-
Chương 486-490
Chương 486: Bí mật của quy luật
Vũ Minh Tồn chỉ vừa mới cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả chân khí trong đan điền cũng chưa kịp vận chuyển đã trực tiếp hóa thành một bãi sương máu.
Thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Vũ Minh Tồn, đường đường một tồn tại ở cảnh giới bán bộ Bất Tử, một yêu nghiệt siêu cấp hiếm thấy trong lịch sử Võ Tông, vậy mà cứ thế bị giết chết trong nháy mắt.
Hơn nữa còn là chiêu thức giết người không hề có khả năng phản kháng.
Quả thực là quá chấn động!
Chấn động đến mức khiến Tử Hỏa Ưng lại lần nữa dại ra.
"Có tính chất làm tăng lên quy luật không gian, thật là đáng sợ", Tô Minh than thở từ đáy lòng.
Vũ Minh Tồn đang ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh, hơn nữa ngoài đao kiếm song tuyệt còn có không ít át chủ bài, trên thực tế thực lực hắn ta không hề yếu, công kích 600 triệu kg. Theo đánh giá của Tô Minh, dưới tình huống phải trả một cái giá đáng kể, Vũ Minh Tồn có lẽ có thể ngăn cản.
Nhưng sự thật là đã bị giết chết ngay lập tức.
Nguyên nhân lớn nhất vẫn là quy luật không gian tồn tại dẫn đến chiêu thức công kích này quá nhanh, nhanh đến mức khiến Vũ Minh Tồn rơi vào tình trạng không hề phòng bị, không kịp ra tay chống cự.
"Tiền bối Thiên Nữ, ý cảnh có phân chia cảnh giới, vậy quy luật có không?", Tô Minh không nhịn được mà liên lạc với thiên nữ Tạo Hóa.
"Có. Quy luật đại khái có thể chia thành chín đoạn. Quy luật không gian hiện tại của anh đang dừng ở ba đoạn. Trước đó là một đoạn".
"Thì ra là thế. Nếu như đạt đến chín đoạn thì sẽ mạnh cỡ nào?"
"Đạt đến chín đoạn thì chỉ dựa vào một quy luật là có thể chứng đạo thành đế, có thể vô địch ở một thời đại văn minh", thiên nữ Tạo Hóa nói: "Trên thực tế, nếu như có người có thể lĩnh ngộ được ba loại quy luật lớn không gian, thời gian, luân hồi đến chín đoạn thì chẳng những có thể chứng đạo thành đế mà còn thuộc nhóm mạnh nhất trong số các đại đế".
"Đáng tiếc, trong làng Mai Cốt chỉ có ba khối bia đá Hoang Cổ khắc con đường vận chuyển không gian, bằng không thì...", Tô Minh hơi đáng tiếc suy nghĩ.
"Đừng tham lam, cho dù đặt ba khối bia đá Hoang Cổ khắc con đường vận chuyển không gian ở thế giới Đại Thiên cũng thuộc loại hiếm thấy trên đời, có thể bị cường giả cấp bậc bá chủ theo dõi, anh còn không thấy đủ?", thiên nữ Tạo Hóa trào phúng.
Cùng lúc đó, Tô Minh thu lại tâm thần, nhìn sang phía Vũ Bất Bại: "Tiền bối, lại không cẩn thận ra tay hơi nặng".
Ừ, giống lúc giết Vũ Chân Uổng.
Cũng là "không cẩn thận".
Khóe miệng Vũ Bất Bại giật giật.
"Không cẩn thận" như thần.
Có điều ông ta cũng không giận dữ, bởi vì Vũ Minh Tồn vốn đáng chết, sớm đã đáng chết.
Trên thực tế chưa giết hắn ta do vẫn có phần do dự, vì Vũ Minh Tồn quá yêu nghiệt.
Hiện tại đã bị Tô Minh giết chết thì lại càng không cần xoắn xuýt.
"Nói thử chuyện trong làng Mai Cốt xem", Vũ Bất Bại có phần mong đợi hỏi. Ông ta chờ mong Tô Minh liệu có nắm giữ phương pháp nào có thể tùy ý ra vào làng Mai Cốt không, nếu có được phương pháp này thì người Võ Tông sẽ có thể tùy tiện đi vào làng Mai Cốt. Như vậy, đối với Võ Tông mà nói, đây chắc chắn sẽ là một thu hoạch vô cùng khổng lồ, bởi vì bên trong làng Mai Cốt được công nhận là có rất nhiều bảo bối lưu lại từ thời đại viễn cổ.
"Rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, suýt chút nữa tôi đã chết, tôi sống sót ra được là bởi vì một nguyên nhân đặc thù không tiện tiết lộ. Theo lẽ thường, trừ phi thực lực mạnh mẽ đến mức có thể tuỳ tiện hủy diệt làng Mai Cốt, còn không thì xác suất sống sót đi ra ngoài về cơ bản là bằng 0", Tô Minh hít sâu một hơi, ngưng trọng nói.
Vũ Bất Bại khá thất vọng.
Những vị cao tầng khác trong Võ Tông cũng có phần thất vọng.
Họ không cảm thấy Tô Minh đang nói láo, vì những gì anh nói phù hợp với nhận thức của bọn họ.
"Tiền bối, cho ngài cái này. Đây là một vài thứ vãn bối thu thập được bên trong làng Mai Cốt, đối với Võ Tông hẳn có tác dụng", Tô Minh đưa cho ông ta một chiếc nhẫn không gian.
Vũ Bất Bại nhận lấy.
Kiểm tra.
Sau đó vô cùng mừng rỡ!
Trong đó có không dưới 30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp.
"Tốt! Tốt! Tốt! Thằng nhãi này, cảm ơn cậu!", Vũ Bất Bại kích động đến đỏ ửng mặt. Đột nhiên ông ta cúi đầu với Tô Minh, nghiêm túc nói.
"Tôi cũng có thu hoạch to lớn trong làng Mai Cốt, tôi phải cảm ơn tiền bối và Võ Tông mới đúng", Tô Minh cười nói.
30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp kia quả thực rất chấn động, lấy ra bộ nào cũng long trời lở đất, nhưng Tô Minh không cần.
Bởi vì những công pháp và võ kỹ kia đều không sánh được với những thứ anh đang tu luyện.
Công pháp và võ kỹ quý ở tinh, không ở nhiều, anh không có ý định tu luyện thêm, sẽ rất tạp nham.
Hơn nữa, có tiền bối Thiên Nữ, thật sự đến thời điểm cần những công pháp và võ kỹ khác thì tiền bối Thiên Nữ có thể tùy tiện lấy ra rất nhiều công pháp và võ kỹ khó có thể tưởng tượng.
Cho nên anh không cần, giao chúng cho Võ Tông xem như có qua có lại, thuận tiện kiếm một ân tình từ Võ Tông, cớ sao lại không làm.
"Được, thằng nhãi này, cậu tranh thủ lên đường cùng Thanh Thanh đi, nếu không thì không kịp tiệc trà Ẩn Vân đâu", Vũ Bất Bại nhắc nhở.
Chỉ chốc lát sau.
Tô Minh không kịp nói gì với Quan Khuynh Thành, chỉ cho cô một ánh mắt rồi để cô ở Võ Tông chờ đợi mấy ngày.
Sau đó, thân hình Tô Minh và Vân Thanh Thanh nhoáng lên, nhảy lên trên lưng Tử Hỏa Ưng.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Quan, đứng ngay ngắn!" Tử Hỏa Ưng quát, sau đó đột nhiên giương cánh, hóa thành một ngọn lửa tím biến mất ở Võ Tông.
Trong chớp mắt đã lao ra biển Vô Mệnh, tăng tốc nhanh hơn.
...
Đảo Ẩn Vân.
Chương 487: Tiệc trà Ẩn Vân
Hôm nay rất náo nhiệt.
Tiệc trà Ẩn Vân mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.
Đảo Ẩn Vân rất đẹp, đây là một hòn đảo nhỏ trồng đầy linh trà Ẩn Vân, linh trà Ẩn Vân cũng là loại trà đứng đầu được tất cả thế lực ẩn thế thế giới Tiểu Thiên công nhận.
Chia ra thành loại trà 1000 năm, loại 10 nghìn năm, loại 100 nghìn năm.
Trong đó, linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm vô cùng vô cùng vô cùng hiếm có, toàn bộ đào Ẩn Vân cũng chỉ có hơn 10 cây trà loại 100 nghìn năm thôi.
Mỗi một năm, tổng cộng chỉ có hơn 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm.
Trong 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm này đã có hơn một nửa dành cho các tông chủ, gia chủ của những thế lực ẩn thế cao cấp nhất ẩn rồi.
Mà số còn lại sẽ dùng cho tiệc trà Ẩn Vân, cung cấp cho đám người trẻ tuổi yêu nghiệt ưu tú nhất của các thế lực ẩn thế nhấm nháp.
Mỗi một năm, những người trẻ tuổi nhận được lời mời của tiệc trà Ẩn Vân chính là chứng minh cho thân phận và thiên phú của mình.
Đương nhiên, dần dà tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn đơn giản để thưởng thức trà nữa.
Buổi tiệc trà đã dần biến thành nơi luận bàn đấu võ, tìm kiếm thông gia, trao đổi bảo vật, mời người tầm bảo vân vân…
Tiệc trà Ẩn Vân được tổ chức ở ven hồ Ẩn Vân, trung tâm đảo Ẩn Vân, trước hồ có rất nhiều cửa ải để đề phòng người không được mời trà trộn vào trong.
Xung quanh hồ có rất nhiều bàn trà đẹp đẽ.
Trên hồ có hoa sơn trà và hoa sen, còn có tầng tầng sương mù, phối hợp với những ngọn núi sừng sững bên hồ tạo ra một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này.
Đã dần có một số thanh niên tài tuấn đến, bọn họ đang túm năm tụm ba nói chuyện, hoặc là ngồi một mình bên cạnh bàn trà, thưởng thức trà ngắm phong cảnh.
Trong đó chỗ náo nhiệt nhất là ở khu vực chính giữa hồ, gần như có một hai chục thanh niên tài tuấn, có nam có nữ vây xung quanh một thanh niên.
Thanh niên được vây quanh này mặc một bộ áo bào tím, khí chất không hề tầm thường, trong tay cầm chén trà, khuôn mặt tươi cười.
