-
Chương 116-120
Chapter 116 Rời khỏi Long tổ 2
Thấy lão Từ không nói lời nào, Dương Thiên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được quả Thánh anh, Dương Thiên này không cần chờ các người đuổi, tự tôi sẽ rời khỏi Long tổ!”
Lời nói của Dương Thiên vô cùng có lực! Bị Long tổ trục xuất và tự hắn rời đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Được! Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ giao quả Thánh anh cho cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân và Đường Chính Lâm trao đổi một chút, sau đó chấp nhận.
“Dương Thiên, sao anh lại rời khỏi Long tổ chứ?” Long Thiên Y đứng bên cạnh bật khóc: “Anh xin lỗi hai vị tổ phó đi, nếu anh đi rồi thì một mình tôi ở lại cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường Tuấn nghe thấy thì sa sầm mặt mũi, ánh mắt lộ ra một tia rét lạnh.
“Không sao! Chẳng phải chỉ là rời khỏi Long tổ thôi sao? Cô không có việc gì thì có thể đến thành phố Hải tìm tôi!” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.
Tình cảm giữa hắn và Long Thiên Y mặc dù không nói toạc ra, nhưng cả hai bên đều hiểu tâm ý của nhau.
Một quả tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi túi không gian của Từ Ngọc Cường lão nhân, ông ta đưa cho Dương Thiên.
“Cậu đã có quả Thánh anh rồi, bây giờ cậu không còn là người của Long tổ nữa, mau đi đi!” Đường Chính Lâm đã đạt được mục đích, đắc ý nói.
Gương mặt Hoàng Thừa Quốc lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy rồi, cũng không ai thay đổi được. Ông ta nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, mặc dù cậu đã rời khỏi Long tổ, nhưng sau này có việc gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi! Long tổ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”
Dương Thiên gật đầu.
“Dương Thiên...” Long Thiên Y nắm tay Dương Thiên không buông, muốn nói gì đó.
Dương Thiên cười, nói với cô: “Thiên Y, không sao đâu. Tôi sẽ nhanh chóng phục hồi, khi nào cô rảnh thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước. Long Thiên Y vội vàng đuổi theo.
“Hừ! Từ lão, Chính Lâm, hai người đã ép một người trẻ tuổi có tiềm năng phải rời đi!” Hoàng Thừa Quốc vô cùng tiếc nuối: “Long tổ chúng ta vốn đã ít thành viên, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy! Năm đó Lâm Kiến Sinh cũng bị các người bắt ép phải ra đi, không ngờ bây giờ các người vẫn tiếp tục làm như thế!”
“Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, mặc dù Đường Tuấn miễn cưỡng đạt tới cấp C nhưng tất cả cũng do ông hỗ trợ dược liệu, đoán chừng cậu ta chỉ đạt tới cấp C đỉnh phong là sẽ không đột phá nổi nữa. Cậu ta không xứng với Long Thiên Y!” Hoàng Thừa Quốc hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.
Ông ta không phải Long Kinh Thiên, thế nên mặc dù là tổ trưởng Long tổ nhưng thực lực cũng chỉ cao hơn Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân một chút, không có uy quyền tuyệt đối. Hơn nữa, tính cách của Hoàng Thừa Quốc cũng hơi thiếu quyết đoán.
Nếu như Long Kinh Thiên tiền bối ở đây thì chắc chắn thưởng phạt phân minh, nhất định không dung túng cho hành vi của nhóm người Đường Chính Lâm!
“Được rồi, Chính Lâm, ông đã đạt được mục đích rồi, tôi không làm phiền ông nữa. Từ Ngọc Cường lão nhân thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ. Dù sao thì một thanh niên có tiềm lực như thế ở trong Long tổ vô cùng hiếm thấy, vừa có dũng vừa có mưu.
Nhưng thù lao mà Đường Chính Lâm cho ông ta lại quá mức phong phú, ông ta không từ chối được, đành phải đáp ứng yêu cầu của Đường Chính Lâm.
Từ Ngọc Cường lão nhân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Đường Tuấn.
“Ông nội, sao ông lại cho Dương Thiên quả thánh anh? Cháu đã bảo là cứ để cậu ta tàn phế cả đời cơ mà? Đánh cho thành kẻ tàn phế, sau đó ném khỏi Long tổ là được!” Đường Tuấn đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Hừ! Im miệng!” Đường Chính Lâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: “Cháu nhìn cháu xem, bây giờ đã gần 30 rồi mà còn chưa đạt tới cấp C đỉnh cấp! Kém xa Dương Thiên, thậm chí thực lực của Long Thiên Y còn vượt xa cháu! Nếu không phải cháu nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì cháu sẽ chăm chỉ tu luyện thì ông làm sao có thể trục xuất một thanh niên có tiềm lực như Dương Thiên ra khỏi Long tổ cơ chứ?”
Đường Chính Lâm là tổ phó của Long tổ, tất nhiên cũng muốn bảo vệ lợi ích của Long tổ, vì Long tổ mà không tiếc sinh mệnh của mình. Nhưng Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta phải nghĩ cho anh ta. Đường Tuấn nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì sẽ dốc lòng tu luyện, thế nên Đường Chính Lâm mới đành phải nhẫn tâm đuổi Dương Thiên đi.
“Hừ! Nếu thực lực của cháu mạnh mẽ rồi thì còn lo không theo đuổi được Long Thiên Y à? Bây giờ thực lực của Long Thiên Y vượt qua cháu, cô ta nhìn cháu đã thấy chướng mắt rồi, cháu tỉnh táo lại cho ông!” Đường Chính Lâm tức giận.
“Còn nữa, sau lưng Long Thiên Y chính là tiền bối Long Kinh Thiên đấy! Cháu tốt nhất là đừng có giở trò gì, nếu không thì ông cũng không cứu được cháu đâu!”
Đường Tuấn cúi đầu nghe mắng, thế nên Đường Chính Lâm cũng không nhìn được gương mặt dữ tợn của anh ta.
“Dương Thiên! Cậu nghĩ mình có thể mang quả Thánh anh đi sao?”
“Thiên Y, cô về đi. Tôi về thành phố Hải trước, nếu như hôm nào cô ở Long tổ cảm thấy mệt mỏi quá thì cứ tới thành phố Hải, tôi nuôi cô!” Dương Thiên mỉm cười, nói với Long Thiên Y.
Hắn biết Long Thiên Y sẽ không rời khỏi Long tổ.
“Tìm anh để đánh nhau à?” Long Thiên Y không nhịn được bật cười, trêu hắn.
Chapter 117 Đánh gãy tay chân
“Được rồi, tôi đi đây.” Dương Thiên gật đầu. Bây giờ hắn đã lấy được quả Thánh anh rồi, mặc dù trải qua nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn lấy được cái mình muốn. Lúc trước hắn gia nhập Long tổ cũng vì Long tổ có nhiều tài nguyên tu luyện, bây giờ nghĩ đến đám người Đường Chính Lâm thì cho dù hắn có ở lại Long tổ thì cũng không sống dễ dàng được!
Dương Thiên tùy tiện gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Dương Thiên không để ý đến mảnh đất phía sau hắn dường như hơi nhô lên một chút, giống như đang bám đuổi hắn.
Đường đi vô cùng vắng lặng, Dương Thiên híp mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ xem sau này nên tu luyện như thế nào.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Dương Thiên vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhưng hắn nhìn xe vẫn chạy đều đều, tài xế cũng là một người bình thường, không có biểu hiện bất thường nào cả thì không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?
Dương Thiên còn đang suy nghĩ thì xe đột nhiên phát ra một tiếng nổ, tài xế phanh gấp một cái.
Nổ lốp?
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại, nhưng lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Chiếc xe không giữ được thăng bằng, trượt nhanh về phía con dốc bên cạnh.
Dương Thiên sợ hãi nắm chặt lấy tay vịn, cố gắng giữ thân thể thăng bằng. Nhưng cả chiếc xe không ngừng quay cuồng, trán của hắn va vào cửa xe mấy lần liền. Dương Thiên choáng váng đầu óc, trán cũng bắt đầu chảy máu, chiếc xe vẫn lao thẳng xuống dốc.
“Bùm!”
