Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Chương 11: Tiền chia tay
“Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ à..” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Đó là bức tranh gia truyền của nhà họ Giang. Trước khi qua đời, ông tội từng nói với anh răng nhà họ Giang €ó thể bị tiêu diệt, nhưng bức tranh đó không thể mất. Mười năm qua, Giang Cung Tuấn vẫn nhớ mãi không quên.
“Ngô Huy, chuẩn bị một chút, tối nay hành động”
“Vâng!” Ngô Huy gật đầu.
“Được rồi, cậu đi trước đi, vợ tôi sắp tan tầm rồi, cô ấy không muốn tôi tiếp xúc với người không đứng đắn gì đâu. Cậu vừa thấy đã biết không phải là người tốt, nếu để vợ tôi thấy thì sẽ căn nhằn tôi”
Ngô Huy cứng đờ. Chẳng qua là đen một chút thôi, sao lại thành không đứng đắn? Không phải là người tốt?
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Cút đi!” Giang Cung Tuấn đá anh ta. Ngô Huy lập tức rời đi.
Giang Cung Tuấn xem đồng hồ, cũng tới giờ tan tầm, Đường Sở Vi sắp ra về. Anh đẩy xe điện đi về phía công ty Vĩnh Nhạc; còn chưa đến gần thì đã thấy một cô gái bước ra từ tòa nhà. Cô gái cao.
khoảng 1m70, mặc đồ công sở, áo sơ mi trắng, váy chữ A màu đen, giày cao gót màu đỏ, tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, tay xách túi công văn, bước đi rất có phong thái.
“Sở Vi” Một người đàn ông đi tới, cầm bó hoa tươi đưa qua: “Sở Vi, tặng cho em. Tối nay em rảnh không? Anh đã đặt phòng kim cương ở Túy Tiên Lâu, muốn mời em cùng ăn bữa tối”
Người tặng hoa chính là Vương Bắc của nhà họ Vương. Kể từ khi Đường Sở Vi lấy được đơn hàng của Vạn Quân, quan hệ giữa cô và Diệp Hình được đăng lên báo chí, danh tiếng của nhà họ Đường càng ngày càng lớn, Đường Sở Vi đã khôi phục dung mạo cũng trở thành đệ nhất mỹ nhân của thành phố Tử Đằng. Sau khi trở thành chủ tịch điều hành của Vĩnh Nhạo; năng lực làm việc của cô rất mạnh, chỉ trong.nửa tháng ngắn ngủi đã xử lý công ty gọn gàng ngăn nắp. Danh tiếng của cô càng ngày càng lớn, được gọi là nữ tổng giám đốc xinh đẹp nhất thành phố Tử Đằng. Mặc dù cô đã có chồng, nhưng dang tiếng của Giang Cung Tuấn rất tệ, đám cậu ấm kia hoàn toàn không thèm nhìn anh, vẫn cứ tiếp tục theo đuổi, muốn ôm mỹ nhân về.
Thấy Giang Cung Tuấn đẩy xe điện đi tới, Đường Sở Vi nở nụ cười xinh đẹp, hoàn toàn làm lơ Vương Bắc, đi tới hôn lên môi Giang Cung Tuấn trước mặt mọi người, sau đó thân mật ôm cánh tay anh.
“Chồng ơi, người này muốn bao phòng kim cương ở Túy Tiên Lâu mời em ăn cơm, em còn chưa từng đến Túy Tiên Lâu đâu”
“Mời em thì em cứ đi đi. Nếu được thì nhân tiện dẫn anh đi cùng luôn. Anh cũng chưa từng được đến đó”
Thấy vậy, Vương Bắc trầm mặt đi tới, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi là Vương Bắc của nhà họ Vương. Tôi cho anh 150 triệu, rời khỏi Sở Vi!” Vương Bắc vừa nói vừa đưa ra một tấm thẻ.
“Vợ ơi, anh có nên nhận không?”
“Tùy anh” Đường Sở Vĩ cười vui vẻ: “Em nghĩ anh cứ nhận đi. 150 triệu chắc cũng đủ để ăn một bữa ở phòng kim cương Túy Tiên Lâu”
“Vậy thì anh nhận” Giang Cung Tuấn cười nhận lấy tấm thẻ của Vương Bắc: “Đúng rồi, mật khẩu là bao nhiêu?”
Vương Bắc nâng cằm nói: “Mật khẩu là sáu số không, cầm tiền cút đi, từ nay về sau, anh với Sở Vi không còn quan hệ.”
“Ừ, chúng tôi về nhà sẽ ly hôn” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Vợ, lên xe đi”
Đường Sở Vi ngồi lên yên sau xe điện, ôm eo Giang Cung Tuấn, rời đi trong ánh mắt hỗn độn của Vương Bắc. Vương Bắc sững sờ một hồi mới hoàn hồn, tức giận nện bó hoa xuống đất, hung tợn măng: “Thằng chết tiệt, tao không yên với mày đâu!”
Giang Cung Tuấn lái xe điện chở Đường Sở Vi về nhà. Về đến nhà, cô ngồi xuống sofa, xòe tay cười nhìn Giang Cung Tuấn.
“Làm gì?” Giang Cung Tuấn che túi: “Đây là Vương Bắc cho anh tiền chia tay, tiền riêng của anh “Chia cái đầu anh! Đưa cho em!” Đường Sở Vi đanh mặt nói: “Anh ăn của em, uống của em, dùng đồ của em, mặc đồ của em, còn cần tiền làm gì? Đưa cho em 150 triệu này em để dành, sau này sinh con, nuôi con không cần tiền sao?”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới lưu luyến đưa tấm thẻ ra, không tình nguyện nói: “Bà xã, đã là lần thứ mấy rồi; mười mấy ngày qua người khác cho anh tiền chia tay, tính tổng cộng lại được hơn sáu tỷ, đó đều là tiền của anh…”
“Tiền gì?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa. Đường Sở Vi lập tức giấu tấm thẻ của Giang Cung Tuấn, vội nói: “Không, không có tiền gì hết”
Hà Diệp Mai đi tới, lạnh lùng nói: “Con bé chết tiệt này, ngay cả mẹ mà cũng giấu! Mẹ nghe hết rồi! Tiền chia tay gì? Hơn sáu tỷ gì? Lấy ra đây cho mẹt”
Đường Sở Vi nói: “Mẹ, thật sự không có gì hết”
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng, thật sự không có gì.”
Hà Diệp Mai quát lên: “Tôi nói chuyện với con gái tôi, liên quan tới cậu sao? Cậu xem mấy giờ rồi? Nấu cơm chưa? Còn không mau đi đi!”
“Ờ” Giang Cung Tuấn lập tức xoay người vào bếp nấu cơm. Nửa tiếng sau anh mới đi ra, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Sau bữa cơm, Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Vợ ơi, em chưa nói gì chứ?”
Đường Sở Vi trợn trắng mắt: “Đều tại anh, lớn tiếng như thế làm gì? Tiền đều bị mẹ tịch thu rồi, nói nuôi em hai mươi mấy năm, bây giờ em đã đi làm, phải cho bà ấy tiền dưỡng lão”
“Cái gì? Em cho hết hả?” Giang Cung Tuấn trợn tròn mắt. Gần đây anh thật sự thiếu tiền. Anh ở rể nhà họ Đường, không có công việc nên không có một xu nào, ngay cả tiền thuốc lá cũng là Ngô Huy trợ cấp.
Đường Sở Vi bất lực nói: “Đúng, cho hết rồi, cậu Trần cho 300 triệu, cậu Trương cho 600 triệu, cậu Liễu cho 900 triệu, cậu Vương cho 1 tỷ 500 triệu, đều bị mẹ tịch thư hết rồi”
“Hầy..” Giang Qúng Tuấn thở dài: “Hy vọng ngày mai tới đón em vẫn sẽ có cậu ấm nhà giàu theo đuổi em, lại cho anh mấy trăm triệu làm tiền chia tay. Vợ ơi, bắn cho anh mấy trăm ngàn đi, anh hết tiền hút thuốc rồi”
“Ai tin anh? Mấy ngày trước em giặt đồ cho anh thấy trong túi anh có tấm thẻ đen nhé. Đừng nói với em là không có tiền, lấy ra đây em giữ cho” Đường Sở Vi xòe tay đòi thẻ.
Giang Cung Tuấn lấy tấm thẻ đen đó ra. Tấm thẻ này màu đen tuyền, bên trên có một con rồng đen, không có số thẻ. Lúc giặt quần áo Đường Sở Vi không nhìn kỹ, bây giờ thấy, không khỏi hỏi: “Đây là thẻ gì vậy? Sao lại không có số thẻ?”
“Ừm..” Giang Cung Tuấn ấp úng: “Đây là thẻ liên danh của các ngân hàng lớn, ngân hàng nào cũng dùng được, hơn nữa đều là thời đại nào rồi mà còn cần số thẻ? Đều dùng chip thân phận.”
Đường Sở Vi bán tín bán nghi,cầm thẻ hỏi: “Mã PIN bao nhiêu? Có bao nhiêu tiên?”
“Mã Pin là tám số 8, còn tiền thì chẳng có mấy đồng đâu”
“Tám cái đầu anh” Đường Sở Vi mắng: “Nào có mã PIN nào là tám số.”
“Anh nhớ nhầm, là sáu số 8” Giang Cung Tuấn cười xấu hổ. Thẻ của anh làm gì có mã PIN, bấm kiểu gì cũng chính xác thôi. Tấm thẻ Rồng Đen này chỉ có một tấm duy nhất trên toàn quốc, đây là tượng trưng cho thân phận, cho quyền lực.
Anh thật sự không biết có bao nhiêu tiền, bởi vì anh chưa bao giờ đi rút. Nhưng anh đổi tấm thẻ này bằng quân công và vinh dự mười năm của mình, chắc là có không ít tiền đâu. Chẳng qua đạt đến địa vị như anh thì tiền chỉ là vật ngoài thân, anh không bận tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Dù đưa cho Đường Sở Vi thì anh cũng không quan tâm. Bởi vì không có Đường Sở Vi sẽ không có anh của hôm nay, tất cả đều là do Đường Sở Vi ban cho.
Chương 12: Thống soái năm phương
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Đường Sở Vi nói: “Lấy bộ lễ phục màu trắng trong tủ đồ của em ra đây, tối nay em có một bữa tiệc quan trọng”
Giang Cung Tuấn đứng dậy đi về phía tủ đồ, mở cửa tủ hỏi: “Vợ ơi; cái nào?”
“Cái màu trắng, xẻ cổ”
“Không được. Ra ngoài không được mặc lộ liễu như thế, cái này được đấy” Giang Cung Tuấn cầm một bộ đồ màu đen cao cổ đi tới, đưa cho Đường Sở Vi rồi hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc gì?”
Đường Sở Vi đáp: “Tiêu Nhàn Nhã tổ chức tiệc đấu giá, có không ít thứ tốt, người tham dự đều là nhân vật lớn, em cũng nhân cơ hội này mở rộng mạng lưới quan hệ của mình”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thoáng sửng sốt, nhưng không nói gì mà chỉ hỏi: “Cần anh lái xe chở em không?”
“Em đi taxi”
“Được rồi”
Đường Sở Vi thay quần áo rồi ra ngoài. Sau đó Giang Cung Tuấn cũng viện cớ rời đi: Tại một căn biệt thự của nhà họ Tiêu, đây là biệt thự duy nhất còn tồn tại, những sản nghiệp khác của nhà họ Tiêu đều đã bị lấy đi trả nợ, bao.
gồm bất động sản. Trong biệt thự tụ tập mấy chục người nhà họ Tiêu, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, chính là Tiêu Chinh, con trai thứ tư của Tiêu Bối Hoa.
Tiêu Chinh là quân nhân Tây Cương. Lúc cha ông ta chết, ông ta đang làm nhiệm vụ nên không thể rời đi. Chờ đến khi ông ta vội vã trở về, Tiêu Bối Hoa đã chết. Song kẻ giết người có để lại manh mối, là dư nghiệt của nhà họ Giang mười năm trước. Do đó anh ta đã chạy về thủ đô ngay trong đêm, tìm nhân vật lớn đã ra lệnh tiêu diệt nhà họ Giang, cướp đoạt Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ để hỏi tình huống.
Song ông ta còn chưa hỏi thăm được kết quả gì thì lại điều tra ra một tin tức, đó chính là nguyên nhân bị hủy dung của Đường Sở Vi là vì cứu người trong trận hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước. Nhân vật lớn kia đã ra lệnh, cần phải điều tra rõ người mà Đường Sở Vi cứu là ai. Sau khi nhận được tin này, ông ta bèn rời thủ đô, trở về thành phố Tử Đằng. Song sau khi ông về đến nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng đã bị phá sản, việc này lại liên quan mật thiết tới Đường Sở Vi.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, làn da căng bóng, không thể nhìn rõ tuổi tác, đó chính là Tiêu Nhàn Nhã. Tiêu Nhàn Nhã nói: “Anh ba, tạm thời chúng ta không có manh mối hung thủ giết ba, nhưng gia tộc chúng ta bị Đường Sở Vi làm cho phá sản. Tiêu Thành đã nói rồi, tất cả là do Đường Sở Vi, chính Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình nên ông ta mới nhằm vào nhà chúng ta.”
Tiêu Chinh ngồi trên ghế chính, gương mặt cương nghị trầm xuống, siết chặt bàn tay: “Bất kể là kẻ nào đối đầu với nhà họ Tiêu đều sẽ không có kết cục tốt, cho dù là Diệp Hình cũng không được.
Anh muốn cho người trong thiên hạ biết nhà họ Tiêu không phải là kẻ dễ bắt nạt, tối nay chính là ngày diệt vong của nhà họ Đường!
Khách sạn Tử Đẳng là hội trường bán đấu giá của nhà họ Tiêu lần này. Bên ngoài khách sạn siêu xe tụ tập, rất nhiều nhân vật quyền quý trong thành phố ra ra vào vào, những người này đều nhận được thiệp mời của Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù nhà họ Tiêu đã phá sản, các quyền quý cũng không muốn tham dự bữa yến tiệc này, nhưng nhà họ Tiêu truyền lại tin tức Tiêu Chinh đã trở về.
Nhà họ Tiêu có thể trở thành đứng đầu bốn gia tộc lớn không thể không kể công tới Tiêu Chinh. Ông ta là quân-nhân Tây Cương, hơn nữa chức vị còn không thấp.
Bên ngoài khách sạn Tử Đằng, hai người đàn ông khoác áo gió màu đen đi tới. Thấy quân lính canh gác bên ngoài khách sạn, Ngô Huy thoáng sửng sốt: “Anh Giang, đây là quân Tây Cương, chẳng lẽ Tiêu Chinh đã trở lại? Hình như Tiêu Chinh là tâm phúc của Tiêu Dao Vương, quân hàm còn rất cao, là phó thống lĩnh”
“Tê Dương Bân?” Giang Cung Tuấn cười lạnh: “Hôm nay dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ bắt ông ta quỳ xuống”
Đại Lan có thống soái năm phương, Hắc Long Nam Cương, Tiêu Dao Vương Tây Cương, Man Vương Đông Cương, Trường Phu Bắc Cương, Thiên Tử thủ đô. Bàn về quyền thế thì Thiên Tử cao nhất, còn Hắc Long phong tướng thời gian ngắn nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, dù bốn đại tướng khác cùng nhau xông lên thì cũng chưa chắc là đối thủ của Hắc Long. Hơn nữa Hắc Long còn có một thân phận, đó chính là thần y. Y thuật của anh có một không hai, cứu được người chết, tái tạo tứ chỉ, chỉ cần còn thở một hơi thì anh đều có thể cứu sống. Cho dù bước nửa chân vào điện Diêm La, anh cũng có thể kéo lại từ trong tay Diêm Vương. Cho nên dù bốn đại tướng khác đích thân tới đây, Giang Cung Tuấn cũng chưa chắc bận tâm, huống chỉ chỉ là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương.
“Anh Giang, tối nay muốn giết người à?”
“Nhiệm vụ chủ yếu tối nay là thu hồi Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn chuyện giết người thì tùy tình hình”
“Khi nào chúng ta vào?”
“Không cần vội, chờ bữa tiệc bắt đầu đã”
“Vâng”
Hai người đứng chờ ngoài khách sạn, không sốt ruột tiến vào. Các quyền quý đến dự tiệc thấy có quân nhân canh gác khách sạn thì đều run lên.
Quả nhiên Tiêu Chinh đã trở lại. Tiêu Bối Hoa đã chết, nhà họ Tiêu phá sản, bây giờ Tiêu Chinh trở về chắc chắn sẽ gây ra sóng gió ở thành phố Tử Đằng.
Trên tầng cao nhất khách sạn tụ tập các quyền quý. Ngay cả Đường Sở Vi cũng đến đây.
Cô mặc lễ phục màu đen, vóc dáng mảnh mại, tóc dài vén lên, khí chất cao quý tao nhã. Cô hào phóng chào hỏi với các quyền quý trong thành phố, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Đúng lúc này, hai nhân viên khiêng một bức tranh đi tới, lúc đi ngang qua sau lưng Đường Sở Vi thì bỗng rơi xuống đất. Bức tranh bị rơi xuống, khung thủy tỉnh vỡ tan, miểng chai cứa lên bức tranh. Mà nơi bị cứa nằm ngay dưới chân Đường Sở Vi.
“Cô… Cô làm gì vậy hả?” Nhân viên nhìn bức tranh, lại nhìn Đường Sở Vì kêu lên: “Sao lại đụng vào tôi?”
¡… Tôi đụng Rồi nào?” Đường Sở Vi sững sờ, cô có đụng đâu?
“Tôi không đụng, anh nhầm à?”
“Sao có thể chứ! Chính cô đụng vào tôi nên bức tranh mới bị hỏng. Cô biết đây là bức tranh gì không? Đây là danh họa hơn hai ngàn năm trước, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá trị 180 triệu đô la!”
Một nhân viên khác cũng chỉ trích Đường Sở Vi: “Chính là cô, Đường Sở Vi, chính cô đã đụng!”
Động tĩnh ở đây gợi ra sự chú ý của không ít người.
“Chuyện gì vậy hả?” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang, vóc dáng cao to bước tới, quát lên: “Kêu la làm gì? Còn biết lễ nghĩa không hả?”
“Ông Tiêu, chúng ta đang khiêng Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đến khu vực riêng thì lại bị Đường Sở Vi đụng vào, Høa… Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hư!”
Tiêu Chinh cúi xuống nhìn bức tranh bị thủy tỉnh cứa rách, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hủy, nó… nó trị giá tới 180 triệu đô la!”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Nghe thấy số tiền này, Đường Sở Vi lập tức hoảng hốt lùi lại. Đắt tiền như vậy sao cô đền nổi? Cho dù bán cả nhà họ Đường thì cũng không đền nổi.
Tiêu Chinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đường Sở Vi: “Tôi sẽ không oan uổng bất cứ kẻ nào. Có camera ở đây, có phải là cô hay không cứ xem camera là biết. Người đâu, lấy video lại đây!”
Mấy phút sau, có người cầm video theo dõi đi tới. Tiêu Chinh đích thân bật video trong tầm mắt của vô số quyền quý. Trong video, hai nhân viên đang khiêng lồng kính đi tới, nhưng lại bị Đường Sở Vi đụng trúng, lồng kính mới.rơi trên mặt đất, bức tranh bị cứa rách. Thấy vậy, Tiêu Chinh lạnh giọng nói: “Đường Sở Vi, 180 triệu đô. Người đâu, bắt Đường Sở Vi về nhà họ Đường, đòi 180 triệu đô cho tôi. Không có tiền thì bắt toàn bộ người nhà họ Đường về đây!
Đường Sở Vi thấy quân lính đi tới, sợ hãi đến mức tái mặt, vội vã suýt khóc: “Không phải là tôi, thật sự không phải là tôi. Tướng quân Tiêu, tôi không làm, tôi thật không làm, tôi bị oan mà, tôi không đụng vào!”
Chung quanh tụ tập không ít người. Những này đều tiếc hận cho Đường Sở Vi “Tiếc quá, nhà họ Đường mới khởi bước, giờ thì xong hết rồi”
“Đúng thế, 180 triệu đô, lần này nhà họ Đường sẽ phá sản. Không biết nhà hợ Đường bán hết gia sản có gom đủ 180 triệu đô hay không”
“Đường Sở Vi cũng xui xẻo, bất cẩn quá.”
Nghe tiếng bàn tán chung quanh, nhìn quân nhân đi tới, Đường Sở Vi hoảng sợ không ngừng lùi lại, hai quân nhân cầm vũ khí tới gần cô, nòng súng tối om nhắm vào cô. Tiêu Chinh ra lệnh: “Đưa cô ta ra căn phòng đẳng sau.
Đường Sở Vi tuyệt vọng bị hai quân nhân bắt đi. Thủ đoạn của Tiêu Chinh khiến không ít người rúng động. Nhưng họ không đồng tình với Đường Sở Vi mà còn cười trên nỗi đau của người khác.
Sự cố ngoài ý muốn này không làm gián đoạn hội đấu giá, lúc này Tiêu Nhàn Nhã xuất hiện, chủ trì hội đấu giá.
Chương 13: Mưu kế của nhà họ Tiêu
Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, mấy chục chiếc xe Jeep chạy tới, quân nhân võ trang xông vào nhà họ Đường. Người nhà họ Đường lập tức hoảng hốt, Đường Thành Lâm mặc áo ngủ tỉnh dậy, thấy mấy chục quân nhân thì sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Anh lính ơi, có chuyện gì vậy?”
“Bắt đi!”
“Ra lệnh một tiếng, Đường Thành Lâm bị hai người kéo đi. Người nhà họ Đường đang ngủ cũng bị lôi dậy.
Cùng lúc đó, tại nhà Đường Sở Vi, Đường Bình và Hà Diệp Mai đã ngủ.
“Rầm!” Cửa phòng bị phá mở, một đám người xông vào bắt họ rời đi.
Khách sạn Tử Đẳng, trong một căn phòng bí mật, Đường Sở Vi bị trói lại. Không lâu sau người nhà họ Đường cũng bị bắt tới, ông nội Đường Thành Lâm, bác cả Đường Hiện, bác hai Đường khánh, mấy chục người đều bị bắt tới. Họ đều không hiểu ra sao, không biết tại sao lại đắc tội người nhà họ Tiêu, bị bắt tới biệt thự, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Trong tầng ngầm, Tiêu Chinh ngồi trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc. Sau lưng ông ta có không ít quân nhân võ trang. Ông ta lạnh lùng hỏi: “Đường Sở Vị, cô biết tại sao tôi lại bắt cô không?”
Đường Sở Vi không rõ. Bức tranh không phải là cô làm hư, nhưng cảnh tượng trong video sao lại thành cô đụng?
Đường Thành Lâm van nài: “Tướng quân Tiêu, nhà họ Đường chúng tôi chưa bao giờ đắc tội nhà họ Tiêu, Đường Lăng còn rất thân thiết với Tiêu Thành, anh bắt cả nhà chúng tôi tới đây làm gì?