Người thanh niên này chính là thiếu tông chủ Vương Thần Ngạn của Huyền Diệu Tông.
Những thanh niên tài tuấn vây quanh hắn ta có ai không phải là siêu cấp yêu nghiệt nổi tiếng, có ai không phải là người cực kì kiêu ngạo đâu? Thế mà lại cam chịu vây quanh Vương Thần Ngạn, từ điểm này đã có thể sợ hãi thán phục trước sự ưu tú của Vương Thần Ngạn rồi.
Mà một số thanh niên tuấn kiệt túm năm tụp ba hoặc ngồi một mình ở những bàn trà khác không quen Vương Thần Ngạn thỉnh thoảng đều phải nhìn lén Vương Thần Ngạn một chút, bên trong ánh mắt là vẻ phức tạp cùng kính nể, còn có một vẻ bất lực.
“Cảnh giới Bất Tử tầng một!”
Vậy mà đã là cảnh giới Bất Tử tầng một?
Người đầu tiên đạt tới cảnh giới Bất Tử tầng một trong thế hệ trẻ tuổi?
Chắc chắn là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi nhỉ?
Mọi người vốn cho rằng đã đánh giá cao Vương Thần Ngạn, không ngờ lại vẫn đánh giá thấp.
Trên thực tế những người làm nền hoặc có thể nói là tùy tùng vây quanh Vương Thần Ngạn cũng đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì hơn nửa tháng trước Vương Thần Ngạn còn lo lắng bàn bạc cách để Huyền Diệu Tông tiêu diệt ma nữ Tô Ly ở tiệc trà Ẩn Vân nửa tháng sau, khi đó Vương Thần Ngạn còn chưa có đạt tới cảnh giới Bất Tử.
Lúc này mới có nửa tháng mà đã lên cảnh giới Bất Tử rồi?
Đậu má.
Đúng là quá chấn động.
Thay đổi cái nhìn của võ đạo.
Yêu nghiệt cũng không yêu nghiệt được như thế.
Đương nhiên mặc dù vô cùng rung động, nhưng mọi người lại thấy vui mừng nhiều hơn, Vương Thần Ngạn càng mạnh, đương nhiên đám tùy tùng và người có quan hệ tốt với Vương Thần Ngạn như bọn họ sẽ có được không ít chỗ tốt.
“Bản công tử nhận được tin tức, lần này người của Tiên Âm Cốc tới đây chính là Mạt Cầu và Tô Ly”, Vương Thần Ngạn cười nói.
“Cái gì?”, đám người xung quanh hắn ta đều kinh ngạc…
Bình thường mà nói, Tô Ly cầm bảo tàng Chuẩn Đế trong tay, Tiên Âm Cốc không thể để Tô Ly ra khỏi Tiên Âm Cốc được.
Nhỡ may làm mất bảo tàng Chuẩn Đế thì sao?
Tiên Âm Cốc lấy đâu ra tự tin?
“Tiên Âm Cốc phái không ít trưởng lão đi theo Tô Ly và Mạt Cầu”, Vương Thần Ngạn lại nói: “Nhưng mà không cần sợ hãi, thế hệ trước của Tiên Âm Cốc không dám ra tay với chúng ta, bởi vì đây là chuyện của thế hệ đồng lứa, nếu như ra tay, trưởng lão Huyền Diệu Tông của chúng tôi cũng sẽ tới”.
Nụ cười của Vương Thần Ngạn có chút nghiền ngẫm.
Một hai chục tên xung quanh cũng cười tươi như hoa: “Vậy chẳng phải là Tô Ly đang đưa bảo tàng Chuẩn Đế tới cửa ư? Không có thế hệ trước của Tiên Âm Cốc giúp đỡ, làm sao ma nữ Tô Ly kia có thể bảo vệ được bảo tàng Chuẩn Đế? Một mình cậu chủ Ngạn ra tay cũng có thể tuỳ tiện bóp chết ma nữ Tô Ly kia rồi”.
“Không không không, không thể quá mức xem nhẹ, nhất là Mạt Cầu đi theo Tô Ly, mặc dù kẻ này rất khiêm tốn, nhưng lại không thể xem nhẹ được”, Vương Thần Ngạn trầm ngâm nói, bên trong ánh mắt có một vẻ chờ mong: “Hy vọng Mạt Cầu này có chút thực lực, đừng để người ta phải thất vọng”.
Đúng lúc này.
Không biết là ai khẽ nói một câu: “Thiếu cốc chủ Tô Ly và con trai cốc chủ Mạt Cầu của Tiên Âm Cốc đến”.
Cùng lúc đó, lại có người hô: “Truyền nhân mới của Võ Tông - Vân Thanh Thanh và bạn của Vân Thanh Thanh - Tô Minh, đến”.
Ngay lập tức, đám yêu nghiệt của các thế lực ẩn thế đỉnh cao đang thưởng thức trà bên hồ hoặc là đứng lên, hoặc là quay đầu lại, dù sao đều nhìn về phía cửa bên ngoài hồ.
Tô Ly thì không cần nói, đó là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi gần đây, nghe đồn cô ấy vô cùng tàn nhẫn, khát máu, có thể so sánh với ma đầu, thiên phú cũng cực kì yêu nghiệt, hơn nữa còn rất nhỏ tuổi, nhìn qua mới chỉ đến 20 tuổi thôi.
Mặc dù Mạt Cầu quá vô danh, không tính là có tên tuổi, có lẽ chỉ đủ để đi cùng Tô Ly đến đây, hơn nữa hắn ta là con trai duy nhất của cốc chủ Tiên Âm Cốc - thế lực ẩn thế cao cấp, đương nhiên cũng khiến người ta vô cùng hiếu kỳ.
Mà trên thực tế Vân Thanh Thanh và Tô Minh đến từ Võ Tông lại không nổi tiếng lắn, cơ bản là không có ai biết, còn xa lạ hơn cả người xa lạ, nhưng tên tuổi của Võ Tông lại đủ lớn.
Nếu như quay ngược thời gian lại tám mươi nghìn năm một trăm nghìn năm trước, Võ Tông chính là thế lực ẩn thế đứng đầu thế giới Tiểu Thiên, những nhân tài mới nổi như Huyền Diệu Tông và Tiên Âm Cốc căn bản không thể so sánh với Võ Tông, mặc dù trong mấy chục nghìn năm gần đây Võ Tông có chút hiu quạnh, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, Võ Tông vẫn vững vàng chiếm vị trí thế lực ẩn thế đỉnh cao, mà truyền nhân của Võ Tông mỗi một thời đại đều được người ta chú ý, huống chi đây là lần đầu tiên truyền nhân mới của Võ Tông là Vân Thanh Thanh công khai lộ diện.
Chương 488: Gặp nhau
Trước cổng thái hồ.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh đến từ trên lưng của Tử Hỏa Ưng, Tử Hỏa Ưng đến, cũng thể hiện rõ ràng nguồn lực đáng sợ của Võ Tông, cũng coi như tạo uy thế mạnh mẽ cho Vân Thanh Thanh, phía trước và sau hồ, thậm chí toàn bộ những người không có tư cách tham gia tiệc trà đứng nhìn từ xa đều vô cùng kính sợ nhìn Hỏa Tử Ưng.
Sau khi Hỏa Tử Ưng diễu võ dương oai, dành thể diện cho Võ Tông, liền hóa thành một luồng hào quang tím đỏ, vút lên bầu trời, tạm thời ẩn nấp.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh lấy thư mời ra, đi vào trong thái hồ.
Nhưng ánh mắt của Tô Minh lúc này lại dừng lại, nhìn chằm chằm hai người ở phía trước anh không xa, nói một cách chính xác, một nam một nữ, nói chính xác hơn, là anh nhìn cô gái đó.
“Ly Nhi!!!”, Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói, có phần kích động.
Thực ra Tô Ly càng kích động hơn Tô Minh, dù thế nào cô ấy cũng không ngờ lại gặp được anh trai mà cô ấy ngày nhớ đêm mong trong tiệc trà Ẩn Vân…
Như nằm mơ vậy.
Trong nhận thức của cô ấy, anh trai vẫn ở tầng trái đất mới đúng, sao lại đến thế giới Tiểu Thiên? Hơn nữa, còn đại diện cho Võ Tông đến buổi tiệc của thế hệ thanh niên thế lực ẩn thế đỉnh cao này, quá sốc…
Dường như cô ấy đã đánh giá thấp anh trai của mình.
“Đã là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ rồi? Rốt cuộc anh làm được thế nào?”, Tô Ly hơi thộn mặt, tuy cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ của anh trai không bằng thiếu niên tài năng tham gia tiệc trà Ẩn Vân có mặt ở đây, nhưng Tô Ly biết rõ, anh trai có thể chiến đấu vượt cấp, có lẽ, sức chiến đấu thực tế của anh trai đã có thể sánh được với những thanh niên tài năng cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ? Huống hồ, anh trai mới hai mươi tuổi, độ tuổi này, đâu chỉ thế hệ thanh niên? Thực sự vô cùng trẻ.
Cơ thể Tô Ly run lên, khi nghe thấy anh trai gọi tên mình, cô ấy chỉ ước trực tiếp quay đầu, lao về phía Tô Minh, ôm chặt anh trai.
Nhưng lý trí nói với cô ấy, không được!
Tuyệt đối không được!
Nếu không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm…
Bởi vì, cô ấy có kho tàng Chuẩn Đế, sớm đã trở thành con dê béo trong mắt tất cả mọi người, không biết có bao nhiêu người âm thầm muốn giết chết cô ấy, cướp kho tàng Chuẩn Đế, bao gồm cả Mạt Cầu cùng mình đến tham dự tiệc trà Ẩn Vân.
Lúc này, nếu để lộ Tô Minh là anh trai của mình, Tô Minh cũng sẽ trở thành mục tiêu của mọi người!!!
Bị mình liên lụy.
Quyết không được nhận Tô Minh là anh trai trước ánh mắt của mọi người.
“Tốt nhất, có thể tìm được cơ hội, giao kho Tàng Chuẩn Đế cho anh trai trước, sau đó anh trai rời khỏi tiệc trà Ẩn Vân, còn mình, cho dù hôm nay có chết tại đây cũng đáng”, Tô Ly nghĩ trong lòng, vốn dĩ lúc lấy được kho tàng Chuẩn Đế, cô ấy đã quyết định giao kho tàng Chuẩn Đế cho anh trai, bây giờ gặp được anh trai, lại càng kiên định với quyết định này.
