Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Đến gặp lần 2
Tố Trân đỏ gấc mặt lại, miếng mask đắp đang che lấy khuôn mặt đầy xấu hổ, đầu óc nghĩ lại về những năm tháng còn xuân xanh của cả hai. Rồi bà đứng phắt lên, ấy Tử Khiết ra, gằn giọng:
- Anh... Già rồi còn mất nết...
Tử Khiết ôm bụng lăn ra giường cười ha hả:
- Ha ha... Anh mất nết hay là.. Em lại đang nghĩ gì đây?
Bà Triệu quay phắt người đi, loẹt xoẹt chiếc dép lông trong nhà bước ra khỏi phòng. Ông Triệu sau một hồi cũng trở lại trầm ngâm, đi lại phía hộc tủ của bà Trân, lấy ra một miếng mặt nạ, khéo léo đắp lên mặt mình, vừa đắp vừa nhìn mình trong gương, tấm tắc:
- Thời trẻ Tử Khiết đây cũng lẫm liệt lắm chứ
Sáng hôm sau...
Từ sớm hãng thời trang yêu thích của Bà Triệu mở đợt tri ân khách VIP, mời tất cả cổ đông và top 10 khách hàng lớn đến chiêm ngưỡng và có nhu cầu sở hữu những bộ đồ thiết kế mới nhất, bà Triệu được vệ sĩ hộ tống đi từ sáng. Còn mỗi cha Tử Sâm- Tử Khiết đang ngồi ung dung ngoài vườn.
Người quản gia bất ngờ đi lại, nói:
- Thưa ông... Ngoài cổng người báo vào có cô gái tên Duẫn Gia Chi nói đến thăm, không biết đã hẹn trước hay phải người quen của Triệu gia không? Ý ông sao ạ?
Tử Khiết đặt lấy cuốn sách đọc dở xuống, ánh mắt nhíu lại, rồi ung dung tiến về phòng khách, không quên dặn:
- Cho vào
... Một lúc sau...
Gia Chi nghênh ngang bước vào, Triệu gia không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, vậy mà riêng ả đã hai lần giới thiệu bắt mối quan hệ, lần nào cũng được cho vào tiếp đón. Điều này khiến Gia Chi thêm phần cao ngạo tự tin, thầm tự sướng rằng ông bà Triệu đây cũng đang quan tâm mình.
Hôm nay ả đến gặp vẫn không quen mang theo một túi quà, bước vào trong nhà hơi giật thót vì là ông Triệu, ả luống cuống một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Dạ, xin chào bác... Con là Duẫn Gia Chi, lần trước đến đây được gặp bác gái, bây giờ gặp được bác trai... Cho là Gia Chi này thực may mắn ạ...
Ông Triệu đưa tay chỉ về ghế, ả hiểu ý lộp cộp chạy lại ngồi xuống, vẻ mặt hồ hởi hơn bao giờ hết, bắt chuyện:
- Dạ bác gái...
Ông Triệu ngay lập tức đặt mạnh tách trà xuống, vang lên tiếng sứ va đập vào nhau. Gia Chi giật mình im bặt lại, khuôn mặt căng xứng chờ đợi. Tử Khiết dựa lưng ra sau, chậm rãi nói:
- Cô gái này... Triệu gia và cô, hoàn toàn không một quan hệ từ thân thiết đến xã giao... Được vợ ta nói cô và gia đình hồi trước là hàng xóm của Triệu gia sao?
Gia Chi run run gật đầu, lặp bặp nói:
- Dạ...
Ông cười phá lên, nói:
- Thật nực cười... Hóa ra có quan hệ như vậy, cũng chỉ một mình cô nhớ, nên cô hiểu vị trí của cô với Triệu gia là gì chứ? Nghĩa là chả khác gì vô danh tiểu tốt, thấy sang bắt quàng làm họ đấy, cô gái
Khuôn mặt Gia Chi đỏ tím lại, cổ họng bứ lại sự tức nghẹn nhưng vẫn đang cố nhẫn nhịn. Ả rặn ra nụ cười đểu giả hết mức, liếc cặp mắt long lanh lên nhìn ông Triệu. Tử Khiết chỉ thẳng mặt ả, cảnh báo:
- Muốn nói chuyện với ta, xưng Chủ tịch Triệu, muốn nói chuyện với vợ ta, xưng Phu nhân Triệu, và nói chuyện với con trai ta, gọi nó Phó Chủ tịch Triệu..
Gia Chi bị dọa cho xanh mặt, chỉ biết cúi cụp đầu gật gật. Sau ông Triệu giãn cơ mặt ra, thờ ơ hỏi:
- Cô Duẫn cất công đến đây làm phiền tận hai lần, chắc hẳn có chủ đích hay mong muốn gì nhỉ?
