-
Chương 491-495
Chương 491: Cảnh giới Bất Tử
Đúng là công khai bắt nạt người ta.
Công khai vu oan cho người ta.
Cô có thể làm gì chứ?
Muốn trách thì trách cô lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cô không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.
Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.
Giết 100 người rất nhiều sao?
Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.
Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.
Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ...
Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!
Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.
Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Đương nhiên những người cạn lời thậm chí là bênh vực cho Tô Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.
Đột nhiên.
“Anh nói đúng, đúng là tôi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là...
“Ly Hồn Nhất Kiếm!”
Tô Ly lại trực tiếp ra tay.
Phải.
Ngay trên tiệc trà.
Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.
Ngay trước mặt tất cả mọi người đang thưởng thức trà.
Cô ấy cứ đột nhiên ra tay mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kỳ chuẩn bị nào.
Hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng hung ác.
Lạc Diệp Kiếm sáng loáng ánh bạc, mỏng manh mà thon dài, trên đó điêu khắc vô số hoa văn đẹp đẽ, bố trí một vài trận pháp cổ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến tốc độ và sự sắc bén của nó lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa vậy mà bên trong một kiếm này còn có cả tác dụng định hồn.
Hồn kỹ và kiếm kỹ kết hợp với nhau.
Một kiếm này quá mức kinh khủng!
Vốn không có một chút dấu hiệu nào, không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, tâm thần cùng tư duy cũng chưa kịp phản ứng, cộng thêm một kiếm này còn có thể định hồn, điều này càng khiến Lâm Diệc mất tập trung.
Có lẽ chỉ mất tập trung trong giây lát.
Nhưng đợi đến khi hắn kịp ta phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không còn cảm giác gì nữa!
Mà người xung quanh có thể thấy rõ ràng cơ thể của Lâm Diệc bị một kiếm chém thành hai nửa.
Đến khi bị chia thành hai nửa rồi, máu tươi mới phun ra như mưa.
Mà thần hồn của Lâm Diệc cũng hóa thành bụi bặm dưới một kiếm này của Tô Ly.
Giết ngay lập tức!
Hoàn toàn bị giết chết!
Từ khi Tô Ly nhấc kiếm đến khi Lâm Diệc chết, toàn bộ quá trình còn chưa đến một lần hít thở.
Nhanh đến mức khiến lòng người rét lạnh.
Hơn nữa Lâm Diệc cũng không hề yếu kém!
Hắn ta là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ, hơn nữa Lâm Diệc còn là thiếu tông chủ của Lập Hoang Tông, mà Lập Hoang Tông am hiểu nhất chính là bí pháp hoang cổ, trong đó Lập Hoang Tông có một bộ bí pháp có thể tăng cường độ thân thể và lực phản ứng trên diện rộng, Lâm Diệc là thiếu tông chủ, nhất định sẽ tu luyện cái đó, hơn nữa trình độ tu luyện còn rất cao.
Dưới tình huống này mà hắn ta lại bị giết chết, đến mức còn không có cả cơ hội để phản ứng, chỉ có thể nói thực lực của Tô Ly quá kinh khủng.
Cộng thêm Tô Ly mới chỉ có 20 tuổi thì càng dọa người.
Đơn giản là quá kinh khủng.
Mãi đến khi Lâm Diệc đã chết được một lúc, đám người mới kịp phản ứng, lại nhìn Tô Ly, tròng mắt cứ như sắp bay ra ngoài, chấn động! Kinh khủng! Không dám tin!
“Muốn chết!”
“Giết nữ ma đầu này đi!”
“Chém cô ta thành muôn mảnh!”
...
Đám tùy tùng còn lại ngồi với Vương Thần Ngạn ở bàn chính đều đỏ hết cả mặt, sát ý sôi trào, tất cả đều đứng lên khóa chặt lấy Tô Ly, quát một tiếng muốn ra tay.
“Tất cả ngồi xuống”, Vương Thần Ngạn lại nhàn nhạt lên tiếng nói một câu, giống như một chậu nước lạnh hất vào bên trong nước sôi, làm giảm sự sôi trào.
Ai nấy đều ngồi xuống.
“Bốp bốp bốp…”, Vương Thần Ngạn vỗ tay, có chút tán thưởng và thưởng thức nhìn về phía Tô Ly: “Thực lực của cô Tô Ly đúng là làm cho người ta phải tán thưởng, chấn động”.
“Dù sao cũng là nữ ma đầu, không có thực lực thì sao có thể gọi là ma đầu được?”, Tô Ly cười nói, rồi rót cho mình một chén trà.
“Nếu cô Tô Ly đã thừa nhận mình là nữ ma đầu, như vậy cô Tô Ly vẫn có thể quay đầu là bờ, bản công tử thật sự không muốn làm kẻ địch với một yêu nghiệt siêu cấp mới 20 tuổi mà đã có thể giết chết cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ như cô Tô Ly, bản công tử vô cùng yêu quý nhân tài”, Vương Thần Ngạn trầm lặng nói, thở dài có vẻ rất bất đắc dĩ.
“Tô Ly tôi đã đi là sẽ không quay đầu lại”, Tô Ly thản nhiên nói.
“Vậy thì đúng là đáng tiếc”, Vương Thần Ngạn thở dài, đột nhiên khí tức trên người lập tức tản ra.
Ngay lập tức, toàn bộ đảo Ẩn Vân đều giống như bị trấn áp!
Cứ như bị kéo vào hoàn cảnh chân không vậy!
Căn bản là không có cách nào để hô hấp.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngay cả nước hồ Ẩn Vân đều như bị đọng lại, không thể chuyển động.
Sắc mặt đám thế hệ trẻ tuổi yêu nghiệt của các thế lực ẩn thế bên hồ đều tái nhợt, cùng là tuổi trẻ yêu nghiệt như giờ phút này bọn họ lại cảm giác mình như đang ở dưới núi thần cổ xưa, dưới áp lực khí tức của bị Vương Thần Ngạn, bọn họ đều cảm thấy khó mà đứng lên được.
“Đây là... Đây là... Đây chính là thực lực của cảnh giới Bất Tử sao?... Mạnh quá đi mất!”
Tất cả mọi người đều nghe nói vào cảnh giới Bất Tử, thực lực sẽ biến thành long trời lở đất!
Nhưng đến khi tự mình cảm nhận, nó vẫn khiến người ta e ngại không dám hô hấp.
“Chuyện này... Mạnh như vậy?”, ngay cả chính Tô Ly cũng có vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, có vẻ như cô ấy đã đánh giá thấp thực lực của cảnh giới Bất Tử, Tô Ly tự tin có thể đánh với cảnh giới bán bộ Bất Tử mà không thất bại, cũng vì như thế nên cô ấy mới có chút chờ mong, có phải mình cũng có thể đánh với cảnh giới Bất Tử hay không, nhỡ may có một chút khả năng thì sao?
Nhưng giờ phút này cô ấy mới biết được, mình đã suy nghĩ sai rồi.
Cảnh giới bán bộ Bất Tử căn bản không thể so sánh được với cảnh giới Bất Tử chân chính.
“Cô Tô Ly, không biết bây giờ cô đã thay đổi suy nghĩ chưa?”, Vương Thần Ngạn nở nụ cười xán lạn, lại uống một hớp trà, thảnh thơi mà nghiền ngẫm, cứ như đã nắm chắc tất cả trong tay vậy.
Là một người có cảnh giới Bất Tử duy nhất ở đây.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều có thái độ khống chế tình hình như đang chơi trò chơi, bởi vì ở trong mắt cảnh giới Bất Tử chân chính, phía dưới cảnh giới Bất Tử đều là con kiến hết.
Chương 492: Cũng xứng là yêu nghiệt đứng đầu Tiên Âm Cốc sao!
Khi Vương Thần Ngạn dùng khí thế của cảnh giới Bất Tử chèn ép khiến mọi người có mặt ở hiện trường kinh ngạc, thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Ly!
Thậm chí, có nhiều người còn cảm thấy nếu Tô Ly không ngớ ngẩn, thì sẽ cúi đầu chịu thua.
Dù sao, dù cô không đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giữ nổi kho báu của Chuẩn Đế. Trái lại, còn mất mạng.
Người có đầu óc xíu đều biết, mạng sống mới là quan trọng nhất. Gặp phải một cao thủ cảnh giới Bất Tử như Vương Thần Ngạn thì chịu thua cho rồi.
Nhưng mà.
"Anh Vương cảm thấy sao?", Tô Ly khinh khỉnh cười.
Không ngờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Đúng là khiến người ta hết sức kinh ngạc!
Lúc này, sắc mặt Vương Thần Ngạn cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm u.
Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều!
Vương Thần Ngạn nhìn chằm chằm Tô Ly...