“Anh ta gọi cô đó, ha ha… anh ta biết cô?”, lúc Tô Ly đang suy nghĩ, Mạt Cầu bên cạnh nhìn Tô Ly một cái, lên tiếng nói với vẻ mặt kỳ lạ, nở nụ cười tràn đầy ánh nắng ấm áp, còn có một chút hiếu kỳ.
“Anh ta nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết anh ta”, Tô Ly nhàn nhạt nói, vừa nói vừa quay đầu đi về phía Tô Minh, lạnh lùng nói: “Ly Nhi mà cũng là cái tên anh gọi được sao? Tôi không quen biết anh”.
Tô Ly nói xong liền quay đầu, đi về phía chỗ bàn trà trong thái hồ…
Câu nói lạnh lùng của Tô Ly khiến rất nhiều người đang hiếu kỳ về quan hệ giữa Tô Minh và Tô Ly mới hiểu ra, thì ra, họ không quen biết??? Hình như tên Tô Minh truyền nhân Võ Tông đó muốn bắt chuyện với nữ ma đầu Tô Ly?
Lập tức, từng ánh mắt chễ giễu và thích thú nhìn sang Tô Minh, đúng, Tô Ly vô cùng vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng một thứ rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ như anh cũng dám chủ động bắt chuyện?
Còn dám gọi một tiếng “Ly Nhi”? Tên to gan này, giỏi đấy!!!
Gan to bằng trời cũng không đủ để hình dung.
Khoảng thời gian gần đây, từ khi Tô Ly ra khỏi Tiên Âm Cốc đi rèn luyện, cho đến khi lấy được kho tàng Chuẩn Đế, trong thời gian đó, bàn tay đã nhuốm vô số máu tươi, hơn nữa, ra tay khá là khá là tàn độc.
Đừng nói người cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, nghe nói, còn có cả người giới Chân Thánh hậu kỳ, đều chết thảm trong tay nữ ma đầu này.
“Võ Tông đúng là ngày càng hiu quạnh”, Vương Thần Ngạn đặt chén trà xuống, nhìn Tô Minh một cái, nhàn nhạt bình luận một câu, hơi cau mày, có chút không thoải mái, rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ cũng tham gia tiệc trà Ẩn Vân, thực sự là hạ thấp đẳng cấp của tiệc trà Ẩn Vân.
Nhưng Vân Thanh Thanh đó, Vương Thần Ngạn chỉ nhìn một cái, lại cảm thấy ngạc nhiên, không chỉ là dung mạo, còn có ý chí võ đạo!
Căn cơ đáng sợ của Võ Tông chính là ở ý chí võ đạo truyền thừa hàng tỷ năm.
Tuy Vân Thanh Thanh còn trẻ, cảnh giới cũng chỉ là cảnh giới bán bộ Chân Thánh, nhưng ý chí võ đạo vẫn khiến người ta kinh sợ, Vương Thần Ngạn ngầm phát hiện được ý chí võ đạo của Vân Thanh Thanh cao hơn rất nhiều rất nhiều so với ý chí võ đạo về phẩm chất của bất kỳ truyền nhân Võ Tông nào.
Trên thực tế, cũng là vì Vân Thanh Thanh vừa vào Võ Tông, vừa kế truyền được ý chí võ đạo, còn chưa hòa nhập, thông suốt hoàn toàn, nếu không, cũng không đến nỗi để lọt khí tức của ý chí võ đạo ra ngoài, bị người ta dễ dàng phán đoán ra tầng cấp của ý chí võ đạo.
Chương 489: Vương Thần Ngạn
"Sư muội, em không biết tên nhãi kia thật à?", Mạt Cầu thấy Tô Ly đang bước nhanh về phía tiệc trà Ẩn Vân thì không khỏi mỉm cười nghiền ngẫm, người khác có lẽ nghĩ rằng Tô Minh to gan lớn mật tiếp cận Tô Ly, nhưng hắn ta cảm thấy mối quan hệ giữa Tô Minh và Tô Ly không đơn giản như vậy, đầu tiên, hắn ta cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Tô Ly hơi dao động, tuy rằng cô ấy nhanh chóng che giấu nó, ngoài ra, cả hai đều họ Tô, tất cả đều chỉ là trùng hợp sao?
Tô Ly không đáp lời Mạt Cầu, đáy lòng cô càng thêm kiêng dè hắn ta.
Tên Mạt Cầu này, cho dù là EQ hay IQ cũng đều cực kỳ kinh khủng.
Thế nhưng, về mặt võ đạo cũng không kém cạnh gì.
Dù trong thế hệ trẻ ở các thế lực ẩn thế tại thế giới Tiểu Thiên thì cảnh giới bán bộ Bất Tử cũng là số một số hai.
Hơn nữa, Tô Ly gần như chắc chắn rằng, cảnh giới bán bộ Bất Tử của Mạt Cầu có khả năng còn mạnh hơn nữa, bởi lẽ, hắn ta cho cô một cảm giác rất nguy hiểm thậm chí là mùi vị của cái chết, đó là cảm giác mà cảnh giới bán bộ Bất Tử bình thường không làm được.
"Giả vờ không biết mình sao? Hình như em ấy gặp vấn đề gì rồi?", lúc này, Tô Minh không dây dưa gọi Tô Ly là em gái, anh không phải đồ ngốc.
Hiển nhiên là lúc này em gái không muốn quang minh chính đại thừa nhận quan hệ với mình.
Rốt cuộc là vì sao?
Tô Minh quyết định đứng xem trước rồi tính sau.
"Anh Tô này, cô ấy là...", Vân Thanh Thanh tò mò, hỏi khẽ.
"Là em gái tôi", Tô Minh dùng âm thanh chỉ hai người nghe được trả lời không hề do dự, không giấu giếm gì.
Sau đó, Vân Thanh Thanh và Tô Minh bước vào tiệc trà.
"Ha ha ha, cuối cùng thì cô Tô Ly đây đã tới rồi, chúng tôi đều rất mong đợi cô đến đấy, khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của cô Tô Ly vang xa lắm", Vương Thần Ngạn đứng lên, cười tươi, thốt lời ca tụng, như thể hai người là bạn bè lâu ngày không gặp, rồi hắn ta vương tay, bày ra tư thế mời: "Mời cô Tô Ly và anh Mạt vào".
Vương Thần Ngạn mời Tô Ly và Mạt Cầu đến bàn trà của hắn ta.
Một bàn trà có khoảng hai mươi hoặc ba mươi chỗ ngồi.
Vương Thần Ngạn và một vài người của hắn ta đang ngồi ở bàn trà giữ hồ.
Việc nên làm thì phải làm.
Nên việc hắn ta mời Tô Ly và Mạt Cầu là hợp tình hợp lý, không nói đến thực lực của cả hai rất cao cường, chỉ một điểm đến từ Tiên Âm Cốc là đủ rồi, cùng là thế lực ẩn thế đứng đầu thế giới cũng chia thành nhiều đẳng cấp, mà Tiên Âm Cốc chính là ở đẳng cấp hạng nhất.
Tô Ly và Mạt Cầu không chần chừ, cả hai bay tới bàn chính, rồi ngồi xuống đối diện với Vương Thần Ngạn.
"Anh Tô, cô Vân, mời vào", sau đó, Vương Thần Ngạn quay đầu liếc nhìn Tô Minh và Vân Thanh Thanh, tuy đều là tươi cười, thái độ dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời, nhưng lại ra dáng ta đây là chủ nhân.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh đi tới, ngồi xuống bàn.
"Tiểu Kỷ, Hoàng Tấn, Diêu Quảng, mấy người lui ra đi", sau khi Tô Minh và Vân Thanh Thanh an toạ, hắn ta nói với mấy người trong đó, giọng điệu giống như cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Mà mấy kẻ bị điểm danh kia không có một chút bất mãn nào cả, họ chỉ đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Vương Thần Ngạn không dám làm bậy, bàn chính này, ai có thể ngồi, ai không thể ngồi đề có quy định của nó, trong đám tay chân của hắn ta, cùng lắm chỉ có một nửa là có tư cách ngồi đó.
"Anh Tô Minh, cô Vân, cô Tô Ly, anh Mạt, các vị đều là lần đầu tiên tham dự tiệc trà Ẩn Vân, có lẽ không quen biết chúng tôi, ha ha ha, các vị, trước tiên, tôi sẽ giới thiệu một chút", Vương Thần ngạn nói.
"Thiếu tông chủ của Tuần Dương Tông, Tuần Chiến!"
"Đệ tử chân truyền của Cửu Nhĩ Môn, Vương Bộ Hoan".
"Thiếu tông chủ của Lập Hoang Tông, Lâm Diệc".
...
Vương Thần Ngạn vừa giới thiệu, bảy tám người thanh niên ngồi ở bàn chính lần lượt đứng lên, tự giới thiệu bản thân.
Tô Minh thấy thế, ánh mắt anh chợt lóe, thú vị đấy, tên Vương Thần Ngạn này ra dáng bản thân mình là chủ nhân.
Nên biết một điều, tiệc trà Ẩn Vân này vốn không hề có chủ nhân.
Bảy tám thanh niên cảnh giới Chân Thánh trung kỳ, hậu kỳ này, không ai thua kém Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh, ai cũng có thể giết chết Vân Thanh Thanh trong nháy mắt ai cũng đều là thiên tài yêu nghiệt,...
Ấy thế mà bọn họ đều cam tâm tình nguyện nghe lời Vương Thần Ngạn.
Tô Minh trầm tư quan sát hắn ta, đáy lòng anh chấn động.
Chỉ bằng một điểm này thôi, người này không đơn giản, vô cùng không đơn giản!
"Trước khi đến đây, đại trưởng lão có nói với tôi, thiếu tông chủ của Huyền Diệu Tông rất có khả năng là một vị cao thủ từ thời thượng cổ chuyển sinh đến đây, bảo chúng ta không cần xảy ra mâu thuẫn không đáng có", Vân Thanh Thanh nói nhỏ bên tai Tô Minh.
Bên kia, Tô Ly nhìn thoáng qua thấy dáng vẻ thân mật của anh trai mình với Vân Thanh Thanh, cô ấy thầm nghĩ, lẽ nào, truyền nhân của Tiên Võ Tông, Vân Thanh Thanh là người phụ nữ của anh trai mình sao?
