-
Chương 106-110
Chapter 106 Biệt thự số ba
Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Dương Thiên: “Ngại quá, để nhân viên Hạ Tiểu Vũ của chúng tôi đưa anh đi xem nhà được chứ?”
Dương Thiên gật đầu, hắn biết suy nghĩ của chị Lý, nhưng cũng không quan tâm.
“Chào... anh... Tôi là Hạ Tiểu Vũ, để tôi dẫn anh đi xem ngôi biệt thự đó. Anh cứ đi theo tôi là được.” Hạ Tiểu Vũ vừa nhìn đã biết là người không biết cách nói chuyện, cô và Dương Thiên gặp nhau lần đầu, lúc nói chuyện không tránh khỏi lắp bắp.
“Hừ! Quỷ nghèo mà còn giả vờ!” Chu Dật Phong thông qua Tần Ngữ Huyên biết được gia cảnh nhà Dương Thiên, cậu ta không tin Dương Thiên có thể mua được nhà. Nhìn thấy Dương Thiên đi theo Hạ Tiểu Vũ, Chu Dật Phong hừ lạnh, khinh thường nói.
“Dật Phong! Sao anh lại nói chuyện như thế? Dù sao Dương Thiên cũng là bạn học cũ của em, anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy!” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh bất mãn nói.
“Được rồi, Ngữ Huyên, em đừng tức giận! Chẳng phải em cũng không thích Dương Thiên sao? Cậu ta rõ ràng nghèo muốn chết, thế mà còn giả vờ nhà mình có tiền!” Chu Dật Phong chạy theo sau Tần Ngữ Huyên, luôn miệng giải thích.
Cậu ta cũng không dám chọc giận Tần Ngữ Huyên. Cậu ta theo đuổi Tần Ngữ Huyên rất lâu thì cô mới đồng ý. Hơn nữa, gia thế của Tần Ngữ Huyên cũng không tầm thường, điều này có thể giúp ích rất nhiều cho địa vị của cậu ta trong gia đình.
“Ừm, lần sau không được nói như vậy nữa! Nhất là không được nói trước mặt Dương Thiên! Dù sao cậu ấy cũng là bạn cấp ba của em!” Tần Ngữ Huyên nhắc lại.
Mặc dù bên ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy Dương Thiên đúng là lúc nào cũng giả bộ giàu có.
Mọi người học với nhau ba năm, ai cũng hiểu rõ gia cảnh của nhau, việc gì phải giả vờ là người có tiền như vậy? Cô còn cảm thấy hình như Dương Thiên vẫn còn tình ý với mình, thế nên mới không muốn mất mặt trước Chu Dật Phong, nói dối để níu kéo chút thể diện.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong lòng Dương Thiên, hai người bọn họ chỉ là người thường, Dương Thiên không hề để ý đến họ chút nào.
“Đi thôi Ngữ Huyên, không phải chúng ta tới đây xem nhà sao? Hay là chúng ta cũng đến khu biệt thự kia xem một chút?” Chu Dật Phong đột nhiên nói với Tần Ngữ Huyên.
“Ừm, cũng được.” Tần Ngữ Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thực ra cô chỉ muốn mua căn hộ khoảng một triệu thôi. Mặc dù gia cảnh nhà cô không tồi, nhưng tiền riêng của cô thì không có nhiều như vậy, không mua nổi biệt thự.
Nhưng cho dù không mua nổi thì đi xem một chút cũng không vấn đề gì.
Hạ Tiểu Vũ đi ở phía trước, giới thiệu cho Dương Thiên mấy căn biệt thự. Cả khu này chỉ có ba căn biệt thự, được đánh số là số một, số hai, số ba. Mỗi biệt thự cách nhau hàng trăm mét, diện tích rất lớn.
“Anh Dương, căn biệt thự số một này có ánh sáng rất tốt. Buổi sáng ngủ dậy, chỉ cần kéo rèm ra thì ánh mặt trời sẽ tràn ngập căn phòng, soi sáng mọi nơi, thích hợp cho những người thích nhiều ánh sáng. Còn căn biệt thự số hai thì lại thoáng đãng râm mát. Còn căn biệt thự số ba là căn biệt thự có diện tích to nhất...” Hạ Tiểu Vũ không ngừng giới thiệu.
Ban đầu cô rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thiên vô cùng dễ gần, hơn nữa Dương Thiên cũng chủ động bắt chuyện trước với cô, thế nên cô cũng bắt đầu giảm bớt sự lo lắng lại.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều có tính cách giống như Hạ Tiểu Ngư, đối mặt với người mình quen thì nói mãi không hết chuyện, nhưng gặp phải người mình không quen biết thì lại vô cùng căng thẳng, không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Dương Thiên nhìn kết cấu căn biệt thự này, vô cùng hài lòng.
Cả ba căn biệt thự đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, có phòng tập thể dục, có hồ bơi và những trang thiết bị khác. Mấu chốt là công tác phòng ngự ở biệt thự cũng rất tốt, cổng sắt cao lớn bao bọc lấy căn biệt thự, người ở bên ngoài rất khó nhìn thấy được tình hình bên trong. Không những vậy, bên ngoài còn có nhân viên bảo vệ túc trực 24/ 24, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Dương Thiên vừa ý nhất căn biệt thự số ba! Tất cả các phòng của biệt thự số ba đều rất lớn. Hắn chỉ cần sửa sang lại một chút thì biệt thự số ba có thể trở thành một nơi thích hợp để hắn tu luyện Luyện thể quyết!
Lúc này Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên cũng đã đến nơi, hai người nhìn thấy mấy căn biệt thự xa hoa thì trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc.
Ngay cả Tần Ngữ Huyên giàu có như vậy mà cũng mê mẩn. Gia đình cô cũng không có mấy người có thể mua được những căn biệt thự đẹp như vậy! Nhất là môi trường nơi này cũng rất trong lành và yên tĩnh, khiến con người ta thư thái rất nhiều.
Nếu như có nhiều tiền, Tần Ngữ Huyên chắc chắn cũng sẽ mua một căn ở đây, sau đó cải tạo lại theo ý thích của mình.
Cô nhìn về phía Chu Dật Phong, Tần Ngữ Huyên biết nhà Chu Dật Phong rất giàu, có hàng chuỗi khách sạn năm sao. Khi Chu Dật Phong theo đuổi cô, ngoài tính cách và ngoại hình thì gia cảnh cũng là một trong những lý do khiến cô đồng ý.
Tần Ngữ Huyên từ nhỏ đã sống trong sự giàu có, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người nghèo khổ. Cô không tin những người nghèo có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, loại hạnh phúc đó chắc chắn chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi!
Chapter 107 Không mua nổi?
Cuối cùng Hạ Tiểu Vũ cũng đã giới thiệu xong xuôi ba căn biệt thự cho Dương Thiên, cô nói khô cả miệng. Thực ra, trong lòng Tiểu Vũ cũng đoán là Dương Thiên không thể nào mua được những căn biệt thự như thế này.
Xét cho cùng thì những căn biệt thự ở đây có giá lên đến hàng trăm triệu, đây chính là ba căn biệt thự cao cấp nhất của công ty bọn họ, đã rao bán mấy tháng rồi mà chưa bán được.
“Anh Dương, anh cũng xem xong ba căn biệt thự rồi, anh cảm thấy thế nào?” Hạ Tiểu Vũ cười hỏi.
Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên cũng đang đi lang thang xem xét, nghe thấy Hạ Tiểu Vũ hỏi vậy thì cũng vô thức dừng bước, chờ câu trả lời của Dương Thiên.
Chu Dật Phong đơn giản là muốn xem kịch hay, cậu ta biết chắc chắn Dương Thiên không mua nổi ba căn này, chỉ chờ để Dương Thiên trả lời thì cười nhạo hắn.
Còn Tần Ngữ Huyên lại lại ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Được rồi, chọn biệt thự số ba đi.” Dương Thiên cười nói. Nếu như đã ưng ý thì hắn cũng không cần phải dây dưa chần chừ thêm nữa.
“Anh Dương, tôi biết biệt thự ở đây rất đắt, không mua nổi cũng không sao đâu...” Hạ Tiểu Vũ dường như không nghe thấy câu trả lời của Dương Thiên, nhỏ giọng nói.
Dương Thiên đành phải lặp lại lần nữa: “Tôi muốn mua căn biệt thự số ba!”
Hạ Tiểu Vũ giật mình nhìn Dương Thiên, vừa rồi cô cũng nghe thấy lời Dương Thiên nói, nhưng lại tưởng mình nghe nhầm. Bây giờ Dương Thiên lại lặp lại một lần nữa, cô không khỏi giật mình nhìn Dương Thiên: “Anh Dương, anh nói, anh muốn mua căn biệt thự số ba sao?”