Bình xăng vỡ tung, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe bốc cháy ngùn ngụt.
Dương Thiên cảm nhận được ánh lửa, lúc này quần áo của hắn đều đã bị lửa nóng vây quanh, cửa xe khóa trái nên hắn không thể ra ngoài.
Thể chất phòng ngự của Dương Thiên vẫn còn, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không bị ngọn lửa này thiêu chết, nhưng thời gian dài thì hắn không dám nói.
Cố nén cơn đau đớn của kinh mạch, Dương Thiên tập trung sức mạnh, hung hăng đấm một quyền lên cửa xe.
Cửa xe lập tức vỡ vụn như pha lê, nhưng cánh tay của Dương Thiên cũng đầm đìa máu. Hắn cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, đó là nỗi đau khi kinh mạch lại bị đứt gãy lần hai!
Kinh mạch ở cánh tay phải của hắn đã đứt hết rồi!
Nhưng lúc này Dương Thiên không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Dương Thiên lao ra khỏi xe, cả người bị lửa nóng bao trùm, hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cố gắng dập lửa.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa trên người Dương Thiên mới tắt, lúc này cả người hắn đã đầy những vết bỏng.
Mặc dù da thịt săn chắc nhưng bị lửa đốt liên tục như thế cũng khó mà chịu đựng.
Nhưng chút vết thương đó đối với Dương Thiên cũng không phải là trí mạng. Hắn nằm thẳng trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, trên người thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác bỏng rát.
Dương Thiên quay người nhìn chiếc xe vẫn còn đang bốc cháy phía xa, người tài xế vẫn còn ở bên trong, nhưng lúc này Dương Thiên không còn chút sức lực nào nữa rồi. Năng lực hiện tại của hắn chỉ đủ để bảo vệ bản thân.
Hơn nữa, thời gian cũng trôi qua lâu như vậy, vị tài xế kia chắc chắn đã bị lửa thiêu chết rồi, Dương Thiên chỉ có thể âm thầm mặc niệm lời xin lỗi.
Dương Thiên chạm vào quả Thánh anh trên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất đung đưa, đang chuẩn bị chạy trốn thì một bóng dáng đã xuất hiện. Sau đó, người này dẫm chân lên ngực Dương Thiên.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, Dương Thiên không kịp trốn tránh, bị người này dẫm lên, lồng ngực hắn đau nhói.
Dương Thiên cố nén cơn đau, nhìn người trước mặt đang cúi đầu nhìn mình.
Một cường giả mặc trường bào màu đất đang nhìn hắn với vẻ mặt chế nhạo, toàn thân phát ra luồng dao động rất mạnh!
Cường giả cấp C!
“Anh là ai?” Dương Thiên lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười lạnh: “Dương Thiên phải không? Còn tưởng là người ba đầu sáu tay thế nào chứ? Có thể thoát khỏi bí cảnh Sahara. Đáng tiếc, cậu vẫn bị tôi dẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, sờ soạng khắp người Dương Thiên.
“Tìm được rồi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười một tiếng, nhanh chóng lấy quả Thánh anh từ trên người Dương Thiên.
Vẻ mặt Dương Thiên vô cùng phẫn nộ: “Đám người Đường Chính Lâm phái anh tới đây?”
Mục đích của người đàn ông mặc trường bào màu đất này rõ ràng là quả Thánh anh, Dương Thiên lập tức nghi ngờ anh ta là người của Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân.
Trong lòng Dương Thiên tràn ngập phẫn nộ, hắn đã giao hết giá trị cống hiến của mình, cũng đồng ý rời khỏi Long tổ, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn.
“Ha ha!” Người đàn ông mặc trường bào màu đất lại không trả lời. Lấy được quả Thánh anh, tâm trạng của anh ta rất tốt, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, thực ra tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng có người cho tôi lợi ích nên tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xin lỗi cậu. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề tính mạng của mình, tôi sẽ không giết cậu đâu.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào màu đất lộ ra một tia tàn nhẫn. Anh ta lập tức đạp mạnh lên cổ tay Dương Thiên.
“Rắc!”
Một tiếng rắc vang lên, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Sau đó, tay của Dương Thiên lập tức không còn cảm giác gì.
Chapter 118 Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!
Cổ tay hắn đã bị người đàn ông này dẫm nát rồi!
“A!!!”
Dương Thiên mạnh mẽ như thế nhưng cũng không nhịn được mà hét lên đau đớn.
Người đàn ông mặc trường bào màu đất dẫm nát cổ tay Dương Thiên thì cũng không hề dừng tay mà dẫm nốt cổ tay còn lại.
Tiếp theo đó, không màng đến những tiếng kêu đau đớn của Dương Thiên, anh ta lại tiếp tục dẫm nát hai chân hắn!
Đánh gãy chân tay! Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Ánh mắt Dương Thiên tràn đầy phẫn nộ, cơn đau đớn từ tứ chi truyền đến khiến tinh thần hắn tê dại.
Hắn chỉ muốn đấm chết người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. Nhưng bây giờ tứ chi hắn bị phế rồi, đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói là muốn làm việc khác.
Sau khi dẫm nát tứ chi của Dương Thiên, người đàn ông mặc trường bào màu đất mới dừng lại, khẽ vỗ tay một cái: “Được rồi! Bây giờ cậu đã thực sự trở thành một kẻ tàn phế, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi, cậu cứ từ từ chờ cứu viện đi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất nói xong thì thân thể khẽ lóe lên, sau đó cả người chui vào trong lòng đất, nhanh chóng biến mất.
Dương Thiên nằm trên mặt đất gào lên một tiếng, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này!
Chân tay của hắn đều bị phế bỏ, đi lại cũng là một vấn đề, hắn còn có thể làm gì khác sao?
Dương Thiên không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã chìm vào trong bóng tối.
Dương Thiên gãy nát tay chân nằm dài trên mặt đất, chiếc taxi bên cạnh vẫn còn đang bốc cháy, nhưng lửa đã nhỏ đi rất nhiều.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô đang chạy bỗng nhiên dừng lại, chủ xe là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thấy tình cảnh dưới sườn núi thì vội vàng xuống xe, gọi 120 và 119.
Người đàn ông này nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Thiên, vội vàng hỏi han: “Người anh em, cậu có sao không? Có còn nói chuyện được không?”
Dương Thiên dường như không nghe thấy, ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời, cảm giác như cuộc sống của mình đã chìm vào đen tối.
Xe cứu thương và các đội viên đội phòng cháy chữa cháy nhanh chóng chạy tới. Ngọn lửa lập tức được dập tắt, nhưng thi thể của người tài xế đã cháy đen, hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ ban đầu.
Sau khi kiểm tra thân thể Dương Thiên, các bác sĩ lập tức phát hiện ra cả người Dương Thiên đều là vết bỏng, tứ chi bị đánh gãy, xương cốt đứt lìa, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Hành động táng tận lương tâm này do con người tạo ra!
Nhưng người đàn ông mặc trường bào màu đất kia lại cố tình chọn một nơi hẻo lánh không có camera để ra tay, bọn họ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.
Dương Thiên lập tức được đưa đến bệnh viện, tiến hành phẫu thuật.
Sau khi mọi thứ xong xuôi...
Dương Thiên nằm đờ đẫn trên giường bệnh, hai mắt vô thần, hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn giá trị gì nữa. Bây giờ, hắn không chỉ mất hết sức lực, mà tay chân cũng bị người ta đánh gãy một cách vô cùng tàn nhẫn.
“Này, cậu có muốn ăn gì không?” Một y tá nhìn Dương Thiên, quan tâm hỏi.
Người thanh niên trước mắt khiến cô hơi sợ hãi. Bởi vì tình huống của Dương Thiên khá đặc thù nên bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một phòng bệnh riêng, y tá cũng là do bệnh viện cử tới chăm sóc cho Dương Thiên.
Y tá khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường. Cô nhìn thấy Dương Thiên từ khi tỉnh lại vẫn cứ ngây ngốc như vậy thì không nhịn được hỏi.
Tất nhiên là y tá biết tình huống của Dương Thiên, bị bỏng toàn thân, chân tay còn bị người ta phế bỏ, nếu như không có kỳ tích xuất hiện thì người thanh niên này cả đời cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh như thế này mà thôi.