Van anh thả chúng tôi đi, nếu có chỗ nào đắc tội thì tôi sẽ chuẩn bị lễ mọn đích thân tới nhà họ Tiêu đền tội.”
Tiêu Chinh nâng tay ngắt lời Đường Thành Lâm: “Đường Sở Vi làm hư một bức danh họa trị giá 180 triệu đô la trong bữa tiệc. Đường Thành Lâm, bổn tướng quân sẽ thả ông ra bán hết gia sản của nhà họ Đường, gom đủ 180 triệu đô đến chuộc người. Thấy tiền thì thả người, không thấy, các ông đều phải chết”
“Cái gì? 180 triệu đô ư?”
“Đường Sở Vị, cô làm gì vậy hả?”
“Sao cô lại hỏng bức tranh 180 triệu đô?!”
Người nhà họ Đường đều nhao nhao chỉ trích Đường Sở Vi, mắng cô là sao chổi xui xẻo, mang tai họa cho nhà họ Đường. Đường Sở Vi như ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ cũng không nói nên lười. Tiêu Chinh ra lệnh: “Thả Đường Thành Lâm”
Trước khi hành động, ông ta đã điều tra nhà họ Đường. Mấy chục thành viên của nhà họ Đường cộng lại chỉ có.khoảng 150 triệu đô tài sản mà thôi. Bức tranh này đủ để khiến nhà họ Đường phá sản.
Sau khi được thả ra, Đường Thành Lâm đi đến trước mặt Đường Sở Vi, giơ tay cho cô một cái tát, hổn hển nói: “Đồ phế vật, mày rước lấy tai họa ngập đầu cho nhà họ Đường rồi!”
Đường Sở Vi bị tát đỏ mặt, nước mắt chảy ra: “Ông nội, không phải cháu, thật sự không phải là cháu”
“Mày còn dám ngụy biện hả? Tướng quân Tiêu sẽ đổ oan cho mày sao?” Đường Thành Lâm tức giận tát thêm mấy cái, sau đó quỳ xuống đất van nài như một con chó: “Tướng quân Tiêu, mong anh cho nhà họ Đường một con đường sống”
Tiêu Chinh lạnh lùng nói: “Cho nhà họ Đường một con đường sống ư? Vậy thì ai cho nhà họ Tiêu một con đường sống? Vì một chiếc điện thoại của Đường Sở Vi mà Diệp Hình đã nhằm vào.
nhà họ Tiêu, khiến nhà họ Tiêu phá sản”
Đường Sở Vï tỉnh ngộ lại, kêu lên: “Là.. Là ông hãm hại tôi?”
“Đúng” Tiêu Chinh không phủ nhận: “Hãm hại cô thì sao? Nhà họ Đường phải lấy ra 180 triệu đô, bằng không tôi là phó thống lĩnh Tây Cương, muốn giết chết mấy chục người nhà họ Đường quá đơn giản”
Đường Thành Lâm như mất hết tinh thần, ngã nhào trên mặt đất, giống như già thêm mấy chục tuổi, kêu lên: “Xong, nhà họ Đường xong đời rồi”
“Ném lão già này ra ngoài!”
“Vâng!”
Hai người vũ trang đi tới, kéo Đường Thành Lâm lôi đi. Người nhà họ Đường đều sợ ngây người. Tướng quân Tiêu làm thật, nhà họ Đường xong dời rồi, tất cả đều là do Đường Sở Vi.
“Đường Sở Vi, mày đúng là sao chổi, mày đã hại nhà họ Đường!”
“Sao tao lại có đứa con gái như mày!”
“Đường Sở Vi, một mình mày sai sao lại liên lụy tới cả nhà chúng ta?”
“Tướng quân, tôi không có quan hệ gì với Đường Sở Vị, thả tôi ra đi”
“Hu hu hu, tôi không muốn chết. Tướng quân Tiêu, oan có đầu nợ có chủ, tôi van ông tha cho tôi đi, đều là do Đường Sở Vi, ông trả thù Đường Sở Vi đi, giết cô ta đi, thả chúng tôi đi”
Người nhà họ Đường khóc lóc van nài. Đối mặt Tiêu Chinh quyền thế ngập trời, họ không có bất cứ cách nào.
Nghe thấy lời nói của người nhà, Đường Sở Vi đau lòng gần chết, nộ khí công tâm mà ngất xỉu.
Tiêu Chinh ra hiệu, lập tức.có người đi tới, bưng chậu nước hất lên mặt Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lại bị đánh thức. Tiêu Chinh đứng dậy, tay cầm một con dao găm, nâng cằm cô lên, lưỡi dao lướt qua da mặt của cô. Ông ta lạnh giọng ép hỏi: “Đường Sở Vi, mười năm trước cô xông vào biển lửa nhà họ Giang nên bị bỏng, bây giừ gương mặt này lại rất xinh đẹp. Kẻ cô cứu từ hỏa hoạn mười năm trước là ai? Cậu ta đang ở đâu?”
“Tôi… Tôi không biết.” Sắc mặt Đường Sở Vi trắng bệch, run lẩy bẩy.
Tiêu Chinh khẽ dùng sức, gương mặt của Đường Sở Vi lập tức bị rạch chảy máu, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
“ÁI” Đường Sở Vi đau đớn kêu lên, không ngừng giấy dụa, nhưng tứ chỉ bị trói chặt, bất kể giấy dụa kiểu gì cũng vô ích. Người nhà họ Đường khác hoảng sợ run rẩy, thậm chí ngất xỉu.
“Nói đi, người cô đã cứu rốt cuộc là ai? Có phải cậu ta đã trở về tìm cô không? Còn nữa, cô có quan hệ gì với Diệp Hình mà Diệp Hình lại tôn kính cô như vậy?”
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, hu hu hu, tôi không biết gì hết” Đường Sở Vi bật khóc.
Tiêu Chinh lại cứa một nhát dao. Trên mặt Đường Sở Vi xuất hiện thêm một vết thương. Cô cảm thấy gò má đau rát, hơn nữa rõ ràng nhận thấy máu chảy xuống cổ.
Tiêu Chinh quát: “Người cô cứu rốt cuộc là ai?
Có phải cậu ta đã tìm cô không?”
Đường Sở Vi ngây người. Cô thật sự không biết, không biết mười năm trước mình đã cứu ai.
Cô khóc lã chã: “Hu hu, tôi thật sự không biết, lúc đó tôi không biết nơi đó là nhà họ Giang, sau này tôi mới biết được. Tôi cũng không biết đã cứu ai, kéo anh ta ra khỏi hỏa hoạn thì mặt anh ta đã bị đốt cháy, sau đó anh ta nhảy xuống sông, bị nước cuốn đi,tôi không biết anh ta là.ai, cũng chưa từng trở về tìm tôi. Tướng quân Tiêu, tôi nói thật mà, ông tha cho tôi đi, hu hu hu..”
Chương 14: Là tôi
Gương mặt trắng nõn của Đường Sở Vi xuất hiện hai vết thương đẫm máu, chảy xuống đến cổ. Cô rơi nước mắt lã chã, hòa quyện với máu trên mặt, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đối mặt với tướng quân Tiêu Chinh, cô-chỉ cảm thấy tuyệt vọng bất lực. Cô hận, hận năm đó mình nghe thấy tiếng kêu cứu trong biển lửa, tại sao lại xông vào?
Cứu được một người, cô lại bị bỏng, chịu tủi nhục mười năm, trở thành trò cười cho bạn học. Những người bạn trước kia thân thiết với cô đều không thèm quan tâm cô. Bạn cùng lớp thấy cô đều tránh xa như tránh ôn dịch. Cô bị người nhà ghét bỏ, thậm chí ba mẹ ruột cũng xua đuổi mình. Sau khi thương thế hồi phục, cô cảm thấy mười năm chịu khổ trước đó đều đáng giá, nhưng bây giờ cô lại chìm vào tuyệt vọng.
“Tướng quân Tiêu, van ông, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, đều do Đường Sở Vi”
“Đầu tại Đường Sở Vi, ông tính sổ với Đường Sở Vi đi, van ông tha cho chúng tôi.”
Đường Sở Vi tuyệt vọng thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Tiêu Chinh, nghe tiếng van nài của người nhà họ Đường. Những người này vì mạng sống là đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
“Cô không nói hả?” Tiêu Chỉnh lạnh lùng, ngoắc ngón tay. Hai người đàn ông đi tới: “Phó tướng”
“Đưa Đường Sở Vi ra ngoài đấu giá. Tôi muốn cho cả thành phố Tử Đằng này biết đắc tội nhà họ Tiêu sẽ có kết cục gì. Xử lý nhà họ Đường rồi lại đối phó với Diệp Hình”
“Vâng!”
Hai người đi tới, cởi trói cho Đường Sở Vi, kéo.
tóc cô như lôi một con chó rời khỏi phòng. Đường Sở Vi chỉ mặc một bộ váy mỏng, làn da bị trây xước đau rát. Cô lớn tiếng kêu cứu, van xin, nhưng bất kể gọi thế nào cũng không ích.
Trên tầng cao nhất khách sạn Tử Đằng, tiệc đấu giá đang được tiến hành. Lần này nhà họ Tiêu chỉ lấy ra ñhững thứ không đáng tiền, nhưng giá lại rất cao, thậm chí cao hơn mấy chục lần.
Người ở đây đều là quyền quý lăn lộn trong thương trường, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhà họ Tiêu bị Diệp Hình làm cho phá sản, lần này Tiêu Chinh trở về là để gom góp tài chính, muốn làm lại từ đầu. Đám quyền quý đều hết cách rồi, Tiêu Chinh là tướng quân Tây Cảnh, quyền thế ngập trời, họ không dám đắc tội. Cho dù biết rõ là hàng giả, nhưng họ vẫn phải mua một hai món, bởi vì họ biết nếu không mua, bị Tiêu Chinh ghi thù thì sau này sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi một món hàng được bán đấu giá xong, một món hàng khác được khiêng lên, đây là bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ hoàn chỉnh. MC gợi cảm xinh đẹp cao giọng nói: “Kế tiếp là bán đấu giá Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá khởi điểm 24 tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 1 tỷ 500 triệu đồng”
Thấy lại là một Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, không ít người ở đây đều hiểu bức tranh mà Đường Sở Vi đụng trúng là giả, nhà họ Tiêu cố ý hãm hại Đường Sở Vi. Bởi vì bên ngoài đều đồn rằng nhà họ Tiêu phá sản là vì lúc Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình đã mở loa ngoài.
Diệp Hình nghe thấy Tiêu Thành nói nên mới làm phá sản.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật sự là vật báu vô giá, 180 triệu đô không hề khoa trương. Nhưng bây giờ nhà họ Tiêu lại lấy một bức giả, còn ngang nhiên ra giá 24 tỷ, rõ ràng là lừa đảo.
“Nhà họ Vương ra giá 30 tỷ mua bức tranh này: “Nhà họ Triệu trả 33 tỷ mua bức tranh này.”
“Nhà họ Chu trả 36 tỷ”
Biết rõ là giả, nhưng vì nịnh bợ phó tướng Tây Cương là Tiêu Chinh nên không ít gia tộc giàu có đều ra giá. Một bức tranh giả không đáng tiền nhanh chóng bị nâng lên đến 36 tỷ đồng, hơn nữa vẫn còn xu thế tăng lên. Cuối cùng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị một gia tộc mua được bằng giá 63 tỷ.
Ngay khi mọi người đang chờ món đồ đấu giá kế tiếp thì hai quân lính kéo một người phụ nữ đi tới, người này tóc tai bù xù, mặt đầy máu, giày cao gót bị kéo lê rơi mất, đầu gối cũng trầy xước, máu chảy ròng ròng. Thấy cảnh này, người trong hội trường đều hít vào một hơi.
Đường Sở Vi bị lôi lên sân khấu đấu giá, quay mặt về phía mọi người. Bên dưới ngồi mấy chục người. Những người này đều là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng khi thấy Đường Sở Vi máu chảy đầm đìa thì đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
“Cứu tôi…” Thấy không ít người ở đây, Đường Sở Vi vươn tay kêu cứu. Nhưng mấy chục người trong hội trường lại không dám nói một lời, bởi vì bên cạnh Đường Sở Vi là hai quân lính vũ trang đầy đủ. Tiêu Chinh cầm dao găm bước lên sân khấu, kéo tóc Đường Sở Vi nâng lên, khiến mặt cô xuất hiện trước mắt mọi người: “Nhà họ Tiêu mới là gia tộc đứng đầu thành phố Tử Đằng, ai dám đối đầu với nhà họ Tiêu đều phải chết” Nói xong, ông ta lại cầm dao rạch lên mặt Đường Sở Vi.
“ÁI” Đường Sở Vi đau đớn vặn vẹo, cất tiếng kêu thống khổ: “Giết tôi đi, tôi van ông giết tôi đi, đừng tra tấn tôi nữa!” Đường Sở Vi bị tra tấn đến mức tiều tụy, lúc này chỉ muốn chết, được giải thoát sớm một chút, không ngừng van nài Tiêu Chinh giết mình.
Bên ngoài khách sạn, Giang Cung Tuấn và Ngô Huy vẫn chờ ở đây, thấy đã đến giờ mới đeo mặt nạ đã chuẩn bị đi vào khách sạn. Tuy nhiên trước cửa có quân nhân canh gác nên họ không đi cửa chính mà đi từ cửa sau. Giang Cung Tuấn và Ngô Huy đeo mặt nạ, đi lên tầng thượng tiệc đấu giá. Song còn chưa vào hội trường thì anh đã nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Đường Sở Vi.
Trái tim anh chợt ngừng đập sắc mặt trầm xuống, cơn giận bùng nổ. Ngô Huy đi theo sau lưng Giang Cung Tuấn, bỗng nhiên cảm nhận được lệ khí đáng sợ từ trên người anh, ngay cả anh ta cũng hoảng sợ run lên, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Anh ta đã đi theo Giang Cung Tuấn nhiều năm, chỉ từng gặp trường hợp này một lần. Đó là một năm trước, trong trận chiến náo động ở Nam Cương, mấy vạn quân Hắc Long bị hãm hại chết thảm trong tay kẻ địch, khi đó Giang Cung Tuấn đã nổi giận xông vào đại bản doanh của quân địch. Trận chiến ấy máu chảy thành sông, thây cốt như núi, thủ cấp của đại tướng quân địch bị Giang Cung Tuấn mang về.
Trong hội trường, Tiêu Chinh cầm dao găm kề bên cổ Đường Sở Vị, lạnh lùng nói: “Cho cô thêm một cơ hội nữa, kẻ đã cứu cô mười năm trước là ai?”
“Rầm!” Cửa phòng đấu giá bỗng bị đá văng.
“Là tôi!” Một giọng nói tràn ngập phấn nộ và sát khí vang lên.
Chương 15: Cơn thịnh nộ của Hắc Long
“Là tôi”
Chỉ có hai chữ ngắn ngủi lại như sấm rền vang vọng bên tai người trong hôi trường, khiến đầu óc họ ù đi, hoang mang lo sợ. Ngay cả Tiêu Chinh trên sân khấu cũng sửng sốt: Ông ta là phó tướng thân kinh bách chiến của Tây Cương, cùng Tiêu Dao Vương nam chỉnh bắc chiến, nhưng cũng ngây người vì tiếng rống của Giang Cung Tuấn, không kịp phản ứng. Chờ đến khi tỉnh táo lại, ông ta thấy một người đàn ông bước tới.
Người này đeo mặt nạ quỷ màu đen, khí chất lạnh buốt, khiến nhiệt độ trong hội trường như giảm xuống mấy độ.
“Là anh tai”
“Kẻ mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa!”
Rất nhiều quyền quý trong hội trường đều tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Cung Tuấn bước tới. Nửa tháng trước, cảnh tượng tay Tiêu Bằng bị bẻ gấy, đầu Tiêu Bối Hoa bị cắt xuống, thân thể ngã vào vũng máu lại hiện lên trước mắt mọi người.
“Là cậu ư?” Sắc mặt Tiêu Chinh cũng trầm xuống. Trong video theo dõi, ông ta từng thấy người đàn ông mặt quỷ này, chính kẻ này đã giết cha mình.
“Dư nghiệt nhà họ Giang?” Tiêu Chinh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang đi tới. Mặc dù ông ta là phó tướng của Tây Cương, thân kinh bách chiến, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí ngút trời từ người này.
Giang Cung Tuấn đeo mặt nạ quỷ, để lộ đôi mắt đỏ như máu. Ngô Huy đi theo sau lưng anh thấy Đường Sở Vi hấp hối trên sân khấu, mặt đầy máu thì cũng hoảng hốt. Anh ta biết nơi này sẽ máu chảy thành sông. Anh ta đi theo Giang Cung Tuấn đã nhiều năm nên biết rõ tính cách của Giang Cung Tuấn. Người Giang Cung Tuấn quan tâm nhất là các anh em đã vào sinh ra tử với mình, ngoài ra chính là ân nhân cứu mạng đã lôi mình ra từ biển lửa. Vì Đường Sở Vi, anh đã từ bỏ vinh quang tối cao. Nếu anh không bở lỡ giữa chừng thì tương lai anh chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu trong năm vị đại tướng. Vậy mà bây giờ Tiêu Chinh dám đối xử với Đường Sở Vi như vậy. Rồng có vảy ngược, đụng vào phải chết.
Vảy ngược của Giang Cung Tuấn chính là Đường Sở Vi. Tiêu Chinh phải chết, không ai có thể cứu được ông ta. Dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây mà dám can ngăn thì ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải chết.
Hội trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, Giang Cung Tuấn đối diện với Tiêu Chinh. Dưới khí thế đáng sợ, phó tướng thân kinh bách chiến như Tiêu Chinh lại hơi kinh hãi, bất giác trán đổ mồ hôi. Giang Cung Tuấn đặt tay ra sau eo, lấy một sợi dây thép nhỏ xíu. Anh cầm dây thép được tạo ra từ ngân châm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người từng bước đi lên sân khấu.
“Bộp, bộp, bộp.” Tiếng giày da tiếp xúc với mặt đất rất có tiết tấu. Mỗi.khianh-đi một bước thì trái tim của người trong hội trường đều run lên. Đến cuối cùng, giống như động đất, ngay cả bàn ghế cũng khẽ rung.
“Hắc… Hắc…” Tiêu Chinh thấy dây thép bằng ngân châm trong tay Giang Cung Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Ông ta nhớ tới một người, chỉ có một người dùng vũ khí là dây thép bằng kim châm trên thế gian này.
Vụt! Giang Cung Tuấn ra tay, dây thép bỗng tách ra, biến thành từng cây kim bắn ra, ghim vào ấn đường của Tiêu Chinh một cách chuẩn xác.
Sau đó kim châm lại bay về, tụ tập thành một sợi dây thép nhỏ xíu, còn dính chút vết máu.
Tiêu Chinh chỉ nói một chữ “Hắc”, tới chết vẫn không thể nói rõ hai chữ. Nhưng ngay khi tử vong, ông ta hối hận. Ông ta từng xem dây thép của Giang Cung Tuấn, nhưng khoảng cách camera quá xa nên không thể thấy rõ. Nếu thấy rõ thì dù cho ông ta thêm mười lá gan cũng không dám kiếm chuyện với Đường Sở Vi! Đây chính là Hắc Long nổi tiếng khắp Nam Cương, một trong năm vị đại tướng, ngang hàng với thủ trưởng của mình.
Nhưng ông ta biết mười Tiêu Dao Vương cộng lại cũng đánh được một Hắc Long.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tiêu Chinh chậm rãi ngã xuống, không phát ra một tiếng kêu. Đường Sở Vi nằm trên sân khấu đấu giá, hoảng hốt thấy mặt nạ quỷ. Chủ nhân của mặt nạ quỷ bước đến gần cô, cô muốn nhìn rõ ràng tấm mặt nạ đó, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cuối cùng cô ngất xỉu. Trước khi ngất đi, cô nghe cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ ôm mình.
“Quân Tây Cương không tha một mạng, đừng đụng vào người nhà họ Tiêu. Tôi muốn khiến chúng biết cái gì là tuyệt vọng, muốn chúng chết dần chết mòn” Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi hôn mê bước ra hội trường, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp hội trường.
Binh lính được võ trang đứng hai bên sân khấu thấy phó tướng ngã vào vũng máu, đều hoảng sợ run rẩy. Ngô Huy nhận được mệnh lệnh của Giang Cung Tuấn, lập tức tiến lên, áo gió tung bay, đặt tay bên hông cầm một thanh phi đao. Phi đao bay ra vùn vụt, hai chiến sĩ Tây Cương ngã vào vũng máu.
Ngô Huy rời đi, tất cả quân nhân Tây Cương trong hội trường đều gục ngã trên mặt đất, thậm chí không thể đánh trả. Hội trường rộng lớn trở nên tĩnh mịch. Đám quyền quý đều ngồi xổm xuống ôm đầu, không dám nhúc nhích. Khoảng mười mấy phút sau mới có người to gan đứng dậy, thấy Tiêu Chỉnh ngã vào vũng máu cùng đám quân Tây Cương đều đã chết, mới hít vào một hơi.
Người nhà họ Tiêu sợ hãi không nói nên lời.
Câu nói “Đừng giết người nhà họ Tiêu, tôi muốn họ biết cái gì là tuyệt vọng, chết dần chết mòn”
vẫn vang vọng trong đầu họ. Có người tỉnh táo lại, lập tức gọi cảnh sát. Không lâu sau đã có cảnh sát chạy tới, phát hiện người nhà họ Đường bị nhốt lại thì thả họ ra, sau đó phong tỏa hiện trường, thẩm vấn ghi chép.
Chương 16: Thua thiệt quá nhiều
Thành phố Tử Đằng là kinh đô dược liệu. Hầu hết 80% dược liệu cổ truyền trên toàn thế giới đều được sản xuất ở nơi này. Có tập đoàn y dược niêm yết hàng trăm tỷ đô; cũng có mấy chục ngàn xưởng gia.công dược liệu lớn lớn nhỏ nhỏ. Nơi này phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy phòng khám cổ truyền.
Phố Cửu long là một khu phố tam giáo cửu lưu tụ tập, rất hỗn loạn, quán đồ cổ, Karaoke, quán bar, tiệm massage, thứ gì cũng có. Đầu con phố Cửu Long có một phòng khám tên là “Phòng khám Trần Tục”, đây là nơi đặt chân của Ngô Huy.
Giang Cung Tuấn là thần y, Ngô Huy đi theo anh nhiều năm nên cũng biết chút y thuật, khám bệnh cảm cúm bị thương gì đó không thành vấn đề.
Phòng khám Trần Tục, trên bàn phẫu thuật nhỏ, Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi mặt chảy đầy máu, đầu gối tróc da, thịt dính đầy tro bụi.
Đường Sở Vi đã bị tra tấn rất thê thảm, cô vô cùng mệt mỏi, mất máu quá nhiều nên ngất xỉu. Sắc mặt Giang Cung Tuấn tối tăm đến đáng sợ.
