Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: 33: Gấp Rút Đòi Nợ
Sau giờ làm, cô trở về nhà, lại phải về cùng anh.
Công ty hiện đang đồn ầm cả lên về mối quan hệ giữa cả hai, nguồn tin còn dữ dội hơn trước đây.
Diễn cảnh hiện tại khiến cô cảm thấy tương lai của bản thân mịt mù vô cùng.
Cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp bên Singapore trở về nước, cô sẽ tìm được một chỗ làm tốt với mức lương ổn định, hoặc theo mong muốn của ba và bác hai mà cống hiến cho Trí Thắng.
Sau đó chờ tình duyên đến, yêu rồi kết hôn, cuộc sống bình yên, duyên mãn.
Quả thật cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ mà người trong cuộc chẳng thể lường trước.
Túc Kỳ bị ngưòi bác ruột mà mình kính trọng trở mặt, ép buộc làm nội gián.
Bi kịch chồng chất bi kịch, cô lại bị Nhan Lục Tần trói buộc trở thành bạn tình.
Chẳng có một mối quan hệ công khai rõ ràng.
Người con gái có học thức, gia cảnh ổn định như cô phải chịu đựng để Nhan Lục Tần dày vò thể xác.
Xe dừng bánh, cô không nói gì cả, vừa định mở cửa bước ra thì anh liền nắm tay cô giữ lại.
Như mọi lần, dù cô thờ ơ phũ phàng, anh vẫn nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn tạm biệt.
Nếu nhìn qua, hẳn ai cũng nghĩ hai người có tình cảm yêu đương với nhau, là một cặp đôi tuyệt đẹp.
- Mai gặp lại.
Lời nói nhẹ nhàng, thanh âm ấm áp từ anh khiến cô thoáng ngây người.
Túc Kỳ cố trấn tĩnh bản thân phải tỉnh táo, cô đáp lời:
- Tạm biệt.
Cứ ngỡ về nhà sẽ được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng vì phải xử lý nhiều việc lẫn đối mặt với Nhan Lục Tần và lời bàn tán xì xầm từ đồng nghiệp.
Nhưng cô vừa bước vào nhà thì cảnh tượng trước mắt khiến cô phải hốt hoảng, đứng hình.
Đồ đạc trong nhà bị đập phá, rất nhiều vật dụng đổ vỡ trên sàn, từ những chậu hoa cảnh đến các đồ vật như khung tranh, cả chiếc tivi màn hình phẳng treo tường cũng bị bể nát trên sàn, cảnh tượng hỗn độn khủng khiếp, đồ đạc nằm chồng chất lên nhau, tất thẩy đều hư hại nặng.
Mẹ cô ánh mắt đỏ hoe, thất thần ngồi trên sofa, người làm trong nhà vẻ mặt hoang mang sợ sệt nhìn về phía cô.
Từ ngày chuyện mẹ cô đổ nợ bị vỡ lẽ ra, để tiết kiệm tiền, người làm trong nhà cũng được cho nghỉ bớt một nửa, chỉ còn hai người làm lâu năm lo chuyện bếp núc và dọn dẹp nhà cửa.
Cô cẩn trọng bước về phía Liên phu nhân, những mảnh vỡ thuỷ tinh chi chít trên sàn nhà nên cô chẳng dám cởi giàu ra.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?
Liên phu nhân vội nắm lấy tay cô, Túc Kỳ ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho mẹ, dường như cô đã phần nào đoán ra được nguyên do bởi sự thông minh, dạy bén của mình.
- Con à, bác hai của con...ông ta cho đám giang hồ đến nhà chúng ta để đòi tiền.
Mẹ bảo không có tiền trả, chúng liền đập phá đồ đạc trong nhà.
Hệt như những gì cô nghĩ, thật không ngờ lão Ngọc Cẩn Khôi tán tận lương tâm đến vậy.
Ban đầu hắn lấy số nợ ra bắt buộc cô trở thành nội gián, bây giờ vẫn tiếp tục khẩn trương đòi khoảng nợ kia, một kẻ khốn kiếp.
Túc Kỳ điềm tĩnh suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, muốn thẳng thừng nói rõ với ông ta.
Đầu dây bên kia, giọng nói bình thản đắt ý vang lên:
- Cháu gái gọi cho bác không phải là vì khoảng nợ của mẹ cháu đó chứ?
Xem ra ông ta đã dự đoán trước về cuộc gọi này của cô khi cho đàn em đến tận nhà mẹ con cô đập phá hòng đòi số nợ.
Túc Kỳ nghiêm giọng:
- Bác có cần tàn nhẫn đến mức cho bọn côn đồn đến nhà tôi đập phá như vậy không?
Ngọc Cẩn Khôi cười khinh một tiếng, trơ trẽn đáp:
- Bác đòi lại số tiền mẹ cháu nợ bác thì có gì là tàn nhẫn.