Dương Thiên gật đầu.
“Được... Được!” Hạ Tiểu Vũ lập tức trở nên hưng phấn. Căn biệt thự số ba có giá một trăm triệu, ở công ty của cô, bán được ngôi nhà trên năm triệu thì nhân viên sẽ được trích 1% hoa hồng. Nếu như thế này thì cô đã có được một triệu tiền hoa hồng rồi!
Đối với Hạ Tiểu Vũ, một triệu là một con số khổng lồ!
“Anh Dương, anh trả góp hay trả một lần?” Hạ Tiểu Vũ hưng phấn hỏi.
“Trả một lần!” Dương Thiên cười nói. Trong tay hắn có tài khoản hơn hai tỷ, một trăm triệu đối với hắn mà nói không đáng nhắc đến.
“Không thể như thế được!” Chu Dật Phong đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cười nhạo Dương Thiên, không ngờ Dương Thiên lại thực sự mua căn biệt thự này. Dưới sự kích động, không màng đến sự ngăn cản của Tần Ngữ Huyên, Chu Dật Phong bước tới trước mặt Dương Thiên, lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê như cậu làm gì có tiền mua nổi căn biệt thự này? Cô gái à, cẩn thận đừng để bị cậu ta lừa!”
Cậu ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Dương Thiên.
Lúc trước Tần Ngữ Huyên đã nói gia cảnh Dương Thiên rất bình thường, cậu ta vẫn luôn cảm thấy tự hào về gia cảnh của mình. Hơn nữa, Chu Dật Phong cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Dương Thiên và Tần Ngữ Huyên hơi kỳ lạ, trong lòng luôn có cảm giác nguy cơ, thế nên vẫn luôn có địch ý với Dương Thiên.
“Dật Phong! Anh làm gì thế?” Tần Ngữ Huyên nhìn thấy bạn trai mình nói năng thất thố thì cảm thấy vô cùng mất mặt. Cô vội vàng tiến lên ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên tràn đầy kinh ngạc.
Dương Thiên và cô đã học chung ba năm cấp ba, gia cảnh thế nào cô nắm rất rõ, thậm chí cô còn từng nhìn thấy nhà của Dương Thiên. Nhà hắn vô cùng lụp xụp và nghèo nàn, tất cả mọi người trong lớp đều có cuộc sống tốt hơn Dương Thiên.
Bây giờ mới đi đại học được mấy tháng, nếu như Dương Thiên thực sự có thể mua được nhà ở đây thì đúng là làm cho người ta không thể tin tưởng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Chu Dật Phong như thế này, trong lòng cô lại cảm thấy rất thất vọng. Cô coi trọng nhất là nhân phẩm của Chu Dật Phong.
Lúc trước, những biểu hiện của Chu Dật Phong khiến cô rất hài lòng, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, hiền lành nho nhã, gia cảnh cũng không tồi. Thậm chí cha mẹ cô cũng đã gặp Chu Dật Phong, rất hài lòng với hắn, trước đây cũng chưa từng nghe tin đồn xấu nào về Chu Dật Phong cả. Không ngờ bây giờ Chu Dật Phong lại có những hành động mất lý trí như vậy.
Chu Dật Phong cũng nhận ra mình thất thố. Cậu ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, khôi phục thành dáng vẻ ấm áp đẹp trai thường ngày.
Cậu ta nhìn Hạ Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Cô gái, cô đừng có tin, vị khách trước mắt của cô gia cảnh bình thường, không có khả năng mua nổi biệt thự ở nơi này đâu. Cô phải cẩn thận một chút, đừng để cậu ta lừa.”
Hạ Tiểu Vũ lập tức bất mãn nhìn Chu Dật Phong, cô vất vả lắm mới bán được thành công một căn biệt thự, đối phương còn đang chuẩn bị trả tiền, thế mà người thanh niên này cứ phải quấy rầy cho bằng được. Hơn nữa, nếu như giao dịch này thực sự bị hủy bỏ, vậy thì một triệu kia thực sự sẽ rời xa cô.
Nhưng mà, sau khi nghe những lời Chu Dật Phong nói, Hạ Tiểu Vũ cũng bắt đầu cảm thấy hơi lung lay một chút, anh Dương chắc không phải kẻ lừa đảo đâu chứ?
Dương Thiên lạnh lùng nhìn Chu Dật Phong, trong lòng vô cùng không vui.
Chu Dật Phong có phải đã đề cao bản thân mình quá rồi đúng không? Cậu ta cảm thấy chỉ có cậu ta có thể mua nhà, còn những người khác đều không mua nổi?
Nhìn Tần Ngữ Huyên bên cạnh một cái, Dương Thiên khẽ lắc đầu. Ba năm học chung với nhau, số người theo đuổi Tần Ngữ Huyên nhiều không kể xiết, không ít người có thành tích và nhân phẩm tốt, không ngờ Tần Ngữ Huyên lại chọn một kẻ như thế này!
Chapter 108 Thay đổi 1
Không quan tâm đến bọn họ, Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ đang thấp thỏm một bên: “Thanh toán luôn bây giờ đi. Cô giúp tôi chuẩn bị các thủ tục nhanh một chút!”
“A... Được!” Hạ Tiểu Vũ nhanh chóng gật đầu.
Mấy người quay về phòng giao dịch. Cô gái được gọi là chị Lý kia lúc này đang tươi cười tiếp một vị khách đeo một sợi dây chuyền rất lớn. Cô ta nhìn thấy Dương Thiên và Hạ Tiểu Vũ thì thầm cười lạnh một tiếng, mới được nửa tiếng mà đã quay về rồi à?
Nhưng ngay sau đó, Hạ Tiểu Vũ lại lấy máy thanh toán đến đưa cho Dương Thiên.
Chị Lý lập tức chạy đến: “Tiểu Vũ, cô làm gì thế hả? Máy này dùng để thanh toán những giao dịch có giá cao. Bây giờ chưa có ai mua nhà, cô lấy máy ra làm gì?”
Hạ Tiểu Vũ lập tức nói: “Anh Dương chuẩn bị thanh toán mua căn biệt thự số ba.”
“Cái gì?” Chị Lý lập tức ngây dại, nhìn Dương Thiên bằng vẻ mặt không thể nào tin được. Sau khi phục hồi tinh thần, cô ta oán hận nhìn Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên, nếu như không phải vì hai người này thì đơn hàng này đã là của cô ta.
Là một nhân viên bán hàng ưu tú, thế mà tự cô ta lại khiến giao dịch khủng này tuột mất khỏi tay!
Hoa hồng tận một triệu đấy! Trong lòng chị Lý vô cùng hối hận. Một tháng cô ta có thể kiếm được mấy trăm nghìn, nhưng có tháng giao dịch ế ẩm chỉ kiếm được mấy chục nghìn. Một triệu là con số mà cô ta phải làm việc chăm chỉ cả năm trời mới có.
Dương Thiên không để ý đến mọi người, chuẩn bị trả tiền.
Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ sau lưng hắn truyền đến.
“Anh Dương!”
Dương Thiên quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang tươi cười đi về phía này, ánh mắt nhìn Dương Thiên vô cùng cung kính.
Lưu Nham Thanh! Dương Thiên nhận ra ông ta. Đây chính là cha của Lưu Thiếu Đông, hắn đã gặp ông ta ở quán kTV lần trước. Hình như Lưu Nham Thanh cũng làm bên địa ốc.
“Chủ tịch!” nhóm người chị Lý nhìn thấy Lưu Nham Thanh thì lập tức tiến lên chào hỏi.
Lưu Nham Thanh vẫy tay, sau đó nhanh chóng tiến đến trước mặt Dương Thiên, cười nói: “Anh Dương tới chỗ chúng tôi thế này đúng là quý hóa quá!”
“Chủ tịch, anh Dương tới đây mua nhà, anh ấy nhìn trúng căn biệt thự số ba.” Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh giải thích.
“Anh Dương nhìn trúng biệt thự của chúng ta là phúc của chúng ta, tiền bạc gì chứ? Tôi làm chủ! Mọi người mau chuẩn bị thủ tục bàn giao căn biệt thự số ba cho anh Dương!” Lưu Nham Thanh lập tức nói. Mặc dù ông ta chỉ nắm giữ một phần ba cổ phần của ba căn biệt thự kia nhưng lại không chút do dự tặng cho Dương Thiên, muốn tạo ấn tượng tốt với Dương Thiên. Ông ta biết người thanh niên trước mắt mình là ai!