Vài giây sau, hắn ta dời mắt nhìn về phía Mạt Cầu: "Anh Mạt thấy thế nào? Nếu hôm nay tôi muốn độ cô Tô Ly, khiến cô ấy quay đầu là bờ thì sao?"
Dù sao Mạt Cầu cũng là sư huynh của Tô Ly.
Hai người đều đến từ Tiên Âm Cốc.
Vả lại, Mạt Cầu còn là bạn nam cùng tham gia tiệc trà Ẩn Vân lần này với Tô Ly.
Sắc mặt Mạt Cầu đổi tới đổi lui...
Dường như đang do dự, phân tích lợi và hại của việc này.
Cuối cùng, Mạt Cầu cười nói: "Nếu anh Vương có thể giúp sư muội quay đầu là bờ, thoát khỏi bị ma quỷ ám ảnh thật thì cũng là chuyện tốt".
Dứt khoát nhường!
Thế mà lại nhường!
Mạt Cầu cũng bị ép nên đành chịu thôi. Sau khi cảm nhận được khí thế của Vương Thần Ngạn, hắn lập tức biết dù giờ sức chiến đấu và cảnh giới của mình có cao, hay có rất nhiều át chủ bài thì cũng không phải đối thủ của Vương Thần Ngạn. Vả lại, chênh lệch giữa hai người cũng chẳng phải là nhỏ.
Hắn không thể tự đâm đầu vào chỗ chết được.
Huống chi, hắn cũng chẳng thân quen gì với Tô Ly.
Còn kho báu Chuẩn Đế trong tay Tô Ly thì theo Mạt Cầu, nếu cần, các trưởng lão của Tiên Âm Cốc đang núp chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng hắn không biết một điều là các trưởng lão của Huyền Diệu Tông cũng đang núp ở gần đó, giằng co với các trưởng lão bên Tiên Âm Cốc, coi như trung hòa lẫn nhau.
Giờ hoàn toàn dựa vào các thế hệ sau.
"Anh Mạt đúng là tấm gương có đạo đức tốt của chúng ta, biết nhìn xa trông rộng", Vương Thần Ngạn khen. Chẳng qua, lời ấy cứ có cảm giác đang mỉa mai.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lập lòe, ánh lên vẻ cô đơn và giễu cợt.
Cô đã có thể xác định, Mạt Cầu cũng không biết suy nghĩ thật sự của mẹ mình.
Hay nói cách khác, theo Mạt Cầu, Tô Ly cô là người của Tiên Âm Cốc, còn là cô chủ và là sư muội của hắn.
Nhưng trong tình huống như thế, vậy mà khi cô bị Vương Thần Ngạn nhằm vào, có khi còn phải bỏ mạng ở đây. Mạt Cầu lại nhát cáy không dám chống lại Vương Thần Ngạn.
Đúng là buồn cười!
Chỉ vậy mà cũng xứng là yêu nghiệt đứng đầu của Tiên Âm Cốc?
Cũng xứng được sư tôn Mạt Thính Vũ gửi gắm hy vọng?
"Vậy thì cùng chết đi", Tô Ly hít sâu một hơi, thầm quyết định. Lát nữa, chỉ cần Vương Thần Ngạn gây khó dễ thì cô sẽ đốt cháy chân khí, tính mạng và tinh huyết, dù sao cũng phải kéo hắn ta chết chung!
Không chỉ vì xả giận.
Mà còn vì Tô Minh - anh trai cô. Tô Minh đang ở đây, lỡ mình chết trong tay Vương Thần Ngạn mà hắn ta vẫn còn sống thì anh ấy chắc chắn sẽ liều mạng với Vương Thần Ngạn. Đến lúc đó, kết quả của Tô Minh cũng sẽ chẳng khác gì mình.
Vì thế, cách tốt nhất chính là kéo Vương Thần Ngạn chết chung với mình.
Tô Ly không khỏi liếc Tô Minh một cái, trong lòng thầm khó hiểu, tại sao đến giờ anh ấy vẫn im lặng, bình tĩnh như không.
Bình thường, anh ấy chắc chắn sẽ kích động nhảy ra bênh vực mình.
Tuy cô không muốn anh trai mình có cái tinh thần liều lĩnh ấy.
Nhưng anh ấy lại chẳng tỏ vẻ gì thì khá là kỳ lạ.
"Cô Tô Ly, mời!", lúc này, Vương Thần Ngạn đứng lên, đưa tay mời: "Nếu cô Tô Ly không muốn chủ động nhận sai, vậy thì chiến đi".
"Đúng là đồ mặt dày!", Vân Thanh Thanh suýt thì văng tục, một tên có cảnh giới Bất Tử lại mời một Chân Thánh lên sân đấu sống còn?
Mặt đâu?
Điều này giống như là một người lớn mà lại mời một đứa trẻ lên sân đánh quyền anh vậy.
Có còn mặt mũi không vậy?
Tô Ly dứt khoát cầm Bạc Diệp Kiếm đứng dậy.
Cùng lúc đó, cô cũng điên cuồng thôi thúc đan điền, chuẩn bị đốt cháy chân khí, tinh huyết...
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên.
Tô Minh đứng lên, rồi cả người như dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tô Ly.
Anh giơ tay nắm lấy tay Tô Ly.
Đưa chân khí vào cơ thể cô, ngăn cản chân khí đang quay cuồng vì đốt cháy tinh huyết, chân khí...
"Tiểu Ly, em vẫn cứ xúc động như xưa", Tô Minh nói đầy bất lực.
"Em... Em... Anh thả ra, tôi không biết anh!", sắc mặt Tô Ly tức thì trắng bệch như tờ giấy, sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc.
Anh trai điên rồi ư?
Tính chôn cùng mình sao?
Quang trọng là, anh đứng ra thì chỉ có chôn cùng thôi, chứ chẳng có ích gì cả!
Đây là đang tự sát.
Tô Ly hoảng, nhìn về phía Vương Thần Ngạn theo bản năng: "Tôi bằng..."
Cô định nói: "Tôi bằng lòng giao kho báu của Chuẩn Đế ra".
Giờ đã không còn là mạng sống của cô, mà còn là mạng của anh trai cô nữa.
Kho báu Chuẩn Đế quan trọng hả?
Hay cơn tức, lòng hướng về võ đạo của cô quan trọng?
Mọi thứ đều chẳng đáng là gì hết.
Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.
Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: "Tôi là anh trai của em ấy. Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu. Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình. Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thôi, nên xin lỗi nhé, tôi phải giết anh. Ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm. Vì thế, tôi xin lỗi trước".
Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.
Mà khi anh vừa nói xong.
Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.
Sau đó...
"Ha ha ha ha..."
Là tiếng cười rung trời.
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.
Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ẩn Vân đã là may mắn ba đời và cũng là điều khó tin rồi.
Ai ngờ... Còn dám khoác lác như vậy.
Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?
Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.
"Anh... anh...", Tô Ly định nói gì đó.
"Im lặng, đứng sang bên, nhìn này", Tô Minh dứt khoát nói. Sau đó, anh nhìn về phía Vương Thần Ngạn, rồi bất chợt ra tay.
Chương 493: Tô Minh chiến Vương Thần Ngạn
Đúng vậy.
Tô Minh ra tay một cách hết sức dứt khoát, không chút chần chờ hay nương tay nào.
Anh giơ Long Ngục Kiếm lên chém thẳng về phía Vương Thần Ngạn.
"Vèo..."
Sức mạnh 1,2 triệu kg đáng sợ kết hợp với quy luật không gian, hơn nữa, một kiếm này còn kèm theo Sinh Tử Chớp Ảnh, Sinh Tử Âm Dương Nhị Khí, đặc biệt anh còn hiểu được kha khá về quy luật Tử Vong...
Vì thế, một kiếm ấy mạnh một cách kinh khủng!
Bất kể là sức mạnh, tốc độ, ý cảnh, độ sắc bén hay sự lắt léo của nó thì đều rất khó để hóa giải.
Hoàn toàn bỏ xa chiêu tủ của một yêu nghiệt xuất sắc trong bất cứ thời đại nào.
Một kiếm đó, nói thật là dùng với Vương Thần Ngạn quả thật như giết gà mà dùng dao mổ trâu, không đáng.
Nhưng thế lại cho thấy sát khí của Tô Minh với Vương Thần Ngạn kinh khủng như nào.
"...", cả người Vương Thần Ngạn như kiểu bị kéo xuống âm phủ. Lúc này, hắn ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, nó nồng đến mức khiến Vương Thần Ngạn không thở nổi, mụ mị đầu óc.
Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể nào!
Không chỉ mình Vương Thần Ngạn ngây người mà những thanh niên tài giỏi có mặt ở hồ Lâm cũng choáng váng.
Cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, chắc phải nhét được cả quả trứng vịt vào miệng.
