Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-334
Chương 334
Biên quan Nam Cương xảy ra chuyện Lúc Giang Vũ Bảo đang an ủi Đường Sở Vị, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Cung Tuấn, khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ vui đùa.
Giang Cung Tuấn đi tới, dùng ta đấm mạnh vào người anh ta.
“A, đau chết tôi”
Giang Vũ Bảo hét lên, ôm chặt lấy chỗ bị đánh.
Đường Sở Vi tức giận, mắng lớn: “Giang Cung Tuấn, tên cặn bã, rốt anh rốt cuộc muốn làm gì, anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh”
“Em tốt nhất nên vì mình, đừng để bị người ta bán đi còn giúp đếm tiền, không phải ai cũng thật lòng tốt với em”
Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, chỉ để lại một câu nhắc nhở, rồi xoay người rời đi.
Anh biết, mình không có một chút vị trí nào trong lòng Đường Sở Vi, nên nói nhiều cũng vô ích.
Sau khi anh rời khỏi, Ginag Vũ Bảo liền đứng lên, vẻ mặt đau đớn, bất mãn nói: “Người này là ai, sao lại bá đạo như vậy?”
Nằm trên giường bệnh, Đường Sở Vi vẻ mặt đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh ấy là chồng trước của tôi”
“Chồng trước, chẳng trách” Vẻ mặt Giang Vũ Bảo như chợt nhận ra.
Bệnh ngoài phòng bệnh.
Giang Cung Tuấn đang ngồi trên mặt chiếc ghế trong hành lang, lấy ra một điếu thuốc đang muôn châm lửa.
“Anh Giang…
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Giang Cung Tuấn, thì Đan Thiến của cảm thấy bất lực, không biết nên an ủi như thế nào.
“Anh à, ở đây không được hút thuốc.”
Một em gái y tá đi đến.
Giang Cung Tuấn đứng lên, xoay người rời đi.
Đan Thiến cũng đuổi theo anh.
Bên ngoài bệnh viện.
Giang Cung Tuấn nhìn Đan Thiến, nói: “Thiển, em cũng đã đi cùng tôi cả ngày rồi, em cũng về nghỉ ngơi đi”
“Anh Giang, anh cứ như vậy, làm sao em có thể yên tâm”
Giang Cung Tuấn cười tự giễu, nói: “Một người đàn ông như tôi, có gì mà không yên tâm chứ, trở về đi, tôi không sao”
Giang Cung Tuấn nói xong, cũng không chú ý đến Đan Thiến nữa, mà xoay người rời đi.
Đan Thiến nhíu mày.
Nhưng, không đuổi theo nữa.
Giang Cung Tuấn về đến Nội Kinh Các.
Nằm trên Sofa.
Lúc này, trong lòng anh vô cùng phức tạp.
Anh luôn lo lắng, không biết tên Giang Vũ Bảo đó muốn giở trò gì.
Anh lấy điện thoại ra, muốn điện cho Hứa Linh: “Hứa Linh, bây giờ Đường Sở Vi đang trong bệnh viện, cô đến thăm cô ấy đi”
Hứa Linh vừa tan ca, đang trên đường về nhà.
Khi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, cô không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay anh đến bệnh viện như thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn cũng nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.
“Đường Sở Vi này có bị ngốc không?” Hứa Linh cũng tức giận mắng lớn.
Giang Cung Tuấn cũng bất lực, nói: “Bây giờ tôi nói gì cô ấy cũng không nghe, cô đi thăm cô ấy đi, khuyên cô ấy phải cẩn thận Giang Vũ Bảo”
“Ừ, bây giờ tôi liền đến bệnh viện”
Giang Cung Tuấn cúp máy.
Anh đứng lên, lấy điếu thuốc trên bàn.
Nhưng càng hút, thì trong lòng càng khó chịu.
Cùng lúc đó, Nam Cương, thành Nam Cương.
Có một chiếc xe khách nước ngoài, đang chạy trên con đường vắng.
Ngồi trên xe, có hơn mười mấy người.
Những người này đến từ các nước khác nhau, họ đến Đại Lan du lịch, mọi người đều buồn ngủ, nhưng hướng dẫn viên đang giới thiệu điểm đến tiếp theo với mọi người.
