Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 416: Hủy diệt toàn bộ chứng cứ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm!” Âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên.
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển, như thể tận thế ập đến.
Giang Cung Tuấn ôm Y Đình Thi, nhún người nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi đó, một cái nhảy xa đến mười mấy mét. Những người khác cũng đi theo. Bọn họ đều là cường giả, thân thủ đều không tệ, một cái nhảy có thể xa đến mấy mét.
Sau khi bọn họ rời đi, lối vào căn cứ cũng phát nổ, rất nhiều tia lửa phun ra ngoài. Bên trong căn cứ không ngừng nổ tung. Vụ nổ rất dữ dội, cả ngọn núi đều sắp sụp đổ.
Cuối cùng ngọn núi này cũng hoàn toàn sụp xuống.
Cách đấy nghìn mét, mấy người đứng ở trên một sườn núi, nhìn vê dãy núi đang sập ở phía trước.
Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt nặng nê: “Xem ra sở nghiên cứu ngầm này vẫn còn lối ra khác, Thiên Tử được người cứu đi, khởi động hệ thống tự nổ, cho nổ tung căn cứ nghiên cứu ngâm này để hủy diệt toàn bộ chứng cứ. Bây giờ chỉ dựa vào dữ liệu nghiên cứu trong tay tôi, muốn khiến Thiên Tử vấp ngã khó như lên trời, một khi tôi kháng án, e rằng sẽ bị trả đũa”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Độc Bộ Vân nhìn anh.
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Lần này là cơ hội tốt nhất để giết chết ông ta, nhưng lại để ông ta chạy mất, đây cũng tính như là một cuộc đọ sức thật sự, một khi ông ta lấy lại bình tĩnh, chắc chắn sẽ bắt đầu báo thù tôi.”
Trong lòng anh cũng lo lắng. Một cơ hội tuyệt vời như vậy lại để Thiên Tử chạy thoát. Một khi gã ta sống sót trở vê thủ đô, anh muốn giết gã ta sẽ khó như lên trời. Bởi vì anh không có khả năng xông tới thủ đô để giết gã ta. Nếu làm như vậy, anh sẽ bị truy nã, sau này khó có thể đi lại nửa bước ở trong nước.
Mấy người vẫn chưa rời đi, mà đợi ở nơi đó, chờ Tiêu Dao Vương tới.
Ở một ngọn núi khác, trên một con đường, một chiếc Sedan màu đen đang chạy như bay.
Người lái xe là tiến sĩ C. Thiên Tử ngồi ở ghế phụ lại đang hấp hối.
Gã ta đã trúng ngân châm của Giang Cung Tuấn, cây ngân châm này đâm xuyên qua ngực của gã ta, nhưng gã ta lại vẫn chưa chết. Bởi vì tiến sĩ C vốn chính là một tiến sĩ y học, hơn nữa còn là một người nuôi cổ trùng, thủ đoạn của ông ta cực kỳ đáng sợ, tạm thời có thể giữ lại mạng cho Thiên Tử. Nhưng gã ta nhất định phải được đưa tới bệnh viện nhanh chóng, bằng không gã ta vẫn sẽ chết.
“Đáng chết”
Thiên Tử ngồi ở ghế lái phụ, duỗi tay ôm ngực, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn, chửi rủa một cách hung tợn: “Thằng nhãi Giang Cung Tuấn này, lại là trò của cậu ta, lần này không thể giết chết cậu ta, sau này muốn giết cậu ta sẽ rất khó.”
“Được rồi, đừng oán giận nữa” Tiến sĩ C nói: “Bây giờ cậu vẫn nên nghĩ xem nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào đi, Giang Cung Tuấn có thể phái người lẻn vào căn cứ trộm dữ liệu nghiên cứu, có thể phái người điều tra ra được vị trí của Các căn cứ trong nước, vậy cậu ta chắc chăn đã biết kế hoạch của cậu, tiếp theo đây cậu ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
Sắc mặt của Thiên Tử u ám, đáp: “Bây giờ chỉ có từ bỏ tất cả, cho nổ tung toàn bộ căn cứ, hủy diệt toàn bộ chứng cứ, sau đó lại xây dựng lại căn cứ nghiên cứu ở nước ngoài mà thôi”
Gã ta lôi điện thoại ra, nhập một dãy số, rồi dặn dò: “Sao lưu dữ liệu, nhanh chóng rút lui, sau đó khởi động hệ thống tự hủy, cho nổ tung toàn bộ căn cứ nghiên cứu.
ra lệnh “Truyền lệnh xuống, toàn bộ năm quân khu đều xuất binh, phong tỏa năm tỉnh, phát hiện ra nghi phạm thì bất lại”
Sau đó, Giang Cung Tuấn ngồi trên trực thăng của Tiêu Dao Vương để trở về thành phố Tử Đảng, tới quân khu Tử Đăng.