Bắt lấy cơ hội, Gia Chi nhanh nhảu đưa lấy túi quà, một hai lời lễ phép:
- Dạ bác.. À thưa Chủ tịch, cháu hôm nay tới, thăm hỏi Chủ tịch và phu nhân, có chút quà mọn và đôi câu chuyện muốn bày tỏ ạ
Ông Triệu đưa mắt liếc lấy phần quà, đưa tay chìa ra từ chối, cao ngạo nói:
- Vậy phiền cô mang lại phần quà này về rồi... Xét về mặt tinh thần, ai ai đến đây, cũng mang theo một món quà lớn, có người hào phóng chở cả xe vào bãi sau của biệt phủ Triệu gia tặng quà... Điểm chung họ đều nói món quà tinh thần, Triệu gia nhận cho vui lòng... Ta ghi nhận nhưng không nhận bừa. Xét về mặt giá trị, thì có lẽ món quà cô Duẫn đây... thua cả một người vệ sĩ trong nhà ta hàng năm đều biếu Triệu gia...
Gia Chi đơ người ra, một sự xấu hổ trùm lên toàn người ả. Cánh tay đỡ quà đờ ra không tài nào nhúc nhích.
Cộp... Cộp... Cộp...
Tiếng giày cao gót đi ngoài đường với âm thanh nặng trĩu. Gia Chi ả một tay xách túi quà, một tay kia xách túi, vẻ mặt phờ phạc nhưng trong ánh mắt vẫn gằn lên tia tức giận. Tuy bề ngoài đang chùng xuống nhưng bên trong lòng lại đang khao khát vị trí Phu nhân tương lai của Triệu gia biết bao.
Tại thư phòng...
Người quản gia đưa ra hai tập hồ sơ, một bên là Lâm Bội Mễ, một bên là Duẫn Gia Chi. Ông mở tập hồ sơ của Duẫn Gia Chi ra xem xét, đọc lướt qua và nghe báo cáo từ người quản gia:
- Thưa Chủ tịch... Cô Duẫn đây ngày trước đúng là có từng là hàng xóm của Triệu gia, ngôi nhà của cô ở đầu lối đi vào khu biệt thự. Lần gia đình cô Duẫn chuyển nhà, nghe là do gia đình vướng nợ nần. Bây giờ cô Duẫn đảm nhiệm vị trí mới- Tổng Giám đốc của một chi nhánh tập đoàn nước ngoài và... đó là nơi cô Bội Mễ làm...
Ông Triệu thoáng bất ngờ, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm, lật từng trang hồ sơ đảo mắt xem, không kiệm lời khen:
- Có vẻ... Cô gái này cũng có tiền đồ...
Vẻ mặt ông quản gia ái ngại, dè dặt:
- Lại có nguồn tin, để có được vị trí này, cô Duẫn đã mập mờ với một số ông lớn là cổ đông tập đoàn và trong ban quản trị... Từ đó mà được bầu làm Tổng Giám đốc
Tố Trân đỏ gấc mặt lại, miếng mask đắp đang che lấy khuôn mặt đầy xấu hổ, đầu óc nghĩ lại về những năm tháng còn xuân xanh của cả hai. Rồi bà đứng phắt lên, ấy Tử Khiết ra, gằn giọng:
- Anh... Già rồi còn mất nết...
Tử Khiết ôm bụng lăn ra giường cười ha hả:
- Ha ha... Anh mất nết hay là.. Em lại đang nghĩ gì đây?
Bà Triệu quay phắt người đi, loẹt xoẹt chiếc dép lông trong nhà bước ra khỏi phòng. Ông Triệu sau một hồi cũng trở lại trầm ngâm, đi lại phía hộc tủ của bà Trân, lấy ra một miếng mặt nạ, khéo léo đắp lên mặt mình, vừa đắp vừa nhìn mình trong gương, tấm tắc:
- Thời trẻ Tử Khiết đây cũng lẫm liệt lắm chứ
Sáng hôm sau...
Từ sớm hãng thời trang yêu thích của Bà Triệu mở đợt tri ân khách VIP, mời tất cả cổ đông và top 10 khách hàng lớn đến chiêm ngưỡng và có nhu cầu sở hữu những bộ đồ thiết kế mới nhất, bà Triệu được vệ sĩ hộ tống đi từ sáng. Còn mỗi cha Tử Sâm- Tử Khiết đang ngồi ung dung ngoài vườn.
Người quản gia bất ngờ đi lại, nói:
- Thưa ông... Ngoài cổng người báo vào có cô gái tên Duẫn Gia Chi nói đến thăm, không biết đã hẹn trước hay phải người quen của Triệu gia không? Ý ông sao ạ?
Tử Khiết đặt lấy cuốn sách đọc dở xuống, ánh mắt nhíu lại, rồi ung dung tiến về phòng khách, không quên dặn:
- Cho vào
... Một lúc sau...
Gia Chi nghênh ngang bước vào, Triệu gia không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, vậy mà riêng ả đã hai lần giới thiệu bắt mối quan hệ, lần nào cũng được cho vào tiếp đón. Điều này khiến Gia Chi thêm phần cao ngạo tự tin, thầm tự sướng rằng ông bà Triệu đây cũng đang quan tâm mình.
Hôm nay ả đến gặp vẫn không quen mang theo một túi quà, bước vào trong nhà hơi giật thót vì là ông Triệu, ả luống cuống một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Dạ, xin chào bác... Con là Duẫn Gia Chi, lần trước đến đây được gặp bác gái, bây giờ gặp được bác trai... Cho là Gia Chi này thực may mắn ạ...