À, bác nói cho cháu biết, khi mượn tiền mẹ cháu có ký giấy nợ hẳn hoi.
Trên giấy nợ ghi rõ thời hạn trả nợ.
Bây giờ khoản nợ này đã thành nợ xấu.
Bác dĩ nhiên phải đòi.
"Chú thích: Nợ xấu là nợ quá hạn thanh toán trên chín mươi ngày và bị nghi ngờ về khả năng trả nợ".
Đến nước này thì bên thiệt thòi và yếu thế chắc chắn là mẹ con cô.
- Dù sao cũng là người nhà, bác lại cho giang hồ đến tận nhà tôi để đòi nợ, khiến mẹ tôi sợ hãi như vậy, bác không thấy rất quá đáng sao? Tôi đã nói nhất định sẽ trả nợ cho bác rồi.
Ông ta cười lớn:
- Đụng đến tiền bạc thì đừng kể lể chuyện người nhà cháu à.
Bác chỉ bảo đàn em đến "nhắc nhở" mẹ cháu thôi, có lẽ bọn chúng hơi mạnh tay.
Trước mắt mẹ con bây lo mà trả cho bác năm mươi phần trăm số nợ gồm cả gốc lẫn lãi.
Thời hạn là mười ngày.
Nếu không thì đừng trách bác đây vô tình.
Nhớ cho kỹ!
Nói rồi ông ta cúp máy, cô rối bời ngồi xuống ghế.
Trong khi Liên phu nhân lo lắng cất lời:
- Ông ta nói gì vậy con?
Cô thuật lại lời của người bác tàn độc.
Mẹ cô tâm trạng hoang mang, lúc chiều đã bị bọn giang hồ hù doạ đến xém chút ngất đi, chúng phá nhà phá cửa, thẳng tay thể hiện bản tính hung hăng côn đồ.
Thật không ngờ Ngọc Cẩn Khôi lại gấp rút đòi số nợ bằng hình thức gây khiếp sợ thế này.
Đến người ăn kẻ ở trong nhà cũng hoảng sợ, mặt mày tái méc mà đứng nép một góc.
Lần này cô lại bị đẩy vào tình cảnh khốn cùng đến kêu trời chẳng thấu.
Mẹ cô nợ hơn hai mươi tỷ tính cả gốc lẫn lời, ông ta ép buộc sau mười ngày phải trả được một nửa.
Dù cô ba đầu sáu tay cũng không thể trong mười ngày đào ra được số tiền lớn như vậy..
Công ty hiện đang đồn ầm cả lên về mối quan hệ giữa cả hai, nguồn tin còn dữ dội hơn trước đây.
Diễn cảnh hiện tại khiến cô cảm thấy tương lai của bản thân mịt mù vô cùng.
Cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp bên Singapore trở về nước, cô sẽ tìm được một chỗ làm tốt với mức lương ổn định, hoặc theo mong muốn của ba và bác hai mà cống hiến cho Trí Thắng.
Sau đó chờ tình duyên đến, yêu rồi kết hôn, cuộc sống bình yên, duyên mãn.
Quả thật cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ mà người trong cuộc chẳng thể lường trước.
Túc Kỳ bị ngưòi bác ruột mà mình kính trọng trở mặt, ép buộc làm nội gián.
Bi kịch chồng chất bi kịch, cô lại bị Nhan Lục Tần trói buộc trở thành bạn tình.
Chẳng có một mối quan hệ công khai rõ ràng.
Người con gái có học thức, gia cảnh ổn định như cô phải chịu đựng để Nhan Lục Tần dày vò thể xác.
Xe dừng bánh, cô không nói gì cả, vừa định mở cửa bước ra thì anh liền nắm tay cô giữ lại.
Như mọi lần, dù cô thờ ơ phũ phàng, anh vẫn nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn tạm biệt.
Nếu nhìn qua, hẳn ai cũng nghĩ hai người có tình cảm yêu đương với nhau, là một cặp đôi tuyệt đẹp.
- Mai gặp lại.
Lời nói nhẹ nhàng, thanh âm ấm áp từ anh khiến cô thoáng ngây người.
Túc Kỳ cố trấn tĩnh bản thân phải tỉnh táo, cô đáp lời:
- Tạm biệt.
Cứ ngỡ về nhà sẽ được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng vì phải xử lý nhiều việc lẫn đối mặt với Nhan Lục Tần và lời bàn tán xì xầm từ đồng nghiệp.
Nhưng cô vừa bước vào nhà thì cảnh tượng trước mắt khiến cô phải hốt hoảng, đứng hình.
Đồ đạc trong nhà bị đập phá, rất nhiều vật dụng đổ vỡ trên sàn, từ những chậu hoa cảnh đến các đồ vật như khung tranh, cả chiếc tivi màn hình phẳng treo tường cũng bị bể nát trên sàn, cảnh tượng hỗn độn khủng khiếp, đồ đạc nằm chồng chất lên nhau, tất thẩy đều hư hại nặng.