Cao thủ chuyển sinh đến sao? Tô Minh biết điều đó.
"Anh Mạt, mời anh, phẩm chất trà năm nay không tồi đâu", đúng lúc ấy, Vương Thần Ngạn bỗng nhiên nói với Mạt Cầu, còn nâng chén trà lên, rồi uống một hơi cạn sạch như uống rượu.
Tô Ly hơi bất ngờ, Mạt Cầu quen biết Vương Thần Ngạn ư?
"Anh Vương này, sau khi từ biệt hơn mười năm, anh Vương vẫn đi trước tôi như xưa", Mạt Cầu cười nói, thứ hắn ta nhắc đến chính là cảnh giới võ đạo...
Đây là lời nói thật, bản thân Mạt Cầu cũng không ngờ rằng Vương Thần Ngạn thế mà đã đến cảnh giới Bất Tử!
Điều này thật khó tin.
Tuy bản thân hắn ta là cảnh giới bán bộ Bất Tử, nhưng nếu muốn xóa hai chữ bán bộ kia thì chắc chắn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Vân Thanh Thanh rót cho Tô Minh một tách trà, thoạt nhìn trông không ăn khớp với nơi này lắm, hiển nhiên, bản thân cô là người có thực lực yếu nhất ở bàn này, nên cô hơi căng thẳng.
May mắn thay, Tô Minh ở bên cạnh đã trao cho cô một chút niềm tin và dũng khí.
Chương 490: Không biết xấu hổ
Vân Thanh Thanh rót trà cho Tô Minh, thái độ vô cùng tự nhiên, mặc dù Vân Thanh Thanh cảm thấy không có gì, nó chỉ là một điều rất bình thường thôi, nhưng rất nhiều người cùng bàn đều kinh ngạc.
Danh tiếng truyền nhân của Võ Tông vẫn tương đối đáng sợ.
Mặc dù bây giờ Vân Thanh Thanh còn rất yếu, nhưng ở trong mắt đám người Vương Thần Ngạn, không phải là ai đều có thể hưởng thụ Vân Thanh Thanh rót trà phục vụ, người bạn Tô Minh của Vân Thanh Thanh này lại dám bình thản chấp nhận, ha ha...
Tô Minh uống một hớp linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm, sau đó khen ngợi: “Trà ngon!”
Đúng thật là trà ngon.
Anh vừa dứt lời, liền có thể cảm giác chân khí trong cơ thể đang tăng lên từng chút một.
Đúng là rất đáng để thưởng thức, lại phối hợp với cảnh đẹp của hồ Ẩn Vân này, quá đẹp quá đẹp.
Thấy Tô Minh uống trà uống rất vui vẻ, Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất vui mừng, cứ như là mình có công pha trà, rót trà cho Tô Minh vậy, cô không khỏi rót thêm cho Tô Minh một chén nữa, hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn.
Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tô Minh: “Trà ngon, vậy thì uống nhiều một chút, tôi pha thêm cho anh”.
Đúng là quá nịnh nọt.
Nhìn thấy vậy, Vương Thần Ngạn cũng phải biến đổi sắc mặt, tuy không đến mức ghen ghét, nhưng cũng rất khó chịu, truyền nhân Võ Tông có địa vị rất cao, nói một cách không khách khí, cho dù Vương Thần Ngạn hắn ta muốn kết hôn với một truyền nhân Võ Tông cũng phải tốn rất nhiều công sức, còn chưa chắc có thể thành công.
Kết quả bây giờ truyền nhân Võ Tông là Vân Thanh Thanh lại đang lấy lòng một tên rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ không biết đến từ đâu!
Quả thật làm cho người ta phải khó chịu.
“Anh Tô Minh cũng là người của Võ Tông sao?”, Vương Thần Ngạn không khỏi hỏi một câu.
“Không phải, chỉ là bạn của Thanh Thanh thôi”, Tô Minh cười nói.
Điều này càng làm cho người ta không nghĩ ra.
Mọi người đều biết Võ Tông rất kiêu ngạo và khép mình.
Có thể đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, trên cơ bản phải là người của Võ Tông!
Một kẻ không phải người của Võ Tông lại đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhưng Vương Thần Ngạn không tiếp tục hỏi gì nữa, cũng không tiếp tục nghĩ đến nữa.
Bởi vì mục tiêu và kế hoạch hôm nay đều nhằm vào Tô Ly.
Bảo tàng Chuẩn Đế kia mới là hơn hết.
Vương Thần Ngạn để chén trà xuống, nhìn về phía Tô Ly: “Cô Tô Ly, gần đây có lời đồn là cô đã lấy được bảo tàng Chuẩn Đế, không biết là thật hay là giả?”
Hắn ta hỏi thẳng luôn.
Đôi mắt đẹp của Tô Ly khựng lại, không ngờ rằng Vương Thần Ngạn lại nôn nóng, đột nhiên làm khó dễ như thế.
Bình thường còn phải thưởng thức trà, thậm chí là ngâm thơ đối câu, hay là luận võ luận bàn vân vân...
Kết quả lại giản lược tất cả, đi thẳng vào vấn để luôn?
Bảo tàng Chuẩn Đế đúng là hấp dẫn người ta!
“Không sai”, Tô Ly mở miệng nói, không có gì phải giấu giếm cả, bởi vì cho dù có phủ nhận, đám người Vương Thần Ngạn cũng sẽ không tin.
Tô Ly vừa thẳng thắn thừa nhận, trong phút chốc đám thanh niên tài giỏi ngồi trên bàn chính, thậm chí là những bàn xung quanh đều sáng mắt raq.
Bảo tàng Chuẩn Đế!
Là thứ mà ai nấy cũng đều khát vọng.
“Tô Ly, gần đây trên tay cô đã dính đầy máu tươi, được công nhận là nữ ma đầu, bảo tàng Chuẩn Đế này ở trong tay cô sẽ là một sự uy hiếp với tất cả mọi người! Nhỡ may nhờ có bảo tàng Chuẩn Đế mà thực lực của cô lại tiến bộ vượt bậc, chúng tôi, thậm chí bao gồm cả anh Vương đều có thể gặp nguy hiểm!”, đúng lúc này, thiếu tông chủ Lâm Diệc của mở miệng.
Lời này...
Quá thẳng thắn.
Lâm Diệc vừa mới mở miệng, đám chó săn khác của Vương Thần Ngạn như Vương Bộ Hoan, Tuần Chiến cũng đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sai, cô Tô Ly vốn là kỳ tài ngút trời, lại có bảo tàng Chuẩn Đế gia tăng, cũng không biết thực lực sẽ mạnh đến mức độ nào đâu, nếu cô Tô Ly là một người lương thiện còn đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác cô Tô Ly lại như có ma tính rất nặng, giết người không chớp mắt! Chúng tôi rất lo lắng cho tương lai!”
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Sau đó thì sao?”, Tô Ly đột nhiên cười, đáy lòng toàn là sát ý, thật ra trước khi đến đây cô ấy đã đoán được bảo tàng Chuẩn Đế sẽ khiến người ta phải đỏ mắt, buổi tiệc trà hôm nay sẽ không được yên ổn, nhưng lại không nghĩ tới đám người do Vương Thần Ngạn cầm đầu lại không biết xấu hổ thản nhiên nói đạo lý như thế.
“Sau đó tôi cảm thấy cô Tô Ly có thể giao bảo tàng Chuẩn Đế ra cho anh Vương giữ hộ, đợi đến bao giờ cô Tô Ly tiêu trừ hết ma tính, không còn tùy tiện lấy mạng người nhuốm máu tươi nữa thì hãy đi tìm anh Vương lấy bảo tàng về, như thế nào?”, Lâm Diệc cười nói: “Anh Vương được công nhận là chính trực, lương thiện, nhân phẩm được đảm bảo đầy đủ, giao bảo tàng Chuẩn Đế cho anh Vương huynh, cô Tô Ly có thể hoàn toàn yên tâm”.
Dùng đạo lý thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực.
Đây là cách mà đám người Vương Thần Ngạn đã bàn bạc trước.
Diệt ma còn không phải là vì lấy được bảo tàng Chuẩn Đế trong tay Tô Ly sao? Nhỡ may Tô Ly có ánh mắt, trực tiếp giao bảo tàng Chuẩn Đế ra thì sao? Như vậy cũng không cần phải diệt ma nữa.
Vì thế mới có một màn thuyết phục trắng trợn này.
“Đúng là không biết xấu hổ”, Vân Thanh Thanh thấp giọng nói với Tô Minh ở bên cạnh, thật sự là đổi mới cái nhìn.
Giao bảo tàng cho Vương Thần Ngạn giữ hộ??? Buồn cười.
Có nhân phẩm hay không là dựa vào miệng mà có sao?
Mặc dù Vân Thanh Thanh vừa gia nhập Võ Tông không lâu, cũng không hiểu nhiều về thế hệ trẻ tuổi của các thế lực ẩn thế ở thế giới Tiểu Thiên, nhưng cũng đã nghe nói về Vương Thần Ngạn, nghe nói rằng thiên phú và thực lực của người này khá chấn động, thậm chí là không ai sánh bằng, nhưng mà nhân phẩm.
Ha ha...
Đại trưởng lão đánh giá người này là: Tâm cơ thâm trầm, dã tâm quá lớn!
Bây giờ được gặp một lần, quả thật là như thế.
Ngược lại Tô Minh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, phòng ngừa, chỉ là ăn dưa quần chúng, chỉ là đang xem kịch...
“Tôi là ma đầu? Khát máu thích giết người?”, Tô Ly lẳng lặng nhìn về phía Lâm Diệc, nghiêm túc mở miệng hỏi.
“Không sai, cô Tô Ly mới gia nhập Tiên Âm Cốc không được bao lâu, chắc mới được khoảng một năm, trong năm đó cô Tô Ly tu luyện ở Tiên Âm Cốc hơn mười tháng, mà mấy tháng gần đây cô lại ra bên ngoài Tiên Âm Cốc rèn luyện, nhưng theo thống kê chỉ trong mấy tháng đó đã có không dưới 100 người chết trong tay cô Tô Ly”, Lâm Diệc lên tiếng nói, có một chút nghiền ngẫm.
Vũ Minh Tồn chỉ vừa mới cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả chân khí trong đan điền cũng chưa kịp vận chuyển đã trực tiếp hóa thành một bãi sương máu.
Thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Vũ Minh Tồn, đường đường một tồn tại ở cảnh giới bán bộ Bất Tử, một yêu nghiệt siêu cấp hiếm thấy trong lịch sử Võ Tông, vậy mà cứ thế bị giết chết trong nháy mắt.
Hơn nữa còn là chiêu thức giết người không hề có khả năng phản kháng.
Quả thực là quá chấn động!
Chấn động đến mức khiến Tử Hỏa Ưng lại lần nữa dại ra.
"Có tính chất làm tăng lên quy luật không gian, thật là đáng sợ", Tô Minh than thở từ đáy lòng.
Vũ Minh Tồn đang ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh, hơn nữa ngoài đao kiếm song tuyệt còn có không ít át chủ bài, trên thực tế thực lực hắn ta không hề yếu, công kích 600 triệu kg. Theo đánh giá của Tô Minh, dưới tình huống phải trả một cái giá đáng kể, Vũ Minh Tồn có lẽ có thể ngăn cản.
Nhưng sự thật là đã bị giết chết ngay lập tức.
Nguyên nhân lớn nhất vẫn là quy luật không gian tồn tại dẫn đến chiêu thức công kích này quá nhanh, nhanh đến mức khiến Vũ Minh Tồn rơi vào tình trạng không hề phòng bị, không kịp ra tay chống cự.
"Tiền bối Thiên Nữ, ý cảnh có phân chia cảnh giới, vậy quy luật có không?", Tô Minh không nhịn được mà liên lạc với thiên nữ Tạo Hóa.
"Có. Quy luật đại khái có thể chia thành chín đoạn. Quy luật không gian hiện tại của anh đang dừng ở ba đoạn. Trước đó là một đoạn".
"Thì ra là thế. Nếu như đạt đến chín đoạn thì sẽ mạnh cỡ nào?"
"Đạt đến chín đoạn thì chỉ dựa vào một quy luật là có thể chứng đạo thành đế, có thể vô địch ở một thời đại văn minh", thiên nữ Tạo Hóa nói: "Trên thực tế, nếu như có người có thể lĩnh ngộ được ba loại quy luật lớn không gian, thời gian, luân hồi đến chín đoạn thì chẳng những có thể chứng đạo thành đế mà còn thuộc nhóm mạnh nhất trong số các đại đế".
"Đáng tiếc, trong làng Mai Cốt chỉ có ba khối bia đá Hoang Cổ khắc con đường vận chuyển không gian, bằng không thì...", Tô Minh hơi đáng tiếc suy nghĩ.
"Đừng tham lam, cho dù đặt ba khối bia đá Hoang Cổ khắc con đường vận chuyển không gian ở thế giới Đại Thiên cũng thuộc loại hiếm thấy trên đời, có thể bị cường giả cấp bậc bá chủ theo dõi, anh còn không thấy đủ?", thiên nữ Tạo Hóa trào phúng.
Cùng lúc đó, Tô Minh thu lại tâm thần, nhìn sang phía Vũ Bất Bại: "Tiền bối, lại không cẩn thận ra tay hơi nặng".
Ừ, giống lúc giết Vũ Chân Uổng.
Cũng là "không cẩn thận".
Khóe miệng Vũ Bất Bại giật giật.
"Không cẩn thận" như thần.
Có điều ông ta cũng không giận dữ, bởi vì Vũ Minh Tồn vốn đáng chết, sớm đã đáng chết.
Trên thực tế chưa giết hắn ta do vẫn có phần do dự, vì Vũ Minh Tồn quá yêu nghiệt.
Hiện tại đã bị Tô Minh giết chết thì lại càng không cần xoắn xuýt.
"Nói thử chuyện trong làng Mai Cốt xem", Vũ Bất Bại có phần mong đợi hỏi. Ông ta chờ mong Tô Minh liệu có nắm giữ phương pháp nào có thể tùy ý ra vào làng Mai Cốt không, nếu có được phương pháp này thì người Võ Tông sẽ có thể tùy tiện đi vào làng Mai Cốt. Như vậy, đối với Võ Tông mà nói, đây chắc chắn sẽ là một thu hoạch vô cùng khổng lồ, bởi vì bên trong làng Mai Cốt được công nhận là có rất nhiều bảo bối lưu lại từ thời đại viễn cổ.
"Rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, suýt chút nữa tôi đã chết, tôi sống sót ra được là bởi vì một nguyên nhân đặc thù không tiện tiết lộ. Theo lẽ thường, trừ phi thực lực mạnh mẽ đến mức có thể tuỳ tiện hủy diệt làng Mai Cốt, còn không thì xác suất sống sót đi ra ngoài về cơ bản là bằng 0", Tô Minh hít sâu một hơi, ngưng trọng nói.
Vũ Bất Bại khá thất vọng.
Những vị cao tầng khác trong Võ Tông cũng có phần thất vọng.
Họ không cảm thấy Tô Minh đang nói láo, vì những gì anh nói phù hợp với nhận thức của bọn họ.
"Tiền bối, cho ngài cái này. Đây là một vài thứ vãn bối thu thập được bên trong làng Mai Cốt, đối với Võ Tông hẳn có tác dụng", Tô Minh đưa cho ông ta một chiếc nhẫn không gian.
Vũ Bất Bại nhận lấy.
Kiểm tra.
Sau đó vô cùng mừng rỡ!
Trong đó có không dưới 30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp.
"Tốt! Tốt! Tốt! Thằng nhãi này, cảm ơn cậu!", Vũ Bất Bại kích động đến đỏ ửng mặt. Đột nhiên ông ta cúi đầu với Tô Minh, nghiêm túc nói.
"Tôi cũng có thu hoạch to lớn trong làng Mai Cốt, tôi phải cảm ơn tiền bối và Võ Tông mới đúng", Tô Minh cười nói.
30 bộ công pháp và võ kỹ cao cấp kia quả thực rất chấn động, lấy ra bộ nào cũng long trời lở đất, nhưng Tô Minh không cần.
Bởi vì những công pháp và võ kỹ kia đều không sánh được với những thứ anh đang tu luyện.
Công pháp và võ kỹ quý ở tinh, không ở nhiều, anh không có ý định tu luyện thêm, sẽ rất tạp nham.
Hơn nữa, có tiền bối Thiên Nữ, thật sự đến thời điểm cần những công pháp và võ kỹ khác thì tiền bối Thiên Nữ có thể tùy tiện lấy ra rất nhiều công pháp và võ kỹ khó có thể tưởng tượng.
Cho nên anh không cần, giao chúng cho Võ Tông xem như có qua có lại, thuận tiện kiếm một ân tình từ Võ Tông, cớ sao lại không làm.
"Được, thằng nhãi này, cậu tranh thủ lên đường cùng Thanh Thanh đi, nếu không thì không kịp tiệc trà Ẩn Vân đâu", Vũ Bất Bại nhắc nhở.
Chỉ chốc lát sau.
Tô Minh không kịp nói gì với Quan Khuynh Thành, chỉ cho cô một ánh mắt rồi để cô ở Võ Tông chờ đợi mấy ngày.
Sau đó, thân hình Tô Minh và Vân Thanh Thanh nhoáng lên, nhảy lên trên lưng Tử Hỏa Ưng.
"Thằng nhãi Tô, cô nhóc Quan, đứng ngay ngắn!" Tử Hỏa Ưng quát, sau đó đột nhiên giương cánh, hóa thành một ngọn lửa tím biến mất ở Võ Tông.
Trong chớp mắt đã lao ra biển Vô Mệnh, tăng tốc nhanh hơn.
...
Đảo Ẩn Vân.
Chương 487: Tiệc trà Ẩn Vân
Hôm nay rất náo nhiệt.
Tiệc trà Ẩn Vân mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.
Đảo Ẩn Vân rất đẹp, đây là một hòn đảo nhỏ trồng đầy linh trà Ẩn Vân, linh trà Ẩn Vân cũng là loại trà đứng đầu được tất cả thế lực ẩn thế thế giới Tiểu Thiên công nhận.
Chia ra thành loại trà 1000 năm, loại 10 nghìn năm, loại 100 nghìn năm.
Trong đó, linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm vô cùng vô cùng vô cùng hiếm có, toàn bộ đào Ẩn Vân cũng chỉ có hơn 10 cây trà loại 100 nghìn năm thôi.
Mỗi một năm, tổng cộng chỉ có hơn 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm.
Trong 5 cân linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm này đã có hơn một nửa dành cho các tông chủ, gia chủ của những thế lực ẩn thế cao cấp nhất ẩn rồi.
Mà số còn lại sẽ dùng cho tiệc trà Ẩn Vân, cung cấp cho đám người trẻ tuổi yêu nghiệt ưu tú nhất của các thế lực ẩn thế nhấm nháp.
Mỗi một năm, những người trẻ tuổi nhận được lời mời của tiệc trà Ẩn Vân chính là chứng minh cho thân phận và thiên phú của mình.
Đương nhiên, dần dà tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn đơn giản để thưởng thức trà nữa.
Buổi tiệc trà đã dần biến thành nơi luận bàn đấu võ, tìm kiếm thông gia, trao đổi bảo vật, mời người tầm bảo vân vân…
Tiệc trà Ẩn Vân được tổ chức ở ven hồ Ẩn Vân, trung tâm đảo Ẩn Vân, trước hồ có rất nhiều cửa ải để đề phòng người không được mời trà trộn vào trong.
Xung quanh hồ có rất nhiều bàn trà đẹp đẽ.
Trên hồ có hoa sơn trà và hoa sen, còn có tầng tầng sương mù, phối hợp với những ngọn núi sừng sững bên hồ tạo ra một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này.
Đã dần có một số thanh niên tài tuấn đến, bọn họ đang túm năm tụm ba nói chuyện, hoặc là ngồi một mình bên cạnh bàn trà, thưởng thức trà ngắm phong cảnh.
Trong đó chỗ náo nhiệt nhất là ở khu vực chính giữa hồ, gần như có một hai chục thanh niên tài tuấn, có nam có nữ vây xung quanh một thanh niên.
Thanh niên được vây quanh này mặc một bộ áo bào tím, khí chất không hề tầm thường, trong tay cầm chén trà, khuôn mặt tươi cười.
Người thanh niên này chính là thiếu tông chủ Vương Thần Ngạn của Huyền Diệu Tông.
