-
Chương 166-170
Chapter 166 Cuối cùng cũng về tới nhà
Thẩm Tân Lan vui cười hớn hở, vừa phơi quần áo vừa nói chuyện với người phụ nữ kia.
“Mẹ, con muốn mua một chiếc ô tô đồ chơi, mẹ cho con tiền mua nhé.” Lúc này, một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi chạy tới. Cô bé mặc chiếc áo bông, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất hoạt bát đáng yêu.
“Mua xe đồ chơi gì nữa? Không phải mẹ đã mua cho con một chiếc rồi sao?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nhìn con gái mình. Mặc dù bây giờ điều kiện của gia đình bà đã tốt hơn trước kia một chút, nhưng bà còn phải để dành tiền sau này cưới vợ cho con trai.
“Chiếc xe kia hỏng từ lâu rồi, Tiểu Bàn cũng có xe đồ chơi mới, chỉ mỗi mình con không có.” Cô bé không được mẹ cho tiền thì uể oải nói.
Thẩm Tân Lan nói “Ngoan, để mẹ làm xong việc rồi dẫn con đi mua!”
Cô bé thấy mẹ trả lời qua loa, bực mình nói “Hừ ! Con không cần mẹ mua nữa, đợi anh về, con muốn anh dẫn con đi mua!”.
"Tít tít!"
Đột nhiên tiếng xe ô tô "Tít tít!" vang lên, một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng lái vào trong tiểu khu.
Ngày mùa đông nhiệt độ hạ thấp nên mọi người đều thích phơi nắng ở bên ngoài, khi thấy một chiếc xe sang trọng như vậy thì mọi người đều vây tới xem.
Một bác lớn tuổi nói “Xe đẹp quá!”. Bác cũng không biết là xe gì, nhưng cảm thấy rất đẹp.
Một thanh niên trong tiểu khu nói “khi nào có tiền tôi phải mua chiếc xe như vậy.”
Bên cạnh có người am hiểu về xe và nhận ra hiệu xe, khinh bỉ nói “Thôi được rồi, anh biết xe này bao nhiêu tiền không? Anh mua nổi sao?”.
“Đây là dòng xe BMW6, ít nhất đến hai triệu!”
Đám đông nổ tung ngay lập tức.
Có người phụ nữ nói “Oa! Hai triệu à, có thể mua được tận mấy căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách ở ngoại ô đấy.”
“Không biết là gia đình nào giàu vậy, có thể mua được chiếc xe tới hai triệu.”
Một người phụ nữ trẻ ngưỡng mộ nói “Chị Thẩm, chị xem chiếc BMW kia đẹp quá đi, họ nói là nó có giá tới hai triệu lận đó!”.
Thẩm Tân Lan cũng nhìn chiếc xe một cách ngưỡng mộ, bà nghĩ trong lòng, không biết khi nào mới có thể mua một chiếc xe như vậy cho con trai mình.
Đột nhiên, sắc mặt Thẩm Tân Lan thay đổi, con gái bà đang chạy tới chiếc xe đó, còn nghịch ngợm mà muốn sờ lên nó. “San San, con làm gì vậy?”
Trong lòng bà lo sợ, bà đã nghe qua rất nhiều tin tức như vậy, có đứa bé làm hỏng linh kiện nào đó trên xe sau đó phải bồi thường một số tiền khủng.
Chiếc BMW này giá hai triệu, nếu mà làm hỏng thì rắc rối to rồi.
Thẩm Tân Lan lập tức chạy qua kéo con bé về.
San San phấn khởi nói “Mẹ ơi, chiếc xe này to quá, to hơn xe đồ chơi của đám tiểu Bàn!”
Thẩm Tân Lan liền nghiêm túc dặn cô bé “San San, mẹ nói với con, không được đụng vào chiếc xe này, con làm hỏng rồi chúng ta không đền nỗi đâu!”
“Dạ!” Cô bé chán nản gật đầu, không còn hưng phấn như trước nữa.
Lúc này, chiếc BMW cuối cùng cũng đã ngừng hẳn tại bãi đỗ xe, sau khi cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một thanh niên rất thanh tú.
“Tiểu, tiểu Thiên...”, Thẩm Tân Lan sững sờ, muốn la lên, nhưng câu nói tới miệng lại ngưng lại, người thanh niên này tuy nhìn rất giống con trai bà, nhưng con trai bà là một chàng mập, lại không có tiền, làm sao mà mua nổi chiếc xe như vậy chứ.
San San rất phấn khích, chạy ngay tới chỗ người thanh niên đó. Cô bé chỉ nhìn qua liền nhận ra là anh mình ngay. “Anh ơi!”
Thẩm Tân Lan vội vã gọi cô bé “San San!”
Không ngờ là người thanh niên đó liền ôm cô bé lên, cười dịu dàng bước tới bên Thẩm Tân Lan, vừa cười vừa gọi “Mẹ, con về rồi!”
Thẩm Tân Lan sửng sốt, ngớ ra nhìn Dương Thiên. Người trước mặt thật sự là con trai của bà sao, ốm hơn hẳn, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng của một chàng mập, với lại dáng vóc còn trông có vẻ cao hơn.
“Tiểu Thiên!”, Thẩm Tân Lan kích động gọi ra, nước mắt chảy dài trên mặt bà.
Người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh với chút câu nệ, thận trọng hỏi “Chị Thẩm, anh này là con của chị hả?”
Thẩm Tân Lan tự hào trả lời “Đúng vậy! Đây là con trai tôi tiểu Thiên!”
Người phụ nữ trẻ đó ngưỡng mộ nói “Con trai chị thật giỏi, mới học đại học nửa năm đã mua được xe rồi, còn đẹp trai như vậy nữa! Chị Thẩm, chị thật sự có phúc đó!”
Chị nghĩ trong lòng, lát về nhà nhất định sẽ dặn con trai mình cố gắng học tập, kỳ nghỉ đông này chị phải đăng ký thêm mấy lớp học thêm cho nó, để nâng cao thành tích học tập, giống như Dương Thiên trước mặt vậy, sau này thi được một trường đại học tốt, kiếm tiền mua xe.
Bên cạnh có người ngạc nhiên nói “Đây là Dương Thiên con trai của Thẩm Tân Lan à? Trước đó còn là rất mập mạp mà?”
Có người cảm khái “Đúng rồi, không chỉ ốm hơn, còn cao hơn nữa, đúng là khác trước rất nhiều!”
Những ai quen biết với Thẩm Tân Lan điều chạy tới chào hỏi, trên mặt bà đầy vẻ tự hào.
Dương Thiên cũng vừa cười vừa nói chuyện với mọi người.
Dương Thiên cười nói với mẹ hắn “Mẹ, con có mua rất nhiều quà, đều đang ở trong xe.”
San San háo hức “Anh ơi, anh có quà cho San San không?”
“Đương nhiên có, còn rất nhiều nữa đó!”, Dương Thiên nhéo mũi em gái mình cười nói.
“Oa a!” San San mừng rỡ, nhảy từ trên người hắn xuống, liền chạy lên xe tìm quà của mình.
Thẩm Tân Lan thấy con gái không ngừng leo lên leo xuống trên xe, làm cho xe bị dơ hết, đau lòng nói “San San, đây là xe mới của anh con, đừng làm hỏng đó!”
Chapter 167 Ấm áp
Dương Thiên vừa cười vừa mở cốp sau xe ra, trong đó chất đầy quà “Mẹ, không sao đâu, chất năng của xe này tốt lắm! Chỉ cần không dùng búa sắt gõ đập thì sẽ không hư đâu!” .
Trong số những món quà này, nổi bật nhất chính là một củ nhân sâm khổng lồ, củ sâm dài hơn nửa mét, thân toàn đều là rễ, mang đầy dấu vết của thời gian. “Chà! Củ nhân sâm to quá!”.
Mấy người già có kinh nghiệm nhìn củ sâm đầy kinh ngạc nói “Củ nhân sâm này ít nhất cũng mấy trăm năm rồi đi?” .
Dương Thiên nghe xong lời này, cười thầm trong lòng. Đây là một cây nhân sâm ngàn năm, hắn đặc biệt lấy ra chuẩn bị cho cha mẹ bồi bổ cơ thể. Trước đó, hắn cũng đã gửi về một cây hà thủ ô ngàn năm cho cha mẹ sử dụng. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Tân Lan bây giờ, sức khỏe rất tốt, chắc là đã sử dụng hết cây hà thủ ô đó rồi.
Dương thiên tiện tay ném củ nhân sâm cho em gái hắn.
Cô bé ôm lấy cây nhân sâm to, như là ôm lấy một món đồ chơi, tay chân vụng về, hưng phấn chạy đi chạy lại.
Có người ngưỡng mộ nói “Xem ra nhà lão Dương đã phát tài rồi!”
Có một ông lão dặn cháu mình “Con à, con nhất định phải chăm chỉ học tập, để giống như anh Dương Thiên này, có thể thi đỗ vào trường đại học tốt, thì mới có khả năng mua được một chiếc xe đẹp như vậy!”.
