Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-806
Chương 806: Không đủ sức
“Haiz.”
Mộ Dung Xuân thở dài một hơi thật sâu. Âu Dương Lãng chết rồi, trong lòng ông ta cũng không phải là không có cảm xúc.
Ông ta từng là môn chủ của Cổ Môn.
Trăm năm trước, ông ta mang Cổ Môn đến tham gia kháng chiến.
Một trận chiến năm đó ở Cổ Môn, tim ông ta đã nguội lạnh, ông ta đã thề rằng phải báo thù cho tộc nhân của mình.
Cho dù là đến bây giờ, ông ta vẫn chưa buông được cừu hận xuống.
Có đôi khi, ông ta cũng đã từng nghĩ, báo thù một lần nữa.
Nhưng bây giờ ông ta lại chậm chạp không có hành động, ông ta cũng không biết, rốt cuộc ông ta còn muốn báo thù nữa hay không.
Đối với Âu Dương Lãng, ông ta xem như anh em, tuy Âu Dương Lãng đã phản bội ông ta, nhưng ông ta cũng có thể hiểu được Âu Dương Lãng.
“Làm sao vậy?” Giang Cung Tuấn thấy Mộ Dung Xuân để lộ ra vẻ mặt ưu sầu, anh không khỏi hỏi.
“Không có việc gì.”
Mộ Dung Xuân khẽ lắc đầu với anh rồi nói: “Đúng rồi, kế tiếp cận tính làm cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ tôi đã giành được tám mươi mất kim nghịch thiên rồi, tôi định mau chóng quay trở về, xem xem có thể cứu được Sở Vi hay không. Hơn nữa vết thương trên người Giang Vô Song cũng rất nghiêm trọng, cũng chờ tôi đem tám mươi mốt kim nghịch thiên tới cứu mạng nữa.”
Mộ Dung Xuân gật đầu, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, vậy cậu đi về trước đi, tạm thời tôi sẽ ở lại Biệt phủ Thần Kiếm vài ngày. Cậu cũng đã nói rồi, ba người, cậu chỉ giết có Âu Dương Lãng, Huyết Hoàng Đệ Nhất và Gia Cát Nhị chạy thoát rồi, tôi lo rằng bọn họ sẽ lại quay trở về nữa.”
“Việc không nên chậm trễ, tôi sẽ đi suốt đêm”
Lòng Giang Cung Tuấn hướng về phía bên thủ đô kia, anh cũng không định ở lại lâu ở Biệt phủ Thần Kiếm.
“Đi đi.” Mộ Dung Xuân phất tay.
Giang Cung Tuấn đứng lên, sau khi đã chào hỏi với lão trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm Cái Vô Danh thì lập tức rời đi.
Sau khi rời đi, anh đi thẳng tới nơi đỗ máy bay, rồi lại ngồi máy bay trực thăng đi trở về quân khu, sau đó lại ngồi chuyên cơ đi đến thủ đô.
Trời vừa sáng, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở quân khu của quân Xích Diễm ở thủ đô.
Anh không lập tức về nhà, mà là đi đến nhà họ Giang.
Bởi vì tình hình của Giang Vô Song rất nghiêm trọng, tuy Sở Vi cũng rất nghiêm trọng, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Anh quyết định, vẫn là đi cứu Giang Vô Song trước đã. Lúc anh xuất hiện ở nhà họ Giang thì đã là tám giờ sáng rồi.
Nhà họ Giang, sân sau, trong hiên nhà.
Giang Vô Song mặc một bộ quần áo màu trắng, lẳng lặng nằm trên giường.
“Có thuận lợi không?” Giang Phùng hỏi.
Giang Cung Tuấn gật đầu, anh nói: “Cũng coi như khá là thuận lợi. Giết được đại ca của Cổ Môn Âu Dương Lãng, cướp lại được Hình Kiếm và tám mươi mốt kim nghịch thiên. Bây giờ Cổ Môn đã không còn Âu Dương Lãng nữa, chỉ là một đám chia năm sẻ bảy, đợi tôi cứu được Vô Song xong thì lại một mẻ bắt gọn”.