Ông Triệu đưa tay chỉ về ghế, ả hiểu ý lộp cộp chạy lại ngồi xuống, vẻ mặt hồ hởi hơn bao giờ hết, bắt chuyện:
- Dạ bác gái...
Ông Triệu ngay lập tức đặt mạnh tách trà xuống, vang lên tiếng sứ va đập vào nhau. Gia Chi giật mình im bặt lại, khuôn mặt căng xứng chờ đợi. Tử Khiết dựa lưng ra sau, chậm rãi nói:
- Cô gái này... Triệu gia và cô, hoàn toàn không một quan hệ từ thân thiết đến xã giao... Được vợ ta nói cô và gia đình hồi trước là hàng xóm của Triệu gia sao?
Gia Chi run run gật đầu, lặp bặp nói:
- Dạ...
Ông cười phá lên, nói:
- Thật nực cười... Hóa ra có quan hệ như vậy, cũng chỉ một mình cô nhớ, nên cô hiểu vị trí của cô với Triệu gia là gì chứ? Nghĩa là chả khác gì vô danh tiểu tốt, thấy sang bắt quàng làm họ đấy, cô gái
Khuôn mặt Gia Chi đỏ tím lại, cổ họng bứ lại sự tức nghẹn nhưng vẫn đang cố nhẫn nhịn. Ả rặn ra nụ cười đểu giả hết mức, liếc cặp mắt long lanh lên nhìn ông Triệu. Tử Khiết chỉ thẳng mặt ả, cảnh báo:
- Muốn nói chuyện với ta, xưng Chủ tịch Triệu, muốn nói chuyện với vợ ta, xưng Phu nhân Triệu, và nói chuyện với con trai ta, gọi nó Phó Chủ tịch Triệu..
Gia Chi bị dọa cho xanh mặt, chỉ biết cúi cụp đầu gật gật. Sau ông Triệu giãn cơ mặt ra, thờ ơ hỏi:
- Cô Duẫn cất công đến đây làm phiền tận hai lần, chắc hẳn có chủ đích hay mong muốn gì nhỉ?
Bắt lấy cơ hội, Gia Chi nhanh nhảu đưa lấy túi quà, một hai lời lễ phép:
- Dạ bác.. À thưa Chủ tịch, cháu hôm nay tới, thăm hỏi Chủ tịch và phu nhân, có chút quà mọn và đôi câu chuyện muốn bày tỏ ạ
Ông Triệu đưa mắt liếc lấy phần quà, đưa tay chìa ra từ chối, cao ngạo nói:
- Vậy phiền cô mang lại phần quà này về rồi... Xét về mặt tinh thần, ai ai đến đây, cũng mang theo một món quà lớn, có người hào phóng chở cả xe vào bãi sau của biệt phủ Triệu gia tặng quà... Điểm chung họ đều nói món quà tinh thần, Triệu gia nhận cho vui lòng... Ta ghi nhận nhưng không nhận bừa. Xét về mặt giá trị, thì có lẽ món quà cô Duẫn đây... thua cả một người vệ sĩ trong nhà ta hàng năm đều biếu Triệu gia...
Gia Chi đơ người ra, một sự xấu hổ trùm lên toàn người ả. Cánh tay đỡ quà đờ ra không tài nào nhúc nhích.
Cộp... Cộp... Cộp...
Tiếng giày cao gót đi ngoài đường với âm thanh nặng trĩu. Gia Chi ả một tay xách túi quà, một tay kia xách túi, vẻ mặt phờ phạc nhưng trong ánh mắt vẫn gằn lên tia tức giận. Tuy bề ngoài đang chùng xuống nhưng bên trong lòng lại đang khao khát vị trí Phu nhân tương lai của Triệu gia biết bao.
Tại thư phòng...
Người quản gia đưa ra hai tập hồ sơ, một bên là Lâm Bội Mễ, một bên là Duẫn Gia Chi. Ông mở tập hồ sơ của Duẫn Gia Chi ra xem xét, đọc lướt qua và nghe báo cáo từ người quản gia:
- Thưa Chủ tịch... Cô Duẫn đây ngày trước đúng là có từng là hàng xóm của Triệu gia, ngôi nhà của cô ở đầu lối đi vào khu biệt thự. Lần gia đình cô Duẫn chuyển nhà, nghe là do gia đình vướng nợ nần. Bây giờ cô Duẫn đảm nhiệm vị trí mới- Tổng Giám đốc của một chi nhánh tập đoàn nước ngoài và... đó là nơi cô Bội Mễ làm...
Ông Triệu thoáng bất ngờ, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm, lật từng trang hồ sơ đảo mắt xem, không kiệm lời khen:
- Có vẻ... Cô gái này cũng có tiền đồ...
Vẻ mặt ông quản gia ái ngại, dè dặt:
- Lại có nguồn tin, để có được vị trí này, cô Duẫn đã mập mờ với một số ông lớn là cổ đông tập đoàn và trong ban quản trị... Từ đó mà được bầu làm Tổng Giám đốc