Y Đình Thi được đưa vào trong bệnh viện quân khu Mà Giang Cung Tuấn cũng ở lại, bắt đầu sử dụng máy tính, để phác họa lại chân dung của tiến sĩ C.
Anh nhìn hình ảnh được phác họa ra, gật đầu nói: “Có hơi giống rồi đấy, lông mày thô hơn một chút là ổn”
Tiêu Dao Vương lập tức phân phó: “Phát lệnh truy nã bắt người này lại.”
Sau khi dặn dò, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu Giang, đây chính là bắt Thiên Tử, cho dù ông ta đã xây một căn cứ nghiên cứu, và tạo ra một vài quái vật sinh hóa, nhưng dù sao ông ta cũng là người đứng đầu năm tướng”
“Tôi biết rồi” Giang Cung Tuấn đáp: “Cho nên, không thể để ông ta sống sót rời khỏi đây, cứ ra sức bắt, bắt được rồi thì tôi sẽ tới giải quyết, nếu để ông ta chạy, vậy mới là phiền phức thật sự”
Anh cũng biết, thả Thiên Tử trở về thì hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên Thiên Tử nhất định phải chết.
Tối nay, anh không rời đi mà đợi ở quân khu.
Quân khu năm tỉnh xuất binh phong tỏa năm tỉnh, bät đầu từ sở nghiên cứu, mở rộng tìm kiếm trên diện rộng. Nhưng tiến sĩ C và Thiên Tử giống như chui xuống dưới đất, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Một đêm qua đi, vẫn chưa tìm thấy hai người họ.
Ở phía chân trời xuất hiện ánh bình minh Giang Cung Tuấn đứng ở cửa sổ, nhìn sắc trời dần dần sáng, nhưng vẫn chưa có tin tức truyền về. Anh biết Thiên Tử và tiến sĩ C đã chạy thoát rồi. Bây giờ chỉ sợ đã trở về thủ đô Phía sau truyền tới tiếng bước chân. Anh quay người lại nhìn.
Tiêu Dao Vương bước tới, nói: “Chưa bắt được người, không biết đã sử dụng con đường nào để chạy trốn rồi”
“Ừm” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, đáp: “Một đêm trôi qua, chắc hẳn bọn họ đã chạy thoát rồi, bây giờ chỉ sợ đã về thủ đô, ông cho rút quân đi”
Tiêu Dao Vương nói: “Vừa truyền tin tới, đêm qua có rất nhiều ngọn núi ở khắp các nơi trong nước phát ra tiếng nổ. Việc này đã gây ra một trận sục sôi trên mạng, có thể đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Giang Cung Tuấn đáp: “Chắc hẳn là Thiên Tử bắt đầu tiêu hủy chứng cứ. Những khu vực phát nổ đều là căn cứ nghiên cứu, không ngờ ông ta lại quả quyết như vậy, sắp xếp nhiều năm như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ.”
Tiêu Dao Vương hỏi: “Tiếp theo cậu tính làm thế nào?”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu. Căn cứ nghiên cứu bị hủy rồi, toàn bộ đều không tồn tại, chỉ dựa vào dữ liệu nghiên cứu trong tay anh, hoàn toàn không đủ để buộc tội Thiên Tử. Hiện giờ Thiên Tử lại phá hủy toàn bộ căn cứ nghiên cứu, anh cũng không biết nên làm thế nào.
“Đi bước nào hay bước nấy”
Anh nhẹ giọng bảo: “Lần này xem như có thu hoạch, ít nhất cũng phá hỏng được sắp xếp của ông ta, tiếp theo đây ông ta chắc chắn sẽ có hành động, chỉ cần theo dõi ông ta là được.”
Tiêu Dao Vương nói: “Đình Thi đã tỉnh lại rồi”
“Ừm, tôi đi thăm cô ấy” Giang Cung Tuấn xoay người đi vê phía bệnh viện U quân khu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm!” Âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên.