Anh vuốt ve gương mặt Đường Sở Vi, gương mặt cương nghị có chút áy náy, vành mắt thấm ướt. Anh-từng hứa.sẽ không để Đường Sở Vi chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng anh lại không làm được. Anh đã thua thiệt Đường Sở Vi quá nhiều, cả đời cũng không thể bù đắp. Anh không dám nghĩ nếu mình đến muộn một bước thì Đường Sở Vi sẽ ra nông nỗi nào. Mặc dù giết chết Tiêu Chinh cũng không thể xóa bỏ mối hận trong lòng anh. Những tủi nhục mà Sở Vi đã chịu đựng, anh sẽ cho nhà họ Tiêu trả lại gấp trăm ngàn lần.
Anh lấy hòm thuốc, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương cho Đường Sở Vi.
“Tướng quân Tiêu, thật sự không phải tôi, van ông tha cho tôi đi..”
Giang Cung Tuấn chạm nhẹ vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức hoảng hốt kêu lên, thân thể run lẩy bẩy. Dáng vẻ của cô như lưỡi dao ghim vào tim Giang Cung Tuấn. Anh nghẹn ngào suýt nữa bật khóc. Giang Cung Tuấn nhanh chóng cầm kim châm cắm lên người Đường Sở Vi để cô bình tĩnh lại, làm tê vết thương giảm đau cho cô.
Lúc này Đường Sở Vi mới an tường nhắm mắt.
Giang Cung Tuấn cẩn thận xử lý vết thương, bắt đầu bào chế thuốc rồi đắp thuốc, băng bó cho cô. Ngô Huy đã về, nhưng anh ta chỉ đứng một bên chứ không quấy rầy. Giang Cung Tuấn xử lý vết thương trên mặt và vết trầy trên đùi Đường Sở Vi xong rồi bế cô lên, đi vào buồng trong, đặt cô lên giường đắp chăn cho cô, năm chặt bàn tay cô.
Anh cứ thế nắm tay Đường Sở Vị, làm bạn bên cạnh cô, Ngô Huy canh chừng ở cửa không rời bước.
Đêm nay chắc chắn là một trận động đất đối với thành phố Tử Đằng. Để vùng dậy, nhà họ Tiêu đã bày ra một cái bây, lợi dụng hàng rẻ tiền bán với giá trên trời, gom được một khoản tài chính kếch xù. Tiêu Chinh thậm chí còn trả thù nhà họ Đường. Chẳng qua không ai ngờ người mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa lại hiện thân, giết chết Tiêu Chinh trong hội trường. Cảnh sát đã bắt tay điều tra, nhưng vì thân phận của Tiêu Chinh đặc thù nên ngành liên quan cũng nhúng tay, không công bố chuyện kế tiếp.
Bóng đêm lặng lẽ đi qua. Mặt trời dâng lên chiếu sáng mặt đất tối om, người dân lần lượt rời giường, vệ sinh mặt mũi, bắt đầu một ngày mới.
Buổi sáng, trong văn phòng chủ tịch ở cao ốc Vạn Quân.
“Chủ tịch Diệp, đêm qua xảy ra chuyện lớn!”
Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đứng bên cạnh Diệp Hình, kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ở hội trường đấu giá của nhà họ Tiêu.
“Tiêu Chinh bắt Đường Sở Vi, bắt người nhà họ Đường ư?” Nghe vậy, Diệp Hình thoáng sửng sốt: “Có phải cuối cùng Tiêu Chinh đã chết không?”
“Đúng vậy. Từ tình báo mà tôi nhận được, Tiêu Chinh dự định đối phó với nhà iọ Đường trước rồi lại đối phó với Vạn Quân. Nhưng khi ông ta vừa bắt được Đường Sở Vị, dự định lập uy thì người đàn ông giết Tiêu Bối Hoa đã chạy tới, giết chết Tiêu Chinh”
Diệp Hình phất tay: “Được rồi, cô lui ra đi”
Sau khi thư ký rời đi, Diệp Hình cười khẽ, lẩm bẩm: dám trêu vào Đường Sở Vi, đúng là không biết điều. Phó tướng của Tây Cảnh là cái thá gì?
Tiêu Dao Vương đích thân tới cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt Hắc Long.
Diệp Hình không để ý tới chuyện nhà họ Tiêu, cũng không nhúng tay vào chuyện nhà họ Đường.
Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi nghỉ ngơi một đêm nay đã tỉnh lại. Cô vừa tỉnh lại thì có một bàn tay mạnh mẽ nắm tay cô. Cô cảm thấy thân thể mệt mỏi, muốn đứng dậy, nhưng trên mặt lại đau rát khiến cô kêu lên. Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi nằm ngủ bên giường, tiếng kêu của Đường Sở Vi đánh thức anh, vội vàng kêu lên: “Vợ ơi, em tỉnh rồi hả?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Sở Vi mệt mỏi hỏi: “Cung Tuấn, em đang ở đâu vậy?”
Giang Cung Tuấn đáp: “Em đang ở phòng khám Trần Tục, là phòng khám của bạn anh. Tối qua nhà họ Đường xảy ra chuyện, người trong nhà đều bị bắt, may mà anh thông minh chạy trốn trước. Anh lặng lẽ tiến vào khách sạn Tử Đăng thì thấy em nằm trên hành lang, cho nên mới đưa em đến đây”
Giang Cung Tuấn không muốn cho Đường Sở Vi biết thân phận của mình. Đường Sở Vi chỉ là người bình thường, biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn cho cuộc.sống của cô, anh chỉ muốn Đường Sở Vi được sống vô ưu vô tư lự.
“Xin lỗi, anh không bảo vệ được em” Giang Cung Tuấn áy náy nói.
Đường Sở Vi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, lập tức tủi thân bật khóc.
“Hu hu, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy?”
Đêm qua cô đã trải qua tuyệt vọng, bị tra tấn thê thảm. Thấy gương mặt vô tình của Tiêu Chinh, cô tuyệt vọng bất lực, không ngừng van nài, không ngừng van xin tha thứ, nhưng chỉ liên tiếp bị rạch mặt. Cô sụp đổ bật khóc nức nở.
Giang Cung Tuấn nắm tay cô: “Xin lỗi, là lỗi của em, đáng nhẽ anh nên đi cùng em” Anh cố gắng giải thích, anh có thẹn với Đường Sở Vi.
Không có anh thì Đường Sở Vi sẽ không phải trải qua mọi chuyện.
Đường Sở Vi khóc mệt mỏi, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi. Lúc này Giang Cung Tuấn mới buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh Giang” Ngô Huy canh chừng cả đêm lấy một điếu thuốc đưa qua: “Dựa theo lời dặn của anh, em không cho bất cứ tên lính Tây Cảnh nào.
sống sót, cũng không đụng vào người nhà họ Tiêu. Em đã điều tra rồi, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong tiệc đấu giá là giả, cũng đã thẩm vấn Tiêu Nhàn Nhã. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật đã không còn ở nhà họ Tiêu từ mười năm trước, nó đang ở đâu thì Tiêu Nhàn Nhã không biết, chỉ có Tiêu Chinh đã chết mới biết”
Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là đồ gia truyền của nhà họ Giang, ông nội coi trọng còn hơn cả tính mạng, bất kể nó đang ở đâu;anh cũng phải tìm được nó.
Chẳng qua bây giờ anh không có thời gian. Sở Vi vừa trải qua kiếp nạn, kế tiếp anh phải làm bạn bên cạnh Sở Vi, bù-đắp thiệt thòi cho cô.
Ngô Huy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Năm quân khu của Hồng Bắc, Tử Đằng, Hoa Nam, Hải Vịnh cùng Thuận Thiên sắp sửa sát nhập với nhau. Tiêu Dao Vương rời khỏi Tây Cương, trở thành thống soái năm quần, hôm nay sẽ nhậm chức, buổi sáng mới nhận được văn kiện”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lơ đễnh nói: “Không liên quan gì tới tôi”
“Anh Giang, bàn về công lao thì kiểu gì cũng phải là anh làm thống soái, chỗ nào tới lượt Tiêu Dao Vương!” Ngô Huy bất bình.
Giang Cung Tuấn nâng tay lên: “Được rồi, đừng bận tâm, sát nhập hay không, ai làm thống soái mới đều không liên quan tới tôi”
Chương 17: Đuổi khỏi gia tộc
Giang Cung Tuấn không muốn bị cuốn vào nên nói: “Gửi chút tiền cho tôi đi, tôi mua bữa sáng cho Sở Vi”
Ngô Huy nói: “Để em bắn Zalopay Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng khám, mua một phần cháo bánh bao ở đầu đường cho Đường Sở Vi. Lúc anh trở về, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Trên mặt cô quấn băng gạc, đôi mắt trống rỗng nhìn trân nhà. Giang Cung Tuấn đi tới đặt bữa sáng xuống, khẽ kêu lên: “Vợ ơi”
Đường Sở Vi không đáp lại. Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ nức nở, thân thể run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ: “Em… Em đắc tội Tiêu Chinh, em xong đời rồi, anh đi đi, em không muốn làm liên lụy tới anh”
Giang Cung Tuấn an ủi: “Không sao đâu, sáng nay anh đọc báo thấy Tiêu Chinh đã chết, người nhà họ Đường cũng không có việc gì.
“Cái gì? Chết ư?” Đường Sở Vi cả kinh, khó tin nhìn Giang Cung Tuấn. Tiêu Chinh là tướng quân, sao lại chết?
Giang Cung Tuấn nói: “Trên báo nói hình như ông ta bị người đeo mặt nạ quỷ giết chết, bây giờ cảnh sát đang truy nã tội phạm giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Vi sửng sốt. Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ… Cô nhớ mang máng khi mình tuyệt vọng, bất lực nhất thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, nhưng cô còn chưa nhìn rõ thì đã ngất xỉu.
“Chết… Thật sự chết rồi ư?” Đường Sở Vi hoảng hốt, không thể tin nối Tiêu Chinh quyền lực ngập trời cứ thế chết rồi.
“Ừ, chết rồi. Em ăn chút cháo đi”
Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi lên cho cô ngả vào lòng mình, cầm thìa đút cháo cho cô.
Đường Sở Vi khẽ hé miệng ăn cháo. Cả ngày hôm nay, Đường Sở Vi cứ hoảng hốt, ngủ say trong hỗn loạn, nhưng ngay sau đó sẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hét toáng lên kêu Tiêu Chinh tha cho mình.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi bị một cú shock lớn nên tinh thần gần như sụp đổ, khiến cô bị ám ảnh, cần dần dần thoát khỏi ám ảnh này.
Bên ngoài đều thảo luận chuyện về nhà họ Tiêu, thảo luận về cái chết của Tiêu Chinh. Còn Giang Cung Tuấn thì luôn ở bên Đường Sở Vi.
Ngày thứ nhất, Đường Sở Vi hoảng hốt, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Giang Cung Tuấn, cô dần dần thoát khỏi ám ảnh, từ im lặng biến thành có thể trao đổi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cũng hứa rằng sẽ chữa khỏi cho cô một lần nữa.
Ba ngày sau, Đường Sở Vi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh, nhưng vết thương trên mặt cô còn chưa lành lặn.
“Cung Tuấn, nhiều ngày rồi, em muốn về nhà xem thử, sợ cha mẹ lo lắng”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, kêu Ngô Huy lái chiếc xe thương vụ không có biển số đến nhà họ Đường.
Cửa nhà Đường Sở Vi đóng kín. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đi tới gõ cửa. Một người đàn ông trung niên chạy ra mở cửa, thấy Đường Sở Vi thì vui mừng kéo cô vào nhà: “Sở Vi, con đã về rồi, con không sao chứ?”
“Ba” Đường Sở Vi kêu lên: “Con không sao.”
“Đường Bình, ai vậy?” Tiếng nói chuyện từ buồng trong vang lên, Hà Diệp Mai đi tới, thấy Đường Sở Vị, bà ta lập tức trầm mặt, lạnh giọng sao chổi, mày còn về nhà làm gì?”
“Mẹ”
“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày!” Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn gương mặt quấn băng gạc của Đường Sở Vi. Vì Đường Sở Vi mà bà ta chịu rất nhiều khổ, may mà Tiêu Chinh đã chết, không thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ xong đời.
Sau khi trở về, Đường Thành Lâm đã giận dữ ra lệnh hủy bỏ chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc của Đường Sở Vi, đuổi Đường Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa tuyên bố từ nay trở đi, nhà họ Đường sẽ không còn Đường Sở Vi.
“Diệp Mai, bà làm gì vậy?” Đường Bình nhíu mày: “Mặc dù ba đã đuổi Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù gì con bé cũng là con gái của chúng ta.”
Hà Diệp Mai chống nạnh, lạnh giọng nói: “Ai dám cãi lời ông cụ? Đừng quên ông còn đang cầm tiền lương của Vĩnh Nhạc, chọc giận ông cụ thì ông sẽ bị đuổi việc. Không có việc làm, ông lấy gì trả tiền mua nhà?” Sau đó bà ta chỉ vào Đường Sở Vi, mắng: “Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày. Tại thứ xui xẻo như mày nên ba mày mới không có địa vị ở nhà họ Đường. Mày nhìn Đường Hiện, nhìn Đường khánh, thậm chí là đời thứ ba của nhà họ Đường mà xem, ai cũng có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần nhận tiền lãi là đã sống sung sướng an nhàn” Hà Diệp Mai càng nói càng tức, trực tiếp đóng sầm cửa phòng.
Đường Sở Vi rơi nước mắt. Cô biết tại mình hèn nhát nên cha mẹ bị mất mặt. Nhưng cô không ngờ cha mẹ lại không cho mình vào nhà.
Cô quỳ xuống đau khổ van xin: “Ba, mẹ, con biết lỗi rồi, mở cửa cho con đi, hu hu hu..”
Giang Cung Tuấn đau lòng muốn đỡ Đường Sở Vi đứng dậy, an ủi cô: “Sở Vi, em đứng dậy trước đi, ngôi nhà này.không về cũng thế”
Đường Sở Vi quỳ xuống không dậy nổi, khóc lóc gõ cửa. Không lâu sau cửa lại mở ra, Hà Diệp Mai ném vali đựng đồ ra ngoài, nổi giận mắng: “Mày cút ngay cho tao! Cút ra khỏi cái nhà này”
Một người đàn ông tầm 25, 26 tuổi bước ra từ trong nhà. Cậu ta ăn mặc bảnh bao, gương mặt tuấn tú, lên tiếng: “Mẹ, mặc dù chị Sở Vi đã bị ông nội hủy bỏ chức chủ tịch điều hành, đuổi khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị vào nhà. Anh rể là quân nhân xuất ngũ, không việc làm không có tiền, mẹ không cho chị vào nhà thì kêu vợ chồng chị đi đâu?”
Người này tên là Đường Tấn, em trai của Đường Sở Vi. Cậu ta cũng đi làm ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không về nhà. Sau khi cưới vợ, cậu ta đã mua nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên cậu ta mới tạm thời về nhà ở.
“Mẹ, con van mẹ; đừng đuổi con đi” Đường Sở Vi quỳ trước mặt Hà Diệp Mai, kéo ống quần bà ta van xin.
“Cút!” Hà Diệp Mai giơ chân đá Đường Sở Vi văng ra, sau đó đóng sâm cửa.
Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đứng lên, lau nước mắt cho cô, ôm má cô thâm tình nói: “Vợ ơi, anh dẫn em tới Nội Kinh Các, bạn anh còn một khoảng thời gian nữa mới về, chúng ta tạm thời ở lại trong Nội Kinh Các, chờ ba mẹ hết giận rồi lại quay về.”
Nhưng bất kể Giang Cung Tuấn nói gì, Đường Sở Vi cũng không nghe được. Lúc này cô chỉ cảm thấy tủi thân, đồng thời tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình là kẻ ngáng chân khiến ba mẹ không ngóc đầu dậy nổi trước mặt họ hàng.
Cô nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, thương tâm khóc lóc.
“Em vô dụng, emà kẻ thất bại, em hận, hận chính em, tại sao lại nhảy vào hỏa hoạn cứu người. Em hối hận quá!”
Đường Sở Vi có ngày hôm nay đều vì mười năm trước xông vào hỏa hoạn cứu người. Nếu không có chuyện xảy ra từ mười năm trước thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ không như vậy.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đau đớn, lòng tràn đầy áy náy, ôm Đường Sở Vi giải thích: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em”
Chương 18: Hủy bỏ hợp tác
“Tìm ông nội, đúng rồi, đi tìm ông nội!” Bỗng nhiên Đường Sở Vi đang khóc như tìm được phao cứu sinh, kéo Giang Cung Tuấn khóc nói: “Đi tìm ông nội. Trước kia ông nội thương em nhất, chắc chắn ông sẽ không đuổi em đi đâu, đi van xin ông nội đi”
Cô kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, Giang Cung Tuấn đau lòng an ủi: “Em đừng sốt ruột, anh sẽ dẫn em tới nhà họ Đường tìm ông nội ngay bây giờ.”
“Đúng, chúng ta đi thôi”
Đường Sở Vi vừa thoát khỏi cú sốc bị Tiêu Chinh tra tấn, bây giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, tinh thần đã sắp sụp đổ. Cô ngây thơ cho răng đến biệt thự tìm Đường Thành Lâm thì mình sẽ được trở về gia tộc. Nhưng người đuổi cô ra khỏi gia tộc chính là Đường Thành Lâm. Song Giang Cung Tuấn lại không có cách nào khác, chỉ có thể giúp Đường Sở Vi bình ổn cảm xúc rồi hằng nghĩ cách khác. Anh không muốn khiến hy vọng của Đường Sở Vi tan biến, bèn dẫn cô tới biệt thự nhà họ Đường.
Không lâu sau, họ đã đến trước cửa biệt thự.
Đường Sở Vi bấm chuông cửa rồi sốt ruột đi tới đi lui trước cổng. Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là Đường Lăng, con trai của Đường Hiện. Vừa thấy Đường Sở Vi, anh ta lập tức chửi ầm lên: “Đường Sở Vi, sau đồ sao chổi như mày còn chưa chết đi?”
“Bốp!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát. Mẹ của Đường Sở Vi quở trách cô ấy, anh là hậu bối nên không tiện ra tay. Nhưng Đường Lăng thì không được! Cái tát này rất mạnh, mặt Đường Lăng lập tức sưng đỏ, tai như ù đi.
Mấy giây sau anh ta mới tỉnh táo lại, đứng dậy chỉ vào Giang Cung Tuấn hung tợn mắt: “Mày được lắm, dám đánh tao hả? Tao giết chết mày!” Đường Lăng giơ nắm đấm muốn đánh nhau với Giang Cung Tuấn.
“Làm gì hả?” Đường Thành Lâm mặc áo dài, chống gậy đi tới, quát lên: “Chửi âm lên như đàn bà đanh đá vậy hả? Còn ra thể thống gì không?”
Đường Lăng tội nghiệp kể khổ: “Ông nội, thằng này nó đánh cháu, nơi này là nhà họ Đường mà: Đường Sở Vi lập tức quỳ xuống van xin: “Ông nội, đừng đuổi cháu ra khỏi gia tộc”
“Đồ hỗn xược!” Đường Thành Lâm vừa thấy Đường Sở Vi là lại nổi giận. vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong. Ông ta giơ gậy chống muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, quát lên: “Đường Sở Vi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, không còn là người nhà họ Đường nữa. Cút đi, đừng để tôi thấy cô!”
Lời nói của Diệp Thiên Long như sét đánh giữa trời quang, Đường Sở Vi dại ra ngồi trên mặt đất. Giang Cung Tuấn đỡ cô đứng dậy, rời khỏi nơi này. Đường Sở Vi hoang mang lo sợ, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường mới nhìn Giang Cung Tuấn, tủi thân bật,khóc. Cô cảm thấy mình là người xui xẻo nhất thế giới này.
Giang Cung Tuấn ôm cô an ủi: “Em đừng khóc, muốn về nhà họ Đường thì anh sẽ nghĩ cách giúp em. Anh hứa trước khi trời tối, người nhà họ Đường sẽ quỳ xuống van xin em trở về.”
“Em khổ quá..” Đường Sở Vi khóc lóc thảm thiết. Mười năm qua cô bị khinh thường, chịu đủ nhục mạ nhưng không khóc, mọi sự tủi nhục lúc này đều vỡ òa.
Giang Cung Tuấn nháy mắt với Ngô Huy, Ngô Huy lập tức hiểu ý, lái xe chạy tới. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi lên xe, không về Nội Kinh Các mà đến phòng khám Trần Tục ở phố Cửu Long. Đường Sở Vi khóc mệt mỏi nên ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Giang Cung Tuấn ra ngoài, lấy di động gọi cho Diệp Hình.
“Diệp Hình, là tôi đây”
“A, tướng… Cậu Giang!” Nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, Diệp Hình run lên. Mấy ngày năm trước chuyện Tiêu Chinh đã chết bị lan truyền khắp nơi, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ, nhưng Diệp Hình lại biết đó chính là Giang Cung Tuấn, đại tướng Hắc Long của Nam Cương.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vạn Quân với Vĩnh Nhạc hợp tác sao rồi?”
“Cậu Giang, hợp tác rất thuận lợi”
“Ngưng việc hợp tác, nói với nhà họ Đường là Vạn Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Vi, bây giờ Đường Sở Vi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường nên ông sẽ ngừng mọi sự hợp tác với nhà họ Đường.
Còn lời đồn quan hệ của ông với Đường Sở Vi thì tự nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn bên ngoài đồn đãi ầm ï làm ảnh hưởng tới Sở Vi”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay” Diệp Hình hít sâu một hơi, cúp-máy rồi ra lệnh cho người phụ trách tiếp xúc với nhà họ Đường ngừng việc hợp tác.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường. Chủ tịch điều hành đương nhiệm của Vĩnh Nhạc là Đường Hiện hớt hải chạy về nhà, hét lên: “Ba ơi, không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Đường Thành Lâm nâng mí mắt: “Đường Hiện, dù gì con cũng mấy chục tuổi đầu rồi, sao còn lỗ mãng vậy hả? Con như thế thì sao ba yên tâm giao nhà họ Đường cho con? Sao nhà họ Đường có thể chân chính gia nhập vào giới thượng lưu?”
“Ba nói phải. Nhưng ba ơi, tập đoàn Vạn Quân đã hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, Vạn Quân còn nói…
Nghe vậy, Đường Thành Lâm run lên, đứng bật dậy: “Cái gì? Con vừa nói gì?”
Đường Hiện cúi đầu nói lí nhí: “Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, bây giờ đã có mấy chục chiếc xe tải chạy tới trước cổng xưởng gia công của Vĩnh Nhạc đòi trả lại nguyên vật liệu.”
Đường Thành Lâm lập tức ngồi bệt xuống sofa, chảy mồ hôi lạnh. Hợp tác với Vạn Quân là cơ hội tốt nhất để quật khởi của nhà họ Đường, bây giờ Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, chẳng khác nào nhà họ Đường vĩnh viễn mất cơ hội gia nhập giới thượng lưu.
