có cảm giác như đang nằm mơ.
Đối với Tô Minh mà nói, đúng là nham thạch của Viêm Ma lão tổ có chút uy lực. Kể cả Tô Minh có sức mạnh siêu cường và kho tàng huyết mạch thì cũng sẽ bị thiêu cháy và bị ăn mòn đến trọng thương.
Nhưng anh là người có lĩnh ngộ cao về quy luật không gian nên trong lúc nham thạch đổ tới thì anh đã định dạng lại không gian rồi có thể đơn giản ngăn cản được 90% uy lực của hai dòng nham thạch đó, 10% còn lại anh có thể chống lại như đang đùa giỡn với nó vậy.
Chỉ thế thôi!
Đơn giản quá chăng?
Đây chính là lợi ích vô cùng lớn trong việc lĩnh ngộ được quy luật không gian.
Tất nhiên, điều này cũng có lợi từ việc Viêm Ma lão tổ tấn công với tốc độ quá chậm.
Nói một cách tương đối thì ưu thế của Viêm Ma lão tổ là sức mạnh, phòng ngự và sức tấn công nhưng nhược điểm lại là tốc độ. Hơn nữa, Viêm Ma lão tổ hoàn toàn không hiểu gì về quy luật không gian, vì vậy trong lúc tấn công không thêm vào quy luật không gian, dẫn đến việc nham thạch chảy ồ ạt mà hao phí thời gian. Thời gian đó đủ để Tô Minh dùng quy luật không gian khống chế lại không gian thông thường và có thể ngăn cản được.
Nếu đổi lại là những tu giả võ đạo ở cùng cảnh giới thì chắc không kịp dùng quy luật không gian để ngăn cản lại.
“Được rồi! Cũng mấy chiêu rồi, khởi động xong rồi, lão tổ chó chết kia, kết thúc ở đây nha. Đường đến địa ngục đi cho vững nha, tôi không tiễn!”, sau một hồi, trong lúc yên tĩnh Tô Minh đột nhiên nhìn về phía Viêm Ma lão tổ, nói.
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh hét lớn: “Long tượng thiên địa”.
Đột nhiên, từ cuối chân trời xuất hiện một đường giống như bàn chân voi giẫm lên không trung. Bàn chân này dường như có thể giẫm nát cả biển Vô Mệnh.
Quá to lớn!
Quá khủng khiếp!
Còn có cả sức mạnh vô tận của rồng.
Mùi vị hoang sơ, bao trùm không gian mà không gì có thể ngăn cản.
Đây là thần thông mà Tô Minh có được trong máu thần.
Anh đã tu luyện thành công từ lâu rồi, tất nhiên uy lực mạnh không cần bàn cãi.
Nhưng anh rất ít khi dùng tới. Bởi vì sau mỗi lần dùng là sẽ yếu đi một chút.
Nhưng bây giờ dùng đến nó thì dường như quên đi cảm giác yếu ớt đó. Lý do rất đơn giản, bởi cảnh giới của anh đã tăng lên rất nhiều.
Trong khi cảnh giới tăng lên nhiều thì uy lực của ‘Long tượng thiên địa’ cũng tăng lên vài lần.
Thậm chí, Tô Minh còn kết hợp cả quy luật không gian và quy luật Tử Vong vào trong ‘Long tượng thiên địa’ khiến nó mạnh thêm một bậc nữa.
Quyền cước trong ‘Long tượng thiên địa’ mạnh hơn kiếm trong Sinh Tử Chớp Ảnh rất nhiều lần.
Hơn nữa, đòn tấn công của ‘Long tượng thiên địa’ vừa hay có thể trấn áp trong phạm vi lớn, rất thích hợp với Viêm Ma lão tổ với lớp lông dày và thô như này. Đúng là chuẩn bị sẵn cho Viêm Ma lão tổ.
Quả nhiên…
Khi Tô Minh thi triển chiêu thức này thì thân hình to lớn của Viêm Ma lão tổ bắt đầu run rẩy, thậm chí có ý định tháo chạy.
Nhưng Tô Minh không thèm nhìn Viêm Ma lão tổ lấy một cái. Bởi vì kết cục của nó đã định. Anh chỉ thản nhiên nhìn về phía Mạt Thính Vũ, nói: “Tiếp tục đi! Loại rác rưởi lão tổ này đừng có cho ra làm mất mặt nhau nữa. Tiên Âm Cốc còn cái nào mạnh hơn không?”