Rốt... Rốt... Rốt cuộc thì họ đã cảm thấy được gì? Không ngờ họ lại cảm nhận được sức mạnh khủng bộ không ai có thể địch nổi phát ra từ một kiếm kia của Tô Minh!
Hơn nữa, họ còn nhìn thấy gì? Thấy Vương Thần Ngạn mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trông dáng vẻ vào lúc này của Vương Thần Ngạn thì chắc đã quên mất phải trốn hay chống cự rồi. Hắn ta đứng chôn chân tại chỗ, y như một bia ngắm sống.
Đó là Vương Thần Ngạn, một cao thủ có cảnh giới Bất Tử đấy!
"Xin hãy nương tay!", đúng lúc này, bên trong cái khe không gian trên trời lập tức xuất hiện 3 ông lão, trông họ rất xấu xí, nhưng lại cực kỳ mạnh. Tất cả đều có cảnh giới Bất Tử, một người là Bất Tử tầng ba, hai người còn lại là Bất Tử tầng một.
Ba ông lão đó là đại trưởng lão - Tống Huyền, nhị trưởng lão - Trần Chương, tam trưởng lão - Dư Dịch của Huyền Diệu Tông. Mặc dù trong thế giới Tiểu Thiên, họ không mấy nổi tiếng, nhưng giữa các thế lực lánh đời thì lại cực kỳ có tiếng.
Được xưng là ba lão của Huyền Diệu Tông.
Huyền Diệu Tông phát triển một cách vượt bậc như giờ là nhờ sự mạnh mẽ và bá đạo của ba người này.
100 ngàn năm gần đây, thành tích của họ quả thật khiến người ta giật mình khâm phục. Mặc dù, mấy năm trước tranh giành một linh mạch tinh khiết với vài trưởng lão của Võ Tông thì vẫn không thua. Thậm chí, cuối cùng còn cướp được hơn nửa linh mạch trong tay Võ Tông. Có thể nói là vang danh chỉ trong một trận chiến.
Đường đường là ba lão của Huyền Diệu Tông, thế mà lại đồng loạt ra tay?
Quả thật là khó tin.
Ba lão của Huyền Diệu Tông luống cuống.
Bởi vì, họ phát hiện dù ba người họ rất mạnh, nhưng lại không kịp ngăn cản một kiếm kia của Tô Minh... Đó là vì anh đã hiểu được kha khá quy luật không gian, kết hợp vào kiếm mang khiến tốc độ của nó tăng lên đến mức làm người ta bất lực.
Ban đầu, ba lão của Huyền Diệu Tông núp trong khe không gian là định chống lại các trưởng lão của Tiên Âm Cốc, chứ cũng chẳng mong đánh bại hay giết chết họ. Chỉ cần trông chừng nhau là được.
Ai ngờ, còn chưa kịp ra tay kiềm chế lẫn nhau thì lại xuất hiện chuyện này.
Tô Minh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí là không chút dao động trước tiếng hét của ba ông lão kia.
Nương tay?
Nương bà - mịa - mày chứ nương!
Cùng lúc đó, Vương Thần Ngạn cũng giật mình tỉnh lại trong tiếng hét của ba lão, vội vàng thi triển con bài chưa lật.
"72 loại Thiên Khu kiếm trận! Phóng!"
Vương Thần Ngạn chỉ tay lên trời gào to.
72 thanh thần kiếm bất chợt xuất hiện trên trời rồi phóng thẳng xuống.
Kết hợp thành Thiên Khu kiếm trận.
Kiếm ý đồng loạt dệt nên một cái võng, tạo thành kiếm ý chi thần.
Thoáng chốc, kiếm ý tràn ngập trời đất, bao phủ mọi nơi. Mọi người trên đảo Ẩn Vân chỉ cảm thấy như bị kéo vào thế giới kiếm đạo, trước mắt là biển kiếm, núi kiếm, mọi thứ đều là kiếm và kiếm.
Thiên Khu kiếm trận như có linh hồn, tự động vận hành, bao bọc lấy Vương Thần Ngạn, nghênh đón một kiếm kia của Tô Minh.
Tô Minh hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc với tốc độ ra tay của Vương Thần Ngạn.
Tốc độ ấy nhanh một cách đáng sợ.
Vì anh hiểu được quy luật không gian, nên một kiếm Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời. Vả lại, Vương Thần Ngạn còn hơi lơ đễnh. Trong tình huống đó, dù hắn ta có bị ba lão của Huyền Diệu Tông đánh thức thì cũng không thể ngăn cản kịp... Lại càng đừng nói tới thi triển con bài chưa lật như 72 loại Thiên Khu kiếm trận...
Nhưng Vương Thần Ngạn lại làm được, tuy hơi vội vàng và bối rối, nhưng lại làm được.
Tô Minh đoán chắc 72 loại Thiên Khu kiếm trận kia của Vương Thần Ngạn chỉ mất chưa tới 0,01 giây để hoàn thành, hoàn toàn bỏ xa tốc độ cực hạn khi ra tay bình thường.
"Hay cho một tên sống lại một đời, quả là không đơn giản mà", Tô Minh nghĩ thầm.
Ngay lúc này.
"Ầm..."
Một kiếm Sinh Tử Chớp Ảnh và 72 loại Thiên Khu kiếm trận va vào nhau.
Sinh Tử Chớp Ảnh chiếm ưu thế tuyệt đối, vừa đụng vào đã giống như cây kéo dễ dàng chém đứt kiếm trận.
Cảnh tượng ấy cũng khá là chấn động.
Chương 494: Tôi có cho anh chạy hả?
Ba lão trên không ngơ ngác nhìn.
Bọn họ biết rất rõ 72 loại Thiên Khu kiếm trận của thiếu tông chủ mạnh cỡ nào, nếu dùng nó thì Vương Thần Ngạn có thể đánh ngang tay với cả cao thủ Bất Tử tầng hai.
Ba lão cũng từng khen 72 loại Thiên Khu kiếm trận ấy của Vương Thần Ngạn là chiêu kiếm cực kỳ xuất sắc, có một không hai.
Kết quả...
Đúng là không chấp nhận nổi!
Thực tế, Vương Thần Ngạn cũng không chấp nhận nổi, con ngươi hằn lên đỏ chót.
Khí thế cũng sôi sùng sục, như muốn đốt cháy.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
...
Mà điều khiến Vương Thần Ngạn gần như tuyệt vọng, thậm chí muốn chửi đổng lên là chiêu "Sinh Tử Chớp Ảnh" kia của Tô Minh đã áp đảo về mọi mặt, mạnh đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng. Thế mà, Tô Minh lại chém tiếp!
Vẫn là "Sinh Tử Chớp Ảnh"!
Quan trọng là anh còn chém ra 10 nhát liên tục.
Bà nội nó chứ!
Lẽ nào một kiếm mạnh đến khó tin kia không phải là át chủ bài? không phải chiêu tủ? Không phải rất mất sức mới thi triển ra được sao?
Sao lại chém ra liên tù tì như ăn cơm uống nước thế kia?
Hơn nữa, nhát nào nhát nấy cũng không yếu, trái lại còn càng mạnh.
"Cứu tôi!", Vương Thần Ngạn không chút do dự xoay người chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông trên không. Hắn ta suýt chút nữa bị dọa té đái, cứ cảm giác như đang nằm mơ.
Tô Minh mạnh đến nỗi đổi mới cái nhìn của Vương Thần Ngạn về võ đạo. Dù hắn ta có mơ cũng không ngờ trên đời này lại có thanh niên nào chưa tới 20 tuổi mà mạnh như thế...
Đầu óc hắn ta bị dọa đến nỗi không suy nghĩ được gì.
Không những chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông, mà còn dứt khoát xé bùa hộ mệnh, cầu cứu bố mình - tông chủ Huyền Diệu Tông - Vương Nộ Thương.
"Tôi có cho anh chạy hả?", nhưng Vương Thần Ngạn vừa mới thi triển thân pháp, trông thì nhanh đến nỗi không nhìn thấy được bóng dáng hắn ta, giống như từ thật thành giả, không chút cảm nhận được sự dao động của không gian. Thế nhưng, Tô Minh chỉ bước ra một bước đã chặn trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vương Thần Ngạn phát điên, mặt mày trắng bệch như người chết.
Không thể nào!
Thân pháp của hắn ta là sự kết hợp giữa thật và giả! Sao có thể bị Tô Minh cảm nhận được và chặn lại chứ!
Nhưng sự thật lại bày ra trước mặt hắn ta.
Khi Vương Thần Ngạn dừng lại thì hơn 10 nhát "Sinh Tử Chớp Ảnh" cũng chém tới sau lưng hắn ta.
Trong giây phút sống còn ấy, rốt cuộc ba lão của Huyền Diệu Tông cũng kịp xuất hiện bên cạnh Vương Thần Ngạn. Ba người đứng ở ba bên, dường như tính ngăn cản 10 nhát kiếm ấy cho Vương Thần Ngạn.