“Con biết rồi ông ạ, con nhất định sẽ học tập thật tốt, để tương lai kiếm thật nhiều tiền!”.
……
Mang về rất nhiều quà, Dương Thiên và Thẩm Tân Lan phải đi lại nhiều chuyến mới có thể khiêng hết quà vào.
Những thứ này ngoài đồ ăn và quần áo ra, còn có một số thứ lặt vặt như rất nhiều đồ chơi trẻ em, với cả cây nhân sâm ngàn năm.
San San cầm lấy những chiếc áo khoác nhỏ của mình, vui mừng chạy đi chạy lại “Oa oa, có áo mới mặc rồi!”
Những chiếc áo khoác này đều là hàng hiệu, kiểu dáng rất đẹp, mỗi chiếc đều có giá tới vài ngàn.
Tuy là giá rất cao, nhưng Dương Thiên không hề tiếc. Vì bây giờ tiền của hắn hầu như xài không hết, cho nên rất muốn cải thiện cuộc sống của gia đình mình.
Một lúc sau, San San đi ra khi đã thay một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng cùng đôi giày da nhỏ mà Dương Thiên mua cho bé, cô bé trông như một nàng công chúa nhỏ.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng San San cũng rất ham đẹp, cô bé ngóng lòng đợi lời khen của mẹ và anh trai. “Mẹ, anh ơi, con đẹp không?”
Dương Thiên cười nói "Đẹp lắm! San San nhà chúng ta là đẹp nhất!"
Thẩm Tân Lan cười nói “San San, không phải con muốn anh con dẫn con đi mua xe đồ chơi sao?”
San San giọng đầy tự hào "Hứ! Anh mua cho con rất nhiều đồ chơi rồi, con không muốn xe đồ chơi nữa!".
Dương Thiên đã mua rất nhiều đồ chơi, có cả máy bay điều khiển từ xa cho San San.
Không nhìn thấy cha hắn, Dương Gia Quốc, hắn bèn hỏi “Mẹ, sao cha vẫn chưa về?”
Thẩm Tân Lan bất mãn nói “Cha con suốt ngày ở trong trại nuôi tôm hùm của ông ấy, sắp tẩu hỏa đến nơi rồi!”
Trại nuôi tôm hùm còn là do hắn gợi ý cho cha hắn, nghe cách nói của mẹ hắn, trại nuôi tôm chắc làm ăn rất khá.
Thẩm Tân Lan hỏi với giọng điệu lo lắng “Đúng rồi, tiểu Thiên sao con ốm xuống nhiều thế, còn tiền đâu ra nhiều vậy?”
Riêng chiếc xe đó cũng đã có giá hai triệu rồi, Thẩm Tân Lan mặc dù tin tưởng vào con trai mình nhưng bà vẫn lo lắng Dương Thiên sẽ đi vào con đường xấu.
Dương Thiên từ đầu đã nghĩ sẵn lời giải thích và chậm rãi nói với Thẩm Tân Lan "Mẹ, không phải từ đầu con vẫn luôn theo phương pháp trị liệu y học cổ truyền sao! Con vẫn luôn kiên trì phương pháp này khi học đại học, nên rất nhanh đã trở lại bình thường. Còn về tiền bạc, là do con cùng bạn học đến núi Trường Bạch chơi trong một kỳ nghỉ, khi đó con may mắn phát hiện ra một nơi bí ẩn có rất nhiều như là nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô ngàn năm. Không phải trước đây con cũng có gửi về về một cây hà thủ ô ngàn năm cho mẹ và cha con sao? Con đã tìm thấy nó ở đó đấy, cây này cũng vậy, còn rất nhiều thứ khác con đều bán rồi, bán được rất nhiều tiền nữa!”.
Thẩm Tân Lan gật đầu và không có nghi ngờ gì “Ồ, là như vậy sao.” . Trên tin tức cũng có rất nhiều du khách cũng từng phát hiện ra nhân sâm và làm giàu trong vòng một đêm.
Bà nhìn Dương Thiên nói : “Tiểu Thiên, con nói thật với mẹ, giờ con có bao nhiêu tiền?”.
Dương Thiên suy nghĩ rồi nói “Bây giờ con có 100 triệu!”. Không phải là hắn không muốn nói ra số tài sản thật có của mình, vì sợ sẽ dọa tới cha mẹ mình. 100 triệu đã là quá nhiều rồi, và nó nằm trong phạm vi cha mẹ anh có thể chấp nhận được.
Thẩm Tân Lan nghe hắn nói có nhiều tiền như vậy, hết cả hồn, liền dặn dò hắn “Tiểu Thiên, con đừng bao giờ cho người ta biết được là con có nhiều tiền như vậy!”
Dương Thiên gật đầu và nói: "Mẹ, giờ con đã mua một biệt thự lớn ở thành phố Hải, con muốn đón cha mẹ và San San đến đó ở, về việc học của San San con cũng có cách giải quyết, mẹ nghĩ sao?"
Thẩm Tân Lan cười nói: "Tiểu Thiên, mẹ và cha con đã sống ở huyện A này mấy chục năm rồi, nhà của chúng ta ở đây, sao mà đi nơi khác được! Con có lòng là được rồi! Chờ khi nào San San học đại học thì sẽ tới chỗ con ở, còn mẹ và cha con muốn ở lại đây, không muốn đi đâu cả.”
Dương Thiên khuyên bà “Nhưng mà mẹ, nền kinh tế bên thành phố Hải phát triển hơn, điều kiện sống cũng tốt hơn, cha mẹ qua tới đó sẽ làm quen nhanh thôi! Như vậy gia đình chúng ta mới có thể sống chung với nhau được!”
Thẩm Tân Lan cố chấp nói “Đợi cha con về, con hỏi cha con đi, tóm lại là mẹ sẽ không đồng ý”
Dương Thiên hết cách.
Chapter 168
Đợi tới khi ăn cơm trưa, Dương Gia Quốc cuối cùng đã về.
Khi mở cửa ra thấy Dương Thiên , trên mặt ông nở nụ cười “trong điện thoại nghe mẹ con nói là con thay đổi rất nhiều, tí nữa cha đã không nhận ra con rồi? Bệnh béo phì của con đã khỏi hẳn rồi à?”
Dương Thiên gật đầu cười.
Lúc này, sắc mặt của Dương Gia Quốc hồng hào, trên mặt tràn đầy ý cười, cơ thể rất tốt, thoạt nhìn là biết do tác dụng của cây hà thủ ô ngàn năm.
Trong lúc ăn cơm, Dương Thiên lại nói ra suy nghĩ của hắn.
Dương Gia Quốc lắc đầu nói: "Tiểu Thiên, cha và mẹ con cả đời này đều sinh ra và lơn lên ở huyện A, đã sinh sống quen rồi, cũng không muốn đi đâu hết. Nếu tới sống ở thành phố Hải, sẽ không có người thân bạn bè gì cả, không phải sẽ buồn lắm sao!”
Dương Thiên đành phải nén lại những suy nghĩ trong lòng, nghĩ rồi lại nói "Cha mẹ, không phải bây giờ con đã có 100 triệu sao, nếu như cha mẹ thật sự không muốn đi, vậy thì chúng ta đổi căn nhà khác tốt hơn nhé, như là biệt thự ở trong tiểu khu Thư Hương vậy. Chứ như bây giờ ở nhà thuê cũng không tốt lắm.”
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Từ chối việc chuyển đi thành phố Hải với Dương Thiên đã khiến hắn buồn rồi, bây giờ Dương Thiên muốn mua biệt thự, hai người cũng không nỡ từ chối nữa, hiện đã có nhiều tiền như vậy, nếu dùng để mua nhà thì họ thấy cũng nên mua.
Họ nghĩ, tương lai biệt thự này không phải cũng là của con trai họ sao? Làm việc vất vả nhiều năm vậy, mà vẫn chỉ đang ở nhà thuê, họ cũng khao khát có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.
San San vẫn đang ngồi yên lặng nghe nãy giờ, liền vui mừng la lên “Oa a, được ở biệt thự rồi!”.
Thẩm Tân Lan dặn "Tiểu Thiên, mua biệt thự thì thôi, nhưng sau này không được tiêu tiền bừa bãi vậy nữa! Con tiêu tiền như vậy, bao nhiêu cũng không đủ con tiêu."
Dương Thiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên trực tiếp chuyển 50 triệu cho cha mẹ anh: "Cha mẹ, con chuyển 50 triệu cho cha mẹ, cha mẹ không được từ chối nha! Tiền này để chỗ con, con cũng không có tiêu xài gì, cái gì cần cha mẹ cứ dùng, không nên tiết kiệm chuyện ăn uống! ”
“Thằng này!” Bà định nói hắn vài câu. Nhưng nghĩ lại con trai bà không để tâm đến tiền, hay tiêu xài hoang phí. 50 triệu này coi như để dành dùm nó. Khi nào hắn lỡ xài hết 50 triệu kia cũng vẫn còn tiền.
