Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Ban công (H)
Vẻ mặt ông Triệu vẫn bình thản khi nghe vậy, gật gù rồi lẩm bẩm:
- Ồ.. Ra vậy...
Ông Triệu mở sang tập hồ sơ Lâm Bội Mễ, đọc lướt qua rồi cũng để vị quản gia kia giới thiệu kĩ:
- Lâm Bội Mễ, trước đây từng học cùng trường Đại học với cậu chủ nhà ta, trong các kì thi đầu vào, xét giữa kì,... Bội Mễ luôn đứng trong top. Ngoài ra cô Lâm và cậu chủ cũng từng chung câu lạc bộ Kighigh, hai người từng quay MV đăng lên các trang xã hội đã nổi một đợt...
Ông Triệu nhàn nhã hỏi:
- Thế về gia cảnh?
Vị quản gia cũng kính đáp tiếp:
- Bố mẹ cô Lâm ở một khu ngoại thành, hai ông bà đều đã về hưu. Ông Lâm trước đây là bác sĩ quân đội, ông thông thạo các chuyên ngành như tim, phổi, thần kinh,... Sau đó ông quay về công tác tại bệnh viện Thành phố khoa thần kinh trung ương. Bà Lâm trước đó cũng là y tá quân đội, sau cũng về công tác tại bệnh viện khoa Tim mạch
- Về phần Bội Mễ, cô không theo chuyên ngành y, tách ra học về kinh tế. Bố mẹ cũng ủng hộ hết mực
Ông Triệu nghe khá chăm chú, rồi thở dài, giọng nói tỏ vẻ tiếc nuối:
- Tiếc quá...
Vị quản gia thắc mắc:
- Dạ sao vậy thưa ngài?
Ông nhấp trà, nói:
- Con bé nó mà theo ngành y, biết rõ về khoa thần kinh trung ương chắc sẽ chữa được bệnh điên của Tử Sâm...
Vị quản gia cười thầm, nhỏ nhẹ:
- Ngài khéo đùa
... Ở nơi xa...
Tử Sâm đang ôm chặt Bội Mễ ngủ trong lòng, bỗng dưng lại tỉnh bật dậy hắt xì một cái lớn, đánh thức cả vật nhỏ trong lòng. Bội Mễ giật bắn mình, uể oải quay lại hỏi:
- Um... Sao vậy?
Cánh mũi cao nam nhân đỏ ửng lên như chú hề, anh nằm xuống rúc vào khe ng*c của cô, thỏ thẻ:
- Không...
Khuôn mặt cô mệt lử, hai mắt nhắm nghiền ngủ. Đêm qua tại resort này, hướng phòng nhìn ra được biển, cô mặc lên chiếc váy dài, đứng ngoài ban công thư giãn với gió trời. Ánh mắt trong nhìn ra mặt biển xa, trời tối bãi biển chỉ một màu đen, nhưng âm thanh sóng đập lại vô cùng rõ.
Tử Sâm từ đằng sau bước đến ôm chặt lấy cô, ban đầu hai tay mới vòng qua ôm bụng, sau tay anh đã mon men lên ng*c. Bội Mễ lại chủ quan, vốn dĩ chỉ nghĩ anh muốn đùa nghịch một chút, thành ra cứ để bàn tay đó làm loạn
Váy Bội Mễ có dây buộc đằng sau, chỉ cần tháo dây ra bộ váy mỏng này sẽ lập tức tuột, Tử Sâm cọ cọ mặt vào hốc cổ đánh lạc hướng, một tay lân ra sau kéo mạnh dây váy, lập tức toàn bộ lưng và cặp mông nảy kinh đã trần trước mắt anh
Bội Mễ thoảng thốt che người, quay lại bối rối:
- Anh... Anh...
Tử Sâm bế thốc cô ngồi lên bàn ngoài ban công, ánh mắt lướt bộ đồ lót, nhìn vào chiếc áo lót che đậy lấy hai bánh bao sữa của mình. Thật khiến nam nhân khó chịu biết bao, gằn giọng hỏi:
- Ai cho phép em được mặc áo lót?
Cô ngớ người ra, xấu hổ thỏ thẻ:
- Anh... Hỏi gì vô lí?
Nam nhân móc tay ra sau, mạnh bạo cởi phăng chiếc áo lót ren đó ra, đáp:
- Tôi không thích em mặc, cả quần nhỏ này nữa... Ở bên tôi tốt nhất đừng mặc...
Nói rồi anh căng hai tay cô lên, cúi đầu mình xuống ngậm lấy một bên n*m hồng. Hơi thở cô gấp gáp dần, cổ rướn cao lên chịu đựng. Tuy nhiên đây là ban công, sao có thể quan hệ ngoài này chứ
Bội Mễ nỉ non:
- Tử Sâm.... Vào..trong... Ưm...