“Mau cứu người đi, tình hình của Vô Song rất nghiêm trọng”
“Được.”
Giang Cung Tuấn đi tới bên giường.
Anh nhìn Giang Vô Song nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, bên trong ống tay áo của anh để lộ ra tám mươi mốt kim nghịch thiên, sau khi anh lợi dụng chân khí tiêu độc thì cầm một cây, thúc dục chân khí, rồi đổ kim vào trong tay.
Giờ phút này, cây kim này trở nên óng ánh lên.
Giang Cung Tuấn đâm vào sau ót Giang Vô Song một cách chuẩn xác. Sau đó anh nhanh chóng cầm lấy cây kim thứ hai.
Cây thứ tám.
Rất nhanh, tám mươi mốt cây kim đã được làm xong.
Mà thân thể của Giang Vô Song lại bắt đầu run rẩy trong một khắc này.
Thuận theo sự run rẩy không ngừng, một cỗ dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể cô ta, chữa trị cho thân thể bị trọng thương của cô ta.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, cô ta tỉnh lại.
Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu rút kim ra.
“Cảm ơn, anh Giang” Giang Vô Song lên tiếng, giọng nói vô lực, cô muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân lại chẳng có một chút khí lực nào cả.
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay lại, anh nói: “Bây giờ em vẫn còn rất yếu, nằm đó trước đi, tĩnh dưỡng vài ngày. Vài ngày sau anh lại đến châm kim cho em, đến lúc đó cũng đã có thể bình phục được kha khá rồi.”
“Thật sự là thần kỳ”
Giang Phùng ở một bên tán thưởng: “Nhà họ Giang ta mấy đời học y, nhưng tôi không biết phải làm sao với thương thể của Vô Song nữa. Không nghĩ tới, mấy cây kim của cậu đâm xuống, Vô Song lập tức tỉnh lại rồi.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Tám mươi mốt kim nghịch thiên, anh chỉ là làm sơ sơ một chút mà thôi. Đợi cho anh nghiên cứu thấu đáo, không nói tới cải tử hoàn sinh, chỉ cần là người còn có một hơi thở là anh đều cứu sống được.
“Vài ngày nữa tôi lại đến, tôi đi về trước xem Sở Vi đây”. Lòng của Giang Cung Tuấn hướng về phía Đường Sở Vi. Anh lo rằng cô ở nhà sẽ xảy ra chuyện.. Sau khi cứu được Giang Vô Song tỉnh lại thì anh rời đi.
Rất nhanh, đã về tới nhà.
Sau khi anh về đến nhà thì trực tiếp đi vào, nhưng Sở Vi lại không có ở trong phòng khách.
Đi tới trong phòng.
Anh phát hiện Đường Sở Vi đang khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người cô có hơi thở đáng sợ đang bốc lên cao, con người của cô trở nên đỏ như máu, tựa như một pho tượng lệ quỷ, cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là Giang Cung Tuấn nhìn thấy thì anh cũng không nhịn được lạnh run một cái. “Sở Vi” Anh gọi cô một tiếng. Lúc này Đường Sở Vi mới phản ứng lại, cô thu công lại, hơi thở nội liễn, con ngươi đỏ như máu cũng trở lại bình thường.
Cô đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo một nụ cười: “Ông xã, anh về rồi, có thuận lợi không?”
“Ừ, cũng coi như thuận lợi. Em đang làm cái gì đó, bộ dáng vừa rồi của em thật là dọa người?”
Đường Sở Vị nói: “Máu tươi trong cơ thể không cung ứng được, em thúc dục chân khí, duy trì sức sống trong cơ thể. Sau lần vận công này, hẳn là có thể chống được ba ngày”
Giang Cung Tuấn trầm mặc.
Nhớ tới bộ dạng của Đường Sở Vi mà anh đã nhìn thấy lúc trước, anh lo lắng một trận.