Y tá cũng rất tiếc cho Dương Thiên, dù sao thì Dương Thiên còn trẻ như vậy.
“Ôi, cậu không cần phải bi quan như vậy đâu. Cho dù sau này hành động không tiện, nhưng không phải là bây giờ cậu vẫn còn sống sao? Tôi nghe nói người tài xế kia đã bị lửa thiêu thành tro rồi.” Y tá Lưu Tĩnh khuyên nhủ.
Cô sợ Dương Thiên cứ nghĩ không thông như vậy rất dễ làm ra chuyện ngu ngốc. Bộ dáng hiện tại của Dương Thiên rất nguy hiểm, trước kia cô cũng đã từng gặp phải không ít bệnh nhân có dáng vẻ như thế này.
Nhưng cho dù cô nói cái gì thì Dương Thiên cũng đều không nhúc nhích, hai mắt vẫn đờ đẫn như vậy.
“Ong...”
Điện thoại của Dương Thiên lập tức vang lên.
Lưu Tĩnh vội vàng cầm điện thoại đi tới trước mặt Dương Thiên.
“Này, mẹ cậu gọi điện thoại đến.” Lưu Tĩnh nhìn tên người gọi, thông báo với Dương Thiên.
Dương Thiên nghe thế thì hai mắt run lên, hắn không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó nói với Lưu Tĩnh: “Giúp tôi ấn nút nghe.”
Giọng nói của hắn rất khàn, Lưu Tĩnh nghe mà giật mình. Nếu như không nhìn người mà chỉ nghe giọng nói, chắc ai cũng nghĩ đó là một ông lão bảy mươi tám mươi tuổi!
Lưu Tĩnh nhanh chóng ấn nút nghe, đặt điện thoại vào tai Dương Thiên.
“Alo, Tiểu Thiên à, sao mãi mới nghe máy thế?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ.
“Mẹ!” Dương Thiên khàn giọng gọi một tiếng, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Bây giờ trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên lại được nghe giọng nói của mẹ, giống như có người có thể an ủi hắn, Dương Thiên không kìm được nước mắt.
Chapter 119 Tỉnh lại 1
“Ôi! Tiểu Thiên, con làm sao thế? Giọng nói sao lại khàn như vậy? Có phải con ốm không? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho mẹ biết!” Mặc dù giọng của Dương Thiên rất khàn nhưng Thẩm Tân Lan vẫn nhận ra đây là giọng của con trai mình. Bà vừa nghe đã cảm thấy không ổn lắm, vội vàng hỏi han Dương Thiên.
“Mẹ!” Dương Thiên không nhịn được lại gọi thêm một tiếng, mang theo cả giọng mũi nức nở. Bây giờ hắn chỉ ước được quay trở lại bên cạnh mẹ, vùi mặt vào lòng bà mà khóc một trận.
“Tiểu Thiên, con đang khóc à?” Lão Dương, mau tới đây, con trai chúng ta bị người khác bắt nạt!” Thẩm Tân Lan lập tức cuống lên. Từ nhỏ đến lớn, con trai của bà gần như không bao giờ khóc, bây giờ lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của con, trong lòng bà rối như tơ vò. Thẩm Tân Lan nhanh chóng gọi Dương Gia Quốc.
“Tiểu Thiên, con làm sao thế? Có phải bị người khác bắt nặt không? Con mau nói cho cha mẹ biết, ông đây liều mạng với kẻ đó!” Giọng nói nôn nóng của Dương Gia Quốc truyền tới, mang theo cả một tia tức giận!
Dương Thiên là con trai ông, chẳng lẽ ông còn không hiểu à? Nếu như không phải bị ấm ức to lớn thì con trai ông chắc chắn sẽ không bật khóc như thế đâu.
Sau đó, trong điện thoại còn có thêm một giọng nói trong trẻo nữa: “Cha mẹ, anh trai khóc sao? Đúng thật là... Anh ấy lớn vậy rồi mà còn khóc, San San nhỏ thế này mà có khóc đâu. Cha bảo với anh ấy là San San cho anh ấy tất cả đồ chơi của con, anh trai đừng khóc nữa! Lần trước con tới nhà Tiểu Bàn chơi, cậu ấy khóc, con cho cậu ấy một món đồ chơi thế là cậu ấy không khóc nữa.”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền được tới bên tai Dương Thiên.
Những lời nói quan tâm của cha mẹ, những câu nói ngây thơ của em gái giống như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Dương Thiên.
Đúng vậy, mặc dù hắn đã trở thành người tàn phế nhưng hắn vẫn còn cha mẹ, còn em gái. Gia đình luôn là nơi tâm hồn hắn được yên nghỉ! Cho dù có gặp phải khó khăn gì, hắn cũng không thể bị gục ngã như thế này được!
Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, Dương Thiên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường: “Cha mẹ, con không sao, vừa rồi đang ăn cơm thì bị sặc ớt nên khó chịu một chút thôi, mọi người không cần lo lắng.”
“Thằng bé này, ăn một bữa cơm mà cũng hấp tấp bộp chộp như vậy. Con mau ăn uống cẩn thận đi.” Thẩm Tân Lan nghe vậy thì mới bớt lo lắng, lập tức trách mắng hắn.
“Anh trai, anh trai, sao anh vẫn chưa về nhà? San San lâu lắm rồi không được gặp anh, San San nhớ anh lắm.” Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của em gái.
Dương Thiên tươi cười trả lời: “San San, không cần phải sốt ruột, một thời gian nữa anh trai sẽ trở về thôi. Đến lúc đó anh trai sẽ đưa San San đi bắt tôm hùm, đi bắt cua, được không?”
“Được ạ, được ạ!” San San vui vẻ vỗ tay, cô bé còn muốn nói thêm nhưng di động lại bị Thẩm Tân Lan lấy lại.
“Tiểu Thiên, con một mình ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, có thời gian rảnh rỗi thì về nhà. Mấy tháng rồi con không về nhà, cha mẹ nhớ con lắm, San San cũng luôn miệng nhắc đến con.” Thẩm Tân Lan quan tâm.
“Vâng, con biết rồi ạ! Chờ học kỳ này kết thúc con sẽ về nhà luôn. Bây giờ chương trình học của bọn con khá bận nên con chưa thu xếp thời gian về nhà được.” Dương Thiên nói.
Trong lúc tuyệt vọng nghe được giọng nói của cha mẹ và em gái, Dương Thiên chỉ muốn được về nhà ngay lập tức, gặp gỡ mọi người. Nhưng mà bây giờ hắn đã biến thành cái dạng này, tạm thời chưa thể để cha mẹ và San San biết được.
Sau khi ngắt điện thoại, trái tim tràn đầy tuyệt vọng của Dương Thiên đã có thêm một cỗ động lực. Đó là gia đình ấm áp!
Đúng vậy! Dương Thiên này không thể gục ngã như thế được! Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!
Một cuộc điện thoại đã hoàn toàn thức tỉnh Dương Thiên.
Đúng vậy, hắn vẫn còn gia đình, còn cha mẹ quan tâm, còn em gái đáng yêu. Nếu hắn cứ tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng như thế này thì người chịu tổn thương không chỉ có một mình hắn, mà còn là người nhà thân thương của hắn!
“Cảm ơn mọi người! Cha, mẹ, em gái!” Dương Thiên âm thầm nói lời cảm ơn.
Lúc trước tu luyện, hắn thậm chí đã quên mất cả gia đình của mình, cả ngày chỉ chìm đắm trong tu luyện. Lúc trước đã nói khi nào có thời gian sẽ trở về thăm gia đình, nhưng đã mấy tháng rồi hắn đều không nhớ đến chuyện đó.
Dương Thiên nhớ rõ lúc mình lên tàu hỏa, em gái San San khóc nức nở không ngừng gọi tên mình, cha mẹ cũng lưu luyến nhìn đến tận khi tàu chạy xa khuất. Nghĩ đến những chuyện đó, Dương Thiên chỉ muốn tát cho mình một cái.
Hắn tu luyện đến mức suýt chút nữa biến thành một người vô tình.