Nghĩ vậy, bà không từ chối nữa, bà nhìn hắn cười nói “Tiểu Thiên, số tiền này mẹ để dành dùm con trước, mai này con cưới vợ hay khi San San lấy chồng hãy sử dụng!”
Dương Thiên bất lực nói “Mẹ số tiền này cần thì mẹ cứ xài, không cần để dành!”. Hiện tại hắn còn có gần 2 tỷ trong thẻ ngân hàng.
Thẩm Tân Lan cười nói “Được rồi, cứ vậy đi, ăn cơm, mấy món này mẹ đều mới mua ở chợ rất là tươi đó.”
Dương Thiên có chút bất lực, nhưng cha mẹ anh cũng đã có 50 triệu trong tay rồi, cho dù hai người sau này không nỡ tiêu xài, nhưng tới lúc cần thì cũng sẽ không thiếu thốn.
Nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ, thấy họ khỏe mạnh không bệnh tật, và đứa em gái hoạt bát dễ thương của mình, trong lòng hắn đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Cha mẹ đã đồng ý mua biệt thự, sau khi ăn cơm xong cả nhà vui vẻ tới phòng giao dịch của tiểu khu Thư Hương.
Chọn lựa rất lâu mới chọn được môt căn biệt thự bốn mặt có ánh mặt trời. Diện tích biệt thự cũng khá lớn, chỉ là nhỏ hơn căn Dương Thiên đã mua ở thành phố Hải, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. So với căn nhà thuê mà cha mẹ hắn ở đã lớn và đẹp hơn rất nhiều.
Biệt thự cao 3 tầng, phía trước còn có một sân vườn, một hồ bơi nhỏ. Xung quanh trải đầy bãi cỏ xanh, môi trường sống rất tốt.
Với lại giá cả cũng phải chăng, chỉ có 9 triệu.
Quan trọng là căn biệt thự này ở rất gần tiểu khu Thư Hương, khoảng cách không bao xa, cha mẹ không có việc gì cũng có thể quay về trò chuyện với mọi người.
San San đầy vẻ mong đợi hỏi “Cha, mẹ, anh ơi, sau này mình sẽ sống ở đây phải không?”
Hắn cười sờ đầu bé “Đúng rồi! từ nay chỗ này sẽ là nhà của chúng ta!”.
“Hay quá!” San San phấn khích chạy lên chạy xuống trong khu biệt thự như một chú chim vui vẻ.
Do Dương Thiên trả tiền một lần, nên thủ tục nhà nhanh chóng hoàn thành, bọn họ liền trả lại căn nhà đang thuê trong tiểu khu Thư Hương và chuyển tất cả đồ đạc quan trọng trong nhà đến biệt thự.
Một người hàng xóm thân thiết giúp Dương Gia Quốc dọn đồ đạc qua đây. Thấy căn biệt thự sang trọng và lớn như vậy, ngưỡng mộ nói "Lão Dương, ông sướng rồi! Tôi còn chưa ở qua căn nhà lớn như vậy!”
Dương Gia Quốc cười nói. Tuy giọng ông khiêm tốn nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tự hào trên mặt “Haha, Lão Lý, con trai ông cũng sắp tốt nghiệp đại học, tới đó nó chắc cũng sẽ mua được một căn nhà như vậy!”
"Thôi đi! Thằng nhóc đó không đòi tiền tôi là tôi mừng rồi!" Lão Lý bất lực nói. Nhìn sang Dương Thiên, trên mặt tràn đầy sự ghen tị.
Lúc trước chỗ bọn họ ai không biết chàng mập Dương Thiên, rất nhiều cô bé nhỏ nhìn thấy anh liền sợ hãi bỏ chạy, sợ tiếp xúc với anh, hơn nữa lúc đó cả nhà Dương Thiên vẫn còn sống trong khu bình dân, điều kiện ở đó tệ như thế nào không khó để tưởng tượng được.
Không ngờ đến bây giờ, chàng béo Dương Thiên không chỉ giảm cân thành công, trở nên ưa nhìn như vậy, mà còn kiếm được nhiều tiền đến thế, không chỉ mua xe, mà còn mua được một biệt thự lớn!
Trước đây, họ là người mà Dương Gia Quốc phải ghen tị, nhưng bây giờ chính họ là người phải ghen tị ngược lại.
Chapter 169 Nhà mới
"Lão Dương à! Con trai ông có bạn gái chưa? Con gái của cô họ tôi mới lên đại học, trông cũng xinh gái lắm nha! Còn chưa có qua bạn trai." Một bà dì háo hức nói.
Điều kiện bây giờ của Dương Thiên đích thị là kim quy tế! Ai mà gả vào nhà họ Dương liền trở thành phú bà. Hơn nữa, không ai trong trong tiểu khu Thư Hương không biết Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan đều là người thân thiện.
“Ha ha, tiểu Thiên bây giờ cũng đã lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều!” Thẩm Tân Lan nói.
Tuy nói là vậy nhưng người khác nghe sẽ biết đây là đang từ chối khéo.
Bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng đã dọn xong mọi thứ, sau đó Thẩm tân Lan đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về, nấu một bàn đầy thức ăn để ăn mừng nhà mới.
Dương Gia Quốc vui vẻ uống lên vài ly và bị Thẩm Tân Lan nói cho một trận, cả nhà đều rất vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Dương Thiên đẩy cửa phòng bước ra, thấy cha mẹ hắn đều đã dậy, mẹ hắn đang chuẩn bị bữa sáng, còn cha hắn Dương Gia Quốc thì đang đọc báo.
"Tiểu Thiên sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm lát nữa?" Thẩm Tân Lan cười nói.
“Con dậy sớm quen rồi!” Dương Thiên cười nói. Sau đó hắn ra ngoài chạy bộ 1 vòng quanh tiểu khu Thư Hương.
Khi Dương Thiên vừa trở về nhà, Thẩm Tân Lan bảo “Bữa sáng xong rồi, tiểu Thiên mau ăn thôi!”
Một lúc sau, em gái hắn San San cũng dậy, bé ngáp dài một cái, trên người còn đang mặc chiếc áo khoác màu hồng mà Dương Thiên mua cho bé mà không nỡ thay ra, y như 1 tiểu công chúa vậy.
“Con đi nha!” San San nhanh chóng ăn cơm xong liền rời khỏi nhà, nói: “Mẹ, con đi tìm mấy người bạn.”
Thẩm Tân Lan bất lực nói “Con bé điên này không thể nào ngồi yên được!”
Nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tính cách của em gái hắn hoạt bát như vậy khá tốt.
Không ngờ một tiếng sau, San San lại chạy về. Theo sau bé là bảy tám đứa trẻ cùng tuổi, một trong số đó có một nhóc béo chỉ mới 12, 13 tuổi, nhưng toàn thân rất béo, ước chừng cũng nặng gần 130 cân. Khi Dương Thiên nhìn thấy nhóc, hắn liền nghĩ đến hắn trước đây.
"Tiểu béo, Viên Viên, Đình Đình mấy bạn xem, đây là nhà mới của mình! Từ giờ mình sẽ sống ở đây!” San San tự hào giới thiệu nhà mình với bạn bè.
"Wow! San San, nhà mới của bạn to và đẹp quá!", một cô bé ngưỡng mộ nói.
"Hứ hứ! Tất cả những thứ này đều là do anh mình mua! Còn nữa quần áo của mình đẹp không? Đều là anh mình mua cho mình đấy!" San San tự hào nói.
Dương Thiên tươi cười đi tới, lấy 1 ít kẹo chia cho mấy đứa bé.
Không ngờ San San sáng sớm chạy ra ngoài, chỉ để khoe nhà mới với bạn bè của mình. khiến Dương Thiên cảm thấy rất buồn cười.
“San San, đây là anh trai mà bạn nói là bắt tôm hùm rất giỏi sao?” Một người bạn nhỏ hỏi.
"Đương nhiên rồi! Anh mình bắt được rất nhiều tôm hùm vào mùa hè! Chúng đều rất lớn, con lớn nhất dài hơn một mét a!" San San ra sức làm dấu.
Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trên mặt các bạn, San San chạy tới chỗ Dương Thiên, ngẩng đầu chờ mong nói: "Anh ơi, bây giờ anh còn có thể bắt được tôm hùm không?"
"Đứa bé này! Bây giờ là mùa đông! Tôm hùm đều chui vào tổ của chúng hết rồi! Chúng không ra ngoài hoạt động thì làm sao có thể bắt được?" Thẩm Tân Lan ở bên cạnh bất lực nói.
“Dạ!”, San San chán nản trả lời.
“Không sao đâu mẹ, con ra bãi biển xem thử, coi có hay không.” Dương Thiên cười nói.
“Trời đông lạnh vậy, con đừng xuống nước!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.
Dương Thiên đồng ý với bà, sau đó dẫn San San và mấy đứa nhỏ đi ra biển.
San San vui vẻ, bé tin là anh bé mà ra tay thì nhất định sẽ bắt được rất nhiều tôm hùm lớn.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người đã đến bãi biển.