Những thanh niên tài tuấn vây quanh hắn ta có ai không phải là siêu cấp yêu nghiệt nổi tiếng, có ai không phải là người cực kì kiêu ngạo đâu? Thế mà lại cam chịu vây quanh Vương Thần Ngạn, từ điểm này đã có thể sợ hãi thán phục trước sự ưu tú của Vương Thần Ngạn rồi.
Mà một số thanh niên tuấn kiệt túm năm tụp ba hoặc ngồi một mình ở những bàn trà khác không quen Vương Thần Ngạn thỉnh thoảng đều phải nhìn lén Vương Thần Ngạn một chút, bên trong ánh mắt là vẻ phức tạp cùng kính nể, còn có một vẻ bất lực.
“Cảnh giới Bất Tử tầng một!”
Vậy mà đã là cảnh giới Bất Tử tầng một?
Người đầu tiên đạt tới cảnh giới Bất Tử tầng một trong thế hệ trẻ tuổi?
Chắc chắn là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi nhỉ?
Mọi người vốn cho rằng đã đánh giá cao Vương Thần Ngạn, không ngờ lại vẫn đánh giá thấp.
Trên thực tế những người làm nền hoặc có thể nói là tùy tùng vây quanh Vương Thần Ngạn cũng đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì hơn nửa tháng trước Vương Thần Ngạn còn lo lắng bàn bạc cách để Huyền Diệu Tông tiêu diệt ma nữ Tô Ly ở tiệc trà Ẩn Vân nửa tháng sau, khi đó Vương Thần Ngạn còn chưa có đạt tới cảnh giới Bất Tử.
Lúc này mới có nửa tháng mà đã lên cảnh giới Bất Tử rồi?
Đậu má.
Đúng là quá chấn động.
Thay đổi cái nhìn của võ đạo.
Yêu nghiệt cũng không yêu nghiệt được như thế.
Đương nhiên mặc dù vô cùng rung động, nhưng mọi người lại thấy vui mừng nhiều hơn, Vương Thần Ngạn càng mạnh, đương nhiên đám tùy tùng và người có quan hệ tốt với Vương Thần Ngạn như bọn họ sẽ có được không ít chỗ tốt.
“Bản công tử nhận được tin tức, lần này người của Tiên Âm Cốc tới đây chính là Mạt Cầu và Tô Ly”, Vương Thần Ngạn cười nói.
“Cái gì?”, đám người xung quanh hắn ta đều kinh ngạc…
Bình thường mà nói, Tô Ly cầm bảo tàng Chuẩn Đế trong tay, Tiên Âm Cốc không thể để Tô Ly ra khỏi Tiên Âm Cốc được.
Nhỡ may làm mất bảo tàng Chuẩn Đế thì sao?
Tiên Âm Cốc lấy đâu ra tự tin?
“Tiên Âm Cốc phái không ít trưởng lão đi theo Tô Ly và Mạt Cầu”, Vương Thần Ngạn lại nói: “Nhưng mà không cần sợ hãi, thế hệ trước của Tiên Âm Cốc không dám ra tay với chúng ta, bởi vì đây là chuyện của thế hệ đồng lứa, nếu như ra tay, trưởng lão Huyền Diệu Tông của chúng tôi cũng sẽ tới”.
Nụ cười của Vương Thần Ngạn có chút nghiền ngẫm.
Một hai chục tên xung quanh cũng cười tươi như hoa: “Vậy chẳng phải là Tô Ly đang đưa bảo tàng Chuẩn Đế tới cửa ư? Không có thế hệ trước của Tiên Âm Cốc giúp đỡ, làm sao ma nữ Tô Ly kia có thể bảo vệ được bảo tàng Chuẩn Đế? Một mình cậu chủ Ngạn ra tay cũng có thể tuỳ tiện bóp chết ma nữ Tô Ly kia rồi”.
“Không không không, không thể quá mức xem nhẹ, nhất là Mạt Cầu đi theo Tô Ly, mặc dù kẻ này rất khiêm tốn, nhưng lại không thể xem nhẹ được”, Vương Thần Ngạn trầm ngâm nói, bên trong ánh mắt có một vẻ chờ mong: “Hy vọng Mạt Cầu này có chút thực lực, đừng để người ta phải thất vọng”.
Đúng lúc này.
Không biết là ai khẽ nói một câu: “Thiếu cốc chủ Tô Ly và con trai cốc chủ Mạt Cầu của Tiên Âm Cốc đến”.
Cùng lúc đó, lại có người hô: “Truyền nhân mới của Võ Tông - Vân Thanh Thanh và bạn của Vân Thanh Thanh - Tô Minh, đến”.
Ngay lập tức, đám yêu nghiệt của các thế lực ẩn thế đỉnh cao đang thưởng thức trà bên hồ hoặc là đứng lên, hoặc là quay đầu lại, dù sao đều nhìn về phía cửa bên ngoài hồ.
Tô Ly thì không cần nói, đó là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi gần đây, nghe đồn cô ấy vô cùng tàn nhẫn, khát máu, có thể so sánh với ma đầu, thiên phú cũng cực kì yêu nghiệt, hơn nữa còn rất nhỏ tuổi, nhìn qua mới chỉ đến 20 tuổi thôi.
Mặc dù Mạt Cầu quá vô danh, không tính là có tên tuổi, có lẽ chỉ đủ để đi cùng Tô Ly đến đây, hơn nữa hắn ta là con trai duy nhất của cốc chủ Tiên Âm Cốc - thế lực ẩn thế cao cấp, đương nhiên cũng khiến người ta vô cùng hiếu kỳ.
Mà trên thực tế Vân Thanh Thanh và Tô Minh đến từ Võ Tông lại không nổi tiếng lắn, cơ bản là không có ai biết, còn xa lạ hơn cả người xa lạ, nhưng tên tuổi của Võ Tông lại đủ lớn.
Nếu như quay ngược thời gian lại tám mươi nghìn năm một trăm nghìn năm trước, Võ Tông chính là thế lực ẩn thế đứng đầu thế giới Tiểu Thiên, những nhân tài mới nổi như Huyền Diệu Tông và Tiên Âm Cốc căn bản không thể so sánh với Võ Tông, mặc dù trong mấy chục nghìn năm gần đây Võ Tông có chút hiu quạnh, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, Võ Tông vẫn vững vàng chiếm vị trí thế lực ẩn thế đỉnh cao, mà truyền nhân của Võ Tông mỗi một thời đại đều được người ta chú ý, huống chi đây là lần đầu tiên truyền nhân mới của Võ Tông là Vân Thanh Thanh công khai lộ diện.
Chương 488: Gặp nhau
Trước cổng thái hồ.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh đến từ trên lưng của Tử Hỏa Ưng, Tử Hỏa Ưng đến, cũng thể hiện rõ ràng nguồn lực đáng sợ của Võ Tông, cũng coi như tạo uy thế mạnh mẽ cho Vân Thanh Thanh, phía trước và sau hồ, thậm chí toàn bộ những người không có tư cách tham gia tiệc trà đứng nhìn từ xa đều vô cùng kính sợ nhìn Hỏa Tử Ưng.
Sau khi Hỏa Tử Ưng diễu võ dương oai, dành thể diện cho Võ Tông, liền hóa thành một luồng hào quang tím đỏ, vút lên bầu trời, tạm thời ẩn nấp.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh lấy thư mời ra, đi vào trong thái hồ.
Nhưng ánh mắt của Tô Minh lúc này lại dừng lại, nhìn chằm chằm hai người ở phía trước anh không xa, nói một cách chính xác, một nam một nữ, nói chính xác hơn, là anh nhìn cô gái đó.
“Ly Nhi!!!”, Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói, có phần kích động.
Thực ra Tô Ly càng kích động hơn Tô Minh, dù thế nào cô ấy cũng không ngờ lại gặp được anh trai mà cô ấy ngày nhớ đêm mong trong tiệc trà Ẩn Vân…
Như nằm mơ vậy.
Trong nhận thức của cô ấy, anh trai vẫn ở tầng trái đất mới đúng, sao lại đến thế giới Tiểu Thiên? Hơn nữa, còn đại diện cho Võ Tông đến buổi tiệc của thế hệ thanh niên thế lực ẩn thế đỉnh cao này, quá sốc…
Dường như cô ấy đã đánh giá thấp anh trai của mình.
“Đã là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ rồi? Rốt cuộc anh làm được thế nào?”, Tô Ly hơi thộn mặt, tuy cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ của anh trai không bằng thiếu niên tài năng tham gia tiệc trà Ẩn Vân có mặt ở đây, nhưng Tô Ly biết rõ, anh trai có thể chiến đấu vượt cấp, có lẽ, sức chiến đấu thực tế của anh trai đã có thể sánh được với những thanh niên tài năng cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ? Huống hồ, anh trai mới hai mươi tuổi, độ tuổi này, đâu chỉ thế hệ thanh niên? Thực sự vô cùng trẻ.
Cơ thể Tô Ly run lên, khi nghe thấy anh trai gọi tên mình, cô ấy chỉ ước trực tiếp quay đầu, lao về phía Tô Minh, ôm chặt anh trai.
Nhưng lý trí nói với cô ấy, không được!
Tuyệt đối không được!
Nếu không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm…
Bởi vì, cô ấy có kho tàng Chuẩn Đế, sớm đã trở thành con dê béo trong mắt tất cả mọi người, không biết có bao nhiêu người âm thầm muốn giết chết cô ấy, cướp kho tàng Chuẩn Đế, bao gồm cả Mạt Cầu cùng mình đến tham dự tiệc trà Ẩn Vân.
Lúc này, nếu để lộ Tô Minh là anh trai của mình, Tô Minh cũng sẽ trở thành mục tiêu của mọi người!!!
Bị mình liên lụy.
Quyết không được nhận Tô Minh là anh trai trước ánh mắt của mọi người.
“Tốt nhất, có thể tìm được cơ hội, giao kho Tàng Chuẩn Đế cho anh trai trước, sau đó anh trai rời khỏi tiệc trà Ẩn Vân, còn mình, cho dù hôm nay có chết tại đây cũng đáng”, Tô Ly nghĩ trong lòng, vốn dĩ lúc lấy được kho tàng Chuẩn Đế, cô ấy đã quyết định giao kho tàng Chuẩn Đế cho anh trai, bây giờ gặp được anh trai, lại càng kiên định với quyết định này.