“Vạn Quân còn nói gì nữa? Đừng lề mà, nói mau!” Ông ta tức giận giậm gậy chống.
Đường Hiện nói: “Chủ tịch Diệp Hình nói chỉ hợp tác với Đường Sở Vi chứ không hợp tác với Vĩnh Nhạc không có Đường Sở Vi”
“Vậy thì các con còn đứng ngây ra đấy làm gì?
Mau mời Sở Vi trở về! Nhanh lên!” Đường Thành Lâm cầm gậy chống đập lên người đám Đường Hiện, Đường Lăng.
Người nhà họ Đường đều hoảng hốt chạy đi tìm Đường Sở Vị, gọi điện thoại cho cô.
Trong phố Cửu Long, phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, chống cằm lên chân, hai tay ôm cảng chân, lẳng lặng ngẩn người. Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh chọc cô cười, kể chuyện cười cho cô, nhưng cô lại không nói một lời. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Cô cũng không bắt máy. Giang Cung Tuấn nhìn thì thấy là Đường Hiện gọi tới, lập tức biết có chuyện gì nên cúp máy luôn. Bây giờ người sốt ruột không phải là Đường Sở Vi mà là nhà họ Đường.
“Ai gọi vậy?” Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn cúp máy, đôi mắt sưng húp, vành mắt còn ướt lệ, không còn hoạt bát như trước kia.
“Đường Hiện gọi tới.
“Vâng” Đường Sở Vi đáp lời. Giờ đây trái tim cô đã chết, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.
“Sở Vi, em thật sự muốn trở về nhà họ Đường không? Nhà họ Đường đối xử với em như vậy, không trở về cũng thế” Giang Cung Tuấn hỏi, anh thật sự không muốn Đường Sở Vi về nhà họ Đường.
“Về ư? Em còn có thể về sao?” Đường Sở Vi khẽ lẩm bẩm, lắc đầu mệt mỏi nói: “Vê không được. Em là sao chổi xui xẻo, mang lại tai họa cho nhà họ Đường, đã bị ông nội đuổi đi, ngay cả mẹ cũng không cần em”
Lúc này, di động của Đường Sở Vi vang lên.
Giang Cung Tuấn cầm điện thoại đưa cho cô: “Em nghe không?”
Đường Sở Vi cầm di động. Giọng nói sốt ruột của Đường Hiện vang lên: “Sở Vi, cđháu đang ở đâu? Mau nói cho bác cả, bác sẽ đích thân đón cháu về gia tộc.”
Đường Sở Vi run lên, đôi mắt sáng ngời, vội nói: “Cháu… Cháu đang ở phòng khám Trần Tục trong phố Cửu Long”
Cô kích động đứng dậy, nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, mừng quá mà khóc nói: “Cung Tuấn, bác cả đến đón em, em có thể về nhà rồi!”
Chương 19: Quỳ xuống xin Sở Vi trở về
Thấy Đường Sở Vi vui vẻ, Giang Cung Tuấn cũng vui mừng.
“Cung Tuấn, em có thể về nhà Đường Sở Vi không ngừng hoan hồ, giống như cô bé bị phạt lại được người nhà tha thứ..Giang Cung Tuấn không nhiều lời mà chỉ ôm chặt cô.
Biết địa chỉ của Đường Sở Vi, Đường Hiện lập tức lái xe tới phố Cửu Long. Còn có không ít người đi cùng, bao gồm con trai Đường Lăng, vợ của Đường Lăng là Lý Dung, con gái Đường Mỹ Oanh. Đường Hiện vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành của Vĩnh Nhạc nên ông ta cũng lái một chiếc xe cao cấp, là BMW 7-series, trị giá hơn ba tỷ, Trên xe, Đường Lăng oán giận: “Ông nội làm gì vậy? Sao lại kêu Đường Sở Vi về nhà? Ba, Đường Sở Vi mà về nhà thì chắc chắn ba sẽ phải nhượng chức chủ tịch điều hành, không thể cho Đường Sở Vi về nhà”
Lý Dung cũng nói: “Đúng thế, sao có thể cho Đường Sở Vi làm chủ tịch điều hành chứ! Cô ta mà làm chủ tịch thì sao chúng ta còn vớt tiền ở công ty? Không biết sạo mà Đường Sở Vi lại quen biết với chủ tịch Vạn Quân”
Đường Mỹ Oanh chen mồm: “Bên ngoài đồn đãi Đường Sở Ví là tình nhân của Diệp Hình”
Đường Hiện ngắt lời mọi người: “Được rồi, bớt nói mấy câu đi, đón Đường Sở Vi về nhà ổn định tập đoàn Vạn Quân trước đã, đây chính là đơn hàng 300 triệu, sau khi hoàn thành có thể kiếm được 60 tỷ đấy”
Không lâu sau, chiếc xe đã đỗ trước cửa phòng khám Trần Tục. Mọi người xuống xe. Biết Đường Hiện đích thân đến đón mình, Đường Sở Vi vô cùng vui mừng, đứng chờ ngoài cửa từ trước.
Thấy xe của Đường Hiện, cô kích động kéo tay Giang Cung Tuấn: “Đúng là bác cả. Cung Tuấn, em có thể về nhà rồi!”
“Ừ, có thể về nhà” Giang Cung Tuấn nở nụ cười. Thấy Đường Sở Vĩ vui vẻ, anh cũng vui lây.
Đường Hiện xuống xe; nở nụ cười xán lạn: “Sở Vi, ba kêu bác tới đón cháu về”
Thấy Đường Sở Vi, người nhà họ Đường đều làm lơ. Chính là con sao chổi này hại nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, may mà ông trời có mắt, không thì nhà họ Đường sẽ thật sự xong đời.
Đường Lăng vênh váo nói: “Đường Sở Vi, ba tôi đã nói rất nhiều lời hay trước mặt ông nội để cho cô về nhà đấy, còn không mau quỳ xuống cảm ơn ba tôi đi.”
“Cảm ơn bác cả đã nói giúp cháu.” Đường Sở Vi nói rồi muốn quỳ xuống, nhưng Giang Cung Tuấn lại kéo cô lên.
“Cung Tuấn, anh làm gì vậy?” Đường Sở Vi bất mãn.
Thấy vậy, Đường Lăng cũng nổi giận, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, thấy gia chủ tương lai của nhà họ Đường mà sao mày còn chưa quỳ xuống? Còn có gia quy không hả?”
“Quỳ ư?” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Ông ta mà xứng à? Gì mà nói lời hay chứ, nếu không phải tập đoàn Vạn Quân hủy hợp tác với nhà họ Đường thì các cậu có đến tìm đo không?
Nói với Đường Thành Lâm, Sở Vi sẽ không quay về nhà họ Đường.
Đường Sở Vi đang muốn chỉ trích Giang Cung Tuấn thì bỗng khựng lại, hỏi: “Cung Tuấn, thế là thế nào? Sao lại nói Vạn Quân hủy hợp tác với nhà họ Đường?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh mới xem tin tức, Diệp Hình tổn chức buổi họp báo tuyên bố hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Diệp Hình nói Vạn Quân chỉ hợp tác với nhà họ Đường có Đường Sở Vi. Nhà họ:Đường đã đuổi em đi nên đương nhiên Vạn Quân sẽ không hợp tác với họ nữa. Nhà họ Đường mới hoảng sợ đến đón em về”
Biết rõ mọi chuyện, Đường Sở Vi lập tức tủi thân. Cô còn tưởng ông nội thật lòng yêu mình, không ngờ lại là vì lý do này. Cô tủi thân sắp khóc.
Giang Cung Tuấn kéo cô đi vào phòng khám.
Thấy vậy, Đường Hiện hoảng sợ, vội nói: “Sở Vi, cháu không thể không về, ba đã già rồi, không thể bị giày vò nữa. Chẳng lẽ cháu muốn ba đích thân đến đón cháu mới chịu về sao?”
Đường Sở Vi mềm lòng, nghĩ tới ông nội sắp 80 tuổi rồi, cô dừng bước nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi quan tâm nhất là cái nhìn của người nhà, bởi vì mười năm qua cô bị khinh thường nên luôn khao khát được người nhà tán thành.
“Sở Vi, em muốn về nhà không?”
Đường Sở Vi khẽ gật đầu: “Có.”
Giang Cung Tuấn nhìn gia đình Đường Hiện, thản nhiên nói: “Sở Vi có thể trở về, nhưng các ông phải quỳ xuống xin Sở Ví trở vẽ.”
“Giang Cung Tuấn..” Đường Lăng lập tức nổi giận, mạch máu nổi lên trên trán: “Mày chỉ là con chó của nhà họ Đường, Sở Vi không nói chuyện, mày ồn ào cái gì?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Không quỳ thì kêu Đường Thành Lâm đích thân tới mời Sở Vi.
Nếu không cô ấy sẽ không quay về”
Đường Sở Vi kéo áo Giang Cung Tuấn, ý kêu anh nói bớt mấy câu, bởi vì đều là người nhà, cô không muốn khiến quan hệ bế tắc.
“Sở Vi, em quá mềm lòng, bây giờ họ đang van em trở về chứ không phải là em muốn về. Em có yêu cầu gì cứ đưa ra, họ đều sẽ đồng ý”
“Đương nhiên rồi. Sự khôn khéo của em đều đi đâu hết rồi? Vạn Quân hủy hợp tác với Vĩnh Nhạc là tổn thất của nhà họ Đường, nhà họ Đường không thể đánh mất em, em máu ngẫm lại xem có yêu cầu gì?”
Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại. Mấy ngày nay cô luôn mơ màng, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, cô mới phản ứng kịp. Mấy năm nay ba cô vẫn bị người nhà khinh thường, không có chút địa vị nào, mặc dù là giám đốc công ty, nhưng lại không có chút cổ phần. Vì chuyện này mà ba mẹ cô đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
€ô suy nghĩ rồi nói: “Trở về cũng được. Bác về anh nói bớt mấy câu, bởi vì đều là người nhà, cô không muốn khiến quan hệ bế tắc.
“Sở Vi, em quá mềm lòng, bây giờ họ đang van em trở về chứ không phải là em muốn về. Em có yêu cầu gì cứ đưa ra, họ đều sẽ đồng ý”
“Đương nhiên rồi. Sự khôn khéo của em đều đi đâu hết rồi? Vạn Quân hủy hợp tác với Vĩnh Nhạc là tổn thất của nhà họ Đường, nhà họ Đường không thể đánh mất em, em mau ngẫm lại xem có yêu cầu gì?”
Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại. Mấy ngày nay cô luôn mơ màng, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, cô mới phản ứng kịp. Mấy năm nay ba cô vẫn bị người nhà khinh thường, không có chút địa vị nào, mặc dù là giám đốc công ty, nhưng lại không có chút cổ phần. Vì chuyện này mà ba mẹ cô đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
€ô suy nghĩ rồi nói: “Trở về cũng được. Bác về nói với ông nội cho ba cháu 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc, cháu sẽ về nhà. Không đồng ý thì cháu sẽ không về. Còn nữa, anh ta phải quỳ xuống” Đường Sở Vi chỉ vào Đường Lăng. Mấy năm nay cô bị Đường Lăng chèn ép rất nhiều lần, không ít lần Đường Lăng kiếm chuyện với ba cô, cho dù là trên bữa tiệc gia tộc thì cũng thường xuyên quở mắng ba.
“Cái gì?” Đường Lăng trợn-tròn mắt.
“Bốp!” Đường Hiện đập lên trán Đường Lăng, cả giận nói: “Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Sở Vil”
“Ba nhầm hả? Kêu con quỳ xuống cho cô ta ư?” Đường Lăng kêu to.
Đường Hiện lại cho một cái tát, đồng thời chớp mắt với anh ta, nhỏ giọng nói: “Quỳ xuống, chẳng lẽ con muốn cho Đường Bình 10% cổ phần?”
Nghe vậy, Đường Lăng lập tức quỳ ngay, khóc than nói: “Sở Vi, trước kia anh sai rồi, anh có lỗi với em, anh hứa sau này sẽ không nói em nữa.
Anh van em về nhà đi, mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông nội, gia chúng ta đoàn tụ sum vầy không được sao?”
Đường Sở Vi còn chưa lên tiếng thì Giang Cung Tuấn đã nói: “Không được, Sở Vi đã nói rồi, đồng ý cho cổ phần thì về, không đồng ý thì không về. Ngô Huy, đóng cửa, hôm nay không kinh doanh” Nói xong anh kéo Đường Sở Vi đi vào phòng khám, Ngô Huy đi tới kéo cửa cuốn xuống.
Trong phòng, Đường Sở Vi lo lắng nói: “Cung Tuấn, ông nội sẽ thật sự cho ba em cổ phần sao?”
Giang Cung Tuấn khẳng định: “Chỉ cần em không quay về thì ông nội sẽ cho. Lần này em không thể mềm lòng”
Đường Sở Vĩ cười vui vẻ: “Vậy thì mẹ sẽ không khinh thường ba nữa, địa vị của ba trong gia tộc sẽ được tăng lên. Cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn ôm má cô nói: “Em cảm ơn anh làm gì, không liên quan gì tới anh, muốn cảm ơn thì cảm ơn Diệp Hình đi”
Đường Sở Vi khó hiểu. ©ô không quen chủ tịch Diệp Hình của Vạn Quân, nhưng tại sao Diệp Hình lại tốt với mình đến thế?
Chương 20: Giấy chuyển nhượng cổ phần
Tại nhà họ Đường; Đường Thành Lâm chỉ thấy gia đình Đường Hiện quay về chứ không thấy Đường Sở Vị, lập tức trầm mặt quát lên: “Sở Vi đâu? Sao không dân Sở Vi:trở về?”
Đường Mỹ Oanh đi tới đỡ Đường Thành Lâm: “Ông nội đừng giận, nghe cháu nói đã. Đường Sở Vi rất quá đáng, bắt người nhà bọn cháu quỳ xuông, bọn cháu đã quỳ rồi mà cô ta vẫn không về, còn kêu ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần tập đoàn, nói ông là ông già chết tiệt bất công, người nhà họ Đường đều có cổ phần mà chỉ có nhà họ không có.”
Đường Thành Lâm tức giận đến tái mặt.
Đường Mỹ Oanh kịp thời nói: “Ông nội, không phải cháu mắng ông đâu, là Đường Sở Vĩ nói thế”
“Tức chết ta!” Đường Thành Lâm thở hổn hển, hung tợn mắng: “Ỷ vào chút quan hệ với Diệp Hình mà thật sự không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt!”
Đường Lăng cũng thêm mắm thêm muối kể lại, nói mình quỳ xuống van xin Đường Sở Vi như thế nào, Đường Sở Vi chửi bới họ ñhư thế nào, mắng Đường Thành Lâm như thế nào. Trên đường về nhà, cả nhà họ đã thương lượng hết rồi, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ về nhà, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ năm giữ quyền lực, họ không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào. Song Đường Sở Vi mà không về thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng nề. Gia đình họ thương lượng cứ nói xấu Đường Sở Vi trước mặt Đường Thành Lâm trước. Lúc trước Đường Sở Vi phạm lỗi khiến nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, lại thêm chuyện này thì dù Đường Sở Vi về nhà thì cũng không thể nắm giữ quyền lực.
Nghe vậy, Đường Thành Lâm suýt nữa ngất xỉu. Ông ta tựa lưng vào sofa thở hổn hển, cầm gậy chống chỉ vào Đường Hiện nói: “Cho, chỉ cần cô ta có thể trở về thì sẽ cho cô ta 10% cổ phần.
Kêu cô ta gọi điện thoại cho Diệp Hình ngay lập tức!”
Mặc dừ Đường Thành Lâm đã giả, những ông ta còn chưa hồ đồ. Chỉ khi nào Đường Sở Vi trở về thì nhà họ Đường mới có thể tiếp tục hợp tác với Vạn Quân, sự nghiệp của nhà họ Đường mới được nâng cao một bước.
Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, lại sao Diệp Hình lại tốt với em như vậy? Em có quen ông ấy đâu? Ban đầu ông ấy đích thân đón em vào Vạn Quân, bây giờ em bị đuổi đi, ông ấy lại vì em mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Anh nói thật cho em đi, có phải là vì anh không?”
Giang Cung Tuấn biết không giấu được bao lâu, bèn cười nói: “Đúng là vì anh”
“Em biết ngay mà, hèn chỉ Diệp Hình lại kính trọng em như thế, thì ra thật sứ là vì anh” Đường Sở Vi tỉnh ngộ.
Giang Cung Tuấn nói: “Anh là trẻ mồ coi, mấy năm trước làm lính từng cứu mạng Diệp Hình.
Ông ta nợ anh ân tình, Vạn Quân hợp tác với Vĩnh Nhạc, lại thêm chuyện hôm nay đều là ân tình Diệp Hình đền đáp, bây giờ đã trả hết rồi”
“Cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì?”
“Đúng rồi, sao anh lại biết y thuật?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, cảm thấy người chồng này thật sự đầy bí ẩn.
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Tử Đằng được gọi là kinh đô dược liệu, hội tụ y học cổ truyên khắp thiên hạ, anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng chính là một thầy thuốc, cho nên anh học với anh ấy một chút.”
“Chỉ một chút thôi á?” Đường Sở Vi liếc xéo.
Cô biết mình bị bỏng toàn thân, ngay cả kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại nhất cũng không thể hồi phục, nhưng lại được Giang Cung Tuấn chữa khỏi trong vòng mười ngày. Cả gương mặt bị rạch nữa, mặc dù còn băng bó, nhưng cô có thể cảm nhận được vết thương của mình đang dần lành lặn.
“Thật sự chỉ có một chút thôi. Người cứu em là cậu ta, cậu ta mới là thần y che giấu sâu” Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy ngồi hút thuốc bên cạnh.
Ngô Huy đứng dậy, xấu hổ cười n ói: “Chào chị dâu, em là Ngô Huy, lớn lên chung viện mồ côi với anh Giang. Sau khi anh ấy đi lính thì em học chút y thuật”
Đường Sở Vi không nghi ngờ. Chẳng qua bây giờ cô vẫn còn hơi lọ lắng mình đòi quá nhiều cổ phần. Doanh nghiệp chính của nhà họ Đường là Vĩnh Nhạc, nhưng ngoài ra còn có không ít sản nghiệp, nhà hàng khách sạn vân vân… Tổng tài sản khoảng chừng hơn một trăm triệu đô la. 10% không phải là số lượng nhỏ, cô sợ ông nội sẽ không cho mình. Bây giờ cô chỉ còn cách chờ đợi.
Không lâu sau, Đường Hiện lại đến phòng khám Trần Tục, lần này chỉ có một mình ông ta, mang theo giấy chuyển nhượng cổ phần tập đoàn.
“Sở Vi, đây là giấy chuyển nhượng do ba đích thân ký tên. Chỉ cần Đường Bình ký tên thì sẽ sở hữu 10% cổ phần doanh nghiệp gia tộc. Bây giờ bác đã mang giấy chuyển nhượng tới cho cháu rồi, có phải cháu nên gọi điện cho Diệp Hình, kêu ông ấy đừng hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc không?”
Đường Sở Vi nhận hợp đồng từ Đường Hiện, xem thật kỹ. Thấy đúng là hợp đồng cổ phần, cô vui vẻ hoan hô: “Cung Tuấn, ông nội thật sự cho em nè, cuối cùng ba em có thể ngẩng đầu lên rồi “Sở Vi, cháu mau gọi điện đi, mấy chục chiếc xe tải chở nguyên vật liệu vị ứ đọng ở Vĩnh Nhạc, chờ giải quyết xong chuyện này rồi về nhà ăn mừng cũng chưa muộn” Đường Hiện đúng lúc lên tiếng.
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, em gọi đi”
“Em… em làm được không?” Đường Sở Vi hơi nhút nhát, chung quy Diệp Hình chỉ nợ ân tình của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nói: “Được mà, em gọi đi”
Lúc này Đường Sở Vi mới lấy di động ra gọi cho Diệp Hình. Diệp Hình không hề chần chờ, lập tức đồng ý tiếp tục hợp tác với Vĩnh Nhạc. Đường Hiện ngồi bên cạnh nghe rõ ràng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tặng mất 10% cổ phần, nhưng chỉ cần tiếp tục hợp tác với Vạn Quân thì tài sản của nhà họ Đường sẽ cảng ngày càng nhiều.
“Sở Vi, mười ngày sau là tiệc mừng thọ tám mươi của ba, cháu nhớ đến dự. Bác cả về trước đây” Đường Hiện để lại một câu rồi lái xe rời đi.
“Cung Tuấn, chúng ta mau về nhà báo cho ba biết tin tốt lành này thôi” Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy cô vui vẻ như vậy, Giang Cung Tuấn rất thỏa mãn.
Anh và Đường Sở Vi cùng về nhà, cửa nhà đóng kín. Đường Sở Vi cầm hợp đồng, khẩn trương gõ cửa. Không lâu sau, một cô gái hai mươi mấy tuổi ăn mặc khêu gợi, mang dép lê mở cửa phòng. Trông cô ta có chút nhan sắc, chính là Ngô Mịch, vợ Đường Tấn. Ngô Mịch chán ghét nói: “Chị còn về đây làm gì? Ba mẹ không muốn thấy chị, cút đi!” Nói xong, cô ta đóng sầm cửa lại.
Giọng nói của Đường Tấn vang lên từ buồng trong: “Ai vậy?”
Ngô Mịch đáp: “Một con sao chổi xui xẻo”
Nghe vậy, Đường Tấn biết ngay là Đường Sở Vi đã về. Cậu ta mở cửa phòng nhìn Đường Sở Vi mắt ngấn lệ ôm tờ giấy đứng ngoài cửa, kéo cô vào nhà nói: “Chị mau vào đi, ba mẹ ra ngoài rồi”
Ngô Mịch nhanh chân chặn trước mặt Đường Tấn, lạnh lùng nói: “Đường Tấn, anh làm gì vậy hả?
Nếu mẹ biết anh cho con sao chổi này vào nhà thì tiền mua xe của anh sẽ không còn đâu.”
Lần này Đường Tấn về nhà, thứ nhất là vì nhà họ Đường xảy ra chuyện, cậu ta về làm bạn với cha mẹ. Thứ hai là cậu ta biết Hà Diệp Mai có hơn 6 tỷ trong tay, vừa lúc cậu ta muốn thay xe mới nên mới xin xỏ Hà Diệp Mai mua xe cho mình. Đó chính là số tiền mà đám con nhà giàu cho Giang Cung Tuấn làm tiền chia tay lúc đến đón Đường Sở Vĩ tan tầm.
“Đồ xui xẻo, mày về nhà làm gì?” Lúc này, một người phụ-nữ trung niên dắt một con chó gâu đần đi vào nhà. Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn Đường Sở Vi.
“Mẹ”
“Đừng kêu tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày!”
Đường Sở Vi mắt ngấn lệ, nhưng cô không khóc mà đưa hợp đồng cho bà ta: “Ông nội đã cho con về nhà, còn cho con hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần ký tên vào hợp đồng này thì sẽ có được 10% cổ phần nhà họ Đường, con mang về cho ba”
“Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ à..” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Đó là bức tranh gia truyền của nhà họ Giang. Trước khi qua đời, ông tội từng nói với anh răng nhà họ Giang €ó thể bị tiêu diệt, nhưng bức tranh đó không thể mất. Mười năm qua, Giang Cung Tuấn vẫn nhớ mãi không quên.