Đường đường là Viêm Ma lão tổ, là lão ác ma khủng khiếp ở thời thượng cổ có thể tiêu diệt cả thế giới Tiểu Thiên, một lão quái vật siêu cấp có thực lực ẩn thế để lại nỗi ám ảnh khó có thể mai một trong thế giới Tiểu Thiên, vậy mà giờ đây biến thành thứ rác rưởi trong lời nói của Tô Minh?
Tô Minh vừa nói xong hai từ ‘tiếp tục’ thì…
“Bụp!”, bước chân của ‘Long tượng thiên địa’ lại giẫm lên, Viêm Ma lão tổ đã bị giẫm nát, còn thần hồn không chạy thoát được.
Nhất thời, ai nấy ở đảo Tiên Âm đều như bị băng hàng trăm triệu năm đông cứng….
Còn Mạt Thính Vũ thì như người mất hồn…
“Tô Minh tôi muốn tiếp tục khiêu chiến”, thấy Mạt Thính Vũ thất thần, Tô Minh càng lớn giọng hơn.
Trong giọng nói tưởng chừng bình tĩnh đó là ý vị không đội trời chung.
Giọng nói của Tô Minh không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh này lại chấn động đất trời.
Lúc này Tô Minh trở thành tiêu điểm, thu hút vô số ánh mắt kinh hãi và bái phục.
Rốt cuộc… Họ đang nhìn thấy cái gì thế này?
Viêm Ma lão tổ đã bị giết chết!
Viêm Ma lão tổ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 8, có thể nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, vậy mà bị giết trong chớp mắt, đúng là không thể chấp nhận được….
Kể cả là Vũ Bất Bại hay Quan Khuynh Thành có chút hiểu biết về Tô Minh, thì lúc này đều hít hơi thật sâu với vẻ đờ đẫn. Tô Minh quá mạnh, đúng là yêu nghiệt, nhưng không đến mức này chứ?
Chuyện này dường như đã phá vỡ hoàn toàn quan niệm và hệ thống võ đạo thông thường rồi.
“Cốc chủ! Chúng… Chúng ta đầu hàng đi!”, Tề Húy đứng bên cạnh Mạt Thính Vũ sợ đến mức quỳ sụp xuống, run rẩy nói, sắc mặt thì tái nhợt.
Thấy Tề Húy như vậy nên những đệ tử khác của Tiên Âm Cốc đều đưa mắt nhìn về phía Mạt Thính Vũ với vẻ cầu xin.
Kể cả là đầu hàng mà cũng chết còn hơn là chết một cách tàn nhẫn trong tay Tô Minh, chắc còn không được chết toàn thây nữa?
Có thể nói, việc Viêm Ma lão tổ bị giết trong chớp mắt khiến tất cả mọi người ở Tiên Âm Cốc sợ đến mất hồn, sợ đến nỗi không còn ý chí chiến đấu nữa.
Nếu nhìn kỹ thì có một số đệ tử của Tiên Âm Cốc còn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất…
“Câm miệng!”, nhưng khiến mọi người không ngờ tới là Mạt Thính Vũ lại quát lớn: “Kẻ nào còn nói lời nào thì bổn tọa sẽ lấy mạng kẻ đó”.
Thái độ vô cùng quật cường khiến người khác không thể hiểu nổi.
Trong lòng Mạt Thính Vũ vô cùng hối hận là mình không kịp mở 72 xích Khóa Thần trên người Viêm Ma lão tổ.
Nếu như mở xích đó ra thì mặc dù Viêm Ma lão tổ trong thời gian ngắn mất đi, thậm chí là hóa thành ác ma nhưng thực lực sẽ tăng gấp nhiều lần và cũng sẽ không chết trong tay Tô Minh, ngược lại còn có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng tiếc rằng…
Lúc này hối hận đã muộn.
“Long tượng thiên địa’ của Tô Minh quá mạnh, anh cũng ra tay không báo trước nên khi giết chết Viêm Ma lão tổ mà Mạt Thính Vũ không có cơ hội mở xích cho Viêm Ma lão tổ.
Nhưng cũng không sao cả.
Viêm Ma lão tổ chỉ là tiểu vương hôm nay mà thôi.
Vẫn còn đại vương nữa…
Chương 510: Thế giới Đại Thiên kỳ bí
Một lát sau…
“Thằng khốn kia! Con trai tao chết trong tay mày, mày không hổ danh là yêu nghiệt tuyệt thế triệu năm hiếm gặp”, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt trở nên phức tạp, chế giễu và có chút vui mừng.