Trong lòng hắn chỉ muốn đánh cho mình một trận! Nếu như hắn tu luyện trở nên mạnh mẽ, nhưng lại quên mất gia đình của mình, vậy thì tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?
Lưu Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Dương Thiên không ngừng biến hóa thì sợ hãi lùi về sau mấy bước. Cô vốn dĩ là người nhát gan.
“Này, cậu không sao chứ?” Một lúc lâu sau Lưu Tĩnh mới lấy hết can đảm, hỏi Dương Thiên.
Dương Thiên phục hồi tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của y tá thì nở một nụ cười ấm áp.
Mặc dù sắc mặt Dương Thiên vẫn tái nhợt, nhưng trên người lại tản ra một loại khí chất nho nhã. Hắn cười lên giống như chàng trai ấm áp nhà hàng xóm, khiến người ta rất có thiện cảm.
Nụ cười này khiến cho y tá Lưu Tĩnh choáng váng, hai má cũng không tự chủ được mà đỏ lên.
“Chị đỏ mặt rồi kìa!” Dương Thiên khôi phục lại, cười nói.
Cô y tá trước mặt mặc dù diện mạo bình thường, nhưng lại rất trắng, mắt cũng to, hai má hồng hào tăng thêm được mấy điểm.
“Làm gì có?” Lưu Tĩnh phản bác: “Tôi làm sao có thể đỏ mặt được chứ? Chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi.”
Chapter 120 Tỉnh lại 2
“Được rồi được rồi, là tôi nhìn lầm thôi. Có gì ăn không? Lấy cho tôi một ít.” Dương Thiên mỉm cười. Bây giờ hắn đã có một chút hy vọng với cuộc sống này, nhanh chóng cảm thấy đói bụng.
“Ừ, chờ tôi chút.” Lưu Tĩnh nhanh chóng gật đầu, sau đó cầm một quả táo đưa cho Dương Thiên. Nhưng mà bây giờ tay chân Dương Thiên đều không thể động đậy nổi, chỉ có thể nhờ người khác đút cho ăn.
Lưu Tĩnh nhanh chóng cắt táo thành từng miếng nhỏ, đút cho hắn.
Nhìn Dương Thiên đã bắt đầu muốn ăn uống, Lưu Tĩnh cũng âm thầm thở phào một hơi, thế là đã bắt đầu có chút thành tựu rồi.
Ăn được một quả táo, Dương Thiên cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Hắn nhíu mày nhìn thân thể mình, hắn không thể nào nằm viện suốt như thế này được.
Dương Thiên nghĩ ngợi một chút, nói với Lưu Tĩnh: “Có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không? Tôi đọc số rồi chị bấm.”
Dương Thiên định gọi điện cho nhóm Trương Đại Hổ của bang Chiến, ngoài bang Chiến ra thì hắn không tin tưởng ai nữa. Nhóm Trương Đại Hổ đã được hắn gieo hạt giống trung thành, vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn.
Lúc này Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã được Huyền Hư đạo nhân dạy cách khống chế nhóm người Trương Đại Hổ, nến không thì bây giờ thực sự là không nơi nương tựa!
Có bang Chiến giúp đỡ, hắn vẫn còn hy vọng!
Dương Thiên đã đổi điện thoại rồi nhưng mà hắn có trí nhớ kinh người nên vẫn nhớ rõ số điện thoại của Trương Đại Hổ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Alo? Ai thế?”
“Đại Hổ! Là tôi!” Dương Thiên nhẹ giọng nói.
...
Hiệu quả làm việc của nhóm người Trương Đại Hổ vô cùng nhanh chóng, chưa tới nửa ngày đã đến bệnh viện Dương Thiên đang ở.
Lúc này, Lưu Tĩnh đang cho Dương Thiên ăn. Dù sao thì Dương Thiên cũng mới trải qua phẫu thuật, phải ăn nhiều để bổ sung chất dinh dưỡng.
Cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, ba người lần lượt bước vào. Người đi đầu là Trương Đại Hổ sắc mặt vô cùng uy nghiêm, phía sau là Thiên 8 và Thiên 9.
“Này, các người là ai? Nơi này là bệnh viện, không được tự ý xông vào!” Lưu Tĩnh nhìn thấy ba người tỏa ra khí thế áp bức này tiến vào thì vô cùng sợ hãi. Nhưng đạo đức của một y tá không cho phép cô chạy trốn, thế nên Lưu Tĩnh cố nén cảm xúc, lớn tiếng chất vấn ba người mới vào kia.
Nhóm người Trương Đại Hổ không thèm để ý đến Lưu Tĩnh, bọn họ nhìn thấy Dương Thiên đang nằm trên giường bệnh thì vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy chân tay Dương Thiên đều gãy nát, Trương Đại Hổ đằm đằm sát khí, tức giận nói: “Cậu chủ, ai đã khiến cậu thành ra nông nỗi này? Trương Đại Hổ này nhất định sẽ xé xác kẻ đó!”
“Cậu chủ! Còn cả chúng tôi nữa! Cậu nói đi! Kẻ đó là ai! Các anh em bang Chiến chúng ta nhất định sẽ băm vằm kẻ đó ra hàng trăm mảnh!” Thiên 8 và Thiên 9 đứng sau cũng vô cùng phẫn nộ nói.
Tất cả mọi người đều trúng Hồn khống pháp của Dương Thiên. Pháp môn này khi bình thường thì mọi người đều không có gì khác lạ cả, nhưng khi ở cạnh Dương Thiên thì Dương Thiên ra mệnh lệnh gì bọn họ sẽ phục tùng mệnh lệnh đó, kẻ thù của Dương Thiên cũng chính là kẻ thù của bọn họ!
Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy, cả ba người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức tìm ra kẻ đó để thay Dương Thiên báo thù rửa hận!
“Được rồi, Đại Hổ, không phải bây giờ tôi không có việc gì sao?” Dương Thiên cười nói.
Trong lòng Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như lúc trước không khống chế được nhóm người Trương Đại Hổ thì cho dù hắn có dẫn dắt bọn họ thành lập bang Chiến, giao Chiến vương quyết cho bọn họ để bọn họ nâng cao năng lực, khiến bang chiến trở thành một trong những thế lực lớn nhất thành phố Hải thì bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, ai dám bảo đảm bọn họ sẽ không làm phản để làm lão đại chứ!
Dù sao thì quyền lực là thứ ai cũng muốn có được!
Bây giờ, Dương Thiên không tin tưởng vào những người khác nữa, đây là di chứng sau khi hắn gặp phải cuộc tập kích bất ngờ kia.
“Cậu chủ, cậu có muốn chúng tôi đưa cậu ra ngoài không?” Trương Đại Hổ cung kính nói.
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Sau khi trở về, ông tìm người chế tạo cho tôi một chiếc xe lăn. Bây giờ thân thể tôi hành động không tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”
Dương Thiên lại tiếp tục phân phó: “Còn nữa, điều tra thông tin về người tài xế đã bị thiêu cháy kia cho tôi.”
Người tài xế đó bởi vì hắn nên mới chết. Mặc dù Dương Thiên hơi nghi ngờ không hiểu tại sao gia đình người tài xế không tới đây gây náo loạn hoặc chửi mắng hắn, nhưng hắn cũng muốn tìm hiểu tình hình một chút. Dương Thiên muốn biết mình có thể giúp gì cho gia đình anh ta hay không.
Trương Đại Hổ lập tức nhận lệnh, sau đó ba người ra ngoài.
Lúc này, Lưu Tĩnh vẫn đang nấp trong góc tường lập tức chạy tới, hưng phấn nhìn Dương Thiên: “Ồ, cậu là cậu chủ của gia tộc nào đó à?”
Dương Thiên lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Chị đã thấy cậu chủ gia tộc nào bị đánh gãy chân tay chưa?”
“Nhưng tôi nghe mấy người đó gọi cậu là cậu chủ mà! Tôi biết rồi, chắc chắn là gia tộc của cậu rất lớn, có không ít người tranh giành quyền lực với cậu, muốn ngồi lên vị trí chủ gia tộc. Sau đó, những người đó bày mưu hãm hại cậu, cuối cùng cậu đã mắc mưu, rồi được đưa tới bệnh viện chúng tôi.”