“Ngô Huy, chuẩn bị một chút, tối nay hành động”
“Vâng!” Ngô Huy gật đầu.
“Được rồi, cậu đi trước đi, vợ tôi sắp tan tầm rồi, cô ấy không muốn tôi tiếp xúc với người không đứng đắn gì đâu. Cậu vừa thấy đã biết không phải là người tốt, nếu để vợ tôi thấy thì sẽ căn nhằn tôi”
Ngô Huy cứng đờ. Chẳng qua là đen một chút thôi, sao lại thành không đứng đắn? Không phải là người tốt?
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Cút đi!” Giang Cung Tuấn đá anh ta. Ngô Huy lập tức rời đi.
Giang Cung Tuấn xem đồng hồ, cũng tới giờ tan tầm, Đường Sở Vi sắp ra về. Anh đẩy xe điện đi về phía công ty Vĩnh Nhạc; còn chưa đến gần thì đã thấy một cô gái bước ra từ tòa nhà. Cô gái cao.
khoảng 1m70, mặc đồ công sở, áo sơ mi trắng, váy chữ A màu đen, giày cao gót màu đỏ, tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, tay xách túi công văn, bước đi rất có phong thái.
“Sở Vi” Một người đàn ông đi tới, cầm bó hoa tươi đưa qua: “Sở Vi, tặng cho em. Tối nay em rảnh không? Anh đã đặt phòng kim cương ở Túy Tiên Lâu, muốn mời em cùng ăn bữa tối”
Người tặng hoa chính là Vương Bắc của nhà họ Vương. Kể từ khi Đường Sở Vi lấy được đơn hàng của Vạn Quân, quan hệ giữa cô và Diệp Hình được đăng lên báo chí, danh tiếng của nhà họ Đường càng ngày càng lớn, Đường Sở Vi đã khôi phục dung mạo cũng trở thành đệ nhất mỹ nhân của thành phố Tử Đằng. Sau khi trở thành chủ tịch điều hành của Vĩnh Nhạo; năng lực làm việc của cô rất mạnh, chỉ trong.nửa tháng ngắn ngủi đã xử lý công ty gọn gàng ngăn nắp. Danh tiếng của cô càng ngày càng lớn, được gọi là nữ tổng giám đốc xinh đẹp nhất thành phố Tử Đằng. Mặc dù cô đã có chồng, nhưng dang tiếng của Giang Cung Tuấn rất tệ, đám cậu ấm kia hoàn toàn không thèm nhìn anh, vẫn cứ tiếp tục theo đuổi, muốn ôm mỹ nhân về.
Thấy Giang Cung Tuấn đẩy xe điện đi tới, Đường Sở Vi nở nụ cười xinh đẹp, hoàn toàn làm lơ Vương Bắc, đi tới hôn lên môi Giang Cung Tuấn trước mặt mọi người, sau đó thân mật ôm cánh tay anh.
“Chồng ơi, người này muốn bao phòng kim cương ở Túy Tiên Lâu mời em ăn cơm, em còn chưa từng đến Túy Tiên Lâu đâu”
“Mời em thì em cứ đi đi. Nếu được thì nhân tiện dẫn anh đi cùng luôn. Anh cũng chưa từng được đến đó”
Thấy vậy, Vương Bắc trầm mặt đi tới, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi là Vương Bắc của nhà họ Vương. Tôi cho anh 150 triệu, rời khỏi Sở Vi!” Vương Bắc vừa nói vừa đưa ra một tấm thẻ.
“Vợ ơi, anh có nên nhận không?”
“Tùy anh” Đường Sở Vĩ cười vui vẻ: “Em nghĩ anh cứ nhận đi. 150 triệu chắc cũng đủ để ăn một bữa ở phòng kim cương Túy Tiên Lâu”
“Vậy thì anh nhận” Giang Cung Tuấn cười nhận lấy tấm thẻ của Vương Bắc: “Đúng rồi, mật khẩu là bao nhiêu?”
Vương Bắc nâng cằm nói: “Mật khẩu là sáu số không, cầm tiền cút đi, từ nay về sau, anh với Sở Vi không còn quan hệ.”
“Ừ, chúng tôi về nhà sẽ ly hôn” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Vợ, lên xe đi”
Đường Sở Vi ngồi lên yên sau xe điện, ôm eo Giang Cung Tuấn, rời đi trong ánh mắt hỗn độn của Vương Bắc. Vương Bắc sững sờ một hồi mới hoàn hồn, tức giận nện bó hoa xuống đất, hung tợn măng: “Thằng chết tiệt, tao không yên với mày đâu!”
Giang Cung Tuấn lái xe điện chở Đường Sở Vi về nhà. Về đến nhà, cô ngồi xuống sofa, xòe tay cười nhìn Giang Cung Tuấn.
“Làm gì?” Giang Cung Tuấn che túi: “Đây là Vương Bắc cho anh tiền chia tay, tiền riêng của anh “Chia cái đầu anh! Đưa cho em!” Đường Sở Vi đanh mặt nói: “Anh ăn của em, uống của em, dùng đồ của em, mặc đồ của em, còn cần tiền làm gì? Đưa cho em 150 triệu này em để dành, sau này sinh con, nuôi con không cần tiền sao?”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới lưu luyến đưa tấm thẻ ra, không tình nguyện nói: “Bà xã, đã là lần thứ mấy rồi; mười mấy ngày qua người khác cho anh tiền chia tay, tính tổng cộng lại được hơn sáu tỷ, đó đều là tiền của anh…”
“Tiền gì?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa. Đường Sở Vi lập tức giấu tấm thẻ của Giang Cung Tuấn, vội nói: “Không, không có tiền gì hết”
Hà Diệp Mai đi tới, lạnh lùng nói: “Con bé chết tiệt này, ngay cả mẹ mà cũng giấu! Mẹ nghe hết rồi! Tiền chia tay gì? Hơn sáu tỷ gì? Lấy ra đây cho mẹt”
Đường Sở Vi nói: “Mẹ, thật sự không có gì hết”
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng, thật sự không có gì.”
Hà Diệp Mai quát lên: “Tôi nói chuyện với con gái tôi, liên quan tới cậu sao? Cậu xem mấy giờ rồi? Nấu cơm chưa? Còn không mau đi đi!”
“Ờ” Giang Cung Tuấn lập tức xoay người vào bếp nấu cơm. Nửa tiếng sau anh mới đi ra, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Sau bữa cơm, Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Vợ ơi, em chưa nói gì chứ?”
Đường Sở Vi trợn trắng mắt: “Đều tại anh, lớn tiếng như thế làm gì? Tiền đều bị mẹ tịch thu rồi, nói nuôi em hai mươi mấy năm, bây giờ em đã đi làm, phải cho bà ấy tiền dưỡng lão”
“Cái gì? Em cho hết hả?” Giang Cung Tuấn trợn tròn mắt. Gần đây anh thật sự thiếu tiền. Anh ở rể nhà họ Đường, không có công việc nên không có một xu nào, ngay cả tiền thuốc lá cũng là Ngô Huy trợ cấp.
Đường Sở Vi bất lực nói: “Đúng, cho hết rồi, cậu Trần cho 300 triệu, cậu Trương cho 600 triệu, cậu Liễu cho 900 triệu, cậu Vương cho 1 tỷ 500 triệu, đều bị mẹ tịch thư hết rồi”
“Hầy..” Giang Qúng Tuấn thở dài: “Hy vọng ngày mai tới đón em vẫn sẽ có cậu ấm nhà giàu theo đuổi em, lại cho anh mấy trăm triệu làm tiền chia tay. Vợ ơi, bắn cho anh mấy trăm ngàn đi, anh hết tiền hút thuốc rồi”
“Ai tin anh? Mấy ngày trước em giặt đồ cho anh thấy trong túi anh có tấm thẻ đen nhé. Đừng nói với em là không có tiền, lấy ra đây em giữ cho” Đường Sở Vi xòe tay đòi thẻ.
Giang Cung Tuấn lấy tấm thẻ đen đó ra. Tấm thẻ này màu đen tuyền, bên trên có một con rồng đen, không có số thẻ. Lúc giặt quần áo Đường Sở Vi không nhìn kỹ, bây giờ thấy, không khỏi hỏi: “Đây là thẻ gì vậy? Sao lại không có số thẻ?”
“Ừm..” Giang Cung Tuấn ấp úng: “Đây là thẻ liên danh của các ngân hàng lớn, ngân hàng nào cũng dùng được, hơn nữa đều là thời đại nào rồi mà còn cần số thẻ? Đều dùng chip thân phận.”
Đường Sở Vi bán tín bán nghi,cầm thẻ hỏi: “Mã PIN bao nhiêu? Có bao nhiêu tiên?”
“Mã Pin là tám số 8, còn tiền thì chẳng có mấy đồng đâu”
“Tám cái đầu anh” Đường Sở Vi mắng: “Nào có mã PIN nào là tám số.”
“Anh nhớ nhầm, là sáu số 8” Giang Cung Tuấn cười xấu hổ. Thẻ của anh làm gì có mã PIN, bấm kiểu gì cũng chính xác thôi. Tấm thẻ Rồng Đen này chỉ có một tấm duy nhất trên toàn quốc, đây là tượng trưng cho thân phận, cho quyền lực.
Anh thật sự không biết có bao nhiêu tiền, bởi vì anh chưa bao giờ đi rút. Nhưng anh đổi tấm thẻ này bằng quân công và vinh dự mười năm của mình, chắc là có không ít tiền đâu. Chẳng qua đạt đến địa vị như anh thì tiền chỉ là vật ngoài thân, anh không bận tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Dù đưa cho Đường Sở Vi thì anh cũng không quan tâm. Bởi vì không có Đường Sở Vi sẽ không có anh của hôm nay, tất cả đều là do Đường Sở Vi ban cho.
Chương 12: Thống soái năm phương
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Đường Sở Vi nói: “Lấy bộ lễ phục màu trắng trong tủ đồ của em ra đây, tối nay em có một bữa tiệc quan trọng”
Giang Cung Tuấn đứng dậy đi về phía tủ đồ, mở cửa tủ hỏi: “Vợ ơi; cái nào?”
“Cái màu trắng, xẻ cổ”
“Không được. Ra ngoài không được mặc lộ liễu như thế, cái này được đấy” Giang Cung Tuấn cầm một bộ đồ màu đen cao cổ đi tới, đưa cho Đường Sở Vi rồi hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc gì?”
Đường Sở Vi đáp: “Tiêu Nhàn Nhã tổ chức tiệc đấu giá, có không ít thứ tốt, người tham dự đều là nhân vật lớn, em cũng nhân cơ hội này mở rộng mạng lưới quan hệ của mình”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thoáng sửng sốt, nhưng không nói gì mà chỉ hỏi: “Cần anh lái xe chở em không?”
“Em đi taxi”
“Được rồi”
Đường Sở Vi thay quần áo rồi ra ngoài. Sau đó Giang Cung Tuấn cũng viện cớ rời đi: Tại một căn biệt thự của nhà họ Tiêu, đây là biệt thự duy nhất còn tồn tại, những sản nghiệp khác của nhà họ Tiêu đều đã bị lấy đi trả nợ, bao.
gồm bất động sản. Trong biệt thự tụ tập mấy chục người nhà họ Tiêu, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, chính là Tiêu Chinh, con trai thứ tư của Tiêu Bối Hoa.
Tiêu Chinh là quân nhân Tây Cương. Lúc cha ông ta chết, ông ta đang làm nhiệm vụ nên không thể rời đi. Chờ đến khi ông ta vội vã trở về, Tiêu Bối Hoa đã chết. Song kẻ giết người có để lại manh mối, là dư nghiệt của nhà họ Giang mười năm trước. Do đó anh ta đã chạy về thủ đô ngay trong đêm, tìm nhân vật lớn đã ra lệnh tiêu diệt nhà họ Giang, cướp đoạt Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ để hỏi tình huống.
Song ông ta còn chưa hỏi thăm được kết quả gì thì lại điều tra ra một tin tức, đó chính là nguyên nhân bị hủy dung của Đường Sở Vi là vì cứu người trong trận hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước. Nhân vật lớn kia đã ra lệnh, cần phải điều tra rõ người mà Đường Sở Vi cứu là ai. Sau khi nhận được tin này, ông ta bèn rời thủ đô, trở về thành phố Tử Đằng. Song sau khi ông về đến nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng đã bị phá sản, việc này lại liên quan mật thiết tới Đường Sở Vi.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, làn da căng bóng, không thể nhìn rõ tuổi tác, đó chính là Tiêu Nhàn Nhã. Tiêu Nhàn Nhã nói: “Anh ba, tạm thời chúng ta không có manh mối hung thủ giết ba, nhưng gia tộc chúng ta bị Đường Sở Vi làm cho phá sản. Tiêu Thành đã nói rồi, tất cả là do Đường Sở Vi, chính Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình nên ông ta mới nhằm vào nhà chúng ta.”
Tiêu Chinh ngồi trên ghế chính, gương mặt cương nghị trầm xuống, siết chặt bàn tay: “Bất kể là kẻ nào đối đầu với nhà họ Tiêu đều sẽ không có kết cục tốt, cho dù là Diệp Hình cũng không được.
Anh muốn cho người trong thiên hạ biết nhà họ Tiêu không phải là kẻ dễ bắt nạt, tối nay chính là ngày diệt vong của nhà họ Đường!
Khách sạn Tử Đẳng là hội trường bán đấu giá của nhà họ Tiêu lần này. Bên ngoài khách sạn siêu xe tụ tập, rất nhiều nhân vật quyền quý trong thành phố ra ra vào vào, những người này đều nhận được thiệp mời của Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù nhà họ Tiêu đã phá sản, các quyền quý cũng không muốn tham dự bữa yến tiệc này, nhưng nhà họ Tiêu truyền lại tin tức Tiêu Chinh đã trở về.
Nhà họ Tiêu có thể trở thành đứng đầu bốn gia tộc lớn không thể không kể công tới Tiêu Chinh. Ông ta là quân-nhân Tây Cương, hơn nữa chức vị còn không thấp.
Bên ngoài khách sạn Tử Đằng, hai người đàn ông khoác áo gió màu đen đi tới. Thấy quân lính canh gác bên ngoài khách sạn, Ngô Huy thoáng sửng sốt: “Anh Giang, đây là quân Tây Cương, chẳng lẽ Tiêu Chinh đã trở lại? Hình như Tiêu Chinh là tâm phúc của Tiêu Dao Vương, quân hàm còn rất cao, là phó thống lĩnh”
“Tê Dương Bân?” Giang Cung Tuấn cười lạnh: “Hôm nay dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ bắt ông ta quỳ xuống”
Đại Lan có thống soái năm phương, Hắc Long Nam Cương, Tiêu Dao Vương Tây Cương, Man Vương Đông Cương, Trường Phu Bắc Cương, Thiên Tử thủ đô. Bàn về quyền thế thì Thiên Tử cao nhất, còn Hắc Long phong tướng thời gian ngắn nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, dù bốn đại tướng khác cùng nhau xông lên thì cũng chưa chắc là đối thủ của Hắc Long. Hơn nữa Hắc Long còn có một thân phận, đó chính là thần y. Y thuật của anh có một không hai, cứu được người chết, tái tạo tứ chỉ, chỉ cần còn thở một hơi thì anh đều có thể cứu sống. Cho dù bước nửa chân vào điện Diêm La, anh cũng có thể kéo lại từ trong tay Diêm Vương. Cho nên dù bốn đại tướng khác đích thân tới đây, Giang Cung Tuấn cũng chưa chắc bận tâm, huống chỉ chỉ là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương.
“Anh Giang, tối nay muốn giết người à?”
“Nhiệm vụ chủ yếu tối nay là thu hồi Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn chuyện giết người thì tùy tình hình”
“Khi nào chúng ta vào?”
“Không cần vội, chờ bữa tiệc bắt đầu đã”
“Vâng”
Hai người đứng chờ ngoài khách sạn, không sốt ruột tiến vào. Các quyền quý đến dự tiệc thấy có quân nhân canh gác khách sạn thì đều run lên.
Quả nhiên Tiêu Chinh đã trở lại. Tiêu Bối Hoa đã chết, nhà họ Tiêu phá sản, bây giờ Tiêu Chinh trở về chắc chắn sẽ gây ra sóng gió ở thành phố Tử Đằng.
Trên tầng cao nhất khách sạn tụ tập các quyền quý. Ngay cả Đường Sở Vi cũng đến đây.
Cô mặc lễ phục màu đen, vóc dáng mảnh mại, tóc dài vén lên, khí chất cao quý tao nhã. Cô hào phóng chào hỏi với các quyền quý trong thành phố, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Đúng lúc này, hai nhân viên khiêng một bức tranh đi tới, lúc đi ngang qua sau lưng Đường Sở Vi thì bỗng rơi xuống đất. Bức tranh bị rơi xuống, khung thủy tỉnh vỡ tan, miểng chai cứa lên bức tranh. Mà nơi bị cứa nằm ngay dưới chân Đường Sở Vi.
“Cô… Cô làm gì vậy hả?” Nhân viên nhìn bức tranh, lại nhìn Đường Sở Vì kêu lên: “Sao lại đụng vào tôi?”
¡… Tôi đụng Rồi nào?” Đường Sở Vi sững sờ, cô có đụng đâu?
“Tôi không đụng, anh nhầm à?”
“Sao có thể chứ! Chính cô đụng vào tôi nên bức tranh mới bị hỏng. Cô biết đây là bức tranh gì không? Đây là danh họa hơn hai ngàn năm trước, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá trị 180 triệu đô la!”
Một nhân viên khác cũng chỉ trích Đường Sở Vi: “Chính là cô, Đường Sở Vi, chính cô đã đụng!”
Động tĩnh ở đây gợi ra sự chú ý của không ít người.
“Chuyện gì vậy hả?” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang, vóc dáng cao to bước tới, quát lên: “Kêu la làm gì? Còn biết lễ nghĩa không hả?”
“Ông Tiêu, chúng ta đang khiêng Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đến khu vực riêng thì lại bị Đường Sở Vi đụng vào, Høa… Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hư!”
Tiêu Chinh cúi xuống nhìn bức tranh bị thủy tỉnh cứa rách, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị hủy, nó… nó trị giá tới 180 triệu đô la!”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Nghe thấy số tiền này, Đường Sở Vi lập tức hoảng hốt lùi lại. Đắt tiền như vậy sao cô đền nổi? Cho dù bán cả nhà họ Đường thì cũng không đền nổi.
Tiêu Chinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đường Sở Vi: “Tôi sẽ không oan uổng bất cứ kẻ nào. Có camera ở đây, có phải là cô hay không cứ xem camera là biết. Người đâu, lấy video lại đây!”
Mấy phút sau, có người cầm video theo dõi đi tới. Tiêu Chinh đích thân bật video trong tầm mắt của vô số quyền quý. Trong video, hai nhân viên đang khiêng lồng kính đi tới, nhưng lại bị Đường Sở Vi đụng trúng, lồng kính mới.rơi trên mặt đất, bức tranh bị cứa rách. Thấy vậy, Tiêu Chinh lạnh giọng nói: “Đường Sở Vi, 180 triệu đô. Người đâu, bắt Đường Sở Vi về nhà họ Đường, đòi 180 triệu đô cho tôi. Không có tiền thì bắt toàn bộ người nhà họ Đường về đây!
Đường Sở Vi thấy quân lính đi tới, sợ hãi đến mức tái mặt, vội vã suýt khóc: “Không phải là tôi, thật sự không phải là tôi. Tướng quân Tiêu, tôi không làm, tôi thật không làm, tôi bị oan mà, tôi không đụng vào!”
Chung quanh tụ tập không ít người. Những này đều tiếc hận cho Đường Sở Vi “Tiếc quá, nhà họ Đường mới khởi bước, giờ thì xong hết rồi”
“Đúng thế, 180 triệu đô, lần này nhà họ Đường sẽ phá sản. Không biết nhà hợ Đường bán hết gia sản có gom đủ 180 triệu đô hay không”
“Đường Sở Vi cũng xui xẻo, bất cẩn quá.”
Nghe tiếng bàn tán chung quanh, nhìn quân nhân đi tới, Đường Sở Vi hoảng sợ không ngừng lùi lại, hai quân nhân cầm vũ khí tới gần cô, nòng súng tối om nhắm vào cô. Tiêu Chinh ra lệnh: “Đưa cô ta ra căn phòng đẳng sau.
Đường Sở Vi tuyệt vọng bị hai quân nhân bắt đi. Thủ đoạn của Tiêu Chinh khiến không ít người rúng động. Nhưng họ không đồng tình với Đường Sở Vi mà còn cười trên nỗi đau của người khác.
Sự cố ngoài ý muốn này không làm gián đoạn hội đấu giá, lúc này Tiêu Nhàn Nhã xuất hiện, chủ trì hội đấu giá.
Chương 13: Mưu kế của nhà họ Tiêu
Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, mấy chục chiếc xe Jeep chạy tới, quân nhân võ trang xông vào nhà họ Đường. Người nhà họ Đường lập tức hoảng hốt, Đường Thành Lâm mặc áo ngủ tỉnh dậy, thấy mấy chục quân nhân thì sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Anh lính ơi, có chuyện gì vậy?”
“Bắt đi!”
“Ra lệnh một tiếng, Đường Thành Lâm bị hai người kéo đi. Người nhà họ Đường đang ngủ cũng bị lôi dậy.
Cùng lúc đó, tại nhà Đường Sở Vi, Đường Bình và Hà Diệp Mai đã ngủ.
“Rầm!” Cửa phòng bị phá mở, một đám người xông vào bắt họ rời đi.
Khách sạn Tử Đẳng, trong một căn phòng bí mật, Đường Sở Vi bị trói lại. Không lâu sau người nhà họ Đường cũng bị bắt tới, ông nội Đường Thành Lâm, bác cả Đường Hiện, bác hai Đường khánh, mấy chục người đều bị bắt tới. Họ đều không hiểu ra sao, không biết tại sao lại đắc tội người nhà họ Tiêu, bị bắt tới biệt thự, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Trong tầng ngầm, Tiêu Chinh ngồi trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc. Sau lưng ông ta có không ít quân nhân võ trang. Ông ta lạnh lùng hỏi: “Đường Sở Vị, cô biết tại sao tôi lại bắt cô không?”
Đường Sở Vi không rõ. Bức tranh không phải là cô làm hư, nhưng cảnh tượng trong video sao lại thành cô đụng?
Đường Thành Lâm van nài: “Tướng quân Tiêu, nhà họ Đường chúng tôi chưa bao giờ đắc tội nhà họ Tiêu, Đường Lăng còn rất thân thiết với Tiêu Thành, anh bắt cả nhà chúng tôi tới đây làm gì?