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển, như thể tận thế ập đến.
Giang Cung Tuấn ôm Y Đình Thi, nhún người nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi đó, một cái nhảy xa đến mười mấy mét. Những người khác cũng đi theo. Bọn họ đều là cường giả, thân thủ đều không tệ, một cái nhảy có thể xa đến mấy mét.
Sau khi bọn họ rời đi, lối vào căn cứ cũng phát nổ, rất nhiều tia lửa phun ra ngoài. Bên trong căn cứ không ngừng nổ tung. Vụ nổ rất dữ dội, cả ngọn núi đều sắp sụp đổ.
Cuối cùng ngọn núi này cũng hoàn toàn sụp xuống.
Cách đấy nghìn mét, mấy người đứng ở trên một sườn núi, nhìn vê dãy núi đang sập ở phía trước.
Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt nặng nê: “Xem ra sở nghiên cứu ngầm này vẫn còn lối ra khác, Thiên Tử được người cứu đi, khởi động hệ thống tự nổ, cho nổ tung căn cứ nghiên cứu ngâm này để hủy diệt toàn bộ chứng cứ. Bây giờ chỉ dựa vào dữ liệu nghiên cứu trong tay tôi, muốn khiến Thiên Tử vấp ngã khó như lên trời, một khi tôi kháng án, e rằng sẽ bị trả đũa”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Độc Bộ Vân nhìn anh.
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Lần này là cơ hội tốt nhất để giết chết ông ta, nhưng lại để ông ta chạy mất, đây cũng tính như là một cuộc đọ sức thật sự, một khi ông ta lấy lại bình tĩnh, chắc chắn sẽ bắt đầu báo thù tôi.”
Trong lòng anh cũng lo lắng. Một cơ hội tuyệt vời như vậy lại để Thiên Tử chạy thoát. Một khi gã ta sống sót trở vê thủ đô, anh muốn giết gã ta sẽ khó như lên trời. Bởi vì anh không có khả năng xông tới thủ đô để giết gã ta. Nếu làm như vậy, anh sẽ bị truy nã, sau này khó có thể đi lại nửa bước ở trong nước.
Mấy người vẫn chưa rời đi, mà đợi ở nơi đó, chờ Tiêu Dao Vương tới.
Ở một ngọn núi khác, trên một con đường, một chiếc Sedan màu đen đang chạy như bay.
Người lái xe là tiến sĩ C. Thiên Tử ngồi ở ghế phụ lại đang hấp hối.
Gã ta đã trúng ngân châm của Giang Cung Tuấn, cây ngân châm này đâm xuyên qua ngực của gã ta, nhưng gã ta lại vẫn chưa chết. Bởi vì tiến sĩ C vốn chính là một tiến sĩ y học, hơn nữa còn là một người nuôi cổ trùng, thủ đoạn của ông ta cực kỳ đáng sợ, tạm thời có thể giữ lại mạng cho Thiên Tử. Nhưng gã ta nhất định phải được đưa tới bệnh viện nhanh chóng, bằng không gã ta vẫn sẽ chết.
“Đáng chết”
Thiên Tử ngồi ở ghế lái phụ, duỗi tay ôm ngực, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn, chửi rủa một cách hung tợn: “Thằng nhãi Giang Cung Tuấn này, lại là trò của cậu ta, lần này không thể giết chết cậu ta, sau này muốn giết cậu ta sẽ rất khó.”
“Được rồi, đừng oán giận nữa” Tiến sĩ C nói: “Bây giờ cậu vẫn nên nghĩ xem nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào đi, Giang Cung Tuấn có thể phái người lẻn vào căn cứ trộm dữ liệu nghiên cứu, có thể phái người điều tra ra được vị trí của Các căn cứ trong nước, vậy cậu ta chắc chăn đã biết kế hoạch của cậu, tiếp theo đây cậu ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
Sắc mặt của Thiên Tử u ám, đáp: “Bây giờ chỉ có từ bỏ tất cả, cho nổ tung toàn bộ căn cứ, hủy diệt toàn bộ chứng cứ, sau đó lại xây dựng lại căn cứ nghiên cứu ở nước ngoài mà thôi”
Gã ta lôi điện thoại ra, nhập một dãy số, rồi dặn dò: “Sao lưu dữ liệu, nhanh chóng rút lui, sau đó khởi động hệ thống tự hủy, cho nổ tung toàn bộ căn cứ nghiên cứu.
ra lệnh “Truyền lệnh xuống, toàn bộ năm quân khu đều xuất binh, phong tỏa năm tỉnh, phát hiện ra nghi phạm thì bất lại”
Sau đó, Giang Cung Tuấn ngồi trên trực thăng của Tiêu Dao Vương để trở về thành phố Tử Đảng, tới quân khu Tử Đăng.