Mẹ cô ánh mắt đỏ hoe, thất thần ngồi trên sofa, người làm trong nhà vẻ mặt hoang mang sợ sệt nhìn về phía cô.
Từ ngày chuyện mẹ cô đổ nợ bị vỡ lẽ ra, để tiết kiệm tiền, người làm trong nhà cũng được cho nghỉ bớt một nửa, chỉ còn hai người làm lâu năm lo chuyện bếp núc và dọn dẹp nhà cửa.
Cô cẩn trọng bước về phía Liên phu nhân, những mảnh vỡ thuỷ tinh chi chít trên sàn nhà nên cô chẳng dám cởi giàu ra.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?
Liên phu nhân vội nắm lấy tay cô, Túc Kỳ ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho mẹ, dường như cô đã phần nào đoán ra được nguyên do bởi sự thông minh, dạy bén của mình.
- Con à, bác hai của con...ông ta cho đám giang hồ đến nhà chúng ta để đòi tiền.
Mẹ bảo không có tiền trả, chúng liền đập phá đồ đạc trong nhà.
Hệt như những gì cô nghĩ, thật không ngờ lão Ngọc Cẩn Khôi tán tận lương tâm đến vậy.
Ban đầu hắn lấy số nợ ra bắt buộc cô trở thành nội gián, bây giờ vẫn tiếp tục khẩn trương đòi khoảng nợ kia, một kẻ khốn kiếp.
Túc Kỳ điềm tĩnh suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, muốn thẳng thừng nói rõ với ông ta.
Đầu dây bên kia, giọng nói bình thản đắt ý vang lên:
- Cháu gái gọi cho bác không phải là vì khoảng nợ của mẹ cháu đó chứ?
Xem ra ông ta đã dự đoán trước về cuộc gọi này của cô khi cho đàn em đến tận nhà mẹ con cô đập phá hòng đòi số nợ.
Túc Kỳ nghiêm giọng:
- Bác có cần tàn nhẫn đến mức cho bọn côn đồn đến nhà tôi đập phá như vậy không?
Ngọc Cẩn Khôi cười khinh một tiếng, trơ trẽn đáp:
- Bác đòi lại số tiền mẹ cháu nợ bác thì có gì là tàn nhẫn.
À, bác nói cho cháu biết, khi mượn tiền mẹ cháu có ký giấy nợ hẳn hoi.
Trên giấy nợ ghi rõ thời hạn trả nợ.
Bây giờ khoản nợ này đã thành nợ xấu.
Bác dĩ nhiên phải đòi.
"Chú thích: Nợ xấu là nợ quá hạn thanh toán trên chín mươi ngày và bị nghi ngờ về khả năng trả nợ".
Đến nước này thì bên thiệt thòi và yếu thế chắc chắn là mẹ con cô.
- Dù sao cũng là người nhà, bác lại cho giang hồ đến tận nhà tôi để đòi nợ, khiến mẹ tôi sợ hãi như vậy, bác không thấy rất quá đáng sao? Tôi đã nói nhất định sẽ trả nợ cho bác rồi.
Ông ta cười lớn:
- Đụng đến tiền bạc thì đừng kể lể chuyện người nhà cháu à.
Bác chỉ bảo đàn em đến "nhắc nhở" mẹ cháu thôi, có lẽ bọn chúng hơi mạnh tay.
Trước mắt mẹ con bây lo mà trả cho bác năm mươi phần trăm số nợ gồm cả gốc lẫn lãi.
Thời hạn là mười ngày.
Nếu không thì đừng trách bác đây vô tình.
Nhớ cho kỹ!
Nói rồi ông ta cúp máy, cô rối bời ngồi xuống ghế.
Trong khi Liên phu nhân lo lắng cất lời:
- Ông ta nói gì vậy con?
Cô thuật lại lời của người bác tàn độc.
Mẹ cô tâm trạng hoang mang, lúc chiều đã bị bọn giang hồ hù doạ đến xém chút ngất đi, chúng phá nhà phá cửa, thẳng tay thể hiện bản tính hung hăng côn đồ.
Thật không ngờ Ngọc Cẩn Khôi lại gấp rút đòi số nợ bằng hình thức gây khiếp sợ thế này.
Đến người ăn kẻ ở trong nhà cũng hoảng sợ, mặt mày tái méc mà đứng nép một góc.
Lần này cô lại bị đẩy vào tình cảnh khốn cùng đến kêu trời chẳng thấu.
Mẹ cô nợ hơn hai mươi tỷ tính cả gốc lẫn lời, ông ta ép buộc sau mười ngày phải trả được một nửa.
Dù cô ba đầu sáu tay cũng không thể trong mười ngày đào ra được số tiền lớn như vậy..