Bãi biển hôm nay không có quá nhiều du khách, chỉ có vài dân địa phương đến chơi, Dương Thiên dặn dò em gái mình đừng chạy lung tung, rồi chuẩn bị xuống biển. Với thể chất của hắn bây giờ, cho dù ở trong nước 0 độ C đã đóng băng cũng không có vấn đề gì.
Sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ nước biển không quá lạnh, Dương Thiên liền trực tiếp nhảy xuống biển.
Nhiệt độ nước biển luôn duy trì ở 1 nhiệt độ thường, nên cũng có một số người đi bơi vào mùa đông, động tĩnh của Dương Thiên cũng không làm cho ai để ý.
“Anh ơi cố lên nha!” San San và những bạn nhỏ của bé đang cổ vũ cho hắn.
Dương Thiên cười với bé rồi lặn xuống biển.
Dương Thiên đã lặn xuống biển, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể lặn xuống độ sâu tới 100 mét. Vì vậy, hắn không hề do dự mà bơi từ từ dưới đáy biển sâu.
Vào mùa đông tuy khí hậu ít ảnh hưởng tới nhiệt độ của nước biển, nhưng các sinh vật sống dưới đáy biển vẫn giảm đi một ít.
Tôm hùm chỉ nằm rải rác vài con, Dương Thiên rất dễ đã bắt được chúng.
Thấy được cảnh đẹp dưới đáy biển, Dương Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Long Phượng nguyên châu chính là được phát hiện ở đây, từ đó đã thay đổi vận mệnh của Dương Thiên.
Dương Thiên vừa bơi vừa ngắm cảnh đẹp dưới biển, từ từ tiến về phía trước, bất giác đã bơi tới khu vực sâu gần 100 mét. Nơi này cơ hồ chưa ai đặt chân tới qua, hoàn toàn chưa được khai phá.
Bùm!
Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Chapter 170 Điều kỳ lạ dưới đáy biển
Vừa bơi tới nơi này, cảnh sắc đột nhiên trở nên tuyệt mĩ, dưới đáy biển xuất hiện nhiều tia sáng màu tím chói mắt. Loại tia sáng tím này rất kỳ dị, không ngừng chớp nháy dưới đáy biển tối đen, tạo nên một cảm giác mộng ảo.
Hơn nữa, còn có rất nhiều loại sinh vật kỳ lạ bơi qua bơi lại. Chúng không chỉ có kích thước to như hai con tôm hùm khổng lồ hắn đã từng bắt trước đó, còn có những con cua khổng lồ gần 2 mét, ốc biển cao gần 3 mét, thậm chí còn có 1 con bạch tuộc tới 7, 8 mét.
Sinh vật nơi đây không chỉ đa dạng hơn nơi khác mà còn rất lớn, có rất nhiều loại Dương Thiên cũng chưa từng thấy qua. Thấy hắn bơi tới, những sinh vật này bắt đầu trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm hắn, tùy thời huy động xúc tua cùng thân hình khổng lồ của mình.
Dương Thiên hết sức kinh ngạc, không ngờ ở đây lại có nhiều sinh vật to lớn như vậy.
Tuy nhiên, đại dương vốn dĩ là một nơi thần bí, cho tới bây giờ nhiều khu vực của đại dương vẫn chưa được con người biết đến, xuất hiện loại sinh vật như vậy chỉ có thể cảm khái sự kỳ diệu của nó, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng thấy được những con tôm hùm và cua khổng lồ như vậy làm cho Dương Thiên rất vui. Lần này ko làm San San thất vọng rồi.
Sau khi bắt hết mấy con tôm hùm và cua khổng lồ này vào lưới, Dương Thiên liền rời khỏi đây.
Không lâu sau khi Dương Thiên rời khỏi, tất cả những tia sáng màu tím dưới đáy biển đột nhiên tập trung lại vào một chỗ, sau đó một cánh cổng ẩn ẩn xuất hiện nơi đây. Các cự vật xung quanh nhìn chằm chằm cánh cổng, thân thể phủ phục, trong ánh mắt kích động. Nhưng cánh cổng chỉ xuất hiện trong khoảng một phút rồi sau đó biến mất.
Dương Thiên trở lại lên bờ, kéo cái lưới của hắn lên!
San San và mấy đứa nhỏ liền vây xung quanh hắn, nhìn thấy những con tôm hùm và cua khổng lồ, điều rất kinh ngạc “Oa! Có nhiều tôm hùm và cua khổng lồ quá!”
San San lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tự hào nói “Mình đã nói rồi! anh mình nhất định sẽ bắt được tôm hùm khổng lồ, mình không lừa mấy bạn đúng không!”.
“San San, anh bạn lợi hại quá, con tôm hùm lớn vậy, cả con cua nữa, còn lớn hơn cả tụi mình!” Mấy đứa nhỏ vui vẻ vây quanh những con tôm hùm và cua khổng lồ, nhưng lại không dám giơ tay đụng vào vì sợ bị cắn.
Động tĩnh của Dương Thiên đã thu hút sự chú ý của những người trên biển, một lúc sau đã có rất nhiều người tới gần, nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ này đầy kinh ngạc.
Mấy đứa nhỏ không biết, nhưng họ vừa nhìn đều biết giá trị của chúng.
Có người đàn ông giàu có hỏi Dương Thiên “Tiểu huynh đệ, tôm hùm và cua này anh bán không, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý”
Từ trước tới giờ ông chưa bao giờ thấy qua loại tôm hùm lớn như vậy, muốn mua 1 con về ăn thử.
San San vừa nghe có người muốn mua tôm hùm và cua khổng lồ của anh mình, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Trước đó bé cũng thấy anh mình bắt được 2 con tôm hùm khổng lồ, bán được 600 ngàn. Tưởng là Dương Thiên cũng muốn bán mấy con tôm hùm và cua mới bắt được.
Dương Thiên sờ đầu em gái hắn, cười nói với người đàn ông đó “Ngại quá, cái này chúng tôi không bán.” Hắn bây giờ căn bản là không thiếu tiền. bắt mấy con tôm cua khổng lồ này cũng chỉ vì em gái hắn.
San San không nở bán, hắn đương nhiên không bán rồi.
“Tiểu huynh đệ, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý. Anh chỉ cần bán 1 con cho tôi là được!” người đàn ông đó còn muốn nài nỉ thêm.
Dương Thiên trực tiếp lắc đầu.
Hắn cầm lấy cái lưới của mình, phía sau đi theo 7, 8 đứa nhỏ đang rất hưng phấn, đưa chúng về nhà. Trên đường về, họ bắt gặp rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, một số người có tiền liền bước tới hỏi Dương Thiên bán hay không, Dương Thiên điều từ chối hết.
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Anh lại bắt được rất nhiều tôm hùm và cua, còn lớn hơn cả con nữa!” vừa về tới nhà liền chạy tới khoe với Thẩm Tân Lan.
“Đứa nhỏ này, chỗ nào mà có tôm hùm và cua khổng lồ như vậy?” Thẩm Tân Lan cười nói, tưởng là con gái bà nói giỡn.
Nhưng khi Dương Thiên đi vào, Thẩm Tân Lan thấy đồ hắn cầm trên tay, bà không khỏi kinh ngạc.
Bốn con tôm hùm này con nào con nấy dài gần cả mét, còn bốn con cua nữa, thân dài gần 2 mét rồi, nhìn vào rất đáng sợ!
“Tiểu Thiên, này... này đều là con bắt hả?” Thẩm Tân Lan ngạc nhiên hỏi.
Dương Thiên gật đầu cười.
“Cái này là anh con bắt đó, chúng con đều nhìn thấy hết!” San San mừng rỡ nói. “Trước đó anh từng bắt được hai con lớn như con tôm hùm này, mỗi con bán được 300 ngàn!”
Bang!
Thẩm Tân Lan có chút chóng mặt, kinh ngạc nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ, nếu mỗi con đều 300 ngàn, vậy 4 con tôm hùm này đã gần 1 triệu 200 ngàn, còn có những con cua lớn hơn nhiều nữa, nó sẽ có giá bao nhiêu đây?
Trước đây bà còn lo Dương Thiên tiêu tiền bừa bãi, không ngờ tốc độ kiếm tiền của Dương Thiên kinh người như vậy! Chỉ đi ra bãi biển một chuyến liền kiếm được tiền triệu.
“Mẹ, mẹ thấy đó con bây giờ kiếm tiền lợi hại như vậy, cho nên có tiền thì cứ tiêu, không cần tiết kiệm quá?” Dương Thiên cười.
Thẩm Tân Lan nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ nói “Tiểu Thiên mấy con tôm hùm, cua khổng lồ này con định bán hay như thế nào!”
Dương Thiên trả lời “Mẹ, bán cái gì? Mấy cái này mình tự ăn, bây giờ nhà đâu có thiếu tiền.”
Thẩm Tân Lan có chút đau lòng, con tôm hùm 300 ngàn cứ để lại như vậy? Nếu còn là trước đây, rất khó mà tưởng tượng ra được.