Van anh thả chúng tôi đi, nếu có chỗ nào đắc tội thì tôi sẽ chuẩn bị lễ mọn đích thân tới nhà họ Tiêu đền tội.”
Tiêu Chinh nâng tay ngắt lời Đường Thành Lâm: “Đường Sở Vi làm hư một bức danh họa trị giá 180 triệu đô la trong bữa tiệc. Đường Thành Lâm, bổn tướng quân sẽ thả ông ra bán hết gia sản của nhà họ Đường, gom đủ 180 triệu đô đến chuộc người. Thấy tiền thì thả người, không thấy, các ông đều phải chết”
“Cái gì? 180 triệu đô ư?”
“Đường Sở Vị, cô làm gì vậy hả?”
“Sao cô lại hỏng bức tranh 180 triệu đô?!”
Người nhà họ Đường đều nhao nhao chỉ trích Đường Sở Vi, mắng cô là sao chổi xui xẻo, mang tai họa cho nhà họ Đường. Đường Sở Vi như ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ cũng không nói nên lười. Tiêu Chinh ra lệnh: “Thả Đường Thành Lâm”
Trước khi hành động, ông ta đã điều tra nhà họ Đường. Mấy chục thành viên của nhà họ Đường cộng lại chỉ có.khoảng 150 triệu đô tài sản mà thôi. Bức tranh này đủ để khiến nhà họ Đường phá sản.
Sau khi được thả ra, Đường Thành Lâm đi đến trước mặt Đường Sở Vi, giơ tay cho cô một cái tát, hổn hển nói: “Đồ phế vật, mày rước lấy tai họa ngập đầu cho nhà họ Đường rồi!”
Đường Sở Vi bị tát đỏ mặt, nước mắt chảy ra: “Ông nội, không phải cháu, thật sự không phải là cháu”
“Mày còn dám ngụy biện hả? Tướng quân Tiêu sẽ đổ oan cho mày sao?” Đường Thành Lâm tức giận tát thêm mấy cái, sau đó quỳ xuống đất van nài như một con chó: “Tướng quân Tiêu, mong anh cho nhà họ Đường một con đường sống”
Tiêu Chinh lạnh lùng nói: “Cho nhà họ Đường một con đường sống ư? Vậy thì ai cho nhà họ Tiêu một con đường sống? Vì một chiếc điện thoại của Đường Sở Vi mà Diệp Hình đã nhằm vào.
nhà họ Tiêu, khiến nhà họ Tiêu phá sản”
Đường Sở Vï tỉnh ngộ lại, kêu lên: “Là.. Là ông hãm hại tôi?”
“Đúng” Tiêu Chinh không phủ nhận: “Hãm hại cô thì sao? Nhà họ Đường phải lấy ra 180 triệu đô, bằng không tôi là phó thống lĩnh Tây Cương, muốn giết chết mấy chục người nhà họ Đường quá đơn giản”
Đường Thành Lâm như mất hết tinh thần, ngã nhào trên mặt đất, giống như già thêm mấy chục tuổi, kêu lên: “Xong, nhà họ Đường xong đời rồi”
“Ném lão già này ra ngoài!”
“Vâng!”
Hai người vũ trang đi tới, kéo Đường Thành Lâm lôi đi. Người nhà họ Đường đều sợ ngây người. Tướng quân Tiêu làm thật, nhà họ Đường xong dời rồi, tất cả đều là do Đường Sở Vi.
“Đường Sở Vi, mày đúng là sao chổi, mày đã hại nhà họ Đường!”
“Sao tao lại có đứa con gái như mày!”
“Đường Sở Vi, một mình mày sai sao lại liên lụy tới cả nhà chúng ta?”
“Tướng quân, tôi không có quan hệ gì với Đường Sở Vị, thả tôi ra đi”
“Hu hu hu, tôi không muốn chết. Tướng quân Tiêu, oan có đầu nợ có chủ, tôi van ông tha cho tôi đi, đều là do Đường Sở Vi, ông trả thù Đường Sở Vi đi, giết cô ta đi, thả chúng tôi đi”
Người nhà họ Đường khóc lóc van nài. Đối mặt Tiêu Chinh quyền thế ngập trời, họ không có bất cứ cách nào.
Nghe thấy lời nói của người nhà, Đường Sở Vi đau lòng gần chết, nộ khí công tâm mà ngất xỉu.
Tiêu Chinh ra hiệu, lập tức.có người đi tới, bưng chậu nước hất lên mặt Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lại bị đánh thức. Tiêu Chinh đứng dậy, tay cầm một con dao găm, nâng cằm cô lên, lưỡi dao lướt qua da mặt của cô. Ông ta lạnh giọng ép hỏi: “Đường Sở Vi, mười năm trước cô xông vào biển lửa nhà họ Giang nên bị bỏng, bây giừ gương mặt này lại rất xinh đẹp. Kẻ cô cứu từ hỏa hoạn mười năm trước là ai? Cậu ta đang ở đâu?”
“Tôi… Tôi không biết.” Sắc mặt Đường Sở Vi trắng bệch, run lẩy bẩy.
Tiêu Chinh khẽ dùng sức, gương mặt của Đường Sở Vi lập tức bị rạch chảy máu, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
“ÁI” Đường Sở Vi đau đớn kêu lên, không ngừng giấy dụa, nhưng tứ chỉ bị trói chặt, bất kể giấy dụa kiểu gì cũng vô ích. Người nhà họ Đường khác hoảng sợ run rẩy, thậm chí ngất xỉu.
“Nói đi, người cô đã cứu rốt cuộc là ai? Có phải cậu ta đã trở về tìm cô không? Còn nữa, cô có quan hệ gì với Diệp Hình mà Diệp Hình lại tôn kính cô như vậy?”
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, hu hu hu, tôi không biết gì hết” Đường Sở Vi bật khóc.
Tiêu Chinh lại cứa một nhát dao. Trên mặt Đường Sở Vi xuất hiện thêm một vết thương. Cô cảm thấy gò má đau rát, hơn nữa rõ ràng nhận thấy máu chảy xuống cổ.
Tiêu Chinh quát: “Người cô cứu rốt cuộc là ai?
Có phải cậu ta đã tìm cô không?”
Đường Sở Vi ngây người. Cô thật sự không biết, không biết mười năm trước mình đã cứu ai.
Cô khóc lã chã: “Hu hu, tôi thật sự không biết, lúc đó tôi không biết nơi đó là nhà họ Giang, sau này tôi mới biết được. Tôi cũng không biết đã cứu ai, kéo anh ta ra khỏi hỏa hoạn thì mặt anh ta đã bị đốt cháy, sau đó anh ta nhảy xuống sông, bị nước cuốn đi,tôi không biết anh ta là.ai, cũng chưa từng trở về tìm tôi. Tướng quân Tiêu, tôi nói thật mà, ông tha cho tôi đi, hu hu hu..”
Chương 14: Là tôi
Gương mặt trắng nõn của Đường Sở Vi xuất hiện hai vết thương đẫm máu, chảy xuống đến cổ. Cô rơi nước mắt lã chã, hòa quyện với máu trên mặt, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đối mặt với tướng quân Tiêu Chinh, cô-chỉ cảm thấy tuyệt vọng bất lực. Cô hận, hận năm đó mình nghe thấy tiếng kêu cứu trong biển lửa, tại sao lại xông vào?
Cứu được một người, cô lại bị bỏng, chịu tủi nhục mười năm, trở thành trò cười cho bạn học. Những người bạn trước kia thân thiết với cô đều không thèm quan tâm cô. Bạn cùng lớp thấy cô đều tránh xa như tránh ôn dịch. Cô bị người nhà ghét bỏ, thậm chí ba mẹ ruột cũng xua đuổi mình. Sau khi thương thế hồi phục, cô cảm thấy mười năm chịu khổ trước đó đều đáng giá, nhưng bây giờ cô lại chìm vào tuyệt vọng.
“Tướng quân Tiêu, van ông, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, đều do Đường Sở Vi”
“Đầu tại Đường Sở Vi, ông tính sổ với Đường Sở Vi đi, van ông tha cho chúng tôi.”
Đường Sở Vi tuyệt vọng thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Tiêu Chinh, nghe tiếng van nài của người nhà họ Đường. Những người này vì mạng sống là đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
“Cô không nói hả?” Tiêu Chỉnh lạnh lùng, ngoắc ngón tay. Hai người đàn ông đi tới: “Phó tướng”
“Đưa Đường Sở Vi ra ngoài đấu giá. Tôi muốn cho cả thành phố Tử Đằng này biết đắc tội nhà họ Tiêu sẽ có kết cục gì. Xử lý nhà họ Đường rồi lại đối phó với Diệp Hình”
“Vâng!”
Hai người đi tới, cởi trói cho Đường Sở Vi, kéo.
tóc cô như lôi một con chó rời khỏi phòng. Đường Sở Vi chỉ mặc một bộ váy mỏng, làn da bị trây xước đau rát. Cô lớn tiếng kêu cứu, van xin, nhưng bất kể gọi thế nào cũng không ích.
Trên tầng cao nhất khách sạn Tử Đằng, tiệc đấu giá đang được tiến hành. Lần này nhà họ Tiêu chỉ lấy ra ñhững thứ không đáng tiền, nhưng giá lại rất cao, thậm chí cao hơn mấy chục lần.
Người ở đây đều là quyền quý lăn lộn trong thương trường, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhà họ Tiêu bị Diệp Hình làm cho phá sản, lần này Tiêu Chinh trở về là để gom góp tài chính, muốn làm lại từ đầu. Đám quyền quý đều hết cách rồi, Tiêu Chinh là tướng quân Tây Cảnh, quyền thế ngập trời, họ không dám đắc tội. Cho dù biết rõ là hàng giả, nhưng họ vẫn phải mua một hai món, bởi vì họ biết nếu không mua, bị Tiêu Chinh ghi thù thì sau này sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi một món hàng được bán đấu giá xong, một món hàng khác được khiêng lên, đây là bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ hoàn chỉnh. MC gợi cảm xinh đẹp cao giọng nói: “Kế tiếp là bán đấu giá Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá khởi điểm 24 tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 1 tỷ 500 triệu đồng”
Thấy lại là một Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, không ít người ở đây đều hiểu bức tranh mà Đường Sở Vi đụng trúng là giả, nhà họ Tiêu cố ý hãm hại Đường Sở Vi. Bởi vì bên ngoài đều đồn rằng nhà họ Tiêu phá sản là vì lúc Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Diệp Hình đã mở loa ngoài.
Diệp Hình nghe thấy Tiêu Thành nói nên mới làm phá sản.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật sự là vật báu vô giá, 180 triệu đô không hề khoa trương. Nhưng bây giờ nhà họ Tiêu lại lấy một bức giả, còn ngang nhiên ra giá 24 tỷ, rõ ràng là lừa đảo.
“Nhà họ Vương ra giá 30 tỷ mua bức tranh này: “Nhà họ Triệu trả 33 tỷ mua bức tranh này.”
“Nhà họ Chu trả 36 tỷ”
Biết rõ là giả, nhưng vì nịnh bợ phó tướng Tây Cương là Tiêu Chinh nên không ít gia tộc giàu có đều ra giá. Một bức tranh giả không đáng tiền nhanh chóng bị nâng lên đến 36 tỷ đồng, hơn nữa vẫn còn xu thế tăng lên. Cuối cùng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bị một gia tộc mua được bằng giá 63 tỷ.
Ngay khi mọi người đang chờ món đồ đấu giá kế tiếp thì hai quân lính kéo một người phụ nữ đi tới, người này tóc tai bù xù, mặt đầy máu, giày cao gót bị kéo lê rơi mất, đầu gối cũng trầy xước, máu chảy ròng ròng. Thấy cảnh này, người trong hội trường đều hít vào một hơi.
Đường Sở Vi bị lôi lên sân khấu đấu giá, quay mặt về phía mọi người. Bên dưới ngồi mấy chục người. Những người này đều là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng khi thấy Đường Sở Vi máu chảy đầm đìa thì đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
“Cứu tôi…” Thấy không ít người ở đây, Đường Sở Vi vươn tay kêu cứu. Nhưng mấy chục người trong hội trường lại không dám nói một lời, bởi vì bên cạnh Đường Sở Vi là hai quân lính vũ trang đầy đủ. Tiêu Chinh cầm dao găm bước lên sân khấu, kéo tóc Đường Sở Vi nâng lên, khiến mặt cô xuất hiện trước mắt mọi người: “Nhà họ Tiêu mới là gia tộc đứng đầu thành phố Tử Đằng, ai dám đối đầu với nhà họ Tiêu đều phải chết” Nói xong, ông ta lại cầm dao rạch lên mặt Đường Sở Vi.
“ÁI” Đường Sở Vi đau đớn vặn vẹo, cất tiếng kêu thống khổ: “Giết tôi đi, tôi van ông giết tôi đi, đừng tra tấn tôi nữa!” Đường Sở Vi bị tra tấn đến mức tiều tụy, lúc này chỉ muốn chết, được giải thoát sớm một chút, không ngừng van nài Tiêu Chinh giết mình.
Bên ngoài khách sạn, Giang Cung Tuấn và Ngô Huy vẫn chờ ở đây, thấy đã đến giờ mới đeo mặt nạ đã chuẩn bị đi vào khách sạn. Tuy nhiên trước cửa có quân nhân canh gác nên họ không đi cửa chính mà đi từ cửa sau. Giang Cung Tuấn và Ngô Huy đeo mặt nạ, đi lên tầng thượng tiệc đấu giá. Song còn chưa vào hội trường thì anh đã nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Đường Sở Vi.
Trái tim anh chợt ngừng đập sắc mặt trầm xuống, cơn giận bùng nổ. Ngô Huy đi theo sau lưng Giang Cung Tuấn, bỗng nhiên cảm nhận được lệ khí đáng sợ từ trên người anh, ngay cả anh ta cũng hoảng sợ run lên, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Anh ta đã đi theo Giang Cung Tuấn nhiều năm, chỉ từng gặp trường hợp này một lần. Đó là một năm trước, trong trận chiến náo động ở Nam Cương, mấy vạn quân Hắc Long bị hãm hại chết thảm trong tay kẻ địch, khi đó Giang Cung Tuấn đã nổi giận xông vào đại bản doanh của quân địch. Trận chiến ấy máu chảy thành sông, thây cốt như núi, thủ cấp của đại tướng quân địch bị Giang Cung Tuấn mang về.
Trong hội trường, Tiêu Chinh cầm dao găm kề bên cổ Đường Sở Vị, lạnh lùng nói: “Cho cô thêm một cơ hội nữa, kẻ đã cứu cô mười năm trước là ai?”
“Rầm!” Cửa phòng đấu giá bỗng bị đá văng.
“Là tôi!” Một giọng nói tràn ngập phấn nộ và sát khí vang lên.
Chương 15: Cơn thịnh nộ của Hắc Long
“Là tôi”
Chỉ có hai chữ ngắn ngủi lại như sấm rền vang vọng bên tai người trong hôi trường, khiến đầu óc họ ù đi, hoang mang lo sợ. Ngay cả Tiêu Chinh trên sân khấu cũng sửng sốt: Ông ta là phó tướng thân kinh bách chiến của Tây Cương, cùng Tiêu Dao Vương nam chỉnh bắc chiến, nhưng cũng ngây người vì tiếng rống của Giang Cung Tuấn, không kịp phản ứng. Chờ đến khi tỉnh táo lại, ông ta thấy một người đàn ông bước tới.
Người này đeo mặt nạ quỷ màu đen, khí chất lạnh buốt, khiến nhiệt độ trong hội trường như giảm xuống mấy độ.
“Là anh tai”
“Kẻ mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa!”
Rất nhiều quyền quý trong hội trường đều tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Cung Tuấn bước tới. Nửa tháng trước, cảnh tượng tay Tiêu Bằng bị bẻ gấy, đầu Tiêu Bối Hoa bị cắt xuống, thân thể ngã vào vũng máu lại hiện lên trước mắt mọi người.
“Là cậu ư?” Sắc mặt Tiêu Chinh cũng trầm xuống. Trong video theo dõi, ông ta từng thấy người đàn ông mặt quỷ này, chính kẻ này đã giết cha mình.
“Dư nghiệt nhà họ Giang?” Tiêu Chinh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang đi tới. Mặc dù ông ta là phó tướng của Tây Cương, thân kinh bách chiến, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí ngút trời từ người này.
Giang Cung Tuấn đeo mặt nạ quỷ, để lộ đôi mắt đỏ như máu. Ngô Huy đi theo sau lưng anh thấy Đường Sở Vi hấp hối trên sân khấu, mặt đầy máu thì cũng hoảng hốt. Anh ta biết nơi này sẽ máu chảy thành sông. Anh ta đi theo Giang Cung Tuấn đã nhiều năm nên biết rõ tính cách của Giang Cung Tuấn. Người Giang Cung Tuấn quan tâm nhất là các anh em đã vào sinh ra tử với mình, ngoài ra chính là ân nhân cứu mạng đã lôi mình ra từ biển lửa. Vì Đường Sở Vi, anh đã từ bỏ vinh quang tối cao. Nếu anh không bở lỡ giữa chừng thì tương lai anh chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu trong năm vị đại tướng. Vậy mà bây giờ Tiêu Chinh dám đối xử với Đường Sở Vi như vậy. Rồng có vảy ngược, đụng vào phải chết.
Vảy ngược của Giang Cung Tuấn chính là Đường Sở Vi. Tiêu Chinh phải chết, không ai có thể cứu được ông ta. Dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây mà dám can ngăn thì ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải chết.
Hội trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, Giang Cung Tuấn đối diện với Tiêu Chinh. Dưới khí thế đáng sợ, phó tướng thân kinh bách chiến như Tiêu Chinh lại hơi kinh hãi, bất giác trán đổ mồ hôi. Giang Cung Tuấn đặt tay ra sau eo, lấy một sợi dây thép nhỏ xíu. Anh cầm dây thép được tạo ra từ ngân châm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người từng bước đi lên sân khấu.
“Bộp, bộp, bộp.” Tiếng giày da tiếp xúc với mặt đất rất có tiết tấu. Mỗi.khianh-đi một bước thì trái tim của người trong hội trường đều run lên. Đến cuối cùng, giống như động đất, ngay cả bàn ghế cũng khẽ rung.
“Hắc… Hắc…” Tiêu Chinh thấy dây thép bằng ngân châm trong tay Giang Cung Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Ông ta nhớ tới một người, chỉ có một người dùng vũ khí là dây thép bằng kim châm trên thế gian này.
Vụt! Giang Cung Tuấn ra tay, dây thép bỗng tách ra, biến thành từng cây kim bắn ra, ghim vào ấn đường của Tiêu Chinh một cách chuẩn xác.
Sau đó kim châm lại bay về, tụ tập thành một sợi dây thép nhỏ xíu, còn dính chút vết máu.
Tiêu Chinh chỉ nói một chữ “Hắc”, tới chết vẫn không thể nói rõ hai chữ. Nhưng ngay khi tử vong, ông ta hối hận. Ông ta từng xem dây thép của Giang Cung Tuấn, nhưng khoảng cách camera quá xa nên không thể thấy rõ. Nếu thấy rõ thì dù cho ông ta thêm mười lá gan cũng không dám kiếm chuyện với Đường Sở Vi! Đây chính là Hắc Long nổi tiếng khắp Nam Cương, một trong năm vị đại tướng, ngang hàng với thủ trưởng của mình.
Nhưng ông ta biết mười Tiêu Dao Vương cộng lại cũng đánh được một Hắc Long.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tiêu Chinh chậm rãi ngã xuống, không phát ra một tiếng kêu. Đường Sở Vi nằm trên sân khấu đấu giá, hoảng hốt thấy mặt nạ quỷ. Chủ nhân của mặt nạ quỷ bước đến gần cô, cô muốn nhìn rõ ràng tấm mặt nạ đó, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cuối cùng cô ngất xỉu. Trước khi ngất đi, cô nghe cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ ôm mình.
“Quân Tây Cương không tha một mạng, đừng đụng vào người nhà họ Tiêu. Tôi muốn khiến chúng biết cái gì là tuyệt vọng, muốn chúng chết dần chết mòn” Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi hôn mê bước ra hội trường, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp hội trường.
Binh lính được võ trang đứng hai bên sân khấu thấy phó tướng ngã vào vũng máu, đều hoảng sợ run rẩy. Ngô Huy nhận được mệnh lệnh của Giang Cung Tuấn, lập tức tiến lên, áo gió tung bay, đặt tay bên hông cầm một thanh phi đao. Phi đao bay ra vùn vụt, hai chiến sĩ Tây Cương ngã vào vũng máu.
Ngô Huy rời đi, tất cả quân nhân Tây Cương trong hội trường đều gục ngã trên mặt đất, thậm chí không thể đánh trả. Hội trường rộng lớn trở nên tĩnh mịch. Đám quyền quý đều ngồi xổm xuống ôm đầu, không dám nhúc nhích. Khoảng mười mấy phút sau mới có người to gan đứng dậy, thấy Tiêu Chỉnh ngã vào vũng máu cùng đám quân Tây Cương đều đã chết, mới hít vào một hơi.
Người nhà họ Tiêu sợ hãi không nói nên lời.
Câu nói “Đừng giết người nhà họ Tiêu, tôi muốn họ biết cái gì là tuyệt vọng, chết dần chết mòn”
vẫn vang vọng trong đầu họ. Có người tỉnh táo lại, lập tức gọi cảnh sát. Không lâu sau đã có cảnh sát chạy tới, phát hiện người nhà họ Đường bị nhốt lại thì thả họ ra, sau đó phong tỏa hiện trường, thẩm vấn ghi chép.
Chương 16: Thua thiệt quá nhiều
Thành phố Tử Đằng là kinh đô dược liệu. Hầu hết 80% dược liệu cổ truyền trên toàn thế giới đều được sản xuất ở nơi này. Có tập đoàn y dược niêm yết hàng trăm tỷ đô; cũng có mấy chục ngàn xưởng gia.công dược liệu lớn lớn nhỏ nhỏ. Nơi này phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy phòng khám cổ truyền.
Phố Cửu long là một khu phố tam giáo cửu lưu tụ tập, rất hỗn loạn, quán đồ cổ, Karaoke, quán bar, tiệm massage, thứ gì cũng có. Đầu con phố Cửu Long có một phòng khám tên là “Phòng khám Trần Tục”, đây là nơi đặt chân của Ngô Huy.
Giang Cung Tuấn là thần y, Ngô Huy đi theo anh nhiều năm nên cũng biết chút y thuật, khám bệnh cảm cúm bị thương gì đó không thành vấn đề.
Phòng khám Trần Tục, trên bàn phẫu thuật nhỏ, Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi mặt chảy đầy máu, đầu gối tróc da, thịt dính đầy tro bụi.
Đường Sở Vi đã bị tra tấn rất thê thảm, cô vô cùng mệt mỏi, mất máu quá nhiều nên ngất xỉu. Sắc mặt Giang Cung Tuấn tối tăm đến đáng sợ.