"Tôi muốn giết anh ta thì ai có thể cản nổi chứ? Dám chen vào, vậy chết hết đi!", Tô Minh chợt quát, ý chí chiến đấu phóng thẳng lên trời, híp mắt, giơ tay lên, dùng chiêu "Quy vu trần ai" với ba lão.
Đương nhiên, nó cũng không phải "Quy vu trần ai" bình thường, mà là kết hợp 12 triệu kg, quy luật không gian, quy luật Tử Vong, lực ngưng tụ...
Thực ra, "Sinh Tử Chớp Ảnh" mạnh hơn, nhưng lúc này, ba lão của Huyền Diệu Tông lại đứng ngay trước mặt. Nếu dùng kiếm thì khá là bất tiện, không bằng nắm đấm.
"Quy vu trần ai" thích hợp hơn trong trường hợp này.
Mà lần này, lại càng đáng sợ hơn, chỉ trong giây lát Tô Minh đã đấm ra tận 33 quyền.
Nắm đấm gào thét, vạn vật yên lặng, mai một cả không gian...
Cực kỳ khủng bố!
Nắm đấm của anh như tia chớp hạ xuống từ trên trời, không gì có thể cản nổi.
"Mẹ kiếp!", đại trưởng lão - Tống Huyền của Huyền Diệu Tông là Bất Tử tầng ba, nhưng lúc này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và né đi theo bản năng.
Trái lại, nhị trưởng lão - Trần Chương và tam trưởng lão - Dư Dịch cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì lo cho sự sống chết của Vương Thần Ngạn, nên nghiến răng không né, giơ tay dùng hết sức mạnh ngăn cản từng quyền "Quy vu trần ai" của Tô Minh. Tay còn lại thì cố gắng phá hủy hơn mười nhát kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" đã chém đến trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vừa đối phó nắm đấm, vừa ngăn cản chiêu kiếm của Tô Minh.
Cũng coi như là liều mạng.
Trong giây phút nước sôi lửa bỏng ấy, gương mặt già nua của cả hai cũng hơi tái đi.
"Chết đi!", Tống Huyền bị biểu hiện liều mạng của Trần Chương và Dư Dịch kích thích, như bị cuốn theo, cũng có thể là vì tìm lại mặt mũi. Sau khi ông ta né khỏi nắm đấm của Tô Minh, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào anh, rồi giơ tay lên, chộp một cái.
Các ngón tay ông ta như hóa thành móng vuốt của con rết thời thái cổ.
Chi chít, sắc bén.
Kết hợp với quy luật Hắc Ám và không gian, còn cả sức mạnh lên đến 15 triệu kg.
Nó cực kỳ mạnh!
Chiêu đó còn mạnh hơn "Sinh Tử Chớp Ảnh" khi Tô Minh dùng hết sức thi triển rất rất nhiều.
Quả là quái vật Bất Tử tầng ba.
Nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là, trước chiêu ấy của Tống Huyền, Tô Minh lại không thèm ngăn cản hay ngó tới cái nào!
Trái lại.
Trong con ngươi lạnh lẽo lóe lên vẻ tàn nhẫn của Tô Minh chỉ có Vương Thần Ngạn. Anh giơ tay lên, lại liên tục chém ra "Sinh Tử Chớp Ảnh".
Thật sự là mất trí mà!
Cùng lúc đó.
Một chộp đáng sợ của Tống Huyền cũng rơi xuống đầu Tô Minh, cuốn theo sức mạnh to lớn và vô vàn sát khi, dường như định bóp nát anh.
Ngay cả Tống Huyền cũng nhếch mép nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên.
Ù...
Một cái chén phóng to ra như che trời lấp đất trên đầu Tô Minh, miệng chén ngửa lên, một dòng khí ăn mòn màu đen bốc lên đón đỡ bàn tay của Tống Huyền.
"Siêu... Siêu... Siêu việt cả thần khí? Đạo Khí!", đầu Tống Huyền ong lên, hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống đất!
Ông ta rõ ràng cảm giác được cái chén trên đầu Tô Minh là Đạo Khí!
Đạo Khí trong truyền thuyết đó!
Đầu óc Tống Huyền trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thể nào!
Đúng vậy, không thể nào!
Đường đường Đạo Khí, sao có thể bị luyện hóa một cách dễ dàng như vậy được?
Chương 495: Tuyệt vọng
Đừng thấy thực lực của Tô Minh mạnh đến nỗi ngay cả Tống Huyền cũng phải chấn động và dốc hết sức mạnh để đối phó. Nhưng suy cho cùng, Tống Huyền vẫn cảm thấy thực lực của Tô Minh cùng lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.
Chứ sao nữa?
Nhưng với Đạo Khí, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó, ví dụ như pháp bảo bản mạng sinh ra đã có hay lý do hiếm thấy nào đấy. Chứ không thì dù là Bất Tử tầng bảy, tầng tám, tầng chín cũng khó mà luyện hóa và nắm giữ được nó.
Có điều, Tô Minh lại luyện hóa thành công một cách dễ dàng và sử dụng thành thạo.
Phút chốc.
Quả nhiên, một chộp đáng sợ như móng vuốt rết đến từ thái cổ đã bị chén Hoàng Tuyền ăn mòn và nghiền nát!
Không những thế, miệng chén khẽ nghiêng, trực tiếp đổ về phía Tống Huyền.
Tống Huyền lập tức cảm thấy như có thần chết đang vẫy gọi mình!
"Xong rồi!", ông ta hoảng sợ, con ngươi già nua trợn to như muốn lọt ra khỏi tròng.
Bỗng dưng.
"Phụt phụt phụt...", nhị trưởng lão - Trần Chương và tam trưởng lão - Dư Dịch đều hộc máu, trông rất thê thảm. Hai cao thủ Bất Tử tầng hai cũng đã dùng hết các chiêu số dưới đáy hòm. Như Trần Chương, ông ta đã sử dụng thần thông pháp tướng Bất Tử được mình tu luyện tới đỉnh, nhưng dù vậy, dưới vô số nắm đấm và nhát kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" thì vẫn ngăn cản một cách khó khăn, dần dần không chống đỡ nổi. Ông ta bắt đầu lùi lại và hộc máu, ngày càng đuối sức.
Chỉ là, dù gì Trần Chương và Dư Dịch cũng là ba lão của Huyền Diệu Tông, là quái vật sống vô số năm tháng. Tuy lúc này có hơi miễn cưỡng và khá gian nan, nhưng vẫn chia sẻ được rất nhiều áp lực cho Vương Thần Ngạn.
Sắc mặt của Vương Thần Ngạn cũng trắng bệch vì mất sức, nhưng lại không bị thương.
Quả là kẻ sống lại một đời, át chủ bài hết cái này đến cái khác.
Nào là cờ Cổ Hồn, đao chữ liên hoàn, sức mạnh pháp tướng tự nhiên, thần thông cõng núi hái trăng...
Vương Thần Ngạn liên tục quăng bảo vật và chiêu số ra.
Giờ phút này, mọi người trên đảo Ẩn Vân đều hóa đá!
Rốt cuộc thì họ đang nhìn thấy gì?
Còn khoa trương hơn cả nằm mộng gấp trăm ngàn lần nữa.
Một tên nhóc chỉ có cảnh giới Chân Hoàng lại có thể đè Vương Thần Ngạn là Bất Tử tầng một - yêu nghiệt được coi như kẻ xuất sắc trong hàng tỉ năm qua ra đánh.
Mà còn rảnh tay đè cả ba lão của Huyền Diệu Tông ra tẩn cho một trận!
Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!
Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻ trước mặt Tô Minh.
Điều này... Thật là đáng sợ.
Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác... Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Ngay sau đó.
Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!
Vương Thần Ngạn tức giận.
Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn công như vũ bão của Tô Minh thì mình sẽ...
Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.
Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!
Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin...
Ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.
"Không...", Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.
"Muốn chết thì cùng chết!", Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tô Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.
Ầm...
Trực tiếp tự bạo!
Vương Thần Ngạn thấy vậy thì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.
Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.
Nhưng chỉ một lát sau.
Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.
Sao lại thế được?
Tô Minh không chết?
Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!
Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thể không hoàn chỉnh. Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.
Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao chứ?
Là do sức mạnh của cơ thể Tô Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phá cảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn. Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo...
Thế nên, Tô Minh mới có thể sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dễ dàng.
Sau khi Trần Chương chết.
Dư Dịch tuyệt vọng.
Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.
Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?
Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.
Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viễn cổ.
Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy... vậy... vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cổ đến nước này.
Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.
Vương Thần Ngạn chán nản.
Thậm chí là không tính chống trả nữa.
Đầu óc như sụp đổ.
"Tiểu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?", ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện. Ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.
Ông ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.
Phút chốc.
