Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Trì Tảo Tảo và Đường Hoàn Quân đi chơi cả ngày ở bên ngoài, sau khi ăn cơm tối, tám giờ tối, Đường Hoàn Quân đúng giờ đưa cô đến cửa nhà họ Diệp.
Trì Tảo Tảo cả người uể oải, loạng chà loạng choạng đi vào phòng khách, thấy cha mẹ và Diệp Khuyết đều ở đó, cô đứng bên cạnh, vô lực chào hỏi.
"Ba mẹ, chào buổi tối!" Cô không thèm nhìn Diệp Khuyết một chút, nói tiếp: “Hôm nay con hơi mệt, không ở chơi với ba mẹ được, con lên lầu nghỉ ngơi trước đây!"
Nói rồi, kéo cơ thể uể oải, liền lảo đảo lên lầu.
Tiết Dung Chân nhanh chóng gọi: “Con ăn cơm tối chưa?"
Trì Tảo Tảo cũng không quay đầu lại, vẫy tay nói: “Con ăn rồi, Hoàn Quân dẫn con đi ăn buffet, ăn tới no căng luôn, ba mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi, cả nhà ngủ ngon ạ!"
Nhìn cô cũng không quay đầu lại đã bò lên lầu, mấy người trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Chỉ có Diệp Khuyết, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng mặt lạnh, thật giống như không có giây thần kinh cười, ngay cả cha mẹ cô, cũng chưa từng thấy anh cười.
Tiết Dung Chân cảm thấy, con trai của mình cực kì khó chịu, nên tìm một người hoạt bát đáng yêu như Trì Tảo Tảo, nếu không sau này không có cách nào mà hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng làm sao mà con trai của mình lại không có một chút hứng thú với Trì Tảo Tảo cơ chứ.
Sau khi biết con trai không thích con bé, Tiết Dung Chân lại ở một bên than thở: “Tảo Tảo này nha, chính là một đứa trẻ rất tốt, đáng tiếc sau này phải lập gia đình làm vợ người khác, nếu như gả con bé đi, làm sao tôi cam lòng đây!"
Diệp Chấn Hoa cũng thở dài nói: “Đúng vậy, có điều Hoàn Quân cũng tương đương với một nửa con trai của chúng ta, sau này gả cho thằng bé, Tảo Tảo vẫn sẽ thường xuyên sang đây thăm chúng ta."
Diệp Khuyết ngồi ở một bên, sắc mặt rõ ràng lại tối sầm mấy phần, anh nhếch môi mỏng, cái trán nhíu đến hàn khí bức người.
Khép máy tính trên đùi lại, phút chốc đứng dậy rời khỏi.
Tiết Dung Chân hỏi: “Con đi đâu vậy?"
"Làm việc!" Lên lầu, khẳng định lại đến phòng sách.
Vợ chồng họ Diệp đối diện nhau nở nụ cười, Tiết Dung Chân sát bên chồng nói: “Anh nói xem, Diệp Nhị nhà chúng ta, sao lại bị động như vậy chứ? Nếu nói nó không thích Tảo Tảo thì không thể nào, nếu không nó sẽ không có phản ứng lớn như vậy."
Diệp Chấn Hoa nhìn vợ: “Em biết cái gì? Sĩ diện của đàn ông, sao có thể dễ dàng khuất phục trước phụ nữ được."
"Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, lỡ như Tảo Tảo thật sự thích Hoàn Quân thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, từ nhỏ Tảo Tảo đã thích Diệp Nhị, con bé đã thẳng thắn, sẽ không dễ dàng mà nghiêng về người khác như vậy đâu."
Tiết Dung Chân gật gù, cô cũng tin tưởng, Trì Tảo Tảo nhà bọn họ, sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể đánh gục Diệp Nhị.
Hai ông bà cứ chờ ôm cháu thôi!
Trên lầu!
Diệp Khuyết vốn phải đến phòng sách, nhưng đứng ở cửa thư phòng, anh vẫn cứ không kìm lòng được dời bước, lên lầu ba, đi tới cửa phòng Trì Tảo Tảo.
Do dự hơn hai phút, anh đưa tay gõ cửa.
Cô gái nhỏ đang nằm lỳ trên giường ngủ say như chết, hoàn toàn không nghe thấy, không lên tiếng, cũng không phản ứng.
Diệp Khuyết trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trì Tảo Tảo nằm lỳ trên giường, chăn cũng không đắp, quần áo giầy dép cũng không cởi, cứ như vậy ôm đệm nằm úp sấp, động tác rất khiếm nhã.
Người đàn ông nhíu mày, rất là bất đắc dĩ.
Anh xải bước đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường cô, cởi giày cho cô, nhấc chân cô lên đặt ở giữa giường, sau đó kéo chăn nhẹ nhàng đắp trên người cô.
Sau khi làm xong mấy động tác, cô vẫn không tỉnh, ngủ say như lợn chết.