Thật là đáng sợ.
Ngay cả anh là người vẫn luôn ở cùng với Đường Sở Vị mà cũng cảm thấy đáng sợ.
Khó có thể tưởng tượng được, về sau Đường Sở Vi sẽ trở thành một người thế nào nữa.
Sau vài giây trầm mặc, anh mở miệng nói: “Anh đã tìm được tám mươi mốt kim nghịch thiên rồi. Nào, anh giúp em châm thử xem sao, xem xem có thể kích hoạt năng lực tái sinh máu hay không”.
“Vâng.” Đường Sở Vi gật đầu. Thân thể của cô, cô rất hiểu.
Cô biết cho dù là tám mươi mốt kim nghịch thiên thì cũng không cứu được cô rồi.
Nhưng cô vẫn là để cho Giang Cung Tuấn làm thử. Bởi vì, cô không muốn khiến cho Giang Cung Tuấn thất vọng.
Giang Cung Tuấn bắt đầu châm kim cho Đường Sở Vi.
Anh cứ thử không ngừng.
Chân khí của anh hùng hậu, thi triển tám mươi mốt kim nghịch thiên trong một lần căn bản cũng không thành vấn đề.
Nhưng anh đã thi triển đến mức chân khí cạn kiệt. Anh suy yếu rồi.
Anh ngồi ở trên giường, khóc rống lên.
“Sở Vi, thật xin lỗi, anh vô dụng”
Đường Sở Vi ôm lấy anh, cô an ủi anh: “Không có việc gì, cứ từ từ thôi. Em vẫn còn thời gian mà, không gấp đầu, không để tâm đến nửa khắc này đâu. Bây giờ vẫn là làm việc lớn quan trọng hơn. Đúng rồi, chuyến đi đến Biệt phủ Thần Kiểm này thế nào rồi.”
Đường Sở Vị càng an ủi, trong lòng Giang Cung Tuấn càng khổ sở.
Nhưng anh cũng không bởi vì vậy mà bị đánh gục.
Anh cam đoan một cách son sắt: “Anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em.”
“Vâng, cứ nói về chuyện của Biệt phủ Thần Kiểm trước đi.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn kể lại một lần chuyện đã xảy ra ở Biệt phủ Thần Kiếm. Sau khi nghe xong, Đường Sở Vị nhíu mày.
“Ông xã, anh vẫn là quá mềm lòng rồi, anh chưa tận mắt nhìn thấy Âu Dương Lãng tắt thở, sao anh lại có thể đi được chứ? Thủ đoạn của Cổ Môn không phải là anh và em có thể tưởng tượng được đâu. Cổ độc của Cổ Môn cũng có năng lực cải tử hoàn sinh mà.”
Đường Sở Vi lo lắng nói.
“Điều đó không có khả năng chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Ông ta bị chặt đứt một cánh tay, hơn nữa vết thương cũng rất nặng, anh còn đánh nát đan điền của ông ta nữa. Cho dù là tám mươi mốt kim nghịch thiên của anh thì cũng không nhất định có thể cứu được ông ta đâu. Ông ta tuyệt đối không sống được đâu.”
“Chỉ mong là vậy”.
Đường Sở Vị nói: “Cho dù ông ta có không chết, kế tiếp cũng không thể ở quấy phá được nữa. Ông xã, bây giờ là cơ hội tốt nhất, lập tức ra tay, quét sạch thế lực của Cổ Môn ở thủ đô. Cổ Môn mà bị diệt, vậy thì chỉ còn lại có thương hội Đại Đông mà thôi, mà thương hội Đại Đông đã không có Giang Quốc Đạt nữa, cũng là con hổ không có răng, rất dễ dàng đối phó.”
Giang Cung Tuấn gật đầu mà nói: “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Anh lập tức đi chuẩn bị một chút, bắt đầu hành động, hoàn toàn thanh tẩy tất cả mọi người trong một hệ Cổ Môn ở thủ đô.”