Đột nhiên, lúc này có một nhóm người không rõ lai lịch xong lên xe, trói tất cả những du khách đến từ các quốc gia khác nhau lại.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Giang Cung Tuấn một mình nằm ngủ, trên sofa ở Nội Kinh Các.
Khi thức dậy, đã là sáng ngày hôm sau.
Anh đứng lên dụi mắt, cầm điện thoại trên bàn xem, phát hiện đã hơn tám giwof sáng, nhưng anh vẫn còn buồn ngủ, liền ngã lên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Anh ngủ chưa được lâu, thì điện thoại reo lên.
Anh lật người đứng dậy, cầm điện thoại lên, mới biết là Ngô Huy điện cho anh.
Nhận điện thoại, anh hỏi: “Ngô Huy, có chuyện gì vậy?”
“Anh Giang, xảy ra chuyện rồi” Giọng nói lo lắng của Ngô Huy truyền qua điện thoại.
“Hả?”
Giang Cung Tuấn ngây người, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Huy lo lắng nó: “Tối hôm qua, có một chiếc xe khách nước ngoài đã bị cướp ở gần Thành Nam Cương, trên xe có rất nhiều nhân viên quan trọng của các nước. Việc này gây náo động lớn, các nước xung quanh Nam Cương muốn Đại Lan chúng ta cho họ một lời giải thích.”
“Việc nhỏ như vậy, cậu cũng làm phiền tôi.”
Giang Cung Tuấn ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ một chút đã”
“Không phải, anh Giang, người đã tìm được rồi, nhưng đều là thi thể. Hiện nay hai mươi tám nước xung quanh Nam Cương đã xuất quân, muốn Đại Lan cho họ lời giải thích, theo tin mới nhất, có hai mươi tám nước, mỗi nước đã điều động ít nhất một trăm ngàn quân, ước tính có khoảng ba triệu quân đang tập trung ở Thiên Sơn Quan”
Đột nhiên cơn buồn ngủ của Giang Cung Tuấn cũng biến mất.
“Chuyện này là thật?”
“Em làm sao dám lấy chuyện này ra đùa giỡn được, bây giờ Đại Lan của đã ban hành văn kiện, muốn tất cả quân Hắc Long đang nghỉ ngơi phải nhanh chóng trở về vị trí, chuẩn bị chống ngoại xâm: “Vậy thì cứ chiến đấu thôi.”
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại nói: “Hai mươi tám nước đó cũng chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi, lần trước ở Thiên Sơn Quan, hai mươi tám đã bồi thường nhiều tiền như vậy, ngân khố quốc gia chắc cũng đã cạn kiệt, căn bản không thể đánh trận nổi, chúng ta là nước Đại Lan vĩ đại, làm sao.
có thể sợ đám người vô dụng này, cúp máy đây”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Nhưng anh không ngủ tiếp.
Anh cầm điện thoại, xem tin tức mới nhất ở Nam Cương.
Đúng như lời Ngô Huy nói.
Tối hôm qua, có một đoàn du khách đã bị cướp gần Nam Cương, cuối cùng tìm được người, nhưng đều là thi thể.
Hai mươi tám nước liên kết với nhau, muốn Đại Lan cho họ một lời giải thích Tuy Đại Lan đã sớm xin lôi.
Nhưng hai mươi tám nước không chấp nhận lời xin lỏi, họ muốn Đại Lan phải bồi thường.
Nhưng Đại Lan làm sao chịu bồi thường cho họ.
Cuối cùng, hai mươi tám nước liên minh thành một đội quân, đang tập trung ở Thiên Sơn Quan.
Một trận đại chiến nữa sắp bát đầu Cộng đồng quốc tế cũng rất chú ý đến chuyện này.
Một số chuyên gia quân sự của đang phân tích việc hai mươi tám nước liên minh xuất quân với Đại Lan.
Nhiều chuyên gia cho rảng xe khách nước ngoài bị cướp, cũng chỉ là một cái cớ.