Thấy lão Từ không nói lời nào, Dương Thiên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được quả Thánh anh, Dương Thiên này không cần chờ các người đuổi, tự tôi sẽ rời khỏi Long tổ!”
Lời nói của Dương Thiên vô cùng có lực! Bị Long tổ trục xuất và tự hắn rời đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Được! Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ giao quả Thánh anh cho cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân và Đường Chính Lâm trao đổi một chút, sau đó chấp nhận.
“Dương Thiên, sao anh lại rời khỏi Long tổ chứ?” Long Thiên Y đứng bên cạnh bật khóc: “Anh xin lỗi hai vị tổ phó đi, nếu anh đi rồi thì một mình tôi ở lại cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường Tuấn nghe thấy thì sa sầm mặt mũi, ánh mắt lộ ra một tia rét lạnh.
“Không sao! Chẳng phải chỉ là rời khỏi Long tổ thôi sao? Cô không có việc gì thì có thể đến thành phố Hải tìm tôi!” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.
Tình cảm giữa hắn và Long Thiên Y mặc dù không nói toạc ra, nhưng cả hai bên đều hiểu tâm ý của nhau.
Một quả tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi túi không gian của Từ Ngọc Cường lão nhân, ông ta đưa cho Dương Thiên.
“Cậu đã có quả Thánh anh rồi, bây giờ cậu không còn là người của Long tổ nữa, mau đi đi!” Đường Chính Lâm đã đạt được mục đích, đắc ý nói.
Gương mặt Hoàng Thừa Quốc lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy rồi, cũng không ai thay đổi được. Ông ta nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, mặc dù cậu đã rời khỏi Long tổ, nhưng sau này có việc gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi! Long tổ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”
Dương Thiên gật đầu.
“Dương Thiên...” Long Thiên Y nắm tay Dương Thiên không buông, muốn nói gì đó.
Dương Thiên cười, nói với cô: “Thiên Y, không sao đâu. Tôi sẽ nhanh chóng phục hồi, khi nào cô rảnh thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước. Long Thiên Y vội vàng đuổi theo.
“Hừ! Từ lão, Chính Lâm, hai người đã ép một người trẻ tuổi có tiềm năng phải rời đi!” Hoàng Thừa Quốc vô cùng tiếc nuối: “Long tổ chúng ta vốn đã ít thành viên, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy! Năm đó Lâm Kiến Sinh cũng bị các người bắt ép phải ra đi, không ngờ bây giờ các người vẫn tiếp tục làm như thế!”
“Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, mặc dù Đường Tuấn miễn cưỡng đạt tới cấp C nhưng tất cả cũng do ông hỗ trợ dược liệu, đoán chừng cậu ta chỉ đạt tới cấp C đỉnh phong là sẽ không đột phá nổi nữa. Cậu ta không xứng với Long Thiên Y!” Hoàng Thừa Quốc hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.
Ông ta không phải Long Kinh Thiên, thế nên mặc dù là tổ trưởng Long tổ nhưng thực lực cũng chỉ cao hơn Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân một chút, không có uy quyền tuyệt đối. Hơn nữa, tính cách của Hoàng Thừa Quốc cũng hơi thiếu quyết đoán.
Nếu như Long Kinh Thiên tiền bối ở đây thì chắc chắn thưởng phạt phân minh, nhất định không dung túng cho hành vi của nhóm người Đường Chính Lâm!
“Được rồi, Chính Lâm, ông đã đạt được mục đích rồi, tôi không làm phiền ông nữa. Từ Ngọc Cường lão nhân thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ. Dù sao thì một thanh niên có tiềm lực như thế ở trong Long tổ vô cùng hiếm thấy, vừa có dũng vừa có mưu.
Nhưng thù lao mà Đường Chính Lâm cho ông ta lại quá mức phong phú, ông ta không từ chối được, đành phải đáp ứng yêu cầu của Đường Chính Lâm.
Từ Ngọc Cường lão nhân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Đường Tuấn.
“Ông nội, sao ông lại cho Dương Thiên quả thánh anh? Cháu đã bảo là cứ để cậu ta tàn phế cả đời cơ mà? Đánh cho thành kẻ tàn phế, sau đó ném khỏi Long tổ là được!” Đường Tuấn đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Hừ! Im miệng!” Đường Chính Lâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: “Cháu nhìn cháu xem, bây giờ đã gần 30 rồi mà còn chưa đạt tới cấp C đỉnh cấp! Kém xa Dương Thiên, thậm chí thực lực của Long Thiên Y còn vượt xa cháu! Nếu không phải cháu nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì cháu sẽ chăm chỉ tu luyện thì ông làm sao có thể trục xuất một thanh niên có tiềm lực như Dương Thiên ra khỏi Long tổ cơ chứ?”
Đường Chính Lâm là tổ phó của Long tổ, tất nhiên cũng muốn bảo vệ lợi ích của Long tổ, vì Long tổ mà không tiếc sinh mệnh của mình. Nhưng Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta phải nghĩ cho anh ta. Đường Tuấn nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì sẽ dốc lòng tu luyện, thế nên Đường Chính Lâm mới đành phải nhẫn tâm đuổi Dương Thiên đi.
“Hừ! Nếu thực lực của cháu mạnh mẽ rồi thì còn lo không theo đuổi được Long Thiên Y à? Bây giờ thực lực của Long Thiên Y vượt qua cháu, cô ta nhìn cháu đã thấy chướng mắt rồi, cháu tỉnh táo lại cho ông!” Đường Chính Lâm tức giận.
“Còn nữa, sau lưng Long Thiên Y chính là tiền bối Long Kinh Thiên đấy! Cháu tốt nhất là đừng có giở trò gì, nếu không thì ông cũng không cứu được cháu đâu!”
Đường Tuấn cúi đầu nghe mắng, thế nên Đường Chính Lâm cũng không nhìn được gương mặt dữ tợn của anh ta.
“Dương Thiên! Cậu nghĩ mình có thể mang quả Thánh anh đi sao?”
“Thiên Y, cô về đi. Tôi về thành phố Hải trước, nếu như hôm nào cô ở Long tổ cảm thấy mệt mỏi quá thì cứ tới thành phố Hải, tôi nuôi cô!” Dương Thiên mỉm cười, nói với Long Thiên Y.
Hắn biết Long Thiên Y sẽ không rời khỏi Long tổ.
“Tìm anh để đánh nhau à?” Long Thiên Y không nhịn được bật cười, trêu hắn.
Chapter 117 Đánh gãy tay chân
“Được rồi, tôi đi đây.” Dương Thiên gật đầu. Bây giờ hắn đã lấy được quả Thánh anh rồi, mặc dù trải qua nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn lấy được cái mình muốn. Lúc trước hắn gia nhập Long tổ cũng vì Long tổ có nhiều tài nguyên tu luyện, bây giờ nghĩ đến đám người Đường Chính Lâm thì cho dù hắn có ở lại Long tổ thì cũng không sống dễ dàng được!
Dương Thiên tùy tiện gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Dương Thiên không để ý đến mảnh đất phía sau hắn dường như hơi nhô lên một chút, giống như đang bám đuổi hắn.
Đường đi vô cùng vắng lặng, Dương Thiên híp mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ xem sau này nên tu luyện như thế nào.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Dương Thiên vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhưng hắn nhìn xe vẫn chạy đều đều, tài xế cũng là một người bình thường, không có biểu hiện bất thường nào cả thì không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?
Dương Thiên còn đang suy nghĩ thì xe đột nhiên phát ra một tiếng nổ, tài xế phanh gấp một cái.
Nổ lốp?
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại, nhưng lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Chiếc xe không giữ được thăng bằng, trượt nhanh về phía con dốc bên cạnh.
Dương Thiên sợ hãi nắm chặt lấy tay vịn, cố gắng giữ thân thể thăng bằng. Nhưng cả chiếc xe không ngừng quay cuồng, trán của hắn va vào cửa xe mấy lần liền. Dương Thiên choáng váng đầu óc, trán cũng bắt đầu chảy máu, chiếc xe vẫn lao thẳng xuống dốc.
“Bùm!”