Thẩm Tân Lan vui cười hớn hở, vừa phơi quần áo vừa nói chuyện với người phụ nữ kia.
“Mẹ, con muốn mua một chiếc ô tô đồ chơi, mẹ cho con tiền mua nhé.” Lúc này, một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi chạy tới. Cô bé mặc chiếc áo bông, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất hoạt bát đáng yêu.
“Mua xe đồ chơi gì nữa? Không phải mẹ đã mua cho con một chiếc rồi sao?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nhìn con gái mình. Mặc dù bây giờ điều kiện của gia đình bà đã tốt hơn trước kia một chút, nhưng bà còn phải để dành tiền sau này cưới vợ cho con trai.
“Chiếc xe kia hỏng từ lâu rồi, Tiểu Bàn cũng có xe đồ chơi mới, chỉ mỗi mình con không có.” Cô bé không được mẹ cho tiền thì uể oải nói.
Thẩm Tân Lan nói “Ngoan, để mẹ làm xong việc rồi dẫn con đi mua!”
Cô bé thấy mẹ trả lời qua loa, bực mình nói “Hừ ! Con không cần mẹ mua nữa, đợi anh về, con muốn anh dẫn con đi mua!”.
"Tít tít!"
Đột nhiên tiếng xe ô tô "Tít tít!" vang lên, một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng lái vào trong tiểu khu.
Ngày mùa đông nhiệt độ hạ thấp nên mọi người đều thích phơi nắng ở bên ngoài, khi thấy một chiếc xe sang trọng như vậy thì mọi người đều vây tới xem.
Một bác lớn tuổi nói “Xe đẹp quá!”. Bác cũng không biết là xe gì, nhưng cảm thấy rất đẹp.
Một thanh niên trong tiểu khu nói “khi nào có tiền tôi phải mua chiếc xe như vậy.”
Bên cạnh có người am hiểu về xe và nhận ra hiệu xe, khinh bỉ nói “Thôi được rồi, anh biết xe này bao nhiêu tiền không? Anh mua nổi sao?”.
“Đây là dòng xe BMW6, ít nhất đến hai triệu!”
Đám đông nổ tung ngay lập tức.
Có người phụ nữ nói “Oa! Hai triệu à, có thể mua được tận mấy căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách ở ngoại ô đấy.”
“Không biết là gia đình nào giàu vậy, có thể mua được chiếc xe tới hai triệu.”
Một người phụ nữ trẻ ngưỡng mộ nói “Chị Thẩm, chị xem chiếc BMW kia đẹp quá đi, họ nói là nó có giá tới hai triệu lận đó!”.
Thẩm Tân Lan cũng nhìn chiếc xe một cách ngưỡng mộ, bà nghĩ trong lòng, không biết khi nào mới có thể mua một chiếc xe như vậy cho con trai mình.
Đột nhiên, sắc mặt Thẩm Tân Lan thay đổi, con gái bà đang chạy tới chiếc xe đó, còn nghịch ngợm mà muốn sờ lên nó. “San San, con làm gì vậy?”
Trong lòng bà lo sợ, bà đã nghe qua rất nhiều tin tức như vậy, có đứa bé làm hỏng linh kiện nào đó trên xe sau đó phải bồi thường một số tiền khủng.
Chiếc BMW này giá hai triệu, nếu mà làm hỏng thì rắc rối to rồi.
Thẩm Tân Lan lập tức chạy qua kéo con bé về.
San San phấn khởi nói “Mẹ ơi, chiếc xe này to quá, to hơn xe đồ chơi của đám tiểu Bàn!”
Thẩm Tân Lan liền nghiêm túc dặn cô bé “San San, mẹ nói với con, không được đụng vào chiếc xe này, con làm hỏng rồi chúng ta không đền nỗi đâu!”
“Dạ!” Cô bé chán nản gật đầu, không còn hưng phấn như trước nữa.
Lúc này, chiếc BMW cuối cùng cũng đã ngừng hẳn tại bãi đỗ xe, sau khi cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một thanh niên rất thanh tú.
“Tiểu, tiểu Thiên...”, Thẩm Tân Lan sững sờ, muốn la lên, nhưng câu nói tới miệng lại ngưng lại, người thanh niên này tuy nhìn rất giống con trai bà, nhưng con trai bà là một chàng mập, lại không có tiền, làm sao mà mua nổi chiếc xe như vậy chứ.
San San rất phấn khích, chạy ngay tới chỗ người thanh niên đó. Cô bé chỉ nhìn qua liền nhận ra là anh mình ngay. “Anh ơi!”
Thẩm Tân Lan vội vã gọi cô bé “San San!”
Không ngờ là người thanh niên đó liền ôm cô bé lên, cười dịu dàng bước tới bên Thẩm Tân Lan, vừa cười vừa gọi “Mẹ, con về rồi!”
Thẩm Tân Lan sửng sốt, ngớ ra nhìn Dương Thiên. Người trước mặt thật sự là con trai của bà sao, ốm hơn hẳn, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng của một chàng mập, với lại dáng vóc còn trông có vẻ cao hơn.
“Tiểu Thiên!”, Thẩm Tân Lan kích động gọi ra, nước mắt chảy dài trên mặt bà.
Người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh với chút câu nệ, thận trọng hỏi “Chị Thẩm, anh này là con của chị hả?”
Thẩm Tân Lan tự hào trả lời “Đúng vậy! Đây là con trai tôi tiểu Thiên!”
Người phụ nữ trẻ đó ngưỡng mộ nói “Con trai chị thật giỏi, mới học đại học nửa năm đã mua được xe rồi, còn đẹp trai như vậy nữa! Chị Thẩm, chị thật sự có phúc đó!”
Chị nghĩ trong lòng, lát về nhà nhất định sẽ dặn con trai mình cố gắng học tập, kỳ nghỉ đông này chị phải đăng ký thêm mấy lớp học thêm cho nó, để nâng cao thành tích học tập, giống như Dương Thiên trước mặt vậy, sau này thi được một trường đại học tốt, kiếm tiền mua xe.
Bên cạnh có người ngạc nhiên nói “Đây là Dương Thiên con trai của Thẩm Tân Lan à? Trước đó còn là rất mập mạp mà?”
Có người cảm khái “Đúng rồi, không chỉ ốm hơn, còn cao hơn nữa, đúng là khác trước rất nhiều!”
Những ai quen biết với Thẩm Tân Lan điều chạy tới chào hỏi, trên mặt bà đầy vẻ tự hào.
Dương Thiên cũng vừa cười vừa nói chuyện với mọi người.
Dương Thiên cười nói với mẹ hắn “Mẹ, con có mua rất nhiều quà, đều đang ở trong xe.”
San San háo hức “Anh ơi, anh có quà cho San San không?”
“Đương nhiên có, còn rất nhiều nữa đó!”, Dương Thiên nhéo mũi em gái mình cười nói.
“Oa a!” San San mừng rỡ, nhảy từ trên người hắn xuống, liền chạy lên xe tìm quà của mình.
Thẩm Tân Lan thấy con gái không ngừng leo lên leo xuống trên xe, làm cho xe bị dơ hết, đau lòng nói “San San, đây là xe mới của anh con, đừng làm hỏng đó!”
Chapter 167 Ấm áp
Dương Thiên vừa cười vừa mở cốp sau xe ra, trong đó chất đầy quà “Mẹ, không sao đâu, chất năng của xe này tốt lắm! Chỉ cần không dùng búa sắt gõ đập thì sẽ không hư đâu!” .
Trong số những món quà này, nổi bật nhất chính là một củ nhân sâm khổng lồ, củ sâm dài hơn nửa mét, thân toàn đều là rễ, mang đầy dấu vết của thời gian. “Chà! Củ nhân sâm to quá!”.
Mấy người già có kinh nghiệm nhìn củ sâm đầy kinh ngạc nói “Củ nhân sâm này ít nhất cũng mấy trăm năm rồi đi?” .
Dương Thiên nghe xong lời này, cười thầm trong lòng. Đây là một cây nhân sâm ngàn năm, hắn đặc biệt lấy ra chuẩn bị cho cha mẹ bồi bổ cơ thể. Trước đó, hắn cũng đã gửi về một cây hà thủ ô ngàn năm cho cha mẹ sử dụng. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Tân Lan bây giờ, sức khỏe rất tốt, chắc là đã sử dụng hết cây hà thủ ô đó rồi.
Dương thiên tiện tay ném củ nhân sâm cho em gái hắn.
Cô bé ôm lấy cây nhân sâm to, như là ôm lấy một món đồ chơi, tay chân vụng về, hưng phấn chạy đi chạy lại.
Có người ngưỡng mộ nói “Xem ra nhà lão Dương đã phát tài rồi!”
Có một ông lão dặn cháu mình “Con à, con nhất định phải chăm chỉ học tập, để giống như anh Dương Thiên này, có thể thi đỗ vào trường đại học tốt, thì mới có khả năng mua được một chiếc xe đẹp như vậy!”.