“Anh ta gọi cô đó, ha ha… anh ta biết cô?”, lúc Tô Ly đang suy nghĩ, Mạt Cầu bên cạnh nhìn Tô Ly một cái, lên tiếng nói với vẻ mặt kỳ lạ, nở nụ cười tràn đầy ánh nắng ấm áp, còn có một chút hiếu kỳ.
“Anh ta nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết anh ta”, Tô Ly nhàn nhạt nói, vừa nói vừa quay đầu đi về phía Tô Minh, lạnh lùng nói: “Ly Nhi mà cũng là cái tên anh gọi được sao? Tôi không quen biết anh”.
Tô Ly nói xong liền quay đầu, đi về phía chỗ bàn trà trong thái hồ…
Câu nói lạnh lùng của Tô Ly khiến rất nhiều người đang hiếu kỳ về quan hệ giữa Tô Minh và Tô Ly mới hiểu ra, thì ra, họ không quen biết??? Hình như tên Tô Minh truyền nhân Võ Tông đó muốn bắt chuyện với nữ ma đầu Tô Ly?
Lập tức, từng ánh mắt chễ giễu và thích thú nhìn sang Tô Minh, đúng, Tô Ly vô cùng vô cùng vô cùng xinh đẹp, nhưng một thứ rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ như anh cũng dám chủ động bắt chuyện?
Còn dám gọi một tiếng “Ly Nhi”? Tên to gan này, giỏi đấy!!!
Gan to bằng trời cũng không đủ để hình dung.
Khoảng thời gian gần đây, từ khi Tô Ly ra khỏi Tiên Âm Cốc đi rèn luyện, cho đến khi lấy được kho tàng Chuẩn Đế, trong thời gian đó, bàn tay đã nhuốm vô số máu tươi, hơn nữa, ra tay khá là khá là tàn độc.
Đừng nói người cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, nghe nói, còn có cả người giới Chân Thánh hậu kỳ, đều chết thảm trong tay nữ ma đầu này.
“Võ Tông đúng là ngày càng hiu quạnh”, Vương Thần Ngạn đặt chén trà xuống, nhìn Tô Minh một cái, nhàn nhạt bình luận một câu, hơi cau mày, có chút không thoải mái, rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ cũng tham gia tiệc trà Ẩn Vân, thực sự là hạ thấp đẳng cấp của tiệc trà Ẩn Vân.
Nhưng Vân Thanh Thanh đó, Vương Thần Ngạn chỉ nhìn một cái, lại cảm thấy ngạc nhiên, không chỉ là dung mạo, còn có ý chí võ đạo!
Căn cơ đáng sợ của Võ Tông chính là ở ý chí võ đạo truyền thừa hàng tỷ năm.
Tuy Vân Thanh Thanh còn trẻ, cảnh giới cũng chỉ là cảnh giới bán bộ Chân Thánh, nhưng ý chí võ đạo vẫn khiến người ta kinh sợ, Vương Thần Ngạn ngầm phát hiện được ý chí võ đạo của Vân Thanh Thanh cao hơn rất nhiều rất nhiều so với ý chí võ đạo về phẩm chất của bất kỳ truyền nhân Võ Tông nào.
Trên thực tế, cũng là vì Vân Thanh Thanh vừa vào Võ Tông, vừa kế truyền được ý chí võ đạo, còn chưa hòa nhập, thông suốt hoàn toàn, nếu không, cũng không đến nỗi để lọt khí tức của ý chí võ đạo ra ngoài, bị người ta dễ dàng phán đoán ra tầng cấp của ý chí võ đạo.
Chương 489: Vương Thần Ngạn
"Sư muội, em không biết tên nhãi kia thật à?", Mạt Cầu thấy Tô Ly đang bước nhanh về phía tiệc trà Ẩn Vân thì không khỏi mỉm cười nghiền ngẫm, người khác có lẽ nghĩ rằng Tô Minh to gan lớn mật tiếp cận Tô Ly, nhưng hắn ta cảm thấy mối quan hệ giữa Tô Minh và Tô Ly không đơn giản như vậy, đầu tiên, hắn ta cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Tô Ly hơi dao động, tuy rằng cô ấy nhanh chóng che giấu nó, ngoài ra, cả hai đều họ Tô, tất cả đều chỉ là trùng hợp sao?
Tô Ly không đáp lời Mạt Cầu, đáy lòng cô càng thêm kiêng dè hắn ta.
Tên Mạt Cầu này, cho dù là EQ hay IQ cũng đều cực kỳ kinh khủng.
Thế nhưng, về mặt võ đạo cũng không kém cạnh gì.
Dù trong thế hệ trẻ ở các thế lực ẩn thế tại thế giới Tiểu Thiên thì cảnh giới bán bộ Bất Tử cũng là số một số hai.
Hơn nữa, Tô Ly gần như chắc chắn rằng, cảnh giới bán bộ Bất Tử của Mạt Cầu có khả năng còn mạnh hơn nữa, bởi lẽ, hắn ta cho cô một cảm giác rất nguy hiểm thậm chí là mùi vị của cái chết, đó là cảm giác mà cảnh giới bán bộ Bất Tử bình thường không làm được.
"Giả vờ không biết mình sao? Hình như em ấy gặp vấn đề gì rồi?", lúc này, Tô Minh không dây dưa gọi Tô Ly là em gái, anh không phải đồ ngốc.
Hiển nhiên là lúc này em gái không muốn quang minh chính đại thừa nhận quan hệ với mình.
Rốt cuộc là vì sao?
Tô Minh quyết định đứng xem trước rồi tính sau.
"Anh Tô này, cô ấy là...", Vân Thanh Thanh tò mò, hỏi khẽ.
"Là em gái tôi", Tô Minh dùng âm thanh chỉ hai người nghe được trả lời không hề do dự, không giấu giếm gì.
Sau đó, Vân Thanh Thanh và Tô Minh bước vào tiệc trà.
"Ha ha ha, cuối cùng thì cô Tô Ly đây đã tới rồi, chúng tôi đều rất mong đợi cô đến đấy, khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của cô Tô Ly vang xa lắm", Vương Thần Ngạn đứng lên, cười tươi, thốt lời ca tụng, như thể hai người là bạn bè lâu ngày không gặp, rồi hắn ta vương tay, bày ra tư thế mời: "Mời cô Tô Ly và anh Mạt vào".
Vương Thần Ngạn mời Tô Ly và Mạt Cầu đến bàn trà của hắn ta.
Một bàn trà có khoảng hai mươi hoặc ba mươi chỗ ngồi.
Vương Thần Ngạn và một vài người của hắn ta đang ngồi ở bàn trà giữ hồ.
Việc nên làm thì phải làm.
Nên việc hắn ta mời Tô Ly và Mạt Cầu là hợp tình hợp lý, không nói đến thực lực của cả hai rất cao cường, chỉ một điểm đến từ Tiên Âm Cốc là đủ rồi, cùng là thế lực ẩn thế đứng đầu thế giới cũng chia thành nhiều đẳng cấp, mà Tiên Âm Cốc chính là ở đẳng cấp hạng nhất.
Tô Ly và Mạt Cầu không chần chừ, cả hai bay tới bàn chính, rồi ngồi xuống đối diện với Vương Thần Ngạn.
"Anh Tô, cô Vân, mời vào", sau đó, Vương Thần Ngạn quay đầu liếc nhìn Tô Minh và Vân Thanh Thanh, tuy đều là tươi cười, thái độ dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời, nhưng lại ra dáng ta đây là chủ nhân.
Tô Minh và Vân Thanh Thanh đi tới, ngồi xuống bàn.
"Tiểu Kỷ, Hoàng Tấn, Diêu Quảng, mấy người lui ra đi", sau khi Tô Minh và Vân Thanh Thanh an toạ, hắn ta nói với mấy người trong đó, giọng điệu giống như cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Mà mấy kẻ bị điểm danh kia không có một chút bất mãn nào cả, họ chỉ đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Vương Thần Ngạn không dám làm bậy, bàn chính này, ai có thể ngồi, ai không thể ngồi đề có quy định của nó, trong đám tay chân của hắn ta, cùng lắm chỉ có một nửa là có tư cách ngồi đó.
"Anh Tô Minh, cô Vân, cô Tô Ly, anh Mạt, các vị đều là lần đầu tiên tham dự tiệc trà Ẩn Vân, có lẽ không quen biết chúng tôi, ha ha ha, các vị, trước tiên, tôi sẽ giới thiệu một chút", Vương Thần ngạn nói.
"Thiếu tông chủ của Tuần Dương Tông, Tuần Chiến!"
"Đệ tử chân truyền của Cửu Nhĩ Môn, Vương Bộ Hoan".
"Thiếu tông chủ của Lập Hoang Tông, Lâm Diệc".
...
Vương Thần Ngạn vừa giới thiệu, bảy tám người thanh niên ngồi ở bàn chính lần lượt đứng lên, tự giới thiệu bản thân.
Tô Minh thấy thế, ánh mắt anh chợt lóe, thú vị đấy, tên Vương Thần Ngạn này ra dáng bản thân mình là chủ nhân.
Nên biết một điều, tiệc trà Ẩn Vân này vốn không hề có chủ nhân.
Bảy tám thanh niên cảnh giới Chân Thánh trung kỳ, hậu kỳ này, không ai thua kém Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh, ai cũng có thể giết chết Vân Thanh Thanh trong nháy mắt ai cũng đều là thiên tài yêu nghiệt,...
Ấy thế mà bọn họ đều cam tâm tình nguyện nghe lời Vương Thần Ngạn.
Tô Minh trầm tư quan sát hắn ta, đáy lòng anh chấn động.
Chỉ bằng một điểm này thôi, người này không đơn giản, vô cùng không đơn giản!
"Trước khi đến đây, đại trưởng lão có nói với tôi, thiếu tông chủ của Huyền Diệu Tông rất có khả năng là một vị cao thủ từ thời thượng cổ chuyển sinh đến đây, bảo chúng ta không cần xảy ra mâu thuẫn không đáng có", Vân Thanh Thanh nói nhỏ bên tai Tô Minh.
Bên kia, Tô Ly nhìn thoáng qua thấy dáng vẻ thân mật của anh trai mình với Vân Thanh Thanh, cô ấy thầm nghĩ, lẽ nào, truyền nhân của Tiên Võ Tông, Vân Thanh Thanh là người phụ nữ của anh trai mình sao?