Bình xăng vỡ tung, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe bốc cháy ngùn ngụt.
Dương Thiên cảm nhận được ánh lửa, lúc này quần áo của hắn đều đã bị lửa nóng vây quanh, cửa xe khóa trái nên hắn không thể ra ngoài.
Thể chất phòng ngự của Dương Thiên vẫn còn, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không bị ngọn lửa này thiêu chết, nhưng thời gian dài thì hắn không dám nói.
Cố nén cơn đau đớn của kinh mạch, Dương Thiên tập trung sức mạnh, hung hăng đấm một quyền lên cửa xe.
Cửa xe lập tức vỡ vụn như pha lê, nhưng cánh tay của Dương Thiên cũng đầm đìa máu. Hắn cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, đó là nỗi đau khi kinh mạch lại bị đứt gãy lần hai!
Kinh mạch ở cánh tay phải của hắn đã đứt hết rồi!
Nhưng lúc này Dương Thiên không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Dương Thiên lao ra khỏi xe, cả người bị lửa nóng bao trùm, hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cố gắng dập lửa.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa trên người Dương Thiên mới tắt, lúc này cả người hắn đã đầy những vết bỏng.
Mặc dù da thịt săn chắc nhưng bị lửa đốt liên tục như thế cũng khó mà chịu đựng.
Nhưng chút vết thương đó đối với Dương Thiên cũng không phải là trí mạng. Hắn nằm thẳng trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, trên người thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác bỏng rát.
Dương Thiên quay người nhìn chiếc xe vẫn còn đang bốc cháy phía xa, người tài xế vẫn còn ở bên trong, nhưng lúc này Dương Thiên không còn chút sức lực nào nữa rồi. Năng lực hiện tại của hắn chỉ đủ để bảo vệ bản thân.
Hơn nữa, thời gian cũng trôi qua lâu như vậy, vị tài xế kia chắc chắn đã bị lửa thiêu chết rồi, Dương Thiên chỉ có thể âm thầm mặc niệm lời xin lỗi.
Dương Thiên chạm vào quả Thánh anh trên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất đung đưa, đang chuẩn bị chạy trốn thì một bóng dáng đã xuất hiện. Sau đó, người này dẫm chân lên ngực Dương Thiên.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, Dương Thiên không kịp trốn tránh, bị người này dẫm lên, lồng ngực hắn đau nhói.
Dương Thiên cố nén cơn đau, nhìn người trước mặt đang cúi đầu nhìn mình.
Một cường giả mặc trường bào màu đất đang nhìn hắn với vẻ mặt chế nhạo, toàn thân phát ra luồng dao động rất mạnh!
Cường giả cấp C!
“Anh là ai?” Dương Thiên lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười lạnh: “Dương Thiên phải không? Còn tưởng là người ba đầu sáu tay thế nào chứ? Có thể thoát khỏi bí cảnh Sahara. Đáng tiếc, cậu vẫn bị tôi dẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, sờ soạng khắp người Dương Thiên.
“Tìm được rồi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười một tiếng, nhanh chóng lấy quả Thánh anh từ trên người Dương Thiên.
Vẻ mặt Dương Thiên vô cùng phẫn nộ: “Đám người Đường Chính Lâm phái anh tới đây?”
Mục đích của người đàn ông mặc trường bào màu đất này rõ ràng là quả Thánh anh, Dương Thiên lập tức nghi ngờ anh ta là người của Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân.
Trong lòng Dương Thiên tràn ngập phẫn nộ, hắn đã giao hết giá trị cống hiến của mình, cũng đồng ý rời khỏi Long tổ, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn.
“Ha ha!” Người đàn ông mặc trường bào màu đất lại không trả lời. Lấy được quả Thánh anh, tâm trạng của anh ta rất tốt, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, thực ra tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng có người cho tôi lợi ích nên tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xin lỗi cậu. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề tính mạng của mình, tôi sẽ không giết cậu đâu.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào màu đất lộ ra một tia tàn nhẫn. Anh ta lập tức đạp mạnh lên cổ tay Dương Thiên.
“Rắc!”
Một tiếng rắc vang lên, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Sau đó, tay của Dương Thiên lập tức không còn cảm giác gì.
Chapter 118 Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!
Cổ tay hắn đã bị người đàn ông này dẫm nát rồi!
“A!!!”
Dương Thiên mạnh mẽ như thế nhưng cũng không nhịn được mà hét lên đau đớn.
Người đàn ông mặc trường bào màu đất dẫm nát cổ tay Dương Thiên thì cũng không hề dừng tay mà dẫm nốt cổ tay còn lại.
Tiếp theo đó, không màng đến những tiếng kêu đau đớn của Dương Thiên, anh ta lại tiếp tục dẫm nát hai chân hắn!
Đánh gãy chân tay! Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Ánh mắt Dương Thiên tràn đầy phẫn nộ, cơn đau đớn từ tứ chi truyền đến khiến tinh thần hắn tê dại.
Hắn chỉ muốn đấm chết người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. Nhưng bây giờ tứ chi hắn bị phế rồi, đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói là muốn làm việc khác.
Sau khi dẫm nát tứ chi của Dương Thiên, người đàn ông mặc trường bào màu đất mới dừng lại, khẽ vỗ tay một cái: “Được rồi! Bây giờ cậu đã thực sự trở thành một kẻ tàn phế, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi, cậu cứ từ từ chờ cứu viện đi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất nói xong thì thân thể khẽ lóe lên, sau đó cả người chui vào trong lòng đất, nhanh chóng biến mất.
Dương Thiên nằm trên mặt đất gào lên một tiếng, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này!
Chân tay của hắn đều bị phế bỏ, đi lại cũng là một vấn đề, hắn còn có thể làm gì khác sao?
Dương Thiên không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã chìm vào trong bóng tối.
Dương Thiên gãy nát tay chân nằm dài trên mặt đất, chiếc taxi bên cạnh vẫn còn đang bốc cháy, nhưng lửa đã nhỏ đi rất nhiều.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô đang chạy bỗng nhiên dừng lại, chủ xe là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thấy tình cảnh dưới sườn núi thì vội vàng xuống xe, gọi 120 và 119.
Người đàn ông này nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Thiên, vội vàng hỏi han: “Người anh em, cậu có sao không? Có còn nói chuyện được không?”
Dương Thiên dường như không nghe thấy, ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời, cảm giác như cuộc sống của mình đã chìm vào đen tối.
Xe cứu thương và các đội viên đội phòng cháy chữa cháy nhanh chóng chạy tới. Ngọn lửa lập tức được dập tắt, nhưng thi thể của người tài xế đã cháy đen, hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ ban đầu.
Sau khi kiểm tra thân thể Dương Thiên, các bác sĩ lập tức phát hiện ra cả người Dương Thiên đều là vết bỏng, tứ chi bị đánh gãy, xương cốt đứt lìa, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Hành động táng tận lương tâm này do con người tạo ra!
Nhưng người đàn ông mặc trường bào màu đất kia lại cố tình chọn một nơi hẻo lánh không có camera để ra tay, bọn họ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.
Dương Thiên lập tức được đưa đến bệnh viện, tiến hành phẫu thuật.
Sau khi mọi thứ xong xuôi...
Dương Thiên nằm đờ đẫn trên giường bệnh, hai mắt vô thần, hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn giá trị gì nữa. Bây giờ, hắn không chỉ mất hết sức lực, mà tay chân cũng bị người ta đánh gãy một cách vô cùng tàn nhẫn.
“Này, cậu có muốn ăn gì không?” Một y tá nhìn Dương Thiên, quan tâm hỏi.
Người thanh niên trước mắt khiến cô hơi sợ hãi. Bởi vì tình huống của Dương Thiên khá đặc thù nên bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một phòng bệnh riêng, y tá cũng là do bệnh viện cử tới chăm sóc cho Dương Thiên.
Y tá khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường. Cô nhìn thấy Dương Thiên từ khi tỉnh lại vẫn cứ ngây ngốc như vậy thì không nhịn được hỏi.
Tất nhiên là y tá biết tình huống của Dương Thiên, bị bỏng toàn thân, chân tay còn bị người ta phế bỏ, nếu như không có kỳ tích xuất hiện thì người thanh niên này cả đời cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh như thế này mà thôi.