Đêm muộn, gió lạnh thổi se qua khiến cơ thể Bội Mễ co lại, hai đầu n*m se se rung lên mời gọi. Cả người cô lành lạnh run bật lên, ánh mắt đáng thương nhìn xuống cầu xin nam nhân.
Tử Sâm nhìn cô, hỏi:
- Lạnh lắm sao?
Trong đầu cô đến điên vì tên này, nhìn cô thì không mảnh vải che, trong khi nam nhân này lại vẫn nguyên bộ đồ. Cố giữ bản thân bình tĩnh, cô yểu điệu:
- Um.. Lạnh... Vào trong...
Nam nhân này xốc cô đứng dậy, vịn tay cô dựa vào ban công, tay mình cầm eo vật nhỏ kéo về sau, rồi bỉ ổi cắn xuống vành tai cô, tà tà:
- Tôi có trò này làm nóng người, nóng đến chảy mồ hôi hột... Ngay cả khi em đang lạnh
Tiếng xé vải vang lên rẹt... Hoa ng**ệt nở rộ được từng cơn gió lùa vào thôi mát, đám l*ng tơ đen nhỏ rung rung. Tử Sâm trườn ngón tay từ l* nhị lên sò h**ệt nhỏ, bắt đầy day day ngón tay chà lên mớ th*t nộn. Tay còn lại đưa lên bóp ng*c cô, miệng cúi xuống cắn vào vành tai. Nam nhân liên tục tấn công vào những điểm nhạy cảm nhất của cô.
Bội Mễ đã có những ham muốn, nhưng đang ở ban công, lộ ra toàn cơ thể, đêm muộn rồi nhưng cô vẫn thực sợ ai sẽ nhìn thấy, liên tục cầu xin:
- Đừng... Vào trong... Nga... Um... Um
Mỗi lần cô muốn vào là một lần ngón tay anh di mạnh lên h*t đậu tròn, ấn mạnh rồi nhéo nó một cái. Khoái cảm truyền lên khiến miệng cô ú ớ nói ra không đúng chủ ý.
Dần dần Tử Sâm thoát ý cho mình, bóng anh cao lớn trùm lên nữ nhân nhỏ trước mặt, hai tay xoa vào cặp mông tròn, tét mạnh rồi hỏi:
- Mễ Mễ... Chơi cửa sau đảm bảo em chưa thử bao giờ
Vẻ mặt ông Triệu vẫn bình thản khi nghe vậy, gật gù rồi lẩm bẩm:
- Ồ.. Ra vậy...
Ông Triệu mở sang tập hồ sơ Lâm Bội Mễ, đọc lướt qua rồi cũng để vị quản gia kia giới thiệu kĩ:
- Lâm Bội Mễ, trước đây từng học cùng trường Đại học với cậu chủ nhà ta, trong các kì thi đầu vào, xét giữa kì,... Bội Mễ luôn đứng trong top. Ngoài ra cô Lâm và cậu chủ cũng từng chung câu lạc bộ Kighigh, hai người từng quay MV đăng lên các trang xã hội đã nổi một đợt...
Ông Triệu nhàn nhã hỏi:
- Thế về gia cảnh?
Vị quản gia cũng kính đáp tiếp:
- Bố mẹ cô Lâm ở một khu ngoại thành, hai ông bà đều đã về hưu. Ông Lâm trước đây là bác sĩ quân đội, ông thông thạo các chuyên ngành như tim, phổi, thần kinh,... Sau đó ông quay về công tác tại bệnh viện Thành phố khoa thần kinh trung ương. Bà Lâm trước đó cũng là y tá quân đội, sau cũng về công tác tại bệnh viện khoa Tim mạch
- Về phần Bội Mễ, cô không theo chuyên ngành y, tách ra học về kinh tế. Bố mẹ cũng ủng hộ hết mực
Ông Triệu nghe khá chăm chú, rồi thở dài, giọng nói tỏ vẻ tiếc nuối:
- Tiếc quá...
Vị quản gia thắc mắc:
- Dạ sao vậy thưa ngài?
Ông nhấp trà, nói:
- Con bé nó mà theo ngành y, biết rõ về khoa thần kinh trung ương chắc sẽ chữa được bệnh điên của Tử Sâm...
Vị quản gia cười thầm, nhỏ nhẹ:
- Ngài khéo đùa
... Ở nơi xa...
Tử Sâm đang ôm chặt Bội Mễ ngủ trong lòng, bỗng dưng lại tỉnh bật dậy hắt xì một cái lớn, đánh thức cả vật nhỏ trong lòng. Bội Mễ giật bắn mình, uể oải quay lại hỏi:
- Um... Sao vậy?