Sau đó bà ta lại nói: “Đến cả Viêm Ma lão tổ cũng bị mày giết, thông thường mà nói thì hôm nay Tiên Âm Cốc chắc chắn sẽ bị mày diệt, tiếc là… Ha ha… Tiếc thật….”.
Nói xong, bà ta bật cười ha hả.
Nụ cười này khiến mọi người không thể hiểu nổi.
Lẽ nào Mạt Thính Vũ còn chiêu bài gì nữa?
Không thể nào!
Chiêu bài sử dụng Viêm Ma lão tổ chẳng phải đã là cực hạn rồi sao?
“Bà ta đang cố phô trương thanh thế?”, Vũ Bất Bại lẩm bẩm, cũng có chút tò mò, còn có dự cảm không lành.
“Tiếc là Cầu Nhi không chỉ có mẹ mà còn có bố nữa. Nếu như không có bố nó thì bổn tọa cũng không sinh ra nó được”, giọng nói của Mạt Thính Vũ trở nên quái dị, vô cùng tàn nhẫn và đắc ý.
Bố của Mạt Cầu?
Không ngờ Mạt Thính Vũ lại chủ động nhắc đến bố của Mạt Cầu?
Lần này, có rất nhiều ánh mắt hứng thú và hiếu kỳ nhìn về phía Mạt Thính Vũ. Trên thực tế, đây là một việc mà gần như tất cả cường giả của thế lực ẩn thế đều muốn biết… Rốt cuộc bố của Mạt Cầu là ai?
Đây có thể coi là bí mật lớn nhất ở cả biển Vô Mệnh trong mấy chục năm gần đây.
“Haiz! Thính Vũ! Cầu Nhi đã chết, cô hà tất phải chìm đắm trong nỗi đau đó?”, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài và một giọng nói quỷ dị lọt vào tai mọi người.
Bởi vì trước khi giọng nói này vang lên thì không có gì báo trước mà nó đến rất đột ngột, cứ như giọng của ma vậy.
Đồng thời lúc này cũng có một bóng hình hiện ra từ trong không khí, xuất hiện bên cạnh Mạt Thính Vũ. Đó là một người thanh niên. Nói là thanh niên nhưng cũng phải đến hàng ngàn tuổi rồi. Người thanh niên này mặc áo bào màu xanh, trên người toát lên khí chất thần bí và cao quý.
Ánh mắt người thanh niên thâm sâu, nhìn về phía Mạt Thính Vũ với đầy vẻ phức tạp, có chút áy náy và thở dài.
Tất nhiên, điều này không quan trọng. Mà quan trọng là sau khi người này xuất hiện thì cho người khác cảm giác đây chỉ là một người bình thường, khí tức trên người cũng không có gì là của võ đạo cả. Điều này mới đáng sợ.
“Phản phác quy chân?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, sau đó hỏi: “Thiên nữ tiền bối! Người này ở cảnh giới gì thế?”
“Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói: “Đối với anh mà nói thì người này cũng mạnh đấy, chắc là đến từ thế giới Đại Thiên”.
Đúng lúc này, người thanh niên đó lại giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh: “Thính Vũ! Tôi sẽ giết chết thể xác của thằng nhóc này rồi cắt hết thần hồn của nó giao cho cô xử lý. Như vậy có thể giải hận chưa?”
Trong lúc nói lời này mà ông ta không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Dường như vận mệnh của Tô Minh bị quyết định bởi một câu nói của ông ta.
Thái độ ngạo nghễ này của ông ta không phải là giả bộ thể hiện ra mà xuất phát từ bên trong, xuất phát từ linh hồn.
“Có thể rồi!”, Mạt Thính Vũ gật đầu. Có thể lấy được thần hồn của Tô Minh rồi để bên cạnh mình, ngày ngày dày vò đến chết thì tất nhiên có thể rửa hận rồi.
Trong lòng Mạt Thính Vũ thấy ấm áp. Mặc dù anh Yển không để tâm đến mình và Cầu Nhi nhưng cách làm thì rất ấm áp.
“Tô Minh phải không? Bổn tọa tên là Lâm Yển, đến từ nhà họ Lâm ở Viên La Thiên của thế giới Đại Thiên, là cậu chủ thứ hai của nhà họ Lâm”, sau đó Lâm Yển quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh rồi giới thiệu.