Y tá cũng rất tiếc cho Dương Thiên, dù sao thì Dương Thiên còn trẻ như vậy.
“Ôi, cậu không cần phải bi quan như vậy đâu. Cho dù sau này hành động không tiện, nhưng không phải là bây giờ cậu vẫn còn sống sao? Tôi nghe nói người tài xế kia đã bị lửa thiêu thành tro rồi.” Y tá Lưu Tĩnh khuyên nhủ.
Cô sợ Dương Thiên cứ nghĩ không thông như vậy rất dễ làm ra chuyện ngu ngốc. Bộ dáng hiện tại của Dương Thiên rất nguy hiểm, trước kia cô cũng đã từng gặp phải không ít bệnh nhân có dáng vẻ như thế này.
Nhưng cho dù cô nói cái gì thì Dương Thiên cũng đều không nhúc nhích, hai mắt vẫn đờ đẫn như vậy.
“Ong...”
Điện thoại của Dương Thiên lập tức vang lên.
Lưu Tĩnh vội vàng cầm điện thoại đi tới trước mặt Dương Thiên.
“Này, mẹ cậu gọi điện thoại đến.” Lưu Tĩnh nhìn tên người gọi, thông báo với Dương Thiên.
Dương Thiên nghe thế thì hai mắt run lên, hắn không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó nói với Lưu Tĩnh: “Giúp tôi ấn nút nghe.”
Giọng nói của hắn rất khàn, Lưu Tĩnh nghe mà giật mình. Nếu như không nhìn người mà chỉ nghe giọng nói, chắc ai cũng nghĩ đó là một ông lão bảy mươi tám mươi tuổi!
Lưu Tĩnh nhanh chóng ấn nút nghe, đặt điện thoại vào tai Dương Thiên.
“Alo, Tiểu Thiên à, sao mãi mới nghe máy thế?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ.
“Mẹ!” Dương Thiên khàn giọng gọi một tiếng, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Bây giờ trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên lại được nghe giọng nói của mẹ, giống như có người có thể an ủi hắn, Dương Thiên không kìm được nước mắt.
Chapter 119 Tỉnh lại 1
“Ôi! Tiểu Thiên, con làm sao thế? Giọng nói sao lại khàn như vậy? Có phải con ốm không? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho mẹ biết!” Mặc dù giọng của Dương Thiên rất khàn nhưng Thẩm Tân Lan vẫn nhận ra đây là giọng của con trai mình. Bà vừa nghe đã cảm thấy không ổn lắm, vội vàng hỏi han Dương Thiên.
“Mẹ!” Dương Thiên không nhịn được lại gọi thêm một tiếng, mang theo cả giọng mũi nức nở. Bây giờ hắn chỉ ước được quay trở lại bên cạnh mẹ, vùi mặt vào lòng bà mà khóc một trận.
“Tiểu Thiên, con đang khóc à?” Lão Dương, mau tới đây, con trai chúng ta bị người khác bắt nạt!” Thẩm Tân Lan lập tức cuống lên. Từ nhỏ đến lớn, con trai của bà gần như không bao giờ khóc, bây giờ lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của con, trong lòng bà rối như tơ vò. Thẩm Tân Lan nhanh chóng gọi Dương Gia Quốc.
“Tiểu Thiên, con làm sao thế? Có phải bị người khác bắt nặt không? Con mau nói cho cha mẹ biết, ông đây liều mạng với kẻ đó!” Giọng nói nôn nóng của Dương Gia Quốc truyền tới, mang theo cả một tia tức giận!
Dương Thiên là con trai ông, chẳng lẽ ông còn không hiểu à? Nếu như không phải bị ấm ức to lớn thì con trai ông chắc chắn sẽ không bật khóc như thế đâu.
Sau đó, trong điện thoại còn có thêm một giọng nói trong trẻo nữa: “Cha mẹ, anh trai khóc sao? Đúng thật là... Anh ấy lớn vậy rồi mà còn khóc, San San nhỏ thế này mà có khóc đâu. Cha bảo với anh ấy là San San cho anh ấy tất cả đồ chơi của con, anh trai đừng khóc nữa! Lần trước con tới nhà Tiểu Bàn chơi, cậu ấy khóc, con cho cậu ấy một món đồ chơi thế là cậu ấy không khóc nữa.”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền được tới bên tai Dương Thiên.
Những lời nói quan tâm của cha mẹ, những câu nói ngây thơ của em gái giống như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Dương Thiên.
Đúng vậy, mặc dù hắn đã trở thành người tàn phế nhưng hắn vẫn còn cha mẹ, còn em gái. Gia đình luôn là nơi tâm hồn hắn được yên nghỉ! Cho dù có gặp phải khó khăn gì, hắn cũng không thể bị gục ngã như thế này được!
Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, Dương Thiên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường: “Cha mẹ, con không sao, vừa rồi đang ăn cơm thì bị sặc ớt nên khó chịu một chút thôi, mọi người không cần lo lắng.”
“Thằng bé này, ăn một bữa cơm mà cũng hấp tấp bộp chộp như vậy. Con mau ăn uống cẩn thận đi.” Thẩm Tân Lan nghe vậy thì mới bớt lo lắng, lập tức trách mắng hắn.
“Anh trai, anh trai, sao anh vẫn chưa về nhà? San San lâu lắm rồi không được gặp anh, San San nhớ anh lắm.” Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của em gái.
Dương Thiên tươi cười trả lời: “San San, không cần phải sốt ruột, một thời gian nữa anh trai sẽ trở về thôi. Đến lúc đó anh trai sẽ đưa San San đi bắt tôm hùm, đi bắt cua, được không?”
“Được ạ, được ạ!” San San vui vẻ vỗ tay, cô bé còn muốn nói thêm nhưng di động lại bị Thẩm Tân Lan lấy lại.
“Tiểu Thiên, con một mình ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, có thời gian rảnh rỗi thì về nhà. Mấy tháng rồi con không về nhà, cha mẹ nhớ con lắm, San San cũng luôn miệng nhắc đến con.” Thẩm Tân Lan quan tâm.
“Vâng, con biết rồi ạ! Chờ học kỳ này kết thúc con sẽ về nhà luôn. Bây giờ chương trình học của bọn con khá bận nên con chưa thu xếp thời gian về nhà được.” Dương Thiên nói.
Trong lúc tuyệt vọng nghe được giọng nói của cha mẹ và em gái, Dương Thiên chỉ muốn được về nhà ngay lập tức, gặp gỡ mọi người. Nhưng mà bây giờ hắn đã biến thành cái dạng này, tạm thời chưa thể để cha mẹ và San San biết được.
Sau khi ngắt điện thoại, trái tim tràn đầy tuyệt vọng của Dương Thiên đã có thêm một cỗ động lực. Đó là gia đình ấm áp!
Đúng vậy! Dương Thiên này không thể gục ngã như thế được! Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!
Một cuộc điện thoại đã hoàn toàn thức tỉnh Dương Thiên.
Đúng vậy, hắn vẫn còn gia đình, còn cha mẹ quan tâm, còn em gái đáng yêu. Nếu hắn cứ tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng như thế này thì người chịu tổn thương không chỉ có một mình hắn, mà còn là người nhà thân thương của hắn!
“Cảm ơn mọi người! Cha, mẹ, em gái!” Dương Thiên âm thầm nói lời cảm ơn.
Lúc trước tu luyện, hắn thậm chí đã quên mất cả gia đình của mình, cả ngày chỉ chìm đắm trong tu luyện. Lúc trước đã nói khi nào có thời gian sẽ trở về thăm gia đình, nhưng đã mấy tháng rồi hắn đều không nhớ đến chuyện đó.
Dương Thiên nhớ rõ lúc mình lên tàu hỏa, em gái San San khóc nức nở không ngừng gọi tên mình, cha mẹ cũng lưu luyến nhìn đến tận khi tàu chạy xa khuất. Nghĩ đến những chuyện đó, Dương Thiên chỉ muốn tát cho mình một cái.
Hắn tu luyện đến mức suýt chút nữa biến thành một người vô tình.