“Haiz.”
Mộ Dung Xuân thở dài một hơi thật sâu. Âu Dương Lãng chết rồi, trong lòng ông ta cũng không phải là không có cảm xúc.
Ông ta từng là môn chủ của Cổ Môn.
Trăm năm trước, ông ta mang Cổ Môn đến tham gia kháng chiến.
Một trận chiến năm đó ở Cổ Môn, tim ông ta đã nguội lạnh, ông ta đã thề rằng phải báo thù cho tộc nhân của mình.
Cho dù là đến bây giờ, ông ta vẫn chưa buông được cừu hận xuống.
Có đôi khi, ông ta cũng đã từng nghĩ, báo thù một lần nữa.
Nhưng bây giờ ông ta lại chậm chạp không có hành động, ông ta cũng không biết, rốt cuộc ông ta còn muốn báo thù nữa hay không.
Đối với Âu Dương Lãng, ông ta xem như anh em, tuy Âu Dương Lãng đã phản bội ông ta, nhưng ông ta cũng có thể hiểu được Âu Dương Lãng.
“Làm sao vậy?” Giang Cung Tuấn thấy Mộ Dung Xuân để lộ ra vẻ mặt ưu sầu, anh không khỏi hỏi.
“Không có việc gì.”
Mộ Dung Xuân khẽ lắc đầu với anh rồi nói: “Đúng rồi, kế tiếp cận tính làm cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ tôi đã giành được tám mươi mất kim nghịch thiên rồi, tôi định mau chóng quay trở về, xem xem có thể cứu được Sở Vi hay không. Hơn nữa vết thương trên người Giang Vô Song cũng rất nghiêm trọng, cũng chờ tôi đem tám mươi mốt kim nghịch thiên tới cứu mạng nữa.”
Mộ Dung Xuân gật đầu, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, vậy cậu đi về trước đi, tạm thời tôi sẽ ở lại Biệt phủ Thần Kiếm vài ngày. Cậu cũng đã nói rồi, ba người, cậu chỉ giết có Âu Dương Lãng, Huyết Hoàng Đệ Nhất và Gia Cát Nhị chạy thoát rồi, tôi lo rằng bọn họ sẽ lại quay trở về nữa.”
“Việc không nên chậm trễ, tôi sẽ đi suốt đêm”
Lòng Giang Cung Tuấn hướng về phía bên thủ đô kia, anh cũng không định ở lại lâu ở Biệt phủ Thần Kiếm.
“Đi đi.” Mộ Dung Xuân phất tay.
Giang Cung Tuấn đứng lên, sau khi đã chào hỏi với lão trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm Cái Vô Danh thì lập tức rời đi.
Sau khi rời đi, anh đi thẳng tới nơi đỗ máy bay, rồi lại ngồi máy bay trực thăng đi trở về quân khu, sau đó lại ngồi chuyên cơ đi đến thủ đô.
Trời vừa sáng, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở quân khu của quân Xích Diễm ở thủ đô.
Anh không lập tức về nhà, mà là đi đến nhà họ Giang.
Bởi vì tình hình của Giang Vô Song rất nghiêm trọng, tuy Sở Vi cũng rất nghiêm trọng, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Anh quyết định, vẫn là đi cứu Giang Vô Song trước đã. Lúc anh xuất hiện ở nhà họ Giang thì đã là tám giờ sáng rồi.
Nhà họ Giang, sân sau, trong hiên nhà.
Giang Vô Song mặc một bộ quần áo màu trắng, lẳng lặng nằm trên giường.
“Có thuận lợi không?” Giang Phùng hỏi.
Giang Cung Tuấn gật đầu, anh nói: “Cũng coi như khá là thuận lợi. Giết được đại ca của Cổ Môn Âu Dương Lãng, cướp lại được Hình Kiếm và tám mươi mốt kim nghịch thiên. Bây giờ Cổ Môn đã không còn Âu Dương Lãng nữa, chỉ là một đám chia năm sẻ bảy, đợi tôi cứu được Vô Song xong thì lại một mẻ bắt gọn”.