Đúng là công khai bắt nạt người ta.
Công khai vu oan cho người ta.
Cô có thể làm gì chứ?
Muốn trách thì trách cô lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cô không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.
Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.
Giết 100 người rất nhiều sao?
Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.
Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.
Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ...
Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!
Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.
Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Đương nhiên những người cạn lời thậm chí là bênh vực cho Tô Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.
Đột nhiên.
“Anh nói đúng, đúng là tôi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là...
“Ly Hồn Nhất Kiếm!”
Tô Ly lại trực tiếp ra tay.
Phải.
Ngay trên tiệc trà.
Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.
Ngay trước mặt tất cả mọi người đang thưởng thức trà.
Cô ấy cứ đột nhiên ra tay mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kỳ chuẩn bị nào.
Hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng hung ác.
Lạc Diệp Kiếm sáng loáng ánh bạc, mỏng manh mà thon dài, trên đó điêu khắc vô số hoa văn đẹp đẽ, bố trí một vài trận pháp cổ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến tốc độ và sự sắc bén của nó lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa vậy mà bên trong một kiếm này còn có cả tác dụng định hồn.
Hồn kỹ và kiếm kỹ kết hợp với nhau.
Một kiếm này quá mức kinh khủng!
Vốn không có một chút dấu hiệu nào, không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, tâm thần cùng tư duy cũng chưa kịp phản ứng, cộng thêm một kiếm này còn có thể định hồn, điều này càng khiến Lâm Diệc mất tập trung.
Có lẽ chỉ mất tập trung trong giây lát.
Nhưng đợi đến khi hắn kịp ta phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không còn cảm giác gì nữa!
Mà người xung quanh có thể thấy rõ ràng cơ thể của Lâm Diệc bị một kiếm chém thành hai nửa.
Đến khi bị chia thành hai nửa rồi, máu tươi mới phun ra như mưa.
Mà thần hồn của Lâm Diệc cũng hóa thành bụi bặm dưới một kiếm này của Tô Ly.
Giết ngay lập tức!
Hoàn toàn bị giết chết!
Từ khi Tô Ly nhấc kiếm đến khi Lâm Diệc chết, toàn bộ quá trình còn chưa đến một lần hít thở.
Nhanh đến mức khiến lòng người rét lạnh.
Hơn nữa Lâm Diệc cũng không hề yếu kém!
Hắn ta là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ, hơn nữa Lâm Diệc còn là thiếu tông chủ của Lập Hoang Tông, mà Lập Hoang Tông am hiểu nhất chính là bí pháp hoang cổ, trong đó Lập Hoang Tông có một bộ bí pháp có thể tăng cường độ thân thể và lực phản ứng trên diện rộng, Lâm Diệc là thiếu tông chủ, nhất định sẽ tu luyện cái đó, hơn nữa trình độ tu luyện còn rất cao.
Dưới tình huống này mà hắn ta lại bị giết chết, đến mức còn không có cả cơ hội để phản ứng, chỉ có thể nói thực lực của Tô Ly quá kinh khủng.
Cộng thêm Tô Ly mới chỉ có 20 tuổi thì càng dọa người.
Đơn giản là quá kinh khủng.
Mãi đến khi Lâm Diệc đã chết được một lúc, đám người mới kịp phản ứng, lại nhìn Tô Ly, tròng mắt cứ như sắp bay ra ngoài, chấn động! Kinh khủng! Không dám tin!
“Muốn chết!”
“Giết nữ ma đầu này đi!”
“Chém cô ta thành muôn mảnh!”
...
Đám tùy tùng còn lại ngồi với Vương Thần Ngạn ở bàn chính đều đỏ hết cả mặt, sát ý sôi trào, tất cả đều đứng lên khóa chặt lấy Tô Ly, quát một tiếng muốn ra tay.
“Tất cả ngồi xuống”, Vương Thần Ngạn lại nhàn nhạt lên tiếng nói một câu, giống như một chậu nước lạnh hất vào bên trong nước sôi, làm giảm sự sôi trào.
Ai nấy đều ngồi xuống.
“Bốp bốp bốp…”, Vương Thần Ngạn vỗ tay, có chút tán thưởng và thưởng thức nhìn về phía Tô Ly: “Thực lực của cô Tô Ly đúng là làm cho người ta phải tán thưởng, chấn động”.
“Dù sao cũng là nữ ma đầu, không có thực lực thì sao có thể gọi là ma đầu được?”, Tô Ly cười nói, rồi rót cho mình một chén trà.
“Nếu cô Tô Ly đã thừa nhận mình là nữ ma đầu, như vậy cô Tô Ly vẫn có thể quay đầu là bờ, bản công tử thật sự không muốn làm kẻ địch với một yêu nghiệt siêu cấp mới 20 tuổi mà đã có thể giết chết cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ như cô Tô Ly, bản công tử vô cùng yêu quý nhân tài”, Vương Thần Ngạn trầm lặng nói, thở dài có vẻ rất bất đắc dĩ.
“Tô Ly tôi đã đi là sẽ không quay đầu lại”, Tô Ly thản nhiên nói.
“Vậy thì đúng là đáng tiếc”, Vương Thần Ngạn thở dài, đột nhiên khí tức trên người lập tức tản ra.
Ngay lập tức, toàn bộ đảo Ẩn Vân đều giống như bị trấn áp!
Cứ như bị kéo vào hoàn cảnh chân không vậy!
Căn bản là không có cách nào để hô hấp.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngay cả nước hồ Ẩn Vân đều như bị đọng lại, không thể chuyển động.
Sắc mặt đám thế hệ trẻ tuổi yêu nghiệt của các thế lực ẩn thế bên hồ đều tái nhợt, cùng là tuổi trẻ yêu nghiệt như giờ phút này bọn họ lại cảm giác mình như đang ở dưới núi thần cổ xưa, dưới áp lực khí tức của bị Vương Thần Ngạn, bọn họ đều cảm thấy khó mà đứng lên được.
“Đây là... Đây là... Đây chính là thực lực của cảnh giới Bất Tử sao?... Mạnh quá đi mất!”
Tất cả mọi người đều nghe nói vào cảnh giới Bất Tử, thực lực sẽ biến thành long trời lở đất!
Nhưng đến khi tự mình cảm nhận, nó vẫn khiến người ta e ngại không dám hô hấp.
“Chuyện này... Mạnh như vậy?”, ngay cả chính Tô Ly cũng có vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, có vẻ như cô ấy đã đánh giá thấp thực lực của cảnh giới Bất Tử, Tô Ly tự tin có thể đánh với cảnh giới bán bộ Bất Tử mà không thất bại, cũng vì như thế nên cô ấy mới có chút chờ mong, có phải mình cũng có thể đánh với cảnh giới Bất Tử hay không, nhỡ may có một chút khả năng thì sao?
Nhưng giờ phút này cô ấy mới biết được, mình đã suy nghĩ sai rồi.
Cảnh giới bán bộ Bất Tử căn bản không thể so sánh được với cảnh giới Bất Tử chân chính.
“Cô Tô Ly, không biết bây giờ cô đã thay đổi suy nghĩ chưa?”, Vương Thần Ngạn nở nụ cười xán lạn, lại uống một hớp trà, thảnh thơi mà nghiền ngẫm, cứ như đã nắm chắc tất cả trong tay vậy.
Là một người có cảnh giới Bất Tử duy nhất ở đây.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều có thái độ khống chế tình hình như đang chơi trò chơi, bởi vì ở trong mắt cảnh giới Bất Tử chân chính, phía dưới cảnh giới Bất Tử đều là con kiến hết.
Chương 492: Cũng xứng là yêu nghiệt đứng đầu Tiên Âm Cốc sao!
Khi Vương Thần Ngạn dùng khí thế của cảnh giới Bất Tử chèn ép khiến mọi người có mặt ở hiện trường kinh ngạc, thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Ly!
Thậm chí, có nhiều người còn cảm thấy nếu Tô Ly không ngớ ngẩn, thì sẽ cúi đầu chịu thua.
Dù sao, dù cô không đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giữ nổi kho báu của Chuẩn Đế. Trái lại, còn mất mạng.
Người có đầu óc xíu đều biết, mạng sống mới là quan trọng nhất. Gặp phải một cao thủ cảnh giới Bất Tử như Vương Thần Ngạn thì chịu thua cho rồi.
Nhưng mà.
"Anh Vương cảm thấy sao?", Tô Ly khinh khỉnh cười.
Không ngờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Đúng là khiến người ta hết sức kinh ngạc!
Lúc này, sắc mặt Vương Thần Ngạn cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm u.
Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều!
Vương Thần Ngạn nhìn chằm chằm Tô Ly...
Vài giây sau, hắn ta dời mắt nhìn về phía Mạt Cầu: "Anh Mạt thấy thế nào? Nếu hôm nay tôi muốn độ cô Tô Ly, khiến cô ấy quay đầu là bờ thì sao?"