Cao thủ chuyển sinh đến sao? Tô Minh biết điều đó.
"Anh Mạt, mời anh, phẩm chất trà năm nay không tồi đâu", đúng lúc ấy, Vương Thần Ngạn bỗng nhiên nói với Mạt Cầu, còn nâng chén trà lên, rồi uống một hơi cạn sạch như uống rượu.
Tô Ly hơi bất ngờ, Mạt Cầu quen biết Vương Thần Ngạn ư?
"Anh Vương này, sau khi từ biệt hơn mười năm, anh Vương vẫn đi trước tôi như xưa", Mạt Cầu cười nói, thứ hắn ta nhắc đến chính là cảnh giới võ đạo...
Đây là lời nói thật, bản thân Mạt Cầu cũng không ngờ rằng Vương Thần Ngạn thế mà đã đến cảnh giới Bất Tử!
Điều này thật khó tin.
Tuy bản thân hắn ta là cảnh giới bán bộ Bất Tử, nhưng nếu muốn xóa hai chữ bán bộ kia thì chắc chắn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Vân Thanh Thanh rót cho Tô Minh một tách trà, thoạt nhìn trông không ăn khớp với nơi này lắm, hiển nhiên, bản thân cô là người có thực lực yếu nhất ở bàn này, nên cô hơi căng thẳng.
May mắn thay, Tô Minh ở bên cạnh đã trao cho cô một chút niềm tin và dũng khí.
Chương 490: Không biết xấu hổ
Vân Thanh Thanh rót trà cho Tô Minh, thái độ vô cùng tự nhiên, mặc dù Vân Thanh Thanh cảm thấy không có gì, nó chỉ là một điều rất bình thường thôi, nhưng rất nhiều người cùng bàn đều kinh ngạc.
Danh tiếng truyền nhân của Võ Tông vẫn tương đối đáng sợ.
Mặc dù bây giờ Vân Thanh Thanh còn rất yếu, nhưng ở trong mắt đám người Vương Thần Ngạn, không phải là ai đều có thể hưởng thụ Vân Thanh Thanh rót trà phục vụ, người bạn Tô Minh của Vân Thanh Thanh này lại dám bình thản chấp nhận, ha ha...
Tô Minh uống một hớp linh trà Ẩn Vân 100 nghìn năm, sau đó khen ngợi: “Trà ngon!”
Đúng thật là trà ngon.
Anh vừa dứt lời, liền có thể cảm giác chân khí trong cơ thể đang tăng lên từng chút một.
Đúng là rất đáng để thưởng thức, lại phối hợp với cảnh đẹp của hồ Ẩn Vân này, quá đẹp quá đẹp.
Thấy Tô Minh uống trà uống rất vui vẻ, Vân Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất vui mừng, cứ như là mình có công pha trà, rót trà cho Tô Minh vậy, cô không khỏi rót thêm cho Tô Minh một chén nữa, hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn.
Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tô Minh: “Trà ngon, vậy thì uống nhiều một chút, tôi pha thêm cho anh”.
Đúng là quá nịnh nọt.
Nhìn thấy vậy, Vương Thần Ngạn cũng phải biến đổi sắc mặt, tuy không đến mức ghen ghét, nhưng cũng rất khó chịu, truyền nhân Võ Tông có địa vị rất cao, nói một cách không khách khí, cho dù Vương Thần Ngạn hắn ta muốn kết hôn với một truyền nhân Võ Tông cũng phải tốn rất nhiều công sức, còn chưa chắc có thể thành công.
Kết quả bây giờ truyền nhân Võ Tông là Vân Thanh Thanh lại đang lấy lòng một tên rác rưởi cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ không biết đến từ đâu!
Quả thật làm cho người ta phải khó chịu.
“Anh Tô Minh cũng là người của Võ Tông sao?”, Vương Thần Ngạn không khỏi hỏi một câu.
“Không phải, chỉ là bạn của Thanh Thanh thôi”, Tô Minh cười nói.
Điều này càng làm cho người ta không nghĩ ra.
Mọi người đều biết Võ Tông rất kiêu ngạo và khép mình.
Có thể đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, trên cơ bản phải là người của Võ Tông!
Một kẻ không phải người của Võ Tông lại đại diện cho Võ Tông tham gia tiệc trà, nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhưng Vương Thần Ngạn không tiếp tục hỏi gì nữa, cũng không tiếp tục nghĩ đến nữa.
Bởi vì mục tiêu và kế hoạch hôm nay đều nhằm vào Tô Ly.
Bảo tàng Chuẩn Đế kia mới là hơn hết.
Vương Thần Ngạn để chén trà xuống, nhìn về phía Tô Ly: “Cô Tô Ly, gần đây có lời đồn là cô đã lấy được bảo tàng Chuẩn Đế, không biết là thật hay là giả?”
Hắn ta hỏi thẳng luôn.
Đôi mắt đẹp của Tô Ly khựng lại, không ngờ rằng Vương Thần Ngạn lại nôn nóng, đột nhiên làm khó dễ như thế.
Bình thường còn phải thưởng thức trà, thậm chí là ngâm thơ đối câu, hay là luận võ luận bàn vân vân...
Kết quả lại giản lược tất cả, đi thẳng vào vấn để luôn?
Bảo tàng Chuẩn Đế đúng là hấp dẫn người ta!
“Không sai”, Tô Ly mở miệng nói, không có gì phải giấu giếm cả, bởi vì cho dù có phủ nhận, đám người Vương Thần Ngạn cũng sẽ không tin.
Tô Ly vừa thẳng thắn thừa nhận, trong phút chốc đám thanh niên tài giỏi ngồi trên bàn chính, thậm chí là những bàn xung quanh đều sáng mắt raq.
Bảo tàng Chuẩn Đế!
Là thứ mà ai nấy cũng đều khát vọng.
“Tô Ly, gần đây trên tay cô đã dính đầy máu tươi, được công nhận là nữ ma đầu, bảo tàng Chuẩn Đế này ở trong tay cô sẽ là một sự uy hiếp với tất cả mọi người! Nhỡ may nhờ có bảo tàng Chuẩn Đế mà thực lực của cô lại tiến bộ vượt bậc, chúng tôi, thậm chí bao gồm cả anh Vương đều có thể gặp nguy hiểm!”, đúng lúc này, thiếu tông chủ Lâm Diệc của mở miệng.
Lời này...
Quá thẳng thắn.
Lâm Diệc vừa mới mở miệng, đám chó săn khác của Vương Thần Ngạn như Vương Bộ Hoan, Tuần Chiến cũng đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sai, cô Tô Ly vốn là kỳ tài ngút trời, lại có bảo tàng Chuẩn Đế gia tăng, cũng không biết thực lực sẽ mạnh đến mức độ nào đâu, nếu cô Tô Ly là một người lương thiện còn đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác cô Tô Ly lại như có ma tính rất nặng, giết người không chớp mắt! Chúng tôi rất lo lắng cho tương lai!”
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Sau đó thì sao?”, Tô Ly đột nhiên cười, đáy lòng toàn là sát ý, thật ra trước khi đến đây cô ấy đã đoán được bảo tàng Chuẩn Đế sẽ khiến người ta phải đỏ mắt, buổi tiệc trà hôm nay sẽ không được yên ổn, nhưng lại không nghĩ tới đám người do Vương Thần Ngạn cầm đầu lại không biết xấu hổ thản nhiên nói đạo lý như thế.
“Sau đó tôi cảm thấy cô Tô Ly có thể giao bảo tàng Chuẩn Đế ra cho anh Vương giữ hộ, đợi đến bao giờ cô Tô Ly tiêu trừ hết ma tính, không còn tùy tiện lấy mạng người nhuốm máu tươi nữa thì hãy đi tìm anh Vương lấy bảo tàng về, như thế nào?”, Lâm Diệc cười nói: “Anh Vương được công nhận là chính trực, lương thiện, nhân phẩm được đảm bảo đầy đủ, giao bảo tàng Chuẩn Đế cho anh Vương huynh, cô Tô Ly có thể hoàn toàn yên tâm”.
Dùng đạo lý thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực.
Đây là cách mà đám người Vương Thần Ngạn đã bàn bạc trước.
Diệt ma còn không phải là vì lấy được bảo tàng Chuẩn Đế trong tay Tô Ly sao? Nhỡ may Tô Ly có ánh mắt, trực tiếp giao bảo tàng Chuẩn Đế ra thì sao? Như vậy cũng không cần phải diệt ma nữa.
Vì thế mới có một màn thuyết phục trắng trợn này.
“Đúng là không biết xấu hổ”, Vân Thanh Thanh thấp giọng nói với Tô Minh ở bên cạnh, thật sự là đổi mới cái nhìn.
Giao bảo tàng cho Vương Thần Ngạn giữ hộ??? Buồn cười.
Có nhân phẩm hay không là dựa vào miệng mà có sao?
Mặc dù Vân Thanh Thanh vừa gia nhập Võ Tông không lâu, cũng không hiểu nhiều về thế hệ trẻ tuổi của các thế lực ẩn thế ở thế giới Tiểu Thiên, nhưng cũng đã nghe nói về Vương Thần Ngạn, nghe nói rằng thiên phú và thực lực của người này khá chấn động, thậm chí là không ai sánh bằng, nhưng mà nhân phẩm.
Ha ha...
Đại trưởng lão đánh giá người này là: Tâm cơ thâm trầm, dã tâm quá lớn!
Bây giờ được gặp một lần, quả thật là như thế.
Ngược lại Tô Minh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, phòng ngừa, chỉ là ăn dưa quần chúng, chỉ là đang xem kịch...
“Tôi là ma đầu? Khát máu thích giết người?”, Tô Ly lẳng lặng nhìn về phía Lâm Diệc, nghiêm túc mở miệng hỏi.
“Không sai, cô Tô Ly mới gia nhập Tiên Âm Cốc không được bao lâu, chắc mới được khoảng một năm, trong năm đó cô Tô Ly tu luyện ở Tiên Âm Cốc hơn mười tháng, mà mấy tháng gần đây cô lại ra bên ngoài Tiên Âm Cốc rèn luyện, nhưng theo thống kê chỉ trong mấy tháng đó đã có không dưới 100 người chết trong tay cô Tô Ly”, Lâm Diệc lên tiếng nói, có một chút nghiền ngẫm.