Đường đường là lão đại của bang Chiến! Bang Thanh to lớn như vậy, thế mà chỉ trong một đêm đã bị bang Chiến tiêu diệt! Bang Chiến bây giờ chính là một trong những thế lực lớn nhất của thế lực ngầm thành phố Hải!
Dương Thiên cười, nói: “Ông chủ Lưu không cần khách khí, nếu tôi đã quyết định tới mua nhà thì cũng không thiếu một trăm triệu!”
Lưu Nham Thanh cung kính nói: “Vâng! Vâng! Tất nhiên anh Dương không thiếu tiền! Nhưng mà căn biệt thự số ba đó giá bán là một trăm triệu, nhưng giá gốc chỉ là năm mươi triệu thôi! Anh Dương cứ trả chúng tôi năm mươi triệu là được rồi! Mong anh Dương chấp nhận chút thành ý này của tôi.”
Lưu Nham Thanh vô cùng kính cẩn.
Còn những người khác thì đều đã ngây ngẩn cả người.
Chu Dật Phong ngơ ngác nhìn Lưu Nham Thanh và Dương Thiên, ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
Những người khác có thể không quen biết Lưu Nham Thanh, nhưng cậu ta thì biết. Ông ta là một người có thân phận và địa vị không thua kém gì cha cậu ta, chẳng qua là cha cậu ta kinh doanh khách sạn còn Lưu Nham Thanh kinh doanh địa ốc.
Cậu ta từng nghe cha mình đánh giá về Lưu Nham Thanh: “Ông ta là một người vô cùng tàn nhẫn và độc ác, ngàn vạn lần đừng trêu chọc ông ta.”
Nhưng bây giờ, Lưu Nham Thanh lại hoàn toàn không có một chút uy nghiêm nào. Ở trước mặt Dương Thiên, Lưu Nham Thanh giống như người hầu, khép nép và cung kính.
Theo phán đoán của cậu ta thì thân phận của Dương Thiên không hề tầm thường, đến cả Lưu Nham Thanh mà còn phải cung kính như thế chứng tỏ thân phận của Dương Thiên rất kinh người. Vừa rồi cậu ta trào phúng chế nhạo Dương Thiên như thế, nói không chừng Dương Thiên sẽ ghi hận trong lòng, nếu Dương Thiên muốn trả thù thì có khi cậu ta còn không biết bản thân mình chết như thế nào.
“Dật Phong, Dật Phong? Anh làm sao thế?” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh, phát hiện ra Chu Dật Phong không thích hợp thì hỏi.
Chu Dật Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cậu ta nhìn về phía Tần Ngữ Huyên, vội vàng nói: “Ngữ Huyên, em và Dương Thiên có quan hệ không tồi đúng không? Em có thể nói đỡ cho anh một hai câu được không? Anh không muốn chết.”
Chu Dật Phong bắt đầu nói năng lộn xộn.
Tần Ngữ Huyên khó hiểu: “Sao thế? Sao tự nhiên anh lại muốn em nói đỡ cho anh?” Cô chỉ nhìn thấy người chủ tịch nói chuyện với Dương Thiên, cảm thấy hai người họ quen nhau chứ cũng không nghĩ gì sâu xa.
Chapter 109 Thay đổi 2
Chu Dật Phong hoảng hốt nói: “Người đang cung kính nói chuyện với Dương Thiên chính là Lưu Nham Thanh, là một đại gia trong lĩnh vực kinh doanh địa ốc, tài sản lên tới hơn một tỷ, thậm chí đến cả cha anh còn thua kém ông ta một chút. Em xem, Lưu Nham Thanh cung kính với Dương Thiên thế kia, chứng tỏ Dương Thiên có địa vị rất lớn. Lúc trước anh nói cậu ta như vậy, nói không chừng cậu ta đã ôm hận trong lòng. Nếu cậu ta tìm ai đến đối phó với anh thì anh xong đời rồi!”
Chu Dật Phong khẩn cầu nhìn Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên lập tức im lặng.
Mặc dù cô không biết Lưu Nham Thanh mà Chu Dật Phong đang nói đến là ai, cũng nhìn ra được sự khép nép của Lưu Nham Thanh dành cho Dương Thiên, nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn thất vọng về Chu Dật Phong.
Một kẻ nhát gan sợ phiền phức! Một chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn đẩy cô ra chống lưng, không quan tâm cô có đồng ý hay không. Người như thế này, về sau nói không chừng gặp phải vấn đề gì cũng có thể không chút do dự mà bán cô đi!
Tần Ngữ Huyên được gọi là nữ thần học bá, cô đọc nhiều sách, có cả sách tâm lý. Thông qua chuyện này, cô đã hiểu được rõ ràng bản chất con người Chu Dật Phong, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội nói chia tay cậu ta.
Cô nhìn Dương Thiên cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Dương Thiên thay đổi rất nhiều. Mấy tháng trước vẫn còn là một thanh niên mập mạp, nhát gan và yếu đuối, đi vài bước đã phải dừng lại thỏ hổn hển. Cho dù bị người khác trêu chọc cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng.
Hắn thích cô ba năm, nhưng lại không dám tỏ tình, cuối cùng vì bị Trương Tiến trêu chọc mà chuyện này mới được công khai trước lớp. Nhưng cho dù như vậy, Dương Thiên vẫn không hề phản kháng, yếu đuối vô dụng.
Nhưng không ngờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, người thanh niên mập mạp nhát gan đó đã biến mất. Thay vào đó là một thanh niên cường tráng, gương mặt thanh tú.
Dương Thiên với nụ cười ấm áp như gió xuân, dáng đứng thẳng tắp. Lúc trước Dương Thiên chỉ cần tung một chân đã có thể đá một người trưởng thành văng xa vài mét, bây giờ lại có nhiều tiền như vậy. Hắn còn có thể tự tin trò chuyện với một vị chủ tịch có khối tài sản lên tới một tỷ.
Dương Thiên lúc này gần như đã bỏ xa Chu Dật Phong mấy con phố!
Đúng rồi, trước kia nhà hàng của gia đình Trương Tiến không phải đột nhiên bị đóng cửa sao? Có khi nào chuyện đó là do Dương Thiên không?
Trong đầu Tần Ngữ Huyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy!
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đúng là vô cùng chính xác! Nhất là sau khi có kết quả thi đại học, Dương Thiên và Trương Tiến nảy ra mâu thuẫn, lúc đấy cô còn khuyên Dương Thiên đừng gây sự với Trương Tiến nữa.
Không ngờ kết quả cuối cùng lại là gia đình Trương Tiến bị phá sản!
Nếu như thực sự là Dương Thiên, vậy thì hắn cũng quá khủng bố rồi!
Tần Ngữ Huyên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Dương Thiên đã nói với cô ngày trước. Đó là sau khi Dương Thiên bị Trương Tiến trêu chọc, công bố thư tình trước lớp, sau đó hai người gặp lại trong trường thi.
Khi đó Dương Thiên dường như đã không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ lúc trước nữa rồi, hắn nghiêm túc nói với cô: Tớ chỉ tỏ tình một lần thôi, cậu phải nắm chắc đấy, sau lần này là không còn cơ hội đồng ý nữa đâu!
Lúc đó cô đã trả lời thế nào? Cô vô cùng tự tin mà từ chối Dương Thiên.
Khi đó, cô là hoa khôi của trường, gia thế ưu việt, xinh đẹp xuất chúng, vô số người theo đuổi. Còn Dương Thiên chỉ là một nhân vật mờ nhạt, lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc.
Trong lòng cô, Dương Thiên là một người có cũng được mà không có cũng không sao. Cô làm sao có thể quan tâm đến một người như vậy được?
Đến cả khi gặp lại Dương Thiên ở đại học An, Dương Thiên trong lòng cô vẫn luôn là như thế: Một nhân vật mờ nhạt có cũng được mà không có cũng không sao!
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Dương Thiên tươi cười nói chuyện với chủ tịch có gia sản 1 tỷ, chủ tịch này khép nép cung kính với hắn; rồi lại nhìn sang người bạn trai Chu Dật Phong luôn giả vờ hoàn mỹ, trong lòng Tần Ngữ Huyên nổi lên một tia hối hận.
Nếu như lúc trước không từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì tốt rồi! Tần Ngữ Huyên nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình.
Từ bao giờ cô lại trở thành người như vậy chứ?
...
Dương Thiên nhìn vẻ mặt cung kính của Lưu Nham Thanh, suy nghĩ một chút, quyết định không từ chối ý tốt của ông ta. Hắn cảm thấy cho dù là năm mươi triệu thì Lưu Nham Thanh vẫn lãi!
Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn mặt mày ủ rũ, hoa hồng đang từ một triệu biến thành năm trăm nghìn, ai mà không ủ rũ cho được chứ.
Dương Thiên nhìn thấy thế thì nói tiếp: “Ông chủ Lưu, vậy còn chuyện trích phần trăm hoa hồng cho nhân viên thì sao?” Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại nhìn Lưu Nham Thanh.
Lưu Nham Thanh là người khôn khéo, lập tức hiểu được ý của Dương Thiên, cười nói: “Hoa hồng của Hạ Tiểu Vũ vẫn tính theo giá cũ!”
Hạ Tiểu Vũ lập tức vui vẻ. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Dương đã giúp cô quá nhiều, vội vàng cười nói: “Cảm ơn anh Dương!”
Nói xong thì lại sợ hãi nhìn chủ tịch Lưu Nham Thanh của mình một cái: “Cảm ơn chủ tịch!”
Dương Thiên nhanh chóng thanh toán năm mươi triệu, Hạ Tiểu Vũ cũng nhanh chóng chuẩn bị xong giấy tờ. Chỉ cần Dương Thiên ký tên là căn biệt thự số ba sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn!
Chapter 110 Tổ trưởng Long tổ
Dương Thiên ký tên xong xuôi, sau đó nhận chìa khóa. Căn biệt thự số ba đã chính thức thuộc về hắn!
“Anh Dương, tôi có thể có vinh hạnh mời anh ăn một bữa cơm được không?” Lưu Nham Thanh thấy Dương Thiên làm xong thủ tục thì tươi cười mời mọc.
“Không cần đâu! Tôi còn chút việc phải làm.” Dương Thiên lập tức từ chối.
Hắn vẫn còn việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Vậy được rồi, chờ khi nào anh Dương có thời gian thì nhất định phải cho tôi cơ hội mời anh ăn cơm đấy!” Lưu Nham Thanh cười nói.
Dương Thiên mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Dương Thiên chuẩn bị rời đi, Chu Dật Phong tái mét mặt mũi, nhanh chóng giật tay áo Tần Ngữ Huyên, muốn cô tiến lên nói đỡ mấy lời.
Tần Ngữ Huyên nhíu mày, cô hoàn toàn thất vọng với người bạn trai này.
Cô từ từ bước tới bên cạnh Dương Thiên.
“Tần Ngữ Huyên, có chuyện gì sao?” Dương Thiên nhìn Tần Ngữ Huyên trước mặt mình, hờ hững hỏi. Giọng nói của hắn vô cùng bĩnh tĩnh, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Tần Ngữ Huyên thở dài một hơi, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cậu nể mặt tôi, có thể nào đừng tìm người tới đối phó Chu Dật Phong được không?”
Dương Thiên nghe thế thì lập tức hiểu được tại sao Tần Ngữ Huyên lại chặn đường mình.
“Tôi tìm người đối phó với cậu ta?” Dương Thiên ngẩn người, sau đó nhìn về phía Chu Dật Phong đang tái mét mặt mũi đứng phía sau. Hắn cười lạnh một tiếng: “Ha ha, Dương Thiên này khinh phải đối phó với những kẻ như vậy!”
Từ đầu đến cuối, Chu Dật Phong trong mắt Dương Thiên chỉ là một tên vớ vẩn suốt ngày xòe đuôi khoe mẽ, hắn căn bản không để ý đến chút nào. Có chuyện một con voi sẽ để ý đến một con kiến sao?
Chu Dật Phong nghe thấy câu trả lời của Dương Thiên thì trái tim nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng được thả lỏng. Cậu ta chạy tới trước mặt Dương Thiên, tràn đầy cung kính nói: “Cảm ơn anh Dương đã không so đo!”
Dương Thiên không để ý đến Chu Dật Phong mà trực tiếp nhìn về phía Tần Ngữ Huyên: “Nhưng mà đúng là phải nói, mắt nhìn người của cậu thực sự rất kém cỏi!”
Nói xong, Dương Thiên nhanh chóng rời đi.
Chỉ để lại Tần Ngữ Huyên yên lặng đứng đó, chậm chạp không nói được câu gì.
...
Dương Thiên trả lại biệt thự mà mình đã thuê trước đó, dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển tới căn biệt thự số ba!
Biệt thự số ba có diện tích vô cùng rộng lớn, lại có rất nhiều phòng trống. Dương Thiên dự định sẽ cải tạo biệt thự số ba thành sân huấn luyện của mình.
Hắn muốn mua một thiết bị máy đo lực giống của Long tổ, như vậy có thể biết được tốc độ và sức mạnh của mình.
Nhưng bây giờ hắn đã giống như một người tàn phế, nếu như kinh mạch không được chữa trị cẩn thận thì sau này hắn sẽ không có cách nào tu luyện được, không vận chuyển được thực lực.
Huyền Hư đạo nhân cũng không thể tỉnh dậy trong một sớm một chiều, lúc trước Long Thiên Y đã nói vị tổ trưởng Long tổ sắp trở về rồi! Đó chính là một cường giả cấp S, hy vọng người đó có thể nghĩ ra được cách giải quyết tình trạng của hắn.
Điều khiến Dương Thiên ngạc nhiên nhất chính là ngay hôm sau hắn đã nhận được điện thoại của Long Thiên Y. Tổ trưởng Long tổ đã từ tiểu quốc đảo trở lại!
Dương Thiên nghe tin thì lập tức bắt xe, tràn đầy hy vọng đến căn cứ Long tổ!
“Dương Thiên!” Vừa nhìn thấy Dương Thiên, Long Thiên Y đã lập tức ra đón. Cô nhìn Dương Thiên, lộ ra vẻ tươi cười.
Bên cạnh Long Thiên Y còn một người nữa. Đây là một người đàn ông có diện mạo đẹp trai, ước chừng khoảng 27- 28 tuổi, cao ráo, toàn thân tỏa ra một uy thế rất mạnh mẽ.
Cường giả cấp C!
Dương Thiên cảm ứng được uy thế này, vô cùng rõ ràng, người đàn ông trước mắt hắn chính là một vị cường giả cấp C!
“Thiên Y, vị này chính là Dương Thiên mà cô hay nhắc tới đúng không? Là người chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã có thực lực cấp D đỉnh phong, lại còn phát huy tuyệt vời trong bí cảnh Sahara, giúp chúng ta tìm được tận mười chính Nhụy hoa màu tím?” Người đàn ông đẹp trai cười nói.
“Chào cậu, tôi là Đường Tuấn!” Đường Tuấn mỉm cười, giới thiệu bản thân với Dương Thiên.
Mặc dù người đàn ông này đang mỉm cười, nhưng Dương Thiên lại có thể cảm nhận được một địch ý.
Trong lòng Đường Tuấn thực ra rất tức giận. Anh ta vẫn luôn thích Long Thiên Y, nhưng thái độ của Long Thiên Y với anh ta lại không nóng không lạnh. Tuy thế, Đường Tuấn cũng không hề nhụt chí, bởi vì Long Thiên Y gần như đối xử với tất cả mọi người đều như vậy.
Nhưng không ngờ lần này sau khi từ bí cảnh Sahara trở về, Long Thiên Y lại đau lòng suốt mấy ngày trời, sau đó tâm trạng lại đột nhiên vui vẻ trở lại, thỉnh thoảng lại nhắc đến một cái tên.
Dương Thiên!
Anh ta biết một cô gái có biểu hiện như thế này chứng tỏ trong lòng cô gái đó có người kia. Thế nên cái tên Dương Thiên đã khiến anh ta vô cùng khó chịu!
Đường Tuấn mỉm cười nhìn Dương Thiên, sau đó lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc thật, kinh mạch đứt hết rồi, không khác gì một người tàn phế!”
Sắc mặt của Dương Thiên lập tức trở nên khó coi. Mặc dù hắn cũng biết bản thân mình không còn chút thực lực nào, nhưng không ngờ người đàn ông trước mắt lại có thể không chút lưu tình nào mà nói thẳng ra ngay trước mặt hắn như vậy.
Long Thiên Y cũng bất mãn nhìn Đường Tuấn một cái: “Dương Thiên, không cần lo lắng, tổ trưởng của chúng ta đã trở lại rồi, ông ấy nhất định có thể chữa trị tốt kinh mạch của anh!”
Dương Thiên cũng rất tin tưởng vào điều đó, tổ trưởng Long tổ chính là cường giả cấp S!
Chỉ là hắn không ngờ mình vừa tới Long tổ đã gặp phải Đường Tuấn không có chút hảo ý và thân thiện nào, hắn không biết kinh mạch của mình có thể được chữa trị hay không.
Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Dương Thiên: “Ngại quá, để nhân viên Hạ Tiểu Vũ của chúng tôi đưa anh đi xem nhà được chứ?”
Dương Thiên gật đầu, hắn biết suy nghĩ của chị Lý, nhưng cũng không quan tâm.
“Chào... anh... Tôi là Hạ Tiểu Vũ, để tôi dẫn anh đi xem ngôi biệt thự đó. Anh cứ đi theo tôi là được.” Hạ Tiểu Vũ vừa nhìn đã biết là người không biết cách nói chuyện, cô và Dương Thiên gặp nhau lần đầu, lúc nói chuyện không tránh khỏi lắp bắp.
“Hừ! Quỷ nghèo mà còn giả vờ!” Chu Dật Phong thông qua Tần Ngữ Huyên biết được gia cảnh nhà Dương Thiên, cậu ta không tin Dương Thiên có thể mua được nhà. Nhìn thấy Dương Thiên đi theo Hạ Tiểu Vũ, Chu Dật Phong hừ lạnh, khinh thường nói.
“Dật Phong! Sao anh lại nói chuyện như thế? Dù sao Dương Thiên cũng là bạn học cũ của em, anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy!” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh bất mãn nói.
“Được rồi, Ngữ Huyên, em đừng tức giận! Chẳng phải em cũng không thích Dương Thiên sao? Cậu ta rõ ràng nghèo muốn chết, thế mà còn giả vờ nhà mình có tiền!” Chu Dật Phong chạy theo sau Tần Ngữ Huyên, luôn miệng giải thích.
Cậu ta cũng không dám chọc giận Tần Ngữ Huyên. Cậu ta theo đuổi Tần Ngữ Huyên rất lâu thì cô mới đồng ý. Hơn nữa, gia thế của Tần Ngữ Huyên cũng không tầm thường, điều này có thể giúp ích rất nhiều cho địa vị của cậu ta trong gia đình.
“Ừm, lần sau không được nói như vậy nữa! Nhất là không được nói trước mặt Dương Thiên! Dù sao cậu ấy cũng là bạn cấp ba của em!” Tần Ngữ Huyên nhắc lại.
Mặc dù bên ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy Dương Thiên đúng là lúc nào cũng giả bộ giàu có.
Mọi người học với nhau ba năm, ai cũng hiểu rõ gia cảnh của nhau, việc gì phải giả vờ là người có tiền như vậy? Cô còn cảm thấy hình như Dương Thiên vẫn còn tình ý với mình, thế nên mới không muốn mất mặt trước Chu Dật Phong, nói dối để níu kéo chút thể diện.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, trong lòng Dương Thiên, hai người bọn họ chỉ là người thường, Dương Thiên không hề để ý đến họ chút nào.
“Đi thôi Ngữ Huyên, không phải chúng ta tới đây xem nhà sao? Hay là chúng ta cũng đến khu biệt thự kia xem một chút?” Chu Dật Phong đột nhiên nói với Tần Ngữ Huyên.
“Ừm, cũng được.” Tần Ngữ Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thực ra cô chỉ muốn mua căn hộ khoảng một triệu thôi. Mặc dù gia cảnh nhà cô không tồi, nhưng tiền riêng của cô thì không có nhiều như vậy, không mua nổi biệt thự.
Nhưng cho dù không mua nổi thì đi xem một chút cũng không vấn đề gì.
Hạ Tiểu Vũ đi ở phía trước, giới thiệu cho Dương Thiên mấy căn biệt thự. Cả khu này chỉ có ba căn biệt thự, được đánh số là số một, số hai, số ba. Mỗi biệt thự cách nhau hàng trăm mét, diện tích rất lớn.
“Anh Dương, căn biệt thự số một này có ánh sáng rất tốt. Buổi sáng ngủ dậy, chỉ cần kéo rèm ra thì ánh mặt trời sẽ tràn ngập căn phòng, soi sáng mọi nơi, thích hợp cho những người thích nhiều ánh sáng. Còn căn biệt thự số hai thì lại thoáng đãng râm mát. Còn căn biệt thự số ba là căn biệt thự có diện tích to nhất...” Hạ Tiểu Vũ không ngừng giới thiệu.
Ban đầu cô rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thiên vô cùng dễ gần, hơn nữa Dương Thiên cũng chủ động bắt chuyện trước với cô, thế nên cô cũng bắt đầu giảm bớt sự lo lắng lại.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều có tính cách giống như Hạ Tiểu Ngư, đối mặt với người mình quen thì nói mãi không hết chuyện, nhưng gặp phải người mình không quen biết thì lại vô cùng căng thẳng, không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Dương Thiên nhìn kết cấu căn biệt thự này, vô cùng hài lòng.
Cả ba căn biệt thự đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, có phòng tập thể dục, có hồ bơi và những trang thiết bị khác. Mấu chốt là công tác phòng ngự ở biệt thự cũng rất tốt, cổng sắt cao lớn bao bọc lấy căn biệt thự, người ở bên ngoài rất khó nhìn thấy được tình hình bên trong. Không những vậy, bên ngoài còn có nhân viên bảo vệ túc trực 24/ 24, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Dương Thiên vừa ý nhất căn biệt thự số ba! Tất cả các phòng của biệt thự số ba đều rất lớn. Hắn chỉ cần sửa sang lại một chút thì biệt thự số ba có thể trở thành một nơi thích hợp để hắn tu luyện Luyện thể quyết!
Lúc này Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên cũng đã đến nơi, hai người nhìn thấy mấy căn biệt thự xa hoa thì trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc.
Ngay cả Tần Ngữ Huyên giàu có như vậy mà cũng mê mẩn. Gia đình cô cũng không có mấy người có thể mua được những căn biệt thự đẹp như vậy! Nhất là môi trường nơi này cũng rất trong lành và yên tĩnh, khiến con người ta thư thái rất nhiều.
Nếu như có nhiều tiền, Tần Ngữ Huyên chắc chắn cũng sẽ mua một căn ở đây, sau đó cải tạo lại theo ý thích của mình.
Cô nhìn về phía Chu Dật Phong, Tần Ngữ Huyên biết nhà Chu Dật Phong rất giàu, có hàng chuỗi khách sạn năm sao. Khi Chu Dật Phong theo đuổi cô, ngoài tính cách và ngoại hình thì gia cảnh cũng là một trong những lý do khiến cô đồng ý.
Tần Ngữ Huyên từ nhỏ đã sống trong sự giàu có, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người nghèo khổ. Cô không tin những người nghèo có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, loại hạnh phúc đó chắc chắn chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi!
Chapter 107 Không mua nổi?
Cuối cùng Hạ Tiểu Vũ cũng đã giới thiệu xong xuôi ba căn biệt thự cho Dương Thiên, cô nói khô cả miệng. Thực ra, trong lòng Tiểu Vũ cũng đoán là Dương Thiên không thể nào mua được những căn biệt thự như thế này.
Xét cho cùng thì những căn biệt thự ở đây có giá lên đến hàng trăm triệu, đây chính là ba căn biệt thự cao cấp nhất của công ty bọn họ, đã rao bán mấy tháng rồi mà chưa bán được.
“Anh Dương, anh cũng xem xong ba căn biệt thự rồi, anh cảm thấy thế nào?” Hạ Tiểu Vũ cười hỏi.
Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên cũng đang đi lang thang xem xét, nghe thấy Hạ Tiểu Vũ hỏi vậy thì cũng vô thức dừng bước, chờ câu trả lời của Dương Thiên.
Chu Dật Phong đơn giản là muốn xem kịch hay, cậu ta biết chắc chắn Dương Thiên không mua nổi ba căn này, chỉ chờ để Dương Thiên trả lời thì cười nhạo hắn.
Còn Tần Ngữ Huyên lại lại ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Được rồi, chọn biệt thự số ba đi.” Dương Thiên cười nói. Nếu như đã ưng ý thì hắn cũng không cần phải dây dưa chần chừ thêm nữa.
“Anh Dương, tôi biết biệt thự ở đây rất đắt, không mua nổi cũng không sao đâu...” Hạ Tiểu Vũ dường như không nghe thấy câu trả lời của Dương Thiên, nhỏ giọng nói.
Dương Thiên đành phải lặp lại lần nữa: “Tôi muốn mua căn biệt thự số ba!”
Hạ Tiểu Vũ giật mình nhìn Dương Thiên, vừa rồi cô cũng nghe thấy lời Dương Thiên nói, nhưng lại tưởng mình nghe nhầm. Bây giờ Dương Thiên lại lặp lại một lần nữa, cô không khỏi giật mình nhìn Dương Thiên: “Anh Dương, anh nói, anh muốn mua căn biệt thự số ba sao?”