“Thế giới Đại Thiên có rất nhiều tầng tạo thành, trong đó bao gồm Thái La Thiên, Viên La Thiên, Thanh La Thiên, Tập La Thiên. Mỗi La Thiên đều to hơn thế giới Tiểu Thiên rất nhiều. Mỗi gia tộc trong mỗi thành trì ở La Thiên, nếu như có thể xuống thế giới Tiểu Thiên thì có thể trấn áp toàn bộ. Thế giới Đại Thiên cũng mạnh hơn thế giới Tiểu Thiên rất nhiều. Nói ngay đến ý chí thế giới thì ý chí thế giới của thế giới Tiểu Thiên là thiên đạo, của thế giới Đại Thiên là đại đạo, khác nhau về bản chất”, lúc này thiên nữ Tạo Hóa giới thiệu cho Tô Minh nghe về tình hình cơ bản ở thế giới Đại Thiên.
“Đúng là đến từ thế giới Đại Thiên thật”, Tô Minh không lên tiếng, mà Quan Khuynh Thành đứng ở đằng xa lẩm bẩm nói. Trong đôi mắt đẹp đều là sự trịnh trọng. Lâm Yển mang đến cho cô ta cảm giác nguy hiểm, nguy hiểm cực độ. Kể cả bản thân cô ta lấy ra chiêu bài của mình thì cũng chưa chắc giải quyết được người này. Không phải là chiêu bài không đủ mạnh mà uy lực của Quan Khuynh Thành dùng đến nó có hạn, thực lực không đủ nên chiêu bài không thể phát huy toàn bộ thực lực.
“Chắc là ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 chăng?”, Vũ Bất Bại nhỏ giọng nói rồi hít hơi lạnh, hiếm khi thấy sắc mặt của ông ta tái như lúc này.
Nếu nói cảnh giới Chân Thánh và cảnh giới Bất Tử khác nhau về bản chất, vậy thì cảnh giới Bất Tử và Cảnh giới Thiên Diễn càng khác hơn.
Nếu để so sánh thì một người ở Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 thông thường có thể giết được mười người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9 trong vòng một giây?
Nói cách khác, Lâm Yển có thể dùng một chiêu mà giết được mười Viêm Ma lão tổ, thậm chí còn giết rất nhẹ nhàng.
Chứ càng chưa nói đến việc Lâm Yển đến từ thế giới Đại Thiên. Dường như thế giới Đại Thiên có bối cảnh không nhỏ, sức chiến đấu thực tế cũng mạnh hơn cảnh giới rất nhiều.
“Chết tiệt!”, Quan Khuynh Thành hoang mang, trong đầu xuất hiện một ý nghĩa là… Phải cứu Tô Minh.
Cô ta cũng không để tâm quá nhiều. Cô ta vừa nghĩ là lập tức xé nát bùa hộ mệnh và bùa định vị trong nhẫn không gian của mình.
Một khi xé nát hai lá bùa này thì phụ hoàng có thể lập tức biết được vị trí chính xác của cô ta.
Gần đây phụ hoàng luôn tìm mình và tìm cách để ép mình quay về.
Nhưng cô ta vẫn luôn chịu áp lực và vờ như không biết, chỉ vì muốn ở bên cạnh Tô Minh lâu hơn một chút, chính vì muốn giới thiệu Tô Minh với phụ hoàng.
Nhưng bây giờ nhất định phải chủ động để phụ hoàng xuất hiện rồi.
Mặc cho vì nguyên nhân đó mà mình phải quay về với phụ hoàng và sau này không gặp được Tô Minh nữa. Bất luận thế nào thì cô ta cũng không hối hận. Bởi vì chỉ cần phụ hoàng xuống đây thì sẽ có cơ hội cứu được Tô Minh.
“Nhanh thôi! Với thực lực của phụ hoàng thì rất nhanh sẽ xuống đây…”, Quan Khuynh Thành nín thở, sốt ruột chờ đợi. Hiện giờ cô ta chỉ biết cầu nguyện, mong có thể kéo dài thời gian để đợi phụ hoàng xuống.
Trên khuôn mặt đẹp khiến người ta si mê lúc này đều là vẻ lo lắng và tái nhợt, đôi mắt nhìn Tô Minh không chớp.
Lúc này, Tô Minh không hề căng thẳng chút nào.
Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 ư? Chẳng là cái gì sất.