Anh vuốt ve gương mặt Đường Sở Vi, gương mặt cương nghị có chút áy náy, vành mắt thấm ướt. Anh-từng hứa.sẽ không để Đường Sở Vi chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng anh lại không làm được. Anh đã thua thiệt Đường Sở Vi quá nhiều, cả đời cũng không thể bù đắp. Anh không dám nghĩ nếu mình đến muộn một bước thì Đường Sở Vi sẽ ra nông nỗi nào. Mặc dù giết chết Tiêu Chinh cũng không thể xóa bỏ mối hận trong lòng anh. Những tủi nhục mà Sở Vi đã chịu đựng, anh sẽ cho nhà họ Tiêu trả lại gấp trăm ngàn lần.
Anh lấy hòm thuốc, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương cho Đường Sở Vi.
“Tướng quân Tiêu, thật sự không phải tôi, van ông tha cho tôi đi..”
Giang Cung Tuấn chạm nhẹ vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức hoảng hốt kêu lên, thân thể run lẩy bẩy. Dáng vẻ của cô như lưỡi dao ghim vào tim Giang Cung Tuấn. Anh nghẹn ngào suýt nữa bật khóc. Giang Cung Tuấn nhanh chóng cầm kim châm cắm lên người Đường Sở Vi để cô bình tĩnh lại, làm tê vết thương giảm đau cho cô.
Lúc này Đường Sở Vi mới an tường nhắm mắt.
Giang Cung Tuấn cẩn thận xử lý vết thương, bắt đầu bào chế thuốc rồi đắp thuốc, băng bó cho cô. Ngô Huy đã về, nhưng anh ta chỉ đứng một bên chứ không quấy rầy. Giang Cung Tuấn xử lý vết thương trên mặt và vết trầy trên đùi Đường Sở Vi xong rồi bế cô lên, đi vào buồng trong, đặt cô lên giường đắp chăn cho cô, năm chặt bàn tay cô.
Anh cứ thế nắm tay Đường Sở Vị, làm bạn bên cạnh cô, Ngô Huy canh chừng ở cửa không rời bước.
Đêm nay chắc chắn là một trận động đất đối với thành phố Tử Đằng. Để vùng dậy, nhà họ Tiêu đã bày ra một cái bây, lợi dụng hàng rẻ tiền bán với giá trên trời, gom được một khoản tài chính kếch xù. Tiêu Chinh thậm chí còn trả thù nhà họ Đường. Chẳng qua không ai ngờ người mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa lại hiện thân, giết chết Tiêu Chinh trong hội trường. Cảnh sát đã bắt tay điều tra, nhưng vì thân phận của Tiêu Chinh đặc thù nên ngành liên quan cũng nhúng tay, không công bố chuyện kế tiếp.
Bóng đêm lặng lẽ đi qua. Mặt trời dâng lên chiếu sáng mặt đất tối om, người dân lần lượt rời giường, vệ sinh mặt mũi, bắt đầu một ngày mới.
Buổi sáng, trong văn phòng chủ tịch ở cao ốc Vạn Quân.
“Chủ tịch Diệp, đêm qua xảy ra chuyện lớn!”
Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đứng bên cạnh Diệp Hình, kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ở hội trường đấu giá của nhà họ Tiêu.
“Tiêu Chinh bắt Đường Sở Vi, bắt người nhà họ Đường ư?” Nghe vậy, Diệp Hình thoáng sửng sốt: “Có phải cuối cùng Tiêu Chinh đã chết không?”
“Đúng vậy. Từ tình báo mà tôi nhận được, Tiêu Chinh dự định đối phó với nhà iọ Đường trước rồi lại đối phó với Vạn Quân. Nhưng khi ông ta vừa bắt được Đường Sở Vị, dự định lập uy thì người đàn ông giết Tiêu Bối Hoa đã chạy tới, giết chết Tiêu Chinh”
Diệp Hình phất tay: “Được rồi, cô lui ra đi”
Sau khi thư ký rời đi, Diệp Hình cười khẽ, lẩm bẩm: dám trêu vào Đường Sở Vi, đúng là không biết điều. Phó tướng của Tây Cảnh là cái thá gì?
Tiêu Dao Vương đích thân tới cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt Hắc Long.
Diệp Hình không để ý tới chuyện nhà họ Tiêu, cũng không nhúng tay vào chuyện nhà họ Đường.
Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi nghỉ ngơi một đêm nay đã tỉnh lại. Cô vừa tỉnh lại thì có một bàn tay mạnh mẽ nắm tay cô. Cô cảm thấy thân thể mệt mỏi, muốn đứng dậy, nhưng trên mặt lại đau rát khiến cô kêu lên. Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi nằm ngủ bên giường, tiếng kêu của Đường Sở Vi đánh thức anh, vội vàng kêu lên: “Vợ ơi, em tỉnh rồi hả?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Sở Vi mệt mỏi hỏi: “Cung Tuấn, em đang ở đâu vậy?”
Giang Cung Tuấn đáp: “Em đang ở phòng khám Trần Tục, là phòng khám của bạn anh. Tối qua nhà họ Đường xảy ra chuyện, người trong nhà đều bị bắt, may mà anh thông minh chạy trốn trước. Anh lặng lẽ tiến vào khách sạn Tử Đăng thì thấy em nằm trên hành lang, cho nên mới đưa em đến đây”
Giang Cung Tuấn không muốn cho Đường Sở Vi biết thân phận của mình. Đường Sở Vi chỉ là người bình thường, biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn cho cuộc.sống của cô, anh chỉ muốn Đường Sở Vi được sống vô ưu vô tư lự.
“Xin lỗi, anh không bảo vệ được em” Giang Cung Tuấn áy náy nói.
Đường Sở Vi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, lập tức tủi thân bật khóc.
“Hu hu, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy?”
Đêm qua cô đã trải qua tuyệt vọng, bị tra tấn thê thảm. Thấy gương mặt vô tình của Tiêu Chinh, cô tuyệt vọng bất lực, không ngừng van nài, không ngừng van xin tha thứ, nhưng chỉ liên tiếp bị rạch mặt. Cô sụp đổ bật khóc nức nở.
Giang Cung Tuấn nắm tay cô: “Xin lỗi, là lỗi của em, đáng nhẽ anh nên đi cùng em” Anh cố gắng giải thích, anh có thẹn với Đường Sở Vi.
Không có anh thì Đường Sở Vi sẽ không phải trải qua mọi chuyện.
Đường Sở Vi khóc mệt mỏi, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi. Lúc này Giang Cung Tuấn mới buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh Giang” Ngô Huy canh chừng cả đêm lấy một điếu thuốc đưa qua: “Dựa theo lời dặn của anh, em không cho bất cứ tên lính Tây Cảnh nào.
sống sót, cũng không đụng vào người nhà họ Tiêu. Em đã điều tra rồi, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong tiệc đấu giá là giả, cũng đã thẩm vấn Tiêu Nhàn Nhã. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật đã không còn ở nhà họ Tiêu từ mười năm trước, nó đang ở đâu thì Tiêu Nhàn Nhã không biết, chỉ có Tiêu Chinh đã chết mới biết”
Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là đồ gia truyền của nhà họ Giang, ông nội coi trọng còn hơn cả tính mạng, bất kể nó đang ở đâu;anh cũng phải tìm được nó.
Chẳng qua bây giờ anh không có thời gian. Sở Vi vừa trải qua kiếp nạn, kế tiếp anh phải làm bạn bên cạnh Sở Vi, bù-đắp thiệt thòi cho cô.
Ngô Huy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Năm quân khu của Hồng Bắc, Tử Đằng, Hoa Nam, Hải Vịnh cùng Thuận Thiên sắp sửa sát nhập với nhau. Tiêu Dao Vương rời khỏi Tây Cương, trở thành thống soái năm quần, hôm nay sẽ nhậm chức, buổi sáng mới nhận được văn kiện”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lơ đễnh nói: “Không liên quan gì tới tôi”
“Anh Giang, bàn về công lao thì kiểu gì cũng phải là anh làm thống soái, chỗ nào tới lượt Tiêu Dao Vương!” Ngô Huy bất bình.
Giang Cung Tuấn nâng tay lên: “Được rồi, đừng bận tâm, sát nhập hay không, ai làm thống soái mới đều không liên quan tới tôi”
Chương 17: Đuổi khỏi gia tộc
Giang Cung Tuấn không muốn bị cuốn vào nên nói: “Gửi chút tiền cho tôi đi, tôi mua bữa sáng cho Sở Vi”
Ngô Huy nói: “Để em bắn Zalopay Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng khám, mua một phần cháo bánh bao ở đầu đường cho Đường Sở Vi. Lúc anh trở về, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Trên mặt cô quấn băng gạc, đôi mắt trống rỗng nhìn trân nhà. Giang Cung Tuấn đi tới đặt bữa sáng xuống, khẽ kêu lên: “Vợ ơi”
Đường Sở Vi không đáp lại. Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ nức nở, thân thể run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ: “Em… Em đắc tội Tiêu Chinh, em xong đời rồi, anh đi đi, em không muốn làm liên lụy tới anh”
Giang Cung Tuấn an ủi: “Không sao đâu, sáng nay anh đọc báo thấy Tiêu Chinh đã chết, người nhà họ Đường cũng không có việc gì.
“Cái gì? Chết ư?” Đường Sở Vi cả kinh, khó tin nhìn Giang Cung Tuấn. Tiêu Chinh là tướng quân, sao lại chết?
Giang Cung Tuấn nói: “Trên báo nói hình như ông ta bị người đeo mặt nạ quỷ giết chết, bây giờ cảnh sát đang truy nã tội phạm giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Vi sửng sốt. Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ… Cô nhớ mang máng khi mình tuyệt vọng, bất lực nhất thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, nhưng cô còn chưa nhìn rõ thì đã ngất xỉu.
“Chết… Thật sự chết rồi ư?” Đường Sở Vi hoảng hốt, không thể tin nối Tiêu Chinh quyền lực ngập trời cứ thế chết rồi.
“Ừ, chết rồi. Em ăn chút cháo đi”
Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi lên cho cô ngả vào lòng mình, cầm thìa đút cháo cho cô.
Đường Sở Vi khẽ hé miệng ăn cháo. Cả ngày hôm nay, Đường Sở Vi cứ hoảng hốt, ngủ say trong hỗn loạn, nhưng ngay sau đó sẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hét toáng lên kêu Tiêu Chinh tha cho mình.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi bị một cú shock lớn nên tinh thần gần như sụp đổ, khiến cô bị ám ảnh, cần dần dần thoát khỏi ám ảnh này.
Bên ngoài đều thảo luận chuyện về nhà họ Tiêu, thảo luận về cái chết của Tiêu Chinh. Còn Giang Cung Tuấn thì luôn ở bên Đường Sở Vi.
Ngày thứ nhất, Đường Sở Vi hoảng hốt, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Giang Cung Tuấn, cô dần dần thoát khỏi ám ảnh, từ im lặng biến thành có thể trao đổi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cũng hứa rằng sẽ chữa khỏi cho cô một lần nữa.
Ba ngày sau, Đường Sở Vi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh, nhưng vết thương trên mặt cô còn chưa lành lặn.
“Cung Tuấn, nhiều ngày rồi, em muốn về nhà xem thử, sợ cha mẹ lo lắng”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, kêu Ngô Huy lái chiếc xe thương vụ không có biển số đến nhà họ Đường.
Cửa nhà Đường Sở Vi đóng kín. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đi tới gõ cửa. Một người đàn ông trung niên chạy ra mở cửa, thấy Đường Sở Vi thì vui mừng kéo cô vào nhà: “Sở Vi, con đã về rồi, con không sao chứ?”
“Ba” Đường Sở Vi kêu lên: “Con không sao.”
“Đường Bình, ai vậy?” Tiếng nói chuyện từ buồng trong vang lên, Hà Diệp Mai đi tới, thấy Đường Sở Vị, bà ta lập tức trầm mặt, lạnh giọng sao chổi, mày còn về nhà làm gì?”
“Mẹ”
“Mày đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày!” Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn gương mặt quấn băng gạc của Đường Sở Vi. Vì Đường Sở Vi mà bà ta chịu rất nhiều khổ, may mà Tiêu Chinh đã chết, không thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ xong đời.
Sau khi trở về, Đường Thành Lâm đã giận dữ ra lệnh hủy bỏ chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc của Đường Sở Vi, đuổi Đường Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa tuyên bố từ nay trở đi, nhà họ Đường sẽ không còn Đường Sở Vi.
“Diệp Mai, bà làm gì vậy?” Đường Bình nhíu mày: “Mặc dù ba đã đuổi Sở Vi ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù gì con bé cũng là con gái của chúng ta.”
Hà Diệp Mai chống nạnh, lạnh giọng nói: “Ai dám cãi lời ông cụ? Đừng quên ông còn đang cầm tiền lương của Vĩnh Nhạc, chọc giận ông cụ thì ông sẽ bị đuổi việc. Không có việc làm, ông lấy gì trả tiền mua nhà?” Sau đó bà ta chỉ vào Đường Sở Vi, mắng: “Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày. Tại thứ xui xẻo như mày nên ba mày mới không có địa vị ở nhà họ Đường. Mày nhìn Đường Hiện, nhìn Đường khánh, thậm chí là đời thứ ba của nhà họ Đường mà xem, ai cũng có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần nhận tiền lãi là đã sống sung sướng an nhàn” Hà Diệp Mai càng nói càng tức, trực tiếp đóng sầm cửa phòng.
Đường Sở Vi rơi nước mắt. Cô biết tại mình hèn nhát nên cha mẹ bị mất mặt. Nhưng cô không ngờ cha mẹ lại không cho mình vào nhà.
Cô quỳ xuống đau khổ van xin: “Ba, mẹ, con biết lỗi rồi, mở cửa cho con đi, hu hu hu..”
Giang Cung Tuấn đau lòng muốn đỡ Đường Sở Vi đứng dậy, an ủi cô: “Sở Vi, em đứng dậy trước đi, ngôi nhà này.không về cũng thế”
Đường Sở Vi quỳ xuống không dậy nổi, khóc lóc gõ cửa. Không lâu sau cửa lại mở ra, Hà Diệp Mai ném vali đựng đồ ra ngoài, nổi giận mắng: “Mày cút ngay cho tao! Cút ra khỏi cái nhà này”
Một người đàn ông tầm 25, 26 tuổi bước ra từ trong nhà. Cậu ta ăn mặc bảnh bao, gương mặt tuấn tú, lên tiếng: “Mẹ, mặc dù chị Sở Vi đã bị ông nội hủy bỏ chức chủ tịch điều hành, đuổi khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị vào nhà. Anh rể là quân nhân xuất ngũ, không việc làm không có tiền, mẹ không cho chị vào nhà thì kêu vợ chồng chị đi đâu?”
Người này tên là Đường Tấn, em trai của Đường Sở Vi. Cậu ta cũng đi làm ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không về nhà. Sau khi cưới vợ, cậu ta đã mua nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên cậu ta mới tạm thời về nhà ở.
“Mẹ, con van mẹ; đừng đuổi con đi” Đường Sở Vi quỳ trước mặt Hà Diệp Mai, kéo ống quần bà ta van xin.
“Cút!” Hà Diệp Mai giơ chân đá Đường Sở Vi văng ra, sau đó đóng sâm cửa.
Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi đứng lên, lau nước mắt cho cô, ôm má cô thâm tình nói: “Vợ ơi, anh dẫn em tới Nội Kinh Các, bạn anh còn một khoảng thời gian nữa mới về, chúng ta tạm thời ở lại trong Nội Kinh Các, chờ ba mẹ hết giận rồi lại quay về.”
Nhưng bất kể Giang Cung Tuấn nói gì, Đường Sở Vi cũng không nghe được. Lúc này cô chỉ cảm thấy tủi thân, đồng thời tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình là kẻ ngáng chân khiến ba mẹ không ngóc đầu dậy nổi trước mặt họ hàng.
Cô nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, thương tâm khóc lóc.
“Em vô dụng, emà kẻ thất bại, em hận, hận chính em, tại sao lại nhảy vào hỏa hoạn cứu người. Em hối hận quá!”
Đường Sở Vi có ngày hôm nay đều vì mười năm trước xông vào hỏa hoạn cứu người. Nếu không có chuyện xảy ra từ mười năm trước thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ không như vậy.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đau đớn, lòng tràn đầy áy náy, ôm Đường Sở Vi giải thích: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em”
Chương 18: Hủy bỏ hợp tác
“Tìm ông nội, đúng rồi, đi tìm ông nội!” Bỗng nhiên Đường Sở Vi đang khóc như tìm được phao cứu sinh, kéo Giang Cung Tuấn khóc nói: “Đi tìm ông nội. Trước kia ông nội thương em nhất, chắc chắn ông sẽ không đuổi em đi đâu, đi van xin ông nội đi”
Cô kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, Giang Cung Tuấn đau lòng an ủi: “Em đừng sốt ruột, anh sẽ dẫn em tới nhà họ Đường tìm ông nội ngay bây giờ.”
“Đúng, chúng ta đi thôi”
Đường Sở Vi vừa thoát khỏi cú sốc bị Tiêu Chinh tra tấn, bây giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, tinh thần đã sắp sụp đổ. Cô ngây thơ cho răng đến biệt thự tìm Đường Thành Lâm thì mình sẽ được trở về gia tộc. Nhưng người đuổi cô ra khỏi gia tộc chính là Đường Thành Lâm. Song Giang Cung Tuấn lại không có cách nào khác, chỉ có thể giúp Đường Sở Vi bình ổn cảm xúc rồi hằng nghĩ cách khác. Anh không muốn khiến hy vọng của Đường Sở Vi tan biến, bèn dẫn cô tới biệt thự nhà họ Đường.
Không lâu sau, họ đã đến trước cửa biệt thự.
Đường Sở Vi bấm chuông cửa rồi sốt ruột đi tới đi lui trước cổng. Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là Đường Lăng, con trai của Đường Hiện. Vừa thấy Đường Sở Vi, anh ta lập tức chửi ầm lên: “Đường Sở Vi, sau đồ sao chổi như mày còn chưa chết đi?”
“Bốp!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát. Mẹ của Đường Sở Vi quở trách cô ấy, anh là hậu bối nên không tiện ra tay. Nhưng Đường Lăng thì không được! Cái tát này rất mạnh, mặt Đường Lăng lập tức sưng đỏ, tai như ù đi.
Mấy giây sau anh ta mới tỉnh táo lại, đứng dậy chỉ vào Giang Cung Tuấn hung tợn mắt: “Mày được lắm, dám đánh tao hả? Tao giết chết mày!” Đường Lăng giơ nắm đấm muốn đánh nhau với Giang Cung Tuấn.
“Làm gì hả?” Đường Thành Lâm mặc áo dài, chống gậy đi tới, quát lên: “Chửi âm lên như đàn bà đanh đá vậy hả? Còn ra thể thống gì không?”
Đường Lăng tội nghiệp kể khổ: “Ông nội, thằng này nó đánh cháu, nơi này là nhà họ Đường mà: Đường Sở Vi lập tức quỳ xuống van xin: “Ông nội, đừng đuổi cháu ra khỏi gia tộc”
“Đồ hỗn xược!” Đường Thành Lâm vừa thấy Đường Sở Vi là lại nổi giận. vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong. Ông ta giơ gậy chống muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, quát lên: “Đường Sở Vi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, không còn là người nhà họ Đường nữa. Cút đi, đừng để tôi thấy cô!”
Lời nói của Diệp Thiên Long như sét đánh giữa trời quang, Đường Sở Vi dại ra ngồi trên mặt đất. Giang Cung Tuấn đỡ cô đứng dậy, rời khỏi nơi này. Đường Sở Vi hoang mang lo sợ, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường mới nhìn Giang Cung Tuấn, tủi thân bật,khóc. Cô cảm thấy mình là người xui xẻo nhất thế giới này.
Giang Cung Tuấn ôm cô an ủi: “Em đừng khóc, muốn về nhà họ Đường thì anh sẽ nghĩ cách giúp em. Anh hứa trước khi trời tối, người nhà họ Đường sẽ quỳ xuống van xin em trở về.”
“Em khổ quá..” Đường Sở Vi khóc lóc thảm thiết. Mười năm qua cô bị khinh thường, chịu đủ nhục mạ nhưng không khóc, mọi sự tủi nhục lúc này đều vỡ òa.
Giang Cung Tuấn nháy mắt với Ngô Huy, Ngô Huy lập tức hiểu ý, lái xe chạy tới. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi lên xe, không về Nội Kinh Các mà đến phòng khám Trần Tục ở phố Cửu Long. Đường Sở Vi khóc mệt mỏi nên ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Giang Cung Tuấn ra ngoài, lấy di động gọi cho Diệp Hình.
“Diệp Hình, là tôi đây”
“A, tướng… Cậu Giang!” Nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, Diệp Hình run lên. Mấy ngày năm trước chuyện Tiêu Chinh đã chết bị lan truyền khắp nơi, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ, nhưng Diệp Hình lại biết đó chính là Giang Cung Tuấn, đại tướng Hắc Long của Nam Cương.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vạn Quân với Vĩnh Nhạc hợp tác sao rồi?”
“Cậu Giang, hợp tác rất thuận lợi”
“Ngưng việc hợp tác, nói với nhà họ Đường là Vạn Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Vi, bây giờ Đường Sở Vi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường nên ông sẽ ngừng mọi sự hợp tác với nhà họ Đường.
Còn lời đồn quan hệ của ông với Đường Sở Vi thì tự nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn bên ngoài đồn đãi ầm ï làm ảnh hưởng tới Sở Vi”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay” Diệp Hình hít sâu một hơi, cúp-máy rồi ra lệnh cho người phụ trách tiếp xúc với nhà họ Đường ngừng việc hợp tác.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường. Chủ tịch điều hành đương nhiệm của Vĩnh Nhạc là Đường Hiện hớt hải chạy về nhà, hét lên: “Ba ơi, không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Đường Thành Lâm nâng mí mắt: “Đường Hiện, dù gì con cũng mấy chục tuổi đầu rồi, sao còn lỗ mãng vậy hả? Con như thế thì sao ba yên tâm giao nhà họ Đường cho con? Sao nhà họ Đường có thể chân chính gia nhập vào giới thượng lưu?”
“Ba nói phải. Nhưng ba ơi, tập đoàn Vạn Quân đã hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, Vạn Quân còn nói…
Nghe vậy, Đường Thành Lâm run lên, đứng bật dậy: “Cái gì? Con vừa nói gì?”
Đường Hiện cúi đầu nói lí nhí: “Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, bây giờ đã có mấy chục chiếc xe tải chạy tới trước cổng xưởng gia công của Vĩnh Nhạc đòi trả lại nguyên vật liệu.”
Đường Thành Lâm lập tức ngồi bệt xuống sofa, chảy mồ hôi lạnh. Hợp tác với Vạn Quân là cơ hội tốt nhất để quật khởi của nhà họ Đường, bây giờ Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, chẳng khác nào nhà họ Đường vĩnh viễn mất cơ hội gia nhập giới thượng lưu.
“Vạn Quân còn nói gì nữa? Đừng lề mà, nói mau!” Ông ta tức giận giậm gậy chống.
