Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Diệp Khuyết đưa Trì Tảo Tảo về nhà, xét thấy hai hôm nay cô đã phải trải qua cuộc khảo thí rất vất vả, cho nên anh phân phó cho dì Vân chuẩn bị rất nhiều món ăn mà Trì Tảo Tảo thích ăn.
Anh em Đường gia cũng đến đây.
Ngay khi Trì Tảo Tảo đi vào phòng khách đã nhìn thấy Đường Vãn Nguyên và Đường Hoàn Quân, nhìn thấy hai anh em bọn họ, Trì Tảo Tảo vẫy tay chào.
Cô đi đến bên cạnh Đường Hoàn Quân, ngồi xuống: “Thầy à, không phải anh cố ý chờ em đấy chứ?”
Đường Hoàn Quân vươn tay khoác lên vai cô, nhướng mày, đôi mắt cong cong: “Dĩ nhiên!”
Trì Tảo Tảo bĩu môi, hôn nhẹ lên má anh ta: “Cảm ơn mấy ngày qua anh đã giúp em phụ đạo nếu như em thi đậu thì đó đều là công lao của anh.”
Trì Tảo Tảo tùy ý nói, hoàn toàn không chú ý đến mọi người đang chăm chú nhìn vào biểu tình của cô.
Đầu tiên là Trì Tảo Tảo hôn Đường Hoàn Quân, nụ hôn đó khiến Đường Hoàn Quân như bị điện giật, cả người tê dại.
Vì thế, Đường công tử của chúng ta lần đầu tiên đỏ mặt.
Đường Vãn Nguyên đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc, không phải cô ta chú ý đến phản ứng của Đường Hoàn Quân mà là phán ứng của Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết vừa mới bước vào đã nhìn thấy Trì Tảo Tảo hôn Đường Hoàn Quân. Đường Văn Nguyên có thể nhìn ra được, thần sắc Diệp Khuyết âm trầm, ánh mặt độc ác, âm ngoan như muốn giết chết Đường Hoàn Quân.
Vì thế, vẻ mặt đạm bạc càng có vẻ lạnh lùng.
Đường Văn Nguyên cảm thấy giật mình, nhanh chóng đi qua: “Anh Diệp Khuyết, hôm nay, anh tan làm thật sớm, mau đến đây ngồi.”
Vốn dĩ đây là Diệp gia, nhưng anh em Đường gia khiến cho anh cảm thấy đây là nhà của họ. Diệp Khuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Trì Tảo Tảo, không dấu vết tránh đi Đường Văn Nguyên, xoay người đi lên lầu.
Cánh tay Đường Văn Nguyên cứng đờ giữa không trung, có chút xấu hổ.
Trì Tảo Tảo ngồi trên sofa cười nói: “Diệp Khuyết không phải là một người đàn ông, anh ấy là người máy, cho nên không hiểu cảm tình, cho nên Đường Văn Nguyên, chị đừng phí sức trên người anh ấy.”
Trì Tảo Tảo vẻ mặt hiểu biết nói.
Đường Văn Nguyên đi tới, ngồi xuống, thở dài: “Đúng vậy, chỉ có em là hiểu tình cảm, nhóc con!”
Trì Tảo Tảo không vui, đúng dậy liền đánh Đường Văn Nguyên: “Chị nói ai là nhóc con, nói ai?”
Đường Văn Nguyên luôn có bộ dạng thục nữ, bị Trì Tảo Tảo đánh một nhát, liền đẩy Trì Tảo Tảo ra: “Trì Tảo Tảo, tránh ra.”
“Chẳng lẽ tôi không lớn như chị sao? Chị lớn hơn tôi được mấy tuổi? Dựa vào đâu mà chị nói tôi là nhóc con?” Trì Tảo Tảo ngồi một bên, tức giận nói.
Cô ghét nhất người khác nói cô còn nhỏ, cô đã không còn nhỏ nữa rồi có được hay không?
“Em là người lớn sao? Em hung dữ như vậy, không trách Diệp Khuyết không muốn cưới em, xứng đáng.” Đường Văn Nguyên đứng dậy nhìn quẩn áo nhăn nhúm, nhíu mày nói.
Trì Tảo Tảo càng nghe càng tức giận, nghiên răng nghiến lợi nói: “Đường Văn Nguyên, chị câm miệng, Diệp Khuyết có cưới tôi hay không, chuyện này không liên quan gì đến chị? Nếu chị có bản lĩnh thì làm cho anh ấy cưới chị đi? Nếu như anh ấy cưới chị, mỗi ngày tôi đều sẽ gọi chị là chị dâu, mỗi ngày đều hầu hạ chị.”
Cô nói xong muốn đứng dậy đánh Đường Văn Nguyên nhưng Đường Hoàn Quân chạy nhanh ra ôm lấy cô, Trì Tảo Tảo giãy dụa nhưng bị Đường Hoàn Quân kéo lên ngồi trên đùi anh ta.
Anh ta kiềm chế Trì Tảo Tảo lại, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Được rồi, Tảo Tảo, sao hai người các em cứ dây dưa mãi vậy, gặp một lần là đánh một lần, mà nguyên nhân mỗi lần cãi nhau đều là vì Diệp Khuyết, Diệp Khuyết thực sự tốt như vậy sao?”
Anh ta nhéo cằm Trì Tảo Tảo, để cô đối diện với chính mình: “Nhìn anh đi, anh có chỗ nào kém so với Diệp Khuyết? Hai người các em có thể chú ý một chút đến anh không?”