Các chuyên gia luôn cho rằng, lần trước tướng quân của hai mươi tám nước bị bät, phải lấy tiền chuộc người về, nên bọn họ mới không hài lòng Hoặc là có lẽ xe khách nước ngoài bị cướp, chỉ là cái cớ, hai mươi tám nước nhân cơ hội này xuất quân, tấn công Đại Lan, muốn Đại Lan bồi thường tiền, để bù vào ngân khố quốc gia đang thiếu hụt.
Giang Cung Tuấn xem qua một lượt, thản nhiên ném điện thoại qua một bên.
Anh đã từ chức, không còn là tổng thống lĩnh Nam Cương, cũng không còn là tổng thống lĩnh của quân Häc Long, biên giới Nam Cương có chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh Anh cũng không cần để ý nhiều như vậy, liền đi rửa mặt, sau đó ra ngoài ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, anh lại gọi điện cho Hứa Linh “Hứa Linh, như thế nào rồi?”
“Chào”
Tiếng thở dài của Hứa Linh từ điện thoại truyền qua: “Bây giờ Đường Sở Vi thật sự thay đổi rồi, cô ấy rất cứng đầu, bất luận tôi nói cái gì, cô ấy cũng không nghe, còn nói là tôi là do anh phái đến, muốn nói chuyện giúp cho anh, thật là tức chết mà”
Những chuyện này cũng năm trong dự đoán của Giang Cung Tuấn.
Bây giờ mọi chuyện đã phát triển như vậy, anh cũng không có cách nào.
Đường Sở Vi có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng anh thật không nhẫn tâm nhìn Đường Sở Vi bị lừa gạt, đùa giốn.
“Ừm, chính là như vậy, tôi cúp máy nha”
Giang Cung Tuấn cúp máy.
Sau đó, liền gọi cho Giang Ly.
“Người theo bảo vệ Đường Sở Vi không sao chứ?”
“Không sao, đã tỉnh lại rồi, tôi cũng đã tra rõ, đối thủ không mạnh lắm, mà chỉ là dùng thuốc me.
“Tiếp tục cho người đi theo Đường Sở Vị, đừng để cô ấy bị thương”
Sau khi dặn dò xong, Giang Cung Tuấn liền Cúp máy.
Biên quan Nam Cương xảy ra chuyện Lúc Giang Vũ Bảo đang an ủi Đường Sở Vị, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Cung Tuấn, khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ vui đùa.
Giang Cung Tuấn đi tới, dùng ta đấm mạnh vào người anh ta.
“A, đau chết tôi”
Giang Vũ Bảo hét lên, ôm chặt lấy chỗ bị đánh.
Đường Sở Vi tức giận, mắng lớn: “Giang Cung Tuấn, tên cặn bã, rốt anh rốt cuộc muốn làm gì, anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh”
“Em tốt nhất nên vì mình, đừng để bị người ta bán đi còn giúp đếm tiền, không phải ai cũng thật lòng tốt với em”
Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều, chỉ để lại một câu nhắc nhở, rồi xoay người rời đi.
Anh biết, mình không có một chút vị trí nào trong lòng Đường Sở Vi, nên nói nhiều cũng vô ích.
Sau khi anh rời khỏi, Ginag Vũ Bảo liền đứng lên, vẻ mặt đau đớn, bất mãn nói: “Người này là ai, sao lại bá đạo như vậy?”
Nằm trên giường bệnh, Đường Sở Vi vẻ mặt đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh ấy là chồng trước của tôi”
“Chồng trước, chẳng trách” Vẻ mặt Giang Vũ Bảo như chợt nhận ra.
Bệnh ngoài phòng bệnh.
Giang Cung Tuấn đang ngồi trên mặt chiếc ghế trong hành lang, lấy ra một điếu thuốc đang muôn châm lửa.
“Anh Giang…
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Giang Cung Tuấn, thì Đan Thiến của cảm thấy bất lực, không biết nên an ủi như thế nào.
“Anh à, ở đây không được hút thuốc.”
Một em gái y tá đi đến.
Giang Cung Tuấn đứng lên, xoay người rời đi.
Đan Thiến cũng đuổi theo anh.
Bên ngoài bệnh viện.