Y Đình Thi được đưa vào trong bệnh viện quân khu Mà Giang Cung Tuấn cũng ở lại, bắt đầu sử dụng máy tính, để phác họa lại chân dung của tiến sĩ C.
Anh nhìn hình ảnh được phác họa ra, gật đầu nói: “Có hơi giống rồi đấy, lông mày thô hơn một chút là ổn”
Tiêu Dao Vương lập tức phân phó: “Phát lệnh truy nã bắt người này lại.”
Sau khi dặn dò, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu Giang, đây chính là bắt Thiên Tử, cho dù ông ta đã xây một căn cứ nghiên cứu, và tạo ra một vài quái vật sinh hóa, nhưng dù sao ông ta cũng là người đứng đầu năm tướng”
“Tôi biết rồi” Giang Cung Tuấn đáp: “Cho nên, không thể để ông ta sống sót rời khỏi đây, cứ ra sức bắt, bắt được rồi thì tôi sẽ tới giải quyết, nếu để ông ta chạy, vậy mới là phiền phức thật sự”
Anh cũng biết, thả Thiên Tử trở về thì hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên Thiên Tử nhất định phải chết.
Tối nay, anh không rời đi mà đợi ở quân khu.
Quân khu năm tỉnh xuất binh phong tỏa năm tỉnh, bät đầu từ sở nghiên cứu, mở rộng tìm kiếm trên diện rộng. Nhưng tiến sĩ C và Thiên Tử giống như chui xuống dưới đất, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Một đêm qua đi, vẫn chưa tìm thấy hai người họ.
Ở phía chân trời xuất hiện ánh bình minh Giang Cung Tuấn đứng ở cửa sổ, nhìn sắc trời dần dần sáng, nhưng vẫn chưa có tin tức truyền về. Anh biết Thiên Tử và tiến sĩ C đã chạy thoát rồi. Bây giờ chỉ sợ đã trở về thủ đô Phía sau truyền tới tiếng bước chân. Anh quay người lại nhìn.
Tiêu Dao Vương bước tới, nói: “Chưa bắt được người, không biết đã sử dụng con đường nào để chạy trốn rồi”
“Ừm” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, đáp: “Một đêm trôi qua, chắc hẳn bọn họ đã chạy thoát rồi, bây giờ chỉ sợ đã về thủ đô, ông cho rút quân đi”
Tiêu Dao Vương nói: “Vừa truyền tin tới, đêm qua có rất nhiều ngọn núi ở khắp các nơi trong nước phát ra tiếng nổ. Việc này đã gây ra một trận sục sôi trên mạng, có thể đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Giang Cung Tuấn đáp: “Chắc hẳn là Thiên Tử bắt đầu tiêu hủy chứng cứ. Những khu vực phát nổ đều là căn cứ nghiên cứu, không ngờ ông ta lại quả quyết như vậy, sắp xếp nhiều năm như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ.”
Tiêu Dao Vương hỏi: “Tiếp theo cậu tính làm thế nào?”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu. Căn cứ nghiên cứu bị hủy rồi, toàn bộ đều không tồn tại, chỉ dựa vào dữ liệu nghiên cứu trong tay anh, hoàn toàn không đủ để buộc tội Thiên Tử. Hiện giờ Thiên Tử lại phá hủy toàn bộ căn cứ nghiên cứu, anh cũng không biết nên làm thế nào.
“Đi bước nào hay bước nấy”
Anh nhẹ giọng bảo: “Lần này xem như có thu hoạch, ít nhất cũng phá hỏng được sắp xếp của ông ta, tiếp theo đây ông ta chắc chắn sẽ có hành động, chỉ cần theo dõi ông ta là được.”
Tiêu Dao Vương nói: “Đình Thi đã tỉnh lại rồi”
“Ừm, tôi đi thăm cô ấy” Giang Cung Tuấn xoay người đi vê phía bệnh viện U quân khu.