Trì Tảo Tảo đấm lên ngực anh ta, bỗng nhiên đứng dậy: “Sao anh có thể so sánh với anh ấy? Cho dù anh có tốt em cũng sẽ không thích anh, người em thích chính là Diệp Khuyết.”
Anh em Đường gia cũng đến đây.
Ngay khi Trì Tảo Tảo đi vào phòng khách đã nhìn thấy Đường Vãn Nguyên và Đường Hoàn Quân, nhìn thấy hai anh em bọn họ, Trì Tảo Tảo vẫy tay chào.
Cô đi đến bên cạnh Đường Hoàn Quân, ngồi xuống: “Thầy à, không phải anh cố ý chờ em đấy chứ?”
Đường Hoàn Quân vươn tay khoác lên vai cô, nhướng mày, đôi mắt cong cong: “Dĩ nhiên!”
Trì Tảo Tảo bĩu môi, hôn nhẹ lên má anh ta: “Cảm ơn mấy ngày qua anh đã giúp em phụ đạo nếu như em thi đậu thì đó đều là công lao của anh.”
Trì Tảo Tảo tùy ý nói, hoàn toàn không chú ý đến mọi người đang chăm chú nhìn vào biểu tình của cô.
Đầu tiên là Trì Tảo Tảo hôn Đường Hoàn Quân, nụ hôn đó khiến Đường Hoàn Quân như bị điện giật, cả người tê dại.
Vì thế, Đường công tử của chúng ta lần đầu tiên đỏ mặt.
Đường Vãn Nguyên đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc, không phải cô ta chú ý đến phản ứng của Đường Hoàn Quân mà là phán ứng của Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết vừa mới bước vào đã nhìn thấy Trì Tảo Tảo hôn Đường Hoàn Quân. Đường Văn Nguyên có thể nhìn ra được, thần sắc Diệp Khuyết âm trầm, ánh mặt độc ác, âm ngoan như muốn giết chết Đường Hoàn Quân.
Vì thế, vẻ mặt đạm bạc càng có vẻ lạnh lùng.
Đường Văn Nguyên cảm thấy giật mình, nhanh chóng đi qua: “Anh Diệp Khuyết, hôm nay, anh tan làm thật sớm, mau đến đây ngồi.”
Vốn dĩ đây là Diệp gia, nhưng anh em Đường gia khiến cho anh cảm thấy đây là nhà của họ. Diệp Khuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Trì Tảo Tảo, không dấu vết tránh đi Đường Văn Nguyên, xoay người đi lên lầu.
Cánh tay Đường Văn Nguyên cứng đờ giữa không trung, có chút xấu hổ.
Trì Tảo Tảo ngồi trên sofa cười nói: “Diệp Khuyết không phải là một người đàn ông, anh ấy là người máy, cho nên không hiểu cảm tình, cho nên Đường Văn Nguyên, chị đừng phí sức trên người anh ấy.”
Trì Tảo Tảo vẻ mặt hiểu biết nói.
Đường Văn Nguyên đi tới, ngồi xuống, thở dài: “Đúng vậy, chỉ có em là hiểu tình cảm, nhóc con!”
Trì Tảo Tảo không vui, đúng dậy liền đánh Đường Văn Nguyên: “Chị nói ai là nhóc con, nói ai?”
Đường Văn Nguyên luôn có bộ dạng thục nữ, bị Trì Tảo Tảo đánh một nhát, liền đẩy Trì Tảo Tảo ra: “Trì Tảo Tảo, tránh ra.”
“Chẳng lẽ tôi không lớn như chị sao? Chị lớn hơn tôi được mấy tuổi? Dựa vào đâu mà chị nói tôi là nhóc con?” Trì Tảo Tảo ngồi một bên, tức giận nói.
Cô ghét nhất người khác nói cô còn nhỏ, cô đã không còn nhỏ nữa rồi có được hay không?
“Em là người lớn sao? Em hung dữ như vậy, không trách Diệp Khuyết không muốn cưới em, xứng đáng.” Đường Văn Nguyên đứng dậy nhìn quẩn áo nhăn nhúm, nhíu mày nói.
Trì Tảo Tảo càng nghe càng tức giận, nghiên răng nghiến lợi nói: “Đường Văn Nguyên, chị câm miệng, Diệp Khuyết có cưới tôi hay không, chuyện này không liên quan gì đến chị? Nếu chị có bản lĩnh thì làm cho anh ấy cưới chị đi? Nếu như anh ấy cưới chị, mỗi ngày tôi đều sẽ gọi chị là chị dâu, mỗi ngày đều hầu hạ chị.”
Cô nói xong muốn đứng dậy đánh Đường Văn Nguyên nhưng Đường Hoàn Quân chạy nhanh ra ôm lấy cô, Trì Tảo Tảo giãy dụa nhưng bị Đường Hoàn Quân kéo lên ngồi trên đùi anh ta.
Anh ta kiềm chế Trì Tảo Tảo lại, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Được rồi, Tảo Tảo, sao hai người các em cứ dây dưa mãi vậy, gặp một lần là đánh một lần, mà nguyên nhân mỗi lần cãi nhau đều là vì Diệp Khuyết, Diệp Khuyết thực sự tốt như vậy sao?”
Anh ta nhéo cằm Trì Tảo Tảo, để cô đối diện với chính mình: “Nhìn anh đi, anh có chỗ nào kém so với Diệp Khuyết? Hai người các em có thể chú ý một chút đến anh không?”
Trì Tảo Tảo đấm lên ngực anh ta, bỗng nhiên đứng dậy: “Sao anh có thể so sánh với anh ấy? Cho dù anh có tốt em cũng sẽ không thích anh, người em thích chính là Diệp Khuyết.”