Giang Cung Tuấn nhìn Đan Thiến, nói: “Thiển, em cũng đã đi cùng tôi cả ngày rồi, em cũng về nghỉ ngơi đi”
“Anh Giang, anh cứ như vậy, làm sao em có thể yên tâm”
Giang Cung Tuấn cười tự giễu, nói: “Một người đàn ông như tôi, có gì mà không yên tâm chứ, trở về đi, tôi không sao”
Giang Cung Tuấn nói xong, cũng không chú ý đến Đan Thiến nữa, mà xoay người rời đi.
Đan Thiến nhíu mày.
Nhưng, không đuổi theo nữa.
Giang Cung Tuấn về đến Nội Kinh Các.
Nằm trên Sofa.
Lúc này, trong lòng anh vô cùng phức tạp.
Anh luôn lo lắng, không biết tên Giang Vũ Bảo đó muốn giở trò gì.
Anh lấy điện thoại ra, muốn điện cho Hứa Linh: “Hứa Linh, bây giờ Đường Sở Vi đang trong bệnh viện, cô đến thăm cô ấy đi”
Hứa Linh vừa tan ca, đang trên đường về nhà.
Khi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, cô không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay anh đến bệnh viện như thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn cũng nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.
“Đường Sở Vi này có bị ngốc không?” Hứa Linh cũng tức giận mắng lớn.
Giang Cung Tuấn cũng bất lực, nói: “Bây giờ tôi nói gì cô ấy cũng không nghe, cô đi thăm cô ấy đi, khuyên cô ấy phải cẩn thận Giang Vũ Bảo”
“Ừ, bây giờ tôi liền đến bệnh viện”
Giang Cung Tuấn cúp máy.
Anh đứng lên, lấy điếu thuốc trên bàn.
Nhưng càng hút, thì trong lòng càng khó chịu.
Cùng lúc đó, Nam Cương, thành Nam Cương.
Có một chiếc xe khách nước ngoài, đang chạy trên con đường vắng.
Ngồi trên xe, có hơn mười mấy người.
Những người này đến từ các nước khác nhau, họ đến Đại Lan du lịch, mọi người đều buồn ngủ, nhưng hướng dẫn viên đang giới thiệu điểm đến tiếp theo với mọi người.
Đột nhiên, lúc này có một nhóm người không rõ lai lịch xong lên xe, trói tất cả những du khách đến từ các quốc gia khác nhau lại.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Giang Cung Tuấn một mình nằm ngủ, trên sofa ở Nội Kinh Các.
Khi thức dậy, đã là sáng ngày hôm sau.
Anh đứng lên dụi mắt, cầm điện thoại trên bàn xem, phát hiện đã hơn tám giwof sáng, nhưng anh vẫn còn buồn ngủ, liền ngã lên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Anh ngủ chưa được lâu, thì điện thoại reo lên.
Anh lật người đứng dậy, cầm điện thoại lên, mới biết là Ngô Huy điện cho anh.
Nhận điện thoại, anh hỏi: “Ngô Huy, có chuyện gì vậy?”
“Anh Giang, xảy ra chuyện rồi” Giọng nói lo lắng của Ngô Huy truyền qua điện thoại.
“Hả?”
Giang Cung Tuấn ngây người, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Huy lo lắng nó: “Tối hôm qua, có một chiếc xe khách nước ngoài đã bị cướp ở gần Thành Nam Cương, trên xe có rất nhiều nhân viên quan trọng của các nước. Việc này gây náo động lớn, các nước xung quanh Nam Cương muốn Đại Lan chúng ta cho họ một lời giải thích.”
“Việc nhỏ như vậy, cậu cũng làm phiền tôi.”
Giang Cung Tuấn ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ một chút đã”
“Không phải, anh Giang, người đã tìm được rồi, nhưng đều là thi thể. Hiện nay hai mươi tám nước xung quanh Nam Cương đã xuất quân, muốn Đại Lan cho họ lời giải thích, theo tin mới nhất, có hai mươi tám nước, mỗi nước đã điều động ít nhất một trăm ngàn quân, ước tính có khoảng ba triệu quân đang tập trung ở Thiên Sơn Quan”
Đột nhiên cơn buồn ngủ của Giang Cung Tuấn cũng biến mất.
“Chuyện này là thật?”