Dù sao Mạt Cầu cũng là sư huynh của Tô Ly.
Hai người đều đến từ Tiên Âm Cốc.
Vả lại, Mạt Cầu còn là bạn nam cùng tham gia tiệc trà Ẩn Vân lần này với Tô Ly.
Sắc mặt Mạt Cầu đổi tới đổi lui...
Dường như đang do dự, phân tích lợi và hại của việc này.
Cuối cùng, Mạt Cầu cười nói: "Nếu anh Vương có thể giúp sư muội quay đầu là bờ, thoát khỏi bị ma quỷ ám ảnh thật thì cũng là chuyện tốt".
Dứt khoát nhường!
Thế mà lại nhường!
Mạt Cầu cũng bị ép nên đành chịu thôi. Sau khi cảm nhận được khí thế của Vương Thần Ngạn, hắn lập tức biết dù giờ sức chiến đấu và cảnh giới của mình có cao, hay có rất nhiều át chủ bài thì cũng không phải đối thủ của Vương Thần Ngạn. Vả lại, chênh lệch giữa hai người cũng chẳng phải là nhỏ.
Hắn không thể tự đâm đầu vào chỗ chết được.
Huống chi, hắn cũng chẳng thân quen gì với Tô Ly.
Còn kho báu Chuẩn Đế trong tay Tô Ly thì theo Mạt Cầu, nếu cần, các trưởng lão của Tiên Âm Cốc đang núp chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng hắn không biết một điều là các trưởng lão của Huyền Diệu Tông cũng đang núp ở gần đó, giằng co với các trưởng lão bên Tiên Âm Cốc, coi như trung hòa lẫn nhau.
Giờ hoàn toàn dựa vào các thế hệ sau.
"Anh Mạt đúng là tấm gương có đạo đức tốt của chúng ta, biết nhìn xa trông rộng", Vương Thần Ngạn khen. Chẳng qua, lời ấy cứ có cảm giác đang mỉa mai.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lập lòe, ánh lên vẻ cô đơn và giễu cợt.
Cô đã có thể xác định, Mạt Cầu cũng không biết suy nghĩ thật sự của mẹ mình.
Hay nói cách khác, theo Mạt Cầu, Tô Ly cô là người của Tiên Âm Cốc, còn là cô chủ và là sư muội của hắn.
Nhưng trong tình huống như thế, vậy mà khi cô bị Vương Thần Ngạn nhằm vào, có khi còn phải bỏ mạng ở đây. Mạt Cầu lại nhát cáy không dám chống lại Vương Thần Ngạn.
Đúng là buồn cười!
Chỉ vậy mà cũng xứng là yêu nghiệt đứng đầu của Tiên Âm Cốc?
Cũng xứng được sư tôn Mạt Thính Vũ gửi gắm hy vọng?
"Vậy thì cùng chết đi", Tô Ly hít sâu một hơi, thầm quyết định. Lát nữa, chỉ cần Vương Thần Ngạn gây khó dễ thì cô sẽ đốt cháy chân khí, tính mạng và tinh huyết, dù sao cũng phải kéo hắn ta chết chung!
Không chỉ vì xả giận.
Mà còn vì Tô Minh - anh trai cô. Tô Minh đang ở đây, lỡ mình chết trong tay Vương Thần Ngạn mà hắn ta vẫn còn sống thì anh ấy chắc chắn sẽ liều mạng với Vương Thần Ngạn. Đến lúc đó, kết quả của Tô Minh cũng sẽ chẳng khác gì mình.
Vì thế, cách tốt nhất chính là kéo Vương Thần Ngạn chết chung với mình.
Tô Ly không khỏi liếc Tô Minh một cái, trong lòng thầm khó hiểu, tại sao đến giờ anh ấy vẫn im lặng, bình tĩnh như không.
Bình thường, anh ấy chắc chắn sẽ kích động nhảy ra bênh vực mình.
Tuy cô không muốn anh trai mình có cái tinh thần liều lĩnh ấy.
Nhưng anh ấy lại chẳng tỏ vẻ gì thì khá là kỳ lạ.
"Cô Tô Ly, mời!", lúc này, Vương Thần Ngạn đứng lên, đưa tay mời: "Nếu cô Tô Ly không muốn chủ động nhận sai, vậy thì chiến đi".
"Đúng là đồ mặt dày!", Vân Thanh Thanh suýt thì văng tục, một tên có cảnh giới Bất Tử lại mời một Chân Thánh lên sân đấu sống còn?
Mặt đâu?
Điều này giống như là một người lớn mà lại mời một đứa trẻ lên sân đánh quyền anh vậy.
Có còn mặt mũi không vậy?
Tô Ly dứt khoát cầm Bạc Diệp Kiếm đứng dậy.
Cùng lúc đó, cô cũng điên cuồng thôi thúc đan điền, chuẩn bị đốt cháy chân khí, tinh huyết...
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên.
Tô Minh đứng lên, rồi cả người như dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tô Ly.
Anh giơ tay nắm lấy tay Tô Ly.
Đưa chân khí vào cơ thể cô, ngăn cản chân khí đang quay cuồng vì đốt cháy tinh huyết, chân khí...
"Tiểu Ly, em vẫn cứ xúc động như xưa", Tô Minh nói đầy bất lực.
"Em... Em... Anh thả ra, tôi không biết anh!", sắc mặt Tô Ly tức thì trắng bệch như tờ giấy, sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc.
Anh trai điên rồi ư?
Tính chôn cùng mình sao?
Quang trọng là, anh đứng ra thì chỉ có chôn cùng thôi, chứ chẳng có ích gì cả!
Đây là đang tự sát.
Tô Ly hoảng, nhìn về phía Vương Thần Ngạn theo bản năng: "Tôi bằng..."
Cô định nói: "Tôi bằng lòng giao kho báu của Chuẩn Đế ra".
Giờ đã không còn là mạng sống của cô, mà còn là mạng của anh trai cô nữa.
Kho báu Chuẩn Đế quan trọng hả?
Hay cơn tức, lòng hướng về võ đạo của cô quan trọng?
Mọi thứ đều chẳng đáng là gì hết.
Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.
Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: "Tôi là anh trai của em ấy. Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu. Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình. Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thôi, nên xin lỗi nhé, tôi phải giết anh. Ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm. Vì thế, tôi xin lỗi trước".
Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.
Mà khi anh vừa nói xong.
Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.
Sau đó...
"Ha ha ha ha..."
Là tiếng cười rung trời.
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.
Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ẩn Vân đã là may mắn ba đời và cũng là điều khó tin rồi.
Ai ngờ... Còn dám khoác lác như vậy.
Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?
Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.
"Anh... anh...", Tô Ly định nói gì đó.
"Im lặng, đứng sang bên, nhìn này", Tô Minh dứt khoát nói. Sau đó, anh nhìn về phía Vương Thần Ngạn, rồi bất chợt ra tay.
Chương 493: Tô Minh chiến Vương Thần Ngạn
Đúng vậy.
Tô Minh ra tay một cách hết sức dứt khoát, không chút chần chờ hay nương tay nào.
Anh giơ Long Ngục Kiếm lên chém thẳng về phía Vương Thần Ngạn.
"Vèo..."
Sức mạnh 1,2 triệu kg đáng sợ kết hợp với quy luật không gian, hơn nữa, một kiếm này còn kèm theo Sinh Tử Chớp Ảnh, Sinh Tử Âm Dương Nhị Khí, đặc biệt anh còn hiểu được kha khá về quy luật Tử Vong...
Vì thế, một kiếm ấy mạnh một cách kinh khủng!
Bất kể là sức mạnh, tốc độ, ý cảnh, độ sắc bén hay sự lắt léo của nó thì đều rất khó để hóa giải.
Hoàn toàn bỏ xa chiêu tủ của một yêu nghiệt xuất sắc trong bất cứ thời đại nào.
Một kiếm đó, nói thật là dùng với Vương Thần Ngạn quả thật như giết gà mà dùng dao mổ trâu, không đáng.
Nhưng thế lại cho thấy sát khí của Tô Minh với Vương Thần Ngạn kinh khủng như nào.
"...", cả người Vương Thần Ngạn như kiểu bị kéo xuống âm phủ. Lúc này, hắn ta đã ngửi được mùi vị của cái chết, nó nồng đến mức khiến Vương Thần Ngạn không thở nổi, mụ mị đầu óc.
Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể nào!
Không chỉ mình Vương Thần Ngạn ngây người mà những thanh niên tài giỏi có mặt ở hồ Lâm cũng choáng váng.
Cả đám kinh ngạc đến há hốc mồm, chắc phải nhét được cả quả trứng vịt vào miệng.