“Mau cứu người đi, tình hình của Vô Song rất nghiêm trọng”
“Được.”
Giang Cung Tuấn đi tới bên giường.
Anh nhìn Giang Vô Song nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, bên trong ống tay áo của anh để lộ ra tám mươi mốt kim nghịch thiên, sau khi anh lợi dụng chân khí tiêu độc thì cầm một cây, thúc dục chân khí, rồi đổ kim vào trong tay.
Giờ phút này, cây kim này trở nên óng ánh lên.
Giang Cung Tuấn đâm vào sau ót Giang Vô Song một cách chuẩn xác. Sau đó anh nhanh chóng cầm lấy cây kim thứ hai.
Cây thứ tám.
Rất nhanh, tám mươi mốt cây kim đã được làm xong.
Mà thân thể của Giang Vô Song lại bắt đầu run rẩy trong một khắc này.
Thuận theo sự run rẩy không ngừng, một cỗ dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể cô ta, chữa trị cho thân thể bị trọng thương của cô ta.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, cô ta tỉnh lại.
Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu rút kim ra.
“Cảm ơn, anh Giang” Giang Vô Song lên tiếng, giọng nói vô lực, cô muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân lại chẳng có một chút khí lực nào cả.
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay lại, anh nói: “Bây giờ em vẫn còn rất yếu, nằm đó trước đi, tĩnh dưỡng vài ngày. Vài ngày sau anh lại đến châm kim cho em, đến lúc đó cũng đã có thể bình phục được kha khá rồi.”
“Thật sự là thần kỳ”
Giang Phùng ở một bên tán thưởng: “Nhà họ Giang ta mấy đời học y, nhưng tôi không biết phải làm sao với thương thể của Vô Song nữa. Không nghĩ tới, mấy cây kim của cậu đâm xuống, Vô Song lập tức tỉnh lại rồi.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Tám mươi mốt kim nghịch thiên, anh chỉ là làm sơ sơ một chút mà thôi. Đợi cho anh nghiên cứu thấu đáo, không nói tới cải tử hoàn sinh, chỉ cần là người còn có một hơi thở là anh đều cứu sống được.
“Vài ngày nữa tôi lại đến, tôi đi về trước xem Sở Vi đây”. Lòng của Giang Cung Tuấn hướng về phía Đường Sở Vi. Anh lo rằng cô ở nhà sẽ xảy ra chuyện.. Sau khi cứu được Giang Vô Song tỉnh lại thì anh rời đi.
Rất nhanh, đã về tới nhà.
Sau khi anh về đến nhà thì trực tiếp đi vào, nhưng Sở Vi lại không có ở trong phòng khách.
Đi tới trong phòng.
Anh phát hiện Đường Sở Vi đang khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người cô có hơi thở đáng sợ đang bốc lên cao, con người của cô trở nên đỏ như máu, tựa như một pho tượng lệ quỷ, cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là Giang Cung Tuấn nhìn thấy thì anh cũng không nhịn được lạnh run một cái. “Sở Vi” Anh gọi cô một tiếng. Lúc này Đường Sở Vi mới phản ứng lại, cô thu công lại, hơi thở nội liễn, con ngươi đỏ như máu cũng trở lại bình thường.
Cô đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo một nụ cười: “Ông xã, anh về rồi, có thuận lợi không?”
“Ừ, cũng coi như thuận lợi. Em đang làm cái gì đó, bộ dáng vừa rồi của em thật là dọa người?”
Đường Sở Vị nói: “Máu tươi trong cơ thể không cung ứng được, em thúc dục chân khí, duy trì sức sống trong cơ thể. Sau lần vận công này, hẳn là có thể chống được ba ngày”
Giang Cung Tuấn trầm mặc.
Nhớ tới bộ dạng của Đường Sở Vi mà anh đã nhìn thấy lúc trước, anh lo lắng một trận.