Dương Thiên gật đầu.
“Được... Được!” Hạ Tiểu Vũ lập tức trở nên hưng phấn. Căn biệt thự số ba có giá một trăm triệu, ở công ty của cô, bán được ngôi nhà trên năm triệu thì nhân viên sẽ được trích 1% hoa hồng. Nếu như thế này thì cô đã có được một triệu tiền hoa hồng rồi!
Đối với Hạ Tiểu Vũ, một triệu là một con số khổng lồ!
“Anh Dương, anh trả góp hay trả một lần?” Hạ Tiểu Vũ hưng phấn hỏi.
“Trả một lần!” Dương Thiên cười nói. Trong tay hắn có tài khoản hơn hai tỷ, một trăm triệu đối với hắn mà nói không đáng nhắc đến.
“Không thể như thế được!” Chu Dật Phong đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cười nhạo Dương Thiên, không ngờ Dương Thiên lại thực sự mua căn biệt thự này. Dưới sự kích động, không màng đến sự ngăn cản của Tần Ngữ Huyên, Chu Dật Phong bước tới trước mặt Dương Thiên, lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê như cậu làm gì có tiền mua nổi căn biệt thự này? Cô gái à, cẩn thận đừng để bị cậu ta lừa!”
Cậu ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Dương Thiên.
Lúc trước Tần Ngữ Huyên đã nói gia cảnh Dương Thiên rất bình thường, cậu ta vẫn luôn cảm thấy tự hào về gia cảnh của mình. Hơn nữa, Chu Dật Phong cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Dương Thiên và Tần Ngữ Huyên hơi kỳ lạ, trong lòng luôn có cảm giác nguy cơ, thế nên vẫn luôn có địch ý với Dương Thiên.
“Dật Phong! Anh làm gì thế?” Tần Ngữ Huyên nhìn thấy bạn trai mình nói năng thất thố thì cảm thấy vô cùng mất mặt. Cô vội vàng tiến lên ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên tràn đầy kinh ngạc.
Dương Thiên và cô đã học chung ba năm cấp ba, gia cảnh thế nào cô nắm rất rõ, thậm chí cô còn từng nhìn thấy nhà của Dương Thiên. Nhà hắn vô cùng lụp xụp và nghèo nàn, tất cả mọi người trong lớp đều có cuộc sống tốt hơn Dương Thiên.
Bây giờ mới đi đại học được mấy tháng, nếu như Dương Thiên thực sự có thể mua được nhà ở đây thì đúng là làm cho người ta không thể tin tưởng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Chu Dật Phong như thế này, trong lòng cô lại cảm thấy rất thất vọng. Cô coi trọng nhất là nhân phẩm của Chu Dật Phong.
Lúc trước, những biểu hiện của Chu Dật Phong khiến cô rất hài lòng, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, hiền lành nho nhã, gia cảnh cũng không tồi. Thậm chí cha mẹ cô cũng đã gặp Chu Dật Phong, rất hài lòng với hắn, trước đây cũng chưa từng nghe tin đồn xấu nào về Chu Dật Phong cả. Không ngờ bây giờ Chu Dật Phong lại có những hành động mất lý trí như vậy.
Chu Dật Phong cũng nhận ra mình thất thố. Cậu ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, khôi phục thành dáng vẻ ấm áp đẹp trai thường ngày.
Cậu ta nhìn Hạ Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Cô gái, cô đừng có tin, vị khách trước mắt của cô gia cảnh bình thường, không có khả năng mua nổi biệt thự ở nơi này đâu. Cô phải cẩn thận một chút, đừng để cậu ta lừa.”
Hạ Tiểu Vũ lập tức bất mãn nhìn Chu Dật Phong, cô vất vả lắm mới bán được thành công một căn biệt thự, đối phương còn đang chuẩn bị trả tiền, thế mà người thanh niên này cứ phải quấy rầy cho bằng được. Hơn nữa, nếu như giao dịch này thực sự bị hủy bỏ, vậy thì một triệu kia thực sự sẽ rời xa cô.
Nhưng mà, sau khi nghe những lời Chu Dật Phong nói, Hạ Tiểu Vũ cũng bắt đầu cảm thấy hơi lung lay một chút, anh Dương chắc không phải kẻ lừa đảo đâu chứ?
Dương Thiên lạnh lùng nhìn Chu Dật Phong, trong lòng vô cùng không vui.
Chu Dật Phong có phải đã đề cao bản thân mình quá rồi đúng không? Cậu ta cảm thấy chỉ có cậu ta có thể mua nhà, còn những người khác đều không mua nổi?
Nhìn Tần Ngữ Huyên bên cạnh một cái, Dương Thiên khẽ lắc đầu. Ba năm học chung với nhau, số người theo đuổi Tần Ngữ Huyên nhiều không kể xiết, không ít người có thành tích và nhân phẩm tốt, không ngờ Tần Ngữ Huyên lại chọn một kẻ như thế này!
Chapter 108 Thay đổi 1
Không quan tâm đến bọn họ, Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ đang thấp thỏm một bên: “Thanh toán luôn bây giờ đi. Cô giúp tôi chuẩn bị các thủ tục nhanh một chút!”
“A... Được!” Hạ Tiểu Vũ nhanh chóng gật đầu.
Mấy người quay về phòng giao dịch. Cô gái được gọi là chị Lý kia lúc này đang tươi cười tiếp một vị khách đeo một sợi dây chuyền rất lớn. Cô ta nhìn thấy Dương Thiên và Hạ Tiểu Vũ thì thầm cười lạnh một tiếng, mới được nửa tiếng mà đã quay về rồi à?
Nhưng ngay sau đó, Hạ Tiểu Vũ lại lấy máy thanh toán đến đưa cho Dương Thiên.
Chị Lý lập tức chạy đến: “Tiểu Vũ, cô làm gì thế hả? Máy này dùng để thanh toán những giao dịch có giá cao. Bây giờ chưa có ai mua nhà, cô lấy máy ra làm gì?”
Hạ Tiểu Vũ lập tức nói: “Anh Dương chuẩn bị thanh toán mua căn biệt thự số ba.”
“Cái gì?” Chị Lý lập tức ngây dại, nhìn Dương Thiên bằng vẻ mặt không thể nào tin được. Sau khi phục hồi tinh thần, cô ta oán hận nhìn Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên, nếu như không phải vì hai người này thì đơn hàng này đã là của cô ta.
Là một nhân viên bán hàng ưu tú, thế mà tự cô ta lại khiến giao dịch khủng này tuột mất khỏi tay!
Hoa hồng tận một triệu đấy! Trong lòng chị Lý vô cùng hối hận. Một tháng cô ta có thể kiếm được mấy trăm nghìn, nhưng có tháng giao dịch ế ẩm chỉ kiếm được mấy chục nghìn. Một triệu là con số mà cô ta phải làm việc chăm chỉ cả năm trời mới có.
Dương Thiên không để ý đến mọi người, chuẩn bị trả tiền.
Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ sau lưng hắn truyền đến.
“Anh Dương!”
Dương Thiên quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang tươi cười đi về phía này, ánh mắt nhìn Dương Thiên vô cùng cung kính.
Lưu Nham Thanh! Dương Thiên nhận ra ông ta. Đây chính là cha của Lưu Thiếu Đông, hắn đã gặp ông ta ở quán kTV lần trước. Hình như Lưu Nham Thanh cũng làm bên địa ốc.
“Chủ tịch!” nhóm người chị Lý nhìn thấy Lưu Nham Thanh thì lập tức tiến lên chào hỏi.
Lưu Nham Thanh vẫy tay, sau đó nhanh chóng tiến đến trước mặt Dương Thiên, cười nói: “Anh Dương tới chỗ chúng tôi thế này đúng là quý hóa quá!”
“Chủ tịch, anh Dương tới đây mua nhà, anh ấy nhìn trúng căn biệt thự số ba.” Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh giải thích.
“Anh Dương nhìn trúng biệt thự của chúng ta là phúc của chúng ta, tiền bạc gì chứ? Tôi làm chủ! Mọi người mau chuẩn bị thủ tục bàn giao căn biệt thự số ba cho anh Dương!” Lưu Nham Thanh lập tức nói. Mặc dù ông ta chỉ nắm giữ một phần ba cổ phần của ba căn biệt thự kia nhưng lại không chút do dự tặng cho Dương Thiên, muốn tạo ấn tượng tốt với Dương Thiên. Ông ta biết người thanh niên trước mắt mình là ai!