Đường Hiện nói: “Chủ tịch Diệp Hình nói chỉ hợp tác với Đường Sở Vi chứ không hợp tác với Vĩnh Nhạc không có Đường Sở Vi”
“Vậy thì các con còn đứng ngây ra đấy làm gì?
Mau mời Sở Vi trở về! Nhanh lên!” Đường Thành Lâm cầm gậy chống đập lên người đám Đường Hiện, Đường Lăng.
Người nhà họ Đường đều hoảng hốt chạy đi tìm Đường Sở Vị, gọi điện thoại cho cô.
Trong phố Cửu Long, phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, chống cằm lên chân, hai tay ôm cảng chân, lẳng lặng ngẩn người. Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh chọc cô cười, kể chuyện cười cho cô, nhưng cô lại không nói một lời. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Cô cũng không bắt máy. Giang Cung Tuấn nhìn thì thấy là Đường Hiện gọi tới, lập tức biết có chuyện gì nên cúp máy luôn. Bây giờ người sốt ruột không phải là Đường Sở Vi mà là nhà họ Đường.
“Ai gọi vậy?” Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn cúp máy, đôi mắt sưng húp, vành mắt còn ướt lệ, không còn hoạt bát như trước kia.
“Đường Hiện gọi tới.
“Vâng” Đường Sở Vi đáp lời. Giờ đây trái tim cô đã chết, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.
“Sở Vi, em thật sự muốn trở về nhà họ Đường không? Nhà họ Đường đối xử với em như vậy, không trở về cũng thế” Giang Cung Tuấn hỏi, anh thật sự không muốn Đường Sở Vi về nhà họ Đường.
“Về ư? Em còn có thể về sao?” Đường Sở Vi khẽ lẩm bẩm, lắc đầu mệt mỏi nói: “Vê không được. Em là sao chổi xui xẻo, mang lại tai họa cho nhà họ Đường, đã bị ông nội đuổi đi, ngay cả mẹ cũng không cần em”
Lúc này, di động của Đường Sở Vi vang lên.
Giang Cung Tuấn cầm điện thoại đưa cho cô: “Em nghe không?”
Đường Sở Vi cầm di động. Giọng nói sốt ruột của Đường Hiện vang lên: “Sở Vi, cđháu đang ở đâu? Mau nói cho bác cả, bác sẽ đích thân đón cháu về gia tộc.”
Đường Sở Vi run lên, đôi mắt sáng ngời, vội nói: “Cháu… Cháu đang ở phòng khám Trần Tục trong phố Cửu Long”
Cô kích động đứng dậy, nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, mừng quá mà khóc nói: “Cung Tuấn, bác cả đến đón em, em có thể về nhà rồi!”
Chương 19: Quỳ xuống xin Sở Vi trở về
Thấy Đường Sở Vi vui vẻ, Giang Cung Tuấn cũng vui mừng.
“Cung Tuấn, em có thể về nhà Đường Sở Vi không ngừng hoan hồ, giống như cô bé bị phạt lại được người nhà tha thứ..Giang Cung Tuấn không nhiều lời mà chỉ ôm chặt cô.
Biết địa chỉ của Đường Sở Vi, Đường Hiện lập tức lái xe tới phố Cửu Long. Còn có không ít người đi cùng, bao gồm con trai Đường Lăng, vợ của Đường Lăng là Lý Dung, con gái Đường Mỹ Oanh. Đường Hiện vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành của Vĩnh Nhạc nên ông ta cũng lái một chiếc xe cao cấp, là BMW 7-series, trị giá hơn ba tỷ, Trên xe, Đường Lăng oán giận: “Ông nội làm gì vậy? Sao lại kêu Đường Sở Vi về nhà? Ba, Đường Sở Vi mà về nhà thì chắc chắn ba sẽ phải nhượng chức chủ tịch điều hành, không thể cho Đường Sở Vi về nhà”
Lý Dung cũng nói: “Đúng thế, sao có thể cho Đường Sở Vi làm chủ tịch điều hành chứ! Cô ta mà làm chủ tịch thì sao chúng ta còn vớt tiền ở công ty? Không biết sạo mà Đường Sở Vi lại quen biết với chủ tịch Vạn Quân”
Đường Mỹ Oanh chen mồm: “Bên ngoài đồn đãi Đường Sở Ví là tình nhân của Diệp Hình”
Đường Hiện ngắt lời mọi người: “Được rồi, bớt nói mấy câu đi, đón Đường Sở Vi về nhà ổn định tập đoàn Vạn Quân trước đã, đây chính là đơn hàng 300 triệu, sau khi hoàn thành có thể kiếm được 60 tỷ đấy”
Không lâu sau, chiếc xe đã đỗ trước cửa phòng khám Trần Tục. Mọi người xuống xe. Biết Đường Hiện đích thân đến đón mình, Đường Sở Vi vô cùng vui mừng, đứng chờ ngoài cửa từ trước.
Thấy xe của Đường Hiện, cô kích động kéo tay Giang Cung Tuấn: “Đúng là bác cả. Cung Tuấn, em có thể về nhà rồi!”
“Ừ, có thể về nhà” Giang Cung Tuấn nở nụ cười. Thấy Đường Sở Vĩ vui vẻ, anh cũng vui lây.
Đường Hiện xuống xe; nở nụ cười xán lạn: “Sở Vi, ba kêu bác tới đón cháu về”
Thấy Đường Sở Vi, người nhà họ Đường đều làm lơ. Chính là con sao chổi này hại nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, may mà ông trời có mắt, không thì nhà họ Đường sẽ thật sự xong đời.
Đường Lăng vênh váo nói: “Đường Sở Vi, ba tôi đã nói rất nhiều lời hay trước mặt ông nội để cho cô về nhà đấy, còn không mau quỳ xuống cảm ơn ba tôi đi.”
“Cảm ơn bác cả đã nói giúp cháu.” Đường Sở Vi nói rồi muốn quỳ xuống, nhưng Giang Cung Tuấn lại kéo cô lên.
“Cung Tuấn, anh làm gì vậy?” Đường Sở Vi bất mãn.
Thấy vậy, Đường Lăng cũng nổi giận, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, thấy gia chủ tương lai của nhà họ Đường mà sao mày còn chưa quỳ xuống? Còn có gia quy không hả?”
“Quỳ ư?” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Ông ta mà xứng à? Gì mà nói lời hay chứ, nếu không phải tập đoàn Vạn Quân hủy hợp tác với nhà họ Đường thì các cậu có đến tìm đo không?
Nói với Đường Thành Lâm, Sở Vi sẽ không quay về nhà họ Đường.
Đường Sở Vi đang muốn chỉ trích Giang Cung Tuấn thì bỗng khựng lại, hỏi: “Cung Tuấn, thế là thế nào? Sao lại nói Vạn Quân hủy hợp tác với nhà họ Đường?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh mới xem tin tức, Diệp Hình tổn chức buổi họp báo tuyên bố hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Diệp Hình nói Vạn Quân chỉ hợp tác với nhà họ Đường có Đường Sở Vi. Nhà họ:Đường đã đuổi em đi nên đương nhiên Vạn Quân sẽ không hợp tác với họ nữa. Nhà họ Đường mới hoảng sợ đến đón em về”
Biết rõ mọi chuyện, Đường Sở Vi lập tức tủi thân. Cô còn tưởng ông nội thật lòng yêu mình, không ngờ lại là vì lý do này. Cô tủi thân sắp khóc.
Giang Cung Tuấn kéo cô đi vào phòng khám.
Thấy vậy, Đường Hiện hoảng sợ, vội nói: “Sở Vi, cháu không thể không về, ba đã già rồi, không thể bị giày vò nữa. Chẳng lẽ cháu muốn ba đích thân đến đón cháu mới chịu về sao?”
Đường Sở Vi mềm lòng, nghĩ tới ông nội sắp 80 tuổi rồi, cô dừng bước nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn biết Đường Sở Vi quan tâm nhất là cái nhìn của người nhà, bởi vì mười năm qua cô bị khinh thường nên luôn khao khát được người nhà tán thành.
“Sở Vi, em muốn về nhà không?”
Đường Sở Vi khẽ gật đầu: “Có.”
Giang Cung Tuấn nhìn gia đình Đường Hiện, thản nhiên nói: “Sở Vi có thể trở về, nhưng các ông phải quỳ xuống xin Sở Ví trở vẽ.”
“Giang Cung Tuấn..” Đường Lăng lập tức nổi giận, mạch máu nổi lên trên trán: “Mày chỉ là con chó của nhà họ Đường, Sở Vi không nói chuyện, mày ồn ào cái gì?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Không quỳ thì kêu Đường Thành Lâm đích thân tới mời Sở Vi.
Nếu không cô ấy sẽ không quay về”
Đường Sở Vi kéo áo Giang Cung Tuấn, ý kêu anh nói bớt mấy câu, bởi vì đều là người nhà, cô không muốn khiến quan hệ bế tắc.
“Sở Vi, em quá mềm lòng, bây giờ họ đang van em trở về chứ không phải là em muốn về. Em có yêu cầu gì cứ đưa ra, họ đều sẽ đồng ý”
“Đương nhiên rồi. Sự khôn khéo của em đều đi đâu hết rồi? Vạn Quân hủy hợp tác với Vĩnh Nhạc là tổn thất của nhà họ Đường, nhà họ Đường không thể đánh mất em, em máu ngẫm lại xem có yêu cầu gì?”
Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại. Mấy ngày nay cô luôn mơ màng, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, cô mới phản ứng kịp. Mấy năm nay ba cô vẫn bị người nhà khinh thường, không có chút địa vị nào, mặc dù là giám đốc công ty, nhưng lại không có chút cổ phần. Vì chuyện này mà ba mẹ cô đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
€ô suy nghĩ rồi nói: “Trở về cũng được. Bác về anh nói bớt mấy câu, bởi vì đều là người nhà, cô không muốn khiến quan hệ bế tắc.
“Sở Vi, em quá mềm lòng, bây giờ họ đang van em trở về chứ không phải là em muốn về. Em có yêu cầu gì cứ đưa ra, họ đều sẽ đồng ý”
“Đương nhiên rồi. Sự khôn khéo của em đều đi đâu hết rồi? Vạn Quân hủy hợp tác với Vĩnh Nhạc là tổn thất của nhà họ Đường, nhà họ Đường không thể đánh mất em, em mau ngẫm lại xem có yêu cầu gì?”
Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại. Mấy ngày nay cô luôn mơ màng, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, cô mới phản ứng kịp. Mấy năm nay ba cô vẫn bị người nhà khinh thường, không có chút địa vị nào, mặc dù là giám đốc công ty, nhưng lại không có chút cổ phần. Vì chuyện này mà ba mẹ cô đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
€ô suy nghĩ rồi nói: “Trở về cũng được. Bác về nói với ông nội cho ba cháu 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc, cháu sẽ về nhà. Không đồng ý thì cháu sẽ không về. Còn nữa, anh ta phải quỳ xuống” Đường Sở Vi chỉ vào Đường Lăng. Mấy năm nay cô bị Đường Lăng chèn ép rất nhiều lần, không ít lần Đường Lăng kiếm chuyện với ba cô, cho dù là trên bữa tiệc gia tộc thì cũng thường xuyên quở mắng ba.
“Cái gì?” Đường Lăng trợn-tròn mắt.
“Bốp!” Đường Hiện đập lên trán Đường Lăng, cả giận nói: “Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Sở Vil”
“Ba nhầm hả? Kêu con quỳ xuống cho cô ta ư?” Đường Lăng kêu to.
Đường Hiện lại cho một cái tát, đồng thời chớp mắt với anh ta, nhỏ giọng nói: “Quỳ xuống, chẳng lẽ con muốn cho Đường Bình 10% cổ phần?”
Nghe vậy, Đường Lăng lập tức quỳ ngay, khóc than nói: “Sở Vi, trước kia anh sai rồi, anh có lỗi với em, anh hứa sau này sẽ không nói em nữa.
Anh van em về nhà đi, mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông nội, gia chúng ta đoàn tụ sum vầy không được sao?”
Đường Sở Vi còn chưa lên tiếng thì Giang Cung Tuấn đã nói: “Không được, Sở Vi đã nói rồi, đồng ý cho cổ phần thì về, không đồng ý thì không về. Ngô Huy, đóng cửa, hôm nay không kinh doanh” Nói xong anh kéo Đường Sở Vi đi vào phòng khám, Ngô Huy đi tới kéo cửa cuốn xuống.
Trong phòng, Đường Sở Vi lo lắng nói: “Cung Tuấn, ông nội sẽ thật sự cho ba em cổ phần sao?”
Giang Cung Tuấn khẳng định: “Chỉ cần em không quay về thì ông nội sẽ cho. Lần này em không thể mềm lòng”
Đường Sở Vĩ cười vui vẻ: “Vậy thì mẹ sẽ không khinh thường ba nữa, địa vị của ba trong gia tộc sẽ được tăng lên. Cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn ôm má cô nói: “Em cảm ơn anh làm gì, không liên quan gì tới anh, muốn cảm ơn thì cảm ơn Diệp Hình đi”
Đường Sở Vi khó hiểu. ©ô không quen chủ tịch Diệp Hình của Vạn Quân, nhưng tại sao Diệp Hình lại tốt với mình đến thế?
Chương 20: Giấy chuyển nhượng cổ phần
Tại nhà họ Đường; Đường Thành Lâm chỉ thấy gia đình Đường Hiện quay về chứ không thấy Đường Sở Vị, lập tức trầm mặt quát lên: “Sở Vi đâu? Sao không dân Sở Vi:trở về?”
Đường Mỹ Oanh đi tới đỡ Đường Thành Lâm: “Ông nội đừng giận, nghe cháu nói đã. Đường Sở Vi rất quá đáng, bắt người nhà bọn cháu quỳ xuông, bọn cháu đã quỳ rồi mà cô ta vẫn không về, còn kêu ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần tập đoàn, nói ông là ông già chết tiệt bất công, người nhà họ Đường đều có cổ phần mà chỉ có nhà họ không có.”
Đường Thành Lâm tức giận đến tái mặt.
Đường Mỹ Oanh kịp thời nói: “Ông nội, không phải cháu mắng ông đâu, là Đường Sở Vĩ nói thế”
“Tức chết ta!” Đường Thành Lâm thở hổn hển, hung tợn mắng: “Ỷ vào chút quan hệ với Diệp Hình mà thật sự không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt!”
Đường Lăng cũng thêm mắm thêm muối kể lại, nói mình quỳ xuống van xin Đường Sở Vi như thế nào, Đường Sở Vi chửi bới họ ñhư thế nào, mắng Đường Thành Lâm như thế nào. Trên đường về nhà, cả nhà họ đã thương lượng hết rồi, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ về nhà, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ năm giữ quyền lực, họ không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào. Song Đường Sở Vi mà không về thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng nề. Gia đình họ thương lượng cứ nói xấu Đường Sở Vi trước mặt Đường Thành Lâm trước. Lúc trước Đường Sở Vi phạm lỗi khiến nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, lại thêm chuyện này thì dù Đường Sở Vi về nhà thì cũng không thể nắm giữ quyền lực.
Nghe vậy, Đường Thành Lâm suýt nữa ngất xỉu. Ông ta tựa lưng vào sofa thở hổn hển, cầm gậy chống chỉ vào Đường Hiện nói: “Cho, chỉ cần cô ta có thể trở về thì sẽ cho cô ta 10% cổ phần.
Kêu cô ta gọi điện thoại cho Diệp Hình ngay lập tức!”
Mặc dừ Đường Thành Lâm đã giả, những ông ta còn chưa hồ đồ. Chỉ khi nào Đường Sở Vi trở về thì nhà họ Đường mới có thể tiếp tục hợp tác với Vạn Quân, sự nghiệp của nhà họ Đường mới được nâng cao một bước.
Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, lại sao Diệp Hình lại tốt với em như vậy? Em có quen ông ấy đâu? Ban đầu ông ấy đích thân đón em vào Vạn Quân, bây giờ em bị đuổi đi, ông ấy lại vì em mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Anh nói thật cho em đi, có phải là vì anh không?”
Giang Cung Tuấn biết không giấu được bao lâu, bèn cười nói: “Đúng là vì anh”
“Em biết ngay mà, hèn chỉ Diệp Hình lại kính trọng em như thế, thì ra thật sứ là vì anh” Đường Sở Vi tỉnh ngộ.
Giang Cung Tuấn nói: “Anh là trẻ mồ coi, mấy năm trước làm lính từng cứu mạng Diệp Hình.
Ông ta nợ anh ân tình, Vạn Quân hợp tác với Vĩnh Nhạc, lại thêm chuyện hôm nay đều là ân tình Diệp Hình đền đáp, bây giờ đã trả hết rồi”
“Cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì?”
“Đúng rồi, sao anh lại biết y thuật?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, cảm thấy người chồng này thật sự đầy bí ẩn.
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Tử Đằng được gọi là kinh đô dược liệu, hội tụ y học cổ truyên khắp thiên hạ, anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng chính là một thầy thuốc, cho nên anh học với anh ấy một chút.”
“Chỉ một chút thôi á?” Đường Sở Vi liếc xéo.
Cô biết mình bị bỏng toàn thân, ngay cả kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại nhất cũng không thể hồi phục, nhưng lại được Giang Cung Tuấn chữa khỏi trong vòng mười ngày. Cả gương mặt bị rạch nữa, mặc dù còn băng bó, nhưng cô có thể cảm nhận được vết thương của mình đang dần lành lặn.
“Thật sự chỉ có một chút thôi. Người cứu em là cậu ta, cậu ta mới là thần y che giấu sâu” Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy ngồi hút thuốc bên cạnh.
Ngô Huy đứng dậy, xấu hổ cười n ói: “Chào chị dâu, em là Ngô Huy, lớn lên chung viện mồ côi với anh Giang. Sau khi anh ấy đi lính thì em học chút y thuật”
Đường Sở Vi không nghi ngờ. Chẳng qua bây giờ cô vẫn còn hơi lọ lắng mình đòi quá nhiều cổ phần. Doanh nghiệp chính của nhà họ Đường là Vĩnh Nhạc, nhưng ngoài ra còn có không ít sản nghiệp, nhà hàng khách sạn vân vân… Tổng tài sản khoảng chừng hơn một trăm triệu đô la. 10% không phải là số lượng nhỏ, cô sợ ông nội sẽ không cho mình. Bây giờ cô chỉ còn cách chờ đợi.
Không lâu sau, Đường Hiện lại đến phòng khám Trần Tục, lần này chỉ có một mình ông ta, mang theo giấy chuyển nhượng cổ phần tập đoàn.
“Sở Vi, đây là giấy chuyển nhượng do ba đích thân ký tên. Chỉ cần Đường Bình ký tên thì sẽ sở hữu 10% cổ phần doanh nghiệp gia tộc. Bây giờ bác đã mang giấy chuyển nhượng tới cho cháu rồi, có phải cháu nên gọi điện cho Diệp Hình, kêu ông ấy đừng hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc không?”
Đường Sở Vi nhận hợp đồng từ Đường Hiện, xem thật kỹ. Thấy đúng là hợp đồng cổ phần, cô vui vẻ hoan hô: “Cung Tuấn, ông nội thật sự cho em nè, cuối cùng ba em có thể ngẩng đầu lên rồi “Sở Vi, cháu mau gọi điện đi, mấy chục chiếc xe tải chở nguyên vật liệu vị ứ đọng ở Vĩnh Nhạc, chờ giải quyết xong chuyện này rồi về nhà ăn mừng cũng chưa muộn” Đường Hiện đúng lúc lên tiếng.
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, em gọi đi”
“Em… em làm được không?” Đường Sở Vi hơi nhút nhát, chung quy Diệp Hình chỉ nợ ân tình của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nói: “Được mà, em gọi đi”
Lúc này Đường Sở Vi mới lấy di động ra gọi cho Diệp Hình. Diệp Hình không hề chần chờ, lập tức đồng ý tiếp tục hợp tác với Vĩnh Nhạc. Đường Hiện ngồi bên cạnh nghe rõ ràng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tặng mất 10% cổ phần, nhưng chỉ cần tiếp tục hợp tác với Vạn Quân thì tài sản của nhà họ Đường sẽ cảng ngày càng nhiều.
“Sở Vi, mười ngày sau là tiệc mừng thọ tám mươi của ba, cháu nhớ đến dự. Bác cả về trước đây” Đường Hiện để lại một câu rồi lái xe rời đi.
“Cung Tuấn, chúng ta mau về nhà báo cho ba biết tin tốt lành này thôi” Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy cô vui vẻ như vậy, Giang Cung Tuấn rất thỏa mãn.
Anh và Đường Sở Vi cùng về nhà, cửa nhà đóng kín. Đường Sở Vi cầm hợp đồng, khẩn trương gõ cửa. Không lâu sau, một cô gái hai mươi mấy tuổi ăn mặc khêu gợi, mang dép lê mở cửa phòng. Trông cô ta có chút nhan sắc, chính là Ngô Mịch, vợ Đường Tấn. Ngô Mịch chán ghét nói: “Chị còn về đây làm gì? Ba mẹ không muốn thấy chị, cút đi!” Nói xong, cô ta đóng sầm cửa lại.
Giọng nói của Đường Tấn vang lên từ buồng trong: “Ai vậy?”
Ngô Mịch đáp: “Một con sao chổi xui xẻo”
Nghe vậy, Đường Tấn biết ngay là Đường Sở Vi đã về. Cậu ta mở cửa phòng nhìn Đường Sở Vi mắt ngấn lệ ôm tờ giấy đứng ngoài cửa, kéo cô vào nhà nói: “Chị mau vào đi, ba mẹ ra ngoài rồi”
Ngô Mịch nhanh chân chặn trước mặt Đường Tấn, lạnh lùng nói: “Đường Tấn, anh làm gì vậy hả?
Nếu mẹ biết anh cho con sao chổi này vào nhà thì tiền mua xe của anh sẽ không còn đâu.”
Lần này Đường Tấn về nhà, thứ nhất là vì nhà họ Đường xảy ra chuyện, cậu ta về làm bạn với cha mẹ. Thứ hai là cậu ta biết Hà Diệp Mai có hơn 6 tỷ trong tay, vừa lúc cậu ta muốn thay xe mới nên mới xin xỏ Hà Diệp Mai mua xe cho mình. Đó chính là số tiền mà đám con nhà giàu cho Giang Cung Tuấn làm tiền chia tay lúc đến đón Đường Sở Vĩ tan tầm.
“Đồ xui xẻo, mày về nhà làm gì?” Lúc này, một người phụ-nữ trung niên dắt một con chó gâu đần đi vào nhà. Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn Đường Sở Vi.
“Mẹ”
“Đừng kêu tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày!”
Đường Sở Vi mắt ngấn lệ, nhưng cô không khóc mà đưa hợp đồng cho bà ta: “Ông nội đã cho con về nhà, còn cho con hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần ký tên vào hợp đồng này thì sẽ có được 10% cổ phần nhà họ Đường, con mang về cho ba”