“Em làm sao dám lấy chuyện này ra đùa giỡn được, bây giờ Đại Lan của đã ban hành văn kiện, muốn tất cả quân Hắc Long đang nghỉ ngơi phải nhanh chóng trở về vị trí, chuẩn bị chống ngoại xâm: “Vậy thì cứ chiến đấu thôi.”
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại nói: “Hai mươi tám nước đó cũng chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi, lần trước ở Thiên Sơn Quan, hai mươi tám đã bồi thường nhiều tiền như vậy, ngân khố quốc gia chắc cũng đã cạn kiệt, căn bản không thể đánh trận nổi, chúng ta là nước Đại Lan vĩ đại, làm sao.
có thể sợ đám người vô dụng này, cúp máy đây”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Nhưng anh không ngủ tiếp.
Anh cầm điện thoại, xem tin tức mới nhất ở Nam Cương.
Đúng như lời Ngô Huy nói.
Tối hôm qua, có một đoàn du khách đã bị cướp gần Nam Cương, cuối cùng tìm được người, nhưng đều là thi thể.
Hai mươi tám nước liên kết với nhau, muốn Đại Lan cho họ một lời giải thích Tuy Đại Lan đã sớm xin lôi.
Nhưng hai mươi tám nước không chấp nhận lời xin lỏi, họ muốn Đại Lan phải bồi thường.
Nhưng Đại Lan làm sao chịu bồi thường cho họ.
Cuối cùng, hai mươi tám nước liên minh thành một đội quân, đang tập trung ở Thiên Sơn Quan.
Một trận đại chiến nữa sắp bát đầu Cộng đồng quốc tế cũng rất chú ý đến chuyện này.
Một số chuyên gia quân sự của đang phân tích việc hai mươi tám nước liên minh xuất quân với Đại Lan.
Nhiều chuyên gia cho rảng xe khách nước ngoài bị cướp, cũng chỉ là một cái cớ.
Các chuyên gia luôn cho rằng, lần trước tướng quân của hai mươi tám nước bị bät, phải lấy tiền chuộc người về, nên bọn họ mới không hài lòng Hoặc là có lẽ xe khách nước ngoài bị cướp, chỉ là cái cớ, hai mươi tám nước nhân cơ hội này xuất quân, tấn công Đại Lan, muốn Đại Lan bồi thường tiền, để bù vào ngân khố quốc gia đang thiếu hụt.
Giang Cung Tuấn xem qua một lượt, thản nhiên ném điện thoại qua một bên.
Anh đã từ chức, không còn là tổng thống lĩnh Nam Cương, cũng không còn là tổng thống lĩnh của quân Häc Long, biên giới Nam Cương có chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh Anh cũng không cần để ý nhiều như vậy, liền đi rửa mặt, sau đó ra ngoài ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, anh lại gọi điện cho Hứa Linh “Hứa Linh, như thế nào rồi?”
“Chào”
Tiếng thở dài của Hứa Linh từ điện thoại truyền qua: “Bây giờ Đường Sở Vi thật sự thay đổi rồi, cô ấy rất cứng đầu, bất luận tôi nói cái gì, cô ấy cũng không nghe, còn nói là tôi là do anh phái đến, muốn nói chuyện giúp cho anh, thật là tức chết mà”
Những chuyện này cũng năm trong dự đoán của Giang Cung Tuấn.
Bây giờ mọi chuyện đã phát triển như vậy, anh cũng không có cách nào.
Đường Sở Vi có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng anh thật không nhẫn tâm nhìn Đường Sở Vi bị lừa gạt, đùa giốn.
“Ừm, chính là như vậy, tôi cúp máy nha”
Giang Cung Tuấn cúp máy.
Sau đó, liền gọi cho Giang Ly.
“Người theo bảo vệ Đường Sở Vi không sao chứ?”
“Không sao, đã tỉnh lại rồi, tôi cũng đã tra rõ, đối thủ không mạnh lắm, mà chỉ là dùng thuốc me.
“Tiếp tục cho người đi theo Đường Sở Vị, đừng để cô ấy bị thương”
Sau khi dặn dò xong, Giang Cung Tuấn liền Cúp máy.