Đường đường là lão đại của bang Chiến! Bang Thanh to lớn như vậy, thế mà chỉ trong một đêm đã bị bang Chiến tiêu diệt! Bang Chiến bây giờ chính là một trong những thế lực lớn nhất của thế lực ngầm thành phố Hải!
Dương Thiên cười, nói: “Ông chủ Lưu không cần khách khí, nếu tôi đã quyết định tới mua nhà thì cũng không thiếu một trăm triệu!”
Lưu Nham Thanh cung kính nói: “Vâng! Vâng! Tất nhiên anh Dương không thiếu tiền! Nhưng mà căn biệt thự số ba đó giá bán là một trăm triệu, nhưng giá gốc chỉ là năm mươi triệu thôi! Anh Dương cứ trả chúng tôi năm mươi triệu là được rồi! Mong anh Dương chấp nhận chút thành ý này của tôi.”
Lưu Nham Thanh vô cùng kính cẩn.
Còn những người khác thì đều đã ngây ngẩn cả người.
Chu Dật Phong ngơ ngác nhìn Lưu Nham Thanh và Dương Thiên, ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
Những người khác có thể không quen biết Lưu Nham Thanh, nhưng cậu ta thì biết. Ông ta là một người có thân phận và địa vị không thua kém gì cha cậu ta, chẳng qua là cha cậu ta kinh doanh khách sạn còn Lưu Nham Thanh kinh doanh địa ốc.
Cậu ta từng nghe cha mình đánh giá về Lưu Nham Thanh: “Ông ta là một người vô cùng tàn nhẫn và độc ác, ngàn vạn lần đừng trêu chọc ông ta.”
Nhưng bây giờ, Lưu Nham Thanh lại hoàn toàn không có một chút uy nghiêm nào. Ở trước mặt Dương Thiên, Lưu Nham Thanh giống như người hầu, khép nép và cung kính.
Theo phán đoán của cậu ta thì thân phận của Dương Thiên không hề tầm thường, đến cả Lưu Nham Thanh mà còn phải cung kính như thế chứng tỏ thân phận của Dương Thiên rất kinh người. Vừa rồi cậu ta trào phúng chế nhạo Dương Thiên như thế, nói không chừng Dương Thiên sẽ ghi hận trong lòng, nếu Dương Thiên muốn trả thù thì có khi cậu ta còn không biết bản thân mình chết như thế nào.
“Dật Phong, Dật Phong? Anh làm sao thế?” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh, phát hiện ra Chu Dật Phong không thích hợp thì hỏi.
Chu Dật Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cậu ta nhìn về phía Tần Ngữ Huyên, vội vàng nói: “Ngữ Huyên, em và Dương Thiên có quan hệ không tồi đúng không? Em có thể nói đỡ cho anh một hai câu được không? Anh không muốn chết.”
Chu Dật Phong bắt đầu nói năng lộn xộn.
Tần Ngữ Huyên khó hiểu: “Sao thế? Sao tự nhiên anh lại muốn em nói đỡ cho anh?” Cô chỉ nhìn thấy người chủ tịch nói chuyện với Dương Thiên, cảm thấy hai người họ quen nhau chứ cũng không nghĩ gì sâu xa.
Chapter 109 Thay đổi 2
Chu Dật Phong hoảng hốt nói: “Người đang cung kính nói chuyện với Dương Thiên chính là Lưu Nham Thanh, là một đại gia trong lĩnh vực kinh doanh địa ốc, tài sản lên tới hơn một tỷ, thậm chí đến cả cha anh còn thua kém ông ta một chút. Em xem, Lưu Nham Thanh cung kính với Dương Thiên thế kia, chứng tỏ Dương Thiên có địa vị rất lớn. Lúc trước anh nói cậu ta như vậy, nói không chừng cậu ta đã ôm hận trong lòng. Nếu cậu ta tìm ai đến đối phó với anh thì anh xong đời rồi!”
Chu Dật Phong khẩn cầu nhìn Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên lập tức im lặng.
Mặc dù cô không biết Lưu Nham Thanh mà Chu Dật Phong đang nói đến là ai, cũng nhìn ra được sự khép nép của Lưu Nham Thanh dành cho Dương Thiên, nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn thất vọng về Chu Dật Phong.
Một kẻ nhát gan sợ phiền phức! Một chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn đẩy cô ra chống lưng, không quan tâm cô có đồng ý hay không. Người như thế này, về sau nói không chừng gặp phải vấn đề gì cũng có thể không chút do dự mà bán cô đi!
Tần Ngữ Huyên được gọi là nữ thần học bá, cô đọc nhiều sách, có cả sách tâm lý. Thông qua chuyện này, cô đã hiểu được rõ ràng bản chất con người Chu Dật Phong, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội nói chia tay cậu ta.
Cô nhìn Dương Thiên cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Dương Thiên thay đổi rất nhiều. Mấy tháng trước vẫn còn là một thanh niên mập mạp, nhát gan và yếu đuối, đi vài bước đã phải dừng lại thỏ hổn hển. Cho dù bị người khác trêu chọc cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng.
Hắn thích cô ba năm, nhưng lại không dám tỏ tình, cuối cùng vì bị Trương Tiến trêu chọc mà chuyện này mới được công khai trước lớp. Nhưng cho dù như vậy, Dương Thiên vẫn không hề phản kháng, yếu đuối vô dụng.
Nhưng không ngờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, người thanh niên mập mạp nhát gan đó đã biến mất. Thay vào đó là một thanh niên cường tráng, gương mặt thanh tú.
Dương Thiên với nụ cười ấm áp như gió xuân, dáng đứng thẳng tắp. Lúc trước Dương Thiên chỉ cần tung một chân đã có thể đá một người trưởng thành văng xa vài mét, bây giờ lại có nhiều tiền như vậy. Hắn còn có thể tự tin trò chuyện với một vị chủ tịch có khối tài sản lên tới một tỷ.
Dương Thiên lúc này gần như đã bỏ xa Chu Dật Phong mấy con phố!
Đúng rồi, trước kia nhà hàng của gia đình Trương Tiến không phải đột nhiên bị đóng cửa sao? Có khi nào chuyện đó là do Dương Thiên không?
Trong đầu Tần Ngữ Huyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy!
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đúng là vô cùng chính xác! Nhất là sau khi có kết quả thi đại học, Dương Thiên và Trương Tiến nảy ra mâu thuẫn, lúc đấy cô còn khuyên Dương Thiên đừng gây sự với Trương Tiến nữa.
Không ngờ kết quả cuối cùng lại là gia đình Trương Tiến bị phá sản!
Nếu như thực sự là Dương Thiên, vậy thì hắn cũng quá khủng bố rồi!
Tần Ngữ Huyên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Dương Thiên đã nói với cô ngày trước. Đó là sau khi Dương Thiên bị Trương Tiến trêu chọc, công bố thư tình trước lớp, sau đó hai người gặp lại trong trường thi.
Khi đó Dương Thiên dường như đã không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ lúc trước nữa rồi, hắn nghiêm túc nói với cô: Tớ chỉ tỏ tình một lần thôi, cậu phải nắm chắc đấy, sau lần này là không còn cơ hội đồng ý nữa đâu!
Lúc đó cô đã trả lời thế nào? Cô vô cùng tự tin mà từ chối Dương Thiên.
Khi đó, cô là hoa khôi của trường, gia thế ưu việt, xinh đẹp xuất chúng, vô số người theo đuổi. Còn Dương Thiên chỉ là một nhân vật mờ nhạt, lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc.
Trong lòng cô, Dương Thiên là một người có cũng được mà không có cũng không sao. Cô làm sao có thể quan tâm đến một người như vậy được?
Đến cả khi gặp lại Dương Thiên ở đại học An, Dương Thiên trong lòng cô vẫn luôn là như thế: Một nhân vật mờ nhạt có cũng được mà không có cũng không sao!
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Dương Thiên tươi cười nói chuyện với chủ tịch có gia sản 1 tỷ, chủ tịch này khép nép cung kính với hắn; rồi lại nhìn sang người bạn trai Chu Dật Phong luôn giả vờ hoàn mỹ, trong lòng Tần Ngữ Huyên nổi lên một tia hối hận.
Nếu như lúc trước không từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì tốt rồi! Tần Ngữ Huyên nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình.
Từ bao giờ cô lại trở thành người như vậy chứ?
...
Dương Thiên nhìn vẻ mặt cung kính của Lưu Nham Thanh, suy nghĩ một chút, quyết định không từ chối ý tốt của ông ta. Hắn cảm thấy cho dù là năm mươi triệu thì Lưu Nham Thanh vẫn lãi!
Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn mặt mày ủ rũ, hoa hồng đang từ một triệu biến thành năm trăm nghìn, ai mà không ủ rũ cho được chứ.
Dương Thiên nhìn thấy thế thì nói tiếp: “Ông chủ Lưu, vậy còn chuyện trích phần trăm hoa hồng cho nhân viên thì sao?” Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại nhìn Lưu Nham Thanh.
Lưu Nham Thanh là người khôn khéo, lập tức hiểu được ý của Dương Thiên, cười nói: “Hoa hồng của Hạ Tiểu Vũ vẫn tính theo giá cũ!”
Hạ Tiểu Vũ lập tức vui vẻ. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Dương đã giúp cô quá nhiều, vội vàng cười nói: “Cảm ơn anh Dương!”
Nói xong thì lại sợ hãi nhìn chủ tịch Lưu Nham Thanh của mình một cái: “Cảm ơn chủ tịch!”
Dương Thiên nhanh chóng thanh toán năm mươi triệu, Hạ Tiểu Vũ cũng nhanh chóng chuẩn bị xong giấy tờ. Chỉ cần Dương Thiên ký tên là căn biệt thự số ba sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn!
Chapter 110 Tổ trưởng Long tổ
Dương Thiên ký tên xong xuôi, sau đó nhận chìa khóa. Căn biệt thự số ba đã chính thức thuộc về hắn!
“Anh Dương, tôi có thể có vinh hạnh mời anh ăn một bữa cơm được không?” Lưu Nham Thanh thấy Dương Thiên làm xong thủ tục thì tươi cười mời mọc.
“Không cần đâu! Tôi còn chút việc phải làm.” Dương Thiên lập tức từ chối.
Hắn vẫn còn việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Vậy được rồi, chờ khi nào anh Dương có thời gian thì nhất định phải cho tôi cơ hội mời anh ăn cơm đấy!” Lưu Nham Thanh cười nói.
Dương Thiên mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Dương Thiên chuẩn bị rời đi, Chu Dật Phong tái mét mặt mũi, nhanh chóng giật tay áo Tần Ngữ Huyên, muốn cô tiến lên nói đỡ mấy lời.
Tần Ngữ Huyên nhíu mày, cô hoàn toàn thất vọng với người bạn trai này.
Cô từ từ bước tới bên cạnh Dương Thiên.
“Tần Ngữ Huyên, có chuyện gì sao?” Dương Thiên nhìn Tần Ngữ Huyên trước mặt mình, hờ hững hỏi. Giọng nói của hắn vô cùng bĩnh tĩnh, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Tần Ngữ Huyên thở dài một hơi, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cậu nể mặt tôi, có thể nào đừng tìm người tới đối phó Chu Dật Phong được không?”
Dương Thiên nghe thế thì lập tức hiểu được tại sao Tần Ngữ Huyên lại chặn đường mình.
“Tôi tìm người đối phó với cậu ta?” Dương Thiên ngẩn người, sau đó nhìn về phía Chu Dật Phong đang tái mét mặt mũi đứng phía sau. Hắn cười lạnh một tiếng: “Ha ha, Dương Thiên này khinh phải đối phó với những kẻ như vậy!”
Từ đầu đến cuối, Chu Dật Phong trong mắt Dương Thiên chỉ là một tên vớ vẩn suốt ngày xòe đuôi khoe mẽ, hắn căn bản không để ý đến chút nào. Có chuyện một con voi sẽ để ý đến một con kiến sao?
Chu Dật Phong nghe thấy câu trả lời của Dương Thiên thì trái tim nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng được thả lỏng. Cậu ta chạy tới trước mặt Dương Thiên, tràn đầy cung kính nói: “Cảm ơn anh Dương đã không so đo!”
Dương Thiên không để ý đến Chu Dật Phong mà trực tiếp nhìn về phía Tần Ngữ Huyên: “Nhưng mà đúng là phải nói, mắt nhìn người của cậu thực sự rất kém cỏi!”
Nói xong, Dương Thiên nhanh chóng rời đi.
Chỉ để lại Tần Ngữ Huyên yên lặng đứng đó, chậm chạp không nói được câu gì.
...
Dương Thiên trả lại biệt thự mà mình đã thuê trước đó, dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển tới căn biệt thự số ba!
Biệt thự số ba có diện tích vô cùng rộng lớn, lại có rất nhiều phòng trống. Dương Thiên dự định sẽ cải tạo biệt thự số ba thành sân huấn luyện của mình.
Hắn muốn mua một thiết bị máy đo lực giống của Long tổ, như vậy có thể biết được tốc độ và sức mạnh của mình.
Nhưng bây giờ hắn đã giống như một người tàn phế, nếu như kinh mạch không được chữa trị cẩn thận thì sau này hắn sẽ không có cách nào tu luyện được, không vận chuyển được thực lực.
Huyền Hư đạo nhân cũng không thể tỉnh dậy trong một sớm một chiều, lúc trước Long Thiên Y đã nói vị tổ trưởng Long tổ sắp trở về rồi! Đó chính là một cường giả cấp S, hy vọng người đó có thể nghĩ ra được cách giải quyết tình trạng của hắn.
Điều khiến Dương Thiên ngạc nhiên nhất chính là ngay hôm sau hắn đã nhận được điện thoại của Long Thiên Y. Tổ trưởng Long tổ đã từ tiểu quốc đảo trở lại!
Dương Thiên nghe tin thì lập tức bắt xe, tràn đầy hy vọng đến căn cứ Long tổ!
“Dương Thiên!” Vừa nhìn thấy Dương Thiên, Long Thiên Y đã lập tức ra đón. Cô nhìn Dương Thiên, lộ ra vẻ tươi cười.
Bên cạnh Long Thiên Y còn một người nữa. Đây là một người đàn ông có diện mạo đẹp trai, ước chừng khoảng 27- 28 tuổi, cao ráo, toàn thân tỏa ra một uy thế rất mạnh mẽ.
Cường giả cấp C!
Dương Thiên cảm ứng được uy thế này, vô cùng rõ ràng, người đàn ông trước mắt hắn chính là một vị cường giả cấp C!
“Thiên Y, vị này chính là Dương Thiên mà cô hay nhắc tới đúng không? Là người chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã có thực lực cấp D đỉnh phong, lại còn phát huy tuyệt vời trong bí cảnh Sahara, giúp chúng ta tìm được tận mười chính Nhụy hoa màu tím?” Người đàn ông đẹp trai cười nói.
“Chào cậu, tôi là Đường Tuấn!” Đường Tuấn mỉm cười, giới thiệu bản thân với Dương Thiên.
Mặc dù người đàn ông này đang mỉm cười, nhưng Dương Thiên lại có thể cảm nhận được một địch ý.
Trong lòng Đường Tuấn thực ra rất tức giận. Anh ta vẫn luôn thích Long Thiên Y, nhưng thái độ của Long Thiên Y với anh ta lại không nóng không lạnh. Tuy thế, Đường Tuấn cũng không hề nhụt chí, bởi vì Long Thiên Y gần như đối xử với tất cả mọi người đều như vậy.
Nhưng không ngờ lần này sau khi từ bí cảnh Sahara trở về, Long Thiên Y lại đau lòng suốt mấy ngày trời, sau đó tâm trạng lại đột nhiên vui vẻ trở lại, thỉnh thoảng lại nhắc đến một cái tên.
Dương Thiên!
Anh ta biết một cô gái có biểu hiện như thế này chứng tỏ trong lòng cô gái đó có người kia. Thế nên cái tên Dương Thiên đã khiến anh ta vô cùng khó chịu!
Đường Tuấn mỉm cười nhìn Dương Thiên, sau đó lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc thật, kinh mạch đứt hết rồi, không khác gì một người tàn phế!”
Sắc mặt của Dương Thiên lập tức trở nên khó coi. Mặc dù hắn cũng biết bản thân mình không còn chút thực lực nào, nhưng không ngờ người đàn ông trước mắt lại có thể không chút lưu tình nào mà nói thẳng ra ngay trước mặt hắn như vậy.
Long Thiên Y cũng bất mãn nhìn Đường Tuấn một cái: “Dương Thiên, không cần lo lắng, tổ trưởng của chúng ta đã trở lại rồi, ông ấy nhất định có thể chữa trị tốt kinh mạch của anh!”
Dương Thiên cũng rất tin tưởng vào điều đó, tổ trưởng Long tổ chính là cường giả cấp S!
Chỉ là hắn không ngờ mình vừa tới Long tổ đã gặp phải Đường Tuấn không có chút hảo ý và thân thiện nào, hắn không biết kinh mạch của mình có thể được chữa trị hay không.