Thật là đáng sợ.
Ngay cả anh là người vẫn luôn ở cùng với Đường Sở Vị mà cũng cảm thấy đáng sợ.
Khó có thể tưởng tượng được, về sau Đường Sở Vi sẽ trở thành một người thế nào nữa.
Sau vài giây trầm mặc, anh mở miệng nói: “Anh đã tìm được tám mươi mốt kim nghịch thiên rồi. Nào, anh giúp em châm thử xem sao, xem xem có thể kích hoạt năng lực tái sinh máu hay không”.
“Vâng.” Đường Sở Vi gật đầu. Thân thể của cô, cô rất hiểu.
Cô biết cho dù là tám mươi mốt kim nghịch thiên thì cũng không cứu được cô rồi.
Nhưng cô vẫn là để cho Giang Cung Tuấn làm thử. Bởi vì, cô không muốn khiến cho Giang Cung Tuấn thất vọng.
Giang Cung Tuấn bắt đầu châm kim cho Đường Sở Vi.
Anh cứ thử không ngừng.
Chân khí của anh hùng hậu, thi triển tám mươi mốt kim nghịch thiên trong một lần căn bản cũng không thành vấn đề.
Nhưng anh đã thi triển đến mức chân khí cạn kiệt. Anh suy yếu rồi.
Anh ngồi ở trên giường, khóc rống lên.
“Sở Vi, thật xin lỗi, anh vô dụng”
Đường Sở Vi ôm lấy anh, cô an ủi anh: “Không có việc gì, cứ từ từ thôi. Em vẫn còn thời gian mà, không gấp đầu, không để tâm đến nửa khắc này đâu. Bây giờ vẫn là làm việc lớn quan trọng hơn. Đúng rồi, chuyến đi đến Biệt phủ Thần Kiểm này thế nào rồi.”
Đường Sở Vị càng an ủi, trong lòng Giang Cung Tuấn càng khổ sở.
Nhưng anh cũng không bởi vì vậy mà bị đánh gục.
Anh cam đoan một cách son sắt: “Anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em.”
“Vâng, cứ nói về chuyện của Biệt phủ Thần Kiểm trước đi.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn kể lại một lần chuyện đã xảy ra ở Biệt phủ Thần Kiếm. Sau khi nghe xong, Đường Sở Vị nhíu mày.
“Ông xã, anh vẫn là quá mềm lòng rồi, anh chưa tận mắt nhìn thấy Âu Dương Lãng tắt thở, sao anh lại có thể đi được chứ? Thủ đoạn của Cổ Môn không phải là anh và em có thể tưởng tượng được đâu. Cổ độc của Cổ Môn cũng có năng lực cải tử hoàn sinh mà.”
Đường Sở Vi lo lắng nói.
“Điều đó không có khả năng chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Ông ta bị chặt đứt một cánh tay, hơn nữa vết thương cũng rất nặng, anh còn đánh nát đan điền của ông ta nữa. Cho dù là tám mươi mốt kim nghịch thiên của anh thì cũng không nhất định có thể cứu được ông ta đâu. Ông ta tuyệt đối không sống được đâu.”
“Chỉ mong là vậy”.
Đường Sở Vị nói: “Cho dù ông ta có không chết, kế tiếp cũng không thể ở quấy phá được nữa. Ông xã, bây giờ là cơ hội tốt nhất, lập tức ra tay, quét sạch thế lực của Cổ Môn ở thủ đô. Cổ Môn mà bị diệt, vậy thì chỉ còn lại có thương hội Đại Đông mà thôi, mà thương hội Đại Đông đã không có Giang Quốc Đạt nữa, cũng là con hổ không có răng, rất dễ dàng đối phó.”
Giang Cung Tuấn gật đầu mà nói: “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Anh lập tức đi chuẩn bị một chút, bắt đầu hành động, hoàn toàn thanh tẩy tất cả mọi người trong một hệ Cổ Môn ở thủ đô.”