Anh chờ ở bên giường cô, lẳng lặng nhìn khuôn mặt bình yên của lúc ngủ, thật lâu sau, mới đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi, chỉ lo sẽ đánh thức cô.
Trì Tảo Tảo cả người uể oải, loạng chà loạng choạng đi vào phòng khách, thấy cha mẹ và Diệp Khuyết đều ở đó, cô đứng bên cạnh, vô lực chào hỏi.
"Ba mẹ, chào buổi tối!" Cô không thèm nhìn Diệp Khuyết một chút, nói tiếp: “Hôm nay con hơi mệt, không ở chơi với ba mẹ được, con lên lầu nghỉ ngơi trước đây!"
Nói rồi, kéo cơ thể uể oải, liền lảo đảo lên lầu.
Tiết Dung Chân nhanh chóng gọi: “Con ăn cơm tối chưa?"
Trì Tảo Tảo cũng không quay đầu lại, vẫy tay nói: “Con ăn rồi, Hoàn Quân dẫn con đi ăn buffet, ăn tới no căng luôn, ba mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi, cả nhà ngủ ngon ạ!"
Nhìn cô cũng không quay đầu lại đã bò lên lầu, mấy người trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Chỉ có Diệp Khuyết, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng mặt lạnh, thật giống như không có giây thần kinh cười, ngay cả cha mẹ cô, cũng chưa từng thấy anh cười.
Tiết Dung Chân cảm thấy, con trai của mình cực kì khó chịu, nên tìm một người hoạt bát đáng yêu như Trì Tảo Tảo, nếu không sau này không có cách nào mà hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng làm sao mà con trai của mình lại không có một chút hứng thú với Trì Tảo Tảo cơ chứ.
Sau khi biết con trai không thích con bé, Tiết Dung Chân lại ở một bên than thở: “Tảo Tảo này nha, chính là một đứa trẻ rất tốt, đáng tiếc sau này phải lập gia đình làm vợ người khác, nếu như gả con bé đi, làm sao tôi cam lòng đây!"
Diệp Chấn Hoa cũng thở dài nói: “Đúng vậy, có điều Hoàn Quân cũng tương đương với một nửa con trai của chúng ta, sau này gả cho thằng bé, Tảo Tảo vẫn sẽ thường xuyên sang đây thăm chúng ta."
Diệp Khuyết ngồi ở một bên, sắc mặt rõ ràng lại tối sầm mấy phần, anh nhếch môi mỏng, cái trán nhíu đến hàn khí bức người.
Khép máy tính trên đùi lại, phút chốc đứng dậy rời khỏi.
Tiết Dung Chân hỏi: “Con đi đâu vậy?"
"Làm việc!" Lên lầu, khẳng định lại đến phòng sách.
Vợ chồng họ Diệp đối diện nhau nở nụ cười, Tiết Dung Chân sát bên chồng nói: “Anh nói xem, Diệp Nhị nhà chúng ta, sao lại bị động như vậy chứ? Nếu nói nó không thích Tảo Tảo thì không thể nào, nếu không nó sẽ không có phản ứng lớn như vậy."
Diệp Chấn Hoa nhìn vợ: “Em biết cái gì? Sĩ diện của đàn ông, sao có thể dễ dàng khuất phục trước phụ nữ được."
"Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, lỡ như Tảo Tảo thật sự thích Hoàn Quân thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, từ nhỏ Tảo Tảo đã thích Diệp Nhị, con bé đã thẳng thắn, sẽ không dễ dàng mà nghiêng về người khác như vậy đâu."
Tiết Dung Chân gật gù, cô cũng tin tưởng, Trì Tảo Tảo nhà bọn họ, sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể đánh gục Diệp Nhị.
Hai ông bà cứ chờ ôm cháu thôi!
Trên lầu!
Diệp Khuyết vốn phải đến phòng sách, nhưng đứng ở cửa thư phòng, anh vẫn cứ không kìm lòng được dời bước, lên lầu ba, đi tới cửa phòng Trì Tảo Tảo.
Do dự hơn hai phút, anh đưa tay gõ cửa.
Cô gái nhỏ đang nằm lỳ trên giường ngủ say như chết, hoàn toàn không nghe thấy, không lên tiếng, cũng không phản ứng.
Diệp Khuyết trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trì Tảo Tảo nằm lỳ trên giường, chăn cũng không đắp, quần áo giầy dép cũng không cởi, cứ như vậy ôm đệm nằm úp sấp, động tác rất khiếm nhã.
Người đàn ông nhíu mày, rất là bất đắc dĩ.
Anh xải bước đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường cô, cởi giày cho cô, nhấc chân cô lên đặt ở giữa giường, sau đó kéo chăn nhẹ nhàng đắp trên người cô.
Sau khi làm xong mấy động tác, cô vẫn không tỉnh, ngủ say như lợn chết.
Anh chờ ở bên giường cô, lẳng lặng nhìn khuôn mặt bình yên của lúc ngủ, thật lâu sau, mới đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi, chỉ lo sẽ đánh thức cô.