Cánh mũi cao nam nhân đỏ ửng lên như chú hề, anh nằm xuống rúc vào khe ng*c của cô, thỏ thẻ:
- Không...
Khuôn mặt cô mệt lử, hai mắt nhắm nghiền ngủ. Đêm qua tại resort này, hướng phòng nhìn ra được biển, cô mặc lên chiếc váy dài, đứng ngoài ban công thư giãn với gió trời. Ánh mắt trong nhìn ra mặt biển xa, trời tối bãi biển chỉ một màu đen, nhưng âm thanh sóng đập lại vô cùng rõ.
Tử Sâm từ đằng sau bước đến ôm chặt lấy cô, ban đầu hai tay mới vòng qua ôm bụng, sau tay anh đã mon men lên ng*c. Bội Mễ lại chủ quan, vốn dĩ chỉ nghĩ anh muốn đùa nghịch một chút, thành ra cứ để bàn tay đó làm loạn
Váy Bội Mễ có dây buộc đằng sau, chỉ cần tháo dây ra bộ váy mỏng này sẽ lập tức tuột, Tử Sâm cọ cọ mặt vào hốc cổ đánh lạc hướng, một tay lân ra sau kéo mạnh dây váy, lập tức toàn bộ lưng và cặp mông nảy kinh đã trần trước mắt anh
Bội Mễ thoảng thốt che người, quay lại bối rối:
- Anh... Anh...
Tử Sâm bế thốc cô ngồi lên bàn ngoài ban công, ánh mắt lướt bộ đồ lót, nhìn vào chiếc áo lót che đậy lấy hai bánh bao sữa của mình. Thật khiến nam nhân khó chịu biết bao, gằn giọng hỏi:
- Ai cho phép em được mặc áo lót?
Cô ngớ người ra, xấu hổ thỏ thẻ:
- Anh... Hỏi gì vô lí?
Nam nhân móc tay ra sau, mạnh bạo cởi phăng chiếc áo lót ren đó ra, đáp:
- Tôi không thích em mặc, cả quần nhỏ này nữa... Ở bên tôi tốt nhất đừng mặc...
Nói rồi anh căng hai tay cô lên, cúi đầu mình xuống ngậm lấy một bên n*m hồng. Hơi thở cô gấp gáp dần, cổ rướn cao lên chịu đựng. Tuy nhiên đây là ban công, sao có thể quan hệ ngoài này chứ
Bội Mễ nỉ non:
- Tử Sâm.... Vào..trong... Ưm...
Đêm muộn, gió lạnh thổi se qua khiến cơ thể Bội Mễ co lại, hai đầu n*m se se rung lên mời gọi. Cả người cô lành lạnh run bật lên, ánh mắt đáng thương nhìn xuống cầu xin nam nhân.
Tử Sâm nhìn cô, hỏi:
- Lạnh lắm sao?
Trong đầu cô đến điên vì tên này, nhìn cô thì không mảnh vải che, trong khi nam nhân này lại vẫn nguyên bộ đồ. Cố giữ bản thân bình tĩnh, cô yểu điệu:
- Um.. Lạnh... Vào trong...
Nam nhân này xốc cô đứng dậy, vịn tay cô dựa vào ban công, tay mình cầm eo vật nhỏ kéo về sau, rồi bỉ ổi cắn xuống vành tai cô, tà tà:
- Tôi có trò này làm nóng người, nóng đến chảy mồ hôi hột... Ngay cả khi em đang lạnh
Tiếng xé vải vang lên rẹt... Hoa ng**ệt nở rộ được từng cơn gió lùa vào thôi mát, đám l*ng tơ đen nhỏ rung rung. Tử Sâm trườn ngón tay từ l* nhị lên sò h**ệt nhỏ, bắt đầy day day ngón tay chà lên mớ th*t nộn. Tay còn lại đưa lên bóp ng*c cô, miệng cúi xuống cắn vào vành tai. Nam nhân liên tục tấn công vào những điểm nhạy cảm nhất của cô.
Bội Mễ đã có những ham muốn, nhưng đang ở ban công, lộ ra toàn cơ thể, đêm muộn rồi nhưng cô vẫn thực sợ ai sẽ nhìn thấy, liên tục cầu xin:
- Đừng... Vào trong... Nga... Um... Um
Mỗi lần cô muốn vào là một lần ngón tay anh di mạnh lên h*t đậu tròn, ấn mạnh rồi nhéo nó một cái. Khoái cảm truyền lên khiến miệng cô ú ớ nói ra không đúng chủ ý.
Dần dần Tử Sâm thoát ý cho mình, bóng anh cao lớn trùm lên nữ nhân nhỏ trước mặt, hai tay xoa vào cặp mông tròn, tét mạnh rồi hỏi:
- Mễ Mễ... Chơi cửa sau đảm bảo em chưa thử bao giờ