“Con biết rồi ông ạ, con nhất định sẽ học tập thật tốt, để tương lai kiếm thật nhiều tiền!”.
……
Mang về rất nhiều quà, Dương Thiên và Thẩm Tân Lan phải đi lại nhiều chuyến mới có thể khiêng hết quà vào.
Những thứ này ngoài đồ ăn và quần áo ra, còn có một số thứ lặt vặt như rất nhiều đồ chơi trẻ em, với cả cây nhân sâm ngàn năm.
San San cầm lấy những chiếc áo khoác nhỏ của mình, vui mừng chạy đi chạy lại “Oa oa, có áo mới mặc rồi!”
Những chiếc áo khoác này đều là hàng hiệu, kiểu dáng rất đẹp, mỗi chiếc đều có giá tới vài ngàn.
Tuy là giá rất cao, nhưng Dương Thiên không hề tiếc. Vì bây giờ tiền của hắn hầu như xài không hết, cho nên rất muốn cải thiện cuộc sống của gia đình mình.
Một lúc sau, San San đi ra khi đã thay một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng cùng đôi giày da nhỏ mà Dương Thiên mua cho bé, cô bé trông như một nàng công chúa nhỏ.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng San San cũng rất ham đẹp, cô bé ngóng lòng đợi lời khen của mẹ và anh trai. “Mẹ, anh ơi, con đẹp không?”
Dương Thiên cười nói "Đẹp lắm! San San nhà chúng ta là đẹp nhất!"
Thẩm Tân Lan cười nói “San San, không phải con muốn anh con dẫn con đi mua xe đồ chơi sao?”
San San giọng đầy tự hào "Hứ! Anh mua cho con rất nhiều đồ chơi rồi, con không muốn xe đồ chơi nữa!".
Dương Thiên đã mua rất nhiều đồ chơi, có cả máy bay điều khiển từ xa cho San San.
Không nhìn thấy cha hắn, Dương Gia Quốc, hắn bèn hỏi “Mẹ, sao cha vẫn chưa về?”
Thẩm Tân Lan bất mãn nói “Cha con suốt ngày ở trong trại nuôi tôm hùm của ông ấy, sắp tẩu hỏa đến nơi rồi!”
Trại nuôi tôm hùm còn là do hắn gợi ý cho cha hắn, nghe cách nói của mẹ hắn, trại nuôi tôm chắc làm ăn rất khá.
Thẩm Tân Lan hỏi với giọng điệu lo lắng “Đúng rồi, tiểu Thiên sao con ốm xuống nhiều thế, còn tiền đâu ra nhiều vậy?”
Riêng chiếc xe đó cũng đã có giá hai triệu rồi, Thẩm Tân Lan mặc dù tin tưởng vào con trai mình nhưng bà vẫn lo lắng Dương Thiên sẽ đi vào con đường xấu.
Dương Thiên từ đầu đã nghĩ sẵn lời giải thích và chậm rãi nói với Thẩm Tân Lan "Mẹ, không phải từ đầu con vẫn luôn theo phương pháp trị liệu y học cổ truyền sao! Con vẫn luôn kiên trì phương pháp này khi học đại học, nên rất nhanh đã trở lại bình thường. Còn về tiền bạc, là do con cùng bạn học đến núi Trường Bạch chơi trong một kỳ nghỉ, khi đó con may mắn phát hiện ra một nơi bí ẩn có rất nhiều như là nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô ngàn năm. Không phải trước đây con cũng có gửi về về một cây hà thủ ô ngàn năm cho mẹ và cha con sao? Con đã tìm thấy nó ở đó đấy, cây này cũng vậy, còn rất nhiều thứ khác con đều bán rồi, bán được rất nhiều tiền nữa!”.
Thẩm Tân Lan gật đầu và không có nghi ngờ gì “Ồ, là như vậy sao.” . Trên tin tức cũng có rất nhiều du khách cũng từng phát hiện ra nhân sâm và làm giàu trong vòng một đêm.
Bà nhìn Dương Thiên nói : “Tiểu Thiên, con nói thật với mẹ, giờ con có bao nhiêu tiền?”.
Dương Thiên suy nghĩ rồi nói “Bây giờ con có 100 triệu!”. Không phải là hắn không muốn nói ra số tài sản thật có của mình, vì sợ sẽ dọa tới cha mẹ mình. 100 triệu đã là quá nhiều rồi, và nó nằm trong phạm vi cha mẹ anh có thể chấp nhận được.
Thẩm Tân Lan nghe hắn nói có nhiều tiền như vậy, hết cả hồn, liền dặn dò hắn “Tiểu Thiên, con đừng bao giờ cho người ta biết được là con có nhiều tiền như vậy!”
Dương Thiên gật đầu và nói: "Mẹ, giờ con đã mua một biệt thự lớn ở thành phố Hải, con muốn đón cha mẹ và San San đến đó ở, về việc học của San San con cũng có cách giải quyết, mẹ nghĩ sao?"
Thẩm Tân Lan cười nói: "Tiểu Thiên, mẹ và cha con đã sống ở huyện A này mấy chục năm rồi, nhà của chúng ta ở đây, sao mà đi nơi khác được! Con có lòng là được rồi! Chờ khi nào San San học đại học thì sẽ tới chỗ con ở, còn mẹ và cha con muốn ở lại đây, không muốn đi đâu cả.”
Dương Thiên khuyên bà “Nhưng mà mẹ, nền kinh tế bên thành phố Hải phát triển hơn, điều kiện sống cũng tốt hơn, cha mẹ qua tới đó sẽ làm quen nhanh thôi! Như vậy gia đình chúng ta mới có thể sống chung với nhau được!”
Thẩm Tân Lan cố chấp nói “Đợi cha con về, con hỏi cha con đi, tóm lại là mẹ sẽ không đồng ý”
Dương Thiên hết cách.
Chapter 168
Đợi tới khi ăn cơm trưa, Dương Gia Quốc cuối cùng đã về.
Khi mở cửa ra thấy Dương Thiên , trên mặt ông nở nụ cười “trong điện thoại nghe mẹ con nói là con thay đổi rất nhiều, tí nữa cha đã không nhận ra con rồi? Bệnh béo phì của con đã khỏi hẳn rồi à?”
Dương Thiên gật đầu cười.
Lúc này, sắc mặt của Dương Gia Quốc hồng hào, trên mặt tràn đầy ý cười, cơ thể rất tốt, thoạt nhìn là biết do tác dụng của cây hà thủ ô ngàn năm.
Trong lúc ăn cơm, Dương Thiên lại nói ra suy nghĩ của hắn.
Dương Gia Quốc lắc đầu nói: "Tiểu Thiên, cha và mẹ con cả đời này đều sinh ra và lơn lên ở huyện A, đã sinh sống quen rồi, cũng không muốn đi đâu hết. Nếu tới sống ở thành phố Hải, sẽ không có người thân bạn bè gì cả, không phải sẽ buồn lắm sao!”
Dương Thiên đành phải nén lại những suy nghĩ trong lòng, nghĩ rồi lại nói "Cha mẹ, không phải bây giờ con đã có 100 triệu sao, nếu như cha mẹ thật sự không muốn đi, vậy thì chúng ta đổi căn nhà khác tốt hơn nhé, như là biệt thự ở trong tiểu khu Thư Hương vậy. Chứ như bây giờ ở nhà thuê cũng không tốt lắm.”
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Từ chối việc chuyển đi thành phố Hải với Dương Thiên đã khiến hắn buồn rồi, bây giờ Dương Thiên muốn mua biệt thự, hai người cũng không nỡ từ chối nữa, hiện đã có nhiều tiền như vậy, nếu dùng để mua nhà thì họ thấy cũng nên mua.
Họ nghĩ, tương lai biệt thự này không phải cũng là của con trai họ sao? Làm việc vất vả nhiều năm vậy, mà vẫn chỉ đang ở nhà thuê, họ cũng khao khát có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.
San San vẫn đang ngồi yên lặng nghe nãy giờ, liền vui mừng la lên “Oa a, được ở biệt thự rồi!”.
Thẩm Tân Lan dặn "Tiểu Thiên, mua biệt thự thì thôi, nhưng sau này không được tiêu tiền bừa bãi vậy nữa! Con tiêu tiền như vậy, bao nhiêu cũng không đủ con tiêu."
Dương Thiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên trực tiếp chuyển 50 triệu cho cha mẹ anh: "Cha mẹ, con chuyển 50 triệu cho cha mẹ, cha mẹ không được từ chối nha! Tiền này để chỗ con, con cũng không có tiêu xài gì, cái gì cần cha mẹ cứ dùng, không nên tiết kiệm chuyện ăn uống! ”
“Thằng này!” Bà định nói hắn vài câu. Nhưng nghĩ lại con trai bà không để tâm đến tiền, hay tiêu xài hoang phí. 50 triệu này coi như để dành dùm nó. Khi nào hắn lỡ xài hết 50 triệu kia cũng vẫn còn tiền.