Rốt... Rốt... Rốt cuộc thì họ đã cảm thấy được gì? Không ngờ họ lại cảm nhận được sức mạnh khủng bộ không ai có thể địch nổi phát ra từ một kiếm kia của Tô Minh!
Hơn nữa, họ còn nhìn thấy gì? Thấy Vương Thần Ngạn mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trông dáng vẻ vào lúc này của Vương Thần Ngạn thì chắc đã quên mất phải trốn hay chống cự rồi. Hắn ta đứng chôn chân tại chỗ, y như một bia ngắm sống.
Đó là Vương Thần Ngạn, một cao thủ có cảnh giới Bất Tử đấy!
"Xin hãy nương tay!", đúng lúc này, bên trong cái khe không gian trên trời lập tức xuất hiện 3 ông lão, trông họ rất xấu xí, nhưng lại cực kỳ mạnh. Tất cả đều có cảnh giới Bất Tử, một người là Bất Tử tầng ba, hai người còn lại là Bất Tử tầng một.
Ba ông lão đó là đại trưởng lão - Tống Huyền, nhị trưởng lão - Trần Chương, tam trưởng lão - Dư Dịch của Huyền Diệu Tông. Mặc dù trong thế giới Tiểu Thiên, họ không mấy nổi tiếng, nhưng giữa các thế lực lánh đời thì lại cực kỳ có tiếng.
Được xưng là ba lão của Huyền Diệu Tông.
Huyền Diệu Tông phát triển một cách vượt bậc như giờ là nhờ sự mạnh mẽ và bá đạo của ba người này.
100 ngàn năm gần đây, thành tích của họ quả thật khiến người ta giật mình khâm phục. Mặc dù, mấy năm trước tranh giành một linh mạch tinh khiết với vài trưởng lão của Võ Tông thì vẫn không thua. Thậm chí, cuối cùng còn cướp được hơn nửa linh mạch trong tay Võ Tông. Có thể nói là vang danh chỉ trong một trận chiến.
Đường đường là ba lão của Huyền Diệu Tông, thế mà lại đồng loạt ra tay?
Quả thật là khó tin.
Ba lão của Huyền Diệu Tông luống cuống.
Bởi vì, họ phát hiện dù ba người họ rất mạnh, nhưng lại không kịp ngăn cản một kiếm kia của Tô Minh... Đó là vì anh đã hiểu được kha khá quy luật không gian, kết hợp vào kiếm mang khiến tốc độ của nó tăng lên đến mức làm người ta bất lực.
Ban đầu, ba lão của Huyền Diệu Tông núp trong khe không gian là định chống lại các trưởng lão của Tiên Âm Cốc, chứ cũng chẳng mong đánh bại hay giết chết họ. Chỉ cần trông chừng nhau là được.
Ai ngờ, còn chưa kịp ra tay kiềm chế lẫn nhau thì lại xuất hiện chuyện này.
Tô Minh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí là không chút dao động trước tiếng hét của ba ông lão kia.
Nương tay?
Nương bà - mịa - mày chứ nương!
Cùng lúc đó, Vương Thần Ngạn cũng giật mình tỉnh lại trong tiếng hét của ba lão, vội vàng thi triển con bài chưa lật.
"72 loại Thiên Khu kiếm trận! Phóng!"
Vương Thần Ngạn chỉ tay lên trời gào to.
72 thanh thần kiếm bất chợt xuất hiện trên trời rồi phóng thẳng xuống.
Kết hợp thành Thiên Khu kiếm trận.
Kiếm ý đồng loạt dệt nên một cái võng, tạo thành kiếm ý chi thần.
Thoáng chốc, kiếm ý tràn ngập trời đất, bao phủ mọi nơi. Mọi người trên đảo Ẩn Vân chỉ cảm thấy như bị kéo vào thế giới kiếm đạo, trước mắt là biển kiếm, núi kiếm, mọi thứ đều là kiếm và kiếm.
Thiên Khu kiếm trận như có linh hồn, tự động vận hành, bao bọc lấy Vương Thần Ngạn, nghênh đón một kiếm kia của Tô Minh.
Tô Minh hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc với tốc độ ra tay của Vương Thần Ngạn.
Tốc độ ấy nhanh một cách đáng sợ.
Vì anh hiểu được quy luật không gian, nên một kiếm Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời. Vả lại, Vương Thần Ngạn còn hơi lơ đễnh. Trong tình huống đó, dù hắn ta có bị ba lão của Huyền Diệu Tông đánh thức thì cũng không thể ngăn cản kịp... Lại càng đừng nói tới thi triển con bài chưa lật như 72 loại Thiên Khu kiếm trận...
Nhưng Vương Thần Ngạn lại làm được, tuy hơi vội vàng và bối rối, nhưng lại làm được.
Tô Minh đoán chắc 72 loại Thiên Khu kiếm trận kia của Vương Thần Ngạn chỉ mất chưa tới 0,01 giây để hoàn thành, hoàn toàn bỏ xa tốc độ cực hạn khi ra tay bình thường.
"Hay cho một tên sống lại một đời, quả là không đơn giản mà", Tô Minh nghĩ thầm.
Ngay lúc này.
"Ầm..."
Một kiếm Sinh Tử Chớp Ảnh và 72 loại Thiên Khu kiếm trận va vào nhau.
Sinh Tử Chớp Ảnh chiếm ưu thế tuyệt đối, vừa đụng vào đã giống như cây kéo dễ dàng chém đứt kiếm trận.
Cảnh tượng ấy cũng khá là chấn động.
Chương 494: Tôi có cho anh chạy hả?
Ba lão trên không ngơ ngác nhìn.
Bọn họ biết rất rõ 72 loại Thiên Khu kiếm trận của thiếu tông chủ mạnh cỡ nào, nếu dùng nó thì Vương Thần Ngạn có thể đánh ngang tay với cả cao thủ Bất Tử tầng hai.
Ba lão cũng từng khen 72 loại Thiên Khu kiếm trận ấy của Vương Thần Ngạn là chiêu kiếm cực kỳ xuất sắc, có một không hai.
Kết quả...
Đúng là không chấp nhận nổi!
Thực tế, Vương Thần Ngạn cũng không chấp nhận nổi, con ngươi hằn lên đỏ chót.
Khí thế cũng sôi sùng sục, như muốn đốt cháy.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
...
Mà điều khiến Vương Thần Ngạn gần như tuyệt vọng, thậm chí muốn chửi đổng lên là chiêu "Sinh Tử Chớp Ảnh" kia của Tô Minh đã áp đảo về mọi mặt, mạnh đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng. Thế mà, Tô Minh lại chém tiếp!
Vẫn là "Sinh Tử Chớp Ảnh"!
Quan trọng là anh còn chém ra 10 nhát liên tục.
Bà nội nó chứ!
Lẽ nào một kiếm mạnh đến khó tin kia không phải là át chủ bài? không phải chiêu tủ? Không phải rất mất sức mới thi triển ra được sao?
Sao lại chém ra liên tù tì như ăn cơm uống nước thế kia?
Hơn nữa, nhát nào nhát nấy cũng không yếu, trái lại còn càng mạnh.
"Cứu tôi!", Vương Thần Ngạn không chút do dự xoay người chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông trên không. Hắn ta suýt chút nữa bị dọa té đái, cứ cảm giác như đang nằm mơ.
Tô Minh mạnh đến nỗi đổi mới cái nhìn của Vương Thần Ngạn về võ đạo. Dù hắn ta có mơ cũng không ngờ trên đời này lại có thanh niên nào chưa tới 20 tuổi mà mạnh như thế...
Đầu óc hắn ta bị dọa đến nỗi không suy nghĩ được gì.
Không những chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông, mà còn dứt khoát xé bùa hộ mệnh, cầu cứu bố mình - tông chủ Huyền Diệu Tông - Vương Nộ Thương.
"Tôi có cho anh chạy hả?", nhưng Vương Thần Ngạn vừa mới thi triển thân pháp, trông thì nhanh đến nỗi không nhìn thấy được bóng dáng hắn ta, giống như từ thật thành giả, không chút cảm nhận được sự dao động của không gian. Thế nhưng, Tô Minh chỉ bước ra một bước đã chặn trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vương Thần Ngạn phát điên, mặt mày trắng bệch như người chết.
Không thể nào!
Thân pháp của hắn ta là sự kết hợp giữa thật và giả! Sao có thể bị Tô Minh cảm nhận được và chặn lại chứ!
Nhưng sự thật lại bày ra trước mặt hắn ta.
Khi Vương Thần Ngạn dừng lại thì hơn 10 nhát "Sinh Tử Chớp Ảnh" cũng chém tới sau lưng hắn ta.
Trong giây phút sống còn ấy, rốt cuộc ba lão của Huyền Diệu Tông cũng kịp xuất hiện bên cạnh Vương Thần Ngạn. Ba người đứng ở ba bên, dường như tính ngăn cản 10 nhát kiếm ấy cho Vương Thần Ngạn.