Trong lòng hắn chỉ muốn đánh cho mình một trận! Nếu như hắn tu luyện trở nên mạnh mẽ, nhưng lại quên mất gia đình của mình, vậy thì tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?
Lưu Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Dương Thiên không ngừng biến hóa thì sợ hãi lùi về sau mấy bước. Cô vốn dĩ là người nhát gan.
“Này, cậu không sao chứ?” Một lúc lâu sau Lưu Tĩnh mới lấy hết can đảm, hỏi Dương Thiên.
Dương Thiên phục hồi tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của y tá thì nở một nụ cười ấm áp.
Mặc dù sắc mặt Dương Thiên vẫn tái nhợt, nhưng trên người lại tản ra một loại khí chất nho nhã. Hắn cười lên giống như chàng trai ấm áp nhà hàng xóm, khiến người ta rất có thiện cảm.
Nụ cười này khiến cho y tá Lưu Tĩnh choáng váng, hai má cũng không tự chủ được mà đỏ lên.
“Chị đỏ mặt rồi kìa!” Dương Thiên khôi phục lại, cười nói.
Cô y tá trước mặt mặc dù diện mạo bình thường, nhưng lại rất trắng, mắt cũng to, hai má hồng hào tăng thêm được mấy điểm.
“Làm gì có?” Lưu Tĩnh phản bác: “Tôi làm sao có thể đỏ mặt được chứ? Chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi.”
Chapter 120 Tỉnh lại 2
“Được rồi được rồi, là tôi nhìn lầm thôi. Có gì ăn không? Lấy cho tôi một ít.” Dương Thiên mỉm cười. Bây giờ hắn đã có một chút hy vọng với cuộc sống này, nhanh chóng cảm thấy đói bụng.
“Ừ, chờ tôi chút.” Lưu Tĩnh nhanh chóng gật đầu, sau đó cầm một quả táo đưa cho Dương Thiên. Nhưng mà bây giờ tay chân Dương Thiên đều không thể động đậy nổi, chỉ có thể nhờ người khác đút cho ăn.
Lưu Tĩnh nhanh chóng cắt táo thành từng miếng nhỏ, đút cho hắn.
Nhìn Dương Thiên đã bắt đầu muốn ăn uống, Lưu Tĩnh cũng âm thầm thở phào một hơi, thế là đã bắt đầu có chút thành tựu rồi.
Ăn được một quả táo, Dương Thiên cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Hắn nhíu mày nhìn thân thể mình, hắn không thể nào nằm viện suốt như thế này được.
Dương Thiên nghĩ ngợi một chút, nói với Lưu Tĩnh: “Có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không? Tôi đọc số rồi chị bấm.”
Dương Thiên định gọi điện cho nhóm Trương Đại Hổ của bang Chiến, ngoài bang Chiến ra thì hắn không tin tưởng ai nữa. Nhóm Trương Đại Hổ đã được hắn gieo hạt giống trung thành, vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn.
Lúc này Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã được Huyền Hư đạo nhân dạy cách khống chế nhóm người Trương Đại Hổ, nến không thì bây giờ thực sự là không nơi nương tựa!
Có bang Chiến giúp đỡ, hắn vẫn còn hy vọng!
Dương Thiên đã đổi điện thoại rồi nhưng mà hắn có trí nhớ kinh người nên vẫn nhớ rõ số điện thoại của Trương Đại Hổ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Alo? Ai thế?”
“Đại Hổ! Là tôi!” Dương Thiên nhẹ giọng nói.
...
Hiệu quả làm việc của nhóm người Trương Đại Hổ vô cùng nhanh chóng, chưa tới nửa ngày đã đến bệnh viện Dương Thiên đang ở.
Lúc này, Lưu Tĩnh đang cho Dương Thiên ăn. Dù sao thì Dương Thiên cũng mới trải qua phẫu thuật, phải ăn nhiều để bổ sung chất dinh dưỡng.
Cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, ba người lần lượt bước vào. Người đi đầu là Trương Đại Hổ sắc mặt vô cùng uy nghiêm, phía sau là Thiên 8 và Thiên 9.
“Này, các người là ai? Nơi này là bệnh viện, không được tự ý xông vào!” Lưu Tĩnh nhìn thấy ba người tỏa ra khí thế áp bức này tiến vào thì vô cùng sợ hãi. Nhưng đạo đức của một y tá không cho phép cô chạy trốn, thế nên Lưu Tĩnh cố nén cảm xúc, lớn tiếng chất vấn ba người mới vào kia.
Nhóm người Trương Đại Hổ không thèm để ý đến Lưu Tĩnh, bọn họ nhìn thấy Dương Thiên đang nằm trên giường bệnh thì vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy chân tay Dương Thiên đều gãy nát, Trương Đại Hổ đằm đằm sát khí, tức giận nói: “Cậu chủ, ai đã khiến cậu thành ra nông nỗi này? Trương Đại Hổ này nhất định sẽ xé xác kẻ đó!”
“Cậu chủ! Còn cả chúng tôi nữa! Cậu nói đi! Kẻ đó là ai! Các anh em bang Chiến chúng ta nhất định sẽ băm vằm kẻ đó ra hàng trăm mảnh!” Thiên 8 và Thiên 9 đứng sau cũng vô cùng phẫn nộ nói.
Tất cả mọi người đều trúng Hồn khống pháp của Dương Thiên. Pháp môn này khi bình thường thì mọi người đều không có gì khác lạ cả, nhưng khi ở cạnh Dương Thiên thì Dương Thiên ra mệnh lệnh gì bọn họ sẽ phục tùng mệnh lệnh đó, kẻ thù của Dương Thiên cũng chính là kẻ thù của bọn họ!
Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy, cả ba người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức tìm ra kẻ đó để thay Dương Thiên báo thù rửa hận!
“Được rồi, Đại Hổ, không phải bây giờ tôi không có việc gì sao?” Dương Thiên cười nói.
Trong lòng Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như lúc trước không khống chế được nhóm người Trương Đại Hổ thì cho dù hắn có dẫn dắt bọn họ thành lập bang Chiến, giao Chiến vương quyết cho bọn họ để bọn họ nâng cao năng lực, khiến bang chiến trở thành một trong những thế lực lớn nhất thành phố Hải thì bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, ai dám bảo đảm bọn họ sẽ không làm phản để làm lão đại chứ!
Dù sao thì quyền lực là thứ ai cũng muốn có được!
Bây giờ, Dương Thiên không tin tưởng vào những người khác nữa, đây là di chứng sau khi hắn gặp phải cuộc tập kích bất ngờ kia.
“Cậu chủ, cậu có muốn chúng tôi đưa cậu ra ngoài không?” Trương Đại Hổ cung kính nói.
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Sau khi trở về, ông tìm người chế tạo cho tôi một chiếc xe lăn. Bây giờ thân thể tôi hành động không tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”
Dương Thiên lại tiếp tục phân phó: “Còn nữa, điều tra thông tin về người tài xế đã bị thiêu cháy kia cho tôi.”
Người tài xế đó bởi vì hắn nên mới chết. Mặc dù Dương Thiên hơi nghi ngờ không hiểu tại sao gia đình người tài xế không tới đây gây náo loạn hoặc chửi mắng hắn, nhưng hắn cũng muốn tìm hiểu tình hình một chút. Dương Thiên muốn biết mình có thể giúp gì cho gia đình anh ta hay không.
Trương Đại Hổ lập tức nhận lệnh, sau đó ba người ra ngoài.
Lúc này, Lưu Tĩnh vẫn đang nấp trong góc tường lập tức chạy tới, hưng phấn nhìn Dương Thiên: “Ồ, cậu là cậu chủ của gia tộc nào đó à?”
Dương Thiên lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Chị đã thấy cậu chủ gia tộc nào bị đánh gãy chân tay chưa?”
“Nhưng tôi nghe mấy người đó gọi cậu là cậu chủ mà! Tôi biết rồi, chắc chắn là gia tộc của cậu rất lớn, có không ít người tranh giành quyền lực với cậu, muốn ngồi lên vị trí chủ gia tộc. Sau đó, những người đó bày mưu hãm hại cậu, cuối cùng cậu đã mắc mưu, rồi được đưa tới bệnh viện chúng tôi.”