Nghĩ vậy, bà không từ chối nữa, bà nhìn hắn cười nói “Tiểu Thiên, số tiền này mẹ để dành dùm con trước, mai này con cưới vợ hay khi San San lấy chồng hãy sử dụng!”
Dương Thiên bất lực nói “Mẹ số tiền này cần thì mẹ cứ xài, không cần để dành!”. Hiện tại hắn còn có gần 2 tỷ trong thẻ ngân hàng.
Thẩm Tân Lan cười nói “Được rồi, cứ vậy đi, ăn cơm, mấy món này mẹ đều mới mua ở chợ rất là tươi đó.”
Dương Thiên có chút bất lực, nhưng cha mẹ anh cũng đã có 50 triệu trong tay rồi, cho dù hai người sau này không nỡ tiêu xài, nhưng tới lúc cần thì cũng sẽ không thiếu thốn.
Nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ, thấy họ khỏe mạnh không bệnh tật, và đứa em gái hoạt bát dễ thương của mình, trong lòng hắn đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Cha mẹ đã đồng ý mua biệt thự, sau khi ăn cơm xong cả nhà vui vẻ tới phòng giao dịch của tiểu khu Thư Hương.
Chọn lựa rất lâu mới chọn được môt căn biệt thự bốn mặt có ánh mặt trời. Diện tích biệt thự cũng khá lớn, chỉ là nhỏ hơn căn Dương Thiên đã mua ở thành phố Hải, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. So với căn nhà thuê mà cha mẹ hắn ở đã lớn và đẹp hơn rất nhiều.
Biệt thự cao 3 tầng, phía trước còn có một sân vườn, một hồ bơi nhỏ. Xung quanh trải đầy bãi cỏ xanh, môi trường sống rất tốt.
Với lại giá cả cũng phải chăng, chỉ có 9 triệu.
Quan trọng là căn biệt thự này ở rất gần tiểu khu Thư Hương, khoảng cách không bao xa, cha mẹ không có việc gì cũng có thể quay về trò chuyện với mọi người.
San San đầy vẻ mong đợi hỏi “Cha, mẹ, anh ơi, sau này mình sẽ sống ở đây phải không?”
Hắn cười sờ đầu bé “Đúng rồi! từ nay chỗ này sẽ là nhà của chúng ta!”.
“Hay quá!” San San phấn khích chạy lên chạy xuống trong khu biệt thự như một chú chim vui vẻ.
Do Dương Thiên trả tiền một lần, nên thủ tục nhà nhanh chóng hoàn thành, bọn họ liền trả lại căn nhà đang thuê trong tiểu khu Thư Hương và chuyển tất cả đồ đạc quan trọng trong nhà đến biệt thự.
Một người hàng xóm thân thiết giúp Dương Gia Quốc dọn đồ đạc qua đây. Thấy căn biệt thự sang trọng và lớn như vậy, ngưỡng mộ nói "Lão Dương, ông sướng rồi! Tôi còn chưa ở qua căn nhà lớn như vậy!”
Dương Gia Quốc cười nói. Tuy giọng ông khiêm tốn nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tự hào trên mặt “Haha, Lão Lý, con trai ông cũng sắp tốt nghiệp đại học, tới đó nó chắc cũng sẽ mua được một căn nhà như vậy!”
"Thôi đi! Thằng nhóc đó không đòi tiền tôi là tôi mừng rồi!" Lão Lý bất lực nói. Nhìn sang Dương Thiên, trên mặt tràn đầy sự ghen tị.
Lúc trước chỗ bọn họ ai không biết chàng mập Dương Thiên, rất nhiều cô bé nhỏ nhìn thấy anh liền sợ hãi bỏ chạy, sợ tiếp xúc với anh, hơn nữa lúc đó cả nhà Dương Thiên vẫn còn sống trong khu bình dân, điều kiện ở đó tệ như thế nào không khó để tưởng tượng được.
Không ngờ đến bây giờ, chàng béo Dương Thiên không chỉ giảm cân thành công, trở nên ưa nhìn như vậy, mà còn kiếm được nhiều tiền đến thế, không chỉ mua xe, mà còn mua được một biệt thự lớn!
Trước đây, họ là người mà Dương Gia Quốc phải ghen tị, nhưng bây giờ chính họ là người phải ghen tị ngược lại.
Chapter 169 Nhà mới
"Lão Dương à! Con trai ông có bạn gái chưa? Con gái của cô họ tôi mới lên đại học, trông cũng xinh gái lắm nha! Còn chưa có qua bạn trai." Một bà dì háo hức nói.
Điều kiện bây giờ của Dương Thiên đích thị là kim quy tế! Ai mà gả vào nhà họ Dương liền trở thành phú bà. Hơn nữa, không ai trong trong tiểu khu Thư Hương không biết Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan đều là người thân thiện.
“Ha ha, tiểu Thiên bây giờ cũng đã lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều!” Thẩm Tân Lan nói.
Tuy nói là vậy nhưng người khác nghe sẽ biết đây là đang từ chối khéo.
Bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng đã dọn xong mọi thứ, sau đó Thẩm tân Lan đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về, nấu một bàn đầy thức ăn để ăn mừng nhà mới.
Dương Gia Quốc vui vẻ uống lên vài ly và bị Thẩm Tân Lan nói cho một trận, cả nhà đều rất vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Dương Thiên đẩy cửa phòng bước ra, thấy cha mẹ hắn đều đã dậy, mẹ hắn đang chuẩn bị bữa sáng, còn cha hắn Dương Gia Quốc thì đang đọc báo.
"Tiểu Thiên sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm lát nữa?" Thẩm Tân Lan cười nói.
“Con dậy sớm quen rồi!” Dương Thiên cười nói. Sau đó hắn ra ngoài chạy bộ 1 vòng quanh tiểu khu Thư Hương.
Khi Dương Thiên vừa trở về nhà, Thẩm Tân Lan bảo “Bữa sáng xong rồi, tiểu Thiên mau ăn thôi!”
Một lúc sau, em gái hắn San San cũng dậy, bé ngáp dài một cái, trên người còn đang mặc chiếc áo khoác màu hồng mà Dương Thiên mua cho bé mà không nỡ thay ra, y như 1 tiểu công chúa vậy.
“Con đi nha!” San San nhanh chóng ăn cơm xong liền rời khỏi nhà, nói: “Mẹ, con đi tìm mấy người bạn.”
Thẩm Tân Lan bất lực nói “Con bé điên này không thể nào ngồi yên được!”
Nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tính cách của em gái hắn hoạt bát như vậy khá tốt.
Không ngờ một tiếng sau, San San lại chạy về. Theo sau bé là bảy tám đứa trẻ cùng tuổi, một trong số đó có một nhóc béo chỉ mới 12, 13 tuổi, nhưng toàn thân rất béo, ước chừng cũng nặng gần 130 cân. Khi Dương Thiên nhìn thấy nhóc, hắn liền nghĩ đến hắn trước đây.
"Tiểu béo, Viên Viên, Đình Đình mấy bạn xem, đây là nhà mới của mình! Từ giờ mình sẽ sống ở đây!” San San tự hào giới thiệu nhà mình với bạn bè.
"Wow! San San, nhà mới của bạn to và đẹp quá!", một cô bé ngưỡng mộ nói.
"Hứ hứ! Tất cả những thứ này đều là do anh mình mua! Còn nữa quần áo của mình đẹp không? Đều là anh mình mua cho mình đấy!" San San tự hào nói.
Dương Thiên tươi cười đi tới, lấy 1 ít kẹo chia cho mấy đứa bé.
Không ngờ San San sáng sớm chạy ra ngoài, chỉ để khoe nhà mới với bạn bè của mình. khiến Dương Thiên cảm thấy rất buồn cười.
“San San, đây là anh trai mà bạn nói là bắt tôm hùm rất giỏi sao?” Một người bạn nhỏ hỏi.
"Đương nhiên rồi! Anh mình bắt được rất nhiều tôm hùm vào mùa hè! Chúng đều rất lớn, con lớn nhất dài hơn một mét a!" San San ra sức làm dấu.
Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trên mặt các bạn, San San chạy tới chỗ Dương Thiên, ngẩng đầu chờ mong nói: "Anh ơi, bây giờ anh còn có thể bắt được tôm hùm không?"
"Đứa bé này! Bây giờ là mùa đông! Tôm hùm đều chui vào tổ của chúng hết rồi! Chúng không ra ngoài hoạt động thì làm sao có thể bắt được?" Thẩm Tân Lan ở bên cạnh bất lực nói.
“Dạ!”, San San chán nản trả lời.
“Không sao đâu mẹ, con ra bãi biển xem thử, coi có hay không.” Dương Thiên cười nói.
“Trời đông lạnh vậy, con đừng xuống nước!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.
Dương Thiên đồng ý với bà, sau đó dẫn San San và mấy đứa nhỏ đi ra biển.
San San vui vẻ, bé tin là anh bé mà ra tay thì nhất định sẽ bắt được rất nhiều tôm hùm lớn.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người đã đến bãi biển.