"Tôi muốn giết anh ta thì ai có thể cản nổi chứ? Dám chen vào, vậy chết hết đi!", Tô Minh chợt quát, ý chí chiến đấu phóng thẳng lên trời, híp mắt, giơ tay lên, dùng chiêu "Quy vu trần ai" với ba lão.
Đương nhiên, nó cũng không phải "Quy vu trần ai" bình thường, mà là kết hợp 12 triệu kg, quy luật không gian, quy luật Tử Vong, lực ngưng tụ...
Thực ra, "Sinh Tử Chớp Ảnh" mạnh hơn, nhưng lúc này, ba lão của Huyền Diệu Tông lại đứng ngay trước mặt. Nếu dùng kiếm thì khá là bất tiện, không bằng nắm đấm.
"Quy vu trần ai" thích hợp hơn trong trường hợp này.
Mà lần này, lại càng đáng sợ hơn, chỉ trong giây lát Tô Minh đã đấm ra tận 33 quyền.
Nắm đấm gào thét, vạn vật yên lặng, mai một cả không gian...
Cực kỳ khủng bố!
Nắm đấm của anh như tia chớp hạ xuống từ trên trời, không gì có thể cản nổi.
"Mẹ kiếp!", đại trưởng lão - Tống Huyền của Huyền Diệu Tông là Bất Tử tầng ba, nhưng lúc này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và né đi theo bản năng.
Trái lại, nhị trưởng lão - Trần Chương và tam trưởng lão - Dư Dịch cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì lo cho sự sống chết của Vương Thần Ngạn, nên nghiến răng không né, giơ tay dùng hết sức mạnh ngăn cản từng quyền "Quy vu trần ai" của Tô Minh. Tay còn lại thì cố gắng phá hủy hơn mười nhát kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" đã chém đến trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vừa đối phó nắm đấm, vừa ngăn cản chiêu kiếm của Tô Minh.
Cũng coi như là liều mạng.
Trong giây phút nước sôi lửa bỏng ấy, gương mặt già nua của cả hai cũng hơi tái đi.
"Chết đi!", Tống Huyền bị biểu hiện liều mạng của Trần Chương và Dư Dịch kích thích, như bị cuốn theo, cũng có thể là vì tìm lại mặt mũi. Sau khi ông ta né khỏi nắm đấm của Tô Minh, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào anh, rồi giơ tay lên, chộp một cái.
Các ngón tay ông ta như hóa thành móng vuốt của con rết thời thái cổ.
Chi chít, sắc bén.
Kết hợp với quy luật Hắc Ám và không gian, còn cả sức mạnh lên đến 15 triệu kg.
Nó cực kỳ mạnh!
Chiêu đó còn mạnh hơn "Sinh Tử Chớp Ảnh" khi Tô Minh dùng hết sức thi triển rất rất nhiều.
Quả là quái vật Bất Tử tầng ba.
Nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là, trước chiêu ấy của Tống Huyền, Tô Minh lại không thèm ngăn cản hay ngó tới cái nào!
Trái lại.
Trong con ngươi lạnh lẽo lóe lên vẻ tàn nhẫn của Tô Minh chỉ có Vương Thần Ngạn. Anh giơ tay lên, lại liên tục chém ra "Sinh Tử Chớp Ảnh".
Thật sự là mất trí mà!
Cùng lúc đó.
Một chộp đáng sợ của Tống Huyền cũng rơi xuống đầu Tô Minh, cuốn theo sức mạnh to lớn và vô vàn sát khi, dường như định bóp nát anh.
Ngay cả Tống Huyền cũng nhếch mép nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên.
Ù...
Một cái chén phóng to ra như che trời lấp đất trên đầu Tô Minh, miệng chén ngửa lên, một dòng khí ăn mòn màu đen bốc lên đón đỡ bàn tay của Tống Huyền.
"Siêu... Siêu... Siêu việt cả thần khí? Đạo Khí!", đầu Tống Huyền ong lên, hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống đất!
Ông ta rõ ràng cảm giác được cái chén trên đầu Tô Minh là Đạo Khí!
Đạo Khí trong truyền thuyết đó!
Đầu óc Tống Huyền trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thể nào!
Đúng vậy, không thể nào!
Đường đường Đạo Khí, sao có thể bị luyện hóa một cách dễ dàng như vậy được?
Chương 495: Tuyệt vọng
Đừng thấy thực lực của Tô Minh mạnh đến nỗi ngay cả Tống Huyền cũng phải chấn động và dốc hết sức mạnh để đối phó. Nhưng suy cho cùng, Tống Huyền vẫn cảm thấy thực lực của Tô Minh cùng lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.
Chứ sao nữa?
Nhưng với Đạo Khí, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó, ví dụ như pháp bảo bản mạng sinh ra đã có hay lý do hiếm thấy nào đấy. Chứ không thì dù là Bất Tử tầng bảy, tầng tám, tầng chín cũng khó mà luyện hóa và nắm giữ được nó.
Có điều, Tô Minh lại luyện hóa thành công một cách dễ dàng và sử dụng thành thạo.
Phút chốc.
Quả nhiên, một chộp đáng sợ như móng vuốt rết đến từ thái cổ đã bị chén Hoàng Tuyền ăn mòn và nghiền nát!
Không những thế, miệng chén khẽ nghiêng, trực tiếp đổ về phía Tống Huyền.
Tống Huyền lập tức cảm thấy như có thần chết đang vẫy gọi mình!
"Xong rồi!", ông ta hoảng sợ, con ngươi già nua trợn to như muốn lọt ra khỏi tròng.
Bỗng dưng.
"Phụt phụt phụt...", nhị trưởng lão - Trần Chương và tam trưởng lão - Dư Dịch đều hộc máu, trông rất thê thảm. Hai cao thủ Bất Tử tầng hai cũng đã dùng hết các chiêu số dưới đáy hòm. Như Trần Chương, ông ta đã sử dụng thần thông pháp tướng Bất Tử được mình tu luyện tới đỉnh, nhưng dù vậy, dưới vô số nắm đấm và nhát kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" thì vẫn ngăn cản một cách khó khăn, dần dần không chống đỡ nổi. Ông ta bắt đầu lùi lại và hộc máu, ngày càng đuối sức.
Chỉ là, dù gì Trần Chương và Dư Dịch cũng là ba lão của Huyền Diệu Tông, là quái vật sống vô số năm tháng. Tuy lúc này có hơi miễn cưỡng và khá gian nan, nhưng vẫn chia sẻ được rất nhiều áp lực cho Vương Thần Ngạn.
Sắc mặt của Vương Thần Ngạn cũng trắng bệch vì mất sức, nhưng lại không bị thương.
Quả là kẻ sống lại một đời, át chủ bài hết cái này đến cái khác.
Nào là cờ Cổ Hồn, đao chữ liên hoàn, sức mạnh pháp tướng tự nhiên, thần thông cõng núi hái trăng...
Vương Thần Ngạn liên tục quăng bảo vật và chiêu số ra.
Giờ phút này, mọi người trên đảo Ẩn Vân đều hóa đá!
Rốt cuộc thì họ đang nhìn thấy gì?
Còn khoa trương hơn cả nằm mộng gấp trăm ngàn lần nữa.
Một tên nhóc chỉ có cảnh giới Chân Hoàng lại có thể đè Vương Thần Ngạn là Bất Tử tầng một - yêu nghiệt được coi như kẻ xuất sắc trong hàng tỉ năm qua ra đánh.
Mà còn rảnh tay đè cả ba lão của Huyền Diệu Tông ra tẩn cho một trận!
Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!
Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻ trước mặt Tô Minh.
Điều này... Thật là đáng sợ.
Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác... Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Ngay sau đó.
Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!
Vương Thần Ngạn tức giận.
Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn công như vũ bão của Tô Minh thì mình sẽ...
Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.
Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!
Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin...
Ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.
"Không...", Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.
"Muốn chết thì cùng chết!", Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tô Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.
Ầm...
Trực tiếp tự bạo!
Vương Thần Ngạn thấy vậy thì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.
Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.
Nhưng chỉ một lát sau.
Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.
Sao lại thế được?
Tô Minh không chết?
Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!
Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thể không hoàn chỉnh. Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.
Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao chứ?
Là do sức mạnh của cơ thể Tô Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phá cảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn. Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo...
Thế nên, Tô Minh mới có thể sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dễ dàng.
Sau khi Trần Chương chết.
Dư Dịch tuyệt vọng.
Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.
Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?
Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.
Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viễn cổ.
Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy... vậy... vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cổ đến nước này.
Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.
Vương Thần Ngạn chán nản.
Thậm chí là không tính chống trả nữa.
Đầu óc như sụp đổ.
"Tiểu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?", ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện. Ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.
Ông ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.
Phút chốc.