Bãi biển hôm nay không có quá nhiều du khách, chỉ có vài dân địa phương đến chơi, Dương Thiên dặn dò em gái mình đừng chạy lung tung, rồi chuẩn bị xuống biển. Với thể chất của hắn bây giờ, cho dù ở trong nước 0 độ C đã đóng băng cũng không có vấn đề gì.
Sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ nước biển không quá lạnh, Dương Thiên liền trực tiếp nhảy xuống biển.
Nhiệt độ nước biển luôn duy trì ở 1 nhiệt độ thường, nên cũng có một số người đi bơi vào mùa đông, động tĩnh của Dương Thiên cũng không làm cho ai để ý.
“Anh ơi cố lên nha!” San San và những bạn nhỏ của bé đang cổ vũ cho hắn.
Dương Thiên cười với bé rồi lặn xuống biển.
Dương Thiên đã lặn xuống biển, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể lặn xuống độ sâu tới 100 mét. Vì vậy, hắn không hề do dự mà bơi từ từ dưới đáy biển sâu.
Vào mùa đông tuy khí hậu ít ảnh hưởng tới nhiệt độ của nước biển, nhưng các sinh vật sống dưới đáy biển vẫn giảm đi một ít.
Tôm hùm chỉ nằm rải rác vài con, Dương Thiên rất dễ đã bắt được chúng.
Thấy được cảnh đẹp dưới đáy biển, Dương Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Long Phượng nguyên châu chính là được phát hiện ở đây, từ đó đã thay đổi vận mệnh của Dương Thiên.
Dương Thiên vừa bơi vừa ngắm cảnh đẹp dưới biển, từ từ tiến về phía trước, bất giác đã bơi tới khu vực sâu gần 100 mét. Nơi này cơ hồ chưa ai đặt chân tới qua, hoàn toàn chưa được khai phá.
Bùm!
Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Chapter 170 Điều kỳ lạ dưới đáy biển
Vừa bơi tới nơi này, cảnh sắc đột nhiên trở nên tuyệt mĩ, dưới đáy biển xuất hiện nhiều tia sáng màu tím chói mắt. Loại tia sáng tím này rất kỳ dị, không ngừng chớp nháy dưới đáy biển tối đen, tạo nên một cảm giác mộng ảo.
Hơn nữa, còn có rất nhiều loại sinh vật kỳ lạ bơi qua bơi lại. Chúng không chỉ có kích thước to như hai con tôm hùm khổng lồ hắn đã từng bắt trước đó, còn có những con cua khổng lồ gần 2 mét, ốc biển cao gần 3 mét, thậm chí còn có 1 con bạch tuộc tới 7, 8 mét.
Sinh vật nơi đây không chỉ đa dạng hơn nơi khác mà còn rất lớn, có rất nhiều loại Dương Thiên cũng chưa từng thấy qua. Thấy hắn bơi tới, những sinh vật này bắt đầu trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm hắn, tùy thời huy động xúc tua cùng thân hình khổng lồ của mình.
Dương Thiên hết sức kinh ngạc, không ngờ ở đây lại có nhiều sinh vật to lớn như vậy.
Tuy nhiên, đại dương vốn dĩ là một nơi thần bí, cho tới bây giờ nhiều khu vực của đại dương vẫn chưa được con người biết đến, xuất hiện loại sinh vật như vậy chỉ có thể cảm khái sự kỳ diệu của nó, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng thấy được những con tôm hùm và cua khổng lồ như vậy làm cho Dương Thiên rất vui. Lần này ko làm San San thất vọng rồi.
Sau khi bắt hết mấy con tôm hùm và cua khổng lồ này vào lưới, Dương Thiên liền rời khỏi đây.
Không lâu sau khi Dương Thiên rời khỏi, tất cả những tia sáng màu tím dưới đáy biển đột nhiên tập trung lại vào một chỗ, sau đó một cánh cổng ẩn ẩn xuất hiện nơi đây. Các cự vật xung quanh nhìn chằm chằm cánh cổng, thân thể phủ phục, trong ánh mắt kích động. Nhưng cánh cổng chỉ xuất hiện trong khoảng một phút rồi sau đó biến mất.
Dương Thiên trở lại lên bờ, kéo cái lưới của hắn lên!
San San và mấy đứa nhỏ liền vây xung quanh hắn, nhìn thấy những con tôm hùm và cua khổng lồ, điều rất kinh ngạc “Oa! Có nhiều tôm hùm và cua khổng lồ quá!”
San San lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tự hào nói “Mình đã nói rồi! anh mình nhất định sẽ bắt được tôm hùm khổng lồ, mình không lừa mấy bạn đúng không!”.
“San San, anh bạn lợi hại quá, con tôm hùm lớn vậy, cả con cua nữa, còn lớn hơn cả tụi mình!” Mấy đứa nhỏ vui vẻ vây quanh những con tôm hùm và cua khổng lồ, nhưng lại không dám giơ tay đụng vào vì sợ bị cắn.
Động tĩnh của Dương Thiên đã thu hút sự chú ý của những người trên biển, một lúc sau đã có rất nhiều người tới gần, nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ này đầy kinh ngạc.
Mấy đứa nhỏ không biết, nhưng họ vừa nhìn đều biết giá trị của chúng.
Có người đàn ông giàu có hỏi Dương Thiên “Tiểu huynh đệ, tôm hùm và cua này anh bán không, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý”
Từ trước tới giờ ông chưa bao giờ thấy qua loại tôm hùm lớn như vậy, muốn mua 1 con về ăn thử.
San San vừa nghe có người muốn mua tôm hùm và cua khổng lồ của anh mình, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Trước đó bé cũng thấy anh mình bắt được 2 con tôm hùm khổng lồ, bán được 600 ngàn. Tưởng là Dương Thiên cũng muốn bán mấy con tôm hùm và cua mới bắt được.
Dương Thiên sờ đầu em gái hắn, cười nói với người đàn ông đó “Ngại quá, cái này chúng tôi không bán.” Hắn bây giờ căn bản là không thiếu tiền. bắt mấy con tôm cua khổng lồ này cũng chỉ vì em gái hắn.
San San không nở bán, hắn đương nhiên không bán rồi.
“Tiểu huynh đệ, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý. Anh chỉ cần bán 1 con cho tôi là được!” người đàn ông đó còn muốn nài nỉ thêm.
Dương Thiên trực tiếp lắc đầu.
Hắn cầm lấy cái lưới của mình, phía sau đi theo 7, 8 đứa nhỏ đang rất hưng phấn, đưa chúng về nhà. Trên đường về, họ bắt gặp rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, một số người có tiền liền bước tới hỏi Dương Thiên bán hay không, Dương Thiên điều từ chối hết.
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Anh lại bắt được rất nhiều tôm hùm và cua, còn lớn hơn cả con nữa!” vừa về tới nhà liền chạy tới khoe với Thẩm Tân Lan.
“Đứa nhỏ này, chỗ nào mà có tôm hùm và cua khổng lồ như vậy?” Thẩm Tân Lan cười nói, tưởng là con gái bà nói giỡn.
Nhưng khi Dương Thiên đi vào, Thẩm Tân Lan thấy đồ hắn cầm trên tay, bà không khỏi kinh ngạc.
Bốn con tôm hùm này con nào con nấy dài gần cả mét, còn bốn con cua nữa, thân dài gần 2 mét rồi, nhìn vào rất đáng sợ!
“Tiểu Thiên, này... này đều là con bắt hả?” Thẩm Tân Lan ngạc nhiên hỏi.
Dương Thiên gật đầu cười.
“Cái này là anh con bắt đó, chúng con đều nhìn thấy hết!” San San mừng rỡ nói. “Trước đó anh từng bắt được hai con lớn như con tôm hùm này, mỗi con bán được 300 ngàn!”
Bang!
Thẩm Tân Lan có chút chóng mặt, kinh ngạc nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ, nếu mỗi con đều 300 ngàn, vậy 4 con tôm hùm này đã gần 1 triệu 200 ngàn, còn có những con cua lớn hơn nhiều nữa, nó sẽ có giá bao nhiêu đây?
Trước đây bà còn lo Dương Thiên tiêu tiền bừa bãi, không ngờ tốc độ kiếm tiền của Dương Thiên kinh người như vậy! Chỉ đi ra bãi biển một chuyến liền kiếm được tiền triệu.
“Mẹ, mẹ thấy đó con bây giờ kiếm tiền lợi hại như vậy, cho nên có tiền thì cứ tiêu, không cần tiết kiệm quá?” Dương Thiên cười.
Thẩm Tân Lan nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ nói “Tiểu Thiên mấy con tôm hùm, cua khổng lồ này con định bán hay như thế nào!”
Dương Thiên trả lời “Mẹ, bán cái gì? Mấy cái này mình tự ăn, bây giờ nhà đâu có thiếu tiền.”
Thẩm Tân Lan có chút đau lòng, con tôm hùm 300 ngàn cứ để lại như vậy? Nếu còn là trước đây, rất khó mà tưởng tượng ra được.